WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Góp phần giải mã hiện tượng Lê Hiếu Đằng

l h d
Thời gian gầnđây có một số “hiện tượng” mang sắc thái chính trị đáng cho mọi người quan tâm: Huy Đức xuất bản cuốn sách “Bên thắng cuộc” bạch hóa một giai đoạn lịch sử Việt Nam, Nguyễn Đắc Kiên gay gắt phê phán trực tiếp Tổng bí thư Đảng Cộng Sản, Nguyễn Phương Uyên tuyên bố quan điểm chính trị chống đảng trước tòa án, hoạt động của Mạng lưới blogger với Tuyên ngôn 258 tố cáo với thế giới điều luật phản dân chủcủa luật hình sự… và gần đây nhất là hiện tượng Lê Hiếu Đằng. Những hiện tượng này không phải “đột xuất” mà có nhưng chính là sự tiếp nối của quá trình đấu tranh dân chủ hóa đất nước của các tầng lớp nhân dân, đặc biệt là trí thức, qua mấy thập niên và cũng ghi dấu mở đầu cho một giai đoạn mới, trong đó điều nổi bật là một số người đã vượt qua nỗi sợ hãi do chế độ độc tài toàn trị áp đặt nặng nềlên toàn xã hội, nói lên chính kiến của mình ngược với quan điểm chính thống của chế độ.
Cũng đã gần một tháng trôi qua từ khi Lê Hiếu Đằng công bố bài viết “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh” (17/8/2013), dư luận phản hồi từ nhiều phía đã phân tích, ủng hộ, phê phán bài viết cũng như tác giả, lại một lần nữa làm lộ rõ các loại “ lập trường chính trị” trước hiện tình đất nước. Tuy nhiên trừ một số ít bài (như bài viết của Lữ Phương) nêu vấn đề một cách khách quan, sát thực tiễn, phần lớn các bài viết từ hai cực chính trị, tạm gọi là “chống cộng triệt để” và “cộng sản bảo thủ”đều không căn cứ vào bản chất của sự việc mà chỉ áp đặt cách suy luận và diễn dịch theo quan điểm chính trị của mình. Từ đó gán cho Lê Hiếu Đằng những gì ông không hề có như cò mồi lừa bịp của đảng, cơ hội chủ nghĩa… hay ngược lại như phản bội chống đảng, bị thế lực thù địch giật dây…
Thật đơn giản và rõ ràng khi người ta biết và chịu nhìn vào chính bản thân bài viết, ngay từ tựa đề “Suy nghĩ trong những ngày nằm bịnh”. Trong những ngày nằm bệnh Lê Hiếu Đằng có thời gian suy nghĩ để “tính sổ” đời mình, một việc quá tự nhiên và thông thường. Hồi tưởng về thời tuổi trẻ và quá trình cuộc sống, đấu tranh qua hai chế độ với những kỷ niệm và nhận thức qua mỗi thời kỳ, ray rứt về hiện tình đất nước dưới sự lãnh đạo của đảng cộng sản và một vài gợi ý để tìm lối thoát cho đất nước. Với ý tưởng chân thành, hành văn mộc mạc, đề cập nhiều vấn đề, đây là bài viết của một người đang nằm bệnh có tính cách tự sự chứ không phải chính luận hay cương lĩnh. Sao có thể đòi hỏi những gì không thể có qua một bài viết trong hoàn cảnh này.
Bài viết chứng tỏtác giả là một con người có trải nghiệm thực tiễn, suy nghĩ tự do và tinh thần phản kháng. Mấy năm gần đây, Lê Hiếu Đằng nổi lên như một “nhân vật phản biện” với các bài viết, các cuộc trả lời phỏng vấn và cả việc tham gia biểu tình chống Trung Quốc xâm lược. Đối với những người có hiểu biết về ông, thực ra Lê Hiếu Đằngđã nổi tiếng phản biện từ nhiều năm trước trong các hoạt động ở guồng máy chính quyền Thành phố Hồ Chí Minh (mà ông đã có nhắc tới vài việc trong bài viết “Suy nghĩ…”) và điều này cũng là sự tiếp diễn của tinh thần đấu tranh và ý thức dấn thân thời trai trẻ. Đó không gì khác hơn là lòng yêu nước, tinh thần phản kháng trước bất công áp bức của rất nhiều thế hệ người Việt Nam.
Bài viết của Lê Hiếu Đằng có nhiều chi tiết dễ gây tranh luận nhưng điểm nút tạo ra cơn sốt chính là lời kêu gọi tập thể từ bỏ đảng cộng sản và thành lập một đảng mới. Về đảng mới này ông chỉ viết “chẳng hạn như đảng Dân chủ Xã hội”. Rõ ràng đây chỉlà một gợi ý đầu tiên. Có thể sự gợi ý này bắt nguồn từ mấy nguyên nhân mà ông và bạn bè hay một số trí thức đã từng suy nghĩ : Đã từng có hai đảng Dân chủ và Xã hội hoạt động song song với đảng Cộng sản (cho dù chỉ là đảng cây cảnh); gốc gác của dân chủ xã hội cũng có chung cội nguồn với chủ nghĩa xã hội của cộng sản nên những đảng viên cộng sản dễ chấp nhận; sự ưu việt hiện nay của các chế độ dân chủ xã hội, đặc biệt ở các quốc gia Bắc Âu đã được thừa nhận và có sức thuyết phục đối với toàn thế giới. Chỉ là một gợi ý, làm sao có thể đòi hỏi ông phải nêu cương lĩnh của đảng hay định hướng gì khác trong một bài viết tự sự khi đang nằm bệnh. Ông cũng không khẳng định đây là đảng mới duy nhất mà chỉ là thí dụ cho sự đối lập chính trị để kềm chế sự độc tài toàn trị của đảng cộng sản.
Dĩ nhiên Lê Hiếu Đằng không còn ủng hộ đảng cộng sản khi ông kêu gọi từ bỏ đảng nhưng ông cũng không kêu gọi lật đổ đảng cộng sản. Đây không phải là thái độ lập lờ mà là căn cứ vào thực tiễn, không duy ý chí. Đảng CS còn tồn tại được bao lâu là điều không ai có thể nói trước chính xác nhưng thực tế là họ đang cầm quyền với một thế lực hùng mạnh, một bộ máy có mạng lưới rộng khắp, số đảng viên và những người ủng hộ chiếm thành phần không nhỏ trong dân số. Dĩ nhiên dù hùng mạnh tới đâu cũng có ngày sụp đổ như lịch sử của các đế quốc và các chế độ độc tài của loài người đã cho thấy. Giả thiết ngay cả khi đảng bị lật đổ, nghĩa là không còn nắm chính quyền, thì số đảng viên và những người ủng hộ họ vẫn còn đó như một thực thể chính trị. Trong công cuộc dân chủ hóa đất nước, thoát khỏi nạn độc tài toàn trị, như một ước mơ của đại bộ phận dân tộc, có nhiều cách nghĩ và phương thức để giải quyến nan đề này. Lê Hiếu Đằng chọn phương thức hình thành sức mạnh đối lập để chuyển hóa một cách hòa bình chứ không bạo loạn lật đổ. Không ai có thể đoan quyết phương thức nào là duy nhất đúng và lựa chọn là quyền của mỗi người. Nếu cùng một mục đích, các phương thức khác nhau có thể hỗ trợ cho nhau để tạo nên sức mạnh tổng hợp.
Lê Hiếu Đằng chỉ gợi ý chứ không phải tuyện bố tự mình đứng ra thành lập đảng mới. Ông chưa chuẩn bị sẵn sàng cho điều này. Việc thành lập đảng mới chỉ có thể được thực hiện khi có rất nhiều người tán thành, liên lạc với nhau và cùng chung tay hành động. Thời gian sẽ trả lời cho điều này. Nếu việc này được thực hiện, hay sẽ gợi mở cho việc hình thành các tổ chức và hoạt động khác của xã hội dân sự, đây sẽ là một đóng góp đáng kể vào việc tạo nên sức mạnh đối lập với chế độ toàn trị.
Trong việc dân chủ hóa chế độ và dân chủ hóa đất nước, những người cộng sản cấp tiến có thể đóng một vai trò đáng kể. Tuy nhiên lại có người nói cộng sản không thể thay đổi, chỉ có thể xóa bỏ. Đây cũng là vấn đề cần thảo luận.
Trước đây khi những người cộng sản nói về cộng sản, người ta thường trích dẫn các “ông Tây cộng sản râu dài râu ngắn”. Bây giờ những người chống cộng lại trích dẫn các ông Tây khác, cộng sản cũng như không cộng sản. Các kiểu trích dẫn này thực chất cũng không khác mấy với các kiểu “Tử viết” (Khổng tử nói rằng) thời phong kiến, phần nào mang tính chất nô lệ về tư tưởng. Dĩ nhiên những tư tưởng lớn đáng cho mọi người suy gẫm nhưng không phải tất cả đều là chân lý phổ quát. Một tư tưởng cần hiểu trong bối cảnh của nó và khi áp dụng cần so sánh, đối chiếu với thực tiễn. Từ đó trở lại với câu hỏi cộng sản có thể thay đổi không?
Cộng sản từ Karl Marx đến Lenine, Staline, Khrutchov rồi Gorbachov, Eltsine có gì khác biệt và thay đổi? Cộng sản từ ước mơ thế giới đại đồng đến “chủ nghĩa xét lại hiện đại” rồi đế quốc cộng sản Nga, đế quốc cộng sản Tàu, chủ nghĩa xã hội mang mầu sắc Trung Quốc có gì thay đổi? Cộng sản Việt Nam từ kinh tế tập thể sang kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa có thay đổi không? Người vạch trần rõ ràng nhất “bản chất phản động” của chủ nghĩa cộng sản trong tác phẩm “Giai cấp mới”có phải là Milovan Djilas, một lãnh tụ cộng sản cấp cao, Phó tổng thống nước Nam Tư? Người góp phần quyết định làm sụp đổ hệthống xã hội chủ nghĩa trên toàn thế giới có phải là hai tay cộng sản gộc Gorbachov và Eltsine?
Những công thần cộng sản kiên định như Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Nguyễn Hộ cuối đời đã khước từ chủ nghĩa cộng sản, những đảng viên cộng sản nhiệt thành cũ và mới đã quyết định từ bỏ đảng như Huỳnh Nhật Tấn, Huỳnh Nhật Hải, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Chí Đức có phải đã thay đổi? Đó là nói cộng sản một cách chung chung chứ đúng ra phải phân tích một cách rạch ròi về lý tưởng cộng sản, chủ nghĩa cộng sản, chế độ cộng sản, đảng cộng sản, đảng viên cộng sản ở từng quốc gia, từng thời kỳ mới có thể kết luận cộng sản có thay đổi hay không.
Sự vật trên đời này chẳng có gì không thay đổi sao lại khẳng quyết cộng sản không thể thay đổi trong khi thực tế đã không là như thế. Xóa bỏ được cộng sản là điều tốt nhưng khi không hoặc chưa xóa bỏ được thì làm cho nó thay đổi hướng về điều thiện phải chăng là việc cũng nên làm? Đó không phải là thỏa hiệp với cái ác mà chính là hóa giải cái ác một cách hòa bình.
Vấn đề trung tâm của đất nước ta là dân chủ hóa, thoát khỏi độc tài toàn trị. Chế độ này do đảng cộng sản cai trị nhưng thực ra hiện nay chất cộng sản còn rất ít, chỉ là một bộ máy thống trị hà khắc của những kẻ nắm quyền lực muốn “muôn năm trường trị” đểtrục lợi cho cá nhân và phe nhóm. Những người nắm quyền lực thống trị kiểu này không phải chỉ có cộng sản. Các “lãnh tụ độc tài” ở các nước Bắc Phi và Trung Đông đã và đang bị lật đổ gần đây đều từng là anh hùng dân tộc được nhân dân ủng hộ và tôn vinh nhưng về sau trở thành tội đồ dân tộc. Có người đã nói đại ý khi quyền lực tuyệt đối, tha hóa cũng tuyệt đối. Và lòng tham của con người là vô đáy, bất kể cộng sản hay tư bản. Chuyện “lương khủng” (lương một năm của giám đốc bằng 83 năm của nhân viên bình thường) của mấy công ty nhà nước ở TP/HCM vừa được phát hiện gợi nhớ đến chuyện các ông trùm ngân hàng gây ra khủng hoảng kinh tế ở Mỹ mấy năm trước khi ngân hàng phá sản còn tự thưởng cho mình hàng triệu đô la. Một số công ty tư bản nước ngoài hối lộ cho quan chức Việt Nam để trúng thầu, các công ty khác trốn thuế, gây ô nhiễm mội trường để tăng lợi nhuận và một viên chức Tòa Lãnh sự Mỹ ở Sài Gòn cũng nhận hối lộ hàng triệu đô la để cấp visa lậu vào nước Mỹ. Chế độ nào cũng có kẻ xấu.
Việc cần làm là xây dựng một chế độ chính trị pháp trị thực sự có cơ chế hãm để ngăn chặn lạm dụng và lòng tham cá nhân. Trên thế giới có nhiều mô hình nhưng không có mô hình nào là tuyệt đối hoàn hảo và còn cần phải phù hợp với đặc điểm riêng của từng dân tộc, không thể bắt chước một cách máy móc. Với Việt Nam để tiến đến đó sẽ phải qua những bước nào? Chuyển hóa, diễn biến hòa bình hay bạo loạn lật đổ? Cách mạng nhung, cách mạng hoa lài hay diễn biến từ thượng tầng? Có nhiều phương thức nhưng chắc chắn điều tốt nhất là không hay ít tốn xương máu, không gây nội chiến, không kéo dài thù hận. Lê Hiếu Đằng chọn điều này nên ông đã đưa ra gợi ý thành lập đảng mới để đối lập với đảng cộng sản. Dĩ nhiên việc này không phải là lối thoát duy nhất cho tình hình và chưa biết lúc nào có thể được thực hiện nhưng đó là một gợi ý tốt và khả thi, ít ra đối với những đảng viên cộng sản cấp tiến, khi họ có đủ nhiệt tình, dũng cảm và số đông cần thiết. Gợi ý này cũng có thể “kích hoạt” hình thành các tổ chức xã hội dân sự để từng bước xây dựng xã hội công dân có khả năng kháng cự lại những lạm dụng của nhà cầm quyền.
Trong ba bài viết của Nguyễn Minh Cần nhân chuyện Lê Hiếu Đằng (Chuyện dài ra Đảng và đa đảng), tác giả có trích câu nói của Viện sĩ Andrei Sakharov khi trả lời phỏng vấn các phóng viên nước ngoài trong thời kỳ đen tối của phong trào dissident dưới chế độtoàn trị Liên Xô: “Giới trí thức biết làm gì? Họ chỉ biết làm một việc là xây dựng lý tưởng, cứ để cho mỗi người làm được điều gì anh ta có thể làm được”. Suy nghĩ một lúc, ông nói thêm: “Nên biết rằng những con chuột chũi đào hang ngầm dướiđất có thể làm sụp đổ những thành trì lịch sử”. Điều này có lẽ thật đúng cho Lê Hiếu Đằng và những trí thức có tâm huyết với đất nước như ông. Không thể đòi hỏi nhiều hơn vì chuyện đất nước là trách nhiệm của toàn xã hội, không của riêng ai.
Biến cố mới nhất (ngày 11/9/2013) là vụ Ông Đặng Ngọc Viết xông vào trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thái Bình dùng súng bắn vào 5 cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất, làm hai người chết, sau đó tự sát. Nguyên nhân là do việc thu hồi đất, giải tỏa, đền bù không được đáp ứng thỏa đáng. Đây là sự phản kháng quyết liệt trong bước đường cùng, gióng lên một hồi chuông báo tử cho chính nạn nhân và cả chính sách thất nhân tâm của nhà cầm quyền. (Trong cùng thời gian này, hàng ngàn thanh niên nam nữ háo hức mong đợi gặp “Trai đẹp Ả Rập bị trục xuất” và đã đội mưa hàng giờ liền dưới sân khấu ngoài trời để chờ xem chàng trai đẹp người mẫu này xuất hiện chừng 10 phút ướm thử chiếc áo???!!!)
Có lẽ đã đến lúc những người cộng sản phải nghĩ đến khẩu hiệu “thay đổi hay là chết”. Tuy nhiên người dân không chỉ trông chờ vào sự thay đổi tự thân của nhà cầm quyền mà người dân cũng phải “thay đổi hay là chết”. Nếu đại bộ phận nhân dân cứ thờ ơ, vô cảm hay cúi đầu chấp nhận những bất công áp bức đè lên số phận mình thì không ai có thể cứu được.
Đà lạt 15/9/2013
© Tiêu Dao Bảo Cự
BVN

35 Phản hồi cho “Góp phần giải mã hiện tượng Lê Hiếu Đằng”

  1. Hiển Vinh says:

    Hiện tượng Lê Hiếu Đằng, suy cho cùng cũng chẳng có gì khác quy luật của người già. Già cả nên hay lẫn lộn, nói ngược nói xuôi, lung tung đủ thứ. Cũng giống như những cụ già khác, cụ vừa ăn cơm xong, thậm chí chưa kịp tiêu hóa, nhưng mồm cứ ra rả chửi con cháu: chúng nó không cho tao ăn, từ sáng đến giờ tao không có gì đổ vào mồm.
    Cụ Đằng ngày xưa nói xuôi lúc tỉnh táo minh mẫn thì nói thế này, giờ già thì nói thế khác cũng là lẽ thường tình của người già. Vậy mà thiên hạ thì cuống cả lên bình luận đủ thứ suy diễn, như trời sập đến nơi. Người già thì ai chấp làm gì cơ chứ, cụ thì nghe cho vui và biết vậy thôi, bận tâm làm gì. Hôm nay cụ nói thế này, ngày mai có khi cụ lại nói thế khác, vì cụ có lý do là tao già rồi không kiểm soát được lời nói và hành vi, con cháu đừng mắng tao nhé. Tao nghĩ sao nói vậy…

    • PHIẾM NGÀN says:

      TRẺ VÀ GIÀ

      Trẻ sai già đúng làm sao
      Hiếu Đằng cũng thế dễ nào khác chi
      Chẳng qua cũng chỉ tùy thì
      Già rồi mới thấy cái sai của mình
      Thấy rồi chẳng chịu làm thinh
      Nổi đình nổi đám thật tình cũng vui
      Công đâu mà trách sự đời
      Chẳng qua sai đúng trên đời vậy thôi
      Trẻ khôn khôn mãi tới già
      Trẻ mà dại dột chờ già khôn sao ?

      NGÀN SAO
      (22/9/13)

  2. noileo says:

    Tiêu dao bảo Cự rất sai lầm khi nói về các trích dẫn, so sánh việc trích dẫn các nhân vật cộng sản, như trích dẫn “khổng tử xổm tọa chi ngôn”.

    Người ta không chỉ trích dẫn các nhân vật đảng viên cộng sản, người ta không chỉ trích dẫn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ, người ta còn trích dẫn trí thức giải phóng, trí thức hà nội, sĩ phu bắc hà, trí thức 19-5, trí thức kiki

    Đưa ra những trích dẫn ấy không hề là “nô lệ tư tưởng” như Tiêu dao bảo Cự xõng lưng lếu láo xúc phạm người khác, toan đổ bệnh cho người khác, vu cáo cho người khác cái đầu óc nô lệ của Tiêu Dao Bảo Cự, nô lệ bọn trí thức cộng sản bắc kỳ, phản bội người miền nam, dẫn đường cho quân xâm lăng VNDCCH, quân cộng sản bắc kỳ, xâm lăng VNCH, tàn phá VNCH, thảm sát người dân VNCH, bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào VN, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác lên người miền nam, chà đạp lên quyền sống của người miền nam….

    Bởi vì nội dung của hầu hết những trích dẫn ấy không phải là khám phá mới mẻ gì, ngược lại, hầu hết đó là những điều mọi người đều biết, là những điều hầu hết mọi người miền nam đều biết, [ngoại trừ bọn trí thức giải phóng chuyên nghề làm chứng gian hoặc không biết, hoặc giả vờ không biết ]

    Nhưng người ta vẫn trích dẫn những Gooc ba chop, Den xìn, MOlivan Djilas, Phạm Đình Trọng, Huy Đức, Hà sĩ Phu…, là để, với hàm ý nói cho bọn trí thức giải phóng, bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, bọn trí thức kiki, bọn trí thức 19-5, hiểu rằng: “đấy, chính là người của các anh, trí thức của các anh, lãnh đạo quốc tế của các anh…. cũng phải nhìn nhận như vậy…”,

    Hiểu chưa Tiêu dao bảo Cự, nhà trí thức giải phóng vô lễ, tội phạm phản quốc, nam kỳ phản bội,

    *****

    Suốt 20 năm chiến đấu chống lại quân cộng sản từ nước VNDCCH cộng sản xâm lăng VNCH tự do, từ 1954, từ 1945, từ trước cuộc phản bội tháng 8, người VN đã khước từ ý thức hệ cộng sản, điều ấy đâu có gì mới lạ đối với người miền nam, nhưng người ta vẫn trích dẫn “chia tay ý thức hệ” của Sĩ Phu,

    “cộng sản, cộng sản bắc kỳ, cộng sản Hồ chí Minh là tàn ác, là phản văn minh, là phi nhân phản dân tộc, là phản quốc”, đó là những điều người Việt nam, người miền nam đã biết rõ, biết rõ từ lâu, từ cuộc di cư bỏ của chạy lấy người năm 1954, và từ rất lâu trước đó,

    nhưng người ta vẫn trích dẫn Dương Thu Hương:

    :”Điên rồ thì tôi có nhiều thứ điên rồ. Khóc thì tôi có hai lần khóc.

    Lần thứ nhất khi đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, trong khi tất cả mọi người trong đội quân chúng tôi đều hớn hở cười thì tôi lại khóc. Vì tôi thấy tuổi xuân của tôi đã hy sinh một cách uổng phí.

    Tôi không choáng ngợp lắm vì nhà cao cửa rộng của miền Nam, mà (choáng ngợp) vì tác phẩm của tất cả các nhà văn miền Nam đều được xuất bản trong một chế độ tự do; tất cả các tác giả mà tôi chưa bao giờ biết đều có tác phẩm bầy trong các hiệu sách, ngay trên vỉa hè; và đầy dẫy các phương tiện thông tin như TV, radio, cassette.

    Những phương tiện đó đối với người miền Bắc là những giấc mơ.

    Ở miền Bắc, tất cả mọi báo đài, sách vở đều do nhà nước quản lý. Dân chúng chỉ được nghe đài Hà Nội mà thôi; và chỉ có những cán bộ được tin tưởng lắm mới được nghe đài Sơn Mao, tức là đài phát thanh Trung Quốc. Còn toàn bộ dân chúng chỉ được nghe loa phóng thanh tập thể; có nghĩa là chỉ được nghe một tiếng nói.

    Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ… nếu người ta muốn.

    Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải. (Nguồn: Nhật Báo Người Việt).”

    *****

    Cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, do bọn cộng sản bắc kỳ VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, rước giặc tàu vào VN, tiến hành, chỉ nhằm để bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác lên toàn VN, nhằm áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH tội ác lên người VN, đó là điều mọi người VN, mọi người miền nam đều biết rõ, biết rõ từ sau 1975, biết từ trước 1975…

    [chỉ trừ một số người còn bị cộng sản hồ chí minh lừa gạt và trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ và bọn nam kỳ phản bội, tay sai quân cộng sản bắc kỳ, như Tiêu Dao Bảo Cự và những con tương cận, bọn trí thức giải phóng... mới bịp bợm gọi cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác là "giải phong & chống mỹ cứu nước & thống nhất"]

    Nhưng người ta vẫn trích dẫn Phạm Đình Trọng:

    “Thế hệ chúng tôi cũng rầm rập ra trận, lúc đó chúng tôi tưởng rằng đi giải phóng miền Nam và hào hứng hát: Giải phóng miền Nam / Chúng ta cùng quyết tiến bước . . . Hóa ra không phải chúng tôi đi giải phóng miền Nam mà chúng tôi đi vào cuộc nội chiến Nam – Bắc tương tàn, chúng tôi chỉ là công cụ mang học thuyết Mác Lê nin, học thuyết đấu tranh giai cấp sắt máu áp đặt cho miền Nam, để cả nước bị nô dịch bởi học thuyết Mác Lê nin, để học thuyết đấu tranh giai cấp sắt máu thống trị cả dân tộc Việt Nam, đánh phá tan tác khối đoàn kết dân tộc Việt Nam, đánh phá tan nát đạo lí và văn hóa Việt Nam.”

    Hiểu chưa, trí thức giải phóng Tiêu Dao Bảo Cự vô lễ, tội phạm phản quốc, nam kỳ phản bội!

    *****

    TRích: Trước đây khi những người cộng sản nói về cộng sản, người ta thường trích dẫn các “ông Tây cộng sản râu dài râu ngắn”. Bây giờ những người chống cộng lại trích dẫn các ông Tây khác, cộng sản cũng như không cộng sản. Các kiểu trích dẫn này thực chất cũng không khác mấy với các kiểu “Tử viết” (Khổng tử nói rằng) thời phong kiến, phần nào mang tính chất nô lệ về tư tưởng. (Tiêu Dao Bảo Cự _ bài chủ)

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Hay quá.

      ” Hiểu chưa, trí thức giải phóng Tiêu Dao Bảo Cự vô lễ, tội phạm phản quốc, nam kỳ phản bội!” _ NóiLeo

      Mong Huynh hiểu cho , mấy thằng Cộng Sản nó miệng lưỡi dữ lắm , nói ra nghe cái gì cũng bùi tai…

      Vạn Kính

  3. DâM TiêN says:

    Cá nhân một xừ Đằng thì nghĩa lý gì; bao nhiêu kí lô, ai mà biết hắn ta…

    Điều cần biết là mấy ai, cái gì…thập thò sau lưng Đằng, kẻ được đẩy ra
    làm cái mõ, con thò lò đó mà.

    Cái gì ? Có thể là tàn dư MTGPMN, đồng chí Phật giáo gọi là Thống nhất
    cũng chỉ là cái tiền thân Ấn Quang mà chớ, do xừ Quảng Độ cầm đầu…

    Vậy ” cái gì kia” mún gì ? Mún mâm xôi chứ sao, mà cái mùi thịt “Đối tác’
    đã thoang thoảng đâu đây…Các em ” theo đuôi” chứ đâu mà chống Cộng !

    Vậy DâM có lòng lành, báo cho các em biết : Chung cuộc VN về ChínhTrị
    thế nào cũng phải đến, trong đó không ai biết đến tên tuổi các em, mấy cái
    tổ chức ” ăn theo đón gió” của các em đâu.— Rồi sẽ thấy cho mà xem.

  4. BUILAN says:

    ÔNG “CỘNG HỒ”

    Nghe tin thằng VIẾT nó PẰNG ông !
    Cả nước VINH DANH
    Già trẻ NỨC LÒNG
    Chỉ TIẾC !
    Ước gì thay SÚNG NGẮN
    Bằng BOM , MÌN….hay LỰU ĐẠN tấn công !!!

    ” Biến cố mới nhất (ngày 11/9/2013) là vụ Ông Đặng Ngọc Viết xông vào trụ sở Ủy Ban Nhân Dân Tỉnh Thái Bình dùng súng bắn vào 5 cán bộ Trung tâm Phát triển Quỹ đất, làm hai người chết, sau đó tự sát. Nguyên nhân là do việc thu hồi đất, giải tỏa, đền bù không được đáp ứng thỏa đáng. Đây là sự phản kháng quyết liệt trong bước đường cùng, gióng lên một hồi chuông báo tử cho chính nạn nhân và cả chính sách thất nhân tâm của nhà cầm quyền. (Trong cùng thời gian này, hàng ngàn thanh niên nam nữ háo hức mong đợi gặp “Trai đẹp Ả Rập bị trục xuất” và đã đội mưa hàng giờ liền dưới sân khấu ngoài trời để chờ xem chàng trai đẹp người mẫu này xuất hiện chừng 10 phút ướm thử chiếc áo???!!!)
    ” Có lẽ đã đến lúc những người cộng sản phải nghĩ đến khẩu hiệu “thay đổi hay là chết”. Tuy nhiên người dân không chỉ trông chờ vào sự thay đổi tự thân của nhà cầm quyền mà người dân cũng phải “thay đổi hay là chết”. Nếu đại bộ phận nhân dân cứ thờ ơ, vô cảm hay cúi đầu chấp nhận những bất công áp bức đè lên số phận mình thì không ai có thể cứu được.
    Đà lạt 15/9/2013
    © Tiêu Dao Bảo Cự

    _ Môt lời KHUYÊN RÚT RUỘT

    Hãy THÀNH THẬT sám hối ! bằng :

    HÀNH ĐỘNG HÀNH ĐỘNG và HÀNH ĐỘNG ! như

    ĐẶNG NGỌC VIẾT tên anh còn sống mãi
    GƯƠNG ANH HÙNG sẽ lưu lại ngàn sau..

  5. sợ MA says:

    Chuyện xưa kể rằng có một anh chàng sợ ma đến nổi hết hồn khi thấy cái bóng của mình in vào vách dưới ngọn đèn đêm, đến nổi làm anh ta mất ăn mất ngủ.

    Chuyện hài tưởng kể để làm vui, ai ngờ trên đời này ngay cả thế kỷ điện tử vẫn còn lắm kẻ sợ thật !

    Từ những năm trước 1975, khi CS còn phải hoạt động bí mật, (nói trắng ra là lẫn trốn trước sự tàn bạo kẻ thù của họ) và bị các ông quốc gia gọi là “MA”, thì các ông tướng tá VNCH mất ăn mất ngủ vì sợ bị MA giết, các ông đi đâu thì kè kè nào súng, nào xe, nào bảo vệ lớp này lớp khác, vòng trong vòng ngoài. Mỗi lần các ông vi hành dân bề tui thôi thì khổ trăm điều, bọn buôn thúng bán bưng lo mà chạy, không thì bị đá đổ tứ tung, học sinh lo trốn vào lề, dân quèn lo ngay ngáy, không biết có bị chụp mũ thành “Tình nghi CS” không ?. Chỉ cần các vị ấy thấy chướng mắt dân đen cũng trở thành CS. Không vô bót thì cũng ăn mấy cái đá đít bằng giày đinh. ! và thêm câu chửi “Đ. Mẹ bọn ăn cơm quốc gia thờ “MA” CS !”.

    He he ! hùng hổ là vậy mà đêm về trốn chui trốn nhủi trong buồng vợ như chui trong bongke, vòng ngoài cùng là lính, vòng trong là chó becgie, con muỗi không chui vô được. Vẫn chưa hết sợ có khi còn dụng cả 36 kế của Tôn Tẫn (giương Đông kích Tây) để ngủ cho yên ! Sợ đến nổi không biết CS là ai cho nên thôi thì “thà giết nhầm hơn bỏ sót”, đến cả đứa trẻ lên ba cũng bị tình nghi là theo CS hoặc con CS sau này nó lớn nó sẽ theo, và các vị đã quyết không tha như vụ (Sơn Mỹ, hay ở Bình Dương Quảng Nam…). Lại sợ CS ẩn nấp đâu đó quanh mình nên ra sức phát hoang, một cây tre, ngọn cỏ không chừa, giữa mùa hè nắng đổ lửa Miền Trung mà nhìn từ đầu làng đến cuối làng, con chó chạy cũng thấy. Chỉ cần một con gà, con chó hết số nào đó chui vào là y như rằng tại đó lãnh cả thúng đạn. Không biết ngày ấy có bao nhiêu gà, chó chết oan với các vị.

    Sợ đến độ đó hèn chi mấy cái mộ của ông cố, ông sơ trong dòng tộc các vị ngày ấy vẫn phải ăn đại bác vì bị ngi ngờ chổ ẩn nấp của Việt cộng.

    Sợ đến nổi ngủ với vợ trong khu gia binh vẫn để súng ở đầu giường !

    Đêm hôm gà gáy mà có việc gì dựng dậy tới đồn thì phải alo cho vài trái hỏa châu soi sáng đường đi !

    Cái bóng MA ấy tưởng đã mất tiêu, sau khi chạy theo BU qua bên kia bờ “ảo vọng” và sẽ quên đi ai ngờ gần 40 năm rồi mà nó vẫn còn sợ, bên cái xứ tưởng như an toàn tuyệt đối ai ngờ các vị vẫn sợ dai.

    Sợ chi mà sợ lạ đời, hễ nghe ai qua mà có hơi CS là khiếp hồn khiếp vía, nào biểu tình, nào biểu ngữ, nào ám sát, nào hô hào vận động rùm beng. Y chang cái trò dọa MA ngày ngày trước bằng mõ tre, thanh la và đại bác !

    Nhưng xin các vị nhớ cho rằng: Chuông khánh còn chẳng ăn ai, nữa là mảnh chỉnh vứt ngoài bụi tre !

    Sợ đến nổi mới chỉ cái bóng của CS như Hồng Vân, Đàm Vĩnh Hưng… mà các vị đã xanh mặt, hồn bay phách lạc, đến nổi ốm yếu già nua như thế mà phải ráng gượng dậy đi biểu tình chống lại hậu sinh chưa ráo máu đầu. Vậy nếu là CS thật như chủ tịch nước Trương Tấn Sang, tổng bí thư ĐCSVN Nguyễn Phú Trọng, hoặc thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng các vị còn sợ đến mức nào.

    Ôi ! nghĩ mà buồn thay cho những con hổ giấy !

    Ngẫm nghĩ vị vua của kiếm hiệp Kim Dung quả là đại tài khi xây dựng nhân vật Tây độc Âu Dương Phong, vì cả sợ nên suốt đời vẫn cứ loay hoay đấm vào cái bóng của mình !.

    Yên Bái, tháng 9 năm 2013

    Thợ cày Thuê

    • Hòa says:

      Công nhận người Miền Nam sợ MA thật, một trong những cái sợ nhất là khi biết MA chui vào cống như địa đạo Củ Chi như chuột rồi đêm đêm mấy con MA chuột nầy bò ra khỏi hang pháo kích vào làng, giết dân, có khi pháo vào cả trường học, chợ búa, nhà thương. Như vậy ai không sợ chứ? lủi như chuột nhắc mà thiên hạ còn kinh phải dung thuốc chuột đặt bẫy cho chết huống hồ gì chuột MA ở địa đạo Củ Chi hay trên rừng Trường Sơn, to hơn chuột nhắc và có vũ khí lại nỏi tiếng tàn bạo bất lương không thương một ai dù cha mẹ cũng đấu tố rồi đập đầu giết. Sợ quá đi chứ, sợ là phải rồi. Và lẫn trong cái sợ đấy là sự khinh bỉ tột cùng.
      Hôm nay ngược lại mấy con MA CỘNG SẢN cũng rất sợ một thây ma VNCH, cả lá cờ MA VNCH đã chết nhưng vẫn chưa chôn cũng làm những con MA trong đảng csvn rung sợ điếng hồn vì nhục. Vì thế, đảng MA csvn phải luôn luôn cho lãnh tụ MA gởi thư cho chính quyền ngoai đòi hủy bỏ lá cờ thây ma VNCH.
      Chưa hết, những kẻ đã bỏ chạy tuột cả quần nay thân già còm cõi ở hải ngoại chỉ là một nhóm nhỏ lưu vong, họ nhỏ khi so sánh với đội dân quân trong nước, họ chẳng còn miếng đất cấm dùi, chẳng còn vũ khí, súng ống, họ chỉ còn duy nhất cái miệng hoạt động rất giỏi trên mạng để chống lại đội quân chống MA bằng mồm. Thế mà lãnh tụ MA csvn phải chi hàng tỷ đô để duy trì một đội chó săn sủa cho MA, mà người ta âu ếm gọi là bọn “côn an mạng”.
      Thế mới biết, thời thế nào người dân lành cũng sợ kẻ ác, nhất là MA csvn, nhưng họ đâu có biết chính đám MA csvn cũng sợ họ dù cho họ đã bị tướt bỏ vũ khí và chỉ còn cái mồm.

  6. Nguyễn Trọng Dân says:

    “Bác” để một mình “em ” hằn học mang tiếng nhỏ nhen chưởi bới là đủ rồi , ” bác ” lại nhào vào dành “job” , dành “tiếng” xấu của “em” là thế lào.

    Hehehe..

    Hết Đằng, tới Nhuận đến Giang
    Rồi Cần rồi Cự rồi…chàng nào đây?

    CHỪNG NÀO TƯỚNG LÃNH NẮM TAY
    KÉO QUÂN ĐẬP ĐẢNG ĐỔI THAY CHÍNH QUYỀN?

    Kính

    Nguyễn Trọng Dân

  7. Trường Giang HN says:

    Với bài “giải mã” này ông TDBC muốn tạo cớ để cho người ta ném đá ông Lê Hiếu Đằng?

  8. Lính xưa says:

    Chống Cộng không chống ! Đi vạch lá tìm sâu trong thân xác Tiêu dao bảo cự , Lê hiếu Đằng thì ích lợi gì .

    Nhìn các còm trí thức phản biện chẳng có gì mới mẻ , cũng chỉ là nhai lại như nhai lại bản nhạc Trịnh . Bản nhạc Trịnh nhai đi , nhai lại cũng còn có người khen hay . Nhưng nhai lại cái luận điểm chống Cộng kiểu trên đây , xem ra càng ngày càng chán !

    • NGÀN PHƯƠNG says:

      CỘNG VÀ CHỐNG CỘNG

      Cộng gì còn nói bây giờ
      Hiện thời chính yếu là người Việt Nam
      Phải nên thức tỉnh đàng hoàng
      Bởi toàn con cháu Hồng Bàng mà thôi
      Lênin Các Mác chết rồi
      Bây giờ còn lại chỉ nòi Hùng Vương
      Chỉ còn máu đỏ da vàng
      Đâu còn Quốc tế mơ màng mà chi

      HƯƠNG NGÀN
      (19/9/13)

      • DâM TiêN says:

        DâM nắn nót lại câu mở đầu, nhá:

        Cộng gì ? Cộng đã hết THỜI
        Còn đây chính yếu là NGƯỜI Việt Nam
        …..

        ( Một chai Cordon Bleu, mau mau…)

    • Nghịch Nhĩ Thường says:

      Ông chê người ta mà chính phản biện của ông cũng chẳng khá gì. Tiêu dao bảo cự , Lê hiếu Đằng và cả Lính xưa có thật sự phản tỉnh chống cộng hay không, thì còn phải chờ và xem hành động, vì lính xưa cũng có lắm lính kiểng lắm!

  9. Nguyễn Văn says:

    Đến bây giờ mà còn vẽ thêm chân cho rắn!?
    Trừ khi thực tâm sám hối bằng hành động. Đừng mong đánh lừa được người dân trong thời đại ngày nay, nhất là những người Việt tị nạn cộng sản.

  10. nvtncs says:

    Mấy ông già với 35 tuổi đảng lỗi thồi, đến cuối đời phản tỉnh, muốn chữa lại lỗi lầm năm xưa, đầu óc lệch lạc, không có gì để cúng hiến cho dân tộc, non sông cả. Hãy về hưu, để lại chỗ cho Phương Uyên, Nguyên Kha ra làm việc thì hơn.
    Tên LHĐ đã mất hết uy tin với dân; nó đi lạc đường, sai lối từ năm 20; trái lại, Uyên Kha đã trong sáng nhìn thấy đâu là phải, đâu là trái, cũng trong tuổi đôi mươi, thì các cháu bé này giỏi, thông minh và tử tế bằng vạn những tên LHĐ, Tiêu Dao Bảo Cự.
    Thôi LHĐ hãy cút đi cho dân, nước nhờ.

    • thanh thuy says:

      Ai tin được ông này. Hắn ta là đảng viên, hắn biết rỏ không ai có thể có một lời
      nào chỉ trích đảng mà được yên thân mà hắn dám rủ rê kiểu này. Đã vậy trong thời gian hắn bệnh, nhiều cán bộ cấp cao tới thăm. Các bạn cứ suy nghỉ là thấy ngay thôi.
      Đừng tin những gì hắn nói.

      • BÓNG NGÀN says:

        HIẾU HỈ

        Hiếu Đằng hiếu hỉ vậy thôi
        Dù sao chăng nữa cũng nhà họ Lê
        Lê Nin Lê Duẩn xưa rồi
        Bây giờ chuyển hướng làm Lê Hiếu Đằng
        Đời mà nói cuội nói nhăng
        Chừng nào biết nói mình người Việt Nam !

        SÓNG NGÀN
        (22/9/13)

Phản hồi