WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Viết cho tháng Tư

Dòng người chen chúc trên những chiếc trực thăng cuối cùng rời Sài Gòn trước khi thành phố thất thủ. Ảnh minh họa- Google.

Tôi sinh trưởng sau năm 1975 và gia đình tôi không có liên quan gì nhiều đến cả hai phía trong cuộc chiến tranh Việt Nam vì thế mối tương quan tình cảm của tôi với những sự kiện lịch sử và hoàn cảnh chính trị xã hội trong cuộc chiến hầu như rất ít nếu không muốn nói là không có. Những gì ít ỏi mà tôi  được hiểu biết về nó chỉ đơn thuần là kiến thức. Đứng trong vị thế đó, tôi tạm thời có thể yên tâm rằng lập trường của tôi, và những gì tôi nói ra sau đây sẽ được hiểu một cách thiện chí và không bị gán ghép hay chụp mũ. Tôi không sợ bị chụp mũ, nhưng thiết nghĩ điều đó cùng với những nguỵ biện không có lợi cho sự tiến bộ.

Gần đây, tôi tình cờ đọc được một nhận xét của tướng William Childs Westmoreland- Tư lệnh Bộ chỉ huy cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam- về tướng Võ Nguyên Giáp của quân đội Bắc Việt như sau: “Of course, he was a formidable adversary…. By his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a formidable adversary, but it does not make a military genius…”. Xin được tạm dịch là: “Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm….Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó không tạo nên một thiên tài quân sự….”

Dù chúng ta là ai,  đứng bên nào của cuộc chiến, chúng ta cũng phải đồng ý với Westmoreland rằng, một chiến thắng quân sự dựa trên chiến thuật đẫm máu, coi thường sinh mạng binh sĩ chỉ có thể tạo nên một kẻ thù nguy hiểm chứ không tạo nên một thiên tài quân sự như nhiều người vẫn rêu rao. Câu nói này của viên tướng Hoa Kỳ làm tôi suy nghĩ rất nhiều về sự “nguy hiểm” của những người Cộng sản Việt Nam. Họ nguy hiểm bởi họ là những người luôn hành động theo phương châm “mục đích biện minh cho phương tiện”, nghĩa là bất chấp mọi thứ, miễn đạt được mục đích. Đối với tôi, nó không chỉ là lời nhận xét về tướng Giáp mà là một câu nói nêu bật lên bản chất của những người Cộng sản Bắc Việt, và cả chế độ mà họ dựng nên. Và những việc họ đã làm suốt từ những ngày đầu có mặt tại Việt Nam đến nay, từ việc “trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ” đến gần đây nhất là vụ cướp đất của nông dân đã chứng minh tất cả.

Một kẻ đối địch ghê gớm có thể được hiểu theo hai cách. Thứ nhất, đó là một kẻ thù đáng gờm, là đối thủ khó đánh bại vì có mãnh lực vũ trang, có chiến lược, chiến thuật hành động khôn ngoan… Nhưng khi nhìn xoáy vào chữ “formidable” mà Westmoreland đã dùng, tôi chú ý nhiều đến nghĩa “arousing fear”(gợi nên sự sợ hãi) . Với nghĩa này, nó gần giống với “terrorise” (làm cho sợ hãi). Mà làm cho người khác sợ hãi có nghĩa là “khủng bố”. Chúng ta có thể hiểu theo hai cách về một “đối thủ ghê gớm” như tôi đã tạm phân tích ở trên. Nhưng biết đâu, cách hiểu thứ hai mới là điều mà ông tướng Mỹ kia ngụ ý? Xin hãy cho tôi tiếp tục trình bày mà tạm quên đi những mối thành kiến nào đó có thể đang dâng lên trong lòng quý vị.

Khi căn cứ vào những dữ kiện lịch sử- những điều không thể chối bỏ, những điều đã được trải nghiệm bằng chính xương máu của những người đã kinh qua cuộc chiến ấy- chúng ta sẽ có cái nhìn tường minh hơn. Riêng phần mình, với kiến thức ít ỏi về chiến tranh Việt Nam, tôi đã có thể tìm thấy những hình ảnh có khả năng “làm cho sợ hãi” của quân đội Bắc Việt qua nhiều biến cố như Tết Mậu Thân,  và các “trận đánh” của đội Biệt động Sài Gòn như: “trận đánh” tàu nhà hàng Mỹ Cảnh, “trận đánh” cư xá  Brinks…; và chưa kể đến  những câu chuyện ghê gớm mà tôi từng được nghe những người già kể lại về vô số những “trận đánh” như thế vào trường học, khu dân cư, cầu cống….Đến nỗi, khi nghe nói quân đội Cộng sản Bắc Việt sắp vào đến ngã ba Cai Lang, thành phố Đà Nẵng, những người dân sống ở Đà Nẵng khi đó đã run cầm cập vì nghe tin đồn rằng người Cộng sản mà vào họ sẽ rút hết móng tay móng chân người dân. Đó có thể là điều sợ hãi thái quá, nhưng nó cho chúng ta thấy khả năng gieo rắc sợ hãi đến trình độ đỉnh cao của những người tự xưng là “quân giải phóng”.

Những ai đọc lịch sử, những ai có đủ lương tâm và tầm tri thức trung bình, đều thấy rằng, những cái mà quân đội Bắc Việt và những người “nằm vùng” gọi là “trận đánh” gây nhiều tiếng vang đều không nhằm vào những mục tiêu  trên tiền tuyến, để giành chiến thắng quân sự trực tiếp mà đánh vào những nơi ăn chốn ở cốt để gây sợ hãi. Gây sợ hãi cho người dân nhằm làm xáo trộn xã hội, gây sợ hãi đánh vào tâm lý Quốc hội và dư luận Mỹ…. Ngày nay, ai đi qua đường Hai Bà Trưng, đều nhìn thấy “Bia chiến công trận đánh cư xá Brinks”. Cái mà người ta gọi là trận đánh thực ra là một cuộc đánh bom một nơi ở của cố vấn quân sự Mỹ ở miền Nam Việt Nam do hai thành viên Biệt Động Sài Gòn thực hiện. Điều mà họ gọi là “trận đánh” sao tôi thấy nó hao hao giống cách làm của những kẻ khủng bố Hồi giáo cực đoan, chỉ khác một chỗ là họ không tự sát. Đối với thế giới ngày nay, những kẻ đánh bom như thế thật sự là những  kẻ “nguy hiểm”, “ghê gớm” .

Ngoài cái cách thể hiện “formidable” như trên, quân đội Bắc Việt còn khiến người ta sợ hãi hơn gấp bội vì sự coi thường tính mạng binh sĩ của họ. Thông thường, con người sợ hãi những kẻ thù tấn công mình một cách tàn ác, nhưng người ta sẽ kinh hoàng đến rợn người khi biết về những hành động coi tính mạng của người phe mình như cỏ rác, cốt chỉ nhằm đạt được mục đích của kẻ chỉ huy. Người Cộng sản đã lấy chính nghĩa chống giặc ngoại xâm để lừa dối, tuyên truyền, kích động hàng triệu Thanh niên miền Bắc lao vào cuộc chiến như con thiêu thân. Chúng ta được nghe nói rất nhiều về những tấm gương đầy nhiệt huyết và sự hy sinh anh dũng của những người trẻ tuổi mới chập chững vào đời. Đối với những cái chết đó, tôi không có bất cứ tình cảm tích cực nào ngoài sự thương tiếc. Cả một thế hệ người đã bị lừa gạt vì không nhận chân được bản chất của chế độ, của cái chủ thuyết mà nó rêu rao. Âu tất cả cũng chỉ là những sản phẩm lịch sử của một thời đại !

Để rồi sau cái ngày “thống nhất” ấy là những chuyến vượt biên vượt biển của hàng trăm ngàn người, và đã có cả hàng ngàn người phải bỏ xác ngoài biển khơi;  là những năm tháng bao cấp, đói khổ đến cùng cực; đến nay đỡ đói khổ một chút, nhưng dân Việt ta vẫn chưa thoát khỏi thân phận làm thuê, ở đợ cho thiên hạ; đặc biệt vẫn còn cam chịu làm thần dân phục tùng các ông vua Cộng sản. Thế nhưng bất chấp cái thực tế đau buồn ấy, nhiều ngụy biện về thống nhất, về “công lao chống Mỹ cứu nước của Đảng” vẫn tồn tại ngay cả trong lớp người “có học” ở Việt Nam.

Thiết nghĩ một sự hy sinh chỉ nên có và đáng được ngợi ca khi đánh đổi với nó là một giá trị to lớn hơn. Bằng lập trường đề cao cá nhân, tôi cho rằng, mọi ý niệm: thống nhất, giải phóng dân tộc, kẻ thù…phải được đặt trong mối tương quan của chúng với những giá trị an sinh hạnh phúc thực sự của người dân. Suy cho cùng, mọi thứ bao gồm: thống nhất, toàn vẹn lãnh thổ, chính trị…chỉ là những phương tiện để đạt đến những giá trị nhân bản, để bảo vệ và phục vụ con người. Mọi định chế, mọi nỗ lực chính trị và xã hội đều nhằm vào cái đích đến quan trọng nhất của nó là CON NGƯỜI. Nếu mục đích cuối cùng ấy không đạt được thì mọi phương tiện kia chỉ là mưu đồ của kẻ lãnh đạo. Thật điên rồ thay cho những kẻ luôn hô hào “mục đích biện minh cho phương tiện”. Chúng ta biết rằng, tính chính đáng của phương tiện phụ thuộc vào sự thích nghi và mối tương quan về bản chất của nó đối với mục tiêu. Nói rõ hơn, chúng ta không thể dùng một phương tiện phi nhân để giành lấy một mục tiêu nhân bản.

Kết quả là, “sự nghiệp giải phóng miền Nam và thống nhất đất nước” đã không khiến Việt Nam trở nên hùng mạnh hơn, dân tộc ta trở nên kiêu hãnh hơn; mà đơn giản chỉ là biến một miền Nam trước “giải phóng”  hơn hẳn Hàn Quốc, sau gần bốn mươi năm thống nhất, cùng với cả nước lẹt đẹt chạy theo sau cả Thái Lan. Nếu ta lấy cứu cánh là sự phồn thịnh của quốc gia, là an sinh hạnh phúc, là tự do nhân phẩm của mỗi một người dân làm chuẩn thì liệu sự thống nhất ấy có nghĩa lý gì?

Đó là khi vấn đề được đặt dưới lăng kính lý luận. Còn thực tế thì mọi sự đã quá rõ ràng. Cái mà người ta gọi là “kháng chiến chống Mỹ cứu nước” ấy thực chất chỉ là để giúp Trung Quốc “đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng”. Hay như Lê Duẩn từng nói : “ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc, cho các nước XHCN, cho cả nhân loại”. Nói cho rõ ra, đó là cuộc chiến giúp cho chủ nghĩa Cộng sản bành trướng xuống Đông Nam Á theo tinh thần Quốc tế Cộng sản bất chấp tinh thần dân tộc, là giúp cho Trung Cộng dễ dàng Hán hoá một Việt Nam suy yếu sau cuộc chiến tương tàn khốc liệt.

Đã ba mươi bảy năm trôi qua kể từ ngày “giải phóng”, giải phóng miền Nam khỏi mối quan hệ đồng minh với Mỹ để trở thành chư hầu hèn mọn của Trung Cộng. Sự thống nhất, sự giải phóng đó mới đau đớn làm sao!  Gần bốn thập niên đã qua đi, dấu vết chiến tranh trên mảnh đất quê hương Việt Nam đã dần phai nhạt, nhưng những tổn thương của lòng người vẫn còn hằn sâu, thậm chí ngày càng sâu hơn. Thống nhất hai vùng địa lý nhưng vẫn vắng bóng một sự Hoà hợp trong tình tự dân tộc.  Vết thương cũ do cuộc tiến chiếm miền Nam chưa kịp lành thì chúng ta lại có thêm những chia cắt mới : chia cắt giữa một bên là một nhóm người cam phận làm tay sai cho ngoại bang, với một bên là những con người yêu nước không khoan nhượng; chia cắt giữa một phía là nhóm người lãnh đạo Quốc gia cùng những kẻ ăn theo cố gắng bám giữ ngôi vị độc tài để tiếp tục nô lệ hoá người dân, với  một phía là những người đấu tranh và chấp nhận hy sinh cho tự do và phẩm giá con người. Tôi vẫn nghĩ rằng, một con người trở nên dũng mãnh nhờ có ý chí. Một dân tộc trở nên hùng mạnh, cũng như vậy, phần nhiều dựa vào tinh thần và khí chất. Nhưng tinh thần và khí chất ấy chẳng thể có được nếu dân tộc ấy chia rẽ. Chính sức mạnh của tinh thần đoàn kết, sự Hoà hợp dân tộc  có thể góp phần giúp chúng ta tạo lập một mãnh lực mới cho dân tộc.

Chỉ e Việt Nam vẫn sẽ tiếp tục bỏ lỡ những chuyến tàu thời đại nếu trong lòng dân tộc còn có những chia cắt chí mạng như thế. Nhưng thiết tưởng, sự Hoà hợp có khả năng xoá bỏ mọi ngăn cách, hàn gắn mọi vết thương, mang mọi người Việt về trong cùng một chí nguyện chỉ có thể đạt được trên tinh thần Hoà giải thiện chí, trên quyền lợi dân tộc và trên những nguyên tắc hướng thiện chứ không phải là sự thoả hiệp với cái xấu ác. Chỉ e những người Cộng sản Việt Nam quá u mê và tham lam để khởi động một chương trình Hoà hợp, Hoà giải và thay đổi chính trị đầy tham vọng như thế. Chỉ e những người Cộng sản chẳng thể làm nổi những gì mà nhà cầm quyền độc tài Miến Điện đã làm. Chỉ e…. Bởi đến hôm nay, họ vẫn một lòng một dạ coi mối quan hệ với Trung cộng là “chủ trương nhất quán”, là “ưu tiên hàng đầu” như lời Tổng tham mưu trưởng quân đội nhân dân Việt Nam đã tuyên bố mới đây tại Bắc Kinh.

Mỗi năm tháng Tư về, bao nhiêu lễ lạt, đình đám vẫn diễn ra bất chấp mối hoài niệm về quá khứ vẫn nặng trĩu trong lòng nhiều người Việt, bất chấp mối ưu tư về tương lai đất nước vẫn canh cánh trong lòng những người có tâm huyết với đất nước. Những con người có lương tâm và tự trọng không bao giờ vui sướng được trong nỗi thống khổ to lớn ấy của dân tộc. Thử hỏi xương máu của hàng triệu con người đã ngã xuống trong cuộc chiến chỉ để tạo nên một Việt Nam thống nhất trong chia rẽ, thống nhất trong sự Hán hoá, thống nhất trong sự mất tự do và quyền làm người hay sao? Ba mươi tháng Tư- xin cầu nguyện cho tự do và nhân phẩm, cho sự Hoà hợp dân tộc và nền công lý.

Sài Gòn, ngày 20 tháng 4 năm 2012

© Huỳnh Thục Vy

© Đàn Chim Việt

167 Phản hồi cho “Viết cho tháng Tư”

  1. Hoà bình says:

    Với những người làm chính trị có liên quan đến khu vực miền Nam Việt Nam, ba mươi tháng tư là dịp phô trương thành tích hay chiến bại theo hướng có lợi cho tổ chức hay cá nhân họ. Với cha mẹ tôi, đó là một sự bình yên đến sau những căng thẳng thời cuộc, để con người ta tự do tỏ bày tình yêu thương đồng loại. Với thế hệ trẻ chúng tôi, ba mươi tháng tư là dịp để hội hè, vui chơi trong niềm vui kỷ niệm ngày đất nước thống nhất, và để bắc những nhịp cầu hữu nghị của tinh thần tuổi trẻ, không bị giới hạn bởi những ngăn cản thế hệ.

  2. noileo says:

    “Taoday says:
    10/07/2012 at 21:19

    Đọc qua phần mở đầu đã ko muốn đọc tiếp rồi….”

    Đúng vậy, nick Taoday có bao giờ dám nhìn vào sự thật tội ác của cộng sản.
    Nick Taoday và bọn cộng sản ác quỷ, bọn con người mới xã hội chủ nghĩa ngu độn thộn dại, bọn trí thức kiki, trí thức “đảng lãnh đạo”, trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian,

    thì có bao giờ dám đọc & nghe & nói & viết về sự thật tội ác của Hồ chí Minh, the serial killer, về sự thật tội ác của bọn cộng sản Việt nam dân chủ cộng hòa bắc kỳ vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng, về sự thât tội ác của bọn tướng tá cộng sản chuyên nghề 16 chữ vàng 4 tốt, chuyên nghề tụng niệm “trung với đảng” để giành giật nhau cái “quân đội làm kinh tế”,

    về những hành động tội ác của Hồ chí Minh & của bọn cộng sản VNDCCH & của bọn Võ Nguyên giáp & tướng tá cộng sản VNDCCH, vong bản ngoại lai tay sai Tàu cộng, của bọn lão thành bán nước, rước tàu cộng vào Việt nam, dựa vào thế lực bọn cố vấn Trung quốc vĩ đại, dựa vào súng đạn tàu cộng, khủng bố giết hại người dân miền bắc VN, đàn áp trí thức, áp đặt chế độ cộng sản VIệt nam Dân chủ cộng hòa độc tài đê tiện gian ác lên người dân miền bắc VN , cắt HS của VN dâng cho tàu cộng, gây cuộc chiến tranh hồ chí minh tội ác, cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, bành trướng chủ thuyết mác lê tội ác vào miền nam, xô đẩy đất nước VN đến cảnh bi thảm ngày nay.

    Đi theo chủ nghĩa Mác lê & cộng sản tội ác, là một sai lầm !
    Phát tán & tuyên truyền cho chủ nghĩa mác Lê & chế độ cộng sản là một sai lầm.

    Nhưng dùng bạo lực & chiến tranh áp đặt chủ thuyết mác Lê & chế độ cộng sản lên người dân, là một tội ác.

    Hơn thế nữa, lại là rước ngoại bang tàu cộng vào VN, dựa vào tàu cộng, dựa vào súng đạn Tàu cộng tiến hành bạo lực & chiến tranh, áp đặt chủ nghĩa Mác Lê tội ác & chế độ cộng sản ác quỷ & phi nhân & phản dân tộc, lên đất nước dân tộc VN.

    Từ cuộc phản bội tháng 8, chính quyền VN, không cộng sản, theo con đường chính trị kinh tế bình thường của con người, khuynh hướng dân chủ tự do & kinh tế thị trường Tây phương, con đường kinh tế & chính trị bình thường của con người, bị rơi vào tay bọn cộng sản Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng tội ác, từ đó đất nước dân tộc VN không ngừng trải qua những tang thương triền miên, từ đó bọn cộng sản Hồ chí Minh & VNDCCH bắc kỳ không ngừng tiến hành những tội ác kinh hoàng lên đất nước dân tộc VN…

    Bọn súc vật, bọn cộng sản VNDCCH, bọn cộng sản HỒ chí Minh & Phạm văn Đồng, chuyên gia ký văn tự bán nước, Võ Nguyên Giáp, chuyên gia làm bung xung cho bọn tàu cộng xử dụng xương máu VN phục vụ cho quyền lợi tàu cộng, là những tên tội đồ đã phạm những tội ác trời không dung đất không tha đối với đất nước dân tộc VN

  3. ĐẠI NGÀN says:

    LUẬN VỀ SỰ ĐỘC TÀI

    Thường những người muốn đấu tranh cho tự do dân chủ đúng nghĩa thường cũng chỉ hay luận về tự do dân chủ đúng nghĩa nhưng ít khi ai luận về sự độc tài. Nhưng luận về tự do dân chủ để biện minh cho ý nghĩa của tự do dân chủ chỉ mới là nói xuôi, chưa phải là nói ngược. Nói xuôi nghe thì luôn trơn tru nhưng ít đặc sắc. Chính cái nói ngược mới thật sự gây sốc và khiến người ta chú ý, đó cũng khiến người ta hiểu sâu sắc hơn về tự do dân chủ. Ý nghĩa của bài luận chơi này chính là như thế.
    Độc tài không thể do một cá nhân mà có, nhưng nó đòi hỏi một tập thể nào đó. Thường là một nhóm người cố kết với nhau, thậm chí cả một đảng phái được tổ chức hết sức chặt chẽ để làm nền móng hay công cụ của nhóm cá nhân đó. Đó là lý do tại sao khi chưa nắm được quyền, nhóm độc tài hay đảng độc tài luôn luôn khéo léo vận động xã hội, tuyên truyền mọi người, lôi kéo nhiều người, luôn luôn lớn tiếng hô hào tự do dân chủ, giải phóng con người. Nghệ thuật tổ chức, lôi kéo, nghệ thuật tuyên truyền ảo tưởng, đó chính là công cụ đầu tiên hay sự manh nha của thực chất độc tài. Nhưng một khi đã có quyền hành rồi, ý nghĩa của nhóm độc tài là tổ chức xã hội thành một mạng lưới toàn diện và chặt chẽ, tổ chức công cụ độc tài của mình thành một thứ kỹ luật sắt máu, có như thế thì mới gài tất cả mọi người vào trong guồng máy vận hành hoàn toàn theo cách độc tài như thế được. Bởi vậy khi xã hội độc tài đã thiết lập, không một cá nhân nào có thể thoát ra khỏi quỹ đạo đã trở thành như một sự vận động theo quán tính tự nhiên của nó. Có nghĩa chính những kẻ đầu tiên tạo nên nền độc tài cũng không thoát ra khỏi được nó, bởi có ý muốn ngược lại là liền bị những người thân cận chung quanh mình lấy cớ tiêu diệt. Cái ác độc hay phi lý của hệ thống hoặc xã hội độc tài chính là như thế. Bởi thế mà cứ hết lớp độc tài này chết đi, lớp độc tài khác lại nối tiếp, hầu như cả xã hội chỉ có thể quay chung quanh một cái thùng sắt bít bùng đã được gài sẳn, rất khó mà tự giải phóng để thoát ra được. Đó là bởi vì nhược điểm của mỗi con người đều cầu an, ích kỷ, chấp nhận hoàn cảnh một cách thụ động để bảo đảm an toàn tối thiểu cho mình, đó là lý do tại sao bất kỳ nền độc tài nào đã được thiết lập thì hầu như xã hội rất khó để phá vỡ hay giải phóng ra được khỏi nó. Bởi thế độc tài càng toàn diện, càng sắt máu, nó lại càng lâu bền và khó bị phá đổ.
    Nhưng ngoài sức mạnh bạo lực tự khống chế lẫn nhau, thường những khuynh hướng hay thể chế độc tài luôn dựa vào hay tạo cho mình một “học thuyết” nào đó. Độc tài Quốc xã Đức dựa vào học thuyết ưu sinh, đặc biệt thuyết ưu việt chủng tộc Đức hay Nhật nhĩ man của Adolf Hitler. Độc tài phát xít Nhật thì dựa vào niềm tin thần thánh hóa Nhật hoàng, niềm tin sự ưu việt của dân tộc Nhật, kể cả độc tài Moussolini cũng dựa vào niềm tin tính ưu việt của đảng phát xít Ý. Riêng học thuyết chuyên chính vô sản của Mác và Ăngghen thì tin tưởng mù quáng vào lý thuyết “biện chứng” về lịch sử xã hội loài người, tin vào giai cấp vô sản như thật sự có mang một “sứ mệnh” lịch sử giải phóng nhân loại v.v…
    Đấy hai mặt của ý nghĩa độc tài hay có chế độc tài trong xã hội loài người từ cổ chí kim đều là như thế. Tần Thỉ Hoàng tự cho mình là đệ nhất hoàng đế, phái pháp gia chủ trương dùng độc đoán và hình pháp để trị thiên hạ vì cho bản chất con người là ác, phải dùng ác mới trị được ác chẳng hạn.
    Do thế, nếu độc tài chỉ là độc tài theo tình huống đột xuất của một cá nhân hay một triều đại như trong thời quân chủ phong kiến trước kia, sự tai hại của nó thường vẫn là cục bộ hay không lớn lắm, và sự phế bỏ nó thực chất cũng không phải khó khăn nhiều lắm. Song sự độc tài trong thời cận và hiện đại, bởi nó gắn liền với một tổ chức hết sức chặt chẽ và tinh vi của một đảng phái hay của toàn xã hội, sự thiệt hại của nó hầu như quá mức và nó khống chế xã hội hầu như vô phương giải thoát. Đặc biệt nếu nó gắn liền với một học thuyết, cho dù phi lý bao nhiêu, nhưng nếu cứ được tuyên truyền nhồi nhét theo kiểu một chiều, phần lớn mức độ hiểu biết của đại đa số người bình dân, tức quần chúng nhân dân thật rất khó được gỡ ra, nó trở thành một thứ giáo điều được thần thánh hóa một cách cưỡng ép, và thế là cũng có thể trở thành vô phương cứu chữa. Đặc biệt, trong những dạng thức độc tài như thế, giới hiểu biết, giới trí thức đúng nghĩa thật sự đều bị thúc thủ, đều bị khống chế, khoa học và tri thức đều trở thành bị bế tắt, đó quả thật cũng hết còn lối ra cho một xã hội lành mạnh, tiến bộ và phát triển. Và tất nhiên mọi sự lạc hậu cùng sự độc tài cứ càng phát huy và củng cố cho nhau chính là như vậy.
    Nên nói tóm lại, nếu ai cũng hiểu ra được ý nghĩa của tự do dân chủ thật sự đúng nghĩa có giá trị đối với con người và xã hội như thế nào, thì ngược lại cũng hiểu ra được sự độc tài và sự mê muội làm khủng bố và làm cùn nhụt tinh thần, giá trị, ý thức xã hội cũng ngang như thế theo chiều ngược lại. Thực chất độc tài cũng giống như nòng súng. Cả một băng đạn từng viên một đều phải đi qua nóng súng đó. Cơ chế đó hoàn toàn chặt chẽ, chắc chắn, và không thể nào khác. Bởi đó là hệ quán tính và hoàn toàn máy móc tự nhiên của toàn xã hội. Những cá nhân độc tài, đảng độc tài, mọi cá nhân sống trong xã hội độc tài đều không khác những cơ phận của hình ảnh một nòng súng như trên đã nói. Các viên đạn sau cứ tiếp theo viên đạn trước không thoát ra khỏi nóng súng cho tới khi được bắn vào một mục tiêu nhất định nào đó. Ý nghĩa tác xạ đó chính là lý thuyết hay “ý thức hệ” đã có nhằm để hướng dẫn nó. Tức nếu ý thức hệ hay lý thuyết là sai lầm, nòng súng đó chỉ có thể bắn vào một mục tiêu ảo tưởng một cách hoàn toàn vô ích và phí phạm một cách đầy tai hại về tất cả mọi mặt. Nói như thế để thấy rằng bất kỳ những lý thuyết phi khoa học, mê tín, không đầu không đũa nào, một khi nó đã trở thành cốt lõi để làm nền tảng cho một sự độc tài, thực chất đều là tội ác đối với con người và xã hội, và chính mọi tác giả hay những kẻ nào sáng lập ra nó thực chất cũng đều là những kẻ tội đồ của toàn lịch sử nhân loại hay của toàn cả loài người và mọi cá nhân con người nói chung.

    Võ Hưng Thanh
    (30/4/2013)

  4. Hồ, Giáp, Trinh , Đồng says:

    Cho tới nay mà vẫn còn những kẻ cuồng tín ngu xuẩn ca ngợi Võ nguyên Giáp, Hồ chí Minh, những con người ngu xuẩn nhất của lịch sử nhân loại. Sao không mở mắt mà nhìn các nước Đông nam Á, các nước thứ ba, có nước nào phải đổ máu hàng mấy trăm nghìn người để giành độc lập như cái nước Việt nam dân chủ cộng hòa thổ tả
    Thật là ngu xuẩn khi ca ngợi Võ nguyên Giáp, hắn chỉ là một tên ngu đần tán ác nhất của lịch sử nhân loại
    Chẳng qua Hồ, Giáp, Trinh , Đồng .. chỉ là những tên tay sai mù quáng của Trung Cộng, của CS quốc tế, đã làm đổ quá nhiều xương máu của nhân dân ta mục đích chiến đấu không công cho CS quốc tế

    • Nghịch Nhĩ Thường says:

      Họ ca ngợi là vì họ đã bị nhồi nhét lịch sử giả tạo, cắt xén, thêm bớt vào trong đầu, khiến đầu óc bị mụ mẫm, nên đã không biết được rằng chính các ông Võ nguyên Giáp, Hồ chí Minh, Phạm Văn Đồng là những kẻ gian ác và những tên tội đồ của dân tộc VN!

  5. lính già says:

    Trước năm 1975 chiến thuật “biển người” nướng quân như rạ là chiến thuật Hà Nội đã học của quan thầy cố vấn Trung Cộng và áp dụng triệt để trên khắp chiến trường miền nam, rất kinh hoàng!
    Chiến thuật này được các nhà lãnh đạo Cộng Sản rất ưa chuộng (dĩ nhiên con cháu họ không đi bộ đội) và sau này chiến thuật “biển người” được Trung Quốc tiếp tục sử dụng rộng rãi trong cuộc chiến biên giới phía Bắc 1979 .

  6. hoang says:

    Xin ban cho biet cu the VNCH ban nuoc, …ban cho ai va ban vung dat nao vay ?

  7. Taoday says:

    Đọc qua phần mở đầu đã ko muốn đọc tiếp rồi…..Tướng Giáp là vị tướng tài được cả thế giới công nhận..cái lũ Ngụy quân bán nước hại dân…tiếp tay cho giặc thua trận nhục nhã quay ra nói xấu….
    ko có Tướng Giáp và HCM thì cái nước VN này chả chia cắt làm đôi giống như Nam Hàn và Bắc hàn…đều là ae một nhà mà trở thành kẻ thù đến giờ vẫn đánh nhau như chó với mèo…
    Nếu không có tướng Giáp và HCM thì các người tóc đã thành râu ngô..hoặc xoăn như lông d..rồi..mũ lõ như mỏ diều hâu ý…
    Chiến tranh phải có thương vong chết chóc…người lính lấy cái chết đổi lấy độc lập tự do cho tổ quốc là điều vinh dự..ko có gì phải hối tiếc…
    Có những người phụ nữ đàn bà xung phong viết thư bằng máu xin ra trận…đó là truyền thống yêu nước vẻ vang của dân tộc Vn….chẳng ai ép..chẳng ai xui….nguyện xin chết cho tổ quốc quyết sinh…
    Giờ có người học hành đến nơi đến chốn..bị bọn phản động bán chúa cầu vinh..sống len lủi chui rúc nơi xứ người…nhồi sọ đã viết những lời lẽ bóp méo lịch sử..chà đạp lên truyền thống đánh giặc của cha ông…tuổi đời còn trẻ hiểu biết thì nông cạn…a dua với bè lũ bán nước…tỉnh lại đi em ơi..ko hối ko kịp đâu….

    • Trúc Bạch says:

      Taoday says:

      “ko có Tướng Giáp và HCM thì cái nước VN này chả chia cắt làm đôi giống như Nam Hàn và Bắc hàn…”

      He he he …THì chính Hồ Chí Minh và đồng đảng đã vâng lệnh Mao Trạch Đông ký vào HĐ/Giơ ne vơ chia đôi đất nước chứ còn thằng chó nào vào đây nữa ?

      …Và rồi cũng Hồ Chí Minh và đồng đảng đã dùng hơn 10 triệu mạng và 20 năm phá hoại miền Nam đển “đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào” đấy !

      Đánh cho Mỹ Cút Ngụy Nhào
      Để bác Hồ rước Tầu vào Biển Đông
      Hoàng Trường “bác” đã biếu không,
      Nam Quan, Bản Đốc cũng (cho) “dông” về…Tầu

    • Nghịch Nhĩ Thường says:

      Ông Taoday tuổi đời còn trẻ hiểu biết, nông cạn, nói mà không hiểu,…a dua với bè lũ bán nướccho TQ.

      Tỉnh lại đi em ơi..ko hối ko kịp đâu….!

    • nvtncs says:

      Gandhi, Sukarno, Magsaysay, U Nu, dành lại độc lập cho dân, không có chiến tranh.
      Việt Nam, vô phúc, có “thiên tài” VNGiáp.

Phản hồi