WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó


Kính gởi anh Nguyễn Ngọc Ngạn, người điều khiển chương trình “Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30.04.2012 ” – Chương trình ca nhạc hài đặc biệt  tại Berlin.

Kính anh: Hôm nay tôi sắp hàng cùng dòng người vô lý, gởi đến anh những tâm tình và khẩn khoản. Vô lý vì anh không phải kẻ chủ trương, chỉ là người thừa hành ông bà chủ, trung tâm băng nhạc Paris by night. Song nghĩ rằng vận động người nào bớt vui, trong ngày Quốc Hận của quê hương, được người nào hay người đó. Hơn nữa gởi đến anh vì có hy vọng nhiều hơn, do những mối liên quan sau:

1- Khi anh đi dạy, tôi còn đi học, dù không được hân hạnh học với anh, tôi vẫn tự xem là học trò của anh.

2- Vào quân ngũ anh trung úy, tôi hạ sĩ nhất, tôi là lính của anh, dù không cùng đơn vị, không cùng binh chủng.

Cũng có thể người chủ của anh, họ có một nhân thân giống như vậy, nhưng giác quan mách bảo cho tôi biết nên vận động ai, riêng với vai trò người điều hợp chương trình ca nhạc, tương tự như tay xạ thủ đại liên của đối phương, diệt được đầu não đối phương trung uý và cùng đơn vị đều muốn, nhưng khó lắm vì nó ẩn nấp sâu kín, chỉ còn chờ diệt khẩu đại liên, để đơn vị tiến quân và thủ thắng.

Thưa anh, mỗi con người dưới gầm trời này đều thủ một vai diễn, một số phận do Thượng Đế an bài, cắt đặt. Nếu đúng như vậy, anh thủ những vai diễn toàn sáng giá và rất vinh dự: Nhà Giáo – Nhà Văn – Sĩ Quan QLVNCH – MC của trung tâm băng nhạc lớn hải ngoại, qua vai diễn thực thụ này tôi tin anh biết chắc việc anh làm đúng hay sai?

Ngạn ngữ Pháp nói: Con người là một sinh vật mau quên, người Việt mình cũng thường than thở: Mấy ai về đến nhà nhớ bóng mát ngoài đường. Thiết tưởng những điều này chúng ta cần ghi khắc, để làm trọn vai diễn, khi tuổi đời vào lúc xế chiều, chứ không phải nương vào đó để ngụy biện, hoặc an ủi rồi tiếp tục làm những việc mà người đời đồ thán, vì khổ qúa đau.

Cộng Sản thường kêu gọi kiều bào: “Hãy quên qúa khứ, hướng về tương lai”. Chắc hẳn qúa khứ ấy rùng rợn và man rợ lắm mới thiết tha van xin “hãy quên”, chứ qúa khứ chống ngoại xâm như Lê Lợi, Quang Trung mà quên được ư!? Ông bà mình nói: Ôn cố tri tân, kêu gọi quên qúa khứ. Nên hướng tương lai của Cộng Sản Việt Nam, mang lại toàn tai ương cho đất nước. Vì vậy dù có nghe lời quên qúa khứ, mà qúa khứ cứ vẫn ở đàng trước, thưa anh.

Tháng Tư năm 2000 anh Ngạn viết truyện ngắn tựa đề: Chuyện Cũ, lời mở đầu anh nói:

Ðời người, ai cũng có những kỷ niệm, đau thương hay hạnh phúc….Kỷ niệm đôi khi chỉ thoáng qua, mờ nhạt như áng mây bay ngang bầu trời, để lại chút hình ảnh bâng khuâng. Nhưng cũng có khi hết sức sâu đậm, đến nỗi có thể coi là một biến cố, khả dĩ tạo thành khúc rẽ quan trọng cho cuộc đời … Ðó là trường hợp của tôi với câu chuyện xảy ra hơn 20 năm về trước mà giờ này ngồi ghi lại, tôi vẫn thấy hiển hiện như mới hôm qua.

———————

Hai mươi năm không cần ghi chép, ký ức vẫn còn khắc ghi, sau đó viết thành chuyện, lại càng nhớ kỷ hơn chứ anh Ngạn?

Kép Tư Bền và Nguyễn Ngọc Ngạn:

Truyện kép Tư Bền, của nhà văn Nguyễn Công Hoan. Anh Tư Bền vì nợ nần của chủ bầu sô, chủ o ép dọa kiện tụng, nên Tư Bền cắn răng làm hề trong đêm cha của anh hấp hối, diễn để trừ nợ và kiếm tiền chạy thuốc thang, quả là một hoàng cảnh qúa éo le, có một không hai. Nhưng đó chỉ là truyện hư cấu, ngoài đời hiếm gặp. Tư Bền chỉ có mỗi một món nợ phải trả, đó là cha của anh ta mà thôi, còn anh, và chúng ta? Những tháng ngày này, biết bao người dân bỏ mình chạy từ Cao Nguyên Pleiku xuống Nha Trang, từ Miền Trung vào Sài Gòn, biết bao bạn bè chiến hữu bỏ mình, riêng anh Ngạn có người vợ lặn lội thăm anh từ những tiền đồn heo hút, khi còn tại ngũ, đến trại giam “cải tạo” xa xôi, về sau đã bỏ mình trên đường vượt biển, tìm tự do (ý của anh Ngạn trong truyện) cùng với đứa con đầu lòng yêu dấu! Ngoài ra còn ông Ân, người tốt bụng cho anh mượn hai chục lượng vàng, chi phí cho chuyến đi. Nợ vàng anh thanh toán sòng phẳng, nhưng nợ ân tình làm sao hết.

Chúng ta sống hôm nay là mang nợ nhiều lắm anh Ngạn ơi, chính vì thế chúng ta nên chọn lối sống cho xứng đáng với những người đã nằm xuống, cho mình được sống hôm nay, cách chọn hoàn toàn thoải mái. Chỉ cần đọc một lời này thôi, trong Chuyện Cũ của anh:

 - Chú Ngạn ơi! Ðắm tàu! Ba cháu, chị cháu với 3 người anh của cháu chết hết rồi! Vợ chú với con chú cũng chết cả rồi!

Lời của cháu bé, con ông Ân, kêu anh Ngạn, trong lúc anh mê man, đuối sức. Nó cứ văng vẳng bên tai tôi hoài, cứ như muối xát vào lòng, đau như cắt, chẳng những thế, tôi còn hình dung khuôn mặt khốn khổ đến tội nghiệp của cháu nữa, bận rộn thì thôi, tháng ngày gần 30/4 đầu óc tôi lại chờn nghe tiếng kêu thảng thốt kia. Thậm chí nhiều lúc tôi định viết thư, nhờ anh xác nhận Chuyện Cũ, chỉ là hư cấu!!

Anh Ngạn, tất cả chúng ta sinh ra từ bóng tối, với hai bàn tay trắng, ngày không xa nữa chúng ta từ biệt ánh sáng thế gian này, trở về với bóng tối cũng hai bàn tay trắng. Sống thì cần tiền bạc, và nhiều thứ nên phải nỗ lực bằng mọi giá để thoả mãn, ngày ra đi bỏ lại tất cả, chỉ để lại tiếng xấu, tốt với đời mà thôi.

Tôi khinh bỉ những hạng người thích chụp mũ anh em, trong bài này không đề cập đến chính trị. Tuy nhiên khoảng thời gian này người ta thường nhắc lời ông Võ Văn Kiệt:

“Có triệu người vui, có triệu người buồn”, anh sắp hàng nào? Hàng vui? Hàng buồn? Khi nhận vai trò điều hợp chương trình hài đặc biệt, trong Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30/4/2012, tại Đức. Thắc mắc dễ trả lời, nhưng đúng sai thật khó, phần còn lại có thể anh qúa cần tiền? Cần ngang cỡ Tư Bền không?

Nếu buồn, ai khiến được anh phải đi diễn, trong tình thế tự do chọn lựa, trong tình trạng bạc tiền không thiếu, nếu vui không lẽ anh như mấy thằng leo cột mỡ.

“Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu”

Anh Ngạn, xin anh đừng vui ngày đó.

Kính chúc anh và gia đình dồi dào sức khỏe, an bình./.

Ông Bút gửi đăng

© Đàn Chim Việt

 

 

165 Phản hồi cho “Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó”

  1. Dân đói says:

    Gởi Cu
    Cu kông hiểu cũng phải vì cháu chỉ là thằng cu bé tí, con nhà gốc răng đen mã tấu thì làm sao hiểu nổi, cháu nên nhờ giáo Ngạn giảng lại xem sao. Mà Cu có biết Ông Bút là ai không ? Ổng chính là Phán Quan lên cõi trần lấy tên Ông Bút chuyên chỉ ghi tội chứ không ghi công những tên “nhân gian” (tức người gian) sắp tới ngày chu du miền cực..khổ, để lập hồ sơ tội ác trình Dzua Diêm.

  2. bạn đọc says:

    30 tháng 4 là ngày giỗ của nhiều người, gia đình họ không thể vui. Nhưng có người ngày đó lại là ngày vui. Hãy để họ vui. Thời buổi đảo điên, mọi chuyện điên đảo. Người có ý thức tự họ hiểu phải làm sao. Người không có ý thức có chửi vào mặt họ, họ vẫn nhâng nhâng ra.

  3. Do Dung says:

    Ngoại trừ những người mất trí,những người
    điên, những kẻ quì,bò xu nịnh và súc vật mới không phân biệt được bốn mùa trong năm.30/04,nếu ta nói vói một con Chó là mùa Xuân, nó cũng sẽ không gật đầu nếu ta không cho nó một mẩu thịt thừa.
    Mùa Hè tổ chức hát tình ca mùa Xuân.Tôi nghĩ NGUYEN NGỌC NGẠN và TT Thuý Nga đã có đươc miếng thịt thừa đó.
    Bởi các người này không hề điên.

    • Nghịch Lý Thường says:

      Có những người chỉ biết nói cho sướng miệng, nhưng không biết mình đã nói gì, chỉ có người nghe mới thấy chói tai nghịch nhĩ!

  4. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ…“Có triệu người vui, có triệu người buồn”, anh sắp hàng nào? Hàng vui? Hàng buồn? Khi nhận vai trò điều hợp chương trình hài đặc biệt, trong Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30/4/2012, tại Đức. Thắc mắc dễ trả lời, nhưng đúng sai thật khó, phần còn lại có thể anh qúa cần tiền? Cần ngang cỡ Tư Bền không?

    Gởi @ Ông Bút, tác giả bài viết…”Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó“.

    Lời phát biểu ở trên của ông Võ Văn Kiệt thì ông Bút tâm đắc và “ghi tâm khắc cốt”, nhưng lại có những lời lẽ mỉa mai, miệt thị nặng nề với ông Nguyễn Ngọc Ngạn thư thế…thì thật đáng buồn!

    Tôi lại càng khó hiểu với những lời lẽ vô tâm vô cảm khi Ông gợi lại niềm đau của người khác rằng;

    Chỉ cần đọc một lời này thôi, trong Chuyện Cũ của anh:
    – Chú Ngạn ơi! Ðắm tàu! Ba cháu, chị cháu với 3 người anh của cháu chết hết rồi! Vợ chú với con chú cũng chết cả rồi!

    Có nên vô tâm bất nhẫn như thế không nhỉ? Những lời lẽ trên có lợi gì cho công cuộc đấu tranh chống csvn, hay chỉ để thoả mãn thù hận cá nhân?

    Đành rằng 30/4 là ngày đau thương của dân tộc, ngày mà csvn xâm chiếm VNCH vàdân tộc VN vướng vào vòng khổ lụy vì cộng sản!

    Nhưng thiển nghĩ, “chúng ta” không nên buồn rầu hay ngồi ôm mặt khóc, mà cần phải tỏ ra bình tĩnh và quyết tâm làm một điều gì đó có lợi cho TỔ QUỐC và DÂN TỘC…

    Tại sao Ông không tổ chức những show ca hát, kể tội ác csvn? Không tổ chức những cuộc hội thảo, đem truyền thống đấu tranh hào hùng của thế hệ mình truyền đạt cho giới trẻ, đó cũng là NIỀM VUI đấy chứ…

    Do vậy, tôi xin được gởi đến Ông đôi lời…”Xin ông Bút và “anh Ngạn” đừng buồn ngày đó, mà hãy biến nó thành ngày đấu tranh…Hãy vui lên.”

    Tôi không quen biết ông Ngạn, cũng ít khi xem Paris by night. Tôi không chống đối những ai tổ chức các show diễn vào ngày 30/4, (kể cả ông Bút), nếu các vị hát những bài ca quê hương với hào khí đấu tranh cho DÂN CHỦ và TỰ DO…

    Nhưng tôi sẽ kịch liệt phê bình và đả kích, nếu các vị cố tình tiếp tay cho VC và làm tay sai cho họ qua những hành động và những ca khúc có lợi cho VC (cần phải có bằng chứng cụ thể, chứ không suy luận, đoán bừa)!

  5. Hoài An says:

    Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó.
    Câu trả lời của anh Ngạn như sau;
    http://hoilatraloi.blogspot.com.au/2012/04/nguyen-ngoc-ngan-tra-loi-phong-van-ve.html

    • Ngạo Ngôn says:

      Nghe rồi.
      Nghe Ngạn trả lời. Dù vòng vo Tam Quốc cũng chỉ là ngụy biện mà thôi.
      Nếu ngà̀y mười chín tháng năm tổ chức hát cho thần tượng…Lại thần tượng….” Dù thần tượng nào”…
      Nếu ngày ba mươi tháng tư tổ chức hát cho ngày vui, dù ngày vui ấy cho cả ngày mồng một tháng năm ” Ngày quốc tế lao động”…. Vẫn cứ vô tư vì trùng hợp không cần phải tránh né…
      Thì chê làm chi cái ngày Việt Cộng tổ chức ngàn năm Thăng Long trùng vào ngày mồng một tháng mười ” Ngày quốc khánh Tàu”…
      Anh Ngạn ơi, cũng chỉ là kiếm cơm…Làm gì phải mập mờ vậy ?

      Vậy có thơ rằng:
      Ngày đau thương, chẳng lẽ vui
      Dẫu rằng múa mép khoe môi mập mờ.

  6. Lam Nguyễn says:

    Ông Bút là ai vậy cà ?? ! Thấy hơi giống giọng văn của Nông Đức Thọc quá ! Mà cũng có thể tác giả là Hồ Chí Chụp, vợ tôi thì quả quyết là lối văn của Hoàng Cơ Ganh !! Mong tác giả đừng nặc danh làm tụi này phải đoán lung tung như đi dạo phố “Bolsa” mỗi 2 giờ chiều vậy…

  7. CHÍNH NHÂN - Ngũ Nhạc , Hoàng Mai says:

    Thời đã thế , thế thời phải thế ! – Thời VNCH được Mỹ nặn qua mấy đời tổng thống nhoe nhoét những đấu đá giết nhau , tham nhũng và tan tác bỏ chạy , đã qua lâu rồi . Cái thời ấy được đẻ ra và nuôi sống bằng tiền của chủ Mỹ , để như tướng Kỳ nói : ” …Chúng ta ,là những kẻ đi đánh thuê…” – bị bỏ rơi , bị bán đứng …mà bết bê nhục nhã . Đó là thực tế không thể phủ nhận.!
    – Người Việt chúng ta đã bị ngoại bang lừa . Ngoại bang chỉ lợi dụng cái danh nghĩa ” đồng minh ” để mưu cầu cho lợi ích riêng của họ . Nam – Bắc Việt Nam , như 2 tay của 1 cơ thể bị ngoại bang điều khiển , mà phải tương tàn với nhau . Chỉ cơ thể đất Mẹ Lạc Hồng là quằn quại , xót xa .
    – Có lẽ nào cứ như vậy mãi ? Nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua đi , vết thương nào rồi cũng liền thành sẹo để theo dần thời gian cũng phải nhạt mờ .
    – Xưa , Trịnh -Nguyễn phân tranh là thế , mà nay còn ai phân biệt người của phe nao nữa đâu , ai ai cũng chỉ nhận : Chúng ta là dân tộc Việt , là con cháu Lạc Hồng .
    Với những nhận định trên , chúng tôi nghĩ : người Việt chúng ta chẳng nên giữ hận thù với nhau mãi . Nước chảy quanh co , nhưng rồi trăm sông cũng đổ về biển cả – về với đại dương bao la . Gia đình Tướng Kỳ , Gia đình Phạm Duy , Nguyễn Ngọc Ngạn và cả các văn nghệ sỹ hải ngoại ở Paris by night ,cũng như hàng trăm ngàn Việt kiều khác về với đất Mẹ mỗi năm … Họ đã đúng !
    – Còn ai kia có thể đứng đó hận thù , chửi rủa và trách móc qua ít tháng năm nữa của 1 đời người . Nhưng chắc chắn , họ không thể còn đó mãi , để hòng ngăn cản được những người khác và các thế hệ sau của Người Việt tìm về với Quê Hương !!!

  8. PHONG DIEN says:

    Tôi còn nhớ sau Paris by night 40 vào một ngày thứ bảy năm 1997 tình cờ tôi đến SanJose thì trên Radio địa phương kêu gọi đồng bào đến phản dối sự hiện diện NNN trong một buổi văn nghệ hôm đó. Kết quả báo chí Orange County đăng số người ủng hộ NNN là đầy hộ trường 10 ngàn người và phản đối 100 ( một trăm người). Làng Văn cải chính lại chỉ có 9 ngàn ủng hộ NNN.Phản đối 150 người.Tại thủ đô tỵ nạn ngày thứ bảy có thời giờ mà đòng bào làm biếng chống NNN.. Năm nay nhằm thứ hai như thế nào?. Khi kể sự thật chuyện này tôi có được tặng nón cối đội cho mát

  9. Trương Phi says:

    Nói thật chữ nghĩa vủa Nguyễn ngọc Ngạn trên sân khấu chỉ bịp được ôsin, văn chương của chàng thì cũng như văn chương “ma vú dài”. Con người này vợ con chết thảm còn không nhớ nói chi chuyện khác. Vài hôm nữa thì đi làm MC cho đám cưới đại gia đỏ, như những con hát đã thấy mấy tháng trước đó thôi. Và con tim đã vui trở lại… Tặng thêm cho NNN bốn chữ: MỪNG ĐẢNG MỪNG XUÂN.

    • Trương Thúy Sơn says:

      Ông oi, làm ơn sờ lại gáy mình cho thiên hạ nhờ. Văn của ông cở nào mà chê NNN? Còn chuyện đời tư của người ta thì để người ta tự giải quyết. Tương lai, ông ta sẽ làm gì thì lúc đó sẽ bàn sau.

      Trương Thúy Sơn

    • cafeda says:

      Trương phi ơi , Trương phi , TP đang mơ giữa ban ngày

  10. Le Thai says:

    Sống trên xứ sở tự do mọi người có quyền làm tất cả những gì mà luật pháp xã hội không ngăn cấm. Đó là tương quan giữa con người và xã hội. Tuy nhiên pháp lý chưa phải là ràng buộc cao nhất và duy nhất, trên pháp lý còn có đạo lý, ngoài ước thúc của xã hội con người còn bị ràng buộc bởi những ước thúc khác cao cả hơn đó là nhân cách và lương tri.

    Nhân cách là tính chất cần thiết để phân biệt giữa con người và cầm thú. Cho nên dù không bị xã hội bó buộc, ngăn cấm mọi sinh vật gọi là con người nhất thiết phải bảo vệ nhân cách của mình một cách tự nguyện nếu muốn cộng đồng con người nhìn nhận là đồng loại. Biểu hiện thông thường của nhân cách là danh dự, tự trọng, liêm sĩ…

    Lương tri là thiên tính bẩm sinh nơi mỗi con người để từ đó con người biết yêu thương đùm bọc, thích tốt ghét xấu, biết thương xót biết chia sẽ… mất lương tri con người khác chi gỗ đá vô tri ?

    Chúng ta không tự nhiên mà hiện diện nơi đây. Trực tiếp hay gián tiếp thì máu xương rất nhiều người quen và không quen đã đổ xuống cho chúng ta được sống. Chưa hết, bên kia bờ đại dương hằng trăm ngàn chiến hữu của chúng ta cùng hằng triệu thân nhân của họ không được may mắn như chúng ta, họ đang sống nhục từng ngày. Chưa nói hằng triệu đồng bào mà chúng ta có trách nhiệm bảo vệ đang điêu linh từng ngày dưới chính sách cai trị hà khắc của CS. Họ trông chờ gì ở chúng ta ? KHÔNG, Không phải những đồng tiền ủy lạo nhỏ nhoi của chúng ta, cơ cực của họ bao nhiêu tiền mới trang trải nỗi ?. Những đắng cay chua xót mà họ phải chiụ đựng trong 37 năm qua dù có bán hết sản nghiệp của tất cả người Việt tị nạn gom góp được cũng không đủ trang trải. Nhưng có một thứ qúy hơn, cần hơn mà họ trông chờ ở chúng ta chính là danh dự người lính và một chút hy vọng ở tương lai. Nói rõ một chút nếu anh là lính thì đừng rời vị trí chiến đấu khi vẫn còn có thể chiến đấu, (vũ khí không chỉ là khẩu súng, ngòi bút, bàn phiếm cũng là vũ khí) chí ít anh cũng bảo vệ được danh dự người lính, không hạ mình xu nịnh xin ân huệ của quân thù, bảo vệ danh dự người lính cũng là một cách chiến đấu.

    Thế nhưng nhiều người may mắn trong chúng ta thì lại đang ung dung vin vào quyền tự do để tự do đánh mất nhân cách và lương tri. Họ vô tư làm đau lòng những chiến hữu còn kẹt lại bằng những hành vi mà họ nghĩ là khôn ngoan, thức thời, họ thản nhiên trước sự phẫn nộ của đồng ngũ ở hải ngoại… Bó tay thôi, khi một người đã coi danh dự, tự trọng, liêm sĩ nhẹ hơn đồng tiền, lương tri là chuyện nhỏ chẳng đáng quan tâm thì họ đã… luyện thành công môn võ “trơ như đá, nhẵn như đồng” mặt trơ trán bóng rồi, chẳng còn thứ ô uế nào làm họ ngại ngùng…

    Cho nên hỏi họ “Có triệu người vui, có triệu người buồn”, anh sắp hàng nào? Hàng vui? Hàng buồn?” là một câu hỏi dư thừa. Vì trong những thứ “hàng” đó không có hàng nào có vị trí cho họ. Trước khi chọn hàng họ phải cố gắng trở lại làm người trước đã. Trong đám nhố nhăng đó không chỉ có riêng Nguyễn Ngọc Ngạn, Ngạn bị chỉ danh chỉ vì cái tội DƠ mà tưởng mình bảnh, thế thôi

Leave a Reply to Trương Thúy Sơn