WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Việt Nam ơi! 30 tháng 4 ngày ấy… bây giờ

30thang4 

Tôi lại viết về ngày Quốc Hận 30 tháng 4 – như một nén hương lòng kính dâng lên anh linh các chiến sỹ, quân dân cán chính Việt Nam Cộng Hòa đã vị quốc vong thân. Đặc biệt, xin thành kính tưởng nhớ những chiến sỹ, thuộc các quân binh chủng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa vì quyết tâm bảo vệ nền tự do cho người dân Nam Việt mà đã hy sinh oanh liệt trong những ngày tàn cuộc chiến vào thánh tư đen năm 1975. Viết về ngày đau thương này của dân tộc Việt, tôi cũng xin thành kính tri ân các vị trưởng bối là Sỹ Quan, Hạ Sỹ Quan và quý  thân hào, nhân sỹ của Việt Nam Cộng Hòa đã vì sự an nguy của chính thể Việt Nam Cộng Hòa và của nhân dân Miền Nam mà đã hy sinh một phần máu xương của mình trên các chiến trường và đã phải trải qua nhiều năm tháng tù đày khổ sai trong các trại lao cải của cộng sản sau ngày mất nước 30 tháng 4 năm 1975.  Đây là một trong những lý do chính yếu thúc dục tôi tiếp tục viết ngày quốc hận vào mỗi dịp tháng tư về.

Khi quý độc giả đang đọc những dòng chữ này, thì  trên khắp mọi miền của đất nước Việt Nam lại đang được giăng đầy băng rôn, biểu ngữ và cờ cờ máu để ăn mừng ngày “thắng cuộc”, mừng ngày cưỡng chiếm được hoàn toàn miền Nam, mà “Bác và đảng” gọi là giải phóng dân tộc. May thay đa phần người dân Việt Nam ngày nay đã sáng mắt ra cả rồi về cái chế độ cộng sản, về cái thiên đường ảo vọng Xã Hội Chủ Nghĩa, nên những băng rôn, những cờ xí đó lại trở thành những dấu chỉ nhắc nhở cho toàn dân về  những đau thương tang tóc mà hàng triệu người Việt Nam phải gánh chịu trong suốt cuộc chiến kéo  dài ròng rả 20 năm với hơn 1,100.000 người anh em ở bên kia chiến tuyến đã phải sinh Bắc tử Nam khi tham gia vào cuộc chiến tranh “giải phóng dân tộc” mà thực chất là thực hiện nghĩa vụ Quốc Tế Cộng Sản Hồ Chí Minh đã thừa hành từ Stalin, Mao Trạch Đông và từ các lãnh tụ khác của Đệ Tam Quốc Tế dưới chiêu bài “giải phóng Miền Nam, thống nhất tổ quốc” mà thực chất là  nhằm nhuộm đỏ vùng Đông Nam Á theo mưu đồ và tham vọng của Quốc Tế Cộng Sản. Chỉ cần nhìn lại mối tương quan giữa hai miền Nam-Bắc Triều Tiên hiện nay thì ai ai cũng dễ dàng  thấy được cái mỉa mai chua chát của cụm từ “giải phóng Miền Nam Thống Nhất Đất Nước” của cộng sản Bắc Việt. Dù rằng ở Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa thuở đó, người dân chưa phải chết đói đến hàng triệu người hay phải ăn cả thịt đồng loại, phải giết cả con ruột để có thịt cho bữa ăn như ở Bắc Triều Tiên hiện nay, nhưng toàn thể dân chúng miền Bắc XHCN thuở đó cũng đã từng đói đến mờ mắt, đói đến ù tai, bởi cứ phải thiếu đói triền miên từ năm này đến năm khác do chính sách quản lý cái bao tử của người dân để dễ cai trị bằng chế độ tem phiếu. Thực phẩm chủ yếu của phần đông dân chúng là sắn khoai, là rau rừng, là măng tre thì cũng có khác mấy so với xã hội Triều Tiên hiện nay! Lương bổng cho cán bộ công chức dưới Miền Bắc XHCN cũng đã từng được quy đổi thành phân đạm, củi, than đá để chi trả thì ở Triều Tiên hiện nay cán bộ, công nhân viên chức hiện cũng đang được trả lương bằng phân đạm, nhân sâm và bút chì. Cả ở Miền Bắc Xã Hội Chủ Nghĩa thuở đó và Bắc Triều Tiên hiện nay, sự no đủ chỉ tồn tại trong phạm vi những gia đình của các lãnh đạo đảng và nhà nước và gia đình của các đảng viên cộng sản cao cấp mà thôi, vì ngân sách quốc gia chủ yếu dành cho quân sự, dành để trang bị vũ khí để để khủng bố và tàn sát đối phương, kể cả đồng bào ở bên kia chiến tuyến, là những người có chung dòng máu, có cùng màu da, nước tóc nhưng lại khác nhau về ý thức hệ.

Với khẩu hiệu tất cả cho tiền tuyến, tất cả để giải phóng Miền Nam, ngay cả nền giáo dục cũng không được coi trọng, không được đầu tư đúng mức, cho nên cả xã hội Miền Bắc dù không phải đều “dốt đặc”, nhưng cũng chỉ ở mức “hay chữ lỏng” bởi không đủ ngân sách cho hệ thông giáo dục căn bản 12 năm, người miền Bắc lúc bấy giờ chỉ học 10 năm là hoàn tất hệ trung học, thậm chí những thanh niên đang học dở dang lớp cuối cấp mà xung phong vào bộ đội là được ‘đặc cách” cho luôn cái bằng tú tài, bởi đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam thừa biết rằng một khi đã đi vào cuộc chiến tranh không cân sức đó, thì có mấy thanh niên Miền Bắc có được cơ hội trở về đâu. Chính vì thế mà đã xãy ra nhiều chuyện dở khóc dở cười khi cộng quân bắc Việt chiếm được Sài gòn.

Chuyện kể rằng một đơn vị bộ đội sau khi chiếm được kho quân nhu của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã phát hiện ra trong kho còn rất nhiều thực phẩm đóng hộp, mà người Miền Nam gọi nôm na là đồ hộp, họ liền phân loại các loại thực phẩm cao cấp để cung ứng riêng cho Bộ Chính Trị Trung Ương đảng theo chế độ “đại, đại táo”, trong đó món cao cấp nhất phải kể đến là món “thịt chó đóng hộp” theo cách dịch “nóng” của một cán bộ cao cấp của đơn vị tiếp quản kho quân nhu này, khi thấy trên hộp thịt ghi là “Dog food” vậy là toàn bộ số lượng “thịt chó đóng hộp” này được chuyển về Hà Nội để cung cấp cho các “đồng chí” Tôn Đức Thắng, Lê Duẫn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Văn Tiến Dũng, Phạm Hùng và tất cả Bộ Chính Trị Trung Ương Đảng Cộng Sản ở Hà Nội phải ăn suốt 3 năm từ 1975 đến cuối năm 1978 mới hết cơ số “thịt chó đóng hộp” này. Và trong năm 1978 khi Đồng Bằng Sông Cửu Long bị trận lũ lịch sử nhấn chìm toàn bộ hoa màu của nông dân chưa kịp thu hoạch, thì tổ chức Lương Nông Thế Giới FAO đã cử đặc phái viên đến Việt Nam để khảo sát mức độc thiệt hại, nhằm kịp thời cứu trợ, lúc này lãnh đạo cao nhất của đảng là tổng bí thư Lê Duẫn tổ chức chiêu đãi khách quý tại Văn Phòng Trung Ương đảng, và món ăn cao cấp là chiến lợi phẩm “thịt chó đóng hộp” của đế quốc Mỹ viện trợ cho quân đội đồng minh VNCH được đem ra đãi khách, như một niềm tự hào về chiến thắng vĩ đại của đảng CSVN đối với chế độ Mỹ Ngụy ở Miền Nam, và cũng chính lúc này chuyên gia của FAO đã phát hiện ra rằng cả bộ chính trị trung ương đảng cộng sản Việt Nam đã ăn thức ăn của chó, “Dog Food”, vốn là thịt ngựa được đóng hộp để làm thức ăn cho “Quân Khuyển” của quân đội Mỹ và Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đã trở thành món ăn cao cấp của Bộ Chính Trị, Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam nhờ vào chính sách ưu việt của nền giáo dục XHCN Việt Nam đào tạo ra những nhà phiên dịch dịch “nóng” dịch thức ăn của chó thành ra thịt chó!

Tất nhiên trong số những cán binh cộng sản có bằng tú tài khi chưa hoàn tất chương trình trung học mà được đặc cách thuở đó cũng có nhiều người sống sót và trở về sau cuộc chiến và tất nhiên là trí tuệ đỉnh cao, họ đã trở thành những cán bộ lãnh đạo cao cấp của đảng và nhà nước đỉnh cao trí tuệ trong công cuộc kinh bang tế thế, nhờ vậy mà sau 38 năm “giải phóng Miền Nam thống nhất đất nước” hàng trăm ngàn thiếu nữ Việt đã được xuất dương đến nhiều quốc gia để làm “gái tứ thời” hàng triệu thanh niên Việt được xuất khẩu cũng sang nhiều quốc gia khác để làm lao nô… thật vô cùng vinh quang thay cho đảng cộng sản Việt Nam, lãnh đạo đất nước để biến thần dân của mình thành nô lệ và điếm đĩ quốc tế! Và cũng vì được “quán triệt” rằng thịt chó là thực phẩm cao cấp, từng được “tiến” vua Lê Duẩn và Bộ Chính Trị, nên các lao nô Việt Nam ở Đài Loan hôm 08 tháng 4 vừa qua đã bắt trộm 2 chú chó Tiểu Hắc và Happy ở một chợ cá tại Đài Loan để giết thịt, hậu quả là cả 5 cẩu tặc là những lao nô Việt Nam này đều đã bị bắt, bị phạt quỳ và “bái cẩu” suốt 2 tiếng đồng hồ trước hơn 10 kg thịt chó mà cảnh sát đã thu được trong tủ lạnh của họ, họ phải đốt nhang đèn, vàng mã và khấn vái xin được “vong cẩu” xá tội! Lại một vinh quang nữa cho đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam khi thần dân của mình phải đi bái lạy hai chú chó xứ Đài Loan!

Video: NHỮNG CHÁU CON GIẶC HỒ TIẾN VỀ ĐỒNG BẰNG VỀ “GIẢI PHÓNG” THÀNH ĐÔ

Sở dĩ người viết phải nêu lên những câu chuyện này là để thấy rằng việc kết thúc sự tồn tại của nước nhà nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam chính là một nổi bất hạnh lớn của dân tộc Việt Nam, là một thảm họa lớn của đất nước Việt Nam, bởi hành động cưỡng chiếm miền Nam của cộng quân Bắc Việt thực sự không phải là công cuộc giải phóng dân tộc như luận điệu tuyên truyền của cộng sản Hà Nội cũng như của một số phần tử trí thức xuẩn động ở miền Nam trong cái tổ chức gọi là “Chính Phủ Lầm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” lúc bấy giờ, bởi xét cho cùng cả nhà cầm quyền cộng sản Hà Nội và “Chính Phủ Lầm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” thực chất chỉ là tay sai của Quốc Tế Cộng Sản, đang tiến hành cuộc chiến tranh ủy thác, để mở rộng tầm ảnh hưởng của cộng sản xuống khu vực Đông Nam Á mà thôi, cho nên những trí thức mù quáng và xuẩn động đã thành lập nên cái “Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam” và cái “Chính phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam” như Huỳnh Tấn Phát, Ung Ngọc Kỳ, Phùng Văn Cung, Nguyễn Đóa, Lưu Hữu Phước, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình… thực chất chỉ là những tay sai của cộng sản Bắc Việt, nghĩa là tay sai của những tay sai hay nô lệ của những nô lệ thì còn gì ô nhục cho bằng!

Ấy là chưa kể đến những tội ác mà những kẻ nô lệ cộng sản cũng như những kẻ nô lệ của nô lệ cộng sản đã gây ra cho đất nước, cho dân tộc Việt Nam trong suốt cuộc chiến tranh xâm lược để tranh giành quyền lực, cũng như những đau thương tang tóc mà cả dân tộc Việt Nam phải gánh chịu trong suốt 38 năm qua sau ngày tàn cuộc chiến.

Xét về phương diện ngữ nghĩa, theo tự điển Mariam Webster Dictionary thì “Giải Phóng” – Liberate hoặc Emancipate – có nghĩa là làm cho được tự do, cho thoát khỏi địa vị nô lệ hoặc tình trạng bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc. Như vậy, một xứ sở đang bị nô lệ chế độ cộng sản Nga – Tàu với những con người đang bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc bởi Quốc Tế Cộng Sản và đang vô cùng đói nghèo lạc hậu và ngu dốt thì làm sao có thể đi giải phóng cho một xứ sở tự do, dân chủ, văn minh và thịnh vượng được? Nếu có ai đó nói rằng chế độ cộng sản bắc Triều Tiên đang đấu tranh để giải phóng Nam Hàn thì cả những lãnh tụ chóp bu của cộng sản Hà Nội cũng phải cười mũi vì cái nghịch lý đó, thế thì tại sao đến nay những người cộng sản và cũng không ít dân chúng Bắc Kỳ XHCN vẫn tin rằng cuộc chiến tranh Việt Nam là cuộc chiến tranh giải phóng dân tộc và ngày 30 tháng 4 năm 1975 là ngày giải phóng Miền Nam?

Sao lại có chuyện kẻ nghèo khổ, đói rách đi giải phóng cho người giàu có, thịnh vượng?

Sao lại có chuyện kẻ nô lệ, bị khống chế, ràng buộc lại đi giải phóng cho những người tự do?

Sao lại có chuyện một xứ sở mông muội, ngu tối, lạc hậu vì bị bưng tai bịt mắt lại đi giải phóng cho một xứ sở văn minh hiện đại và khai phóng?

Để rồi mọi trật tự trong xã hội đều bị đảo lộn: Những người giàu có, thịnh vượng bị biến thành những kẻ khố rách áo ôm, không cửa không nhà. Một xứ sở văn minh hiện đại bị biến thành một xứ sở u tối, lạc hậu và mông muội và đói nghèo. Những người đang tự do và những người đang bảo vệ nền tự do bị biến thành  những kẻ nô lệ,  tù tội bị cai quản, bị giáo huấn bởi những thành phần vô học thức và đại ngu xuẩn.

Và thế là đã 38 năm rồi, cái xã hội bị đảo lộn trật tự đó đã hoàn toàn bị lưu manh hóa: Đất nước bị cai trị bởi những kẻ lưu manh chính trị, xuất thân từ tầng lớp bần hàn, ít học. Nhân sĩ trí thức trở thành những con người nhu nhược, đớn hèn chỉ biết cầu an hưởng lạc để chờ ngày nhận cái sổ hưu. Đạo chích trở thành một thứ tôn giáo phổ thông trong xã hội: Quan quyền trấn cướp ruộng vườn, ao đầm, đất đai nhà cửa của dân nghèo. Giang hồ thảo khấu lộng hành ở mọi nơi, mọi lúc, cướp của giết người, hãm hiếp xãy ra dường như trong từng ngày một ở khắp mọi nơi. Công an, quân đội không phải để quốc phòng hay bảo an xã hội mà chỉ để trấn áp những người dân có tư tưởng bất đồng với chế độ, có lời nói và hành động đi ngược lại với lợi ích của đảng và của những kẻ cầm quyền. Còn lại sự an nguy của quốc gia, sự tồn vong của dân tộc chỉ là chuyện vặt! Cứ để cho dân tộc Trung Quốc anh em đến chiếm giữ dùm cho đảng ta các ngư trường và các vùng biển đảo. Cứ để cho những ngư thuyền của nhà nước Trung cộng anh em đâm chìm tàu thuyền của Ngư phủ ta, và trấn cướp hết ngư cụ hải sản của ngư phủ ta, nhưng quyết không để cho những tranh chấp biển đảo làm ảnh hưởng đến mối quan hệ truyền thống, “môi hở răng lạnh” giữa hai đảng hai chính phủ mà “Bác Hồ và Bác Mao” đã dày công xây đắp. Vì 16 chữ vàng và 4 tốt, lực lượng quân đội nhân dân Việt Nam và công an nhân dân Việt Nam quyết tâm tiêu diệt tất cá mọi cá nhân, tổ chức dám chống lại sự xâm lược của đảng và nhà nước Trung cộng anh em. Thậm chí, để bảo vệ đảng và chế độ cộng sản Việt Nam, ngành công an sẵn sàng nghiền nát cả dân tộc này. Đó là chủ trương lớn của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam.

Và tất cả đó là thành quả của công cuộc giải phóng Miền Nam, thống nhất tổ quốc.

Và một chủ trương lớn nữa của đảng là làm cho dân ta sáng mắt, sáng lòng: Đã 38 năm rồi kể từ ngày giải phóng, những trí thức xuẩn động của Miền Nam, những gia đình ở Miền Bắc có con em sinh Bắc tử Nam và lãnh đạo Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam và Chính Phủ Lâm Thời Cộng Hòa Miền Nam Việt Nam, những ông bà Huỳnh Tấn Phát, Ung Ngọc Kỳ, Phùng Văn Cung, Nguyễn Đóa, Lưu Hữu Phước, Trần Bửu Kiếm, Trần Nam Trung, Nguyễn Thị Bình, Trương Như Tảng, Trần Văn Trà, Trịnh Đình Thảo và cả những kẻ ăn cơm Quốc gia, thờ ma cộng sản khác nữa… đã sáng mắt ra chưa?

Ngày Quốc Hận lần thứ 38

© Nguyễn Thu Trâm, 8406

© Đàn Chim Việt

 

49 Phản hồi cho “Việt Nam ơi! 30 tháng 4 ngày ấy… bây giờ”

  1. Trần Cương says:

    Hay ho gì mà tổ chức ngày quốc hận, vì sao VNCH thua ? tiền bạc nhiều, vũ khí mạnh, quân đông, lực lượng hùng hậu oai phong lắm, được Hoa kỳ trang bị đến tận răng. đơn giản là nó không chính nghĩa, ai nói chinh thể trước 1975 là tôn trọng dân chủ, không tàn ác, không tham nhũng, tham ô. Tôi là người từng sống trong chính thể đó, bốn người thân Tôi đi lính và đã chết, có 2 người chết tháng 6 – 1974 nhưng đến tháng 3- 1975 vẫn chưa nhận được tiền tử tuất vì không chịu đưa hối lộ, Làng tôi có ai theo cộng sản đâu, mà nhiều người cũng bị tra điện, cho uống nước xà phòng, bị nã pháo nhầm của quân đội VNCH. ai làm mất Hoàng sa, có phải Mỹ bán đứng Trung cọng không, vậy thì bửa nay dám tin Mỹ để chống lại Trung cọng không, Còn nưa vì sao nhiều người Dân sống trong lòng VNCH mà họ theo cọng sản, nên thua là phải đáng lẽ thua sớm nữa kia các chiến hữu ạ.

    • nguyenlan says:

      Đọc phần góp ý của gã TC này làm tui nhớ đến câu chuyện đang được bàn tán mấy bữa rày rằng có một gã ở Việt nam hiện nay tự nhận là một người lính Mỹ đã từng bị liệt kê là mất tích cách đây 44 năm trong Chiến Tranh Việt nam . Bằng xương, bằng thịt sờ sờ trước mắt đó thì còn có thể kiểm chứng được . Chứ còn trên mạng ảo này thì tha hồ mà viết bậy viết bạ, viết láo viết lếu thì ai mà kiểm chứng được lý lịch và câu chuyện đây ? Bọn Việt cộng chúng nó tưởng người Việt hải ngoại dễ tin như là chúng nó dễ tin bọn giặc Tàu cộng vậy .

      01/05/2013 18:32
      Chuyện một trung sĩ Mỹ mất tích và được phát hiện chỉ là một câu chuyện… lừa đảo!

      Thế giới internet trở nên sôi động vào ngày hôm qua, khi một lão già sống trong rừng ở Việt Nam tự nhận là trung sĩ John Hartley Robinson, một binh sĩ Mỹ mất tích tại Lào vào năm 1968.

      Phim thời sự Unclaimed do Michael Jorgensen đạo diễn đã tạo ra một sự bùng nổ của sự hứng thú ngay từ buổi chiếu ra mắt vào tuần này, có ý định nói là họ phát hiện một người Mỹ mất tích, tên là John H. Robertson, hiện còn sống, còn mạnh khỏe và sống tại một quốc gia cộng sản.

      Thế nhưng một thông cáo của Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ cho biết rằng cái gã đàn ông xuất hiện trên phim trong một dịp đoàn tụ cảm động với người chị gái của John H. Robertson đã được thử DNA và được khẳng định là công dân của Việt Nam.

      Cũng theo một thông cáo báo chí của Sở Tù Nhân và Mất Tích thuộc Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ vào ngày hôm nay thứ năm thì chuyện này chính là sự mạo nhận và những tài liệu là sai lầm và dối gat.

      Robertson trên chiếc trực thăng H-34 của Không Lực VNCH, bị trúng đạn phòng không trong một trận đánh lớn vào tháng 5, 1968 và bị rơi xuống. Ông đã bị tuyên bố là tử trận vào năm 1976.

      Gã đàn ông tự nhận là trung sĩ Hoa Kỳ tên là John Hartley Robertson được phát hiện sau khi bị mất tích 44 năm trước chỉ là một sự dối gạt.

      Theo một tài liệu quảng cáo cho bộ phim, thì đoàn làm phim theo một cựu chiến binh Việt Nam tên là Tom Faunce khi ông này cố đi tìm “tông tích của một người tự nhận là một binh sĩ Mỹ mất tích của Lực Lượng Đặc Biệt vẫn còn sông trong một ngôi làng Việt Nam hẻo lánh.”

      Các chuyên viên điều tra đã phỏng vấn người Việt Nam này 2 lần vào năm 2004 và 2009. Và vân tay của người đàn ông này không giống vân tay của người trung sĩ Mỹ mất tích” và DNA thì “không phù hợp với những anh chị em của Robertson.”

    • NON NGÀN says:

      TRẦN CƯƠNG

      Trần Cương đúng là người dân đúng nghĩa thật sự. Có nghĩa là không theo ai, không có khuynh hướng chính trị nào rõ rệt, cụ thể, xác định cả. Nhưng những người khác không phải ai cũng được như thế. Đó là chưa nói những người làm “chính trị” theo chiều hướng nhất định của họ. Nên dân thì không quyết định chiến tranh mà luôn là nạn nhân của chiến tranh. Mà chiến tranh không do dân tạo ra thì liệu chiến tranh đó có chính nghĩa hay mục đích bao quát gì chính đáng không ? Điều này chắc để Trần Cương cùng mọi người không phân biệt bất kỳ ai cùng ngẫm nghĩ.

      GIÓ NGÀN

    • Củ Lẫn says:

      “Tôi là người từng sống trong chính thể đó, bốn người thân Tôi đi lính và đã chết, có 2 người chết tháng 6 – 1974 nhưng đến tháng 3- 1975 vẫn chưa nhận được tiền tử tuất vì không chịu đưa hối lộ”
      Đọc ý kiến của TC là biết ngay là một “dư luận viên” thứ dởm rồi. Chả có ai có người thân chết trận 40 năm sau chỉ nhớ số ngày không nhận tiền tử tuất. Đúng là não trạng sổ lương!

  2. danluan13 says:

    Xin gửi bài thơ này từ một người bạn chuyển.

    Xin Lỗi Tháng Tư!

    Thời trai trẻ, gác bút nghiên, gác mọi ước mơ … lên đường “đánh Mỹ!”
    Cây súng trên vai, máu đỏ trong tim!
    Mụ lí trí! Hùng hục vượt Trường Sơn.
    Đêm nghỉ, ngày đi, giày vẹt gót , áo sờn vai thấm lạnh!
    Mẹ còng lưng vắt kiệt sức, mỏi mòn, thao thức đợi con về!
    “Ba mươi tháng Tư” Bên Thắng cuộc, hả hê!!!
    Con trở thành kẻ “kiêu binh!” trong đoàn “quân Giải phóng!”
    Nhưng! Ba mươi tám năm sau con vô cùng thất vọng!
    Không hiểu mình đi Giải phóng cho ai???
    Chỗm trệ trên cao, toàn những kẻ bất tài!
    Đáy xã hội, nhiều “dân oan!” mất đất.
    Những nghịch lý, tai ương … chồng chất!
    Khoảng cách “sang, hèn” cứ rộng mãi ra.
    Người ở “quê” không còn tha thiết với “ao nhà”.
    Tràn vào Miền Nam “ngoạ, chiếm, xâm canh…từ núi, rừng, chợ búa, thị thành, lầu cao, gác tía ….!”
    Ngay như nhà ta thôi!
    Chỉ có mình tôi “gọi là : Góp công giải phóng.”
    Chẳng tước quan gì! Mà cũng cả xóm kéo vào.
    Người thì bán rau, lượm ve chai, giặt ủi, bán thịt chó, thuốc lào …
    Thậm chí! Có cả lừa gạt, bảo kê, hút chích, đĩ điếm, bụi đời…
    Đi đâu, ở đâu cũng gặp toàn người “ngoài ấy”.
    Còn! đố ai tìm thấy bóng dáng người “miền trỏng!” hiện diện trên quê hương mình đấy?
    Nhà cửa, ruộng vườn ngoài ấy họ bỏ hoang???
    Quê Hương tôi, tên thật đẹp (Làng Vàng).
    Cũng có đình, chùa, bờ xôi, ruộng mật!
    Không hiểu vì sao nhiều người “bỏ tất?” để vào Nam chen lấn, đua đòi?
    Riêng tôi!
    Đã hơn sáu mươi năm, đang ở cuối cuộc đời.
    Vẫn cháy bỏng! Muốn được về nơi mình “chôn nhau, cất rốn!”
    Đã mấy năm nay, tôi đã làm kẻ “chạy trốn!”
    Trốn khỏi “sai lầm!” Những năm, tháng …đã đi qua!
    Trở về quê hương, cất lại một nếp nhà!
    Tập làm nông, ngớ ngẩn tìm những mảnh gốm xưa, và “Hoài niệm!” thuở ấu thơ ….
    Bỗng choàng tỉnh! Đôi khi tìm thấy mình trong đó.
    Cửa, cổng nhà tôi cứ mở toang! Kể cả khi trời đang nổi giông, nổi gió …
    Mỗi tháng Tư về tôi lại nhớ vào Nam!
    Xin lỗi! “Tháng Tư!”
    Xin lỗi! Miền Nam, những việc tôi đã làm!
    Xin lỗi tất cả!
    Cả những người “Bên Thua Cuộc!”
    Biết sao được!
    Mọi người chúng ta sinh ra, đâu có thể chọn được thời cuộc.
    Nhưng! Lẽ đời, đen, trắng phải phân minh!
    Xin lỗi! “Tháng Tư!”
    Hãy tha thứ cho mình! Rất chân thành, chứ không phải lời giả dối.

    Bình Ngọc

    kbc

  3. Linh Gia says:

    Dĩ nhiên cả thế giớ điều biết Cộng Sản đã tai hại như một binh dịch nguy hiểm. Tuy nhiên nghĩ lại nếu trước kia bọn tướng phản loạn miền Nam không giết Tổng Thống Ngô Đình Diêm thì chắc chắn sẽ không có ngày 30-4 đen.

  4. rùa đen says:

    Nhắc:

    - Không thể nói “Từ ải Nam Quan cho đến mũi Cà Mau” đuợc nữa . Vì theo sự thật ngày này thì Ải Nam Quan đã thuộc về Tàu.
    - Nếu không có 2 SOB: Hồ chí Minh & Phạm Văn Đồng vẩu thì đã không có bức công hàm và có lẽ Tàu cộng sẽ ngần ngại hơn khi đánh chiếm HS (1974) và bây giờ thì VN cũng dễ nói chuyện “Luật Pháp” hơn…
    - Lê Duẫn đã nói cái gì , Thợ cày thuê có biết & nhớ hông => Nhắc: “Ta đánh đây là đánh cho Liên sô & Trung quốc…”
    Hỏi: cái thằng chó đẻ khát Lê Duẫn này có quyền đem/ biến thanh niên miền Bắc thành nhưng những vật tế thần “sinh bắc từ Nam” sao?
    ….

    Đó là đứng trên phuơng diện của một người VN.

    Còn đứng trên phuơng diện của một nguời dân miền Nam, một người đã từng sống qua, từng biết, sự ưu việt cũng như khiếm khuyết của VNCH. Chúng tôi tri ân, ông ,cha, bác , chú cô dì (tiền nhân) …cũng như ‘quân cán chính” của miền Nam đã đổ xương máu để cho chúng có quyền sống như một con người .. TRONG ĐIỀU KIỆN CỦA NƯỚC VIÊT NAM LÚC ĐÓ … và ngay bây giờ, ở thế kỷ 21 mà NGƯỜI VIỆT CŨNG CHƯA CÓ ĐUỢC !!! ?????

    Nếu không có lão Hồ ly tinh, Đồng vẩu, Duẫn khát máu … etc… thì miền Nam ngày nay có lẽ đã như Nam Hàn và CHẮC CHĂN SẼ KHÔNG CÓ AI PHẢI CHẠY ( bỏ quê huơng bỏ của cải .. của chính họ)

    Việt cộng (đồng bọn của Thợ cày?) đã làm công chuyện của nhưng thằng ăn cướp mà 38 năm đã qua vẫn chưa đủ thời gian nghiền ngẫm những cái việc làm sai trái này sao.

    Không có lửa thì sẽ không có khói. Trồng cây nào sẽ hài trái đó . Nói khác, NHÂN NÀO SẼ QUẢ ĐÓ (= chắc chắn 100% ) chỉ là sẽ xảy ra sớm hay muộn mà thôi!

    Tôi có nhiều điều để nói” hơn nữa”

    Nhưng xem chừng :

    - Về “lịch sử Việt Nam” thì hiểu biết của Thợ cày thuê rất giới hạn.

    - Cái đầu (suy nghĩ, tư tuởng ….) của Thợ cày hình như còn bị bó và còn bị tắc nghẻn ở nhiều chỗ . Nói khác, sự lưu thông/ giao thông của các mạch máu trong đầu hình như không có đuợc suông sẻ lắm….

    - Về cực đoan, chủ nghĩa cộng sản, tự nó đã là một chủ nghĩa dựa trên “cực đoan” => Chính việt cộng mới là những con người suy nghĩ, ứng/ hành xử cực đoan <= NÓ Ở NGAY TRƯỚC MẮT MOỊ NGƯỜI . Có lẽ vì thợ cày thuê là một “việt cộng cao thượng” => Và vì chỉ ở vùng cao & thượng du nên mới không thấy được ( đầy đủ) như người khác ?!

    - Chống cộng là chống lại một sự cực đoan …. Nói tóm tắt, chống cộng là chống cộng ! Chấm hết
    (Tôi có thể giải thích và chứng minh nghiêm túc… về chuyện này. Cái nhóm chữ “CCCĐ” chỉ làm một nhóm chữ vô nghĩa và được sử dụng bởi việt cộng, thân cộng, dân bưng bô, dân đổ bô .. khi bị “bí đái và kẹt nồng” trong việc tranh luận với nguời khác. )

    Nhưng cho ” kiến thức” cỡ Thợ cày thuê – dựa trên bài viết phản hồi cho tác giả Nguyễn Thu Trâm – thì có lẽ đó sẽ là một việc làm phí thời giờ & vô ích cho tôi = đem “đàn khảy tai trâu” => Nên Xin THIỆP và “thua” vậy! (dù bài tẩy rất là tôt.)

  5. Phan Bảo Lâm says:

    Nếu ngày 30/4 không đến thì hiện giờ cũng sẽ không có con cháu CS đi Mỹ, Anh, Úc, …mà du học. Có thể bọn họ sẽ vẫn phải cầm súng để oánh nhau với dân nghèo miền Nam, những kẻ vô thân vô thế đi lính là bị đẩy ra “vùng 1″. Trong số những “thuyền nhân” ra đi sau năm 1975, có không ít người không nói giọng miền Nam.

    Những kẻ to mồm chống Cộng thường là ai ? Thường là những kẻ di cư bất hợp pháp theo dạng “tị nạn” và những quan chức. Vì sao chống ? Vì ngày 30/4 đã tước đi của họ cơ hội trèo lên đầu kẻ khác, cơ hội ăn chơi hoặc làm giàu trong khi nhiều người khác vẫn phải cầm súng. Trong số đó có không ít những người là quan chức của phía bên kia (bên CS). Ví như ông Bùi Tín, ông ấy cũng chưa từng cầm súng bắn vào kẻ địch bao giờ dù là trong kháng chiến chống Pháp.

    Nếu ngày 30/4, miền Nam thắng, sẽ có không ít kẻ chạy sang TQ tị nạn và to mồm chửi bới chế độ đang cầm quyền ở VN. Đời là thế, mất miếng ăn thì to mồm chửi bới thôi. Trong rất nhiều văn kiện của CS, ghi rõ là họ sẽ giải phóng miền Nam sớm nhất là sau năm 1976. Tuy nhiên, những kẻ đang cầm quyền ở miền Nam đã tạo cơ hội cho họ giải phóng trước mùa mưa năm 1975.

    Đầu tiên là đòn thăm dò ở Phước Long, cách Sài gòn 150 km. Nếu chính quyền Nguyễn Văn Thiệu có thể cướp lại Phước Long trong vòng 1 tháng thì chiến dịch mùa xuân 1975 đã không mở ra. Quân SG cũng có hành động phản kích nhưng ….quân phản kích ít hơn quân CS thì phản kích kiểu gì. Kết quả là anh tạo cơ hội cho đối phương đánh lớn vì đối phương cho rằng, thiếu sự yểm hộ của Mỹ, anh chẳng qua chỉ là 1 đám “lính kiểng”.

    Những gì diễn ra sau đó đã chứng thực nhận định của các lãnh đạo CS. Mất Buôn Mê Thuột, phản kích thất bại, toàn bộ “vùng 2″ ầm ầm bỏ chạy về SG. “Vùng 1″ hoàn toàn co cụm ở Đà nẵng. Đúng là “lính kiểng”, là lính do Mỹ nuôi, không phải do dân đóng thuế mà có. Từ 1/4 đến 30/4, CS hầu như không gặp sự phản kháng đáng kể nào ngoài trận tử thủ Xuân lộc của tướng biệt động quân Lê Minh Đảo. Người Mỹ sau khi rút quân (ngày 1/1/1973) đã để lại miền Nam 1 lượng vũ khí trị giá 3 tỷ đô nhưng quân SG vẫn thua giống như chưa hề được trang bị gì cả. Người Mỹ đã thể hiện rõ trách nhiệm của mình khi vị đại sứ Mỹ cuối cùng leo lên trực thăng di tản đúng vào sáng sớm ngày 30/4 trong khi các quan chức SG đã di tản từ lâu.

    Còn những gì xảy ra sau ngày 30/4, nói xin lỗi, thiên hạ sống được mà anh không sống được đã chứng tỏ vì sao ngày 30/4 xảy ra. Sau ngày 30/4, không phải chỉ 1 mình anh chịu khổ, mọi người đều khổ như nhau. Chắc là vì trước ngày 30/4, anh thuộc dạng “quý tộc ăn trên ngồi trước” nên chịu khổ không nổi. Trong số những “thuyền nhân” ấy, người nào chả xách theo cả đống vàng. Cướp biển Thái lan, Mã lai, Indonesia vốn rất thưa thớt, nhờ cướp được vàng của thuyền nhân mà ngày càng nhiều như rươi khiến cho hải quân của các nước này năm nào cũng phải tiến hành truy quét.

    38 năm sau ngày 30/4, còn bao nhiêu người ở VN đã từng trải qua những ngày ấy. Xin thưa là, chỉ còn toàn ….người già trong khi VN hiện đang là nước có dân số trẻ. 1 thiểu số người già ôn lại kỷ niệm với nhau trên mạng trong khi đại đa số người trẻ chả thèm quan tâm. Hiện tại và tương lai luôn là cái mà họ quan tâm. Họ cũng không muốn VN chỉ vì những cái tư tưởng chính trị đâu đâu mà xảy ra xào xáo. Vụ anh Vươn, nói xin lỗi, ai dám chắc nước khác không có. Việc cần làm là giải quyết làm sao cho tương lai không còn xảy ra những vụ anh Vươn nữa chớ không phải là nói xấu chế độ, chả giải quyết được cái gì. Mình đang sống trong nhà của mình, chỉ vì tường nhà bị bong 1 mảng vôi mà phải đập bỏ cả cái nhà à ?

    • Thiên lôi says:

      Cái nhà sắp sập đầy chuột gián hôi thối ai củng xa lánh , nhiều hồn ma lai vảng tại sao lý do gì mà không đập bỏ một lần cho xong chứ giử lại để nuôi lủ chuột gậm nhấm đục khoét gia tài của mẹ VN

      Nếu còn tiếc muốn giử lại thì nên đem vô viện bão tàng đi nhé ku !

    • Nguyen Trong Dan says:

      @Phan Bảo Lâm

      Vụ Đoàn Văn Vươn chỉ là một mảng vôi bị vỡ hay là NGUYÊN CÁI CỘT NHÀ của chế độ XHCN bị gãy sẽ được lịch sữ phê quyết , nhân dân phán xét ! Có muốn chuyện to gói cho nhỏ cũng không xong đâu ! ĐÚNG KHÔNG?

      Đương nhiên là bọn trẻ bên đây bây giờ chỉ nghĩ đến tương lai , cho nên mới tìm tòi cái tốt cái hay của Tự Do Dân Chủ mà học hỏi , trước thì chỉ vài đứa , đến năm nay thì khá đông ra, mấy năm tới càng đông nữa , tin tức trước thì chỉ có MỘT LỀ ( chuyên chính mà ) , bây giờ thì tùm lum lề , phanh phui bao nhiêu láo lếu của Đảng… ĐÚNG KHÔNG?

      Cả triệu người VIỆT NAM bắc trung nam đủ mặt chấp nhận CHẾT đi vượt biên trốn khỏi định huớng “quá độ ” NGU XUẨN lên XÃ HỘI CHỦ NGHĨA của bọn Cộng Sản kéo dài từ 1976 đến 1990 , tội ác này của Đảng sẽ được thiên thu hậu thế phán xét ” Nướng dân đen trên ngọn lữa hung tàn , Vùi con đỏ dưới hầm tai vạ “. ĐÚNG KHÔNG?

      Chê bai VIỆT NAM CỘNG HÒA binh tướng tháo chạy…Vậy còn ông , bấy giờ đang ở đâu , viết bình luận nghe tài ba sáng suốt quá mà sao không nhào ra giúp.. chuyển xoay thời cuộc dùm một cái. …Làm gì nổi ! Không làm nổi thì đừng chê bai. ĐÚNG KHÔNG?

      ” ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ CỘNG SẢN NÓI MÀ HÃY NHÌN NHỮNG GÌ CỘNG SẢN LÀM “,
      Câu nói này … ĐÚNG KHÔNG?

    • nvtncs says:

      “Nếu ngày 30/4, miền Nam thắng, sẽ có không ít kẻ chạy sang TQ tị nạn và to mồm chửi bới chế độ đang cầm quyền ở VN. Đời là thế, mất miếng ăn thì to mồm chửi bới thôi.”

      Câu “Đời là thế” chứng minh rõ ràng ông Lâm là một kẻ bất chấp đạo lý ( a cynic ), không có kim chỉ nam luân lý; trên phương diện luân lý, đạo đức, ông Lâm không khác gì HCMinh hay Nguyễn Văn Thiệu, những người mà ông Lâm chỉ trích. Nếu cờ đến tay, ông Lâm sẽ phất, sẽ làm xằng không kém hai vị kia, rồi phán cho câu” đời là thế” để tự “justify” hành đồng của mình.
      Đối với ngườì thường dân, ta có thể áp dụng câu “đời là thế”, nhưng không thể dùng câu “đời là thế” khi nói tới lãnh đạo của một dân tộc. Người dân đòi hỏi lãnh đạo phải giỏi và phải có đạo đức, do dân bầu trong một cuộc bầu cử tự do; bằng không, dân sẽ khổ như dân VN hiện nay.
      Dùng để tả lãnh đạo, tôi, một phó thường dân, không chấp nhân câu “đời là thế” của ông Lâm.
      Không, đời không là thế, có rất nhiều sĩ quan trẻ trường VBQGĐ tin tưởng ở châm ngôn “Trách Nhiệm, Danh Dự, Tổ Quốc” đã nằm xuống cho ông Lâm sống đến ngày hôm nay.
      Nước người ta có Gandhi, U Nu, Magsaysay, Sukarno, Aung San Suu Kyi, nước mình có những lãnh đạo: “mất miếng ăn thì to mồm chửi bới” và ông Lâm chấp nhận thế sự là như vậy, ở VN. Cứ hỏi tại sao nước ta đội sổ ở ĐNÁ!

  6. Quốc ca says:

    Ghớm , viết linh ta linh tinh đầu đầy chử như cái mông đầy phân nặng mùi xú uế , tưởng sao kết cục củng hận thù nhửng đồng bào chân chính hãi ngoại của mình vì đã không thuần phục sự lèo lái của cái Đảng súc vật VC nên đâm ra cuồng nô

    30-4-1975 là Quốc hận dài dài mổi năm để lên án cái đám VC mất dạy đã đem tà thuyết CS vào VN để tàn phá giết hại dân tộc đất nước VN

    HCM là kẻ đích danh tội đồ . Vào năm 1911 HCM bao nhiêu tuổi mà bày đặc đi cứu nước cứu dân học hành chưa xong mà làm gì , làm như chỉ có mình hắn ta là biết yêu nước sao , tuổi còn con nít bồng bột ra thế giới bị tụi Nga Tàu nó rủ rê u muội đi theo nó để cứu nước à , đm đi làm tay sai cho chúng sai khiến chứ làm được gì , bọn VC con nhìn kỷ đi có đáng cho chúng bây tự hào ngưỡng mộ không hã

    Đất nước nghèo nàn lấy khí giới đâu mà đánh Pháp đuổi Mỹ hởi cái đám bu theo kia

    Dân tộc VN đâu cần HCM tài lanh háu thắng đi tìm đường cứu nước , không có HCM dân tộc vn củng tìm ra kế sách để độc lập tự chủ đâu cần quýnh nhau vô ích

    Làm ơn nhớ nó trong đầu cho kỉ , chớ có quên

  7. Trung Kiên says:

    Việt Nam ơi! 30 tháng 4 ngày ấy… bây giờ (???)

    38 năm rồi khốn khổ VN ơi!
    Đất nước “thống nhất”, nhưng lòng dân vẫn rối bời!

    Bài viết bên RFA với tựa đề: Việt Nam có thực tâm hòa hợp và cả hòa giải dân tộc? làm cho tôi suy nghĩ!

    Đúng vậy, “HOÀ GIẢI – HOÀ HỢP DÂN TỘC” là một nhu cầu cấp bách, cần phải được những người có chức có quyền thật tâm với ước muốn thực hiện…

    Để đạt được thành quả như mong muốn thì những người có trách nhiệm và có TÂM với đất nước phải tỏ THIỆN CHÍ tối đa, như tôi đã góp ý với tác giả Phạm Chí Dũng khi ông đặt câu hỏi: Lối thoát nào cho những người khôn ngoan?

    Dĩ nhiên “có lối thoát” trong danh dự và cứu được đảng csvn thoát khỏi vũng bùn lịch sử, nếu đảng csvn muốn!

    Đảng csvn hãy chủ động “dân chủ hoá đất nước”, và thật lòng muốn “HOÀ GIẢI – HOÀ HỢP và ĐOÀN KẾT DÂN TỘC”…qua một tiến trình như sau:

    1) Công khai tuyên bố trên báo đài và truyền thông ước muốn của chính quyền là “Hoà giải & Hoà Hợp” để ĐOÀN KẾT DÂN TỘC.

    2) Làm lễ cầu siêu cho tất cả nạn nhân chiến tranh của cả hai bên

    3) Trả tự do cho tất cả những người bất đồng chính kiến đang bị giam tù

    4) Hãy liệt kê Thương Phế Binh VNCH vào danh sách “Thương Binh – Xã Hội, và giúp đỡ những người cần được giúp đỡ.

    5) Đặt An Ninh và Quân Đội dưới quyền cai quản của chinh quyền

    6) Thu nhận tất cả những người có khả năng, trí tuệ (không phân biệt chính kiến), và đào tạo họ thành cán bộ nhà nước.

    7) Chấp nhận và khuyến khích đa nguyên đa đảng, xây dựng đảng trong vòng 3 năm. Những đảng nào có từ 30’000 đảng viên trở lên thì được coi là “chính đảng” (tối đa 5 chính đảng).

    8) Tất cả báo đài, truyền thông hướng dẫn nhân dân hiểu về DÂN CHỦ, nâng cao dân trí, hiểu và tôn trọng LUẬT PHÁP!

    9) Bầu cử Quốc Hội, các chính đảng được quyền tham gia. Đảng nào được nhân dân tín nhiệm với đa số phiếu sẽ nắm quyền lãnh đạo quốc gia thoe một nhiệm kỳ 5 năm.

    Các đảng khác đều là đối lập, theo dõi và cùng với báo chí giám sát đảng cầm quyền.

    10) Bầu cử người lãnh đạo quốc gia như Tổng Thống, Chủ Tịch vvv….

    Nếu được như trình bày ở trên thì tiến trình DÂN CHỦ chỉ khoảng trong vòng 5 năm sẽ thành công, và có một chính quyền dân cử…

    Và như vậy, đảng csvn hoàn thành nhiệm vụ trong danh dự, tìm được chỗ đứng trong lòng dân tộc, và cùng các đảng phái chính trị khác xây dựng và phát triển đất nước…

    Lúc ấy KẺ THÙ (TQ) chắc chắn sẽ kiêng, và BẠN sẽ nể!

    Mong thay!

    Trung Kiên

  8. Trực Ngôn says:

    Nói chi cho nhiều.

    Hãy nghe những người sinh trưởng ở miền Bắc như Nguyễn Tiến Nam, Nguyễn Thành Tiến, LS Nguyễn Văn Đài và nhà báo Nguyễn Khắc Toàn….nói về ngày 30.4.

    Giới trẻ nghĩ gì về biến cố 30/04

    Vì đâu nên nông nỗi…Tưởng rằng người dân miền Nam được “giải phóng”, nào ngờ cả nước bị “phỏng gié” bởi chế độ csvn!

  9. Vũ Bình Giang says:

    Trích “Sở dĩ người viết phải nêu lên những câu chuyện này là để thấy rằng việc kết thúc sự tồn tại của nước nhà nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam chính là một nổi bất hạnh lớn của dân tộc Việt Nam..”

    Chả nhẽ, tác giả Nguyễn Thu Trâm, thuộc khối 8406, lại thế ư ?

    Với lãnh đạo là ông Nguyễn Văn Thiệu, kinh tế,gần như hoàn toàn phụ thuộc vào viện trợ của Mỹ, làm sao quân đội nhà nước Viêt nam cộng hòa, đủ mạnh để chống lại quân đội của nhà nước Việt nam dân chủ cộng hòa!. Trước sau, rồi thì cũng thua!. Quốc hận để mà làm gì ?

    Với tôi, các nhà chính trị và tướng lĩnh của 2 miền, quá kém cỏi, để tránh được việc, dùng Việt nam, làm chiến trường xung đột cho 2 phe, mà đứng đầu là Mỹ và Liên Xô.

    Cái đáng căm thù, là sai lầm từ “cải tạo”, cải tạo công thương năm 1978, sai lầm của Nguyễn văn Linh và đến nay, hèn nhát, không chịu thay đổi của ban lãnh đạo của “lực lượng lãnh đạo nhà nước và xã hội” (theo điều 4 hiến pháp).

    • Bút Thép VN says:

      Vũ Bình Giang hỏi: Chả nhẽ, tác giả Nguyễn Thu Trâm, thuộc khối 8406, lại thế ư ?

      Đâu có gì khó hiểu!

      Việc kết thúc sự tồn tại của nước nhà nước Việt Nam Cộng Hòa ở miền Nam chính là một nổi bất hạnh lớn của dân tộc Việt Nam” vì đó chính là môi trường cho kẻ ác lên ngôi để VN phải mất đất mất biển vào tay TQ, và nhân dân VN hiện nay đang phải nuốt vào cơ thể những độc hại của chúng, vì sự nhu nhược và hèn nhát của lãnh đạo CSVN!

    • Người Tự Do says:

      ” Làm chiến trường xung đột cho 2 phe , đứng đầu là Mỹ và Liên xô ” ?
      Bình Giang có nhầm không ? Không có người lính Liên Xô nào hy sinh trong cuộc chiến này cả , mà chỉ có 60.000 lính Mỹ bỏ mạng trên mảnh đất này !

  10. Quốc hận says:

    Những ngày Quốc Hận

                Đất nước tôi một dải từ Ải Nam quan đến mũi Cà Mau.

    Một đất nước lạ đời nhất trên thế giới mà tôi dám chắc không có quốc gia nào có được: Chúng tôi có Quốc phụ và Quốc mẫu !.

                Cho đến bây giờ trong trí nhớ của tôi vẫn còn vang lên bài học thuộc lòng mà thầy giáo già năm xưa bắt học thuộc:
    “… Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt,
    Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam .
    Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm,
    Đầy chiến thắng, vinh quang và máu thắm…”
     
    Và rồi còn đây nữa

    “…Trải bao thăng giáng, phế hưng, 
    Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây. 
    Làn không khí giờ đây ta thở, 
    Đường ta đi, nhà ở nơi này, 
    Tổ tiên từng chịu đắng cay..” 
                Ngẫm lại bốn nghìn năm bao cuộc bể dâu và bao nổi thăng trầm trên đất mẹ
                Lạ lùng thay sau năm 1975 đến nay, những cái thây ma của chế độ VNCH, những kẻ đã từng vứt bỏ lại ở đất nước nghèo khó này sự giàu sang, sung túc, vợ đẹp con khôn với những chiều cuối tuần vi vu dạo mát trên đồi thông Đà Lạt hay trên phá Tam Giang, trên dòng Hương thơ mộng với các em gái nõn nà múp míp tuổi đôi mươi bằng chiếc máy bay trực thăng để rồi cong đuôi chạy tuốt xa nửa vòng trái đất mà gọi đó là ngày quốc hận.
    Như những con ve sầu tháng hạ, một con kêu cả đám cùng kêu, khác nhau chăng là tiếng ve của xứ Magicidaca tận châu Mỹ với tiếng ve của ủa loài ve bản xứ Á châu. Ở trong nước cái đám xin đô cũng a dua trên diễn đàn nào là ngày quốc hận, quốc khổ, quốc nhục gì gì đó, mà những kẻ đó lại tự xưng là thần dân đã từng sống dưới chế độ XHCN trước ngày 30/4/75 mới oách chớ !
                Không biết hay cố tình không biết. Nhưng hình như những ngày quốc hận của chúng ta có rất nhiều ngày !            Lẽ nào các vị ăn học hết chữ nghĩa thánh hiền mà lại bỏ qua.
                Ngày Quốc hận đầu tiên bắt nguồn từ  năm 179 trước CN (Nhâm Tuất):
    Khi mà những đoàn vó ngựa phương bắc ào ạt tiến sâu vào lãnh thổ nước ta. Chúng đi đến đâu đầu rơi máu chảy, nhà cửa tan nát, dân lành vô tội, những em bé nước Nam ta vừa chào đời đã bị vứt vào trong lửa đỏ.
    Khi mà Triệu Đà vua nước Nam Việt xâm lược Âu Lạc mở đầu thời kỳ nước Việt bị đô hộ. Khi mà lưỡi gươm oan nghiệt chém bay đầu đứa con gái yêu thương của mình, khi mà dòng máu ấy chảy vào lòng đất mẹ để ngàn năm sau nhân dân  xem đó ngày quốc hận không thể nào quên.
    Rồi kẻ thù thâm độc thêu dệt lên cái đạo đức giả của những nhà nho Trung Quốc hòng mị dân mình mà cho Trọng Thủy chết theo để tỏ lòng hối hận. Cái đạo đức giả nhân giả nghĩa ấy chẳng làm dân Việt ta quên đi mối thù hận trong lòng. Người Việt ta vẫn còn ghi nhớ mãi. Nên chẳng bao giờ chiếm mãi được nước Nam
    Chuyện kể rằng một hôm Mỵ Châu đang ngồi khóc bi thảm nơi chốn cửu tuyền âm u lạnh lẻo thì Trọng Thủy đến. Mỵ Châu bảo “Nhà ngươi là kẻ bất lương, lừa dối ta phải chết thảm, ngươi còn vác mặt đến đây làm chi ?”-Trọng Thủy bảo lại “ Hồ đồ !Ta đi tìm gái đẹp các nước lân bang lạc vào đây chớ ai tìm nhà ngươi nữa mà mong mỏi. Chanh đã vắt cạn nước rồi cái vỏ đáng giá lắm ru !”
                Hơn một trăm năm sau, năm Quý Mão (43),  khi mà vua tôi Hai Bà Trưng đã phải đỏ mặt thẹn thùng chống lại cái đoàn quân mất hết nhân cách, phẩm giá, mất cả cái giáo lý đạo Khổng mà họ ra sức truyền bá. Những kẻ đê hèn lại cởi bỏ quần áo ở trần truồng để đánh với một đội quân nữ nước Nam ta. Cái ngày mà vua tôi Hai bà đã tuẫn tiết không phải thua vì không đánh nỗi mà thua vì chính cái lý lẽ làm người của cái đạo giáo phương Bắc truyền sang.
     
    Đó mới là ngày quốc hận
                Có nổi hận nào lớn hơn không ?
    Tiếp theo sau nhà Hán, các triều đại phong kiến Trung Quốc kế tiếp khác như Đông Ngô, nhà Tấn, Lưu Tống, Nam Tề, nhà Lương lần lượt thay nhau đô hộ Việt Nam.
    Người Việt cũng đã nhiều lần nổi dậy chống lại sự cai trị của ngoại bang, tuy nhiên tất cả đều không thành công cho mục tiêu dành độc lập. Biết bao anh hùng đãn ngã xuống trước lưỡi gươm của kẻ thù mà vẫn hiên ngang không hề biến sắc
    Đó là những ngày quốc hận của dân Việt chúng ta
    Các cuộc nổi dậy tiêu biểu như khởi nghĩa anh em Triệu Quốc Đạt và Triệu Thị Trinh vào thời thuộc Đông Ngô. Cuộc nổi dậy của anh em Lý Trường Nhân và Lý Thúc Hiến từ thời bắc thuộc Lưu Tống, Nam Tề từ năm 468 đến 485. Nhưng vẫn chưa giành được độc lập.
    Năm 541, Lý Bí nổi dậy khởi nghĩa, đã đánh đuổi được thứ sử Tiêu Tư nhà Lương, Lý Bí tự xưng đế tức là Lý Nam Đế, lập ra nước Vạn Xuân vào năm 544. Rồi ông mất giao quyền lại cho Triệu Quang Phục Ông tự xưng là Triệu Việt Vương, đến khi nhà Tùy sang đánh chiếm vào năm 602.
    Từ đó về sau bao thăng trầm của đất nước, lúc suy lúc thịnh, lúc suy chính là lúc bọn phương Bắc đem quân xâm chiếm. Mỗi lần như thế có thể xem như một lần quốc hận được không ?
    Từ Ngô Quyền chống quân Nam Hán (939) đến Đinh Bộ Lĩnh (968) Nhà lý (1009-1225) nhà Trần ( 1226-1400), nhà Lê – Mạc (1428-1789) Tây Sơn (1778-1802).
    Trong thời kỳ này các vương triều phương bắc ở Trung Hoa, Mông Cổ mang quân sang xâm lược, nhưng đều bị Việt Nam đẩy lùi. Ông cha ta cố công giữ nước vì không muốn có ngày quốc hận.
                Rồi cái ngày Nguyễn Phúc Ánh rước bọn Phú Lãng Sa đem voi về dày mả tổ.
                Đào mã Quang Trung nhồi vào thuốc súng bắn tứ phương
                Đái vào sọ người đã chết, một cách trả thù hèn hạ những mong gia tộc Quang Trung ngàn đời không ngóc lên nổi để không còn có kẻ chống lại mình.
                Và ngày ấy dân ta gọi là Quốc hận !
                Để lại hậu thế 16 chữ bắt đầu từ Miên, Hoàng, Ưng Bửu… đến Gia, Xương nhưng chưa thấy xương cốt đâu thì:
    Ngày 31 tháng 8 năm 1858, Hải quân Pháp đổ bộ tấn công vào cảng Đà Nẵng và sau đó rút vào xâm chiếm Sài Gòn. Tháng 6 năm 1862, vua Tự Đức ký hiệp ước nhượng ba tỉnh miền Đông cho Pháp. Năm 1867, Pháp chiếm nốt ba tỉnh miền Tây . Sau đó Pháp xâm chiếm nốt những phần còn lại của Việt Nam qua những cuộc chiến phức tạp ởBắc Kỳ.
    Cái ngày ấy chính là ngày quốc hận !
    Vào năm 1885, các quan lại Việt Nam tổ chức phong trào kháng chiến Cần Vương chống Pháp nhưng thất bại. Các vua Nguyễn là Hàm Nghi, Duy Tân và Thành Thái có ý phản kháng đều bị Pháp truất ngôi và đưa đi đày.
    Vua bị các vị quan bán nước Việt Nam bắt để thực dân Pháp đưa đi đày biệt xứ
    Ngày vua bị đưa đi khỏi đất nước, phải chăng đó không phải là ngày quốc hận ?
    Trong cuộc chiến huynh đệ tương tàn suốt hai mươi năm chúng ta lại chứng kiến những này máu dân thường vô tội đổ xuống ở đập Vĩnh Trinh (Quảng Nam); những nóc nhà bốc cháy, những em bé bị bọn Nam Hàn vứt vào lửa ở Bình Dương (Thăng Bình), vụ thảm sát Mỹ Lai (Quảng Ngãi)…
    Chẳng lẽ dưới gót dày của bọn bạo tàn ấy các vị không cho là ngày quốc hận !
    Khi mày máy bay B52 trút bom xuống phố Khâm Thiên Hà Nội, bệnh viện Bạch Mai, giết chết hàng ngàn thường dân và bệnh nhân vô tội.
    Có nên xem là ngày quốc hận được không ?
    Lại nữa, Hải chiến Hoàng Sa là một trận chiến giữa Hải quân Việt Nam Cộng hòa và Hải quân Trung Quốc từ 17 đến 19 tháng 1 năm 1974 trên quần đảo Hoàng Sa.
    Khi mà máu của các tử sĩ VNCH đổ trên biển Việt Nam, ông Ngụy Văn Thà phải tuẩn tiết để khỏi rơi vào tay TQ, các vị có xem là ngày quốc hận ?
    Đó cũng là ngày quốc hận !
    Vào tháng 12 năm 1978, khi quân Khmer đỏ mở các cuộc tấn công lớn vào các tỉnh biên giới từ Tây Ninh đến Kiên Giang, thị xã Hà Tiên , giết chết dân thường ở Thổ Chu, ở những vùng bọn Khơ me đỏ chiếm dóng. Không phải dân lành chết do bom rơi đạn lạc mà chết vì những con dao, cái rựa, cái cuốc đập lên đầu, lên cổ và bị vụi dập không thương xót
    Sao nở đành quên là ngày quốc hận !
    Sự kiện Việt Nam phản công và lật đổ chế độ Khmer đỏ ở Campuchia là một cái cớ để Trung Quốc vốn ủng hộ chế độ Khmer đỏ có lý do tấn công xâm lược Việt Nam với tuyên bố của Đặng Tiểu Bình ”Việt Nam là côn đồ, phải dạy cho Việt Nam một bài học”.
    Ngày 17 tháng 2 năm 1979, với một lực lượng khoảng 300.000 quân, Trung Quốc đã bất ngờ tất công vào các tỉnh biên giới phía Bắc của Việt Nam từ Móng Cái tới Lào Cai, sau đó đã chiếm được thủ phủ các tỉnh này. Và máu dân thường vô tội lại đổ.
    Không phải dân Trung Quốc mà dân Việt Nam ta đó
    Vậy có phải là ngày quốc hận không ?
    Cũng trong thời gian này, tháng 3 năm 1988 Trung Quốc mở cuộc hải chiến vào các bãi đá Cô Lin, Len Đao, Gạc Ma thuộc quần đảo Trường Sa và chiếm đóng Gạc Ma.
    Có nổi căm hờn nào bằng nổi căm hờn khi nhìn những chiến sĩ hải quân trên tay không tất sắt, chỉ biết ôm cờ tổ quốc vào thân để đón nhận những làn đạn từ phía tàu Trung Quốc, người bạn từng là “môi hở răng lạnh của chúng ta !” băn thẳng vào ngực mình, máu của họ thấm vào cờ tổ quốc hòa trong biển mặn. Ông NPH đã thốt lên trên “Tiếng quê hương” rằng: Quân khốn nạn ! như thể vẫn còn quá nhẹ.
    Đó không phải ngày quốc hận là gì ?
    Tai sao không luôn luôn nhắc đến, phải chăng nó nằm ngoài đất Việt hay nằm ngoài cộng đồng CCCĐ. Nó không vì lợi ích của các vị CCCĐ. Nên các vị sẵn sàng bỏ qua, không nhắc đến. Các vị luôn rên rỉ vào cái ngày đất nước thống nhất, cái ngày các vị bỏ lại đằng sau sự hèn nhác để chạy tháo thân làm kẻ ăn nhờ ở đậu mà gọi là ngày quốc hận ! cái dũng khí ngày xưa của các vị để đâu ? hay là bây giờ chỉ còn “ngậm một nổi căm hờn trong cũi sắt” mà kêu gào lừa dối mọi người mãi chăng ?
                Mới thấy rằng cái chủ nghĩa tư bản thực dụng làm sao !
                Nó đào tạo ra những con người ăn theo cũng đều thực dụng !
               
     Thợ cày thuê

    • Kẻ Giác Ngộ says:

      Cho đến bây giờ trong trí nhớ của tôi vẫn còn vang lên bài học thuộc lòng mà thầy giáo già năm xưa bắt học thuộc:
      “… Ta tin tưởng không bao giờ tiêu diệt,
      Giống anh hùng trên sông núi Việt Nam .
      Bên những trang lịch sử bốn ngàn năm,
      Đầy chiến thắng, vinh quang và máu thắm…”
      Và rồi còn đây nữa
      “…Trải bao thăng giáng, phế hưng,
      Đem giòng máu thắm, bón từng gốc cây.
      Làn không khí giờ đây ta thở,
      Đường ta đi, nhà ở nơi này,
      Tổ tiên từng chịu đắng cay..”
      Ngẫm lại bốn nghìn năm bao cuộc bể dâu và bao nổi thăng trầm trên đất mẹ

      Hu hu Tổ tiên ta đã từng chịu đắng cay,
      Thế mà đất Việt hôm nay thế nào?
      Ải Nam Quan nay còn hay mất
      Thác Bản Giốc, đất, biển ra sao?

      Giặc Hồ cấu kết với giặc Mao
      Đem sống núi đổi trao chủ nghĩa
      Bọn Tầu ô là loài thổ phỉ
      Lũ hán gian VC, lũ quỉ vô tâm!

      Bán đất, chia biển cho loài thổ phỉ
      Chỉ vì mình, vì đảng, mà chúng hại nhân dân
      Để dựng xây một chế độ vô thần
      Đảng cộng phỉ, lũ việt gian bán nước!

      Và quốc hận nảy sinh từ ngày ấy
      Ngày miền Nam rơi vào tay lũ rợ Hồ
      Biết bao dân lành, xương phải héo khô
      Để giặc Hồ làm giàu trên xương máu!

      Hỡi những ai con Rồng cháu Lạc
      Không thể làm ngơ, nhìn Tổ quốc lâm nguy
      Lũ rợ Hồ cùng Mao cấu kết
      Đất nước này rồi sẽ ra sao?

    • nguyenlan says:

      Gửi “thợ cày thuê” ở một đất nước mà vẫn còn có cảnh con trâu đi trước, cái cày đi sau, hoặc còn tệ hơn nữa là có nơi có người kéo cày thay trâu: Tuyên truyền bịp bợm ở trong nước còn có kẻ tin, chớ giở cái trò này ở hải ngoại thì bị cười cho thúi mũi đa :

      *** HRW: ‘VN đàn áp có hệ thống’

      Thứ năm, 31 tháng 1, 2013

      Phúc trình của tổ chức Human Rights Watch (HRW) nói chính phủ Việt Nam “đàn áp một cách có hệ thống các quyền tự do ngôn luận, lập hội và nhóm họp ôn hòa và trấn áp những người lên tiếng chất vấn chính sách nhà nước”.

      HRW cáo buộc Việt Nam “tùy tiện bắt bớ các nhà hoạt động, giam giữ biệt lập trong thời gian dài, không cho họ gặp gỡ gia đình hoặc tiếp cận với các nguồn trợ giúp pháp lý, tra tấn và truy tố họ ra trước các tòa án bị chính trị tác động”.

      Họ bị “áp đặt các mức án tù thật nặng với các tội danh mơ hồ về xâm phạm an ninh quốc gia”.

      ******Việt Nam tiếp tục trong danh sách các nước không có tự do báo chí

      02 tháng 5, 2012

      Theo phúc trình thường niên về nền tự do báo chí trên thế giới do tổ chức Freedom House thực hiện vừa công bố hôm 1/5, Việt Nam bị xếp thứ 182 trên tổng số 197 quốc gia và lãnh thổ được khảo sát trong năm 2011 vừa qua và thuộc nhóm các nước không có tự do báo chí.

      ***Nỗi sợ làm báo ở Việt Nam

      19 tháng 9, 2012

      Việt Nam bị cáo buộc gia tăng đàn áp giới phóng viên và blogger, theo báo cáo ra ngày 19/9 của Ủy ban Bảo vệ Nhà báo (CPJ).

      Tổ chức đặt trụ sở ở New York nói “với ít nhất 14 phóng viên đằng sau song sắt, Việt Nam là nước cầm tù báo chí tệ thứ hai châu Á, chỉ sau Trung Quốc”.

      *** Lợi tức đầu người của Việt Nam trong năm 2011: USD 800 (chỉ hơn Lào và Cambodia chút đỉnh). So với các nước láng giềng: Thái Lan: USD 3500, Phi luật Tân: USD 2000, Nam Dương: USD 1160, Tân gia Ba USD 30000 US$. ( Theo The Economist World, năm 2011 – p. 158, 176, 238)

      Theo World Bank, trong năm 2011, GDP bình quân đầu người (GDP:Tổng sản phẩm quốc nội) của Việt nam là USD 757 ( Năm 1984 : USD 198). Trong khi của Hoa kỳ là USD 49000, Tàu cộng USD 8500, Nam Hàn USD 32100, Thái lan USD 9500…

      ***05/12/12 | Tác giả: Đàn Chim Việt

      Việt Nam tụt hơn 10 hạng trên danh sách các nước tham nhũng

      Vào hôm nay, 05/12/2012, tổ chức chống tham nhũng có uy tín trên thế giới là Transparency International – Minh bạch Quốc tế – trụ sở tại Đức, đã công bố bản Chỉ số Tham nhũng CPI thường niên, xếp hạng các quốc gia và vùng lãnh thổ trên thế giới về mức độ tham nhũng được ghi nhận.

      Việt Nam cũng thua Brunei (hạng 46), Malaysia (hạng 54), Thái Lan (88), thậm chí thua cả Philippines (hạng 105) và Indonesia (hạng 115), hai nước thường bị tiếng tăm vì tham nhũng .

      Trong bản xếp hạng CPI năm 2012, Việt Nam vẫn hơn ba nước còn lại trong vùng, bị rớt vào diện các quốc gia bị xem là tham nhũng nhất thế giới : Cam Bốt (hạng 157), Lào (hạng 160) và Miến Điện (hạng 172).

      ***, Tổng giám mục Hà Nội Ngô quang Kiệt có đưa ra lời phát biểu như sau:

      ” Chúng tôi đi nước ngoài rất nhiều. Chúng tôi rất là nhục nhã khi cầm cái hộ chiếu Việt Nam. Ở đâu cũng bị soi xét. Chúng tôi buồn lắm chứ. Chúng tôi mong muốn đất nước mình mạnh lên làm sao như một anh Nhật, nó cầm cái hộ chiếu là đi qua tất cả mọi nơi không ai xem xét gì cả. Anh Đại Hàn bây giờ cũng thế. Còn người Việt Nam chúng ta thì tôi cũng mong đất nước lớn mạnh lắm và làm sao thật sự đoàn kết tốt đẹp để cho đất nước chúng ta mạnh, đi đâu chúng ta cũng được kính trọng”.

      *** Nhà văn Dương Thu Hương:” Về mặt đại cuộc, tôi thấy trong toàn thể lịch sử nước Việt, có lẽ cái triều đình Cộng sản hiện nay là cái triều đình hèn hạ và khốn nạn hơn tất cả những triều đình bán nước trước kia mà tiêu biểu là Lê Chiêu Thống. Lê Chiêu Thống có cầu cứu Tàu nhưng chưa bán một mảnh đất, chưa ký một hợp đồng chui, không hèn đến mức độ dám phạm luật của tổ tiên là nhượng đất cho giặc…”.

    • ABC says:

      Thế cái ngày Phạm văn Đồng ký công hàm bán nước 14-9-1958 và những ngày Mâu Thân khi hơn 6 ngàn người dân Huế bị CS xử tử có được coi là ngày quốc hận không ông Thợ cày thuê?

    • vu doan says:

      Này “thợ cày thuê:

      Hồ chí Minh trước kia dậy rằng ” chẳng có tổ quốc, chẳng có biên giới ( Hồ chí Minh viết trên trang báo ” Thanh Niên” phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26) nên chỉ có bọn Việt cộng và những gã như “thợ cày thuê” vì được dạy dỗ, rèn luyện theo “đạo đức” Hồ chí Minh- nên mới không hiểu và cảm thấy uất hận đối với những cảnh Quốc Hận bày ra hàng ngày trước mắt: Bọn Việt cộng đã và đang dùng đất nước, lãnh thổ của cha ông để lại để dâng bán cho giặc Tàu để đổi chác lấy sự giúp đỡ hầu chúng được muôn năm trường trị Việt nam- giống như các nước Chiêm Thành và Chân Lạp thuở trước cầu cạnh các ông vua Việt nam vậy. Bọn Việt cộng thản nhiên vơ vét ngân sách, tài nguyên của đất nước bỏ túi để gia dình, họ hàng của chúng sống vinh thân phì da mà không màng đến việc tân trang vũ khí, huấn luyện binh sĩ chống giặc ngoại xâm Bọn Việt cộng cai trị bất tài, đần độn, tham nhũng khiến người dân nghèo mạt, xã hội, giáo dục và đạo đức suy đồi. quốc thể bị hạ nhục, phụ nữ Việt bị lột trần truồng cho ngoại nhân sờ mó, rao bán, trẻ em bị làm nô lệ tình dục ở xứ ngoài….

      Người Việt hải ngoại hàng năm tổ chức Ngày Quốc Hận 30/4/75 để vinh danh, tưởng nhớ đến quân, dân cán chính đã bỏ mình vì hai chữ Tự Do, tiếc thương Miền Nam đã mất, ủng hộ những người đấu tranh cho tự do, dân chủ trong nước, nuôi dưỡng hy vọng sẽ có ngày thâu hồi lại được đất nước thân yêu hình chữ S – vốn đã bị mất vào tay bọn giặc Hồ từ năm 1945- để cùng nhau nối tiếp sự nghiệp giữ nước của tiền nhân .

      (*Trên tờ báo Thanh Niên phát hành ở Quảng Châu ngày 20/12/26, Hồ chí Minh đã viết rằng: “Cái danh từ tổ quốc là do các chính trị gia đặt ra để đè đầu nhân dân, để buộc những người vô sản phải cầm vũ khí bảo vệ tài sản của địa chủ và quyền lợi của giai cấp tư sản. Thực ra, chẳng có tổ quốc, cũng chẳng có biên giới”.)

    • vu doan says:

      Người Việt hải ngoại quý trọng đất nước vốn do bao nhiêu công khó của tiền nhân tạo dựng, nên mỗi một tấc đất bị mất là một vết thương đau nhói trong lòng, huống chi cả một Miền Nam đã bị mất vào tay bè lũ giặc Hồ- vốn là tay sai của bọn đế quốc Tàu cộng . Còn bọn Việt cộng cũng như ” gã cày thuê” vốn học tập “đạo đức” phản quốc của Hồ chí Minh- nên dù có mất cả lãnh thổ hình chữ S thì chúng cũng chẳng quan tâm, miễn là chúng vẫn được ở trên ngôi cao ngất ngưởng, tiền bạc tham nhũng đầy túi . Cho đến nay, biết bao nhiêu là phần đất, biển và đảo đã bị bọn Tàu cộng dần chiếm đóng, thế mà chúng vẫn nhởn nhơ, chơi đùa, đú đởn ! Khốn nạn !

    • Bút Thép VN says:

      Cày thuê và viết thuê cũng là nghề mà!

    • VietZap says:

      Những sự kiến lớn, mất mác trong lịch sử thì đất nước nào củng phải từng trải qua. VN củng vậy. nhưng những sự kiện mất mát đó đã tạo nên được một Việt Nam oai hùng , con cháu nở mặc nở mày.

      Nhưng ngày 30-4, tạo được gì, mất gì. sau ngày 30/4 đất nước chìm trong tăm tối của ngu dốt, dói, lạc hậu và bạo lực. cái di hại của ngày 30/4 nó sẻ phải kéo dài hàng chục , trăm năm sau khi đã sản sinh ra cái đám lưu manh, ngu dốt, ích kỉ và bạo lực của tuổi trẻ nhìn chung ngày nay.

Phản hồi