WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30-4

Hà Nội, ngày 28 tháng 4 năm 2011

Bạn thân mến,

Bây giờ, khi ngoài trời nắng chói chang cùng với tiếng ve sầu kêu ra rả trên rặng xà cừ trước cửa nhà tôi báo hiệu mùa hè đã đến. Nó làm cho tôi chợt nhớ đến ngày 30/4, ngày mà cách đây 36 năm lực lượng quân đội VNCH đã buộc phải buông súng đầu hàng lực lượng quân đội của những người cộng sản, để cho đất nước ta thống nhất sau hơn 20 năm chia cắt. Ngày đó người ta bảo, nó đã làm cho hàng triệu gia đình vui vì chiến tranh chấm dứt và nó cũng là ngày nhiều triệu gia đình buồn vì họ ở tâm trạng những kẻ thua trận.

Với những người thuộc phe thắng trận, thì niềm vui của họ cũng dần phai nhạt, để nhường chỗ cho nhưng lo toan của cuôc sống thường ngày của mình. Những nghi lễ trọng thể, rầm rộ của chính quyền nhà nước bây giờ hình như cũng dần mai một, như họ cũng đã muốn quên đi vết thương lòng của những người phía bên kia. Nhưng ngược lại, với các bạn, những người thua trận thì hình như không thể quên được nỗi hận thù của mình. Tới mức ngày này được nâng tới mức là ngày quốc hận của những người từng sống hay phục vụ trong chế độ VNCH, điều này họ thường nhắc lại mỗi khi ngày 30/4 gần đến.

Bạn mến,

Người xưa thường nói “Giận quá thì mất khôn”, đó là họ chỉ nói tới sự giận dữ, chứ huống chi là nỗi hận thù. Khi mà nỗi hận này của các bạn, cũng vì bản thân đã bị mất nhà cửa, ruộng vườn, công danh sự nghiệp, nhiều người còn mất cả người vợ yêu quý của mình cho kẻ chiến thắng. Cũng có lẽ vì nỗi hận này, đã làm các bạn tỏ ra đã mất khôn, chính vì thế mà công cuộc vận động cho nền dân chủ của Việt nam hôm nay của cộng đồng người Việt nam ở Hải ngoại vẫn là con số không tròn trĩnh sau 36 năm đằng đẵng tranh đấu. Mặc dù tự do, dân chủ để tiến tới xoá bỏ độc tài… cái đích mà các bạn đang hướng tới là chính nghĩa, là phù hợp với xu thế tất yếu của xã hội loài người văn minh. Vậy mà người ta tưởng như các bạn vẫn như kẻ còn lạc trong rừng không biết lối ra, cho dù đã nhìn thấy chòm sao Bắc đẩu.

Nói chính xác có lẽ là các bạn do hiểu biết về chính trị  chưa đủ, nên chưa chọn được một con đường đi đúng cho phong trào của mình. Khi tôi nói thẳng, nói thật những thiếu sót của các bạn ở đây, xin đừng vội chửi bới, miệt thị, vu khống tôi như mọi lần. Nếu coi sự đấu tranh của người Việt ở Hải ngoại với chính quyền hiện tại ở trong nước cũng chỉ là một ván cờ tranh giành quyền lực lãnh đạo đất nước, bằng cách thông qua việc xoá bỏ đảng CSVN, thông qua việc hạ bệ thần tượng Hồ Chí Minh, để rồi xoá bỏ Cờ đỏ sao vàng để thay bằng Cờ vàng ba sọc đỏ … thì là hoàn toàn sai lầm ở mức nghiêm trọng. Chủ trương đó nếu không có sự sửa đổi tới tận gốc thì sẽ mãi mãi triền miên trong thất vọng.

Tại sao lại nói như vậy?

Cần hiểu rằng trong thời đại toàn cầu hoá, việc dựa vào sự hỗ trợ về mọi mặt một nước thứ ba như trước đây để làm cách mạng bạo lực giành chính quyền là hoàn toàn không thể. Phương thức duy nhất để thay đổi chế độ hiện tại là sử dụng đấu tranh bất bạo động với sự tham gia đông đảo của quần chúng nhân dân, đặc biệt là người dân trong nước. Xin đừng quên Cách mạng phải là sự nghiệp của quần chúng, không có sự ủng hộ của quần chúng thì không thể có cách mạng. Và muốn để thu hút đông đảo quần chúng ủng hộ sự nghiệp cách mạng của mình thì các đảng chính trị, các chính trị gia hay các thành phần ủng hộ phải thông qua các phương tiện truyền thông để dân vận, nói đơn giản là phải biết vận động, tuyên truyền, giải thích cho quần chúng nhân dân ở trong nước hiểu bản chất, những vấn đề bất cập về chính trị, quyền và nghĩa vụ của công dân cũng như của chính quyền nhà nước liên quan tới cuộc sống của họ.

Trong mọi vấn đề của đời sống xã hội, kể cả vấn đề chính trị thì sự thiện cảm của người dân hay người tiêu dùng là hết sức quan trọng. Trong một xã hội đa nguyên đa đảng cũng vậy, nhiều cử tri đã dứt khoát không dành sự ủng hộ cho  một đảng chính trị qua lá phiếu bầu cử, cho dù đảng chính trị đó có đường lối chính sách tốt, đáp ứng được đa số nguyện vọng của số đông cử tri cũng vì họ có ấn tượng không thiện cảm đối với đảng chính trị đó. Đối với người dân trong nước hiện nay cũng vậy, đa phần là họ không có thiện cảm với các tổ chức chính trị ở Hải ngoại. Một phần họ có quá ít các thông tin về các tổ chức này, trong lúc truyền thông trong nước liên tục vu không và cáo buộc các tổ chức đó là những tổ chức khủng bố, phản động… Quan trọng và nguy hiểm hơn cả là các tổ chức chính trị hải ngoại đã lẫn lộn giữa công cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ ở Việt nam với công việc phục quốc (khôi phục chế độ VNCH).

Không những vậy họ quên rằng người dân trong nước sống trong sự kìm kẹp, độc quyền thông tin hàng chục năm nay, đã tạo cho người dân phản xạ có điều kiện, ăn sâu vào máu thịt của họ, làm cho đa số dân chúng luôn yêu quý sùng bái lãnh tụ Hồ Chí Minh và lá cờ tổ quốc của họ. Ngược lại họ lại nặng về hạ bệ thần tượng và biểu tượng quốc gia của người Việt nam hiện nay, hành động đó, chẳng khác gì hành động chửi phủ đầu kẻ họ muốn lôi kéo, đó chính là yếu điểm đã làm người dân trong nước xa lánh và không thiện cảm với phong trào đấu tranh cho tự do và dân chủ.

Bạn thân mến,

Người Việt ở Hải ngoại luôn đề cao danh dự quốc gia (cũ) của họ, mà quên việc tôn trọng danh dự quốc gia của hơn 86 triệu người dân ở trong nước. Phải chăng họ quên câu “Đừng làm những gì với người khác mà mình không thích”?. Những người cộng sản trước đây, họ thành công trong việc thống nhất đất nước cũng vì họ biết dựa vào dân, dùng chiến tranh nhân dân và xây dưng trận tuyến lòng dân. Chính vì vậy cán bộ của họ được người dân che dấu và nuôi dưỡng, để tồn tại và phát triển ngay trong lòng kẻ thù. Như địa đạo Củ chi nằm sát nách Sài gòn đang còn đó là một minh chứng hùng hồn.

Một câu hỏi đơn giản dành cho các chính trị gia và đồng bào ở Hải ngoại là “Liệu có bao nhiêu % dân chúng trong nước dám và sẵn sàng nuôi dấu những người của phe phục quốc về nước hoạt động?”. Chỉ với một câu hỏi đơn giản như thế, mà câu trả lời của nó cũng là câu trả lời vì sao Việt nam chưa thể có cách mạng Hoa nhài, Hoa Sen để thay đổi chế độ.

Người Việt ở Hải ngoại thường tự hào  về một nền dân chủ non trẻ của họ, một chính quyền do dân cử thông qua một cuộc bầu cử tự do. Vậy thử hỏi dân Miền Nam ngày đó chọn thế nào? Vì sao chính quyền của họ tự tay chọn ra lại có các nhát tướng như Dương Văn Minh, Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ…, khi mà buổi sáng hô tử thủ nhưng buỏi chiều đã vội đáp máy bay bỏ lại tất cả để chạy. Họ nói rằng thua do bị phía Hoa kỳ bỏ rơi, cắt viện trợ mà không tự hỏi mình vì sao Miền Bắc cũng như họ mà không bị đồng minh Liên xô, Trung quốc của họ bỏ rơi? Nói như vậy để mong các bạn Hải ngoại hãy biết chấp nhận sự thật, vì chiến tranh hay trò chơi cũng vậy, đã thua là thua, mình thua là do mình yếu và kém hơn đối thủ của mình. Không chấp nhận sự thật thì không thể rút ra bài học kinh nghiệm cho mình.

Chính vì những lẽ đó, đã làm cho hệ thống truyền thông ở Hải ngoại cũng vậy, thay vì chấp nhận và quên đi quá khứ, quên đi chuyện mình là kẻ thua trận, để tập trung trí lực cho công tác vận động, tập hợp lực lượng. Trên cơ sở một thái độ thân ái, bình đẳng và tôn trọng họ, thông qua đó để mở mang dân trí của dân chúng trong nước để tạo điều kiện cho một sự kiện đồng loạt, đồng lòng của số đông quần chúng trong tương lai. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại, hãy thử đảo qua các trang mạng, các forum của bà con Hải ngoại xem các comments thì sẽ thấy thái độ độc đoán, coi thường các bạn đọc có chính kiến không giống của họ. Thử hỏi cứ như vậy thì có thể thâm nhập dân vận được hay không?

Bạn thân mến,

Một thực tế không thể chối bỏ, đó là một bộ phận dân chúng trong nước không nhỏ, đủ loại thành phần, kể cả các cán bộ đảng viên trong đảng CSVN đã bắt đầu chán ghét chế độ hiện tại, do những bất công và đặc biệt là vấn nạn tham nhũng. Nhưng họ không có sự lựa chọn khác cho mình và chắc chắn họ sẽ không chấp nhận để chọn một lực lượng chính trị lấy quốc kỳ VNCH cũ làm biểu tượng quốc kỳ cho đất nước Việt nam này trong tương lai vì đơn giản là họ không có thiện cảm với lá cờ này. Cũng có nghĩa là những người còn theo đuổi chủ trương phục quốc này sẽ không có hậu thuẫn của dân chúng trong nước hiện nay.

Nếu chúng ta hiểu, nguyên tắc quan trọng của chế độ chính trị dân chủ là tôn trọng ý kiến của số đông (đa số), việc quyết định quốc hiệu quốc gia, quốc kỳ hay quốc ca v.v… thì quyền định đoạt sẽ phải là quyết định của dân chúng thông qua một cuộc trưng cầu dân ý thông qua một bản Hiến pháp, chứ nó không thuộc về bất kỳ đảng phái hay tổ chức chính trị nào. Kể cả việc nhỏ như xoá bỏ thần tượng hay phá bỏ lăng Hồ Chí Minh hiện nay cũng là một chuyện không dễ mà làm. Cứ xem tình hình lăng Lênin ở Nga, đã hơn 20 năm cũng chưa thể có câu trả lời, bởi nó là vấn đề lịch sử, không thể tuỳ tiện theo ý của một lực lượng dân chúng chiếm số ít.

36 năm trong một chiều dài lịch sử của một dân tộc thì quá nhỏ bé và ngắn ngủi. Nhưng 36 năm với một đời con người đã là nửa cuộc đời. 36 năm qua cũng đã tạo ra vài ba thế hệ người Việt ở Hải ngoại, một số đã quên tiếng mẹ đẻ, không hiểu lực lượng kế cận của cuộc đấu tranh của người Việt ở Hải ngoại sẽ giải quyết ra sao? Không ai có thể định đoạt được mọi thứ theo ý cá nhân của mình, nhất là chuyện thay đổi một chế độ chính trị thì không hoàn toàn đơn giản như ta nghĩ. Tuy nhiên nếu nhìn lại giai đoạn lịch sử cận đại chính trị Việt nam gần đây trong thế kỷ XX, khi nhìn nhận thắng lợi của đảng CSVN thì mọi người cũng nên suy nghĩ và trả lời các câu hỏi vì sao?

Vì sao chỉ sau 15 năm thành lập, đảng CSVN đã giành được chính quyền?

Vì sao chỉ sau 20 năm, đảng CSVN đã chiến thắng quân đội Việt nam Cộng hoà thống nhất đất nước?

Vì sao họ (đảng CSVN) làm được các kỳ tích phi thường đó mà các tổ chức chính trị của người Việt ở Hải ngoại không làm được một phần nhỏ của họ trong suốt 36 năm qua?

v.v…………

Theo cá nhân tôi nghĩ, cộng đồng người Việt không thiếu người tài trong mọi lĩnh vực, kẻ cả lĩnh vực tổ chức đấu tranh chính trị. Không như một số bạn bè tôi, có nhận xét khi đọc các comments của các members Hải ngoại trên các diễn đàn cho rằng họ là những kẻ ít học. Nhưng họ thiếu một chiến lược đấu tranh đúng đắn có hiệu quả thay cho các việc làm mang tính chất khuếch trương, hình thức đơn lẻ của mỗi tổ chức hòng vừa lòng các ủng hộ viên của họ ở Hải ngoại mà không nghĩ tới lòng dân trong nước muốn gì ở họ.

Bạn mến,

Chắc chắn lá thư ngỏ bầy tỏ những suy nghĩ của tôi này sẽ gây một phản ứng dữ dội đối với cộng đồng người Việt ở Hải ngoại, vì lẽ đời kẻ tầm thường như bạn hay như tôi chỉ thích những lời khen ngọt ngào, chứ trên đời có mấy ai thích lời chê trách, chỉ trích. Nhưng theo tôi, thuốc đắng mới dã tật, sự thật dù có mất lòng nhưng tôi vẫn cứ nói ra. Người ta sẽ bảo tôi là CAM, là cộng sản nằm vùng, khích bác nhằm phá hoại phong trào đấu tranh của các bạn. Nhưng thử hỏi 36 năm qua, phong trào của các bạn đã làm được những gì có thể đe doạ sự bất an của chính quyền cộng sản  hay chưa, thì chắc bạn sẽ thông cảm cho tôi.

Ngay từ hôm nay, mỗi thành viên của cộng đồng người Việt ở Hải ngoại, hãy gác lại thù hận của ngày hôm qua hay ý đồ phục quốc khôi phục cờ vàng, để bắt tay vào công cuộc vận động cho dân chủ một cách lành mạnh trong sáng. Đó là cách duy nhất để những người đấu tranh cho sự công bằng, cho lẽ phải như Cù Huy Hà Vũ, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung v.v… không bị mang tiếng khi người dân trong nước vơ họ vào chung một rọ với những kẻ có tham vọng khôi phục lại chế độ VNCH.

Trong thời đại ngày nay, thực tế cuộc sống đã chứng minh rằng một chế độ với nền kinh tế thị trường, nhà nước pháp quỳên và một xã hội dân sự là đích hướng đến tất yếu của mọi nhà nước tiến bộ, văn minh thực sự là nhà nước của dân, do dân và vì dân trên thế giới. Để đến đích đó có nhiều con đường khác nhau, việc cố gắng khôi phục lại chế độ VNCH để hiện diện lại một lần nữa trên đất nước Việt nam của một số người, là một hành động không cần thiết, dễ gây hiểu lầm, không có lợi, nó đi ngược lại tiêu chí và mục đích của phong trào đấu tranh vận động cho dân chủ nói chung và trong nước nói riêng.

Nhân dịp ngày 30/4, ngày mà có nhiều triệu người vui và cũng có nhiều triệu người buồn, xin viết đôi dòng tâm sự cùng bạn những suy nghĩ của cá nhân tôi, một người Việt Nam đang sống trong nước về phong trào đấu tranh vì một nền dân chủ ở Việt Nam hiện nay.

Chúc bạn khoẻ và may mắn.

Mến.

© Kami

73 Phản hồi cho “Thư ngỏ gửi bạn ở Hải ngoại nhân ngày 30-4”

  1. butnua says:

    Bài viết cuả Kami đã được sự hưởng ứng nồng nhiệt cuả bạn đọc khắp nơi. Kami ở trong nước xứng đáng được bầu BCH.Hội nhà văn Vẹm.Đề nghị BBT.ĐVC nên mỡ mục riêng thí dụ như “Nói chuyện với đầu gối” hay “Ao thả vịt” cho hợp văn phong cuả Kami.
    Dù sao những đóng góp cuả bạn đọc, một phần nào đã khai thông IQ hơi thấp cuả Kami.
    Bài viết cuả Kami chung quy:
    -Người Việt hải ngoại muốn thực hiện tự do dân chủ,phải thi hành nghị quyết 36 kiểu
    -Dẹp bỏ Cờ vàng ba sọc đỏ
    -Không dành quyền lảnh đạo đất nước,nếu đảng CSVN có mệnh hệ nào chuyển sang “Từ trần” thì
    người trong nước như Kami xứng đáng được lảnh đao.
    -Người Việt HN hãy đóng góp công sức,cuả cải để nuôi sống đảng trong đó có Kami và ủng hộ đảng hết cửa (nhà) mình
    -Ngưng mọi ‘Diển biến hoà bình”..v.v……
    -
    -

  2. thanhviet says:

    hay lắm kami ! bạn nói rất đầy đủ và chi tiết, chỉ tiếc là mấy ai hiểu hết ý bạn vì vậy viet nam se mãi mãi không thống nhất được và sẽ vĩnh viển không có những chiến thắng giặc tàu vẽ vang của ông cha ta. ĐAU LÒNG ! nhưng có 1 điều tôi muốn nói thêm ý của bạn rằng những ai lên án ông hồ chí minh thì họ thử họ có làm được như ông ấy vào thời điểm đó hoặc thời đại ngày nay làm hàng triệu người liều mạng xông vào lửa đạn. tôi thì chỉ lên án thế hệ kế thừa ông hồ không biết láy con tàu vn, làm dân khổ lầm than

    • thanhviet says:

      trãi qua hai cuoc chiến nhan dân vn chui quá nhiều đau khồ, người hải ngoại trãi qua cuộc hành trình nguy hiểm và cực khổ, và người trong nước phải sống tận cùng của đói khổ do sự lãnh đạo của những cái đầu không cao. và ngày nay người việt ngồi lại đối thoại, tranh luận và chưởi nhau để được gì đây ? chuyện dĩ vãng đúng hay sai chúng ta có sửa đươc không, mất mát đau thương có lành lại không? những lời kami là ý kiến cá nhân gợi ý và hoạch định chiến lược cho hướng tương lại tôi cho đó là hành động cụ thể với lòng yêu nước tha thiết, mong rằng 1 ngày không xa người việt sẽ đoàn kết và thống nhất thành 1 khối dưới sự lãnh đạo của 1 minh quân để đất nước vn thật sự tự chủ và không bị ảnh hưởng bởi 1 cường quốc nào, và thế giới ngưỡng mộ đất nước và con người vn

  3. Vũ duy Giang says:

    “Sự thực,mất lòng”, vì bài viết của Kami rất đúng với thực trạng của VK và VC! Vì vậy mà Website của Kami được nhiều người VN đọc, và bài viết của Kami cũng được đăng lại bởi nhiều báo VN trên mạng Internet.Hoan nghênh Kami,hãy “Maceno”cho chó sủa,để vẩn tiến bước cùng đoàn lữ hành”(les chiens aboient,le caravanne passe” !!!

  4. Trung Kiên says:

    Kinh thưa BBT và các Bạn
    Theo tôi thì bài viết của tác giả Kami “quá tệ”, một bài viết mang tính chất “phá hoại tình đoàn kết dân tộc”, thay vì xây dựng!
    Để mọi người, kể cả t/g Kami có thể nhận ra sự thật của cuộc chiến Việt Nam, xin phép BBT cho tôi được post link sau đây để mọi người cùng đọc và suy ngẫm:
    http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/how-did-vns-communists-win-nt-04292011173850.html

    Chỉ ngay với –> “Chống “ngoại xâm” bằng “ngoại nhân” “Đánh tráo mục đích cuộc chiến” cũng đã đủ để cho chúng ta suy nghĩ!

    Cám ơn BBT và các Bạn

  5. Loc says:

    Một não trạng vĩ cuồng trong tư duy tù hãm ! Tỉnh lại đi Kami!

  6. Hoài An says:

    Bạn Kami thân mến. Bạn với tôi chúng ta còn trẻ, không thể hiểu được những thủ đoạn chính trị, vì thế tôi nghĩ là chúng ta hãy lắng tai nghe, đọc nhiều để biết rõ sự thật, viết lách tầm xàm thì vô hình chung bốc phét cho bên này, xúc phạm bên kia.
    Tôi đang theo dõi loạt bài của Ngọc Trân, thông tín viên RFA. Xin phép được trích từng đoạn đưa lên đây để tôi, Bạn và những người khác đọc, suy nghĩ và cùng thảo luận:

    Chống “ngoại xâm” bằng “ngoại nhân”
    Cách nay 36 năm, chiến tranh Việt Nam kết thúc với chiến thắng thuộc về những người Cộng sản. Cuộc chiến kéo dài 21 năm, do những người Cộng sản miền Bắc tiến hành, được cho là cuộc chiến “chống giặc ngoại xâm”, dần dần cho thấy, thực chất đây không phải là mục đích của cuộc chiến.

    Câu hỏi được đặt ra, vì sao những người cộng sản chiến thắng? Ngoài những sai lầm của chính quyền miền Nam và đồng minh Hoa Kỳ mà giới phân tích đã nêu ra từ trước tới nay, còn có nguyên nhân nào khác?

    Đánh tráo mục đích cuộc chiến

    Cuộc chiến Bắc – Nam được những người Cộng sản gọi là chiến tranh “chống Mỹ cứu nước”, “giải phóng dân tộc”, nhưng gần đây, qua các tài liệu mới được giải mật, ai cũng có thể thấy, về thực chất, đó chỉ là cuộc chiến của những người Cộng sản, muốn biến Việt Nam thành một quốc gia Xã hội Chủ nghĩa.
    Có nhiều bằng chứng cho thấy, khi phát động cái gọi là cuộc chiến “chống ngoại xâm”, những người lãnh đạo Cộng sản đều hiểu rằng, sự hiện diện của người Mỹ ở miền Nam chỉ nhằm ngăn chặn Chủ nghĩa Cộng sản, chứ hoàn toàn không phải để chiếm miền Nam làm thuộc địa như những gì mà họ tuyên truyền.

    Có thể dùng chính các ý kiến của ông Hồ Chí Minh để dẫn chứng về việc giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam hiểu một cách tường tận tại sao người Mỹ có mặt và hỗ trợ chính quyền miền Nam Việt Nam.
    Ngay từ năm 1944, ông Hồ Chí Minh đã từng hợp tác với Sở Hành động Chiến lược (OSS) và Sở Thông tin Chiến tranh (OWI) của Hoa Kỳ, và phía Mỹ đã từng giúp quân du kích Việt Minh chống lại Nhật.
    Qua các tuyên bố của chính phủ Mỹ, lãnh đạo miền Bắc, Việt Nam hiểu rất rõ Hoa Kỳ không có ý định chiếm Việt Nam làm thuộc địa. Sách “Hồ Chí Minh Toàn tập”, tại trang 90, tập 4, đã đăng bài trả lời báo chí về các tuyên bố của Tổng thống Mỹ Truman, liên quan đến các nước Đông Nam Á, ngày 2 tháng 11 năm 1945, ông Hồ Chí Minh từng nhấn mạnh: “Điểm thứ nhất ‘Hoa Kỳ không nghĩ tới một sự mở mang bờ cõi nào vì những mục đích ích kỷ’. Về điều này từ trước đến nay dân tộc Việt Nam đã hiểu rõ chính sách quang minh của Mỹ, nhất là từ ngày Mỹ thừa nhận Phi Luật Tân độc lập, thì dân VN càng tin tưởng chính sách rộng rãi của Mỹ”. (còn nữa)

    • Hoài An says:

      (tiếp theo)
      Không những ông Hồ Chí Minh hiểu rõ điều đó, mà chính ông Hồ Chí Minh đã từng xác nhận rằng, Hoa Kỳ luôn bênh vực cho tự do, độc lập của các dân tộc khác trong khu vực. Báo Cứu quốc, cơ quan ngôn luận của Tổng bộ Việt Minh, hôm 31 tháng 12 năm 1945 có đăng bài “Thế giới với Việt Nam”, trong đó ông Hồ Chí Minh khẳng định: “Chúng ta không thể quên nước bạn của chúng ta là nước Mỹ, một nước dân chủ bao giờ cũng bênh vực sự tự do, độc lập cho các dân tộc nhỏ yếu. Thấy bọn thực dân Pháp và Hà Lan đang hoành hành ở miền Nam, Á châu, Tổng thống Tơruman (Truman) lên tiếng cảnh cáo bằng lời tuyên bố trong ngày Hải quân ở Nữu Ước: ‘Tất cả các dân tộc đã bị vũ lực đè nén đều được giải phóng nếu sự thay đổi ấy thích hợp với quyền lợi của họ. Tất cả các dân tộc đều được tự trị lấy xứ sở mình. Họ phải có một chính phủ tự trị của họ’.”

      Sau khi hiệp định Geneva được ký, nhận ra Việt Nam xung phong làm tiền đồn của khối Cộng sản ở Đông Nam Á, quyết tâm giúp Liên Xô truyền bá Chủ nghĩa Cộng sản trong khu vực, Hoa Kỳ mới hỗ trợ cho chính phủ miền Nam Việt Nam, chống lại sự bành trướng của Chủ nghĩa Cộng sản trên toàn Việt Nam.

      Tuy hiểu rõ lập trường của Mỹ trong vấn đề hỗ trợ miền Nam, thế nhưng, lúc phát động chiến tranh, giới lãnh đạo Cộng sản vẫn đánh tráo mục đích cuộc chiến. Trong tuyên truyền, họ bảo: “Mỹ là một tân đế quốc, can thiệp vào miền Nam để biến miền Nam thành thuộc địa, một căn cứ quân sự của Mỹ”, và kêu gọi toàn dân đứng lên “giải phóng miền Nam thoát khỏi ách thống trị tàn bạo của đế quốc Mỹ”.

      Chính lối tuyên truyền đó đã kích động hàng triệu người Việt không tiếc máu xương, không ngại hy sinh mạng sống của mình, bởi họ tin rằng, cần “quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”. Hàng triệu người đó không hề biết rằng, họ đã chiến đấu và hy sinh cho sự bành trướng của Chủ nghĩa Cộng sản, nay đã bị phá sản gần như trên toàn thế giới.

      Trong một lần trả lời phỏng vấn Đài Á châu Tự do, Tiến sĩ Nguyễn Xuân Tụ, bút danh Hà Sỹ Phu – một trong những người sống cùng thời với hàng triệu người chấp nhận hy sinh để Việt Nam trở thành một quốc gia Cộng sản – nhận định: “Chủ nghĩa Cộng sản đã lẻn vào Việt Nam qua cổng chống ngoại xâm, chứ nó không vào theo cổng chính của đất nước, thông qua vọng gác của trí tuệ. Cho nên giới khoa học, tức là giới tinh hoa của đất nước, từ trước tới nay không đủ năng lực để rà soát chủ nghĩa đó về mặt trí tuệ. Trái lại nó đã bị chủ nghĩa đó lôi cuốn, biến thành kẻ tòng phạm đắc lực”.

      Dùng “ngoại nhân” để chống “ngoại xâm”

      Tuy là phía phát động cuộc chiến “chống ngoại xâm”, thế nhưng giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam đã bí mật cho phép rất nhiều “ngoại nhân” từ Liên Xô, Trung Quốc và một số quốc gia Cộng sản khác đến Việt Nam tham chiến, chống lại đồng bào của mình. Hàng loạt tài liệu mới được giải mật trong thời gian vừa qua cho thấy, tuy giới lãnh đạo Cộng sản miền Bắc lên án kịch liệt về sự hiện diện của lính Mỹ ở miền Nam, nhưng ngay tại miền Bắc, luôn có rất nhiều lính Liên Xô, Trung Quốc.

      Sử gia Dan Ford dựa trên một số tài liệu, cho biết, ngoài 320.000 người Trung Quốc có mặt ở Việt Nam mà các nhà sử học nhắc tới, có khoảng 22.000 người Liên Xô đã từng phục vụ ở Việt Nam với vai trò cố vấn và tham gia lực lượng phòng không, không quân. Sự hiện diện của những người lính Liên Xô này đã bị cả giới lãnh đạo Cộng sản Việt Nam lẫn giới lãnh đạo Cộng sản Liên Xô phủ nhận cho đến khi chế độ cộng sản ở Liên Xô sụp đổ.

      Năm 2008, Đài truyền hình Nga, Russia Today, cho biết, đã có hàng ngàn binh lính Liên Xô tham gia chiến đấu tại miền Bắc Việt Nam. Ông Nikolay Kolesnik, một cựu chiến binh Liên Xô đã từng chiến đấu ở miền Bắc Việt Nam, cho biết: “Chúng tôi chính thức được mọi người biết đến như là một nhóm chuyên gia quân sự. Người chỉ huy đơn giản được gọi là chuyên gia cao cấp. Như vậy, về mặt kỹ thuật, không có đơn vị Liên Xô nào tại Việt Nam. Điều duy nhất chúng tôi biết rằng chúng tôi là dân Liên Xô, binh lính Liên Xô, và chúng tôi phải làm bất cứ điều gì để ngăn chặn các cuộc không kích. Đó là những gì chúng tôi đã làm”.

      Đáng nói là ngay vào lúc những người lãnh đạo chính quyền Cộng sản ở miền Bắc cho phép sự hiện diện của các cố vấn, chuyên gia quân sự, cũng như binh lính nước ngoài cầm vũ khí vào Việt Nam, thì họ vẫn lên án sự có mặt của các cố vấn Mỹ ở miền Nam. Ông Hồ Chí Minh đã từng phản đối chính phủ Hoa Kỳ, về các cố vấn Mỹ ở miền Nam. Ông nói: “Danh từ ‘cố vấn’ dùng để ngụy trang số binh sĩ Mỹ, không lừa bịp được ai cả”.

      Sau khi có khá nhiều tài liệu liên quan đến sự tham gia của quân đội Liên Xô vào cuộc chiến Việt Nam được Nga bạch hóa, cách nay vài năm, báo chí Việt Nam cũng bắt đầu xác nhận về sự hiện diện của quân đội Liên Xô trong cuộc chiến Việt Nam. Một trong những bài báo này đã giới thiệu nhật ký của một đại tá Liên Xô, nguyên văn như sau: “Ngày 24-7-1965, trong vùng rừng núi, chúng tôi triển khai tên lửa SAM. Vừa ngụy trang xong, chúng tôi phát hiện máy bay Mỹ bay về hướng Hà Nội, theo hai tuyến, chỉ cách trận địa tên lửa 10km. Đơn vị tên lửa AA bên cạnh nổ súng đầu tiên và họ đã thành công: hai tên lửa bắn trúng đích. Chúng tôi cũng hạ được một máy bay và sau đó còn đánh gục được một máy bay trinh sát không người lái”.

      Tháng 4 năm 1975, cuộc chiến Việt Nam kết thúc. Chứng kiến thực tế Việt Nam, không ít người đã từng cầm súng hoặc hy sinh cho công cuộc “chống ngoại xâm”, may mắn còn sống, bắt đầu tự hỏi về sự cần thiết của cuộc chiến được gọi là “chống ngoại xâm”, kéo dài trong 21 năm, cũng như mục tiêu của cuộc chiến. Đã có rất nhiều người trong số họ cảm thấy hối tiếc và phản kháng về những bất toàn của một chính thể, hình thành bởi máu xương của hàng triệu triệu người.
      ——————-
      Đọc tài liệu trên đây, sự thật đã được phơi bày, chúng ta nghĩ gì?

  7. ngocson146 says:

    nên nhớ còn cs thì không bao giờ có hòa hợp hòa giải dân tộc .không bao giờ thống nhất được lòngngười
    tất cả những người cs đều là tay sai từ tư tưởng cho dến hành động

  8. NGUYEN THANH says:

    Anh KAMI còn trẻ! Tôi nghĩ là anh có cơ hội học hỏi nhiều.

    Đọc qua bài viết của anh, tôi không có nhiều thì giờ trả lời.
    (Thông thường tôi thích đối thoại, thảo luận trực tiếp, thay vì đánh bài, mất khá thời gian).
    Tôi chỉ tóm tắc suy nghĩ của tôi,dành cho anh, như thế nầy:

    1-/ CHẾ ĐỘ hay GIÁO DỤC của ĐCSVN (mà anh được hấp thụ), nó cho ra KẾT QUẢ gì?
    - KẾT QUẢ tốt nhất/cao nhất(nếu có) của nó(ĐCSVN), là CUỐI CÙNG chỉ TẠO RA 1 số những anh “NGU TRUNG” (mà anh KAMI là 1 thí dụ CỤ THỂ và RÕ RỆT nhất!).

    2-/ CHẾ ĐỘ (chỉ 20 năm VNCH) hay GIÁO DỤC của VNCH, cho ra KẾT QUẢ gì?
    - Một NỀN TẢNG XÃ HỘI NHÂN BẢN và những CON NGƯỜI NHÂN BẢN.

    @ Đó là sự KHÁC BIỆT LỚN NHẤT giữa 2 CHẾ ĐỘ, 2 NỀN GIÁO DỤC!

    NHÂN BẢN là điều mà từ 1930 cho đến nay(2011), ĐCSVN KHÔNG LÀM ĐƯỢC!
    (Hay cũng là SỰ KHÁC BIỆT (nền tảng VĂN HÓA,GIÁO DỤC) giữa anh KAMI và với những người sống dưới CHẾ ĐỘ VNCH (đang sống trong nước hay hải ngoại) )

    ** VẬY:
    Như MUỐN so sánh THẮNG/THUA thì chế độ ĐCSVN và VNCH AI THẮNG, AI THUA?
    (Hay nói cách khác:
    GIỮA những người như/giống anh KAMI và những người của VNCH, thì AI THẮNG/AI THUA? hay AI ĐÁNG KHUYÊN CHO AI?! )
    *** VÀ, cuối cùng:
    Anh có nhận ra, anh chỉ là KẼ NGU TRUNG hay không?!
    (Và liệu NVHN(KHÔNG CS)có nghe LỜI KHUYÊN của KẼ NGU TRUNG hay không???
    - JAMAIS et … JAMAIS!!!)

  9. Võ Hưng Thanh says:

    CHẲNG BIẾT AI HỜI HỢT

    Bài viết “Lá thư ngỏ gửi các bạn hải ngoại nhân ngay 30/4″ của tác giả KAMI đã bị rất nhiều người ở hài ngoại tức tối, gân cổ lên phản đối thật dữ dội. Song hình như có quá ít người biết chịu khó chú ý đọc thật kỹ đối với những ý chính này, mà dường như bản thân Kami đã hết sức cố gắng bằng tất cả thiện tâm thiện chí viết ra :

    1/ “Mặc dù tự do, dân chủ để tiến tới xoá bỏ độc tài… cái đích mà các bạn đang hướng tới là chính nghĩa, là phù hợp với xu thế tất yếu của xã hội loài người văn minh”

    2/ “Cần hiểu rằng trong thời đại toàn cầu hoá, việc dựa vào sự hỗ trợ về mọi mặt một nước thứ ba như trước đây để làm cách mạng bạo lực giành chính quyền là hoàn toàn không thể. Phương thức duy nhất để thay đổi chế độ hiện tại là sử dụng đấu tranh bất bạo động với sự tham gia đông đảo của quần chúng nhân dân, đặc biệt là người dân trong nước. Xin đừng quên Cách mạng phải là sự nghiệp của quần chúng, không có sự ủng hộ của quần chúng thì không thể có cách mạng. Và muốn để thu hút đông đảo quần chúng ủng hộ sự nghiệp cách mạng của mình thì các đảng chính trị, các chính trị gia hay các thành phần ủng hộ phải thông qua các phương tiện truyền thông để dân vận, nói đơn giản là phải biết vận động, tuyên truyền, giải thích cho quần chúng nhân dân ở trong nước hiểu bản chất, những vấn đề bất cập về chính trị, quyền và nghĩa vụ của công dân cũng như của chính quyền nhà nước liên quan tới cuộc sống của họ”
    “Cách mạng phải là sự nghiệp của quần chúng, không có sự ủng hộ của quần chúng thì không thể có cách mạng. Và muốn để thu hút đông đảo quần chúng ủng hộ sự nghiệp cách mạng của mình thì các đảng chính trị, các chính trị gia hay các thành phần ủng hộ phải thông qua các phương tiện truyền thông để dân vận, nói đơn giản là phải biết vận động, tuyên truyền, giải thích cho quần chúng nhân dân ở trong nước hiểu bản chất, những vấn đề bất cập về chính trị, quyền và nghĩa vụ của công dân cũng như của chính quyền nhà nước liên quan tới cuộc sống của họ”

    3/ “Trong mọi vấn đề của đời sống xã hội, kể cả vấn đề chính trị thì sự thiện cảm của người dân hay người tiêu dùng là hết sức quan trọng. Trong một xã hội đa nguyên đa đảng cũng vậy, nhiều cử tri đã dứt khoát không dành sự ủng hộ cho một đảng chính trị qua lá phiếu bầu cử, cho dù đảng chính trị đó có đường lối chính sách tốt, đáp ứng được đa số nguyện vọng của số đông cử tri cũng vì họ có ấn tượng không thiện cảm đối với đảng chính trị đó. Đối với người dân trong nước hiện nay cũng vậy, đa phần là họ không có thiện cảm với các tổ chức chính trị ở Hải ngoại. Một phần họ có quá ít các thông tin về các tổ chức này, trong lúc truyền thông trong nước liên tục vu không và cáo buộc các tổ chức đó là những tổ chức khủng bố, phản động… Quan trọng và nguy hiểm hơn cả là các tổ chức chính trị hải ngoại đã lẫn lộn giữa công cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ ở Việt nam với công việc phục quốc”

    4/ “Không những vậy họ quên rằng người dân trong nước sống trong sự kìm kẹp, độc quyền thông tin hàng chục năm nay, đã tạo cho người dân phản xạ có điều kiện, ăn sâu vào máu thịt của họ, làm cho đa số dân chúng luôn yêu quý sùng bái lãnh tụ Hồ Chí Minh và lá cờ tổ quốc của họ. Ngược lại họ lại nặng về hạ bệ thần tượng và biểu tượng quốc gia của người Việt nam hiện nay, hành động đó, chẳng khác gì hành động chửi phủ đầu kẻ họ muốn lôi kéo, đó chính là yếu điểm đã làm người dân trong nước xa lánh và không thiện cảm với phong trào đấu tranh cho tự do và dân chủ”

    5/ “Một thực tế không thể chối bỏ, đó là một bộ phận dân chúng trong nước không nhỏ, đủ loại thành phần, kể cả các cán bộ đảng viên trong đảng CSVN đã bắt đầu chán ghét chế độ hiện tại, do những bất công và đặc biệt là vấn nạn tham nhũng”

    6/ “Nếu chúng ta hiểu, nguyên tắc quan trọng của chế độ chính trị dân chủ là tôn trọng ý kiến của số đông (đa số), việc quyết định quốc hiệu quốc gia, quốc kỳ hay quốc ca v.v… thì quyền định đoạt sẽ phải là quyết định của dân chúng thông qua một cuộc trưng cầu dân ý thông qua một bản Hiến pháp, chứ nó không thuộc về bất kỳ đảng phái hay tổ chức chính trị nào. Kể cả việc nhỏ như xoá bỏ thần tượng hay phá bỏ lăng Hồ Chí Minh hiện nay cũng là một chuyện không dễ mà làm. Cứ xem tình hình lăng Lênin ở Nga, đã hơn 20 năm cũng chưa thể có câu trả lời, bởi nó là vấn đề lịch sử, không thể tuỳ tiện theo ý của một lực lượng dân chúng chiếm số ít”

    7/ “Theo cá nhân tôi nghĩ, cộng đồng người Việt không thiếu người tài trong mọi lĩnh vực, kẻ cả lĩnh vực tổ chức đấu tranh chính trị. Không như một số bạn bè tôi, có nhận xét khi đọc các comments của các members Hải ngoại trên các diễn đàn cho rằng họ là những kẻ ít học. Nhưng họ thiếu một chiến lược đấu tranh đúng đắn có hiệu quả thay cho các việc làm mang tính chất khuếch trương, hình thức đơn lẻ của mỗi tổ chức hòng vừa lòng các ủng hộ viên của họ ở Hải ngoại mà không nghĩ tới lòng dân trong nước muốn gì ở họ”

    • D.Nhật Lệ says:

      Thôi đi ông VHT.! Đừng có kiểu ý kiến…ý cò a dua như thế ! Hay là ông phải “đồng thanh tương ứng,đồng khí tương cầu” với Kami để biện hộ cho việc ông “ngồi chờ sung rụng” như
      Kami chăng ? Hai ông chơi kiểu “toạ quan hổ đấu” hay “ngồi mát ăn bát vàng” thì phải ?
      Nói thẳng ra cả 2 ông đang “ngồi chờ sung (dân chủ) rụng” rất chi là an nhiên tự tại nên đã
      cất công dạy bảo cộng đồng hải ngoại làm thế nào để sung (dân chủ) rụng…đúng nơi và cả
      đúng lúc ! Than ôi 2 ngài “khôn qúa hóa rồ” rồi chăng ? Hai ngài đều muốn có dân chủ (?)
      nhưng lại dạy bảo chính cộng đồng hải ngoại phải gánh vác việc dân chủ hóa làm sao cho khôn khéo cơ đấy,kẽo “mất cả chì lẫn chài” vào tay chế độ độc tài CS.Đã thế còn phán rằng cộng đồng phải tôn trọng đất nước với đa số 80 triệu người được Đảng thống trị là sao ?
      Sao lại có thứ luận điệu ngược ngaọ một cách vớ vẩn thế không biết ?
      Một mặt,Kami thoái thác trách nhiêm dân chủ hóa VN cho người VN.hải ngoại nhưng mặt khác Kami mạnh miệng trút hết “tội lỗi” cho họ,nên VN.chưa thể có dân chủ ?
      Xin “lạy ngài cả nón” cho cái lý luận…đen như…than đấy nhé !

      • Võ Hưng Thanh says:

        TRẢ LỜI CÔ NHẬT LỆ

        Quả thật tình trạng của dân tộc VN và đất nước VN ngày nay đã hết chỗ chữa rổi, so với các dân tộc và các đất nước khác trên thế giới. Bây giờ một số đông người VN trong và ngoài nước chỉ biết có chưởi nhau và chưởi nhau, và họ coi đó là giải pháp tốt nhất. Những sự căm thù ngút ngàn này trong lòng dân tộc do ai gây ra, ngày nay những người đó cần phải chịu trách nhiệm. Nhưng tiếc thay hầu hết họ đã chết cả rồi. Di sản để lại chung là cả nhiều thế hệ tiếp theo chỉ đầy bế tắt. Đây là tình trạng mà tôi cho là quán tính khủng khiếp. Chính trong quán tính này mà tình hình thực tế nhiều mặt ngày nay càng trở nên hết thuốc chữa. Bởi không ai chịu chữa cả. Người ta thà cứ mang bệnh nặng, một dị bệnh quái ác như thế, hơn là muốn cần được chữa khỏi. Quả thật là đáng xấu hổ so với nhiều dân tộc khác trên thế giới, nếu có thể nói được như vậy. Nhiều cá nhân người Việt ai cũng thấy mình khôn cả, cho nên so với các dân tộc khác, mình mới thành ra dại. Đó ý nghĩa của sự việc khách quan của xã hội VN hiện nay, và nhiều con người VN vốn đang là như thế đó ! Chỉ có căm thù, ngờ vực nhau, mạt sát nhau, mà không cần điều gì khác ! Không cần tìm cách thức nào là hữu lý hay tối ưu nhất, để nhằm thoát ra khỏi cái lổ đen hun hút hiện đang có !

        VHT

      • Không cần tìm cách thức nào là hữu lý hay tối ưu nhất, để nhằm thoát ra khỏi cái lổ đen hun hút hiện đang có !

        == >>> Không cần tìm cách thức nào là hữu lý hay tối ưu nhất, để nhằm thoát ra khỏi cái lổ đen hun hút hiện đang có !
        == >> Đúng là nhận xét 1 CHIỀU GIÁO ĐIỀU ! « Nhằm thoát ra khỏi cái lổ đen hun hút hiện đang có « LẠI PHẦN LỚN TRÁCH NHIỆM của bọn cầm quyền CÓ THỰC TÂM muốn hay không !

        Cái này NGÒAI TẦM TAY Người Việt Hải Ngọai ! ! !

  10. kẻ lưu vong says:

    Tôi không biết ông Kami bao nhiêu tuổi nhưng tôi nghĩ nếu ông được may mắn sống dưới 2 chế độ ( cờ vàng 3 sọc đỏ và cờ đỏ sao vàng) có lẽ ông đã không viết cái bài vô tích sự này . Đất nước hay 1 dân tộc đều có số mệnh của nó ,việc thống nhất đất nước của đcsvn do đâu mà có,có phải là công của đcsvn không ? Tại sao phải chiếm cho bằng được miền Nam dù phải đánh đến người VN cuối cùng hay đốt cả dãy Trường sơn ,cái bẫy đó được đàn anh CS giăng ra và khi biết ra thì đã quá muộn. Do vậy mới thấy có những Tô Hải ,Hoàng minh Chính,Bùi Tín,Dương quỳnh Hoa và câu lạc bộ kháng chiến đã làm gì …. dân tộc VN không được cái may mắn sống dưới chế độ mà người ta gọi là “Mỹ – Ngụy”.Bây giờ lịch sử đã sang trang việc tranh đấu cho 1 nước VN thực sự độc lập, dân chủ,tự do đã quá muộn màng khi” người lạ” hay “tàu lạ” đã khống chế được kinh tế lẫn chính trị ,mất nước không phải chỉ diễn ra trong 1 ngày mà đã có từ hàng 50 chục năm trước.

Leave a Reply to thanhviet