WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đọc Tháng Ba Gẫy Súng của Cao Xuân Huy

Tháng Ba Gẫy Súng không phải là một truyện dài mà là hồi ký của một cựu trung úy Thủy Quân Lục Chiến, viết về một đoạn đời binh nghiệp ngắn ngủi của ông, thời gian không quá nửa tháng, đầy hào hùng nhưng cũng đầy đau thương, phẫn nộ, bi đát mà ông trải qua.

thang3-gaysung-01
Tôi đọc hồi ký này lần đầu tiên năm 1990, nhân một cuộc họp mặt giữa những người bạn cũ, một người đã tặng tôi cuốn hồi ký. Nay nhân dịp tháng ba 2016, tôi muốn giới thiệu với các bạn trẻ VN, trong nước cũng như hải ngoại về cuốn hồi ký này.
Đây không phải là cuốn hồi ký được viết để chạy tội, khoe khoang thành tích, hoặc bào chữa cho thái độ hèn nhát của mình như nhiều cuốn hồi ký của các lãnh đạo đất nước, tướng lãnh trong quân lực VNCH đã được in ấn, xuất bản tại hải ngoại.

Tôi cũng không có ý đề cao quyển hồi ký, bởi tự nó đã có giá trị qua việc tái bản 10 lần, đồng thời đã có nhiều nhà văn, nhà báo bình luận về cuốn hồi ký, không thấy ai chê bai, chỉ trích về giá trị sống thực của nó. Ấn bản trên giấy có thể không còn, nhưng độc giả muốn đọc nguyên tác, có thể vào Việt Nam Thư Quán đọc online hay tìm kiếm trên mạng dưới dạng PDF.
Tôi chỉ muốn các bạn trẻ, khi tìm hiểu về cuộc chiến Quốc-Cộng có thêm một cái nhìn, một nhận định 2 mặt phải, trái của một quân đội anh dũng, kiên cường, đã chiến đấu suốt 21 năm để bảo vệ miền Nam yên ổn, an bình, nhưng cuối cùng đã bị tan rã chỉ trong 55 ngày.

Cao Xuân Huy sinh năm 1947, chết năm 2010. Hồi ký được viết năm 1984 sau khi ông Huy vượt biên (1982) qua tới Mỹ, sách được in và xuất bản năm 1985, tức cách đây đúng 31 năm. Những người trẻ sinh sau năm 1975, trong nước cũng như hải ngoại, nếu không hay đọc sách, báo Việt Nam, không có cha, anh nói cho biết, khó lòng biết hay có dịp đọc đến hồi ký này.

Ngay từ đầu, Cao Xuân Huy đã xác nhận ông không phải là nhà văn, chưa từng cầm bút nên không biết sắp xếp câu chuyện ra sao, ông viết chỉ vì muốn phản biện lại lời tuyên bố của một ông Tướng:

„-Chúng ta thua trận, mất nước, mọi người đều có lỗi. Lớn có lỗi lớn, nhỏ có lỗi nhỏ“.

Đây là một lời ngụy biện, chối bỏ trách nhiệm của những kẻ thân làm tướng nhưng hèn nhát, bỏ mặc đơn vị, tháo chạy trước khi giao tranh với địch quân.

„Cao Xuân Huy: Thật sự khi mà cầm bút viết tôi chỉ vì một điều ấm ức rằng là một ông tướng cũ của mình ổng tuyên bố rằng “để mất nước (là) tội chung mọi người, lớn tội lớn, bé tội bé” thì tôi không đồng ý điều đó, tại vì chúng tôi đánh nhau đến viên đạn cuối cùng rồi bị bắt thì không phải là chúng tôi có tội. Tôi tức quá về điều đó, tôi viết ra, mà viết nửa chừng rồi thôi, thế rồi vì ở chung nhà với Nguyễn Mộng Giác, ổng lấy ổng đem đăng, xong rồi hết thì ổng thúc, cứ hết thì ổng thúc, hết thì thúc, thì cứ thế mà viết thôi. Đó là cái khởi đầu của quyển sách.

Riêng cái tên cuốn hồi ký cũng đã nói lên sự thật chua chát, cay đắng của đoạn đới lính cuối cùng của ông, tháng 3 năm 1975. Một quân đội dù tinh nhuệ, thiện chiến đến đâu cũng không thể chiến đấu khi vũ khí trong tay họ chỉ là những khối sắt vô dụng.

Cao Xuân Huy: “Tháng Ba”thì mọi người đã rõ, còn “gãy súng” – tôi muốn nói lên một điều đau lòng cho những thằng lính cầm súng, khẩu súng mà không có đạn thì giá trị không bằng một khúc cũi mục.

Chính tôi đã dẫn đại đội xung phong lên chiếm mục tiêu mà chỉ bắn bằng mồm. Súng của chúng tôi có phải đã bị bẻ gãy không, khi mà vẫn có thể tiếp tế đạn cho chúng tôi để chúng tôi chiến đâu? Ai đã bẻ gãy súng của chúng tôi?

Tôi đặt chữ “gãy súng” cho quyển sách là như vậy. Tôi gọi “Tháng Ba gãy súng” là hồi ký vì tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm về những điều tôi viết. Tất cả những địa danh, những tên người, tên đơn vị, tất cả những diễn tiến đều là thật, thật một trăm phần trăm. Tôi không lồng vào đấy bất cứ một hư cấu nhỏ nào. Chắc chắn là tôi đã quên khá nhiều chi tiết. Và với cấp bậc và chức vụ thấp kém của tôi, chắc chắn là có rất nhiều dữ kiện mà tôi đã không được biết.”

Ngay trong phần tựa đề hồi ký, Cao Xuân Huy đã không nén được sự giận dữ khi phê phán những tướng lãnh, chi huy cao cấp trong quân đội, những người có trong tay những đơn vị thiện chiến, xuất sắc nhưng không hề biết sử dụng và cũng không biết được trách nhiệm của mình:

„Làm thuyền trưởng thì phải sống chết theo tàu, làm đơn vị trưởng thì phải sống chết theo đơn vị. Tôi muốn nói đến tinh thần trách nhiệm của người chỉ huy. Người có quyền hành mà không có trách nhiệm nào có khác gì kẻ phản bội.

Chúng ta thua không phải vì kẻ địch mạnh mà vì trong hàng ngũ chúng ta có quá nhiều kẻ phản bội và hèn nhát. Chính vì lòng thù hận sự hèn nhát và vô trách nhiệm của cấp chỉ huy nên hình ảnh và diễn tiến những ngày cuối cùng trước khi cả lữ đoàn tan rã và bị bắt bởi khoảng hơn một đại đội du kích Việt Cộng vào nửa cuối tháng Ba năm 1975 đã như một cuốn phim nằm in trong trí nhớ của tôi, chỉ cần một cái ấn nút là được chiếu lại một cách rõ nét với đầy đủ những suy nghĩ và phản ứng của tôi, với từng diễn tiến nhỏ mà tôi đã phải trải qua. „

Ở đoạn tiếp theo, ông nhận định những người lãnh đạo đất nước, chỉ huy trong quân đội đã không có dũng khí để đón nhận trách nhiệm mà thường chỉ tìm cách biện minh cho những lỗi lầm, những quyết định sai trái :

„Ðiều tôi muốn nói trong quyển sách này là không ai là không quay lại nhìn chỗ mình vừa ngã, và cũng không ai là không quay lại nhìn đống phân mình vừa thải. Ngã là lỗi của chính mình, và phân có thối cũng là phân của mình, vậy mà tại sao cả chục năm nay vẫn không thấy ai dám quay nhìn lại cái lỗi đã làm cho mình ngã lên ngay trên đống phân của mình, mà chỉ có toàn những lời chửi bới và đổ lỗi cho người khác, can đảm lắm cũng chỉ dám nhận một cái lỗi chung chung “lớn lỗi lớn, bé lỗi bé” đúng theo cái kiểu “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”. Thằng thất phu còn có lỗi thì còn ai mà không có lỗi, tôi cũng đành có lỗi vậy.

Tôi không nhớ câu này của ai: “Cái đám quân thần của triều đình cũ chẳng có gì phải ngại cả, vì khi có quân có quyền trong tay họ còn chẳng làm được trò trống gì, thì bây giờ, chỉ còn trơ lại có mỗi cái thân giá áo túi cơm, hỏi rằng họ sẽ làm được gì hơn ngoài cái giá và cái túi”.

Ðâu phải đất nước ta là một bàn cờ để hễ đánh thua ván này, xóa đi xếp quân làm lại bàn khác mà tướng vẫn là tướng, quân vẫn là quân. Ðâu phải những con xe, con mã, con chốt đã chết đi đều có thể dựng đầu dậy để làm lại một trận mới.

Hơn thế nữa, với một số những lãnh đạo đất nước, tướng lãnh VNCH đã đào ngũ, tự ý rời bỏ đơn vị, tháo chạy vào những ngày cuối tháng Tư 1975, ra hải ngoại vẫn còn múa may, làm phường chèo, Cao Xuân Huy đã không nhân nhượng bình phẩm:

„Trí đã không mà dũng cũng không, chỉ có mỗi cái tài dở dở ương ương là sử dụng một cách bừa bãi cái dũng của người khác đến nỗi phải bỏ cả đất nước mà chạy, đánh lừa để bỏ hàng triệu thằng dám chiến đấu tới cùng vào trong những trại tù đỏ, vậy mà vẫn còn dám chường mặt ra đòi tiếp tục làm cha mẹ dân thì quả là quá lắm lắm. Cái dĩ vãng thối tha và hèn nhát thì dù cho người đương thời có thể bỏ qua, nhưng lịch sử đâu có tha thứ. Vẫn cái chính danh là chống Cộng nhưng cái ngôn của các ông trước kia làm xếp lớn đã không thuận rồi, bây giờ phải để cho lớp người mới. Với tư thế mới, họ mới là những người thuận ngôn. Danh chính ngôn thuận mới có thể thắng được Việt Cộng, khôi phục lại được đất nước. Những con chốt thấp cổ bé miệng, những thằng bị đè đầu sai khiến ngày xưa và những người mới lớn bây giờ mới có quyền nói và mới là người có tư cách làm.

Cao Xuân Huy xác nhận ông không phải là một người hùng nhưng cũng không là một kẻ hèn nhát, ông chỉ đơn thuần là một người lính của một đơn vị thiện chiến với đầy đủ những thói hư, tật xấu nhưng khi ra trận luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao phó:

„Tôi không phải là một người hùng, nhưng tôi cũng không phải là một người hèn. Tôi chỉ là một người lính, lính của một binh chủng chuyên môn đánh trận và chỉ nhận những người tình nguyện; tôi phải xứng đáng với màu mũ tôi đang đội, màu áo tôi đang mặc, và hơi cá nhân một chút, tôi phải xứng đáng với cặp lon tôi đang đeo… Nhưng tôi cũng không phải là một người lính gương mẫu, đúc khuôn theo những điều được huấn luyện trong quân trường, thi hành đúng 8 điều, 10 điều tâm niệm của mấy ông Chiến Tranh Chính Trị đẻ ra mà chính mấy ông ấy lại không bao giờ thi hành. Tôi là một thằng lính ba gai, cờ bạc, rượu chè, trai gái đủ cả nhưng đánh giặc cũng rất tận tình. Chưa một ai, thượng cấp cũng như thuộc cấp, phải than phiền về tôi trong những trận đánh.“

Cái bi kịch của Cao Xuân Huy và những người lính TQLC trong đơn vị bắt đầu từ lúc ông dẫn đơn vị di chuyển ra cửa biển Thuận An, Huế để lên tầu về Đà Nẵng. Chỉ huy các cấp của các binh chủng khác đã bắt đầu bỏ rơi đơn vị không một lời thông báo cho thuộc cấp, không có kế hoạch rút lui:

„Ðến cầu Bạch Hổ, tại chòi gác ở gần cầu, tôi thấy một người lính Nghĩa Quân quần áo súng đạn rất chỉnh tề đang đứng gác. Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Giờ này còn đứng gác cái mẹ gì ở đó, cha nội?”
“Em không nhận được lệnh gì hết.”
“Lệnh cái con cặc, tiểu đội trưởng mày đâu?”
Một người lính già tay xách khẩu súng chạy lại.
“Dạ tôi.”
“Huế bị bỏ rồi, ông còn gác cái gì nữa. Tôi là trung úy ra lệnh tan hàng, về lo mang vợ con đi gấp nghe không!”
“Dạ.”
Thật tôi không thể hiểu nổi tại sao mấy ông xếp lại có thể nhẫn tâm bỏ lại lính tráng mà chạy lấy thân như vậy, trong khi tình hình đâu đến nỗi. Trung đội 2 của Huy mập đã bị mấy ông xếp bỏ rơi. Không, tiểu đội Nghĩa Quân này bị lừa ở lại thì đúng hơn.
Những loại ông xếp vô liêm sỉ này trong quân đội chắc chắn không phải là ít. Không hiểu hiện giờ ở khắp Quảng Trị Thừa Thiên này có bao nhiêu đơn vị nhỏ còn đang phải thi hành nhiệm vụ nào đó trong khi các ông xếp của họ đã ung dung ở Ðà Nẵng hoặc Sài Gòn. Xin hãy gắn anh dũng bội tinh với nhành dương liễu cho những ông xếp này. Ờ mà hình như cũng chẳng phải xin, vì thường ra thì huy chương được gắn nhanh và nhiều vào ngực áo của những thằng chẳng bao giờ biết đánh đấm là gì. Xin cám ơn những cái huy chương.“

Phẫn nộ của Cao Xuân Huy càng tăng khi đi vào thành phố Huế – thành phố đã bị bỏ ngỏ, trống vắng, người dân thấy lính VNCH rút đi hết cũng bỏ nhà cửa chạy theo – được diễn tả qua đoạn dưới đây:

„Một nỗi buồn dâng lên trong tôi, không khóc nhưng mắt tôi đoanh tròng. Bao nhiêu gian truân, bao nhiêu xương máu, bao nhiêu xác người, bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bạn bè, của anh em đồng đội tôi đã đổ xuống cho cái vùng địa đầu nghiệt ngã này. Bản thân tôi cũng đã hai lần đổ máu ở nơi này, bây giờ bỗng chốc bỏ đi, hỏi ai là người không tức tưởi.

Ðù má những thằng chịu trách nhiệm trong vụ bỏ Huế này, lịch sử sẽ bôi tro trát trấu vào mặt chúng! Những ai đã từng tuyên bố, từng hô hào tử thủ Huế giờ này ở đâu? Khốn nỗi, những thằng đánh trận mà luôn luôn đi đàng sau và luôn luôn bỏ chạy trước lại là những thằng có quyền, có quyền mà hèn nhát, đốn mạt nên bây giờ bao nhiêu người khốn đốn, rút chạy như một lũ thua trận.

Nhưng thực sự chúng tôi đã đánh nhau đâu để bị gọi là thua! Ðồ tiếp liệu trong thành Mang Cá dư sức cung cấp cho lữ đoàn tôi ít nhất là ba tháng, tại sao không cho chúng tôi vào thành Nội? Ờ mà tử thủ làm chó gì, bao nhiêu thằng xếp cút mẹ nó hết rồi, vợ đẹp con khôn và tiền bạc bao năm ăn bẩn không lẽ lại vứt bỏ. Vậy thì tội chó gì mình lại nghĩ đến chuyện ở lại đánh nhau để chết oan mạng, cùng lắm được vài giọt nước mắt cá sấu, một cái huy chương không giá trị, những lời ca tụng giả dối, ngoài cửa mồm thôi chứ có mẹ gì nữa đâu. Ðồ chó má! „

Bên cạnh sự căm phẫn, tác giả cũng không quên đề cập đến sự hào hùng, kiên cường, anh dũng của binh chủng TQLC nói riêng và quân lực VNCH nói chung. Ông viết về một người lính dưới quyền trong đại đội của mình:

Người lính cuối cùng của đại đội vắng mặt khi tập họp đã tìm đến, binh nhất Tuấn. Tuấn bị bắn nát cánh tay trái, máu nhuộm đỏ cả tay áo, quần áo người ngợm ướt nhẹp, bê bết bùn, nhưng vẫn vác khẩu đại liên M-60 với còn chừng nửa dây đạn trên vai phải.

Ra đến bãi biển Thuận An, những lệnh lạc kỳ lạ, những tính toán khó hiểu của cấp chỉ huy khiến Cao Xuân Huy muốn điên đầu. Một đoàn quân di tản không được lệnh xuống tàu, nằm chờ trên một bải biển trống vắng dễ dàng trở thành những mục tiêu tác xạ cho địch quân. Lý do nào đã không có lệnh lạc rõ ràng trong cuộc rút quân này? Cao Xuân Huy băn khoăn ghi lại:

Chỉ cần một tay binh nhất có nghĩa là chỉ cần có chừng một năm kinh nghiệm chiến trường, thằng dốt đặc về quân sự, thằng chưa được học một khóa tiểu đội trưởng nào, chứ đừng nói đến hạ sĩ Nam lùn, trung sĩ Châu, cũng đã hiểu là chúng tôi phải xuống tàu càng nhanh càng sớm càng tốt, vì càng dây dưa bao nhiêu là càng rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi với Việt Cộng bấy nhiêu. Ðại bàng Lâm Thao tức đại tá lữ đoàn trưởng chắc chắn là biết điều này, vậy thì vì lý do gì chúng tôi đã không được xuống tàu.

Với đội hình một hàng dọc ngoằn ngoèo như con rắn ở dọc bờ biển, chúng tôi nhận lệnh ngồi xuống. Chiếc tàu đã ra xa bờ và “đợi” chúng tôi tận ngoài khơi. Dĩ nhiên nó không thể đậu mãi ở gần bờ để xem chúng tôi đi dạo mát, để xem chúng tôi nấn ná không có một hành động nào chứng tỏ chúng tôi muốn xuống tàu cả. Hai ông xếp lớn của chúng tôi, đại tá Lương lữ đoàn trưởng và trung tá Tống lữ đoàn phó đứng thản nhiên nói chuyện, cười đùa thân mật với một ông xếp lớn nữa là trung tá Tòng (trong những bản in trước, vì trông gà hóa cuốc, tôi đã viết là đại tá Thiệt, biệt danh “Tử Thần”, xin thành thật tạ lỗi với “Tử Thần”) liên đoàn trưởng liên đoàn 14 Biệt Ðộng Quân. Không hiểu cả ba ông xếp lớn đang nghĩ gì trong những cái đầu của họ, đang thú vị gì trong những câu pha trò của họ, đang bàn bạc gì bằng những cái mồm của họ. Chỉ biết là cả ba đứng nói chuyện rất thoải mái và thỉnh thoảng cười ồ lên hình như vì một câu pha trò đầy ý nhị.

Trong một đoạn khác, ông tả lại môt cuộc xung phong bằng một chiến thuật, đánh bật kẻ thù ra khỏi chiến hào, cuộc xung phong có lẽ không hề được ghi trong quân sử, cũng như không quân đội nào trên thế giới dám học hỏi, như sau:

„Ðại đội tôi đã ở cách đám đông hỗn loạn đó cả trăm thước nên không bị cuốn theo phản ứng loạn xạ của họ.

Sẵn đội hình hàng ngang, tôi dẫn đại đội xung phong ngay tức khắc vào mấy lùm dương phát ra tiếng súng trên các đụn cát, vừa xung phong vừa reo hò tở mở. Kết quả rất hài lòng, khoảng chừng một trung đội Việt Cộng bị đẩy bật ra khỏi vị trí trước sức tấn công vũ bão “bằng mồm” của chúng tôi. Tấn công “bằng mồm” đừng nghĩ là chúng tôi nấp kín một chỗ bắn loạn lên trời rồi mồm la xung phong, cũng đừng hiểu tấn công “bằng mồm” có nghĩa là tấn công bằng đạn mã tử vừa tiến vừa la dưới sự kiểm soát của huấn luyện viên chiến thuật trong quân trường.

Tấn công “bằng mồm” ở đây có nghĩa là chúng tôi xung phong tiến chiếm mục tiêu hẳn hoi, Việt Cộng bị đẩy bật ra khỏi vị trí nhưng không một tên nào chết hoặc bị thương, vì khi xung phong chúng tôi đã không bắn một viên đạn, mà chỉ có cái mồm ngoác ra mà la, mà reo hò.“

Bên cạnh những hào hùng, anh dũng và kiên cường đó, cuốn hồi ký cũng ghi lại những thảm cảnh, những đối xử tàn nhẫn giữa những người lính cùng chiến hào với nhau, khi chiếc tàu chở lữ đoàn TQLC của ông bị mắc cạn, không thể ra khơi vì ngoài số TQLC còn có một số người của các binh chủng khác khiến cho tàu quá tải, lại bị nước cạn. Một số người không phải TQLC đã bị bắn, quăng xác xuống biển cho tàu nhẹ bớt.

Có còn cách nào khác hơn để làm cho con tàu nhẹ bớt và có thể ra khơi? Trong hoàn cảnh đó, ai có thể làm điều gì để ngăn chận tình trạng này? Cá nhân ông Cao Xuân Huy cũng không an toàn trong tình trạng đó.

Chiến tranh là sự tàn ác, giết chóc với kẻ thù trong khi giao chiến ở mặt trận, không ai kêu gọi lòng nhân đạo khi đang bắn giết nhau giữa những kẻ thù, nhưng con người vẫn có thể tàn ác với cả đồng đội, những người cùng chiến hào với mình khi họ cảm thấy đồng đội là những chướng ngại gây nguy hiểm, cản trở họ trong khi rút chạy.

Cao Xuân Huy đã tả lại trung thực tình trạng bi thảm, đau đớn này như sau:

Lên đến trên tàu, không khí quá nặng nề ngột ngạt. Không phải nặng nề ngột ngạt vì số người trên tàu quá đông, mà vì cả tàu đang bị bao trùm bằng mùi giết chóc, căng thẳng.
Huy mập nhét vào tay tôi khẩu súng ngắn, dặn dò:
“Súng tôi lên đạn sẵn, ông giữ cẩn thận.”
“Còn gì nữa để mà phải thủ súng lên đạn sẵn?”
“Thì ông cứ giữ đề phòng. Biết đâu có lúc phải xài tới.”
Chưa kịp tìm chỗ ngồi, tôi nghe một tiếng súng nổ.
Hai người lính Thủy Quân Lục Chiến cúi xuống khiêng xác một người lính Bộ Binh vừa bị bắn chết ném xuống biển. Một người lính Thủy Quân Lục Chiến khác đang gí súng vào đầu một trung úy Bộ Binh ra lệnh:
“Ðụ mẹ, có xuống không?”
“Tôi lạy anh, anh cho tôi đi theo với.”
“Ðụ mẹ, tao đếm tới ba, không nhảy xuống biển tao bắn.”
“Tôi lạy anh mà, tôi đâu có gia đình ở ngoài này.”
“Ðụ mẹ, một.”
“Tôi lạy anh mà, anh đừng bắt tôi ở lại, anh muốn lạy bao nhiêu cái tôi cũng lạy hết. Tôi lạy anh, tôi lạy anh.”
“Ðụ mẹ, hai.”
“Trời đất, mình đồng đội với nhau mà, anh không thương gì tôi hết. Tôi lạy anh mà.”
“Ðụ mẹ, ba.”
Tiếng ba vừa dứt, tiếng súng nổ.
Người trung úy Bộ Binh ngã bật ngửa ra, mặt còn giữ nguyên nét kinh hoàng. Viên đạn M-16 chui vào từ đỉnh đầu. Xác của anh ta được hai người lính Thủy Quân Lục Chiến khác khiêng ném xuống biển.“

Một sự tàn ác khác, sự tàn ác của người chiến binh cộng sản với tù binh VNCH, bắn giết tù binh để trả thù những lần bị đánh tơi tả trong các cuộc giao tranh cũng được ngòi bút Cao Xuân Huy nói đến không một nhân nhượng:

Ðoàn tù chúng tôi đi thất thểu trên đường, đoành một tiếng, một xác người ngã xuống bờ ruộng, đoành một tiếng, một xác người nữa ngã xuống bờ ruộng. Một người đi ngay bên cạnh tôi bị bắn vào đầu, máu và óc văng dính cả vào người tôi.

Trò bắn giết rất kỳ cục và khó hiểu. Những người bị bắn chết và những người không bị bắn -hay chưa bị bắn- đều không hiểu tại sao bọn Việt Cộng lại bắn người này mà không bắn người kia. Tại sao thằng Việt Cộng này không bắn người này mà bắn người nọ? Chúng tôi rất hoang mang nhưng lúc này không ai có phản ứng gì, mọi người vẫn cứ lầm lũi, thất thểu đi. Ðói, khát, mệt mỏi và luộm thuộm lếch thếch, chúng tôi đi, hoang mang không hiểu bao giờ đến lượt mình bị bắn.

Số người bị bắn mỗi lúc dĩ nhiên mỗi nhiều hơn. Tất cả lon lá đã được gỡ ra từ sáng, khi chúng tôi mới nhận được quần áo mang từ bờ biển vào. Râu ria trên mặt biểu hiệu cho chức cấp hiểu theo nghĩa Việt Cộng cũng không phải, vì nhiều người để râu, trong đó có cả tôi, không hay chưa bị bắn, nhiều người râu ria nhẵn nhụi đã bị bắn.
Mãi về sau, khi nghe được bọn Việt Cộng cầm súng đi tìm người để bắn nói chuyện với nhau chúng tôi mới vỡ lẽ ra. Những tên Việt Cộng nào đã từng bị tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến nào đánh cho xất bất xang bang lúc trước, lúc này cứ đi tìm huy hiệu và bảng tên của tiểu đoàn đó mà bắn.

Ngay cả khi bị bắt cũng có người trong đám tù binh can trường đấu lý, và phải trả giá về mạng sống của mình khi đặt câu hỏi với tên cán bộ chính trị đang thao thao bất tuyệt về chính sách khoan hồng nhân đạo ( gian dối ) của người cộng sản:

„Một người đứng lên hỏi.

“Xin anh giải thích cho chúng tôi một số điều, thứ nhất hành động chôn người tập thể tại Huế trong trận tết Mậu Thân và bắn giết bừa bãi những người dân vô tội tại đại lộ kinh hoàng năm 72, thứ nhì, tại sao mang tiếng là xâm lược mà khi chúng tôi rút khỏi Quảng Trị và Huế, dân chúng lại bỏ chạy hết vào Ðà Nẵng và Sài Gòn để tránh nạn Cộng Sản, thứ ba, anh giải thích thế nào về hành động quân đội nhân dân của các anh đã và đang cướp bóc ở bên kia phá, thứ tư, chúng tôi sử dụng súng đạn của đế quốc Mỹ hay mấy anh sử dụng súng đạn của Cộng Sản Nga, Tàu để tàn sát đồng bào, thứ năm…”

Tên cán bộ chính trị Việt Cộng tức giận ngắt lời và ra lệnh cho bọn thủ hạ.

“Lôi cổ thằng ngoan cố này ra ngoài” – quay sang chúng tôi, hắn gằn giọng – Các anh phải biết Đảng và nhân dân chỉ khoan hồng cho người nào thực sự biết ăn năn hối cải, còn tên nào ngoan cố chỉ có hại vào thân thôi.”

Nói xong, tên này hầm hầm đi ra ngoài.
Chúng tôi nghe một tiếng súng nổ ở phía phá Tam Giang.

Bên cạnh sự tàn ác, của quân cộng sản, Cao Xuân Huy cũng không quên nhắc đến tình cảm, sự thương yêu của đồng bào miền Nam đối với những người lính của quân đội VNCH:

„Dân làng gánh những thúng cơm đến phát cho chúng tôi. Mỗi phần ăn được chừng một bát cơm và một miếng cá khô gói trong lá chuối. Phần ăn dù ít cũng không đủ để phát đều cho tất cả chúng tôi. Lý do khá giản dị là không ai tưởng tượng nổi con số chúng tôi bị bắt đông đến như vậy.“

Hồi ký kết thúc khi cuộc trả thù dã man của cán binh cộng sản với người lính VNCH chấm dứt. Cao Xuân Huy bị đưa về trại tù binh chính thức ở Bắc Khe Sanh:

Mãi về sau, khi nghe được bọn Việt Cộng cầm súng đi tìm người để bắn nói chuyện với nhau chúng tôi mới vỡ lẽ ra. Những tên Việt Cộng nào đã từng bị tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến nào đánh cho xất bất xang bang lúc trước, lúc này cứ đi tìm huy hiệu và bảng tên của tiểu đoàn đó mà bắn.

Người mặc áo có gắn phù hiệu của tiểu đoàn 5 không bị thằng Việt Cộng này bắn nhưng bị thằng Việt Cộng khác bắn. Người mặc áo có gắn phù hiệu tiểu đoàn 3 bị bắn bởi thằng Việt Cộng không bắn người mặc áo của tiểu đoàn 4.

Chúng tôi lột hết bảng tên và phù hiệu tiểu đoàn.

Cuộc bắn giết thưa dần rồi chấm dứt.

Chúng tôi bị đưa về căn cứ La Sơn nhốt tạm để sau đó, hạ sĩ quan và binh sĩ bị đưa nhốt ở Khe Tre, Nam Ðông. Ðám sĩ quan chúng tôi bị đưa về cây số 23, gần ngay chỗ Ban chỉ huy tiểu đoàn 4 ít ngày trước, đối diện với làng Ðồng Lâm.

Khoảng giữa tháng Tư, chúng tôi bị đưa về trại tù binh chính thức nằm phía bắc Khe Sanh, sát biên giới Lào, ở ngay đầu nguồn sông Bến Hải.

Bạn đọc muốn tìm đọc trọn hồi ký có thể vào link dưới đây:

© Thạch Đạt Lang

© Đàn Chim Việt

 

37 Phản hồi cho “Đọc Tháng Ba Gẫy Súng của Cao Xuân Huy”

  1. Bút Thép VN says:

    Tháng Ba Gẫy Súng là hồi kí của Cao Xuân Huy, nguyên trung úy Thủy Quân Lục Chiến trong quân đội miền Nam Việt Nam, kể về đoạn đời binh nghiệp của mình. Đời người lính VNCH đã trải qua đầy hào hùng nhưng cũng đầy đau thương bi phẫn và đắng cay!

    Tháng Ba gẫy súng khiến hàng vạn người lính VNCH đã phải gục ngã dưới làn đàn của CSVN khi súng của họ đã bị gẫy không thể chống trả được nữa, hàng chục vạn đồng đội khác đã phải tan đàn xẻ nghé bôn ba phiêu bạt nơi xứ người!

    Trong suốt 40 năm tha hương vì súng bị gẫy là thời gian để trắc nghiệm, cho thấy còn có những quân nhân vẫn giữ vững lập trường với “Tổ quốc – Danh dự – Trách nhiệm”. Nhưng cũng có lắm kẻ đã qụy ngã, vẫn sống đó với ảo mộng của bộ quân phục VNCH ngày nào, nhưng lập trường đã bị chao đảo làm mất đi tư cách của người quân nhân để biến thành những tên hề, có những kẻ đã hành động kiểu “chó nhà cắn gà nhà”,, thay vì chống cộng thì lại phụ hoạ với chúng để cắn quẩn đồng đội cũ của mình!

    Thật đáng buồn?

  2. leman says:

    „Ðiều tôi muốn nói trong quyển sách này là không ai là không quay lại nhìn chỗ mình vừa ngã, và cũng không ai là khôngquay lại nhìn đống phân mình vừa thải. Ngã là lỗi của chính mình, và phân có thối cũng là phân của mình, vậy mà tại sao cảchục năm nay vẫn không thấy ai dám quay nhìn lại cái lỗi đã làm cho mình ngã lên ngay trên đống phân của mình, mà chỉ cótoàn những lời chửi bới và đổ lỗi cho người khác, can đảm lắm cũng chỉ dám nhận một cái lỗi chung chung “lớn lỗi lớn, bélỗi bé” đúng theo cái kiểu “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”.(rich
    Câu trich trên cra một thăng linh ,dù là sq cấp úy thì quá quắt ,không còn gì để nói.
    Không biết lấy tư cách gì đẻ đỏ hết tộ lỏi lên cấp chỉ huy ,còn Nó thì vô tội !
    Nó muốn bắt các câp chỉ huy của QLVNCH phải XIN LỔI ,Phải sam hối trước đĩnh ca trí tệ của Hắn hay sao ?
    40 năm HÚA hay a dua theo VC đã chủi các cấp chỉ huy nhiều rồi .Hãy nên tụ soi lại mình
    Lich sử thua thăng không phải chĩ có QL VNCH.
    Và không nên lấy thua thăng làm thước đo đẻ mạt sát các vi chĩ huy của mình vì như vậy có khác gì chui mình…
    Chữ thất phu là kẻ hèn mọn nhưng chưa hẳn là vậy ,Đôi khi chĩ là tiếng tự xưng một cách nhún nhương lể phép, Cho nên QG hưng vong thất phu hữu trách chĩ có nghĩa là thất phu cũng có trách nhiệm trong sự tồn vong của đất nước,vì đất nước là của chung ,môi người góp một tay…Thất phu olà đây là đũ thành phần thanh niên thiếu nứ có học hay làm bất cú nghề gì ,học bất cứ tới đâu đều phải đóng góp sức minh trong công cuộc đánh đuổi ngoại xâm được uỹ thác cho một kẻ đứng đầu ,có quân đoi ,có hành chánh đẻ thì hành và giữ trật tự anninh ,và bão vệ tổ quốc…
    Chớ không thể nói tui không có dính líu tới đánh cộng ,chưa cầm sung bắn ai ,tôi chĩ thừa hành bắt buộc lệnh của mấy thằng ‘ôn vật ‘ nào đó ,ngu dốt cho nên mói mất nước.Và bây giờ làm kẻ thua trận ,lại có thằng chủi mình là cứt là đái . Đó là Mất dạy . Còn hơn bọn CS chủi QG hơn cả bọn DLV trên ĐCV hơn cả và hơn hết là nhân phẩm nhân cách trí thức ,xuất thân đều qua kém gđ kêm cỏi thiếu ý thức và không có nhân cách.
    Chửi như vậy làm tủi hổ những người đã chết trong cuộc chiến này …
    Và đau đơn cho những thương phế binh của VN còn ở VN

    Còn VC rất rất cám ơn ,cươi vui vì :chúng Nó chửi nhau …ta không cần tốn nhiều DLV cũng đã thắng …Thăng vẻ vang .
    TKL đem một cuốn sách viết vói nhiều xúc cảm của một người linh trong và sau trân đanh cuối cùng ,của người lính thua trận ,có ĐM một tiếng cấp chĩ huy củamình cho đở tức ,nhát là nay họ cũng như ta hay kém ta (ta có kỹ sư ,thạc sĩ tiến sĩ ,ta có nhiều tiền…) thì cũng đã xong rồi .Nếu đã coi họ như cứt thì 40 năm sau ,đem cuốn sách này ra ra đẻ mượn nó mà chủi hăn học cấp chỉ huy của mình quân đọi của mình chính phủ của minh thì thật ,xin lổi MÌNH CŨNG CHĨ LÀ CỨT…
    Tôi nghe kể thống chế Petain của Pháp cũng chay theo lính khi quân Đức chiếm nước Pháp
    Và Quân Napoleon anh hùng nước Pháp cũng đai bại khi dem quân đánh Nga la tư…Cũng linh chạy trước)
    Và quân dân VNCH chạy như VỊT. Bỏ cả cấp chỉ huy ,Bây giờ nơi bình yên này ,cong môi ra chủi !
    Không biết có thằng linh nào chưi cấp chĩ huy của minh ,cho là cứt thối (có ngửi được mới biết thối ,thât đúng là thiên tái quân sự )…như giữa thế ký đá qua có một người ngửi cứt của cấp chỉ huy mình và bóc quăng vô mặt những cấp tướng tá lúc họ ngã ngựa của mình không nhỉ?
    Chửi như thế là “người có đnh cao trí tê, là anh hùng như đãng cs vinh danh chăng ?
    “Ngâm Cứt phun người trước Thối miêng mình !”
    (leman)

    • Quang Phan says:

      “Cao Xuân Huy:…Tôi tức quá về điều đó, tôi viết ra, mà viết nửa chừng rồi thôi, thế rồi vì ở chung nhà với Nguyễn Mộng Giác, ổng lấy ổng đem đăng, xong rồi hết thì ổng thúc, cứ hết thì ổng thúc, hết thì thúc, thì cứ thế mà viết thôi ” – Trích .

      Nguyễn mộng Giác là hạng người nào ?

      Phong Trào Người Việt Chống Cộng Sản TB Washington đã phổ biến một bản kêu gọi đồng bào, nguyên văn như sau:

      “Thông Báo v/v Biểu Tình chống hai tên văn nô Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Mộng Giác.

      Kính gởi:
      * Quý Chiến Hữu Quân – Cán – Chính VNCH.
      * Quý Tôn Giáo, Tổ Chức, Cộng Đồng, Hội Đoàn, Chính Trị.
      * Quý Anh Chị Em Thế Hệ Trẻ VN.
      * cùng Toàn thể Quý Đồng Hương

      Kính thưa Quý Vị,

      Thứ nhất: Vào lúc 1 giờ trưa Chủ Nhật, ngày 15/5/2005, hai tên bồi bút VC Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Mộng Giác sẽ xuất hiện trong cuộc nói chuyện do Thư viện Thành phố Seattle tổ chức tại địa chỉ 1000 Fourth Ave, Seattle, WA.

      Thứ Hai: Trước đây, qua bộ Video Thúy Nga Paris số 40, Nguyễn Ngọc Ngạn đã phỉ báng, xuyên tạc Quân Lực VNCH giết hại dân lành vô tội, và tuyên truyền công khai cho CSVN bằng cách gieo hạt lúa giống đỏ trên cánh đồng Việt Nam. Nay, Nguyễn Ngọc Ngạn lại hô hào người Việt về nước “tái thiết xứ sở”. Nguyễn Mộng Giác trong tác phẩm “Mùa Biển Động” bịa chuyện người người Lính VNCH “xâu tai người” khi giết đối phương. Gần đây, Nguyễn Mộng Giác đã được CSVN ban đặc ân cho phép cuốn tiểu thuyết “Sông Côn Mùa Lũ” phát hành trong nước.

      Thứ Ba: Tập thể Người Việt Quốc Gia tiểu bang Washington quyết tâm đập tan mưu đồ của Cộng Sản VN, khi xử dụng hai tên tay sai Nguyễn Ngọc Ngạn và Nguyễn Mộng Giác trong vai trò vận động tuyên tuyền dư luận Mỹ, cùng khối người Việt tại hải ngoại, và đánh bóng cho chế độ CSVN.

      Thứ Tư: Để phản đối sự có mặt của hai tên văn nô bồi bút Nguyễn Ngọc Ngạn, Nguyễn Mộng Giác cũng như những kẻ đứng ra tổ chức và môi giới tạo diễn đàn cho hai tên Ngạn & Giác tiếp tục đâm sau lưng chiến sĩ quốc gia, Phong Trào Người Việt Quốc Gia Chống Cộng Sản Tiểu bang Washington kính mời quý Đồng Hương tham dự cuộc biểu tình. Xin quý vị có mặt tại Parking Lot phía trước của siêu thị Việt Hoa (khu thương mại South Jackson Street, Seattle) vào lúc 11 giờ 30 sáng Chủ Nhật này. Tại đây, Ban Tổ Chức sẽ phân phối cờ, biểu ngữ và sắp xếp đội ngũ, rồi cùng tiến về địa điểm biểu tình tại Thư Viện Trung Ương Seattle. BTC chúng tôi sẽ cung ứng thức ăn trưa và nước giải khát.

      Phong Trào chúng tôi trân trọng kính xin Quý Đồng Hương nhiệt tình vận động rộng rãi quý chiến hữu, thân hữu, bà con đến tham dự đông đảo, để phản kháng hai tên văn nô Nguyễn Ngọc Ngạn – Nguyễn Mộng Giác, và cảnh giác công luận Hoa Kỳ trước mưu đồ gian manh của CS HàNội đang xử dụng bọn văn nô bồi bút tay sai CS đội lốt người Việt tị nạn, nhưng thực chất chúng là những tên lính xung kích thi hành Nghị quyết 36/NQ/TƯ của CSVN để đánh phá Người Việt Hải Ngoại trên lãnh vực Văn Hóa Vận. Trân trọng.

      TM. Phong Trào Người Việt Chống Cộng Sản TB Washington. Điều hợp Viên Tổng Quát: Phạm Huy Sảnh (cựu Đại Tá QLVNCH)

  3. Austin Pham says:

    Tôi xin có cái nhìn khác. Đúng hay sai, tôi vẫn mong nhận được phản hồi của quý vị. Theo tôi, sở dĩ cuốn hồi ký của ông ta trở nên nổi tiếng là vì CXH đã kể ra sự thật bi thương về số phận của những người lính trong cuộc rút quân hổn loạn vào tháng ba 1975. Ngoài viec đó ra suy nghĩ hay nhận xét của ông là của người sĩ quan ở cấp đại đội. Hồi ký này được đón nhận một cách nồng nhiệt trước khi làn sóng HO có điều kiện ra khỏi tù và sau đó định cư ở Mỹ. Nhiều điều đã không được viết rõ trong tác phẩm “Tháng ba gẫy súng” va cần sự sáng tỏ. Tôi xin nêu ra một số điểm:
    1. Kế hoạch xuống tàu theo thứ tự như sau: BCH LĐ +TĐ2PB, TĐ4, TĐ3, TĐ5 và cuối cùng là TĐ7. Nó là chỉ thị cấp tiểu đoàn1. Họ đã đến và “sắp hàng” tại khu vực ấn định. Như vậy thì BCH/LĐ đã xuống tàu theo đúng kế hoạch thống nhất với các tiểu đoàn trưởng chứ không phải mang con bỏ chợ. Ngay chính chiệc tàu đầu tiên cũng bị trúng đạn nhưng còn đủ sức để vượt thoát. ĐT/LĐT-đại bàng Long Mỹ bị tù cộng sản 13 năm, sau đó qua Mỹ.
    2. Viên thuyền trưởng của chiếc HQ801 đã yêu cầu TQLC giải quyết khi tàu bị cạn lúng vì quá đông người. HQ801 là chiếc tàu được nhận lệnh vào rước LĐ147 /TQLC chứ không phải là tàu dùng di tản những binh chủng khác. Nếu ông CXH được yêu cầu làm công việc của những người TQLC thuộc tiểu đoàn 3 (?) thì ông ta sẽ làm gì? Dùng lý lẽ? Dùng quân luật?. Nếu quý vị đọc những trang kế tiếp của cuốn hồi ký thì sẽ thấy ngay chính tác giả cũng đã hành động như vậy khi tịch thu cây M72 từ một người lính khác. May mắn là đã không xảy ra việc đổ máu. Đây không phải là sự giành giựt sự sống giữa những người lính, nhất là đối với những người lính TQLC, họ chỉ đơn thuần thi hành mệnh lệnh được giao. Họ có bắn đuổi dân không?
    3. Tương tự, khi quân của TT Phạm Văn Tiền không cho “tàn quân” chạy vào phòng tuyến cũng vì quân kỷ, quân lệnh. Họ đã làm đúng với nhiệm vụ của mình. Tiểu đoàn 5 tan hàng vào phút chót. TT Phạm Văn Tiền bị bắt cùng với vai người lính nữa trên ghe của một…thằng việt cộng.
    Tóm lại, người lính VNCH có thể tự hào về các vị chỉ huy của mình bởi vì đa số những vị đó đã ở lại với đơn vị và với sự sống còn của quốc gia. Các vị HO là ai? Hỏi tức trả lời.. Chưa kể nhiều vị khác đã chết mất xác với “con cái” trên đường rút quân như hai vị Tùng, Phúc của LĐ 369…
    4. Mỗi người lính đều có nhiệm vụ của mình để hoàn thành. Nếu không thì LỚN CÓ LỖI LỚN, NHỎ CÓ LỖI NHỎ.

  4. mẹcộng says:

    Tiểu thuyết = một phần sự thực +mấy phần hư cấu.
    40 năm đã qua ,sự thực nào cung có và giã dối nào cũng lên ngôi.
    Ke thăng ,người thua Chiến tranh là vậy
    100,000 sĩ quan đũ các cấp ;một số chét ,một sô di tản ra nước ngoài (rất ít)
    Số còn lại VÀO TÙ LAO ĐÔNG KHỔ SAI (,Hard Labor Camps),KHÔNG ÁN…(VC gọi tên mỹ miều ; TRai Hoc tập Cãi tạo…

    Công sản có chiếu phim tù : Đoàn tù binh bị bắt cười toe toét :sống rồi !
    làm lao đông thì chèn ép bạn đông tù ,làm ang ten ,thuộc lòng câu “cờ tới tay ai nấy phất”
    Đông bạn có nhiều kẻ chết trong tù : thiếu ăn ,thiếu mặc nên mất cả tình đông đội ,huynh đệ chi binh .
    Không ngò qua Mỹ ,có hamburger có xe có nhà ,có cả rượu “tây”….
    Và nói dóc…
    Cho nên ai chông cộng hăng quá mà “mấy ảnh thấy bất lơi” là giở lý lich ,lấy bài thu hoạch ra :huynh đệ chi binh tố hăng máu tố hơn là tố kẻ thù công sản.:
    “túy ngọa sa trường quân mạc vấn / cỏ lai chinh chiên kỹ nhân hồi !”
    “Tháng 3 gãy súng ” nghia nôm na là không còn xữ dụng súng được nữa..(súng chét người không chết).
    Đó là vân mạng đất nước có gì lạ . Đừng nói không đạn hay không yễm trợ…
    Sau mấy năm tù cải tạo, chúng đẫ cải tạo được gì ?
    Cãi tạo hoàn toàn ,1/2 /1/3 1/4 long hận thù QG DT chống hết nhứng người chống cộng theo bài bản của Cộng mớm cho…
    …Cho nên có người trong tù ca ngọi HC(M nhu LM),và khi qua Mỹ lại chống người qg hăng hái hơn cả VC…gọi nhứng người chông cộng là khũng bố ,qua khĩch
    Đối vói cá nhân người góp ý này thì Tháng 3 gãy súng” cũng XƯA rồi . CũngĐã gãy Rồi!Có gì và còn gì đẻ đọc lại.Không là một tác phẩm lớn .
    Bây giờ trên đất Hoa Kỳ ,hãy kiếm khẩu sung A R16 thê hệ mới nhát gỏ vào đầu VC.
    Nhưng QG sở tại không cho phép công dân của họ ,kẻ sống TNCS trên đất nước HO làm như vậy vói nước khác (VN)
    Vạy ,nếu không còn súng , và trong hoàn cảnh này , SAO KHÔNG ŨNG HỘ NHAU đẻ lấy lại cái gì đã mất và đẻ cứu lấy quê hương sắp rơi và bọn banh trướng Bắc kinh …(một bài viết bằng 10 sư đoàn (?)
    Mà cứ mãi GẤU Ó NHAU HACH XÁCH NHAU như đói vói KẺ THU không đội trời chung !!!
    Ông CXH nếu còn sông cũng không vui gì khi có người đưa tiểu thuyết hồi ký của Ông ta viết dã lâu ,đã qua han dẻ tụ vinh danh mình và là chứng cớ tai sao BẤT MẢN vói người QG ,vói đồng đội và vói nhứng người chống cộng trong suốt 40 năm qua…
    Hằn học và vu khống ?
    Đúng là vờ vịt !
    (mc)

  5. Thiến Heo says:

    Giờ này mà gãy súng gãy ống gì nữa ?

    Người VN hiện tại trong độ tuổi từ 20 – 50, độ tuổi coi như rường cột cốt cán của 1 QG, thì có thể nói đại đa số họ đã bị đỏ hoá Hán hoá từ đầu tới đíc! Thật ra họ (đa số) chẳng có 1 ý tưởng gì về VNCH cả. Bởi vì dù muốn dù không con người sống, học tập, làm việc dưới 1 chính thể VC thì không thể nói là không bị nhiễm theo “tư duy” và lối sống duy vật vô thần theo VC !

    Tốt nhất câu chuyện của người “bản thân” VN hiện nay trong nước là nên “tập trung” vào “khâu” A Thòong bánh tiêu dầu chéo quãy xíu mại đang nắm đầu người Việt “toàn bộ” từ Nam tới Bắc. Nếu người VN không muốn làm dân A Thòong hạng 2 !

    Nói thiệt, những gì liên quan tới VNCH hiện nay trong nước chắc có lẽ là còn lại mấy ông TPB già yếu bệng tật xi cà que nhưng cũng bị VC cho là “phản động” có âm mưu “lật đổ” chính quyền nhân dân đấy nhá !

  6. Ban Mai says:

    “-Chúng ta thua trận, mất nước, mọi người đều có lỗi. Lớn có lỗi lớn, nhỏ có lỗi nhỏ”.

    “Cao Xuân Huy: Thật sự khi mà cầm bút viết tôi chỉ vì một điều ấm ức rằng là một ông tướng cũ của mình ổng tuyên bố rằng “để mất nước (là) tội chung mọi người, lớn tội lớn, bé tội bé” thì tôi không đồng ý điều đó, tại vì chúng tôi đánh nhau đến viên đạn cuối cùng rồi bị bắt thì không phải là chúng tôi có tội. Tôi tức quá về điều đó, tôi viết ra, mà viết nửa chừng rồi thôi, thế rồi vì ở chung nhà với Nguyễn Mộng Giác, ổng lấy ổng đem đăng, xong rồi hết thì ổng thúc, cứ hết thì ổng thúc, hết thì thúc, thì cứ thế mà viết thôi. Đó là cái khởi đầu của quyển sách.”

    Tui trích 2 đoạn trên để minh chứng khi trạng thái tinh thần đã quá mức chịu đựng thì phải “bật” ra thành tiếng và tiếng “bật” đó là tinh túy! (2 còm đó trao đổi với Trưởng thượng Lamsơn 72, vụ Báo NV vs SGN) Và tay súng Cao Xuân Huy trở thành một nhà văn nổi tiếng “ngang xương” điều mà các nhà văn phòng trà thèm thuồng nhưng ko bao giờ có được! Đã là Tướng mà trơ trẽn, chối tội trước lịch sử, đánh đồng “mọi người đều có lỗi” nên tác giả Gãy Súng phẫn nộ! Điều nầy đã và sẽ đụng đến “cả làng” Tướng Tá đào ngũ trước địch quân, làm tan rã một quân đội oai hùng! Còn ông Tổng Thống thì long trọng hứa trước toàn dân, trong diễn văn từ chức, là quân đội sẽ có thêm một tay súng… rồi ú té chạy, sau đó lại phân bua tại/bị/vì/thì là mà … ! Mãi đến bây giờ bọn họ vẫn còn hia mão “mặc áo thụng vái nhau” trong các lễ lạc! Híc!

    Việt cộng là bọn “ăn mày dĩ vãng” là chính xác vì cứ ê a chiến thắng, chiến thắng… bằng máu nồi da sáo thịt, còn Tướng Tá VNCH (loại vắt giò lên cổ) sao đến bây giờ vưỡn lì lợm kể công trạng và dạy đời? Ví dụ như Đại Tướng Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm đã trốn, tưởng biệt vô âm tín… ai ngờ cách đây mấy năm, bỗng đăng đàn dạy dỗ muôn dân… y như lúc còn Thủ tướng, trong khi kiến thức thì lỗi thời cả thế hệ! Hỏi ông cựu Thủ tướng có xứng đáng là học trò của một anh binh nhì ngày đó, nhưng nhờ chịu khó học bây giờ đã là Tiến sĩ, Kỹ sư?

    Việt cộng ngu và gian ác nên khó chuyển hóa đã đành, còn chúng ta thì sao, thưa quý trưởng thượng?

    • khôn quá hóa dại says:

      Việt cộng ngu mà mình thua nó, hóa ra mình ngu hơn nó à ?
      Nguyễn Cao Kỳ : “Cộng sản thắng , chúng ta phải ngả mũ kính chào họ”. Như thế mới là người biết mình biết ta.

      • Huong Nguyen says:

        Đọc lại 1 lần nữa đi, hít một hơi vào cho sâu, nghĩ một lát cho bớt ngu rồi tự trả lời tại sao ta “phải ngã mũ kính chào” kẻ thắng trận nếu kẻ đó là một thằng ăn cướp, du côn, khốn nạn?

      • Trúc Bạch says:

        Chính vì VC ngu nên nó mới thắng ! Gặp phải thằng ngu, điếc không sợ súng, không biết rằng chết thì sẽ (chỉ) được ban bằng liệt sĩ với đống xương chó, xương heo do đảng mua từ các lò mổ để thế vào phần mộ của minh….thì dù VNCH có thua cũng vẫn là ….Tuấn Kiệt .

        Ha ha ha ….Trận biên giới 1979 vớí TQ, “ta” thắng lớn đấy, thế mà “đảng ta” có còn dám huyênh hoang nữa đâu ? Không những thế, đảng lại còn cho công an, côn đồ đàn áp, xỉ vả những người có lòng với đất nước nửa cơ….

        Mịa ! “can đảm” đứng dàn hàng ngang cho địch bắn mà không thèm chạy như cái cờ líp dưới đây, thử hỏi anh là “Thắng hay thua – dại hay khôn” ???

        https://www.youtube.com/watch?v=YFxLeNVLRoM&feature=related

        Bỏ chạy trước con cho điên, rồi sau đó ngả mũ kình chào cậu….chó, ấy thì chỉ có Nguyễn Cao Kỳ và đám đàn em cà chớn của ông ta mà thôi .

      • Tien Ngu says:

        Nghe hát, là biết cò mồi Cộng láo, loại…ngu trời gầm.

        Đúng là thứ…láo.

        Nó thắng, nó đưa vinh quang đến cho dân tộc, nhà nhà an vui, toàn dân …hun hít với nhau…

        Ấy mới là ngã mũ chào nó.

        Đàng này, nó thắng, mà toàn dân…thấy mẹ. Nó cướp…sạch sành sanh chở ra đồ cướp được về bắc.
        Nó…đào mồ cuốc mả người chết để…trã thù.
        Nó chọc đặng tiểu Bình để dân 6 tỉnh bị tàn sát, bị Campuchia…bắn gãy giò
        Nó bị Tàu Cộng…tát vào mặt lia lịa ở biển Đông, mất mẹ nó vài phần lãnh thổ
        Nó hành dân VN chết đói, chết bệnh, chết vì trốn chạy nạn Cộng láo cả chục triệu người
        Nó dạy…dốt, dạy láo cả hai ba thập niên…

        Vậy mà…ngã mũ chào nó để nịnh theo láo mà kiếm sướng bản thân à?

        Nó khoái cs thì kệ mẹ nó. sao nó ép thiên hạ phải….khoái theo nó?
        Không theo nó thì nó chơi cái tình…ăn mày liều mạng, khủng bố thiên hạ…

        CS thắng là …thấy mẹ cả lũ. Thắng thế thì ngã mũ chào nó, thì có khác nào chửi cha…Hồ chí Minh, í quên chửi cha cả dân tộc?

        Thế cho nên Nguyễn cao Kỳ bị thiên hạ …phun phẹt phẹt là điều qúa…phải.

        Đúng là ăn cơm quốc gia, thờ ma cs.

    • hồphĩ says:

      Bao nhiêu năm đã qua ,gãy sung thì dã gảy rồi. Mà phần săt chắc cũng rỉ sét,bào mòn . Tác phẩm ngày nay chi là lịch sử và xét lại .Khi đỏ lổi cho các vị tướng thì là không đúng hẳn không hoàn toàn như vậy. (xem “quang phục “). Các Tướng VNCH qua đây cũng như những cấp SQ khác ,họ có kẻ cũng bị tù ,bị chết . Và họ cũng có kẻ ,như những sĩ quan Úy Tá cũng muốn làm gì cho QG DT …
      Về Ông TTK không nói gì ,sống ẩn nhẩn nhưng Đh quân nhân VNCH, ông Tướng LMĐ mòi ra dự thính cuộc họp của QLVNCH ,và cố nhiên ĐT là cáp lãnh đạo QG thì mời ông ta lên phát biểu vài lời. Và cố nhiên là nói hay nói đẹp . Gọi là “chỉ thị “cũng được.Cũng không có chi quá đáng . Chĩ một lần đó ,bọn DLV ,thân cộng ,bọn bất mãn như TĐL hay như BM lại “la ” toáng lên ,phản bác ,phản hồi ,chê bai châm biếm hạch xách ,khinh rẻ. Mà nói thật chính Ông LM Đ ,khi mói ra tù ,qua Mỹ ,Asia vinh danh Ông vì bài hát ông sáng tác trong tù “Me” khá nổi tiếng ,NHƯNG khi Ông được mời làm Đai diện cho QQĐVNCH ở hãi ngoại thì bắt đầu có “lời ong tiêng ve’ và bắt đầu hạch tôi Ông từ khi là trung úy ,trong năm 63 đem 2 bạn đồng cấp ra xử băn theo lệnh của cấp trên . Điều này quả thật rát tức cười ,nếu anh ở trong Q Đ,nếu anh không tuân lệnh thì còn gì là kỹ luật là QĐ?( cung chưa chắc đúng vì tố miệng ai cũng có thể “tố ” được),
      Mà thật ra thì bất cứ Ông Tương hay tá nào ló mặt ra cung bị bon đàn em và DLV chửi tắt bêp (như BM nói thằng linh giờ là Kỹ su tiến sỉ nên gioỉ hơn /Điều này chưa hẳn vì mỗi người môi công việc ..Hơn nữa nếu cha đạp xich lô hay làm bồi hay anh đánh dăm ,thiên heo mà con là kỹ sư bác sĩ lại quây lại chê cha mình khinh cha vì ngu dốt hơn mình sao ?).
      Ở trong QĐ hay ở đau cũng vậy ,nói đẻ khich lệ , khích tướng là điều phải làm.
      Hơn nữa tướng mà không có quân như trận Quãng trị ,Tương Giai chi còn 01 mình trong vp ,sq binh sĩ ,kể cã người bo vệ Ông đều trón hết đẻ khi Mỹ đem trực thăng xuống rước,họ đã dàn hang ngang khi ông tướng cúi dấu đi vói một SQ Mỹ qua một hàng quân Mỹ dàn chào …
      Ông Thiệu hay Ông Kỳ cũng thế ,Đã chĩ qua một thời … Ông Trưỡng không có gì đẻ đàn hạch ,nhưng khi có người đăng bài viếtt về Ông thì lại có nhiều tên úy tá nói xáu Ông .Không tìm ra gì hơn thì quay ra hạ nhục danh giá vợ Ổng…Đó có phải chăng “tình lính như tình nhà thổ?”
      Gãy súng đã gãy rồi. TĐL chĩ nhắc lại một cuốn sách vào thời điểm đó có lẻ làm nức lòng nhứng tên “SQ ” bất mản ,nhứng tên đạu đỏ bìm leo và nhxng tên ngoại cuộc hay kẻ thù của ta ” Đó QĐ đó ,Tướng lãnh đó toàn là đò chét nhát ,sợ chết không có chính nghĩa. Bọn đánh thuê thì khi đụng tới tính mạng chay như vịt…” Tội nghiệp trong những con vịt có cả tác giã và nhũng tên cũng muốn hạy nhưng không chạy được (như có hồi ký là đóng quân giữ rừng ,linh trốn gần hét nên cuối cùng cho lệnh rút (nhưng kẻ đi lính góc trong Nam không biết đi dâu ?) và khi qua Mỹ lại hằn học vói cấp chỉ huy của mình và tô vẻ mình như anh hùng chiến đấu tới “viên đạn cuối cùng ” . Bài bản ghê !
      Hyaxy cho quá khứ qua đi . Ai cũng có lổi :tiên trách kỷ hậu trách nhân .
      Nay đã là bậc “trưỡng thượng ” thì nên xử như một trưỡng thượng.
      Chúng ta không HH được vói chính ta thì sao goi là doàn kkest chông cộng ?
      Cũng như tìm đủ cách đẻ “trả thù” ,tố cáo VT như tr/u họ Thạch kia (mà bài này chỉ là chử luôn cả QĐVNCH tướng lãnh ,cáp chỉ huy qua cuốn tiểu thuyết của một CXH ?(cho có chưng cớ mà VC cung ó thể trích đẻ chửi QLVNCH…) và đẻ tự cho mình …anh hùng bắn VC đến viên đạn cuối cùng !
      “Việt cộng ngu và gian ác nên khó chuyển hóa đã đành, còn chúng ta thì sao ?’”
      …Câu hỏi này anh đã trả lời rồi ,còn muốn gì hơn nữa mà hỏi kia chứ ?
      (hp)

      • Ban Mai says:

        Thưa 2 bác khôn quá hóa dại & hồ phĩ,

        Chuyện nào ra chuyện đó, ko thể “đánh đồng”! Tác giả CXH nói “một ông tướng cũ của mình” và tôi đồng ý với nhận xét về ông tướng đó nên ko thể đánh đồng mọi Tướng, Tá. Đánh đồng làm sao được khi có nhiều vị Tướng, Tá kể cả hàng binh sĩ đã tuẫn tiết sau ngày 30/4 ? Ko lẽ đem loại Tướng, Tá chạy vắt giò lên cổ, bỏ lại thuộc cấp trước địch quân, đem đặt ngang hàng với những vị Vị Quốc Vong Thân? Còn nhận xét riêng về ông Đại tướng TTK là lần Việt Dzũng phỏng vấn trên TV mà chỉ trình chiếu được 1 hay 2 lần gì đó (vì bận lo kiếm sống ko theo dõi được) và chấm dứt ngang vì bị dư luận phản đối (?) Việc chấm dứt đó tôi ko biết lý do, là do TV hay cá nhân ông TTK yêu cầu!

        Và đây là chút kinh nghiệm riêng. Chúng tôi gom tiền để tổ chức một đại lễ. Tiền của chúng tôi là tiền tự nguyện của những người tị nạn còn chưn ướt chưn ráo nhưng có ông “râu ria”, loại chạy vắt giò lên cổ, đóng góp gấp 10 lần hơn với yêu cầu (ko trực tiếp nhưng bóng gió) được “xướng danh” hoặc đọc diễn văn! Riêng về ông Nguyễn Cao Kỳ thì tôi “hết ý kiến” vì chỉ nên ý kiến với những ai còn biết giá trị 2 chữ “hỗ thẹn” và ông cũng đã về cõi!

        Tôi phân biệt rạch ròi thành phần “chạy vắt giò lên cổ” trước khi miền Nam thất thủ mà hiện tại vẫn còn ba hoa với thành phần nhận chịu mọi đọa đày vì bọn VC sau 30/4. Với tôi đây là lẽ công bằng vì đoàn kết với họ là đồng lõa với phản bội.

  7. Võ Trang says:

    Thưa ông Thạch Đạt Lang,

    Lẽ ra tôi không có “comment” gì với bài viết này vì những gì ông muốn nói hay diễn dịch xem ra vẫn còn thiếu sót và rất “nghèo nàn” so với tâm tình của tác gỉa. Có lẽ như ông nói, chỉ đơn giản 1 lời giới thiệu là đủ rồi.

    Cá nhân tôi rất cảm thông với những tâm tình của tác giả vì khi Huế thất thủ thì tôi ở Đà Nẵng để chứng kiến tất cả những “chiến thuật di tản” ở đó. Tôi đã chứng kiến những chiếc xà lang chưá đầy quân nhân đi vào của sông Hàn. Tôi đã chứng kiến những người lính VNCH tử thủ ở Sơn Chà, mình còn đầy máu mũ được dẫn độ về Đà Nẵng… Tôi nhớ ở Đá nẵng vào khoãng ngày 26 tháng 3, tôi còn đọc được báo in viết “tít” lớn câu nói của ông Ngô Quang Trưỡng (Tôi chỉ đọc được câu này trên báo, không rõ nguồn gốc) rằng nếu Huế thất thủ thì ông sẽ chết trên Quốc Lô 1 … Có 1 vị tướng khác, nếu tôi nhớ không lầm là Lâm Quang Thi, Tư Lệnh Sư Đoàn Tiền Phương sau này ra hải ngoại viết sách báo về chiến tranh như 1 học giả … tôi nghe mà không thể không tự hỏi vậy thì ông ấy đã ở đâu và đã làm gì trong thời điểm đau thương ấy?

    Tôi không tiếp tục vì như đã nói, tác phẩm “Tháng 3 gãy súng” đã nói rất hay và nhiều hơn những gì tôi biết và chứng kiến về giai đoạn bi thương tại vùng đất này… Ở đây tôi chỉ muốn đề cập đến 1 chi tiết ông viết (vì ông không bỏ trong ngoặc kép và không viết nghiêng) mà tôi cho là lệch lạc đó là câu “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”.

    Trích:
    „Ðiều tôi muốn nói trong quyển sách này là không ai là không quay lại nhìn chỗ mình vừa ngã, và cũng không ai là không quay lại nhìn đống phân mình vừa thải. Ngã là lỗi của chính mình, và phân có thối cũng là phân của mình, vậy mà tại sao cả chục năm nay vẫn không thấy ai dám quay nhìn lại cái lỗi đã làm cho mình ngã lên ngay trên đống phân của mình, mà chỉ có toàn những lời chửi bới và đổ lỗi cho người khác, can đảm lắm cũng chỉ dám nhận một cái lỗi chung chung “lớn lỗi lớn, bé lỗi bé” đúng theo cái kiểu “Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”. Thằng thất phu còn có lỗi thì còn ai mà không có lỗi, tôi cũng đành có lỗi vậy.
    Hết trích.

    Theo tôi câu này có nghĩa là đối với việc hưng thịnh của một quốc gia thì mọi người (nếu là công dân) thì đều phải có trách nhiệm. Ngay đến những kẻ “thất phu” cũng không trốn chạy được trách nhiệm này (dù muốn hay không) huống gì là những “kẻ sỹ”. Câu này không dùng để chỉ những lỗi lầm và nhất là không nên đồng hóa ý nghĩa của nó – như một cách châm biếm – với việc mọi người đều có lỗi.

    Hôm nay trước đại họa của dân tộc vì sự hiện hữu ngạo nghễ của chế độ Cộng Sản Việt-Nam, ai là những người có trách nhiệm với tiền đồ của dân tộc, ai là những người không có liên can gì cả? Và đối với những người Việt vẫn sống trong 1 thái độ bàn quang, chỉ biết thích thú nghiên cứu như 1 học giả thì có thể được nhìn như là những kẻ không có lỗi gì với dân tộc – vì họ đâu có làm hại ai cả?

  8. nvqg says:

    Những anh lập lờ thì người Việt hải ngoại đã đoán ra là ai rồi
    Có lúc anh giả vờ lẩm cẩm, giả vờ điên điên để phụ tay với Vẹm đánh cuốc ra
    Có lúc anh giả vờ làm cuốc ra, cứ y như con cắc kè bố ai biết mình là ai? nhưng anh lầm, vải thưa sao che mắt thánh

    • phamminh says:

      Tắc kè là một loại động vật có khả năng thay đổi màu da để che dấu thân phận; tuy vậy cũng không phải là khó nhận ra.

      Giang hồ cũng vậy, nhìn chiêu thức là biết kẻ đó thuộc chính phái hay tà ma ngoại đạo rồi chứ đâu cần phải đoán, đâu cần đến mắt thánh hay kính chiếu yêu?.

      PM

  9. Quang Phan says:

    Sử gia Hoa Kỳ Bill Laurie : ” Một cách tổng quát, cứ bị đói như Quân lực Việt Nam Cộng Hòa (QLVNCH) đă bị thì không một quân đội nào có thể chống lại cuộc tấn công cuồng bạo của quân đội Bắc Việt, vói thừa ứ những khẩu pháo, xe tăng, vũ khí, nhiên liệu, xe tải quân, đạn dược, do khối cộng sản cung cấp. Truớc một đạo quân VNCH bị rút ruột vì cắt vịện trợ như vậy, quân đội Bắc Việt đă phải tung ra tất cả những gì họ có. Chừng 400 ngàn quân cộng sản, gần 90% là bộ đội miền Bắc, được đưa ra trận để đánh bại QLVNCH. Hà Nội chưa bao giờ từng tung ra một lực lượng khổng lồ và hiện đại như họ đă ném vào trận chiến năm 1975. Hà Nội chưa từng rút ra tất cả các đơn vị từ Lào, Cambodia. Về lượng, quân số 400 ngàn là gần gấp 5 số quân Việt cộng và Bắc Việt lâm chiến hồi tết 1968, trong khi về phẩm, còn có hằng trăm đại bác tầm xa, hằng trăm xe tăng, hằng ngàn xe tải, và nguyên một kho vũ khí hiện đại .

    Xem xét sự việc từ một khía cạnh khác, có thể phán đoán mà không sợ sai lầm rằng giả sử quân đội Bắc Việt bị yếu đi vì cắt giảm mức cung ứng như QLVNCH đă gánh chịu, thì họ không bao giờ có thể tung ra một cuộc tổng công kích sau cùng, mà hẳn đă yếu kém hơn thế nhiều. Ưu thế hoả lực quyết định chiến trường, chẳng phải là điều gì mới lạ trong lịch sử quân sự.

    Nếu quân đội Mỹ cũng bị cắt giảm cung ứng như QLVNCH vào năm 1974-1975 thì còn đứng vững được bao lâu ? ”.

  10. Quang Phan says:

    Học giả Ken Hughes , người đã nghiên cứu các cuốn băng thu âm của tổng thống Nixon , về vấn đề Nixon sẽ để quân Bắc Việt ở lại miền Nam sau Hiệp Định Ba Lê và rút toàn bộ bộ binh sĩ Mỹ còn lại, tổng thống Thiệu nói “Sớm hay muộn, chính phủ sẽ sụp” . Cố vấn An ninh Quốc gia Henry Kissinger sau đó tường thuật lại cho Nixon nghe ngày 6/10/1972 . Khi ấy Nixon phát biểu: “Tôi cũng nghĩ ông Thiệu nói đúng, rằng các điều kiện của chúng ta rồi sẽ tiêu diệt (destroy) ông ta” . Và thêm nữa, Nixon cũng nói trên cuốn băng rằng : “Nam Việt Nam có lẽ chẳng bao giờ tồn tại được” .

Phản hồi