WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tổng Thống Hoa Kỳ và người Mỹ gốc Việt

Câu chuyện nhân mùa lễ độc lập 2013

Mt Rushmore (500x375)Tình tự dân tộc ở đâu?

Nhân mùa lễ độc lập 2013 xin gửi đến quý một câu hỏi: Tổng thống Hoa Kỳ có phải là tổng thống của chúng ta hay không? Chúng ta đây là người Việt mang quốc tịch Hoa Kỳ. Trên pháp lý thì đúng đấy, nhưng trên thực tế thì dân ta có vẻ lạnh lùng hờ hững lắm. Như vậy có vẻ bất công với đất nước mà chúng ta đã hưởng phúc lợi khá nhiều.

Vẫn còn nhớ khởi đi từ cuối thập niên 70, anh em gặp nhau trên con đường xuôi ngược tìm nơi định cư. Tay bắt mặt mừng, hỏi rằng bây giờ bạn làm gì ở đâu. Câu trả lời nhẹ nhàng lý thú: trước làm hãng Ford, mới đây thì lãnh lương Carter. Check Carter lãnh đủ 4 năm, rồi qua làm việc với tổng thống Reagan. Cho đến bây giờ có nhiều bạn cao niên chúng tôi lãnh tiền già của vị tổng thống mới mà vẫn quen mồm gọi là thằng Obama. Hết sức là tự do dân chủ.

Dân ta ở Mỹ đã 10, 20 hay thậm chí quá  30 năm. Đã đứng lên nghe đọc lời thề vào quốc tịch. Vui vẻ giơ tay thề bỏ hết những giây mơ rễ má với quê hương cũ, sẽ một lòng cầm súng chiến đấu cho Tổ Quốc mới, nhưng thật sự tấm lòng không hề rung động với Hiệp Chủng quốc Hoa Kỳ.

“Lòng quê gởi áng mây tần xa xa”

Người thì làm ăn cật lực để gởi tiền về quê. Mua đất, cất nhà. Người thì đi về như đi chợ. Người thì đốt lửa, thổi gió đấu tranh về quê hương. Hết năm này qua năm khác. Bao nhiêu là đám cưới, bao nhiêu lần khai sinh, bao nhiêu đám ma. Ở trên miền đất đầy cơ hội đã hơn một phần ba thế kỷ mà sao vẫn mang tâm trạng lưu đầy, mãi mãi làm người lưu vong trong hoàn cảnh tạm dung.

Bài học lịch sử và tình tự dành cho Tổ Quốc mới, khi thi xong nhập tịch là buông xuôi hết. Như vậy, phải chăng chúng ta đối xử với nước Mỹ dường như không phải đạo.

Kể từ năm 75 cho đến nay là năm hai không mười ba. Sắp sửa đến 2015 là vừa đúng 40 năm. Chẳng mấy chốc mà qua nửa thế kỷ lưu vong. Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải dành cho cái đất nước tử tế này một chút tình dân tộc mới.

Xin vui lòng đọc bài giải bầy này với mối chân tình.

Xin đọc lại bài học quốc tịch bằng tấm lòng thành.

Các vị tổng thống Hoa Kỳ

Ghi dấu lịch sử đầu tiên dành cho vị tổng thống thứ nhất George Washington. Ông là vị khai quốc công thần, là cha già dân tộc, là quốc phụ của Hoa Kỳ. Vị tướng chỉ huy cuộc tranh cách mạng chống Anh quốc. Thành lập Hiệp chủng Quốc và lên làm tổng thống 2 nhiệm kỳ. Ông sinh ngày 22 tháng 2 năm 1796. Vì vậy nước Mỹ có ngày President’s Day cũng gọi là Washington’s Birthday. Sau đó người ta cũng ghép chung vào ngày lịch này để kỷ niệm thêm ngày sinh nhật của vị tổng thống thứ 16 là Abraham Lincoln. Ông sinh ngày 12 tháng 2-1809. Cho đến nay ngày President trở thành ngày quốc lễ và nước Mỹ chọn ngày Thứ hai của tháng Hai, nằm giữa sinh nhật của hai vị tổng thống vĩ đại. Một người lãnh đạo kháng chiến thành lập quốc gia. Một người chiến thắng cuộc nội chiến, thống nhất đất nước.

Nếu hỏi rằng, ngoài hai vị kể trên trong tất cả các vị tổng thống Hoa Kỳ hơn 200 năm qua thì còn có tổng thống nào xếp hạng cao trong lịch sử. Hoa Kỳ có ngay câu trả lời.

Các tổng thống vĩ đại của nước Mỹ

Câu trả lời không phải bằng văn bản mà bằng cả 1 công viên quốc gia. Không phải là vườn cảnh, tượng đài mà bằng núi đá. Tại tiểu bang South Dakota có hình tượng khắc trên đá. Các hình tượng vĩ đại của 4 ông tổng thống vĩ đại. Trái núi chiếm diện tích 1,300 mẫu tây, với tượng đài cao 60 bộ nằm trên khu đất cao 5,700 feet trên mặt biển. Từ trái qua phải là hình tổng thống Washington, Jefferson, Roosevelt, và Lincoln.

Tổng thống Jefferson là người nhậm chức thứ ba, nhưng là cha đẻ của bản Tuyên ngôn độc lập và Hiến pháp Hoa Kỳ. Ông đã viết ra những câu bất hủ trong các bản văn lịch sử để làm khuôn vàng thước ngọc cho đời đời. Đó là câu: “Con người sinh ra bình đẳng và ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc.”

Vị sau cùng là tổng thống Roosevelt, người đã lãnh đạo nước Mỹ khi nhân loại bước vào thế kỷ 19. Tượng đài khắc trên núi Rushmore là công trình thực hiện cha truyền con nối của gia đình điêu khắc gia Borglum. Ngày nay có hai triệu du khách đến thăm hàng năm.

Tinh hoa của dân chủ

Với hơn 200 năm lập quốc, nền dân chủ của Hoa Kỳ không một lần nào thay đổi người lãnh đạo mà có rối loạn binh đao. Hoàn toàn không có đảo chính, cách mạng, binh biến. Ngay cả những lúc chiến tranh sóng gió hay lúc các vị tổng thống bị truất phế, từ chức thì việc thay đổi cũng tuần tự theo luật lệ hoàn tất rất nhẹ nhàng và an toàn tuyệt đối.

Theo hiến định, khi vị tổng thống tại chức qua đời hay từ chức thì ông phó lên thay. Nếu không có phó tổng thống hay vì lý do gì, ông phó không lên thay thì người thứ ba là chủ tịch hạ viện và kế tiếp là bộ trưởng ngoại giao. Trong thể chế dân chủ, quyền hạn do các chính trị gia nắm giữ nên vai trò bộ trưởng quốc phòng và tham mưu trưởng liên quân thuộc phe quân sự không nằm trong danh sách được giao quyền lãnh đạo đất nước.

Trong hoàn cảnh thuộc về đợt di dân Việt Nam đến Hoa Kỳ vào cuối thế kỷ thứ 20, nếu chúng ta tìm hiểu về cuộc đời của tất cả các vị tổng thống Hoa Kỳ sẽ tìm thấy rất nhiều chi tiết lý thú. Tuy nhiên, nói đến mối giao tình Việt Mỹ phải kể lại câu chuyện sử liệu từ thời tổng thống thứ 18 của Hiệp Chủng Quốc là ông Grant vào năm 1869.

Việt sử ghi lại rằng vào năm 1870, ông Bùi Viện gốc làng Trình Phố, tỉnh Thái Bình dưới triều Tự Đức được cử đi sứ qua Hồng Kông rồi nhân dịp này theo tàu viễn dương qua Hoa kỳ vào triều đại Tổng thống Ulysses Grant. Tổng thống Mỹ tiếp kiến hứa hẹn viện trợ cho Việt Nam canh tân. Ông Bùi Viện về nước trình lên kết quả và lại trở lại Mỹ quốc lần thứ hai. Tuy nhiên, kỳ này Hoa Kỳ lại đổi ý nên việc viện trợ không thành.

Dù sao thì đây cũng là một ghi dấu về những ngày bang giao Việt Mỹ đầu tiên. Nhưng suốt một trăm năm từ thời kỳ1850 đến 1950 miền Đông Nam Á vẫn trong vòng ảnh hưởng của Pháp nên Việt Nam không có cơ hội liên hệ với Hoa Kỳ. Cho đến năm 1975, cựu đại sứ Bùi Diễm, thuộc giòng họ Bùi Viện, đại diện Việt Nam Cộng Hòa lại thất bại trong lần xin viện trợ cuối cùng.

Tổng thống Hoa Kỳ và chiến tranh Việt Nam

Cho đến thời kỳ 1954 của tổng thống thứ 34 là ông Eisenhower, Việt Nam mới có cơ hội đóng vai trò trong lịch sử Hiệp Chủng Quốc.

Vào cuối thập niên 50, trong chuyến đi Mỹ, chúng ta thấy hình ảnh ông Eisenhower đón chào tổng thống Ngô Đình Diệm và ca ngợi vị nguyên thủ Việt Nam là vĩ nhân của Đông Nam Á. Và chẳng bao lâu sau đó, vị tổng thống thứ 35 của Hoa Kỳ là ông Kennedy đã gián tiếp trách nhiệm về cuộc đảo chánh và hạ sát anh em ông Diệm năm 1963 tại Sài Gòn. Ông Kennedy tuy giải tỏa được một chế độ cản đường nhưng cũng rất ân hận về cái chết của ông Diệm. Cả hai ông Ngô Đình Diệm và Kennedy đều là Thiên Chúa Giáo.
Nhưng niềm ân hận cũng không lâu, chỉ sau một thời gian ngắn đến lượt ông Kennedy bị ám sát chết tại Dallas, Texas.

Cái chết của cả hai vị tổng thống đều vẫn còn nhiều bí ẩn cho đến ngày nay. Ông Johnson lên thay trong vai trò tổng thống thứ 36 với gánh nặng chiến tranh Việt Nam. Ông là người quyết tâm nhưng vẫn không thành công và để cho ông Nixon lên thay với chiêu bài Việt Nam hóa chiến tranh, rút quân về bằng mọi giá.

Năm 1974, Nixon, vị tổng thống thứ 37 vì Watergate phải từ chức. Ông Gerald Ford thứ 38 lên thay, thể theo lòng dân và quốc hội, quay lưng cuộc chiến tranh Việt Nam. Từ nay đối với Hoa Kỳ, Việt Nam chỉ còn là vấn đề nhân đạo.

Với 5 vị tổng thống can dự vào chiến tranh Việt Nam, bắt đầu từ Eisenhower, Kennedy, Johnson, Nixon và Ford, người Mỹ gọi đây là The War of the Presidents. Ý nói là cuộc chiến riêng tư của các vị tổng thống, không can dự gì vào nước Mỹ và dân Mỹ. Làn sóng chống chiến tranh của dân Mỹ dâng cao với các cuộc xuống đường hàng triệu người. Bây giờ sống tại đây chúng ta mới có thể hiểu được là lòng dân của Mỹ quốc thực sự ảnh hưởng đến chính quyền ra sao. Không cần đúng hay sai, không cần giữ lời cam kết. Đối với dân chúng Hoa Kỳ, lòng kiên nhẫn và sự chịu đựng, hy sinh rất giới hạn. Đánh không xong thì rút, sống chết mặc bay. Từ các quan niệm đó, định mệnh đưa chúng ta đến Hoa Kỳ.

Tổng thống Hoa Kỳ và dân tỵ nạn Việt Nam

Sau ông Ford, dân tỵ nạn lần lượt sống với 5 vị tổng thống của thời hậu chiến. Bắt đầu từ ông Carter, tổng thống thứ 39, ông già hiền lành đạo đức chính là vị ân nhân đầu tiên mở cửa nước Mỹ cho thuyền nhân từ các trại tỵ nạn vào Hoa Kỳ.

Khi đoàn biểu tình Việt Nam thắp nến đi trước Bạch Cung để than khóc cho thuyền nhân thì ông Carter đã mở cửa ban công ngó xuống vẫy tay chào. Nước mắt dân tỵ nạn Việt Nam di tản đợt đầu, nhỏ giọt xuống đại lộ Constitution đã làm động lòng ông tổng thống chuyên cất nhà Homeless. Lệnh tổng thống ban ra từ đây các tàu chiến của hạm đội số Bảy bắt đầu xua đuổi hải tặc và vớt người di tản. Các phái đoàn Mỹ lên đường đến phỏng vấn tại trại tỵ nạn Đông Nam Á.

Rồi tiếp đến ông thứ 40 là Reagan suốt 8 năm đưa ra các đạo luật tỵ nạn, khởi sự các buổi thảo luận thả tù, để sau này ông Bush số 41 tiếp tục mở rộng tấm lòng nhân đạo.

Bước qua thập niên 90, triều đại Bill Clinton, tổng thống thứ 42 là thời kỳ của hòa giải và hàn gắn. Clinton mở đường hiệp thương, giải tỏa cấm vận, đưa tay dắt đường cho Hà Nội trở về với thế giới tự do. Sau cùng ông Clinton chấm dứt nhiệm kỳ bằng một chuyến công du cuối cùng dưới hình thức qua Việt Nam để trình diễn một màn Workshop dân chủ đi từ Hà Nội đến Sài Gòn.

Qua đến ông Bush, vị tổng thống thứ 43 của Hoa Kỳ đã đem bài học Việt Nam ra để đánh trận Trung Đông, nhưng đã gặp nhiều cay đắng. Bây giờ đến lượt tổng thống Obama, với hoàn cảnh thế giới điên đảo, nợ nần chồng chất, ông có quá nhiều mối bận tâm. Hồ sơ Việt Nam và hồ sơ di dân tỵ nạn sẽ còn lâu mới đem ra thảo luận.

Xem như vậy, lịch sử cận đại của Hoa Kỳ từ 1954 đến nay có 11 vị tổng thống. Năm vị tham dự vào cuộc chiến Việt Nam. Ba triệu lính lần lượt tham chiến. 58 ngàn người chết. Mỗi vị tổng thống khi nhắc đến Việt Nam đều mang một kỷ niệm cay đắng khôn nguôi.

Kể từ 1975 đến nay, 5 vị tổng thống liên quan đến dân Việt Nam hậu chiến, qua các lãnh vực di dân tỵ nạn và nhân đạo. Cả 5 người đã mang một quan niệm mới mẻ về hai chữ Việt Nam. Đã bớt phần đau thương cay đắng. Trong những năm gần đây, sự thành công của người Việt tại Hoa Kỳ trong tất cả các lãnh vực đã đem đến cho các ứng cử viên tổng thống một ý niệm mới mẻ tốt đẹp của chúng ta tại quê hương mới. Riêng tổng thống Obama, trong bài diễn văn nhậm chức đã nhắc đến Việt Nam qua trận Khe Sanh.

Bây giờ sẽ đến lượt con cháu chúng ta sẽ làm quen với vị tổng thống da mầu đầu tiên thứ 44 với niềm tự hào của một thế hệ di dân gốc Việt góp phần xây dựng đầy hưng phấn trong tương lai. Biết đâu sẽ có ngày Hoa kỳ chào mừng một tổng thống Việt Nam da vàng. Mặc dù ngày đó có thể còn rất xa, nhưng bây giờ xin vui lòng nhận chấp nhận tổng thống của chúng ta. Trong niềm tin mới, chúng ta cùng  ghi dấu ngày lễ độc lập 2013. Dù rằng nghĩa trang Việt Nam tại Los Gatos có treo đôi câu đối: “Trăm năm xác tục gửi quê người, Vạn dặm hồn thiêng về cố quốc.” Tôi cũng xin nhắc lại hai bài học trăm năm của các di dân đến trước chúng ta. Một văn hào Nga đã nói rằng: “Nơi nào tôi sống có tự do, nơi đó chính là quê hương.” Một chính khách Ba Lan tỵ nạn lại nói rằng: “Muốn đấu tranh hữu hiệu cho quê hương cũ, hãy làm một công dân tốt trên quê hương mới.” Trong tinh thần đó, chúng ta chào mừng ngày 4 tháng 7 năm nay.

© Giao Chỉ

© Đàn Chim Việt

 

24 Phản hồi cho “Tổng Thống Hoa Kỳ và người Mỹ gốc Việt”

  1. Nguyễn Tha Hương says:

    Thưa Lão Ngoan Đồng,
    Cám ơn LNĐ đã góp ý hay. Tôi nghĩ ông GC viết bài “tàng tàng” thì tạm được, còn bình luận kiểu “cao cao” một chút thì quá tệ ! Đầu óc kỳ thị kém “văn hóa” ( xài chữ bên VN ta) , chê người mà quên nghĩ đến cái bản thân ta !
    Thân kính,
    NTH

    Obama, người Mỹ đen đi trọn đường trần
    http://old.danchimviet.info/archives/68644/obama-ng%c6%b0%e1%bb%9di-m%e1%bb%b9-den-di-tr%e1%bb%8dn-d%c6%b0%e1%bb%9dng-tr%e1%ba%a7n/2012/11

  2. Lâm Vũ says:

    Trích: “… Một văn hào Nga đã nói rằng: “Nơi nào tôi sống có tự do, nơi đó chính là quê hương.”… ”

    “Văn hào” nào nói lạ thế nhỉ?! Ai cũng nghĩ như ông ta chắc là nước Nga sẽ không có… con cái!

    Tuy nhiên, tôi cũng “cảm thông” với tác giả, vì chính tôi mỗi lần đi sang Cali, may bay đáp xuống phi trường LA, là tôi có cảm tưởng mình đang “về quê”, chỉ vì đó là nơi tôi có nhiều bạn bè chia xẻ nhau quang đời thời niên thiếu… Dó đó tôi rất hiểu khi đa số người Vieệt định cư ở Mỹ coi Hoa Kỳ là quê hương (mới) của mình, vì đó là nơi gia đình, bạn bè, hân thuộc của họ sống… Nhưng điều này không liên hệ gì đến chuyện có người Việt làm tổng thống Hoa Kỳ hay không!

  3. Vinh says:

    Toi thich cau : “Dau co Tu Do, do la que huong toi “

  4. Nguyễn Tha Hương says:

    Tuy nước Mỹ có một nền dân chủ, tự do ngôn luận nhưng người tử tế đàng hoàng it ai gọi một tổng thống là thằng dù họ không ưa.
    Tôi xin trích lại phần phản hồi của độc giả trong bài viết của Giao Chỉ “Obama, người Mỹ đen đi trọn đường trần”

    Nguyễn Tha Hương says:
    10/11/2012 at 11:47 Trích :
    “Obama không phải là thần thánh của dân da đen. Ông cũng chỉ là một thành viên xuất sắc gốc Phi Châu trong lãnh vực chính trị. Không khác gì tuyển thủ bóng rổ vô địch trên sân chơi Michael Jordan. Không khác gì ca sĩ thần tượng trên sân khấu Michael Jackson.”
    Tôi nhận thấy Ông Giao Chỉ phát biểu ý tưởng của ông một cách sai lạc.
    Làm sao ông có thể ví Obama ngang hàng với những tay bóng rổ và ca sĩ được. Nói như vậy là ông đã coi thường người dân Mỹ không có đầu óc và trí tuệ mới bầu Obama làm tổng thống một siêu cường trên thế giới. Một bên dùng trí tuệ và một bên dùng sức lực để ăn thua thì so sánh th ế nào cho cân xứng ?
    “Vào một buổi chiều xuất sắc trên diễn đàn đảng Dân Chủ người thanh niên da đen đã được lựa chọn và đưa ra chính trường. Người thanh niên trẻ tuổi, chưa hề đi quân dịch, chưa hề chỉ huy một trung đội, chưa hề làm giám đốc một công ty, chưa hề phát huy một sáng kiến. Xuất thân chỉ là một thứ con lai da đen, chợt bước ra ánh sáng chói lòa, bắt được thời cơ, trở thành tổng thống và bây giờ lại tái cử nhiệm kỳ hai. Vinh quang như một phép mầu. Đó là phép mầu của nước Mỹ.”
    Ông Giao Chỉ viết thiếu một ý chính :
    Người thanhn niên da đen Obama có học thức, một luật sư có tài hùng biện, có tài phân tích cái đúng cái sai và cái tài chỉ huy bằng đầu óc không cần phải là người có kinh nghiệm nơi chiến trư ờng. Nhiều tổng thống Mỹ đâu có xuất thân từ quân đội. H ơn n ữa, c ả 2 vợ chồng đều điều h ành một văn phong luật và thuộc loại dân giàu có. Obama thành công không phải do một phép m àu nhiệm nào cả mà do cái tài kèm theo sự may mắn. Những người ủng hộ Obama không phải h ọ ngu ngốc hay vô học thức. Nước Mỹ chẳng có phép mầu nào để đưa đất nước của họ lên hàng cường quốc mà do sự lèo lái , điều khiển đất nước bằng tấm lòng yêu nước, vị tha, d ân chủ và nhân quyền.
    Có nhiều người đã gọi Obama là tên nô lệ da đen mà được làm tổng thống.. Ông Giao Chỉ cho r ằng Obama xuất thân là một thứ con lai da đen bắt được thời cơ trở thành tổng thống.
    Xin lỗi quý vi hữu trên diễn đàn, tôi nói như thế này có lẽ sẽ làm chạnh lòng một số người :quý vị hãy nhìn lại mình xem, cái giống da vàng tỵ nạn cộng sản qua đây sau này nếu không nhờ đ ám dân da đen đấu tranh dành sự công bằng và họ đã chịu bao nỗi thống khổ để ngày nay chúng ta qua sau mới được hưởng quyền lợi ngang bằng với sắc dân da trắng bản xứ là nhờ ai ? Sao đầu óc, lương tâm con người của quý vị hẹp hòi, nông cạn và xấu xa như vậy ? Mình cũng là di dân tỵ nạn da màu chứ có gì khác hơn da đen ?

    Reply

    • CÃI CỐI says:

      Tui rất tán đồng với ý kiến của Nguyễn Tha Hương.

      Người Việt chúng ta có óc kỳ thị chủng tộc (racism) mạnh hơn dân nào hết, hơn cả bọn Anglo-Saxon chính hiệu con nai dzàng. Ngoài kỳ thị, lại còn vừa tự tôn, nhưng cũng vừa tự ti.
      Trong đầu óc đa số người Việt, tuy đã ăn cơm Mỹ mòn răng, tiềm ẩn sự khinh miệt đối với người da đen và người da đỏ, tuy rằng so sánh kỹ thì không chắc người Việt chúng ta đã thông minh, tháo vát và can đảm hơn hai sắc dân ấy. Ngay từ thời trước 1975, người Việt chúng ta đã gọi người Da Đỏ là Mọi Da Đỏ, một từ rất khinh miệt, dù rằng chúng ta dốt đặc cán mai về lịch sử của họ!

      Trong hai mùa tranh cử TT vừa qua, đa số dân Mít đã dồn phiếu cho McCain, một phần vì ông này là cựu chiến binh Mỹ tham gia chiến tranh VN, phần khác cũng vì Obama là ” nhọ”!

      Ngay đến bây giờ, sau khi Obama đã ngồi vững ở nhiệm kỳ thứ hai, nhiều vị trong chúng ta vẫn gọi TT OBama một cách xấc xược là ” Thằng Nhọ”!

      Thái độ đó bắt nguồn phần nào từ óc tự tôn, tự cho rằng trong số da màu thì Mít ta , nhờ là màu vàng nên cao hơn ” đen” . Tâm lý này phản ảnh ngay trong ngôn ngữ của người mình. Chẳng hạn chúng ta cho rằng một người đẹp phải là người có ” nước da trắng như trứng gà bóc”; hoặc là “trong ngọc, trắng ngà” , ” đen như mọi” , v.v…

      Nhưng dân Mít lại tự ti khi đứng trước người da trắng. Có lẽ là do hậu quả của 80 năm bị người Pháp đô hộ chăng?

      • Builan says:

        Lần nầy, hay đúng hơn là qua caí com nầy , tôi không dám goị ông/bà là CC-( ai muốn đọc sao thì đọc tùy ý !)

        _Tôi rất công bằng- trân trọng lễ phéo goị đúng người đúng tên dúng với trình độ lý luận phân tich, giá trị nôị dung cuả COM _ Nghiã là tôi rất ĐỒNG TINH với CAĨ CỐI cũng như với Nguyễn Tha Hương và cả Lão Ngoan Đồng

        - Chứng tỏ là tôi đã đọc rất tới COMs cuả quý vi -trên tinh thân học hoỉ -tôn trong giá tri cuả sự thật ! Không ưa bán bổ HỒ ĐỒ !!

        Hy vọng sẽ được đón đọc, thích thú được đọc CAĨ CỐI như lần nầy ! Sẽ không còn bực mình như vài lần bất đác dĩ phải đọc cuả CC !
        Chào trân trọng

    • ABC says:

      Rất hay !

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear Nguyễn Tha Hương,

      Riêng tôi có ý nghĩ, chẳng phải tác giả không biết ông Obama và vợ là một trong số nhỏ của những người da đen thành công vượt bực ở xã hội Mỹ, nhờ vào tài năng và sự chịu thương chịu khó của chính mình.

      Người trẻ học lực cao và thành công, theo tôi rất nhiều ở xứ Mỹ, nhưng phải nổi bật hẳn lên, đúng ra là phải nói là xuất chúng, nếu như không sinh ra từ gia đình có thế lực lớn và giầu nứt đố đổ vách, thì khó mà chen chân vào chính trường và leo lên thật cao được.

      Riêng chuyện được chon làm đại diện cho môt đảng lớn tranh chức tổng thống, qủa thực khó dàn trời mây. Obama đã anh dũng đánh bại được một đối thủ sừng sỏ trong đảng mình là bà Hilliary Clinton. Rồi lại tái đắc cử tổng thống Mỹ.

      Chuyện Obama là tổng thống Mỹ da màu đầu tiên, quả thực là một chuyện có một không hai trong lịch sử lập quốc Mỹ. Bởi thế khi Obama đắc cử nhiệm kỳ đầu, cả thế giới chứ không riêng gì thế giới người da đen và da màu khác, đã đặt niềm hy vọng rất nhiều vào Obama. Chả thế mà ông ta chưa có công trạng chi mà đã ẵm cái giải thưởng Nobel Hòa bình liền, khiến không khỏi có tiếng dị nghị về giá trị của giải này.
      Chưa hết những câu nói hay của Obama được truyền tụng khắp nơi, cứ như là một định đề Euclide vậy ! Phải công nhận Obama là một nhà hùng biện nổi tiếng nhất trong số các tổng thống Mỹ mà tôi được biết tới.

      Tuy nhiên tác giả đã cố ý “hạ thấp” giá trị của Obama, chắc hẳn muốn nhấn mạnh một điều: Mỹ qaủ thực là VÙNG ĐẤT HỨA ! Đó là nơi tạo nhiều cơ hội cho những kẻ mới đến lập nghiệp, có thể một bước từ THẰNG lên ÔNG LỚN !

      Thủ thuật viết lách này của tác giả quá vụng về, gây hiểu lầm và tạo phản cảm nơi độc giả.
      Thiện chí của tác giả ta không thể phủ nhận qua bài viết, nhưng do lực bất tòng tâm nên đã phạm lỗi tày đình.

      Nói đâu xa mới đây một phóng viên lão làng của BBC là Garry Richardson, đã vô tình đặt một câu hỏi cực kỳ vô duyên với Andy Murray, sau khi anh này lọt vào chung kết Winbledon 2013, khi lôi cựu HLV Alex Ferguson vào chuyện nội bộ của thày trò Lendl – Murray, nên bị các fan của Murray phản ứng dữ dội. Ông này đã phải lên tiếng xin lỗi ngay sau đó.

      Lão Ngoan Đồng

      • Toa thuốc cháo lú says:

        Bài học dành cho những con két như LMC đó. Hả họng ra gọi những người Mỹ là Mọi.

    • nvtncs says:

      “Người Việt chúng ta có óc kỳ thị chủng tộc (racism) mạnh hơn dân nào hết, hơn cả bọn Anglo-Saxon chính hiệu con nai dzàng.”

      My God, you are so pathetically behind the times!
      I am of Vietnamese descent and, for me, as for many Vietnamese-Americans, a person’s skin color and ethnicity matter not; his/her heart and mind do.

      Need I remind you of a well-worn English idiom: “Don’t judge a book by its cover.”

  5. Vân Nam says:

    Nỗi lòng của ông Vũ Văn Lộc mình xin chia xẻ, nhưng mà:

    1)Người Mỹ(gốcViệt) không có quyền đầu tư, mua nhà, mua đất hay lập xưởng sản xuất như những người Mỹ…khác đang làm ở VN?

    2)Người Mỹ gốc Mít không nên đi du lịch…nhiều? Hay là chỉ được đến những nơi ông Lộc “khoanh vùng”?

    3)Nếu đã không muốn đồng hương mua nhà mua đất, đi đi, về về như đi chợ để trực tiếp hay gián tiếp giúp CSVN thì sao lại mỉa mai những người “đốt lửa, thổi gió đấu tranh ” về quê hương…cũ?

    Vậy, thực ra ông VVL muốn gì?
    Muốn mọi ngưòi bẻm mép, đạo đức giả như …ai kia ư?

  6. danluan13 says:

    Người Mỹ gốc Việt và nền dân chủ Hoa Kỳ.

    Sống trên đất Mỹ chúng ta có nhận xét gì về nền dân chủ Mỹ? Nền dân chủ Mỹ có thật là dân chủ?

    Nếu nói cái chết của ông Diệm là do nhóm quân nhân đảo chánh lật đổ thì cái chết đúng ba tuần sau của tổng thống Kennedy có phải là một cuộc đảo chánh bởi tài phiệt để đưa ông phó Johnson lên cầm quyền? Có gì khác nhau giữa đảo chánh lật đổ một chính phủ với ám sát cũng lật đổ một chính phủ mà không gọi là đảo chánh?
    Như Ai Cập mới hôm qua, tin tức các đài gọi là đảo chánh lật đổ tổng thống Morsi, nhưng chính phủ Obama tránh không gọi là đảo chánh? Thì ra chỉ là một cách nói, nói sao cho hợp với thời cuộc.

    Mới mấy hôm nay, các nước đồng minh tố cáo Mỹ do thám họ. Chuyện tưởng găng lắm nhưng ông Obama nói Mỹ dò thám đồng minh là chuyện bình thường.

    Trong hai nhiệm kỳ làm tổng thống Mỹ có lẽ đây là câu ông nói đúng nhất, hay nhất, thành thật nhất, và ý nghĩa nhất. Đâu phải là đồng minh với nhau là không cần theo dõi nhau? Đâu phải là kẻ thù mới cần theo dõi lẫn nhau? Chế độ nào nhà nước không theo dõi dân? Cứ đi bộ dạo ngoài phố hay lái xe đi làm xem có bao nhiêu camera ở ngã tư theo dõi người dân? Không chỉ theo dõi mà chính phủ của ông còn nghe lén cả dân; và thậm chí ông có quyền lấy mạng sống của dân nếu ông biết người dân đó phản bội. Dân ông, ông còn chưa tin thì làm sao dám tin đồng minh, huống chi chỉ là đồng minh vì lợi ích và trước kia là kẻ thù? Nếu bảo rằng Đức không theo dõi đồng minh thì có lẽ Đức không thành thật hoặc Đức thiếu khôn ngoan.

    Không theo dõi nhau thì mới là chuyện lạ.
    Theo dõi nhau chỉ là chuyện bình thường.
    Chỉ tiếc rằng ông Obama nói ra không phải ông thật thà hay tự nguyện mà là ông không thể chối hay nói dối được nữa.
    Người dân Mỹ mong đợi ông nói ra nhiều thứ, nhưng chừng nào ông nói thật cho dân nghe những gì dân muốn biết? Chắc chỉ khi nào dân đã biết rồi thì ông mới nói cho dân nghe.

    Chẳng trách ông. Vì chẳng chỉ ông mà chính phủ nào cũng thế.
    Trên một mức độ nào đó, nền dân chủ Mỹ vẫn còn bị giới hạn. Nhưng nó vẫn là nền dân chủ mà mọi người mong ước.

    kbc

    • Lão Ngoan Đồng says:

      Dear KBC,

      Đồng ý hoàn toàn bởi VẠN VẬT TƯƠNG ĐỐI !

      Cho nên tôi đã chọn thái độ TRUNG DUNG bằng những biện pháp cụ thể nhất:

      1/
      Không thần tượng hoá một ai !
      Một khi thần tượng tróc sơn lở lói làm mình thất vọng não nề

      2/
      Không trông cậy hoàn toàn vào bất cứ ai hay nước nào.
      Tự lực cánh sinh là chính yếu.
      Chính vì thế mà tôi thích De Gaulle đã ko để bị lệ thuộc vào Mỹ

      Thân,
      Lão Ngoan

  7. Thích Nói Thật says:

    Người Việt Nam ta có câu “ăn cây nào rào cây đó”. Dẫu vậy, đã là con người thì vẫn không thể quên được cố hương với câu “lá rụng về cội”, hay “cóc chết 3 năm quay đầu về núi”.

    Nhớ cố hương hay quay đầu về tổ “Việt Nam” không có nghĩa là “thích CSVN” đâu nhé! Nước ta ta về, nhà ta ta thăm, nhà nước CSVN chỉ là anh quản lý tạm thời, cũng sẽ có ngày anh ta phải cuốn gói về vườn đuổi gà cho vợ!

    Trích: “Cho đến bây giờ có nhiều bạn cao niên chúng tôi lãnh tiền già của vị tổng thống mới mà vẫn quen mồm gọi là thằng Obama. Hết sức là tự do dân chủ

    Mỉa mai chữ “Tự do dân chủ” nặng nề chi rứa ông tác giả Giao Chỉ?

    Khi xưa cắp sách đến trường thầy cô đã dạy rằng; tiên học lễ hậu học văn. Học ăn, học nói, học gói, học mở, con người phải lấy lễ nghĩa làm đầu. Những người có dịp cắp sách đến trường thì dù già hay trẻ nói năng cũng phải lựa lời, cách xưng hô sao cho có văn hoá.

    Câu nói “thằng này con nọ” chẳng liên quan gì đến tự do hay dân chủ, mà chỉ là vô lễ , thói quen xếch mé, hay thiếu văn hoá mà thôi!

    • Lại Mạnh Cường says:

      Thích Nói Thật có lời bình thật hay. Bravo 3x !

      Tôi ko ở Mỹ mà ở Hòa Lan. Kinh nghiệm riêng cho thấy, đúng như TNT diễn nghĩa ở các câu đầu tiên, tình cảm quê hương mới cũ bị chia xớt lung tung trong lòng dân tị nạn.

      Phải mất khoảng một chục năm tình yêu quê hương thứ hai mới nhen nhúm trong lòng tôi. Đi du lịch khỏi nó rồi khi quay trở lại lòng thấy bồi hồi, nhất là khi lái xe về tới gần biên giới hay máy bay tiến dần vào không phận Hòa Lan.
      Vượt qua biên giới vào tới vùng trời vùng đất của Vùng Đất Thấp, tự nhiên mình thấy ấm lòng lại và có cảm giác an toàn như đang ngồi trong lòng mẹ !

      Thêm chục năm nữa, lòng ái quốc trở nên nồng nàn hơn. Bằng chứng là đội tuyển HL tham gia thi đáu quốc tế, như đá banh, bơi lội, tennis … mình đều mong thắng hết trơn hết trụi. Mình chú ý tìm hiểu hơn bao giờ hết về nội tình đất nước này. Chịu khó nghiên cứu lịch sử hình thành nước, tìm đọc các tác phẩm văn chương, theo dõi tin tức hàng ngày qua TV, báo chí, internet.

      Sang thập niên thứ ba chỉ nói tóm gọn một câu, SỐNG KÔ THỂ THIẾU NÓ !
      Giờ có cho ăn kẹo cũng chả hồi hương hay đi nơi khác, chẳng hạn sang Mỹ sống gần anh chị em, họ hàng, bạn bè ! Ở lâu đâu quen đó rồi, cho dù đó chỉ là quê hương thứ hai đi nữa, và cho dù có những cái khó bằng anh bằng chị ….
      Mỗi lần di chuyển lại phải thích ứng với môi trường mới, mà mình đã có tuổi, khả năng hội nhập đã sút kém nhiều rồi. Move khỏi nơi cũ là mất rất nhiều thứ, từ vật chất đến tinh thần; và liệu sang nơi mới lúc tuổi già có thật là (khôn ngoan) hơn chăng, thú thật tôi cũng chả rõ nữa.
      Vả chăng thấy rõ một điều then chốt, nơi nào cũng có cái hay cái dở, chả có thiên đường mặt đất nào hết. Dù sao đây chính là một nơi ĐẤT LÀNH CHIM ĐẬU, hơn hẳn nơi chôn nhau cắt rốn xưa kia !

      Kết, XIN NHẬN NƠI NÀY LÀM QUÊ HƯƠNG DẪU CHO KHÓ THƯƠNG !

      • CÃI CỐI says:

        Ông bác sĩ Lại Mạnh Cường ( tui nghe người ta bảo ông đã từng tốt nghiệp Y khoa Bác sĩ) đã thổ lộ tâm can chung của người Việt đang sống nơi xứ người. Hiểu tâm can đó của ông nên sau khi đọc sử Việt thấy ghi rằng người Việt tuy bị Tàu đô hộ gần ngàn năm mà dứt khoát không bị đồng hoá theo Tàu, tui bèn ngờ rằng sỡ dĩ như vậy là chẳng qua vì bọn đàn ông Tàu ngày xưa tuị nó tự phụ, cho rằng dân Việt là thứ man di, không sánh ngang với dân Hán, nên nó cóc thèm lấy gái Việt. Nhờ dzậy dân Việt mới ngoi ngóp đến nay, chưa thành dân Tàu lai. Chứ kiểu như bọn đàn ông Mỹ, chẳng phân biệt sang hèn gì ráo, cứ lấy đại như đang xảy ra từ hơn 30 năm nay, thì bảo đảm không cần tới 1000 năm đâu, tin tui đi, chỉ chừng 100 năm nữa thôi, đố tìm thấy còn người Việt thuần chủng ở Mỹ. Nhất là khi cộng thêm cái tâm can ” thêm chục năm nữa, lòng ái cuốc Hoà Lan trở nên nồng nàn” thì dân Mít nhà ta càng bị đồng hoá ( assimilation) mau hơn nữa.

        Nhưng hổng sao, khối gì người Vietnamese-American đang rất hãnh diện có những đưá cháu ngoại mắt xanh mũi lõ đứng cạnh trong khi các vị hát vang hùng rũng quốc ca VNCH rằng :” Vẽ vang nòi giống,xứng danh nghìn năm giòng giống Lạc Hồng”!!!

      • Nghịch Nhĩ Thường says:

        Nói nào ngay, thời VNCH người ta rất muốn làm “Vẻ vang nòi giống, xứng danh nghìn năm giòng giống Lạc Hồng” nên cố gắng xây nền dân chủ để Việt Nam rạng danh dưới trời Á Đông. Nhưng khổ một điều là HCM và đảng CSVN rước CNCS về đầy đoạ quê hương, bắt dân miền Bắc phải chịu đói khát:

        Một năm hai thước vải thô,
        Che được bác hồ thì cái rốn lòi ra
        Ở dưới che được lá đa
        Ở trên lại lộ cái loa bác Hồ

        Còn ở miền Nam thì bác và đảng (CSVN) đêm đêm cho cán bộ đi ám sát viên chức chính phủ, cho du kích đi đào đường đắp mô, giật mìn cầu cống, pháo kích vào trường học chợ búa để khủng bố tinh thần, lấy nông thôn bao vây thành thị, làm dân chúng sợ quá phải bỏ vùng quê tìm về thành phố cho an toàn hơn.

        Rồi ngày 30/4/1975 đảng xua quân ồ ạt tấn chiếm Sài Gòn, đuổi người dân đi vùng kinh tế mới để cướp của cướp nhà, làm bà con sợ quá phải vượt biển, vượt biên tìm đường sống, để rồi bây giờ kẻ thì ở Mỹ thành Vietnamese-American, người ở Úc, bác sĩ Lại Mạnh Cường thì ở Hoà Lan.

        Tội này cũng do CSVN gây ra!!!

        Nếu những thế hệ sau này thành người Việt mắt xanh mũi lõ mà chúng nó vẫn làm :” Vẽ vang nòi giống, xứng danh nghìn năm giòng giống Lạc Hồng”!!! thì cũng là điều rất đáng mừng, miễn sao chúng nó là người Việt (dù lai) nhưng đàng hoàng tử tế, không giống như những kẻ cướp, vô đạo đức và chỉ biết CÃI CỐI cãi chày!

  8. DâM TiêN says:

    Ông giao chỉ ui,
    Nhiệm kỳ tổng thống Hk chỉ có bốn hay tám năm, thì làm sao
    giải quyết được những kế hoạch dài hạn trên tám, mười năm
    hai mươi năm của Hoa Kỳ…

    Vậy các tong tong cũng đứng ngoài sân khấu mà lắng nghe lời
    nhắc kịch từ sau cánh gà thôi mà.

    Nếu không có vụ Phi Châu, vụ Hồi giáo… thì sức mấy có Obama?
    Tổng thong Mỹ có nhiệm kỷ rõ rết, chứ có như ông Vũ Văn Lộc
    KHÔNg hề có nhiệm kỳ, ngồi văn phòng ,mà lên cấp vù vù đâu?

    lại nhanh chân bỏ mẹ nó cái…trường kỳ văn phòng mà chạy thoát
    khi lính đang cần đạn dược,, xăng nhớt…hành quân?

    • ABC says:

      Ông dâm tiên ui ! (bắt chước ông,khi ông không viết hoa tên của người khác !)
      Lạy ông,ông biến đi cho độc giả khỏi rầu nồi canh!
      Chấm hết !

  9. nguenha says:

    Nhìn những vị khai quốc,công thần của nước Mỹ,thấy mà thèm! Người Mỹ mổi năm đến ngày Lể Tổng-thống họ lại có quyền ngẩng đầu cao! Từ một Đất nước với 13 tiểu bang,mà nay đả 50! qua các triều đại Tổng thong,chẳng có ai đem đất nước đi bán cả.Bởi thế dân Mỹ luôn tự hào về Lảnh đạo của họ.Còn VN,cũng một thời mở mang bờ cỏi,thời Đinh-lê-lý-Trần! Nhưng đến các thời sau toàn là Tay-sai
    và bán nước.Cụ thể thời đại HCM ! Thế thì con cháu làm sao ngẩng đầu lên cao được. Những người Mỹ,dù gốc gác khác nhau,đến ngày Độc lập đều chia xẻ niềm hảnh diện được làm người Mỹ. Nhưng vẩn có một số người “áy náy”,đứng dưới lá cờ Mỹ, khi nghĩ mình là người Việt -Nam .Điều đó không có gì lạ,vì chúng ta chưa ra khỏi Định kiến của tâm thức ! Một nhà văn Nga,khi tìm đến nước Anh để tỵ nạn,người ta hỏi ông Lý do,ông đả trả lời :’chổ nào có hạnh phúc,chổ đó là quê-hương!” Thật vậy,chúng ta thờ Phât,thờ Chúa,bộ mấy vị nầy là người Vn hay sao?

  10. MÂY NGÀN says:

    GẢ CON

    Người xưa gả vợ gả chồng
    Coi như cho đứt đứa con của mình
    Một gia đình mới tạo ra
    Con dâu giờ chỉ con nhà chồng thôi
    Thuyền nhân lìa nước đi rồi
    Khi đà ở Mỹ khác chi nhà mình
    Nên đừng suy nghĩ linh tình
    Nghĩa tình xứ mới nghĩa tình ngàn năm
    Những khi cố thổ về thăm
    Khác gì con gái về thăm lại nhà
    Tình đời gần gủi đâu xa
    Sống trong bổn phận mới là điều hay
    Cơ duyên đã tạo phận này
    Quê hương mới tới giờ đây của mình
    Trước sau cần phải chung tình
    Tình chung mới tõ tấm lòng Việt Nam
    Nên nay dầu đỏ, đen, vàng
    Hay là da trắng thảy đều cùng quê
    Đất lành chim đậu quê xa
    Khiến quê hương mới thành ra của mình
    Mây Tần dẫu có nhớ nhung
    Cầm bằng như thể chút lòng vậy thôi !

    NON NGÀN
    (04/7/13)

Phản hồi