Nỗi buồn 30/4 và những nghĩ suy
Tôi không hứng thú lắm khi viết về ngày 30/4 vì đã nhiều năm nay, năm nào cũng viết, nhưng những bài viết thường chỉ mang đến cho tôi những nỗi buồn hơn là những ký ức khó quên.
Cái buổi hôm ấy, lúc mọi người trong nhà tù Hoả Lò khấp khởi vui mừng “chiến thắng” khi được giám thị thông báo, thì tôi đau xót, im lặng và hụt hẫng. Tôi vẫn hy vọng sau khi ra tù, sẽ tìm cách trốn vào Nam để sống. Với cái lý lịch ở tù, sự tồn tại vươn lên của tôi trong chế độ xã hội chủ nghĩa (XHCN) chắc chắn sẽ vô cùng nan giải.
Tôi đã từng kín đáo hỏi thăm, tìm hiểu cách “chạy” vào Nam từ một người bạn tù. Khó khăn nhất là đoạn từ sông Bến Hải vào đến sông Hàn, Đà nẵng. Còn qua được sông Hàn thì mọi việc êm xuôi. Lúc này tôi vẫn hy vọng bộ đội miền Bắc không tiến được vào sâu hơn nữa. Tôi không nghĩ đến một cái “chiến thắng” nhanh chóng như vậy!
Thật chua xót. Tôi từng là anh chàng học sinh, biết được đi nước ngoài du học nhưng vẫn rủ đám bạn bè trong lớp lấy máu viết thư xin đi bộ đội. Ra chiến trường, dù có chết, với chúng tôi thật vô cùng ý nghĩa. Tôi đã tận mắt trông thấy và tham gia cứu thương trong những trận dội bom của máy bay Mỹ xuống làng mạc miền Bắc làm chết nhiều người. Chỉ với lòng căm thù đế quốc Mỹ. Sôi sục ý chí trả nợ nước thù nhà.
Nhưng rồi dần dà tôi đã hiểu. Đây là chiến tranh. Một cuộc chiến tranh khốc liệt, tắm máu, huynh đệ tương tàn, cho việc nhuộm đỏ toàn đất nước của Đảng Cộng sản Việt Nam (ĐCSVN), một cuộc chiến ý thức hệ, rõ ràng và nhất quán. Mỹ và miền Nam đã phải nỗ lực ngăn chặn và bảo vệ tự do.
Năm 1954, Việt Nam chia hai. Việt Nam Cộng Hoà (VNCH) là một quốc gia độc lập, toàn vẹn lãnh thổ, là quan sát viên của Liên Hiệp Quốc. Miền Nam sẽ thanh bình, phát triển và đi lên nếu như miền Bắc không gây chiến và phá rối. Người ta có thể thống nhất đất nước bằng nhiều cách, không cần đổ máu, không cần đến “bạo lực cách mạng”, mà nước Đức là một ví dụ.
Nhưng để đánh chiếm miền Nam, miền Bắc có thể “đốt cả dãy Trường Sơn”, dồn cả dân tộc vào máu lửa, quyết tâm trở thành “tiền đồn” của cả phe XHCN.
Hồ Chí Minh từng nói: “Từ khi Đảng Cộng sản Đông Dương thành lập, nhân dân Việt Nam luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại, và coi Liên Xô là Tổ quốc Cách Mạng, Tổ quốc thứ hai của mình”- (1959, HCM toàn tập, tập 11, trang 166).
Còn Lê Duẩn, trả lời phỏng vấn BBC Việt Ngữ, Nguyễn Mạnh Cầm, cựu Bộ trưởng Ngoại giao Việt Nam đã nói: “Chính sách này dựa trên nền tảng “một lý do quan trọng mà cố Tổng bí thư Lê Duẩn có lần đã giải thích một cách đơn giản: Ta đánh là đánh cả cho Trung Quốc, cho Liên Xô!“.
Vâng, hầu như tất cả mọi phương tiện cho cuộc chiến, sản xuất, cũng như mọi nhu yếu phẩm cho đời sống, từ hạt gạo đến cây kim, sợ chỉ, đều do Liên Xô, Trung Quốc và các nước khác trong hệ thống cộng sản đổ tiền vào cung cấp. Nhưng vì “tất cả cho chiến trường”, dân miền Bắc đã phải cam chịu cuộc sống đói nghèo, thiếu thốn, dồn hết tinh thần và vật chất cho công cuộc “giải phóng miền Nam”.
Và miền Bắc đã “giải phóng” miền Nam. Ngày 30/4/1975.
Trong bài “Phản nhân văn“, nói về cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của nhà báo Huy Đức, tờ Công an Nhân dân (CAND) viết:
“Đáng kinh ngạc nhất là Huy Đức “nhai lại” ý kiến sai trái, xạo xược của Dương Thu Hương. Trước khi sang châu Âu sống lưu vong, bà ta phun ra hàng loạt phát ngôn điên loạn, trong mớ hổ lốn, hồ đồ đó, có đoạn nói rằng, ngày mới đặt chân đến Sài Gòn, bà ta đã choáng ngợp trước cuộc sống tiện nghi ở miền Nam, khác rất xa với cuộc sống khó khăn ở miền Bắc: “Tôi đã ngồi phệt xuống vỉa hè Sài Gòn khóc, tôi biết miền Nam đã giải phóng miền Bắc chứ không phải ngược lại…”.
Giờ đây, Huy Đức lại bắt câu đó với hàm ý khen miền Nam nhiều hàng hóa và đời sống sung túc hơn miền Bắc, tự do dân chủ hơn miền Bắc nên đã “giải phóng” ngược lại miền Bắc! Về đoạn này, trên mạng có bài viết ký tên “nhà văn Đông La” phân tích: “Cái nền văn minh mà Huy Đức thấy qua “mấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette” rồi “rạp chiếu bóng, nhạc viện và sân khấu ca nhạc”… đều có từ “925 tỷ USD” mà Mỹ đã chi cho cuộc chiến ở Việt Nam kèm theo 58.000 nhân mạng nữa để rồi mất trắng trở về…”.
Không chỉ nhà văn Dương Thu Hương khóc mà sau ngày “giải phóng”, nhiều người khác đã vỡ mộng! Phải có tấm lòng thật nhân văn mới hiểu rằng, tiếng khóc của Dương Thu Hương là thành thật và là sự cảnh báo. Những thứ mà họ “giải phóng” và huỷ hoại thì chính họ chứ không ai khác lại đã quay lại một thập niên sau đó.
925 tỷ USD đã Mỹ chi cho cuộc chiến ở Việt Nam. Vâng, nhưng thử hỏi bao nhiêu tỷ USD mà Liên Xô, Trung Quốc và phe XHCN đã rót cho miền Bắc kèm theo hàng triệu nhân mạng cũng ra đi không trở về?
Người miền Nam không chỉ có “những chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng choé”… Việt Nam Cộng hoà (VNCH), trong 20 năm, tuy chưa có một nền dân chủ hoàn toàn, phải đối mặt với tình trạng chiến tranh, nhưng đã có một nền kinh tế đa dạng, một xã hội văn minh, một nền giáo dục kỷ cương đáng tự hào, một tập quán sinh hoạt công cộng lịch lãm và tiến bộ. Những người gắn bó với VNCH có lý do chính đáng để tiếc nuối. Những thứ này sau 1975 đã dần dần bị băng hoại.
Còn “mấy chiếc xe đạp bóng lộn”, “cặp nhẫn vàng chóe”, “những chiếc máy Akai, radio cassette”, tất tật mọi thứ của miền Nam sau ngày 30/04/1975, muốn hay không muốn, chúng vẫn trùng trùng nối nhau ra Bắc. Tôi vẫn nhớ cuối năm 1975, hình ảnh ở khu tập thể quân đội số 3B đường Ông Ích Khiêm, Hà Nội. Cứ tối đến, hàng xóm quây quần, xúm xít ngồi xem phim qua chiếc Motorola của gia đình mang từ trong Nam ra. Máy truyền hình ở miền Bắc lúc đó là cả nột tài sản lớn.
Bài báo CAND viết tiếp:
“Cũng cần phải nhắc lại rằng: từ số tiền khổng lồ đó, Mỹ đã đổi ra 7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin; 7,85 triệu tấn bom đạn để rải xuống Việt Nam, giết chết khoảng 4 triệu người, gây thương tật cho hàng triệu người khác, nhất là những đứa trẻ nạn nhân của chất độc da cam/dioxin; tàn phá hàng ngàn thành phố, thị xã, làng mạc, trường học, bệnh viện, cơ sở tôn giáo…
Thế nhưng Huy Đức, Dương Thu Hương và một vài “nhà dân chủ” mới được “bơm”, cố tình không hiểu điều đó, họ tôn thờ tiện nghi vật chất hơn phẩm giá và lòng tự trọng của một dân tộc, sùng bái “bơ”, “sữa”… hơn xương máu của những người con dân đất Việt đã ngã xuống để có độc lập, tự do hôm nay!”.
Tôi không nghĩ rằng, “số tiền khổng lồ đó, Mỹ đổi ra 7, 85 triệu tấn bom đạn, để giết chết khoảng 4 triệu người và thương tật cho hàng triệu người khác”. Cái chết của khoảng 4 triệu người và thương tật của hàng triệu người khác có sự can dự của cả hàng triệu tấn đạn dược của Liên Xô, Trung Quốc. Cuộc tổng tấn công của Việt Cộng trong Tết Mậu Thân 1968, những cuộc pháo kích, đánh mìn, nổ bom vào các chợ, trường học, rạp hát… Cuối cùng, đây là con số của cả cuộc chiến. Chiến tranh, bên nào cũng đều phải sử dụng đến súng đạn.
Còn “7,5 triệu lít chất độc da cam/dioxin” diệt cỏ, phát quang của Mỹ không nhắm vào dân thường mà nhắm vào nơi ẩn trú của Việt Cộng. Có thể nó để lại di hại cho môi trường nhưng không quá bị thổi phồng như bộ máy tuyên truyền của cộng sản. Tôi đã vào sống trong Nam và đi nhiều nơi, ở đâu cũng thấy màu xanh cây lá. Những đám rừng bị chất độc da cam xa lắc lơ đâu đó tôi không có cơ hội nhìn thấy. Còn nạn phá rừng giờ đây khủng khiếp hơn nhiều. Bọn cơ hội bắt tay với các quan chức cộng sản phá rừng, lấy gỗ làm giàu, mà Trầm Bê hay Cường Đô La là những ví dụ. Thực phẩm độc hại mà dân Việt dùng hôm nay, chủ yếu từ Trung Quốc, công khai huỷ diệt nòi giống Việt, làm cho bệnh ung thư của Việt Nam ở vị trí cao nhất thế giới và mỗi năm chết khoảng 75 ngàn người, man rợ và bi thảm hơn nhiều. Người ta cứ thích nhớ mãi cái đã qua đi gần 40 năm mà cho phép mình “quên” hiện tại trước mặt!
Sùng bái “bơ”, “sữa” không ai hơn những quan chức cộng sản, những “đại gia” đỏ phè phỡn với ô tô siêu sang trọng, nhà lầu, người hầu kẻ hạ, con cái đi du học nước ngoài. XHCN không thấy đâu, nhưng tư bản chủ nghĩa ngấm sâu vào từng sinh hoạt nhỏ nhất của giới chức có quyền, của những ông “vua tập thể” trong triều đại phong kiến-cộng sản quái thai này.
Tôi quen thân với ông Nguyễn Lương Thuật, một cựu sĩ quan hải quân VNCH, cư ngụ ở Seattle, tiểu bang Washington. Chiều 29/4/1975 ông chỉ huy một chiến hạm và đã tiếp nhận hàng trăm người leo lên tàu di tản khỏi Sài Gòn., Ông đã đứng ngẩn ngơ nhìn con tàu xa dần bến bờ quê hương và thầm nghĩ, thôi, dù sao cũng đã chấm dứt một cuộc chiến, những người cộng sản đã thắng, đất nước thống nhất, mong rằng họ sẽ đưa đất nước phát triển, bình yên và dân chúng được hạnh phúc. Ông đã chết năm 2007 vì ung thư và mang theo giấc mơ vô cùng vị tha của mình xuống mồ.
Máu xương của những người con đất Việt đã ngã xuống, nước nhà thống nhất, độc lập, nhưng hoàn toàn không có tự do. Người Việt phải bỏ nước ra đi, tha phương cầu thực, sự chia rẽ vẫn nhức nhối. Đất nước nằm trong tay một tập đoàn bao gồm các băng nhóm trục lợi. Quyền tự do của công dân bị bóp nghẹt và đàn áp. Không có bầu cử tự do, không có báo chí tự do, cả một hệ thống chính trị là một nhà tù vĩ đại giam cầm, khống chế dân tộc.
Những người đã từng dấn thân, bị tù đày cho chính thể hôm nay đã phải thất vọng. Có lẽ câu nói của ông Huỳnh Nhật Tấn, cựu Phó giám đốc Trường Đảng tỉnh Lâm Đồng, mang tính đại diện nhất: “Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay“.
Cầm quyền 38 năm, và còn tiếp tục 39, rồi 40 năm và có thể sẽ lâu hơn, ĐCSVN đã chứng tỏ là một tập đoàn phản động, phản bội, chạy theo đồng tiền bất chấp lợi ích và chủ quyền lãnh thổ của đất nước. Nhân dân, những người đã bỏ xương máu để có nhà nước hôm nay, trở thành kẻ nô lệ, bị lừa gạt và sống trong sợ hãi của sự đàn áp, bị u mê bởi những trò mị dân “mua thần bán thánh”, hoặc bị lên đồng điên khùng bằng những chất kích hoạt khác. Đất nước là tổng thể của một bức tranh ô hợp, lạc loạn, kẻ có địa vị giàu có cứ tiếp tục giàu có thêm, kẻ bần cùng vật lộn với miếng ăn hàng ngày, phó mặc sự đời, kỷ cương phép nước và các giá trị đạo đức của xã hội đảo lộn.
38 năm “giải phóng” thực sự trở thành 38 năm kinh hoàng của thời kỳ phong kiến-tư bản man sơ, hoang dã với mỹ từ “kinh tế thị trường định hướng XHCN”. Vâng, chỉ mới “định hướng” thôi, còn tiến về đâu không biết. 38 năm đi hoài, đi loanh quanh, đi mãi về một nơi mà chẳng bao giờ biết nó là cái gì cả, có tồn tại hay không.
© 2013 Lê Diễn Đức – RFA Blog
người dân trong nước cũng chẳng chấp với những kẻ mang bệnh thần kinh thương nhớ! dù cho cầu cứu tới thượng đế chăng nữa thì ngài cũng phải bó tay!còn dân trong nước ta đã biết quá rõ họ là ai,họ giờ đây chỉ là những tên hề sống lây lất nơi xứ người,cố kêu gào để kiếm sống bằng những đồng tiền của đồng bào hải ngoại nhẹ dạ dễ tin mà thôi! họ càng manh động chừng nào thì mọi người trong và ngoài nước càng hiểu rõ sự thật về người cộng sản và càng kính phục người cộng sản!trong khi đó chính họ tự vạch ra cho mọi người thấy cái xấu xa của họ mà họ không biết!nói cách cụ thể là họ đang tự đào huyệt để chôn họ!cầu mong cho họ mỗi ngày lại nghĩ ra những trò điên mới để độc giả trong và ngoài nước có dịp xả stress.
Hồi 75, tôi chưa hiểu rỏ về thơì cuộc nên tôi hỏi ông bác của tôi, người mà tôi tin tưởng sự hiểu biết tình hình chính trị hơn người: taị sao nước Mỹ hùng mạnh như vậy mà laị thua viêt công. Ông buồn thảm trả lơì: mình thua chứ Mỹ đâu có thua. Bây giờ tôi mới thấm thía câu trả lời đó hơn và còn nghĩ thêm sự thua trận của miền nam chưa hẳn là sự thảm bại tệ hãi, mặc dầu là sự hy sinh to lớn nhưng phần nào góp vào sự tan rả chế độ cộng sản trên toàn thế giới và đang dần dần góp phần vào sự tiến hoá của nhân loại giống như đấng Christ bị đóng đinh trên thập tự giá vậy. Chúng ta không nên quá buồn thảm mà nhận ngày 30 tháng tư là ngày quốc hận mà là ngày Quốc Nạn nhưng trong tinh thần hy vọng.
VIẾT VÔ CÙNG CÓ LÝ !
BẢN TRƯỜNG CA VIỆT NAM
Rồi một cuộc chiến tranh đã thực sự xảy ra
Được gọi là cuộc chiến tranh cách mạng
Nó kéo dài từ Mùa thu tháng Tám
Năm Bốn lăm cho tới Bảy lăm
Tức giùng giằng dai dẵng suốt 30 năm
Và chỉ kết thúc vào ngày 30 tháng 4 năm đó
Một thế kỷ trước đã qua
Rồi một thế kỷ sau cũng đến
Mười ba năm dư lẻ lại qua rồi
Hôm nay đây
Cũng trong những ngày
Của sự cố 30 tháng 4 này
Ta muốn ngồi để viết lại
Tất cả những gì từng thấy
Con người thực
Cùng những việc đời cũng thực
Đời bình thường
Và những thứ văn nghệ nô vong
Những người dân tả tơi trong khói lửa đạn bom
Cùng những bài thơ, lời hát
Xưng tụng chiến tranh một cách nhiệt tình và vô tội vạ !
Khiến biết bao người chết không toàn thây là như thế đó
Cùng biết bao gia đình ly tán chua cay
Suốt ba thập niên nước mắt tràn đầy
Vinh quang nào đây
Hay thực chất chỉ toàn ai oán ?
Cuộc chiến tranh đó
Được gọi là nhân dân vì bởi thế
Mà nhân dân tự nguyện, hay chỉ bị ép vào ?
Cuộc chiến tranh Giải phóng
Nhưng lại làm cho nhân dân kinh sợ
biết là bao
Bởi Giải phóng gì đây
Hay phải chăng giải phóng khỏi ách
thực dân đô hộ ?
Thực dân Pháp đã đến nước ta từ non thế kỷ
Có biết bao nhiêu anh hùng từng đứng dậy cứu non
sông
Họ có quá nhiều
Đâu chỉ kể hết với vài dòng
Mà phải viết thành trăm nghìn cuốn sách
Và Thế chiến thứ hai lại tới
Phe Đồng Minh diệt Trục đến tan tành
Việt Nam tự giải phóng rồi
Những ngày độc lập mới phôi thai
Như cái kén chỉ mới phá được ra trong tự do dân chủ !
Nhà vua nói
Thà ta làm dân một nước
Nước tự do mới thật sự vinh quang
Có gì hơn nước độc lập trong đời
Dân hạnh phúc trong tự do dân chủ !
Nhưng bổng chốc sao đất bằng dậy sấm
Cuộc chiến kia lại tức khắc nổ ra
Nó được tự cho là giải phóng nước nhà
Nhưng là giải phóng theo quan điểm mới !
Ấy thế đấy
Quả Mác Lênin là thế đấy
Giải phóng ra khỏi tư sản để đi lên
Phải biến thành vô sản khắp toàn dân
Ngay cả non sông cũng phải thành vô sản !
Đó chủ thuyết Mác Ăng-ghen đưa lại
Nhằm tiến lên một thế giới đại đồng
Đâu sá gì mọi việc của núi sông
Bởi cần thiết thì toàn dãi Trường Sơn cũng đốt !
Kết cuộc đó, chuyện long trời lở đất
Cả Liên Xô, Trung Quốc đã nhào vào
Còn một bên, thì Mỹ với đồng minh
Thật hoành tráng, một bên xanh bên đỏ !
Bom trút xuống quả hàng hàng lớp lớp
Pháo tiếp nhau cày nát cả núi rừng
Dẫu đồng bằng thành phố thảy như nhau
Thanh niên từng lớp lớp bị xô vào lửa đạn !
Phải giải phóng, phải chống nhau cứu nước
Đỏ hay xanh, đều cả bạn lẫn thù
Bên miền Nam, bên miền Bắc thảy hăng say
Đâu có nghĩ mình chỉ như con chốt !
Cho dẫu Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam
Được một ngày dựng dậy
Cũng cờ kia xanh đỏ, sao vàng
Cũng hai bên thế giới, hận thù
Cũng trong mục đích tiến lên vô sản !
Và đô thị toàn những ngày sôi động
Luôn giăng giăng bao biểu ngữ xuống đường
Vì tự do, phải cứu lấy non sông
Phải đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào mới sướng !
Ôi bao lớp sinh viên càng phấn chấn
Chỉ thấy có Bác Hồ trong dạ mới ngoan
Cùng viết bằng máu thề, phải cứu lấy giang san
Phải độc lập, tự do là trên hết !
Tổ quốc đó, ba mươi năm cày xới
Bởi đạn bom, ngùn ngụt hận thù
Để ít ra ba đến bốn triệu người
Giống con rồng đành phải xương tan thịt nát !
Rồi miền Bắc cùng đi vào cải cách
Ruộng đất nhằm để tố khổ lẫn nhau
Hai chục vạn người, tính trước tính sau
Phải bị giết trong hỗn loạn và dã man hiếm thấy !
Tiếp theo đó, ngay miền Nam cũng thế
Cải tạo công thương, nghiệp chướng thế nào
Hàng vạn người bị buộc phải lên rừng
Bằng tay không đặng làm kinh tế mới !
Để đến đỗi, nhiều triệu người vượt biển ra đi không
nuối tiếc
Bỏ lại hết sau lưng mọi tài sản ruộng vườn
Và cả nửa triệu người phải mất mạng ở biển đông
Vùi trong sóng Thái Bình Dương vạn thuở !
Họ đâu biết được những tháng năm bao cấp
Cùng làm ăn tập thể, khắp mọi miền
Ra ruộng đồng theo tiếng kẽng, tiếng chiêng
Làm lếu láo, chờ tối về để tính bàn công điểm !
Sự đời thế, song dễ ai người dám nói
Chỉ lặng yên, như cả một bầy cừu
Hoặc có con nào cất giọng be be
Nào thể khác kiểu rập ràng ca ngợi !
Đời là thế, quả sự đời là thế
Có gì qua được ngưỡng sự độc tài
Sức mạnh nào hơn bạo lực cảnh sát công an
Để nhằm mọi người cùng tiến nhanh tiến mạnh !
Tiến vững chắc ! Lên con đường cộng sản
Dầu tấm thân, chỉ quần áo mong manh
Song tiếc làm sao, Liên Xô đổ cái rầm
Thế là hết, cả thiên đường đã mất !
Đành từ giả thôi con đường bao cấp
Quay trở lui lại kinh tế thị trường
Bành tan rồi, hội nhập kể từ đây
Nhưng cũng nào dám cắt cái đuôi chủ nghĩa !
Xã hội đó, muốn cười sao vẫn méo
Cười tương lai, méo quá khứ hận thù
Dẫu qua rồi, cuộc chiến mấy thập niên
Trong ảo tưởng một cuộc đời tốt đẹp !
Nay nhìn lại, Hoàng Sa xưa đã mất
Biết bao giờ thu lại mảnh giang sơn ?
Cả Trường Sa, cũng thấp thỏm từng ngày
Rồi cửa ngỏ Biển Đông, biết khi nào tiêu nốt !
Nay ta phải viết Bản Trường ca là vậy
Việt Nam ơi, sao lòng thấy nghẹn ngào
Năm bảy lăm, ta từ chối vượt biên
Cốt ở lại, cùng người dân chia sẻ !
Nay ôn lại, thật anh hùng ngu dại
Chia sẻ gì, chỉ có lụy vào thân
Và ngoài ta, cũng đâu hiếm anh hùng
Thảy đều lụy như ta, đâu có khác !
Bởi độc lập tự do, là quý nhất
Không tự do, độc lập cũng ra chi
Dẫu cá nhân, hay dầu cả nước non
Độc lập mất, thì tự do cũng mất !
Người độc lập không lụy ai, trong cuộc sống
Người tự do, chẳng hùa mị theo ai
Vì toàn dân nếu đều sợ công an
Thì thử hỏi còn gì là quý nhất !
Nhưng công an, bởi do ai điều khiển
Có phải chăng, cũng chỉ một số người
Vốn nắm quyền, mà dân chẳng bầu lên
Âu là thế, quả chỉ là định mệnh !
Lớp trước lớp sau, chỉ dàn hàng tiến tới
Quan hàng quan, và dân cũng hàng dân
Vua vẫn do đám quan lại cơi lên
Chỉ có đám dân den, vẫn chỉ là dân đen vạn đợi !
Nào hỏi có ai biết gì, về tự do dân chủ
Dân hay vua, cũng mù tịt thế thôi
Một thế cờ chua, đã được xếp vậy rồi
Âu đành đánh, khác gì chơi cờ thế !
Chơi cờ thế, đố có ai người ngoài thắng cuộc
Hệt cờ gian bạc lận, giữa cuộc đời
Bàn cờ kia, dân chủ lẫn tự do
Thử hỏi lại, ai vốn là người đã từng sắp sẳn ?
Là Các Mác, Lê Nin hay những ai sau đó
Thế cuộc này, thế giới có những ai
Hay hỏi xem, từ nguồn cội Hùng Vương
Bản Trường Ca Việt Nam có bao giờ là như thế !
Ta muốn viết, nhằm để lớp sau xem tới
Dẫu ngàn năm sau, cũng nhớ mãi lịch sử này
Nó như con rồng, con phượng được vẽ vời
Ngay trên nền trời, giữa đám mây vân cẩu !
Dân nhìn xuống, có thể nào thấy được
Bởi chuyện làm ăn, hay đồng áng hàng ngày
Nhưng chỉ hiềm, cả một đám vong thân
Bỏ ra hết cuộc đời cốt để nhằm xưng tụng !
Dân è cổ, đặng chúng ngồi trên cổ
Chúng ngu dân, và ru ngủ người dân
Hỏi người dân có khi nào nhìn thấy chúng không
Hay cả thân mình chúng to kềnh vẫn che mặt trời tối lại !
Dân cảm thấy có sức người đè lên cổ
Nhưng nhìn lên, đâu có thấy được nào
Chỉ một ánh hào quang dân chủ, tự do
Hào quang ảo, lẫn giữa vùng đen tối !
Mong một sớm, xóa mây mù đen kịt
Nền trời xanh trong sáng lại hiện ra
Ánh hào quang thật sự tự mặt trời
Ánh hào quang đã có tự ngàn đời trên đất nước !
Võ Hưng Thanh
(27/4/2013)
“Thiên thời,Địa, lợi,Nhân hòa “,xin ngẫm cho các công việc đại sự.Thất bại của VNCH là do Thiên thời(Sao chổi Kohoutek xuất hiện rất rõ ràng trên bầu trời MNVN từ cuối năm 1973 đến đau năm 1974 mọi người đều thấy ,nó quét dọc MNVN ,sáng sớm còn nhìn được dài tới 5,6 m),hiện tượng thiên văn này được tiên đoán có sự ra đi (quét) của một Chính Quyền.Vì vậy người dược không có gì để tự hào ,tuy rằng nười ra đi đương nhiên chịu đau khỏ chua cay ấm ức.
Ngày 30 tháng 4 năm 1975 khi bộ đội cụ Hồ dốc toàn lực quyết chiếm miền Nam thì hàng hàng lớp lớp người dân “giải phóng” khỏi cuộc đời!
Không kể hàng trăm ngàn dân được hay bị “giải phóng” thoát khỏi đời sống trên quốc lộ 13 khi di tản chiến tranh, mà còn hàng trăm, hàng ngàn người khác được “giải phóng” khỏi cuộc đời bởi những họng súng của quân giải phóng!
Tiết lộ bí mật khủng khiếp: tháng 4/ 1975, VC tàn sát cả 1 làng ở Xuân Lộc:
Suốt đêm 28-29 cầu không vận di tản rền rĩ trên đầu, đến gần sáng thì vơi đi nhiều. Trước nhà tôi tấp nập những người đi phá kho, hôi của đi ngang, có người còn bỏ lại nguyên bao phân ure. Đến gần trưa thì nghe tiếng súng ở mé sông, người ta bảo hoà bình rồi. Mẹ tôi dắt tôi về ngoại, trên đường toàn giấy, tài liệu, quần áo, xe hơi, và nhiều người vẫn đang hôi của. Chiều hôm đó tôi ra đường chơi với một anh bạn, anh này cho tôi một lon cocacola vừa lấy trong kho, hai đứa vừa đi vừa uống, tôi thầm nghĩ vậy là không ai chết nữa rồi, mừng quá (cậu tôi chết mất xác trận An Lộc năm 72). Dù sau đó là những năm khó khăn, nhưng có lẽ không ai không vui mừng vì hoà bình. Cũng không nhiều người biết rằng Polpot được hỗ trợ bởi TQ và cả Mỹ (dưới danh nghĩa viện trợ CAM 3 phái) bắt đầu lôi ta cuộc chiến mới
dungX67 nói
“Đa phần người Việt (VNCH) chạy qua Mỹ chứa đựng hận thù. Tôi chỉ thấy họ mang tư tưởng chống lại đất nước, phá hoại kinh tế. Đó là họ đang gây thù với gần 90 triệu người VN trong nước. Không làm việc gì có lợi chỉ mở miệng ra là chống, chống và chống … tới … chống gậy.”
Bạn này nói sai, đa số người Việt chạy qua Mỹ không chứa đựng hận thù, thực ra đa số người Việt chạy qua Mỹ rất Yêu quí cái TỔ CÒ XÃ HỘI CHỦ NGHĨA THỔ TẢ VIỆT NAM
“vietha says: 24/04/2013 at 01:02 hai lúa say: 21/04/2013 at 17:18
Quan hệ Mỹ Việt không có gì bị ảnh hưởng bởi chuyện nhân quyền đâu.
- – -
Chúng ta đừng hy vọng hão huyền hay đề cao cái chuyện nhân quyền này sẽ ảnh hưởng đến quan hệ hai nước.
- – -
vk mỹ says: 23/04/2013 at 09:56 Hai lúa chỉ được cái nói đúng:
Riêng ở VN, Mỹ chỉ thỉnh thoảng khơi khơi vài chữ nhân quyền cho vui lòng một vài vị nghị sỹ Hoa Kỳ mà thôi. “
Đúng vậy, nhân quyền ở VN có được hay không, dân chủ tự do có đuọc hay không, là tùy theo người Việt nam, chứ không hoàn toàn tùy thuộc vào HK .
Ngày nào người VN, trí thức VN còn cúi đầu & gập lưng hùa theo bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, tiếp tay bạo quyền cộng sản lừa dối người dân VN, thì còn khó mà mong nhân quyền dân chủ tự do cho VN !
Ngày nào người VN, trí thức VN còn cúi đầu & gập lưng hùa theo bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, tiếp tay bạo quyền cộng sản lừa dối người dân VN:
bịp bợm tung hô chế độ cộng sản Hồ chí Minh độc tài gian ác, dưới cái lá đa “cộng hòa xã hội chủ nghĩa”, dưới cái lá nho “dân chủ cộng hòa” mô đen Hồ chí Minh, đỏ máu hàng ngàn người dân Quỳnh Lưu, đẫm máu hàng trăm ngàn nông dân miền bắc & đẫm máu hàng triệu, hàng triệu người dân mièn nam tự do, là “ưu việt”, là “bản chất của chế độ dân chủ & tự do”
bịp bợm tung hô “19-5 sinh nhật bác Hồ chí Minh” trong khi 19-5-1946 là ngày Hồ chí Minh đứng giữa lòng Hà nội phất cao lá cờ đỏ sao vàng đón quân Pháp tiến vào Hà nội, dâng nền độc lập của VN cho Pháp, mà để che mắt nhân dân hà nội về việc cộng sản Hà nội treo cờ đỏ sao vàng đón Pháp, Hồ chí Minh và bọn cộng sản VNDCCH phải phao lên 19-5 là sinh nhật Hồ chí Minh…
bịp bợm tung hô hành động phản quốc của Phạm văn Đồng ký bản văn tự Hoàng sa dưới sự chứng giám của Hồ chí Minh & Võ Nguyên Giáp & Lê Duẩn & bộ chính trị cộng sản 1958, là “mưu cao”
bịp bợm tung hô cuộc chiến tranh Hồ chí Minh, cuộc chiến tranh huynh đệ tương tàn, 20 năm người Việt ta miền bắc theo lời bác Hồ chí Minh gian ác bịp bợm dạy dỗ, lùng sục thảm sát hàng triệu người Việt mình trong nam,
bành trướng chủ thuyết Mác Lê tội ác vào miền nam, áp đặt chế độ cộng sản VNDCCH độc tài đê tiện gian ác lên người dân miền nam, chà đạp quyền sống, tước đoạt quyền công dân, tài sản & quốc khố của người dán miền nam…, phục vụ cho lòng tham cộng sản, phục vụ cho tham vọng quyền lực bệnh hoạn của bọn cộng sản VNDCCH đê tiện gian ác, là “thống nhất & giải phóng”…
thì còn khó mà nói đến nhân quyền & dân chủ & tự do & pháp trị cho Việt nam
Ngày nào người VN, trí thức VN còn cúi đầu & gập lưng dưới ách cai trị cộng sản, còn hùa theo bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian, tiếp tay bạo quyền cộng sản lừa dối người dân VN,
bịp bợm tung hô cuộc phản bội tháng 8, cuộc cướp quyền nước VN đặt vào tay bọn cộng sản Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng, bọn tay sai tàu cộng & bọn lão thành bán nước, chuyên gia ký văn tự bán nước, là “cách mạng tháng 8″ thì còn khó mà mong nhân quyền dân chủ tự do cho VN !
[cái cốt cách cộng sản của tập đoàn cầm quyền VNDCCH từ 2-9-1945, sau khi chính quyền VN không cộng sản bị bọn cộng sản Hồ chí Minh & Phạm văn Đồng cướp đoạt, đã gây tai hại không cùng cho VN.
Cái lá nho "dân chủ cộng hòa" va những lời lẽ Hồ chí Minh copy từ những phát biểu dân chủ tự do nhân quyền của Mỹ & Pháp, đặt vào bài diễn văn nhậm chức, nhân dịp Hồ chí Minh đăng quang chức chủ tịch nước ngày 2-9-1946,
đã không che đuọc cái cốt cách bà phó Đoan nơi Hồ chí Minh [bà phó Đoan, miêng thì hô hoán "ối ông đội xếp ơi nó hiếp tôi, body thì uốn theo nhịp chày giã gạo của Xuân tóc Đỏ] , không che được cái thuộc tính nói một đăng & làm một nẻo của Hồ chí Minh, chỉ làm lộ ra rõ hơn cái cốt cách cộng sản của Hồ chí Minh trước các chính quyền & các quốc gia dân chủ tự do, những cường quốc vừa chiến thắng cuộc đệ nhị thế chiến, vừa chiến thắng độc tài Đức quốc xã & quân phiệt Nhật, nay phải đối phó với độc tài Nga cộng sản], khiến cho VN, từ ngày 2-9-1945 dưới ách cai trị của bọn cộng sản, bị bỏ rơi…,
Cái cốt cách cộng sản của Hồ chí Minh, ngay tu ban dau đã gây tai hại khôn cùng cho VN, tiếp theo đó là những hành động tội ác & phản quốc của HCM & cộng sản VN, những kẻ cướp quyền nước VN & nam quyen nuoc VN từ tháng 8-1945, de qua 1946 thi ruoc Phap vao VN, 1950 rước tàu cộng vào VN, dựa vào súng đạn Tàu cộng & dựa vào sự chống lưng của tàu cộng, xây dụng & củng cố chế độ & ách cai trị cộng sản, đàn áp trí thức & trấn lột dân nghèo & mãi quốc cầu vinh & ăn cắp quốc khố… , xô đẩy đất nước dân tộc VN vào tang thương triền miền trong suốt trên 60 năm VN dưới ách cai trị cộng sản HCM,
Vì thế mà phải gọi cuộc cướp chính quyền tháng 8-1945 là cuộc phản bội tháng 8″]
Nhân quyền tại VN có đuọc tôn trọng hay không, không tùy theo Hoa kỳ.
Nhân quyền tại VN có đuọc tôn trọng hay không,là điều tùy theo trí thức VN, quân nhân VN,
ngày nào “một bộ phận không nhỏ” trí thức VN, tướng lãnh VN còn lải nhải những luận điệu bịp bợm làm chứng gian như trên, thì ngày ấy còn khó mà mong có nhân quyền tại VN .
Ngày nào trí thức VN, tướng lãnh VN biết nói lên tiếng nói của lương tâm mình, lương tâm của người Việt nam, lên án sự tàn ác & vong bản ngoại lai tay sai tàu cộng của Việt cộng & Hồ chí Minh,
hoặc chí ít, biết ngậm miệng, giữ lại trong mồm những lời nói bịp bợm ca ngợi cộng sản, không cho những lời lẽ rắn rết ấy thoát ra, làm ô nhiễm môi trường sống của người VN, ngày ấy mới có triển vọng nhân quyền, dân chủ tự do cho VN
Thế giới có cái cộng đồng nào kỳ lạ như cộng đồng việt nam CC ở mỹ, không chỉ chống cs, họ chống tất cả đất nước quê hương dân tộc từ dân thường đến hàng hóa cứ xuất xứ vn là họ chống? phải chăng bao năm tay sai ngoại bang từ đời ông cha họ chống nhân dân để sống lên nó ngấm vào máu họ rồi-hết thuốc chữa!!!???
Đa phần người Việt (VNCH) chạy qua Mỹ chứa đựng hận thù. Tôi chỉ thấy họ mang tư tưởng chống lại đất nước, phá hoại kinh tế. Đó là họ đang gây thù với gần 90 triệu người VN trong nước. Không làm việc gì có lợi chỉ mở miệng ra là chống, chống và chống … tới … chống gậy.
Luận điệu của Hán gian.
Bài viết này vẫn lặp lại những luận điệu cũ rích , thổi phồng sự giúp đỡ về vật chất của các nước cho Việt nam để ” hợp thức hóa ” sự có mặt của đạo quân khổng lồ Hoa kỳ ở Việt nam .Vẫn đánh lạc hướng dư luận bằng chiêu bài Hoa kỳ bảo vệ ” tiền đồn tự do ” và ” miền Bắc ” mở rộng ” chế độ cộng sản ra toàn Việt nam ” !
Một sự thật mà ai cũng biết , cuộc chiến tranh Việt nam là cuộc chiến của nhân dân Việt nam chống lại sự có mặt của người Mỹ , trong cuộc chiến này , chính nhân dân miền Nam là những người hy sinh nhiều nhất bởi bom đạn Mỹ , mà không phải là người Liên xô hay Trung quốc …..nào khác .
Và một sự thật nữa , cho đến tận ngày nay nước Mỹ vẫn bị căm thù nhiều nhất trên thế giới , mà sự tồn tại của các tổ chức khủng bố là một trong những minh chứng rõ ràng !
Ba sạo hoài…
Có oan hồn của hơn 200000 nạn nhân bị giết Vì Đấu Tố CCRD làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI DÂN NAM…
Có oan hồn của hơn 7000 nạn nhân miền Nam bị giết tại Huế ngay ngày Tết 1968 cúng kiến Ông Bà làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI DÂN NAM….
Có oan hồn của hơn 10000 nạn nhân miền Nam bị giết bởi pháo kích của Cộng Sản ngay tại nhà thuơng & nhà thờ An Lộc năm 1972 làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI DÂN NAM….
Có oan hồn của cả hàng ngàn nạn nhân miền Nam bị giết trên quốc lộ máu do pháo kích của Cộng Sản khi di tan làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI DÂN NAM…
Có oan hồn của bao người lính Việt Nam Cộng Hòa ngã xuống.. để cố ngăn cản thảm họa Cộng Sản lên đầu dân Việt làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI DÂN NAM…
Có oan hồn của hàng trăm ngàn THUYỀN NHÂN bị chết chìm chết giết để cố tình trốn khỏi Việt Nam sau khi Cộng sản bức tử thành công Việt Nam Cộng Hòa làm nhân chứng của Công LÝ là CỘNG SẢN GIẾT HẠI GÂY KHỔ ĐAU CHO DÂN NAM…
Muốn liệt kê nữa , còn nữa….
CHO NÊN LÀ CUỘC CHIẾN TẠI VIỆT NAM 1954–1975 LÀ CUỘC CHIẾN CỦA NHÂN DÂN VIỆT NAM KHÔNG CỘNG SẢN NGĂN CẢN & ĐỐI ĐẦU VỚI CHỦ NGHĨA CỘNG SẢN DO TRUNG QUỐC LIÊN XÔ HẬU THUẨN
Việt Nam Cộng Hòa bị bại trận trước chiếc Xe tang T54 của Liên Xô nên tên của nước nhà mới có hai chử ” CHỦ NGHĨA ” nhục nhã ở đầu , cùng búa cùng liềm như bọn Hán Cộng Sản.
Chóng mắt mà xem CSVN tồn tại được thêm bao lâu !
Và vẫn là chiêu bài ” Bắc việt ” cưỡng chiếm ” Nam việt ” . Nên hiểu rằng , nếu không có đạo quân ” nhân từ ” Hoa kỳ và đồng minh tràn ngập lãnh thổ miền Nam Việt nam , thì đã không có cuộc chiến tranh Việt nam kéo dài và tàn khốc nhất trong lịch sử như thế , và nếu chỉ có ” Việt nam Cộng hòa ” ” chiến đấu bảo vệ tự do ” thì cuộc chiến tranh này kéo dài lắm cũng chỉ 2 năm là kết thúc ( 1973 – 1975 ) !
Chiêu bài này cho đến ngày nay Hoa kỳ vẫn áp dụng thành công khi can thiệp quân sự vào các quốc gia nhỏ bé khác một khi các nước này có bất ổn về xã hội , áp đặt một trật tự mới theo ý đồ của Mỹ ( Iraq , Afganixtan , Liby…..và hiện nay là Xiry )!
Chân lý thuộc về kẻ mạnh , nhưng đôi khi thực tế đã chứng minh chân lý này không đúng hoàn toàn , khi đế quốc Mông cổ đang làm mưa làm gió trên khắp thế giới , tất cả các quốc gia , kể cả nhà Nguyên cũng phải quy phục , thì không ai ngờ rằng có một nước An nam nhỏ bé lại đánh bại Triều đại Nguyên Mông đến 3 lần , họ thua vì họ đã không hiểu được tinh thần dân tộc và lòng yêu nước của người An nam .
Và 700 năm sau , một đế quốc khác là Hoa kỳ lại thất bại nhục nhã trên chính mảnh đất Việt nam , họ thua bởi trước khi đưa quân tới Việt nam họ đã không nghiên cứu kỹ lịch sử chống ngoại xâm của đất nước này !
Thử tự hỏi trong số 90 triệu người trong nước có bao nhiêu người yêu thích chủ nghĩa cọng sản? Người này thật ấu trĩ.