Từ ngõ Phất Lộc tới Weimar [14]
Tiếp theo phần trước
Đội rau có hai quản phụ trông hai đầu, các quản phụ bồng súng thờ ơ. Với đội rau thường thả rông cũng chẳng tù nào dại gì trốn, mất bao tiền mới được về đây, nên quản phụ cũng nhàn. Quản giáo chính suốt ngày chỉ đánh bài trong phòng với các quản giáo bạn. Có một tù nhân được canh cử canh gác cho quản giáo đánh bài, nếu có cấp trên đến phải thông báo ngay để quản giáo chạy kịp.
Hai quản phụ đều hiền, lạ cái các quản phụ thay nhau về đội này ai cũng hiền cả. Bọn tù bảo đó là do đội có nhiều con ông cháu cha nên quản phụ hiền. Bọn tù muốn vào nhà dân mua gì, chỉ qua xin quản phụ một câu là được đi. Cả hai quản phụ đều quý tôi. Có tù nhân gặp gia đình biếu họ bao thuốc, dù không hút họ vẫn nhận và cho lại tôi. Cả đội tù 60 người nhưng họ chỉ cho tôi, thỉnh thoảng họ dừng lại ruộng rau của tôi và hỏi thăm tôi về gia đình,đời sống trong trại. Chẳng bao giờ tôi dám bắt chuyện với họ, vì thân phận tôi thuộc hàng thấp kém nhất đội.
Quản phụ Dũng đến ruộng rau nói.
- Tưới đạm chưa?
Tôi gật đầu, tôi nói sắp chia tay thầy rồi, em bị chuyển đội. Quản phụ Dũng hỏi sao chuyển, tôi nói nhà tôi không gặp thầy H (quản chính) bao giờ từ khi tôi về đội đến nay đã hơn một năm. Nên phải đi thôi.
Quản phụ Dũng bảo.
- Mày không đi đâu, có phải ai cũng nộp tiền là được ở lại, không có tiền là phải đi đâu. Yên tâm mà cải tạo đừng nghĩ chuyện ấy.
Tôi nghĩ quản phụ Dũng nói thế để tôi yên lòng. Có thêm gần chục tù nhân mới vào đội, phân nửa họ nhìn đều khá giả và sang trọng. Một người trong số họ có tên giống tôi. Vì có tù mới nên quản giáo đứng ra phân công việc, tù mới đến thường có gia đình sắp đặt vị trí trước, quản giáo phải phân công để chỉ định các vị trí như đã sắp xếp. Ông hướng về phía tôi nói.
- Từ giờ anh Hiếu lên làm trách nhiệm, đội phó của đội.
Tôi quay người lại, nhìn người mới trùng tên đứng sau tôi. Anh ta mặc quần bò, đi giầy thể thao, áo khoác đẹp. Tôi chân đất, mặc bộ quần áo tù có thêm cái áo thun mỏng dài tay bên trong.
Bỗng ông quản giáo nhìn tôi chửi.
- Đm tao bảo Hiếu mày đấy, mày còn nhìn đi đâu. Để cái ruộng rau cho thằng khác làm.
Cả đội sững lại vì bất ngờ, tôi cũng ngơ ngác. Mọi người lấy cuốc, lấy thùng gánh, liềm…xuống đồng làm. Tôi cứ đứng lơ ngơ. Thằng Lợi đội trưởng bảo.
- Mày dẫn đội cuốc đi phân việc đi.
Tôi thấy đội cuốc đứng chờ, trên tay họ mỗi người một cái cuốc nhìn tôi. Tôi vào kho cầm một cái cuốc bảo họ đi theo để cuốc luống trồng rau. Phân cho mỗi người một luống rồi tôi cũng tự cuốc một luống chính giữa vừa làm mẫu, vừa kiểm tra chất lượng đất có tơi không, sạch cỏ và đá trong luống không.
Tôi đã trải qua đã gần hai năm trong tù, từng chứng kiến tù nhân ở trại cải tạo chỉ cần có chút vị trí như trưởng nhóm đã hách dịch và khệnh khạng thế nào. Phân biệt giữa tù nhân chỉ một cấp bậc nhỏ cũng đã rất rạch ròi. Nhưng tôi chán ghét cái kiểu anh chị như vậy, chẳng làm cái gì cho cuộc đời. Cùng cảnh tù với nhau chẳng qua gia đình có tiền của lo lót mà thành đại ca. Thời bây giờ là thời của tù tiền, chẳng phải là anh hùng xương máu gì nữa. Cái thói hống hách, bắt chẹt tù nhân khác để thể hiện mình là giá trị chỉ là suy nghĩ của bọn côn đồ.
Tôi là một tên tù ”trách nhiệm” không có gì khác với tù khác, thậm chí quần áo tôi còn sờn hơn, thức ăn của tôi còn kém hơn họ. Tuy không phải làm nhưng tôi vẫn làm cùng mọi người, trong số đám tù cuốc có ai yếu sức không làm đủ mức khoán tôi làm cùng họ. Một số tù nhân gặp gia đình bắt đầu dấm dúi đưa tôi tiền. Nhưng tôi không nhận, họ thấy vậy chuyển sang đưa bao thuốc, gói trà nói là chia vui với gia đình họ đến thăm, bất đắc dĩ tôi mới nhận.
Đội trưởng đội rau vốn là con của một đại tá quân đội còn đương chức, hắn xăm một con đại bàng to ở ngực. Nhiều lần hắn phạm tội, bố hắn không lo được cho hắn, cũng muốn cho hắn đi tù để tỉnh ngộ. Nhưng đi tù mà vẫn chu cấp cho hắn tháng đến một triệu dồng bằng hai lần lương người lao động ngoài xã hội. Tiền như thế chắc chắn chỉ giúp hắn thành kẻ hư hỏng hơn, bởi trong tù cái gì cũng có từ thuốc phiện, rượu, gái mại dâm. Cả ngày hắn lim dim trong cơn phê thuốc phiện. Thuốc phiện mua của nhà dân, bọn nghiện mua viên thuốc nhỏ cho vào cái thìa có nước đun tan ra rồi cắm kim tiêm vào mẩu đầu lọc thuốc lá hút cái chất ấy. Cái mẩu thuốc lá là vật lọc cặn thuốc, thuốc ấy chúng tiêm thẳng vào tĩnh mạch. Ma túy chích vào người phải là loại được chưng cất ở phòng hóa được có những dụng cụ hiện đại do những kỹ sư, bác sĩ hóa dược làm. Ở đây tù tự sáng tạo lấy, chúng dùng biện pháp thô sơ nhất để đưa ma túy vào máu. Gan nào lọc cho lại, nên bọn tù nghiện chết vì bệnh xơ gan, vỡ gan rất nhiều. Vài năm sau ra tù tên đội trưởng cũng chết vì bệnh gan.
Dần dần tên đội trưởng mải chích, hắn cũng bỏ mặc không chỉ đạo, phân công đội làm việc. Đội tôi là đội rau, công việc không máy móc như đội gạch hay đập đá. Rau và lúa có mùa, lại còn thời tiết, thấy tôi đọc sách kỹ thuật nông nghiệp. Thằng đội trưởng bảo tôi với giọng lè nhè líu lưỡi từng chữ vì phê thuốc.
- Đm ông nhiều chữ, giờ ông coi đội phân việc nó làm. Tôi chỉ lo về mặt kỷ luật, nội quy thôi nhé. Ông phân việc thằng nào không làm bảo tôi, tôi cho nó chết con mẹ nó luôn, đm cái bọn tù này cứ phải rắn,oánh chết mẹ chúng nó đi không nó lấn.
Tên đội trưởng chỉ trông xem tù nào gặp gia đình để hắn đòi tiền, ngoài ra hắn còn vận chuyển thuốc phiện về trại bán cho bọn ” thi đua” trong trại. Bọn ” thi đua ” bán lại cho những đội tù làm trong trại không được ra ngoài như đội mộc, đội vệ sinh, đội làm thủ công mỹ nghệ.
Đội rau mỗi sáng phải thu hoạch rau về cho bếp trại, trong mỗi gánh rau là rượu, thuốc phiện. Tên đội trưởng vì làm ăn với bọn ” thi đua ” nên thế lực hắn rất mạnh. Đội chúng tôi ngày làm bên ngoài, nhưng chiều hết giờ về trại ở đến sáng mai. Ở bên trong trại bọn ” thi đua ” hoành hành một cõi, không có pháp luật và bóng dáng của chính quyền hiện diện ở đây. Bọn ” thi đua ” hầu như nhận khoán trắng mọi thứ trong trại từ cán bộ với điều kiện miễn sao không chết người, chấn thương để di chứng nặng. Cán bộ trại giam đóng cổng sau khi điểm sô tù và cho lính vũ trang canh gác trên các chòi, số phận bọn tù trong trại để bọn tù tự giải quyết với nhau.
Bọn tù đội tôi có nhiều thằng nghiện, nếu chúng chích ngoài đồng mà không có tiền nộp cho đội trưởng bị phát hiện sẽ chỉ còn nước vào cùm kỷ luật hay chuyển đi đội khác. Nhưng vào trong trại nếu mua thuốc của ”thi đua” cứ công khai mà trích giữa sân trại. Lâm thần đèn ở đội rau nghiện nặng. Nó ngồi chích giữa sân, thuốc ngấm cởi cả quần ra gãi chim sồn sột miệng lè nhè .
- Đm tù sướng, chích có công an canh gác cho. Ra xã hội chích thế nó bắt vào tù, vào tù chích nó lại canh cho mà chích.
Lâm thần đèn cao to lừng lững, đen thui vì có dòng máu lai Tây đen. Bà nó ngủ với Tây đen đẻ ra mẹ nó. Lâm thần đén lần thứ nhất tù 8 tháng, lần sau 12 tháng, lần sau nữa 18 tháng. Nó vào tù rôi ra tù đến chóng cả mặt. Hai lần trước nó về , chạy khắp trại chào mọi người rất to.
- Anh em ở lại cải tạo cho tốt nhé.
Bọn tù hò reo đáp lại.
- Về chơi xong lại vào nhé.
Vài tháng sau Lâm Thần đèn lại lò dò cắp túi quần áo nhập trại.
Cờ bạc mở ra ngay giữa sân trại, có cả trò cho vay lấy lãi, cầm đồ. Những kẻ nào vay lãi của ” thi đua” đến hẹn không trả kịp. Bọn ‘ thi đua” gọi ra sân đánh đập tàn nhẫn cho các tù khác nhìn thấy khiếp sợ. Bọn cờ bạc vay thì ít, nhưng bọn nghiện vay thường xuyên, bọn nghiện vay bằng cách mua chịu thuốc.
Hoàng cùng đội rau nhà ở LTK, bố mẹ nó là giáo sư, Hoàng là cậu ấm được chiều, chơi bơi lêu lổng thành nghiện. Tù vì tội ăn cắp xe máy. Vào tù nhờ tiền bố mẹ, Hoàng chỉ làm chân nhàn nhã là đi cắt cỏ vất xuống ao cho cá ăn. Cỏ cắt vất xuống ao nhiều ít thế nào ai mà biết được. Cái chân cắt cỏ lại có được tiện lợi là đi xa , khuất liên hệ với nhà dân, Hoàng tha hồ chích. Thỉnh thoảng Hoàng chung tiền chích cùng Lâm, vì thằng này chích cho thằng kia dễ hơn tự chích. Nhưng đôi khi chia nhau ít nhiều bọn chúng lại lục đục chửi nhau. Hoặc chúng chửi nhau vì khoản vay lãi của bọn ” thi đua ” thằng này chưa đóng để trả. Thằng Hoàng có tiền nhiều hơn, thằng Lâm chích và đun lọc thuốc khéo hơn, chúng kết hợp với nhau thành một cặp đôi hàng ngày thậm thụt với nhau.
Cãi nhau với Lâm, Hoàng bỏ đi chích riêng. Thằng Lâm bĩu môi chửi.
- Đm không có tao chích hộ, thích thể hiện chích lấy, sốc chết mẹ mày luôn.
Hoàng bỏ đi không nói, chui vào bụi chuối đầu ao. Mãi đến chiều đội gần về trại không thấy nó mò ra, cứ tưởng nó ngủ quên. Vì giữa bụi chuối có một khoảng trống, tù trải một tấm chiếu ở đó để tranh thủ ngủ và chích thuốc, uống rượu. Mọi người gọi mãi không thấy Hoàng ra, vào định lôi nó dậy thì thấy nằm dang chân, dang tay, mắt mở trắng dã bất động, cái kím tiêm còn nằm trên tay. Nó sốc thuốc chết thật.
Bệnh xá cho người mang xác nó đi. Chết vì sốc thuốc đơn giản, chả cần điều tra hay ầm ĩ gì. Nhà nó đến nhận xác con về cũng không oán thán gì ai. Có tù trong đội thỉnh thoảng chọc thằng Lâm nói nó giết thằng Hoàng. Thằng Lâm tiền nhà cho chích hết, muốn có đồ ăn nó phải đi kiếm thằng nào nhà khá giả như thằng Hoàng để bám vào. Phục vụ, cơm canh, thuốc sai hầu hạ thằng kia. Hoàng chết được hơn tháng thì có Dũng cao về đội. Dũng Cao nhà giàu, đánh bạc bị bắt. Vài lần đã bị bắt vì tội đánh bạc rồi chỉ bị cảnh cáo, xử án treo cho về. Nhiều quá tòa cũng không dám xử treo nữa mà phải xử tù 6 tháng.
6 tháng tù đối vợi bọn tù cải tạo được gọi là giấc ngủ trưa. Thời gian nằm chờ xét ở trại tam giam đã gấp mấy lần số đó, đừng nói thời gian ở cải tạo. Lẽ ra 6 tháng tù thì Dũng Cao ở lại trại tạm giam, làm chân chạy ngoài cơm canh hay trực buồng mấy chốc là đến ngày về. Nhưng do nhà giàu, thừa tiền , Dũng Cao muốn đến trại cải tạo rồi chạy về đội rau, chạy chân cắt cỏ cám để được đi lại thoáng đãng, được rong chơi sướng hơn nằm lì trong buồng trại tạm giam.
Mấy chốc đến ngày Dũng Cao hết án về, trước một ngày nó hết án Dũng Cao nằm trong buồng, đợi Lâm đi làm mang thuốc phiện về. Hai thằng chích quá đà, phê nói năng ầm ĩ. Bọn ” thi đua ” phát hiện dấu hiệu phê thuốc, hai thằng ranh con tay chân của thi đua mở khóa vào hỏi Dũng Cao.
- Thằng này chích thuốc phải không.?
Dũng Cao sắp về, vả lại nhà Dũng Cao nhiều tiền lo lót trực tiếp với trưởng ban giám thị. Án lại ngắn nên không ngán gì, Dũng Cao chửi.
- Đm chích thì sao, có tiền thì chích chứ xin bố con thằng đéo nào.
Dũng Cao đã trung tuổi, lẽ ra tù có kinh nghiệm không chửi hai thằng tù ranh con mới lớn, nhất là mình đang phê thuốc chân tay lờ đờ. Trong khi hai thằng ranh cầm ổ khóa và suốt khóa cửa. Nhưng Dũng Cao phê thuốc, ỷ mình quan hệ lớn, lại sắp về , nên mới thể hiện chửi bới. Bọn tù cũng rất hèn, nhiều đứa cả quãng đời tù lúc nào cũng rón rén như con sâu. Bỗng nhiên sắp về lại đi cà khịa, gây sự loạn khắp nơi. Cho nên bọn ở lâu cũng tránh gây sự bọn sắp về, vì có đánh nhau thì mình đi cùm hay kỷ luật vào kiên giam, chứ thằng sắp về thì cùm gì nó nữa.
Nhưng cái bọn ở lại hôm nay của Dũng Cao là hai thằng trẻ ranh mới 18 tuổi, chúng chưa đủ độ nhẫn nại để hiểu được phải tránh đi, nhịn đi. Sẵn ổ khóa và suốt khóa cửa chúng nện cho Dũng Cao mấy nhát. Dũng Cao la ầm ĩ.
- Ới ban giam thị ơi cứu tôi, đánh người.
Hai thằng kia lao vào định đánh tiếp. Tôi vội ngăn lại, giật được cái suốt cửa của một thằng, đẩy chúng ra ngoài. Thò tay qua song cài suốt cửa lại bảo thằng cầm ổ khóa và chìa khóa hãy khóa cửa lại. Song tôi đi vào buồng bên trong , chỗ tôi nằm cởi quần áo. Lúc đang cởi vẫn nghe tiếng Dũng Cao chửi thách đố bọn ” thi đua” định ra can thì bỗng nghe tiếng mở cửa loảng xoảng, rồi tiếng huỳnh huỵch do đánh lộn. Tôi nhìn ra ngoài thấy ba thằng thi đua thằng ổ khóa, thằng suốt sắt quật Dũng Cao túi bụi. Chạy vội đến giằng ra, khi giằng được thấy Dũng Cao nằm ngất lịm. Gọi mấy tù cùng đội đưa Dũng Cao xuống trạm xá. Bọn tôi về buồng giở cơm ra ăn. Cơm ăn xong đang uống nước thì thấy Ban Giám thị vào gọi tôi ra gặp. Tôi biết có chuyện chẳng lành, ra đến phòng Giám thị họ đưa tôi tờ đơn bảo ghi lại những gì đã thấy về vụ đánh người.
Dũng Cao chết trước ngày về một hôm. Giá như nhà hắn nghèo, hắn không tinh tướng thì đã không chết. Ba thằng đánh người bị vào xà lim cùm chân, chờ bổ sung hồ sơ chuyển về trại giam để truy tố thêm về tội giết người. Tôi cũng bị cùm vì lý do ở lần thứ nhất can đẩy hai thằng kia ra ngoài, không báo giám thị ngay sự việc. Đáng ra trách nhiệm thuộc thằng Lợi đội trưởng, nhưng nó bảo tôi nó sắp được giảm, tôi được giảm án rồi còn mấy tháng nữa về, nó lạy lục tôi nhận trách nhiệm thay cho nó. Tôi vào cùm nằm cùng với một trong ba thằng đánh chết người ở xà lim. Cái cùm là thanh sắt bản rộng 6cm, dày 0,5 cm. Tôi bị cùm 7 ngày, còn bọn kia bị cùm 15 ngày.
(Còn nữa)
© Đàn Chim Việt