WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Thời đã qua rồi …

Theo tin thời sự của cộng đồng Việt hải ngoại, bà Ngô Đình Nhu, nhũ danh Trần Lệ Xuân mới qua đời tại Âu Châu. Ông Nguyễn Cao Kỳ, sau thời gian về Việt Nam tới lui làm duyên với chính quyền Hà Nội, nay lại trở về tạm cư tại Texas, Hoa Kỳ.

Bà Nhu ra đi hưởng thọ 86 tuổi. Ông Kỳ vẫn còn khỏe mạnh nhưng năm nay cũng đã ngoài 80 tuổi. Một người là phụ nữ nổi tiếng của đệ nhất Cộng Hòa. Một người là nam tử mà vai trò hết sức ồn ào thời đệ nhị Cộng Hòa. Bây giờ viết về hai nhân vật danh tiếng nam và nữ, xem lại sự so sánh có phần khập khiễng. Kẻ mất người còn, tưởng rằng không cân xứng. Tuy nhiên chúng tôi không thể so sánh bà Lệ Xuân và bà Tuyết Mai. Cũng không thể so sánh ông Ngô Đình Nhu với ông Nguyễn Cao Kỳ.

Phải viết về bà Trần Lệ Xuân và ông Nguyễn Cao Kỳ mới ra chuyện. Cả hai người đã có những điểm rất gần gũi. Cả hai đều nói năng hành động khác thường thời đệ nhất và đệ nhị Cộng Hòa. Cả hai đều trải qua cuộc sống thật dài sau khi “Thời của họ đã qua rồi”. Nhưng cách sống cuả hai người sau chính trường mới khác nhau biết chừng nào.

Mùa Xuân diễm lệ.

Bà Tần Lệ Xuân (1924-2011)

Bà Trần Lệ Xuân sinh trưởng tại miền Bắc năm 1924. Năm cô 16 tuổi gia đình ông bà Trần Văn Chương quen biết chú Ngô Đình Nhu và năm 18 tuổi cô Xuân vốn đạo Phật đã lấy chồng theo công giáo. Lệ Xuân theo chồng về định cư tại Đà lạt sinh được 3 trai và 2 gái.

Số mệnh thay đổi khi ông Ngô Đình Diệm trở thành vị tổng thống độc thân. Ông em Ngô Đình Nhu trong vai trò cố vấn chính trị toàn quyền đã đưa hình ảnh bà Nhu thành người thay thế đệ nhất phu nhân. Từ một phụ nữ nội trợ cô Lệ Xuân trở thành dân biểu, chủ tịch phong trào Phụ nữ Liên Đới, sáng lập Thanh nữ Cộng Hòa, tác giả đạo luật gia đình và sau cùng “Mùa Xuân Diễm Lệ” trở thành biểu tượng của một phụ nữ Việt Nam tranh đấu cho nữ quyền với chiếc áo dài hở cổ. Bà đón tiếp phái đoàn quốc tế, bà chủ tọa quốc lễ Trưng Vương. Vinh quang lên cao nhất khi Saigon xây dựng tượng Hai bà Trưng đã lấy hình ảnh của bà Nhu làm khuôn mẫu. Người ta còn nhớ vai trò của bà nổi bật vào những ngày tháng cuối của đệ nhất Cộng Hòa. Trong dinh Độc Lập bà luôn luôn là người thuộc phe chủ chiến. Những lời phát biểu hết sức thiếu văn hóa và thiếu chính trị của bà đã làm cho quần chúng tức giận. Đặc biệt là dư luận Hoa kỳ ảnh hưởng quan trọng tại Việt Nam. Báo chí Việt và ngoại quốc rất thích thú đăng tải. Khi hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu, thi sĩ Vũ Hoàng Chương làm thơ ca ngợi ngọn lửa từ bi soi sang cuộc đấu tranh thì bà Nhu lên tiếng nói lời tai hại nhất. Bà tuyên bố sẵn sàng tiếp thêm xăng viện trợ cho phe Phật giáo đấu tranh để nướng các nhà sư tự thiêu. Báo chí Hoa Kỳ đăng hình ảnh nhà sư tự thiêu cùng lời bình luận của bà cố vấn. Tướng lãnh Mỹ bên phái bộ quân sự vẫn hết lòng yểm trợ Việt Nam đã lắc đầu than rằng: “Sẽ tận thế vì tấm hình này.” Cho đến ngày nay, đoạn phim đáng tiếc của bà Nhu vẫn còn phổ biến tràn đầy trên Utube.

 

Dưới thời đệ nhất Cộng Hòa, bà Nhu đã đóng góp nhiều công sức về việc xây dựng chế độ, đấu tranh cho nữ quyền, nhưng đồng thời cũng đã làm nhiều điều tai hại cho chính quyền tổng thống Ngô Đình Diệm. Cho đến khi cả tổng thống và ông cố vấn phu quân cũng phải đồng ý đưa bà ra ngoại quốc gọi là để thuyết phục dư luận, nhưng thực sự là để tránh cho bà làm Saigon thêm rối rắm. Thêm vào đó, lại còn chuyện cha mẹ bà Trần Lệ Xuân là ông bà Trần Văn Chương. Năm cuối cùng của triều đại nhà Ngô thuộc đệ nhất Cộng Hòa, ông đại sứ họ Trần ở Hoa Thịnh Đốn đã lên tiếng chống lại chính quyền Saigon vì đàn áp Phật giáo

Bà Trần Lệ Xuân ra đi với sứ mạng vận động dư luận Âu Châu và Mỹ Châu cùng với cô con gái Ngô Đình Lệ Thủy. Báo chí Hoa Kỳ viết rằng mẹ con bà Rồng cái và Rồng con đi tuyên truyền cho chế độ. Nhưng bà không ngờ đây là lần vĩnh biệt gia đình, vĩnh biệt chế độ và vĩnh biệt quê hương.

Lệ  Xuân của “Mùa Xuân Diễm Lệ” trở thành “Nước Mắt Mùa Xuân”.

Số phận cay nghiệt.

Bà là người phụ nữ một thời hết sức quyền uy và danh tiếng. Chồng là cố vấn tối cao của triều đại nhà Ngô. Các anh em nhà chồng là tổng thống, là tổng giám mục, là đại sứ bên Âu Châu, là cố vấn chỉ đạo chính trị miền Trung.Thân phụ của bà là đại sứ tại Hoa Thịnh Đốn. Chỉ một sớm một chiều cả đại gia đình tan nát. Ông tổng thống và bào đệ bị giết trong cách mạng. Em chồng bị cách mạng xử tử. Tổng giám mục mất chức. Cha mẹ bà bị thảm sát tại Hoa Thịnh Đốn. Sau cùng con gái yêu của bà là Ngô Đình Lệ Thủy bị tai nạn chết. Quả thật Lệ Xuân chỉ đơn thuần là nước mắt mùa Xuân. Mùa Xuân Diễm Lệ của một thời Đà Lạt và một thủa Saigon sẽ không bao giờ trở lại.

Những ngày tháng cũ.

Suốt từ sau chuyến đi 1963, người ta không hề thấy tin tức về bà Ngô Đình Nhu. Trừ một lần NBC phỏng vấn. Sau đó bà không hề lên tiếng. Cho đến năm 2002, một luật sư Việt Nam tại Seattle, ông Trương Phú Thứ có dịp gặp lại và viết bút ký về chuyến thăm viếng đặc biệt với bà Trần Lệ Xuân tại Paris. Một số tin tức về hoàn cảnh gia đình được phơi bày. Đơn giản và trung thực. Tác giả kín đáo đề cao cuộc sống đạm bạc và nhân bản của người phụ nữ đã một thời hết sức danh tiếng tại Việt Nam. Bà không nói về chuyện chính trị, chuyện oán thù. Chỉ là những lời hỏi thăm về gia cảnh và cuộc sống thường nhật. Những đứa con, những đứa cháu. Không một lời nói về tiếng khen chê và lời đồn đãi. Không nói đến đau thương tang tóc. Tuyệt đối không tuyên bố hay nhận định.

Xem ra, ngoài những hành động và lời nói của bà Nhu gặp báo chí Việt Mỹ trong thời kỳ đệ nhất Cộng Hòa. Từ đó đến nay không có gì để viết thêm về người phụ nữ một thời đã nổi danh là Newsmaker của Saigon. Ngay khi được tin tổng thống và chồng bà bị giết lúc bà đang ở Hoa Kỳ năm 1963, bà lập tức bay qua Âu châu, tấm lòng tan nát chờ đón đám con vừa mồ côi cha. Sau này bà chỉ trở lại Mỹ một lần cho cháu út thăm ông bà ngoại. Từ đó đến nay bà không về Việt Nam, cũng không trở lại Mỹ. Đối với bà Việt Nam cộng sản vốn thù nghịch đã đành, nhưng Hoa Kỳ cũng chẳng phải là đồng minh.

Khi cụ bà Trần Lệ Xuân bước vào thế kỷ 21 đã ngoài 80 tuổi.

Bà nói rằng : Thời của tôi đã qua rồi.

Câu nói đáng được khắc trên bia đá.

Ngược đường lịch sử.

Ông Nguyễn Cao Kỳ trên bìa tạp chí Time 2/1966

Nhưng đối với Nguyễn Cao Kỳ, ông luôn luôn hành động như thời của ông không bao giờ qua đi. Ông là con người nổi nang ồn ào nhất thời đệ nhị Cộng Hòa. Giai đoạn chuyển tiếp từ thời kỳ đảo chánh, binh biến giữa hai nền Cộng Hòa, Nguyễn Cao Kỳ cũng luôn luôn là Newsmaker. Ông làm cách mạng, ông làm tư lệnh không quân, ông bỏ vợ, ông lấy vợ, ông làm thủ tướng chính phủ Saigon, ông làm phó tổng thống trong cánh trái dinh Độc lập, ông về làm vườn ở Khánh Dương, ông ra cứu Saigon vào giờ thứ 25, ông di tản vào Pendleton, ông bán rượu ở Orange County, ông đánh tôm ở Lousiana, rồi ông lại bỏ vợ và lấy vợ. Một chuỗi dài thất bại. Sau cùng, ông làm môi giới cho tư bản về làm ăn ở Saigon. Ông ra Hà Nội nói là để chỉ dẫn cho chính quyền cộng sản cách giao thiệp với Hoa Kỳ. Ông ca ngợi lãnh đạo cộng sản. Bây giờ ông lại trở về Texas, chưa biết sẽ làm gì. Nhưng ông nghĩ rằng, dường như thời của ông vẫn còn mãi mãi.

Thời của ông Kỳ thực sự chỉ ngắn ngủi có 2 năm cầm quyền với danh hiệu chủ tịch ủy ban hành pháp, một kiểu gọi mới của chức vụ thủ tướng giữa thời kỳ trái độn của 2 nền Cộng Hòa. Trong giai đoạn này, chính quyền của ông đã để lại cho chiến tranh Việt Nam tấm hình tướng Loan  bắn tên đặc công Việt Cộng. Với nhận định của đồng minh Hoa Kỳ, sự nghiệp chính trị lâu dài của ông Kỳ không có tương lai, khi mà tấm hình tai hại này còn được phổ biến. Sau đó ông chỉ là phó tổng thống 1 nhiệm kỳ như một bóng mờ cạnh ông Nguyễn Văn Thiệu. Rồi ông chẳng còn chức vụ gì cho đến 1975 mất nước và cho đến ngày nay 2011, ba mươi sáu năm sau.

Vào tháng 4-1975 với sự nhận định tình thế sai lầm, với tánh nết bồng bột ồn ào, ông đã có những hành động tai hại chết người khi lên tiếng hô hào ở lại chiến đấu. Ông hô hào ở lại trên trường chỉ huy tham mưu tại Long Bình, ông hô hào quyết chiến tại họ đạo bên Gia định. Nhưng rồi ông lại ra đi. Bà Tuyết Mai nói rằng không ai có thể trách anh Kỳ được. Anh chỉ có 2 khẩu súng lục thì làm cái gì. Đúng như vậy, lúc đó ông không còn trách nhiệm ngoài chức vụ chủ trại cây Khánh Dương đã tan hàng. Không trách nhiệm, ông có thể ra đi như hàng ngàn người di tản, và đừng tuyên bố nhố nhăng. Nhưng ông đã nói lời tâm huyết tại Long Bình, cử tọa là các sĩ quan cao cấp lòng dạ đang tan nát vì gia đình còn kẹt tại miền Trung. Ông thề quyết tâm với họ đạo Saigon, những người di cư đã từng biết thế nào là cộng sản. Niềm tin nhỏ bé cuối cùng đặt tất cả vào ông. Như vậy, vào giờ phút cuối thì người tự vẫn phải là Nguyễn Cao Kỳ chứ không phải Nguyễn Khoa Nam.

Con chim khi chết.

Năm 1983 khi phê bình cuốn sách 20 năm của tác giả Nguyễn Cao Kỳ, tôi có dịp viết rằng. Con chim trước khi chết, tiếng hót bi ai, con người về già, trước khi chết, lời nói linh thiêng và ứng nghiệm. Vậy thì, niên trưởng của tôi, người đã một thời lãnh đạo, mỗi năm vào 30 tháng 4 báo chí Hoa Kỳ có hỏi bậy bạ, tôi xin niên trưởng lựa lời mà nói cho anh em khỏi tủi nhục. Ông đã từng hô hào anh em ở lại, biết bao nhiêu đứa chết, bao nhiêu đứa đi tù. Đau thương nhường đó, biết lấy gì đền bù cho hết! Tiếc thay, niên trưởng của tôi, suốt 36 năm di tản, chứng nào tật ấy, chỉ chuyên làm nhục anh em.

Cho đến mấy năm gần đây, ông muối mặt cam tâm đóng vai hàng thần lơ láo về nước nịnh bợ đám lãnh đạo cộng sản.Tôi chẳng còn biết dùng chữ nghĩa gì để phê phán ông, vốn một thời là thượng cấp của tôi. Có người nói rằng vì ông có tấm lòng yêu nước như trời biển nên về chỉ vẽ cho Việt cộng con đường theo Mỹ đánh Tầu. Có người lại nói rằng ông có mưu thần chước quỷ sẽ lèo lái cộng sản xây dựng đất nước. Sự thực anh em biết rõ, ông chỉ bố lếu bố láo để làm xấu mặt Việt Nam Cộng Hòa. Sau cuộc chiến, cộng sản giam giữ hàng trăm ngàn chiến binh nhưng không cải tạo được người nào. Tất cả đều bỏ nước ra đi. Không ai ngờ, chúng lại cải tạo được một anh tư lệnh trở về. Thật chán biết chừng nào.

Ông già thì tôi cũng già. Ông cao niên thì anh em cũng cao niên. Suốt cuộc đời, trải qua cái nhục mất nước, bây giờ lại thêm cái nhục là đã một thời được lãnh đạo bởi những người như niên trưởng.

Thôi thì những sai lầm thời cầm quyền ta tạm bỏ qua. Nhưng cái thời hết quyền lực trong tay, sao ông không học được gương sáng của bà Trần Lệ Xuân. Kể từ 1963 cho đến 2011 gần nửa thế kỷ, đúng ra là 48 năm. Người phụ nữ đó ở vậy nuôi con thành đạt. Sau 6 cái tang của chồng con cha mẹ và anh em. Bà đã hành xử đúng vai trò của một chính khách mà thời thế đã qua đi. Bà nói rằng:“Thời của tôi đã qua rồi”. Câu nói đáng được khắc trên bia đá.

Còn phần ông Kỳ, thời của ông thực sự đã qua ngay sau nhiệm kỳ thủ tướng. Nhưng ông cố lội ngược dòng lịch sử, không biết chấp nhận hoàn cảnh. Ông là người đất Sơn Tây nhưng không bao giờ xứng đáng với quê hương Sơn Tây của tướng quân Lê Nguyên Vỹ tư lệnh Sư đoàn 5 Lai Khê, người đã ở lại tự vẫn sáng ngày 30 Tháng 4-1975.

Bây giờ quí vị đã hiểu vì sao mà chúng tôi lại so sánh hoàn cảnh của bà Trần Lệ Xuân và ông Nguyễn Cao Kỳ.

Ngày 30 tháng tư lần thứ 36 đã qua rồi, lại sắp đến ngày quân lực tháng 6-2011. Nhiều năm qua, trên lưng đồi nón sắt phế thải, đàn em thấy chúng tôi nghênh ngang giữa đường nên thường chửi bậy. Mình biết mình tội lỗi cũng nhiều nên đành phải nhắc nhở: Chửi nữa đi em. Bây giờ, tất cả đều gần đất xa trời, xin phê bình niên trưởng Kỳ một lần cho rõ ràng. Xin phép dùng ngôn ngữ ông xếp cũ của tôi là trung tướng Dương Văn Đức khi phê bình Việt Cộng trong trại tù. Ai không biết thì hỏi anh em HO, nhiều người biết là ông Đức mắng mỏ cộng sản ra sao để rồi bị chúng dứt điểm.

Ngày xưa, thời kỳ 50, có anh trung úy Bắc Kỳ ngồi hầu chuyện đại tá Nam Kỳ, Dương văn Đức tại phân khu Sóc Trang. Trong câu chuyện đời, nghe ông dùng toàn ngôn ngữ với hàng họ dưới thắt lưng. Mở đầu chấm dứt bằng tiếng Đan Mạch. Ông chết trong tù vì phê bình cộng sản bằng ngôn ngữ của ông. Đ M, chơi ngon như vậy, ông mới đích thực là niên trưởng của tôi.

 

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt

95 Phản hồi cho “Thời đã qua rồi …”

  1. An Luu says:

    Toi nghi ong Loc da viet sai khi so sanh ba Tran le Xuan voi ong Cao Ky, vi ba da chet va vi ba cung noi : thoi cua toi da qua roi. Theo toi neu phai so sanh bay gio toi chi so sanh ten vu van loc va Nguyen cao Ky. Loc con te hon Cao Ky tram ngan lan hon vi suot ngay chi biet chui nguoi chong cong pha hoai cong cuoc chong cong cua nguoi Viet tai hai ngoai, luon luon va bao gio cung vay.

  2. Do Quan says:

    Nguyen cao Ky va ngay ca tac gia bai viet nay la nhung anh vo bien it hoc. Khong nhieu thi it da co lien he giet hai mot cach da man vi tong tu lenh quan doi cua minh vao nam 1963.
    Do Quan

    • Nguyen V N says:

      Tôi đồng ý vơi bạn DO QUAN
      Thiểu Ky là những quân Đảo chính tay sai Mỹ ám hại Tông thông và cha đẻ nền Công Hoà Miên Nam Ngô đình Diệm và đổ tôi cho Dai Tương Dương Van Minh không bao giơ âm mưu đả chính.Nhưng cac tương lãnh nhờ Big Minh gánh chiu Hôi đông Quân luc đẽ tranh đỏ mau và chiên tranh giữa cac binh củng Trung thành và phản Chủ.

      Tên Kỳ là tương vô học bât tàỉ cao bôi thiêu tư cach đã nhục tiêng thơm của chê đô CH trong dư luân thê giơi. Báo chí goi Kỳ là Hitler VN. khi ông ta chê ra pháp trường cát lkhông khát gì cac cuôc đâu tô CSVN chỉ vì ông ta nghe lời tên bô trương Kinh tê Năm vùng CS Âu trường Thanh áp dung phương phap fat xit này đẽ bôi nhọ nên Công Hoà và từ đó VNCH có hình ảnh xâu trươc dư luân thê giới.

      Cũng như bọn nằ vùng CS HNxuôi ta quá khích thù hận giân cá chém thớt chưỡi bậ chụp mũ mọi người làm cho QNGHét và sợ chúng ta.

      NCK và Thiêu là hai tên Phản Quôc khi ký hoà ươc bịp Paris 73 làm tay sai dông lỏa cho Mỹ bán và BỨCTỬ VNCH hai năm sau đê mua 65O tù binh Mỹ.

      Hon nữa tên phản phúc NCK dám tâng công với Hà nôi khi về xin ăn tai VN là ông đã biêt trươc là HAI NĂM SAU CSVN sẽ chiêm Saigon và ca tụng chế đô Đôc Đảng (tuyên bố chính thức) NCK phản bôi VNCH và làm nhuc Miên Nam khi về hơp tác voi CSVN.

      NCK cũng như NGô bảo Châu bán đúng danh dư với cai mê đay Toán học đễlàm tay sai quảng cáo cho chế đô, Môt ché đô đã bị toàn dân Đào Thảị để nhận ân huê tiên bac mà KHông có môt Sĩ phu liêm sĩ nào bán rẽ danh dự như vây.

      CSVN luôn dùng tiền cươp của dân đễ mua bọn PHẢN QUÔC này.
      Môt tên vô đạo đúc ; say mèm, rượu chè khôngbảo vệ đưoc gia cang thì có gì đáng nhắc tới.

      Nhưng những tên Đảo Chánh bôi phản này KHÔNG PHẢIlà VNCH chúng chĩ là vài con sâu nêu so sánh với hàng trăm ngàn con sâu nhơ bẩn của chê dô tham ac CSVN.

      VNCH là Toàn dân Miên Nam ôn hoà trong sach, Quân can chinh không tham nhũng, tranh dâu hi sinh chông lai làn sóng CSQT.Cac tương sach san sang Tư vân đễ bảo vê danh dư VNCHvà cưu dân Quân. Môt quân lưc anh dũng dưoc toàn dân thương nhơ dù đã 36 năm rôi. Môt Tông Thông đâu tiên không cho MỸ vào dê bao vê Döc Lâp, vàMôt Tổng Thông Cuôi cùng do Quân luc và Toàn thê Quôc hôi lương viên bau ngôi lai tơi ngày cuôi cung cua Chê dô đê cưu dân quân. Tiêt kiêm xuơng mau dân Viêt mà chính Cư Thu Tuong CSVNphải ngiên mình bái phục. và cũng là TT cuôi cùng ĐUỔIPhái Bộ Mỹ ra khỏi lãnh thổ VN. Toàn dân Viêt MIên Nam đã TỪ CHÔICSVNvà 36 năm sau Cả Băc và Nam đêu Đào thải CSVN.

      Vì vây CSVNdùng vài tên phản bôi đẽ bôi nho VNCH bằng cách thảy cho bọn chúng vài miêng thit cho chó.

      Anh em VNCH, Ngưoi Viêt Miên Nam bịhành ha bỏ tù và ngày nay dân Băc cũng phải trả giá rât đắc cho TĐCbị cươp.Tù tôi đầy dẫy vì muôn nóoi hai tiếng TƯ DO.
      Thì ta không nên nhắc đên những con mọt hen hạ như Kỷ Tiêu Bảo CHâu bán mình cho giăc công Tay sai quân bành trướng.

      SƯ.THÂT tuy lõa lồ nhưng vẫn là SƯ.THAT.

      Nguyen V N

      Hai tên này nàylừa bịp QLVNCH và 2 kẻ chạy trôn trươc nhât.

    • Ý Thiêng says:

      Vị tổng tư lệnh cũ làm mất VNCH!

      Tướng Cao Kỳ ” vô học” tái lập VNCH,

      Nên Tướng Cao Kỳ thu hết bằng cấp
      hư huyền trong thiên hạ!

      (Hãy xem thành quả, không xem những
      mảnh bằng lá mít vô tích sự, hề, hề )

      • Nguyen V N says:

        Mặc dù luôn kính mên Y Yên hưng tôi không hể châp nhận môt tên Đảo chánh , phả chủ giết chủ giet chêt Đệ nhât CH mà có gì gọi là tái lập VNCH.
        Môt tên bât tài hợp tac vơi nôi tuyên âu Trương Thanh chê ra phap trương cát đâu tô băt thương gia không xet xử và buôc tôi kiêu đâu tô CSVN chỉ vì Au trương Thanh là tên nằm vµng ap dung phương phap dâu tô CS.
        Tôi xin nhắc lai nhiêu thương gia chân chính có mat trong Kháng chiên chông Phap nhưng chông CS bị Au trương Thanh lập bẩy bỏ tuì và những người đươc TRẮNGÁn nhờ cácx Quan toà sang suôt Côing bang CHVN.

        Tên phản bôi Chụ phan bôi dân tôc phan bôi QLVNCH, phản bôi chinh nghia là y là Pho tông Thông (Đao chinh) đẻ đi làm ăn mày CSVN. Đúng ra ta nên lờ nó thì hơn điều mà tôi đã khuyên bạn nhiều năm nay. Y Yên đã bị mang tiếng lây làm nhiêu ngươi CHU.P MŨ Y Yên , người mà tôi tin là chính trưc như Bằng Phong nhưng lỡ “Yêu ông Kỳ” như Phạm tuyêt Mai đễ rôi vỡ mông.
        THân mến.
        Nguyen VN

  3. Ý THIÊNG says:

    Buddha’s child — Con Cầu Tự — có một câu hay
    nhứt và đúng nhứt qua suốt nội dung cuốn hồi
    ký cùa Tướng CAO KỲ :

    ” Ông Hồ Chí Minh đã mang chủ thuyết Cộng
    Sản sai lầm vào Việt Nam.”

    Nào ộng Lộc, sui gia Đỗ Mười, ông có dám về
    giữa trào đình CS mà phổ biến cuốn Con Cầu
    Tự, như Tưống KỲ dám làm chăng?

    • D.Nhật Lệ says:

      Nực cười cho anh chàng Ý Thiêng này nói nhăng nói cuội ở DCV.online,nay nhảy qua đây
      cũng vẽ rắn thêm chân cho chuyện làm ăn chụp giật của Kỳ…nhông ở VN.
      Đáng chú ý là anh chàng chẳng có Không Quân…không quần mà lại theo nâng bi và đội đít
      Kỳ kiểu “bảo hoàng hơn vua”,chẳng ra thể thống gì,nhưng không biết mình là anh…hèn quân đội mà cứ ba hoa khoác lác,khiến người có tư cách đâm ngượng cho cái hàng ngũ mình !

    • Mai says:

      Em YY thân mến,

      Anh Kỳ tốt bụng, nhưng anh Kỳ là kẻ thất học em ạ! Bởi thế anh Kỳ lúc nào cũng ăn nói hồ đồ, em không nhận ra hay sao?

    • noileo says:

      “Nào ộng Lộc, sui gia Đỗ Mười, ông có dám về giữa trào đình CS mà phổ biến cuốn Con Cầu Tự, như Tưống KỲ dám làm chăng?” (Y Thieng)

      Nếu “ông Lộc” này có gì sai lầm, thậm chí “hèn nhát”, (xin lỗi), cũng chỉ một ông ta chịu thiệt hại, trong khi đó mỗi sai lầm của cao kỳ là vô vàn thiệt hại cho VNCH!

      Cái đầu “ý thiêng” thiêng cỡ nào, mà lại chỉ muốn lấy một lỗi lầm & thieu sot của một cá nhân nào đó để so đo che đậy cho “vai trò lịch sử” của một “nhân vật lịch sử”?!

      Hay là “ý thiêng” muốn nói, một cách “tế nhị”, thực ra cao kỳ cũng chỉ là một thứ đại úy thiếu tá trung sĩ cà là mèng nào đó như ý ẹ thôi??

  4. Trung Kiên says:

    Trích bài chủ…”Nhiều năm qua, trên lưng đồi nón sắt phế thải, đàn em thấy chúng tôi nghênh ngang giữa đường nên thường chửi bậy. Mình biết mình tội lỗi cũng nhiều nên đành phải nhắc nhở: Chửi nữa đi em“.

    Kính ông Giao Chỉ

    Thiết nghĩ, đàn em chỉ chửi (nhưng không bậy) khi thấy các Ông “vô công rỗi nghề” … “nghênh ngang giữa đường”, hoặc là viết lách tầm xàm mà thôi! Nếu như vậy thì các Ông nên động não, biết “xấu hổ”, để bớt đi thói nghinh ngang mà dấn thân vào đại cuộc chống csvn mới đúng, chứ còn “nhắc nhở” rằng “chửi nữa đi em” như một lời thách thức thì không thể tưởng tượng!!!

    Tôi nghĩ, không ai chửi ông Kỳ về VN sinh sống, người ta chỉ chửi ông Kỳ về những lời tuyên bố huyên hoang, ba láp và hành động nịnh bợ tập đoàn lãnh đạo csvn mà thôi!

    Ông viết…”Ngày xưa, thời kỳ 50, có anh trung úy Bắc Kỳ ngồi hầu chuyện đại tá Nam Kỳ, Dương văn Đức tại phân khu Sóc Trang. Trong câu chuyện đời, nghe ông dùng toàn ngôn ngữ với hàng họ dưới thắt lưng. Mở đầu chấm dứt bằng tiếng Đan Mạch. Ông chết trong tù vì phê bình cộng sản bằng ngôn ngữ của ông. Đ M, chơi ngon như vậy, ông mới đích thực là niên trưởng của tôi“.

    Đọc những dòng trên khiến tôi ngạc nhiên lẫn thất vọng! Không lẽ chỉ khi nào cấp trên của Ông biết dùng ngôn ngữ Đ.M. (thứ ngôn ngữ bụi đời) mới là ngon lành và xứng đáng là “niên trưởng” của Ông sao?

    Vậy thì câu nói trên đây của Ông cũng “đáng được khắc trên bia đá” lắm…

    Mong rằng lời thật không mất lòng!

  5. Huỳnh Thế Phan says:

    Ông Vũ VĂn Lộc, đại tá giả định văn phòng, kẻ đào nhiệm,
    sui gia với Đỗ Mười,muốn chi qua bài nhận định này:

    Bà Lệ Xuân, người đáng kính, đã quá vãng, nổi danh
    nhờ chức vị phu quân là Ông Cố Vấn NHU. Bà không có
    quyền hành hợp pháp nào trong chánh quyền, và thuộc về
    một nền Cộng Hoà đã bị giải tán trước phong trào Phật
    Giáo Ấn Quang và Quân đội.

    Tướng CAO KỲ, được Hội đồng Quân lực tuỵẻn bầu nắm
    Chúc Thủ tướng, đưỡc Dân bầu qua chức Phó Tổng thống
    ,mới chánh thức là nhân vật của chánh quyền Đệ nhị Cộng
    Hoà, do chính Tướng KỲ góp công lốn tái lập.

    Tướng Cao KỲ đã lãnh đạo dẹp loạn Miền Trung, đã lãnh đạo
    Toàn Quân dân phản công, thắng lớn CS qua Mậu Thân 68.

    Nhưng trên hết, là công trạng hãn mã của Tưống CAOKỲ
    tái lập nền Đệ nhị Cộng Hoà. Và, thồi gian 1965-1971
    ghi đậm nét sự thăng tiến Văn hoá, Kinh tế, và những chiến
    tích vẻ vang của VNCH.

    Ông Lộc có mạnh dạn công nhận những công trạng lớn lao
    của Liên Danh Thiệu KỲ phục vụ Miền Nam VN chăng?

    • Tiên Ngu says:

      Thưa, ngu như…Tiên Ngu, coi lại các sự thật về anh tướng, cũng thấy được anh ấy quả có…lấc cấc. Cái tướng của ảnh, y hệt như một tờ báo gì đó của Pháp, Đức, họ…diễu. Cầm cây ru lô bắn phèng phèng, kiểu cu bồi tếch sịt (nhưng…vườn hơn nhiều)…

      Ấy thế mà cũng bon chen lên được đến…thủ tướng, phó tổng thống. Nam VN lúc ấy, quả đã…cạn kiệt nhân tài. Các anh bác sỉ, nhân sỉ, đảng này, đảng nọ, thành phần thứ ba, sau khi quậy đã đời, cũng chẳng nên cơm cháo, cho nên phải…né chổ khác cho anh tướng lên…nhãy bàn độc.

      Tiếc có cái, đang thời danh giá, giàn đệ tử bu đông, mà chẳng có anh nào là…Gia cát Lượng. Cờ đến tay mà không biết phất, cái đám tham miêu đệ tử quá dở. Đành phải chịu…đưa đít cho ông Thiệu…đá. Đi chổ khác chơi…

      Qua thời…
      Tiếc…
      Ngồi…khóc
      Sau lúc ấy sao tao…quá ngu, giá tụi bay bơm tao lên làm tổng thống luôn, là cái dịp…bụp bọn VC, Bắc tiến, thống nhất hai miền,

      Trong tầm tay…,

      Cở như Dũng Triết Mạnh, tao muốn…thoi vô mặt lúc nào lại chả được?

      Ngày nay đâu có phải…trơ mặt mẹt, thưa anh Triết, em có mặt…, thưa anh Dũng, chuyện…động trời, anh làm được, em làm không được, em…phục mấy anh quá xá…

      (Nghe anh tướng ca mấy tên Việt Cộng, Tiên Ngu cười thiếu điều muốn vỡ…bọng…)

      Dẫu sao, cuối cùng thì ảnh cũng có được cái danh (dõm), cho nên được một vài đệ tử trung thành, quyết…tử vì sư phụ. Tiếc rằng anh ấy không…mánh bằng Hồ chí Minh, lại thất thời, nên đệ tử…hơi ít.

      Thường thì…đồng thanh, tương ứng…

      Đệ tử của anh chắc cũng phải có tính…láu cá, giống thầy…?

      • Ý Thiêng says:

        Những dân phản loạn tại Miền Trung, dân thân
        Cộng Ấn Quang,

        thì có bao giờ ủng hộ ông Kỳ?

        Ngay như chí sĩ Ngô đình Diệm, mà chúng nó
        còn đả phá nữa là, Đúng chăng, tiền NGU?

  6. Võ Hưng Thanh says:

    LUẬN VỀ VIỆC ĐỜI

    Trong cuộc đời chỉ có hai hạng người đáng nói nhất, hạng người công chính, và hạng người yêu nước thật lòng. Tất nhiên, hạng trước ở đây cũng là hạng sau, và ngược lại. Còn nếu không phải thuộc hai hạng người này, thì đó là mọi hạng người còn lại. Nhưng người nắm quyền, người nổi tiếng qua các thời kỳ, dù thời nào hay ở đâu cũng vậy, có thể vẫn chưa chắc đã thuộc về một trong hai hạng người đáng nói kể trên, tức là hạng người công chính và hạng người yêu nước thật lòng. Cho dù họ từng ở cấp bậc nào, hay phương diện nào cũng vậy. Cho nên, lịch sử bên ngoài, như mọi người biết, nhiều khi chỉ để xem cho vui vậy thôi, vì thường nó có thể không phải là thực chất. Điều đó cũng là do thân phận hay phận mệnh của mỗi con người. Bởi chưa chắc gì người giỏi, người tốt, người hay đã luôn giúp nước được. Còn trái lại, có khi những người thực chất chỉ là loại ruồi bu, nhưng lại trở thành các nhân vật lịch sử, cũng là do phận mạng và cơ hội, hoặc vận may riêng của họ. Nói chung lại, chính do rất nhiều yếu tố, mà không phải chỉ có riêng có yếu tố đặc thù nào mới thật là quyết định nhất. Hoàn cảnh tạo nên con người là như thế đó. Nên cũng có nhiều người thường hay bất mãn với hoàn cảnh cũng là như thế đó. Mọi điều này thực tế vẫn không chỉ ở trong hoàn cảnh thời gian hay không gian nào cả. Nhưng điều đáng nói hơn nữa, là đối với những loại người này, không ai lại biết được về họ trung thực hơn như chính bản thân của họ tự biết về họ. Đó đó cũng lại là điều đáng thương nhất cho những kẻ hay thật thà tin người mặc dầu thật sự không hề có cơ sở khách quan nào để chính họ có thể kiểm nghiệm được đối với điều gì họ đã “bị tin” như thế cả.

    VHT

  7. Giao Chỉ viết bài có lý lắm. Một sự so sánh thâm trầm. Con người nào cũng có cái bản chất, ngoài ra còn tuỳ thuộc giòng tộc, học vấn, gia phong… Anh N. Cao Kỳ thật khó mà so với Bà N. Đình Nhu- Trần Lệ Xuân – đươc. Bà TLX là một mệnh phụ cao quý, có học thức (đã đỗ Tú tài Pháp), con nhà gia giáo, con dâu của gia tộc không nhiều ở VN. Tuy rằng trước đây khi Bà còn đầy quyền uy ở VN, Thất Phu tôi cũng đã có lần chỉ trich Bà trước bạn bè (những sĩ quan trong cùng đơn vị tác chiến ở chiến trường va bạn bè dân sự) và người thân trong gia đình về một vài sai lầm ấu trĩ mang tính chính trị, nhưng nhờ lướt web biết được ngót mấy chục năm qua Bà đã âm thầm thờ chồng nuôi dạy con cái, hơn nữa là Bà đã im hơi lặng tiếng không nói nhăng nói cuội, vung vít như ai kia (nhất là những thằng tướng sĩ tượng bỏ lính mà chạy trước)…tôi rất mến phục Bà.
    Giờ nói đến NCK. Kỳ có học vấn cỡ Trung hoc Đệ Nhất Cấp (ngày nay VC gọi là THCS). Bản chất
    y là một anh láu cá, lấc cất, là tên tướng râu kẽm mê đá gà, mê gái và nhậu nhẹt, nói phét nhiều hơn thành tích chiến trương, có thể nói cũng rất giỏi nịnh bợ. Một con người như thế mà không bỏ của chạy lấy người, không bỏ lính mà chạy trước mới là chuyện lạ. Đa số những tên tướng nằm trong nhóm phản Ngô Đình Diệm đều là những thằng tướng chẳng ra gì, đấm đá nhau giành chức giành quyền và khi hữu sự là chạy trươc. Trong khi tôi và cac sĩ quan khác đang chiến đấu ở chiến trường thì chúng nó ở Saigon ăn chơi phè phỡn, nhảy đầm nhảy đìa (tôi cũng học tập cải tạo gần 3 năm và không đi HO). Cỡ như thằng Kỳ, thằng Khánh, thằng Đôn… vô phúc mà đứng gần ông mà tía lia mồm là ĐM. ông cho ăn bạt tai ngay.

    • Ý Thiêng says:

      Tưống Cao Kỳ, học chẳng bao nhiệu, cũng như mấy
      ông Quang Trung, Lê lội thôi… nhưng Tướng KỲ:

      Đã lãnh đạo dẹp tan loạn Miền Trung, 1966;
      Đã lãnh đạo phản công đại thắng Mậu thân 1968;
      Đã tái lập nền Đệ nhị Cộng Hoà, 1967.

      Qua hai thời Đệ nhứt và Đệ nhị VNCH, có ai
      đã làm được như thế? ( Chỉ có người CS mới
      chống lại những sự thực này!)

      • Võ Hưng Thanh says:

        Ý THIÊNG MÀ BẤT THIÊNG

        Ông Ý Thiêng nào đây quả thật có hơi mít đặc về lịch sử. Nguyễn Cao Kỳ chỉ là một sản phẩm ngắn hạn của thời cuộc, có gì để nhằm so sánh được với các vị đại anh hùng muôn đời của dân tộc là Quang Trung và Lê Lợi. Nhận thức so sánh của ông Thiêng nào đó quả thật rất bất thiêng, và bất kính. Cho nên mỗi người dân dốt sử, dù thời nào cũng vậy, đều vẫn là điều thật sự hết sức nguy hại cho quốc gia. Công của Lê Lợi là công đánh đuổi được ách xâm lược cả trăm năm của giặc Minh. Công của Quang Trung là công tiêu diệt được cả mấy mươi vạn quân Thanh chỉ trong chốc lát. Sở dĩ cả hai vị anh hùng trên đã làm nên được nghiệp lớn, không phải họ hành động cá nhân, mà nhờ chính họ đã thu phục được khắp các nhân tài trong cả nước, để hỗ trợ được họ trong việc huy động toàn dân cứu nước. Mọi sự so sánh khập khiễng kiểu so sánh con voi và con kiến (đều là hai đơn vị con cả) kiểu như vậy quả thật là hoàn toàn không nên.

        VHT

      • Ý Thiêng says:

        Ông Thanh, quel age avez-vous? How old are U?

        Ông quên à, giả vờ quên à,,,hay vì ông thuôc phe
        Ấn Quang? phe trâu đánh Miền Trung? phe Thiệu…

        Ai lãnh đạo dẹp loạn Miền Trung, 1966?
        Ai lãnh đạo chiến thắng Mậu tHân, 1968?
        Ai tái lập Đệ nhị cộng Hoà , 1967?

        Công trạng đâu có thua gì Vua Lê lợi ?

        Làm mất nưốc, là cánh Thiệu Minh chứ!
        Ông giả vờ quên ? Ông tàn tệ quá, ông ui.
        Ông nhược tiểu quá, ông à.

    • Ý Thiêng says:

      Anh Ho That Phù cho xem cái lưng của anh là kẻ
      đi ” học tập” dưới Ba năm, nên kẹt ở lại.

      Thế à ? Ai dậy dỗ anh mà anh ” học tập”: chứ
      chẵng phải là đi Tù sao? Học tập là cái chi chi?

      Anh đi tù dưới Ba năm, vậy anh là con cái
      Cách Miệng rồi, nên kẹt ở lại, đúng thôi! Mà là
      con cái cách miệng MTGPMN, thì anh được
      lệnh…ghét Ông Kỳ, là đúng chính sách bên anh !

      Không ai hỏi mà khai! oan nỗi chi chàng ui…

  8. Vô Danh says:

    “Trong giai đoạn này, chính quyền của ông đã để lại cho chiến tranh Việt Nam tấm hình tướng Loan bắn tên đặc công Việt Cộng.”
    Cái tồi bại nhất của bài viết là câu này. Hình như tác giả Giao Chỉ là bà con của tên ác ôn VC hay ông có thù hằn với tướng Loan. Ông kết hợp sự việc này vào bài viết của ông. Thật là tồi quá.

    • Dao Nguyen says:

      Anh Vo Danh chui? nguoi` ma` gia^u’ te^n thi` hen` qua’ !
      Vo^ tinh` anh da~ tu*. chui? minh` !!!

  9. Sự Thật says:

    Xin lỗi,xin đính chính về tên.Vị tướng bất khuất đó là tướng Lê Nguyên VỸ,tư lệnh sư đoàn 5.Ông là một trong số tướng trong quân lực Cộng Hòa miền Nam chọn cái chết theo chế độ chứ không có việc hàng và các vị sĩ quan còn lại cũng bị đày đọa tinh thần và thể xác trong các trại “học tập cải tạo” sau 1975 trong khi gia đình họ ở ngoài trại nhưng cũng là trong một loại nhà tù lớn.

  10. Huỳnh Thế Phan says:

    THỜI đã qua rồi…
    Bởi Thời đã qua rồi, nên ông đón cái Thời mới mà zọt lẹ ,khi
    phe đảng cùa ông còn chức quyền và trách nhiệm. Thời !

    Khi Mỹ bỏ VN, thì ông cũng bỏ quân dội đang cần đạn dược
    Tiếp vận nơi ông, ông bỏ chạy, đào ngũ. Những lính chiến
    nên coi ông là kẻ phản bội.

    Nay nhờ mở dịch vụ naỳ nọ, ông béo híp mắt, tậu nhà trên
    Núi, và…hồ hổi làm thông gia với Đỗ Mười! Lốc Cốc ơi!

Phản hồi