Nhân quyền không tới từ Washington
Sau cuộc viếng thăm Trung Quốc với bản thông cáo chung, nhất quán hoá và hợp thức hoá quan điểm phò Tàu giữ đảng của Đảng Cộng sản Việt Nam, Trương Tấn Sang được mời qua Mỹ.
Một chuyến công du của nguyên thủ quốc gia được thoả thuận gấp gáp theo tập quán thông thường, cho thấy sự bức thiết đối thoại giữa Hoa Kỳ và Việt Nam.
Niềm tin chiến lược mà ông Nguyễn Tấn Dũng xác định ở Shangri-La đã bị sụp đổ khi mà vào sáng ngày 7/7/2013, Trung Quốc cho tàu mang số hiệu 306 truy đuổi hai tàu cá của ngư dân Lý Sơn mang số hiệu QNg 96787 TS và QNg 90153 TS khi hai tàu này neo đậu ở khu vực quần đảo Hoàng Sa. Ngư dân tố cáo Trung Quốc đã cho người lên tàu của họ lục soát, đánh đập, đập phá, thậm chí chặt cột cờ, và cướp tài sản.
Tuyên bố chung mà ông Trương Tấn Sang nhất trí tới 29 lần với Tập Cận Bình đã không hề đề cập gì tới Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông (DOC).
Sự mặc nhiên chấp nhận tình trạng đã rồi (mất Hoàng Sa từ năm 1974 và một phần Trường Sa từ 1988), thậm chí trong những vùng đang có tranh chấp, sẵn sàng “hợp tác” “khai thác chung” và nỗ lực tìm cách giải quyết song phương thay vì đa phương – đã bị lật lọng.
“Niềm tin chiến lược” vào đối tác đã bị đặt nhầm chỗ. Thái độ khiêu khích, gây hấn không ngừng bởi Quân giải phóng Nhân dân và lực lượng bán quân sự – lực lượng chủ yếu, không ngừng gia tăng, quyết tâm khẳng định phi lý chủ quyền (ăn cướp).
Phải tới 10 ngày sau, phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Lương Thanh Nghị mới công bố với báo chí:
“Hành động trên đã vi phạm chủ quyền của Việt Nam đối với quần đảo Hoàng Sa, quyền chủ quyền và quyền tài phán của Việt Nam ở Biển Đông, trái với tinh thần đối xử nhân đạo với ngư dân, các quy định của luật pháp quốc tế và tinh thần của Thỏa thuận về những nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển giữa Việt Nam và Trung Quốc, cũng như Tuyên bố về ứng xử của các bên ở Biển Đông”.
Bộ Ngoại giao Việt Nam cũng yêu cầu Trung Quốc “nghiêm túc điều tra, xử lý nghiêm khắc việc làm sai trái nói trên, bồi thường thỏa đáng cho ngư dân Việt Nam và không để tái diễn các vụ việc tương tự” – trong sự im lặng ngạo mạn của đối phương. Và chắc chắn, sự việc sẽ được lật lại theo kiểu vừa ăn cướp, vừa la làng, hoặc là bị chìm xuống biển sâu luôn.
Phò Tàu để giữ đảng, vì luẩn quẩn trong ý thức hệ và quá lệ thuộc về kinh tế, nhà cầm quyền Hà Nội cực kỳ lúng túng trước mỗi lần gây hấn của Tàu. Nín thinh thì không được, vì còn dư luận, còn nhân dân. Báo chí lề phải tuy bị kiểm duyệt chặt chẽ nhưng cũng không khỏi cảm thấy bức bối. Bất lực hoàn toàn sẽ lộ diện sự bán rẻ ô nhục chủ quyền đất nước của nhà cầm quyền. Trong những trường hợp thế này, để “đảng và nhà nước lo” quả thật không thể nào chấp nhận!
Bị lấn lướt, đuợc đàng chân, lân đàng đầu, nhà cầm quyền Hà Nội cảm thấy bức bí với Trung Nam Hải, đành phải tìm thế cân bằng từ phía Mỹ. Đó chính là lý do mà Trương Tấn Sang phải qua Mỹ.
Ngoài ra, kinh tế bị vòng kim cô của Trung Quốc thắt chặt, nhưng không thể thiếu một thị trường xuất khẩu quá lớn và tích cực như Hoa Kỳ (26 tỷ USD với thặng dư 12 tỷ USD), nhất là trong lúc kinh tế Trung Quốc đang trên đà suy giảm và có nguy cơ khủng hoảng.
Việc đàm phán hiệp định đối tác xuyên Thái Bình Dương TPP cũng là chủ đề mà Việt Nam theo đuổi, rất cần đến sự chuẩn thuận của Hạ viện Mỹ.
Nhưng trong cuộc chơi này, làm sao để có thể bắt tay với Hoa Kỳ mà không làm mất lòng anh bạn láng giềng? Và thực chất, Việt Nam đưa tay ra nhưng Mỹ có sẵn sàng đón nhận không?
Nước Mỹ, tất nhiên, khó có thể làm bạn với một chế độ độc tài, chuyên quyền, và không thể tin cậy khi hai nước không có chung các giá trị dân chủ và nhân quyền. Bản thân chế độ CSVN được biết đến như là một tay chơi lèo lái, dối trá và vẫn không ngừng chỉ trích Mỹ.
Như vậy sự hợp tác với Hoa Kỳ có thể chỉ nằm ở sự trao đổi thăm viếng ngoại giao, kể cả về quân sự, đảm bảo sự có mặt của Mỹ trên biển Đông. Các vấn đề mua bán vũ khí và chuyển giao công nghệ quốc phòng sẽ không xảy ra. Bản thân Mỹ cũng không muốn đối đầu trực tiếp với Trung Quốc, không đứng hẳn về bên nào, và kêu gọi các bên tranh chấp kiềm chế, không đe doạ vũ lực. Tuy nhiên, trong thực tế, hợp tác chặt chẽ và những cam kết của Mỹ với Philippines, Nhật Bản và Hàn Quốc cho thấy Mỹ biết chọn ai để chơi ván bài này.
Tiến sĩ Walter Lohman, giám đốc Nghiên cứu Châu Á của Quỹ Heritage, một think tank có ảnh hưởng lớn tại Hoa Kỳ, nói:
“Việt Nam rất muốn mua vũ khí của Hoa Kỳ nhưng hiện tại luật pháp Hoa Kỳ lại không cho phép họ mua các loại vũ khí sát thương. Nhưng trở ngại hiện nay chính là vấn đề nhân quyền mà Chính phủ Hoa Kỳ vẫn đang rất quan tâm. Tuy nhiên, theo tôi đánh giá thì vấn đề lớn nhất lại nằm ở vấn đề hợp tác chiến lược của Việt Nam với Hoa Kỳ vẫn không rõ ràng, chúng tôi thực sự không biết là Đảng Cộng sản Việt Nam có toàn tâm toàn ý liên kết với Hoa Kỳ trước sự đe doạ của Trung Quốc hay không. Tôi nghĩ chính vì lý do đó mà vấn đề mua bán vũ khí vẫn bị đình lại“.
Vấn đề nhân quyền chắc chắn được đưa ra bàn hội nghị nhưng sẽ không là vấn đề trọng tâm. Trong quan hệ đối ngoại với Việt Nam, vấn đề vi phạm nhân quyền của Hà Nội thường chỉ gói gọn trong sự “quan ngại” của Mỹ. Để giữ Việt Nam trong chiến lược an ninh tại châu Á và Thái Bình Dương, Mỹ có thể vẫn ủng hộ chế độ cộng sản và chỉ kêu gọi cải tổ nhân quyền. Mỹ mong muốn tự thân các nhà lãnh đạo Việt Nam có những chuyển hoá (tiệm tiến). Trong lịch sử, vì những lợi ích riêng của mình, Mỹ đã từng ủng hộ (có chừng mực) các chế độ độc tài như của Hosni Mubarak Ai Cập và thậm chí cả Muammar Gaddafi của Libya. Chỉ khi có cuộc cách mạng lật đổ thì Mỹ mới thay đổi thái độ. Mỹ cũng không muốn kéo Việt Nam cộng sản quá gần mình.
Cho nên không thể hy vọng nhân quyền đến từ Washington. Nó sẽ không đến từ các nhà lãnh đạo Việt Nam và càng không đến từ áp lực của Mỹ. Giữ vững chế độ độc quyền lãnh đạo và dùng bạo lực để trấn áp nhân quyền là chính sách trước sau như một của chế độ tàn bạo và phi nhân Hà Nội. Một sự nhân nhượng nào đấy, ví dụ giảm án tù cho vài tù nhân chính trị, thì cũng chỉ là sự lừa gạt tính mang tính chiến thuật, “qua sông đấm buồi vào sóng”, như chúng ta đã thấy trước khi Việt Nam vào WTO hay APEC.
Nhân quyền chỉ có thể sẽ đến từ sự tranh đấu không mệt mỏi và bất chấp hy sinh.
Như Đoàn Văn Vươn sẵn sàng làm bia hứng đạn hoa cải để chứng minh mình không có hành động giết người, mà anh nổ súng chỉ là sự tự vệ tối thiểu và là sự cảnh báo.
Như Đỗ Thị Minh Hạnh, dù bị đối xử khắc nghiệt trong tù vẫn quyết không nhận tội.
Như Nguyễn Phương Uyên, bị đánh đập trong tù vẫn giữ khi phách bất khuất của mình.
Như Điếu Cày Nguyễn Văn Hải, không chấp nhận mình có tội, bị biệt giam, đã tuyệt thực gần một tháng nay để phản đối, dù có thể chết.
Đoàn Văn Vươn, Đỗ Thị Mỹ Hạnh, Nguyễn Phương Uyên, Nguyễn Văn Hải và nhiều người khác nữa nhân lên, nhân lên, tạo thành một cao trào rộng khắp, trong sự nghẹt thở của sự đàn áp, mới mong có hy vọng nhân quyền được cải thiện.
Và bấy giờ sẽ có lý do để thay đổi thái độ từ Washington.
© 2013 Lê Diễn Đức – RFA Blog
Nhân quyền xuất phát từ Mỹ, nguồn gốc từ Mỹ. Mỹ là quốc gia trên thế giới sử dụng lá bài nhân quyền để bắt chẹt các nước khác. Nói rằng nhân quyền không đến từ Washington là nhầm lẫn. Ngày xưa, Thomas Jefferson la người đầu tiên đưa nhân quyền váo quốc hội Mỹ. Ngày nay, đối với Obama, vấn đề là làm sao tạo ra thêm việc làm cho dân Mỹ. Nếu bán được thêm nhiều hàng hóa ở Việt nam thì đó là lợi ích lớn hơn tất cả. Về nhân quyền, Obama nói đó không phải là vấn đề quan trọng khi gặp Sang csvn.
Tac gia nay viet sai ten nhan vat, khong co ai ten la Do Thi My Hanh ,neu viet bai ma nham lan thi ngot but nhu bi say ruou.
kho^ng bie^’t co^’ y’ hay vo^ ti`nh, mi`nh khong tha^’y ai co’ te^n danh sach tu` nha^n luong ta^m la Do Thi My Hanh ca, ma chi’ thay^’ Do Thi Minh Hanh, chac co the tac gia chu? y’ vie^’t kieu khac’ hay co the la` nha^m`
Chỉ có những kẻ ấu trỉ về chính trị mới trông đợi nhân quyền, dân chủ từ áp lực bên ngoài. Tuy nhiên vận động chính trị không thể bỏ qua những thế lực này (áp lực quốc tế). Vẫn biết “người ta” gây áp lực trước hết vì quyền lợi của chính họ, nhưng chính trị là lợi dụng lẫn nhau, nếu chúng ta tỉnh táo, khôn khéo cân bằng quyền lợi của đôi bên ít ra chúng ta cũng vận dụng được họ (quốc tế) chận bớt sự tàn bạo của CS góp phần bảo vệ sinh mạng cho những người đấu tranh trong nước từ đó mới nuôi dưỡng được phong trào.
Không có áp lực quốc tế, CS tự tung tự tác như hồi 45 – 54, mới ngo ngoe chúng đã bóp chết ngắt – chết thật sự – thì lấy ai mà gây dựng phong trào ?. Lúc ấy dẫu có cả ngàn Đoàn Văn Vươn, cả triệu Minh Hạnh, Phương Uyên, Điếu Cày thì cũng chẳng ai hay biết, lịch sử đã chứng minh CS chưa hề mệt mỏi khi thủ tiêu đối lập. Không có sự can thiệp (dù tối thiểu) của quốc tế mọi hy sinh đều vô ích. Cho nên dù “nhân quyền không tới từ Washington” chúng ta vẫn phải tích cực vận động Washington
Nhập đề được 8 điểm, thân bài và kết luận được 0 điểm.
CCCD đang đấu tranh dùm cho Mỹ về nhân quyền ở VN. Nhân dân VN chẳng hưởng được gì do CCCD mang lại. Vì sao? Vì nhân quyền do Mỹ kêu gọi, đám CCCD quốc tịch Mỹ, tức là đấu tranh nhân quyền dùm cho Mỹ. Nhân quyền chẳng qua là chiêu bài để Mỹ được quyền xâm phạm vào nội bỗ của nước khác bất chấp luật pháp quốc tế.
Đối với chế độ CSVN thì “Nhân quyền” chỉ là món hàng để “ngã giá” và trao đổi mà thôi. Mỹ vẫn biết rõ điều ấy, nhưng vì quyền lợi của nước Mỹ, nên cũng chỉ ậm ừ cho qua lần chiếu lệ, miễn sao được việc cho Mỹ là OK!
Nói cho cùng: con bà có thương bà đâu, mà mong chàng rể nàng dâu thương bà!
Tiên trách kỷ hậu trách nhân! Nhà nước VN còn không biết thương dân mình thì mong gì ở Mỹ!
Bút Thép chỉ nhìn thấy một chiều, chỉ nhìn thấy CCCD là đúng. Tiếc rằng trên thực tế CCCD chưa làm được một điều gì cụ thể cho nhân dân VN. Chỉ lo chửi bới thôi.
Vậy Cu đen hãy đưa ra chiều “tích cực” của CSVN cho mọi người cùng thấy, cùng bàn luận, còn chỉ biết nói mà không thể trưng dẫn thì chỉ là con vẹt cho đảng?
Khen cái gì đáng khen, còn chửi cũng tùy theo, ví dụ như nhà nước CSVN dùng quân đội, CA để cưỡng chế cướp đoạt tài sản của dân thì không chỉ đáng bị chửi, mà còn phải bị nguyền rủa thâm tệ ấy chứ!
“Tiếc rằng trên thực tế CCCD chưa làm được một điều gì cụ thể cho nhân dân VN” (Cu đen)
Đúng vậy, tiếc rằng trên thực tế CCCD chưa làm được một điều gì cụ thể cho vợ con, gia đình Cu đen, khiến cho Cu đen rất khó khăn khốn khổ vì vợ con Cu đen không có gì để Cu đen trấn lột
Cứ thích nói cho sướng miệng, nhân quyền chỉ là đấu tranh dùm cho Mỹ thôi. Mỹ lợi dụng Việt kiều, thế thôi, Việt kiều tưởng Mỹ khoái mình, thế thôi. Cả hia bên cùng bị bệnh tưởng. Thế thôi.
NHÂN QUYỀN
Nhân quyền không đến từ đâu
Ngoài ra từ chính tấm lòng Việt Nam
Từ anh Bộ đội, Công An
Từ toàn dân thảy bao gồm vậy thôi
Kể chung đến kẻ cầm quyền
Từ trên xuống dưới mọi miền nước ta
Bởi vì nó có đâu xa
Mà từ nhận thức mới ra nhân quyền
Nói thêm từ cả con tim
Thương người mới có nhân quyền vậy thôi
Chớ còn ù cạc ở đời
Óc tim không có lấy chi nhân quyền
Nhân quyền chỉ lẽ tự nhiên
Mọi người bình đẳng nhân quyền đấy thôi
Không đè đầu cổ lẫn nhau
Mọi người thoải mái mới ra nhân quyền
Nghĩa là dân chủ, tự do
Nghĩa tình hợp lý thì ra nhân quyền
Chớ còn chỉ nói huyên thuyên
Nhân quyền bánh vẽ nhân quyền có đâu
Nhiều anh chống lại nhân quyền
Bô bô xuyên tạc cũng phiền lắm thay
Cho nên sáng suốt ở đời
Cho nên ngay chính thành ra nhân quyền
Nhân quyền chủ ở cái tâm
Cái tâm không có làm sao nhân quyền
Vậy nên người ở trên đời
Cái gì cũng sợ lấy đâu nhân quyền
Sợ Công an, sợ địa phương
Sợ người có chức, có quyền khổ thay
Dân ngu tự mất nhân quyền
Hỏi mình lại dễ trách người hay sao
Tất nhiên Trời ở trên cao
Thấy ai làm đúng làm sai trên đời
Nhân quyền đâu ở Washington
Cũng đâu phải ở Bắc Kinh quả là
Mà là ở tại tâm ta
Con tim của mỗi một người Việt Nam
Anh em mà cấp như thù
Vậy thì hỏi có làm sao nhân quyền
Bao người nói đảo nói điên
Trong ngoài cũng vậy nhân quyền là đâu
Vậy nên ta viết thơ này
Nói chơi để biết ai người Việt Nam !
THƯỢNG NGÀN
(22/7/13)
Nhân quyền chỉ có nằm mơ. Ngay trên nước Mỹ nhân quyền cũng bị chà đạp. Bớt nằm mơ đi.
KHÔN VÀ DẠI
Chim khôn đậu nóc nhà quan
Người khôn ăn nói rãnh rang giữa đời
Chớ còn kiểu tuột luốt hoài
Dại mình thì có ích đời gì đâu
Đúng sai là ở mỗi người
Dở hay cũng vậy mỗi người thế gian
Không nên chụp mũ vơ quàng
Thảy cùng một giỏ dễ càng hay sao
Trên đời bao kẻ tào lao
Còn người chính đáng hiếm sao ở đời
Người khôn trách nhiệm với người
Bao nhiêu kẻ dại phủi tay mọi điều
Có nhân thì mới con người
Không nhân chỉ loại ác là mà thôi
Người mà bạc ác như vôi
Đời thêm đen bạc hỏi thời hay chi
Nên thôi chớ nói làm gì
Giống nào tính ấy có chi phải bàn !
SÓNG NGÀN
(25/7/13)
“Nhưng trong cuộc chơi này, làm sao để có thể bắt tay với Hoa Kỳ mà không làm mất lòng anh bạn láng giềng ? “ (trích)
Trong thời gian gần đây đã không ít có một số bài viết thường nêu vấn đề trên. Theo thiển ý, tại sao VN lại sợ mất lòng họ (Trung cộng) chứ, sao không nhìn bài học Miến Điện ?
Sau 30-4-1975, chiến tranh chấm dứt ?, thống nhất lãnh thổ, nhưng nhà cầm quyền cs VN (vc) không thống nhất được lòng dân, hằng triệu triệu người Việt đã liều chết, đã đánh cuộc mạng sống của chính mình, đổ sô vượt biên, biển tìm tự do trên khắp thế giới. Lúc đầu, vc lên án họ là bọn phản quốc, ma cô, đỉ điếm…theo chân Đế quốc để sống bám bơ thừa, sửa cặn…Nhưng khi đến được bến bờ tự do, cuộc sống tạm thời ổn định, lúc bấy giờ Hoa ký chưa thiết lập bang giao với vc, nhưng người Việt tỵ nạn cs đã gởi quà cáp, tiền bạc (lén lút) về VN để giúp thân nhân. Thập niên 1980, để cứu VN khỏi sụp đổ vì kinh tế lụn bại, vc đổi giọng, gọi Khối Người Việt hãi ngoại là chùm khế ngọt,là khúc ruột ngàn dặm không thể tách rời…có người cho rằng VN là “mẹ” thế giới, vì hằng năm số tiền gửi về VN qua ngỏ “thân nhân” càng ngày càng gia tăng, năm 2012 trên 10 Tỷ US. Một “giếng dầu” có nguồn tài nguyên bất tận, mà VN không cần phải bỏ ra một xu vốn liếng.
“Nhân quyền chỉ có thể sẽ đến từ sự tranh đấu không mệt mỏi và bất chấp hy sinh.”… (trích)
Phải, hoàn toàn đồng ý với tác giả. FREEDOM IS NOT FREE, Tự do không thể cho không, biếu không.
Mỹ đi rồi Mỹ trở lại,như chúng ta đã biết, vì nhu cầu “chiến lược”, Hoa kỳ phải họp tác với Trung cộng để đối phó với Liên xô, bỏ rơi VNCH. Nay cũng vì nhu cầu “chiến lược”, Hoa kỳ trở lại Châu Á Thái Bình Dương, vì quyền lợi cốt lỏi của Hoa kỳ, và cũng có thể kết hợp với Khối Asian,(không loại trừ VN?) đề ngăn chặn sự bành trướng và “giấc mơ” Trung quốc của Tập cẩn Bình ?
Ngôi vị lãnh đạo thế giới và quyền lợi của Hoa kỳ là tối thượng, do đó “bạn” “thù” chỉ là giai đoạn, bài học VNCH là một bằng chứng đau thương cho một “nước nhỏ”. Tuy nhiên, theo thiển ý, một phần trách nhiệm không nhỏ là do ý chí của dân tộc, kinh qua bản lảnh của người lãnh đạo và giới trí thức lúc bấy giờ. Chúng ta hảy nhìn qua các cung cách ứng xử của Nhật bản, Nam Hàn, Malaysia, Singapore đối với Hoa kỳ.
Khi Hoa kỳ bình thường hoá bang giao và cho cs Viet Nam gia nhập tổ chức thương mại thế giới WTO là có ý mong muốn cs Viet Nam chuyển hoá sang chế độ Dân chủ. Thiết tưởng, đây là cơ hội chót, để cs Viet Nam thực kiện kế hoạch đó, Dân chủ hoá đất nước để tháo gở vòng kim cô của Trung cộng là giải pháp duy nhất, nếu họ (cs Viet Nam) không đơn phương làm được, thì người Việt trong nước liên kết chặc chẻ với khối người Việt hãi ngoại để thực hiện. Mong lắm thay.
Hello Lê Diễn Đức! Mình có vô tình coi được một clip, đó là,( Đỗ Thị Mỹ Hạnh-người tù bị bỏ quên) của một cô Việt Kiều về SG, chụp hình và gửi tin lên mạng chung với ĐTMH, tố cáo một (Đảng ở ngoại quốc đã bỏ rơi ĐTMH). Chắc LDĐ biết chuyện này? Nếu không có lẽ phải hỏi chiến hữu DÂM TIÊM, đường đường, chính chính thay tên đổi đổi họ,liên tục.
Thời đại này thật giả, giả thật khó mà tin, không ai dám bảo đảm cái clip đó là thật hay giả, cũng có thể của “cò mồi” tung ra để bôi nhọ, làm mất uy tín của đảng nào đó, hoặc là gán ghép cho ĐTMH “bị thế lực phản động” xúi giục, trò này VC đã từng xử dụng!
Cám ơn bác Kẻ Giác Ngộ. Đúng như bác nói, ở ngoại quốc này, cái gì cũng phải coi cho kỹ, chứ Thiên Hạ khoái TA ĐÂY và thích xúi trẻ con bốc cứt gà lắm đấy. Bố nào cũng khoái sờ mu rùa đoán nhân quyền, cứ như các chiêm tinh gia, thầy bói đoán 100% số xuất ngoại. Nhưng chẳng ông,bà thầy nào dám đoán,số chết ở xứ người. Ngày nay ngày nào cũng có người ra đi về cõi Vĩnh Hằng và được chôn cất nơi xứ lạ. Mình ở Mỹ đã gần 40 năm nhưng thật tình mình vẫn chưa hiểu Nhân Quyền là gì, vì vậy có ai đó hay nói Nhân Quyền là mình biết ngay bố này đang sờ mu rùa. Kính.
Bác tonydo hiểu sai ý của tôi rồi!
Tôi không nghĩ như bác viết, bác nói là “Mình ở Mỹ đã gần 40 năm nhưng thật tình mình vẫn chưa hiểu Nhân Quyền là gì, vì vậy có ai đó hay nói Nhân Quyền là mình biết ngay bố này đang sờ mu rùa“, thì thật đáng xấu hổ cho bác lắm!
Trình độ của bác như thế mà đòi tranh luận về Nhân quyền thì đúng là kẻ mất trí nặng, “bốc cứt gà” hay “sờ mu rùa” mà cho là Nhân quyền thì rõ ràng bác đã mất trí khôn rồi?
Kính thưa ra rằng : Chén hĩu DÂM không hưởn mà xem chuyện
Bắc Kỳ ì xéo đấu đá lẫn nhau… cho mày chết!
DâM Tui ngày ngày xem trăng sao nhựt nguyệt, nghiệm ra rằng:
>>> Miền Nam Thua để THẮNG! Miền Bắc thắng để …thua !
Chân lý này không thay đổi, không đảo ngược được, Tony nhấy !
Xin lĩnh hội ý kiến của bác Kẻ Giác Ngộ và chiến hữu điếc không sợ súng DÂM TIÊN. Thú thật là em ít học, nhưng em thấy trên TV mấy hôm nay TT Ồ BA MA cũng nói nhiều lần là Mỹ vẫn chưa có NHÂN QUYỀN vì người MỸ DA ĐEN luôn bị kỳ thị từ trước tới nay, ( sau vụ toà sử trắng án cho người bắn chết em bé da đen ở Florida ), hơn nữa nhớ lại vụ người Da Đen nổi loạn tại bang Cali do cảnh sát đập thừa sống thiếu chết anh Mỹ Đen, Rodney King trên xa lộ LA. Người Việt mình bị CS Mỹ bắn chết oan cả gần chục, ngay tại Quận Cam và San Jose nơi có rất đông đồng bào ta cư ngụ, nhưng không thấy biểu tình gì hết,(đặc biệt vu cháu gái 25 tuổi ở San Jose, cầm một con dao “gọt mướp” cách ông CS cả 11 ft, mà cũng bị bắn chết tại chỗ bằng nhiều phát đạn). Còn Tony tôi và có lẽ nhiều VN ta cũng bị đập suýt toi mạng chỉ vì đi xe cà cộ, quần áo lấm lem, nhỏ con da vàng, tiếng Anh ú ớ.v.v. Việc nhà thì nhác việc chú bác thì xiêng, Tony tôi xin ngả mũ chào vị nào hiểu về Nhân Quyền, nếu có. Thanks.
Thưa ngài chiến hữu Dâm “Tiêm”Tiên,mặc dù ở đây tự do thật nhưng đừng có lợi dụng quá lố mà thuổng câu nói nổi tiếng cuả chủ tịch HCM (sông có thể cạn, núi có thể mòn, song chân lý ấy không thể nào thay đổi được). Hơn nữa ở trang mạng này còn có hình của đ/c Bùi Tín, người có cấp bậc cao nhất ngày 30/4/1975 đã tuyên bố một câu để đời với Anh Hùng Lương Sơn Bạc Nam Kỳ Quốc, DVMinh: Không có ai thắng ai thua, nhưng nhân dân VN đã đánh thắng giặc Mỹ. Chẳng biết sau này thì sao chứ bây chừ thì dân Bắc Kỳ rau muống sống tràn lan khắp bốn vùng chiến thuật cuả chiến hữu rồi đó. Một phần có lẽ cũng vì chiến hữu tối ngày trên xe Jeep đi cua em gái Cần Thơ gạo trắng, nước trong, thơm như múi mít đó. Kính.
Nhơn quờn không tới từ Wash, mà thay vô đó là …đao búa.
Quả thật, sau khi Hoa Kỳ…thua…chạy té đái khỏi địa bàn Miền Nam
VN,thì… thì…thì… ( đố ai biết?), thôi, nói huỵch tẹt ra, thì như ” vầy “:
Một cuộc thanh toán ĐỎ giữa đỏ với đỏ diễn ra khắp hoàn vũ hình tròn.
Này ơi, CS Bắc Việt được Mỹ ngầm đưa đẩy khéo lắm cơ, đã không
nương tay tiêu diệt hai đàn em thân thương của Ba Tàu là MTGPMN
bà Khmer đõ PolPot.
Thì thì…sau đó, Tàu Chệt hận thù đằng đằng qua bốn năm dài, bèn dạy
cho CS Bắc Kỳ …bài học thứ nhứt tại biên giới…; sao lại bài học thứ
nhứt là răng ri ? Có thứ nhứt thì có thứ nhì hôn, ta?
Ấy a, ông Liên sô xót cho đ2n em CS Bắc Việt ,liền huy động hang triệu
quân áp sát biên giới Trung Hoa, sắp sửa làm to chuyện , nên Tàu tạm
ngưng chiến.
Vậy thì, sau này Trung cộng đúng trung giam, cho Mỹ rảnh tay uýnh tan
tành xí quách thành trì vĩ đại Liên Sô và toàn khồi Đông Âu … Ngày đó,
xem qua vệ tinh, thấy chánh ủy Tony khóc Liên Sô sướt mướt, à à…
Thế, nay Liên sô đã kềnh rùi, Trung cộng có…dám dạy cho Bắc Việtbài
học…thứ hai, để CS Bắc Việt phải …thưa, em đã vô phép vi phạm Hiệp
đímh Ba Lê 1973, nhưng…là do thằng Lê Duẫn chủ mưu đó ạ…em…em…
Lâu lắm rồi mới đọc được một bài viết quyết liệt về việc nhân quyền cho VN mà LHĐ nói lên.
Nhân quyền chỉ có thể sẻ đến từ SỰ TRANH ĐẤU KHÔNG MỆT MỎI và BẤT-CHẤP HY_SINH.Thật chính xác cho những nước bí cs thống trị.HY-SINH nhỉ???.Ai sẻ hy-sinh,người dân VN hôm nay,con-cháu họ hồ sinh ra quá hèn nhát,quá ích kỷ,quá tiểu nhân thì không bao giờ có chuyện hy-sinh cho đại cuộc,cho quốc gia,dân tộc.
Người VN hôm nay quên với lối sống ĂN MÀY,chỉ mong nhờ được thương-hại,được bố-thí,được nương dựa như các bọn cầm quyền nương dựa vào tàu cộng vậy.
Khó lắm,khó có chuyện hy-sinh,khó còn hơn tìm kim dượi đáy biển,một lủ người ích kỷ từ sau 1975 đã xuất hiện và đang sinh tôn trong một đất nước toàn bọn người thổ tả cầm quyền.Không có hy-vọng gì đâu.
Chờ cho tàu nó xác nhập và đồng hoá.Chấm hết.
Đúng là chỉ nhìn thấy vòm trời bằng miệng giếng.
Còn Cu đen chỉ nhìn thấy bầu trời giửa 2..bắp đùi !
Mở mồm ra là bốc mùi thúi hoắc,mà chổ nào cũng nhảy vô !