Người Việt ở Ba Lan rầm rộ biểu tình
Ba Lan là một quốc gia đã lật đổ chế độ cộng sản bằng hoạt động đình công và biểu tình, nhưng ở ngay tại quốc gia này, biểu tình vẫn là chuyện xa lạ với cộng đồng người Việt. Đã từng có đôi ba cuộc lãn công, bãi chợ nho nhỏ của tiểu thương nhằm chống lại tình trạng tăng giá thuê quầy, nhưng nó vẫn nang tính cục bộ, theo kiểu bảo vệ ‘nồi cơm’. Phần lớn sinh trưởng ở miền Bắc, kiều bào Ba Lan luôn coi mình là những di dân kinh tế, chứ không phải tị nạn chính trị và thường chăm chú vào công việc làm ăn, buôn bán hơn là bày tỏ chính kiến trước những vấn đề chính trị xã hội của đất nước, kể cả chuyện chủ quyền.
Nhưng lần này thì khác, rất khác, đến mức ngay những người trong cuộc cũng phải ngỡ ngàng.
Lần đầu ‘xuống phố’
Ngỡ ngàng vì không ai có thể ngờ tới con số tới 3000- 4000 người tham dự. Đấy là ước đoán do đội cảnh sát bảo vệ cuộc biểu tình đưa ra, dựa trên những kinh nghiệm của họ. Cảnh sát đã phải tăng cường lực lượng gấp mấy lần dự kiến, dù không có bất cứ hành động quá kích nào cần tới sự can thiệp. Trước đó, những dự đoán lạc quan nhất cũng chỉ dám ‘phán’ tới con số một ngàn người.
Bà con từ các khu buôn bán cách Vac-sa-va mấy chục km đã đi các chuyến xe buýt miễn phí từ sớm tới điểm biểu tình, nhiều người từ các tỉnh cũng lên tham dự. Với nhiều người, đây là lần biểu tình đầu tiên trong cuộc đời mình. Mặc dù lịch biểu tình từ 12 giờ, nhưng nhiều bà con đã có mặt từ lúc 10 giờ với những biểu ngữ tự tạo rất phong phú.
Và tiếp đến là thái độ ôn hòa, văn minh của những người biểu tình. Những tiếng hô “Đả đảo”, ”cút đi”, “get out” trước đại sứ quán Trung Quốc vang xa tới mấy dãy phố, nhưng trái với những lo ngại của nhóm tổ chức về sự kích động trong các câu khẩu hiệu, đoàn biểu tình đã thể hiện sự đúng mực đến hoàn hảo.
Trước đó, những diễn biến bạo động ở Việt Nam từ Bình Dương tới Hà Tĩnh khiến nhóm tổ chức ngủ không yên. Nếu xảy ra sự cố, người tổ chức không những sẽ bị thành phố phạt tiền mà còn có thể ảnh hưởng lâu dài tới hình ảnh cộng động.
Buổi biểu tình đã bất ngờ nhận được sự ủng hộ của một số người Ba Lan. Không có trong chương trình định sẵn, 2-3 người đã lên phát biểu phản đối thái độ nước lớn của Trung Quốc, so sánh sự bành trướng của Trung Quốc với việc xâm chiếm Crimea của Nga gần đây hay những hành động của họ trong quá khứ với đất nước Ba Lan. Những chia sẻ của các bạn ngoại quốc nhận được sự tán dương nhiệt liệt.
Sau 2 tiếng hò hét tới khản cổ, đoàn người xếp hàng trật tự diễu hành tới khu thành cổ và tiếp tục hô vang các khẩu hiệu bằng tiếng Ba Lan, tiếng Anh để gửi thông điệp tới dân chúng Ba Lan và du khách quốc tế.
Một quyết định ‘gãi đúng chỗ ngứa’
Một điều đặc biệt không thể không nhắc tới của cuộc biểu tình lần này, là nó không phải do bất kỳ một tổ chức cộng đồng nào phát động, dù các hội đoàn như thế có tới vài chục với những ban bệ ‘hoành tráng’.
Ý tưởng biểu tình được khởi xướng bởi anh Ngô Hoàng Minh – một cựu du sinh từ thập niên 80s, hiện là phiên dịch công chứng – sau một vài thăm dò nho nhỏ trên mạng Facebook.
Không thông qua hội đoàn, không hỏi ý sứ quán -như trong các công việc thường lệ của cộng đồng – một mình anh Minh đã đăng ký với thành phố để xin phép một cuộc biểu tình với số lượng khiêm tốn, 200 người. Gọi là giấy phép có thể không chuẩn, biểu tình là quyền công dân ở một nước dân chủ như Ba Lan, nhưng vẫn cần một thủ tục mang tính thông báo để thành phố sắp xếp, bố trí cảnh sát bảo vệ, cứu thương…
Quyết định ‘đơn phương độc mã’ của anh Minh đã bất ngờ nhận được sự ủng hộ từ nhiều phía, bên cạnh đó cũng là áp lực và thậm chí sự cản trở hay gièm pha của một số người. Nhưng với sự giúp đỡ của những bạn trẻ tâm huyết, người khởi xướng đã quyết giữ sự trung lập, không phe nhóm cho cuộc xuống đường lần này.
Con số 3- 4 ngàn người đã chứng minh, sự trung dung là một quyết định sáng suốt. Và một cá nhân hay một nhóm nhỏ hình thành tự phát vẫn có thể làm được những điều kỳ diệu, vận động được số đông quần chúng, nếu biết ‘gãi đúng chỗ ngứa’ của đồng bào.
Tập dượt dân chủ
Dân chủ có thể rất xa vời, nhưng có khi gần gũi đến bất ngờ. Cuộc biểu tình lần này là một minh chứng rõ nét. Một trang facebook đã được mở ra để tất cả bà con quan tâm tham gia thảo luận công khai. Điều này khác hẳn với các hội đoàn, khi việc lớn nhỏ trong cộng đồng thường chỉ được bàn bạc trong một nhóm nhất định.
Rồi, những tình nguyện viên cũng xuất hiện từ đây, tự bỏ tiền bạc, công sức cho những công việc chung, không tính toán, không vụ lợi. Rất nhiều bạn đã nhận làm những công việc như thiết kế, in ấn tờ rơi, mua cờ quạt, in áo phông… với sự hăng say mà có lẽ ít khi thấy trong các hoạt động cộng đồng trước đó.
Những nick rất ngộ nghĩnh, tưởng chừng chỉ lập ra để chat chít lăng nhăng như “Nhok Con”, “Đồn Như Lời” (tức Nam) hay Cu Tít bỗng xung phong làm những việc ‘quốc gia đại sự’. Em “Nhok Con” 15, 16 tuổi cùng đám bạn của mình đã phát hàng ngàn tờ rơi tiếng Ba Lan, tiếng Anh cho dân bản xứ và du khách về tham vọng độc chiếm biển Đông của Trung Quốc. Vừa phát, các em vừa giải thích những thắc mắc của những người quan tâm.
Đội bảo vệ được lập ra bởi Thuong Le và Chau Thanh Phan, Nam, Cu Tít – những người chưa ai biết ai trước đó – đã phối hợp công việc rất ăn ý, phân công đâu ra đấy và nhanh chóng thu nạp được 50 tình nguyện viên. Đội bảo vệ đã tổ chức đưa đón bà con và hướng dẫn qua từng địa điểm tới nơi biểu tình và giữ trật tự tới phút chót. Những tình nguyện viên đã dọn không còn một cọng rác trong khu vực biểu tình.
Thanh Son Nguyen đã bỏ 2 ngày ti mẩn thiết kế hàng chục banner biểu ngữ rất chuyên nghiệp, bắt mắt. Thái Linh cùng các bạn duyệt lại từng chi tiết, chính xác tới từng phút của lịch biểu tình. Từng câu khẩu hiệu cũng được các facebooker bàn luận góp ý, thêm câu này, bớt câu kia để nó không chệch ra khỏi mục tiêu chung – chống Trung Quốc xâm lược.
Facebook nghe nói đã từng góp sức trong các cuộc biểu tình tạo nên làn sóng cách mạng hoa Nhài ở các nước Trung Đông, không rõ thực hư ra sao, nhưng nó đã được các bạn trẻ Ba Lan sử dụng hữu hiệu và dân chủ để bàn thảo và quyết định cho lần xuống đường này. Nhờ vậy, mọi chuyện đã diễn ra suôn sẻ dù chỉ có vỏn vẹn mấy ngày chuẩn bị cho một công việc mà hầu như ai cũng mới làm lần đầu.
Mỗi người có thể ghi nhớ về cuộc xuống đường đầu tiên này theo một cách khác nhau, với những cảm xúc khác nhau. Nhưng chắc chắn, tất cả đều đồng ý rằng, những gương mặt hôm nay, những chiếc nắm đấm tay giơ lên hôm nay là biểu hiện tuyệt vời của lòng yêu nước. Nó có thể khác nhau về quan điểm, có thể ẩn giấu đâu đó giữa những vất vả, nhọc nhằn của cuộc sống thường ngày; hay nấp sau cái vẻ nhút nhát cam chịu của người Việt; nhưng nếu đã tỏa sáng 1 lần, thì có thể sẽ sáng lên tiếp nữa.
Giàn khoan có thể còn đó, không biến đi, nhưng rõ ràng cộng đồng vừa trải qua một thực hành dân chủ hiếm hoi, cả với những người điều hành công việc, tới những biểu tình viên. Và mỗi bước chân xuống đường sẽ đem xã hội dân sự lại gần hơn với chúng ta.
© Đàn Chim Việt
Mai says: ’1- Công hàm PVĐ: HS bị TQ chiếm một nửa từ 1956. Ba Bình- TS cũng bị Đài Loan chiếm 1956, khi công hàm PVĐ chưa ra đời. Phi chiếm Song Tử 1968, bác Đồng có “bán nước” cho Phi và Đài đâu nhỉ’.
Cần phải biết suy nghĩ để phân biệt: “Chiếm” và “bán” (hay tự ý “tặng” hoặc là “công nhận”) hoàn toàn khác nhau!
Hàng ngàn người VN với rừng Cờ Vàng 3 Sọc Đỏ biểu tình chống TQ, hình ảnh thật sống động, bừng bừng khí thế;
Hàng ngàn người Việt biểu tình chống Tập Cận Bình
Tâm sự của một người đã sống trên đất Nhật…(Huỳnh Vũ)
Người Việt trên TV Nhật.
Anh Khuê kính,
Xin cám ơn anh về link anh gửi
Tôi không bênh vực những tiếp viên hàng không bằng lý do ngô nghê là họ phải đút lót để đựơc có việc làm trong Air VN nên họ phải buôn lậu chuyển hàng ăn cắp để gỡ vốn.
Tôi thực sự thương hại họ, vì ” Quít trồng Giang Nam thì ngọt, trồng Giang Bắc lại chua”
Ngay khi chào đời, họ đã bị sinh ra trong một bệnh viện “ăn cắp”, bác sĩ, tá “ăn cắp” phong bì của bệnh nhân, “ăn cắp” thuốc tiêm chủng ngừa bằng cách chia phân lượng thuốc tiêm ra nhiều phần, không đủ tiêu chuẩn, “ăn cắp” thủy tinh thể nhân tạo của Mĩ và tha thế bằng sản phẩm Ấn Độ để “ăn cắp” giá tiền sai biệt
Khi lớn lên, họ lại đi học trong những trường học “ăn cắp”, giáo sư “ăn cắp” công trình trí tuệ của người khác, học sinh, sinh viên “ăn cắp” bảng điểm, “ăn cắp” bằng cấp bằng phong bì.
Khi bắt đầu bước vào xã hội, bước đầu tiên, họ đã bị lãnh đạo “ăn cắp” tiền đút lót để được có việc làm, nên họ phải tiến vào quĩ đạo ăn cắp, họ ăn cắp dự án, ăn cắp đất của nông dân, họ ăn cắp tiền phạt giao thông, họ ăn cắp sinh mạng của người dân bằng tra tấn, nhục hình.
Anh Khuê ơi,
Vì vậy , khi tôi nhìn thấy những cô ca sĩ, hoa hậu, người mẫu, vênh váo khoe khoang quần áo, túi xách, giầy dép hàng hiệu, xe khủng , nhà khủng, tôi thương hại họ quá, họ cũng bị “ăn cắp” trinh tiết, bị “ăn cắp” phẩm giá, anh ạ . Tôi có con gái, và con gái tôi may mắn, được giáo dục tại trường học phân biệt điều phải, điều trái, được tôn trọng nhân phẩm.
Khi về VN, nhiều lần, xe người bạn chở tôi đi, bị công an thổi còi, rồi công an vòi vĩnh , xòe tay cầm tiền hối lô. Tôi rơi nước mắt, họ còn nhỏ tuổi hơn con trai tôi. Con trai tôi có công ăn việc làm, nuôi con cái bằng chính sức lao động của mình, dạy con, làm gương cho con bằng chính nhân cách của mình . Những người công an trẻ đó cũng bị “ăn cắp” lương tâm , phải không anh?
Khi những người công an, đánh người, giết người, họ được bố thí trả công bằng vài bữa ăn nhậu, chút đồng tiền rơi rớt.
Khi những phóng viên, bẻ cong ngòi bút, viết xuống những điều trái với lương tâm, sự thật để được bố thí trả công bằng những nấc thang chức vị, những đồng lương tanh tưởi, nhà văn Vũ Hạnh đã gọi đó là “Bút Máu” đấy anh ơi.
Khi những quan tòa, đổi trắng thay đen, cầm cán cân công lí có chứa thủy ngân như trong truyện cổ Việt Nam, họ cũng bị “ăn cắp” nhân tính mất rồi.
Trong xã hội, toàn là “ăn cắp”, vậy thì kẻ cắp là ai? Ai cũng biết, nhưng giả vờ không biết, Vì văn hóa “giả vờ” là đồng lõa cho xã hội ăn cắp.
Cán bộ lãnh lương 200 đô la một tháng, xây nhà chục triệu nhưng giả vờ “đó là công sức lao động tay chân và trí tuệ” hay quà tặng của cô em “kết nghĩa”. Tôi muốn xin cô em đó cho tôi được làm “con kết nghĩa ” của cô ta quá. Thế mà có những lãnh đạo, ủy viên Trung Ương Đảng, Đại biểu Quốc Hội, Ban Nội Chính, UỶ Ban Diều Tra, Quan Tòa “Thiết Diện Vô Tư”, Phóng viên Lề phải, Thành Đoàn, Quân Đội Nhân Dân, Chiến sĩ Công An, Trí thức Yêu Nước, Việt Kiều Yêu Nước sẽ sẵn sàng giả vờ tin vào quà tặng của “cô em kết nghĩa” đó!
Còn có thể trong tương lai, sẽ có nhiều quan chức sẽ nhận được nhà khủng, quà tặng của ông anh kết nghĩa, bà chị kết nghĩa, ông bố kết nghĩa, ông cố nội kết nghĩa, khi không tìm ra con người nữa, sẽ tiếp theo con chó kết nghĩa, con trâu kết nghĩa…
Công chúa mặc áo đầm hồng ưỡn ẹo trên đôi giày cao gót hồng đi thị sát công trường xây dựng, theo sau là một đoàn chuyên viên già tuổi tác, thâm niên công vụ, nhưng ai nấy vui vẻ, hớn hở, giả vờ công chúa là một chủ tịch tài năng thiên phú, không cần đi học, không cần kinh nghiệm.
Toàn đảng đều “giả vờ” tin rằng các Hoàng tử, Công chúa đều là thiên tài không đợi tuổi, mặt trẻ ranh mà nhảy lên ngồi trên đầu các nhà cách mạng lão thành, và ai nấy đều “giả vờ” tán tụng khen thơm.
Thượng bất chính, hạ tắc loạn
“Thanh tra, thanh mẹ, thanh gì?
Hễ có phong bì thì Nó “Thank you”
Anh Khuê ơi,
Tôi buồn lắm, có đôi khi quá tuyệt vọng, tôi tự hỏi, mình có nên quên mình là người VN như con đà điểu vùi đầu trong cát, như quả chuối ngoài vàng, trong trắng, vì tôi yêu nước Mĩ quá rồi. Nước Mĩ chưa, và có lẽ không bao giờ hoàn hảo, nhưng ở đây, ít nhất không ai có thể “ăn cắp” lương tâm, phẩm giá và nhân tính của tôi. Tôi được sống như một “CON NGƯỜI” không phải chỉ “giả vờ” “làm người” đang sống
Cám ơn anh Khuê đã chia sẻ và cho tôi cơ hội đươc chia sẻ.
Đọc mấy còm của Mai, Hùng, Hoàng, tôi có cảm giác mấy anh DLV đang chơi trò “du kích” chứ chẳng có tâm ý muốn tranh luận hay đối thoại gì đâu.
Giống như chó cắn trộm, sủa xong là cong đuôi lủi mất, xong chỗ này thì lại xuất hiện chỗ khác! Có nên mất thời giờ với họ không?