WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ba mươi sáu năm qua

Ngày 30-4-1975, một ngày kinh hoàng  nhất đối với đa số người dân miền nam nước Việt khi họ thấy xe tăng và bộ đội Cộng Sản tràn vào tiếp thu Sài Gòn, ai nay mường tượng ra một tương lai đen tối mù mịt sẽ diễn ra tại mảnh đất này: đói khổ, thóc cao gạo kém, mất tự do, sưu cao thuế nặng,  bị trả thù, lưu  đầy….Mặc dù cũng là người Việt Nam máu đỏ da vàng nhưng người Sài gòn chỉ biết đây là những người ngọai lai, xâm lược, họ biết rằng đất nước của mình đã bị  đạo quân từ bên ngoài  tới chiếm đóng.

Từ sau 1954, Việt Nam chia ra làm hai nước, một nước ở phía trên vĩ tuyến 17, hay trên sông Bến Hải và một nước ở dưới vĩ tuyến và dòng sông nhỏ này. Từ những năm đầu thập niên đã diễn ra cuộc chiến tranh giữa hai nước: miền Bắc  được Cộng sản quốc tế trợ giúp vũ khí đạn dược đã mở cuộc chiến tranh dưới danh nghĩa “giải phóng” chiếm cho được vựa lúa miền Nam để cứu đói miền Bắc đã và đang thiếu thốn thực phẩm, lúa gạo trầm trọng. Cuộc chiến mở rộng bắt đầu từ 1964, 1965 khi miền Bắc công khai đưa quân vào miền Nam để chiếm cho được mảnh đất phì nhiêu béo bở này. Tình hình chiến sự trở nên tàn khốc trong khoảng 10 năm từ 1965 cho tới 1975, đó là cuộc chiến giữa một nước nghèo đói lạc hậu miền Bắc VN và một nước sung túc tiến bộ ở miền Nam VN. Miền Bắc có ưu thế ở chỗ họ được CS quốc tế viện trợ vũ khí dồi dào, vô hạn định và một dân số đông đúc, họ có cơ hội thuận tiện để đẩy hàng triệu thanh niên vào cuộc chiến.

Mặc dù bị thiệt hại nặng nề nhiều trăm ngàn người trong những năm giữa và cuối thập niên 60, nhưng miền Bắc vẫn tiếp tục cuộc phiêu lưu, họ có ưu thế của kẻ  nghèo đói không sợ chết, dù tổn thất bao nhiêu cũng không đáng kể miễn là chiếm được vựa lúa miền Nam VN. Sau khi nướng hơn một triệu thanh niên họ đã đạt được mục tiêu, chinh phục được miền Nam sung túc.

Khi mới vào tiếp thu Sài gòn họ nói “Đế quốc Mỹ bại trận, dân tộc ta là kẻ chiến thắng”, miệng nói hòa giải dân tộc nhưng trên thực tế sau khi thắng  trận họ đã thỏa thuê mãn nguyện tha hồ mà vơ vét, chiếm  đoạt nhà cửa, ruộng đất, quí kim, hàng hóa… Cựu đảng viên Cộng Sản Bùi Tín đã gọi đây là một cuộc ăn cướp vĩ đại. Nhà cửa, tài sản của dân di tản đương nhiên thuộc về quân chiếm đóng dù họ còn thân nhân ruột thịt, tất cả những nhà lớn đều thuộc về quân chiếm đóng, chủ nhà phải dọn đi ở những căn nhà nhỏ lý do phó thường dân không được quyền ở những nhà rộng lớn, cao tầng.

Có người nói đây là cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa Tư bản và Cộng Sản, người cho đây là cuộc chiến chống Đế Quốc xâm lược, người nói đây  là cuộc chiến tranh ủy nhiệm, hai miền Nam Bắc đã được các siêu cường uỷ nhiệm, nhưng sự thực đã quá rõ ràng, nó chỉ là một cuộc “chiến tranh ăn cướp” giữa một nước nghèo đói lạc hậu và một đất nước giầu có tân tiến. Nước nghèo ra sức đánh thí mạng để cướp của cải vật chất bên kia, để chiếm cho được mảnh đất phì nhiêu rồi tha hồ mà vơ vét, bóc lột… Nước nghèo đói chỉ biết lấy lưỡi lê và họng súng để theo đuổi cuộc chiến tranh ăn cướp lâu dài, họ chủ trương chính quyền đẻ ra từ họng súng.

Khi chiếm được miền Nam, cán bộ Cộng Sản tươi cười với đồng bào nói nào hoà bình thống nhất rồi, nào hai miền cùng xoá bỏ hận thù và cùng nhau xây dựng đất nước, hàn gắn vết thương chiến tranh. Thế nhưng họ không bao giờ bỏ được bản chất gian trá có từ hồi mới cướp chính quyền mùa thu 1945, chiếm xong Sài Gòn hoa lệ, đạo quân chiến thắng vội vã chở hết vàng bạc, quí kim của ngân hàng, tháo gỡ các máy móc trong các cơ xưởng, bệnh viện, vét hết các kho dụng cụ, hàng hoá, máy móc hiện đại….chở ra Bắc.  Số vàng bạc quí kim vơ vét được vào túi các quan cán bộ gộc hết,  họ vơ vét nhanh gọn y như đàn cào cào châu chấu phá hoại mùa màng, sau cơn trấn lột tập thể vĩ đại ấy miền Nam chỉ còn là một mảnh đất nghèo xơ xác. Thực tế chứng tỏ tại châu Âu, nước Đức sau khi thống nhất, Đông Đức đã trở thành gánh nặng cho Tây  Đức, họ gồm hàng tá khuyết điểm: lười biếng, gian trá, lạc hậu, ngu xuẩn…  và tình hình Việt Nam cũng y hệt như thế, miền Bắc đã dựa hẳn vào  miền Nam để sống.

Một hai năm sau ngày 30-4-75 Cộng Sản đánh tư sản hai lần để lấy nhà cho cán bộ, đổi tiền  ba lần, chính quyền đã vét cạn sạch  túi tiền người dân, kế đó họ phát động chiến dịch đẩy dân chúng đi kinh tế mới để dãn dân ra khỏi thành thị ngõ hầu có chỗ đưa dân từ miền Bắc vào. Kế hoạch chiếm nhà dân đã được kẻ chiến thắng hoạch định một cách tinh vi khoa học. Những người đi vượt biên dù thoát hay không thoát đều bị lấy nhà, những nhà lớn, nhà mặt đường của dân cải tạo liên hệ chế độ cũ hầu hết bị tịch thu, họ lấy tất cả nhà cửa tài sản của những  người đi chính thức. Sau ngày 30-4-75 một hai tháng, họ lùa các viên chức, sĩ quan chế độ cũ vào các trại cải  tạo lâu dài rồi  đẩy miền Nam tới chỗ nghèo nàn cùng cực để không thể trỗi dậy chống lại họ. Người Sài Gòn mỗi ngày một nghèo, nhiều người phải bán nhà với giá rẻ mạt cho kẻ chiến thắng để lấy tiền đong gạo sống qua ngày. Cán bộ cao cấp từ miền Bắc kéo nhau vào Nam chiếm nhà của kẻ bại trận, cán bộ lớn chiếm nhà lớn, cán bộ nhỏ chiếm nhà nhỏ rồi tha hồ mà vơ vét cho đầy túi tham.

Thấm thoắt đã 36 năm trôi qua, đời sống kinh tế miền Nam ngày nay cao hơn những năm thập niên 80, 90 rất nhiều nhờ Hoa Kỳ bãi bỏ cấm vận và nhờ  các nước giầu Đài Loan, Hoa Kỳ, Tây Âu, Đại Hàn, Nhật…vào đầu tư  cộng với tiền đô la của  Việt kiều ở ngọai quốc gửi về dồi dào. Đời sống có khá hơn xưa nhưng cái hố chênh lệch giầu nghèo lại sâu gấp bội lần tình trạng xã hội trước 1975. Trong khi những bà mẹ nghèo khổ  tay bế con, tay bán vé số thì những đảng viên quyền thế có cơ ngơi, nhà mặt đường, trong nhà lúc nào cũng có cả triệu đô la tiền mặt, mấy nghìn lượng vàng. Các quan to tỉnh ủy, ủy viên trung ương đảng đã  thành phú gia địch quốc có khách sạn, nhà hàng, đất đai, cơ sở thương mại, sản xuất….tài sản của họ có thể lên tới hàng trăm triệu đô la hoặc hơn thế. Nhiều người khi mới vào Nam chỉ mang theo có một manh chiếu rách nay đã trở thành những triệu phú đô la, xe ngựa nghênh ngang.

Nay người nghèo tại các tỉnh đổ sô lên Sài gòn và các thành phố lớn làm công nhân, họ chen chúc nhau thuê phòng trọ, hàng chục người một phòng nhỏ xíu với mức lương thấp 100 đô la hàng tháng, sau khi trả tiền phòng, tiền ăn họ chẳng còn dư đồng nào, những người cùng khổ này làm lụng vất vả nhưng chỉ đủ bỏ vào mồm. Đời sống thành thị tương đối còn khá, tại miền quê người dân lam lũ vật lộn với cuộc sống đắt đỏ, một hiện tượng phổ thông tại các nước kém mở mang, người nghèo ngày càng khốn khổ, người giầu ngày càng giầu thêm.

Mặc dù mức sống đã được nâng cao nhưng gần đây Thủ tướng CSVN nhìn nhận Việt Nam vẫn là một nước nghèo, thật vậy lợi tức đầu người VN nay vào khỏang 1,000 đô la một năm, trên thực tế chỉ bằng một nửa, hoặc một phần ba của các nước Phi châu như Ai cập, Lybia, Tunisie… nếu so với các nước láng giềng tại Đông Nam Á thì VN còn thua xa hơn nữa.

Nay người miền Bắc kéo vào Sài Gòn và các thành phố lớn tại miền Nam rất đông, họ là những người giầu có và quyền thế nhất Sài Gòn hiện nay, làm chủ hầu hết các nhà cửa to lớn của Sài Gòn và các nhà  hàng lớn, các cơ sở thương mại, các cơ quan nhà nước… Họ là những cán bộ cao cấp và bà con thân thuộc được đưa vào đây để tranh dành hết những chức vụ béo bở, những công việc hái ra tiền. Tại các cửa hàng lớn, các cơ quan chỗ nào cũng thấy toàn là Bắc Kỳ, đó là giai cấp giầu có thống trị tại Sài Gòn hiện nay. Kẻ chiến thắng lấy đi tất cả, Winner  takes it all, họ hưởng đủ tất cả lạc thú trên đời, biệt thự, xe hơi, rượu ngon, gái đẹp… không còn thiếu thứ gì.

Cho tới nay bộ mặt đổi đời của miền Nam càng lộ rõ hơn bao giờ hết bộ, kẻ thắng trận ngày càng giầu có, vơ vét, tập trung tài sản của nhân dân vào trong tay, bà con của họ cũng được chia chác những chức vụ béo bở, cơ sở làm ăn lớn tha hồ mà đớp hít… trong khi ấy người dân miền Nam, những kẻ bại trận ngày càng khốn khổ, trừ những người có thân nhân ở nước ngoài trợ giúp, đa số phải làm lụng đầu tắt mặt tối vì miếng cơm manh  áo. Người miền Bắc nay đã trở thành giai cấp thống trị người miền Nam, họ tước đoạt tài sản nhà cửa của người miền Nam, đuổi người miền Nam đi các vùng kinh tế xa xôi khỉ ho cò gáy. Những kẻ bị áp bức bóc lột  đành ngậm đắng nuốt cay, chịu khuất phục trước lưỡi lê và họng súng của đạo quân chiến thắng.

Đã một phần ba thế kỷ trôi qua,  người miền Nam ngày nay dù là lớp người cũ hay lớp trẻ em sinh sau đẻ muộn vẫn nhìn chính quyền CS, nhìn người miền Bắc như đạo quân chiếm đóng, như bọn xâm lăng đã tước đọat tài sản, quyền sống của họ. Dù nói cùng một thứ tiếng, viết cùng một văn tự nhưng không hẳn phải là một quốc gia, thời xa xưa, Xuân thu, Chiến Quốc, thời Tam Quốc nước Tầu đã chia làm nhiều nước Tần, Sở, Yên, Ngô… và bây giờ Bắc Hàn, Nam Hàn cũng là hai quốc gia riêng biệt, châu Mỹ La Tinh cùng nói tiếng Tây Ban Nha, Trung Đông cùng nói tiêng Ả Rập nhưng đã chia làm mấy chục nước. Người miền Nam VN xa xưa không muốn thống nhất với miền Bắc cũng như Nam Hàn hiện nay không muốn thống nhất  với  Bắc Hàn lý do nước tân tiến sung túc không muốn mang cái gánh nặng lạc hậu trên vai.

Nay CS đưa ra luận điệu ru ngủ dân miền nam như hãy để Việt Nam Cộng Hòa lùi vào quá khứ, hãy quên đi lá cờ vàng, chúng ta hãy bắt tay nhau cùng xây dựng lại những vết thương do chiến tranh để lại, cùng nhau xoá bỏ hận thù nhưng người miền Nam lớp già cũng như lớp trẻ vẫn tiếc nhớ đất nước của họ, tiếc những cái họ đã mất từ bao năm qua:
Tự do.  Cái mất mát lớn nhất của người miền Nam phía dưới vĩ tuyến 17 là mất tự do, trước hết là tự do ngôn luận, thời xa xưa tại nước Việt Nam Cộng Hòa… báo chí được quyền chỉ trích sai trái của chính phủ, người dân được nói cái mình muốn nói, được biểu lộ sự phản kháng, biểu tình chống chính phủ, được thành lập đảng phái đối lập, được tự do hội họp. Người dân được quyền tự do tư tưởng, được đọc và viết điều mình muốn, sách báo không bị kiểm duyệt hoặc chỉ bị kiểm duyệt hạn chế, người dân được đọc sách báo nhập từ ngọai quốc trái với tình trạng ngày nay, sách báo hải ngọai gửi về bị vất vào thùng rác. Người dân VNCH được tự do cư trú, muốn ở đâu thì ở, muốn đi đâu thì đi nhưng nay họ phải chịu chỉ định cư trú, theo chế độ hộ khẩu, bị chính quyền địa phương giám sát, theo dõi nghiêm ngặt. Từ mấy chục năm nay quân chiếm đóng đã tước đọat hết mọi quyền tự do của người dân miền nam nước Việt.

Luật pháp. Người dân VNCH đã được luật pháp bảo vệ tài sản tính mạng, có tòa án, có luật sư bào chữa, người dân chỉ bị bắt giam tối đa 24 giờ đồng hồ nếu không có bằng cớ phạm pháp, nay họ có thể bị công an nhà nước bắt giam vì bất cứ lý do gì hoặc chỉ là tình nghi. Họ có thể bị giam giữ vô thời hạn mà không cần đưa ra tòa xét xử, phải có án, người dân có thể bị chính quyền, bị kẻ thống trị cướp đoạt đất đai tài sản mà không thưa kiện ai được. Sau 30-4-1975, trại tập trung, nhà giam mọc lên như nấm tại miền Nam, hàng trăm ngàn người bị lùa vào trai tù dưới danh nghĩa cải tạo mà không hề được xét xử, họ bị giam giữ lâu dài có người lên tới mười mấy năm trời. Sống trong xã hội áp dụng luật rừng hiện nay, người miền Nam ai cũng nơm nớp lo sợ, họ có thể bị bắt bất cứ lúc nào không có lý do, chỉ một sự tình nghi hoặc tư  thù với cán bộ có thể bị giam giữ lâu dài.
Đạo đức. Người dân miền Nam nay tiếc nhớ xã hội có kỷ cương đạo lý của VNCH ngày xưa, trước 1975, miền nam là một xã hội có tổ chức nghiêm chỉnh, chịu ảnh hưởng sâu xa của giáo lý Khổng Mạnh, con người có nhân phẩm, gia đình và học đường giáo dục đạo đức luân lý cho con em để trở thành con người tốt của xã hội. Nay thì khác hẳn, xã hội đương thời sô bồ, băng hoại phản đạo đức luân lý, phim ảnh khiêu dâm đồi bại lan tràn, đĩ điếm, bia ôm, đầy rẫy cả thôn quê thành thị, con gái bị bán đi làm đĩ  khắp nơi. Con người ngày nay chỉ biết có đồng tiền, lửa đảo, lưu manh trộm cướp, băng đảng lộng hành, trẻ nít chửi thề tục tĩu ngay tại học đường, tham nhũng hối lộ từ trên xuống dưới, có người nói giả thử chế độ CSVN sụp đổ, người ta phải mất ít nhất là ba thế hệ mới xây dựng được xã hội lành mạnh như xưa.

Tài sản. Nhiều người mất cơ mất nghiệp, nhiều người xưa là thương gia, đại phú bị quân chiếm đóng lấy nhà tịch thu tài sản đuổi đi vùng kinh tế mới rồi trốn về Sàigòn với tấm thân tàn ma dại. Nhiều người khá giả có nhà lớn hoặc nhà mặt đường đi vượt biên không thoát bị quân chiếm đóng lấy nhà nay nghèo khốn nghèo khổ tiếc nhớ thời oanh liệt xa xưa. Những người có tài sản làm việc cho chế độ cũ phải vào trại tập trung cũng bị chính quyền “mượn nhà”ở nay tiếc nhớ thủa vàng son của mình….

Giáo dục, Y tế – Khoảng 1980, trong một phiên họp nhân viên tại bệnh viên  Vũng Tầu, một chị dược sĩ  gốc ngoài Bắc vào đã phát biểu:

“Chế độ Ngụy mà chúng ta đánh đổ nó nhưng nó đào tạo các chuyên viên như kỹ sư bác sĩ giỏi hơn chúng ta”

Thật vậy nền giáo dục Việt Nam Cộng Hòa trước 1975 đã đào tạo các chuyên viên khoa học kỹ thuật tương đương với các  nước  tân tiến và đã được chính phủ Pháp công nhận có giá trị ngang hàng. Văn bằng trung học VNCH đã theo đúng chương trình của người Pháp, việc thi cử rất nghiêm chỉnh, văn bằng trung học, đại học cũng đã được coi ngang hàng với văn bằng bên Pháp, việc thi cử dưới trung học nhất là thời Đệ nhất cộng hòa thập niên 60 có phần còn khó khăn hơn ở ngọai quốc. Nay người gốc miền Nam vẫn tiếc nhớ một thời giáo dục vàng son của họ vì nền giáo dục hiện nay của quân chiếm đóng đã sản xuất ra một lô những văn bằng “lèo”, thạc sĩ, tiến sĩ nhiều như lá mùa thu, các quan to Thứ trưởng, Tỉnh ủy, huyện ủy đều có thể mua bằng tiến sĩ  “ma”, thạc sĩ “lèo”, nạn bằng giả bằng ma tại VN ngày nay không còn gì  xa lạ. Học sinh từ tiểu học lên trung học, đại học VNCH hồi xưa đều được học miễn phí, chỉ riêng bậc trung học có thêm trường tư thu học phí, ngày nay trẻ em thất học nhiều vì không có tiền đóng học phí.     Trước 1975, nhà giầu hoặc những người có tiền khi ốm đau nặng đi bệnh viện tư, người nghèo đã có nhà thương thí của chính phủ lo. Nay lấy danh nghĩa xã hội chủ nghĩa để mị dân, chính quyền CS chỉ biết thu thuế, không mảy may để tâm tới phúc lợi người dân, các bệnh viện ở Việt Nam hiện nay đòi hỏi bệnh nhân phải có tiền, không có tiền thì chịu chết, đi học, chữa bệnh phải có tiền, cái gì cũng phải mất tiền.

Bình đẳng. Mặc dù có một số khuyết điểm nhưng VNCH trước đây tương đối là một  xã hội công bình, tuy có nạn bè phái nhưng người  có tài đức dù thân cô thế cô vẫn có cơ hội tiến thân điển hình là Giáo sư Nguyễn Văn Bông. Xuất thân từ người con thông minh trong một gia đình nghèo tại miền quê, Bông đã phải làm lao động thêm để lo đèn sách, lớn lên anh ta xuất dương du học, làm bồi tầu, khuân vác cực nhọc rồi thành công vẻ vang, đậu tiến sĩ, thạc sĩ, làm tới chức Viện trưởng một Học viện lớn, nếu sống dưới chế độ CSVN hiện nay, tột đỉnh cuộc đời của ông ta chỉ có thể làm một thầy giáo làng quèn mà thôi.

Từ 1975 cho tới nay, sự học hành, công ăn việc làm chỉ con cái cán bộ, đảng viên hoặc những người từ miền Bắc vào mới được ưu tiên, con cháu các cựu quân nhân, viên chức chế độ cũ hoặc phó thường dân Nam bộ vẫn bị kỳ thị phân biệt đối xử nặng nề, chính quyền CS duyệt xét lý lịch đương đơn rất kỹ. Những công việc tốt, lương cao, béo bở hái ra tiền…  chỉ dành cho các đảng viên hoặc họ hàng thân thuộc, những người từ miền Bắc vào Nam còn những việc xương xẩu, làm chỉ đủ bỏ vào mồm mới đến tay thành phần chế độ cũ hoặc phó thường dân Nam bộ.

Nay người dân phía dưới sông Bến Hải vẫn tiếc nhớ một thời vàng son của miền Nam nước việt nhưng cái thời ấy nay đã chết rồi, nó chỉ còn để lại một tiếng vang, vang bóng một thời. Quân chiếm đóng đã tàn nhẫn bế mạc cái thời huy hoàng ấy, mặc dù họ lớn tiếng kêu gọi xóa bỏ hận thù nhưng người miền Nam vẫn không thể quên những hành động trắng trợn của họ tại mảnh đất này.

Quân chiếm đóng có thực sự muốn xoá bỏ hận thù hay không? Họ xóa bỏ hay đào sâu thêm cái hố sâu hận thù đã vốn dĩ sâu thăm thẳm từ bao năm qua? Người Việt Hải ngoại chúng ta hòa hợp với quân chiếm đóng, đem tài nguyên tài năng về Việt Nam xây dựng quê hương hay là để củng cố thêm quyền lực và tài sản cho bọn thống trị, để họ vơ vét thêm tài sản nhân dân cho đầy túi tham và đè đầu cưỡi cổ nhân dân miền Nam thêm nhiều thế kỷ nữa? Trước mắt chúng ta thấy họ vẫn ngoan cố như tự bao giờ, trước sau như một.

Địa vị của quân chiếm đóng, của bọn thống trị vẫn phải được củng cố vững mạnh hơn bao giờ hết bằng lưỡi lê và họng súng.

© Trọng Đạt

© Đàn Chim Việt

180 Phản hồi cho “Ba mươi sáu năm qua”

  1. lê hải says:

    Ông nvtncs- Người bắc có tội gì mà ông căm thù toàn dân bắc vậy? họ cũng như ông thôi, có khác chăng họ bị cs nắm đầu từ năm 1945- đến nay, chúng ta may mắn hơn mới bị vào rọ từ 1975. Ông nên căm thù cs ấy, chúng ta nhìn lại cs đâu có riêng người bắc. Chính quyền bây giờ cs MN nhiều hơn cs MB đấy. Còn di dời dân đó cũng là qui luật tự nhiên của con người, cuộc sống mà thôi, nơi nào dễ chịu hơn, làm ăn dễ hơn thì họ di dân thôi,Miền bắc khổ hơn MN . Cũng như ông không chịu được với cs thì ông chuồn sang nước khác vậy. Dân bắc có điều kiện như ông chắc họ cũng chuồn sang Mỹ cả ông ạ. Dân Bắc họ không có tội gì đâu ông ạ, tội là bọn chóp bu cs kìa. Bắc, Nam đều có kẻ tốt người xấu. Nhưng thành thật mà nói ý trí dân bắc kiên cường hơn dân Nam mình đấy. Ta hãy nhìn lại một số nhà bất đồng chính kiến hiện nay thì rõ thôi. Tôi không dám vơ chung, nhưng các nhà bất đồng chính kiến người Bắc vào tù ý trí họ khác, chính quyền, khó lừa họ, như kiểu thành thật nhận lỗi,hối cải trước truyền hình. Điển hình như anh CÙ HUY HÀ VŨ, ANH HỒI; kIM ANH, Thanh Thủy…..

    • Nguyen V N says:

      Bạn Lê Hải và caxc ban Miền Bắc

      ban nvtncs nhắc nhở cho các bạn một điều rất quan trong. Các ban hảy ráng NGHESỰUTHA¨.T đẽ dâng cao dân trí vì CSVNđầu đôc các bạ làm cho cacban KHÔNGCÓ NGỎ RA.Nếu không có ngườ Miền Nam và Hải Ngoai thì chắc chắn cá bạn sẽ còn là người như Bắc Hàn.
      Các bạ người Bắc MUỐN NHIỀU QUÁ.

      - Bạ n muốn lật đỏ chế đạo tàn ác CSVN nhưng mchỉ muốn là ngừi Bắc làm đươc mà thôi.
      - Các bạn vẫn KHÔNGCHONGười Miền Nam Phục Quố.
      - Các ban cứ cho Dân Bắc là nhất là thông minh nhất.
      Các ban muốn VNCH vào dĩ Vãng
      - Cac ban vẫ con măc cam TUTTÔNlà kẻ chiến thắng mà quên là CSBac Viêt chiến ythăng băng cach Mua ban vơi My , ban 65Otù Binh mua Bức Tử VNCH, chiên thăng bang an cướp chở bao nhiêu camions tủ lanh tuvi ,ao quân, may giặc đô kể cả giấy đi cầuv.v trên các đµứng phố Saigon hoa lệ và chở về Băc, 3triêu ngưoi lia xử 1 trieu ngưoi thuyên nhan 1000000ngưoi chêt dưoi biên, 3000000ngưoi VNbi CSBAc Viet bỏ tù và cả bây giờ Bắt luôn con cháu chê đô vào tù.

      Mà căc ban vẫn cò hãnh diệ “CÁICHIẾNTHẮNG” như vậ là không phải bị Dâu dôc là gì ????

      Cac ban chưa tỉnh ngũ là Sô ngưoi VNCHtren khap thê giơi và 35 trieu ngưoi Nam ở lai và con chau ho THUHANCSvà chờ ngay Phuc quôc và bao triêu ngưpoi đa hiểu ra là CUÔCCACHMang không thể thành công nêu không có ngươi CHSö luon manh nhat vcan hoa nghe thuat tinh than CÒ Vang là tren ca thê giơi.

      - CAc ban vẫn muốn giữ cờ Đo sao Vang làm Quôc kỳ mà quên nó là co CSQTmà cac ban đang chống và là Cờ Tau hiện nay.

      Vây cac ban Miền Băc chưa tỉnh ngủ sao mà còn Mac cam thắng Thân cuòng Si.

      Tôi nói với tất cả tấm lpòng THƯƠNGMÚNvà tội nghiệp cho mặc cảm thắng trẩ măc cảm thông minh đỉinh cao trí tuê của cac ban.
      Tuy vây dân Miên Nam hiền hoà vẫn cầu nguyên và giúp cac ban thấy SUTHAT nhu TRọng Đat đang giúp cac ban đơ.
      Cac ban nên cám ơn Trọng Dat là THÔNGMINHNHÂT.
      Con không là …

      Thân mên

      Nguyen V N

    • Trung Kiên says:

      Tôi đồng tình với nhận định trên đây của bạn lê hải!

      Đúng vậy, người Bắc đã phải sống lâu, phải chịu đựng đau khổ, đói nghèo và trừng trải với cộng sản nhiều và lâu hơn người miền Nam!

      Đa số người miền Nam tuy đã được tiếp xúc và sống với thời Dân Chủ Tự Do (VNCH), nhưng không có kinh nghiệm sống với csvn, bị chúng lừa dối và lường gạt bằng nhiều thủ đoạn!

      Hiện nay, những người bất đồng chính kiến lên tiếng phản đối chế độ, phần nhiều là người Bắc! Rất cần sự tiếp sức của tất cả mọi người, không phân biệt Bắc-Nam!

      Thiết nghĩ, góp ý của bạn Nguyen V N nặng phần “chữ nghĩa” và chẳng liên quan gì đến comment trên đây của bạn lê hải!

  2. hề Sài gòn says:

    Thôi, đừng cãi nhau nữa làm gì,sự thật đã hiển thị rành rành ra rồi, chỉ có con nít hoặc người thiểu năng mới không thấy sự tàn ác – thâm độc của bọn người chiến thắng. Nếu họ nói lòng dân về phía họ thì hãy tổ chức bầu cử có sự giám sát của quốc tế thì mọi chuyện Trắng – Đen, Chính – Tà sẽ hiển thị rõ ràng thôi.

  3. Trung Kiên says:

    Thiến nghĩ, bài viết này của t/g Trọng Đạt không có ý “kỳ thị”, mà là nói lên một thực tế của cả hai miền đất nước để lớp trẻ sinh sau 1975 của Việt Nam thấy được sự thật và sự khác biệt giữa hai miền Nam – Bắc. Điều này rất cần thiết cho việc đánh giá trung thực và chọn hướng đi cho một Việt Nam tương lai…

    Tuy nhiên tôi không đồng quan điểm với tác giả khi viết rằng;…”Người miền Nam VN xa xưa không muốn thống nhất với miền Bắc cũng như Nam Hàn hiện nay không muốn thống nhất với Bắc Hàn lý do nước tân tiến sung túc không muốn mang cái gánh nặng lạc hậu trên vai“.

    Tôi nghĩ rằng, chính vì chủ trương xâm lược để nhuộm đỏ và xích hoá cả VN vào quỹ đạo CSQT với sự bưng bít thông tin để tuyên truyền, xuyên tạc và bôi nhọ VNCH củ cs-Bắc Việt, nên miền Nam đã không đồng ý thống nhất đất nước qua một cuộc tổng tuyển cử vào năm 1955-1956! Và nếu như tôi không lầm thì ông Ngô Đình Diệm đã có ý định giao thương với miền Bắc về kinh tế để dần thống nhất về chính trị, khi miền Bắc có thay đổi?

    Nam Hàn cũng đã mở rộng vòng tay giao thương và giúp đỡ Bắc Hàn rất nhiều, nhưng tiếc rằng bạo quyền Bình Nhưỡng (CS) đã lạm dụng sự giúp đỡ này, vẫn tiếp tục bưng bít tin tức và chỉ muốn lợi dụng sự trợ giúp để làm mạnh chế độ và độc quyền cai trị , chứ không muốn thống nhất đất nước! Vì nếu muốn có được một cuộc tổng tuyển cử để thống nhất đất nước thì những người lãnh đạo cả hai bên cần phải thành thực và có ước muốn, phải để cho người dân nhìn vào sự thật về chính trị, kinh tế, giaó dục của cả hai miền cho sự đánh ghiá và chọn lựa của mình!

    Quên đi dĩ vãng là điều nên làm! VNCH đã bị khai tử vào ngày 30/04/1975 và cũng từ ngày ấy csvn đã lãnh đạo đất nước, và rồi như tác giả đã viết; lãnh đạo csvn đã tỏ lộ ra là một tập đoàn ăn cướp, tàn ác, vơ vét và bóc lột nhân dân miền Nam để rồi bọn họ đã trở thành những tên tư bản đỏ giàu sụ, đấy là một thực tế!

    Tuy nhiên, với những thành quả về kinh tế cũng như một xã hội trước 1975 ở miền Nam thì tất cả những ai đã sống, đã nhìn và cảm nhận được sẽ không bao giờ có thể quên được tinh thần “DÂN CHỦ TỰ DO và NO ẤM” của Việt Nam Cộng Hòa và lá CỜ VÀNG BA SỌC ĐỎ (là linh hồn của nó) !

    Nói như thế không có nghĩa là NVHN và những người thuộc chế độ cũ đang dấn thân đấu tranh để phục hồi lại VNCH, mà là đòi hỏi lãnh đạo csvn hãy nhìn vào thực tế xã hội, đời sống của nhân dân, và sự an nguy của đất nước…

    Do vậy, xoá bỏ chế độ csvn để xây dựng một nền DÂN CHỦ, đa nguyên đa đảng là điều rất đáng hoan nghinh, đấy cũng là cơ hội để chúng ta “Xoá Bỏ Hận Thù, Hoà Giải Hoà Hợp Dân Tộc”, bắt tay nhau cùng xây dựng lại những vết thương do chiến tranh để lại, đoàn kết để có nội lực bảo vệ Tổ Quốc!

    Ngày nào lãnh đạo csvn còn ngồi trên ghế lãnh đạo, sẽ không bao giờ có “Hoà Giải – Hoà Hợp”, vì không ai có thể hoà giải với những tên ăn cướp, những kẻ vênh vang kiêu hãnh, và nhất là những kẻ bất tài thất đức!

  4. nvtncs says:

    Trả lời ông Lê Hải:

    Này các bácngười Miền Nam- các bác đưa vấn đề văn hóa, cách sống kỳ thị Nam – Bắc,

    Cứ nói thẳng cho ông người Nam Lê Hải biết, một số lớn người Nam khác, không kỳ thị đâu. Họ căm thù người Bắc vì chiến tranh 54-75 do người Bắc gây ra, căm thù người Bắc vì ngày 30 tháng tư năm 1975, căm thù người Bắc vì những trại “cải tạo”, thật sự là nhà tù, vì những vùng “kinh tế mới”, thật sự là những vùng rừng thiêng nước độc, căm thù người Bắc vì vài trăm nghìn thuyền nhân chết đuối dưới biển, bị hải tặc Thái hiếp, căm thù người Bắc vì họ “được” người Bắc “giải phóng”, sự thật là bị người Bắc cướp của, xiềng xích, bịt miệng, căm thù người Bắc vì bố họ bị chết trong trại “cải tạo” mà chưa trả thù xong, căm thù người Bắc, vì trong 36 năm qua đã đưa đất nước xuống hố và dưới sự phụ thuộc của CSTH, và còn nhiều lý do nữa…

    trách chi dân các nước bản xứ các bác đang cư ngụ nhìn mấy cha da vàng mũi tẹt coi thường là phải.

    TT Mỹ là người da đen, do dân da trắng bầu lên, gốc Phi, bố ông là người nước Kenya. Tổng trưởng bộ năng lực, tổng trưởng bộ thương mại là người da vàng mủi tẹt, người Mỹ gốc Hoa, hạ nghị sĩ Nguyễn Cao Oánh do một số Mỹ da trắng gốc Anh bầu, là người da và mũi tẹt, người Mỹ gốc Việt, tị nạn CSVN.

    Đoàn kết không làm được, nói chi đến việc khác.

    Trên khắp năm châu, ai ai cũng thấy cờ vàng ngày 30 tháng tư, ai ai cũng đồng lòng chống Cộng. Đó là đoàn kết đó. Còn đòi hỏi 3 triệu NVHN họp thành một khối duy nhất để chống Cộng thì ông Lê Hải chẳng hiểu tự do, dân chủ, ĐA ĐẢNG là gì. Cái kiểu đoàn kết của ông chỉ có CSVN độc tài, áp bức, làm được.

    Mấy cha chỉ ngồi nói phét chửi đổng, cái gì cũng đổi cho dân Miền Băc

    Chính thế. Chính dân Miền Bắc ủng hộ HCM và đảng CSVN làm những chuyện tầy trời từ năm 1945. Xin đừng bảo rằng không theo HCM cũng không xong. Thủa ban đầu, khi HCM và đảng CSVN mới dấy lên, còn yếu ớt, không ai bắt buộc dân miền Bắc phải theo và ủng hộ HCM.

    - Một cái nhìn vô cùng ấu trĩ. Dân Nam giầu có, anh dũng sao mất nước vậy?

    Dân nghèo đói, bị nhồi sọ, bị kềm kẹp dưới ách CSVN, bị bưng bít thông tin, bị cuồng tín, bao giờ cũng đánh nhau hăng hơn. Kẻ cướp bao giờ cũng “có ý trí, theo đuổi mục đích đến cùng”, hơn chủ nhà.

    - Hãy nhìn tận gốc- ông nội tôi, ba tôi là sĩ quan sư 18 bộ binh và tử trận. Trách nhiệm mất nước vì chúng ta kém cỏi và có cái nhìn ấu trĩ bắc nam như bài viết đây. Tôi sinh ra lớn lên ở SG, nhưng tôi có cách nhìn nhận người MBắc khác. Họ không phổi bò như dân Nam kỳ ta. Họ có ý trí, theo đuổi mục đích đến cùng. Tất nhiên do điều kiện tự nhiên, nên đất bắc không trù phú như đất mới phương Nam mà thôi-
    Con người, và văn hóa Nam Bắc khác nhau thì quả thật có những cái đầu không bình thường mới nghĩ như vậy.

    Nam Bắc khác ngược hẳn nhau, nhờ ơn Bác và đảng: khác ở hệ thống chính trị, khác ở nền quốc gia giáo dục khác, ở nền giáo dục gia đình, ở nhạc, những bài hát “trụy lạc của lũ ngụy”, thử hỏi TCS nếu sống ở Bắc có viết nổi bài hát phản chiến không, ở văn chương, vv…

    Có tư tưởng kỳ thị mạt sát nhau, tự cho dân Nam là nhất,

    Dân Nam không nhất; đó là lời ông Lê Hải nói. Chúng tôi căm thù các ông; vì không thích sống trong cùng một nước với các ông, chúng tôi bỏ quê hương ra đi, có người bỏ quê hương hai lần, một điều chưa bao giờ xẩy ra dòng dã 4000 năm lịch sử, ngay cả trong thời kỳ Bắc thuộc hay Pháp thuộc.

    thì dứt khoát các bác và tôi sẽ chết ở nơi đất khách quê người. không có ngày về đâu.

    Chúng tôi sẽ trở về thăm quê hương sau khi đảng CSVN sụp đổ, và sẽ cố gắng gíup đỡ VN thời kỳ sau CS nhưng chúng tôi, phần lớn đã định cư ở nước ngoài vì con cháu, vì gia đình.

    Xin nói với ông Lê Hải, nước Mỹ, với lịch sử hơn kém 200 năm, ngoại trừ đối với vài người bản xứ, là đất khách của hầu hết mọi người từ nơi khác đến, vấn đề chỉ là trước hay sau. Vậy nước Mỹ là nước của chúng tôi, người da vàng mũi tẹt, tị nạn Cộng Sản từ Việt Nam đến. Hiện nay, trên nước Mỹ, ngày càng đông công dân da mầu, đen, Mễ, vàng, đủ hết mầu da. Người Mỹ gốc Việt chúng tôi không kỳ thị vì mầu da, đối với công dân Mỹ khác. Chữ kỳ thị Nam Bắc ông Lê Hải dùng sai. Chúng tôi không kỳ thị người Bắc; chúng tôi rất ghét lối điều chỉnh dân và nước VN, của người Bắc.

    • Trung Kiên says:

      Kính ông nvtncs

      Rất mong Ông đừng nhìn gà hoá quốc rồi đồng hoá “lãnh đạo csvn với nhân dân” (người Bắc), tội lắm Ông ơi!

      Người BẮC là nạn nhân đầu tiên và chịu đựng cái khổ nhiều hơn dân miền NAM đấy Ông ạ! Họ cũng là nạn nhân như Ông và còn đáng thương hơn bao nhiêu người khác! Chỉ có tập đoàn lãnh đạo csvn là rất đáng bị lên án và trừng trị!

      Mong Ông suy nghĩ lại, đừng nên vơ đũa cả nắm khi viết rằng …”Cứ nói thẳng cho ông người Nam Lê Hải biết, một số lớn người Nam khác, không kỳ thị đâu. Họ căm thù người Bắc vì chiến tranh 54-75 do người Bắc gây ra” (?)

      Nếu thực sự có một số lớn người Nam khác “u mê” không nhận ra sự thật thì mong Ông giải thích cho họ biết rằng; tất cả chúng ta cả Nam – Bắc đều là nạn nhân của csvn! Gần 3 triệu đảng viên cũng chỉ là nạn nhân “gián tiếp” vì bị lừa bịp, lạm dụng mà thôi!

      Nếu cho là người Bắc ủng hộ HCM, vô tình Ông đã tôn vinh ông Hồ rồi đấy! Trước họng súng và nhà tù thì cá nhân Ông sẽ làm được gì, nếu không muốn rước hoạ vào thân và gia đình?

      Cũng xin Ông nhớ cho rằng thời gian 1930 – 1995 không phải như bây giờ, thông tin hoàn toàn bị bưng bít, csvn chưa vào WTO, vì vậy tất cả những tiếng nói phản kháng đều bị bí mật thủ tiêu hoặc tống vào tù, không nói được như bây giờ!!!

      • nvtncs says:

        Ông Trung Kiên,

        Đã lâu, tôi ̣định không viết trả lời ông. Nghĩ lại, tôi cần phải viết vài dòng ngắn, mong ông suy ra.

        Tôi đoán ông tương đối còn nhỏ tuổi và đẻ ở trong Nam, nên sự hiểu biết bản thân của ông về người Bắc là qua báo chí, sách vở và may ra qua sự quen thuộc vài người Bắc, rất sơ sài.
        Chính vì những người tin tưởng vào dân Bắc như ông nên mới có cái gọi là MTDTGPMNVM, và miền Nam mới mất.
        Điều buồn là sau ngày 30 tháng tư năm 1975 và sau 36 năm người Bắc cai trị nước VN, mà ông vẫn chưa hiểu dân Bắc thì ông quả thật khờ dại.
        Người Bắc loại trai thanh, gái lịch Hà Thành 54 của những trường CVA, A Sarraut, Trưng Vương, Đại Học Hà Nội, vào Nam năm 54, Chết trận, sang Pháp, sang Mỹ hết rồi ông ạ. Những người chậm chân ở lại cũng bị thủ tiêu hết rồi.
        Thay vào loại người này là một lũ đầu trâu mặt ngựa, răng đen mã tấu, khó “chơi” lắm ông ạ.

        Vì sao? Vì cả dân Bắc đã bị nhồi sọ, nên đầu họ bị hỏng hết rồi. Khi người Bắc, trong cuộc CCRĐ, họ có thể đấu tố lẫn nhau thì tính mạng của ông, một tên ngụy phản quốc, là phải thủ tiêu! Khi vợ chồng con cái còn sợ bị tố cáo lẫn nhau thì xa hội Bắc đã trở thành một rọ cua.

        Lấy thí dụ này: Vài triệu lính bộ đội, con dân đen vào Nam gây chiến tranh, tuy không phải là đảng viên đảng CSVN nhưng những chú bộ đội tin họ đánh để giải phóng miền Nam và đánh rất hăng say. Lúc người Nam rút lui trong chiến dịch Tây Nguyên trên đường số 7, mấy chú bộ đội bắn thả cửa vào thường dân tản cư; trong khoảng 400,000 thường dân, chết mất 300,000 người.

  5. lê hải says:

    Thưa ông nvtncs- Xin ông hãy hiểu thế nào là văn hóa đã. Văn hóa là hành động, sự việc, phong tục, lễ hội…được sự kết tinh, sàng lọc qua thời gian, đọng lại những gì tốt đẹp nhất, (cái xấu đã bị đào thải) đó là văn hóa, ví dụ lễ hội, giỗ tết tưởng nhớ ông bà …. . Hoặc mời nhau trong bữa ăn hàng ngày, đó là những tập tục đẹp gọi là văn hóa. Còn mấy ông đi học ngoại quốc về có là giáo sư, hoặc tiến sĩ đi chăng nữa chưa chắc đã có văn hóa. Còn cải cách ruộng đất, con tố cha, vợ tố chồng, hành động đó không phải là văn hóa, nó là bị ảnh hưởng chủ thuyết của cộng sản, hoặc những thứ Nga , Tầu đưa vào Miền Bắc, hoặc Mỹ đưa vào MN, đó là nô dịch chứ không phải văn hóa. Bao giờ những thứ này được Việt hóa, đào thải xấu còn lại những cái tốt đẹp nhất mới gọi là văn hóa được. Còn văn hóa tốt đẹp ông bà ta để lại, Bắc Nam như nhau thôi. Xin ông suy nghĩ kỹ khi viết.
    Sau bức tường Berlin sụp đổ, có gặp một cha gần nhà cùng đi giúp anh em từ Đông Đức sang xin tị nạn: Cha này sau 1975 đeo băng đỏ chạy khắp SG, bới móc đủ chuyện, nhà treo đầy ảnh ông Hồ, suốt ngày theo mấy anh bộ độ bắc kỳ, tập nói giọng bắc. Sau vào làm cho chế độ mới, không hiểu bằng cách nào anh ta được điếu đóm theo một đoàn công tác nào đó sang HòaLan, rồi trốn lại tị nạn ở Đức. Hôm ấy tôi đang đón mấy em người Bắc vào trại Ingeheim, xe bị thủng lốp đang loay hoay kích xe thay bánh, ngoài trời rét lắm. Anh ta dừng xe lại nói oang oang: Ông giúp mấy thằng Bắc kỳ làm đéo gì. Nói thật, hôm ấy tôi không nhịn được, thì chiếc kích xe trên tay tôi đã bay vào mặt anh ta rồi. Anh em tị nạn MBắc mặt cũng đỏ gay cả. Nghĩ buồn các bác ạ

    • nvtncs says:

      “Hôm ấy tôi đang đón mấy em người Bắc vào trại Ingeheim, xe bị thủng lốp đang loay hoay kích xe thay bánh, ngoài trời rét lắm. Anh ta dừng xe lại nói oang oang: Ông giúp mấy thằng Bắc kỳ làm đéo gì. Nói thật, hôm ấy tôi không nhịn được, thì chiếc kích xe trên tay tôi đã bay vào mặt anh ta rồi. Anh em tị nạn MBắc mặt cũng đỏ gay cả. Nghĩ buồn các bác ạ.”

      Ông bảo ông sinh ra, lớn lên ở miền Nam. Thưa ông, người Nam sinh trước 75 không viết “hôm ấy”, “lốp”, “rét lắm”, “anh ta”, “oang oang”, “nhịn được” “chiếc”, “đỏ gay”.

      Nếu ông sinh ra ở miền Nam sau 75, thì ông chẳng biết gì về chiến tranh và người Nam VNCH cả.

    • Trung Kiên says:

      Chào bạn lê hải

      Tôi không quan tâm lắm về ngôn ngữ xử dụng, mà chỉ góp ý theo nội dung comment của Bạn!

      Cách đây hơn 20 năm tôi cũng đã được chứng kiến câu chuyện tương tự như Bạn kể trên, sự kỳ thị “Bắc – Nam” thực sự đã xảy ra ở Hong Kong (gây án mạng) và ngay cả nơi tạm dung này! Một phần vì người Bắc đã sống với cộng sản lâu năm, bị nhồi sọ và tiêm nhiễm thói xấu kênh kiệu, không thật thà, tôn sùng ông Hồ quá đáng và thường nhai lại những luận điệu tuyên truyền của csvn!

      Ngược lại, cũng có những người Nam thiển cận, coi dân tị nạn miền Bắc là con cháu ông Hồ, thay vì bình tĩnh giải thích thì lại mau nổi nóng khi đối thoại (nhạy cảm và coi như bị khiêu khích), vì thế mà đã có những cuộc ẩu đả đáng tiếc! Nhưng từ khoảng gần 20 năm trở lại đây đã thay đổi rất nhiều. Hố ngăn cách Bắc-Nam đã thật sự thu hẹp!

      Ông Bùi Tín cũng đã có lần xác nhận, hiện giờ Ông có nhiều bạn bè người miền Nam, những người ngày xưa là “kẻ thù” không đội trời chung trên chiến trường, nhưng nay đã trở thành bạn bè thân thiết…Theo tôi,…đấy là điều rất đáng mừng và trân trọng!

  6. lê hải says:

    Này các bácngười Miền Nam- các bác đưa vấn đề văn hóa, cách sống kỳ thị Nam – Bắc, trách chi dân các nước bản xứ các bác đang cư ngụ nhìn mấy cha da vàng mũi tẹt coi thường là phải. Đoàn kết không làm được, nói chi đến việc khác. Mấy cha chỉ ngồi nói phét chửi đổng, cái gì cũng đổi cho dân Miền Băc- Một cái nhìn vô cùng ấu trĩ. Dân Nam giầu có, anh dũng sao mất nước vậy?- Hãy nhìn tận gốc- ông nội tôi, ba tôi là sĩ quan sư 18 bộ binh và tử trận. Trách nhiệm mất nước vì chúng ta kém cỏi và có cái nhìn ấu trĩ bắc nam như bài viết đây. Tôi sinh ra lớn lên ở SG, nhưng tôi có cách nhìn nhận người MBắc khác. Họ không phổi bò như dân Nam kỳ ta. Họ có ý trí, theo đuổi mục đích đến cùng. Tất nhiên do điều kiện tự nhiên, nên đất bắc không trù phú như đất mới phương Nam mà thôi- Con người, và văn hóa Nam Bắc khác nhau thì quả thật có những cái đầu không bình thường mới nghĩ như vậy. Có tư tưởng kỳ thị mạt sát nhau, tự cho dân Nam là nhất, thì dứt khoát các bác và tôi sẽ chết ở nơi đất khách quê người. không có ngày về đâu-

    • Nguyen V N says:

      Bác Lê hải thân mến,
      Chắc bác không nghi tôi là chống đoàn kêt Nam Bac chứ. Vây thì tôi rất có tư cách đễ nói là bác đã hiểu lầm ý tôt của tác giả.

      Tác giả KHÔNG BAO GIỜ CHỐNG hay Đổ tội cho người Bắc mà chỉ làm công việc vô cùng xây dưng cho công cuọc hợp Quần đoàn kêt Dân tộc trong Tình thương giông nòỉ Lý tưởng mà tôi đeo đuổi cả môt cuộc đời tôi. Mời bạn bâm link:

      http:lacotinhthuonvadoanketdantoc.weebly.com
      Thì bạn sẽ hiểu. Tác giả có công rất lớn giúp cho người Bắc hiểu là chính CSVNđã giêt chết tình đồng bào , áp đặt ta sống trong thù hận và đã tàn phá những gì tốt đẹp nhất của nhân dân VN.
      Dù muốn dù không bài của Trọng Đạt đã gây tác dụng mạnh cho những ai đã từng bị tiêm nhiểm tuyên truyề CS và đã đánh thấp giá trị dân tộc Miền Nam.

      Vì vây đây là lúc mà toàn dân Bắc Nam, Cộng hay Quôc phải cùng chung ý niệm là phải CHấm dứt chê đô oan nghiệt đó mới đem lại nụ cười niềm tin và tình đồng bào và ĐOÀNKẾTDÂNTÔC

      Tôi rất quí Ý tốt và rộng lượng của bạn , nếu nhiều người nghĩ như bạn thì cuôc nội chiến sẽ dứt mà tôi tin rằng khi QNvà người Bắc biết rõ Ngươi Miên Nam xứng đáng đươc bù đăp những gìmà họ phải gánh chịu chỉ vµ hai chữ TƯ.DODân chu?.

      Xin đa tạ ban Lê Hải và mong bạn mở lòng chia sẽ SƯ.THÂTv và người Miền Nam.

      Nguyen V N

  7. nvtncs says:

    Trần Minh says:

    “và hơn hết cần những người miền bắc, chính họ ở mới là người hiểu rõ CS và có chiến lược tốt. Không biêt điều này lại còn gợi hận thù Nam- Bắc thì chỉ có CS là họ mừng thôi.”

    Một số người ở miền Nam, là người Bắc vào Nam năm 1954; họ đã sống 9 năm dưới chế độ CSVN và hiểu rõ CSVN.

    Chiến lược chống CS tốt nhất không phải là dùng những cách độc ác, gian trá của CSVN, vì như vậy sẽ chẳng khác gì CS. Chiến lược tốt nhất và có kết quả lâu bền vẫn là phổ biến xa rộng lịch sử cận đại chính xác của nước Việt Nam trong dân gian và nâng cao dân trí.

  8. Võ Hưng Thanh says:

    Ý NGHĨA CỦA XÃ HỘI VÀ VẤN ĐỀ GIAI CẤP XÃ HỘI

    Phần lớn con người thấy người khác giàu hơn mình, mình nghèo hơn người khác thì bất mãn, nhưng sự bất mãn đó có chính đáng, hữu lý hay không, lại là vấn đề khác. Đó là việc cần phải xem xét mình, xem xét người, và xem xét ý nghĩa của các vấn đề xã hội nói chung. Một xã hội công bằng, không phải là xã hội cào bằng, mà chính là xã hội không ức chế người giỏi, người tốt và không tạo nên các cơ hội bất công cho người dở, người xấu. Bởi một xã hội nào làm ngược lại như thế, mới chính là một xã hội bất công thực sự, hay một xã hội không công bằng, thiếu công bằng. Có nghĩa sự giàu nghèo khi ấy là không khách quan, là sự giàu nghèo không đúng với năng lực mỗi người. Còn ngược lại sự giàu nghèo khách quan là sự giàu nghèo đúng, vì nó phản ảnh kết quả tự nhiên bản thân của mỗi người một cách đúng đắn. Tức trong xã hội luôn luôn có sự phân hóa tự nhiên nào đó một cách khách quan và đúng đắn. Nhưng nếu một xã hội lại để cho sự phân hóa này vượt quá mức cần thiết của nó, lại chính là một xã hội bất lực và cũng là bất công. Bởi vậy, một xã hội tốt bao giờ cũng đòi hỏi phải có một nhà nước có hiệu quả, có khả năng chế ngự được mọi sự bất công không tự nhiên, và bảo vệ được sự khác biệt tự nhiên hoàn toàn chính đáng. Cỏn nếu thực tế nào ngược lại, chỉ chứng tỏ tính phi hiệu quả, chứng tỏ tính bất công và cũng là tính phản động của xã hội đó. Cũng do đó mà mọi quan điểm hay mọi lý thuyết nhằm hướng đến một xã hội phi giai cấp, thực chất đều luôn không khách quan hay hoàn toàn trẻ nít, ấu trĩ. Bởi vì, điều đó luôn không thể nào có được trong thực tế. Lý do vì như vật chất mà cũng còn luôn có cấu trúc bản thân của nó, huống là xã hội con người. Bởi xã hội con người không ai giống ai, mà lại muốn hướng đến ý nghĩa của sự bình đẳng ảo tưởng một cách tuyệt đối, là điều không tưởng, sự mê hoặc, sự mù quáng, hay sự ấu trĩ quá mức. Ngay như cây cỏ chẳng hạn, cũng còn có sự phân biệt, huống chi là người có ý thức. Bởi có ý thức, nên con người sẽ luôn cạnh tranh nhau. Do vậy, chỉ khi nào có sự cạnh tranh không chính đáng, và triệt hạ người khác, thì mới cần lên án. Ngược lại, mọi sự cạnh tranh hợp lý, phù hợp với lợi ích chung, đều đáng khuyến khích, bởi vì nước nào rồi cũng đều chảy vào biển hết. Vậy thì, sự bất công hay không của một xã hội là tùy thuộc vào năng lực điều hòa của xã hội đó. Xã hội nào có năng lực điều hòa càng kém, thì càng tạo ra sự bất công nhiều. Đó chính là ý nghĩa chung nhất của các vấn đề xã hội và giai cấp xã hội. Cho nên, đưa con người đi từ ảo tưởng này đến ảo tưởng khác, đó chính là trách nhiệm, hay thậm chí còn là tội lỗi ngay cả từ đầu, của mọi con người nào, hay của mọi yếu tố nào đó khác, vốn đã tạo mọi thực tế như thế.

    VHT

  9. Trần Minh says:

    Miền Nam mới có lịch sử 300 năm, dân Nam đều gốc Bắc cả, nên phân biệt như tác giả là có cái nhìn hẹp hòi, ấu trí và bất lợi cho dân tộc. Muôn chống CS, càng cần phải đoàn kết và hơn hết cần những người miền bắc, chính họ ở mới là người hiểu rõ CS và có chiến lược tốt. Không biêt điều này lại còn gợi hận thù Nam- Bắc thì chỉ có CS là họ mừng thôi

    • nvtncs says:

      Trước thờì CS, Việt Nam, Nam Bắc, một nhà.
      Nhưng sau 1954, Nam, Bắc khác biệt hẳn nhau như ngày và đêm.
      Văn hoá miền Bắc là văn hóa thấm nhuần tính cách độc tài của tư tưởng Marxisme-Léninisme, Bắc Vịêt chịu ảnh hưởng văn hóa Liên Xô và Trung Cộng.
      Văn hóa miền Nam là văn hóa cổ truyền VN ( vợ chồng, con cái không đấu tố nhau ) và văn hóa tự do, chịu ảnh hưởng tư tưởng tự do, dân chủ từ Tây, Mỹ.

    • Phan Nguyen says:

      Tôi thấy ông nên đi xa hơn để bảo đảm tính thuyết phục của “sách vở dân tộc” là mọi người VN đều là con cháu họ Hồng Bàng. Thưa ông, người miền nam ngoài là người từ ngoài bắc vào, còn là những con cháu của người Minh Hương, người Khmer, người Chàm, người Ấn….họ mang tính đặc thù của miền nam bao gồm cách cư xử bình dân, lối dung hòa chất phác, tính độ lượng với tha nhân… Đặc biệt là có sao nói vậy!!! Rất rõ ràng, không ác ý vì đó là sự thật. Tôi là dân Nam Định trước 1954. Tôi xem tôi là người miền nam không cần chối cãi vì tâm hồn của tôi ở đấy. Đối với ngoại bang thì tôi là người VN, giữa người VN với nhau thì tôi là người miền nam. Nhẹ nhàng là thế, không cần dùng đao to búa lớn, hoặc vác bàn thờ tổ Hùng Vương ra để ngồi dựa lý luận gia phả cội nguồn của dòng tộc!!! Chấp nhận dị biệt để đi đến đồng thuận chính là ý thức không dối người dối mình của người văn minh. Việt Nam là một quốc gia bao dung cho tất cả các cư dân đang sinh sống tại đất nước này, bất kể văn hoá, chủng tộc, tôn Giáo, tư tưởng chính trị. Nó không chỉ riêng cho dân tộc VN.

    • long says:

      Tác giả TĐ viết ở đoạn cuối “Nay người dân phía dưới sông Bến Hải vẫn tiếc nhớ một thời vàng son của miền Nam nước Việt nhưng cái thời ấy nay đã chết rồi, nó chỉ còn để lại một tiếng vang, vang bóng một thời. Quân chiếm đóng đã tàn nhẫn bế mạc cái thời huy hoàng ấy, mặc dù họ lớn tiếng kêu gọi xóa bỏ hận thù nhưng người miền Nam vẫn không thể quên những hành động trắng trợn của họ tại mảnh đất này.” Ông TM à tác giả rõ ràng chỉ tiếc nhớ một thời vàng son của miền Nam, kẻ gây chia rẻ và hận thù là quân cai trị cả hai miền là Bắc Việt cộng sản mà người miền Nam kể cả Bắc di cư 54 gọi là Việt cộng(VC). Vậy cái nhìn “hẹp hòi và ấu trỉ” có phải chính là ông hay không? người miền Bắc hiểu rõ CS thì làm gì được họ? bây giờ mới hiểu thì đã muộn quá rồi. LHV

    • nvtncs says:

      Vấn đề không phải là người Nam cùng gốc Bắc hoặc lịch sử người Nam chỉ mới có 300 năm.
      Vấn đề là sự khác biết giữa văn hóa của hai miền.
      Dân miền Nam chúng tôi, không ai suy nghĩ, ăn nói như sau:

      “Bên ni biên giới là mình, Bên kia biên giới cũng tình quê hương”

      “Bữa trước mẹ cho con xem ảnh
      Ông Stalin bên cạnh nhi đồng
      Áo ông trắng giữa mây hồng
      Mắt ông hiền hậu, miệng ông mỉm cười
      Trên đồng xanh mênh mông
      Ông đứng với em nhỏ
      Cổ em quàng khăn đỏ
      Hướng tương lai
      Hai ông cháu cùng nhìn
      Sta -lin! Sta-lin!
      Yêu biết mấy nghe con tập nói
      Tiếng đầu lòng con gọi Sta-lin!
      Mồm con thơm sữa xinh xinh
      Như con chim của hoà bình trăng trong
      Hôm qua loa gọi ngoài đồng
      Tiếng loa xé ruột xé lòng biết bao
      Làng trên xóm dưới xôn xao
      Làm sao, ông đã làm sao, mất rồi!
      Ông Sta-lin ơi! Ông Sta-lin ơi!
      Hỡi ôi Ông mất! Đất trời có không?
      Thương cha thương mẹ thương chồng
      Thương mình thương một thương Ông thương mười
      Yêu con yêu nước yêu nòi
      Yêu bao nhiêu lại yêu Người bấy nhiêu
      Ngày xưa khô héo quạnh hiu
      Có người mới có ít nhiều vui tươi
      Ngày xưa đói rách tơi bời
      Có người mới có được nồi cơm no
      Ngày xưa cùm kẹp dày vò
      Có Người mới có tự do tháng ngày
      Ngày mai dân có ruộng cày
      Ngày mai độc lập ơn này nhớ ai
      Ơn này nhớ để hai vai
      Một vai ơn Bác một vai ơn Người
      Con còn bé dại con ơi
      Mai sau con nhé trọn đời nhớ Ông
      Thương Ông mẹ nguyện trong lòng
      Yêu làng yêu nước yêu chồng yêu con
      Ông dù đã khuất không còn
      Chân Ông còn mãi dấu son trên đường
      Trên đường quê sáng tinh sương
      Hôm nay nghi ngút khói hương xóm làng
      Ngàn tay trắng những băng tang
      Nối liền khúc ruột nhớ thương đời đời.”

      • Lê Hà says:

        Bài thơ trên tôi nghĩ là của Tố Hữu, người Huế, là người miền Trung, nịch Đảng, Bác còn hơn người Bắc kỳ. Còn người Nam kỳ có lẽ không viết thế. Vâng, nếu bánh xe lịch sử đừng quay, nếu người Pháp vẫn còn ở lại Đông Dương (gồm Bắc kỳ, Trung kỳ, Nam ký, Cao Miên, Ai-lao), thì Nam kỳ bây giờ đã được thuộc khối Liên hiệp châu Âu. Vâng, có một hòn đảo nhỏ ở vùng Caribic, nửa đảo thuộc Hà lan, nửa đảo thuộc Pháp, bây giờ cả đảo cùng sài Euro € nhưng nói 2 thứ tiếng.
        Ông Trong Đạt đã viết một bài tổng kết được suy nghĩ của nhiều người. Làm cho tôi nuối tiếc qúa khứ, nhưng không thực tế lắm và không nói đựơc nguyên nhân vì sao đạo đức của dân Bắc kỳ…và dân Đông Đức lại xa đọa đến vậy. Dù sao bà thủ tướng CHLB Đức cũng vẫn là người Đông Đức!

      • nvtncs says:

        Xin tạm định nghĩa ai là người Bắc, ai là người Nam.
        Người Bắc: người ở miền bắc vỹ tuyến thứ 17 nước Việt Nam trong thời kỳ 54-75 và ủng hộ chính phủ VNDCCH.

        Người Nam: người ở miền nam vỹ tuyến thứ 17 nước Việt Nam trong thời kỳ 54-75 và ủng hộ chính phủ VNCH.

      • Trung Kiên says:

        Vậy xin được hỏi?

        Những “người ở miền bắc vỹ tuyến thứ 17 nước Việt Nam trong thời kỳ 54-75 và “KHÔNG ủng hộ chính phủ VNDCCH.” thị gọi họ là người gì?

        Những “người ở miền nam vỹ tuyến thứ 17 nước Việt Nam trong thời kỳ 54-75 và KHÔNG ủng hộ” chính phủ VNCH”. (mà theo VC) có phải là Người Nam?

    • Nguyen V N says:

      Xin bạn đọc phản hôi của tôi với ban Lê Hải phía dưới vì cùng câu trả lời.
      Cảm ơn bạn.

      NGuyen V N

  10. lê hải says:

    bài viết cũng có lý, nhưng mạt sát cả dân Miền Bắc thì tác giả có cái nhìn rất thấp. Bài viết gây thêm hận thù, hãy nhìn xem chính quyền cs bây giờ người bắc nhiều hay cs Miền Nam nhiều hơn. Bài viết này cộng sản rất cần và thích,

Leave a Reply to lê hải