WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tự Do hay là Chết?

Câu hỏi lạ lùng và khắc nghiệt làm sao! Tuy thế, nó lại là việc khởi đầu của một hành trình đem đến những đổi thay tốt đẹp cho mọi người. Thật vậy, lịch sử của thế giới, của nhiều quốc gia, cũng như sự trải nghiệm của rất nhiều cá nhân đã chứng minh gía trị sâu sắc của câu hỏi xem ra “ khắc nghiệt” này. Bạn nghĩ sao? Việt Nam ta thế nào?

I. Những lý do để đi tìmTự Do.

Trong những ngày gần đây, nhiều nguồn tin ở trong nước đã làm cho cuộc sống của người Việt ở trong nước và hải ngoại bỗng giao động. Họ bị giao động vì những trò chơi chết người của nhà cầm quyền Việt cộng đang tái diễn với nhân dân Việt Nam, đặc biệt là đối với những người tranh đấu cho nền Thịnh Trị, Hòa Bình, Tự Do, Dân Chủ, Nhân Quyền, Độc Lập của quê hương còn ở trong nước.

Chuỵện Việt cộng đàn áp và đấu tố nhân dân Việt Nam không phải là mới bắt đầu từ những năm gần đây. Nhưng từ ngày 3-2-1930, ngày Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản được lệnh Tàu, Nga lập chi bộ đảng cộng sản Đông Dương ở Tân Trào thì người dân Việt Nam đã phải nếm mùi máu tanh của cái mã tấu, mùi rỉ xét của cái búa, cái liềm của chúng. Chỉ bất hạnh là, cái nùi máu tanh ấy lại là niềm hãnh diện, là biểu tượng của nền văn hóa Vô Đạo của nhà nước CHXHCNVC hiện tại, nên người Việt Nam không có nhiều phương án để chọn lựa.

a.     Phương án một: Tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của cái mã tấu trong tay Hồ chí Minh và đồng bọn. Không còn biết, còn nghe, còn nói gì đến những ngôn từ Độc Lập Tự Do Nhân Quyền Dân Chủ nữa. Nghĩa là  “Nó muốn làm gì thì mặc mẹ nó”, phần mình thì  nhắm mắt lại, vô giác, vô cảm. Coi như đời đã chêt ngay từ lúc nhập thế.

b.     Phương án hai: Hãy đứng dậy, nắm  lấy tay nhau cho ấm mà đi. Đi, đường có xa mấy cũng đến. Chết thì ai cũng một lần chết. Làm con giun cho chúng dày xéo thì cũng chết. Nhưng đi, chưa chắc đã chết. Hơn thế, đứng lên đi là có đổi thay. Chính sự đổi thay sẽ đem đến cho mình và cho đời nhiều ý nghĩa tốp đẹp hơn.  Như thế, bạn chọn phương cách nào đây? Đứng lên đi, hay ngồi chờ chết nào?

Sở dĩ có câu hỏi này là vì nhìn về qúa khứ, tính từ ngày Hồ chí Minh thành lập chi bộ cộng sản theo lệnh Tàu đến nay, không có sách vở nào có thể ghi cho đủ, ghi cho hết được danh tính của những người dân Việt bảo vệ chữ Tự Do, Dân Chủ, cũng như bảo vệ nền luân lý đạo đức của quê hương đã bị chúng thủ tiêu, bị giết chết vì cái búa, cái liềm, cái mã tấu của CS. Tệ hơn thế, mỗi một nhân mạng Việt Nam bị tàn sát ấy lại bị CS nhân danh man rợ, bất lương mà  khoác cho họ những bản án đầy dối trá như  “phản động”,  “Việt gian bán nưóc”  “cường hào ác bá”. Xa thì như trường hợp Khái Hưng, Trần Thế Nghiệp, Phạm Quỳnh, Ngô đình Khôi… Gần  hơn là 172000 ngàn người dân Việt bị giết trong mùa đấu tố 1953-1956. Ấy là chưa kể đến hàng trăm ngàn người khác bị đưa vào nhà tù, hoặc bị đày lên vùng rừng thiêng nước độc Cao Bắc Lạng, hay trong các trại tù mang tên Cổng Trời, Đầm Đùn, Thanh Hoá. Và điều tệ hại hơn cả là, những bạo ác khủng bố này không có dấu hiệu ngừng lại.

Kế đến, tôi tin rằng tất cả mọi người Việt Nam còn sống hôm nay chưa ai quên được nỗi kinh hoàng đã xảy ra cho Huế vào tết Mậu Thân 1968. Chỉ sau ba mươi ngày tạm chiếm thành phố, Việt cộng và bọn tay sai như loài thú Hoàng phủ ngọc Tường, Ngọc Phan, thị Trinh, Nguyễn đắc Xuân… đã giết chết hơn 3000 đồng bào vô tội.  Phần chúng thì thẳng đường vào vinh quang với bác với đảng?

Rồi trường tiểu học Cai Lậy, chợ búa, nhà thờ, nhà chùa của miền nam đã phạm vào những loại tội gì để Việt cộng nhắm điểm pháo, đặt mìn vào những nơi này? Chẳng lẽ, vì trường học là nơi mở mang trí tuệ cho con người, dạy cho trẻ biết Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín, biết lễ giáo, nhưng đối nghịch với cái vô đạo của CS, nên chúng phải ra tay để tiêu diệt ngay những mầm non của dân tộc Việt? Chẳng lẽ nhà thờ, Chùa chiền là nơi giúp con người sống lương thiện hơn, đạo đức, tử tế hơn. Hoặc gỉa, dạy cho người biết phải quấy, làm lành lánh dữ,  nên chúng phải đặt mìn phá chùa, đốt nhà thờ, bắt tu sỹ, tăng ni chăng?

Riêng câu chuyện sau 30-4-1975, phải  là câu chuyện để đời, tạo kỳ tích. Bởi vì, cho đến nay, nó còn bám chặt lấy từng người Việt Nam . “đàn bò vào thành phố” Trịnh công Sơn bảo thế. Và đúng thế, chả có lời nào diễn tả đúng hơn và giá trị hơn một câu ngắn trong bài hát của nhà nhạc sỹ đa tài nhưng bị lắm tiếng bấc, tiếng chì này dành cho họ vào những ngày ấy. Sau những đôi mắt ngơ ngác nhìn cảnh lạ, vật lạ là những ngổ ngáo, những tay nghề chuyên nghiệp hành động. Chúng chia nhau tỏa ra khắp nơi, tận tình tháo gỡ từng tấm tôn của nhà trường, vặn từng con ốc ở nơi công sở đem chuyển về đất bắc làm đồ gia bảo (chuyện xảy ra từ sau 30-4-1975- 78). Phải nói thật là ngưởi miền nam vô cùng kinh ngạc về cái món nghề tháo gỡ, chôm chỉa của các đoàn đảng viên Việt cộng. Mãi sau này, họ mới vỡ lẽ và bảo nhau: “thế mới biết, họ hơn hẳn người trong nam ta. Bởi vì phi trộm cắp, dối trá, bất thành đoàn đảng viên Việt cộng”!

Điều này không phải tự tôi viết hoặc đặt điều cho Việt cộng đâu. Câu chuyện trong miền nam là như thế và hơn thế, nó đã được chứng minh. Vào tháng 10-2006, (vnexpress.net đưa tin, phỏng vấn) phó chủ tịch của cái gọi là Quốc Hội của nước CHXHCN ở Hà Nội là Trần Quốc Thuận đã công khai lên tiếng xác minh rằng: “Cơ chế này (chế độ cộng sản) sinh ra nói dối hàng ngày…..  Chúng ta đang sống trong một xã hội phải tự nói dối nhau để mà sống.  Nói dối hàng ngày nên thành thói quen, thói quen ấy lập lại nhiều lần thành đạo đức.. . mà cái đạo đức ấy là rất mất đạo đức. Nhưng nó là đạo đức cách mạng!”

Cũng thế, sự bạo tàn, man rợ của cộng sản chính là lý do đẩy hàng triệu người ra khơi trên những chiếc thuyền mong manh để tìm Tự Do sau ngày 40-4-1975. Có nhiều người đến được đến bến bờ tự do, nhưng còn hàng trăm ngàn người mất mạng trên đường đi.Thế nhưng chẳng có mấy người từ bỏ mộng ra đi. Tôi cho rằng, cuộc hành trình này còn là một nỗi đau khó quên của dân tộc. Trong khi đó, những kẻ đuổi theo sau lưng họ, là các cấp bộ từ trung trương đến địa phương của đảng Vẹm, xem ra là những người hạnh phúc nhất trên trần gian? Hạnh phúc bởi vì, sau cuộc rượt đuổi ngắn ngủi bằng súng đạn ấy, các cấp đoàn, đảng, cán bộ, có được tất cả mọi thứ. Từ căn nhà, căn phố và sản vật của người bỏ ra đi biến thành của mình. Ngay đến đôi đũa, cái chén, cái bát, manh quần, manh áo của người ra đi còn dể lại cũng được bác đảng tận tình chiếu cố như là một chiến thắng vinh quang, to lớn nhất. Đó là một số lý do cơ bản để cho ta đứng lên mà đi.

II.  Những qủa lừa vĩ đại của Hồ chí Minh

Thêm cho những bạo ác ấy là những cú lừa vĩ đại của tập đoàn cộng sản Việt Nam. Mục đích của mùa đấu tố 1953-56 là cướp đoạt toàn bộ tài sản của đất nước vào trong tay đảng cộng sản. Nhưng Hồ chí Minh lại ba hoa tuyên bố là chính sách “cải cách ruộng đất, lấy ruộng lại cho dân cày”. Ai nghe cũng khoái lỗ tai, lại tưởng thật, ngưòi dân nhào vào cuộc đấu tố do Hồ chí Minh và Trường Chinh lãnh đạo. Kết qủa, có hơn 172000 ngàn ngưòi dân bị giết. Sau 1959, thợ cày vẫn trắng tay. Máu dân chảy ngập đồng, xương chất thành gò. Sau này, theo báo cáo và tập san Kinh tế của nhà Nuớc CHXHCNVN in ấn, xác nhận là có hơn 72%  số ngưòi bị giết nằm trong diện bị giết oan!  Người còn sống mặt không còn chút máu. Hồ chí Minh lại láo lếu bảo rằng đó là thành phần “trí phú địa hào” phải “đào tận gốc, trốc tận rễ!”. Thực tế, từ đó toàn bộ tài sản của đất nước lọt vào tay đảng cộng sản nắm giữ với toàn quyền sinh sát. Phần Hồ chí Minh sau khi gỉa nhân gỉa nghĩa lên truyền thanh mà nhỏ vài gịot nước mắt, nhận trách nhiệm vì nhầm, vì không biết có nhiều ngươi bị chết oan trong vụ đấu tố là hết trách nhiệm. Chả có tên ma bùn Việt cộng nào bị xử lý vì cái tội giết cả trăm ngàn nhân mạng đồng bào Việt Nam này!  Đến khi lau nước mắt chưa khô thì cũng chính Hồ chí Minh tuyên bố cuộc đấu tố này là một chiến thắng long trời lở đất! Thật là kinh khủng!

Đến chuyện chống Mỹ cứu nước mới là kinh dị. Hãy hỏi thử xem, biết bao nhiêu nhân tài vật lực của Việt Nam đã bị Hồ chí Minh và Việt cộng phỉnh gạt và bị chết mất xác trong cuộc chiến tuyên truyền này. Hỏi xem, một cuộc chiến mà Hồ chí Minh từng tuyên bố là đánh cho đến người cuối cùng theo lệnh của Tàu cộng đem lại những gì cho Việt Nam?  Có phải là sự kiện Phan văn Khải, thủ tướng Việt cộng được chạm bàn tay vào cái gót dày của đế quốc Mỹ trong công viên ở New York hay không? Thật là nhảm nhí! Hàng trăm ngàn thanh niên miền bắc phải chết trên rừng vì sốt rét, vì bom rơi đạn lạc, hoặc vì đói bệnh. Hàng ngàn, hàng vạn người dân miền bắc, miền nam bị chết oan để đổi lấy một nụ cười của Phan văn Khải khi Y được sờ bàn tay vào cái mũi giày của đế Quốc Mỹ!  Ôi đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào, cho dù phải đánh cho đến người cuối cùng, tưởng là vĩ đại thần thánh. Hóa ra chỉ là một mưu đồ thâm độc của Hồ chí Minh, muốn tiêu diệt cho hết mọi phần tử dân tộc Việt Nam để Y mở đường đón rước Tàu cộng tràn sang cho nhanh!

Công hàm bán nước 1958. Đây là một chứng minh rõ nét nhất cho việc tập đoàn CS đã đưa Tàu sang, để Tàu chiếm nước ta. Nhưng bấy nhiêu gian trá chồng lên gian trá, họ vẫn chưa thỏa lòng. Họ còn quyết tâm đưa cả nước vào đường diệt vong. Bị diệt vong vì nền văn hóa vô đạo, nô lệ  của cộng sản càng lúc càng phá hủy tận căn nền văn Hóa Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín là đạo nghĩa và luân lý của dân tộc. Bị diệt vong vì nền luân lý của tôn giáo bị chúng lên án. Và bị diệt vong vì “chủ nghĩa cộng sản anh em ảo tưởng” mà chúng đưa toàn khối dân tộc và đất nước Việt vào tay bành trướng Bắc phương, bằng cách ngăn chặn những tiếng  nói yêu nước của ngưòi Việt Nam! Đây mới chính là cái tai họa to lớn nhất.

Rồi nhiều thập niên qua, người dân Việt không có mùa xuân, nhưng đoàn đảng viên Việt cộng thì mỗi lúc một lẫy lừng, trở thành những đại gia đỏ bằng chính những lao khổ và mồ hôi và nước mắt của dân tộc Việt. Lịch sử đang mỗi ngày ghi lại những điều chính xác về cái tập thể này. Kẻ thì bán đất, dâng biển của Tiền Nhân cho ngoại bang để bám lấy quyền lực, để hưởng lợi. Kẻ thì dùng bạo lực mở ra những vùng quy hoạch cưỡng chế để cưóp tài sản, đẩy nhân dân vào cảnh khốn cùng không nhà không cửa, để làm giàu cho phe cánh. Kẻ thì trộm cướp, ăn chặn tiền viện trợ nhân đạo của thế giới rồi tạo ra hối lộ tham nhũng để nợ cho dân. Đã gây ra bấy nhiêu tội ác với dân tộc chúng còn chưa thỏa lòng, lại còn hành hung, bạo ác trên đời sống của lương dân. Đã bán nước, tự nguyện làm những cán cộng nô lệ cho bá quyền Trung cộng, còn vênh vang với cuộc lừa dối vĩ đại qua ngôn từ của Hồ chí Minh là: Độc Lập, Tự Do, Ấm No, Hạnh Phúc!

a  Độc Lập

Độc Lập ở đâu khi lần lượt Hoàng Sa, Trường Sa rồi Nam Quan, Bản Giốc, Lão Sơn, bãi biển Tục Lãm, vịnh bắc bộ là đất, biển,  đảo của quê hương ta lần lượt bị nhà cầm quyền CS đem dâng cho bành trướng Bắc Kinh như một loại qùa biếu để cầu lấy cuộc bảo hộ từ phương bắc? Và còn tủi nhục nào hơn cho người dân, người chiến sỹ của quê hương khi nằm xuống để bảo vệ lấy phần đất của quê hương trong cuộc chiến 1979 thì không có chỗ chôn thây, nói chi đến một nghĩa trang ghi ơn và vinh danh họ. Trong khi đó, nhà nước Việt cộng xây đài, lập và trang hoàng cả chục “nghĩa trang liệt sỹ” cho những quân cướp cạn ở ngay trên quê hương mình? Như thế là định nghĩa của Độc Lập ư?

b.  Tự do

Tự Do ở đâu khi người dân muốn nói lên Sự Thật, Công Lý. Họ đã không được bảo vệ. Trái lại bị nhà nước hành hạ, đấu tố. Điển hình là trường hợp của TGM Kiệt, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ, hay bị bỏ tù như LM Nguyễn văn Lý, LS Lê thị Công Nhân, Nguyễn văn Đài,  Cù huy hà Vũ, Lê Công Định, Trần huỳnh Duy Thức, Phạm Hồng Sơn…. Hoặc gỉa là bị bịt miệng như trong trường hợp của Bùi Hằng, Nguyễn chí Đức, cụ bà Hiền Đức, Lê quốc Quân, Nguyễn hữu Vinh… và bao người trẻ khác ăn no đòn của công an nhà nước khi họ thể hiện lòng yêu nước tích cực bắng những lời hô vang: Hoàng Sa Trường Sa là của Việt Nam. Thế là Tự Do ư?

c. Ấm No

Ấm No tìm đâu ra khi biết bao nhiêu người dân Việt lang thang, mất nhà, mất nghiệp vì những quy hoạch, cưỡng chế bởi lớp cán bộ có đủ bạo lực ở trong tay. Ấm No ở đâu khi ngưòi dân không có mảnh đất làm nhà thì hàng 100000 mẫu rừng, biển cả  được dâng cho những chủ thầu Trung cộng khai thác dài hạn không thuế. Sau 50 năm, những vùng đất thuê ấy thuộc về Tàu hay thuộc về ta, khi những chủ thàu hôm nay và lớp lao công của họ đến từ phương bắc đã có hàng lũ con cháu, chắt được sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ấy. Nó không  biết một chữ tiếng việt, phong tục Việt. Nó sẽ là ngươi Việt Nam hay người Tàu đây? Ấy là chưa kể đến hàng tỷ tỷ đô la tiền vay nợ từ ngoại quốc, nay đã mất cả vốn lẫn lời vì tiền vốn mượn đã chui vào túi của các quan cán tham nhũng chia nhau, và đổ tràn gánh nợ lên những thế hệ mai sau của Việt Nam. Như thế là định nghĩa về Ấm No chăng?

d. Hạnh Phúc

Hạnh Phúc tìm ở đâu ra khi cả một nền Văn Hóa, luân lý, đạo đức của xã hội, của Tôn giáo đặt căn bản trên Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín đã bị cộng sản sói mòn và thay thế bằng cái nền văn hóa bất nhân vô đạo của Hồ chí Minh để xã hội Việt Nam càng ngày càng có hàng loạt những loại tội đại ác như giết cha, giết mẹ, giết người thân,  giết bạn bè, giết ngưòi cướp của… khiến mọi ngưòi phải rùng mình kinh sợ. Mà kẻ gây ra tội ác đa phần là cán bộ đảng viên, trẻ vị thành niên, hay kẻ không kiếm được công ăn việc làm, không được giáo dục về đạo nghĩa xã hội? Thử hỏi xem, cả một dân tộc đang bị mất dần nền móng văn hóa đạo đức của mình mà có được hạnh phúc ư?

Hẳn nhiên là không. Bởi vì, đến nay không còn một người Việt Nam Nam nào tin chủ nghĩa cộng sản sẽ giúp dân, cứu nước nũa. Trái lại, mọi người, mọi nhà, mọi tầng lờp trong xã hội đều biết rõ ràng rằng: Đã đến lúc toàn thể dân ta phải biến câu hỏi đầy nghiệt ngã Tự Do hay là Chết này thành cuộc vận động hiện thực. Bởi vì, nếu tiếp tục thụ động như những năm qua, chúng ta và con cháu chúng ta sẽ còn tiếp tục bị cộng sản lừa dối qua hàng ngàn những phương cách, ngôn từ hào nhóang khác. Rồi tất cả sẽ trở thành những qủa bong bóng vô định hướng cho đến lúc bị nổ tung. Bởi vì, quy luật  sống còn của cộng sản là không bao giờ để cho dân chúng có đời sống ổn định. Mà muốn cho dân chúng có đời sống bất ổn định là phải tạo ra những khác biệt trong gian dối và bất công.

III. Đi tìm Tự Do bằng cách nào?

Boris Yeslsin bảo rằng: “Cộng sản không thể sửa chửa, nhưng phải đào thải nó”. Chuyện lớn qúa,  nên dành cho những ngưòi khác. Phần tôi, ở trong trang giấy hạn hẹp này, tôi đề nghị với bạn một cách thức thật nhỏ bé, thật dễ thi hành, nhưng ít nhất mỗi tuần bạn sẽ có được 15 phút, hay nửa giờ trong không khí hoàn toàn thoải mái với sự tự do của bạn trong tiếng thở với quê hương.

Ở gần nhà bạn có cái công viên nào không? Ở phường, xã, quận huyện, tỉnh lỵ nào mà chả có công viên công cộng phải không? Nếu có, bạn  hãy ra đó, mang theo cho bạn một cái điện thoại cầm tay, hay cái Mp3 trong đó có một bản nhạc mà bạn yêu mến nhất. Thí dụ như: “Dậy mà Đi” của nhạc sỹ Tôn thất Lập. Nếu được, bạn rủ thêm vài ngưòi bạn thân nữa. Ra đó, cùng nhìn trời nhìn đất, hít thở lấy không khí trong lành, rồi nắm lấy tay nhau mà mở bản nhạc lên mà nghe. Nghe vài ba lần bạn sẽ thấy lòng bạn gần kề với quê hương, Như thế là bạn thở hơi vào quê hương rồi đấy. Và cách riêng là bạn cũng đã có được 15 phút, hay nửa giờ mỗi cuối tuần tuyệt với rồi đấy. Tuần sau, lại rủ bạn cùng đi, nhưng thêm những bản nhạc khác. Thi dụ như “Việt Nam Quê Hương Ngạo Nghễ” của nhạc sỹ  Nguyễn đức Quang, hay “ Lá Đỏ”… lại đến công viên và hát cho nhau nghe. Nếu bạn tiếp tục hành trình này, tôi tin chắc bạn sẽ có cùng một nhịp thở với quê hương, và bạn sẽ thấy quê hương và dân tộc trong vòng tay yêu thương của bạn. Nói cách khác, quê hương là bạn và mọi người sẽ chuyền cho nhau hơi thở quê hương. Bạn thấy phương cách này có thể thực hiện không?

Trường hợp ở gần nhà bạn không có công viên thì ta áp dụng sách của cụ Nguyễn công Trứ, “ tri túc đãi túc, hà thời túc”. Bạn ra đứng ngay trước cửa nhà hay ngay trong sân trường để mà thưởng thức những giây phút đặc biệt này. Nhưng nhớ, đừng mở nhạc lớn kẻo làm phiền lòng ngưòi khác. Ước mong từ bắc tới nam. Từ trong các làng mạc, xã thôn ra thành thị, mọi người, đặc biệt là  bạn trẻ đều tự tìm được những giây phút tự do, êm đềm, đầm ấm và giao hòa với quê hương. Khi người người, nhà nhà đã có niềm vui tự tại thì hạnh phúc của quê hương đã là ở trong tầm tay rồi. Mời bạn thử đi. Không bao giờ là qúa trễ đâu.

Tuy thế,  cũng có vài điều tôi xin nói trước với bạn nhá. Có thể những lần đầu bạn lẻ loi lắm, chẳng có ai đến với bạn đâu. Nhưng mình đi tìm hơi thở Tự Do mà, sớm muộn cũng có những cánh chim đồng cảm với tâm tình của bạn. Khi nhóm của bạn có 4, 5 người là vui rồi, cứ thế mà giữ lấy niềm vui với nhau, và giữ lấy nhau bằng chân tình. Kế đến, bạn cũng biết, bò vàng nhiều lắm đấy, chúng sẽ dí mũi vào những cuộc găp gỡ của bạn, nên tuyệt đối bạn phãi cảnh giác bạn hữu là không mang theo cờ quạt biểu ngữ băng rôn gì hết. Kẻo lại bị chúng chụp mũ bạn đi biểu tình, làm mất trật tự công cộng thì phiền lắm.

Bạn nhớ đấy, chủ đích của mình chỉ ra bờ hồ, đến công viên, sân nhà thờ, tìm hơi thở trong lành để thư dãn cuối tuần thôi, nên phải tránh xa những kẻ trá hình, mang theo cờ quạt đến rủ rê, hoặc nhập vào nhóm của bạn để mua lấy phiền phức cho bạn. Dĩ nhiên là mình sẽ đón bạn mới, nhưng đường đi rất dài, không thể gây ra phiền phức cho mình và cho người khác được. Mỗi nhóm lý tưởng là có từ 5- 7 người, nhiều hơn thì nên tách ra. Kế đến, công viên rộng lớn lắm, nhóm của bạn cũng không nên gia nhập vào nhóm của các bạn khác để sinh hoạt chung (lâu lâu một lần thì chẳng sao, tuyệt đối không thể thưòng xuyên). Nếu có quen biết thì nên tìm cách trao đổi bạn với nhau hơn là xát nhập lại với nhau. Bởi lẽ, nhóm đông thì vui thật nhưng rất phiền toái và dễ bị bể lắm. Ấy là chưa  kẻ đến bò vàng chúi mũi vào. Chúc bạn vui và tìm thêm bằng hữu trong mục đi tìm hơi thở Tự Do trong tình tự của quê hương nhá. Bạn có ý kiến gì không?

Phần tôi, tôi tin rằng, mỗi ngày bạn làm cho chính bạn, dù chỉ là vài cái vưon vai trước nhà, và noí với đất trời rằng: Tôi Muốn Tự Do, Tôi Yêu Nước Tôi, và mỗi tuần bạn làm với bạn hữu của bạn ở công viên, sân truờng,  bờ hồ, bạn sẽ thấy sự thay đổi kỳ diệu sẽ đến. Trước hết lòng bạn sẽ vui hơn và kiên tâm hơn trong lý tưởng bạn theo đuổi. Sau là chính bạn đem niềm vui ấy cho người chung quanh và đem vào non nước. Khi đó, sự thay đổi kỳ diệu kia sẽ không dành cho riêng bạn nhưng có thể là cho cả đất nước của chúng ta.  Bạn hãy bắt đầu thực hiện và nói cho bằng hữu cùng thực hiện xem sao. Dĩ nhiên, bài báo này cũng sẽ có nhiều bò vàng bò vào đọc, nhưng  mình có làm gì sai đâu. Chỉ vươn vai và nói với mây với gió với đất nước cho vừa đủ nghe Tôi Muốn Tự Do, chắc không ai làm hại mình.

Cầu chúc cho hoa Tự Do nở tràn ra khắp non sông Việt để nhà Việt Nam mãi là mái ấm Độc Lập của dân Việt. Ở đó, người dân sẽ cùng nhau chung hưởng sự Tự Do, Công Lý, Dân Chủ, Nhân Quyền trong cuộc sống Thái Bình, Ấm No, Hạnh Phúc và Thịnh Vượng, đặt trên nền tảng văn hóa nhân bản Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín của dân tộc, và tôn trọng nền văn hóa đạo đức của các tôn giáo. Để từ đó sự hoàn thiện sẽ triển nở trong tiến trình xây dựng một xã hội trong ổn định và an bình.

© Bảo Giang

© Đàn Chim Việt

 

13 Phản hồi cho “Tự Do hay là Chết?”

  1. Nguyễn Ái Quốc says:

    Đành rằng Đảng Cộng Sản đã từng mắc phải một số sai lầm trong quá trình điều hành đất nước nhưng “Vạn sự khởi đầu nan”, đâu có chính quyền nào mà ngày một ngày hai mà trở nên vững mạnh? Nước “Mẹ” Mỹ của chúng mày à? Lũ chúng mày bố láo bố lếu thất học không biết rằng người Pháp đã làm gì Việt Nam trước khi Đảng Cộng sản mà chúng mày chửi rủa ra đời à? Nó đem văn minh, nó đem khai hóa đến qua thuốc phiện à, qua gái điếm à, qua mù chữ và đóng cửa trường học à? Chưa hết, chẳng có thằng nào đem quân ra giúp mình thì tự người Việt Nam phải lo lấy số mạng của mình thôi. Không đánh đến người cuối cùng thì sao “Đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào”? Không có lửa thì làm sao có khói? Trước đây tư sản đối đãi với nhân dân lao động tồi tệ như thế nào thì bảo sao không có Đảng? Có mà lũ chúng mày móc cứt chửi dân tộc cả đời cũng chưa chắc chạm được vào cái lõi giấy vệ sinh của mấy thằng Tổng thống Mỹ! Chúng mày giàu rồi, ừ tao công nhận! Chúng mày thành danh rồi, ừ tao công nhận! Nhưng chúng mày phản lại cái mà đưa dân tộc Việt Nam đến tự do thì chúng mày có sống mà như chết vậy! Chúng mày ăn không ngồi rồi bên hải ngoại sướng đít rồi nghĩ vẩn vơ rằng bên này không có điều kiện như bên đấy rồi quay lại chửi à? Việt Nam là nước đang phát triển chứ có phải SEN ĐẦM như Mỹ đâu mà giàu có dâm giật được? Chúng mày chỉ biết ngồi không ăn no rửng mỡ phán như thánh chứ chả góp một giọt mồ hôi nào vào cho xã hội cả! Mày bảo xã hội Việt Nam suy đồi? Mày nghĩ ra cách gì hay nào? Mày bảo Việt Nam tham nhũng à? Mày thử cải tổ xem! Không làm mà ngồi không phán như lũ chũng mày thì đời này cũng thừa rồi! Tao đây mới là học sinh cấp 3 chẳng theo Đoàn Đảng hay bất kì tổ chức nào cả nhưng những gì đem lại lợi ích cho số đông người dân cho “Dân giàu nước mạnh” như lời lãnh tụ Hồ Chí Minh nói thì tao ủng hộ! Nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam muôn năm! Dân tộc Việt Nam muôn năm! Đảng Cộng sản Việt Nam quang vinh muôn năm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

    • Builan says:

      Phan Liên says:
      02/09/2012 at 07:47

      “Tôi thấy chuyện phân thây, mổ bụng người chết này quá dã man, vô nhân tính và trái ngược với tập quán tín ngưỡng của người Việt. Những kẻ đi xem xác ông Hồ cũng nêm có chút suy nghĩ về hành động mọi rợ nhẫn tâm của mình.

      Dù có công hay có tội với đất nước, ông ta cũng có quyền được yên nghỉ với đầy đủ các bộ phận của thân xác. Hành hình kiểu này: quá tàn độc.”

      * Vậy xin thưa BÁC – Nguyễn Aí Quốc
      Chứ Bác sổng chuồng hồi nào mà ra đây phát biểu lung tung vậy ??
      Mời bác “trở về nhà”- goị tên Tư Lệnh bảo vệ LĂNG- mở DLB & QLB cho bác đọc để mà nắm bắt tình hình – Updates chuyện hậu duệ cuả bác – chuản bị THỌC HUYẾT nhau ! làm cho “Dân giàu nước mạnh”
      “Muôn năm muôn năm…”

    • Austin Pham says:

      Cháu nó mới học có cấp 3 mà văn minh thế nhở. Nghe cháu nó phát ngôn mà tớ cứ tưởng cháu có trình độ lưu manh cấp…tám. Này cháu ngoan bác hồ! Giết người hàng loạt và giết người của dân tộc mình là đường lối chung của tất cả các nước cộng sản. Chúng nó không chỉ giết tư sản mà còn giết mọi người có của cải, có ruộng đất, có học vấn. Thằng Hồ Chí Minh, bác của cháu giết cả những người đã từng cưu mang chúng nó, theo chúng nó chỉ vì dại theo hai tiếng “dân tộc“, chỉ vì hai chữ “độc lập“ cho nước nhà. Cháu có biết bà Cát Thanh Long không? cháu có biết hai vợ chồng địa chủ nuôi quân “cách mạng“ trong chuyện kể của ông Nguyễn Hữu Loan không? Và còn hàng ngàn, hàng ngàn các “nạn nhân của cách mạng“ cho dù đã tham gia “cách mạng“. Thế trường lớp của bác và đảng không dám dạy cháu “Giết người không phải là sai lầm, nó là TỘI ÁC“ hay sao? Nếu thế thì cháu cần phải bước ra khỏi trường đảng Nguyễn Ái Quốc để hiểu được công lý của nhân loại, văn minh của loài người. Bác yêu của cháu đã làm gì cho cái nước Việt Nam này ngoài việc mang đến cho nó sự ngu dốt cho đến ngày nay mà cháu là một ví dụ điễn hình? Còn nữa, bác hồ vĩ đại của cháu đã mang đến nền độc lập loại gì mà người dân chưa bao giờ được hưởng sự tự do với nhân quyền mà bất cứ một xã hội “tư bản bóc lột“ đã và đang có dành cho những người dân “độc lập“ của họ. Vâng, cái mà bác của cháu mang đến cho đồng bào của nó là những bao sắn lát, bo bo ăn quanh năm mà còn phải hy sinh đến vài triệu mạng người, làm tàn phế hàng triệu người khác để các bao sắn ấy muôn đời thay cơm cho dân Việt. Thời Pháp chưa có việc ấy. Chưa hết, bác của cháu còn mang lại cho toàn đất nước này những thằng lưu manh nói láo nói bịp hàng ngày, dạy cho chúng con đường bá đạo “đạt mục đích bất chấp thủ đoạn“ đếch cần biết mục đích đó là xấu hay tốt, chả cần hiểu mục đích đó là gì, chính hay tà, miễn là nó có lợi cho cá nhân ta. Bọn Pháp chưa bao giờ dạy dân ta đểu và thô bỉ như vậy. Một dân tộc mà toàn bộ các giai cấp đều phải bị “cải tạo“ và “thanh trừng“ để phục vụ và vâng lời giai cấp “vô sản“ trên răng dưới…dế mà thôi thì dân tộc đó sẽ đi về đâu? Một dân tộc nằm trong tay của một thằng cộng sản dốt nhưng giỏi to mồm với người cùng tiếng nói màu da và cũng chính thằng đấy chỉ là một thằng cộng sản loại “đàn em“ chuyên vâng dạ với những thằng “vô sản quốc tế“ khác thì thực chất dân tộc đó sẽ phải là tay sai nô lệ cho bọn “cộng sản đầu nậu“. Cháu có thấy thằng bác hồ của cháu vâng lời Mao Trạch Đông giết dân của mình trong Cải cách ruộng đất không? Cháu có thấy hiệp định Geneva là do thằng tàu chỉ định cho đảng dấu yêu nhà cháu phải ký vào những điều khoản mà chỉ có bọn tàu thỏa thuận với bọn Pháp không? Cứ xem “bạch thư“ của đảng ta xuất bản vào năm 1979 thì rõ. Còn văn kiện bán đứng lãnh hải của Phạm Văn Đồng cho các đồng chí Trung Quốc, người thầy vĩ đại của tên hồ thì cháu nghĩ gì?
      Thôi, cháu cứ hạ máu sùi của bọn bần cố nông chuyên xài dao giết người cướp của, của loại thích mang ơn “các ân nhân“ đã cung cấp “chất sắt“ cho gia đình “chúng em“ làm vài….quả thành công tại các….tiệm vàng, máy ATM mà bỏ dao xuống để cầm viết như một người bình thường của….miền nam trước đây, khi đời ta chưa từng có…đảng.
      Này, mai đây lỡ có bị cụt tay đến cùi chỏ hay bị một con dao “tạm trú“ ngay tim vì đâm chém bậy bạ trên đường…cứu nước thì nhớ, lúc hấp hối phải gọi tên “bác“ vài lần rồi sau đó địt đíu gì cho đã mồm mới…chết nhá!
      Chào đoàn kết- Quyết tử cho tổ quốc quyết sinh. Hồ Chí Minh muôn năm!

  2. Võ Hưng Thanh says:

    ĐỜI MÀ, ĐỪNG BẢO THẾ

    Đừng có bảo tự do hay là chết
    Đã chết rồi thì có đếch tự do
    Nhưng nếu mà sống vẫn cứ co ro
    Khác gì chết trong khi anh vẫn sống !

    Đời là thế quả đừng nên mơ mộng
    Người và người có tử tế gì đâu
    Bởi đời lầm chàng Các Mác rậm râu
    Nói phịa đặt mà đời tin sái cổ !

    Giai cấp đấu tranh cuộc đời bần khổ
    Đè đầu nhau nhằm xây dựng địa đàng
    Thật đáng đời bao khẩu hiệu khua vang
    Hết Mao Trạch Đông lại đến Khmer đỏ !

    Hồ hỡi Bảy lăm giặc nào tới mó
    Trận chiến Tây Nam, phương Bắc nổ ra
    Hết Trường Chinh, Lê Duẩn hát đồng ca
    Chỉ trước đó mà nay đà đổi khác !

    Hoàng Sa mất rồi Trường Sa sắp mất
    Giặc dựng lên thành phố thị Tam Sa
    Mười sáu chữ vàng bốn tốt phôi pha
    Môi nứt nẻ thì răng hầu cũng lạnh !

    Thôi đóng kịch làm chi cho hiu quạnh
    Đã qua rồi thời đại Hồ Chí Minh
    Phải thực tế thôi vực dậy nước mình
    Cùng cương quyết thắng kẻ thù xâm lược !

    ĐẠI NGÀN
    (31/7/12)

    • Cù Nhầy says:

      nghe vẻ nghè ve
      nghe vè đại…ngán
      như ăn bánh rán
      mà chấm mấm tôm

      như khi ta ôm
      nhìn ra…bà lão
      như khi xem báo
      toàn chó húc xe
      như đi xi nề
      bên thằng…hôi nách
      như khi sát vách
      nghe tiếng rên rên…
      …( mai tiếp dại ngán)

      • NON NGÀN says:

        ĐỒ PHẢN QUỐC

        Thằng phản quốc thì lúc nào chẳng có
        Nó như giun như sán ở trong lòng
        Nó Cù Nhầy như nước phân lẩn lộn
        Nó là đồ quả thật sự ác ôn
        Nó ra miệng mà không hề thấy nhục
        Ai đã sinh ra nó kiểu thế này
        Cha mẹ nó hay chính là dân tộc
        Quả thật buồn và quả thật nhục thay
        Rác rưỡi thế đáng ra không phải nói
        Bởi ngứa tai nên mới phải trần bày
        Vài hàng ngắn hầu bàng dân thiên hạ
        Biết ra sao sán lải của dạ dày !

        NGÀN KHƠI
        (02/8/12)

  3. DâM Tiên says:

    Tác giả nói quá đáng: Tự Ro hay là Chệt ?

    Vậy, tự do về cái gì/ Vì bị cấm đi chùa ?
    Vì bị cấm không lập đảng? Vì bị cấm đi
    gặt lúa ? — Nó còn tùy chứ.

    Nếu tạm mất tự do tôn giáo hay đảng
    đoàn, thì ta vưỡn có tự do…ăn cơm nà.

    Vậy, cái chữ NHẪN là cần. Sao lại Chết?

    Không sống được, thì.vượt biên; cớ sao
    lại…chết, cho phí đi. Nghĩ lại coi.

  4. 6LụcSix says:

    Thưa Bảo Giang.
    Bài viết rất hay nhưng có một điểm mà cá nhân tôi không đồng ý.
    Đó là những nạn nhân cuả cộng sản ở Mỹ nên hát những bài hát của Tôn thất lập.
    Ông ta là kẻ ăn cơm quốc gia mà thờ ma cộng sản. Hiện nay đang là chủ tịt âm nhạc gì đó ở sàigòn. Tháng 9 năm 1975 ông phê vào đơn xin tự ý thôi học ở DH Khoa Học SG lúc toi dang học như sau: Đưong sự bản thân là ngụy quyền có cha là là ngụy quân và anh là nguỵ ác ôn, đề nghị đương sự tự ý thôi học. Tác giã hãy xem lại bài biết của mình về người nầy. Trân trọng

  5. Thanh says:

    Tôi thì mỗi lần đi đến ngã ba ngã tư tôi lại cất tiêng hát ‘Ta như nước dâng dâng tràn có bao giờ tàn…” Và mỗi khi có những thanh niên đến phát những tờ rơi quảng cáo tôi lại từ chối và nói” Không lấy quảng cáo. Truyền đơn thì lấy!” Chủ ý của tôi là để những ngừoi đứng gần nghe. Tôi không sợ công an vì chúng nó cũng vội đi, chẳng hoạnh họe gì tôi cả. Đó là một việc nhỏ mà tôi tự ý làm từ lâu rồi, hy vọng sẽ có nhiều người, nhất là các bạn trẻ bắt chước.

  6. Doctin says:

    Tác giả Bảo Giang viết quá đúng. Hồ chí Minh bịp bợm cho dù có đội mồ sống dậy và 14 tên trong Bộ Chính Trị Việt cộng hiện tại cũng không thể cãi chống chế được.

  7. Phương says:

    Chương trình TV phát sóng trên VTV1 tối qua 29/7/2012 trong cuộc họp các tướng tá ,cán bộ được đào tạo từ TQ, lần lượt Phùng Quang Thanh và các tướng lãnh lên cảm ơn TQ đã giúp đở VN và giúp đào tạo sĩ quan QĐNDCS trong giai đoạn chiến tranh hai miền Nam bắc trước 1975, bằng giọng tri ơn thành khẩn, gần như ăn năng hối lổi khi đọc bản tự kiểm họ kể đến tình keo sơn gắng bó của 2 nước anh em ” chúng tôi chân thành biết ơn…. “. Thái độ của tướng lãnh VN như thế chắc TQ cười bể bụng . Phen này họ sẽ chiếm nốt Lý Lơn, Cù lao Chàm , Cù lao ré rồi đặt chân lên bán báo Sơn Trà theo vết xâm lăng của Pháp. Nhưng khác với Pháp, họ sẽ không gặp bất kỳ trở ngại nào …

  8. Haiha says:

    Câu hỏi này nên chuyển cho báo người việt, chuyển cho các Hội đoàn cờ vàng hay tri trét nhau trong khi hội họp, các vị cứ thảo luận và thực hiện tự do trong chính các Hội đoàn, tổ chức của mình đi rồi hãy lừa bịp người khác!

  9. nguenha says:

    Các bạn trẻ sinh ra và lớn lên ở Miền Bắc,hãy đọc kỷ những bài viết như thế nầy dể suy nghỉ và biết thêm về con dường Bác đi hay “bi dát”mà Dân tộc phải chịu.Năm 1990 tôi về VN ,hai vợ chồng người bạn,năm xưa ở trong phong trào đấu tranh SV đầu 1960,mời ăn cơm. Tham dự có 2 người bạn đang học Tiến sĩ ở Pháp,khách của chủ nhà. Anh bạn tôi là nhà văn ,nhưng lúc đó ở trong ban tuyên huấn Tỉnh. Trong bửa ăn trò chuyện qua lại,tôi có đặt vấn đề “đối thoại”với người trí thức đnag sống ở nước ngoài,thì anh bạn tôi nhanh chóng trả lời:
    có rất nhiều người dặt vấn dề nầy với bọn mình,nhưng phải chấp nhận một vài điều kiện tiên quyết:
    -Sự thống nhất Dất nước là Công lao của DCSVN,-VN là nước có Dộc lập chủ quyền,–VN tôn trọng Nhân quyền.Tôi hoàn toàn phản biện lại 3 yếu-tố đó. Lý do: –chưa bao giờ có Sự thống nhất Đất nước(Dân tộc)
    trên quê hương,mà chỉ có sự Chiến thắng của CS!! Nếu bảo thống nhất Đất và Nước cũng hoàn toàn không
    đúng,vì Đất mất,Dảo,Biển mất!!—còn Độc lập thì Vô-lý!! vì chưa có ai ngữa tay xin ăn mà bảo tôi có Độc-lập cả!!–Nhân quyền thì khỏi nói,vì mình chỉ nói “tự do”khi ngồi đây với bạn,chứ ra đường thì chỉ có vào tù.
    Câu chuyện dến đó,hai bên dều im lặng. Bảy năm sau,tôi tôi lại về VN,lần nầy để “trả lễ”,vợ chồng tôi mời
    vợ chồng anh bạn đi ăn tối. Anh bạn thân ghé vào tai tôi”tao nói với mầy, Đất nước như thế nầy là do “thằng”HCM(nguyên văn).Hết!!

Phản hồi