Lời xin lỗi chân thành, món nợ 35 năm đến hồi phải trả!
Ngày 30 tháng 4 lại đến. Tuần trước, tại cuộc họp Đông Nam Á (ASEAN), ông Nguyễn Tấn Dũng nhân danh chủ tịch luân lưu của khối này đã lên tiếng yêu cầu nhóm quân phiệt cầm quyền ở Miến Điện cần thực hiện ngay hòa hợp dân tộc và để cho mọi đảng chính trị tham gia cuộc bầu cử sắp đến.
Ở hải ngoại và trong nước, nhiều bà con ta kháo nhau theo câu nói dân gian: ông Nguyễn Tấn Dũng và nhóm cầm quyền hãy sờ lên gáy mình đã! Nói người hãy nghĩ đến ta.
Vì trong những năm từ 1968 đến 1973, tại cuộc hội đàm Paris, đại diện đảng CS không ngừng nói đến “hòa hợp hòa giải dân tộc“, “hóa giải thù hận”, “Bắc Nam là con dân một nước, sẽ sát cánh dựng xây đất nước”. Dân ta nghe bùi tai, hy vọng.
35 năm nay, lời hứa hòa hợp hòa giải dân tộc ấy vẫn còn là món nợ lưu cữu, món nợ toàn dân, dân ta ở miền Nam cũng như dân ta ở miền Bắc.
Mà đâu chỉ có một món quịt “hòa hợp và hòa giải dân tộc”. Còn món nợ đày đọa người thua trận, bỏ tù hàng chục vạn sỹ quan viên chức cũ không hề xét xử, làm cho biết bao người bị chết oan uổng trong tù, bao nhiêu gia đình tan vỡ, ly tán, dẫn đến 2 triệu dân bỏ nước do bị phân biệt đối xử, bao nhiêu sinh mạng chết trên biển cả, mà vẫn cứ ba hoa lấy được là chính sách sau 30 tháng tư của họ là khoan hồng và nhân đạo!
Món nợ gây chết chóc, đau thương tang tóc cho hàng triệu gia đình, hàng triệu con người như vậy là không sao làm sống lại, hồi phục được. Mọi người yêu cầu nhà cầm quyền cộng sản công khai thành khẩn xin lỗi toàn dân, và từ đó làm một số việc cần thiết phải đạo nhằm xoa dịu những đau thương chồng chất của đồng bào ta, như cùng toàn dân tổ chức một cuộc cầu nguyện, cầu siêu trong toàn quốc để tưởng nhớ chiến sỹ và đồng bào cả nước đả bỏ mình trong thời chiến, không phân biệt thuộc phiá nào; sửa sang mọi nghĩa trang, không phân biệt người chết từng thuộc bên nào; từ nay chủ trương không dung từ “ngụy quân, ngụy quyền”trong các văn kiện, sách giáo khoa; quan tâm đến nạn nhân chiến tranh, thương binh thuộc cả các bên tham chiến…
Lẽ ra những việc này được đưa ra ngay sau khi chiến tranh kết thúc thì đẹp đẽ, xúc động bao nhiêu, nhưng chậm còn hơn không. Cuộc họp Quốc hội sắp tới có ai nêu lên được vấn đề này không ?
Đã đến lúc cần làm rồi. Một lời xin lỗi quá ư là cần rồi, không thể để chậm thêm một tháng, thêm một năm nữa.
Nhật Hoàng đã xin lỗi nhân dân Triều Tiên, Trung Quốc, Đông Nam Á về tội ác chiến tranh của quân Nhật trong Thế chiến II. Giáo Hoàng đã xin lỗi toàn thế giới vì đã cộng tác với tên phát xít Hitler. Tổng thống Nga đã xin lỗi nhân dân Balan về cuộc tàn sát hơn 20 ngàn sỹ quan Ba Lan trong khu rừng Katyn năm 1939 theo lệnh của Stalin.
Xin lỗi là một nếp xử sự văn minh. Đi đường đụng phải người khác đã cần xin lỗi, huống gì là gây chết, đau thương cho hàng triệu triệu con người. Huống gì xin lỗi ở nước ta lúc này là đạo lý, là hàn gắn chia rẽ dân tộc, là kêu gọi, đề xướng thương yêu thật lòng trên tình anh chị em ruột thịt, bỏ qua cho nhau những sai lầm trong quá khứ, để cùng nhau cố kết dân tộc trước đại họa của kẻ bành trướng ngoại xâm. Hòa hợp dân tộc là nước cờ chính trị thông minh, tuyệt vời để nhân lên nội lực dân tộc về sức người, sức của, kiến thức, kinh nghiệm… nhằm xây dựng Tổ quốc phồn vinh cho toàn dân mau chung hưởng.
Tình hình quả đã chín, vì lòng dân đang đòi hỏi cấp bách. Có bao nhiêu là chỉ dấu cho thấy lòng dân trong nước đã động, và động mạnh. Luật sư Cù Huy Hà Vũ lên tiếng yêu cầu toàn dân ghi công hơn 70 binh sỹ hải quân Việt nam Cộng hòa đã hy sinh cuối năm 1974 để bảo vệ đảo Trường Sa trước quân xâm lược Trung quốc, sau khi ông đưa đơn kiện thủ tướng Nguyễn tấn Dũng về sai lầm ra quyết định khai thác quy mô lớn mỏ bôxít khi chưa có ý kiến của quốc hội, theo dụ dỗ của bọn bành trướng, gây thảm họa cho đất nước.
Về quần đảo Hoàng Sa bị đánh chiếm 36 năm trước, không còn người Việt chân chính nào có thể chấp nhận lời giải thích hồi ấy của cơ quan tuyên giáo trung ương Cộng sản: “Các đồng chí yên tâm. Hoàng Sa trong tay Quân Giải Phóng Trung quốc anh em của ta là tin đáng mừng. Còn hơn là nằm trong tay bọn Mỹ – Ngụy, kẻ thù không đội trời chung của chúng ta”. Não trạng của lãnh đạo CS hồi ấy là thế! Lãnh đạo thời nay vẫn như thế. Nhưng nhân dân lúc này đã mở mắt không còn chịu nổi nữa.
Hồi ấy, ở mọi cơ quan chính quyền, từ xã lên huyện tỉnh, lên đến trung ương đều phải treo ảnh Mác, Lênin, Stalin, Mao to đùng, trên cao nhất. Hàng dưới, nhỏ hơn mới là ảnh ông Hồ.
Cán bộ đi Moscow, Bắc Kinh được lãnh đạo, tuyên huấn đảng huênh hoang bảo là được đi “Thủ đô phe ta” đấy! Một thời ấu trĩ, lầm lẫn. Nay lãnh đạo vẫn giữ kiểu não trạng ấy đối với Bắc Kinh, nhưng người dân và cả đảng viên CS ở cơ sở bịt mũi, không ngửi được!
Nhận thức của người dân thường thời mở cửa hội nhập thay đổi nhanh, mạnh, sâu, trước cả lãnh đạo. Đó là cái linh tính bén nhạy tinh tế của quần chúng, không diễn giải được mà sâu đậm vô cùng.
Nhân dịp 30-4 năm nay, nhà thơ – chiến sỹ Nguyễn Thái Sơn đưa ra một trường ca bi hùng « Chiến tranh – Chín khúc tưởng niệm » nói lên số phận bi đát của dân ta, phụ nữ ta, trai tráng ta ở cả 2 miền bị xô đẩy vào cuộc nội chiến đẫm máu dai dẳng. Anh em ruột thịt mà giết nhau hăng say, có khi thích thú « như mở hội », bên kia chết càng nhiều thì bên này được phong anh hùng, khoe trên mặt báo, tới tấp được huân chương. Nhìn lại cả một thời lầm lỡ, ngu dại, bị một học thuyết bất nhân thúc đầy, sùng bái bạo lực, kích động căm thù giai cấp, cổ vũ nội chiến dân tộc.
Nhà thơ viết về cái chết của người lính của cả 2 bên:
không ai từ cõi sinh chìm vào cõi tử
dễ như người lính
nhanh như người lính
nhiều như người lính
đương nhiên
mặc nhiên
tất nhiên
hồn nhiên như lính
từ nòng súng người lính bên kia sang trái tim người lính bên này
đạn bay chỉ mấy phần nghìn giây
Nhà thơ đau xót trước thảm cảnh hai bên đều là người Việt, nói tiếng Việt:
Người Việt thắng trận huy hoàng
bại trận
cũng là người Việt
Người chết dù phía nào Mẹ Việt nam vẫn phải nhận nỗi đau chết chóc!
Năm Nhâm Tý bảy hai
máu binh sỹ Sài Gòn
máu quân Giải phóng
đỏ sông Thạch Hãn
ướt sũng gạch vụn cổ thành
Trường ca Chín Khúc Tưởng Niệm là lời kêu gọi tha thiết hãy nhận ra bi kịch của chiến tranh quân ta giết quân mình, nội bộ anh em chém giết nhau, nội bộ dân tộc hận thù nhau, mãi không hòa giải, vậy để đến bao giờ nữa mới nhìn nhận ra nhau là anh em ruột thịt?
Người lãnh đạo phải nhìn xa trông rộng, có viễn kiến, việc tốt mà khó cũng quyết tâm vượt khó mà làm, thuyết phục người chưa thông suốt. Kẻ không chịu thông suốt chỉ vì vị kỷ lại càng cần thuyết phục.
Cần thấy cái đạo lý gắn bó dân tộc là thiêng liêng, cái lợi ích hòa hợp dân tộc là lợi ích cực kỳ lớn lao bền vững, toàn xã hội được lợi về mọi mặt, là một cuộc thay đổi tận gốc lịch sử, nội lực dân tộc trong ngoài nước bật dậy, sỹ nông công thương binh khoác vai nhau, kinh thượng chan hòa, lương Giáo, Phật, Cao đài, Hòa hảo chung lòng yêu nước làm việc thiện, đẩy lùi điều ác, lòng tham, thói vị kỷ, tệ tham nhũng.
Lãnh đạo hãy lắng nghe và hãy suy nghĩ, bàn luận cho sâu, đắn đo cho chín, cân nhắc cho đến nơi đến chốn. Đừng vội chủ quan, chớ theo nếp bịt tai, bịt mắt, vội chụp mũ là những ý xây dựng trên đây là do động cơ bất mãn, bị kẻ phản động xui dại, bị đế quốc lợi dụng…
Hãy chịu nghe Ts Đỗ Xuân Thọ đề nghị từ bỏ học thuyết Mác Lênin, trong khi mấy hôm nay ông Tô Huy Rứa cầm đầu cơ quan Tuyên giáo của đảng lại tỏ quyết tâm theo và bảo vệ tư tưởng Lênin đến cùng.
Lãnh đạo là có tư tưởng chiến lược, như ông Đặng Quốc Bảo từng chỉ ra, phải có tư duy đột phá, có ý chí đổi thay, xoay chuyển thời cuộc. Hãy chọn mặt gửi vàng, hỏi ý kiến những người cao kiến, vô tư, mà xã hội đang lắng nghe, quý trọng, tạo nên một Diên Hồng mới. Tôi xin đề xuất:
Các ông Hoàng Tụy, Nguyễn Quang A, Nguyễn Trọng Vĩnh, Nguyễn Hữu Anh, Đồng Sỹ Nguyên, Nguyễn Văn Cương, Đặng Quốc Bảo, Hoàng Minh Thảo, Nguyên Ngọc, Đỗ Xuân Thọ, Cù Huy Hà Vũ, Phạm Đình Trọng, Nguyễn Đông Hải, Nguyễn Thành Sơn, Nguyễn Thái Sơn, Trần Lâm, Trần Đình Triển, Phạm Viết Đào, Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Hồ Ngọc Đại, Nguyễn Trung, Hà Văn Thịnh…v.v….
Xin đề xuất chỉ nên trao đổi trước hết 2 vấn đề then chốt:
1-/ – Có nên thực hiện Hòa giải và Hòa hợp dân tộc một cách trọn vẹn không ? Sẽ có lợi những gì? Lãnh đạo, nhà nước nên làm những việc gì? Cộng đồng trong và ngoài nước nên làm những việc gì? Cứ để như hiện nay có nên không?
2-/ – Có nên thực hiện đa nguyên đa đảng không ? cứ duy trì độc đảng như hiện nay là tốt? Nên chuyển từ độc đảng lên đa đảng sao cho ổn định, có trật tự, trong luật pháp, không rơi vào hỗn loạn hay nội chiến. Nên lập đảng mới ra sao? Vị thế của đảng CS? Kinh nghiệm của các nước đã chuyển từ một đảng lên nhiều đảng, ta nên học những điều gì?
Mở đầu mọi sự là yêu cầu lãnh đạo hãy cố gắng, thay mặt cho các lớp lãnh đạo cũ tỏ một lời xin lỗi chân thành đến nhân cả nước, đặc biệt là đồng bào miền Nam, các thành viên của chính quyền, đảng phái và quân đội Việt Nam Cộng hòa về sự đối xử quá đáng 35 năm trước.
Bài do tác giả gửi tới.
Nguồn: Blog Bùi Tín (VOA)
Chào bác Bùi Tín và ông Lê Trần Nguyễn,
Bùi Tín thức tỉnh trốn khỏi nước chạy loạn Cộng Sản và cùng những bài báo, sách tố Cộng của ông không hơn được một lời xin lỗi sao? Thiết nghĩ có cố chấp cũng chẳng làm được gì ai lúc này, nhỏ mọn đi đôi với độc ác mà chỉ lũ ma Cộng Sản mới làm được : bỏ súng giơ tay đầu hàng rồi mà nó vẫn “đòm”, vẫn tống vào tù lao động khổ sai, cướp nhà lấy đất, con cái bị cấm vào đại hoc… Ngày xưa khi bắt được tù binh Việt Cộng, tôi đã được nghe họ nói “Nếu biết Lính Cộng Hòa tử tế như thế này, bọn em đã quay về hết”… Tôi không bị “đòm” nhưng tôi đã thấy đồng đội bạn tù của tôi bị đòm như thế nào, không thể đếm hết được những vết đạn ghim vào người, có người bị chết vì 19 nhát lưỡi lê, có người bị đâm vào mắt bằng đầu cây đũa lòi tròng ra ngòai. Riêng tôi còn sống đến ngày hôm nay nhưng vết tích sự hành hạ vẫn còn trên thân thể, bây giờ đêm đêm những cơn ác mộng vẫn tìm về và có lúc tôi đã rú lên làm kinh hoàng cả nhà. Ban ngày đi làm, ngày nghỉ chở vợ con đi ăn rong hoặc thăm bạn bè cũng vui lắm, nhưng đêm xuống tôi buồn và rất sợ những cơn mơ dữ. Bác Tín ơi, ấy vậy mà tôi không căm thù họ đâu vì dù sao tôi cũng là kẻ trực tiếp cầm súng bắn thẳng vào họ, và mình biết chấp nhận số phận dành cho kẻ bại trân. Nhưng hơn 80 triệu dân Việt có phải là quân địch không mà sao bị đày đọa không được làm người ? Tại sao họ có thể sống huởng thụ nhởn nhơ bằng công lao máu mủ của người khác, và tại sao dân Việt mình “hiền” như vây, cu cui dau ma chiu. Quá khứ có thể quên được, nhưng chỉ có chết mới bỏ qua được hiện tại, phải không thưa bác? Những bài báo và những cuốn sách phản tỉnh của Bác Tín tuy quí thật, nhưng ta có thể làm gì hơn thế được không? bác chỉ cho tôi với, chỉ chữ nghĩa không chả làm gì được chúng nó đâu, chữ nghĩa làm sao lọt vào đầu con chó con lợn được. Tôi hỏi thật lòng đấy, chẳng dám bóng gió gì, mong bác hiểu và nhận nơi lòng quí mến của tôi.
VÀI THIỂN Ý
** Chúng tôi thiển nghĩ tác giả BT có thể (nên) viết vài dòng chính hiển lộ về nỗi lòng qua “Lời xin lỗi chân thành” của chính bản thân Ông,..như là phần mở đầu cho bài viết trên !
** Tác giả có thể ghi chú thêm với bài viết: “Pius XII and the second world war – According to Archives of the Vatican – Tác giả là vị Linh Mục DÒNG TÊN (S.J.) Pierre Blet – copyright @ 1997 Academique Perrin,” etc.
Hwy Tse, S&FR, Boston, MA.
Trong chế độ XHCN Việt Nam(mặc dù tới nay không một cấp “NÃNH ĐẠO Chóp bu LÀO đnh nghĩa Xã Hộ Chủ Nghĩa NÀ gì? Không có “Văn hoá TỪ CHỨc ” (mượn NỜI (lời) của Ban Thường Vụ Quốc hội,thời CT AN đã LÓI (nói) khi Chủ tịch UBND Quân 9 (Thành Phố mang tên Bác)xin từ chức vì tự nhận : Không có KHẢ LĂNG (năng)
Đước ánh sáng (giáo)MÁC,(nưỡi)NÊ (Lê,và học tâp Tư Tưởng,đạo đức HCM (còn mãi trong “quần” chúng ta) cái gì cũng có :Ngọai trừ các tiếng : Thành thật XIN LỖI,cũng như chữ CẢM ƠN;Tôi cũng
dự định bán tát cả …để về Dâu Tư,Nàm giàu cho đấ lước,mở xưởng sản xuất “đan bị” vật dụng chủ
yếu cử “NỰC NƯỢNG Cái BANG” (ăn mày)Bộ 4 T (thông Tin Tuyên truyền) các VTV (TV)ra rả khoe
Kinh Tế VU&5ƠT Chỉ Tiêu,Nhưng mỗi năm cấp lón đi đâu cũng yêu cầu Viện trợ, và đưa thanh niên làm CU-Ly.Phụ Nữ làm…Tôi lại thách Trưởng Ban Tư Tưởng họ TÔ,và Bí Thư Thường trực Trương-Tấn-Sang trả lờ trên mạng;
Xin cảm ơn và tri ân Bác Bùi Tín và những con người ruột thịt Việt Nam vì tình yêu dân tộc Việt, vì một ngày mai tươi sáng cho dân Việt. Khi đó cánh chim Việt đã bay mỏi mòn 36 năm qua sẽ quay về “tổ”.
Hãy nêu cao tinh thần dân tộc, hãy đổi mới vì tự do và bảo vệ bờ cõi tổ quốc!
Hãy là những người Việt chân chính, con cháu Vua Hùng!
Đã đến lúc, hãy lấy lại danh dự của dân tộc, tổ quốc!
Đây là ý kiến của Bác Sĩ Tảo (dân Nam-Đàn,Nghệ An.vì Bác không gõ dược máy,nên nhờ “Dân Ngu” gõ giùm chuyển tải ý Bác TẢO)
Bác Tảo qua đây theo “diện” Dòan tụ,Bác nói :Cuối năm 1978 cho đến cuối năm 1979;Đài (Radio)Hà-lội,và Đài Quân độ “suốt ngày” chử tập đoàn “BÀNH TRƯỚNG Bắc Kinh với những NỜI Thô Tục,h5a cấp nhất; Hôm nay chỉ yêu cầu Tập đoàn NÃNH ĐẠO CSVN có giỏi (Bố bảo cũng không giám)đang báo,LÓI trên TV những NỜi I Chửi Trung Cộng thang 01-1979; Tay Sai cho Tàu,NHỤC cho Dân Tộc Việt Nam;
TONG THONG NGA ;MEDVEDEV;TUYEN BO ;STALIN LA KE SAT NHAN.TAI SAO ONG NONG DUC MANH KHONG TUYEN BO; HO CHI MJNH LA KE SAT NHAN TET MAU THAN 1968 O HUE
Chuyện kể rằng trong một gia đình nọ có một người cha rượu chè say sưa làm rất nhiều điều sai trái nhưng đứa con trong gia đình không dám hó hen gì vì cha là trên hết như vua như thầy như đảng thành thử người con không dám “phản biện ” Thành thử người con mới bỏ ra đi xa chạy ( run away ). Vật đổi sao dời, người cha chết đi bây giờ người con mới đứng lên xin lổi thân nhân gia đình nhửng việc làm sai trái của cha mình trước đây. Đó là chuyện gia đình. Còn như chuyện quốc gia đại sự, nước cộng hòa xả hội chủ nghỉa Việt Nam như cha như thầy như Đảng trước đây có làm nhửng điều rất sai trái hại dân hại nước thì chỉ chừng nào nó chết đi thì thằng con của nó mới có thể đứng lên “phản biện” có một lời xin lổi với quốc dân
Nguoi csvn chi can biet XAU HO thoi…nguoi dan vn da cam thay sung suong va hanh phuc lam roi…con cho ho XIN LOI thi con rat lau …ho dau co hoc vi vay ho su su voi chinh nguoi dan cua ho nhu nhung con CHO SOI dang len con doi….Chung ta phai nho rang cncs la chu nghia PHAT XIT, Da so ho la nhung ten GIET NGUOI….
Nếu miền bắc không bài trò giải phóng để dẩn năm châu đến đại đồng thì người miền nam cũng mặc thây các người đấu tố nhau,không thèm mượn súng để giử nhà rồi đến giết nhau.
Ông Bùi tín đã nói lời xin lỗi vì đã xúi giục thanh niên miền bắc ” Sinh Bắc tử Nam” chủa?.
Sau 30/4/75 những bài viết của Thành Tín chưởi bới dân miền Nam là rác rửi thế nào trên báo nhân dân của ông? mà mỗi tối các khu phố phải họp để nghe ông lên án. ông xin lỗi chưa?
Ông còn chưa nói lời xin lỡi thì nói chi thằng du kích cắt cù Dũng xa mâu…
Có lẽ ông BT không thèm trả lời”chỉ trích cá nhân”ông bởi LTN,nên xin góp ý kiến sau:từ khi VN bị chia đôi từ 1954,thì bổn phận miền nào cũng tìm cách”thống nhất”đất nước(miền Nam cũng đã thả”biệt kích”ra Bắc),chỉ có nhửng”tay sai”Tầu muốn VN bị”chia,để dễ tri”..Ở Saigon trước 1975 ai cũng thấy đầy”rác ruởi”la-de,đồ hộp,”OK Salem”,etc..thải từ PX Mỹ!Sau này có lãnh đạo CSVN như Võ văn Kiệt vẫn lên tiếng về 30 tháng 4 là ngày”có hàng triệu người vui,nhưng cũng có cả triệu người buồn”,và có nơi trong nước VN đã lập”đàn giải oan”cho TẤT CẢ các nạn nhân của chiến tranh Nam-Bắc VN.Đó cũng là một hình thức “hối hận” kiểu CSVN,chớ bắt họ phải”xin lỗi”(theo ý kiến”lột xác!”) theo kiểu Đức Giáo Hoàng cho các thầy tu”pédé”của ngài,hay TT.Mỹ Clinton”xin lỗi vợ” vì đã để cho cô Monica hút điếu Cigare của ông,thì”lột xác”cũng biết là phe CS như Mao”sếnh sáng”,và Polpot không bao giờ”xin lỗi em”như vậy(xem reply to”quocquoc”ở dưới).Tóm lại,vào dịp 30 tháng 4 hàng năm,nên tỉnh giấc”ảo mộng”được”xin lỗi”,và cả”2 miền”cũng nên quên
“Ngày Đại thắng”,hay”Ngày Quốc hận”đi,đừng lấy ngày này làm”lẽ sống còn”cũa chế độ CS,hoặc của các đãng phái”khăn đóng,áo dài”rủ kiều bào đi lể hội”chống đối”,thì phải đợi thế kỷ sau mới hết”hận thù”vì khi đó tất cả sẽ thàng Tầu,và Hoa kiều rồi!
Lúc có thể tiến tới được thì tiến tới, lúc cần phải lùi để giử thì thì phải biết lùi. Kẻ chỉ biết tiến mà không biết lùi bước đúng lúc thì chỉ chuốt lấy hối tiếc và chiụ nhục thẹn là điều khó tránh khỏi.
Xưa việc khi thành thì Trương Lương bỏ đi, Hàn Tín ham danh tham lợi mà chết trong tay người đàn bà như Lã Hậu, chính đó là cái gương cho những kẻ chẳng biết cái đạo tiến thoái đúng lúc đúng thì. Phạm Lãi giúp Câu Tiển phục hồi cơ nghiệp thì ở ẩn với hình thức chỉ là một thương nhân, Văn Chủng vì còn tiếc miếng mồi danh lợi mà phải bị chết ô nhục dưới tay Câu Tiển.
Cái nghệ thuật biết một bước lùi đó e rằng người CS hôm nay đang cầm quyền khó mà chiụ xuống lưng cọp đâu, thương nhà tiếc cuả cũng như luôn sợ hải bị chính con cọp xé xác khi leo xuống. Ðể rồi vì sự cưỡng quyền đó cuả họ, cái hại trước mắt mà ai ai cũng có thể thấy được, là chính những kẻ đó sẽ xoá sạch tất cả ánh hào quang yêu dân mến nước, mà ÐCSVN cố công gầy dựng độc quyền yêu nước xưa nay.
Ðể rồi trong lịch sử dân tộc sau nầy, ÐCSVN sẽ bị ô danh muôn thưở, không có thể rưả sạch tội danh tiếp tay cho giặc, nếu không có một bước chuyển hoá cần thiết để thay đổi bộ mặt thích hợp cho cơ thế hiện nay cuả VN và TQ.
Sự tồn tại cuả đảng và sự tồn tại cuả đất nước dân tộc, bắt buộc người CS phải chọn lấy một, không thể nhập nhằng câu thêm giờ ngự trị cuả đảng mình; bởi vì với thời gian cuả thời đại hôm nay, sự tăng cường trang bị để lấn chiếm cuả BK đã gia tăng từng ngày từng giờ. Sự chần chừ không dứt khoát quyết định cuả ÐCQCSVN, sẽ đưa dân tộc đến sự bất lợi hoàn toàn trước TQ, cũng như lảnh hải bị mất dần dần theo thời gian.
Ðể tạo khí thế Diên Hồng trên toàn quốc, không vì tốt hơn là cho bầu cử cấp xã ấp và cấp tỉnh, ứng cử viên phải được mở rộng cho mọi thành phần, không đòi hỏi họ phải là ÐV. Cuộc bầu cử phải được sự giám sát độc lập cuả hội Liên Tôn, và Thân Hào Nhân Sĩ cuả từng khu vực đảm nhận, để giảm bớt sự can thiệp không cần thiết cuả người đang cầm quyền.
Phương thức dân chủ hoá đất nước như thế, sẽ ổn định được xã hội trước cơ thế mà đất nước đang cần sự ổn định hơn bao giờ hết. Vừa giử vững nguyên khí Diên Hồng trên toàn đất nước, vưà tăng thêm nhiệt huyết cuả toàn dân Việt trong cũng như ngoài nước trước cơ vận ngày hôm nay. Ðó chính là cái khởi điểm rất cần thiết cho sự đoàn kết toàn dân Việt trong ngoài, sự hoà hợp hoà giải thực sự cuả mọi thành phần dân tộc sẽ có cơ hồi phục lại.
Khi đã ổn định hạ tầng cơ sở, sẽ tiến tới giai đoạn xây dựng Thượng Tầng Kiến Trúc, mà tuỳ theo cơ thế cuả hạ tầng, toàn dân Việt toàn quốc sẽ quyết định đi theo thể chế nào. Những hành động cuả NCQCSVN nếu thực hiện được như vậy, những thế lực bên ngoài không thể viện lý do vì mà xuyên tạc và tìm cách lấn thế với dân ta được. Những quyết định lúc đó là quyền tự quyết cuả toàn dân Việt, không ai có thể phủ nhận hay tước đoạt nó được.
Lấy Bảo Thủ và Cấp Tiến làm đối trọng nhau, để tìm một đường lối ưu việt nhất cho đất nước và dân tộc, để tránh sự lạm dụng dân chủ quá đáng, gây tổn hại đến tình đoàn kết dân tộc về lâu về dài. Chẳng những thế, nó sẽ được linh hoạt từng giai đoạn từng thời gian để giử vững QUYỀN LỢI DÂN TỘC.
Xin trân trọng.