“Hương Hoa Lài”… làm tôi… nhức óc !
Tớ biết rằng: nói ra những điều “nhức óc” sau đây sẽ có thể gây nên không ít “phản ứng ngược”, thậm chí những lời chửi rủa rồi những kẻ “khuấy đảo (chửi bới tất cả) chuyên nghiệp” sẽ vu cho tớ đủ thứ ”tội” xấu xa trong đó, nhẹ nhất, là “đánh giá thấp quần chúng”, nặng là “đặc công đỏ đã lộ mặt” hoặc “Thằng Hèn vẫn lộ rõ mặt thằng Hèn” đã có trên những comments về các entries tớ viết và trả lời một số Đài nước ngoài gần đây vì tớ đã khẳng định TÌNH HÌNH NỔI DẬY LẬT ĐỔ CHÍNH QUYỀN Ở CÁC NƯỚC BẮC PHI CHƯA THỂ NÀO LAN TỚI VIỆT NAM HIỆN NAY với cả ngàn lý do mà vạch ra cả ngày không hết!
Liền sau đó thì trên các trang mạng trong và ngoài nước hàng loạt những bài phản biện khác nhau. Kẻ nói CÓ THỂ, người nói KHÔNG!
Nếu chỉ là những bài như của ông Nguyễn Minh Cần (Mười bài học…), mà ông đưa ra với tư cách một người từng giữ trọng trách Thành Uỷ của Hà Nội và “nhân chứng sống” của cuộc hạ bệ chính quyền Cộng sản ở Liên Xô nhưng cuối bài ông vẫn khiêm tốn viết thêm“Kể lại những chuyện đó để mọi người suy ngẫm còn kết luận thế nào thì tuỳ các bạn”. Ông không hề hô hào “Mọi người hãy xuống đường!” cũng không lạc quan nhận định “Thời cơ đã đến!”. ”Không cần ai lãnh đạo, tổ chức cả!”
Bài viết này đọc xong ai cũng phải suy ngẫm. Riêng tớ, ngoài những gì đồng ý 2 tay, 2 chân, tớ còn muốn bổ xung một điều rất cơ bản mà ông NMC không hoặc quên không nêu ra, để các bạn trẻ VN suy xét và cũng là vấn đề chính, nó bênh vực cho ý kiến CHƯA CÓ THỂ của tớ bị lên án, thậm chí, mỉa mai, chê bai, chửi rủa làm tớ…“đau đầu” suốt mấy hôm nay thậm chí muốn “nghỉ chơi” cái trò Bờ lóc-bờ liếc cho nhẹ cái đầu thân già sắp chết còn đâm đầu vào chỗ “mất ăn, mất ngủ” !
Tuy nhiên, vì các bạn trẻ, và vì cái “Máu phản biện” của tớ nó vẫn sùng sục trong tim, tớ lại lao vào cuộc “tranh luận nguy hiểm” này vì tớ thấy:
1-/ Đây không còn là những vụ “nêu ra để suy ngẫm, để thảo luận” nữa mà nó đã thực sự sự trở thành các vụ “đốp chát”, ”bôi nhọ”, ”lên án”, ”vu cáo” nhau..
2-/ Từ những nhận thức không thống nhất CON ĐƯỜNG và CÁCH ĐI tới MỤC ĐÍCH CUỐI CÙNG đã hình thành hai phe đối lập nhau thực sự, một sự PHÂN HOÁ cực kỳ tai hại giữa những con người mà tớ đã rất trân trọng với phương châm: BẤT CỨ AI, DÙ CẦM SÚNG, CẦM DAO, GÕ THÙNG, GÕ CHẬU HOẶC NỔI LỬA, HÒ LA, ĐỂ ĐUỔI ĐÁNH MỘT CON HỔ DỮ ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH HƠN NHỮNG KẺ BỎ CHẠY !
Với phương châm ấy, với sự xác định: ”Mình chỉ là một mũi kim nhỏ đâm vào đít voi”, tớ tiếp tục làm rõ nhận thức của tớ như sau :
A-/Bổ xung vào 10 điều mà bác Nguyễn Minh Cần đã viết là :
a-/Cuộc mà bác gọi là “cách mạng dân chủ ‘ngày 19/8/1991 đó không phải là nổ ra do quần chúng nổi dậy dù một hay nhiều ngày. Nó có lãnh đạo, có tổ chức, có người dám hy sinh đi đầu hẳn hoi. Bằng chứng ngày ấy chúng tôi, tuy ở xa vạn dặm nhưng cũng được thấy hình ảnh của Boris Eltsine đứng trên xe tăng đang chuẩn bị tấn công “Nhà Trắng” (Duma quốc gia) theo lệnh của phe bảo thủ mà đứng đầu là bọn Yazov, Kriuscop…định dẹp tan cái “quốc hội phản loạn” để lập lại trật tự cũ! Bài “diễn văn ứng khẩu (improvisé) đánh đổi mạng sống của mình” tôi đã được đọc trên nhiều tờ báo ngoại quốc (lúc ấy đều có sẵn trên các cửa hàng báo ở đường Nguyễn Huệ, Catinat Saigon). Chúng tôi không hề thấy hai chữ “cách mạng” (révolution) hay đảo chính (coup d’ état) mà chỉ thấy chữ “lật đổ” (renversement) mà tác giả là những Gorbachov, Eltsine, và một loạt các tên tuổi Ốp, Êp gì đó …mà tớ không biết tiếng Nga nên không nhớ nổi. Tất cả đều là những người lãnh đạo cao nhất của Đảng Cộng Sản Liên Xô đang chức, đang quyền!
(Tài liệu này các bạn trẻ có thời giờ cứ gõ vào google search hoặc wikipedia thì sẽ thấy nhiều vô thiên lủng)
b-/Chính những tướng lãnh được bộ trưởng Bộ Quốc Phòng Yazov phái đi trấn áp những người Dân chủ, những tướng lãnh đang nắm quân lực như không quân, nhảy dù, pháo binh, quân đội và cả đội Alpha của KGB không tuân lệnh và đứng về phía Eltsine, khiến một loạt tướng tá kể cả Bộ Trưởng Bộ Nội Vụ phải tự sát, đã tạo điều kiện cho quần chúng nổi dậy khắp nơi chiếm lãnh các trụ sở Đảng, các cơ quan cảnh sát, KGB (mật vụ), các Đài Phát Thanh và Truyền hình.
Tất cả đều diễn ra có lớp lang, chỉ đạo chứ không hề tự phát, bao vây, đương đầu với đàn áp để phải kéo dài, đổ máu như ở Trung Đông vừa mới đây (dù rằng ít, trừ Lybia hiện nay (25/3/2001) đã lên tới cả 1.000 người) để có được thành công (nhưng chưa biết cái gì sẽ tiếp diễn?, sẽ ra sao?, như hiện nay.)
c-/Cuộc lật đổ 19/8/1991 ở Nga là cả một quá trình đấu tranh hy sinh liên tục và lâu dài chứ không phải bỗng nhiên mà có một ông Tổng thống Liên Bang Nga Boris Elsine của nước Nga khi lên nắm chính quyền đã công khai tuyên bố: ”Chủ nghĩa cộng sản không thể thay đổi mà chỉ có xoá bỏ thôi!”, rồi “đặt Đảng CS ra ngoài vòng pháp luật”, rồi trả lại độc lập cho 15 nước Cộng Hoà thuộc Liên bang Cộng Hoà XHCN cũ!
Quá trình thay đổi này được bắt đầu ngay từ Đại Hội 20 Đảng CS LX khi Khrutchev dám vạch trần “tệ sùng bái cá nhân” với những tội ác ‘gớm ghiếc của Staline, nó bắt đầu cho sự đổ vỡ tận gốc cái gọi là “Quốc tế Vô sản” khi hai phe “Bảo thủ” và “Xét Lại” từ chỗ chửi nhau bằng miệng tới mang xe tăng, đại bác bắn vào nhau không hữu ái giai cấp gì xất!
Cũng chính trong cái giai đoạn này mà chúng tớ, nhờ chính sách “đi 2 giây” của “Đảng ta”, mà văn nghệ sỹ, trí thức mới được nghe cái cụm từ “chủ nghĩa cộng sản với bộ mặt người” (communisme à visage humain), mới được xem (nội bộ) những bộ phim như “Người thứ 41”, “Bầu trời trong sáng”, “Bài ca người lính”, ”Người cùng thời đại”, được đọc những “Một ngày của Ivan Denissovich”, “Goulag Archipelago” của Soljelnysine, được đọc thơ của Eptouchenko….được đọc báo “Moscow news”, ”Temps nouveaux”, Poland để được biết phong trào đòi tự do dân chủ đã thắng lợi ở Balan ngay từ khi Jaruzelsky chấp nhận đối thoại với “Công Đoàn Đoàn Kết” của Lecz Walesca, người được 90% dân Ba Lan mà 95% là dân Công Giáo ủng hộ. Hơn thế nữa họ lại được Giáo Hoàng J.Paul II người Ba Lan công khai tuyên bố “Sẽ trở về quê hương đấu tranh cho Tự Do Dân chủ” thì việc lật đổ ở Ba Lan từ đó hoàn toàn do con đường nghị viện! Walezca trở thành Tổng Thống dân cử và Zaruzelsky sau khi “thôi giữ chức” đã được đối xử “lịch sự tử tế” thế nào xin lại mời các bạn tìm kiếm trên Google khi gõ tên ông ta.
Sở dĩ tớ góp ý một điều mà bác N.M.C “chưa” hoặc “quên” nói tới chính là để bảo vệ cái luận điểm của tớ học được và trải nghiệm từ thực tế cuộc sống là: KHÔNG AI CÓ THỂ ĐÁNH ĐỔ CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN BẰNG CHÍNH NHỮNG NGƯỜI CỘNG SẢN. (Gần đây tớ mới biết Lê nin cũng đã từng nói như thế khi giáo dục các đ/c không hoàn thành nhiệm vụ của mình. Té ra ông De Gaulle cũng chỉ là “học tập” cụ Lê Nin thôi!)
Cũng với nhận thức này, toàn bộ những gì tớ viết, ngoài đối tượng chính là lớp trẻ đương thời, đều nhằm vào mục đích may ra… “Mở mắt cho những ai lãnh đạo cao nhất thời nay, (dù rằng cộng sản thật hay cộng sản giả cầy) để họ có thêm thông tin mà lo liệu, mà thu xếp sao cho được như Zaruzensky đi thì vừa!!! kẻo như Ceaucescu thì không….tốt tý nào đâu! (gần đây, tớ lại mới biết tin: Phần lớn các vị lãnh đạo cao nhất không biết xử dụng Internet. Mù thông tin như vậy là cái chắc để cứ “4 kiên định” hoài hoài! Khổ thiệt!
B-/Vấn đề “Dân Trí”-Đây là vấn đề cực kỳ tế nhị, gây tranh cãi, thậm chí chia rẽ đến mức nguy hiểm những người đang đi cùng đến MỤC ĐÍCH DUY NHẤT. Tớ luôn phải tránh cái từ ”Dân Trí” này vì rõ ràng nó đã gây chia rẽ chỉ vì hiểu chữ dân trí mỗi người một kiểu ngay từ khi chưa có sự kiện “cách mạng hoa lài” .
Tớ đành dùng cái từ “bình dân” là THÓI QUEN”.
Đó là những thói quen xấu, cần vứt bỏ như :
– Quen chịu đựng, quen vâng lời, quen với cái đói khổ, mất tự do, thậm chí quen cả với cái chết! Nhất là chưa bao giờ biết biểu tình chống chính phủ là gì! Các vụ tập hợp nhau lên T Ư, về Sai-Gòn thực chất chỉ là những “dân oan”mất ruộng, mất nhà kéo nhau kiện tập thể để đòi lại quyền lợi bị bọn cường hào ác bá ở địa phương cướp mất ..Khẩu hiệu căng nhất vẫn chỉ là: Thủ tướng ơi! Trung Ương ơi! Hãy trừng trị tên X, tên Y ở địa phương tôi !” Đả đảo tên A, tên B chiếm dụng ruộng đất bất hợp pháp”…Không một ai dám động đến hai chữ “Tự Do”, “Nhân Quyền”…Đả đảo này nọ lại càng không…Đố ai dám đứng hô to một câu để mọi người đáp lại. Lập tức anh sẽ bị bịt miệng đưa đi ngay, về đâu không biết! Một vài vụ có người chỉ huy, lãnh đạo, dẫn đầu như vụ Thái Bình, Thái Hà, Tam Toà v. v… thì những người “nổi cộm” đều bị bắt, kết án, ra toà về tội “làm rối trật tự công cộng”…Ngay những vụ biểu tình thực sự ôn hoà chỉ với khẩu hiệu “Truờng Sa -Hoàng sa là của Việt Nam” (mà tớ có chống gậy tham gia) cũng bị dẹp tan không ngần ngại…Cho nên, cái thói quen biểu tình chống tăng giá xăng, chống chính sách lương hưu mới, chống chế độ bảo hiểm y tế v. v… như ở các nước là “không được phép”, huống hồ biểu tình chống chính phủ như ở bên nước gần nhất là Thái-Lan !
– Cũng là một thói quen xấu mà người Việt nói chung dã gần một thế kỷ nay là: bị cái chữ “SỢ” nó án ngữ trong đầu óc, tim, gan! Cái sợ này nó càng được bành trướng khi bộ máy đàn áp bằng võ lực cũng như đàn áp tư tưởng khổng lồ luôn không nhẹ tay với bất cứ ai, kể cả ông tuỳ viên chính trị của Đại sứ quán Hợp chủng Quốc Hoa Kỳ, đến dân biểu Loretta Sanchez…”Tránh voi chẳng xấu mặt nào” đã buộc các nhà “báo lề phải” phải bẻ cong ngòi bút để kiếm sống, các “blogger tiến bộ” cũng chỉ dám nói xa, nói xôi, nói bóng, nói gió. Cái sợ này cũng là cái lẽ sống của những kẻ “ngậm miệng ăn tiền” hoặc “chờ thời nhảy ra kiếm chác” bằng những kiểu “hoan hô là chính, phản biện là phụ” …
Cái “Sợ” này nó cũng phát triển do chẳng ai dám tin ai bởi cái mạng lưới “tai mắt”, từ thôn xóm đến trường học, từ các tổ chức nghề nghiệp, thậm chí tôn giáo đều dày đặc đảng viên, những cá chìm, cá nổi cùng với “quần chúng tự phát” với khẩu hiệu độc đáo, độc ác và độc tài: ”C.A.N.D chỉ có biết còn Đảng còn mình”!!!
Cái gương tầy liếp của các “nhà dân chủ” mới bị bắt, bị ra các “toà án bỏ túi “với những cái tội đáng tử hình nhưng ngắn ngủi chưa bằng 1/10 vụ ăn cắp ba con vịt ở Lâm Đồng năm nào mà rồi cũng… trôi qua. Anh Khương ở Bắc Giang bị bắt vào đồn công an còn mạnh khoẻ, yêu đời, khi ra khỏi đồn chỉ là cái xác chết …Vụ việc nổ ra lớn nhất nước khi xác người chết được khiêng lên Uỷ Ban Tỉnh, đạp vỡ cả hàng rào trụ sở nhưng…qua 2 ngày lại…im re !? Một số bị bắt và báo chí vào cuộc nhưng đi đến kết quả là: ”Ba anh công an gây ra cái chết bị….đình chỉ công tác (!?) và bí thư Bắc Giang được thôi giữ chức để ông Nông Quốc Tuấn lên thay, chuẩn bị con đường thênh thang vào Trung Ương…Không còn ai nhắc đến cái vụ Chết Người này nữa!
Gần đây nhất, cái vụ kỹ sư Phạm Thành Sơn đi khiếu nại về nhà đất (sắp bị giải toả để làm đường lên cầu) ra khỏi cổng Uỷ Ban, ”tự nhiên bình xăng phát nổ” thiêu chết tại chỗ (!?) “không một ai qua đường dám can thiệp” (xem ảnh) (*) Sau đó “báo chí lề phải”đưa tin: tờ thì “tự nhiên bốc cháy”, tờ thì “Chết tại chỗ” tờ thì “nạn nhân nhảy xuống sông”, tờ thì “chết ở bệnh viện” v.v…và v.v… Một vài blogger địa phương đã tung lên mạng toàn cầu thông tin thực của vụ này kèm hình ảnh, video clip…và lập tức các trang báo, web đều chạy tít “Kỹ sư Phạm Thành Sơn đã tự thiêu trước UBND Đà Nẵng!”
Tuy nhiên không ai đặt câu hỏi: ”Tại sao Sơn không thể là một Bouazizi?”
Tại sao người qua đường chỉ ngoảnh mặt lại mà không một ai dừng xe cứu giúp nạn nhân?”
Anh Phạm Thành Sơn bốc cháy trước trụ sở Ủy Ban Nhân Dân thành phố Ðà Nẵng, trưa 17 tháng 2, trước sự thờ ơ của công an và người qua đường. (Hình: Chụp lại từ youtube)
Tại sao? Tớ đã viết trong entry số 37! Chẳng ai khiêng tớ lên cửa Uỷ ban mà hô khẩu hiệu nếu tớ… tự thiêu! Trái lại, chỉ hôm sau hàng loạt bài báo sẽ chạy tít “Một ông già bị vợ con, cháu, chắt hắt hủi (hoặc bị bệnh tật hành hạ) đã tự thiêu tại…Và chấm hết!
Đấy! Cái “thói quen đáng ghét” nhưng có nguyên nhân sâu xa của nó cho đến hôm nay vẫn chưa hề bị đẩy lùi .
Vì thế, tớ xin nhắc lại LÚC NÀY CHƯA PHẢI LÀ CÓ THỜI CƠ, ĐỊA LỢI, NHÂN HOÀ! CÁC BẠN THANH NIÊN HÃY HẾT SỨC THẬN TRỌNG CHỚ CÓ NGHE NHỮNG LỜI KÊU GỌI “XUÔNG ĐƯỜNG BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO”, BỞI BẤT CỨ AI! Hãy tự rèn luyện để trở thành một Wael Ghonim Việt Nam, một mình nhờ Facebook mà có thể liên kết được với 400.000 thanh niên Ai-Cập cùng nhau xuống đường tống cổ cha con Mubarak bật khỏi ngai vàng …
Bằng không, đổ máu, bắt bớ sẽ chắc chắn xảy ra!
Nên nhớ Trung Quốc không bao giờ ngồi yên khi thấy “một phần lãnh thổ” của họ có nguy cơ xụp đổ đâu!
Nhân đây, tớ cũng xin nhắc lại một khẳng định thứ hai của tớ “Chừng nào Trung Quốc chưa thay đổi thì Việt Nam cũng chưa có thay đổi “
TỰ DO TƯ TƯỞNG lần cuối cùng. Đồng ý hay không là quyền của các bạn!
© Tô Hải
cam on nhac sy.pải cong nhan bac là nguoi yeu nuoc thuong dan that long …”nóng là hỏng hết bánh kẹo ?”
cam on nhac sy. bac là nguoi yeu nuoc thuong dan that long …”nóng là hỏng hết bánh kẹo ?”
ông Lại Mạnh Cường viết và phân tích rât nhiều thứ và cuối cùng ra chỉ thị là đánh loại sâu bọ đang hóa trang đấu tranh cho dân chủ. Chẳng thấy ông hô hào đánh tàu hay Việt cộng gì cả, à thì ra ông đã quyết định là mình cứ chờ cho đến khi nào thằng tàu nó tan rã, thay đổi thì tự nhiên là cái thằng công sản VIỆT NAM đàn em cũng sẽ đổ theo và mình chẳng cần đánh đấm gì cả mà trở thành lãnh đạo lúc nào không hay. Nhưng ngay bây giờ mình phải tham gia chính trường, kêu gọi đấu tranh ở VIỆT NAM ư, thằng tàu, thằng việt cộng nó đâu để cho mình yên. Dễ nhất là cứ lôi cái bọn đang tranh đấu tự do, dân chủ cho Việt Nam ra mà chửi vô tội vạ, thằng nào dám làm gì ta, xứ tự do mà! Mọi người đều biết đến tên ta qua những bài viết, phân tích tình hình, cân nhắc thời cơ để khua chiêng, gõ mõ inh ỏi thì đến khi VIỆT NAM có thay đổi thì cái tên Lại mạnh Cường đã nằm trong đầu mọi người rồi, ăn chắc! Thật là cao kiến, rất khâm phục và kính bái bác Lại Mạnh Cường.
Kính bác,
Xin cám ơn bác đã vạch ra đoạn kết hơi “tối nghiã” này :-) !
Thật ra nếu quan bác chịu khó đọc các đoạn bên trên kỹ kỹ một tí, sẽ thấy ngay tôi ám chỉ bọn cầm quyền độc tài độc đảng đảng cố LỘT XÁC thành người dân chủ.
Tôi xin dẫn chứng nhé:
1-
Bên trên tôi phản bác luận cứ của ông Tô Hải, khi trông cậy vào sự lột xác của CS, qua việc đưa chứng cớ so sánh Jelsin và Putin ở Nga (CS gộc cởi áo thành dân chủ), với Lech Walesa và cộng sự viên ở Ba Lan và Vaclav Havel với nhóm Hiến chương 77 (bên trên tôi viết sai thành 66. Xin cho tôi cải chính lại) …
2-
Tôi đưa thêm ví dụ về Miến Điện bọn quân phiệt cũng vừa mới lột xác qua trò bầu cử bip bợm, để đưa người thành lập chính phủ dân sự giả cầy, mà không cho phiá dân chủ đối lập như nhóm của bà Aung Sang Sui Kyi tham gia.
3-
CSVN cũng như CS Tàu cũng tìm mọi cách lột xác qua chuyện áp dụng kinh tế thị trường giả cày, cho phép đảng viên làm giầu, cho quốc hội thêm chút quyền phản đối chính phủ v.v….
Rồi cho diễn trò hề dân chủ bằng cách cho người trong đảng kêu gọi dân chủ, như trường hợp anh chàng “phò mã đảng” là trung tướng gốc không quân Lưu Á Châu chẳng hạn. Chúng kêu gọi cải tổ theo lối Mỹ, để cứu đảng của chúng …
Trường hợp này ta đã gặp ở các nước Đông Âu cựu CS rất nhiều. Đám đảng viên CS cũ hè nhau đổi tên đảng và hô biến là đột nhiên trở thành các nhà dân chủ thứ dữ, đi tranh cử trong thời hậu CS. Chúng nhân cơ hội các chính phủ dân chủ thật sự (authentic) mới lên còn gặp khó khăn, do tàn dư của CS để lại, mà mị dân chiếm lại được quyền lực. Chẳng hạn như ở Ukrania hay một số chư hầu cũ của Liên Xô. Nắm được quyền lực là chúng lộ ngay bộ mặt thật ra.
Tóm lại chúng đang tìm mọi cách khoác lên thân những con cú (đảng viên) bộ lông con công (con cái chúng cho đi học ở Âu Mỹ với bằng cấp cho không biếu không, kiểu như con Nguyễn Tấn Dũng chẳng hạn, nay mới được bầu vào trung ương đảng).
Một mai ở VN sẽ trở thành giống như ở Indonesia thời Suharto, là đất nước không CS nhưng bị cai trị bởi một tập đoàn tài phiệt con cháu của các ông to bà lớn vốn đang hay đã lãnh đạo đất nước, cấu kết chặt chẽ với quân đội. Báo chí phương Tây gọi đám này ở Indonesia là tập doàn Berkeley, bởi chúng toàn tốt nghiệp từ các đại học danh tiếng nhất ở Mỹ, nhất là ở bang Cali nắng ấm như xứ của chúng !
Mục đích của chúng hướng tới cái gọi là CHÍNH QUYỀN MẠNH kiểu như ở Singapore, của cha con Lý Quang Diệu hiện nay !!!
Tôi không hô hào lung tung, vì tự nghĩ mình chả là cái gì mà kêu gọi linh tinh. Tôi chỉ mỗi nguyện vọng trải lòng mình ra đây cùng mọi người và thử cùng nhau đi tìm một SINH LỘ cho Việt Nam !
Bá nhân bá tánh, nên tôi chỉ xin góp ý góp lời thôi ạ. Chả khác gì ông Tô Hải, tôi lại bị mang vạ “tuyệt thông” thật là tội nghiệp.
Tôi nghĩ các quan bác đừng nên đòi hỏi quá nhiều nơi chúng tôi. Chúng tôi chỉ có lòng yêu nước và thân cô thế yếu, chỉ xin quyền tự do ngôn luận bày tỏ nghĩ suy của mình trước nan đề đất nước. Nếu cần đóng góp được thêm sức tàn chút nào hay chút đó. Quốc sự là chuyện chung, một cánh én không làm nổi mùa xuân.
Các thế hệ trẻ còn gân còn sức, với mộng vàng khó ai cản ngăn, xin để họ lãnh trọng trách trước quốc dân và tiên tổ dưới suối vàng.
Thế giới đa nguyên và bá nhân bá tánh, xin quan bác hãy tôn trọng sự khác biệt chính kiến. Đừng thấy ai khác mình đã vội vã chê bai, phỉ báng và dậy đời …
Kính cáo,
Lại Mạnh Cường
Để công bằng mà nói thì cái gì nó cũng có nguyên nhân, hay lý do của nó.
Ở cái thời ông Tô Hải còn trẻ, sau chiến tranh thế giới thứ II. thì thế giới chia ra làm hai phe XHCN và tư bản chủ nghĩa. Tất cả các dân tộc từ đông sang tây trên trái đất bắt tay xây dựng lại quê hương và củng cố đường lối xã hội mà dân tộc mình đã định hướng đi theo. Dù muốn hay không những người dân sống trong xã hội nào cũng phải có công lao đóng góp cho xã hội đó.
Vậy các “cụ-ta” xưa đi theo đảng, nghe đảng tuyên truyền, bị đảng lợi dụng là lẽ thường ở huyện. Vì ở vào thời điểm đó 1/2 thế giới theo “đảng” chứ chẳng riêng gì các cụ nhà ta. Chả trách nhau làm gì cho mất thời gian!
Thế rồi sau cuộc cách mạng đông Âu và Nga bị hạ bệ. Tại sao “đảng ta” vẫn tồn? Điều này nói lên là ban tuyên huấn của cs-VN tuyên truyền rất được việc và dân ta đã ngủ ngon trong đói nghèo rất ngoan ngoãn.
Bây giờ đến cuộc cách mạng “hoa nhài” thì theo tôi nghĩ đó là nghĩa vụ của lớp người trẻ Việt Nam bất kể trong hay ngoài nước. Chứ không phải nghĩa vụ của lớp người già đã về hưu!
Nhưng tất nhiên mỗi thời nó có cai khó khăn riêng của nó. Thời này vì sống giưới đế dép cao su và vành mũ cối của cs đã lâu rồi, nên bản năng chịu đựng đã thành sắt thép, lỗi SỢ khủng khiếp của dân tộc với chính sách đàn áp mất nhân tính của chế độ công an- đảng trị đang là sự cản trở lớn nhất để dân ta đứng lên đòi quyền làm CON NGƯỜI như hầu hết loài người trên thế giới.
Chẳng hơi đâu mà trách các thế hệ trước ai đã làm gì, làm ra sao.v.v. “thời thế thế, thời phải thế!” kể cả các bác Tô Hải, Búi Tín, Nguyên Văn An và một vài những người thức tỉnh khác hồi cách mạng đông Âu cũng chịu.
Bây giờ là lúc các dân tộc cùng khổ, bị áp bức trên thế giới họ đã và đang đứng lên, còn chúng ta thì phải làm gì, làm bằng cách nào, như thế nào cho hiệu quả và không tốn sương máu!
Theo tôi không nhất thiết phải chờ Tầu đổ trước rồi ta mới đi theo. “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà một kiểu” chưa biết mèo nào cắn miu nào trước đâu!
Thôi thì chờ Đảng rụng
Tha hồ được đớp sung
sướng hơn ăn đạn súng
Khỏi biểu tình lung tung
Chớ vấy cức thối um
Dính mấy bác tùm lum
Chờ cái con Mạnh Dũng
Hạt giống Đỏ lo giùm
Biểu tình cắc cùm kum
Quân Tàu ô diệt giùm
Đảng ta có bảo chứng
Nhớ lảnh đạo lum khum
Kính bác Tô Hải
Từ khi biết được “Thằng Hèn Tô Hải” trên ĐànChimViệt (cả NET lẫn COM) cháu ngưỡng mộ Bác và rất thích đọc những gì Bác viết, nhưng hôm nay qua bài “Hương Hoa Lài”… làm tôi… nhức óc !” thì cháu xin được trao đổi với Bác đôi điều với những câu hỏi, tuy gay gắt, nặng nề, nhưng vẫn một lòng tôn kính, và mong được Bác hồi âm!
Thưa Bác, hầu như suốt cả cuộc đời Bác đã phải cúi đầu chịu nhục, mãi cho đến khi “gần đất xa trời” mới cất lên được tiếng “Tôi là thằng hèn”. Như vậy, Bác đã phí hết cả đời thanh niên của mình, qua bài viết này, không lẽ Bác lại muốn cho tất cả thanh niên Việt Nam cũng giống như mình, chỉ thốt lên được tiếng “hèn” và tự chửi mình vào lúc cuối đời? Theo ý Bác thì chừng nào thời cơ mới đến, khi nào thì “TÌNH HÌNH NỔI DẬY LẬT ĐỔ CHÍNH QUYỀN Ở CÁC NƯỚC BẮC PHI….LAN TỚI VIỆT NAM”?
Cháu nghĩ rằng, nếu so sánh lý do thì những nhà độc tài ở các nước Bắc Phi chưa man rợ và bệ rạc, tàn ác và gian dối như nhà nước csvn hiện nay, và lòng dân cũng chưa bức xúc, phẫn nộ như hàng vạn dân oan VN của chúng ta hôm nay! Cái chết của kỹ sư Phạm Thành Sơn đã tự thiêu trước UBND Đà Nẵng (trong hình bài chủ) chỉ là một trong nhiều vụ tương tự, không lẽ Bác muốn thấy nhiều người cứ đơn lẻ lần lượt như thế? Hay Bác sợ rằng csvn sẽ thẳng tay đàn áp bằng súng đạn? Hoặc là chúng ta chưa có người lãnh đạo?
Thưa Bác, ở đời có những cái rất bất ngờ, cháu chỉ xin đưa ra đây một vài bằng chứng, xin Bác “bấm vào đây” để nghiệm ra:
1) AI LÀ NGƯỜI LÃNH ĐẠO TỔ CHỨC NÀY?
Những con vật này đâu có lãnh đạo, đâu có đầu óc tổ chức, nhưng khi “phải sống” thì nó phải chiến đấu!
2) AI LÀ NGƯỜI TỔ CHỨC? THỜI CƠ NÀO ĐÃ TẠO RA?
Nếu đồng loạt xảy ra ở nhiều nơi thì sự việc sẽ ra sao?
3) CHÍNH QUYỀN HÀNH XỬ NHƯTHẾ NÀY SAO?
Cũng không thể đem vụ Thái Bình, Thái Hà, Tam Toà, Đồng Chiêm,,hay Loan Lý ra so sánh ở đây, nó chỉ hạn hẹp trong phạm vi tôn giáo và KHÔNG “có ý chí” đấu tranh đến cùng, những người “bị bắt” cũng chỉ là nạn nhân, nhưng cuộc đấu tranh nao cũng đòi hỏi phải hy sinh! Ở Liên bang Xô-Viết, cái nôi sản sinh ra CNCS, trước khi nó sụp đổ, đâu có ai ngời được rằng chính những thủ lãnh CS như Gorbatschow và Boris Jelzin đã đào mồ chôn cái CNCS thổ tả này, và như Bác đã ghi lại lời tuyên bố của ông Jelzin ở trên”Chủ nghĩa cộng sản không thể thay đổi mà chỉ có xoá bỏ thôi! “.
Vậy thì chỉ còn cách là, nhân dịp hương HOA LÀI lan toả khắp nơi, chúng ta (bấm vào dưới đây) mà cùng nhau HẢY ĐỨNG LÊN ĐỒNG -BÀO ƠI !
Thời cơ này biết đâu sẽ có những Gorbatschow / Boris Jelzin (made in Việt Nam) xuất hiện? vả lại cuộc đấu tranh nào cũng đòi hỏi phải hi sinh, không nhiều thì ít, phải không Bác?
Ở Thiên An Môn có hơn 1000 sinh viên bị sát hại đã chùn bước, ở Libya hiện nay đã hơn 1000 rồi vẫn chưa ngã ngũ, còn ở Việt Nam, để đạt đến thành công ông Hồ và đảng CSVN của ông đã nướng gần 5 triệu nhân mạng, và nạn nhân của CNCS đã lên đến hơn 100 triệu! Bác thấy thế nào?
Kính Bác
Phạm Trung Kiên
Xin được hoàn toàn đồng ý với bác Tô Hải. Tôi đã tự hỏi y hệt: “Tại sao anh Sơn không thể là một Bouazizi?”, như đã từng tự hỏi tại sao bác sĩ Nguyễn Đan Quế không thể là một Mandela, đại tá Bùi Tín không thể là Yelsin v.v. Câu trả lời, như tôi thấy, không khó: điều kiện cần và đủ là DÂN phải muốn thế!
Nhưng hình như dân ta chưa muốn hay chưa biết là mình muốn “nó”. Có khi chưa biết mình muốn gì. Than thở thì đã dám rồi, không sợ (nhiều) nữa. Nhưng khi hỏi anh Bẩy, chị Tám, em Tư… “phải làm gì”, thì câu trả lời thương vẫn là: “mình là dân thì làm được gì!”.
Hóa ra là cái tâm lý: chuyện nước nôi là chuyện của mấy ông bà ở “trển”! Rõ ràng dân chúng Tunisia, Egypt, Libya v.v. không có hay không còn cái tính phục tùng như thế.
hahahhhaaa cái “ní nuận” này XƯA RỒI DIỄM ƠI !!!
- Đi thi không đậu, đổ thừa tại đề tài khó quá, giám khảo chấm thi và hỏi vấn đáp quá nghiệt ngã … với cá nhân mình (còn dễ dàng với người khác chắc. Không tụi nó nhờ ăn may cả !)
- Lơ là vô ý để mất cắp xe, đồng hồ, ví tiền …., bảo tại mấy chú đạo chích quá tài tình; hay tại mình đang bận lo ra chuyện quốc gia đại sự, chuyện thuế má …
- Biểu tình, đảo chánh thất bại, làm mất quyền mất đất về tay CS, đổ tại … Mỹ không ủng hộ hết lòng, tại dân ngu quá mạng, tin như chết vào bọn CS, tại cơ trời chưa đến …
Nói chung đếch có anh chị nào dám bảo tại mình, và tự an ủi ‘Thất bại là mẹ thành công” !
Rồi tìm cách “phục hận”, hay “tắt đèn làm lại” từ đầu !
Chỉ giản dị tìm cách ĐỔ THỪA, ĐỔ VẠ linh tinh cho người khác, cho tình thế, cho trời làm mình Xui Xẻo …
CHOÁNG QUÁ LÀ CHOÁNG !!!
LÃO NGOAN
Sau năm 1975, tôi thường nghe nhiều người nói là: nước nào thành CS rồi thì khó trở thành nước KHÔNG CS trở lại được. Họ nói như điều đó là chân lý, có lẫn niềm tuyệt vọng. Mà hình như đó là “niềm tin” phổ biến trong các nước CS. Tuy lúc đó còn nhỏ, nhưng không biết tại sao tôi không tin điều ấy. Linh cảm chăng ? Tôi thường có những linh cảm khác với mọi người chung quanh, mà thường là linh cảm rất đúng. Chỉ mình tôi không tin điều đó: một quốc gia CS không thể đảo ngược thành quốc gia KHÔNG CS được. Không tin nhưng không nói ra thành lời được.
Năm 1984, đi vượt biên, tôi cứ tin chắc, mà không hiểu tại sao, là tôi sẽ trở về VN sau 20 năm. Nên nhớ là lúc đó đi vượt biên là không có hy vọng ngày trở về VN. Ấy vậy mà chỉ không đầy 10 năm sau là “Việt kiều” tha hồ đi, về VN. Nhanh hơn tôi tưởng.!
Năm 1987, một lần nữa, tôi phân tích tình hình thế giới trong những năm đó, và nói với những người lớn tuổi là: Liên Xô đang hồi suy sụp; nó giống như con sư tử bị thương, đang vùng vẫy trước khi chết – thò tay vào Đông Dương, thò xuống châu Phi, nhấp nhổm vào Trung và Nam Mỹ v.v… nhưng thật ra nó đang vẫy và rống lên trước khi chết. Những người lớn tuổi nhìn tôi cười châm biếm, không bài bác, nhưng tỏ vẻ thông cảm cho tôi vì cùng ghét CS và muốn CS sụp đổ. Tôi, lúc đó, nghĩ thầm rằng khoảng 20 năm nữa là khối CS sẽ bắt đầu rạn vỡ và sụp đổ. Nhưng, chỉ hai năm sau, 1989, là khối Đông Âu sụp đổ, và hai năm sau nữa là Liên Xô mất tiêu ! Tôi không ngờ diễn biến xảy ra quá nhanh, nhanh hơn tôi tưởng nhiều. Sau này, có dịp gặp lại những người lớn tuổi đó, nhắc lại cho họ nhớ những gì tôi nói vào năm 1987 thì tất cả đều… lảng.
Sau 1991, nhiều người Việt tin rằng CSVN sẽ sụp đổ một ngày gần đây, riêng tôi thì tôi tin ngược lại: CSVN sẽ sống sai lắm; đằng sau CSVN sẽ có TQ chống đỡ và nắm cổ, bóp hầu. Tin vậy mà không dám nói ra vì sợ thiên hạ… chửi. Gì chứ chửi thì người Việt sành lắm.
Gần đây, ai cũng tin và mong muốn Mỹ vào VN để v.v…và v.v… (theo như ước mơ). Riêng tôi thì tôi tin Mỹ không muốn vào VN mà chỉ muốn sử dụng lá bài VN để mặc cả với TQ.
Bây giờ, cách mạng Hoa Lài đột ngột xảy ra và diễn tiến quá nhanh, quá ngoạn mục ở Trung Đông và Bắc Phi, không ai ngờ được, tôi bất ngờ thấy có nhiều biến chuyển thuận lợi cho VN về chuyện CSVN sẽ sụp đổ. Nước cờ này quá mới và quá đột biến, Mỹ cũng phải đành loạn chiêu và bối rối phản ứng theo từng giai đoạn kia mà, cho nên tôi không thể nào viết lơ mơ vài dòng để phân tích chuyện này ở đây. Cần phải viết chu đáo hơn. Chỉ tóm tắt là: các cuộc cách mạng quần chúng ở Trung Đông và Bắc Phi sẽ có ảnh hưởng tích cực và thúc đẩy cho tiến trình sụp đổ của CSVN. CSVN đang lo sợ. TQ đang lo sợ. Mỹ đang phải xếp lại các con cờ trên ván cờ thế giới.
Cụ Tô Hải vẫn chưa hết hèn ! Dù là hèn trong suy nghĩ vẫn là hèn. Tại cụ sống lâu trong chế độ CS và độc tài nên yếm thế vu vơ và có những suy nghĩ như vậy, không có gì lạ !
Ông iBi ơi,
Nếu như ông tiên đoán đúng cho vận mệnh đất nước mình lân này, thì ông sẽ là nhà tiên tri tôi yêu nhất. Riêng về cái khoản hèn ông dành cho chú Tô Hải thì hinh như tôi thấy ông có vẻ hèn hơn nhiều. Tôi gọi ông Tô Hải là chú vì chắc chắn ông ấy nhỏ hơn ba tôi, và cũng vì tôi đủ sự kính phục để mà gọi như thế. Tôi là một thằng lính miền Nam thù cộng sản ghê gớm, cả họ tôi, trừ những người thân kẹt lại miền Bắc đều đã mất hết và cánh đàn ông đều đã phải qua nhiều năm tù vì lũ khốn nạn. Cả gia đình bác gái ruột tôi, trung tá Đặng sĩ Vĩnh, đã tự tử chết ngay khi miền Nam thất thủ. Nhưng tôi không thù con người dù họ có là Việt cộng, nếu họ chỉ phục vụ vì không còn đường thoát nào khác. Nên tôi bênh chú TH ở đây vì ông đã trót ngu, đã thức tỉnh, và đã dám nhận là mình hèn vì chỉ dám nói lên lòng mình vào lúc xế chiều. Muộn còn hơn không. Chú TH viết blog này theo nhận định và kinh nghiệm của một người nằm quá lâu trong cái chế độ chết bằm ấy. Chú có thể đúng, chú có thể sai. Nhưng nếu bảo chú vẫn còn hèn vì bài viết này, thi hình như ông hèn gấp mười lần chú ấy rồi. Về Vnam đi, nói như chú ấy đi, khích động phong trào hoa Lài đi, làm được như thế thì mới đủ tư cách để phê bình người khác, ông iBI ạ. Mà đến cá tên cũng không dám trương ra thì chính nghĩa gì ở ông để mà bình với lại chẳng phẩm? Đểu.
Nếu sống ở VN mà được viết lăng nhăng như cụ Tô Hải và không bị CS bỏ tù hoặc làm khó dễ gì hết thì tôi về VN viết vung vít liền.
Sao ông Bac Pham nóng nảy và nặng lời với ông iBi đến thế?
Ý kiến của ông iBi không có gì quá đáng mà cũng chẳng “xúc phạm” bác Tô Hải như Ông nghĩ, mà cũng chỉ là nói lên nhận định của mình. Tranh cãi, biếm nhục nhau chỉ làm lợi cho csvn mà thôi!
Trong lúc hàng vạn dân oan đang phải gánh chịu những bất công, hàng triệu công nhân, nông dân và người dân đang phải đương đầu với khó khăn trong cuộc sống, thiết nghĩ hơn ai hết họ là người rất mong có sự thay đổi!
Khi làn gió đưa hương Hoa Lài từ Bắc Phi lan rộng, BS Nguyễn Đan Quế, LM Nguyễn Văn Lý và khối 8406 kêu gọi nhân dân đứng lên biểu tình phản đối bạo quyền csvn thì bác Tô Hải viết bài này như một ngăn cản và hăm doạ:
Trích..”Cái “Sợ” này nó cũng phát triển do chẳng ai dám tin ai bởi cái mạng lưới “tai mắt”, từ thôn xóm đến trường học, từ các tổ chức nghề nghiệp, thậm chí tôn giáo đều dày đặc đảng viên, những cá chìm, cá nổi cùng với “quần chúng tự phát” với khẩu hiệu độc đáo, độc ác và độc tài: ”C.A.N.D chỉ có biết còn Đảng còn mình”!!!
Cái gương tầy liếp của các “nhà dân chủ” mới bị bắt, bị ra các “toà án bỏ túi “với những cái tội đáng tử hình nhưng ngắn ngủi chưa bằng 1/10 vụ ăn cắp ba con vịt ở Lâm Đồng năm nào mà rồi cũng… trôi qua. Anh Khương ở Bắc Giang bị bắt vào đồn công an còn mạnh khoẻ, yêu đời, khi ra khỏi đồn chỉ là cái xác chết …Vụ việc nổ ra lớn nhất nước khi xác người chết được khiêng lên Uỷ Ban Tỉnh, đạp vỡ cả hàng rào trụ sở nhưng…qua 2 ngày lại…im re !? Một số bị bắt và báo chí vào cuộc nhưng đi đến kết quả là: ”Ba anh công an gây ra cái chết bị….đình chỉ công tác (!?) và bí thư Bắc Giang được thôi giữ chức để ông Nông Quốc Tuấn lên thay, chuẩn bị con đường thênh thang vào Trung Ương…Không còn ai nhắc đến cái vụ Chết Người này nữa! (hết trích)
So sánh giữa những lời kêu gọi của BS Quế, LM Lý và lãnh đạo khối 8406 (có thể nguy hại đến tính mạng) và bài viết này của bác Tô Hải thì nhận định của ông iBi (trích) “Cụ Tô Hải vẫn chưa hết hèn ! Dù là hèn trong suy nghĩ vẫn là hèn. Tại cụ sống lâu trong chế độ CS và độc tài nên yếm thế vu vơ và có những suy nghĩ như vậy, không có gì lạ ! (hết trích) cũng là điều dễ hiểu! Dĩ nhiênông Pham Bac có thể phản bác vơi lập luận thuyết phục, chứ không nên mạt sát kiểu này, nó không giúp ích cho “tranh luận” mà còn phản dân chủ nữa (tụ do phát biểu ý kiến)
Hi vọng lời thật không làm mất lòng…
Cám ơn ông Trung Kiên đã chỉ và vạch ra sự nóng nảy của tôi. Trường hợp của ông iBi, tôi chỉ thấy khi mình nói một ông cụ là hèn, một điều mình chưa dám làm dù đang ở nơi tự do, như nói thẳng tên mình ra, thì tôi đã hơi hấp tấp để NÓNG, theo tôi cũng chẳng sao. Tôi không làm chính trị, nhưng tôi thù và ghét ai đứng trước mặt tôi mà nói cộng sản là tốt, là đẹp. Người theo Cs, nếu vì bất buộc, chẳng có gì để tôi thù và ghét cả. Ngày xưa, tôi bị động viên vào lính VNCH, nếu trốn được khi ấy, tôi đã trốn. Bởi ngày xưa ấy, tôi còn trẻ và chưa thực sự nhìn thấy cái đau của kẻ mất nước, cái buồn với những đày đọa quê hương mà lũ mọi rừng giờ vẫn từng ngày đang lạy bố Tàu của nó, để reo rắc cho dân tộc ta. Đã qúa trễ để tôi nói rằng tôi muốn được đi lính, nhưng có lẽ nó chưa trễ để tôi nói, tôi cảm phục những người mặc cho mọi đày đọa của bọn vô thần, dù đã từng ở chiến tuyến nào đi nữa. Dưới con mắt người làm chính trị, có thể chú Tô Hải vẫn sẽ bị nghi ngờ. Với tôi, chú TH đáng phục và tọi chỉ sẽ thay đổi ý kiến mình khi có chứng minh cụ thể nào đó rằng chú ấy chỉ là kẻ đội lốt thôi. Tôi sẽ gọi chú ấy là thằng hèn nhưng tôi sẽ chỉ gọi thế bằng chính danh của mình.
Xin bội phục cách tranh luận việc nước của các quan bác.
Bộc trực đến căng thẳng, không khoan nhượng, nhưng vẫn không để mất những lý luận sắc bén riêng mình.
TIẾN LÊN TOÀN THẮNG ẮT VỀ TA, hahahhahaaa
Lão Ngoan Đồng
Cái tên thật của tiểu tốt iBi có gì mà các bác quan tâm nhiều thế nhỉ ?! Hãy quên iBi đi, chỉ nhớ những gì iBi viết là quý hóa quá rồi, e rằng không được như vậy đâu.
Ngay xua VC loi dung quen tu do de van dong quan chung xuong duong bieu tinh chong pha chanh quyen Saigon. Su that ro rang sau 35 nam. Chung chang co gi ca ma da lam cho hai trieu nguoi gom tat ca tuong ta, linh trang phai xuong thuyen vuoc bien.
Ngay nay nen loi dung khoa hoc ky thuat hien dai de van dong ba con xuong duong tieu diet Viet Cong.
Không biết bác Hải có can đảm để hỏi đảng ta là bác cầu mong đảng làm những điều đảng nói không? chẳng hạn như chọn người tài làm việc, chống tham những vv..
Chưa có bò mà sợ mất bò, nếu bác đòi họ phải đành cho dân 90% số ghế quốc hội, tính theo tỷ lệ thì có ai chết! mà có người tài ra làm việc. Chớ để đám óc hơi làm việc, thì dân việt sẽ nhỏ con như khỉ.