WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó


Kính gởi anh Nguyễn Ngọc Ngạn, người điều khiển chương trình “Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30.04.2012 ” – Chương trình ca nhạc hài đặc biệt  tại Berlin.

Kính anh: Hôm nay tôi sắp hàng cùng dòng người vô lý, gởi đến anh những tâm tình và khẩn khoản. Vô lý vì anh không phải kẻ chủ trương, chỉ là người thừa hành ông bà chủ, trung tâm băng nhạc Paris by night. Song nghĩ rằng vận động người nào bớt vui, trong ngày Quốc Hận của quê hương, được người nào hay người đó. Hơn nữa gởi đến anh vì có hy vọng nhiều hơn, do những mối liên quan sau:

1- Khi anh đi dạy, tôi còn đi học, dù không được hân hạnh học với anh, tôi vẫn tự xem là học trò của anh.

2- Vào quân ngũ anh trung úy, tôi hạ sĩ nhất, tôi là lính của anh, dù không cùng đơn vị, không cùng binh chủng.

Cũng có thể người chủ của anh, họ có một nhân thân giống như vậy, nhưng giác quan mách bảo cho tôi biết nên vận động ai, riêng với vai trò người điều hợp chương trình ca nhạc, tương tự như tay xạ thủ đại liên của đối phương, diệt được đầu não đối phương trung uý và cùng đơn vị đều muốn, nhưng khó lắm vì nó ẩn nấp sâu kín, chỉ còn chờ diệt khẩu đại liên, để đơn vị tiến quân và thủ thắng.

Thưa anh, mỗi con người dưới gầm trời này đều thủ một vai diễn, một số phận do Thượng Đế an bài, cắt đặt. Nếu đúng như vậy, anh thủ những vai diễn toàn sáng giá và rất vinh dự: Nhà Giáo – Nhà Văn – Sĩ Quan QLVNCH – MC của trung tâm băng nhạc lớn hải ngoại, qua vai diễn thực thụ này tôi tin anh biết chắc việc anh làm đúng hay sai?

Ngạn ngữ Pháp nói: Con người là một sinh vật mau quên, người Việt mình cũng thường than thở: Mấy ai về đến nhà nhớ bóng mát ngoài đường. Thiết tưởng những điều này chúng ta cần ghi khắc, để làm trọn vai diễn, khi tuổi đời vào lúc xế chiều, chứ không phải nương vào đó để ngụy biện, hoặc an ủi rồi tiếp tục làm những việc mà người đời đồ thán, vì khổ qúa đau.

Cộng Sản thường kêu gọi kiều bào: “Hãy quên qúa khứ, hướng về tương lai”. Chắc hẳn qúa khứ ấy rùng rợn và man rợ lắm mới thiết tha van xin “hãy quên”, chứ qúa khứ chống ngoại xâm như Lê Lợi, Quang Trung mà quên được ư!? Ông bà mình nói: Ôn cố tri tân, kêu gọi quên qúa khứ. Nên hướng tương lai của Cộng Sản Việt Nam, mang lại toàn tai ương cho đất nước. Vì vậy dù có nghe lời quên qúa khứ, mà qúa khứ cứ vẫn ở đàng trước, thưa anh.

Tháng Tư năm 2000 anh Ngạn viết truyện ngắn tựa đề: Chuyện Cũ, lời mở đầu anh nói:

Ðời người, ai cũng có những kỷ niệm, đau thương hay hạnh phúc….Kỷ niệm đôi khi chỉ thoáng qua, mờ nhạt như áng mây bay ngang bầu trời, để lại chút hình ảnh bâng khuâng. Nhưng cũng có khi hết sức sâu đậm, đến nỗi có thể coi là một biến cố, khả dĩ tạo thành khúc rẽ quan trọng cho cuộc đời … Ðó là trường hợp của tôi với câu chuyện xảy ra hơn 20 năm về trước mà giờ này ngồi ghi lại, tôi vẫn thấy hiển hiện như mới hôm qua.

———————

Hai mươi năm không cần ghi chép, ký ức vẫn còn khắc ghi, sau đó viết thành chuyện, lại càng nhớ kỷ hơn chứ anh Ngạn?

Kép Tư Bền và Nguyễn Ngọc Ngạn:

Truyện kép Tư Bền, của nhà văn Nguyễn Công Hoan. Anh Tư Bền vì nợ nần của chủ bầu sô, chủ o ép dọa kiện tụng, nên Tư Bền cắn răng làm hề trong đêm cha của anh hấp hối, diễn để trừ nợ và kiếm tiền chạy thuốc thang, quả là một hoàng cảnh qúa éo le, có một không hai. Nhưng đó chỉ là truyện hư cấu, ngoài đời hiếm gặp. Tư Bền chỉ có mỗi một món nợ phải trả, đó là cha của anh ta mà thôi, còn anh, và chúng ta? Những tháng ngày này, biết bao người dân bỏ mình chạy từ Cao Nguyên Pleiku xuống Nha Trang, từ Miền Trung vào Sài Gòn, biết bao bạn bè chiến hữu bỏ mình, riêng anh Ngạn có người vợ lặn lội thăm anh từ những tiền đồn heo hút, khi còn tại ngũ, đến trại giam “cải tạo” xa xôi, về sau đã bỏ mình trên đường vượt biển, tìm tự do (ý của anh Ngạn trong truyện) cùng với đứa con đầu lòng yêu dấu! Ngoài ra còn ông Ân, người tốt bụng cho anh mượn hai chục lượng vàng, chi phí cho chuyến đi. Nợ vàng anh thanh toán sòng phẳng, nhưng nợ ân tình làm sao hết.

Chúng ta sống hôm nay là mang nợ nhiều lắm anh Ngạn ơi, chính vì thế chúng ta nên chọn lối sống cho xứng đáng với những người đã nằm xuống, cho mình được sống hôm nay, cách chọn hoàn toàn thoải mái. Chỉ cần đọc một lời này thôi, trong Chuyện Cũ của anh:

 - Chú Ngạn ơi! Ðắm tàu! Ba cháu, chị cháu với 3 người anh của cháu chết hết rồi! Vợ chú với con chú cũng chết cả rồi!

Lời của cháu bé, con ông Ân, kêu anh Ngạn, trong lúc anh mê man, đuối sức. Nó cứ văng vẳng bên tai tôi hoài, cứ như muối xát vào lòng, đau như cắt, chẳng những thế, tôi còn hình dung khuôn mặt khốn khổ đến tội nghiệp của cháu nữa, bận rộn thì thôi, tháng ngày gần 30/4 đầu óc tôi lại chờn nghe tiếng kêu thảng thốt kia. Thậm chí nhiều lúc tôi định viết thư, nhờ anh xác nhận Chuyện Cũ, chỉ là hư cấu!!

Anh Ngạn, tất cả chúng ta sinh ra từ bóng tối, với hai bàn tay trắng, ngày không xa nữa chúng ta từ biệt ánh sáng thế gian này, trở về với bóng tối cũng hai bàn tay trắng. Sống thì cần tiền bạc, và nhiều thứ nên phải nỗ lực bằng mọi giá để thoả mãn, ngày ra đi bỏ lại tất cả, chỉ để lại tiếng xấu, tốt với đời mà thôi.

Tôi khinh bỉ những hạng người thích chụp mũ anh em, trong bài này không đề cập đến chính trị. Tuy nhiên khoảng thời gian này người ta thường nhắc lời ông Võ Văn Kiệt:

“Có triệu người vui, có triệu người buồn”, anh sắp hàng nào? Hàng vui? Hàng buồn? Khi nhận vai trò điều hợp chương trình hài đặc biệt, trong Đêm Văn Nghệ Tình Ca Mùa Xuân 30/4/2012, tại Đức. Thắc mắc dễ trả lời, nhưng đúng sai thật khó, phần còn lại có thể anh qúa cần tiền? Cần ngang cỡ Tư Bền không?

Nếu buồn, ai khiến được anh phải đi diễn, trong tình thế tự do chọn lựa, trong tình trạng bạc tiền không thiếu, nếu vui không lẽ anh như mấy thằng leo cột mỡ.

“Vui thế bao nhiêu nhục bấy nhiêu”

Anh Ngạn, xin anh đừng vui ngày đó.

Kính chúc anh và gia đình dồi dào sức khỏe, an bình./.

Ông Bút gửi đăng

© Đàn Chim Việt

 

 

165 Phản hồi cho “Xin anh Ngạn đừng vui ngày đó”

  1. Như đầu tuần ,có lên bài phản hồi MC NNNG…đã nêu các vấn đề của làm người MC,anh chọn những ngày trùng với lễ của đảng csVN,trong những ngày tháng 4 den ,dù chúng ta rã hàng trong hòan cảnh bức tử do ngọai bang. Anh em Quân Cán Chính VNCH bị đày đọa sau ngày 30/4/75. Trước đây trên mạn họ đã dùng lời văn vô cùng khiấm nhã hay bất lịch sự đối với ông . Phản hồi của tôi có nhắc lại cho thấy sự bất bìng của người tị nạn nói chung.Còn số ít người mới đi xem,bỡi hồi nào họ chưa thấy mặt ca sĩ đang đã trở cở !.
    Vừa rồi tôi xem cô cháu tờ báo Người Việt mòi ông để phóng vấn. Nhân đà này ông mượn diễn đàn, lời thố lỗ cho những người viết văn tục…hay bất nhã đối với ông>Xin ông cứ nghĩ bàn tay có ngón ngăn ngón dài,không phải người tị nạn đều là có kiến thức như ông cả,như lúc giận mất khôn.
    Ông không làm MC chừng vài ngày hai 2 tuần lễ,ông đâu có đói hay nghèo đâu ? .Nhưng ông là nhà
    giáo nhà văn cũng Cựu SQ/QLVNCH kia mà. Những ngày này ông ở Mỹ ,ông không đền chung hàng
    với những bạn hữu,ông làm chuyện ru ngủ lảng quên ngày tháng uất hận của tòan dân VNCH nói chung! Như cháu nhà báo ,còn non trẻ về kinh nghiệm trường đời,cô ta chưa biết nhiều về quỷ kế VC. Ông tưởng tại đất HK này không có cs hay sao ?. Văn hóa vận,Kinh tế vận, địch vận ,nói chung
    là nghị quyết 36 của CSHN. Tình báo tràn ngập sang Mỹ trong nhiều dạng khác nhau,các tổ chức trước đảy có người đã viết lên internet cho biết như sau: Bông hồng (qui tụ),bị lộ chuyển sang dấu hiệu viết Ba đình v.v….
    Không nói nhiều,mong Ông hảo ý,tình chiến hữu với nhau ,chúng ta đến tuởi xế chiều mong hai
    chữ bình an,

  2. Trung Kiên says:

    30 Tháng Tư, nên nhớ hay quên?

    Nhớ thì vẫn nhớ, nhưng có lúc phải “quên” để làm một cái gì đó có ý nghĩa hơn!

    CÁI NÀO ĐÁNG NHỚ VÀ CẦN HÀNH ĐỘNG NGAY?

    …chứ nhớ ngày 30/4 ngồi ôm mặt buồn bã, rồi bươi móc, và chưởi rủa nhau chí choé thì lợi ích gì hay chỉ làm trò hề cho thiên hạ???

    • Lamson72 says:

      Trích: Nhớ thì vẫn nhớ, nhưng có lúc phải “quên” để làm một cái gì đó có ý nghĩa hơn….”

      Đúng. Ông TK nên làm một cái gì có ý nghĩa hơn. Đề nghị TK nên về VN mà tự thiêu. Cái chết của TK sẽ đánh động cả thế giới như HT Thích Quảng Đức. Tui tình nguyện trả tiền vé máy bay cho TK. Nếu không thích về VN thì lên Washington ngay trước Tòa Bạch Cung làm một ngọn đuốc nhân quyền sẽ được đời đời ghi ơn

      Chứ ngày qua ngày cứ mở miệng nổ hơn tạc đạn chán chết !!!

  3. thùy says:

    “Xướng ca vô loại” NNN đả từng là thầy giáo ,đả từng là nhà viết tiểu thuyết ,và làm MC kiếm cơm,nuôi cthằng con trai.Tuy MC không hát nhưng củng là người”cùng hội cùng thuyền”,nên NNN đả biết phải biết.cai câu người xưa nói,diếc một cách khinh rẻ đó. .Không biết cái nhục mất nước như người ca nử trên sông Tân Hoài….
    Nhưng làm sao được .lở mang trong người “cái gene ” phản bội,bất cố liêm sỉ thua cả hề .Không còn dây thần kinh “xấu hổ” để đỏ mặt…
    Thăng con trai đả lớn ,có khi nào hỏi cha nó vì sao mẹ và em chết không ?

    • Hùng says:

      Bạn đúng là người CS chân chính: Bỉ ổi, vô liêm, lỗ mãng, mất dạy và hết sức ác độc!
      Tôi vẫn đang ở trong nước, luôn chứng kiến cái cảnh các người “lấy dân làm gốc” để rồi các người ngồi trên đầu, trên cổ nhân dân.
      Thế mà nói độc lập, tự do, hạnh phúc à!
      Hãy nghe bà Hiền Đức nói về vụ Văn Giang. Hay là các người là “đồ súc vật”?(theo ý bà Hiền Đức).
      Còn nữa, chữ nghĩa, trình độ của bạn thì….”đỉnh cao trí tệ”(nói thật, lớp mấy rồi sao mà viết tệ lậu thế?)

    • CSJ says:

      Nếu tôi không lầm thì cậu con trai này là con của người vợ thứ hai của ông Ngạn . Người vợ chết trên biển với cậu con trai đầu tiên của ông Ngạn là người vợ thứ nhất . Bà đó chỉ có mỗi người con đó với ông Ngạn thôi.

  4. Trung sy tan says:

    Sau 37 năm qua,cứ gần đến ngày 30/4 có những nỗi buồn sâu sa ,nhưng chưa bao giờ tôi chối bỏ tôi vẫn là một người lính,vẫn luôn giữ sự kiêu hãnh cho riêng mình. Chỉ buồn sao thỉnh thoảng vẫn có người tuổi đời không còn ít (thí dụ :Nguyễn cao Kỳ ,Nguyễn Ngọc Ngạn) nhưng tự hạ phẩm giá và tư cách của mình vào lúc cuối đời như vậy.

  5. Ngu Hết Biết says:

    Bác Ngạn bảo là tại long weekend gì gì đó thì không ổn
    Vì tui ở Berlin, ngày thứ 2 (30.4) vẫn là ngày đi cày…Không phải ai cũng được nghĩ

    Bác Ngạn bảo là cái cuối tuần dài sau muà đông lạnh thì cũng càng không ổn…
    Vì thỉnh thoảng cũng có những ngày lễ kéo dài (bắt cầu)

    Còn điều không ổn nữa mà bác Ngạn cố lảng tránh là ban tồ chức đã cố tình chọn Berlin, nơi rất đông người bên kia chiến tuyến (bác Ngạn có bao giờ vào các khu buôn bán thí dụ như Đồng Xuân và nghe bọn nó nhậu nhẹt và vổ tay hát rầm trời …như có bác hồ trong ngày vui đại thắng..???,) Cũng tại Berlin là nơi mà người tị nạn rất vất vả để giữ giới tuyến….Và bác Ngạn có biết cũng tại Berlin này muà hè năm ngoái..khi người Việt ở đây tổ chức biểu tình chống Trung quốc xâm lược thì ban tổ chức cấm người tham dự dùng cờ vàng mà chỉ được dùng cờ Việt cọng??

    Bác Ngạn không nên so sánh mình với Bằng Kiều hay Nguyễn Hồng Nhung. Vì Bác Ngạn là dân vượt biên tị nạn. Vì bác Ngạn đã viết sách chống cọng. Bác Ngạn dù vô tình hay cố ý cũng đã trở thành một biểu tượng chống cọng. Hay bây giờ bác Ngạn học theo Phạm Duy và bảo mình…chỉ chống gậy…chứ không hề chống cọng????

    Các show diển ở các nước Đông Âu (nơi Việt cọng hoàn toàn kiểm soát qua sứ quán ) thì nói làm gì. Ở đó làm gì có dân miền Nam vượt biên tị nạn. Ở nơi đó chỉ có những người tị nạn vì tiền. Nếu không thể kiếm tiền được nữa thì họ lại trở về VN mà đa số trong bọn họ không hề bị chính quyền khó dể

    Thật tình mà nói tui thậm ghét mấy thằng ca nhạc sĩ kiểu như thằng hề Hoài Linh ( nghe nói hắn nhận danh vị Nghệ sĩ nhân dân gì gì đó ). Hắn là một sự phản bội..

    Kế theo là thằng Quang Lê…cũng một lần lên radio đính chính vì sự phản đối của bà con khi hắn định hát show do Việt cọng tổ chức…(hình như có cả Như Quỳnh). Tui còn nhớ là Quang Lê còn bảo cha hắn là sĩ quan quân đội miền nam. Rốt cuộc thì giờ Quang Lê về Việt Nam hát cả show đám cưới con đại gia…và chắc sẽ hát luôn cả show đám tang nếu tiền thuê hát cao….
    Nghe thê thảm quá bác Ngạn ạ….
    Bên này đâu đến nổi chết đói dù không có việc làm và không có tiền….

    Có cần thiết phải bán rẻ danh dự và linh hồn không.

    Bác Ngạn đừng bào chửa là đó chỉ là làm ăn…Không ai đi làm ăn với kẻ đã giết người thân của mình.
    Thưa Bác là đã giết người thân của tôi thì tôi sẽ nhớ dù phải đến cả mãn đời
    Thưa Bác Ngạn
    Bác Ngạn không nghèo túng thì đừng làm bà con thất vọng vì trong giới nghệ sĩ đã có quá nhiều Hoài Linh, Quang Lê, và những tên phản bội gần đất xa trời nhu Phạm Duy…

    Nếu ngày xưa thế giới này không mở cửa và có lòng nhân đạo tiếp nhận chúng ta….thì không khéo hiện tại chúng ta chẳng đã trở thành những anh phu xích lô hay chị quyét chợ hay trở thành những tay ma cô đưa đón gái tơ cho ngoại quốc tại Việt Nam?

    Ngày đó dù vì lý do gì chúng ta đã phân chia và chọn giới tuyến thì bây giờ chúng ta sao nở phản bội lại. Cần phải có bao nhiêu Việt Khang hay Bùi Minh Hằng nữa hả bác Ngạn?

    • Builan says:

      Thưa anh,
      Anh KHÔN bỏ xừ mà anh bảo là Ngu Hết Biết
      Đọc coms cuả anh, tôi ước gì được một góc NGU cuả anh, đâu dám mơ đến “hết biết”
      Thế mơí biết không có caí NGU nào giống caí ngu nào ! tôi thấy caú ngu của Ngu Hết Biết sao mà dễ thương quá ! Tôi có cảm tưởng như anh đã viết THAY TÔI !
      Không phụ lòng anh . Tôi mời bà con cùng đọc !

  6. nguyenha says:

    Nhà văn là nghệ-sĩ,có trái tim “nhạy cảm’hơn mọi người,biết khổ-dau,buồn vui một cách “cặn kẻ”dể xây dựng tác-phẩm cuả mình có hồn,trung thực.Thế nhưng Ông Ngạn lại không có cái”nhạy cảm’dó,do dó trong quá trình” nhà-văn “của ông chẳng có tác-phẩm nào “ra hồn’.Việc ông chuyển qua nghề MC là một chứng-minh
    ” cảnh về chiều’của một nhà văn bất tài!!.Xem thế,chẳng còn gì dể trách Ông Ngạn nửa!! Ngày “húy nhật”của
    vợ con cuả Ông,mà Ông vẩn “cười”,dến nước nấy rồi,thì còn gì dể nói!!

  7. Tối ngày 23 tháng 4 năm 2012, giờ California, tôi nhận được tin các ca sĩ hải ngoại đã huỷ bỏ show ca nhạc ngày 30/4/2012 tại Berlin và sẵn sàng chấp nhận người tổ chức thưa kiện hoặc đòi đền bù thiệt hại.

  8. Vạch Áo says:

    Ha ha ha ! chúng nó cắn nhau ! Bây giờ chẳng biết đứa nào là thật đứa nào là dỏm ? Đường ta, ta cứ đi lâu lâu chỉ cần ném tí muối tiêu là chúng lại cấu xé nhau ngay.!! Mai mốt chỉ cần khen thằng nào một chút thì thằng ấy chết..”Ở rộng người cười ở hẹp người chê” Ông Bút muôn năm, Nguyễn Ngọc Ngạn muốn nằm, Hồ Láu Cá lên hương…Toàn Thắng Ắt về Ta…..

  9. Tý sún says:

    Khó khăn nào cũng vượt qua , coi bộ cái ngày 30 tháng 4 hàng năm VC sẻ không và chẳng bao giờ vượt qua nổi , nó còn cao hơn cả sóng thần mặc dù VC đã chi và bỏ ra rất nhiều tiền bạc sức lực và con người nhưng rốt cuộc vẩn hoài thất bại ê chề không thể nào lay nổi tinh thần của Việt Kiều . Nghỉ cũng lạ đời thiệt bọn VC bản chất là côn đồ dốt nát ( phá hoại ) là chuyên môn của bọn chúng , cho nên chúng thấy Cộng đồng VN Hải ngoại lớn mạnh nên ra tay gắng sức đã phá , chúng càng công phá bao nhiêu thì ngày 30 tháng 4 vẩn xảy ra đều mổi năm và cách xa bọn VC bấy nhiêu ! Đừng tưởng thời gian sẻ xoá nhoà ngày đau thương đó đâu , thời gian sẻ nuôi dưởng CĐVN ngày càng lớn mạnh và sẻ là sự đối nghịch và đối đầu với bọn ngoan cố VC . Tại vì sao ? Chuyện đáng làm xây dựng và hàn gắn thì bọn VC nói trắng ra là không có khả năng trong quá khứ hiện tại và cả mãi về sau này nửa , không có dấu hiệu gì cho thấy cả !

    Thế giới biến chuyển từng giây phút , bọn chúng sẻ làm gì trong ngày 30 tháng 4 khi thời gian sẻ kéo đi tất cả nhửng thành phần tham chiến và bọn ” cơ hội ” ! Còn người Việt ở hải ngoại ngày 30 tháng 4 là ngày chính đáng nhứt dể nói bày tỏ chia sẻ cùng nhau không phải với người cùng cảnh ngộ mà còn con cháu sau này nửa . Lịch sử nó đã viết như vậy rồi không thể thay đổi được nửa , không biết đỉnh cao trí tuệ của VC sẻ làm gì hả ?

    VC nghỉ bọn chúng hiểu người Mỹ nói riêng và Âu Châu nói chung bao nhiêu ?

  10. Ông Bút says:

    Tôi là Ông Bút, kính thưa quý diễn đàn:
    Xưa nay nhiều người viết báo thường dùng bút hiệu, nên tôi cũng học đòi, chứ tuyệt đối không là nặc danh. Vậy cho phép tôi trình bày tên thật, và được lý giải bút hiệu:
    Ông Bút: Tên Thật Nguyễn Mậu Hiệp, sinh năm 1954. Hiện đang ở Atlanta – Georgia – Hoa Kỳ
    Địa chỉ: 6025 Hickory Springs Dr. Norcross – Georgia 30021
    Phone: 678-770-1497 (Giờ Atlanta như VN, chỉ khác ngày và đêm)
    email: honnuocweekly22@yahoo.com
    Ông Bút: Trích từ điển tích, trong Cổ Học Tinh Hoa, tên thật của ông ta là Cổ Bật, có nhiệm vụ giữ ngựa cho nhà vua, một hôm vua bảo chọn 200 ngựa chiến, loại tốt nhất cho vua và triều thần đi săn, Cổ Bật chọn toàn ngựa xấu, nhiều người xiểm nịnh tâu vua: Cổ Bật khi quân nên chém đầu, vua ra lệnh chém. Trên đường ra pháp trường Cổ Bật ngữa mặt cười, vua kêu lại hỏi: Mày sắp chết, còn cười nỗi gì? Bật đáp: Tâu bệ hạ, thần chết chẳng qua mất nghề giữ ngựa, nhà vua chết mất tất cả: Giang sơn, tôn miếu…Vua hỏi: Cớ gì ta phải chết? Bật đáp: Giặc giả đang xâm chiếm biên cương, vua triều thần chẳng biết lo, tối ngày săn bắn. Ngựa để dùng chinh chiến, cứ đem vào việc vui thú, làm sao tránh họa diệt vong…Vua nghiệm ra lời nói của kẻ trung thần, tha cho ông tội chết, còn ban thưởng nữa. Nhân thấy trên đầu Cổ Bật có búi tóc cao và nhọn như cái ngòi bút, vua gọi là bút ông, từ đó người đời quen gọi là ông Bút. (chữ ông này không viết hoa, tôi dùng như một cái họ, nên viết hoa)
    Thiết nghĩ từ xưa, những trang quốc sĩ chẳng phải toàn xuất thân từ qúy tộc cao sang, Nên tôi (Hiệp) nguyện noi theo gương ấy.
    Xin chân thành tri ơn diễn đàn đã đọc, đã bình phẩm bài tôi viết. Tôi lưu lại lời quý vị và xem như khuôn vàng, thước ngọc cho tôi trau luyện thêm ngòi viết. Hầu đóng góp một phần bé mọn của mình, trong công cuộc yểm trợ tranh đấu cho quê nhà, sớm có ánh bình minh TỰ DO – DÂN CHỦ – NHÂN QUYỀN.
    Những gì còn hạn chế, chưa vừa lòng, chưa như ý mong được lượng thứ, cũng như được quý vỵ gia công chỉ bảo.
    Tôi không quên nói lời biết ơn sâu xa, đối với Ban Biên Tập các diễn đàn Internet, trong đó có quý vị Ban Biên Tập Đàn Chim Việt, đã cho tôi cơ hội bày tỏ ý kiến của mình trên diễn đàn.
    Trân trọng kính chúc quý vị và bửu quyến luôn an vui và may mắn.
    Nguyễn Mậu Hiệp (Ông Bút)

    • Trần Minh says:

      À há, tôi có biết ông Nguyễn Mậu Hiệp, tôi đã từng gặp ông trong lễ giỗ TT Ngô Đình Diệm tại…
      Mong ông giữ vững ngòi viết, tiếp tục nói thẳng nhũng gì ông cho là đúng

      Ở đời lời ong tiếng ve là chuyện rất bình thường. TT Harry Truman có nói, ” Không chịu nóng được thì đừng vào bếp’
      Mong ông tiếp tục vào bếp

Leave a Reply to Trung sy tan