WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tình dục- thuốc phiện và Mao

Đồng chí Mao Trạch Đông, lãnh tụ muôn vàn kính yêu của nước mẹ Trung Hoa vĩ đại, đồng thời cũng là một lãnh tụ xuất sắc của phong trào cộng sản quốc tế. Sinh thời, Cụ Hồ đã dành những lời lẽ tốt đẹp nhất để ca ngợi Mao Chủ tịch. Đại ý, hai đồng chí Stalin và Mao trạch Đông, “ai có thể sai, tất cả mọi người có thể sai, nhưng mà hai bác này không bao giờ sai.”

Ty nhiên, khi Trung Hoa hội nhập với thế giới, chuyện về thời đại Mao Chủ tịch và đặc biệt là cuộc Đại cách mạng văn hoá vô sản do đồng chí Mao phát động ở Trung hoa lỡ tay giết hại mấy chục triệu đồng bào của mình được các phương tiện thông tin đại chúng đăng tải. Gần đây nhất là cuốn “Mao Trạch Đông- Ngàn năm công tội của Đại tá Tân Tử Lăng được TTXVN dịch và xuất bản đã minh hoạ sinh động cho cách thức giết người đa dạng và hồn nhiên của đồng chí Mao.

Bài viết dưới đây của nhà báo Bruce W. Nelson, báo Times đề cập đến một khía cạnh khác trong cách sống của đồng chí Mao, lãnh tụ tiêu biểu của phong trào cộng sản quốc tế. Xin được post lên để bà con tham khảo cho vui.
Phan Thế Hải

———————————————————————

Ở Matxcơva, những tội ác của Stalin đã được báo cáo và xác nhận chính thức từ rất nhiều năm nay. Thế nhưng, chính phủ Trung Quốc – không hề hối tiếc về những gì đã xảy ra, vẫn còn cố gắng giữ bí mật cũng như miễn cưỡng trong việc cung cấp những lí do bào chữa cho những điều thế giới phê phán về họ.

Hai cuốn sách “Đế chế mới: Trung Quốc dưới thời Mao Trạch Đông và Đặng Tiểu Bình” của Harrison E. Salisbury (Little, Brown; 544 trang; 24,95 usd) và cuốn “Móng vuốt  Rồng: Khang Sinh” của John Byron and Robert Pack (Simon & Schuster; 560 trang; 27,50 usd) – chỉ ra rằng chính sách thảo luận cởi mở hơn, chắc chắn sẽ tới với Bắc Kinh. Họ cung cấp những thông tin chi tiết nhất và cá nhân nhất về sự hỗn loạn, sụ tàn bạo và tham nhũng mà chế độ của Mao Trạch Đông đã giáng xuống đất nước Trung Hoa.

Harrison Salisbury, một nhà báo cựu chiến binh của tờ New York Times và là một nhà lịch sử khá có tiếng, đã chỉ đích danh Mao là một hoàng đế – và cũng không phải là người đầu tiên giành quyền lực thông qua các cuộc nổi loạn của nông dân. Chính bởi vì Mao là một nông dân, ông ta không được chuẩn bị để điều hành Trung Quốc và hiện đại hóa đất nước này. Là một người “Mác xít giả tạo” chán ngấy với những thống kê và ngân sách, điều Mao quan tâm chủ yếu là những cuộc đấu tranh giai cấp và “sự huy động quần chúng”, những người mà ông ta tin rằng có thể làm bất cứ điều gì nếu được kích động thích đáng.

Cuốn sách Đế chế Mới được viết dựa trên vô số những cuộc phỏng vấn ở Trung Quốc cũng như rất nhiều tài liệu và ghi chép hồi kí. Những thông tin cung cấp trong đó được trình bày kín kẽ đến nỗi người đọc có thể sẵn sàng  tin vào câu chuyện về cách Mao đã phản bội các đồng chí thân thiết nhất của mình lẫn chuyện ông ta là một kẻ cuồng dâm, một tay sưu tập tranh ảnh đồi trụy, và một kẻ nghiện thuộc phiện (xem những bức ảnh chính quyền Trung Quốc dội bom trong cuộc Cách mạng Hoa nhài )

Salisbury viết rất nhã nhặn trong bài viết gây sốc của mình rằng” từ giữa những năm 60 tới đầu những năm 70” – đỉnh cao của cuộc thanh trừng trong Cách mạng Văn Hóa – “bè lũ 4 tên của Mao đôi khi còn đồi trụy với những phụ nữ trẻ”. “Người cầm lái Vĩ đại đã tổ chức những buổi diễn ba lê nước khỏa thân trong bể bơi của ông ta. “Các diễn viên nghệ thuật” hay “các bạn nhảy” phải dừng lại ở bất cứ chỗ nào ông ta muốn. Một trong các bác sĩ của ông ta nói huỵch toẹt ra rằng ông ta là một “con nghiện tình dục”.

Người du kích-thi sĩ được lý tưởng hóa bởi “các bạn bè Trung Quốc” còn thất bại nhiều hơn trước nhân dân, như Salisbury mô tả chi tiết hơn trong cuốn sách của mình. Quá nóng lòng trước sự phát triển chậm chạp của nên kinh tế, Mao đã tiến hành cuộc Đại Nhảy vọt tàn khốc năm 1958. Phong trào này buộc những người nông dân vào trong các công xã, bãi bỏ các tài sản cá nhân và xây dựng những nhà máy thép sân sau để thúc đẩy Trung Quốc tiến vào thời đại công nghiệp hóa. Đến năm 1960, ngay cả các loại ngũ cốc giống cũng cạn kiệt và hàng triệu người chết đói (xem những bức ảnh của người có thể là Mao Trạch Đông).

Khi người đồng chí cũ của mình – Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng Bành Đức Hoài nói với ông ta về những vấn đề có thật đó, Mao tuyên bố rằng Bành là kẻ thù, sa thải ông ta và thay thế bằng Tướng Lâm Bưu (một kẻ rõ ràng cũng bị nghiện thuộc phiện). Đất nước rơi vào phá sản và Lưu Thiếu Kỳ, Chủ tịch nước và Đặng Tiểu Bình, Tổng bí thư Đảng cộng sản lúc đó, đã điều hành đất nước nhằm khôi phục nền kinh tế.

Mao kết luận rằng Lưu và Đặng có mưu đồ buộc ông ta nghỉ hưu – và Mao có lẽ đã đúng. Năm 1965, Mao quyết định rằng Lưu “phải ra đi”. Vũ khí mà ông ta chọn là Cuộc Cách mạng Văn hóa, “một cuộc cách mạng chống lại chính cuộc cách mạng của ông ta (Lưu)”. Vụ việc đã được thực hiện bởi người vợ độc ác của Mao là Giang Thanh và lập kế bởi Khang Sinh một học trò ruột, chuyên gia an ninh và tên ma cô dắt gái của Mao.

Giang và Khang  đã bật đèn xanh cho bọn  Hồng vệ Binh trẻ gây ra một cơn thịnh nộ tàn sát chính phủ của Lưu Thiếu Kỳ và đảng cộng sản của Đặng Tiểu Bình lúc đó. Hàng ngàn người, nếu không nói là hàng triệu người đã bị sát hại. Lâm Bưu trở thành người kế thừa Mao chủ tịch nhưng ngay sau đó cũng bị nghi ngờ rằng có mưu đồ giành lấy quyền lực của Mao. Để tránh bị bắt, Lâm đã âm mưu một cuộc mưu sát Mao nhưng không thành. Thủ tướng Chu Ân Lai là người còn lại phải đứng ra điều hành chính phủ, nhưng chính ông cũng bị Giang Thanh giám sát và nghi ngờ, khi bà ta có ý đồ kế vị Mao.

Đặng Tiểu Bình, sau hai lần bị thanh trừng trong cuộc Cách mạng Văn hóa, cuối cùng đã quay lại nắm quyền trong cái mà Salisbury gọi là “một hành động quân sự táo bạo”. Một trong những tướng lĩnh cũ có quyền lực nhất lúc đó, Diệp Kiếm Anh đã nhóm họp các đồng chí quân đội lại và quyết định rằng khi Mao chết, họ sẽ bắt giam Giang Thanh và bè lũ của bà ta. Khang chết vì ung thư tháng 12/1975 và Chu Ân Lai cũng mất một tháng sau đó. Mao cuối cùng cũng chết ở tuổi 82 vào tháng 12/1976,  Diệp nhanh chóng tống giam bà góa phụ hiểm độc này vào tù và đưa Đặng Tiểu Bình trở lại từ nông thôn, nơi ông bị quản thúc. (Xem những bức ảnh tưởng nhớ Quảng Trường Thiên An Môn).

Trong cuốn sách “Móng vuốt Rồng”, Byron và Pack tập trung vào sự nghiệp của Khang Sinh, một con người nham hiểm. Các dữ liệu trong cuốn sách chủ yếu dựa trên một bản mô tả tiểu sử (bằng tiếng Trung) chính thống được đưa ra khi Khang bị khai trừ khỏi Đảng Cộng Sản Trung Hoa vào năm 1980 kể cả khi đã chết. Pack là một nhà báo điều tra, còn Byron thì là bút danh của một “nhà ngoại giao Tây Âu” – một người rõ ràng là một quan chức tình báo. Ông đã lấy các tài liệu nội bộ từ đầu mối liên lạc người Trung Quốc của ông trên một con phố tối tăm ở Bắc Kinh.

Được củng cố bởi những cuộc phỏng vấn và các xuất bản phẩm bằng tiếng Trung, cuốn sách Móng vuốt Rồng mô tả Khang – một thành viên Bộ Chính trị và là một trong những người bạn thân nhất của Mao – là một kẻ cơ hội, không hề có một  nguyên tắc sống nào, chỉ quan tâm tới mỗi quyền lực và cũng là một kẻ tra tấn tàn bạo, kẻ đã sáng tạo ra một loại trại tập trung cho tù nhân chính trị của Trung Quốc, đồng thời cũng là một con nghiện á phiện. Đầu những năm 40, tên trùm gián điệp này đã củng cố quyền kiểm soát của ông ta đối với các bộ phận phụ trách vấn đề xã hội của Đảng Cộng sản – bộ phận này gồm các đơn vị  nhỏ lưu động. Ông ta được mô tả thế này: “Rõ ràng là thú vui làm người khác đau đớn của Khang đã tạo ra cho ông ta một cái tên tương xứng” , Vua  Địa Ngục. Các tác giả so sánh ông ta với Iago, Rasputin và Giám đốc An ninh mật của Stalin là Lavrenti Beria. Cho dù cuốn sách có cách viết có thể gây nghẹt thở, những so sánh trong đó có vẻ hoàn toàn đúng.

Nếu sự thay đổi trong chính sách thảo luận thông tin cởi mở hơn được áp dụng ở Bắc Kinh, vậy thì theo sau nó có thể là cuộc “cách mạng dân chủ” hay không? Salisbury đã không nhận ra điều ấy. Đặng Tiểu Bình, một con người “trung dung” và thực dụng đã sẵn sàng đổ càng nhiều máu càng tốt (nếu cần thiết) để hạ gục phong trào dân chủ ở quảng trường Thiên An Môn. Vị trí của ông ta, cũng giống như Mao, là “nếu ta nhìn thấy một thách thức, ta sẽ hạ gục kẻ thách thức bằng mọi giá”. Đế chế tiếp theo, như Salisbury dự đoán, sẽ thực dụng không khác gì quan điểm của Đặng Tiểu Bình. Nhưng, cũng giống như Đặng, vị hoàng đế mới sẽ nắm chặt quyền lực của ông ta và sẵn sàng ra lệnh cho nước Trung Quốc, như các hoàng đế thời phong kiến vẫn luôn thế, “phải Phục tùng – và Run sợ”

Bruce W. Nelson

7 Phản hồi cho “Tình dục- thuốc phiện và Mao”

  1. Võ Hưng Thanh says:

    NÓI VỀ CHUYỆN LĂNG VÀ XÁC ƯỚP LÊNIN

    Người VN mà nói chuyện về lăng và xác ướp Lênin, cũng chẳng qua giống như nói chuyện về một gia đình ở bên xóm khác. Nhưng không sao, việc đời mà, có biết đến thì bàn suông thì cũng chẳng sao cả.
    Ai cũng biết, cuộc Cách mạng tháng Mười ở Nga năm 1917 không có Lênin thì chẳng có. Đó là ý nghĩa và vai trò nổi bật của Lênin. Đánh bại bạch quân và xây dựng nước Nga XHCN, tức nhà nước Liên xô. Chính vì công đầu đó của ông, nhất là người ta nghĩ đó là cuộc cách mạng vĩ đại có một không hai trên thế giới, cuộc cách mạng duy nhất và cuối cùng không những cho nước Nga mà còn tạo đà hay khởi điểm bước đầu của việc giải phóng nhân loại nói chung.
    Công đức trời biển đó, cho nên khi Lênin bị ám sát chết, các đồng chí của ông, các người trong chính phủ của ông liền cho xây lăng và ướp xác của ông. Họ nghĩ đây là công việc ngàn đời, để mãi mãi cho đời sau ghi dấu, nên không thể đem an táng bình thường như mọi người khác được. Đó là cái lý thời đó của họ, nhưng chưa chắc thực chất đã là ý nguyện của toàn thể của nhân dân Nga trong cả nước. Song họ cứ nhân danh như vậy mà thực hiện cũng có sao đâu.
    Tiếc rằng Liên xô ngày nay đã tan rã qua vài thập kỷ, cuộc Cách mạng tháng Mười thực sự chỉ còn trong sách sử. Nhưng lăng và xác ướp thì vẫn cứ tồn tại ở đó, đó là điều khiến nhiều người Nga trở nên băn khoăn, thắc mắc và hoài nghi một cách chính đáng, thậm chí họ còn thấy đó là điều thật sự phi lý.
    Thời cổ ở Ai Câp, tục ướp xác vua chúa là chuyện tự nhiên. Bởi đó là thời đại xa xưa của xã hội phong kiến. Ngay như chuyện các lăng tẩm của những bậc đế vương cũng là điều khá phổ biến ở nhiều nơi trên khắp thế giới. Nhưng thật sự, đó cũng chỉ là ở các giai đoạn xã hội xa xưa, loài người còn chưa phát triển lắm, còn tin tưởng vào thần quyền, còn phụ thuộc vào các chế độ vua chúa, phong kiến, quân chủ. Đó chỉ là ý nghĩa về não trạng của các cá nhân có liên quan hay của toàn xã hội khi ấy.
    Ngày nay mọi nước đều đi vào thời kỳ dân chủ hóa đã từ lâu. Việc hiện diện sự ướp xác và lăng tẩm quả là một vấn đề kỳ dị, vả chăng lại còn làm vướng bận rất nhiều ý nghĩa khác của con người và xã hội trong thực tế khách quan. Do đó, việc bỏ đi là tốt, bởi vì hợp với xu thế thời đại, với các thực tế cuộc đời, vả lại để chẳng còn có ai phải thắc mắc về những điều mà thời đại mới đã chứng tỏ rõ ràng là phi lý.
    Nói rõ hơn, công đức của Lênin trước hết là xây dựng được nhà nước Liên xô hùng mạnh. Nhưng trong lịch sử nhân loại thời quá khứ, thiếu gì những nhân vật tạo ra các đất nước hùng mạnh đâu kém, như Thành Cát Tư Hãn của đế quốc Mông cổ hay Caesar của đế chế La mã chẳng hạn. Ý nghĩa của Lênin chỉ là xây dựng được CNXH ở Nga. Nhưng mặt ngược lại, nó khiến cho xã hội và con người phải chịu nhiều hi sinh và chịu nhiều bế tắt ở các phương diện và những khía cạnh khác nhau. Điều đó ngày nay khắp thế giới đều biết, không cần phải nói nhiều, và đó cũng là lý do chủ yếu để nhà nước Liên xô không còn tồn tại.
    Vả lẽ, mọi nhân vật lịch sử, nếu có công đức lớn thì được lòng dân tự nguyện ghi nhận, biết ơn, được lịch sử lưu danh thiên cổ, đó mới là điều chính, còn lăng tẩm và xác ướp thật sự chỉ là hình thức nhất thời bề ngoài, có bao giờ tồn tại được vĩnh viễn đâu, lại có thể gây ra biết bao phi lý, tốn kém và phiền toái, mà thật sự trên cuộc đời này chẳng ai muốn hết, kể cả những người được suy tôn lên đó.
    Đó là ý nghĩa tại sao chỉ những gì do chính nhân dân tự ý lập nên mới tốt, mới khách quan và ý nghĩa thật sự. Trái lại, những gì do quyền lực, do xúc cảm nhất thời của một số cá nhân chịu ơn chịu nghĩa có liên quan tạo thành, thật sự chỉ mang tính giàn dựng giả tạo, sử dụng các phương tiện của nhà nước và từ công quỹ, thì thật ra có mang ý nghĩa thực chất gì. Bởi vì trong ý nghĩa này, nhu cầu nào là thật, nhu cầu nào là giả, cái gì là đúng đắn, cái gì chỉ là mưu đồ lợi dụng hay sự nhân danh, đó cũng là các điều phải cần nên suy nghĩ đến trước nhất.

    Cho nên xin có thơ rằng :

    Nước Nga xứ lạnh nhất đời
    Chết chôn cũng tốt ướp thời mà chi
    Đường lịch sử nhiều khi trắc trở
    Đâu có lường diễn biến trước sau
    Chủ quan đâu có dễ dầu
    Nhiều khi quá mạng lại hầu vô duyên
    Người vĩ đại, thuyền quyên cũng vậy
    Thác là về vũ trụ bao la
    Gì đâu để phải la cà
    Vấn vương cuộc thế có mà làm chi
    Bao lăng tẩm nhiều khi cũng xóa
    Bằng rêu phong hay cả lòng người
    Ngàn năm thế cục ở đời
    Xoay vần mãi mãi tiếc hoài mà chi !

    VHT
    (03/4/2011)

  2. Minh Đức says:

    Trích: “Một trong những tướng lĩnh cũ có quyền lực nhất lúc đó, Diệp Kiếm Anh đã nhóm họp các đồng chí quân đội lại và quyết định rằng khi Mao chết, họ sẽ bắt giam Giang Thanh và bè lũ của bà ta”

    Đặng Tiểu Bình thắng Tứ Nhân Bang nhờ có tướng Diệp Kiếm Anh nắm quân đội ủng hộ . Cũng như Mao đã vu cáo và giết hại bao nhiêu đồng chí nhờ có Khang Sinh nắm công an, mật vụ ủng hộ Mao. Đó là chế độ xây dựng và duy trì bằng bạo lực, không phải bằng lá phiếu của nhân dân. Từ “chế độ nhân dân” chỉ là để phỉng phờ dân. Dân chỉ làm khán giả xem ở trên đấu đá nhau. Dân không có quyền chọn lựa người cầm quyền.

  3. D.Nhật Lệ says:

    Bài viết này có chữ “nhà báo cựu chiến binh” được dịch từ chữ “veteran journalist” là không đúng.
    Thật ra,phải dịch là nhà báo kỳ cựu tức là nhà báo lão luyện lâu năm trong nghề.
    Bọn chóp bu CS.tên nào như tên nấy đều là lũ đạo đức giả,miệng nói nhân nghĩa nhưng làm thì tàn
    ác.Chúng coi giết người không theo,không ủng hộ CS.là đạo đức như Lênin tổ sư từng phán như… thánh phán “cái gì có LỢI cho cách mạng cs.là đạo đức,cái gì không có lợi (HẠI) là vô đạo đức “!
    Mọi ngôn từ đều bị chủ nghĩa CS.đánh tráo,đảo ngược không ngượng miệng.Đạo đức là giết người,
    dân chủ là độc tài,tự do là kềm kẹp,dân tộc phải hiểu là ngoại lai (chủ nghĩa CS.).Điều này có thể
    chứng minh qua những bài viết của bọn bồi bút và văn nô như Vũ Hạnh viết về văn hóa văn nghệ miền Nam để dọn đường cho việc áp đặt chủ nghĩa CS.phi dân tộc sau 1975 lên cả nước.
    Ai lạ gì những tên dâm tặc CS.như Mao,Hồ,Kim v.v.Mao đúng là qủy chúa dâm dục còn Hồ,Kim xứng đáng đệ tử chân truyền về dâm dục.Hồ chơi toàn gái Tây Tàu Việt Tày đủ cả nhưng khốn nạn là bọn bồi bút nhồi sọ làm sao mà dân ngu cu đen vẫn cứ tin bác Hồ không có vợ con.Có lẽ vì họ Hồ xảo quyệt đóng vai đạo đức thành thạo qúa đến nỗi GIẢ mà như THẬT,CÓ vợ con mà như KHÔNG có,YÊU nước mà thực tế là BÁN nước mà chúng ta thấy rõ hậu quả đến ngày hôm nay !
    Nói cho cùng,chỉ nhân dân là đói khổ vì suốt đời phải “ăn bánh vẽ” còn bọn chóp bu và đám lâu la là được tự do hưởng đặc lợi đặc quyền như “chiến lợi phẩm” sau khi chúng cướp được chính quyền.

  4. Vu Trung says:

    Bài dịch luộm thuộm quá, có vẽ giống như bài gốc cho chạy qua translator software, và được edit lại chút ít thôi.

  5. Tạ Tuyên says:

    ….
    Cụ Hồ đã dành những lời lẽ tốt đẹp nhất để ca ngợi Mao Chủ tịch. Đại ý, hai đồng chí Stalin và Mao trạch Đông, “ai có thể sai, tất cả mọi người có thể sai, nhưng mà hai bác này không bao giờ sai.” …
    “Bác” nói đúng lắm vì nếu ” Bác” nói hai người này nói sai thì “Bác” làm sao mà sống sót được và đây là lý do mà “Bác” phải nói.
    -How many people did Mao kill?
    It is estimated that he killed 40,000,000 Chinese people while he was the communist ruler of China. This is more than Stalin and Hitler combine.

    -How many people did Stalin kill?
    The most widely accepted figure is around 20 million.

  6. Minh Đức says:

    Những chi tiết về hành vi hoang dâm, tàn bạo của người có quyền, việc lật đổ Tứ Nhân Bang bởi 1 tướng lãnh nắm binh quyền cho thấy chế độ tại Trung Quốc cũng như nhiều chế độ khác mang danh xã hội chủ nghĩa trong thế kỷ 20 và kéo dài qua thế kỷ 21 mang đặc tính của chế độ phong kiến. Chế độ xã hội đang hấp hối của Gadhafi và chế độ xã hội ở Syria cũng chẳng khác. Đó là vì loại quyền lực mà các chế độ đó dùng là vũ lực, là sức mạnh có được nhờ giết chóc. Nhờ chính sách thông tin bá đạo, giả dối mà nhân loại không nhìn ra thực chất các chế độ XHCN giả hiệu này trong một thời gian dài. Người dân tại các nước đó một lòng tin tưởng sự sáng suốt và đời sống trong sạch, tận tụy của các lãnh tụ và có cảm tưởng rằng mình sống trong một chế độ hoàn toàn mới, đoạn tuyệt với mọi cái xấu của chế độ cũ. Họ tưởng thế vì mọi cái xấu được các chế độ này dấu kín.

  7. Võ Hưng Thanh says:

    ĐỊNH MỆNH

    Đường định mệnh cá nhân là thế
    Từ nông dân đến chỗ cầm quyền
    Thực thi nhiều chuyện đảo điên
    Ngồi lên lịch sử quả tiên trên đời
    Ai chẳng rõ đời là định mệnh
    Số mỗi người, chớ có hơn chi
    Thành công đã đạt một khi
    Bao nhiêu người đội, có khi chẳng cần
    Người tự nguyện làm thân trâu ngựa
    Tung hô vang các khứa đạt thành
    Việc này đâu phải mới toanh
    Người ngàn năm trước còn rành hơn ta !

    VHT

Phản hồi