Phân định quan hệ Việt-Trung và chiến lược “bảo quốc” cần phải có (2)
(Phần 1)
CHIẾN LƯỢC “BẢO QUỐC” CẦN PHẢI CÓ
1) TRUYỀN THÔNG: Cũng trong bài báo mà người viết đã giới thiệu cùng đọc giả. Gần 1 năm trước, tác giả Nguyễn Duy Thành đã phân tích và chỉ rõ tầm mức quan trọng của Truyền thông trong hồ sơ biển Đông mà các lãnh đạo Việt Cộng đã không chú trọng vì yếu kém và sợ hãi!
Trong khi đó, giới cầm quyền Bắc Kinh dồn mọi nỗ lực về phương diện này. Hay nói khác rằng, biển Đông là trận chiến bằng lưỡi miệng chứ không bằng lưỡi lê…!
Tác giả rất vui khi có một nhận định trùng lặp như một sự củng cố chắc mạnh cho luận điểm này là đúng! Đó là ý kiến của Giáo sư Carl Thayer, một học giả tiếng tăm chuyên sâu về Châu Á-Thái Bình Dương mà Việt Cộng xem ông như một Quân sư Khổng Minh của Tây phương. Khi lượng định về tình hình Việt Nam, Giáo sư này cũng cho rằng:
- “ …Việt Nam đừng để thua trong “chiến tranh truyền thông”..!
Đúng như thế! Nhằm vô hiệu hóa chiến thuật truyền thông mà Trung Cộng đang thực thi cho chiến lược Biển Đông và Nam Tiến, thì lập tức:
A) Các nhà lãnh đạo Hà Nội cần cách chức ngay Phát ngôn nhân của Bộ Ngoai giao Việt Nam, vì nhiều lý do trên mặt khách quan và chủ quan đã không phù hợp, nhất là với giai đoạn chính trị hiện nay!
Thử hỏi, một quốc gia có 87 Triệu dân, và mỗi năm có bao nhiêu anh chị em tốt nghiệp từ học viện ngoại giao hay đỗ đạt ngành Khoa hoc Chính trị, nhưng tại sao Bộ ngoại giao vẫn khư khư giữ một người bất linh động, thiếu từ ngữ đối ngoại khi hữu sự, và ngay cả diện mạo nhân thân cũng làm sụt giảm đi uy thế và khí phách cần phải có của một tiểu quốc mà vốn dĩ đã hun đúc được một truyền thống đại quật cường!?
Hãy nhìn người phát ngôn nhân của bộ Ngoại giao Trung Cộng, bà Khương Du. Trong các sự kiện liên quan đến Hoa Kỳ và Việt Nam có tác động xấu đến quyền lợi tổ quốc của bà, thì lập tức, Khương Du như con “Sư tử Hà đông” lồng lộn lên như muốn ngoặm cắn liền các phóng viên báo chí ngay tại phòng họp báo..! Nhưng lúc quốc gia hỷ sự thì hành ngôn nhu mì mãn nhã như mời gọi cộng đồng quốc tế hãy đến hợp tác và cùng phân hưởng niềm vui với quốc gia của bà..!
Tất cả không như người phát ngôn của Việt Nam quanh năm trầm cảm trong dáng dấp ..lẹt..đẹt…..! Còn giọng điệu của Thị thì lúc nào cũng ở tầng suất.. rè rè như … cái đài… hết… pin! Thật thất vọng vì các thiếu sót lớn lao đó đã làm mất hết nhuệ khí ái quốc và tổn hao oai phong sĩ khí mà trăm họ Việt nhân đã dày công tạo dựng!
Sự diễn tả vừa rồi không nhằm chỉ trích hay cảm nhận cá nhân, mà nó thuộc phạm vi phân tích hiện trạng thượng tầng hành pháp yếu ớt bởi cơ chế cục bộ, cố hữu, bất năng động của giới đương quyền Việt Nam! Vì có thể, đây cũng là một trong những nguyên cớ khiến phía Trung Cộng khinh thường đảng Việt Cộng là lẽ tất nhiên; mà còn tỏ thái độ hỗn xược thiếu tôn trọng dân tộc Việt Nam, mà ít ra, trong quy lệ ngoại giao hay các nguyên tắc ứng xử do quốc tế ấn định bắt buộc phía Trung Cộng phải tôn trọng, dù hành động nhỏ nhoi nhất!
Khả thể sẽ có ý kiến cho rằng lập luận vừa rồi ít quan trọng. Nhưng không! Trải dài qua bề dài lịch sử của 2 quốc gia Việt-Trung muôn đời hiềm khích nhau, các giai đoạn bất chinh chiến chỉ là kế “hoãn binh” của các lãnh đạo người Việt. Nhưng dù thời hòa hay lúc động binh thì yếu tố dò xét tâm lý hay ngắm nhìn diện mạo của một nguyên thủ quốc gia, hoặc ẩn hình dấu mạo của một vị tướng quân không chỉ được chú trọng trong lễ nghi quốc thể, mà điểm này đã trở thành truyền thống trong khoa mục của lãnh vực pháp thuật học, mà hầu như trải qua 83 triều đại của 559 Lãnh chúa và Hoàng đế Trung Hoa vốn có nền văn hóa trọng dị mê đoan…đ ã ứng dụng!
Vì thế, để phù hợp mọi ứng xử trong giai đoạn quân-chính có thể biến thiên như hiện nay, thì Bộ ngoại giao Việt Nam nên thay ngay, thay gấp Phát ngôn nhân của bộ, mà thay vào đó, là một nam dũng hay nữ danh có khả năng am tường về văn hóa Trung Hoa, và giàu đặc tính ứng khẩu ứng xử trên phương diện phô bày hùng tâm đại chí để nêu cao sĩ khí của dân tộc, trước trận chiến đầy mưu ma chước quỷ của con cháu Tào Tháo và Tôn Tử!
B) Văn phòng Thủ tướng cần duyệt xét và ban hành Quyết định Nghị định – Văn thư về lệnh đóng cửa, hoặc hạn chế tình trạng xuất – nhập cảnh người, hàng hóa, từ cửa khẩu của biên giới phía Bắc. Nếu không trong tương lai gần, sự bất ổn của xã hội sẽ dẫn đến tình trạng xấu và cũng là nguyên cớ mà giới cầm quyền Bắc Kinh khai thác như “nạn kiều” vào cuối năm 1978 trước khi cuộc chiến bùng nổ vào ngày 17 tháng 2 năm 1979!
Các dấu hiệu gần đây trên báo “lề phải” cho thấy giới cầm quyền Hà Nội đang lo ngại vấn đề này!
Nguy hại hơn, nếu văn phòng Thủ tướng thiếu cân nhắc vẫn tiếp tục phê chuẩn bừa bãi các gói thầu, hợp đồng có nguồn lợi quá cao cho Trung Cộng, thì trong tương lai gần, các đột biến chính trị – xã hội sẽ có nguy cơ xảy ra ngoài tầm kiểm soát của chế độ, nguy cơ này dẫn đến lý do Trung Cộng đề đạt ý kiến đưa quân đội hay lực lượng an ninh có trang bị vũ khí vào Việt Nam để bảo vệ tài sản và công dân của họ, vì vốn dĩ quyền lợi của Trung Cộng quá nhiều tại nội địa Việt Nam! Điều đáng lưu ý là Thông Cáo 1957 về việc bảo vệ Công dân Trung Quốc đang sinh sống tại nước ngoài được ban hành từ đó đến nay, có nhiều điểm rất đặc biệt vẫn chưa thay đổi!
Giả định rằng, nếu có đề nghị đó xảy ra, ông Thủ tướng hay vị nào trong Bộ chính trị Việt Cộng dám nói: Không, với Trung Cộng???
Trường hợp này lịch sử thế giới chứng minh rất nhiều và hậu quả xâm lăng cũng bắt đầu từ sự thiếu khôn ngoan của người lãnh đạo!
Do vậy, nếu để quốc gia lún sâu vào cạm bẫy của Trung Cộng, và đưa ra quá trễ các quyết định cứng rắn khi nước đã ngập bờ; thì như đã phân tích phần trên, Biển Đông và Nam Tiến là đại chiến lược của Trung Cộng, nên khi gặp sự ngăn cản thì chính tính mạng của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng phải đối diện với số phận nghiệt ngã!
2) AN NINH-QUÂN ĐỘI
Cũng từ động thái gây hấn liên tiếp của Trung Cộng mà chủ yếu ở lãnh hải thì trên diễn đàn có khá nhiều câu hỏi đang đặt ra là:
Biện pháp nào hữu hiệu nhất để ngăn chặn sự quấy rối của Trung Cộng, và tạo điều kiện ổn định cho ngư dân, tàu thuyền trên ngư trường hải lộ trong phạm vi khu vực đặc quyền kinh tế Việt Nam???
Còn nhớ, trong bài viết mà tác giả đang mời bạn đọc tham khảo thêm như đã giới thiệu phần trên. Nay, xin ghi lại nguyên văn phần: Biện Pháp Quân sự –An Ninh mang chiến thuật “Tiên Phát Chế Nhân”, nghĩa là ra tay trước để kìm hãm chế phục đối phương, mà hoạch định này sẽ mãi có giá trị cho một quốc gia có hoàn cảnh địa lý chính trị khắc nghiệt như Việt Nam đang bị cường quốc Trung Cộng lấy mạnh hiếp nhỏ Thế nên, việc cần làm trước mắt là:
“…Thay vì, đặt nhiều hy vọng vào ngoại giao nhằm liên minh quốc phòng trong mục đích xây dựng và bảo vệ khu vực, mà kết quả chỉ là “tốn nác rác nhà”! Thì nay, Việt Nam nên lợi dụng ngay vào lúc là Chủ tịch luân phiên của khối Asia. Để huy động toàn bộ lực lượng không quân-hải quân kết hợp cùng bộ binh, lên kế hoạch và đơn phương triển khai tập trận tại các vùng duyên hải trọng yếu. (Xin nhấn mạnh là: Đơn phương tập trận) (..)!
(…) Chính những tiếng pháo rơi đạn nổ … Bùm… Pằng… tập trận trên biển là tín hiệu gởi đến Trung Cộng như một sự tự tôn của dân tộc Việt Nam (…) Nhưng, những tiếng súng “quậy sôi” Biển đông này cũng là thông điệp gởi đến các quốc gia trong khu vực, thay vì, nói trên bàn hội nghị không bằng hành động, vì lịch sử thế giới chưa chứng minh có quốc gia tự do nào hỗ trợ quốc phòng cho một nước Cộng sản lúc động binh. Dĩ nhiên, thoạt tiên, các quốc gia này không thích. Có khi họ sẽ phản đối qua ngoại giao, nhưng Biển Đông bị “hâm nóng” lên thì buộc lòng họ cũng phải tăng ngân sách quốc phòng, và tập trận, có khi đơn phương rồi song phương, dẫn đến liên minh, và tất nhiên, các nước nhỏ yếu trong khu vực sẽ tự liên kết với Việt Nam, ít ra trên mặt ngoại giao chia sẽ tin tức được thắt chặt hơn. Vì sự bành trướng của Trung cộng là nỗi lo ngại chung!
(…) Thứ nữa là, chiến thuật đơn phương tập trận này, không chỉ tạo được sự chú ý cho các nước trong khu vực, mà còn cuốn hút tìm được thêm sự ủng hộ từ các quốc gia lớn mạnh trong vòng đai Thái Bình Dương. Nhưng đặc biệt, có 2 siêu cường tuy không ra miệng khuyến khích, nhưng sẽ nhảy đầm vỗ tay hoan hô. Vì nhờ Việt Nam “biết quậy”, nên họ “trúng mánh” qua việc bán vũ khí “đắt như tôm tươi”, đó là Nga và Hoa Kỳ, hiểu giản dị là như vậy!
Hay ngầm hiểu rằng, trong thế tiểu quốc gặp hoạn nạn như Việt Nam hiện thời, thì không sức mạnh nào có thể hóa giải mối bị bao vây này bằng Hoa Kỳ. Cho nên, việc tập trận là một hình thức vừa gián tiếp vừa chủ động mời gọi siêu cường này “nhập cuộc” sớm hơn, trong tư cách là quốc gia lớn có trách nhiệm ổn định hòa binh thế giới, do đó, các nhà lãnh đạo Việt Nam phải bỏ đi cái thói “ăn mày mà cao ngạo”, để hiểu rằng Việt Nam cần gấp Hoa Kỳ giúp đỡ chứ quy luật này không bao giờ ngược lại trong hoàn cảnh hiện nay… (ngưng trích)”!
Đọc lại đoạn văn mang tính “phương án tác chiến” mà tác giả viết gần một năm trước, chắc rằng độc giả sẽ liên hệ ngay đến cuộc tập trận bắn đạn thật mà Bộ tư lệnh Hải quân thuộc Quân khu 3 vừa thực hiện vào ngày 13 tháng 6 năm 2011 tại Hòn Ông cách Quảng Nam 40 Km, mà lẽ ra, trong hiện cảnh chính trị này, Việt Cộng muốn “thấu cáy” Trung Cộng thì Bộ tư lệnh Hải quân cùng phối hợp lực lượng Không quân chọn ngay Vịnh Bắc Bộ, nghĩa là sát với căn cứ Tam Sa và hải giới của một số tỉnh quan trọng thuộc phía Nam của Trung Cộng để tập trận, và bắn 1 quả hỏa tiễn thì phải hét… lên 10 quả..!
Nhưng rất tiếc, sự im lặng không nên có của truyền thông Việt Cộng trong sự kiện hiếm hoi này đã cho giới quan sát một nhận xét tệ hại hơn: Là qua sự vụ Trung Cộng gây hấn Việt Nam thì nhóm cầm quyền Hà Nội vẫn khiếp nhược, và chính họ đã để lộ nhiều điểm yếu về sự bất đồng tư tưởng, chia bè trầm trọng trong nội bộ qua việc ứng xử trái ngược nhau giữa giới quân đội và hành pháp, mà lẽ ra, tình thế quốc gia đang cấp thiết đòi hỏi sự đồng nhất và quyết tâm giữ nước của họ!
Vì rằng, nếu Hà Nội biết lợi dụng thời cơ để sự kiện Biển Đông càng nóng lên, thì Việt Nam càng có lợi bởi được thế giới chú ý đến như một người gặp nạn cần sự giúp đỡ của cộng đồng! Muốn thấy được điểm này thì hãy nhìn vào Đài Loan, lãnh đạo của họ thật giỏi thật linh động để “xuất chiêu” đúng điểm đúng thời! Trong khi, giới quan sát thừa hiểu qua sự kiện Trường Sa và Biển Đông thì Trung Cộng làm khó bất kể ai, nhưng họ không dại gì gây tổn thương cho người cùng Hán tộc, dù rằng thường ngày họ vẫn đe dọa đến sự tồn vong của đảo quốc này!
Cùng lúc, người đứng đầu ngành hành pháp Đài Loan là Mã Anh Cửu mà giới trí thức Đài Bắc đặt cho cái tên là “Mã Cá Hồi ” vì có khuynh hướng “về nguồn”! Nhưng chỉ là về mặt thương mại, còn về lãnh thổ và quân sự thì họ quyết sống chết với Bắc Kinh, và đây chính là lúc “đục nước béo cò” để chính thức hóa hồ sơ chủ quyền của họ về Trường Sa và Biển Đông như một “cú khoe của quý” đối với Hoa Kỳ, và ngay cả Trung Cộng!
Bởi! Trong canh bạc biển Đông thì Đài Loan tiên đoán và xác định được vị thế và tầm quan trọng của mình ở tương lai trong: “Liên minh chống Trung Cộng”! Vì thế, họ rất vui khi nắm chắc phần thắng nên dồn hết vốn liếng rồi…“ đặt ké” luôn… ở 2 tụ bài: Trung – Mỹ!
Vì giả rằng: Nếu Hoa Kỳ không tiếp tục bán vũ khí hay cam kết bảo vệ cho họ theo tinh thần của Hiệp ước năm1979, thì Mỹ sẽ thất thế, và sẽ bị gây khó khăn nếu Đài Loan bị áp lực và chấp nhận làm đàn em trung thành của Trung Cộng qua điều kiện hiệp ước bất tương xâm có bảo chứng của Liệp Hiệp Quốc..! Như thế, cùng quốc mẫu Trung Hoa với nhau, họ sẽ có một hải phận và không gian bao la hơn hiện tại theo hướng hải lộ bên phải của Trung Hoa khi nhìn lên bản đồ thế giới! Còn phía bên trái chính là Việt Nam, nếu Trung Cộng thu phục được nữa thì xem như cái câu mà mấy ông Hoàng đế trong phim Tàu vừa ngự tửu vừa vuốt ve mỹ nhân và vừa đắc ý là:
-Ha..ha..ha.. Giang san hải hà này là của đại ca, ai muốn ngang qua thì phải đóng thuế!
Muốn thấy lập luận vừa rồi của Tác giả là đúng thì có thể quan sát qua lực lượng tình báo không quân của cả 2 quốc gia Trung-Mỹ tại eo biển Đài Loan, mà xuyên suốt từ cuối tháng 6 đến ngày 27 tháng 7 năm 2011, tờ United Daily News của Đài Loan liên tiếp tố cáo máy bay Trung Cộng thám thính trên không phận đảo quốc này. Đồng thời, phía Bắc Kinh cũng làm ầm lên khi phi cơ U 2 của Mỹ do thám thềm lục địa của Trung Cộng dọc theo eo biển Đài Loan. Tuy thế, Washington vẫn bất chấp lời cảnh cáo cho rằng nếu tiếp tục …thì quan hệ quân sự của hai siêu cường sẽ xấu đi! Điều đó cho thấy cả hai tay chơi bài sành điệu Mỹ-Trung không ai muốn bị “phỏng tay trên” để mất con bài Đài Loan khi canh bạc biển Đông chưa tới hồi kết cuộc..!
Nhưng ồn ào hơn chính là Philippines, chuyện bé xé ra to, mà nếu, giới phân tích chính trị duyệt xét lại tình hình của khu vực, thì lãnh đạo quốc gia này đang hành xử theo lối ngoại giao: “Say rượu”..! Vì chỉ mới vào tháng 7 năm 2010, sau những lời tuyên bố của Ngoại Trưởng Hillary Clinton là: “Hoa Kỳ trở lại Đông Nam Á, và biển Đông có quyền lợi thiết yếu của Hoa Kỳ”, thì chính viên ngoại giao cao cấp của cựu nữ Tổng thống Arroyo la toáng lên như gã nghiện rượu say mèm để ủng hộ lập trường của Trung Cộng, là:
-“Biển Đông không cần Hoa Kỳ can thiệp vì chỉ làm tình hình nóng hơn..(..)”!
Bây giờ đích thân Tổng thống Aquino lên tiếng cầu cứu Hoa Kỳ như thể Trung Cộng sắp tấn công?
Tuy nhiên; qua lối ngoại giao lúc say lúc tỉnh để mang lại nguồn lợi ích cho quốc gia từ mối khai thác mâu thuẫn quốc tế, thì càng lúc giới hành pháp Philippines khiến các quan sát gia phải khen họ là có viễn kiến chiến lược quốc phòng! Đây cũng là điểm hết sức quan trọng để các nhà hoạch định chính sách Việt Cộng cần học hỏi và cẩn trọng lưu ý, mà ít nhất, trong vòng 2 đến 3 năm trở lại vì tùy thuộc vào “túi tiền và thuật chơi bài” của người Mỹ! Đó là, Philipines vừa hô hoán như đánh tố “phủ tẩy – all in” để kìm hãm nước bài của Trung Cộng. Nhưng rõ ràng, một mắt Tổng Thống Aquino vừa nặn con bài ẩm của mình là: Vịnh Subic, còn mắt kia vừa liếc và vừa tính toán hơn thua với con bài ẩm mà giới đương quyền Việt Nam cố thủ kỹ cho bước đường cuối cùng để thoát ra cửa tử là: Vịnh Cam Ranh!
Cũng nên nói một chút về con bài ẩm khá giá trị của Phi Luật Tân! Rằng: Vịnh Subic vào ngày 15 tháng 6 năm 1991 đang mát dịu dưới ánh nắng đầu hè, thì bỗng nhiên trời như sập xuống; không gian chìm trong bóng tối mà người xứ Phi gọi là ngày thứ 7 đen tối vì ngọn núi lửa Pinatubo thức giấc…! Toàn bộ hoạt động của vùng vịnh đều bị tê liệt… gần như chết…vì khối lượng tro bụi rơi…đè …phủ xuống trong 36 tiếng đồng hồ, và thời điểm xảy ra sự kiện hi hữu này cũng trùng sát với thời kỳ hết hợp đồng cho quân đội Hoa Kỳ thuê Vịnh Subic. Mặc dầu, phía Mỹ muốn gia hạn hợp đồng nhưng ngày 16 tháng 9 cùng năm đó, Thượng viện Philipnes đã phê chuẩn bác bỏ hiệp ước kéo dài hợp đồng! Tuy rằng, thân mẫu của đương kim Tổng Thống Phi Luật Tân lúc đó là cố nữ Tổng thống Corazon Aquino đã có nhiều nỗ lực để vận động trì hoãn việc rút binh của quân đội Hoa Kỳ!
Nhưng cuối cùng, kể từ thế kỷ 16 đến ngày 24 tháng 11 năm 1992, gần 1.500 quân nhân cuối cùng thuộc đồng minh lớn của Philipine đã rút khỏi Vịnh Subic..!
Nay, sau gần 20 năm, quân cảng này trở lại số phận làm lá bài ẩm trên canh bài thế sự mà cuộc chơi lần này không đơn lẻ chỉ có ông chủ cũ là Mỹ, và cùng lúc, giá trị của lá bài Vịnh Cam Ranh của Việt Nam cũng được tính toán đến như quyết định sự mất còn của tay chơi Việt Cộng đã cạn bọc tiền nhưng vẫn …u mê …trò chơi …xào bài ba lá…!
Vậy, liệu trong nhiệm kỳ 2 của đương kim Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có dùng con bài ẩm: Cam Ranh, để trở thành vị Tổng Thống đầu tiên của thời kỳ hậu Cộng sản. Hay là, ông Thủ tướng không biết cách tận dụng đúng lúc con bài này nên phải về Cà Mau để chèo xuồng 3 lá..!???
Nói khác đi như “đinh đóng cột”, là nếu Việt Nam không muốn bị Trung Cộng dọa nạt gây chiến tranh, thì ít nhất, Vịnh Cam Ranh cần có giàn Hỏa Tiễn do Hoa Kỳ trang bị và chĩa thẳng mũi súng về hướng Bắc Kinh! Hoặc ít ra, cần có một căn cứ hải quân của Mỹ tại đây! Bởi, lịch sử cận đại Việt Nam từng chứng minh qua gần 120 năm khi quốc gia có mặt người Pháp và Mỹ như trước đây, thì Trung Cộng không bao giờ dám đụng đến người Việt! Và trong hoàn cảnh “Rồng mắc cạn bị Tôm ăn hiếp, Hổ xuống đồng bằng thì bị Chó vây…” như Việt Cộng hiện nay, thì đi theo chiến lược này là khả thi cho toàn diện!
Vì trên quyền lợi hỗ tương thì có thể dựa vào Mỹ mà Việt Nam cấp tốc xây dựng nội lực dân tộc, nhất là kỹ nghệ quốc phòng hạng nặng. Thậm chí nên, lợi dụng vài điều khoản mà Hoa Kỳ cố tình “nhắm mắt làm ngơ” trong văn kiện Ghi Nhớ về Hợp tác Nguyên tử mà 2 quốc gia Mỹ-Việt vừa ký kết, để kế hoạch đến đầu đạn hạt nhân…! Và chỉ có loại “đồ chơi thứ thiệt” này, thì may ra, tương lai gần hay các thê hệ tiếp nối mới vững vàng đối đầu được với Trung Cộng, mỗi khi không còn sự bảo trợ quá cần thiết của Hoa Kỳ!
Cho nên, bối cảnh chính trị của khu vực Đông Nam Á đang lưu ý các nhà hoạch định chính sách Hà Nội là: Trong hoàn cảnh túi tiền eo hẹp như hiện nay, mà giả sử, quốc hội Hoa Kỳ chỉ cho phép chọn 1 giữa Vịnh Subic hay Cam Ranh…!? Và nếu, Việt Cộng để lở cơ hội này thì xem như dân tộc Việt Nam tuột khỏi tầm tay một cơ hội ngàn vàng mà ngàn năm một thuở lịch sử đang xoay thời chuyển thế mới tạo ra..!
Từ các ngoại cảnh nêu trên càng cho thấy: Thế trận biển Đông khó mà hết được cơn can qua sóng gió, và hiện tại, như một bàn cờ “ loạn xà ngầu” mà chính Trung Cộng cũng phải tối tăm mặt mày vì sự phản ứng khắp nơi. Bởi vậy:
A) Cần lợi dụng ngay khi Trung Cộng loan báo đưa giàn khoan dầu lớn nhất ra khơi để khai thác, thì lập tức, Việt Nam cũng nên chọn công ty khai thác dầu nào có hợp đồng với Hoa Kỳ để tuyên bố cũng sẽ khai thác như Trung Cộng, và đây cũng là cách mời gọi Hoa Kỳ nhập cuộc để cho canh bạc trên biển khơi được … “xôm làng xôm tụ”..!
B ) Cùng lúc Đài Loan tuyên bố xây dựng thêm cơ sở trên đảo, thì tại sao Việt Nam không “ra tay” ngay bây giờ để bổ sung thêm binh sĩ, kiên cố thêm công sự phòng thủ; và đặc biệt chọn ngay hòn đảo nào có tính chiến lược để xây đựng đường bay nhằm phục vụ chiến lược lâu dài, như một hình thức “củng cố căn cứ hậu cần” nhằm tiếp tế thêm sức mạnh – nhiên liệu cho 2 lực lượng Không quân và Hải quân đang vốn dĩ yếu lực hơn so với Trung Cộng, nhưng tương lai tình thế buộc phải động binh!
Đồng thời, chiêu dân đãi chúng, ưu tiên bổng lộc rất cao và chăm chút điều kiện sống thật dồi dào để mời gọi ngư dân và lính tráng đến Trường Sa tạo lập thêm làng mạc, nếu thổ nhưỡng của đảo có thể..! Nỗ lực này như một biện pháp an ninh lâu dài và cũng là một hình thức quảng bá, viết đậm thêm nhãn mác: Trường Sa là của Việt Nam để quốc tế biết nhiều hơn, rõ ràng hơn..!
Tuy nhiên, các biện pháp vừa nêu ra hầu mong bảo vệ chủ quyền quốc gia cũng chỉ là tạm thời! Nhưng xét về lâu dài, nhằm đáp ứng hiện tình chính trị Việt Nam mà tin rằng sẽ khả thể có nhiều biến động trong thời gian gần, thì yêu cầu quan trọng và cấp thiết cần có là:
THAY ĐỔI BỘ TRƯỞNG BỘ QUỐC PHÒNG ĐỂ PHÙ HỢP VỚI TÌNH THẾ MỚI CỦA QUỐC GIA
(Còn tiếp)
© Nguyễn Duy Thành
© Đàn Chim Việt
SAO ÁI QUỐC.
1.
Sao ái quốc hoá thành phản quốc,
Say tường hoa ru giấc mộng đào.
Biển Đông cuồn cuộn sóng trào,
Hoàng Trường máu lệ xót đau căm hờn.
Vun liềm buá tranh hơn giành giựt,
Vươn mác lê háo hức cướp công.
Hung tinh lấp ló trời Đông,
Bá quyền bành trướng tham lòng tóm thâu.
2.
Sao ái quốc mang câu phản quốc,
Rước giặc vào rậm rật buả tơ.
Hồng mao lớp lớp chực hờ,
Sâu tầm hoá bướm lượn lờ dưới hoa.
Trương liềm sắc rập khuôn tố hộ,
Nương buá đồng phá ổ Biển Đông.
Tay trong cho giặc cuồng ngông,
GIA VONG QUỐC PHÁ tổ tông rã rời.
3.
Sao ái quốc theo lời phản quốc,
Tơ hồng mao lất phất lang tình.
Dáng đào ngờ ngợ hồ tinh,
Cẩm y hơ hớ rập rình vó cu.
Rừng biên cảnh lu bù cầm cố,
Đất cao nguyên lố nhố xới đào.
Chữ Vàng Mười Sáu chuốt trau,
Khoe hàng Bốn Tốt xôn xao nhập vào.
4.
Sao ái quốc lưà nhau phản quốc,
Bàn Tay Trong lấn đất dời non.
Nam Quan Bản Giốc tiêu mòn,
Hoàng Trường cay nghiệt thon von tháng ngày.
Bớ Lạc Hồng kíp đâu lưng lại,
Hởi Rồng Tiên phục tái nghiệp Hùng.
Cũng bung sao lại khuấy bung,
Hồng Bàng Thánh Tổ nghiệp chung quay về.
Kíp mau sưả kiểng trồng huê !!!
THẬT CHƯA BAO GIỜ KHÓ NHƯ HÔM NAY
Thực chất, chưa bao giờ đất nước VN bị kẹt như hôm nay. Thời Pháp thuộc, nhà nước Pháp bảo hộ, nên nhà nước An Nam cũng khỏi phải lo gì hết. Vì muốn lo cũng không lo được, đã có người khác bảo hộ mình lo tất rồi. Dẫu người ta lo không được, người ta có bỏ thì đi thì cũng chẳng sao, đó chỉ là chuyện của người ta. Thời miền Nam cũ, VNCH có đồng minh là Mỹ, khi còn gì cũng cứ la làng lên, yêu cầu đồng minh quan tâm can thiệp, giúp đỡ. Chỉ đến gần cuối năm 1974, khi trận chiến Bắc Nam gần đi kết thúc, đồng minh Mỹ chuẩn bị cuốn gói, nhà nước VNCH cũ lúc đó cũng đang đứng chân trên bờ vực thẳm, thế là CHND Trung Hoa bèn nhân cơ hội trời cho, vội vả cho hải quân mình đánh vào, chiếm mẹ nó cả cái đảo Hoàng Sa của VN. Có lẽ lúc đó VNDCCH của miền Bắc cũng còn đang hí hửng, cứ tưởng là người đồng chí, người anh hai của mình lấy giúp nó, để sẽ trao nó trở lại cho mình. Nhưng đâu ngờ sự thực lại chẳng khi nào lại như vậy. Nên cứ coi như một lần hoan hô, là đã hoàn toàn kẹt miệng, khiến bây giờ lở khóc lở cười, cũng không còn ý chí nào để mong đòi lại được nữa. Thế là chẳng ngờ cũng trên cơ sở đó, lại thêm có đường “lưỡi bò” do TQ đưa ra. Nó đang liếm dần tới các phần đảo khác của VN hiện còn lại ở ngoài khơi, mà chắc chắn là phần lớn, hay hầu hết Trường Sa cũng sẽ mất trong tương lai, mà nước VN thống nhất hiện giờ lại không có một người đồng minh quan trọng nào hết. Mà thực lực, thực lực vốn có hiện so với TQ thì quả thật là rất yếu. Không lẽ không phản kháng, mà phản kháng, cũng tự biết rằng chắc cũng sẽ không đi tới đâu. Cho nên, ý nghĩa hiện thời của VN, quả là một vấn đề tối khó. Thực lực không có nhiều, lại không có đồng minh, lại còn phải đứng trước người đồng chí ngày xưa đang càng ngày càng mạnh lên, và càng bành đang trướng tới, thật giống y như đang đứng ở chỗ nước xoáy. Quả là giống sợi tóc đang treo ngàn cân ở trên đầu. Dân biểu tình, lại càng làm rối thêm tâm can, mà lại còn khiến mất lòng và tăng thêm sự ngờ vực của ông hàng xóm. Còn dân mà không biểu tình, thì cũng càng không biết lấy ai để bênh vực mình. Nhưng dân cứ biểu tình, lại càng khiến thành khó xử thêm với ông hàng xóm. Cái khó đó, quả là nuốt vào không đặng, mà nhả ra cũng không xong nữa rồi. Giống như đơn thương độc, mà hai đầu thọ địch. Địch bên ngoài, là địch thật. Còn địch bên trong, thực chất chỉ là địch ảo. Không thể nào biến địch bên ngoài trở thành bạn được, nếu trong thâm tâm vẫn thấy, hay cho đó là địch thật. Nhưng lại có thể địch ảo bên trong thành bạn được, nếu trong tâm tâm thấy đó, hay tin đó là dân thật, là đồng bào của mình, kể cả thậm chí là người chủ của mình thật sự. Cho nên, thà làm đầy tới của nhân dân, còn hơn là làm đầy tớ cho người ngoài. Giống như ngày xưa vua Bảo Đại từng nói ra câu nói thời danh, thà làm công dân một nước độc lập, còn hơn là làm ông vua một nước nô lệ. Chuyện thời xưa hay đời nay, quả cũng chỉ một lẽ duy nhất đó, nên cần đáng suy nghĩ, ấy chính là như vậy.
NGÀN KHƠI