Kiểu đàm phán của Mỹ hiện nay lấy Trung quốc gây sức ép với Bắc Triều tiên
cùng duy trì cấm vận có thể thành công?
Mỹ đã nhiều lần đánh giá quá thấp Triều Tiên, đây là cái giá phải trả. Như mới đầu năm nay Mỹ vẫn cho rằng bắc Triều tiên không có khả năng thành công trong việc chế tạo hỏa tiễn tầm xa thì đùng một cái, tháng 12 năm 2012, Triều tiên đã phóng thành công hỏa tiễn lên không trung và như vậy họ có hỏa tiễn tầm xa với đích nhắm tới 6000 km vuơn đến đất Mỹ. Nếu tên lửa này được nhồi thêm chất đốt thì khả năng bắn tới Hoa thịnh đốn là điều chắc chắn. Cũng tương tự như vậy, Mỹ bán tầu chiến hiện đại cho Nam hàn để bảo vệ biển vùng giáp ranh với Bắc Triều-tiên, họ nói rằng tầu này có khả năng phát hiện tầu ngầm và máy bay, tầu chiến kẻ thù, không kẻ nào qua mắt được nó, đùng một cái tầu này bị nổ đứt làm đôi chìm nghỉm v.v…
Điều muốn nói ở đây là Hoa kỳ không thay đổi tư duy mới trong chính sách ngoại giao đối với Bắc Triều-tiên là nguyên nhân dẫn đến đối đầu rất nguy hiểm không chỉ Hoa kỳ và cả cho khu vực này. Cuộc tập trận giữa Hoa kỳ va Nam Triều tiên sau việc ra đòn cấm vận Bắc Triều tiên đã khiến quốc gia này nổi loạn va đe dọa không chỉ đến an ninh Hoa kỳ mà cả đến Nhật bản và Nam Triều tiên va khu vực. Người ta cho rằng, nếu không thay đổi tư duy kiểu thời chiến tranh Việt nam thì Mỹ sẽ thất bại hoàn toàn. Việc đẩy quốc gia này vào vòng khốn là phản tác dụng và là động lực dồn họ vào đường cùng và nếu trong tay họ khi có vũ khí hạt nhân thì Mỹ sẽ phải nếm mùi.
Trước đây Mỹ và nhiều quốc gia vẫn cho rằng Trung quốc là người có khả năng chi phối Bắc Triều-tiên, nhưng họ đã nhầm vì họ không hiểu về con người của đất nước này. Chuyện ông Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ John Kerry đến Bắc kinh và cho rằng Trung quốc là yếu tố then chốt có sức ép buộc Bắc Triều tiên phải ngồi vào vòng đàm phán là những tư duy cũ kiểu đã thất bại trong đàm phán với Việt nam xưa nay được đem ra áp dụng lại?
Thực ra Trung quốc chỉ là lợi dụng tình trạng đối đầu này để thủ lợi. Bằng chứng là mỗi khi có các hội chứng mới xẩy ra như vụ Triều tiên bắn hỏa tiễn sang Nam hàn hay vụ đánh đắm tầu hiện đại của người phương Nam khiến Mỹ mất mặt và căm tức thì Trung quốc lại đem Bắc Triều-tiên ra mặc cả về vấn đề kinh tế đanh nhức nhối hai nước là đồng nhân dân tệ của họ không được định giá đúng, gây bắt lợi cho buốn bán hai nước Mỹ và Trung quốc. Trong thực tế thì Trung quốc cũng không có tác dụng đến mức có thể ngăn đe được Bắc Triều-tiên, thậm chí còn sợ làm mất lòng anh bạn này và có thể bị chống trả lại mạnh mẽ tức thì bởi tính cách dứt khoát và không khoan nhượng chịu để người khác làm nhục mình.
Lại nữa, Bắc Triều-tiên biết rất rõ là họ đang bị Trung quốc lợi dụng và phản bội mình một khi Bắc kinh thấy có món lợi trong mặc cả với Hoa kỳ. Vì thế, Bắc Triều-tiên đã phát đi tin hiệu đầu năm nay là kêu gọi Nam hàn giảm căng thẳng hai bên và mở rộng làm ăn kinh tế. Các nhà lãnh đạo Triều-tiên cũng quyết định học theo mô hình kinh tế của Việt nam chứ không theo mô hình của Bắc kinh du rra nhiều lần sang đó nghiên cứu tìm hiểu, nhất là mới đây Bắc Triều tiên cũng đã và đang mở lại văn phòng đại sứ quán tại Úc, đó là dấu hiệu mở đường ra trong quan hệ với thế giới chứ không chịu sự chi phối, phụ thuộc vào Trung quốc. Đáng nhẽ đây là dấu hiện tốt, là cơ hội tốt cho Hoa kỳ đi bước mạnh hơn đến hòa giải trực tiếp với đất nước này và tách Bắc Triều tiên ra khỏi ảnh hưởng của Trung quốc thì trái lại họ lại sai lầm khi đưa ra các biện pháp cứng rắn hơn trong trừng phạt kinh tế của quốc gia này.
Thử hỏi đã bao lần ra đòn trừng phạt Hoa kỳ có ngăn được bước đi của quốc gia này hay không? Trái lại chỉ toàn là thu trái đắng, và thất bại? Điều đó chỉ làm cho người dân Bắc Triều-tiên căm thù Mỹ hơn mà thôi. Đây chẳng khác gì người Bắc Việt nam khi xưa đã bị Mỹ cấm vận kéo dài càng quyết tâm thắng Mỹ hơn bao giờ hết. Cuối cùng kéo dài cấm vận đi đêm với Bắc Kinh ký Thông cao chung Thượng hải với Mao năm 1974 mở cửa cho kinh tế Trung quốc ồ ạt vào thị trường Mỹ để đổi lại Trung quốc xua quân đánh Việt nam. Cuối cùng cả thì sao? Trung quốc hơn 6000 lính đã phải bỏ mạng và phải rút quân một cách nhục nhã, còn Mỹ từ một nền kinh tế đứng thứ nhất thế-giới nay đã bị kinh tế Trung quốc đang sát nút đè bẹp và trở thành con nợ của quốc gia này với con số kinh khủng là 1300 tỷ Đô-la. Nhưng tai hại hơn đó là quân sự Trung quốc đang đe dọa Hoa kỳ, họ có nhiều tiền bỏ ra sắm đủ loại hỏa tiễn, tầu chiến, máy bay hiện đại để đối đầu, đe dọa đến vai trò sức mạnh vủa Hoa kỳ. Thậm chí họ nay còn lấy Hạm đội Mỹ để làm bia tập bắn.
Quay lại vấn đề này, Bắc Triều-tiên đã thấy họ đã bị ông bạn Trung quốc phản bội mình đã lại đem họ ra ngã giá với Hoa kỳ để trừng phát nền kinh tế vốn đang khó khăn, càng khó khăn hơn nên việc tuyên bố thử hạt nhân lần ba sắp tới đây một cách công khai chính là Triều tiên muốn cảnh cáo cả Hoa kỳ và Trung quốc. Chuyện ông Bộ trưởng Ngoại giao Mỹ John Kerry đề nghị thương thảo với Triều Tiên để tìm một giải pháp hòa bình giải quyết tình hình căng thẳng trên bán đảo Triều Tiên nếu Triều Tiên từ bỏ vũ khí hạt nhân mà lại dựa vào sức ép Trung quốc với người ngòi vào bàn ở phía bên kia thì không có tác dụng. Kiểu đàm phán này là kiểu xưa Mỹ ném bom Hà nội mà vẫn đòi ngồi bắt Việt nam ngồi vào bàn đàm phán rồi. Do vậy người ta không ngạc nhiên là Bắc Triều tiên đã bác bỏ đàm phán và cho đây là đòn dối trá.
Trong các lần tuyên bố trước đây người ta thấy Bắc Triều tiên không hề nói đùa mà việc thắt chặt hơn đòn trừng phạt kinh tế ngoại giao lên quốc gia này chỉ làm cho họ càng quyết tâm hơn mau chóng có trong tay bom nguyên tử để cho kẻ thù biết họ nói là làm. Người ta đặt câu hỏi là Mỹ không biết về người Triều tiên hay cố tình giả vờ không biết? Nhưng các bước đi hiện nay của Mỹ quả là một sai lầm rất lớn bởi họ đã không biết âm mưu của Trung quốc là tại sao họ lại có thay đổi trong cách đồng ý với việc Mỹ tăng cường đòn trừng phạt Triều tiên hiện nay. Trung quốc thay đổi đột ngột là có hai lý do lớn:
1, Họ biết không thể lợi dụng được Bắc Triều tiên khi quốc gia này đã quyết định mở rộng quan hệ ra thế giới bên ngoài.
2, Trung quốc muốn đẩy Bắc Triều tiên đến đối đầu với Mỹ, mượn tay người anh hùng không hề biết sợ này để trả thù Mỹ vì đã ủng hộ Nhật và Philipine trong tranh chấp đảo biển hiện nay và đồng thời đang can thiệp sâu vào tranh chấp biển Đông vì Mỹ, Nhật, Nam hàn đang bị cầm chân về vấn đề Triều tiên.
Lý do thứ hai là nguyên nhân chính quan trọng khiến Trung quốc đã phản bạn. Việc Hãng thông tấn trung ương Triều Tiên KCNA tuyên bố rằng Bình Nhưỡng đang lên kế hoạch thực hiện vụ thử hạt nhân lần ba và các vụ phóng tên lửa tầm xa và mục tiêu là nhằm vào Hoa Kỳ là điều Mỹ phải thấy đó là điều không phải nói để chơi.
Người ta thử hỏi nếu Triều tiên có hỏa tiễn tầm xa, có thể bắn đến Oa-sinh-tơn mang theo đầu đạn hạt nhân mà quốc gia này đang quyết tâm hoàn thành đang đến rất gần thì sao? Nước Mỹ rõ ràng không thể xem thường được. Thí dụ vừa quan, như Hê-bô-la với hỏa tiễn thủ công cũng dám phát động chơi đòn tấn công Israel, một quốc gia được Mỹ viện trợ và tân trang các loại hỏa tiễn hiện đại, tên lửa đánh chặn, máy bay siêu âm thành v.v…như thường. Vậy hỏi Bắc Triều-tiên sao không dám tấn công Mỹ khi họ có sức mạnh gấp 1000 lần người du kích Paletin này?
Trong điều kiện hiện nay người ta cho rằng cách tốt nhất Hoa kỳ nên cải thiện bang giao với Bắc Triều tiên, nên đi các bước như họ đã làm với Miến-điện để tách quốc gia này ra khỏi vòng tay Bắc kinh là con đường duy nhất đúng không những có lợi cho cả hai nước và cho hòa bình và an ninh ở khu vực đầy sóng gió này.
Nếu nói quốc gia có ảnh hưởng tích cực với Bắc Triều tiên thì chỉ còn có Nga và Việt nam.
Với Nga thì có mối quan hệ gắn bó từ rất lâu đời khi còn ông Kim Nhật Thành cho đến sau này. Nhưng nay Liên xô tàn rã, nước Nga đi vào quan hệ thực dụng nên quan hệ hai nước này không còn hữu hảo như xưa nhưng vẫn còn tốt đẹp hơn gấp 100 lần quan hệ Trung Triều. Chỉ có điều Mỹ có mời được Nga giúp mình hay không?
Lại nữa, trong con mắt của người Bắc Triều tiên thì Việt nam đang là mẫu mà họ muốn lấy đó làm kinh nghiệm nói theo kể cả kinh nghiệm hành xử ngoại giao với Bắc kinh. Bài học Việt nam là quốc gia có kinh nghiệm về ngoại giao bắc cầu mà người ta đã chứng kiến đó là đã giúp Hoa kỳ bang giao với Miến-điện, lôi kéo quốc gia này hội nhập với thế giới, tách dời khỏi ảnh hưởng tai hại của Trung quốc, đem lại dân chủ và tự do trên đất nước vốn bị lên án là độc tài, quân phiệt. Bắc Triêu-tiên và Việt nam có những hoàn cảnh tương đồng và mối quan hệ hữu nghị đặc biệt. Hai nước đều là nạn nhân của sự chèn ép Bành trướng Trung quốc và đều muốn độc lập, tự chủ bên cạnh một người hàng xóm hung hăng và thiếu sự chung thủy.
Nguời ta tự hỏi tại sao Hoa kỳ lại không làm nên một cuộc cách mạng ngoại giao lớn nữa tại bán đảo Triêu-tiên? Điều này chỉ có thể trả lời là Hoa kỳ có thực lòng mong muốn cải thiện quan hệ ngoại giao chân thực với Bắc Triều-tiên hay không?
Bán đảo Triều-tiên luôn là điểm nóng và càng nóng hơn trong bối cảnh xu thế đối đầu không được tháo gỡ mà đang bị dồn nén đến mức thực sự nguy hiểm. Lại nữa vấn đề Trung quốc đang hung hăng muốn thôn tính tòan bộ biển đảo ở đây, thách thức vai trò của Mỹ, đe dọa đến chủ quyền và an ninh của các quốc gia như Việt nam, Philipine, Nhật Triều-tiên v.v…thì việc thay đổi tư duy ngoại giao kiểu mới là điều mà người ta thấy là rất cần thiết.
Người ta đặt câu hỏi là chính sách ngoại giao đã thất bại trong cuộc chiến tại Việt nam sao Mỹ lại đem ra sào nấu tại Triều tiên hôm nay? Và Trung quốc có thể giúp được Mỹ chăng? Sự thất bại đã nhìn thấy trong trứng nước.
Nước Mỹ Ván cờ đang bầy ra và mọi người đang nín thở chờ cái gì sẽ đến sau đây?
© Nguyễn Hoàng Hà
© Đàn Chim Việt
Tác già Ng hoàng Hà viet :
“Đây chẳng khác gì người Bắc Việt nam khi xưa đã bị Mỹ cấm vận kéo dài càng quyết tâm thắng Mỹ hơn bao giờ hết. Cuối cùng kéo dài cấm vận đi đêm với Bắc Kinh ký Thông cao chung Thượng hải với Mao năm 1974 mở cửa cho kinh tế Trung quốc ồ ạt vào thị trường Mỹ để đổi lại Trung quốc xua quân đánh Việt nam. Cuối cùng cả thì sao? Trung quốc hơn 60,000 lính đã phải bỏ mạng và phải rút quân một cách nhục nhã, còn Mỹ từ một nền kinh tế đứng thứ nhất thế-giới nay đã bị kinh tế Trung quốc đang sát nút đè bẹp và trở thành con nợ của quốc gia này với con số kinh khủng là 1300 tỷ Đô-la”
@Ng Hoang Ha :
Ng hoàng Hà vẫn cái giọng chủ nghĩa siêu việt bách chiến bách thắng Mác Lê
Mỹ nó cấm vận BV đến nỗi đói le cả lưỡi ra, năm 1975 xua quân vào Nam cướp được vàng bạc, TV tủ lạnh.. đem về ăn hết đâu còn chỗ nào nữa mà đi ăn cướp. Những năm cuối thập niên 90 lạy lục Mỹ để nó bỏ cấm vận , nó bắt rút quân khỏi Cămbốt, cho tù cải tạo đi Mỹ.. nó mới cho bang giao, nhờ đó mới ngóc đấu lên được
Trung cộng nay đang chết dở, tỷ lệ tăng trưởng thụt, hàng hóa độc hại ngay dân trong nước còn chẳng dám tiêu dùng, cũng chỉ là một lũ chết đói đi làm thuê cho tư bản còn khuya mới qua mặt Mỹ được, nói là kinh tế thứ nhì thế giới cho vui thôi, làm cái TV chưa xong trong khi hàng Nhật, Đại hàn .. được thế giới ưa chuộng dánh giá cao
Bắc hàn chỉ là con chó dại, chó điên, nhưng nó điên khôn, chó sủa chó không cắn, nó biết nếu nó phóng một quả vào Hawai thì đất nước Bắc Hàn sẽ tan thành bình địa ngay
Cái lũ CS chết đói không nhờ các nước tư bản đầu tư cứ nguy thì ăn cám từ khuya rồi, thằng Bác Hàn chết đói sức lực bao nhiêu mà đòi ăn cướp?
Trúc Bạch nói
“Những bài viết của Nguyễn Hoàng Hà chỉ dành cho các anh chị em Dư Lợn Viên (loại tầm tầm) đọc để cùng nhau vỗ tay tán thưởng mà thôi .
Xin lỗi vì đã phải nói thật một điều không thể không….nói thật “
Hoàn toàn nhất chí với đồng chí Trúc Bạch
Mỹ – Trung bắt tay phía trên .. đá chân phía dưới!
Ngày nào Việt Nam còn là nước Xã Hội Chủ Nghĩa thì khó có được viện trợ quân sự và vũ khí hiện đại của Mỹ, điều dễ hiểu là không có gì bảo đảm kỹ thuật mới sẽ không bị tuồng sang nước đồng chí anh em Trung Cộng.
Trích :
“Lại nữa, Bắc Triều-tiên biết rất rõ là họ đang bị Trung quốc lợi dụng và phản bội mình một khi Bắc kinh thấy có món lợi trong mặc cả với Hoa kỳ. Vì thế, Bắc Triều-tiên đã phát đi tin hiệu đầu năm nay là kêu gọi Nam hàn giảm căng thẳng hai bên và mở rộng làm ăn kinh tế…”
Đây là cách viết “ngược đời” rất thông thường của các nhà “phân tích thời cuộc” dưới mái trường XHCN .
Thực tế thì Bắc Hàn luôn luôn là người tạo căng thẳng trên bán đảo TT để vòi vĩnh theo kiểu Chí Phèo; Ngược lại Nam Hàn mới là phía luôn luôn tìm cách xích lại gần bắc Hàn để mong đám CS bắc Hàn để cho người dân Nam Hàn được yên thân mà phát triển….
Việc cụ thể nhất là các đời tổng thống Nam Hàn – Đặc biệt là Kim Đại Trọng – đã cố gắng vận động để bắc Hàn cho Nam Hàn mở khu công nghiệp Kê-Sâng với số công nhân bắc Hàn lên đến năm mươi ba ngàn (53.000) người , mà tiền lương phải trả thẳng cho chính quyền Bình Nhưỡng bằng ngoại tệ nặng (Mỹ Kim) nhằm giảm phần nào nạn đói cho “đồng bào” miền bắc CS và “mua chuộc” đám lãnh đạo CS từ bỏ ý định “phỏng giái” Nam Hàn bằng “bạo lực cách mạng” (như bắc Việt đã làm với Nam Việt)
Cái mà ông Nguyễn Hoàng Hà gọi là “Bắc Triều-tiên đã phát đi tin hiệu đầu năm nay là kêu gọi Nam hàn giảm căng thẳng hai bên và mở rộng làm ăn kinh tế…” lại là thêm một điều nói láo mà không cần chớp mắt, bởi vì sau những lần cho người đào hầm đột kích vào Nam, và sau khi bất thình lình tấn công bằng thủy lôi vào tầu tuần Nam Hàn, làm chết mấy chục lính hải quân Nam hàn, sau đó thì cũng “bỗng dưng” pháo kích vào một đảo do Nam Hàn “quản ní” làm chết hai và làm bị thương mấy thường dân Nam Hàn… thì Chính quyền CS bắc Hàn bị cả thế giới lên án gay gắt, và hình ảnh bắc Hàn trở thành – vốn đã nhoe nhoét – lại càng bị nhoe nhoét thêm; Chính vì lẽ đó mà Bình Nhưỡng bèn giả vờ kêu gọi “giảm căng thẳng”….(tấn công người ta rồi kêu gọi “giảm căng thẳng ?) .
Việc bắc Hàn “quậy” lần này là cơ hội ngàn năm một thủa cho Mỹ tăng cường sự hiện diện ở châu Á – đặc biệt là vùng biển “ao nhà” của TQ …đồng thời tạo cơ hội cho các chính phủ Nam Hàn và Nhật Bản (vô tư) tăng ngân sách quốc phòng mà không bị nhân dân và đối lập làm…phiền.
Vậy tại sao Mỹ (và đồng minh) lại phải vội vàng ve vuốt thằng Chí Phèo khi cơ hội (trời cho) bỗng dưng tới tay ? Có thể sau này, Mỹ sẽ (ngầm) giúp đỡ Bình Nhưởng – nhưng không phải là để vuốt ve hay “cải thiện quan hệ”, mà là để “tưởng thưởng” cho Bắc Hàn đã tạo cho Mỹ cơ hội áp sát và bao vây Trung cộng.
Chính Trung công và cả Nga đã nhận thức được điều bất lợi này, nên cả hai đã tỏ thái độ bất mãn ra mặt với thằng đàn em cứng đầu bằng những tuyên bố mới đây của các nhà ngoại giao hai nước.
Những bài viết của Nguyễn Hoàng Hà chỉ dành cho các anh chị em Dư Lợn Viên (loại tầm tầm) đọc để cùng nhau vỗ tay tán thưởng mà thôi .
Xin lỗi vì đã phải nói thật một điều không thể không….nói thật .
Này ơi, Bắc Hàn nằm sát cạnh Trung Cộng, mà TC xử dụng BH quậy cái
gì đó thì không ổn cho Trung Cộng. TC dư biết như rứa.
Vậy, Dâm tui suy ra rằng thì và là mà, Bắc Hàn đang ăn phải cái bùa mê
của chú Sam đó. Chú Sam quỷ rữ hơn Tàu phù !
Lơ mơ B Hàn quậy dữ, đụng tới Trung Cộng…rồi mọi việc sẽ tùm lum
tà la ra, rất có hại cho Trung Cộng. Chú Sam ở xa xa, kười !
Bắc Hàn, mi đứng bên phe nào — Mỹ hay Tàu — khai báo ta coi .
Ông Hoàng Hà ơi! Mỹ không có đánh giá thấp thằng bắc Triều Tiên gì cả. Nói trắng ra là ai ai cũng biết cha con thằng Ủn là những thằng lưu manh lọaị Chí Phèo chuyên múa dao kiếm cơm, anh Mỹ thì cứ ignore thằng kia theo kiễu kệ …mẹ mày. Đánh đấm ư! Mỹ mà đánh thì thằng kia chỉ kịp ôm…buồng chuối. Vấn đề là ai sẽ nuôi cái đám “dân ngu khu đen” nạn nhân của bọn cộng sản kia. Cứ cho rằng anh Nam Hàn sẽ gồng mình gánh nuôi phân nửa của bên kia, nhưng không thể để họ hòa nhập vào xã hội Nam Hàn ngay tức khắc vì sẽ…loạn. Nó sẽ là một gánh nặng kéo dài ít nhất là một thế hệ, trước mắt là giáo dục về tư tưởng, cơm và áo là chuyện nhỏ. À! tại sao phải căm thù Mỹ cấm vận chứ, vấn đề đúng ra là phải tự hỏi tại sao thằng Ủn không bớt lưu manh, bớt thói côn đồ quen xách dao đi kiếm “họ hàng nhà mình” và láng giềng để xin đễu? Câu hỏi cho ông: Tại sao không dám nói thật là ngay lúc thằng Mỹ không có cấm vận thì có thằng dân cộng sản nào có cơm ăn đủ no, áo mặc đủ ấm đâu? Cộng sản chính nó là thủ phạm đấy! Lưu manh chính là nó đấy, giảo quyệt ngậm máu phun người cũng là nó đấy! Đừng có thù thằng Mỹ mà phải thù tụi lãnh đạo cộng sản, những thằng đã mang cái chủ nghĩa lưu manh lừa bịp cộng với sự dã man vào cho dân tộc của chúng nó, đã khiến cho họ phải ngu đần, phải nói láo, phải ăn cắp, phải vất bỏ lương tâm đạo đức để sống. Ông cho là vì thằng Mỹ cấm vận nên dân bắc việt càng hăm hở tiến về Sàigon để giải phóng….miền tây phải không? . Vâng! lý do đó quá “chính đáng”, y như lời Bác dạy.. He..he..Thằng Trung quốc sẽ là nạn nhân của chính “đệ tử ruột” do mình nuôi dạy. Bọn xin đễu mà. Nó đâu có chừa ai chứ. Hù thằng Mỹ thì không xong rồi, lỡ có đánh đấm thì cũng xảy ra trong khu vực “có tranh chấp” cứ đâu phải ở Mỹ. Thằng kia nhắm bắn hỏa tiển qua Alaska mà không rớt lộn qua mấy nước láng giềng, con…chết liền! Nói thiệt nghen, cái đám cộng sản ở đông nam á giống nhau vì cùng ông tổ Mao, võ mồm là vô địch. Tui đợi thằngỦn này dám trực tiếp “khai hỏa” đó, cũng như tui đang chờ thằng việt cộng dám cho tàu chiến ra bảo vệ ngư dân. Dám….chết liền!
Tôi cũng nghĩ như bác Lâm Tặc! Bài viết ý tứ chưa được rõ ràng, nhưng nhận định có lẽ chính xác. Chẳng qua anh Mỹ chỉ muốn Đại Hàn tiếp tục chia hai miền Nam Bắc như vậy, coi như là trái độn…
Thủa xưa ở VN cũng thế, ban đầu mới Mỹ cũng muốn giữ thế “cân bằng lực lượng”, cấm chỉ miền Nam đánh ra Bắc, trong khi Bắc Việt cứ lăm le, nóng lòng “thống nhất đất nước bằng mọi giá”, y như anh Bắc Hàn từ đó đến giờ (anh Bắc Việt lẫn Bắc Hàn đều… đói meo, chỉ mong chiếm được miền Nam tương đối giàu có). Nhưng đó là chưa tính anh Tầu Cộng vào.
Khi vừa chiếm được Hoa Lục, Tầu Cộng sẵn có một quân đội khổng lồ, chưa kể đám thanh niên vô công rồi nghề, nên có nhu cầu chiến tranh. TC đánh chiếm lung tung. Từ bán đảo Triều Tiên sang bán đảo Đông Dương, chủ yếu là Việt Nam, (Việt Minh hên là ở chỗ đó, nếu không đã chẳng thắng nổi thằng Tây!).
Hết chiếm Tây Tạng, lại cà khịa với Ấn Độ. Chỉ riêng chiến tranh Triều Tiên, Trung Cộng chết một nửa triệu lính, chẳng nao núng gì, miễn sao giải quyết được số lượng người trẻ khổng lồ thất nghiệp!!!
Thế nhưng bây giờ hơí khác, Trung Cộng “quý” thanh niên vì đó sức lao động rẻ, làm giàu cho nhà nước (qua các cộng ti quốc doanh hay tư nhân cũng thế thôi). Càng dư sức lao động, thì giá lao động càng rẻ vì cạnh tranh nhau để lấy “job”…
Do đó, Trung Cộng sẽ không muốn có chiến tranh (ở bán đảo Triều Tiên) tuy vẫn muốn duy trì chế độ hiếu chiến điên cuồng Bắc Hàn để cầm chân Hoa Kỳ ở đó, trong khi Trung Cộng có thể bành trướng “mút chỉ” ở Đông Nam Á…
Hoa Kỳ cũng “OK” cho Bắc Hàn tồn tại, nhưng anh Bắc Hàn đâu chỉ muốn tồn tại, mà cũng muốn được vươn lên như anh Nam Hàn hay hơn… các tốt nhất là nuốt Nam Hàn, y như anh chàng may mắn Bắc Việt năm 1975…!!!
Tóm lại, dầu muốn dầu không, Hoa Kỳ sẽ phải thương thuyết với Bắc Hàn – sau cùng lại phải mang tiền bạc và lương thực ra nhử Bình Nhường để chúng chịu yên. Mà muốn thương thảo với Bình Nhưỡng lại phải đi qua ngả Bắc Kinh. Có nghĩa là Hoa Kỳ lại phải nhượng bộ TC thêm một vài bước…
Đại khái tôi nhìn thế cờ Đông Á hiện nay như thế.
Tiếc ở chỗ, Hoa Kỳ sẽ không dám mạnh tay với Hà Nội – vì kẹt anh Trung Cộng – do đó “phe ta” – VN dân chủ tư do – phải chờ đợi thời cơ lâu hơn nữa. Nhưng nếu cứ đợi “thằng” Mỹ bật đèn xanh… có lẽ sẽ quá trễ cho đất nước… (kinh nghiệm sẵn đó của VNCH cũng nên học).
Ông Hoàng Hà này là dân Bắc Việt mà. Cứ lấy VN anh hùng ra làm mẫu để cho cả thế giới noi theo. Giờ đây có người đồng chí Bắc Triều Tiên muốn noi gương anh hùng của nhân dân VN nữa. Chỉ kẹt một tí là nhân dân VN giờ đây nó cũng lỡ đớp bơ sữa của Mỹ rồi, thôi các đồng chí Bắc Triều Tiên cố gắng cầu nguyện để cho thằng Mỹ nó làm hoà với mình đi! Cương lên tí nữa thì Mỹ nó sẽ phải chịu hoà giải với ta thôi các đồng chí ơi.
Đánh nhau thì đánh đại đi, hăm he hoài, dân Mỹ đóng thuế bao nhiêu đều bị đổ vào mấy cái hãng chế vũ khí của Mỹ hết.
Bác Nguyễn Hoàng Hà ơi thần kinh của bác chắc bị có vấn đề rồi đó.
***
Xin phép BBT cho mình còm .
Diễn đàn bây giờ không có người dọn dẹp hay sao mà để có những ý kiến đăng quảng cáo (cho Hoàng Duy Hùng), phỉ báng tác giả như ý kiến này!