WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy

 

30-04-1975

Tôi không hứng thú lắm khi viết về ngày 30/4 vì đã nhiều năm nay, năm nào cũng viết, nhưng những bài viết thường chỉ mang đến cho tôi những nỗi buồn hơn là những ký ức khó quên.

Cái buổi hôm ấy, lúc mọi người trong nhà tù Hoả Lò khấp khởi vui mừng “chiến thắng” khi được giám thị thông báo, thì tôi đau xót, im lặng và hụt hẫng. Tôi vẫn hy vọng sau khi ra tù, sẽ tìm cách trốn vào Nam để sống. Với cái lý lịch ở tù, sự tồn tại vươn lên của tôi trong chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN) chắc chắn sẽ vô cùng nan giải.

Tôi đã từng kín đáo hỏi thăm, tìm hiểu cách “chạy” vào Nam từ một người bạn tù. Khó khăn nhất là đoạn từ sông Bến Hải vào đến sông Hàn, Đà nẵng. Còn qua được sông Hàn thì mọi việc êm xuôi. Lúc này tôi vẫn hy vọng bộ đội miền Bắc không tiến được vào sâu hơn nữa. Tôi không nghĩ đến một cái “chiến thắng” nhanh chóng như vậy!

Thật chua xót. Tôi từng là anh chàng học sinh, biết được đi nước ngoài du học nhưng vẫn rủ đám bạn bè trong lớp lấy máu viết thư xin đi bộ đội. Ra chiến trường, dù có chết, với chúng tôi thật vô cùng ý nghĩa. Tôi đã tận mắt trông thấy và tham gia cứu thương trong những trận dội bom của máy bay Mỹ xuống làng mạc miền Bắc làm chết nhiều người. Chỉ với lòng căm thù đế quốc Mỹ. Sôi sục ý chí trả nợ nước thù nhà.

Nhưng rồi dần dà tôi đã hiểu. Đây là chiến tranh. Một cuộc chiến tranh khốc liệt, tắm máu, huynh đệ tương tàn, cho việc nhuộm đỏ toàn đất nước của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một cuộc chiến ý thức hệ, rõ ràng và nhất quán. Mỹ và miền Nam đã phải nỗ lực ngăn chặn và bảo vệ tự do.

Năm 1954, Việt Nam chia hai. Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) là một quốc gia độc lập, toàn vẹn lãnh thổ, là quan sát viên của Liên Hiệp Quốc. Miền Nam sẽ thanh bình, phát triển và đi lên nếu như miền Bắc không gây chiến và phá rối. Người ta có thể thống nhất đất nước bằng nhiều cách, không cần đổ máu, không cần đến “bạo lực cách mạng”, mà nước Đức là một ví dụ.

Nhưng để đánh chiếm miền Nam, miền Bắc có thể “đốt cả dãy Trường Sơn”, dồn cả dân tộc vào máu lửa, quyết tâm trở thành “tiền đồn” của cả phe XHCN.

Hồ Chí Minh từng nói: “Từ khi Đảng Cộng sản Đông Dương thành lập, nhân dân Việt Nam luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại, và coi Liên Xô là Tổ quốc Cách Mạng, Tổ quốc thứ hai của mình”- (1959, HCM toàn tập, tập 11, trang 166).

 Còn Lê Duẩn, trả lời phỏng vấn BBC Việt Ngữ, Nguyễn Mạnh Cầm, cựu Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam đã nói: “Chính sách này dựa trên nền tảng “một lý do quan trọng mà cố Tổng bí thư Lê Duẩn có lần đã giải thích một cách đơn giản: Ta đánh là đánh cả cho Trung Quốc, cho Liên Xô!“.

Vâng, hầu như tất cả mọi phương tiện cho cuộc chiến, sản xuất, cũng như mọi nhu yếu phẩm cho đời sống, từ hạt gạo đến cây kim, sợ chỉ, đều do Liên Xô, Trung Quốc và các nước khác trong hệ thống cộng sản đổ tiền vào cung cấp. Nhưng vì “tất cả cho chiến trường”, dân miền Bắc đã phải cam chịu cuộc sống đói nghèo, thiếu thốn, dồn hết tinh thần và vật chất cho công cuộc “giải phóng miền Nam”.

Và miền Bắc đã “giải phóng” miền Nam. Ngày 30/4/1975.

Trong bài “Phản nhân văn“, nói về cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của nhà báo Huy Đức, tờ Công an Nhân dân (CAND) viết:

“Đáng kinh ngạc nhất là Huy Đức “nhai lại” ý kiến sai trái, xạo xược của Dương Thu Hương. Trước khi sang châu Âu sống lưu vong, bà ta phun ra hàng loạt phát ngôn điên loạn, trong mớ hổ lốn, hồ đồ đó, có đoạn nói rằng, ngày mới đặt chân đến Sài Gòn, bà ta đã choáng ngợp trước cuộc sống tiện nghi ở miền Nam, khác rất xa với cuộc sống khó khăn ở miền Bắc: “Tôi đã ngồi phệt xuống vỉa hè Sài Gòn khóc, tôi biết miền Nam đã giải phóng miền Bắc chứ không phải ngược lại…”.

Giờ đây, Huy Đức lại bắt câu đó với hàm ý khen miền Nam nhiều hàng hóa và đời sống sung túc hơn miền Bắc, tự do dân chủ hơn miền Bắc nên đã “giải phóng” ngược lại miền Bắc! Về đoạn này, trên mạng có bài viết ký tên “nhà văn Đông La” phân tích: “Cái nền văn minh mà Huy Đức thấy qua “mấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette” rồi “rạp chiếu bóng, nhạc viện và sân khấu ca nhạc”… đều có từ “925 tỷ USD” mà Mỹ đã chi cho cuộc chiến ở Việt Nam kèm theo 58.000 nhân mạng nữa để rồi mất trắng trở về…”.

Không chỉ nhà văn Dương Thu Hương khóc mà sau ngày “giải phóng”, nhiều người khác đã vỡ mộng! Phải có tấm lòng thật nhân văn mới hiểu rằng, tiếng khóc của Dương Thu Hương là thành thật và là sự cảnh báo. Những thứ mà họ “giải phóng” và huỷ hoại thì chính họ chứ không ai khác lại đã quay lại một  thập niên sau đó.

925 tỷ USD đã Mỹ chi cho cuộc chiến ở Việt Nam. Vâng, nhưng thử hỏi bao nhiêu tỷ USD mà Liên Xô, Trung Quốc và phe XHCN đã rót cho miền Bắc kèm theo hàng triệu nhân mạng cũng ra đi không trở về?

Người miền Nam không chỉ có “những chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng choé”… Việt Nam Cộng hoà (VNCH), trong 20 năm, tuy chưa có một nền dân chủ hoàn toàn, phải đối mặt với tình trạng chiến tranh, nhưng đã có một nền kinh tế đa dạng, một xã hội văn minh, một nền giáo dục kỷ cương đáng tự hào, một tập quán sinh hoạt công cộng lịch lãm và tiến bộ. Những người gắn bó với VNCH có lý do chính đáng để tiếc nuối. Những thứ này sau 1975 đã dần dần bị băng hoại.

Cònmấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette”, tất tật mọi thứ của miền Nam sau ngày 30/04/1975, muốn hay không muốn, chúng vẫn trùng trùng nối nhau ra Bắc. Tôi vẫn nhớ cuối năm 1975, hình ảnh ở khu tập thể quân đội số 3B đường Ông Ích Khiêm, Hà Nội. Cứ tối đến, hàng xóm quây quần, xúm xít ngồi xem phim qua chiếc Motorola của gia đình mang từ trong Nam ra. Máy truyền hình ở miền Bắc lúc đó là cả nột tài sản lớn.

Bài báo CAND viết tiếp:

“Cũng cần phải nhắc lại rằng: từ số tiền khổng lồ đó, Mỹ đã đổi ra 7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin; 7,85 triệu tấn bom đạn để rải xuống Việt Nam, giết chết khoảng 4 triệu người, gây thương tật cho hàng triệu người khác, nhất là những đứa trẻ nạn nhân của chất độc da cam/dioxin; tàn phá hàng ngàn thành phố, thị xã, làng mạc, trường học, bệnh viện, cơ sở tôn giáo…

Thế nhưng Huy Đức, Dương Thu Hương và một vài “nhà dân chủ” mới được “bơm”, cố tình không hiểu điều đó, họ tôn thờ tiện nghi vật chất hơn phẩm giá và lòng tự trọng của một dân tộc, sùng bái “bơ”, “sữa”… hơn xương máu của những người con dân đất Việt đã ngã xuống để có độc lập, tự do hôm nay!”.

Tôi không nghĩ rằng, “số tiền khổng lồ đó, Mỹ đổi ra 7, 85 triệu tấn bom đạn, để giết chết khoảng 4 triệu người và thương tật cho hàng triệu người khác”. Cái chết của khoảng 4 triệu người và thương tật của hàng triệu người khác có sự can dự của cả hàng triệu tấn đạn dược của Liên Xô, Trung Quốc. Cuộc tổng tấn công của Việt Cộng trong Tết Mậu Thân 1968, những cuộc pháo kích, đánh mìn, nổ bom vào các chợ, trường học, rạp hát… Cuối cùng, đây là con số của cả cuộc chiến. Chiến tranh, bên nào cũng đều phải sử dụng đến súng đạn.

Còn “7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin” diệt cỏ, phát quang của Mỹ không nhắm vào dân thường mà nhắm vào nơi ẩn trú của Việt Cộng. Có thể nó để lại di hại cho môi trường nhưng không quá bị thổi phồng như bộ máy tuyên truyền của cộng sản. Tôi đã vào sống trong Nam và đi nhiều nơi, ở đâu cũng thấy màu xanh cây lá. Những đám rừng bị chất độc da cam xa lắc lơ đâu đó tôi không có cơ hội nhìn thấy. Còn nạn phá rừng giờ đây khủng khiếp hơn nhiều. Bọn cơ hội bắt tay với các quan chức cộng sản phá rừng, lấy gỗ làm giàu, mà Trầm Bê hay Cường Đô La là những ví dụ. Thực phẩm độc hại mà dân Việt dùng hôm nay, chủ yếu từ Trung Quốc, công khai huỷ diệt nòi giống Việt, làm cho bệnh ung thư của Việt Nam ở vị trí cao nhất thế giới và mỗi năm chết khoảng 75 ngàn người, man rợ và bi thảm hơn nhiều. Người ta cứ thích nhớ mãi cái đã qua đi gần 40 năm mà cho phép mình “quên” hiện tại trước mặt!

Sùng bái “bơ”, “sữa” không ai hơn những quan chức cộng sản, những “đại gia” đỏ phè phỡn với ô tô siêu sang trọng, nhà lầu, người hầu kẻ hạ, con cái đi du học nước ngoài. XHCN không thấy đâu, nhưng tư bản chủ nghĩa ngấm sâu vào từng sinh hoạt nhỏ nhất của giới chức có quyền, của những ông “vua tập thể” trong triều đại phong kiến-cộng sản quái thai này.

Tôi quen thân với ông Nguyễn Lương Thuật, một cựu sĩ quan hải quân VNCH, cư ngụ ở Seattle, tiểu bang Washington. Chiều 29/4/1975 ông chỉ huy một chiến hạm và đã tiếp nhận hàng trăm người leo lên tàu di tản khỏi Sài Gòn., Ông đã đứng ngẩn ngơ nhìn con tàu xa dần bến bờ quê hương và thầm nghĩ, thôi, dù sao cũng đã chấm dứt một cuộc chiến, những người cộng sản đã thắng, đất nước thống nhất, mong rằng họ sẽ đưa đất nước phát triển, bình yên và dân chúng được hạnh phúc. Ông đã chết năm 2007 vì ung thư và mang theo giấc mơ vô cùng vị tha của mình xuống mồ.

Máu xương của những người con đất Việt đã ngã xuống, nước nhà thống nhất, độc lập, nhưng hoàn toàn không có tự do. Người Việt phải bỏ nước ra đi, tha phương cầu thực, sự chia rẽ vẫn nhức nhối. Đất nước nằm trong tay một tập đoàn bao gồm các băng nhóm trục lợi. Quyền tự do của công dân bị bóp nghẹt và đàn áp. Không có bầu cử tự do, không có báo chí tự do, cả một hệ thống chính trị là một nhà tù vĩ đại giam cầm, khống chế dân tộc.

Những người đã từng dấn thân, bị tù đày cho chính thể hôm nay đã phải thất vọng. Có lẽ câu nói của ông Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng, mang tính đại diện nhất: “Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay“.

Cầm quyền 38 năm, và còn tiếp tục 39, rồi 40 năm và có thể sẽ lâu hơn, ĐCSVN đã chứng tỏ là một tập đoàn phản động, phản bội, chạy theo đồng tiền bất chấp lợi ích và chủ quyền lãnh thổ của đất nước. Nhân dân, những người đã bỏ xương máu để có nhà nước hôm nay, trở thành kẻ nô lệ, bị lừa gạt và sống trong sợ hãi của sự đàn áp, bị u mê bởi những trò mị dân “mua thần bán thánh”, hoặc bị lên đồng điên khùng bằng những chất kích hoạt khác. Đất nước là tổng thể của một bức tranh ô hợp, lạc loạn, kẻ có địa vị giàu có cứ tiếp tục giàu có thêm, kẻ bần cùng vật lộn với miếng ăn hàng ngày, phó mặc sự đời, kỷ cương phép nước và các giá trị đạo đức của xã hội đảo lộn.

38 năm “giải phóng” thực sự trở thành 38 năm kinh hoàng của thời kỳ phong kiến-tư bản man sơ, hoang dã với mỹ từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN”.  Vâng, chỉ mới “định hướng” thôi, còn tiến về đâu không biết. 38 năm đi hoài, đi loanh quanh, đi mãi về một nơi mà chẳng bao giờ biết nó là cái gì cả, có tồn tại hay không.

© 2013 Lê Diễn Đức – RFA Blog

50 Phản hồi cho “Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy”

  1. Trí Phan says:

    Về “Những nghĩ suy” của Lê Diễn Đức
    Đang lần theo những ý kiến đối lập trong việc sửa đổi Hiến Pháp 1992 trên nternet, thì tôi thấy còn đó một số bài viết xuyên tạc lịch sử đấu tranh hào hùng của dân tộc ta trong công cuộc chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
    Thì ra quen như mọi năm, cứ đến mỗi ngày lễ lớn, một số kẻ đối lập lại công kích, xuyên tạc, nhằm chia rẽ nhân dân, chia rẽ nhân dân với Đảng, nhằm lật đổ Đảng và chế độ. Nhân ngày 30 tháng 4 năm nay, trong khi nhân dân ta, dân tộc ta ôn lại chiến thắng lịch sử vĩ đại giải phóng miền Nam, thống nhất Tổ Quốc, thì số kẻ đối lập (tuy chỉ là vài người) đã thốt ra những lời lẽ xấu xa đối với sự nghiệp chính nghĩa, vĩ đại đó của dân tộc ta dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam.
    Thật là lạc lõng và trơ trẽn, vào ngày 30 tháng 4 năm 1975 trong khi cả dân tộc ta, thậm chí cả nhân loại tiến bộ đều tràn ngập vui mừng về chiến thắng vĩ đại sau chuỗi tháng năm đấu tranh quá gian khổ, hy sinh to lớn cho ước mơ và lý tưởng cao đẹp thực hiện độc lập thống nhất nước nhà, thì Lê Diễn Đức khi ấy lại giãi bày tâm trạng “đau xót, im lặng và hụt hẫng”. Đủ thấy Lê Diễn Đức đứng về phía nào giữa nhân tố thúc đẩy lịch sử dân tộc và lịch sử nhân loại tiến lên phía trước hay nhân tố cản trở lịch sử, nói cách khác đứng về phía chính nghĩa hay phi nghĩa. Lê Diễn Đức đã trắng trợn tự phơi bày rằng mình đứng về phía phi nghĩa, phản lại dân tộc, phản lại nhân dân.
    Sự thật rành rành như ban ngày, rằng năm 1954 chính quyền Mỹ lúc bấy giờ đã đổ tiền đổ của để dựng lên chính quyền tay sai ở miền Nam nước ta, hất cẳng thực dân Pháp, phá hoại hiệp nghị Jenve, chia cắt lâu đài đất nước ta, biến miền Nam nước ta thànèh thuộc địa kiểu mới. Tuân theo sự chỉ huy của Mỹ, chính quyền nguỵ Sài Gòn đã lê máy chém đi khắp nơi để diệt “Việt Cộng”, thực chất là diệt những người kháng chiến cũ (kháng chiến chống thực dân Pháp), buộc nhân dân miền Nam phải đứng lên đấu tranh giành quyền sống còn, đấu tranh chính trị rồi đấu tranh vũ trang nhằm giải phóng miền Nam khỏi ách thống trị của Mỹ-Nguỵ. Nhân dân miền Bắc không thể khoanh tay đứng nhìn mà ra sức ủng hộ và chi viện cho đồng bào miền Nam ruột thịt. Chính quyền Mỹ lúc bấy giờ đã nham hiểm dựng đứng lên sự kiện “vụ Vịnh Bắc Bộ”, bịa đặt rằng quân đội miền Bắc đã đánh chìm tàu chiến của Mỹ ở ngoài khơi Vịnh Bắc Bộ, lấy cớ tiến hành cuộc chiến tranh phá hoại miền Bắc bằng không quân và hải quân. Cuộc chiến đã dữ dội hơn cả đại chiến thế giới lần thứ 2, Mỹ muốn đè bẹp miền Bắc, đẩy lùi miền Bắc trở lại “thời kỳ đồ đá”. Tình thế đó buộc nhân dân cả nước phải đoàn kết một lòng đứng lên kháng chiến chống Mỹ cứu nước, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Cuộc kháng chiến thần thánh chống Mỹ cứu nước của dân tộc đã giành thắng lợi vẻ vang, dĩ nhiên là giải phóng miền Nam, thực hiện thống nhất Tổ Quốc.
    Thế mà ngày nay Le Diễn Đức xuyên tạc rằng đấy là cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn chỉ để nhuộm đỏ toàn đất nước của Đảng Cộng sản Việt Nam, rằng đó chỉ là cuộc chiến tranh ý thức hệ mà Mỹ và Nguỵ Sài Gòn đã phải nỗ lực ngăn chặn để “bảo vệ tự do”.
    Âm mưu, thủ đoạn của Mỹ lúc bấy giờ là đổ tiền đổ của và dùng 50 vạn quân Mỹ ồ ạt hòng “đè bẹp” dân tộc ta, dùng nguỵ quân nguỵ quyền, tức dung người Việt đánh người Việt (giúp cho Mỹ thoát ra khỏi bãi lầy chiến tranh Việt Nam). Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của Chủ tịch Hồ Chí Minh và Đảng Cộng sản Việt Nam, nhân dân ra đã thực hiện đường lối “đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào” chừng nào quân Mỹ thua thiệt nhiều thì chừng ấy càng làm cho nguỵ quân nguỵ quyền lung lay làm công cụ tay sai, chừng nào quân nguỵ thua thiệt nhiều thì chứng nấy càng làm cho ý chí xâm lược của Mỹ phải chùn lại. Rõ rang cuộc chiến đấu của nhân dân ta là chính nghĩa, cuộc chiến đấu của Mỹ nguỵ là phi nghĩa. Cuối cùng chính nghĩa đã thắng, phi nghĩa đã thua. Thế mà Lê Diễn Đức lại nói miền Bắc “gây chiến” và “phá rối”, đấy là lời nói xuyên tạc quá trắng trợn và quá bỉ ổi. Còn thống nhất đất nước bằng cách nào và tiến tới đâu thì lại tuỳ vào điểu kiện lịch sử và tương quan lực lượng, Việt Nam khác Đức, cũng như Đức khác Triều Tiên… Nói như Lê Diễn Đức (bài viết của Đức trên internet) là phi lịch sử, là không hiểu gì về biện chứng của lịch sử.
    Đánh bằng số tiền của Mỹ đổ vào chiến tranh Việt Nam và số tiền của Liên Xô, Trung Quốc chi viện cho nhân dân Việt Nam, cũng như đánh bằng (không biết phân biệt) sự hy sinh của quân đội nhân dân Việt Nam (trong đó có quân giải phóng miền Nam) và sự chết chóc của nguỵ quân là “vô chính trị”, đúng hơn là chứng tỏ trình độ chính trị yếu kém.
    Thật lạ lùng Lê Diễn Đức đã từng được nuôi dạy ở miền Bắc, mà lại không nhận thức đúng được sự nghèo khổ của miền Bắc trong chiến tranh, mà lại hết lời chê bai sự nghèo khổ đó. Chính Lê Diễn Đức không biết tự trọng, mà đã chỉ biết choáng ngợp về đời sống vật chất chứ không cần biết đến đời sống tinh thần, đời sống văn hoá, khi Đức đồng tình ca ngợi một miền Nam (thời nguỵ), một Sài Gòn (thời nguỵ) nhiều hàng hoá, rằng hàng hoá đổ ra biển Bắc, rằng miền Nam đã giải phóng miền Bắc chứ không phải ngược lại, v..v..
    Tôi cũng không phủ nhận rằng, nước ta hiện nay đang còn cần cố gắng nhiều hơn nữa trong chính sách, cơ chế, trong chấp hành pháp luật để bảo đảm đầy đủ các quyền tự do dân chủ đã ghi trong Hiến pháp, song phải nghiêm khắc phê phán, bác bỏ luận điệu cho rằng có bước thụt lùi so với chế độ Mỹ nguỵ ở miền Nam trước đây – mà thực chất chế độ Mỹ nguỵ đó là một chế độ phát xít mới, chế độ thuộc địa kiểu mới, một chế độ đàn áp dã man những phong trào yêu nước tiến bộ.
    TP Hồ ChíMinh
    8/6/2013

    Nguyễn Sài

  2. Sài Gòn ơi says:

    Tháng Tư – - Sài Gòn ơi! Ta đã về đây! Ta đã về đây! …

    “Tiến về Sài Gòn, ta quét sạch giặc thù.
    Tiến về Sài Gòn giải phóng thành đô …”

    Trong chiến tranh giành Độc Lập, Thống Nhất tổ quốc, người CSVN chiến đấu kiên cường mà lại giầu lòng độ lượng.

    Người Cộng sản đất Cần Thơ Lưu Hữu Phước là một chiến sỹ can cường trường kỳ kháng chiến từ thời Nam Bộ Kháng Chiến. Ông là nhà trí thức, là Giáo Sư, Viện sỹ, và cũng là tác giả của bài Thanh Niên Hành Khúc mà chế độ VNCH chôm chỉa, ăn cắp rồi đổi lời thành bài Quốc Ca VNCH – bệ rạc rứa là cùng – Quốc ca là tiếng nói của chế độ mà cũng ăn cắp của người Cộng sản thì biết nói gì về cái chế độ VNCH này đây?

    Người CSVN độ lượng, không đem tư thù lẫn lộn với Đại Nghiệp chung của Tổ Quốc. Người CS lớn, người anh cả của Quân Đội Nhân dân VN Võ Nguyên Giáp có vợ là Nguyễn Thị Quang Thái, chị vợ là Nguyễn Thị Minh Khai bị Tây và Tây sai hãm hại giết chết, nhưng khi ông có trong tay hàng chục ngàn tên lính Tây và Tây sai, ông độ lượng tha mạng cho chúng. Đại Thắng Mùa Xuân, Sài gòn hoà bình. Không có cảnh “tắm máu, rút móng tay” như bạn bạn dân chủ tuyên truyền láo lếu khủng bố nhân dân Sài gò-Gia Định. Mà cũng không có cảnh “núi xương biển máu” như cụ Hương tuyên bố. Cụ được CSVN an trí trong ngôi biệt thự của cụ, tháng tháng được Võ văn Kiệt mang đường sữa thăm nuôi, đối đãi tử tế. Hai nấm mồ sè sè nắm đất Huynh và Đệ của anh em nhà Diệm được CSVN cấp tiền cho thân nhân an táng mồ yên mả đẹp. An táng luôn mộ phần Cậu Cẩn và Cụ Cố. Người CSVN có đạo lý đối nhân xử thế, nghĩa tử là nghĩa tận với kẻ thù. Dầu đó là kẻ thù cực kỳ ác nhơn ác đức.

    Một điều thú vị, người CSVN rất lãng mạn cách mạng. Người CSVN chiến đấu kiên cường nhưng vẫn không quên làm thơ dưới anh hoả châu của địch. Từ tướng đến lính quèn, ai ai cũng lận lưng quần it́ bài thơ câu hát.

    Mẹ hiền ơi, con trót nhớ quê mình. Đêm trước ngày Saigon Giải Phóng, trận cuối là đây, người chiến binh CS bên kia cầu Rạch Chiếc, Cầu Saigon trăn trở với vần thơ:

    “Chiến dịch này ăn cơm không phải độn.
    Mừng thì mừng mà thương mẹ bao nhiêu.
    Ngày mai chúng ta đánh trận cuối cùng.
    Đêm còn lạnh ở ngoài ta đấy bạn.
    Ngoài ta độ nay đang giáp hạt.
    Cây rơm gầy xay giã cũng thưa đi.
    Ngày mai chúng ta đánh trận cuối cùng.
    Một nửa nhân dân ngày mai ta nhận mặt.
    Nhân dân trở về từ bên kia mặt trăng
    Lại vằng vặc những bến bờ thương nhớ.

    Hay

    Anh đang ở bên này thành phố.
    Cách một mệnh lệnh.
    Cách một trận đánh,
    Cách một cây cầu.
    Cách một đêm nay/…/

    Thành phố càng gần.
    Càng không dám nghĩ nhiều đến mẹ.
    Phải cố quên mẹ ngồi đứng không yên
    Dù chỉ có anh và ngọn cỏ lúc này.

    “30 tháng 4, 1975 – Một Sài Gòn giải phóng, một Sài Gòn hòa bình đã trở về với Tổ quốc thân yêu. Ước mơ Việt Nam thống nhất đã trở thành hiện thực với Mùa xuân đại thắng 1975. Chỉ có những kẻ xâm lược và bán nước mới không trông mong ngày chiến thắng này”.

  3. Xin Lỗi Tháng Tư ! says:

    Xin Lỗi Tháng Tư !
    Bình Ngọc
    Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ …lên đường ” đánh Mỹ!”
    Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim!
    Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn.
    Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót , áo sờn vai thấm lạnh!
    Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về!
    “Ba mươi tháng Tư” : Bên Thắng cuộc, hả hê!!!
    Con trở thành kẻ “kiêu binh!” trong đoàn “quân Giải phóng!”
    Nhưng! Ba mươi tám năm sau con vô cùng thất vọng!
    Không hiểu mình đi Giải phóng cho ai???
    Chỗm trệ trên cao, toàn những kẻ bất tài!
    Đáy xã hội, nhiều “dân oan!” mất đất.
    Những nghịch lý, tai ương…chồng chất!
    Khoảng cách “sang, hèn” cứ rộng mãi ra.
    Người ở “quê” không còn tha thiết với “ao nhà”.
    Tràn vào Miền Nam “ngoạ, chiếm, xâm canh…từ núi, rừng, chợ búa, thị thành, lầu cao, gác tía ….!”
    Ngay như nhà ta thôi!
    Chỉ có mình tôi “gọi là : góp công giải phóng”.
    Chẳng tước quan gì! Mà cũng cả xóm kéo vào.
    Người thì bán rau, lượm ve chai, giặt ủi, bán thịt chó, thuốc Lào …
    Thậm Chí có cả lừa gạt, bảo kê, hút chích, đĩ điếm, bụi đời…
    Đi đâu, ở đâu cũng gặp toàn người “ngoài ấy”.
    Còn đố ai tìm thấy bóng dáng người “miền trỏng!” hiện diện trên quê hương mình đấy?
    Nhà cửa, ruộng vườn ngoài ấy họ bỏ hoang ???
    Quê Hương tôi, tên thật đẹp (làng Vàng).
    Cũng có đình, chùa, bờ xôi, ruộng mật!
    Không hiểu vì sao nhiều người “bỏ tất ?” để vào Nam chen lấn, đua đòi?
    Riêng tôi
    Đã hơn sáu mươi năm, đang ở cuối cuộc đời .
    Vẫn cháy bỏng! Muốn được về nơi mình “chôn nhau, cất rốn!”
    Đã mấy năm nay, tôi đã làm kẻ “chạy trốn!”
    Trốn khỏi “sai lầm !” những năm, tháng …đã đi qua!
    Trở về quê hương, cất lại một nếp nhà!
    Tập làm nông, ngớ ngẩn tìm những mảnh gốm xưa, và “Hoài niệm!” thuở ấu thơ ….
    Bỗng choàng tỉnh! Đôi khi tìm thấy mình trong đó.
    Cửa, cổng nhà tôi cứ mở toang! Kể cả khi trời đang nổi giông, nổi gió …
    Mỗi tháng Tư về tôi lại nhớ vào Nam!
    Xin lỗi ! “tháng Tư!”
    Xin lỗi ! Miền Nam, những việc tôi đã làm!
    Xin lỗi tất cả!
    Cả những người “bên thua cuộc!”
    Biết sao được !
    Mọi người chúng ta sinh ra, đâu có thể chọn được thời cuộc
    Nhưng : Lẽ đời, Đen, trắng phải phân minh!
    Xin lỗi! “Tháng Tư!”
    Hãy tha thứ cho mình! Rất chân thành, chứ không phải lời giả dối.
    BÌNH-NGỌC.

  4. Trúc Bạch says:

    30 tháng tư là kỷ niệm ngày…

    Đánh Cho Mỹ cút Ngụy Nhào
    Để bác Hồ rước Tầu vào Biển Đông
    Bà con thấy đúng hay không ????

  5. Trung Kiên says:

    Bài viết bên RFA với tựa đề: Việt Nam có thực tâm hòa hợp và cả hòa giải dân tộc? làm cho tôi suy nghĩ!

    Đúng vậy, “HOÀ GIẢI – HOÀ HỢP DÂN TỘC” là một nhu cầu cấp bách, cần phải được những người có chức có quyền thật tâm với ước muốn thực hiện…

    Để đạt được thành quả như mong muốn thì những người có trách nhiệm và có TÂM với đất nước phải tỏ THIỆN CHÍ tối đa, như tôi đã góp ý với tác giả Phạm Chí Dũng khi ông đặt câu hỏi: Lối thoát nào cho những người khôn ngoan?

    Dĩ nhiên “có lối thoát” trong danh dự và cứu được đảng csvn thoát khỏi vũng bùn lịch sử, nếu đảng csvn muốn!

    Đảng csvn hãy chủ động “dân chủ hoá đất nước”, và thật lòng muốn “HOÀ GIẢI – HOÀ HỢP và ĐOÀN KẾT DÂN TỘC”…qua một tiến trình như sau:

    1) Công khai tuyên bố trên báo đài và truyền thông ước muốn của chính quyền là “Hoà giải & Hoà Hợp” để ĐOÀN KẾT DÂN TỘC.

    2) Làm lễ cầu siêu cho tất cả nạn nhân chiến tranh của cả hai bên

    3) Trả tự do cho tất cả những người bất đồng chính kiến đang bị giam tù

    4) Hãy liệt kê Thương Phế Binh VNCH vào danh sách “Thương Binh – Xã Hội, và giúp đỡ những người cần được giúp đỡ.

    5) Đặt An Ninh và Quân Đội dưới quyền cai quản của chinh quyền

    6) Thu nhận tất cả những người có khả năng, trí tuệ (không phân biệt chính kiến), và đào tạo họ thành cán bộ nhà nước.

    7) Chấp nhận và khuyến khích đa nguyên đa đảng, xây dựng đảng trong vòng 3 năm. Những đảng nào có từ 30’000 đảng viên trở lên thì được coi là “chính đảng” (tối đa 5 chính đảng).

    8) Tất cả báo đài, truyền thông hướng dẫn nhân dân hiểu về DÂN CHỦ, nâng cao dân trí, hiểu và tôn trọng LUẬT PHÁP!

    9) Bầu cử Quốc Hội, các chính đảng được quyền tham gia. Đảng nào được nhân dân tín nhiệm với đa số phiếu sẽ nắm quyền lãnh đạo quốc gia thoe một nhiệm kỳ 5 năm.

    Các đảng khác đều là đối lập, theo dõi và cùng với báo chí giám sát đảng cầm quyền.

    10) Bầu cử người lãnh đạo quốc gia như Tổng Thống, Chủ Tịch vvv….

    Nếu được như trình bày ở trên thì tiến trình DÂN CHỦ chỉ khoảng trong vòng 5 năm sẽ thành công, và có một chính quyền dân cử…

    Và như vậy, đảng csvn hoàn thành nhiệm vụ trong danh dự, tìm được chỗ đứng trong lòng dân tộc, và cùng các đảng phái chính trị khác xây dựng và phát triển đất nước…

    Lúc ấy KẺ THÙ (TQ) chắc chắn sẽ kiêng, và BẠN sẽ nể!

    Mong thay!

    Trung Kiên

  6. Hoà bình says:

    ngày xưa bảo “thống nhất non sông, cơm muối cũng tày”
    giờ nhà cửa thêng thang, bia bọt đầy mồm vẫn ngoang ngoác chửi
    ngày xưa cắp chiếu nằm sân ga mấy ngày chờ xe lửa
    nay sáng Hà Nội, chiều Sài Gòn, mai Sing, Mã, Thái,  Âu
    lên thì cũng từ từ chứ vèo vèo đâu  có được
    cứ bụp phát đòi thành Anh thành Mỹ
    mà Anh Mỹ thất nghiệp, tệ nạn cũng đầy ra đó
    chỗ nào chả có dở, có hay …

    • Trực Ngôn says:

      Nhật Bản chỉ cần 21 năm sau khi bị hai trái bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki đã trở thành đại cường kinh tế!

      Việt Nam sau 38 năm tiếp quản Sàigòn với một nền kinh tế hơn hẳn Thái Lan, Mã Lai, Đại Hàn, vậy mà giờ đây vẫn lụi đụi leo lên tụt xuống, cũng chỉ vì đảng CSVN bất tài và quá tham nhũng!

      Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy!

      30.4. ngày buồn của dân tộc?

  7. 30/4 says:

    Ba mươi tháng tư
    Mừng ngày Việt Nam thống nhất
    Ba mươi tháng tư
    Mừng ngày quê hương thanh bình.

    Ba mươi tháng tư
    Mừng anh em chung niềm vui
    Ba mươi tháng tư
    Ngồi lại chia nhau nhọc nhằn.

    Ba mươi tháng tư
    Không Bắc-Nam, không hận thù, không lửa khói
    Ba mươi tháng tư
    Một Việt Nam, yêu thương nhau, say cuộc đời.

    Ba mươi tháng tư
    Đừng làm đau thêm nhau lần nữa
    Ba mươi tháng tư
    Kết liên lại chung một khúc ca.

    Ba mươi tháng tư
    Mặt trời đông đang lên rực sáng
    Ba mươi tháng tư
    Kết đoàn lại chung một giấc mơ.

    • noileo says:

      “Ba mươi tháng tư
      Mừng ngày Việt Nam thống nhất”

      30-4-1975 là ngày bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai Tàu cộng & chủ thuyết Mác lê tội ác & ách cai trị cộng sản Hồ chí Minh đọc tài gian ác, đạt chiến thắng trong cuộc chiến tranh VNDCCH cộng sản xâm lăng VNCH tự do.

      30-4-1975 là ngày từ đó toàn dân Việt nam bị bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại sai tay sai tàu cộng, gom bi, đặt dưới một ách cai trị độc tài cộng sản gian ác của bọn cộng sản Việt nam dân chủ cộng hòa vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng,

      từ đó đất nước dan tộc Việt nam bị bọn cộng sản VNDCCH Hồ chí Minh gian ác đần độn xô đẩy vào tụt hậu về mọi phương diện, từ kinh tế, chính trị, đến văn hóa, giáo dục, đến xã hội, đạo đức…

      từ đó, lãnh thổ VN, dưới ách cai trị cộng sản VNDCCH gian ác càng ngày càng bị thu hẹp, bị bọn cộng sản noi gương bán nước cứu đảng của Hồ chí Minh, cắt xẻ dâng cho tàu cộng, xô đẩy đất nước dân tộc VN vào vòng nội thuộc Tàu cộng,

      những hành động tội ác của bọn cộng sản Hồ chí Minh trước và sau 30-4-1975 rất rõ ràng,
      những thiệt hại cho đất nước dân tộc VN do bọn cộng sản Hồ chí Minh gây ra rất rõ ràng.

      Chỉ có bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian bao che toi ac cong san, mới giả mù, mới giả vờ không thấy những tội ác của bọn cộng sản Hồ chí Minh, giả vờ không thấy những tang thương, những mất mát do bọn cộng sản gây nên cho đất nước dan tộc VN, mới dám mở mồm nói lời gian dối gọi ngày 30-4-1975 là “thống nhất”

Leave a Reply to Trúc Bạch