Khi đoàn thanh niên CS là cánh tay của đảng CS
Theo kiểu mẫu gốc là Đoàn Thanh niên Cộng sản Liên Xô – Komsomol – mang tên Lenin do chính Lenin thành lập năm 1918, ở nước ta Đoàn Thanh niên do ông Hồ Chí Minh thành lập từ năm 1931 lúc đầu mang tên Đoàn Thanh niên Dân chủ Đông dương (khi đảng Cộng sản mang tên đảng Cộng Sản Đông dương), sau này cũng mang tên Đoàn Thanh niên Cộng sản (ĐTNCS) Hồ Chí Minh cho đến nay.
Theo điều lệ, ĐTNCS Hồ Chí Minh là «đội dự bị tin cậy», là «lực lượng xung kích của cách mạng», cũng còn là cánh tay của đảng Cộng sản trong «sự nghiệp xây dựng chế độ xã hội chủ nghĩa, một xã hội tiên tiến, hiện đại».
Trong quá trình suy thoái của đảng Cộng sản, ĐTNCS cũng suy thoái theo, mất dần tính chất tiến bộ, cách mạng được phô trương, thêu dệt và trình diễn quá lố trong chiến tranh, để trở nên một tổ chức cồng kềnh nặng nề, cổ lỗ, chạy theo danh lợi cá nhân, cực kỳ lạc hậu so với thanh niên thế giới.
Những điển hình tiêu biểu như Lê Văn Tám, Kim Đồng, Nguyễn Văn Trỗi…được thêu dệt từ con số không, hoặc thổi phồng theo tưởng tượng hơn là theo thực tế, nay chỉ còn là những hình tượng dỏm đầy mỉa mai, bẽ bàng cho đảng Cộng sản.
Đây là một bế tắc cay đắng cho thanh niên nước ta khi trong xã hội chỉ có một đảng chính trị duy nhất, một đoàn thể thanh niên duy nhất, bất cứ nam nữ thanh niên nào muốn vào đời, có công ăn việc làm, tham gia xây dựng đất nước đều không có sự lựa chọn, buộc phải gia nhập ĐTNCS, rồi gia nhập đảng Công sản, dù hiểu rõ đoàn nay đã trở nên thoái hóa, xa rời nhân dân, chạy theo danh lợi cá nhân, làm công cụ phục vụ những tham vọng phe phái, ích kỷ của đảng Công sản, của các đảng ủy, của các quan chức suy đồi và tham nhũng đầy rẫy ở các cấp của đảng.
Không thể nào quên lời khai trước tòa của các em nữ sinh trong vụ án tên hiệu trưởng ma-cô Sầm Đức Xương rằng các em được bí thư huyện đoàn ĐTNCS ra lệnh «phải vâng lời và làm theo mọi chỉ thị, yêu cầu của các đồng chí lãnh đạo của đảng» vì «các em là đoàn viên ĐTNCS» nhằm phục vụ sinh lý cho tên tỉnh trưởng kiêm phó bí thư tỉnh ủy Nguyễn Trường Tô và đồng bọn.
Mới đây lại xảy ra chuyện ĐTNCS Trường Đại học Luật ở Sài Gòn theo lệnh đảng viết bài trên mạng doanthanhnienluat.com ký tên Trung Nhân, vu cáo và lên án 3 sinh viên Nguyễn Trang Nhung, Bùi Quang Viễn (còn có bí danh Bùi Chát) và Phạm Lê Vương Các vừa có sáng kiến ra «Tuyên ngôn Công lý cho Đoàn Văn Vươn» ngay sau vụ xử sơ thẩm này kết thúc. Ngày 15/4 ba sinh viên này đã ra tuyên bố công khai bác bỏ mọi sự vu cáo trên và yêu cầu ĐTNCS nhà trường phải rút bài báo trên đây xuống và xin lỗi dư luận nội trong 7 ngày, quá thời hạn đó, ba sinh viên sẽ khởi kiện theo đúng bộ Luật hình sự hiện hành. Tuyên ngôn và tuyên bố vừa kể đã được nhà báo Đoan Trang dịch ngay ra tiếng Anh và phổ biến ra toàn thế giới.
Phối hợp với cuộc đấu tranh, sinh viên Trường Đại học Luật Sài Gòn liền công bố tin tố cáo bà Hiệu trưởng này Giáo sư Mai Hồng Quỳ vừa đây có thái độ gia trưởng phi pháp, phân biệt đối xử, cấm không cho Thạc sỹ Hoàng Việt xuất ngoại dự cuộc họp quốc tế chỉ vì ông chưa phải là đảng viên Công sản.
Năm 2012, sau đại hội XI của đảng Cộng sản, tướng Đặng Quốc Bảo, từng là Bí thư thứ nhất ĐTNCS Hồ Chí Minh, từng là Trưởng Ban khoa giáo của Trung ương đảng Cộng sản, trong một cuộc trả lời phỏng vấn đã nhận xét: «Theo tôi, cái sai lầm, có thể coi là cái tội lỗi của ĐTNCS là năm qua đã giới thiệu vào đảng Cộng sản 20 vạn thanh niên, toàn là những thanh niên theo chủ nghĩa cơ hội, không có tư duy độc lập, chỉ có hại …». Đây là một nhận xét chân thực, mạnh dạn, đáng để cho toàn đảng, toàn thể đoàn viên ĐTNCS và nhân dân ta suy nghĩ.
Cùng với tình hình nhiều đảng viên CS chán đảng, nhạt đảng, bỏ sinh hoạt đảng, bỏ hẳn đảng, không ít đoàn viên ĐTNCS cũng chán đoàn, nhạt đoàn, bỏ sinh hoạt đoàn, bỏ luôn đoàn, trong khi quá trình suy thoái của đảng và của đoàn không thể nào ngăn chặn được, nếu không từ bỏ cả hệ thống độc đảng và độc đoàn, đi vào con đường sáng sủa đa nguyên để có sự cạnh tranh, ganh đua lành mạnh, để công dân có thể tự do lựa chọn chính đảng và đoàn thể của mình.
Mong rằng thanh niên nước ta từ 18 tuổi trở lên hãy tự tin, khẳng định mình đã trưởng thành, là công dân đầy đủ bình đẳng với mọi người có tuổi lớn hơn mình, tuy rằng vẫn giữ ý thức truyền thống «kính lão đắc thọ», nhưng không để cho người khác coi mình là trẻ người non dạ, bị coi là công dân hạng hai, là công cụ của đảng, là cánh tay của người khác để sử dụng, sai bảo, như trường hợp đã xảy ra đối với các em nữ sinh trong trắng nạn nhân của tên hiệu trưởng ma-cô Sầm Đức Xương.
© Bùi Tín (nguồn Voa)
Ông Võ Hưng Thanh này văn bút hùng hồn cuã một tài ngôn ngữ nhưng kết luận củng chỉ ai tìm lý tưởng nấy chứ đích tìm đến chẳng ra sao dống như lý Luận Mác vẻ ra một thế giới hảo huyền nhưng cuối cùng để tổ chức quyền hành cho dân hưởng thái bình thịnh trị thì không. Lối tổ chức nắm quyền theo lối lấy đa ép thiểu là ỷ thế ép cô là hà dua đả tạo nên tà quyền từ ngoài quấc về Việt Nam nguyên nhân là như thế đó.
Đừng hoa lá cái lối văn kích động, nó đẩy người ta vào mê muội mình mà không dúp cho người ta tự làm chủ bản thân được.
Văn cuả ông là vủ khí độc có lợi cho ông mà không có gì cho mọi người cả.
Kỳ Lưu
Kính thưa các quý vị trước hết xin cám ơn các quý vị vì nhờ những bài báo rất hót của các vị mà Bùi tôi quyết một chuyến chu du về Việt nam một chuyến xem thực hư thế thái nhân tình ở đó ra sao. Thật là một chuyến đi thú vị và bổ ích. Ngày mai lên máy bay về Tesax, tôi có mấy lời bàn với các quý vị như sau.
Thứ nhất, tôi đã đi nhiều nơi, Sài gòn, Vũng Tàu, Bạc Liêu. Hà nội và Nam Định thì thấy rằng nếu không có google dẫn đường chắc chắn bạn sẽ bị lạc lối vì các thành phố này đã và đang mở rộng với quy mô gấp nhiều lần cách đây chỉ vài năm.. đặc biệt ở Vũng tàu, có những con đường hoa mà ta cứ mà ta cứ ngỡ chỉ ở Đà lạt mới có. Ở bất cứ nơi nào tôi tới việc đầu tiên là tôi ra một cái chợ để xem. Trời ạ cuộc sống rất tất bật kẻ mua người bán. Đặc biệt ấn tương là chợ khu năm tầng ở Vũng Tàu, đồ thủy sản tươi sống tràn ngập. bạn có thể mua tôm tươi (bật tanh tách) loại ký 10 con với số lượng bao nhiêu cũng có. Còn ở các phố “Ăn nhậu” thì mịt mù khói thức ăn từ sáng chí đêm. Nhìn người Việt trong nước sống mà tôi phát thèm
Thứ hai. Khi tôi ra thăm ông bác ở Hà nội thì tôi thật sự khớp với cuộc sống tính thần ở đây. Nhà bác tôi có nguyên một phòng lớn trang bị TV màn ảnh rộng đề xem phim, có internet nhưng quy định rõ giờ giấc “lướt web” cho con trẻ – người Hà nội sống rất tổ chức, và đặc biệt là vô số sách. Bác tôi tiếp tôi không bằng rượu mà là ly trà tàu Thái Nguyên nghi ngút khói sóng sánh vàng thơm. Rượu chỉ được uống trong bữa tiệc và mỗi người chí đủ cảm thấy ngà ngà say chứ không uống đến say bí tỷ
Thứ ba khi về Nam định thăm từ đường họ Bùi, tôi thật sự ấn tượng bởi ông trưởng họ dành nguyên một buổi sáng làm cơm đãi khách. Tới đây chắc các vị lại cho rằng Nhà quê thất nghiệp…..Hoàn toàn không. Ông trưởng họ năm nay 35 tuổi tay thoăn thoắt thái nem tay lại bấm di động : cho hai xe cát tới nhà ông Hải ở Ngọc Tỉnh, chở 50 bao xi măng tới ông Quế ở xóm Chùa. Mâm cỗ dọn ra đầy ắp các món cá, gà, bê thui…… Bữa tiệc hôm đó đông như một ngày thanh minh Họ, vui mà ấm tình nghĩa.
Thế đấy tất cả những gì tôi thấy đều toát lên rằng cuộc sống nơi đây rất bình yên, Người việt ta đặc biệt những người đang sống trong nước rất ung dung tự tại.
Thứ tư khi tôi hỏi mọi người về vấn đề của ông Cù Huy Hà Vũ thì ở hà Nội và Sài gòn đều nói đại loại là như vầy. Ừ thì cứ cho là ông ấy tài giỏi đi. Nhưng là luật sư có hẳn văn phòng ở sài gòn mà ông ây chưa hề dấn thân vào một vụ tranh tụng nổi đình đám nào,và cũng chưa thấy ông ấy có cống hiến rõ ràng nào mà đã thấy ông ấy xuất hiện với hình ảnh bị tra tay vào còng thì tất nhiên ông ấy chả đáng để mọi người quan tâm. Người lao động đang phơi mình dưới nắng làm việc. Doanh nhân đang hối hả cạnh tranh ai dại gì mà đi nghe một vô danh tiểu tốt nói
Thế đấy các vị à. Thế mà tôi không hiểu sao các vị lại cứ gáy lên như thế. Còn các vụ việc các vị nêu ra cứ cho là thật đi thì đã sao? một xã hội chưa hoàn hảo thì sao tránh khỏi cướp giật, hối lộ, thậm trí đĩ điếm. Ở mỹ cũng rứa thôi ở đâu mà không có phá sản. Nhưng quy luật phủ định của phủ định là như thế mà. Bây giờ tôi mới thấu hiểu câu nói của Không Minh khi chửi đám bậu sậu của Tôn Quyền: HỌC VẤN CỦA CHIM SẺ THÌ SAO HIỂU NỔI CÁI TRÍ CỦA CHIM ƯNG.
Nhân đây tôi cũng chia sẻ vời bà con ta ở hải ngoại đôi điều rằng trước kh rút tiền túi ra đóng góp cho một tổ chức nhân danh cứu nước nào đó thì hãy tự hỏi mình đang chắp cánh cho chim ưng hay mua tấm cám, cho chim sẻ.
Ngày mai về Mỹ mà xao xuyến với lời bài hát được nghe ở Hà nội
Khi anh nói yêu em, vườn cây đầy hoa trái
Khi anh nắm tay em, mây giăng giang bay chỉ còn ánh sao mờ
Và khi đôi ta yêu nhau
Chẳng kẻ thù nào làm con tim ta yếu mềm
Ôi Việt nam, đất nước tình yêu
Bên lũy tre xanh xây nhiều công trình…..
CỠI NGỰA XEM HOA
Đúng chàng cỡi ngựa xem hoa
Hoa nào cũng đẹp quả là đáng xem
Xem hoa lại chỉ mình ên
Còn bao người khác cần xem những gì
Bởi hoa không mọc bụi bờ
Mà vun thành luống chuyện đời vậy thôi
Bao điều nước chảy mây trôi
Bao điều thân phận con người là đâu
Đại bàng mới thấy trời cao
Còn loài cóc nhái dễ nào biết chi
Gà tồ ăn quẩn ai bì
Rồng thiêng mới biết những gì non sông
Mong sao con cháu Hùng Vương
Ngàn đời không phải chỉ phường lơi khơi
Mở mang tầm mắt xem đời
Không như kiểu cỡi ngựa mù khán hoa !
TRĂNG NGÀN
(29/6/13)
Xưa có thầy bói mù xem voi, rờ trúng đuôi voi, bèn nói con voi như cái chổi quét nhà.
Nay có thầy bói mù JhonyBui xem chó cộng sản, rờ chúng dái chó, nói chó giống như cái xúc xích mà JhonyBui vẫn ngậm, hít hà khen dái chó thơm.
Thầy bói mù ngày xưa dẫu sao cũng đuọc thông cảm, vì họ mù thật, trong khi Jhonybui có mắt mà như mù, làm người bình thường không muốn, lại học theo bọn đỉnh cao trí tuệ loài người, nói năng theo sách của bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian che dấu tội ác cho bọn cộng sản VN & Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng, tô vẽ hoành tráng bìm bịp cho bọn cộng sản hèn với giặc, ác với dân,
Câu chuyện Jhonybui xem chó cộng sản là một thí dụ về ngạn ngữ HỌC VẤN CỦA CHIM SẺ THÌ SAO HIỂU NỔI CÁI TRÍ CỦA CHIM ƯNG, thân phận một tên bưng bô cộng sản thì làm sao hiểu đuọc sự quý giá của con người & quyền con người & dân chủ tự do & pháp trị & nhân quyền…
Trước đây ,tôi nghĩ các Vẹm nhà ta chỉ mắc có mỗi một bệnh trầm kha là bệnh : Tự sướng .
Nay lại khám phá ra ,ngoài căn bệnh khốn khổ này,Vẹm ta lại mắc thêm một căn bệnh ,không
kém phần trầm kha như căn bệnh đầu tiên ,đó là bệnh :Tự …thổi . Ậy ! xin quí vị chớ hiểu lầm ,
mà suy đoán quá xa ,thiệt là tội cho tui lắm . “Tự thổi ” có nghĩa là tự sướng với những điều
mà mình tự tưởng tượng ,rồi thổi phồng lên cho quá sự thật . Chỉ mang nghĩa ấy thôi ,xin cám
ơn quí vị và các anh ,chị Vẹm .
TUỔI TRẺ VÀ LÝ TƯỞNG
Tuổi trẻ mà không có lý tưởng cũng giống như một cây non không có sức sống. Lý tưởng là ý nghĩa hay hay mục đích cao đẹp mà người thanh niên cần hướng tới. Lý tưởng đó tất nhiên không phải lợi lộc bản thân mà là giá trị chung hay quyền lợi chung cho mọi người, cho xã hội. Bởi nếu ai cũng chỉ sống vì bản thân, nhất là những người còn đầy nhựa sống của tuổi trẻ, thì điều đó cũng chỉ tầm thường, đâu có gì đáng nói, có gì đâu gọi là lý tưởng. Bởi vậy lý tưởng phải là mục tiêu gì đó cao đẹp mà người nào biết hướng đến các giá trị cao luôn luôn cần phải có cho bản thân mình trong suốt cả cuộc đời. Trong ý nghĩa đó, lý tưởng có thể là khoa học, nghệ thuật, chính trị, hoạt động xã hội v.v…
Nói như vậy cũng để thấy rằng chính trị không phải là mục đích duy nhất của đời sống xã hội, nhưng ít ra nó cũng là điều không thể thiếu. Trong những thời kỳ tao loạn, đất nước bị ngoại xâm, xã hội lâm nguy, giặc giã và chiến tranh tàn phá chẳng hạn, lý tưởng chính trị chính là yêu cầu kinh bang tế thế, góp phần cứu nước, ổn định hay cứu nguy xã hội. Đó chính là lý tưởng hay mục đích của mọi kẻ sĩ ngày xưa. Nhưng trong thời hiện đại, muốn xây dựng một xã hội với lý tưởng tốt đẹp nhất thiết phải dựa trên nền tảng khoa học khách quan và thực tế, tuyệt đối không thể mê muội, cuồng tín hoặc hão huyền, phi thực chất. Thế nhưng, dù trong mọi trường hợp, tuổi trẻ hay người thanh niên có lý tưởng luôn luôn phải là người có ý thức tự do, tự chủ và độc lập. Thiếu yếu tố này sẽ chỉ còn là hình thức chạy theo người khác, và nếu trong một xã hội mà mọi người chỉ còn hùa theo lẫn nhau, chạy theo lẫn nhau, thì đó cũng triệt tiêu cả lý tưởng, triệt tiêu cả mọi ý nghĩa và kết quả. Bởi sự đoàn kết, sự thống nhất nhau trong một tập hợp, một tổ chức nào đó muốn có giá trị bao giờ cũng cần sự sáng suốt, sự tỉnh táo, sự thiện chí cùng nhau mà không thể sự về hùa hay sự lạm dụng hoặc lợi dụng lẫn nhau theo kiểu tầm thường và thấp kém.
Bởi vậy, thanh niên mà không có ý thức độc lập, không có tư tưởng tự do độc lập cao cả và sáng suốt, không có tinh thần và ý nghĩa độc lập, tự chủ của riêng mình, cũng không còn là các giá trị cá nhân hay xã hội. Nếu vào một đoàn thể, tổ chức nào đó chỉ do sự thụ động, sự tính toán lợi lộc cá nhân, hoặc do bị lôi kéo vì bất kỳ một nguyên nhân chủ quan nào đó, đó cũng không thể gọi là đi theo con đường lý tưởng, mà thật sự chỉ còn là những hành động bế tắt, tầm thường. Chính giá trị hiểu biết, ý nghĩa học vấn, tình cảm trong sáng, ý thức sáng suốt, ý chí cá nhân cao cả, độc lập, mới là nền tảng cho mọi lý tưởng của thanh niên mà không là gì khác.
Cho nên nếu các thanh nên ngay từ đầu đã được người khác hay tự mình chuẩn bị nhằm dọn sẳn cho họ một con đường quyền lợi riêng tư nào đó một cách có kế hoạch trong suốt cuộc đời sau này để từng bước tiến lên theo kiểu bài bản để nhằm đạt tới những danh phận nhất định của riêng họ trong xã hội, thì đó quả là một thứ tư tưởng xấu xa, nguy hiểm, vì nó lạc hậu, ích kỷ, tư lợi, phản tiến hóa, phản xã hội, phi đạo đức và phản lý tưởng. Bởi vì nó tạo nên một tầng lớp ăn trên ngồi trước, đã được ém sẳn từ đầu trong xã hội để nhằm ăn bám xã hội, lợi dụng xã hội, nô lệ hóa xã hội, tạo thành một thứ giai cấp mới, ngụy tạo, giả tạo, giả dối và có thể hoàn toàn, ích kỷ, cá nhân, tầm thường, nguy hiểm và phản động.
Thế nên nói cho cùng lại, tuổi trẻ không thể không có lý tưởng, nhưng lý tưởng đó phải do chính mình tự trang bị cho mình, không do người nào khác cài đặt, hay có ý đồ mớm vào mình theo cách ngoại lai như là cái gì đó chỉ có tính cách bề ngoài, nhưng ngược lại, chính mình phải tự xây dựng nó, tạo ra nó, nuôi dưỡng, và theo đuổi nó thật sự độc lập, tự do, tự chủ, sáng suốt, cũng như hoàn toàn hiệu quả, cho chính mình, cho công ích, và cả cho nhân quần xã hội một cách rộng lớn trong suốt cả cuộc đời của mình.
Võ Hưng Thanh
(24/4/13)