Khói hương Quân sử
Hội ngộ muộn màng.
Thứ bẩy ngày 12 tháng 5-2012 vừa qua tại miền Nam Cali có một cuốn sách được giới thiệu. Khoảng 300 quan khách tham dự trong đó có đến 40 cựu đại tá của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Ban tổ chức không thể đọc hết danh tính các sĩ quan tham dự. Tất cả đều là độc giả chờ đợi của cuốn sách. Đến dự để đọc một đoạn hồi ký về chính cuộc đời mình.
Cuốn sách có tựa đề là Lược sử Quân lực Việt Nam Cộng Hòa nhưng phần quan trọng chính là tiểu sử của các tướng lãnh và đại tá. Gần như 100% tên tuổi các tướng lãnh có đầy đủ và có thể 80% các sĩ quan cấp đại tá. Tên họ, sinh quán, binh nghiệp, xuất thân, cấp bậc, gia cảnh, thuyên chuyển, di tản, tù đầy và sống chết ra sao. Lược sử này ghi lại đủ cả.
Cuốn tiểu sử của 170 tướng lãnh và gần 600 đại tá tổng cộng gần 800 người chỉ đơn thuần ghi lại các dữ kiện căn bản. Ai cũng có tên cả, không phân biệt hoàn cảnh và binh nghiệp của mỗi người. Người ở lại thì ghi năm ở tù, người di tản thì ghi là không bị tù cộng sản. Đủ cả Trung Nam Bắc.
Sách cũng ghi rõ ai chết trong tù, ai chết tại Việt Nam, ai qua đời tại hải ngoại. Thăng cấp ra sao và đã trải qua các đơn vị như thế nào. Về con số tướng lãnh thì đại tá Thống cho biết có vào khoảng 40 tướng chết trước 1975. Sau 75 có 36 vị vào tù. Số còn lại ra hải ngọai cũng đã qua đời, nay chỉ còn 6,7 chục thôi. Cấp đại tá cũng vậy.
Tác phẩm mong đợi.
Ngay từ cuối năm 1975 những người được ông phó đề đốc Hồ văn Kỳ Thoại gọi là can trường trong chiến bại cũng đã từng mong có được 1 cuốn niên giám sĩ quan để gọi là ghi lại chứng tích của một đạo quân. Nhưng chẳng ai có. Vì vậy cấp bậc và binh nghiệp anh em có thể thêu vẽ tùy tiện.
Phần anh em ở trong tù, hoàn cảnh cá chậu chim lồng, tương lai bất định, ai còn nghĩ tới cái binh nghiệp của cả 1 đạo quân. Đã tan hàng nhưng không cố gắng như anh em nhẩy dù vẫn thường cất tiếng trong hàng quân. Vậy mà đã có một người tù không án kéo dài 13 năm từ Nam ra Bắc vẫn thai nghén một tác phẩm như thế. Khi đại tá Trần Ngọc Thống ra khỏi tù cộng sản, ông theo chương trình HO qua Mỹ 1991. Hành trang gồm một số tài liệu của bộ tổng tham mưu ông tìm cách đem theo và một số dữ kiện quan trọng giữ kín trong đầu. Tuy nhiên cũng phải chờ đợi 13 năm sau ban biên tập mới thành lập vào năm 2004. Ba vị sĩ quan, đại tá Thống, thiếu tá Hồ đắc Huân và trung úy Lê đình Thụy hợp tác để soạn thảo cuốn sách tưởng chừng không thể hoàn tất được.
Được 4 năm thì anh Thụy qua đời, mới 63 tuổi chưa lãnh tiền già. Còn lại bác Thống và ông Huân tiếp tục.
Bây giờ cuốn sách hoàn tất tháng 5-2012. Khổ lớn trên giấy 8×11 và dầy 900 trang. Một công trình biên khảo rất công phu.
Duyên nợ công tác.
Đại tá Thống năm nay đã 90 tuổi. Ông là niên trưởng số 1 của khóa 1 Nam Định. Người thứ nhì của khóa năm nay 89 tuổi là đại tá cục trưởng quân vận Nguyễn Tử Khanh ở San Jose. Ông Khanh vẫn quay phim chụp hình cho cả khóa. Ông Thống thì nghiên cứu soạn tài liệu. Còn các vị khác tuổi xuân từ 82 trở lên. Mới đây khóa 1 Thủ Đức và Nam Định đã họp mặt 60 năm và tuyên bố dứt khoát kỳ này làm quy mô lần cuối. Sau đó quý vị tùy tiện họp tự do. Ngày mới đến Mỹ, ông Thống sinh hoạt với anh em cùng khóa đã giãi bày nguyện ước. Trung tướng Nguyễn Bảo Trị cũng là thành viên khóa 1 đã có cơ duyên giới thiệu anh Huân và anh Thụy để làm thành một bộ ba soạn giả.
Cả ba vị đều chưa quen với công việc soạn sách và in sách tại Hoa Kỳ nhưng thiện chí có thừa. Năm 2004 khi ban soạn giả bắt đầu thì anh Thụy 59 tuổi, anh Huân 67 tuổi và ông Thống 82 tuổi. Công việc của đại tá Thống bắt đầu vào năm 82 tuổi như vậy quả thực e rằng hơi muộn. Ai ngờ đâu anh chàng soạn giả trẻ tuổi nhất lại đi trước, ủy nhiệm gánh nặng cho ông già vốn đã yếu lại còn hằn dấu vết của 13 năm tù đầy. Lá xanh lại rụng trước lá vàng.
Trong suốt 8 năm soạn sách. Viết đi viết lại, đánh máy ky cóp ngày đêm. Vẽ sơ đồ tổ chức. Tra cứu tài liệu, tất cả trong tay vị cao niên tổng quản trị của bộ Tổng tham mưu.
Ông thiếu tá Hồ Đắc Huân, là người cộng tác mật thiết với đại tá Thống trong công tác sưu tầm, soạn thảo. Ngoài ra ông phụ trách liên lạc bên ngoài. Ông đi tới đi lui gặp gỡ nhiều tướng lãnh và đại tá. Biết bao nhiêu thư từ điện thoại ngày đêm.
Được cái hầu như liên lạc với ai thì đa số đều sốt sắng cho tài liệu. Nhưng xa xôi cách trở, làm sao có được đầy đủ. Vì vậy thời gian cứ kéo dài.
Ai người độc giả.
Kể từ 1975 đến nay là 36 năm trôi qua. Những độc giả chính của tác phẩm này không thể chờ đợi. Từ đệ nhị cộng hoà chúng ta có trước sau đến 3 ông tổng thống, 1 tổng tham mưu trưởng và 4 tư lệnh vùng vào ngày cuối cùng, nay chẳng còn ai.
Còn các độc giả gần gũi cố gắng ở lại đợi chờ tác phẩm là những ai. Qua điện thoại đường dài tôi hỏi bác Thống và ghi nhận được tâm sự. Ông nói rằng ở dưới này các bạn Trần khắc Kính, bác sĩ Bẩy, thi sĩ Cao Tiêu là người vẫn bàn bạc chờ đợi sách, nhưng rồi cũng rủ nhau đi cả. Mới đây đại tá Sáu cố gắng ở lại chờ nhưng tên tuổi đã được đăng cáo phó trên báo. Còn ở trên San Jose, Nguyễn bá Cẩn khóa 1, rồi ông Bùi Đình Đạm, hết lòng khích lệ. Trước khi mất ông tướng còn điện thoại hỏi sách đến đâu rồi. Sau cùng đến ông Lại Đức Chuẩn trưởng phòng nhất cũng muốn xem qua cái bìa sách mà không kịp. Bác Thống nói trong nghẹn ngào: Ra sách được thì mừng, nhưng cũng rất buồn. Chúng tôi đi không kịp, ở tù quá lâu. Định cư trì trệ, soạn sách mất nhiều thì giờ. Làm cái gì cũng muộn màng. Để quí vị đợi chờ không được, bỏ đi hết, thật đáng tiếc. May còn ông xếp cũ là bạn đồng khóa. Tôi vẫn còn nhớ trung tướng Khuyên. Phải gửi ngay cho ông một cuốn kịp thời cũng là may.
Nội dung quân sử.
Dù tôi gọi là quân sử nhưng thực sự các soạn giả chỉ gọi là tài liệu sơ lược về tổ chức quân lực. Không đủ phương tiện đi sâu vào chi tiết của toàn quân và lại càng không đủ sức tổng hợp về chiến sử. Phải ghi nhận một cách lạ lùng là hiện nay chúng ta có khá nhiều các tác giả trẻ trung đã viết rất nhiều về chiến sử quân lực Việt Nam Cộng Hòa. Sách tổng hợp của Hải quân, Không quân, TQLC, Nhẩy dù, Biệt động quân, các binh chủng, các đại đơn vị và các nguyệt san, tuần san chuyên về quân đội. Thiên hạ tha hồ tham khảo. Ông Huân cho biết cũng phải mua tất cả về đọc, nhưng rất tiếc không ghi nhận được nhiều tin tức liên quan đến tiểu sử các vị lãnh đạo quân đội. Tài liệu trong cuốn lược sử phần lớn tham khảo từ xuất xứ của bộ Tổng tham mưu đồng thời sưu tầm trực tiếp qua các nhân vật. Kết quả xin ghi nhận rằng quân đội có 170 vị tướng lãnh, gồm 1 thống tướng (5 sao), 5 đại tướng (4 sao), 48 trung tướng (3 sao), 49 thiếu tướng (2 sao) và 87 chuẩn tướng (1 sao). Những vị tướng này xuất thân từ nhiều nguồn gốc, nhiều quân trường, có cả tướng cảnh sát và các tướng đồng hóa từ giáo phái. Tác giả truy cứu ghi được 36 vị tướng bị tù. Tuy nhiên cũng phải tính đến các vị đã qua đời tại Việt Nam và như vậy số còn lại đi được năm 1975.
Về cấp đại tá có khoảng 900 vị. Trước 75 một số tử trận hay qua đời vì nhiều lý do. Danh sách ghi được 460 đại tá bị tù cộng sản và như vậy còn lại là con số ra đi từ 75. Trong số ở lại đi tù cho đến khi ra khỏi tù đã có thêm 10% qua đời.
Sau này có trên 400 vị hoặc vượt biên hoặc đi HO hay đoàn tụ tại Hoa kỳ. Những vị đã từng bị tù cộng sản thì cấp đại tá và tướng lãnh luôn luôn bị giam giữ từ 13 năm trở lên. Tất cả các con số kể trên được coi như lần đầu tiên công bố không thể chính xác 100% nhưng gần với sự thật nhất.
Những dữ kiện đặc biệt.
Cuốn tài liệu này đã dành chương quan trọng cho các tướng lãnh, sỹ quan và chiến binh tự vẫn vào 30 tháng 4-1975.
Danh sách các tướng lãnh được truy thăng sau khi tử trận cũng là một dữ kiện đặc biệt bởi vì có nhiều vị chúng ta chưa từng biết tên trong danh sách tướng lãnh đương thời. Tướng Bẩy Viễn tuy về sau trở thành tội đồ của đệ nhất Cộng hòa nhưng lược sử vẫn ghi đủ danh tính, tiểu sử vì các soạn giả coi đây là di tích lịch sử.
Cũng như vậy, chuẩn tướng nằm vùng duy nhất Nguyễn Hữu Hạnh cũng vẫn có tên trong tài liệu.
Trong hàng ngũ thiếu tướng người ta cũng thấy tên ông Nguyễn Cao Kỳ với ghi chú ở đoạn cuối là ông trở về Việt Nam. Một trong cuộc đời tướng lãnh nổi trôi cay đắng nhất là chuẩn tướng Lê văn Tư, một thời là tư lệnh sư đoàn 25 Bộ binh. Theo nguyên văn tác phẩm, ông tốt nghiệp khóa 5 Hoàng Diệu tại trường Đà Lạt.Trải qua nhiều đơn vị cho đến 1961 là thiếu tá tỉnh trưởng Cần Thơ rồi trung đoàn trưởng của SĐ 21 BB. Năm 1965 ông tham gia đảo chính bị bắt vào tù, giáng xuống cấp binh nhì cho giải ngũ, ông về lái Taxi. Cuối năm lại được tái ngũ cấp trung tá như cũ, tư lệnh phó SĐ 7, tỉnh trưởng Gò Công, rồi qua Long An, Gia Định, tư lệnh sư đoàn 25 Bộ binh. Năm 1973 lên chuẩn tướng mặt trận nhưng cuối năm 74 thì bị giam ở Chí Hòa chờ điều tra. Tội danh chưa xác định. Đến tháng 4-75 thì ở lại và đi tù cộng sản.
Chuẩn tướng Lê văn Tư là anh của đại tá Lê văn Năm cũng đã làm tỉnh trưởng nhiều năm. Còn vụ án của ông Tư khi bị giam tại Chí Hòa chưa xử nên vẫn còn là 1 nghi án. Cuộc đời một tướng lãnh như ông Lê văn Tư quả thực hết sức lạ lùng. Tỉnh trưởng 4 tỉnh miền Nam, trung đoàn trưởng rồi tư lệnh sư đoàn. Cách chức xuống binh nhì, giải ngũ. Hai lần tù Việt Nam Cộng Hòa, sau cùng được tự do qua thời gian dài đi tù cộng sản. Nay định cư tại Hoa Kỳ. Ai biết được số mạng con người.
Là người đọc sách tôi xin phép nhắc riêng trường hợp chuẩn tướng Lê văn Tư phản ảnh phần số của con người, nhưng đây không phải là điển hình của hàng tướng lãnh. Ngoài ra, đại tá Thống có nhận xét hết sức đặc biệt. Ông viết riêng cho tôi:”Trong suốt cuộc chiến tranh, chỉ có 12 đại tá tử trận hay hy sinh vì công vụ. Nhưng khi hết chiến tranh rồi , số đại tá chết trong nhà tù cộng sản hay chết khi vừa ra khỏi nhà tù, chưa kịp đi định cư khoảng 50 người, gấp 4 lần lúc đang có chiến tranh” Với tin tức kể trên, chúng ta phải hiểu rằng cuộc chiến Quốc Cộng chưa hề chấm dứt sau1975. Vì sự tổn thất vẫn còn tiếp tục. Riêng với người thanh niên sinh năm 1924 tại Hà Nam, 24 năm quân vụ, 13 năm tù cộng sản, cuộc chiến vẫn còn mãi với đại tá Trần Ngọc Thống, dù năm nay ông đã 90 tuổi.
Chung cuộc.
Xin ca ngợi nỗ lực của ban biên tập hoàn tất cuốn tiểu sử sĩ quan rất cần thiết. Đây là chung cuộc của nhiều cuộc đời binh nghiệp, đây là hình ảnh của một đạo quân. Một cuốn sách chúng tôi rất hân hạnh tiếp nhận để trong viện bảo tàng thuyền nhân và Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng vẫn có một số đề nghị xin ghi lại trong tình xây dựng. Tôi có nói chuyện với bác Thống và anh Huân sau khi đọc xong và đọc rất kỹ cuốn sách.
Tôi nghĩ rằng sách này nên dành 3 phần riêng biệt cho lục quân, không quân và hải quân, như vậy sắp xếp thuận tiện hơn. Con số các tướng tá nên có bảng tổng kết đơn giản vào 1 trang để tiện tham khảo. Phần đại tá, hình ảnh và tiểu sử nên đi cạnh nhau. Bác nào chưa có hình thì tạm thời cứ để đó. Các tướng lãnh đồng hóa từ giáo phái nên dành một khu vực riêng. Phải nhìn nhận rằng các vị này không phản ảnh quân đội thuần túy. Đây là các nhân vật chính trị chứ không phải cuộc đời hoàn toàn theo binh nghiệp. Đó là những cấp bậc danh dự hoặc là các “hàm tướng”.
Cấp bậc sau cùng của mọi người thì đã rõ ràng nhưng chức vụ sau cùng là điều cần xét lại. Có vị suốt đời binh nghiệp chỉ qua dân sự vài tháng hay vài ngày không thể coi như đây là công việc chính. Thí dụ chuẩn tướng Chấn cục trưởng Công binh vốn là chức vụ ý nghĩa nhất trong binh nghiêp cần được ghi lại. Chuẩn tướng Chức cũng cần ghi lại là cục trưởng Công binh thay vì chức vụ dân sự hoặc là tổng cục trưởng tổng cục tiếp vận
Cũng như vậy, trung tướng Khuyên thực ra vẫn chỉ là tham mưu trưởng bộ tổng tham mưu. Dù có giấy ủy nhiệm của đại tướng, nhưng thực tế ông Khuyên không hề chính thức là người thay tướng Cao văn Viên trong chức vụ tổng tham mưu trưởng cuối cùng. Những chức vụ đảm trách vào ngày cuối cùng của tướng Vĩnh Lộc hay các vị khác trong giai đoạn hỗn loạn đều chỉ là biến động thời sự khoảnh khắc mà không thực sự phản ảnh binh nghiệp.
Có thể viết thành 1 trang phụ bản kiểu như chuyện bên lề mà không phải phần chính của lược sử hay quân sử. Ngoại trừ trường hợp tổng thống Trần văn Hương và tổng thống Dương văn Minh thì dù cho không lâu dài nhưng có được sự chuyển quyền công khai và chính thức. Trang mở đầu nên có đầy đủ hình ảnh của các vị lãnh đạo quốc gia và đồng thời cũng là tổng tư lệnh quân đội qua các giai đoạn. Tổng thống Diệm, chủ tịch Minh, quốc trưởng Sửu, quốc trưởng Khánh, chủ tịch Thiệu, tổng thống Thiệu, tổng thống Hương và tổng thống Minh. Các vị tổng trưởng quốc phòng và các vị tổng tham mưu trưởng cũng cần một trang như vậy.
Lẽ dĩ nhiên một cuốn sách sưu tầm về quân đội đã tan hàng với hàng trăm ngàn chiến binh tù đày chắc phải có đôi điều thiếu sót.
Tuy nhiên đây chỉ là một phần của khói sương quân sử. Giá trị tinh thần trong công tác tự nguyện của các tác giả là điều quan trọng. Nhưng tinh thần không chưa đủ. Mong rằng mỗi gia đình có tên và hình ảnh trong tác phẩm nên có 1 cuốn để lưu giữ hương khói của binh nghiệp.Cuốn sách soạn và in trong 8 năm dài với nhiều tin tức và tài liệu quí giá. Vì vậy xin kêu gọi các chiến binh thân hữu của tôi, hãy liên lạc về địa chỉ H. HO. PO. BOX 1711 Westminster, CA 92684 …Giao Chỉ-San Jose Giaochi12@gmail.com
Kính gửi quandannambo !
Bác nói ở VN bò đội nón ? Trời ! người ra đường không đội nón bảo hiểm bị CA rượt để đánh bể đầu , riết rồi con BÒ cũng sợ mà phải đội …NÓN !! Ờ, sao dạo này mấy thằng CA láo cá đi hà hiếp, xin đểu bị dân nó …quánh dữ vậy ?? Dân quốc nội bị mấy tụi phản động nó đầu độc, đi biểu tình mà cứ nhè trương cái hình của ông VNCH Ngụy Văn Thà ra …phe là sao ? nếu náo ! chúng bây định …nộng kiến BÁC ? Cái dân Quốc nội ngày 1 lai căng, ai đời …tuột quần …để giử đất ! Bố náo, chúng mày có biết tuột quần ra nà …nòi cái mặt ĐẢNG không ?
ông anh đủ tuổi dể lảnh tiền già chưa đừng giống như cái
ông gì mà nhà dăng giao chì kể lề là mơi 63 tuổi đả chết
chưa kịp lảnh tiền già
đây là văn chương cùa sỉ quan qlvnch là những kẻ vênh váo
tự cho rằng mình là trí thức có bằng cấp đáng gớm chưa
Thời buổi Trần dân Tiên…bể mánh, mà có đứa cũng còn khoe tỉnh…quan dan nam bộ Việt Cộng…
Mắc cười quá…
VC thì nói VC đi, tính lừa dân ngu theo kiễu…Hàn quốc với Bắc Triều Tiên là hai xứ khác nhau í à?
cs Bắc Việt hồi xưa nó phong cho cái đám nông dân trong Nam cái chức…quân dân Nam bộ. Nghe cũng…hấp dẫn. Thành ra bậy giời con gái…nông dân Nam bộ xúm nhau…đứng cỡi truồng cho…Hàn quốc, Trung quốc tha hồ lựa.
Dươí cái con mắt…hí, của các quan dan nam bộ, thì các quan VNCH, đứa nào cũng…dốt cả, bằng cấp toàn nà…tại chức hay tự khoe không hè. Ta sao thì người vậy.
Thấy thương quá…
tú tài 1 thì đi đà lạt
tú tài 2 thì đi thủ đức
tú tài một là lớp 12 bây giờ
tú tài hai là lớp 11 bây giờ
như vậy học lực cao nhất của tướng tá QLVNCH là lớp 12
thật đáng nể
hèn chi nói năng viết lách cứ như là ông bú dù
không có chó bắt mèo ăn cám
con mèo ăn cám cứ tưởng mình là con cọp ăn bò
không thua việt cộng mới là chuyện…. lạ
thua việt cộng đổ thừa tại…xui
không tại xui là tại…mỷ
chẳng bao giờ tại…mèo
đừng có rống lên là tụi tao củng có cử nhân tiến sỉ
số đó đếm không quá 100 (họ đi thủ đức)
ăn như rồng cuốn
nói như rồng leo
chống cộng như mèo…ỉa
như thế đả đủ chưa
thưa các quý ông lớp mười hai mười một
BBT thông cảm
đây là thể thơ mới nhất
được gọi là siêu tự do
Hehehehe- Khakhakha !!!
Loì ra caí dốt !
“tú tài một là lớp 12 bây giờ
tú tài hai là lớp 11 bây giờ “ (quandannambo)
TÚ TÀI là cái chi chi !
THIẾN HEO , CAỌ MŨ .. biết gì một, hai
quandannambo THIỆN TAI !
Bac HÙ đã có TÚ TAÌ chưa anh ???
Mấy thầng con lộn con ranh
Dép râu, nón cối học hành chi mô
Đoí ngheo dốt nát NGHE HỒ
Chí , rận ghẽ nguá aò aò vô Nam
Mang theo dòng tôc họ hàng
Giết người cướp cuả giàu sang đổi đời…
TÚ TAI ?
Không biết thì thôi
Đặt bày 2, 1 ?
Thêm khôi haì cười !!!
Bú dù, khỉ, vượn, đười ươi
QUÁ ĐỘ lên người namboquandan
VÂŨ, HÔ, NGỌNG, NGỐ, cù NẦN
NÁO, NỪÀ.. tôi nghiệp quandannambồ
SAI RỒI !
” nêu nêu..” xấu hô ??
Cháu ngoan bác hồ, nhận biết SAI chưa ? KHỰA ????
Thưa quý vị chiến hữu,
Hiện nay có nhiều cuốn sách nói về các trận đánh, sách của Đại Tá Biệt Cách Dù Phạm văn Huấn, sách của Đai Úy nhẩy dù Phan Đại Nam, sách của Đại Tá Phạm Bá Hoa…( có thể coi trên internet free).
Coi để hãnh diên là 1 quân nhân trong quân lực VNCH.
Chào thân ái,
Thưa Tuấn P. Nguyễn :
DT là dân khói lửa, mà tự mình thấy, không sánh nổi
một anh Biệt cách Dù hay một anh Nhảy dù ( trong
tháng cuối cùng 4-1975, chúng tôi đã nướng trui 37
cái T-54 và PTR của Quân đoàn IV đối phương).
Gần như các tướng lãnh cao cấp của HK đều từng
là cố vấn ( chung vai) với Sư đoàn Dù VN.
Gần năm 2000, Kissinger đã mở cuộc họp quốc
tế về VN, lại chọn đúng trung tâm Báo chí Kléber là
nơi diễn ra hòa đàm Ba lê, và cùng Colby nhân danh
HK, nhận lỗi lầm tại VNCH: (1) đả để cho TT Diệm
chết oan; (2) đã đổ quân không cần thiết vô Miền
Nam VN năm 1965; (3) đã để cho QLVNCH bị cưỡng
tử tháng tư 1975.
Cho dù Kissinger nói đãi môi, lip service, thì cũng là sự
nhận tội của Mỹ. ( chuẩn bị cho điều gì tương lai?)
Phan Nhật Nam
Xin quý vị đòan kết lại nhắm vào kẻ thù chính của Miền Nam chúng ta là bọn đầu xỏ tại Hà Nôi. Kẻ đem đất nước của cha ông bao đời đổ máu xương gìn giữ, bây giờ chúng nó đang đem dâng cho đàn anh Trung Cộng. Đón rước tụi Trung Cộng vào giầy xéo quê hương.
Còn cuốn sách LSQLVHCH gì đó ai không muốn đọc thì ai bắt đọc. VNCH là một giai đoạn lịch sử. Không ai có thể chối cãi được.
Chúng cháu đồng ý là VNCH là 1 giai đọan lịch sử phải được mọi người biết đến. Chúng cháu lớn lên từ VN nên không được biết về VNCH các chú và các bác. Chúng cháu muốn có cuốn sách này để đọc và so sánh với cuốn trong nước. Cháu nghe nói cuốn ở VN làm cách đây nhiều năm là hình ảnh giả, chụp sau này và VN đã chụp giả tất cả kể cả hình chiến sa đi vào Dinh Độc Lập. Khi còn trong nước, bà nội cháu nói nhỏ với tụi cháu như thế đó.
Cám ơn các chú và các bác đã hòan thành cuốn sách LSQLVNCH. Để chúng cháu du học sinh có dịp đọc và so sánh sách các chú và các bác viết, và sách trong nước xuất bản.
Ra ngòai này chúng cháu hiểu thêm rất nhiều điều mới lạ.
Chúc các bác và các chú sức khỏe.
Mấy you có đọc mấy cuốn này chưa?
-Những Thiên Đường Mù của Dương Thu Hương (nhà văn VC)
-Đêm Giữa Ban Ngày của Vũ Thư Hiên (người bên VC)
-Mùa Hè Đỏ Lửa của Phan Nhật Nam.
-Giải Khăn Sô Cho Huế của Nhã Ca.
-Biến Động Miền Trung của Liên Thành.
-Làm Thế Nào Để Giết Một Tổng Thống.
Nhiều lắm! kể ra không hết. Mỗi cuốn sách sẽ cho mình một kiến thức lịch sử và nhiều kinh nghiệm chính trị. Có nhiều sách viết khác nhau, nên cần phải đọc nhiều mới có nhiều kiến thức và khi có nhiều kiến thức thì mới có khả năng thẩm định sách nào viết đúng và sách nào viết sai. Sách Mỹ cũng viết khác sách của VNCH, và sách của VC thì lại viết càng khác hơn. Sách nào viết đúng hơn thì tuỳ độc giả thẩm định, nhưng nếu là độc giả Mỹ thì họ lại càng khó thẩm định sách Mỹ vì cả tác giả và độc giả có khi chưa bao giờ đặt chân tới đất VN, toàn xử dụng những báo cáo, thống kê, giấy tờ để viết sách thì làm sao họ hiểu đúng được chiến tranh VN như những người VN. Có tác giả Mỹ đã từng làm việc trong cơ quan Mỹ ở VN nhưng họ đâu hiểu rõ được người dân VN, các phe phái VN để mà viết lách, nhưng họ đã viết theo những cái họ nhìn thấy nông cạn bề ngoài. Do đó nếu đọc sách Mỹ thì hãy coi chừng, nhiều sách thời đó họ rất thân cộng, đơn giản là vì họ muốn chống chính phủ Mỹ theo đuổi chiến tranh VN, và nguyên nhân sâu sa là vì truyền thông của Mỹ hồi đó và ngày nay phần lớn nằm trong tay tư bản Mỹ gốc Do Thái. Những người này họ muốn chính phủ Mỹ bỏ rơi VNCH để mang tiền về đầu tư chiến tranh ở Do Thái chống khối Ả Rập.
Do đó rất dễ hiểu trong khi chính phủ Do Thái luôn luôn kiểm soát dân Ả Rập bằng xe tăng và họ bắn giết thường dân Ả Rập liên tục, xe tăng đạn dược đều của Mỹ thế nhưng truyền thông của Mỹ không bao giờ chỉ trích hành động đó; trái lại tấm hình chuẩn tướng Nguyễn Ngọc Loan (cảnh sát VNCH) bắn tên đặc công khủng bố VC hồi tết Mậu Thân 1968 giữa lúc trận chiến đang ác liệt thì lại được truyền thông Mỹ gọi là một hành động dã man, tội phạm chiến tranh. Và điều dễ hiểu nữa là chính phủ Mỹ muốn bang giao với VC không phải mục đích chính là muốn giúp VN cải tổ nhân quyền, nhưng chính là vì họ biết rằng tiền Mỹ viện trợ cho VN và mồ hôi nước mắt của nhân dân VN cuối cùng cũng sẽ được cán bộ cao cấp VC gom lại và mang ngược trở lại sang bên Mỹ, nơi các đại lý xe hơi, dịch vụ địa ốc…
You có thể vào Việt Nam Thư Quán đọc vài cuốn:
-Khi Đồng Minh Tháo Chạy của Nguyễn Tiến Hưng http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4n1nvn4n31n343tq83a3q3m3237nvn
-Nhà Tù của Duyen Anh
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnnnqnnnqn31n343tq83a3q3m3237nvn
-Huyền Thoại Hồ Chí Minh của Lữ Phương
http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n4n1nnnvn31n343tq83a3q3m3237nvn
Hãy đọc nhiều, kể cả những sách vở của VC để có thể so sánh; rồi có thể sau này mấy you sẽ trở thành những người viết sử, những chiến sĩ bênh vực cho sự thật, những người lèo lái đất nước cũ VN đó. Khi tôi học năm thư I trường Luật dưới chế độ VNCH, cứ tới giờ Luật Hiến Pháp VNCH thì chúng tôi được nghỉ, cho đến đầu tháng 2 năm sau thì ông thấy mới vô lớp và nói chúng tôi sẽ không học Luật Hiến Pháp VNCH nữa mà sẽ học về Hiệp Định Paris 1973 (Hiệp định đình chiến cho VN, trong tương lai nó quan trọng hơn hiến pháp VNCH). Buổi học đầu tiên hết sức căng thẳng và sầu thảm vì chúng tôi thấy được tương lai đen tối của VN. Ông thầy nói cần phải trang bị cho sinh viên chúng tôi những kiến thức để khi Hiệp Định Paris được thi hành thì chúng tôi sẽ là những người tiên phong trong mặt trận đấu tranh chính trị với VC. Coi như năm 73 là miền Nam có hoà bình rồi, cuộc chiến sẽ đổi thành chiến tranh tư tưởng, đấu tranh chính trị. Nhưng sau khi Mỹ rút về nước, VC đã lừa đảo quốc tế và nhân dân miền Nam, họ đã vi phạm hiệp định mà họ đã ký kết để dùng võ lực xâm lăng miền Nam năm 75. Chúng tôi chưa bao giờ có cơ hội đấu tranh tư tưởng trực diện với CSVN ở trong nước. Chiến tranh bằng súng đạn đã qua đi, nhưng cuộc chiến đấu bằng tư tưởng vẫn còn tiếp diễn và những kẻ độc tài đảng trị sẽ không thể giành được chiến thắng này.
Chúng cháu là thế hệ thứ 3. Chúng cháu là du học sinh, qua Mỹ được hơn 1 năm. Chúng cháu vô thư viện và đọc được cuốn LSQLVNCH do bạn cháu đưa cho đọc. Nhờ đọc cuốn này mà cháu hiểu thêm nhưng điều trong nước cháu không được biết. Trong nước cũng ra 1 cuốn cách đây gần 5-6 năm gì đó, khác hẳn 100% cuốn sách này.
Cám ơn các bác, các chú đã cho chúng cháu có dịp so sánh, suy gẫm đâu đúng đâu sai mà ở trong nước cháu chỉ biết có 1 chiều. Cháu không ngạc nhiên khi bên phía kia, phía VN trong nước cố dùi vập cuốn sách này.
Thành thật cám ơn
Quí bình tĩnh vị đọc lại các góp ý của tôi. Tôi chỉ chỉ ra vài điểm sai của người viết sách và điểm sách. Tôi nói sai ở chỗ nào?
Thí dụ, tiêu đề và nội dung cuốn sách có hợp nhau? Nếu cuốn sách mang tên: “Danh sách hoặc tiểu sử của tướng lãnh và đại tá QLVNCH” thì tôi chả bàn. Các vị cứ dọn cỗ mà ăn với nhau, đằng này có vẻ lạm dụng từ quân sử. Chỗ tôi nói ông Giao Chỉ thêm câu “chưa ăn tiền già” là sai quấy, nó vô duyên, nó làm người đọc phản cảm, nó đau lòng. Văn là người.
Các vị góp ý phản bác tôi có lẽ là sĩ quan cao cấp (mà tôi đoán, đoán theo cách hành văn thôi, là có nhiều nick là cùng một người-nếu đúng thế thì các vị ấy cần thêm sự can đảm và liêm sỉ để khỏi nhục quân đội), các vị khinh lính nhỉ? Nhưng xin nhớ khinh binh không có nghĩa là binh nhì. Mà binh nhì nhiều người đáng kíinh lắm, tướng tá nhiều vị không băng. Điều đó không nên gọi là ghen ghét. Có vị còn cho tôi ăn cơm quốc gia thời ma CS nữa chứ! Nghe mà nản!
Thưa anh Binh Bét, Khinh Binh và quandannambo tôi rất sợ đôi mắt cú vọ soi mói của các anh, đôi mắt công an đó người dân nào quên đựợc. Rình mò và vu khống là nghề của VẸM
Hết vu khống cho người này Đại Tá tới người kia Đại úy, Trung Úy…
Ai cũng biết Binh Bét là tên nối giáo cho giặc, tội này là tội tử hình.
Binh Bét là ai, Binh Bét rõ hơn ai hết. Binh Bét đang ra chỉ thị…
Binh Bét là ai trong bắc bô phủ, tôi đã biết.
Tôi chỉ mới viết lai mấy câu trong LSQLVNCH mà binh bét đóan lọan xạ. Tôi chỉ thấy với cấp bậc Binh Bét thì các ông Đại Tá không bao giờ thèm nói chuyện, nhất là với 1 tên VẸM, tội đồ dân tộc như Binh Bét. Tên tay sai của CS. Hại dân , hại nước.
cai đám hám danh đến mê si cuồng loạn này thật là hết thuốc chữa nhìn những bản mặt cứ bơ bơ như
bò đội nón của bọn chúng thì người khỏe mạnh nhất cũng phải lăn cổ ra ốm bọn này mà về việt nam chót chét là tưóng là tá của vnch thì quân dân nam bộ sẻ dần cho om xương gớm chẳng biết từ cái lồ
nào lại chui ra một bọn bẩn thỉu như thế bọn mày là tội đồ của quân dân nam bộ
Nghe thấy chữ “nam bộ” là biết từ chỗ nào chui ta rồi. Đúng là lũ cướp đất cướp nhà của dân, vừa ăn cướp vừa la làng. Ít học, viết 4 giòng không 1 chấm phết. Đúng là bộ đội, cháu ngoan, ba đời thất hoc. Giọng văn đầy sắc máu như ngọn cờ máu của chúng.
Ông quân dân nam bộ ơi,
Ông nói là nếu tướng tá NCH mà về VN thì sẽ bị dần cho om xươn, vậy là ông không biết gì hết mà còn to mồm.
Nguyễn cao Kỳ mà còn được bọn bắc bộ phủ của các ông trải thảm đỏ đón tiếp nữa kìa.
Nguyễn Tiến Dũng cũng có con rể là viêt kiều Mỹ.
Đầu óc ông vẫn có khát máu như bon VC trước năm 1975, nên không không theo kịp suy nghĩ của bon đầu xỏ ở VN bây giờ chỉ thấy đô la là đón rước linh đình. CS ây giờ còn trơ cái mặt ra dụ ngọt chúng tôi bỏ qua cho chúng chuyện ngày xưa để mong con cái chúng tôi mang chất xám về giúp chúng nó và còn ngon ngọt là khúc ruột ngàn dặm…để động long chúng tôi.
Bây giờ thế kỷ 21 rồi mà ông vẫn bị bịt mắt như thế. Thât đáng thương.
Này,
Tập…ngắt câu, chấm, phẩy…
Viết chử VN cho thành văn thành cú đàng hoàng. Rồi hãy…rống.
Mỗi lần thấy VNCH là…rống lên như bị chọc tiết. Cái giọng y hệt như cò mồi Việt Cộng xưa nay hay khoe láo. Lịch sử VN mà hiểu như anh, thì chết cha dân VN hết quá?
mùi này là mùi đại tá
Gửi cán Ngố( quandannambo) đọc chơi cho biết học vấn của các ngài cán bộ cao cấp của anh.
Tống Cổ về Việt Nam Ăn…
Kiều Phong
Ông Võ văn Ái là chủ nhiệm tờ Quê Mẹ. Ông Nguyễn viết Ty là chủ nhiệm tờ Đoàn Kết. Cả hai tờ cùng xuất bản ở thủ đô nước Pháp nhưng lập trường đối nghịch nhau như sáng với tối, như địa ngục và thiên đường, như chiến sĩ quốc gia và bồi bút Cộng sản.
Tờ Quê Mẹ, như phần lớn những tờ báo của người Việt lưu vong, thường đem tội lỗi của Đảng Cộng sản Việt nam ra phân tích cặn kẽ, châm trích cay nghiệt. Tờ Đoàn Kết thì như tất cả những tờ báo của những đảng viên cộng sản trẻ tuổi, đang lớn, ra công bảo vệ sự sáng suốt của Đảng cũng như sự rực rỡ tên vàng của bác Hồ, khoe khoang nước giàu dân mạnh, Việt nam đói rách hiện nay chính là đuốc soi đường cho nhân loại…
Làm công việc khen ngợi một bọn độc tài, bảo vệ uy tín cho một chính quyền cỡ như chính quyền Hà nội hiện nay quả là một việc làm có tính cách Mác xít, vì nó đòi hỏi sự lao động cật lực, vất vả lắm. Còn những người làm công việc giễu cợt ở tờ Quê Mẹ thì có vẻ khơi khơi, thoải mái … Một bên chê, một bên kia ra công nâng bi, hận thù to dần. Cho đến một hôm, Nguyễn viết Ty, chủ nhiệm Đoàn Kết chịu không nổi nữa, hắn viết cho ông Võ văn Ái và tờ Quê Mẹ những dòng nguyên văn như sau:
*“Kể từ nay tôi rất mong ông Võ văn Ái và ban biên tập Quê Mẹ đóng miệng chó lại – chứ không có ngày sẽ vỡ mặt và bị tống cổ về Việt nam ăn cứt, Chủ báo Đoàn Kết Nguyễn viết Ty, 70 Rue Magazine 75006 Paris quyết liệt tranh đấu”.*
Những lời lẽ trên đây được in trên tờ Đoàn Kết, in nguyên thủ bút của tác
giả. Có lẽ chủ báo Nguyễn viết Ty cẩn thận, sợ không đăng chữ viết tay của mình lên thì không ai dám tin là hắn lại có được những câu văn chương xuất thần bay bướm lả lướt như vậy.
Trước hết phải công nhận ngay một giá trị khó chối cãi của năm dòng văn
chương có đầy đủ chó với cứt đái của chủ nhiệm báo Đoàn Kết: Nó độc đáo lắm, độc đáo không ngờ. Đoàn Kết đại diện cho tiếng nói lập trường của nhà nước cộng sản Việt nam ở Pháp, ở thủ đô văn hóa, lâu nay Đoàn Kết cũng cố gắng nhiều có đưa ra những bài văn ghê gớm, nhưng chỉ có những dòng như trên mới thực sự đại diện cho tư cách, lập trường và nền văn minh của chính phủ ta. Nó vừa độc đáo vừa cô đọng, đáng được đem về dâng cúng ở ngôi mộ của bác Hồ để bác được thêm một dịp vui mừng về nền văn chương của con cháu bác, những đứa ở xa vẫn nói và làm đúng theo lời bác dậy.
Cán bộ Nguyễn viết Ty nên cám ơn ông Võ văn Ái và ban biên tập Quê Mẹ. Lâu nay chắc cán Ty có viết bài, có hoạt động văn chương với tư cách chủ nhiệm, nhưng tài nghệ của cán Nguyễn viết Ty không mấy ai rõ. Chính nhờ Quê Mẹ chọc ghẹo, chế diễu, cán Ty nổi sùng lên mà văn tài bỗng phát tiết hết ra, lồ lộ thành câu thành chữ, tinh anh của người nhà nước chỉ trong có mấy câu ngắn ngủi đã hiện rõ mồn một, khách thập phương bỗng dưng được một dịp cười chết bỏ.
Có lẽ quí vị độc giả không nên cười nhiều vì e rằng chúng ta đang cười
trên sự đau khổ của người khác. Cán bộ Nguyễn viết Ty, trong cơn giận dữ đã tiết lộ hơi nhiều bí mật quốc gia, bí mật của Đảng, và quan trọng nhất tiết lộ những điều anh ta chỉ dám nghĩ lén trong đầu.
“… VỀ VIỆT NAM ĂN CỨT”. Chủ nhiệm Đoàn Kết viết như thế. Lạ quá. Những người Việt di tản còn nhớ là trước ngày 30 tháng 4 năm 1975 không có ai dùng cứt làm món ăn cả. *Nay một cán bộ của nhà nước mời gọi người ta về Việt nam ăn món ấy, thế chắc là Cách mạng đã phát minh ra một món ăn mới?
Và chắc các đồng chí Đảng viên cao cấp đã có thử cả rồi mới tính phổ biến sâu rộng trong quần chúng! *Lâu nay chúng ta cũng đã từng nghe là nhà nước không cho dân dùng cầu tiêu máy để nhà nước tịch thu phân làm phân bón, phân quí hơn vàng… nhưng quí đến độ thành ra thực phẩm cho người Cách mạng, đến nỗi một cán bộ đem món ăn đó dính liền với Quốc hiệu thì thật quả là ít ai ngờ.
Dù sao chuyện vô tình tiết lộ về một thực phẩm mới do Cách mạng phát minh vẫn không tai hại bằng chuyện tiết lộ những điều nằm trong tiềm thức của chính Nguyễn viết Ty, cán bộ hải ngoại, chủ báo Đoàn Kết.
“Tống cổ về Việt Nam ”… Thế thì Việt nam là một nhà tù, một địa ngục? hay là cả hai? Có thể nghĩ Nguyễn viết Ty quên tiếng Việt? Anh ta là cán bộ mới được cử ra ngoại quốc tuyên truyền, hay đã ở Pháp quá lâu? Nhưng giả thuyết quên tiếng Việt không ổn, vì anh ta là chủ nhiệm tờ báo của Đảng. Chắc chắn con người ấy còn đọc thông viết thạo tiếng mẹ đẻ…
“bị tống cổ về…” sau những chữ ấy là một nơi đáng sợ, đáng ghê tởm, là
hình phạt, là cái chốn mà con người không muốn sống. Không ai nói “tống cổ về thiên đường, tống cổ về chỗ… ấm no hạnh phúc”. Người ta chỉ nói “Tống cổ mày xuống địa ngục, tống cổ mi vào tù, tống cổ nó vào chuồng cọp”. Như thế Nguyễn viết Ty đem Việt nam ra dọa “tống cổ” người ta về chả hóa ra Việt nam là chỗ đáng ghê sợ, đáng tởm lắm sao? Anh ta trong lúc thảng thốt, đã tính đồng hóa xã hội Việt nam bây giờ với một thứ nhà tù, một địa ngục, hay một chốn lưu đầy ?
Điều khốn khó cho anh ta là, trong lúc “hốt hoảng” anh ta đã nói lên cái
sự thực không làm ai ngạc nhiên. Cả thế giới đã tố cáo Việt nam là địa
ngục, là nơi con người sợ chết khiếp nếu bị sống trong đó, là trại tập
trung là nhà tù khổng lồ. Nếu hai ông Ngụy dọa nhau: tống cổ mày về Việt nam, điều ấy rất có ý nghĩa, ai cũng hiểu.
Nhưng Nguyễn viết Ty, anh ta là cán bộ cao cấp, nhiệm vụ căn bản mà Đảng giao phó là phải ăn gian nói dối để vẽ nên một Việt nam huy hoàng, đầy tự hào, một Việt nam lôi cuốn những thanh niên dại dột kiêu hãnh trở về phục vụ. Đảng muốn anh ta nói rằng về Việt nam sống là một vinh dự … Tất cả những điều gian dối mà những tờ báo Việt ngữ ở Pháp, ở Gia nã Đại, ở Mỹ, ở khắp nơi huênh hoang lâu nay không vì cái mục đích tô son đánh phấn cho mục đích đó sao?
Trong nhiều năm nhiều tháng nhiều ngày, nỗ lực thổi phồng sự cai trị của
Đảng, vẽ ra những hình ảnh tổ quốc, thiêng liêng, bịa đặt những chuyện đồng bào hạnh phúc. Đùng một cái, hạ luôn Việt nam xuống thành một thứ địa ngục, một nhà tù dã man, một thứ ông kẹ đáng ghê tởm để đe dọa người ta? Cơn giận dữ, hốt hoảng của Nguyễn viết Ty quả thực là tai hại.
Lập trường của anh ta ra sao, chắc Đảng biết rõ hơn ai hết. Nhưng đọc
những dòng anh ta viết thì thấy cái lập trường ấy vẫn còn một chỗ hở, vẫn
chưa kiểm soát nổi những toan tính của anh ta. Anh ta có nhiều điều giấu
Đảng, giấu thật kỹ trong tiềm thức.
“Về Việt nam ăn…”, “bị tống cổ về Việt nam…” những điều ấy bật ra trong cơn giận dữ hốt hoảng vì chính anh ta cũng sợ chuyện phải về Việt nam, sợ lắm, sợ đến nỗi nghĩ rằng đem điều ấy ra dọa thằng khác thì thằng khác cũng chết khiếp, cũng teo bu gi, tê liệt không dám cục cựa nữa.
Một cán bộ cao cấp, cầm đầu một cơ quan tuyên truyền cho Đảng ở hải ngoại mà lại coi cái chuyện phải về Việt nam như một chuyện xuống địa ngục, vào lò sát sinh, vào chỗ bị hành hình. Tình cảnh ấy khôi hài và bi đát quá. Đời sống ở Tây đã làm hỏng anh ta rồi, đã đưa vào tiềm thức anh ta sự ghê tởm, khiếp hãi đất nước. Một con người mang trong tiềm thức những nỗi hãi sợ như thế mà rồi mai đây lại tiếp tục viết những bài ngợi ca đất nước tươi đẹp vinh quang, về phục vụ Tổ quốc là niềm vinh hạnh là nỗi tự hào… Đảng quen gian dối, đóng tuồng, nay cũng được đền đáp bằng những sự gian dối, đóng tuồng xuất sắc.
Pháp là một thủ đô văn hóa, người Việt tập trung ở Pháp cũng có tầm kiến thức cao. Trong một nơi như thế, kẻ được chọn cho tiếng nói của nhà nước cộng sản Việt nam hẳn phải là một thứ cán bộ khá (ngoại trừ trường hợp đó là kẻ có họ hàng với một Đại đồng chí nào đó được cho vào trong ê kíp tuyên truyền hải ngoại để ăn chơi du hí). Một cán bộ xuất sắc và quan trọng của Đảng, trong một cơn hốt hoảng vớ vẩn bỗng dưng trút lên đất nước Việt nam những từ ngữ tục tằn, những lời tố cáo gián tiếp “về Việt nam ăn…” về Việt nam như vào nhà tù, như xuống địa ngục… Chao ôi! Cái nền nhân tài của Đảng ta xem chừng đã thưa thớt lắm rồi. “Không có chó bắt mèo chấm chấm…” thì cũng chẳng thê thảm đến nỗi thế vì con mèo dù không chu toàn bổn phận chắc cũng không đến nỗi vấy đồ dơ lên khắp nhà, lên mặt mũi mồm miệng những ông chủ nhà như thế.
Món ăn Cách mạng mới phát minh sau năm 1975 như thế xem ra không có lợi cho trí óc. Chính trị Bộ có nên nghiên cứu một thực phẩm khác cho các nhà lãnh đạo Đảng sáng suốt hơn chăng?
mùi này là mùi trung úy
Con vật gì mà thính mũi thế !
năm nay bạn đả đánh răng chưa vậy
có mùi răng sâu
Hay thay cái mũi của anh quân dân nam bộ…thính hơn mũi con Ki Ki nhà tôi. Rất hãnh diện được anh đóan mò là sĩ quan QLVNCH dù tôi chưa 1 ngày đi lính.
Xin anh đóan mò thêm 1 vài vị tướng lãnh nữa cho đủ bộ nhé.
Điều này chứng tỏ các bài viết của chúng tôi làm anh điên lọan, không còn suy nghĩ được gì nữa.
có lẻ cái mùi trung úy không làm anh hài lòng
nhưng anh chỉ có thế không thể hơn
nếu muốn có mùi tướng tá thì anh phải cố gắng nhiều hơn nửa
chúc thành công
Chẵng biết các ông chữ nghiã thế nào, cuốn “Lược sử Quân lực Việt Nam Cộng Hòa ” của ông Trần Ngọc Thống biên soạn, ông Lộc chỉ đứng ra tóm tắt giới thiệu cuốn sách, thế mà hè nhau kê ông Lộc. “Tiên trách kỷ,hậu trách nhân “chính mình chẳng làm được gì mà cũng trách kẻ khác. Thằng việt cộng nói ” tự chúng mày đánh phá lẫn nhau rồi tan …. “,chúng nó chẳng thèm để ý đến mấy ông mong được bưng bô cho chúng, tụi chúng (việt cộng) chỉ lo đục đẻo Việt Nam bán cho ngoại quốc hay dùng đất nước để vay nợ bỏ tiền vào túi của chúng mà thôi. Mở mắt ra đi dâm tiên, khinhbinh, binhbét……
Bác Lĩnh Nam nói đúng đó,tôi không hiểu sao một số người lại tấn công ông Lộc trong khi ông chỉ là người giới thiệu sách,tác giả là một người khác.
Câu”uốn lưỡi 7 lần trước khi nói”có nên sửa lại là “đọc kỷ 7 lần trước khi trả lời “không ?
Tội của ông ta là sữa lược-sử thành quân-sử.
Ông ta lại gắn khói hương vào quân-sử đễ làm gì?
Đễ chôn QLVNCH một lần cho xong nợ!
Người San Jose
Gửi ông KHINH BINH.
Ông viết ” cấp càng cao thì tội càng nhiều ” ! vậy họ tôi gì ? tội của họ là tội làm chỉ huy cho cuộc chiến chống Bắc Công xâm lược ? Họ có cắt đất BÁN cho ngoại bang hay không mà gọi là tội ?
Đương nhiên nếu mang cả danh sách lính ra thì có lẽ ông nên về VN lập 1 cái văn phòng để trích lục dữ liệu,e rằng phải nhờ cả chính quyền CS ra tay giúp đở thì mới đủ số ! Ông không phải CON NÍT và viết 1 cái com. tồi như vậy !
Nếu viết thêm câu ” chưa nhận tiền già ” thì sao ? một câu vô thưởng vô phạt nhưng lại rất thực tế, chả có gì gọi là nhục cả ! Là 1 công dân thì được quyền hưởng , kẻ nào cho câu này là nhục, bởi họ tự thấy mình không xứng đáng để hưởng thôi ! Bởi họ mang cái mặc cảm ăn mày nước MỸ !
tội đào-ngủ tội đầu hàng một bông mai một ngôi sao là hàng đống xương máu của quân dân nam bộ bọn mi khoe là em nào cũng có bằng cấp em nào cũng là trí thức vậy mà xòe tay cầm dồng tiền già bố thí mà vẫn vênh váo hết ý kiến
Tên quân dân nam bộ này được đảng nhồi sọ nhiều lắm. Câu hắn nói : mỗi bông mai là hàng đống xương máu của dân nam bô. Câu này tôi nghe quen quen. Khi VC cưỡng chiếm miền nam, chúng bắt học sinh chúng tôi phải học chính trị, trong giờ chính trị cũng có 1 tên bô đội ngu dốt như thế lên nói là mỗi bông mai người lính đeo là giết bao nhiêu đồng bào( ngu không thể tả, học sinh chúng tôi nháy nhau ôm bụng nín cười, đúng là ở rừng ra). Có lần 1 bô đội dạy chính trị cho học sinh miền nam chúng tôi, hắn nói ở ngòai bắc nhà nào cũng có tủ lạnh chạy đầy đường. Đó là chuyên 37 năm về trước. Không ngờ 37 năm sau vẫn còn có tên bộ đội ngu như rứa. Hết thuốc chữa.
Người ta sống ở Mỹ, người ta đóng thuế người ta về già được có tiền già. Quyền lợi của 1 công dân tại Mỹ, tại sao từ chối.
Chả bù với chính phủ VC các ông, người bộ đôi về già phải đi ăn mày, xin ăn. Không có quỹ hưu bổng cho người già. Tiền hưu bổng của người về hưu vô túi tên tham nhũng, dân và người tới tuổi khôgn đi làm được phải về hưu bị đói meo, phải đi ăn xin. Khiếp một chế độ như thế!!!
đi làm đóng thuế là gia nhập bảo hiểm xả hội
khi đủ 67 sẻ lảnh tièn hưu trí cho tới chết
bọn lười biếng không chịu đi làm hoặc đi làm
mà chỉ đòi tiền mặt không nhận séc
để trốn thuế là bọn gian lận
vì bọn chúng không có tiền hưu trí nên chính phủ
phải cấp tiền già cho bọn chúng
nếu bọn cúng rời nước mỷ quá một tháng
thì tiền già sẻ bị cắt vì vậy bọn này chẳng bao giờ
dám rời nước mỷ như vậy chỉ có bọn lười biếng và
bọn truốn thuế mới lảnh tiền già
nhửng người đi làm và đóng thuế đả lảnh tiền hưu tri
chính phủ mỷ điên hay sao mà phát tiền già cho họ
vì vậy tôi gọi này là gian lận và xin ăn
Anh quân dân nam bộ ới ời, 14 giòng không một chám phết. Đúng là đỉnh cao trí tuệ.
Hết ý!