Tôi làm việc với an ninh tỉnh Quảng Nam
Ngày 09/08/2011, An ninh tỉnh Quảng Nam gởi giấy “mời” tôi đi làm việc, tôi từ chối vì bận công việc.
Ngày 15/08/2011, họ tiếp tục gởi “giấy mời” thứ hai. Tôi đồng ý gặp họ để trao đổi công việc mà họ gọi là “liên quan đến tôi”.
Buổi sáng ngày 16 tháng 8 năm 2011, tôi đến trụ sở công an tỉnh Quảng Nam. Làm việc với tôi có hai người: Võ Văn Thuyết và một người nữa (đã làm việc với tôi nhiều lần) tên là Nghĩa. Nội dung làm việc tập chú vào những bài viết của tôi đăng trên danchimviet.info từ năm 2010 đến nay. Họ in ra tất cả những bài viết này, tổng cộng có 46 bài:. Họ yêu cầu tôi ký vào những bài viết đó để xác nhận là bài của chính tôi viết. Tôi đã đồng ý xác nhận một số trước mặt họ để chứng minh cho họ thấy là tôi không tránh né và chịu trách nhiệm về quan điểm của mình.
Người tên là Nghĩa (cán bộ của PA61) – công an Quảng Nam nói với tôi, đại ý như sau: Anh là công dân của nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam thì phải chấp hành luật pháp của nước CHXHCNVN. Những bài viết của anh mang tính bôi nhọ, tuyên truyền, xuyên tạc chế độ. Tôi trả lời người cán bộ tên Nghĩa như sau:
Những bài viết của tôi thể hiện quan điểm cá nhân tôi về hiện tình đất nước và quan hệ quốc tế. Đây là quyền tự do ngôn luận của tôi được điều 69 Hiến pháp nước CHXHCNVN minh định và hơn thế nữa, được Công ước Quốc tế về quyền Dân sự – Chính trị bảo vệ và Nhà nước Việt nam đã ký kết. Pháp luật Việt Nam phải tuân thủ Hiến pháp VN và Công ước Quốc tế về quyền Dân sự – Chính trị. Nếu Hiến pháp và luật pháp VN có những điều khoản đi ngược hoặc không tương thích với Công ước Quốc tế thì phải lấy Công ước quốc tế làm chuẩn mực.
Họ hỏi về quan hệ của tôi với Ban Biên tập danchimviet. Tôi trả lời: chỉ là quan hệ giữa BBT và người cộng tác. Họ hỏi tôi có giới thiệu các con tôi là Huỳnh thục Vy và Huỳnh trọng Hiếu với BBT Danchimviet không. Tôi trả lời: Không,các con tôi viết bài và gởi bài một cách độc lập.
Họ hỏi về viêc Tổ chức Nhân quyền Việt nam có trụ sở tại tiểu bang Oregan vừa trao tặng tôi giải Nhân quyền với số tiền tượng trưng là 1.000USD. Tôi trả lời họ: Tôi hoàn toàn bất ngờ vì được bầu chọn và trao giải Nhân quyền Việt Nam năm 2011 (Tôi nhấn mạnh là rất vinh dự khi được nhận giải Nhân quyền).
Qua ngày làm việc thứ hai-ngày 17 tháng 8 năm 2011, tôi làm việc với hai cán bộ của phòng An ninh PA61 và ông Trung tá phó phòng Bảo vệ chính trị Phạm trung Phương, họ cũng lại hỏi tôi về những câu hỏi trên và nhiều câu hỏi khác. Tôi đã từ chối trả lời nhiều câu hỏi không thích đáng. Nhiều lúc họ đưa ra những đòi hỏi mang tính áp đặt của uy quyền, phá vỡ không khí ôn hòa giữa tôi và họ đã thiết lập, dẫn đến sự tranh cãi căng thẳng.
Cụ thể như việc anh Võ Văn Thuyết – cán bộ Phòng bảo vệ chính trị lấy ra một mẫu Biên bản lấy lời khai in sẵn và yêu cầu lấy lời khai của tôi. Tôi không đồng ý và nói với họ rằng: họ đã đánh giấy mời để mời tôi lên làm việc và hơn thế tôi không phải là phạm nhân nên họ không có quyền lấy lời khai của tôi. Sau một lúc vòng vo, anh Thuyết đã nhượng bộ và lấy ra một tờ giấy A4 để ghi một biên bản gọi là “Biên bản làm việc”. Trước khi ký tôi viết vào đó một số điều tôi thấy không thỏa đáng và không chính xác, tôi yêu cầu họ photocopy cho tôi một bản để mang về sau buổi làm việc. Nhưng cuối cùng ông Phó phòng bảo vệ chính trị Phạm Trung Phương đã lấy đi Biên bản đó và không photocopy cho tôi bản nào. Ông Trung tá Phạm Trung Phương đã ngang nhiên nuốt lời hứa, tôi không biết là họ có thêm bớt gì vào biên bản đó hay không.Tôi khẳng định là không chịu trách nhiệm về nội dung biên bản đó nữa.
Trong 30 phút trao đổi và tranh luận với ông Trung tá Phó phòng Bảo vệ chính trị Tỉnh Quảng nam Phạm Trung Phương ,cảm giác của tôi về ôngTrung tá này là rất thất vọng. Ngôn ngữ của ông ta chỉ là thứ ngôn ngữ tôi vẫn nghe ra rả hằng ngày trên những loa phóng thanh ở xã, phường. Cách nói của ông ta chứng tỏ ông ta là người không có khả năng đổi mới và thích ứng với thời cuộc như hai cán bộ dưới quyền. Tôi thông báo cho họ là tôi không đi làm việc với họ nữa. Ông ta đồng ý nhưng nói thêm là sắp tới sẽ tiếp tục mời tôi đi làm việc.
Tôi trả lời: Tôi không hứa hẹn sẽ tiếp tục đi làm việc với các ông .
Đến 11h ngày 17 tháng 8 năm 2011, họ giao cho tôi một xấp những bài viết của tôi mà họ in xuống từ Danchimviet, yêu cầu tôi ký xác nhận. Tôi hẹn họ trong mười ngày sẽ đọc lại và ký xác nhận cho họ
Cảm nhận của tôi sau hai buổi sáng đi làm việc với An ninh tỉnh Quảng Nam là: Công an tỉnh Quảng Nam chủ trương còn đảng còn mình, công việc của họ vẫn là tìm mọi cách tấn công và triệt tiêu quyền tự do ngôn luận, vô hiệu hóa điều 69 Hiến pháp và Công ước Quốc tế về Quyền Dân sự-Chính trị. Điều này thể hiện qua quan điểm của họ được trình bày như sau:
-Tự do bày tỏ ý kiến, tự do ngôn luận chỉ được biểu hiện trong suy nghĩ chứ không được thể hiện bằng văn bản, hoặc mọi hình thức thể hiện khác.
Tôi mỉm cười và hỏi vặn họ: Quan điểm của chế độ này như thế thì quyền tự do lập hội và biểu tình như điều 69 Hiến pháp quy định cũng chỉ được “lập hội” và “biểu tình” trong tư tưởng thôi à? Vậy thì phải sửa lại điều 69 Hiến pháp như thế này: Công dân nước CHXHCNVN được quyền mơ mộng.
Còn khi tôi hỏi họ về quan điểm của chế độ này về Công hàm Phạm Văn Đồng, thì họ không trả lời. Tôi nói với họ: chế độ này muốn có được sự ủng hộ và tín nhiệm của nhân dân thì phải minh bạch, trước tiên là phải minh bạch về Công hàm Phạm Văn Đồng, sau đó người dân sẽ phán xét.
Tôi tiên liệu, thời gian sắp tới sẽ là thời kỳ sóng gió cho tôi và hai cháu Thục Vy, Trọng Hiếu. Xin được thông báo cùng mọi người. Rất mong nhận được sự đồng tình và ủng hộ, để tôi và các cháu tiếp tục đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền tại Việt Nam.
Trân trọng.
© Huỳnh Ngọc Tuấn
© Đàn Chim Việt
Thưa bác D. Nhật Lệ
Do tình cờ tôi được hân hạnh tiếp xúc với hai người trong số rất nhiều người bị bắt tại QN ĐN trong vụ án mà bác đề cập. Một nữ thương nhân và một cựu sĩ mới ra trường ngành CTCT . Trước năm 1975 anh tòng sự tại Quân khu 2
Tôi gặp người nữ anh hùng nầy trước khi bà bị bắt, còn vị sĩ quan kia tôi gặp lúc anh đã ra tù.
Gần 30 năm rời VN nên tôi không rõ những người họ bây giờ ra sao kể cả anh hùng Từ Toại. Vì vậy để bảo toàn an ninh cho tất cả những người liên hệ tôi xin phép bác cho tôi miễn đi vào chi tiết vụ nầy. Nhân đây tôi xin kính tặng bác vài câu thơ mà tôi đã được nghe từ chính những người trong tổ chức nầy sáng tác
Em thấy không quê hương mình đã mất
Xã hội mình đang tang tóc điêu linh
Tôi thấy đó vùng tuổi thơ lạnh buốt
Thế hệ cha anh đã bất lực cả rồi
……………………………………
Xin lỗi bác vì nghe đọc qua một lần nên tôi không nhớ hết và cũng không dám ghi chép
Tôi ray rứt nhất ở câu “:Thế hệ cha anh đã bất lực cả rồi”
Và trong gần ba chục năm tha hương tôi vẫn thường tự vấn” Thế hệ của mình bất lực thật rồi sao????”
CN
Tôi hoan nghinh những việc chú Tuấn làm và muốn ủng hộ chú. Nhưng ủng hộ hay giúp chú bằng cách nào bây giờ!? Chú có thể cho biết một địa chỉ nào đó hoặc số điện thoại để liên lạc được không?
Anh Tuấn qúy mến,
-Tôi đã thường đọc được các bài viết tốt, đầy quả cảm và sĩ khí của gia đình Anh. Bởi vì quý vị đang phải trực diện hằng ngày với những hàng rào kẻm gai và trước những nòng súng của bọn công an đánh mướn được chỉ đạo bởi 1 nhóm Bắc Bộ Phủ Hèn với giặc mà Ác với dân!
-Thưa Anh, tôi đã khóc! khóc cho số phận của quê nhà sao mà quá là bi thảm. Chưa từng thấy 1 nhà cầm quyền nào lại đi trù dập, răn đe, bắt bớ chính người công dân muốn nói lên những lời yêu nước, dân chủ cho chính quê hương của mình? Tôi tin tưởng người Việt Tự Do khắp nơi trên toàn thế giới đều muốn chung lưng và kề vai với gia đình của Anh. Gia đình Anh là những đóa hồng trong mãnh vườn Tư Do của VN ngày nay! Bên đây tôi thường nhắc nhở đến các người thân quen “khắp nẻo quê hương bừng khói lửa, ai người yêu nước động lòng chưa?”
-Tôi xin trân trọng cúi thấp đầu với nhiều quý mến.
Năm 1976 tóa án nhân nhân tỉnh Quảng Nam Đà Nẳng đã đem vụ án “phản động” đầu tiên ra xử tại rạp hát Phi Anh đường Phan Chu Trinh Hội An. Thủ lĩnh của nhóm là một học sinh lớp 12 tên Từ Toại. Lúc bị bắt anh đang tu học tại một ngôi chùa ở Hội An. Trong vụ xử nầy chính quyền CS đã nối loa phóng thanh ra tân ngoài đường để cho dân chúng cùng theo dõi vụ xử với mục đích răn đe. Và chuyện gì đã xảy ra ??
Đại diện Viện Kiểm Sát VC:
“Một triệu lính ngụy và hơn năm trăm ngàn lính Mỹ và đồng minh mà còn bị cách mạng đánh tan xác, một nhóm người như anh thì làm được cái gì? Một con én không làm nổi mùa xuân đâu anh ạ!”
Từ Toại:
” Tôi đồng ý với ông con én không làm nổi mùa xuân, nhưng con én báo hiệu cho mùa xuân mới”
Loa phóng thanh bỗng dưng tịt ngòi, cửa rạp hát khóa lại Từ Toại bị kêu án mười ba năm. Ba mươi lăm năm đã trôi qua kể từ ngày con én Từ Toại bị nạn, mùa xuân mới của dân tộc vẫn chưa đến nhưng may mắn thay trên đất nước của tôi càng ngày còn có nhiều cánh én xuất hiện báo hiệu một mùa xuân dân tộc đã đến gần.
Từ Toại của ba mươi lăm năm trước có thể đã nằm xuống nhưng tinh thần bất khuất của anh của những người con xứ Quảng ngày ấy vẫn sống mãi trong tôi và trong lòng rất nhiều người
CN
Những người có mặt trong rạp hát và đồng bào đứng bên ngoài không ai quên câu trả lời bất khuất của người con Quảng Nam nầy
Xin hỏi bác Chiến Nguyễn là bác có biết về “vụ án phản động “năm 1977,tức là sau vụ án “phản động” trên không ? Đó là vụ án xử những trí thức ở Huế và Đà Nẵng can tội chống cách mạng bị
phát hiện là đã lập mật khu ở Đà Nẵng.Toà án diễn ra ở nhà hát Trưng Vương.ĐN.Theo tôi biết
thì gs.NN.bị tử hình còn số phận người cầm đầu ở ĐN.không biết ra sao ?
Tưởng cũng cần nhắc lại gs.Nguyễn Nhuận,thư ký Viện Đại học Huế và là giảng sư Khoa học cùng một số sinh viên can tội chủ mưu.Còn ở ĐN.thì có Hiệu trưởng trung học Kỹ thuật ĐN.,tôi quên mất tên nên muốn hỏi bác.
Học sinh Từ Toại rất đáng được tuyên dương là anh hùng tuổi trẻ thời đại,dù thất bại.
Không thành công thì cũng thành nhân,TT.là một NTH.thời cộng sản trị !
HNT thân mến!
Mình vừa đọc: “Tôi không hứa hẹn sẽ tiếp tục đi làm việc với các ông .”
Tính cách “phản ứng nhanh” của Tuấn làm mình thú vị quá!
Cú điện thoại tối nay với Tuấn làm mình càng thấy quý mến và thương 3 cháu vô cùng…rất may các cháu cũng đã lớn.
Dù thế nào cũng cần bảo trong…như các bạn đã com nói trên.
Mình rất lo cho 1 gia đình rất tuyệt mà luôn bị rình rập và vây hãm…
Đất nước cần thêm nhiều những gia đình như bạn.
Hy vọng mọi thứ sẽ sớm qua nhanh.
Thân ái
Lê Đặng
Anh Tuấn nói dùm tới những người công an đang hành hạ anh và gia đính là người Việt hải ngoại coi họ còn thấp hơn chó; khuyên họ bỏ cái công việc làm thân trâu ngựa cho những kẻ bán nước hại dân đi.
Một mai tự do đến với Việt nam, con cháu của công an sẽ là những người bị nhục nhã nhất, vì có cha làm công an cho những người cặn bã của xã hội, vô sản, ít học, dùng bạo lực để chiếm đoạt. Tội ác, cái xấu của đám này nói sao cho hết!!!
Tôi thấy anh thông minh, sáng sủa hơn ông thù tướng Dũng, ông Nhanh; con cái anh thông minh hơn con cái của họ; anh nên tự hào.
Vừa rồi nhìn hình, nghe tin những người thương binh Cộng hoà, tay chân cụt mất, tấm thân tàn tạ; lại lẩn trốn công an để đi nhận quà, bị công an rượt đuổi như chuột.. Tôi thấy buồn thấm thía.
Ước gì những người thương binh bộ đội, thương binh cộng hoà thấy mình còn giá trị, thấy mình còn lợi hại thì hay biết mấy. Biết mình là nạn nhân của đám đầy tớ tàu, một lũ hại dân, bán nước; bây giờ mạng chúng, mạng con cháu của chúng giá trị cả triệu, tỷ đô; còn mạng của họ chỉ như con trâu.. có đổi thì cũng lời chán, trả được thù mình, trả được thù cho dân.. thấy oán trả trước mắt. lại có tiếng thơm, còn không thì cũng họ chết âm thầm như con chuột.\
Anh và các cháu chuẩn bị vào tù đi, anh như cái đinh, làm sao ông Dũng, con, rể ổng ăn ngon, ở nhà lớn mà thấy mát được!
Với hiểu biết chính trị của mình anh nên thường xuyên tiếp xúc với mấy em công an để dạy dỗ chúng nó nên người!! Tôi thường nói chuyện với thằng em làm bí thư huyện nhưng khi nói về quan điểm chính trị hay tình hình thế giới nó chỉ nói được những điều có trên báo Đảng thôi!! Khi tôi cập nhật 1 số thông tin trên các đài báo nước ngoài nó mới nói thì ra là vậy!!?