WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Sự can đảm của đảng Cộng sản Việt Nam

ĐH ĐCS XI. Hình Reuters

Đảng Cộng sản Việt Nam có rất nhiều điểm đáng bị chê trách, tuy nhiên, theo tôi, họ có một ưu điểm rất đáng khâm phục, ít nhất, với riêng tôi: sự can đảm.

Trước, trong chiến tranh: họ can đảm. Can đảm khi đánh nhau với Pháp: từ thân phận một nô lệ, họ dám nổi dậy, bất chấp mọi hiểm nguy; và chỉ với những thứ vũ khí thật thô sơ, có khi chỉ là gậy gộc, họ dám chống lại kẻ thù mạnh hơn họ gấp trăm, thậm chí, gấp ngàn lần. Theo dõi những thước phim tài liệu về Điện Biên Phủ, tôi nghĩ, chúng ta không thể không khâm phục. Cố vấn Trung Quốc giúp đỡ ư? Ừ, nếu có, thì họ chỉ giúp được phần trí tuệ, chứ còn phần can đảm thì cũng vẫn thuộc về những con người hì hục khiêng súng, khiêng đạn qua bao nhiêu là đồi, núi, rừng, suối… từ ngày này sang ngày khác, và cuối cùng, đối diện với một đội quân được trang bị những thứ vũ khí cực kỳ tối tân.

Trong cuộc chiến thời 1954-75 cũng vậy. Tôi đọc được khá nhiều tài liệu diễn tả sự thán phục của một số lính Mỹ trước sự chịu đựng gần như ngoài sức tưởng tượng của bộ đội Bắc Việt. Trước khi quân Mỹ đổ bộ đến một nơi nào đó, máy bay đã thả bom cày nát mặt đất, ngỡ như không còn một gốc cây nào còn đứng vững, không một khoảnh đất nào còn nguyên vẹn, vậy mà, người ta vẫn phát hiện có một số du kích hay bộ đội nào đó còn ôm súng nằm yên chờ phục kích. Một số người Mỹ nói: Họ không thể nào hiểu nổi!

Bây giờ, bước sang thập niên thứ hai của thế kỷ 21, những người cộng sản Việt Nam, nhất là hàng ngũ lãnh đạo, vẫn còn giữ được sự can đảm không ai có thể tưởng tượng được của họ: Họ không biết sợ gì cả. Tuyệt đối không sợ. Họ không hề sợ nói những điều nhảm nhí. Và họ cũng không hề sợ làm những điều có thể bị chê là ngu xuẩn. Họ không hề sợ.

Như, chẳng hạn, đầu tháng 10 năm 2009, để tạo cớ bắt nhà văn Trần Khải Thanh Thủy, họ đã dàn dựng lên cảnh ẩu đả trước cửa nhà bà khiến cho một người đàn ông bị thương. Bằng chứng mà công an đưa ra là bức ảnh một người đàn ông máu me dầm dề từ tai xuống cổ, xuống cả chiếc áo trắng đang mặc. Với bằng chứng ấy, họ hy vọng có thể buộc Trần Khải Thanh Thủy tội cố ý đả thương người khác. Có điều, ngay sau đó, một số thành viên thuộc Diễn Đàn Xcafevn phát hiện: đó chỉ là bức ảnh ghép dựa trên một bức ảnh đã được chụp từ hơn bốn năm về trước! Khi sự giả dối của họ bị vạch trần, họ xí xóa bằng cách thả Trần Khải Thanh Thủy chăng? Không, họ vẫn đưa bà ra tòa và vẫn bắt bà bỏ tù. Tại sao ư? Thì tại họ cóc sợ cái gì cả. Kể cả sự thật. Vậy thôi.

Hay, gần đây, để bắt luật sư Cù Huy Hà Vũ, họ buộc ông tội ngủ với gái mại dâm. Té ra, không phải. Cô gái trong phòng của Cù Huy Hà Vũ là một luật sư đồng nghiệp. Cái cớ bắt người vì tội mua dâm, như thế, hóa thành vô duyên. Nhưng không sao, họ vẫn tiếp tục bắt giam Cù Huy Hà Vũ. Tại sao? Thì cũng vẫn tại họ cóc biết sợ cái gì cả. Kể cả liêm sỉ. Vậy thôi.

Nhưng không đâu sự can đảm của đảng Cộng sản, đúng hơn, của hàng ngũ lãnh đạo cao nhất của đảng Cộng sản, lại được thể hiện rõ cho bằng trong bản báo cáo chính trị được đọc trong đại hội đảng lần thứ 11 vừa mới diễn ra. Trong bản báo cáo ấy, họ nói toàn những điều ngược ngạo, trái với sự thật và trái với lịch sử; trái một cách hiển nhiên; trái đến độ không một kẻ có tâm trí bình thường nào dám nói; vậy mà họ vẫn nói.

Như, chẳng hạn, trong “Dự thảo Cương lĩnh xây dựng đất nước trình Đại hội XI”, họ vẫn khẳng định chủ nghĩa tư bản, tuy vẫn “còn tiềm năng phát triển, nhưng về bản chất vẫn là một chế độ áp bức, bóc lột và bất công”. Họ không dám nói, như mấy năm về trước, là chủ nghĩa tư bản “đang giãy chết” nhưng giọng của họ vẫn còn đầy răn đe: chính những “sự vận động của những mâu thuẫn nội tại đó [trong lòng chế độ tư bản] và cuộc đấu tranh của nhân dân lao động các nước sẽ quyết định vận mệnh của chủ nghĩa tư bản.” Rồi họ dõng dạc tuyên bố: “Theo quy luật tiến hóa của lịch sử, loài người nhất định sẽ tiến tới chủ nghĩa xã hội.”

Rồi, trong “Dự thảo Báo cáo chính trị của BCH Trung ương Đảng”, họ lại “một lần nữa khẳng định: Chỉ có chủ nghĩa xã hội mới bảo đảm cho dân tộc ta có độc lập, tự do thực sự, đất nước phát triển phồn vinh, nhân dân có cuộc sống ấm no, hạnh phúc.”

Ở vào thập niên thứ hai của thế kỷ 21 như hiện nay, sau khi chế độ xã hội chủ nghĩa ở khắp nơi đã sụp đổ, sau khi đã có hàng ngàn tài liệu vạch trần những sai lầm trong hệ thống xã hội chủ nghĩa và những bất cập trong tư tưởng chính trị của Marx và Lenin (chưa nói đến tư tưởng của Stalin và Mao Trạch Đông), mà vẫn còn viết được như vậy quả là một sự can đảm phi thường.

Chính những đảng viên kỳ cựu ở Việt Nam cũng thấy rõ điều đó. Trong cuộc hội thảo góp ý cho Văn kiện Đại hội đảng được Trung tâm thông tin và dự báo kinh tế xã hội quốc gia phối hợp với Hội khoa học kinh tế Việt Nam tổ chức tại Hà Nội vào đầu tháng 10 năm 2010, nhiều người, ví dụ, ông Nguyễn Trung, cựu Đại sứ Việt Nam tại Thái Lan và cựu thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng, nói thẳng: “Viết về nhận định quốc tế – sai. Viết về nhận định các nước XHCN – cũng sai. Viết về nhận định tình hình trong nước – cũng sai.” Rồi ông thêm: “Tôi lấy ví dụ, các nước XHCN còn lại kiên định con đường XHCN, thế chúng ta theo Triều Tiên à, theo Bắc Triều Tiên à? Không được các đồng chí ạ! Viết về quốc tế sai, viết về đất nước sai giữa tình hình thế giới cũng sai chỗ ấy nên bỏ, nếu còn giữ lại thì nguy hiểm.” Hay, như Giáo sư Trần Phương, cựu Phó thủ tướng, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại nhiều lần: nói như bản dự thảo là “nói bậy”, là “bịp thiên hạ”, là “nhắm mắt trước thực tế”, là “nói một đằng, làm một nẻo”, v.v…

Những lời phát biểu của Nguyễn Trung hay Việt Phương có gì mới mẻ không? Không. Chúng chỉ mới ở việc họ dám nói thẳng ra chứ về nội dung thì hầu như ai cũng biết cả. Chính bà Phạm Chi Lan, cựu thành viên Ban nghiên cứu của Thủ tướng, cũng trong cuộc hội thảo trên, công nhận điều đó.

Bà kể: khi về các địa phương, đề cập đến các dự thảo về chiến lược hay chính sách của Đại hội đảng, bà nghe rất nhiều người, trong đó có khá nhiều tỉnh ủy viên, hỏi: “Chị ơi, thế cái cậu viết cái này ra, cậu ấy tin cái này là thật à?” hay “đến bây giờ vẫn còn tin, vẫn còn để như thế này à?” Rồi bà lo lắng: “những người bên ngoài người ta sẽ hiểu như thế nào về mình” [khi mình cứ]  “nói những cái trật khấc hết cả, nói những cái nó lạc hậu, nó xa xôi, nó cũ kỹ như vậy”? Rồi bà đặt giả thuyết: “[M]ột là người ta đánh giá là mình dốt, là mình ngu muội đến bây giờ mà đi hiểu thế giới theo cái cách như thế, định hướng đường hướng phát triển của mình theo cái cách như thế. Hai là (…) cũng lại cho là mình giả dối nốt.” Cuối cùng, bà tự hỏi: “Thế thì bây giờ trong thế giới hiện nay người ta có muốn chơi với những người ngu muội hay không, người ta có muốn chơi với người giả dối hay không?”

Giới lãnh đạo có sợ những điều bà Phạm Chi Lan vừa nói không?

Chắc chắn là không. Bằng chứng: những điều mà bà Lan cho là “trật khấc”, “lạc hậu”, “xa xôi”, “cũ kỹ”, “dốt”, “ngu muội” hay “giả dối” hay những điều ông Nguyễn Trung cho là “sai”, ông Việt Phương cho là “nói bậy” hay là “bịp” ấy vẫn cứ xuất hiện một cách hùng hồn, dõng dạc trước Đại hội và cả thế giới.

Bởi thế, tôi mới nói là họ can đảm.

Can đảm bất chấp sự thật. Bất chấp thực tế. Bất chấp lịch sử. Bất chấp tất cả.

Miễn là còn được giữ quyền.

À, mà còn tiền nữa chứ.

Phải không?

Nguồn: Blog Nguyễn Hưng Quốc (VOA)

9 Phản hồi cho “Sự can đảm của đảng Cộng sản Việt Nam”

  1. D.Nhật Lệ says:

    Thật ra,thâm ý của nhà phê bình NHQ.là khen mỉa mai hay là khen đểu kiểu Bắc kỳ,chứ không phải là
    ông dùng chữ sai đâu.Ban đầu,ông ta giả vờ đứng về quan điểm nhập nhằng,tự đồng hóa mình với dân
    tộc của VC.để khen rồi sau đó những hèn nhát của chúng mới được ông phơi ra hết.Chỉ như thế bài viết mới được CAM chú ý đọc,chứ chê thẳng thừng liền thì chúng chẳng thèm ngó tới,nói gì đọc !

  2. xoathantuong says:

    Nói đảng CSVN can đảm có lẽ đúng.

    Mấy ai can đảm để người dân nhổ nước miếng vào mặt hoài hoài mà vẫn vểnh mặt hãnh diện?

    Mấy ai can đảm để cứ diễu tiếp khi khán giả đã ngấy tới tận cổ và la ó đòi đuổi khỏi sân khấu?

    Mấy ai can đảm để tiếp tục đóng vở kịch mà chính mình cũng thấy vở kịch mình đóng dở ẹt?

    Mấy ai can đảm để công bố di chúc của ông Hồ Chí Minh xin được hỏa thiêu nhưng vẫn cứ để xác ông Hồ nằm chờ hàng bao nhiêu năm nay?

    Mấy ai can đảm để nói điều đó là chân lý rồi mấy hôm sau lại nói điều ngược lại: tịch thu tài sản nhân dân, công hữu hóa, rồi lại tư hữu hóa, tư bản hóa?

    Nhưng như thế gọi là can đảm hay đúng hơn phải nói là trâng tráo ba bựa? Và ba bựa trâng tráo có nguồn gốc lịch sử từ ông Hồ Chí Minh chứ chẳng mới gì.

    Có lẽ đảng CSVN họ nghĩ: Tại sao mấy con đĩ làm được mà ta không làm được. Tất cả cũng vì tiền, phải không nào?

    *
    Thôi, tôi xin được kể một câu chuyện cười để thay đổi một chút.

    Cam Dai Bay

    A Western tourist asked a Vietnamese tourist guide: “I have been to VN many times and I have been to Ha Long Bay and Cam Ranh Bay but there is a third bay I have seen it advertised on the walls, everywhere, but I cannot find it.”

    Tourist guide: “Really, what does it say?”

    Tourist: “Cam Dai Bay!”

    Tourist guide (whispering to the tourist’s ear): “Sh…ttt! Don’t mention that! Top secret!!! Around here, people call it DAI BAY for short, meaning GREAT bay, reserved for GREAT people, Politburo and top party members only!! We don’t know where it is. Only they know how to go DAI BAY! They are all trained in DAI BAY!! They all love to go DAI BAY!! But the champion of all champions in DAI BAY is our GREAT leader Ho Chi Minh himself who created the art of DAI BAY!! That’s why, you can see BAC HO BI DAI everywhere you go. But you keep this to yourself ok?”

    Tourist: “ok, ok, my lips are sealed! Top secret!!!”
    (TTLân phóng tác, Trích từ Ý kiến Bạn đọc, DCVOnline.net)

    (tạm dịch, xoathantuong)
    Cam Dai Bay

    Một du khách Tây hỏi một hướng dẫn viên du lịch Việt:

    - Tôi đã đến VN nhiều lần và tôi đã đi vịnh Hạ Long và vịnh Cam Ranh, nhưng có một vịnh thứ ba tôi thấy có quảng cáo trên các bức tường, ở khắp mọi nơi, nhưng tôi không thể tìm thấy nó.

    Hướng dẫn viên:

    - Vậy sao, quảng cáo đó viết gì vậy?

    Du khách:

    - Cam Dai Bay! (Ý muốn nói vịnh Cam Dai)

    Hướng dẫn viên thầm thì vào tai du khách:

    - S… ụyt! Đừng nói về điều đó! Tối mật! Ở đây người ta gọi tắt là DAI BAY, có nghĩa là vịnh Vĩ Đại, dành riêng cho những người Vĩ Đại, những người trong Bộ Chính Trị và các đảng viên hàng đầu!! Chúng tôi không biết nó ở đâu. Chỉ có họ mới biết làm thế nào để đi DAI BAY! Họ đều được đào tạo ở DAI BAY!! Tất cả họ đều thích đi DAI BAY!! Nhưng nhà vô địch của những nhà vô địch DAI BAY là lãnh tụ Vĩ Đại Hồ Chí Minh của chúng tôi, chính Người đã tạo ra nghệ thuật DAI BAY!! Đó là lý do tại sao người ta có thể thấy BAC HO BI DAI ở khắp nơi. Nhưng nhớ giữ kín điều này, đừng nói cho ai biết, ok?

    Du khách:

    - ok, ok, tôi lấy băng keo dán miệng! Tối mật!

    ./.

  3. Lẽ ra trong tựa đề bài viết tác giả phải đặt chữ can đãm trong ngoặc kép: ‘Sự “can đãm”của đảng CSVN’.
    Ngay đoạn đầu bài viết Nguyễn Hưng Quốc đã lầm lẩn khi xem nhóm Cộng Sản là thành phần can đảm duy nhứt đánh nhau với Pháp.
    Tôi phục bình luận gia Ngô Nhân Dụng dùng chữ “trâng tráo” rất hay khi mô tả về tính chất của đãng CSVN.
    Ước mong tác giả Nguyễn Hưng Quốc cho biết ý kiến và phản hồi khi bị phê bình dùng chữ hơi “weird” và hành văn hơi lẩn thẩn như thế.

  4. Nhà văn Nguyễn Hưng Quốc dùng chữ hơi nhập nhằng khiến người đọc hiểu lầm tác giả đang “nâng bi” đảng Cộng Sản Việt nam.
    Lẽ ra trong tựa đề bài viết tác giả phải đặt chữ can đãm trong ngoặc kép ‘Sự “can đãm”cu?a đảng CSVN’.
    Ngay đoạn đầu bài viết Nguyễn Hưng Quốc đã lầm lẩn khi xem nhóm Cộng Sản là thành phần can đảm duy nhứt đánh nhau với Pháp.
    Buồn thay cho một nhà văn khi dùng chữ và hành văn hơi lẩn thẩn như thế.

  5. thanh long says:

    Can đảm ư??? Chắc chắn rằng qua bài viết này, bọn CSVN có một phen cười dân tộc VN ỉa trên đầu tác giả Nguyễn Hưng Quốc rồi đó.
    Trước chiến tranh, trong chiến tranh và sau chiến tranh, bọn CSVN có óc nhưng chúng không hề biết suy nghĩ, rấp tâm làm nô lệ cho quốc tế CS, đẩy dân tộc VN vào chiến tranh huynh đệ tương tàn. Đến giờ phút này, bọn chúng còn cho rằng ‘kinh tế nhà nước’ hơn hẳn ‘kinh tế tư nhân’ và là động lực thúc đẩy đất nước phát triển là tôi biết bọn CSVN không hiểu rõ bản chất của con người rồi. Bọn chúng giống như một thằng điếc không sợ súng vậy nên tác giả lầm tưởng chúng can đảm.
    Nếu bọn chúng can đảm, bọn chúng đâu có làm toi mọi cho bọn Tàu cộng, bọn chúng đâu có bán đất dâng biển cho Tàu cộng để cầu vinh.
    Dân tộc VN cần một đảng thật sự can đảm sáng suốt, nhìn xa trông rộng lãnh đạo dân tộc đưa đất nước phát triển, giàu mạnh sánh ngang với các cường quốc khác. Đừng vì hèn nhác với Xô cộng, với Trung cộng như đảng CSVN để rồi bị các đế quốc này ép mình chỉ còn chọn duy nhất một con đường sống là đánh thắng đế quốc khác để rồi nhắm mắt làm liều khiến người khác tưởng mình can đảm. Đừng vì thờ ơ, bất lực, không chịu đối thoại với dân trước hậu họa do mình gây ra khiến người khác lầm tưởng mình can đảm trước mọi sóng gió.

  6. vohoan says:

    Thấy nhửng điều sai trái bất công mà đứng lên phản kháng chống đối là can đảm, thấy nhửng điều sai trái bất công mà vẩn chấp nhận tuân hành tiến tới là ngu xuẩn

  7. Van Nguyen says:

    Quá đúng! Họ rất can đảm làm những chuyện ngu ngóc mà chẳng sợ ai cười, chẳng hạn như: Ra lệnh may túi áo túi quần để chóng nhân viên tham lạm tiền quỉ, ngực to mới được lái xe phân khối lớn, dùng những từ khiêu dâm để giáo dục an toàn giao thông, hay là bàn tay có dư hoặc thiếu ngón không được dư thi lái xe … Hơn hết là họ (những tên cộng sản chết bầm) vẫn tiếp tục đi theo con đường định hướng XHCN mà mấy chục năm nay bọn chúng rêu rao mà có thấy cái gì hay đâu nào.
    Những sư thay đổi về kinh tới hiện nay đều là do kinh tế thị trường(Chúng nó knông muốn gọi từ Tư Bản) đem lại.
    Thử hỏi cái XHCN chết tiệt đó chừng nào mới mang lại kết quả, hay chỉ mang lại thêm nhiều vi VINASHIN khác.

  8. Dân Quèn. says:

    Kính Bác Hưng Quốc !
    Bác ngạc nhiên,Bác cảm phục … chỉ vì Bác chưa được Học về Lý Luận Mác Xít Lê Nin Nít, Chưa biết vận dụng Duy Vật Biện Chứng vào trong cuộc sống hoặc vào trong từng Câu Nói !!!
    Ví như câu : Một lần nữa khẳng định : Chỉ có chủ nghĩa xã hội mới đảm bảo cho dân tộc ta có độc lập,tự do thực sự, đất nước phát triển phồn vinh , nhân dân có cuộc sống ấm no hạnh phúc …
    Bác chỉ cần thay vào những chỗ cần thay như : Đảng = Dân Tộc ; Đảng = Đất Nước ; Đảng =Nhân Dân … thì Bác sẽ thấy rằng Nó Đúng Tuyệt Đối ! ( Một vài chỗ có thể Đảng = Niềm Tin; Đảng = Luật Pháp ; Đảng = Quê Hương …) .
    Chỉ có Chủ Nghĩa Xã Hội mới Đảm Bảo cho Đảng Ta có độc lập , tự do thực sự ( Làm bất cứ điều gì và không sợ có ai dám phản đối !), Đảng (mới) phát triển phồn vinh , Đảng ( Viên) có cuộc sống ấm no hạnh phúc . Bác thấy có đúng không ạ !

  9. LẠI MẠNH CƯỜNG says:

    Xin phản đối tới cùng những luận điệu tuyên truyền, bịp bợm đến đểu cáng của ông Nguyễn Hưng Quốc khi nhận định về đảng ta,
    Ông Quốc thù vặt thù dai khi bị công an cửa khẩu sân bay Tân Sơn Nhất không cho nhập cảnh khi dẫn sinh viên Úc đi thực tế ở Việt Nam năm nào, chờ dịp bôi nhọ đảng ta.

    Cá nhân tôi xin nhận định rõ ràng như sau:

    1/
    Đảng ta rất biết SỢ, mà sợ vãi đái là đằng khác ấy chứ.
    Cho nên chính tổng bí thư Vũ Như Cẩn, tức đồng chí Mười Cúc aka Nguyễn Văn Linh, hồi đó sợ đến vãi đái mà la to lên rằng: ĐỔI MỚI HAY LÀ CHẾT !
    Rồi lo cởi trói văn nghệ sĩ tưng bừng. Ko tin cứ hỏi các đảng viên cùng các văn nghệ sĩ hồi đó như Trần Tiến, Nguyễn Duy, Nguyên Ngọc, Trần Mạnh Hảo … thử xem sự thật ra sao.
    Rồi từ bỏ ngăn sông cấm chợ thời bao cấp bước sang trò khoán sản phẩm thời Kiệt là thủ tướng, cho đến bỏ tuốt luốt luôn chế độ bao cấp. Cuối cùng đành treo đầu dê bán thịt chó bằng cái gọi là “kinh tế thị trường xuống hố cả nước” đó. Nếu sợ thì íu có cụm từ “cữ sôi ăn nếp” í đâu nhé.

    Rồi sợ Tàu cộng mà ngoan ngoãn lẵng lẽ giao biển, giao đất cho nó yên chuyện bằng các hiệp ước về biên giới và biển. Dân có phẫn nộ thì tìm mọi cách trấn áp vì sợ làm phật lòng Bắc Kinh.

    Chính vì thế Tàu cộng càng lấn áp, nên sợ vãi đái Tàu cộng đánh mạnh, bèn phải sáp lại làm thân với tên đầu sỏ đế quốc là Mỹ, nhờ tàu chiến của nó chống lại tàu lạ đang hoành hành như chốn ko người ở Biển Đông.

    2/
    Thế thì đảng ta là cái giống gì nhỉ ???

    Dạ thưa có cái MẶT MO, chuyên môn ôm bị gậy từ thời Nguyễn Duy Trinh làm bộ trưởng ngoại giao đi ăn mày thiên hạ bao nhiêu chục năm dài.

    Dạ thưa có cái MẶT DÀY MÀY DẠN, chuyên nghề ăn ngược nói ngạo như trên, thuộc loại du thủ du thực ‘ăn đằng sống nói đằng lưỡi”. Dân ta ngày xưa đã tóm gọn thật hay bằng cụm từ “ăn như tu, ở như tù, nói như lãnh tụ (CS)” !

    Thôi nói thể đủ bẻ gẫy mọi tuyên truyền bịp bợm từ cái loa Nguyễn Hưng Quốc rồi nhé.

    Xin khiếu vậy,

    Lão Ngoan Đồng

Phản hồi