WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Hãy trả lại sự thật cho lịch sử

ND sẽ không quên

Ngày 17/2/1979, Trung Cộng phát động cuộc chiến tranh xâm lược Việt Nam. Chúng huy động nửa triệu quân tấn công VN trên toàn tuyến biên giới phía Bắc. Trước sự chống trả quyết liệt của quân và dân ta, chúng buộc phải rút quân sau 31 ngày.

Mặc dù chiến thắng nhưng Việt Nam đã chịu tổn thất nặng nề. Cơ sở vật chất ở 6 tỉnh biên giới bị phá hủy gần như hoàn toàn. Hàng vạn sĩ quan, chiến sĩ hy sinh. Hàng vạn dân thường bị giết hại.
Tuy nhiên, từ sau năm 1990, cuộc chiến tranh này đã bị lãng quên: không được đưa vào giáo trình lịch sử, bia tưởng niệm bị đục bỏ, các hoạt động tưởng niệm bị ngăn cản, không được trưng bày trong bảo tàng lịch sử. Báo chí không được nhắc đến hoặc nhắc đến một cách vô cùng hạn chế. Đã có những Tổng biên tập, nhà báo bị cách chức hoặc bị kỷ luật vì vi phạm điều này.

Không chỉ cuộc chiến tranh 1979, những cuộc chiến khác với Trung Cộng là Hải chiến Hoàng Sa, Hải chiến Trường Sa cũng cùng chung tình trạng.

Trong lịch sử hiện đại, VN còn có những cuộc chiến tranh với Pháp, với Mỹ và cả người Việt Nam với nhau (Việt Nam Cộng hòa) Những cuộc chiến tranh này, năm nào cũng được tổ chức kỷ niệm rầm rộ như kỷ niệm chiến thắng Điện Biên Phủ, kỷ niệm 30/4. Ngoài ra có chiến tranh với Căm Pu chia nhưng có yếu tố Trung Cộng.
Việc không nhắc đến các cuộc chiến tranh với Trung Cộng được giải thích là vì tình hữu nghị, vì sự ổn định, vì đại cục hay vì tương lai. Như vậy, chẳng lẽ, nhà cầm quyền Việt Nam không cần hữu nghị với Pháp, với Mỹ hay sao. Và đặc biệt, việc kỷ niệm 30/4 quá mức không sợ khơi thêm lòng hận thù của những người thuộc bên thua cuộc phải bỏ nước ra đi hay sao?

Trong khi đó, các trang mạng của Trung Cộng, kể cả Hoàn Cầu thời báo là tờ báo điện tử do Nhà nước quản lý, mặc sức tuyên tuyền, xuyên tạc bản chất cuộc chiến tranh, nói xấu VN, hô hào “Phải giết bọn giặc Việt Nam để làm lễ vật tế cờ trong trận chiến thu hồi Nam Sa”, vạch kế hoạch đánh VN trong vòng 1 tháng….Trung Quốc là nước lớn, điều đó không ai phủ nhận. VN không may lại phải làm nước láng giềng với tên đế quốc đầy tham vọng. Nhưng không phải chỉ VN mới có chung biên giới với TQ. Mặt khác, trong lịch sử, cha ông ta đã từng không sợ Trung Quốc, đã làm nên Bạch Đằng, Chi Lăng, Đống Đa, Hàm Tử, Chương Dương….Ba lần đánh tan quân Nguyên đã làm nên hào khí Đông A. Tể tướng Trần Quang Khải cất lên giọng thơ hào sảng:

Chương Dương cướp giáo giặc,
Hàm Tử bắt quân thù.
Thái bình nên gắng sức,
Non nước ấy ngàn thu.
Bài thơ “Nam quốc sơn hà” của Thái úy Lý Thường Kiệt được coi như bản tuyên ngôn Độc lập đầu tiên của Việt Nam:
Sông núi nước Nam, vua Nam ở
Rành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm?
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.
Đại công thần Nguyễn Trài tự hào rằng:
Trải Đinh, Lý Trần, bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên, mỗi bên hùng cứ một phương.

Còn đây là lời hịch của Quang Trung Hoàng đế trước giờ xuất quân giải phóng Thăng Long
Đánh cho để dài tóc
Đánh cho để răng đen
Đánh cho nó chích luân bất phản
Đánh cho nó phiến giáp bất hoàn
Đánh cho sử tri Nam quốc anh hùng chi hữu chủ
Cha ông ta như thế, lẽ nào chúng ta lại hèn tới mức không dám nhắc đến việc đất nước từng bị xâm lược, không dám tưởng niệm đồng bào chiến sĩ mình đã bị bắn giết. Hãy tỏ ra là một quốc gia độc lập, có chủ quyền. Bắt chúng ta không được tưởng niệm là một thái độ ngạo mạn, láo xược của Trung Cộng.
Cần phải lấy lại vị thế Việt Nam. Không thể sợ hãi, bạc nhược mãi.
Gác lại quá khứ, hướng tới tương lai là điều cần phải làm, nhưng phải với đối với bất cứ đối phương nào, không thể nước này thì gác, nước kia thì cứ say sưa tuyên truyền chiến thắng.
Gác lại quá khứ không có nghĩa là giấu giếm lịch sử.
Con người phải biết, phải hiểu lịch sử nước nhà, từ đó mới xác định được thái độ đúng đắn của một công dân. Với lớp con cháu sau này, chúng phải biết kẻ thù nham hiểm, lường lật mà cảnh giác, phải biết đất nước nghèo nàn mà phấn đấu, phải biết cha ông bị ức hiếp mà xấu hổ.
Phải tôn trọng sự thật, dù có cay đắng, phũ phàng. Quá khức, hiện tại, tương lai là một xâu chuỗi có quan hệ biện chứng với nhau. Quá khứ bị méo mó thì tương lai khó mà sáng sủa. Không có lẽ chúng ta lừa dối con cháu chúng ta rằng ngày 17/2/0979, 19/1/1974, 14/3/1984 nhân dân ta vẫn đang sống trong hòa bình hữu nghị cùng Trung Cộng.
Nhân đây xin kể lại một chuyện xưa:
Thôi Trữ giết vua Tề là Trang Công nhưng lại ra lệnh cho Thái sử Bá phải viết rằng vua chết vì bệnh.
Thái sử Bá viết: “Tháng 5 mùa hạ, Thôi Trữ giết vua
Thôi Trữ liền chém đầu Thái sử Bá.
Thái sử Trọng là em Thái sử Bá thay chức của anh, nhưng cũng không chịu viết khác đi, liền bị Thôi Trữ chém.
Thái sử Thúc, em trai Thái sử Bá và Thái sử Trọng thay hai anh. Ông cũng chép đúng như hai anh của mình và lại bị chém.
Đến lượt Thái sử Quý, em út của ba Thái sử trên vào thay, vẫn viết: “Tháng 5 mùa hạ, Thôi Trữ giết vua“. Viết xong ông nói với Thôi Trữ:
- Ông càng giết người thì càng chứng tỏ sự tàn bạo. Nếu tôi không viết thì người khác sẽ viết và thiên hạ cũng biết. Ông có thể giết chết Thái sử nhưng không thể giết chết được sự thật.
Thôi Trữ nghe xong lắc đầu, thở dài, không dám giết nữa.
Dẫn chuyện xưa để thấy rằng, lịch sử không xu nịnh ai. Dù có giết đến 3 Thái sử đi chăng nữa, thì mấy nghìn năm sau, hậu thế vẫn biết Thôi Trữ giết vua, huống chi là cả một cuộc chiến tranh. Cuộc chiến tranh 1979, Hải chiến Hoàng Sa 1974, Hải chiến Trường Sa 1988 không phải là cái kim mà có thể cất giấu khỏi lịch sử.
Không thể bưng bít được lịch sử. Phải trả lại sự thật cho lịch sử.
15/2/2014
Đêm trước ngày lễ tưởng niệm 17/2.

4 Phản hồi cho “Hãy trả lại sự thật cho lịch sử”

  1. Lão Ngoan Đồng says:

    From: luongtuyennguyen

    Một câu hỏi được đặt ra là với lực lương vài trăm ngàn quân cùng đại pháo, xe tăng quân TC phải vài tháng để sửa soạn tập trung ở vùng gần biên giới. Thế mà phía VN lại bị đánh bất ngờ.

    ======

    Bravo anh Tuyền đã đọc kỹ các tài liệu để théc méc đặt câu hỏi thật đứng đắn !

    1/
    Trong thời nội chiến bọn CS luôn luôn CHỦ ĐỘNG trong mọi toan tính từ chiến thuật đến chiến lược, cho nên miền Nam đã đại bại.
    Thậm chi chuyện bọn Mỹ cho biệt kích đánh ra Bắc ở trại tù Sơn Tây để giải cứu tù binh Mỹ mà CS biết và đã sớm cho dời tù binh đi, nên bọn Mỹ hổng cẳng.

    Tại sao trong trận chiến biên giới với Tàu cộng CSVN lại dở tệ tthế ?

    Nên nhớ bộ máy chiến tranh của CSVN vẫn còn sống nguyên bầy đàn cả lũ. Đồng thời khí thế còn cao và kinh nghiệm chiến trường còn nhiều, bởi bộ đội VN mới chỉ ngưng tay súng khoảng 5 năm thôi (1975-1979).
    Trong khi bọn Tàu về quân sự dĩ nhiên kém xa phía Ta (CS) về nhiều mặt từ vũ khí cho đến kinh nghiệm chiến đấu. Chính vì thế bọn nó không chơi đánh hợp đồng binh chủng rộng rãi (bộ binh + pháo binh+ thiết giáp + không quân), mà chỉ dùng bộ binh và pháo binh với thiết giáp.

    Tình hình về mặt ngoại giao và chính trị đã vô cùng căng thẳng trước khi nổ súng nhiều tháng trước. Đặng Tiểu Bình hăm he nhiều lần sẽ đánh, thế mà vẫn bị bất ngờ!
    ĐTB cần chuẩn bị dư luận quần chúng thế giới. Phải tạo cho CSVN một bộ mặt gớm ghiếc, như DTB gọi VN là “bọn côn đồ”, vong ân bội nghĩa ăn cháo đá bát và lại là tên TIỂU BÁ VÙNG, nuôi giấc mộng xâm lăng lân bang Miên và Lào. Vả chăng CS Ta mới ký hiệp ước tương trợ về quân sự với LX, cho nên DTB cũng hơi bị e ngại.

    Nói ngắn gọn CS Ta phải thấy rõ tình hình ngày một nóng lên và chiến tranh là điểu không tránh khỏi.
    Rồi như anh Tuyền đề cập, bọn CS Tàu tập trung quân số đông đảo ở biên giới như thế mà ko biết là sao ?
    Buồn cười nhất là phía dân ở Lào Kay và một số nơi thấy xe tăng treo cờ đỏ sao vàng ngụy trang của Tàu lại tưởng là phe ta, nên vẫy tay chào hoan hô ! Như thế CS Ta không hề chuẩn bị tâm lý quần chúng vùng biên giới chút nào hết. Thời nội chiến báo đài “phỏng giái miền Nam” ngày đêm ra rả tuyên truyền và chửi Mỹ Ngụy tắt bếp luôn.

    Lẽ ra Hà Nội phải làm động tác giả tức thời là ban lệnh TỔNG ĐỘNG VIÊN, thì chắc chắc bọn Tàu thấy phe ta chuẩn bị sẵn sàng với khí thế trào dâng, sẽ không dám khai chiến nữa, em cho là thế đó anh Tuyền.

    Nói tóm lại, thời nội chiến CS Ta xâm nhập vào guồng máy của phe quốc gia khắp nơi, từ thượng tầng kiến trúc đến hạ tầng cơ sở, cho nên nhất cử nhất động phe quốc gia đều biết . Thứ hai có bọn gián điệp và tình báo phe “xã hội chủ nghĩa anh em”, trong đó có bọn Nga, Tàu cũng như bọn Ba Lan nằm trong cơ cấu ủy hội quốc tế kiểm soát đình chiến. Rồi cũng không chừng có thêm thành phần bồ câu chủ hòa phản chiến của Mỹ giúp sức nữa, nên bọn Mỹ cũng bị bất ngờ nhiều phen với CS Ta.

    2/
    Nhưng khi xung đột Hoa Việt thì mọi lợi thế trên ko còn nữa, CS Ta trở nên ĐUI MÙ.

    Thêm một yếu tố khác nữa làm CS Ta thông manh hơn bao giờ hết là, CS Ta CHƯA TIÊU HÓA NỔI CHIẾN THẮNG VĨ ĐẠI VÀ BẤT NGỜ tháng 4 năm 1975 !
    Bọn nó cứ nghĩ mình là giỏi là vô địch, kẻ thù nào cũng đánh thắng hết. Rồi nay lại được thêm LX hứa giúp về khoa học kỹ thuật cao, rồi liên minh quân sự (có chân trong khối Varsovie) kinh tế (trong khối Comecon) !

    Ai dè LX không ra mặt giúp để tạo thanh thế, kể cả sau này trong hải chiến Trường Sa. Có lẽ vi thế mà mới gần đây Putin ve vãn muốn trở lại Cam Ranh, nhưng Tấn Dzũng không mặn mòi như xưa nữa, hơn là sợ làm mích lòng thằng Tàu cộng thì phải.

    Lão Ngoan Đồng
    Tổ sư Y trị :-) !

    • Nguyễn Văn says:

      Chút góp ý về câu hỏi trên.

      Thưa Lão Ngoan Đồng,
      Khi đuổi người Tàu gốc Việt để chiếm tài sản và dám đem quân đánh qua Miên (đàn em của Tàu cộng) thì Hà Nội phải biết phản ứng của Tàu chứ?!

      1) Tàu chuyển quân mà Hà Nội không biết vì tình báo dở hay có thể nói là không có vì không dám xúc phạm đàn anh.
      2) Hà Nội đánh giá sai sự thâm hiểm của cả hai đàn anh. Nghĩ rằng Tàu không đánh vì: (a) Tin tưởng Liên Xô sẽ can dự bằng cách chuyển quân tới sát biên giới Trung Xô áp lực, Tàu sẽ không dám đánh mà phải rút quân về; (b) đàn anh chỉ dọa không ra tay đối xử như vậy. Vì nghĩ vậy nên Hà Nội không chuẩn bị đối đầu, tới khi bị đánh thì cho là bất ngờ vì không định ngày.

      Tàu dám đánh vì Mỹ không phản đối; ngược lại, được Mỹ giúp cung cấp tin tình báo cho biết không có sự chuyển quân của Liên Xô ở biên giới (Mỹ có satellite).

      Đây là cái dốt của đảng cộng sản Việt Nam vì tin tưởng mù quáng rằng cộng sản là đồng chí với nhau. Tin tưởng làm tay sai thì đàn anh sẽ không “xử” đàn em nên không chuẩn bị, đến khi Liên Xô chỉ đánh võ miệng nhưng không động binh thì mọi sự đều là bất ngờ.

      Tóm lại, vì là tay sai, vì luôn tin tưởng đặt tình đồng chí lên trên lợi ích đất nước dân tộc nên mới có chuyện bất ngờ là vậy. Trận chiến 1979 là một bài học lịch sử cho người Việt thế hệ sau này, phải luôn đặt lợi ích dân tộc trên mọi lợi ích.

  2. Lý Đảo Chính says:

    Lịch sử là lịch sử Dân tộc, lịch sử Đất nước chứ không phải lịch sử của một chế độ càng không phải lịch sử của một đảng phái nào. Thế nên các nhà sử học nào viết theo chỉ thị của Đảng xin hãy chuyển nghề sang viết tiểu thuyết, truyện dài truyện ngắn gì đó để đổi chén cơm manh aó chứ xin đừng bóp méo lịch sử.

  3. LeThiep says:

    Hèn nhất hành tinh là bè lũ Việt cộng :

    Trích – Nguyên Viện trưởng Viện Chiến lược- Bộ Công an thiếu tướng Lê Văn Cương :Trong 17 ngày (17-2 đến 5-3 năm 1979) dân tộc Việt Nam đã đánh đuổi sáu chục vạn quân xâm lược Trung Quốc ra khỏi bờ cõi. Cuộc kháng chiến này cũng hết sức oanh liệt, chiến thắng này hết sức to lớn, vẻ vang. Nhưng, cho đến nay, không tìm thấy dấu tích cuộc kháng chiến trong các cuốn sách lịch sử, địa lý, chính trị trong toàn bộ các cấp học của Việt Nam.

    Xin mở cổng ra nhìn thế giới. Hiện nay, Pháp và Anh là đồng minh của Đức, nhưng hàng ngày, trẻ con, thanh thiếu niên Pháp và Anh vẫn được học và hiểu rõ tội ác của Đức phát xít (Hitle) trong giai đoạn đen tối 1940 – 1945. Cho dù Nhật Bản là đồng minh lớn nhất, quan trọng nhất của Mỹ ở châu Á – Thái Bình Dương, nhưng thanh niên Mỹ được trang bị để hiểu biết khá đầy đủ, đúng đắn về đòn đánh Trân Châu Cảng 7-12-1941. Ngược lại, hơn một trăm triệu người Nhật Bản luôn khắc cốt ghi xương tội ác của Mỹ ném hai quả bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagazaki làm hơn hai trăm ngàn người chết vào tháng 8-1945, tuy rằng không có hai quả bom nguyên tử này, Nhật Bản cũng phải đầu hàng.
    ……….
    Khoảng gần ba chục năm nay kể từ khi bình thường hóa quan hệ Việt – Trung (1991), vào ngày 17 tháng 2 hàng năm, nhất là vào các năm chẵn (1984, 1989, 1994, 1999, 2004, 2009), hệ thống báo chí khổng lồ của Trung Quốc, nhất là báo viết (Trung Quốc có hơn 3000 tờ) đăng tải hàng vạn bài viết với tiêu đề na ná như nhau: Chiến công oanh liệt của Quân giải phóng (TQ) chống quân Việt Nam xâm lược, Cuộc phản công tự vệ của Quân giải phóng, Chuyện kể các anh hùng trong cuộc phản công tự vệ xâm lược Việt Nam, Cuộc chiến đấu anh hùng của Quân giải phóng để bảo vệ Tổ quốc, Bài học nhớ đời đối với quân Việt Nam xâm lược… Qua hệ thống này, hơn một tỷ người Trung Quốc chỉ nhận được nguồn tin chính thức là ngày 17-2-1979, Quân đội Việt Nam đã vượt biên giới Việt – Trung tràn sang lãnh thổ Trung Quốc? Đó thật sự là luận điệu xuyên tạc, vu cáo. Nhưng sự thật thì chỉ có một: Đó là nhà cầm quyền Trung Quốc lúc bấy giờ đã xua quân xâm lược Việt Nam, và người Việt Nam đã cầm súng, đã hy sinh để bảo vệ từng tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc! Người Việt Nam nhân hậu, chung thủy, đàng hoàng, không sợ ai vu khống, đổ oan.

Leave a Reply to Lý Đảo Chính