Ăn cướp cơm chim
Năm 1965 ở thế kỷ trước, tại trường Đảng cao cấp Nguyễn ái Quốc, một vị Giáo sư hỏi một học viên câu hỏi rất hay:
- Trong lĩnh vực khoa học và đời sống người ta dùng thuyết tương đối của Anh-Xtanh. Vậy lòng tin của anh vào Đảng thì tương đối hay tuyệt đối?
Anh học viên trả lời rất thông minh:
- Thưa Giáo sư! Lòng tin của em vào Đảng là tuyệt đối ạ!
Điều đó nói lên một chân lý: Đảng CSVN là tuyệt đối vĩ đại, tuyệt đối đúng, tuyệt đối trí tuệ, tuyệt đối đạo đức, tuyệt đối văn minh. Vì lẽ đó, lòng tin vào Đảng cũng phải tuyệt đối. Không một công dân nào phải bận tâm về Tự do – Dân chủ – Nhân quyền. Nếu công dân nào cố tình bàn luận đến những khái niệm nhạy cảm này là vi phạm pháp luật.
Tuy nhiên trong Xã hội Việt Nam hiện nay, có nhhững vấn đề xảy ra lại được đúc kết vào một câu tục ngữ từ ngàn xưa: “ăn cướp cơm chim”.
Cơm chim là phần ít ỏi dành cho chim. Ăn cướp cả phần thu nhập nhỏ nhoi của người lao động khốn khổ, già nua, tuổi tác, thấp cổ bé họng . . . là nhẫn tâm vô nhân đạo. Ý nghĩa câu tục ngữ này là như vậy!
Cái QĐ – 176/HĐBT ngày 09 – 10 – 1989 là QĐ đánh lừa người lao động, sa thải 85,5 vạn người có công được thưởng Huân chương, Huy chương, chiếm đoạt 5.7000 tỷ tiền BH của họ, đẩy họ ra ngoài lề Xã hội khi toàn bộ trí tuệ và sức lực đã cuồng nhiệt hiến dâng cho Tổ Quốc.
Họ kiên trì kiến nghị với Bộ lao động, Quốc hội, Đảng, Nhà nước và Chính phủ từ 20 năm nay để đòi lại “phần cơm chim” của họ. Kiến nghị của họ là chính đáng nên được một số tờ báo đưa lên công luận, một số cán bộ TƯ đồng tình và nhiều Đại biểu Quốc hội phát biểu tại nhiều kỳ họp QH . . . Thế mà tại kỳ họp thứ IV, QH khoá XII, Bộ trưởng Bộ lao động Nguyễn Thị Kim Ngân đã phủ nhận tất cả . . . Rồi thay mặt Bộ chính trị, QH, Nhà nước và Chính phủ độc quyền ra công bố trên báo Lao động ngày 27-3-2009 là:
“Không giải quyết lại chính sách 176”
Tại sao lại phải giải quyết lại? Tại sao không giải quyết lại được?
Những người “Lao động dôi dư” nghỉ theo QĐ – 176 mỗi năm chỉ được trợ cấp một tháng lương cơ bản. Thế là hết! Trong khi đó những “Người lao động dôi dư” nghỉ theo NĐ 41/CP ngày 11-4-2002 mỗi người được trợ cấp hàng trăm triệu rồi khi đủ tuổi lại được cấp sổ hưu. Phải chăng đây là “Sự công bằng” của Nhà nước Việt Nam mà các vị Lãnh đạo luôn luôn nhắc nhở dân phải nhớ:
- Nhà nước của dân do dân, vì dân
- Xã hội công bằng dân chủ văn minh.
Trong khi đó Bộ lao động đã nhận được 4 tỷ đô- la của các tổ chức phi Chính phủ tài trợ để giải quyết “tình trạng lao động dôi dư”. Bộ lao động đã bán sổ hưu cho người có tiền làm thiệt hại quỹ hưu đến 30% (Báo Đại đoàn kết năm 1997). Bộ lao động còn nhận được một khoản ngân sách rất lớn là 32.000 tỷ đồng để dạy nghề cho nông dân. Giả sử có 32.000 tỷ nông dân đi học nghề thì chi phí cho một học viên 1 tỷ đồng để được bằng “Kỹ sư nghề”. Điều này không bao giờ có. Báo Nông thôn ngày nay số ra ngày 29 -10 -2010 đã hỏi: “Dạy nghề cho ai?” Chi ngân sách như vậy là không hợp lý như Vinashine.
Phải nói rằng QĐ 176 đã “ăn cướp cơm chim” của 85,5 vạn người lao động. Vợ tôi sau 23 năm công tác cũng bị “ăn cướp cơm chim” như thế.
Ở các nước dân chủ phương tây, công dân đến tuổi 60 – mặc dù không có công với Nhà nước vẫn được Nhà nước trợ cấp cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Vậy chế độ nào ưu việt hơn chế độ nào?
Tôi là một giáo viên nghèo nghỉ chế độ mất sức lao động từ năm 1984 phải đi làm thuê cho Ngoại thương Hà Nội. Năm 1987 một cơ quan Nhà nước chiếm đoạt của tôi 36,8 M3 gỗ thông Liên Xô mà tôi nhận về làm gia công. Tôi có đơn khởi kiện, công an tỉnh Hải Dương đã điều tra, xác minh cơ quan ấy đã bán 36,8M3 gỗ thông Liên Xô của tôi cho 7 cơ sở để có tiền kinh doanh. Sở thương mại tỉnh HảI Dương đã lập biên bản. QH đã can thiệp từ năm 1996 yêu cầu bồi thường cho tôi 67 triệu. Thế mà toà án các cấp vẫn xử oan cho tôi, yêu cầu cơ quan ấy chỉ bồi thường cho tôi có 8 triệu. Tôi không nhận bản án phi pháp này và kiên trì kháng án 20 năm nay.
Tôi phải bán 1/3 DT đất ở, đi vay lãi để mua vật tư trả cho Ngoại thương Hà Nội. Thật là “Quýt làm cam chịu”. Bất lương quá!
Chỉ có Nhà nước XHCN Việt Nam mới có một nền tư pháp như vậy. Bà Ngô Bá Thành đã nói rất chua chát “Nước ta có một rừng luật, nhưng khi thực thi người ta lại dùng luật rừng”.
Cuộc đời của chúng tôi tham gia Cách mạng lại bị hai lần “ ăn cướp cơm chim”, hỏi làm gì có “quyền sống, quyền mưu cầu hạnh phúc” như tuyên ngôn độc lập của Hồ Chủ Tịch?
Nay chúng tôi đã vào cái tuổi “ Xưa nay hiếm”, tôi viết bài báo này cùng với tập báo của tôi để trình lên Đảng và QH bênh vực quyền lợi chính đáng và hợp pháp cho chúng tôi, yêu cầu các cơ quan Nhà nước phải bồi thường mọi thiệt hại cho chúng tôi. Đây là pháp lý, đạo lý và quyền con người. Chẳng lẽ những người lao động đi theo Đảng lai bị Đảng bỏ rơi như ông Bùi Huy Phùng ở Hiệp Lực – Ninh Giang – Hải Dương đi thoát ly năm 20 tuổi + 40 năm công tác + 20 năm bị sa thải = 80 tuổi. Hỏi ông này có nhân quyền không? 85,5 vạn người lao động và tôi cũng bị mất nhân quyền như thế.
Nếu cho phép tôi được tự do phát hành tập báo của tôi rộng rãi khắp trong Nước và thế giới, chắc chắn rằng tôi sẽ tìm được tiếng nói trí tuệ, lương tri, nhân hậu, nhân nghĩa, nhân quyền . . .
Hải Dương, ngày 20 tháng 11 năm 2010
Công dân: Phạm Tuấn Xa
địa chỉ 31/207 Trương Mỹ
Phạm Ngũ Lão – TP Hải Dương
DĐ: 01644996929
© Đàn Chim Việt
Mỗi người Việt Nam trong năm 2009 và 2010 mỗi năm , mỗi người bị doanh nghiệp quốc doanh “cướp cơm chim” 30 triệu ( nguồn nguyentrongtao.org). Còn bị tham quan cướp thì vô số kể – không ai thống kê được. Mỗi người công nhân Việt nam hiện tại đang bị bót lột lao động dã man, làm việc tăng ca suốt 12h/1ngày và bị trả một đồng lương chết đói . Bọn nước ngoài nói vào đầu tư cho sang , thật ra chúng vào Việt nam để đè đầu cưỡi cổ dân Việt Nam, và chúng căn cứ vào mức lương tối thiểu chết đói của chính phủ Việt nam đưa ra để trả lại cho người lao động Việt Nam.
Mỗi người dân Việt Nam hôm nay một cổ bị buộc 2 tròng : một tròng của ông tham quan, một tròng là ông nhà nước đánh thuế tá lả : một cái kẹo, 1 cân trà, 1 cái bánh đa cũng thuế, thuế cầu đường, thuế đò , thuế chợ, thuế nhà đất , thuế quần áo, thuế điện nước, thuế xăng, dầu, ngay cả 1 đĩa cơm nhà nước cũng đánh thuế trong đó rồi, thuế giáo dục, thuế an ninh, thuế xe cộ …………Vô số thuế mà 1 mỗi người dân nghèo Việt Nam phải gánh , tính ra mỗi người dân phải chịu đồng thời 1 lúc gần 100 loại thuế . Dân cong lưng ra làm, quan tha hồ vơ vét .,nhà lầu , xe hơi, đất đai bao la, biệt thự to chà bá , …. ở đâu ra? Nếu không ăn cướp tiền của dân thì lấy đâu ra????
Anh Xa ơi, kiện tụng cái bọn này làm gì cho tốn kém. Bọn chúng gồm công an, tòa án…là Một-phường-ăn cướp, chúng cứ giả ngô, giả nghê kiên định đường lối XHCN để bịt mắt dân đen thôi, chủ nghĩa gì chúng nó, chủ nghĩa ăn cắp, từ trên xuống giưới, bất kể tầng lớp và ngành nghề nào!
Để có được tự do, hạnh phúc chỉ còn đường theo gương các nước như Tunisian, Aicập…là giành lấy tự do hạnh phúc chứ đừng chờ bọn chúng giải quyết đơn kiện cho dân, chuyển giao chế độ, không bao giờ có!
Che đậy chán, giờ phơi bầy ra hết “bộ mặt thật-đẹp của đảng” mà vẫn cứ xoen soét những cái “mỏ”. Thật bỉ ổi!