Bệnh thần tượng
Tôi có hai cháu gái. Lúc lên 3, lên 4 hai cháu rất mê bộ phim vẽ mà nhân vật chính có tên Dora. Cô bé Dora được vẽ rất đơn điệu. Nét vẽ không cầu kỳ, không chi tiết diễn tả tình cảm trên nét mặt. Dora chỉ nói và làm những điều đơn giản với mục đích giáo dục trẻ thơ tập nói và tập làm. Ấy thế mà hai cháu rất mê! Nhờ thế khi đút cơm cho các cháu rất dễ, cứ mở Dora cho các cháu xem thì hai cái miệng há to cứ y như miệng chim non khi nghe tiếng mẹ tha mồi về vì đôi mắt cứ dính trên màn ảnh! Và, từ áo, quần, giày, vớ, đồ chơi… đều có hình Dora. Khi hai cháu lên 5, lên 6 đã đến trường thì hình ảnh Dora được thay bằng Cindrella! Túi đeo lưng đựng sách vở, túi nhỏ đựng thức ăn trưa, kể cả hộp đựng thức ăn, muỗng nĩa cũng Cindrella. Lúc ngủ còn ôm búp bê Cindrella lên giường. Công chúa Cindrella tuyệt đẹp của các cháu bây giờ là tất cả!
Những người bỏ công tạo ra các thần tượng nầy dĩ nhiên là để bán sản phẩm, và họ bán được đủ loại cho hai cháu. Mà thần tượng thì cứ thay đổi liên tục theo hạn tuổi, theo thời gian!
Cuộc chiến Việt Nam vừa qua cũng có vô số thần tượng! Sử gia Trần Huy Liệu, trước khi mất đã kể lại lai lịch về thần tượng Lê Văn Tám do ông đẻ ra! Cho đến hôm nay, một công viên lớn giữa thành phố Hồ Chí Minh, là nghĩa địa Mạc Đĩnh Chi cũ ở Sài Gòn thời Việt Nam Cộng hòa, nằm trên đường Hai Bà Trưng, khu Tân Định, vẫn còn mang tên “thần tượng Lê Văn Tám”!
Không mấy ai đặt câu hỏi: Bao nhiêu thanh thiếu niên đã chết vì thần tượng nầy?
Các nhà thương mại tạo thần tượng để bán sản phẩm. Còn chính trị thì người ta tạo thần tượng để mua mạng sống của người khác!
Người Việt Nam chuộng học vấn, học vị. Cứ bác sĩ, kỹ sư, tiến sĩ, luật sư, giáo sư… là được trọng nể. Những chức danh và học vị đó luôn ám ảnh cha mẹ, nên cha mẹ chấp nhận mọi khó khăn gian khổ với mong ước con cái mình đạt được mơ ước!
Nơi công cộng, cứ bác sĩ, kỹ sư… là được ăn trên ngồi trốc mà trớ trêu thay, họ xem đó là điều đương nhiên!
Đây là hình ảnh người vợ nuôi chồng trong ca dao:
… Vì tằm tôi phải chạy dâu
Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay
Một quan là sáu mươi đồng
Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi
Chồng tôi cưởi ngựa vinh quy
Hai bên có lính hầu đi dẹp đường..
Chồng tôi thi đỗ khoa nầy
Bõ công kinh sử từ ngày lấy tôi
Tôi ra đứng tựa gốc bàng
Chồng tôi xuống ngựa cả làng ra xem…
Về mặt xã hội, cũng mặc nhiên công nhận như thế. Cứ có học vị cao, địa vị cao là có đặc quyền đặc lợi.
Quan niệm học để phục vụ, địa vị càng cao thì trách nhiệm càng lớn… bị cố tình lãng quên!
Vì những trớ trêu như thế cho nên người Việt Nam đầu tiên nhận được giải Fields về toán học, Giáo sư Ngô Bảo Châu, mới được đón tiếp tưng bừng cấp nhà nước! Những lễ tiệc hoành tráng, những ca ngợi không tiếc lời đã được dàn dựng công phu và liên lỉ dù thành tích phục vụ đất nước chưa có!
Giáo sư Ngô Bảo Châu là thần tượng! Giáo sư Ngô Bảo Châu không chỉ là nhà toán học lỗi lạc thế giới mà là thiên tài về mọi mặt!
Sau khi nhận được sự ngợi khen của cả nước, đặt biệt là của Đảng lãnh đạo, qua cái ôm siết tận tình của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng giữa Hội trường Quốc gia và căn nhà năm bảy trăm ngàn Đô chi đó, được trao tặng sau nầy, thì cái trong sáng của khoa học, cái thật thà của một người nghiên cứu toán học, Giáo sư Ngô Bảo Châu, bỗng chốc trở thành đỉnh điểm của ngợi ca và bất bình!
Báo chí cả nước tự đặt tên giải Fields là giải Nobel về Toán học! Nhưng nếu là Nobel về Hòa bình thì chắc chắn đây chỉ là một giải tầm phào “can thiệp vào nội bộ Việt Nam” mà người nhận giải không chừng sẽ là một Lưu Hiểu Ba thứ hai!
Những ẩn số x, y của một phương trình tưởng rất đơn giản nhưng đây không phải là phương trình toán học cho nên Giáo sư Toán Ngô Bảo Châu chưa thể giải mã! Vì ẩn số chính trị không phải là ẩn số toán học! Nhà nước muốn trương bảng trọng đãi nhân tài, đầu tư chất xám… nên ông mới được đón tiếp “hoành tráng”, được lãnh đạo ôm siết, được tặng nhà 5, 7 trăm ngàn Đô… tất cả chỉ là một biển quảng cáo với mục đích tạo ra bức bình phong thật lớn để che đậy hàng hàng lớp lớp quan to chức lớn đang ngày đêm thi nhau đục khoét tiền tỉ Đô…
Giá như coi Giáo sư Ngô Bảo Châu chỉ là nhân tài hiếm có về Toán không thôi thì những phát biểu của ông về phiên tòa xử Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ đã không gặp nhiều phản ứng như đang có. Vì thế, chỉ qua một bài viết ngắn, đúng hơn là ý kiến cá nhân của Giáo sư Ngô Bảo Châu về phiên tòa xử Luật sư Cù Huy Hà Vũ lẽ ra cũng chỉ đúng/sai thường tình nhưng giờ đây đã bị đặt dưới kính hiển vi và dấy lên hàng loạt khen chê. Đả phá và bênh vực! Công luận khắt khe như vậy vì đảng Cộng sản Việt Nam, nhà nước Cộng sản Việt Nam chưa bao giờ thành thật! Chính vì chỗ không thành thật nầy nên Giáo sư Ngô Bảo Châu mới rơi vào vòng xoáy!
Thế mới biết, toán học thật mênh mông nhưng đôi khi lại ít nhức đầu hơn môn toán chính trị, đặc biệt là với những toan tính đầy ma thuật!
(14/4/2011)
© Hồ Phú Bông
© Đàn Chim Việt
” Các nhà thương mại tạo thần tượng để bán sản phẩm. Còn chính trị thì người ta tạo thần tượng để mua mạng sống của người khác! ” .
Câu nhận xét có vẻ chủ quan , nhà thương mại nào ” tạo thần tượng để bán sản phẩm ” ??? Có chăng là nhà thương mại lợi dụng cái ngu , cái hồ đồ , cái dại dột của một người để bán sàn phẩm khi dùng thần tượng của người đó . CSVN hiện nay sử dụng NBC như hãng nước Ngọt Pepsi dùng Micheal Jackson …Có khác chăng , CSVN lấy tiền cũa dân để làm lợi cho bọn chúng . Quan trọng là sự đạo đức , lương thiện , sự chừng mực để không bị kết án là lừa gạt , lợi dụng sự yêu mến cũa kẻ khác . Nước ngọt Pepsi không độc hại như đảng CSVN , cái tư cách của một NBC khác với Micheal Jackson là ở chỗ đó .
Chuyện xưa: Ở một giáo nọ, lần đầu tiên có một ông cha trẻ về coi sóc, vì là cha đầu tiên của xứ đạo nên giáo dân rất mến cha, nhiều người khi gặp cha bèn kính cẩn chào ” xin phép lạy cha”, miết rồi câu chào ấy thành thói quen. Một ngày nọ có một cậu thanh niên từ Sàigon về thăm nhà khi gặp cha anh ta đưa tay ra bắt và nói ” chào cha”, cả ông cha và nhiều người giáo dân khác trông thấy vậy bèn lên án và nói thanh niên này hỗn!
Hihihihi rat thich cau noi nay o LMC
bla bla bla roi bla bla bla may cau nay
lam loi viet cua ong that loi cuon hihihi
hihiiiiiiii. động não lắm mới sáng chế ra kiểu này đó :-) !
Thay vì mình viết vân vân và vân vân (etc etc etc) như mọi khi,
nhưng thấy cái VÔ NGHIÃ (non-sense) đến tận cùng thành VÔ LÝ
của những lý luận “CƯỠNG HIẾP” SỰ THẬT, bất cận nhân tình từ CS,
nên mình ví nó như tiếng chó sủa cắn ma trong đêm, làm mất ngủ bao người.
Lão Ngoan Đồng
GS ngô bảo châu là một nhà toán học giỏi đáng kính trọng và hãnh diện cho dân tộc việt.
theo nhận xét riêng tôi NBC cũng có túi thông minh nhưng quan trọng hơn là ông ̣được đào tạo ở pháp và mỹ nếu không có cơ hội tiếp cận với nền văn minh của tây âu thì ông ta cũng như mọi người.
phần đông con việt nam sinh và lớn lên ở các nước tây phương được rèn luyện trở thành người giỏi ở đây .quan trọng là cái tài này cái tài nọ có làm gì cho dân tộc chưa hãy chờ xem.nhưng trước mắt là ông đã nhận nhà của chính phủ.theo giáo sư toán ông ta biết hơn ai hết trong toán học không có đáp số nào cho không và đó chỉ có GS NBC giải được. nhưng không những chỉ một mình GS nhận nhà từ chính phủ vì tất cả đảng CS điều nhận nhà là chuyện bình thường .tôi vẫn là người việt nhưng không có quan
hệ gì giữa ông Vũ hay ông Châu hay chính trị kink tế.nhưng khách quan ông Vũ là người yêu nước thương dân còn ông Châu chờ mà xem nhưng vài giòng chử của GS Châu very contreversal
Trích:
“Người Việt Nam chuộng học vấn, học vị. Cứ bác sĩ, kỹ sư, tiến sĩ, luật sư, giáo sư… là được trọng nể. Những chức danh và học vị đó luôn ám ảnh cha mẹ, nên cha mẹ chấp nhận mọi khó khăn gian khổ với mong ước con cái mình đạt được mơ ước!
Nơi công cộng, cứ bác sĩ, kỹ sư… là được ăn trên ngồi trốc mà trớ trêu thay, họ xem đó là điều đương nhiên!
…. Giáo sư Ngô Bảo Châu là thần tượng! Giáo sư Ngô Bảo Châu không chỉ là nhà toán học lỗi lạc thế giới mà là thiên tài về mọi mặt! ”
Không phải chỉ trong nước Việt Nam, mà trong số người Việt di tản ra hải ngoại vẫn còn không ít người mang căn bệnh thần tượng hóa. Chúng ta kính trọng người có học vị cao là kính trọng khả năng chuyên môn của họ, không có nghĩa là người đó đóng vai chuyên môn trong mọi lĩnh vực khác. Tự dưng chúng ta chụp cho người đó cái mũ trí thức thời cuộc, rồi tỏ ra thất vọng khi họ không suy nghĩ như chúng ta mong đợi. Nếu bài blog ấy không phải do ông Ngô Bảo Châu viết, mà chỉ là 1 người bình thường không tên tuổi hay học vị cao, chắc chẳng có ma nào để ý!
Tôi thấy buồn cười nhất là ở các buổi họp mặt văn nghệ hải ngoại mà mục đích chính là lên sân khấu hát cho nhau nghe, cũng không ít các ông các bà trước microphone được giới thiệu là bác sĩ X, nữ luật sư Y, dược sĩ Z, v.v… Trong khuôn khổ buổi họp mặt văn nghệ, khán giả đâu cần biết “ca sĩ” thật sự làm nghề gì mà đem khoe với nhau như thế!
Ngay cả các bài viết đăng trên báo DCV này cũng có hơi hướm thần tượng ấy, làm mất phần súc tích và gẩy gọn. Sau lần đầu nhắc đến tên và học vị/ngành nghề của 1 nhân vật trong mỗi bài viết, có cần thiết phải lập lại y nguyên cả cụm từ ấy nữa chăng, hay chỉ cần tên nhân vật là người đọc đủ hiểu ?
Câu chuyện bàn và đầy tán tụng của nhiều người về ”nhà toán học lừng danh” NBC từ lâu gợi nhớ cho ta những khôi hài, lố bịch về những chứng bệnh tâm lý của nhiều người VN: thích và ham chức tước, mê văn bằng, không học đến nơi đến chốn mà đạt tới học vị Tiến sĩ hay Giáo sư. Đầu óc không thực tiễn và thực dụng này không mang lại một tiến bộ nào về nhân cách và thăng tiến trong xã hội. Tâm lý và cách hành xử này cũng chỉ thường thấy ở những xã hội kém văn minh.
LẠ THAY ĐẤT NƯỚC ANH HÙNG
Ngàn năm nô lệ giặc Tàu
Vùng lên một thoáng đuổi ngay quân thù
Tẩy đi nổi nhục ngàn thu
Sơn hà lấy lại giặc thù tiêu tan
Nhớ xưa phất ngọn cờ vàng
Bà Trưng bà Triệu ngang tàng đứng lên
Anh hùng đấy thuở nào quên
Cho dầu thất bại vẫn nên anh hùng
Đến khi quân Tống tràn vào
Đánh ngay sào huyệt lao đao giặc thù
Rõ ràng châu chấu đá voi
Tưởng rằng chấu ngã ai ngờ voi nghiêng
Rồi khi hàng vạn quân Nguyên
Ba lần tiêu diệt ngã nghiêng địch thù
Đạo quân run sợ Châu Âu
Mà vào Nước Việt ôm đầu chạy ra
Giặc Thanh lớp lớp tràn qua
Quang Trung một buổi đánh ra tan tành
Anh hùng muôn thuở rạng danh
Kia còn Lưỡng Quảng muốn dành về sau
Tới khi quân Pháp kéo vào
Trăm năm tủi nhục hà nào lại quên
Rành rành một trận Điện biên
Toàn dân xốc tới đảo điên quân thù
Anh hùng quả thật nghìn thu
Đứng lên cứu nước diệt thù cho dân
Chẳng ai giành lấy riêng phần
Mà công cán ấy toàn dân dự vào
Nước nhà gặp lúc lao đao
Anh hùng xuất hiện lẽ nào im hơi
Dưới dân trên chỉ có trời
Giang sơn một cõi khắp nơi rỡ ràng
Anh hùng nào muốn vẽ vang
Chỉ mong tô điểm rỡ ràng non sông
Lui về khi đã thành công
Vì Dân vì Nước há mong riêng gì
Thế nhưng thời đại lạ kỳ
Anh hùng tranh vẽ quả thì khắp nơi
Mỗi khi ra ngỏ gặp rồi
Chẳng còn phân biệt thực hư anh hùng
Tranh thêu nhiều lúc điên khùng
Anh hùng diêm dúa đùng đùng treo lên
Tô son trát phấn lềnh khềnh
Nước non bốn mặt lềnh khênh anh hùng
Ôi thôi trống trận đùng đùng
Hò reo tứ phía anh hùng tiến lên
Anh hùng vốn được chỉ huy
Còn như tự phát có chi anh hùng
Cũng vì ngôn ngữ của chung
Chỉ cần gắn mác anh hùng là nên
Anh hùng quá đỗi lềnh khềnh
Người thường mắt tục trở nên dư thừa
Ngại thay nếu có giặc ngoài
Anh hùng thật sự biết tìm đâu ra
Anh hùng trong tiếng phèng la
Làm sao khi ấy sáng lòa dáo gươm
Bởi khi tham mác anh hùng
Tâng nhau nhằm được anh hùng cùng nhau
Tiền hô hậu ửng trước sau
Từng bừng kiểu ấy khác nhau thể nào
Ít ai dám nghĩ cho cao
Anh hùng phong tặng quả nào quý chi
Bởi anh hùng thật chỉ vì
Dương cao nghĩa cả, mình thì hi sinh
Những anh hùng thật, vô danh
Còn anh hùng dõm, xướng danh vạn lần
Nước non yêu quý vạn phần
Chỉ anh hùng thật mới thành hào quang
Anh hùng tô vẽ giang san
Ngàn năm còn đó chói chang cùng đời
Công lao lịch sử sáng ngời
Triệu người có một dễ thời ra chi
Anh hùng miệng tỉ tì ti
Ngậm câm thế sự có chi anh hùng
Anh hùng cũng chẳng gian hùng
Đường đường chính chính anh hùng mà thôi
Mới hay muôn sự ở đời
Nước Nhà là chính khoái chi anh hùng
Vì Dân mới thật anh hùng
Vì mình chỉ có anh khùng anh điên !
Bài thơ ngẫu cảm
Sg, sáng 18/5/2010
VÕ HƯNG THANH
Hay! Ông Võ Hưng Thanh viết bài thờ này tả chân sự thật “anh hùng” thời đại đồ đểu Hồ Chí Minh thật hay và thật dân dã. Nếu mà mấy chú CA, cẩu nô CSVN ngửi ra được cái ẩn ý củ bài thơ này như tìm thấy hai cái bao cao su (condoms) đã dùng như trong vụ Cù Huy Hà Vũ, hay cú đá giò lái của NBC trong bài “Về sự sợ hãi” thì chắc là ông VHT lại bị gập nạn mất thôi. Bảo trọng.
Đúng vậy. Thần tượng ở khắp mọi nơi:
Hồ chí Minh: thần tượng, lãnh tụ chính trị
Võ Nguyên Giáp: “thiên tài” quân sự
chủ nghĩa Marxism Leninism: bách chiến bách thắng
Lenin, bác Mao, bác Stalin, bác Kim
bây giờ thì có thần tượng Ngô Bảo Châu trong toán.
Ngoài các thần tượng thì có bệnh bằng cấp: tiến sĩ (chuyên về bảo vệ Đảng) Nguyễn Phú Trọng, giáo sư tiến sĩ công an Trần Đại Quang.
Thiên tài quân sự Võ Nguyên Giáp thì im lìm khi nước lạ chiếm đảo, chiếm biển, chiếm đất. GS Ngô Bảo Châu thì nhận nhà, nhận đất nhờ có công đoạt giải Fields; bây giờ mở miệng cũng phải khéo, viết phải biết lách, đi hàng hai !
GS NBC là một người giỏi toán. Đó là một điều mừng, và đáng khen.
Nhưng CSVN vì quá tâng bốc ông ta nên làm hỏng hết chuyện, như thường lệ. Không những CSVN, mà cả mấy ông VNCH ít chữ.
Một thí dụ buồn cười: Khi NBC tuyên bố về đàn cừu với lề trái, lề phải gì đó, thì mấy ông VNCH vồ lấy câu tuyên bố ( rất tầm thường vì đứa bé lớp 12 trung học cũng nói được ), của NBC, như là lời thánh sống dạy.
NBC không phải là chính trị gia, hoặc y sĩ giải phẫu óc.
Cho nên ý kiến của NBC về tóan thì rất đáng để ý, nhưng về những môn học khác thì sao? Và ngay cả kinh nghiệm đời và của tuổi tác của NBC nữa.
Có những đại học quốc tế, chỉ đại học thôi chứ không phải cả một dân gồm 80+ triệu người, có cả chục giải thưởng Nobel, mà họ có làm rùm beng như người VN mình đâu.
Xin đừng lấy NBC ra làm to chuyện quá, người ngoại quốc họ tủm tỉm cười dân mình.
Một câu nói không thể dẫn chứng!
“Một thí dụ buồn cười: Khi NBC tuyên bố về đàn cừu với lề trái, lề phải gì đó, thì mấy ông VNCH vồ lấy câu tuyên bố ( rất tầm thường vì đứa bé lớp 12 trung học cũng nói được ), của NBC, như là lời thánh sống dạy“.
Không biết bạn nvtncs căn cứ vào đâu để khẳng định rằng những người ca ngợi câu trên của GS Châu là VNCH?
Đồng ý với tác giả Hồ Phù Đổng rằng…”…toán học thật mênh mông nhưng đôi khi lại ít nhức đầu hơn môn toán chính trị, đặc biệt là với những toan tính đầy ma thuật!“. GS Ngô Bảo Châu đúng là “nạn nhân” vì csvn đã tạo ông thành một thần tượng “ảo”!
Politicians create “idols” to buy (or kill?) human lives. Very interesting!