WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Không có Đảng đâu được như ngày hôm nay

choỞ Việt Nam chúng ta có một tầng lớp người thấp cổ bé họng nhất gọi là Dân Đen. Về lý thì đúng ra họ phải là người làm chủ đất nước như Hiến Pháp quy định, nhưng sau khi cướp đươc chính quyền thì bị đảng Cộng Sản gạt ra bên lề. Từ đó Dân Đen sống vật vờ, trở thành đối tượng để đảng bóc lột và đè đầu cưỡi cổ. Họ không có tiếng nói gì trong xã hội, khi gặp chuyện oan ức mà đi kiện thì lại lâm vào cảnh “con kiến kiện củ khoai”, cho nên tiền mất tật mang. Đã vậy nào có được yên thân, Dân Đen luôn bị Lâu la Cộng Sản theo sát như hình với bóng để mà dân vận, có muốn tránh cũng không được.

Một lần Dân Đen đang mua hàng ở chợ thì gặp Lâu La Cộng Sản, hắn vỗ vai Dân Đen rồi cười nhăn nhở:

- Này nhá, ông thấy rồi đó. Chợ búa đông đúc, hàng hoá vật phẩm phong phú. Không có đảng Cộng Sản thì đâu được như ngày hôm nay?

Rồi hắn vuốt chùm râu lơ thơ, mắt lim dim:

- Còn nhớ khi xưa, dân mình khổ cực lắm. Làm thuê quần quật cả ngày cho địa chủ mà không đủ ăn. Chợ thì một tháng họp lơ thơ mấy buổi, hàng hoá chẳng có gì. Nhờ ơn đảng và Bác Hồ, bây giờ ngày nào chợ cũng họp. Hàng hoá ê chề, dân cư sung túc. Đâu có như ngày xưa…

Biết hắn đang định nói gì, Dân Đen liền ngắt lời:

- Ông có biết từ bấy đến nay đã bao nhiêu năm trôi qua không? Gần 70 năm rồi đó. Nhật Bản chỉ mất có 20 năm để trở thành cường quốc thứ hai thế giới. Hàn Quốc, Malaysia, Singapore phát triển văn minh hiện đại cũng chỉ chừng ấy năm. Thu nhập bình quân đầu người của họ gấp vài chục lần Việt Nam ta. Phải rồi, không có Đảng và Bác Hồ thì Việt Nam bây giờ còn phát triển hơn cả Hàn Quốc, chứ đâu được trở thành một trong những nước nghèo nhất thế giới như hôm nay…

Bị giáng một đòn khá bất ngờ, Lâu la Cộng Sản hơi chóng mặt. Hắn lấy tay dụi mắt lấy lại tinh thần, rồi tiếp tục lên gân:

- Mấy nước đó hoàn cảnh lịch sử khác, họ đâu phải chịu hai cuộc chiến tranh tàn khốc nhưng thần thánh như Việt Nam ta…

Dân Đen:

- Mỗi nước đều có hoàn cảnh lịch sử riêng. Đất nước Việt Nam có đủ mọi điều kiện để phát triển giàu mạnh. Tự nhiên thuận lợi, tài nguyên phong phú, dân cư đông đúc cần cù. Đảng Cộng Sản tự rước lấy hai cuộc chiến giết hại sinh linh, tàn phá đất nước, còn trách cứ ai? Lịch sử hiện đại, Hàn Quốc có khác gì mình, có thể nói là anh em sinh đôi, sao lại khác nhau một trời một vực vậy?

Lâu la Cộng Sản tức nổ đom đóm mắt, hắn nhảy cẩng lên như choi choi:

- Tại vì…tại vì…họ không bị các thế lực phản động chống phá…

- Chẳng có ai chống phá các vị cả. Độc tài độc đảng, tham nhũng sai trái thì đất nước nghèo, dân khổ thôi. Người ta cũng bị bọn khủng bố như các vị phá hoại mà đất nước vẫn giàu có văn minh đó thôi?

Lâu la Cộng Sản mặt như chàm đổ, đứng im không nói được gì. Vì bức xúc quá, hắn đưa tay vân vê chòm râu rồi nhổ phứt đi một sợi. Cứ mỗi lần nói chuyện với Dân Đen mà bị thua và đáp xoáy như vậy, hắn đều có thói quen nhổ một sợi râu. Đó là lý do vì sao bộ râu của hắn ban đầu rậm rạp, mà nay chỉ còn lơ thơ như lông giái ngựa.

Không để hắn kịp hoàn hồn, Dân Đen tiếp lời:

- Còn chuyện ông nói nhờ ơn Đảng và Bác Hồ mà chợ ngày nào cũng họp thì thế này. Chợ thì cứ họp, người tiêu dùng có tiền mà mua hay không mới quan trọng. Nhà nước quản lý yếu kém, nền kinh tế lạm phát, giá cả tăng vọt thì dân có in được tiền đâu mà mua sắm? Thêm vào đó nạn thất nghiệp lan tràn, lương lậu thấp kém không đủ sống thì còn mua bán nỗi gì? Vậy chợ ngày nào cũng họp có ích chi?

Lần này thì Lâu la Cộng Sản bí thật sự, hắn điên tiết dứt thêm một sợi râu nữa, đồng thời nhảy như choi choi, tay thì chỉ vào Dân Đen mà hét lên the thé:

- Bớ người ta! Có kẻ phản động…phản động…

© Minh Văn

© Đàn Chim Việt

10 Phản hồi cho “Không có Đảng đâu được như ngày hôm nay”

  1. DâM TiêN says:

    Nếu không có…đoảng ? thì nước ta thiệt sự là Minh Châu Trời Đông!
    ( buồn mà tiếc cho quê hương có mấy thằng…anh hùng mạt vận!)

    Nhưng vì có đoảng, rồi cái đoảng trở nên mồ coi, bố Liên Sô ngỏm củ tỉ,
    mẹ Trung Cooc bỏ rơi…, phải nhai bo bo củ mì, bốn bộ đội đu cành đu
    đủ không gẫy… nên thằng Mỹ nó thương hại. Thương hại ai ? Chính là
    thương dân nghèo vì có đoảng mà khổ trăm chiều, nên Mỹ nó

    vàààào, chínhlà cứu dân cho khỏi bần khổ ngu dốt vì rợ Hồ cộng phỉ…

    đồng thời…nó dùng sách vở , TV, những tờ xanh xanh…mà thuần hóa
    dạy dổ cộng phì cho mau mau nên con …người bình thường, là được!

    (Nhưng cũng thấy lâu lâu, bởi vưỡn còn mấy con chó gâu gâu, hai mốt
    ngày mà chưa mơ mắt ti hí…)Nói trúng vô đứa nào, ráng sửa mình, nghe!

  2. ABC says:

    Vào dịp Tết Mậu Thân năm 1968, Phan Văn Tuấn là một thiếu niên ở tuổi 16, đang là học sinh lớp Đệ Tam, trường tư thục Nguyễn Du, Gia Hội Huế, nhà ở khu Chợ Xép, sát cửa Đông Ba. Rạng sáng ngày mồng hai Tết, anh cũng như toàn thể dân chúng thành phố Huế nghe nhiều tiếng nổ chát chúa liên hồi, tiếng đạn pháo kích vào thành phố và tiếng súng giao tranh càng lúc càng nhiều. Lúc đầu, họ chợt choàng tỉnh dậy, và tưởng như nghe tiếng pháo mừng xuân của ai đó chợt nổ giữa khuya, nhưng sau đó vài phút, trưởng thành trong chiến tranh, người dân đều biết rằng thành phố đang bị tấn công và những cuộc giao tranh đang xẩy ra, bây giờ đang ở ngay trong thành phố. Tất cả đều xuống hầm trú ẩn hoặc ẩn nấp sát dưới sàn nhà, được che chở bởi những chiếc giường hay những chiếc “phản ngựa” bằng gỗ, và lo lắng theo dõi động tĩnh, từ đó cho đến sáng với niềm lo âu, giữa tiếng súng lớn nhỏ khi dồn dập khi thưa thớt trải dài trong đêm tối, giữa một đêm Huế mùa Xuân khá lạnh. Việt Cộng phản bội lệnh hưu chiến để đem quân tấn công nhiều thành phố và thị trấn miền Nam.

    Mộ chôn 300 nạn nhân vô danh bị thảm sát tại Huế vào dịp Tết Mậu Thân 1968

    Vào tờ mờ sáng, từng đoàn dân chúng từ phía ngoài hớt hải chạy vào thành nội theo ngõ cửa Đông Ba và loan tin Việt Cộng đã về thành phố, ít lâu sau những toán Việt Cộng khác đã hiện diện trong vùng của Phan Văn Tuấn. Việt Cộng có hai thành phần, theo trang bị, cán bộ với dép râu, nón cối, quần dài màu olive, áo sơ mi trắng, đeo xắc cột và mang K.54., đứng tuổi, binh lính Việt Cộng với đầu trần hay nón tai bèo, dép râu, hầu hết mặc quần ngắn, áo đủ loại, mang ba lô, trang bị AK 47, lựu đạn, bộc phá. Ngay trưa mồng hai Tết, Phan Văn Tuấn chạy theo đám trẻ, chứng kiến cảnh xử bắn năm người dân tại ngay cửa Đông Ba, nạn nhân bị trói tay, đứng dựa lưng vào vách thành. Trong số thường dân này, có người đang mặc áo quần ngủ, có người còn đi chân đất, Phan Văn Tuấn chỉ nhận ra một người quen, đó là một viên chức cảnh sát trong thành phố đã về hưu. Chỉ huy toán võ trang và ban lệnh hành quyết năm người dân này là ông thầy dạy Việt Văn trước đây tại trường Nguyễn Du của Phan Văn Tuấn: Tôn Thất Dương Tiềm. Năm người bị bắn phơi xác giữa trời nắng, đầy kiến, ruồi và mãi mấy hôm sau gia đình mới lén lút mang về chôn cất.

    Ba ngày sau, khi phi cơ của VNCH và Đồng Minh bắt đầu can thiệp bắn vào các mục tiêu của Cộng Sản, thì gia đình Phan Văn Tuấn quyết định chạy về phía đồn Mang Cá tức là bộ Tư Lệnh SĐ1BB. Họ tránh đi theo các con đường lớn và đi băng qua những khu vườn nhà dân, nhưng đến giữa đường thì bị Việt Cộng chặn lại, Phan Văn Tuấn bị tách khỏi gia đình và bị bắt dẫn đi cùng với một toán thiếu niên khác khoảng 10 người trở lại vùng chiếm đóng của Việt Cộng tại chùa Diệu Đế, Gia Hội. Toán thiếu niên này, dưới sự canh gác cẩn mật của những tên lính Việt Cộng, tuổi cũng còn rất nhỏ, được dùng trong việc khiêng vác những nhu yếu phẩm như gạo, nước mắm , mì gói từ các hiệu buôn trong thành phố về bộ chỉ huy. Năm ngày sau, toán dân công thiếu niên của Phan Văn Tuấn, vào mỗi đêm, được lệnh mang cuốc đi đào những giao thông hào trong vùng Gia Hội. Toán thiếu niên này đứng theo chiều dọc, đào những chiếc hố bề ngang khoảng hai thước, bề sâu một thước.

    Thoạt đầu Phan Văn Tuấn nghĩ đây chỉ là những công sự cho bộ đội Việt Cộng tránh bom đạn trong thời gian VNCH bắt đầu phản công chiếm lại Huế, nhưng đến đêm giữa ánh đèn chập chờn, Việt Cộng bắt đầu dẫn ở đâu về từng toán người, cũng như năm người bị giết trong những ngày đầu tại cửa Đông Ba, đều mặc thường phục, có người mang dép, có người đi chân đất. Tất cả đều bị trói tay quặt ra sau lưng và được cột nối liền với nhau như những xâu người bằng những sợi giây điện thoại, giây kẽm hay lạt tre. Phan Văn Tuấn bắt đầu kinh hoàng khi thấy bọn lính Việt Cộng, giọng miền Bắc, ra lệnh cho hàng người đứng sát và xoay lưng về phía giao thông hào. Một tên cán bộ bắt đầu đọc bản án tử hình, đại khái cho rằng những người này là “phản bội tổ quốc, phản bội nhân dân”. Sau một cái khoát tay, một tràng AK chát chúa nổ, nhưng Việt Cộng chỉ nhắm bắn vào người đứng ở đầu hàng, trước sức mạnh của loạt đạn bắn gần, ông già bị hất ngữa ra, chới với trong mấy giây và lăn xuống hố. Sức nặng kéo theo người bên cạnh, người tiếp theo cũng đổ nhào, và cứ như thế kéo theo những người khác, tất cả đều ngã xuống giao thông hào. Giữa tiếng la khóc, van xin, não lòng vang cả một góc trời, bọn Việt Cộng bắt đầu thúc giục đám dân công của Phan Văn Tuấn: “Nấp, nấp nhanh lên, nhanh lên! Địt mẹ, nhanh lên!” Tiếng báng súng AK dọng vào vai, vào đầu, khi toán đào hố ngần ngừ, chậm tay. Phan Văn Tuấn sững sờ, một lưỡi lê đâm sát vào sườn, máu chảy đầm vạt áo. “Nấp đi mày”. Tiếng khóc la, những cái đầu muốn ngẩng cao hơn, những cái miệng đầy đất cát, nhưng đôi mắt trợn trừng, tức giận, tuyệt vọng, u uất. Những cú nện vào đầu nạn nhân đang vùng vẫy dưới hố, những tiếng chửi rủa tục tằn, thêm một tràng AK tiếp theo. “Nấp nhanh lên”. Tiếng ồn ào, kêu gào than khóc. Rồi tất cả trở lại im lặng như địa ngục. Hố sâu đã trở thành mặt bằng, nhưng đất còn cựa quậy, có nơi bỗng sụp xuống. Những người dân Huế dưới hầm mộ kia chưa chết hẳn, trừ ông già xếp hàng đầu, may mắn hưởng tràng AK đầu tiên.
    Những lần sau, có lúc sợ ánh sáng từ họng súng khai hỏa sẽ bị phi cơ trinh sát phát giác, không cần dùng đến một viên đạn, tên lính Việt Cộng chỉ cần trở cán cuốc lại, đánh thẳng vào đầu nạn nhân đứng đầu hàng, người này ngã ngửa ra đằng sau, cứ tuần tự như thế, bị chôn sống từng hố từng hố một. Dưới áp lực của lưỡi lê, báng súng và sự canh gác cẩn mật, Phan Văn Tuấn và bạn bè đã trải qua những giây phút kinh hoàng, đào hố, lấp đất chôn đồng bào ruột thịt của mình
    Đó là nỗi đau đớn mà Phan Văn Tuấn phải chịu đựng, mục kích trong hơn chục lần trên mười hố chôn sống người như thế trong vùng đất quê hương hiền lành của Tuấn. Cuối cùng, Phan Văn Tuấn và hai người bạn đồng lứa khác đã trốn thoát được, chạy về phía phòng tuyến quốc gia, ôm chặt lấy người lính đầu tiên mà khóc nức nở. Sau khi quân đội VNCH chiếm lại Huế, Phan Văn Tuấn và hai người bạn đã đi tìm lại những giao thông hào chôn người cho chính quyền địa phương cải táng. Tất cả những người khác trong toán “dân công” cùng với Phan Văn Tuấn đều đã bị bị Việt Cộng thủ tiêu trước khi rút ra khỏi thành phố.
    Phan Văn Tuấn lớn lên, vào trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức và trở thành một sĩ quan Pháo Binh, năm 1975, bị tập trung trong trại Cộng Sản và cuối cùng vượt biển sang Úc. Nhưng từ những ngày xẩy ra vụ thảm sát Mậu Thân, anh không bao giờ muốn trở lại Huế, quê hương của mình, không muốn nhìn lại cảnh Huế, nghe tiếng Huế, thưởng thức một dòng nhạc Huế với nỗi ám ảnh và mặc cảm khôn nguôi. Có ai lại ghê sợ chính với quê hương mình. Phan Văn Tuấn dấu cả với vợ con của anh những gì đã xẩy ra tại vùng Gia Hội trong những ngày tết Mậu Thân tại Huế. Anh muốn quên đi nhưng cơn ác mộng vẫn vò xé tâm hồn anh qua nhiều năm tháng, anh nhớ lại những cái đầu cọ quậy, những cái miệng đầy đất cát, những đôi mắt trợn trừng, van xin hay tuyệt vọng của đồng bào anh.
    Năm ngoái, nhân dịp nhớ lại vụ thảm sát Mậu Thân tại Huế, sau gần 40 năm im lặng, Phan Văn Tuấn đã dành cho nhà văn Nam Dao trong chương trình phát thanh “Tiếng Dân Tôi” ở Adelaide, Úc một cuộc phỏng vấn mà qua đó, không những Phan Văn Tuấn đã xúc động vì hồi tưởng, khóc nức nở, mà chính người phỏng vấn cũng nghẹn ngào khóc theo. Nhắc lại vụ chôn người ở Huế, Phan Văn Tuấn như bị đưa vào một trạng thái mê sảng, điên cuồng, đau đớn như đang ở trong chính cơn ác mộng. Anh hứa rằng anh sẽ không bao giờ nhắc lại câu chuyện này một lần nữa với bất cứ ai, vì không chịu đựng nỗi đau đớn, dày vò đang hành hạ tâm hồn anh khi phải vận dụng trí não để hồi tưởng những câu chuyện cũ.
    Không, anh Phan Văn Tuấn ơi, anh phải can đảm để sống và nhớ lại những gì anh đã trải qua, không phải riêng để cho những bà con xứ Huế, cho đồng bào mình, mà cả nhân loại cần có những nhân chứng như anh, để nói lên sự độc ác của con người, trong đó có sự độc ác từ bản chất, không thể tha thứ được của những con người Cộng Sản, mà ngày nay chế độ này đang còn ngự trị, làm tình làm tội cả dân tộc của chúng ta. Những con người này không còn lương tri, sống trong dối trá, nên Huế ngày nay mới có những con đường tủi nhục mang tên Mậu Thân, 68, để chúng cười cợt như lũ quỷ đói trên những linh hồn oan khuất của hàng nghìn đồng bào Huế vô tội của chúng ta.
    Xin đừng bao giờ quên vụ thảm sát Mậu Thân!

    Huy Phương

  3. Trần Thế says:

    Bộ Râu của Lâu La sao giông giống bộ Râu của…Bác quá.

    Dân gian có câu:
    Có mợ thì chợ cũng đông
    Không mợ thì chợ cũng không bữa nào

    Sau năm 1975 dân gian than thở:
    Có Đảng nên chợ rổng không
    Không Đảng thì chợ sẻ đông hơn nhiều

  4. ABC says:

    Người CS nói một số tướng tá miền nam xuất thân từ lính Pháp, còn các bạn nghĩ sao khi chính cái ông “Chủ tịch nhà nước” miền bắc đã từng đi lính cho tàu ?
    (Lưu ý là năm 1939, mà ổng mới có 38 tuổi,tức sinh năm 1901, trong khi HCM sinh năm 1890,vậy “bác Hồ” này là Hồ nào ?)

    • Đây là phần trích tài liệu lấy được từ website của nhà nước cộng sản Việt Nam có tên:
    http://www1.archives.gov.vn/Tr
    “Sơ yếu lý lịch của Hồ Quang (tức Chủ tịch Hồ Chí Minh) tại Lớp huấn luyện Nam Nhạc /thuộc tỉnh Hồ Nam. Năm1939. Hồ Quang – Phụ trách điện đài – 38 tuổi – Quảng Đông – Thiếu tá – tốt nghiệp Đại học Lĩnh Nam – Giáo viên trường Trung học. Biết ngoại ngữ, quốc ngữ. (ảnh 1, ảnh 2) Nguồn: Lưu trữ Trung Quốc.
    胡光(即胡志明主席)1939年在湖南省南岳培训班的简历。 胡光—电台员—38岁—-广东—-少校 —-毕业于岭南大学——中学教师。会外语和国语
    资料:中国档案
    Huguang’s curriculum vitae (i.e. President Ho Chi Minh) in training course in Xinan province. 1939. Huguang – In-charge of radio transmission – 38 years old – Guangdong – Maj….

    • Tudo.com says:

      Bác Hồ làm lính Tàu?

      Chuyện nhỏ như con. . . . . .thỏ

      Chẳng những Bác là lính Tàu mà Bác và đại tướng đỡ đẻ vĩ đại của chúng đã một thời làm CIA nữa cơ.
      Bọn xấu nói xấu Bác và đại tướng hả? Không dám đâu !

      Hảy vô Gú Gồ tra Ní Nịt của Bác thì thấy liền .

  5. Vân Nam says:

    Cứ mỗi lần bị Dân Đen vạch mặt, tên đầu lĩnh Cộng Sản lại rứt một sợi râu ra điều “sửa sai”. Cứ thế, sửa rồi lại…sai, về già, râu hắn chỉ còn lơ thơ như lông cặc …ngựa!

  6. ABC says:

    Không có đảng thì phụ nử VN đâu có …như ngày hôm nay !

    http://www.youtube.com/watch?v=e_3LMjqsWY8

  7. Lãng Tử says:

    Hồ Chí Minh nói: “Giải phóng xong ta xây dựng gấp 10 lần xưa”
    Kết quả:
    Giải phóng mười năm chết te tua
    Hai mươi năm vẫn chậm như rùa
    Ba mươi năm còn chưa tỉnh ngủ
    Để bốn năm vẫn gật gù…
    Cũng bởi lãnh đạo đi theo con đường Hồ, Mao, Marx mà dân tộc bị khinh như rơm rác, lao động bán xương máu khắp toàn cầu mà Hồ Chí Minh giả dối viết thư cho học sinh “Dân tộc Việt Nam có được vẻ vang hay không chính là nhờ công học tập của các cháu…” – Thưa Bác, các cháu học hổng nổi vì chủ nghĩa này càng học càng ngu, chính vì thế những kẻ lúc nào cũng tôn vinh Bác lại cho con cháu qua các nước ngụy tư bản học hết. Bác mở mắt mà xem chúng nó xài tiền đô la Mỹ chứ tiền của Bác chúng coi như rác. Thôi nói đến đây thù Bác lắm mất công tôi chửi Bác lại mang tiếng là kẻ ác…

  8. Nguyen Phan says:

    XÃ HỘI VN NGÀY NAY.

    Mỗi một ngày, người dân lại phải vắt tay lên trán khi đọc trên báo hàng chục những cái tin: Thiếu nữ bị cuồng dâm làm nhục 4 ngày đêm. Nhảy cả xuống sông để thoát thân, nhưng vẫn bị lôi lên làm nhục tiếp. Vợ tức chồng vì tư thế lạ, cho một nhát dao. Côn đồ giết người xong giơ dao khoe máu tươi. Vừa được đặc xá đã chém chết người. Rồi Phó Thanh tra giơ cuốc bổ đầu dân. Phó trưởng công an “lau súng”, bạn gái vỡ đầu. Còn công an thì đập chết tươi một con người chỉ vì anh này không chịu nói tuổi.
    Ngày nào cũng như ngày nào. 365 ngày/năm. Với “Tốc độ gia tăng tội phạm còn nhanh hơn cả dân số”.
    Trong lĩnh vực quản lý kinh tế: Vừa Vinashin đã lại Vinalines. Chưa xong ACB đã đến Agribank. Tất cả những khuôn mặt tư Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Kiên…đều giống nhau ở chỗ hôm qua còn mũ cao áo dài mở miệng là nói đến quyết tâm, đến những lời lẽ tốt đẹp vốn không thể phân biệt .
    Có một chi tiết cần được nói tới là khi tìm kiếm xác nạn nhân vụ Thẩm mỹ viện Cát Tường trên sông Hồng, người ta đã phát hiện tới 6 cái xác trôi sông. Trong chỉ chưa đầy hai tuần.
    Hình như không ngẫu nhiên nhà ngoại cảm xuất hiện khắp nơi. Hình như không ngẫu nhiên nhà chùa đông nghịt khách. Lại càng không ngẫu nhiên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính Ngân sách Bùi Đặng Dũng ngậm ngùi:
    “Trước tự hào ra ngõ gặp anh hùng thì giờ cử tri nói ra ngõ gặp tội phạm”. Khi mà “Kẻ cướp mà thậm chí giờ nó còn vào từng nhà, sờ từng người để lấy trộm, lột tài sản, uy hiếp. Từ nông thôn đến thành thị, công sở, đến những nơi trang nghiêm như trường học, bệnh viện… đều có tội phạm cả”. Và “Tôi giật mình khi nghe anh ấy nói hiện tượng của Dương Chí Dũng không phải là cá biệt”.
    Chúng ta đang sống trong một thời kỳ nhiễu nhương, nơi tội phạm hoành hành từ phòng lạnh ra đường. Từ phòng ngủ thiếu nữ đến những nơi cao cả thâm nghiêm như trường học bệnh viện. Thật ra, cũng nên thông cảm cho ngành công an khi mà “số bắt vào đã hơn số mình đặc xá”, trong khi có cố gắng cách mấy “nhưng nhà tù có phải mở ra mãi được đâu”.
    Đào Tuấn.

  9. Phan Huy says:

    Đảng Nói Nhờ Ta…

    Đảng nói:”Nhờ ta nước nhà độc lập”
    Độc lập hay là lệ thuộc Tàu Nga
    Răm rắp tuân theo quan thầy quốc tế
    Phản bội giống nòi, quên hết ông cha.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà thống nhất”
    Thống nhất làm gì trong cảnh lệ nô
    Hải đảo biến tăm, biên thuỳ mất đất
    Giặc Hán ngày đêm lấn áp rình mò.

    Đảng nói: “Nhờ ta Miền Nam giãi phóng
    Giãi phóng hay là chiếm đóng đảng ơi?
    Cả một Miền Nam êm đềm trù phú
    Trở thành điêu tàn xơ xác tả tơi.

    Đảng nói: “Nhờ ta người dân làm chủ”
    Làm chủ hay là làm vú không công?
    Tài sản ông cha bao đời đảng cướp
    Miếng đất phụng thờ đảng cũng lấy luôn.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà tự do”
    Tự do làm gì? Tự do đi tù!
    Đày đoạ người dân, giam cầm bắt bớ
    Khủng bố người dân, côn an đòn thù.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà hạnh phúc”
    Hạnh phúc là gì? Khách sạn năm sao
    Người dân nhìn lên nghẹn ngào tủi nhục
    Thấy đảng của mình ngất ngưởng trên cao.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà phồn vinh”
    Phồn vinh cái gi? Em bé ăn xin
    Mẹ già còng lưng bươi từng cộng rác
    Lê lết trên đường những anh thương binh.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà tiến bộ”
    Tiến bộ về đâu? Những cái sân gôn
    Trình diễn ở truồng, thi đua ma hậu
    Quán nhậu thịt cầy, rượu ấp bia ôm.

    Đảng nói: “Nhờ ta nước nhà văn minh
    Văn minh là gì? Cô gái đẹp xinh
    Vải thiếu da thừa đứng nơi đầu phố
    Hỏi khách nước ngoài: “You like fucking?”

    http://fdfvn.wordpress.com

Phản hồi