WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Một lá cờ mới cho Việt Nam

“…Chúng tôi nghĩ cả 2 lá cờ, cờ đỏ sao vàng cũng như cờ vàng có sọc ngang đỏ, từng được dùng trên hai miền đất nước ta, cả 2 đều từng được quốc tế công nhận, đều cần được lưu giữ trân trọng, vì đều có những người Việt yêu nước chiến đấu hy sinh dưới những lá cờ ấy…”

LTS (TL): Xin giới thiệu với bạn đọc một sang kiến của một nhóm anh em du sinh Việt Nam đang học ở ba nước Hoa Kỳ, Canada và Pháp. Đây là một đề nghị tâm huyết, ôn hòa không có tính cách áp đặt. Họ chờ đón những ý kiến đóng góp của tất cả con dân nước Việt. Có thể đây là sự khởi đầu cho tiến trình xây dựng một quốc kỳ mới cho một nước Việt Nam mới.

la co moi cho vnMột lá cờ mới cho nước Việt Nam khi đổi mới cả hệ thống chính trị.

Đã đến lúc nghĩ đến việc này. Nhiều người đã nghĩ đến. Chúng tôi một nhóm thanh niên du sinh gốc Việt đang học ở Hoa Kỳ, Canada và Pháp cũng xin góp một ý kiến.

Tên gọi chính thức nước ta nên là Nước Cộng hòa Việt Nam, như tên gọi Nước Cộng hòa Pháp và nhiều nước Cộng hòa khác có lẽ là thích hợp.

Chúng tôi phác họa lá Quốc Kỳ Việt Nam, lá cờ Nước Cộng hòa Việt Nam  có  3 giải ngang,  trên màu xanh dương,  giữa màu vàng,  dưới cũng  màu xanh dương. Màu vàng ở giữa lớn bằng 2 giải xanh dương trên và giải dưới cộng lại.

Màu xanh dương trên tiêu biểu cho không phận, màu xanh dương dưới tiêu biểu cho vùng biển, đều màu xanh nhẹ an bình trong lành.

Màu vàng ở giữa tiêu biểu cho đất nước,  mang màu vàng truyền thống của dân tộc, với ý nghĩa tiềm năng đất đai giàu có phì nhiêu, nhân lực quý, cả cộng đồng đoàn kết phấn đấu cho phát triển trong hòa bình Ngàn Năm Bền Vững.

Ở giữa là một đóa hoa sen trắng, vẽ cách điệu, tiêu biểu cho nền văn hóa dân tộc cao quý, luôn coi trọng giá trị tinh thần Minh Triết trong sáng, thăng hoa. Đóa hoa sen nên vẽ cách điệu giản đơn, dễ vẽ. Cờ nước Cộng hòa Canada cũng có chiếc lá phong giản đơn, đẹp, gọn, đặc sắc.

Chúng tôi gưỉ đến báo mạng Thông Luận ý kiến này nhờ phổ biến rộng và mong sẽ tiếp nhận được những ý kiến phản hồi của đồng bào thân yêu, nhất  là các bạn trẻ trong cả nước.

Chúng tôi nghĩ cả 2 lá cờ, cờ đỏ sao vàng cũng như cờ vàng có sọc ngang đỏ, từng được dùng trên hai miền đất nước ta, cả 2 đều từng được quốc tế công nhận, đều cần được lưu giữ trân trọng, vì đều có những người Việt yêu nước chiến đấu hy sinh dưới những lá cờ ấy.

Tên gọi mới, lá cờ mới sẽ có thể đi cùng việc đổi tên Thủ đô Hà Nội là Thăng Long, xin tùy đồng bào cả nước quyết định trong một cuộc Trưng cầu dân ý.

Ngày 1/11/2013.

© Nhóm du sinh Việt Nam «Học Để Xây Nước Việt »

Theo Thông Luận

211 Phản hồi cho “Một lá cờ mới cho Việt Nam”

  1. Kết quả nhân quyền says:

    Sáng 12/11 (giờ New York), Đại hội đồng LHQ đã bỏ phiếu kín bầu 14 thành viên mới của Hội đồng Nhân quyền, nhiệm kỳ ba năm (2014-2016).

    Đại sứ, đại diện của 193 nước thành viên LHQ đã dự và bỏ phiếu. Việt Nam đã đạt số phiếu ủng hộ 184/193, trúng cử với số phiếu cao nhất trong số 14 nước trúng cử, kể cả so với 4 nước ủy viên thường trực Hội đồng Bảo an.

    Nước nhiều phiếu thứ hai sau Việt Nam là Macedonia 177 phiếu; tiếp đó là Nga và Trung Quốc đều đạt 176 phiếu; Pháp 174 phiếu; Anh 171 phiếu. Cuba đạt 148 phiếu ủng hộ.

    Ngoài 7 nước nêu trên, 7 nước sau cũng trúng cử và trở thành thành viên Hội đồng Nhân quyền. Cụ thể là: Maldives, Arập Xê-út (140 phiếu), Algeria, Morroco, Namibia, Nam Phi, Mexico.

  2. tien võ says:

    Nhà tù Phú Lợi nay là một di tích lịch sử cách mạng của tỉnh Bình Dương. Di tích này nằm cách trung tâm thị xã Thủ Dầu Một 3 km. Nơi đây là một nhà tù do Đệ nhất Cộng hòa Việt Nam xây dựng vào năm 1957 để giam cầm những người được cho là Cộng sản. Nhà tù Phú Lợi có tổng diện tích khoảng 77.082 m2, ngày 10 tháng 07 năm 1980, nhà tù này được nhà nước công nhận và xếp hạng di tích lịch sử Quốc gia[1].
    Trong suốt 8 năm tồn tại (1957 – 1964), nhà tù Phú Lợi được mệnh danh là “Địa ngục trần gian” với đủ thứ cực hình tàn khốc nhằm lung lạc ý chí của những người cộng sản. Cũng chính tại đây, trong thời gian bị giam cầm, nhà văn Sơn Nam đã cho ra đời bài thơ thay lời tựa truyện Hương rừng Cà Mau nổi tiếng.
    Vào tháng 11 năm 1958, chính phủ Đệ nhất Cộng hòa Việt Nam tổ chức các đợt đày tù nhân chính trị (tù nhân “loại A” hay còn gọi là “tù Cách mạng”) ra Côn Đảo. Do biển động, tàu không ra được vùng biển Vũng Tàu – Côn Đảo nên chuyến đi phải hoãn lại.
    Ngày 30 tháng 11 năm 1958, nhà tù đã bỏ thuốc độc vào khẩu phần ăn của tù nhân khiến hàng ngàn tù nhân bị trúng độc (đến ngày 1 tháng 12 năm 1958 số người tử vong đã lên đến hàng ngàn). Trước tình hình đó, tổ chức Đảng Cộng sản trong nhà tù vừa tổ chức tự cứu chữa cho tù nhân bị trúng độc, vừa đấu tranh tố cáo hành động này. Các tù nhân đã tung nóc nhà giam, chiếm đài phát thanh, dùng các tấm tôn cuộn thành loa lên tiếng tố cáo. Vụ việc lan truyền rộng khắp, gây nên làn sóng căm phẫn không chỉ trong nước mà cả thế giới, cuối cùng nhà tù Phú Lợi buộc phải giải tán vào năm 1964.
    Ngày nay, nhà tù Phú Lợi được xem như một bằng chứng về tội ác của chế độ Đệ nhất Cộng hòa Việt Nam tại miền Nam Việt Nam.

    Trung tâm nhà tù là bức tượng bằng đồng cao 3,5 m của nhà điêu khắc Diệp Minh Châu ghi lại sự kiện “Phú Lợi căm thù”. Các khu nhà giam C, nền nhà giam D, E, nhà kỷ luật, tháp canh, lô cốt đều được giữ nguyên vẹn hoặc tôn tạo lại. Nơi đây còn lưu giữ nhiều hiện vật quý về cuộc đấu tranh của các tù nhân đồng thời phản ánh đời sống tâm hồn phong phú của các tù nhân, như bộ cờ tướng chạm khắc tinh xảo bằng gỗ cẩm lai, chiếc vỏ gối được thêu hay chiếc quần nhiều tác dụng…
    Giờ đây 12 ha đất thuộc khu trại giam Phú Lợi ngày xưa đã và đang được tôn tạo thành công viên cây xanh, làm nơi vui chơi, giải trí cho mọi người và là điểm tham quan giáo dục truyền thống cho thế hệ mai sau.
    Nhà tù Phú Lợi với thơ ca
    Trong một ngày – mùng một tháng mười hai.
    Nào ai ngờ không có nữa ngày mai
    Chúng tôi chết trong đêm dài tàn khốc
    Đứt ruột gan, nắm cơm thuốc độc.
    Tím xương da nanh nọc lũ đê hèn.
    Trái tim hồng chết uất máu bầm đen
    Tố Hữu
    20-01-1959
    Đừng hỏi tên ai còn ai mất.
    Sáu ngàn người chỉ 1 tên chung.
    Chỉ 1 tên: hòa bình,thống nhất.
    Tên những người bất khuất,kiên trung.
    Hoàng Trung Thông

    • Tien Ngu says:

      Cộng láo có nhiều…di tích tội ác của Mỹ Nguỵ để căm thù nắm.

      Cả nước chổ nào cũng có…di tích với đài tưởng niệm cả hà huống gì cái…Phú Lợi?

      Tưởng niệm Huế Mậu Thân, tưỡng niệm nhân dân Bình Long bị Mỹ Nguỵ…choi bom cho chầu bác, tưỡng niệm nhân dân Mỹ Lai bị Mỹ tàn sát, tưỡng niệm đại lộ kinh hoàng Quảng Trị, tưỡng niệm..ao căm thù, tưỡng niệm nhà tù Hoã lò, tưỡng niệm người yêu nước bị Mỹ Nguỵ…đập đầu bằng chày vồ rồi bỏ xuống giếng….

      Tưỡng niệm Vân vân và vân vân…

      Ối cha, kể sao cho hết?

      Thành ra, khi Mỹ nguỵ chạy…sút quần, dân VN ở lại với Cộng láo, ai nấy đều…khoẽ re. Không có em nào phải…ăn cám cả. Nhờ ơn bác với đảng…

      Sướng…tê người nghe…

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      Kể từ

      Kể từ Cộng Sản hiện hình
      Việt Nam hứng chịu lữa binh tù đày

      Còn kìa Đấu Tố đọa đày
      Còn kìa thãm sát những ngày Mậu Thân
      Còn kìa quốc lộ người dân
      Gánh gồng tháo chạy tan thân Cộng mìn
      Hởi ơi con thảo mẹ hiền
      Người còn kẻ mất trên thuyền Vượt Biên!
      Ruộng vườn sao lại tịch biên?
      Bao người mất xác gông xiềng rừng sâu?

      Lương tâm đâu? Trí óc đâu?
      Sao mà không thấy nổi sầu quê huơng

      Bây giờ dân đói cùng đường
      Bán thân kiếm sống tha phương nhọc nhằn
      Bây giờ biển đảo mất dần
      Bây giờ cán cướp đất dân làm giàu
      Bây giờ oán chất càng cao
      Dốt ngu càng nặng lao đao nước nhà
      Bây giờ công quỹ quốc gia
      Nợ nần thâm hụt xót xa nước nghèo

      Những ai nói láo ăn theo
      Láo cho có láo ai theo mà gào

    • Mẹ Đốp says:

      quangphan says:
      02/12/2012 at 03:1

      TỘI ÁC CỦA BÈ LŨ CỘNG SẢN VIỆT NAM :

      - Theo giáo sư Rummel trong quyển “Death by Government” thì cộng sản Việt Nam với tội ác tàn sát đồng bào. Trong giai đoạn 1945-1957, đã giết những thành phần mà họ gọi là các tầng lớp trí thức, tư sản giàu có, khác khuynh hướng chính trị, và những người trong hàng ngũ của họ mà họ cho là chệch tư tưởng cộng sản cũng bị họ giết. Căn cứ vào tài liệu, số người bị giết trong giai đoạn này vào khoảng 50.000 người.

      - Trong giai đoạn cải cách ruộng đất trên đất bắc 1953-1955. Bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000 do Viện Kinh Tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội năm 2004, cho biết có 172.008 người bị đấu tố (được hiểu là bị giết). Sau khi sửa sai thì đảng với nhà nước đưa ra con số 123.266 người bị coi là oan. Riêng nạn nhân trong chính sách cải cách ruộng đất, theo nhật báo “Nhân Dân” của CSVN ngày 20/7/1955, sau 6 đợt cải cách ruộng đất có 10.303.004 nạn nhân. Theo bộ “Lịch Sử Kinh Tế Việt Nam 1945-2000” do Viện Kinh Tế Việt Nam xuất bản tại Hà Nội năm 2004, số người bị đấu tố lên đến 172.008 người, và sau giai đoạn sửa sai xác định trong tổng số đó có đến 132.266 người bị oan. (trích bài “Con Số 100 Triệu Nạn Nhân” của ông Tú Gàn ngày 25/6/2007).

      - Trong Tết Mậu Thân năm 1968, theo tác giả David T. Zabecki trong quyển “The Vietcong Massacre at Hue” ấn hành năm 1976, thì số hài cốt tìm được do cộng sản Việt Nam đã bắt giết trong 21 ngày chiếm giữ một phần thành phố Huế và chôn tập thể trong các hầm là 2.810 người trong tổng số dân ghi mất tích hơn 5.000 người!

  3. Trúc Bạch says:

    Khà khà khà khà….

    CHXHCNVN vừa được bầu vào hội đồng Nhân Quyền LHQ cùng với Nga, Tầu và Cuba ….

    - Cả nhà gồm thằng chuyên nghề ăn “Cướp” là đảng CSVN, cùng cha Tầu, mẹ Nga và thằng anh Cuba …đều xuất thân lò CS với thành tích nhân quyền tồi tệ vào hàng “top ten)….đều thắng cử – mặc cho sự phản đối của các tổ chức Nhân Quyền Quốc Tế .

    Chuyện khôi hài đen của thời …Đồ Đểu .

  4. cam ca. says:

    bên thắng cuộc (VC) : phi nghĩa
    bên thua cuộc (VNCH) : chính nghĩa
    Vậy tai sao không xư dung cờ chính nghĩa ,cờ dân tộc mà bày ra ngọn cờ khác…? Có khác chi nhắc lại lời võ văn kiệt bảo là bỏ cờ chính nghĩa QG sẻ có HHHG dân tộc?
    Cho nên lấy cờ khác thì cũng chĩ là mà mắt thiên hạ,gióng như MTGPMN và cờ của NÓ vậy…Vẩn không che dấu hêt màu đỏ và ý đồ nhuộm đỏ TNCS nấp sau của cái “cờ mới” này !
    Bài viết này hổ trộ cho tên cs tiên sa
    Cùng là đông chí đồng rận đồng hương đồng khói với nhau chớ có chi lạ !.
    Cùng nòi cs,do tụi bắc kộng ĐẺ RA nhũng đứa con “chậm trí”
    (cc)

  5. tonydo says:

    Nói gì thì nói, viết gì thì viết, nhưng nếu bạn muốn cho Đất Nước khá lên để ngang bằng các nước khác trong vùng đông nam á (chưa dám nói tới toàn châu á) như Thái Lan, In Đô, Mã Lai, Phi thì Việt Nam phải chơi hết mình với Mỹ. Khỏi phải phân tích làm gì cho mệt, nó là sự thật, mọi người đều biết, vì Nam Hàn, Đài Loan, Nhật Bản, Sing Ga Po còn sờ sờ ra đó.
    Mà muốn được Mỹ giúp cho kinh tế phát triển và bảo vệ an ninh trước anh hàng xóm láu cá phương bắc, không thể giữ lá cờ ĐỎ SAO VÀNG được.
    Các nhà lãnh đạo đảng Cộng Sản đang cố gắng lại gần Mỹ, nhưng chỉ cần đủ để giảm thiểu sức ép từ phương bắc và cố làm cho kẻ đã và đang xâm luợc nước ta liên tục từ khi lập quốc đến bây giờ hài lòng, kể cả những việc không quốc gia nào có thể chấp nhận được như lặng im khi đàn anh Tàu chệt giết ngư dân Quảng Đà trong vùng biển của mình.
    Ngài Nguyễn Thanh Sơn lỡ mồm khi chạm vào bà con biểu tình ( xin UncleFox ) lượng thứ, tuy nhiên cái mà đồng chí Sơn và đảng CS không hiểu là họ mới chỉ đụng tới dòng phụ của người tị nạn mà thôi.
    Người Mỹ có luật bất thành văn là dù là công dân Mỹ đi nữa nhưng nếu không sanh trên đất Hoa Kỳ Quốc thì người đó vẫn chỉ là công dân hạng hai, dòng phụ. Các em, cắc cháu được sanh ra và lớn lên tại Mỹ là dòng chính, tiếng nói và sức mạnh chính trị của chúng nó là có trọng lượng.
    Các cháu nó chưa động tới đảng CS không có nghĩa là nó đồng tình với cách lãnh đạo quốc gia của họ, nhưng chúng nó thấy không cần lằng nhằng tới những việc ruồi bu nên lặng thinh.
    Khi động tới việc lớn, chắc chắn chúng nó không ngồi yên đâu.
    Một khi còn tên nước là Cộng Sản, tên đảng là Cộng Sản, cờ là cờ Cộng Sản các cháu nó không có hợp tác và ủng hộ. ( nên nhớ về sức mạnh kinh tế thì tổng thu nhập của hơn triệu các em, các cháu ở Mỹ là hơn 100 tỷ Mỹ Kim một năm, tức là bằng tổng thu nhập quốc dân của VN.( chưa kể ở các nước tiên tiến khác như Ăng Lê, Đức Quốc, Pháp.v.v.).
    Chào dũng cảm vì tương lai đất nước.
    Cám ơn bác UncleFox.

  6. noileo says:

    Cờ Vàng Bay Trên Đỉnh Fansipa – VN
    Eve 2013/11/11

    [CoVangFansipa1]

    Việt Nam- 6 tháng- một mình một ngựa- một trái tim

    Đây là bài viết của chị Eve, một người Việt định cử ở Mỹ. Chị đã đi “phượt” ở Việt Nam 6 tháng và viết một bài thật thú vị.

    Fansipan Lá cờ… và một cái tát…

    Tôi thường bảo sức lực mình không biết có còn nhiều để trèo lên nóc nhà Đông Dương không?… câu hỏi ấy hiện lên trong khi nhiều bạn trẻ tôi quen ở Việt Nam khuyên tôi nên leo Fan một lần cho biết…

    Fansipan không phải là một ngọn núi cao mà tôi chưa vượt qua được khi còn trẻ… ngày trẻ tôi rất thích núi và thích leo núi nên cũng đã từng leo núi bằng tay, bằng dây, bằng đôi chân khỏe của mình nhưng bây giờ với số tuổi này leo ngọn núi 3120 mét thì quả không phải là một chuyện dễ… nói như thế ko có nghĩa là sức khỏe của mình không leo nổi nhưng cái ý chí, nhiệt huyết của mình không còn như ngày xưa nữa… chứ thật ra với nhiều người hơn tuổi tôi, nhất là những người ngoại quốc thì đó là chuyện thường ( nếu họ thích leo)… nhiệt huyết và ý chí của tôi thường không còn như ngày xưa nữa, qua năm tháng đã tàn lụi đi nhiều rồi… nhưng lần này với một ý nghĩ được thấy lá cờ “ Việt Nam cộng hòa” bay trên một ngọn núi cao nhất Đông Dương ( nói cho oai chứ Đông Dương thì chỉ có 3 nước là Việt Nam, Lào và Campuchia mà thôi)… Tôi có nhiều hứng phấn.

    Vậy là lần thứ hair a ngoài Bắc… Lần thứ hai một mình lang thang trên rừng Bắc Việt vào mùa lúa chin đẹp nhất mà nhiều người muốn đến chỉ để chụp hình cảnh đẹp thiên nhiên thì tôi đã đi một mình với tấm long mở rộng để cảm nhận từng con đường và con người Bắc Việt một lần nữa. lần này đi không phải để nhìn cảnh, hay tìm món ăn mà để cảm nhận những vùng miền mình đi qua… Tôi thường ngừng lại chỉ để xuống gặt lúa cùng người dân trên tuyến đường đi Sapa, hái trà ở Mộc Châu, kéo sợ giăng tơ trên miền hẻo lánh Mèo Vạc mà vùng gì tên gì tôi cũng không biết… Cứ đi là tôi luôn đến tiếp cận người dân để nhìn cuộc sống của họ, tìm hiểu và suy ngẫm…

    Tôi quyết định leo Fansipan chỉ vì nghĩ một điều là thấy được lá cờ Tổ Quốc tung bay… Suy nghĩ ấy làm nung náu bầu nhiệt huyết trong long tôi và tôi chỉ muốn làm như thế…

    Đến Sapa tôi hẹn gặp một người đàn ông mà tôi quen trên phượt… Ông đến để chụp hình và cũng đi một mình… Lần đầu tiên gặp và ăn tối, nghe ông nói chuyện tôi thấy “con người” này là một người không thể kết làm bạn vì quá khoa khoang nhưng tính tôi hay cả nể, ít nhiều không muốn nhìn vào cái xấu của người ta nên không muốn tranh cãi những điều ông đã nói….

    Ông cũng muốn leo Fansipan vì đứa con gái của ông bảo “ bố nên leo cho biết…”…. Đi đâu ông cũng đeo theo ba lô laptop để cứ có được 3G là post hình lên trên trang phượt… Con người có người thích thể hiện cái này, có người thích thể hiện cái kia… Ông thích chụp hình, hình khá đẹp vì ông bảo ông là nghệ sĩ… Tôi cũng thích những tấm hình ông chụp, có góc cạnh nghệ thuật nhưng ít nhiều cũng được chỉnh sửa bởi flick làm cho hình ảnh sống động hơn… Tôi thì lại thích cái cách tự nhiên của ông nhìn không qua photoshop….

    Cũng nói them về người đàn ông này… Ông sinh trưởng ở ngoài Bắc đến năm 75 mới vào Nam, năm 20 tuổi… Mẹ người miền Nam, bố người Bắc, có nghĩa là mẹ ông là người Nam đi tập kết ngoài Bắc, như vậy có nghĩa là theo chính nghĩa thì hai chúng tôi không đứng cùng vĩ tuyến… Ông bảo bố ông là một nghệ sĩ và chính ông cũng là một nghệ sĩ… Tôi nghe ông nói về mình bằng những tự hào về bố, mẹ để lại gia sản nhiều hơn là chính ông đã tạo ra được… Tôi chán nghe nhưng tại cái tính cả nể ít phản kháng khi không cần nên cứ người ta nói thì tôi chỉ ngồi nghe mà thôi… Nhưng tôi có chia sẻ với ông việc tôi muốn làm khi leo Fan…

    Thực sự tôi không phải là một người thích nói về chính trị… Nhưng tôi biết giá trị của những gi mà nước Việt Nam cộng hòa trước năm 75 để lại và các ông cha của tôi đã đấu tranh và tôi luôn giữ lập trường của mình nhưng tôi là người đàn bà nhỏ bé, cái đầu nhỏ, óc nhỏ nên tôi không thích lí luận với người khác về chính trị trừ khi người ấy đụng chạm đến thế chính mà tôi đang tôn trọng…

    [CoVangFansipa2]

    Tôi nói với ông rằng tôi, tôi là người quốc gia Việt Nam chứ không phải người Việt cộng sản nên lá cờ đỏ sao vàng không phải là lá cờ của tôi… Nên khi đi đâu nếu tôi giương lá cờ vàng ba sọc đỏ lên (vì với tôi nó mang nhiều ý nghĩ của một nước Việt Nam ) thì xin hiểu cho rằng tôi chỉ muốn nói lên rằng trong tấm hình đó “ tôi là người quốc gia Việt Nam đã đến đây” … Cũng như nếu tôi là người Pháp tôi sẽ giương lá cờ Pháp lên rằng “ tôi là người Pháp đã leo lên đỉnh Fan”… Đơn giản chỉ có vậy thôi.

    Ông đã gật đầu đồng ý với tôi về quan điểm đó… Và tôi không thích bàn luộn về chính trị hoặc tôn giáo với người đối diện, đó là hai vấn đề luôn nhạy cảm với người mới quen… Tôi luôn nghĩ mỗi người có một tư duy riêng, mình tôn trọng tư duy người khác thì họ cũng cần tôn trọng mình. Những vấn đề chính trị, tôn giáo không nên đem ra làm đề tài bàn luận.

    Nhưng khi chúng tôi leo lên đến gần đỉnh Fan, đêm ngủ lại để sáng leo lên đỉnh thì chúng tôi ăn cơm cùng nhau, có rượu uống… rượu vào thì lời ra… Ban đầu ông uống rồi khoe khoang đủ thứ về mình, sau đến chuyện tôi muốn đi tắm… Trời thì lạnh mà tôi luôn nói tôi không tắm thì không ngủ được… Nhưng thực sự thì tôi là đàn bà, buổi sáng trước khi leo Fan thì tôi lại đến chu kì nên đã định là không đi được nhưng rồi cũng cố gắng vì nghĩ đã đến đây nếu đợi nữa thì sẽ mất rất nhiều thời gian nên tôi đã ra tiệm thuốc mua vài viên thuốc uống cho bớt đau bụng rồi cứ đi… Chẳng lẽ cứ nói toạc ra với ông là “ tôi cần đi….”. Sau khi cậu bạn trẻ “ đẹp trai” đi cùng đoàn ( đoàng chúng tôi có 4 người, chỉ một mình tôi là đàn bà, trong căn lều hôm đó có nhóm người Malaysia khá đông hai vợ chồng hay hai bố con người Nga, chỉ có 4 chúng tôi là người Việt Nam, vì hôm đó là ngày thường nên ít người Việt thì phải, nghe nói cuối tuần thì rất đông) có hậu ý cầm đèn pin đưa tôi đi ra ngoài để tắm, dù nước lạnh… Thật ra tôi chỉ cần lau mình sơ và rửa mặt đánh rang đôi chút, thay cái áo, mặc them áo vào mà thôi…

    Về lại lều thì tiệc đã tàn, có lẽ vì cậu bạn trẻ và tôi đã đi nên tiệc tàn nhưng ông ta dù uống cũng đã rồi nhưng vẫn chưa “ đã” khoe khoang nên vẫn ấm ức. Tôi bảo ông đó đừng có ngủ gần tôi, cậu bạn trẻ nằm chính giữa… Thật ra cái sập ngủ khá chật nên tôi chỉ muốn giữ ý tứ nằm sát vào trong vách, nằm gần người trẻ tuổi đáng con mình vẫn an tâm hơn một ông già… Chờ đến khi về đến chỗ ngủ ông lại nói tiếp, chê bai tôi đủ thứ là không phải dân Phượt, dân bụi, hết chuyện ấy lại đến chuyện chú chó tôi đem theo, cãi qua cãi lại, tôi thì tính nói lý còn ông xỉn nên ông chắc chẳng biết mình nói gi chỉ khoái nói thôi… Thế là từ câu chuyện tôi cần đi tắm, đến chuyện con chó ( ông bảo tôi thích thể hiện nên đem thao chó làm người dẫn đường phải bế bồng mà thực sự thì con chó của tôi đi theo nó đi còn nhanh hơn cả người vì nó có 4 chân mà, anh chàng A Su người Mông dẫn đoàn đi có bế nó chỉ đúng hai lần , một lần là lúc leo thang, lên thang thì nó không thể leo lên được và lần thứ hai là lúc sáng lên đỉnh cũng vì đường lên thang mà chó thì không thể leo lên thang như người được… Còn hoàn toàn do Boogie – tên con chó tự leo Fan một mình… Tôi có dặn anh A Su chăm sóc nó một chút nếu cần nhưng cứ để nó đi như vậy nó mới là leo chứ ẵm bế thì khác nào nó “ bị bế” lên Fan)….

    Để câu chuyện ngán lại thì từ cái chuyện tắm, đến chuyện chó, rồi đến chuyện tôi than phiền rác rưởi… Những lời nói của ông đưa ra làm cho tôi lượm giọng đi và xem thường một con người sống quá ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình ( bởi vậy tôi chán ghét thế hệ 5x, 6x ở Việt Nam hôm nay, những con người ẫu trĩ)… Cuối cùng thì đến việc lá cờ của tôi… đó là vấn đề chính để cuộc vãi vã và tăng tốc thêm dù cậu bạn trẻ P đã can đan chúng tôi … nhưng vì ông bảo “ giữa cánh đồng Y Tì bà đưa lá cờ ba que lên”…thế là tôi có cớ nóng máu,…

    [CoVangFansipa3]

    Tôi ghét kẻ nào không tôn trọng lá cờ quốc gia mà gọi lá cờ ba que…. Người có gốc và lá cờ là một phần linh thiêng cho tổ quốc, gốc gác người đó…. Tôi chưa bao giờ đụng chạm đến lá cờ sáu vàng của cộng sản dù tôi không ưa nó… Nên khi ông nói lên điều đó thì cơn thịnh nộ trong tôi bùng nổ… sự bùng nổ làm tôi quên đi một điếu rằng ” đùng bao giở cải với một kẻ thấp hèn … Nó sẽ kéo bạn xuống cùng nó với sự kém hiểu biết của nó ” ( khg biết tôi dịch câu này ó chuẩn khg ) ” don’t argue with stupid people, they will drag you down to their level and beat you with experience ”

    Sự cãi cọ đưa đến một cái tát là khi tôi nói “ đối với con người như ông thì thà tôi đi cùng một con chó còn hơn đồng hành với một người vô ý thức, thiếu văn hóa…” . Sau câu nói đó có lẽ ông nghĩ là tôi ví ông thua con chó… mà thật sự khi nói câu đó tôi chỉ nghĩ rằng con chó làm bạn đồng hành tốt hơn con người, tôi không ví ông là chó, nhưng có lẽ say nên ông nghĩ ngay tôi nói ông là chó ( mà thiệt tình thì tôi luôn quý động vật và xem chúng là người bạn tốt hơn con người … đúng là tôi quá đáng trong vấn đề này khg nhỉ ? ). Nên ông xông lại tát tôi một bạt tay, cậu bạn trẻ P nãy giờ đang can ngăn chúng tôi liền xông lại ôm ông ta nhưng quá muộn vì ông ta đã xông lại tát tôi…

    Từ nhỏ tôi đã là đứa con gái không phải là một phần của phái yếu, tôi từng học võ và từng lên võ đài nhiều lần để đánh nhau với nam nhi, lần nữ nhi trong nhiều cuộc thi đấu, thắng thua đều có cả, nhưng chưa lần nào có người tát tôi như thế cả… Chính mẹ tôi khi đánh tôi cũng chỉ bắt nằm rồi đánh vào mông. Nói như thế để hiểu cơn thịnh nộ trong tôi tung lên, thế là tôi cũng gạt luôn cả cậu bạn trẻ P ra xông lại tát thẳng ngay vào má ông ta một cái và đấm luôn vai phải ông ta một cái…

    Dù cũng đã đánh trả lại và khinh bỉ những thằng đàn ông đánh đàn bà dù với bất cứ lý do gi… Khi tôi hét lên chửi vào mặt ông ta là một người vô học thức… Ông liền nhận ngay “ đàn ông ở Việt Nam tao đánh đàn bà là chuyện thường”. Trời ạ ! nghe xong câu này chỉ muốn xông lại đập cho thằng đàn ông này một trận. A Su nói hai chúng tôi muốn đánh nhau thì đi ra ngoài vì đã làm quá ồn những người bên cạnh không hiểu chúng tôi đánh nhau và cãi nhau chuyện gi… Tôi sẵn sang ra khỏi đó để đánh ông ta nêu ông ta chịu đứng dậy để ra ngoài. Nói thật nhìn cái dáng người bé xíu, tay chân lèo khèo chỉ cần hai cú đá của tôi là ông đổ ngã ngửa dù rằng đã hơn hai mươi năm tôi đã không còn đụng đến võ thuật nữa… Chả cần khoe khoang gì nhưng thiệt tình là máu nóng trong người tôi đã trào ra khỏi trái tim mình nhiều lắm rồi… Bao nhiêu ngày một mình đơn độc đi quanh đất nước Việt Nam, tôi gặp nhiều người, tốt xấu có nhưng trường hợp này thật là ngoại lệ…

    Nhưng cuộc cãi vã kết thúc, ông ta nằm ngay xuống và tiếng ngáy đã vang lên… Ông ta đã quá xỉn để biết mình làm việc gi… Tôi hiểu tôi đang vô lý cãi vã với một thằng say… Nằm xuống sát vào vách gỗ, không kiềm chế được tôi đã nức nở khóc, dù rằng tôi cũng đâu bị ức hiếp gi mà khóc nhưng tôi khóc vì cái tính “ cả nể” của mình… Vì dù đã biết con người này không phải là người tốt để kết bạn nhưng vẫn ngồi nghe ông ấy nói cả hai ngày trời trên Y Tý, đã cùng đi hai ngày đường cùng từ Sapa đến Y Tỳ… Tôi trách mình đã không thẳng thừng từ chối lời rủ rê đi cùng… Hay cả nể không nói những gi chướng cái lỗ tai mình và trách mình đã để một thằng say làm phiền đến tâm hồn mình, trái tim mình… Dù là thằng say nhưng tôi ghét đàn ông cứ hễ nghĩ say là có thể nói gi thì nói và thường muốn thêm rượu để nói, để làm những điều mà khi tỉnh không bao giờ “ dám”…

    Tôi ra ngồi ngoài trời lạnh khóc và nghĩ mình không thể nằm cạnh một thằng đàn ông đáng tởm như thế dù rằng đã có cậu bạn trẻ chen chính giữa… Ngoài trời lạnh nhưng tôi không lạnh chút nào mà nước mắt cứ tuôn lả chả… Cậu bạn trẻ ra ngoài lôi tôi vào và bắt tôi nằm xuống cùng nhiều lời an ủi… Phải cảm ơn con người trẻ tuổi nhưng hiểu biết này, đã nắm bàn tay tôi suốt đêm vì tôi cứ nức nở khóc… Suốt đếm tôi không thể nào chợp mắt được vì tức, và suốt đêm ấy tôi chỉ muốn giết chết người đàn ông đó. Quả thật con người tôi đáng sợ đến như thế đấy, nhất là khi bị đụng chạm đến “ chính thể quốc gia dân tộc….” mình, dù rằng người đó cũng là người Việt Nam… Tôi còn nhớ khi cãi tôi cũng đã giảng cho ông hiểu tôi không phải là Việt Kiều, khi ông nói tôi cứ nghĩ tôi có tiền là về đây khoe khoang bằng cách đem chó theo … ( thật vô lý khi nói như thế… ôi một kẻ say vô học thức )… Tôi liền giải thích cho ông hiểu rằng tôi không phải Việt Kiều…

    Việt Kiều là khi bạn có quốc tịch Việt Nam và bạn đi ta nước ngoài ở một thời gian sau đó về lại thì bạn mới là Việt Kiều, còn tôi là người bị tước đoạt quốc tịch, bị tống khứ ra khỏi Việt Nam… Bị mất nước, mất quốc gia “ tôi là người Mỹ gốc Việt… xin hiểu và cũng đừng bao giờ gọi tôi là Việt Kiều”…

    Không biết tôi có phải là một con người có chứng bệnh “ khùng” khi nói đến thể chính về người Việt quốc gia và người Việt cộng sản không nữa… Nhưng cứ hễ khi nào người ta gọi tôi là Việt Kiều, tôi đều chỉnh sửa họ và nói lên điều ấy… Thiệt tình, nếu tôi cứ không kiềm chế được thì chắc tôi sẽ có ngày không được bước chân vào Việt Nam, hay hoặc tôi sẽ ngồi tù sớm thôi vì cái miệng hay “ cãi” của mình… May cho tôi vẫn còn mạng để trở về nhà bình an… Và cũng tội nghiệp cho ông anh tôi – người cộng sản “ chân chính” luôn lo lắng và luôn dặn dò khi tôi đi đừng đem những điều mình nghĩ nói “ thẳng” quá nói chuyện với người ngoài Bắc… Nếu có hệ gì ông ấy chẳng thể lo được gi cho tôi đâu…

    Suốt đêm không ngủ, suốt đêm nức nở… Buổi sáng sớm tôi thức dậy vẫn tỉnh táo và xem mọi chuyện như chưa có gi sảy ra… Tôi quyết định rằng không thể để một thằng vô học thức làm phiền trái tim mình … Và tôi quyết định rằng không để mắt đến người đàn ông đó…

    Sáng sớm ông ta tỉnh dậy, điều đầu tiên là nói lời xin lỗi tôi “ Xin lỗi em, tối qua anh say quá nên…” . Tôi quay mặt đi và chỉ nói đúng một câu “ ông đừng nên nói chuyện với tôi …, trước mặt tôi hình như không có ông…”…. Trong suốt quãng đường leo lên đỉnh và suốt quãng đường về lại có lúc ông ta cũng nói vài câu như bảo tôi chụp hình chung với nhau khi đến đỉnh nhưng tôi không trả lời và không xem cái con người ấy có trước mặt của mình hay không? ….

    Buổi sáng ba tiếng đồng hồ leo lên được đến đỉnh Fan vất vả, mệt mỏi nhưng quá tuyệt vời khi biết mình đã leo lên được đến nóc nhà Đông Dương… Vì đi khá sớm nên sương nhiều và mây mù giăng kín nên chúng tôi không thấy núi non bao quanh, chỉ thấy như mình đang đứng trên tầng mây ấy… Một điều đáng buồn phiền là trên đỉnh chung quanh rác nhiều vô số kể… Tôi rất buồn vì điều đó… Vì tôi nghĩ những bạn trẻ Việt Nam hôm nay leo Fan không phải là dân “ thường” có nghĩa là các bạn ấy ít nhất còn trẻ và cũng đã học xong bặc trung học, hoặc đại học, những kiến thức bảo vệ môi trường của họ là như thế này hay sao?… Tôi thường không trách những bà bán hàng rong xả rác, hay những người nghèo khổ vì họ không có kiến thức nhiều để hiểu mình cần phải bảo vệ môi trường , nhưng tôi sẽ rất thất vọng khi thấy giới trẻ ở Việt Nam hôm nay dù đã có học, có văn hóa nhưng luôn thiếu văn hóa… A Su có cho tôi biết rằng cũng có những người dân được mướn lên đây để lượm rác trên đường nhưng người xả thì nhiều và người lượm thì ít…. Từng cái ủng mang để bảo vệ đôi giầy, đến cái chai nước và nhất là những vỏ kẹo giấy nhỏ được vứt ra… Nếu tôi là người đi lượm rác tôi cũng chỉ có thể lượm những chai lọ nước uống chứ bảo phải lượm từng vỏ kẹo nhỏ trên đường thì làm sao “ tôi” người được mướn muốn đi nhặt rác ( dĩ nhiên là khi nhận công việc này mấy ai là người có học thức để ý thức nhiều và kỹ lưỡng để lượm cho hết đây….?

    Nên trên đỉnh Fan làm tôi buồn và thất vọng vì chỉ thấy toàn rác khi khí trời trong lành, và mây mù bao phủ như cảnh tiên… Mà cảnh tiên này là cảnh của “ tiền đồng Việt Nam”… nên đầy rác rưởi của nhiều người “ vô ý thức”….

    Tôi lôi lá cờ ra và cắm trên cây tre cầm leo Fan đường cao và bảo cậu bạn trẻ chụp hình giúp mình… Cậu bạn trẻ ấy cũng xin cầm lá cờ và chụp hình cùng tôi… Nổi vui trong lòng tôi dâng trào và tôi đã xuống dưới núi với nhiều niềm vui hơn nỗi buồn vì chuyện không vui với người dần ông ấy…

    Trong nhóm đi có bốn người… Cậu bạn trẻ tên P đã an ủi tôi, giúp tôi khi tôi xuống tinh thần mà tôi đã nói ở trên… Một cậu bạn trẻ nữa tên L… L là dân du học Buckley trở về nước làm việc vì cậu nghĩ Việt Nam dễ làm giàu hơn, vì nếu cậu ở lại Mỹ thì cậu chỉ là người làm công… Cậu leo núi nhiều, và cậu đã cư sử như đúng một người Mỹ … Các bạn cãi thì là chuyện của các bạn, tôi không muốn can dự vào… Tôi thích nói chuyện về leo núi, về rừng Yosemite, về SanFran trường học nhưng cậu ấy không để lại trong lòng tôi một cảm tình nào hết… Và tôi hiểu thêm một điều nữa là thế hệ 9x ngày nay ở Việt Nam phần nhiều họ chỉ muốn làm giàu, có tiền thật nhiều hơn là làm gi cho xã hội… Đôi lúc tôi thích những người trẻ thế hệ 9x này nhưng tôi nghĩ xã hội Việt Nam ngày nay cần nhiều người có học thức du học trở về quên bản thân mình để mong xã hội tốt đẹp hơn là lao đầu vào kiếm tiền… Có lẽ tôi đã khắt khe với họ quá… Tuổi trẻ bây giờ chỉ mong sau này có tiền tài danh vọng… Đó không phải là điều xấu xa… Đó là phấn đấu để sống còn ở quanh ta hôm nay mà thôi…

    Tôi đã dương cao được lá cờ trên đỉnh Fansipan … Lá cờ vàng ba sọc đỏ ngày xưa hai bà Trưng Trắc, Trưng Nhị cũng đã dương cao khi đi đánh quân tàu… Lá cờ đầy ý nghĩa… màu vàng tượng trưng cho da vàng Đất Việt, ba sọc cho ba miền Nam, Trung, Bắc… Tôi yêu lá cờ quốc gia đó… Tôi mong một ngày chính thể có thể thay đổi và người Việt Nam ở Việt Nam sẽ hiểu ra rằng lá cờ đỏ sao vàng cờ chỉ là lá cờ theo Trung Quốc mà thôi … nó chẳng mang một ý nghĩa nào cả… Có lẽ điều đó còn rất lâu mới làm được nếu thi thể ông Hồ còn nằm đó trong bảo tang trong lòng Hà Nội… mà điều đau buồn là quân tàu đã tàn phá đất nước Việt Nam, tại sao chúng ta vẫn cứ bám gót họ khi cả khối Đông Âu cộng sản đã tan rã ở Nga… Tượng hình Leenin, Lê Mark đã kéo sập đổ… Bức tượng Balinh cũng đã ngã… Vậy mà lòng người cộng sản Việt Nam không thay đổi được…

    Theo dọc đường cong của đất nước Việt Nam … Mà nơi nào còn lá cờ đỏ sao vàng thì nơi đó còn nghèo đói …

    Lời cuối cho cuộc hành trình leo Fan…

    Lá cờ tổ quốc … “ tôi người Việt Nam quốc gia đã đến Fansipan … lá cờ vàng đã ngạo nghễ bay trên nóc nhà Đông Dương”….

    Mãn Nguyện…

    Eve…

  7. MVH says:

    TẠI SAO ông dùng nhiều ẩn danh?
    Nhiều phản hồi có cùng IP?

    • Builan says:

      Thưa ông MVH
      Ông có ý REPLY cho ai vậy ???
      Xin lổi , tôi hay tò mò !
      Kính

      • cam ca. says:

        Chị Hồng đây mà .MVH…?
        Có “Ong” nào nữa biết một người nhiều ẩn danh mà có cùng IP?
        Nếu không là ĐCV?
        (cc)

        BBT: Người lấy nick MVH không phải là Mạc Việt Hồng của Đàn Chim Việt

  8. Builan says:

    Tặng bác Hai Luá !
    Khó hiêu ý cuả bác nên không dám bàn luận
    Bác có nhu cầu thì gữ lấy mà dùng ! (tôi) khùng khùng khùng !!!

    http://a.disquscdn.com/uploads/mediaembed/images/684/8082/original.jpg

    • tonydo says:

      Nếu ngài Hai Lúa không có nhu cầu thì xin bác BuiLan cho em.
      Ghớm chân cẳng gì mà nó dài hun hút như vòng cung Đông Triều mây mù bao phủ.
      Nếu vị nào có dịp về nước vào dịp lể hội Yên Tử từ 10 tháng giêng đến hết tháng ba, cố bò lên chùa thượng còn gọi là Bạch Vân Sơn để nhìn ra vịnh Hạ Long nổi tiếng và nhìn ngược lên phía bắc để thấy núi rừng trùng điệp thì bạn sẽ hiểu chân dài hun hút nó ra làm sao. Nhớ đổi ít tiền lẻ và cố gạt những người xung quanh ra để lao lên dính vào tượng Phật Di Đà, lấy Phước.
      Kính quan bác.

    • nguyenlan says:

      Cám ơn bác Bùi Lan . Từ nay hễ quên mặt mũi Bác Hồ ra sao thì tui cứ nhớ tới cái gì lủng lẳng, còn cờ Đỏ thì nhớ tới cái sì líp đàn bà .

  9. Tuổi trẻ VN phải nhớ says:

    Bộ thắng trận rồi muốn là gì thì làm à ? Không thấy nay tham nhũng trở thành quốc nạn rồi sao ? Không thấy xã hội bị băng hoại, đạo đức bị suy đồi à ? Chưa kể là những kẻ cầm đầu đảng CS đã cam tâm bán nước qua bức công hàm năm 1958

  10. phaman51 says:

    Nói đi thì cũng phải nói lại, ai ra tay thảm sát hàng ngàn người ở Huế hồi tết Mậu thân ?
    Mỗi năm còn có vài người Mỹ đến thắp nhang và có lời xin lỗi đến những gia đình nạn nhân ở Mỹ lai, còn những người đã nhúng tay vào vụ thảm sát ở Huế, đến nay vẫn im lặng không một lời xin lỗi.

Phản hồi