Hãy để ước nguyện Lê Hiếu Đằng thành hiện thực
Tôi đã từng viết bài xiển dương những đảng viên Cộng sản phản tỉnh: Trần Dộ, Trần Xuân Bách, Nguyễn Hộ, Hoàng Minh Chính, Lê Hồng Hà, Phạm Quế Dương, Vi Đức Hồi, Vũ Cao Quận, Tô Hải, Bùi Minh Quốc, Trần Mạnh Hảo, Trần Đại Sơn, Trần Lâm, Trần Nhơn, Phạm Đình Trọng ….Họ đều từng là những chiến sỹ Cộng sản kiên trung và cùng chiến tuyến với tôi qua mấy cuộc chiến: chống Pháp, chống Mỹ, chống Trung Quốc.
Sự trân quý tương tự cũng từng được dành cho Lữ Phương, Mai Thái Lĩnh, và nay là Lê Hiếu Đằng, khi tôi được đọc những dòng huyết lệ của ông viết từ giường bệnh. Sự phản tỉnh của Lê Hiếu Đằng muộn mằn hơn nhưng hơi thở hắt ra từ một người đang lâm bệnh hiểm nghèo, nghe như “Tiếng chim hót trong bụi mận gai”, có sức lay động lòng người rất đáng kể, đặc biệt là trong tình hình hiện nay.
Tôi vừa quý trọng vừa cảm thương Lê Hiếu Đằng. Ông còn trẻ hơn tôi gần chục tuổi, nhưng lẽ nào …! Dẫu sao, trong cái bụi mận gai bệnh tật hiểm nghèo, ông cũng đã cố rướn mình hót tiếng hót rất hay. Tôi cứ nghĩ mọi người đều có khả năng thẩm âm tối thiểu để lắng nghe, để thưởng thức, để thấu hiểu được, ngõ hầu nếu không đồng thanh tương ứng mà cùng kêu gọi “Phá xiềng” như Hồ Ngọc Nhuận thì chí ít cũng ngỏ lời an ủi, góp liều thuốc tinh thần chung sức cùng y tế vực Lê Hiếu Đằng dậy mà chung lưng gánh trách nhiệm thực hiện hoài bão ông đề xướng.
Trớ trêu thay, tiếng hót thành tha ấy tuồng như đang bị chìm lấp trong ầm ĩ, nhao nhao những điều ong tiếng ve!
Dẫu biết khả năng thuyết giải rất không đáng kể, bài viết này, may chăng, mong được chia sẻ cùng luật gia Lê Hiếu Đằng – một người bệnh đang sống rất mạnh mẽ, rất ngoan cường.
Trong nhao nhao, ầm ĩ những điều ong tiếng ve kia, ngạc nhiên thay, không chỉ có tiếng của bọn bồi bút, của những kẻ đâm thuê chém mướn “chống diễn biến hòa bình” … mà cả những “ngài” nhân danh “dân chủ”, “chống Cộng”!
Những chiến sỹ tuyên giáo của Đảng, kể cả loại như giáo sư Vũ Minh Giang, nhà báo Trọng Đức … thì vì cái bệnh nói lấy được, nói không biết xấu hổ trước thực tiễn nên khó bề lọt tai, tuy nhiên, cái sự nhộn nhạo xô bồ, giả thực giả hư của đám người nhân danh “dân chủ”, “chống cộng” kia thì hiệu quả phá đám đôi khi nguy hại hơn nhiều.
Nói chung, lý lẽ của họ chẳng có gì đáng nghe. Điều rất đáng phàn nàn là vì “cùn” nên họ đành chơi trò “bỏ bóng đá người” .
Sao cứ phải ỷ eo lôi mãi chuyện lý lịch cổ xưa ra để chì chiết con người!
Ông Lê Hiếu Đằng – xưa là Phó Tổng thư ký Uỷ ban Trung Ương Liên Minh các Lực lượng Dân tộc Dân Chủ và Hoà Bình Việt Nam, chống Mỹ, chống chính quyền Việt Nam Cộng hòa ngay giữa Sàigòn với ông Lê Hiếu Đằng nay, Phó Chủ tịch Uỷ ban Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam thp HCM mà lại bất tuân chủ trương đường lối của ĐCSVN – đều xuất phát từ lòng yêu nước, thương dân rất trong sáng, rất vị tha, rất cương cường. Con người ấy khả kính lắm chứ.
Phải dũng cảm và chân thành mà nhận rằng hầu hết tất cả chúng ta, trong đó có tôi và quý vị nói chung đều có tội đối với dân tộc, với đất nước; đều đã lầm lỗi. Lầm lỗi do tự lầm lẫn. Lầm lỗi do bị lường gạt.
Người Cộng sản từng lầm lỗi. Người Chống Cộng cũng từng lầm lỗi.
Trớ trêu sao, ta lầm lỗi chính vì ta yêu nước. Càng trớ trêu hơn khi lầm lỗi nặng hơn, tội lớn hơn lại gây bởi những người có tấm lòng yêu nước thiết tha hơn.
Làm sao có thể nghi ngờ lòng yêu nước thương nòi, ý chí chống cường quyền, mưu cầu độc lập của tuyệt đại đa số những người đã giơ nắm tay gầy guộc tuyên thệ dưới lá cờ búa liềm trước năm 1945. Khi ấy (và chỉ khi ấy), họ theo Mac-Lenin chủ yếu vì mục tiêu giành độc lập dân tộc, chống áp bức, bất công. Họ không mưu tính thấp hèn, cũng không dốt nát. Dốt nát sao được với những cái đầu như Nguyễn Mạnh Tường, Trần Đức Thảo, Tạ Quang Bửu, Trần Dần …. Ông Đặng Văn Âu kể rằng: “Khi tôi gọi điện thoại về Việt Nam cho bác sĩ Nguyễn Khắc Viện để hỏi tại sao một người thông minh lỗi lạc như anh mà đi theo Đảng cộng sản, một đảng đã đấu tố thân phụ anh cho đến chết, ông đáp: “Vì mình chống bọn Thực dân, vì mình quá khao khát độc lập tự do nên mình ngây thơ” ”.
Cho nên tôi thật ngạc nhiên khi thấy một số người dám lớn tiếng chê bai, thậm chí rủa xả tất cả những người từng theo Cộng sản. Họ thật hợm hĩnh, thật hàm hồ!. Tôi rất đồng ý với Tổng Bí thư ĐCS Tiệp Khắc Milovan Djilas khi ông nói: “20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim, 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản là không có cái đầu”.
Không phải tất cả, nhưng nghĩ rằng nhiều người đã không theo Cộng sản chỉ vi không có trái tim.
Tôi chưa từng là đảng viên ĐCS không phải vì tôi sáng suốt mà chỉ vì tôi không được Đảng kết nạp. Tôi đã từng uống nước căng bụng, mượn chiếc giây lưng to bản để đủ cân tuyển đi bộ đội chống Pháp, đã từng có thơ đăng trong tuyển tập thơ Chống Mỹ, đã từng phấn đấu đến mức được cơ sở đề nghị phong Anh hùng Lao động … nhưng không được kết nạp Đảng chỉ vì lý lịch gia điình (Ba tôi là nhân viên cơ quan USAID của Hoa Kỳ, ba em trai tôi đều là lính Việt Nam Cộng hòa). Dẫu vậy tôi vẫn tin vào lương tri của chủ nghĩa xã hội, mãi cho đến năm 1980, khi tôi được đến một nước tư bản để dự Hội thảo Quốc tế về Cổ Địa Từ học, và nhất là đến năm 1989, khi tôi được đến Washington để trình bầy một báo cáo tại Hội nghị Địa chất Quốc tế lần thứ 28.
Lời kêu gọi thành lập Đảng Dân chủ Xã hội của ông Lê Hiếu Đằng đã hợp thời chưa?
Hợp thời và rất cần thiết. Từ thập kỷ 90 thế kỷ trước đến nay, nhiều Hội đoàn, Đảng đối lập đã tuyên bố thành lập trong nước nhưng đều bị bóp chết từ trong trứng hoặc chỉ sống vật vờ, nhưng nay tình hình đã có nhiều yếu tố của “đêm trước”. Những sai lầm của chủ trương, đường lối ĐCSVN đã tích tạo nên nguy cơ bùng nổ xã hội. Nạn tham nhũng đục khoét tâm can mọi người. Chính sách ruộng đất phản hiện thực đang đẩy hàng đoàn nông dân ngày tiếp ngày kéo nhau đi biểu tình. Doanh nghiệp thoi thóp. Thanh niên, trí thức bị đẩy vào đường cùng càng sục sôi bức bối trước những bất công ngày càng phơi bầy nhức nhối. Nhờ internet, giác ngộ xã hội được bừng thức. Những bức xúc xã hội đang trở thành bức xúc chính trị. Những phản ứng tự phát đang mang yếu tố tự giác. Giới trẻ tham gia vào các hoạt động chính trị-xã hội với nhiều sáng kiến “thiên biến vạn hóa” đang mặc nhiên thiết lập xã hội công dân. Đặc biệt là tình trạng lãnh đạo Đảng đã phân hóa và đang trở nên rối ren, thối nát. Đảng không chỉ đối lập với nhân dân mà còn vô trách nhiệm với Tổ Quốc. Làm sao có thể chấp nhận được một ông Chủ tịch Quốc hội dám lấp liếm trước Quốc hội rằng “Biển Đông không có gì mới” trong khi Trung Quốc đã thành lập thành phố Tam Sa và xua đuổi, bắt bớ giết chóc ngư phủ Việt Nam ngay trên lãnh hải của ta. Làm sao có thể chấp nhận một ông Tổng Bí thư chủ trương mời công an Trung Quốc vào Việt Nam để “giữ gìn ổn định trong nước của mình” (chữ trong văn bản ký kết giữa TBT Nguyễn Phú Trọng với Hồ Cẩm Đào). Đã phát hiện được gián điệp Trung Quốc nhan nhản khắp hang cùng ngõ hẻm. Người ta còn ngờ rằng nội ứng Trung Quốc nằm ngay trong cơ quan đầu não của Đảng như những biểu hiện đã thấy.
Câu khẩu hiệu “Tổ quốc hay là chết” trong tình hình này phải được hiểu là “Đa đảng hay là chết”. Tổ quốc sẽ chết vì suy thoái toàn diện, vì tham nhũng …, và, cay đắng hơn, vì chui vào ách đô hộ của Trung Quốc nếu luẩn quẩn mãi trong những chủ trương đường lối tăm tối của ĐCSVN.
Sẽ có người hỏi vì sao câu khẩu hiệu không phải là “ĐCSVN phải chết để Tổ quốc được sống”.
Câu khẩu hiệu đó không nên nêu lên trong lúc này vì hai lý do:
Một là, chưa thể thực hiện được. Cho đến hiện nay chưa có tổ chức nào, lực lượng nào lật đổ được và thay thế được ĐCSVN, ngoại trừ, chính những người trong bộ phận lãnh đạo của ĐCSVN.
Hai là, câu khẩu hiệu ấy bộc lộ tính phản dân chủ. Tại sao nhất thiết phải có mày không tao? Tại sao cứ tao sống thì mày phải chết? Tại sao vướng vất mãi tinh thần “Đường vinh quang xây xác thù” thật ghê rợn!.
Ngay ở những nước dân chủ lâu đời ĐCS vẫn cứ được tồn tại đấy chứ.
Có sợ Đảng cuội, đối lập cuội không? (Chữ cuội ở đây được hiểu là cơ sở cứu hộ của ĐCSVN)
Mấy chữ “Đảng cuội”, “Đối lập cuội” chẳng qua do mấy ông bà “Dân chủ cuội”, “Chống Cộng cuội” nặn ra để khích bác nhau, vùi dập nhau. Trong thực tế mấy thập kỷ qua, ai có thể chứng minh một cách đứng đắn ông/bà A,B, tổ chức/hội đoàn X,Y nào là đối lập cuội không?
Nếu Đảng của ông Lê Hiếu Đằng có là do ông S, ông D nào đó xui lập ra thì vẫn nên ủng hộ. Nếu chưa được là Hai thì Một Phẩy đứng bên Một cũng là “đa” rồi. Chỉ Một thì cứ là Một mãi nhưng có Một Phẩy thì rất dễ chuyển hóa thành Hai, thành Ba …
Chính tôi đã từng thành khẩn khuyến nghị ĐCSVN nên chủ động thiết lập đa đảng bằng cách cho hình thành một vài đảng anh em của ĐCSVN kiểu như Đảng Dân chủ, Đảng Xã hội trước đây để tạo trạng thái cạnh tranh thân ái, lành mạnh, tránh sát phạt, đổ máu.
Có người phê phán đó là đường lối cải lương, nhưng hãy nhớ lại, trước đây cụ Phan Châu Trinh cũng đã từng bị những người Cộng sản phê phán là cải lương. Hẳn là, đối với những người Cộng sản, chủ trương “ỷ Pháp cầu tiến bộ”, “ỷ Pháp giành độc lập” lúc bấy giờ cũng chướng tai, cũng gây phẫn nộ như chủ trương “khuyến ĐCSVN thực hiện đa đảng” đối với những người chống Cộng mù quáng, chống Cộng bạt mạng ngày nay vậy. Nhưng, thử tưởng tượng xem, nếu dân tộc được dắt dẫn theo con đường Phan Châu Trinh thì ngày nay sẽ thế nào. Chắc chắn đã không có cảnh núi xương sông máu mà ít ra Việt Nam sẽ không phải đối mặt với sự tác oai tác quái của Trung Quốc như đang thấy.
Bởi vậy, tôi nhiệt liệt hoan nghênh ông Lê Hiếu Đằng và thành tâm chúc ông mau phục hồi sức khỏe để thực hiện ước nguyện cao cả của ông. Thúc giục một người bệnh dốc sức cho việc chung đôi khi là vô nhân đạo nhưng tôi hy vọng đấy cũng sẽ là một phương thuốc tinh thần kích thích nội năng để rồi ông có thể vượt qua và sẽ được ban thưởng xứng đáng.
Đề nghị ông hãy mau liên kết với nhiều thành phần, nhiều cá nhân không chỉ trong mà cả ngoài Đảng, đặc biệt là giới trẻ để gấp rút hình thành tổ chức và sớm công bố được bản cương lĩnh của đảng Xã hội Dân chủ Việt Nam trên cơ sở tham khảo các văn bản của “Phong trào Con đường Việt Nam” ở trong nước và của “Tập hợp Dân chủ Đa nguyên” ở ngoài nước.
Hà Nội 28 tháng 8 năm 2013
© Nguyễn Thanh Giang
© Đàn Chim Việt
Một thực tế trước mắt mà hầu như ai cũng nhìn thấy , chỉ có người Việt trong nước như Lê hiếu Đằng , Nguyễn Thanh Giang , Hồ Ngọc Nhuận , Điếu Cày , Cù Huy Vũ , Phạm Thsnh Nghiêm , Lê Quốc Quân , Tương lai …..vv . mới có hy vọng khơi dậy thành phần đối lập với CS , làm cho CS lung lay .
Do đó , quý vị cờ vàng chống Cộng nên Hạ nhiệt , xả xú bắp cho Thiên Hạ được nhờ .
Hết chống Cộng quá Đà biến tướng thành chống Mỹ , giờ đây vẫn thói quen thành phần chống Cộng quá Đà tiếp tục chống lại người thực tâm chống Cộng .
Chân dài 75 , mồn trơn 2013 không Cần thi Hoa hậu , vẫn được Vương miện chống CS , đừng lo !!!
@ LÊ DÂN
TẠI SAO LẬP ĐỐI LẬP TRONG NƯỚC MÀ MẮT CỨ NGÓ BỌN CỜ VÀNG Ở HẢI NGOẠI RỒI CỐ TÌNH LÔI KÉO THUYẾT PHỤC LÀ SAO?
Giang Nhuận Đằng cứ việc lập đối lập đi xem DÂN (TRONG NƯỚC) MÌNH có ai tin không?
Dân ( trong nước ) TIN mới là quan trọng
HAY LÀ… LẬP RA ĐỂ DỤ MẤY ANH CỜ VÀNG BÊN …MỸ VÔ TRÒNG CỦA ĐIỀU LUẬT 88?
Chừng nào Đảng mới khai trương?
Ki’nh
“..Một thực tế trước mắt mà hầu như ai cũng nhìn thấy , chỉ có người Việt trong nước như Lê hiếu Đằng , Nguyễn Thanh Giang , Hồ Ngọc Nhuận , Điếu Cày , Cù Huy Vũ , Phạm Thsnh Nghiêm , Lê Quốc Quân , Tương lai …..vv . mới có hy vọng khơi dậy thành phần đối lập với CS , làm cho CS lung lay .. “
.Tôi hoàn toàn đồng ý với Lê dân
Không phaỉ a dua vào huà… mà từng thể hiện trên nhiều coms
_ Có diều xin rất thành thật !
“Người có chút hiểu biết , khôn ngoan.. nên thận trong ! ”
Tránh caí hời hợt tâm thường – bắt chước- rập khuông – nhai lại… luận điêu cũ rich,cuả đám DÂM LOẠN VEM ( hạ bộ HQL) cố tình xúc phạm CỜ VÀNG :quý vị cờ vàng chống Cộng…
- Có cảm thấy CHẠM thì cũng nên bình tỉnh thật lòng.. bình tâm suy nghi !
KíNH
Tôi chỉ có ít điều muốn thưa với NTG, tác-giả bài viết này.
– Ông hãy giải-thích và nêu cụ-thể những lời đồn-đãi ” lời ong tiếng ve “. Đó là những lời đồn nào (nhắm vào LHĐ) ? Tại sao ông lại cho là ” lời ong tiếng ve ” ? Ông đã đọc kỹ những lời đó một cách khách-quan không ? Ông có đọc nhiều phê-bfnh về LHĐ chưa, có tổng-kết và chọn-lọc những lời nào là khách-quan và đứng-đắn, và những lời nào chủ-quan, thiếu tính xây-dựng không ? Ông không nên vơ đủa cả nắm.
– Ông nêu ra một điển-hình là nhận-xét của Đặng văn Âu, rồi phang một câu chung-chung ” Cho nên tôi thật ngạc-nhiên khi thấy một số người DÁM lớn tiếng CHÊ-BAI, RỦA-XẢ, thậm chí RỦA-XẢ TẤT CÁ NHỮNG NGƯỜI TỪNG THEO CS “. (1) Ông có đọc bài của ĐVÂ, nhưng ông có hiểu ĐVÂ không mà vội ” dao to búa lớn “như vậy ? Người ít học hơn ông – như tôi chẳng hạn – rất đơn-giản để hiểu ĐVÂ : bài viết của ông này cho thấy ông ta là một người có sự dứt-khoát. Đó là yêu thì bảo rằng yêu, ghét thì bảo rằng ghét, chứ không nhập-nhằng như kiểu LHĐ. Những phát-biểu của ĐVÂ rất rõ-ràng, không quanh-co mà nếu cho là khó hiểu, thì chỉ những người học cao như ông mới coi thường mà không thèm hiểu mà thôi. (2) Những người từng theo CS là ai mà lớn-lối không cho phép người khác ” DÁM CHÊ-BAI, RỦA-XẢ “. Ông nên học gương Cựu Đại-tá Bùi Tín. Chắc-chắn vai-trò và sự hiểu-biết của BT không kém hơn ông..BT chưa bao giờ viết với lời-lẽ như ông. Khi BT qua Mỹ nói chuyện – như mới đây -có những người chống-đối, nhưng có bao giờ BT xử-sự quá đáng đâu. Tôi trọng BT ở chỗ đó. Đó là tư-cách của một học-giả. Tôi nghe nói ông là người có học-vị cao. Qua bài viết này, bài viết ít nhiều nói lên trình-độ của tác-giả – tôi thấy học-vị của ông có vấn-đề. Bằng không, bằng-cấp sản-xuất tại VN dưới chế-độ toàn-trị CSVN, cần đặt những câu hỏi. Ở Mỹ, người Việt có học-vị như ông không có gì lạ, nhưng không nổi tiếng, vì họ không dùng học-vị để ” nổi tiếng ” như ông.
-Ông nói rằng gián-điệp TQ nhan-nhãn …nằm ngay trong cơ-quan đầu-não của Đảng. Thế thì giờ này LHĐ, và những người ủng-hộ như ông còn mới bắt-đầu vận-động thành-lập một đảng ” ôn-hòa ” me-mé đối-lập (đối-lập cuội) với CSVN, thì e quá muộn. Mà chừng nào mới có giấy phép đây?
Phải lât-đổ. Phải đổ máu.
“Tôi rất đồng ý với Tổng Bí thư ĐCS Tiệp Khắc Milovan Djilas khi ông nói: “20 tuổi mà không theo Cộng Sản, là không có trái tim, 40 tuổi mà không từ bỏ Cộng Sản là không có cái đầu”. (Nguyễn Thanh Giang)
Nguyễn Thanh giang đuọc đọc “giai cấp mới” từ lúc nào ? Nguyễn Thanh Giang có biết cuốn “giai cấp mới” của Molivan Djilas, bản tiếng Việt, đã xuất hiện ở Sài gòn từ năm nào không?
Cái câu nói trên của Molivan Djilas chỉ là nhằm bào chữa cho tội ác của Molivan Djilas khi còn trẻ đi theo cộng sản tàn phá Nam tư. Câu nói ấy hoàn toàn không có một giá trị nào để áp dụng chung cho mọi người.
Chỉ có mấy thứ trí thức cộng sản & trí thức hà nội đần độn chuyên nghề làm chứng gian mới lấy đó làm gương mẫu, mới lấy đó làm cái mộc che chắn cho tội ác phản quốc của chúng, đi theo bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh rước giặc tàu vào VN, xích hóa VN, gây tội ác với nhân dân đất nước VN.
Ở tuổi trẻ của mình thiếu gì thanh niên Việt nam, thanh niên thế giới, trái tim rộng mở, đầy nhiệt huyết, đầy lòng nhân đạo, làm những việc hoặc to lớn có ích cho nhân loại, hoặc những việc bình thường dẫu chỉ có ích riêng cho bản thân, nhưng cũng chẳng làm gì thiệt hại đến cộng đồng, đến quốc gia dân tộc như bọn cộng sản.
Cứ gì, tuổi trẻ, lại phải đi theo cộng sản mới là “có trái tim”, toàn luận điệu bịp đời!
huống hồ ở VN, theo cộng sản là đi theo bọn cộng sản VNDCCH & Hồ chí Minh làm chuyện phản quốc, bán nước, là tội ác rước giặc tàu vào Việt nam, là tội ác cắt đất & biển VN dâng cho giặc tàu, là tội ác gây chiến tranh xâm lăng,
là tội ác gây cuộc nội chiến suốt 20 năm người Việt ta giết người Việt mình phục vụ cho quyền lợi cộng sản, đi ngược lại quyền lợi quốc gia, phản lại quyền lợi dân tộc!
“Theo cộng sản mới là có trái tim” ? toàn là bịp đời!
Theo cộng sản là phạm tội ác đối với nhân loại, là phạm tội phản quốc đối với đất nước & dân tộc VN,
Tội ác của cộng sản là vô cùng kinh khủng, tác hại lâu dài! Giả sử như ngày mai đây, chế độ cộng sản Hồ chí Minh, nhà cầm quyền cộng sản Hồ chí Minh tàn ác phi văn hóa, phi nhân phản dân tộc, vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng bị sụp đổ, chắc gì 10 năm sau, 20 năm sau tác hại của tội ác cộng sản trên đất nước dân tộc VN có thể đuọc gột rửa sạch sẽ, có thể được sửa chữa cho ra đâu đó
Điều buồn cười là Nguyễn Thanh Giang già cái đầu như vậy còn mang mấy lời lẽ bịp bợm như trên ra bịp đời!
Sao cứ phải ỷ eo lôi mãi chuyện lý lịch cổ xưa ra để chì chiết con người! (Nguyễn Thanh Giang)
Sau 1975, nước VNDCCH cộng sản chiếm đóng nước VNCH tự do, bọn cộng sản VNDCCH áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH đê tiện lên người dân miền nam.
Một trong những cung cách cai trị đê tiện của bọn cộng sản VNDCCH tại miền nam là chúng tuyển lụa sinh viên & công chức không dựa theo tài năng của ứng viên, mà dựa theo lý lịch của cá nhân ứng viên: thân nhân, cha mẹ, anh chị, con cháu, bạn bè của ứng viên là ai, đã làm gì…,
Người ta gọi đó là “chủ nghĩa lý lịch”! Điều này không chỉ là bất công, gây hại cho cá nhân ứng viên, mà còn làm hại đến cả quyền lợi quốc gia, vì “chủ nghĩa lý lịch” đã khiến biết bao nhân tài bị loại khỏi công việc kiến quốc,
thay vào đó là một bọn “đỏ hồng hơn chuyên” thực chất là bọn bất tài nhưng có “mối quan hệ tốt” với mấy tên đảng viên Việt cộng đê tiện gian ác, đuọc tuyển lựa vào trường đại học, vào guồng máy quốc gia, cùng với Việt cộng phá nát đất nước VN.
Còn ở đây, nếu có ai phê phán Lê Hiếu Đằng, thì người ta đã chỉ căn cứ vào hành động của bản thân Lê Hiếu Đằng. Như vậy đâu có phải là “chủ nghĩa lý lịch” như “cô” Dạ lan của “bâu xít Nguyễn Huệ Chi” và trí thức hà nội NGuyễn Thanh giang kêu gào!
*****
Ở đâu cũng vậy, nếu đã, và phải, đề cao sự minh bạch, bất cứ một “khuôn mặt của công chúng” nào, cũng phải chịu sự soi mói,
và nhất là khi “khuôn mặt của công chúng” đưa ra “một sáng kiến”, thì tất nhiên người ta, công luận, phải soi mói “khuôn mặt của công chúng” để có thể từ đó đánh giá cái thật tâm của “sáng kiến”.
“sáng kiến đúng” tự nó chưa hẳn là điều nên theo & chưa hẳn là điều nên ủng hộ ngay, mà [ủng hộ hay không] còn tùy theo cái “thật tâm” của người đưa ra sáng kiến.
Ở Mỹ, ở tây, ở Anh, Nhật, Úc, Canada… khi một người ứng cử vào chức vụ cộng đồng, như dân biểu, tổng thống…, khi một “khuôn mặt của công chúng” mà đưa ra một sáng kiến nào đó, thì cái chuyện bị công luận xem xét & soi mói [để dánh giá sự thật tâm] là chuyện thường tình.
Tất nhiên khi xem xét, thì người ta phải lôi ra xem xét tất cả mọi hành động & phát ngôn & lập trường từ quá khứ, từ đó mới có thể đánh giá cái “thật tâm” đuọc !