Hòa giải với ai, kẻ đã chết hay người đang chịu đựng?
Sự kiện đảng CSVN cho phép trùng tu và ngay cả Thứ trưởng Ngoại Giao Nguyễn Thanh Sơn đã đến viếng thăm và thắp hương trước đài tưởng niệm anh linh các chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa tại nghĩa trang quân đội Biên Hòa được nhiều người cho rằng đó là dấu hiệu của tinh thần hòa giải.
Giả thiết đó là chủ trương có thật, giới lãnh đạo đảng CSVN cần hòa giải với ai trước, những người đã chết trong cuộc chiến hay những người đã và đang chịu đựng lầm than dưới ách độc tài của Đảng ?
Những người đã chết, dù người lính VNCH đã hy sinh để bảo vệ miền Nam tự do hay người lính miền Bắc chết oan ức chỉ vì ăn nhầm chiếc bánh tẩm thuốc độc “thống nhất, độc lập, tự do, hạnh phúc” của Đảng đều chưa cần hòa giải. Hòa giải thật sự và trước hết phải được thực thi với những người suốt 38 năm qua chịu đựng đưới ách độc tài toàn trị của đảng CSVN.
Hòa giải với đại bộ phận dân tộc đang chịu đựng không thể là một khẩu hiệu tuyên truyền mà phải dựa trên các nền tảng chính trị, kinh tế, xã hội cần thiết, và các nền tảng đó chính là sự thật, tự do, dân chủ và bình đẳng.
Hòa giải là con đường hai chiều, chiếc cầu nối nhau bằng nhiều nhịp, không ai có thể đứng bên này bờ và bắt người khác phải bơi qua sông để hòa giải với mình.
Gần 38 năm, giới lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam có tất cả những phương tiện để thực thi hòa giải hòa hợp dân tộc nhưng họ đã không làm. Lý do, nếu làm thì họ không phải là Cộng Sản. Hòa giải hòa hợp dân tộc đặt cơ sở trên sự bao dung, bình đẳng vốn đi ngược lại mục tiêu thống trị Việt Nam bằng các phương tiện bạo lực mà đảng đã và đang dùng.
Ngày nay, trên khắp ba miền đất nước, hàng ngàn đồng bào, nhất là tuổi trẻ vẫn đang đốt cháy tuổi xuân trong bốn bức tường đen chỉ vì họ đã gióng lên khát vọng dân chủ, tự do, nhân bản thật sự của dân tộc Việt Nam. Và tại hải ngoại, đại đa số trong số 300 ngàn trí thức Việt Nam, như nhiều nguồn ước lượng, vẫn không hợp tác với đảng và nhà nước CSVN. Họ chẳng phải thuộc thành phần “bám theo chân đế quốc” hay “chống Cộng tới cùng” gì đâu mà là những người thật sự quan tâm cho tương lai dân tộc.
Việt Nam phải vượt qua. Việt Nam phải thăng tiến. Nhưng chướng ngại lớn nhất trên con đường dẫn tới một tương tốt đẹp, tự do, dân chủ, giàu mạnh không phải vì thiếu hòa giải, hòa hợp mà quan trọng hơn vì cơ chế độc tài đảng trị như một bức tường đang chắn ngay trước lối đi lên. Một khi cơ chế độc tài sụp đổ, cây dân chủ tươi xanh, dân tộc đoàn viên, hòa giải hòa hợp tự nhiên sẽ đến mà không cần ai ban phát.
Ngày đó, những người đã chết, dù chết ở đâu, An Lộc, Bình Long, Trị Thiên, Trường Sơn hay thân xác đang nằm bơ vơ trên hải đảo xa xôi Koh Kra, Palawan, Pulau Bidong, Sungai Besi, Bataan, Whitehead, Panat Nikhom, Galang cũng sẽ được quy hồi, cải táng, khói hương.
Ngày đó, cả dân tộc có thể sẽ ôm nhau khóc một lần cho cạn hết nỗi đau để rồi sau đó cùng nhau nỗ lực cho một tương lai tự do, nhân bản, dân chủ và thịnh vượng cho đời đời con cháu mai sau.
Trần Trung Đạo
Nguồn: Facebook Trần Trung Đạo
HÒA GIẢI ĐỂ YÊU THƯƠNG; HÒA GIẢI ĐỂ XÂY DỰNG ĐẤT NƯỚC.
Sắp đến 30/4 rồi, ngày mà non sông thu về một dải, Nam Bắc sum họp một nhà vui biết là bao. Bao nhiêu xương máu, của cải để có ngày Thống Nhất đấy. Vui đấy, nhưng cũng buồn đấy, vì chiến tranh đã qua đc gần 40 năm rồi, nhưng vẫn còn đó sự thù hận, còn đó những đau thương. Sự đau thương ở đây là những người lính của cả hai bên đã hy sinh, mà chưa tìm thấy đc mộ, chưa đc về với gia đình người thân. Những bà mẹ tuổi đã gần đất xa trời mà chưa biết con mình ở đâu, những bà mẹ luôn nhìn về nơi xa, mẹ ko còn nước mắt để khóc cho những đứa con đã chết cho lý tưởng của mình. Vẫn còn đó những nấm mộ, mà trên tấm bia chỉ là hai từ “Vô danh”. Còn thù hận là sự thù hận của nhiều người tị nạn sau năm 75. Ngày xưa họ bỏ nước ra đi vì sợ sự thay đổi, vì trước đó họ đc bảo rằng Cộng Sản là giết người ko ghê tay. Nên khi chính quyền mới đc thành lập, họ sợ bị trả thù nên họ đã bỏ chạy. Về sau này do có những chính sách bị thực hành một cách sai lầm và do sự đói nghèo nên đã khiến cho không ít người dân miền Nam phải đêm chôn dầu vượt biển. Họ ra đi mà ko biết đc là mình sẽ đi về đâu, sẽ sống hay là chết, nhưng do hoàn cảnh và vì tương lai nên họ đã ra đi. Họ đi bằng mọi cách, bằng mọi đường và bằng mọi giá. Họ lênh đênh trên biển trên những con thuyền nhỏ bé đơn sơ, vậy mà trên những con thuyền ấy mang theo mấy chục mạng người đủ mọi lứa tuổi, mọi thành phần của xã hội. Họ lênh đênh trên biển, sống chết đều do ông trời quyết định và họ cũng đành mặc cho số phận. May mắn cũng đến với họ, họ đã đc những con tàu lớn cứu, đưa họ lên tàu cho họ sự tái sinh lần hai và nhừng người đó đã làm nên cộng đồng Người Việt tại Hải ngoại. Nhưng đấy là những con thuyền may mắn, còn những con người trên các con thuyền ko may mắn thì sao? Thuyền của họ gặp cướp biển, chúng giết người cướp của và chúng hãm hiếp đàn bà, phụ nữ. Đáng sợ hơn cả là những cơn bão, một con sóng to có thể nhấn chìm cả con thuyền trở mấy chục người và kết cục là ….. Những người may mắn đã đến đc miền đất hứa, miền đất đc gọi là xứ sở Tự Do. Ở đó họ làm lại từ đầu bằng hai bàn tay trắng, tất cả đối với họ bắt đầu bằng số 0. Do họ chăm chỉ làm ăn, nên họ đã thành công, họ đã sinh ra thế hệ thứ hai và bây h là cả thế hệ thứ ba. Dù xa quê hương nhưng họ luôn hướng con mình về với những giá trị của Cha Ông để lại, họ dạy con họ văn hóa Việt và quan trọng hơn cả là họ dạy con cái họ nói tiếng Viêt. Nhưng không phải ai cũng chăm chỉ làm ăn, xây dựng cuộc sống mới nơi xứ người, trong số những người tị nạn đó có những quan chức cũ của chế độ cũ, họ ko chịu nhìn vào sự thật là thời thế đã đổi thay, lịch sử đã sang trang khác. Họ tìm mọi cách để chống phá Chính phủ trong nước, họ nên kế hoạch đánh bom cướp chính quyền, họ hô hào chống Cộng một cách cực đoan, họ tôn sùng lá cờ vàng là di sản của người Pháp tạo ra. Họ chống đối một cách cực đoan không biết mệt gần 40 năm qua và họ vẫn hy vọng Chính Phủ Hoa Kỳ sẽ giúp họ khôi phục lại cái chế độ thối nát của họ. Các tổ chức chống cộng đc lập ra bởi những kẻ cơ hội, chúng lợi dụng lòng tin của những người nhẹ dạ cả tin với những lời hứa hão huyền, rằng sẽ khôi phục lại Quốc Gia Cộng hòa của họ. Mỗi khi có đoàn lãnh đạo nào của Việt Nam sang Mỹ là họ biểu tình, hay chỉ là một ca sỹ ở trong nước sang sang biểu diễn, họ cũng sẽ biểu tình nếu ca sỹ đó đã từng hát những bào hát ca ngợi và Đảng về Bác Hồ, thì đó cũng là một cái cớ để họ mở ra một cuộc biểu tình một cách điên cuồng mù quáng, họ chửi rửa bằng những từ ngữ tục tữu nhất mà họ có thể nghĩ ra. Trong số họ có những con người đã nhận việc làm của mình là vô ích, là sai trái và họ đã quay về chung tay cùng xây dựng Đất nước. Thì lập tức những người coi anh là chiến hữu sẽ quay sang chửi bới, cô lập anh, đánh đập anh. Nếu nói về những người Chống Cộng Cực Đoan thì nhiều lắm, kể mãi cũng ko hết đâu. Chỉ muốn nhắn những người vẫn đang điên cuồng CCCĐ rằng, Đất nước đã hòa bình 40 năm rồi, chiến tranh đã lùi xa, thôi thì hãy cùng nhau đóng cánh cửa của sự thù hận mù quáng, để mở ra cánh cửa hòa hợp, cánh cửa của yêu thương, xây dựng một gia đình đoàn kết, vì chúng ta đều là người Việt Nam, đều là con Rồng cháu Tiên. Người Mỹ họ đã thả hai quả bom nguyên tử xuống Nhật Bản, nhưng họ đã xóa bỏ thù hận để là đồng minh của nhau, họ làm đc sao chúng ta ko làm đc. Đất Nước Việt Nam ngày càng phát triển, đc các nước trên thế giới đánh giá cao. Lá cờ đỏ sao vàng đã bay ngang hàng với cờ Mỹ, Anh, Đức…… và các nước khác. Những ai còn có sự chống đối, thì hãy về với Đất mẹ, để thấy sự đi lên của chúng ta. H đây chúng ta phải đoàn kết lại, để xây dựng và bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ và biển đảo mà Tổ tiên chúng ta đã để lại cho chúng ta.
Khôn ngoan đối đáp người ngoài
Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhau.
Pax Thien
Chiến tranh đã đi qua gần bốn thập kỷ. Thế hệ những người trẻ tuổi sinh ra sau ngày đất nước hoàn toàn giải phóng chúng tôi may mắn không hề biết đến mùi khói súng và cả nỗi đau chia cắt đất nước. Chúng tôi lớn lên, dẫu đất nước còn nghèo khó, tuổi thơ dẫu còn phải ăn cơm gạo tấm độn lẫn sắn khoai, nhưng đó là tuổi thơ thánh thiện được tung tăng cắp sách tới trường với những ước mơ trong trẻo. Nhưng trên đường đi của người làm báo, tôi đã gặp nhiều cuộc đời khác mà tuổi thơ của họ, số phận của họ gắn liền với số phận của dân tộc. Trong số những người mà tôi đã gặp ấy, có cả những người “từng ở phía bên kia”, những người mà 38 năm trước đã bỏ nước ra đi vào ngày 30-4-1975 lịch sử, vì thù hận đã tham gia chống phá đất nước từ bên ngoài… Hôm nay, khi đất nước liền một dải, như “đứa con xưa đã tìm về nhà”, họ kể lại cho chúng tôi hành trình tìm về nguồn cội để tạ tội với Tổ quốc, để nhìn về phía trước đồng hành cùng dân tộc.
HALOAN
Xin copy lại :
vkmy says:
20/04/2013 at 11:17
Sở dĩ CSVN cho phép tôn tạo nghĩa trang là do đề nghị đòi hỏi của phìa hải Ngoại và các nhà dân chủ trong nước và cả đề nghị của chính phủ Hoa Kỳ nữa . Nếu CSVN không đồng ý thì các ông bảo là dã man, là đến người chết cũng trả thù là…là…thế này là thế nọ. Nay CSVN đồng ý với yêu càu của các ngài thì các ngài vẫn ‘già họng chửi”.
Thế có phải là “lưỡi không xương không?
Thế có phải là “dân trí thấp’ và cãi cùn không?
Kể từ khi Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị giết, Hoa Kỳ đã chi phối miền Nam cả về quân sự, kinh tế lẫn chính trị và đưa người của họ lên nắm chính quyền. Trong tình trạng như vậy, miền Nam khó quyết định được số phận của mình. Nhưng Tổng Thống Thiệu là người phải chịu trách nhiệm trước dân tộc và trước lịch sử về những thảm trạng do các quyết định sai lầm của ông gây ra.
Chiều 29.4.1975, Tướng Ted Seron đã rời khỏi Việt Nam trên một chiếc trực thăng ở trên nóc của Toà Đại Sứ Mỹ. Số phận của VNCH chấm dứt.
Ngày 18.4.2013
Lữ Giang
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ
Lê Quang Lưỡng
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ
Xác thân này đâu chết cho quê hương?
Súng gươm xưa đã bỏ lại chiến trường!
Thân chiến bại nhục nhằn nơi đất khách!
Hơn nửa đời đã tan rồi khí phách.
Nhớ bạn bè nằm xuống nghĩ mà đau!
Không quan tài cờ phủ giữa chiến hào,
Máu thịt đã thấm vào lòng đất mẹ.
Bao năm trời bao nhiêu người trai trẻ,
Chết không cần cờ phủ vẫn uy nghi.
Khi nằm xuống bạn nào đã cần gì?
Chỉ ước muốn thân này dâng đất nước,
Ta giờ đây đã tàn bao mơ ước!
Chuyện ngày xưa chỉ còn thấy trong mơ…
Ngày về quê càng lúc càng xa mờ.
Thời gian vẫn lạnh lùng theo năm tháng,
Tuổi càng cao lòng càng nghe mặn đắng!
Xót thân này khi chết bỏ lại đây!
Nơi xứ người bạn hữu chẳng còn ai??
Mai tôi chết cờ vàng xin đừng phủ.
“Tôi làm tướng không bảo vệ được nước, khi nước mất tôi đã không dám chết theo nước, nên khi tôi chết già yêu cầu đừng phủ quốc kỳ lên quan tài tôi, vì tôi tự biết mình không xứng đáng được hưởng lễ nghi nầy.”
“Trong cuộc chiến 20 năm dưã phe cộng sản và phe Việt Nam cộng hoà ,khi chưa ai chịu cho ai là chân lý thì bắt buộc phải được làm anh thua làm em, thắng là vua thua là dặc, thắng là chánh thua là tà không thể nào chối cãi được, đả là dặc mà còn ngoa mồm.(NGuyễn Kỳ Lưu)
“Được làm Vua thua làm giặc” là lời người đời, là “ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ” mỉa mai chửi mắng nguyền rủa bọn người hung ác, nhờ bạo lực hung tàn phi nhân phi nghĩa, mà lên làm đầu nậu, chứ không có chính nghĩa.
“Được làm Vua, thua làm giặc” là lời người đời, là ngàn năm bia miệng vẫn còn trơ trơ nguyền rủa, mắng chửi bọn cộng sản Hồ chí Minh tàn dân hại nước, phản quốc bán nước, đón quân tàu cộng vào Việt nam, nhờ súng đạn tàu cộng, dựa vào tàu cộng chống lưng mà dựng nên chế độ cộng sản VNDCCH độc tài đê tiện gian ác, làm đầu nậu trấn lột nhân dân đất nước Việt, chứ bọn cộng sản Hồ chí Minh không có chính nghĩa, không đuọc người dân VN chấp nhận.Nguoiwf dân V, từ 1945 cho đến 2013 không bao giờ chấp nhận chủ thuyết Mác Lê tội ác & chế độ cộng sản ác quỷ.
Chỉ có bọn hồ đồ & vô đạo đức, và NGuyễn Kỳ Lưu, mới lấy lời nguyền rủa “được làm vua thua làm giặc” làm “chân lý sáng ngời” đánh giá “bên thắng cuộc”, bọn cộng sản Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng tàn dân hại nước, là “chánh”, gọi bên thua cuộc là “tà”
trong khi thực tế & thời gian, cho thấy chính là Việt Nám Cộng hòa, chế độ & con người VNCH, với cuộc sống tử tế của mình, mặc dầu là “bên thua cuộc” nhưng lại là lực lượng đã/đang giải phóng “bên thắng cuộc”,
nhờ noi theo, phải noi theo chế độ & con người & cuộc sống VNCH, nước Việt nam mới có thể khá lên được.
Ách cai trị cộng sản & chế độ cộng sản Hồ chí Minh, bọn ác quỷ cộng sản & bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian có muốn chơi trò “name calling”, gọi VNCH là gì thì gọi, nhưng sự thật vẫn là, cầu cho VN ngày nay đuọc như VNCH năm xưa, cho nước khỏi nhục, cho dân khỏi khổ !
Nghị viên Hoàng Duy Hùng họp báo tường trình chuyến đi Việt Nam cuối thảng/2013
Phe chống đối Nghị viên Hoàng Duy Hùng thất bại trong âm mưu kêu gọi tảy chay họp báo. Thêm một bằng chứng những người đánh võ bằng mồm đã câm họng trước sự thật phũ phàng và chuyến đi Việt Nam cuả Nghị viên Hoàng Duy Hùng. Không có một người biểu tình, dù rắng ông nguyên Đại tá Trương Như Phùng cùng đệ tử “đại uý” nhà Đòn và ông Nghị hụt Nguyễn Thái Học đã ra sức kêu gọi tổ chức biểu tình. Rất tiếc không có đến một người biểu tình kể cả người kêu gọi.
Ngày 20 tháng 4 năm 2013
Thư Cảm Tạ Buổi Gặp Gỡ Truyền Thông và CửTri Vào Ngày Thứ Bảy 20 tháng 4 năm 2013 từ lúc 1 giờ trưa đến 3 giờ 30 chiều tại Tracy Gee Community Center, 3599 Westcenter Dr., Houston TX 77042.
Kính thưa quý Cơ Quan Truyền Thông và Quý Cử Tri:
Vào lúc 1 giờ 30 ngày 20/4/2013, Nghị Viên Al Hoàng đã có một buổi gặp gỡ truyền thông và cử tri người Việt tại Tracy Gee Community Center (Tracy Gee Community Center thuộc sở hữu và điều hành của Harris County trong District F của Houston, không phải là Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng Trung Hoa như nhiều người nghĩ), và kết thúc lúc 3:30 chiều như dự định.
Về phía truyền thông có phóng viên Ngọc Tân đại diện cho Đài Sài Gòn Network- 51.3, phóng viên Nhơn Trần đại diện cho Đài VanTV-55.2 và phóng viên Hưng Yên đại diện cho Đài BYN-57.3. Về phía thân hào nhân sĩ và cử tri có khoảng chừng 15 người gồm bác Trần Diễm, Giáo Sư Mai Thanh Truyềt, cựu Thiếu Tá Lê Văn Sanh, cựu Thiếu Tá Nguyễn Thực, ông Trần Hoàng Sa, ông Bob Đoàn, v.v.
Quý cơ quan truyền thông đã nêu những thắc mắc của khán giả, và đặt những câu hỏi cụ thể với Nghi Viên Al Hoàng từ vấn đề đa đảng cũng như vụ Cồn Dầu… Quý thân hào nhân sĩ đã đặt những câu hỏi con đường đấu tranh nào tốt đẹp nhất cho đất nước Việt Nam hiện nay. Nghị Viên Al Hoàng đã trả lời từng chi tiết để quý khán giả tự tìm câu trả lời chính xác đâu là sự thật.
Buổi Họp Báo và Gặp Gỡ Quý Cử Tri của Văn Phòng Nghị Viên Khu Vực F đã được quay phim do ba Đài Truyền Hình và Văn Phòng Nghị Viên Khu Vực F. Văn Phòng Nghị Viên chúng tôi sẽ chuyển toàn bộ Buổi Họp Báo này lên youtube, xin quý vị đón xem.
Văn phòng Nghị Viên Khu Vực F xin chân thành cám ơn quý cơ quan truyền thông, quý thân hào nhân sĩ và quý cử tri đã bỏ chút thời giờ quý báu đến tham dự buổi họp báo cũng như đã đặt những câu hỏi đến Nghị Viên Al Hoàng. Buổi họp báo đã diễn ra trong trật tự, cởi mở, và tôn trọng lẫn nhau. Nếu có gì sơ sót, xin quý vị niệm tình tha thứ.
Trân trọng cám ơn và kính thông báo,
Al Hoàng, Nghị Viên Khu Vực F Thành Phố Houston.