WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tổng quát về biến cố Mậu Thân (1968)

Ảnh tu liệu, nguồn Internet

Ảnh tư liệu, nguồn Internet

 

1. LÝ DO CỘNG SẢN MỞ CUỘC TỔNG TẤN CÔNG

Cộng sản Việt Nam chưa một lần lên tiếng về lý do cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân. Chỉ biết quyết định “tổng công kích và tổng khởi nghĩa” Tết Mậu Thân được đưa ra tại Hội nghị lần thứ 14 Ban chấp Trung ương (BCHTƯ) đảng Lao Động (LĐ) khóa 3 tại Hà Nội vào tháng 1-1968. Trong phần “Phương hướng và nhiệm vụ của ta trong thời kỳ mới” của nghị quyết nầy, đảng LĐ cho rằng cần phải tổ chức “tổng công kích và tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi quyết định, đạt tới mục tiêu chiến lược mà đảng ta đã đề ra là: a) Tiêu diệt và làm tan rã tuyệt đại bộ phận quân ngụy, đánh đổ ngụy quyền các cấp, giành toàn bộ chính quyền về tay nhân dân. b) Tiêu diệt một phần quan trọng sinh lực và phương tiện chiến tranh của Mỹ, làm cho quân Mỹ không thực hiện được các nhiệm vụ chính trị và quân sự của chúng ở miền Nam. c) Trên cơ sở đó, đập tan ý chí xâm lược của Mỹ, buộc Mỹ phải chịu thua ở miền Nam, chấm dứt mọi hành động chiến tranh đối với miền Bắc...” (http://cpv.org.vn/cpv/. )

Tổng công kích” là một từ ngữ trong lý thuyết cách mạng cộng sản Trung Hoa (Trung Cộng), có ý nghĩa là tổng tấn công. Còn “tổng khởi nghĩa” là từ ngữ Việt Nam chỉ những cuộc nổi dậy chống ngoại xâm trong lịch sử, và đã được Việt Minh cộng sản sử dụng để gọi cuộc cướp chính quyền của họ vào năm 1945.

Những mục tiêu ghi trong nghị quyết trên đây không phải là lý do đầy đủ đưa đến việc tổng tấn công Tết Mậu Thân. Dựa trên diễn tiến chính trị và chiến cuộc cho đến cuối năm 1967, nguyên nhân cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân có thể như sau:

THAM VỌNG CỦA PHÁI CHỦ CHIẾN Ở BẮC VIỆT NAM: Tại Liên Xô, trong Đại hội thứ 20 của đảng CS tại Moscow từ 14 đến 25-2-1956 , Nikita Khrushchev đưa ra chính sách sống chung hòa bình giữa các nước không cùng chế độ chính trị. Chủ trương nầy bị Trung Cộng (TC) phản đối. Tại Bắc Việt Nam (BVN), trong đảng LĐ xuất hiện hai khuynh hướng mâu thuẫn nhau: 1)Nhóm bảo thủ cứng rắn theo TC, phản đối chủ trương của Khrushchev, do Lê Duẩn lãnh đạo. 2) Nhóm tán thành chủ trương của Khrushchev mà Võ Nguyên Giáp được xem là người đứng đầu. Cuộc tranh chấp trong nội bộ đảng âm ỷ nhiều năm thành vụ án “chống đảng”. Nhóm cứng rắn thắng thế.

Nhóm nầy chủ trương đánh mạnh ở Nam Việt Nam (NVN), thống nhứt đất nước bằng võ lực, nghĩ rằng nếu mở cuộc tổng tấn công thì sẽ được nhân dân NVN ủng hộ, đứng lên tổng khởi nghĩa giành chính quyền. Nhóm cứng rắn tin tưởng chắc chắn sẽ thắng lợi, đến nỗi in sẵn giấy bạc để thay tiền Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Khi chiến dịch bắt đầu, Lê Đức Thọ vào NVN, giữ vai trò phó bí thư Trung ương cục, phụ tá cho Phạm Hùng, cho đến tháng 5-1968 mới trở ra Bắc vì thấy không thành công. (Huy Đức, Bên thắng cuộc, tập II: Quyền bính, Saigon: Osin Book, 2012 (bản điện tử), tr. 100.)

PHÁ HỦYCHÍNH QUYỀN VIỆT NAM CỘNG HÒA: Tại NVN, ngày 1-4-1967 hiến pháp được ban hành, làm nền tảng cho sự thành lập chính thể Đệ nhị Cộng hòa, đồng thời chấm dứt giai đoạn khủng hoảng chính trị kéo dài trong ba năm (1964-1966). Cộng sản quyết mở cuộc tổng tấn công vào đầu năm 1968 nhằm sớm phá hủy hệ thống chính quyền VNCH mới được tái xây dựng, tiếp tục tạo khó khăn và gây bất ổn cho VNCH.

GÂY DƯ LUẬN TẠI HOA KỲ: Khi Hoa Kỳ tham chiến trực tiếp tại Việt Nam, giới lãnh đạo BVN nhận thức rõ khó có thể chiến thắng được quân đội Hoa Kỳ, vì quân đội Hoa Kỳ trang bị võ khí tối tân và hùng hậu. Trong khi đó, tại Hoa Kỳ phong trào phản chiến càng ngày càng lên cao, nhứt là từ 1965 đến 1967.

Quân đội Hoa Kỳ lúc đó gồm hai thành phần: 1) Quân nhân chuyên nghiệp, tự nguyện gia nhập quân đội. 2) Quân nhân động viên, gồm những thanh niên thi hành nghĩa vụ quân sự một thời gian tùy theo tình hình giai đoạn. Gia đình những người thi hành quân dịch tham gia mạnh mẽ phong trào phản chiến, vận động đưa thân nhân về nước, tránh bị tai nạn chiến tranh. Luật động viên ở Hoa Kỳ được bãi bỏ ngày 27-1-1973 (Ngày ký hiệp định Paris.)

Năm 1968 là năm bầu cử tổng thống Hoa Kỳ, dư luận dân chúng Hoa Kỳ rất nhạy cảm. Cộng sản tin rằng tổng tấn công vào các thành phố ở NVN năm 1968, sẽ gây chấn động dân chúng Hoa Kỳ, làm gia tăng phong trào hòa bình và phản chiến, và sẽ tạo ảnh hưởng để chính phủ Hoa Kỳ sớm rút quân khỏi Việt Nam.

CHUẨN BỊ HÒA ĐÀM: Cuộc vận động hòa bình do Hoa Kỳ khởi phát từ năm 1964, càng ngày càng lan rộng. Đã đến lúc các bên đối đầu sửa soạn vào bàn hội nghị thương thuyết nên BVN mở cuộc tổng tấn công nhằm tạo thế mạnh trước khi vào hội nghị. (Trên thực tế, ngày 3-5-1968, Hoa Kỳ và BVN đồng ý sẽ gặp nhau tại Paris lần đầu vào ngày 10-5-1968.) (Đoàn Thêm, 1968 Việc từng ngày, Sài Gòn: Cơ sở Phạm Quang Khai, 1968. California: Nxb. Xuân Thu tái bản, 1989, tr. 156.)

GÂY BẤT ỔN THÀNH PHỐ: Một hiện tượng xã hội ít được chú ý là do chiến tranh càng ngày càng khốc liệt, vùng nông thôn bất ổn, nên mỗi năm có khoảng từ 500,000 đến 1 triệu dân nông thôn tránh bom đạn, bỏ ra thành thị tỵ nạn, sinh sống dưới sự kiểm soát của chính phủ VNCH. (Don Oberdorfer, Tet!, New York: Nxb. Da Capo, 1984, tr. 53.) Lúc đó, ở nông thôn CS không có dân để trà trộn trốn tránh, cũng không có dân để tiếp tế nuôi ăn, lại thiếu thanh thiếu niên để bắt lính. Vì vậy, CS đưa chiến tranh vào thành phố, làm cho dân nông thôn chạy ra thành thị quay về nông thôn, chận đứng làn sóng di chuyển từ nông thôn ra thành thị.

KHỐNG CHẾ MẶT TRẬN DÂN TỘC GIẢI PHÓNG: Lý do cuối cùng thúc đẩy CS Hà Nội tổ chức cuộc tổng tấn công là: Khi mới thành lập năm 1960, Mặt trận Dân tộc Giải phóng (MTDTGP) gồm đa số là đảng viên cộng sản miền Nam, kể cả những người gốc miền Nam ra Bắc tập kết rồi trở về, đồng thời có cả các thành phần thiên tả, không cộng sản, bất mãn chế độ VNCH, bỏ theo MTDTGP. Sau khi tổng thống Ngô Đình Diệm bị đảo chánh, những thành phần miền Nam không cộng sản trong MTDTGP dự tính muốn trở về hợp táp với tân chính phủ VNCH, nhưng chưa có cơ hội trở về vì tình hình miền Nam xáo trộn liên tục. (Nguyễn Khánh trả lời phỏng vấn đăng trên báo Phụ Nữ Diễn Đàn, Hoa Kỳ, số 112 tháng 5-1993. Ngoài ra xin xem Gareth Porter, Vietnam, A History in Documents, New York: New American Library, 1981, tt. 292-293, in lại bản dịch tiếng Anh thư của Huỳnh Tấn Phát gởi Nguyễn Khánh ngày 28-1-1965, do Nguyễn Khánh cung cáp.)

Giới lãnh đạo đảng LĐ ngoài Bắc không tin tưởng các thành phần nầy và cũng không tin tưởng những đảng viên CS gốc miền Nam trong MTDTGP. Nếu cuộc tổng tấn công nhân dịp Tết 1968 thành công, sẽ là một thắng lợi quan trọng cho BVN. Ngược lại, nếu cuộc tổng tấn công thất bại, và chủ lực của MTDTGP bị quân đội VNCH tiêu diệt, đối với đảng LĐ ở Hà Nội vẫn là điều có lợi, để đảng LĐ ở BVN gởi cán bộ và quân nhân từ BVN vào điền thế những đơn vị bị tiêu diệt, nắm gọn và điều khiển toàn bộ MTDTGP, mà không xảy ra tranh chấp nội bộ gay go. Về sau, một số nhân vật trong MTDTGP công khai tố cáo âm mưu nầy của đảng LĐ, trong đó có bác sĩ Dương Quỳnh Hoa, trong MTDTGP. (Stanley Karnow, Vietnam A History, New York: The Viking Press, 1983, tt. 544-545.)

Với những tính toán trên đây, dầu cuộc tổng tấn công thành công hay thất bại, đàng nào đảng LĐ ở Hà Nội cũng đều có lợi, nên họ không ngần ngại mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân.

2. TÌNH HÌNH TRƯỚC CUỘC TỔNG TẤN CÔNG CỦA CSVN

TÌNH HÌNH BẮC VIỆT NAM: Tại Bắc Việt Nam (BVN), vào đầu tháng 7-1967, ở Hà Nội diễn ra các cuộc họp quan trọng của Bộ chính trị và Quân uỷ TƯĐLĐ, duyệt xét kế hoạch phát động cuộc “tổng công kích và tổng khởi nghĩa” vào dịp Tết Mậu Thân (1968) (Don Oberdorfer, sđd. 54). Đại tướng CS Nguyễn Chí Thanh (NCT), uỷ viên Bộ chính trị, bí thư Trung ương cục miền Nam (TƯCMN), kiêm chính uỷ Quân giải phóng miềnNam, từ NVN ra Hà Nội dự họp, chết tại quân y viện 108 ngày 6-7-1967.

Việc NCT bị đột tử có hai cách giải thích: 1) Theo Don Oberdorfer, sđd. tr. 42, thì NCT ở chiến trường miền Nam, bị trúng bom và bị thương ở ngực, được đưa qua Nam Vang, rồi về Hà Nội, và chết lúc 9 giờ sáng ngày 6-7-1967 tại bệnh viện 108 Quân đội. 2) Theo nữ ký giả Judy Stowe, trong bài, “Lịch sử chủ nghĩa xét lại tại Việt Nam”, Đỗ Văn dịch, Phụ Nữ Diễn Đàn, số 136,1995. (Internet: http://members.aol.com/cahen/xetlai.htm), NCT ra Bắc họp. Sau cuộc họp ngày 6-7 của Bộ chính trị và Quân uỷ trung ương, nội bộ ăn mừng. Vì quá chén, đêm hôm đó NCT lên cơn đau tim và chết. Tài liệu của Huy Đức, sđd tr. 96, cho biết sau buổi tiệc tối 5-7-1967, NCT bị chết sáng 6-7 tại bệnh viện Quân y 108 với kết luận của bệnh viện là “nhồi máu cơ tim”. Lúc đó, có tin nói NCT bị đầu độc.

Sau tang lễ NCT, đại tướng Võ Nguyên Giáp được đưa đi Hungary dưỡng bệnh. Võ Nguyên Giáp được xem thuộc thành phần xét lại thân Liên Xô, chống lại phe Lê Duẩn. Tướng Giáp trở về Hà Nội vào ngày 29 Tết tức 28-1-1968. Lúc đó, kế hoạch tổng tấn công Mậu Thân ở NVN đã được phe Lê Duẩn sắp đặt xong xuôi và nhất là những sĩ quan cao cấp thân cận với tướng Giáp trong Bộ Quốc phòng hay trong Quân ủy Trung ương đã bị phe Lê Duẩn loại bỏ. (Huy Đức, sđd. tt. 96-99.)

Hồ Chí Minh (HCM) được đưa qua Bắc Kinh nghỉ dưỡng ngày 5-9-1967. Bộ Chính trị triệu mời HCM về nước ngày 23-12-1967, rồi sau đó ông ta lại qua Bắc Kinh chiều 1-1-1968. Lê Duẩn thay thế vai trò của HCM. (Huy Đức, sđd. tt. 97-98.) Phạm Hùng được gởi vào Nam, thay thế NCT, giữ chức bí thư TƯCMN, điều khiển cuộc chiến. (James J. Wirtz, The Tet Offensive, New York: Cornell University Press, 1994, tr. 52. Chính Đạo, Việt Nam niên biểu nhân vật chí, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1997, tr. 447.)

Cũng từ giữa năm 1967, đảng LĐ bắt giam tất cả những thành phần “xét lại”, theo chủ trương sống chung hòa bình giữa những nước không cùng chế độ chính trị, nghĩa là những người trong nhóm không đồng ý với cuộc chiến xâm lăng NVN. Đó là Hoàng Minh Chính (bị bắt ngày 27-7-1967), Vũ Đình Huỳnh, Đặng Kim Giang (bị bắt cùng ngày 18-10-1967). Đảng LĐ còn bách hại, khủng bố, cách chức, khai trừ ra khỏi đảng hay tù đày khoảng 43 đảng viên, cán bộ cao và trung cấp, trước khi mở cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân (1968).

Để chận đứng mọi mưu toan chống lại chủ trương chính sách của đảng LĐ, nhằm tiến hành cuộc tổng tấn công NVN, nhà cầm CS ban hành pháp lệnh ngày 10-11-1967, theo đó nhà nước sẽ phạt án từ giam giữ lâu ngày đến cấm cố nhiều năm, hoặc tử hình, những người phạm tội phản cách mạng, gồm có tội gián điệp, phá hoại, chuyển ra ngoài những bí mật quốc phòng hay tài liệu của nhà nước. (Don Oberdorfer, sđd. tr. 66.)

Nhân dịp qua Liên Xô tham dự lễ kỷ niệm 50 năm Cách mạng tháng Mười Liên Xô đồng thời để xin tăng viện, Lê Duẩn, bí thư thứ nhứt đảng LĐ, ghé Bắc Kinh, trình bày kế hoạch mới theo quyết định của Bộ chính trị đảng LĐ vào tháng 7-1967 và xin quân viện.

Trung Cộng hứa gởi qua BVN 300,000 quân kể cả lực lượng phòng không và công binh. (Chính Đạo, Mậu Thân 68, thắng hay bại?, Houston: Nxb. Văn Hóa, 1998, tr. 32.) Trung Cộng còn hứa cung cấp hỏa tiễn 107 ly, 240 ly, quân dụng, lương khô, thuốc men.

Tại Moscow, Liên Xô chấp thuận cho BVN thêm đại bác 130 ly, chiến xa T54, phản lực cơ Mig 21 và các loại võ khí hạng nặng khác. (Hoàng Lạc, Hà Mai Việt, Nam Việt-Nam, 1954-1975, những sự thật chưa hề nhắc tới, Texas: 1990, tr. 77.) Cũng trong dịp nầy, để một lần nữa chứng tỏ tình thân thiện Xô-Việt, những nhà lãnh đạo Xô Viết quyết định tặng HCM huân chương Lenin.

Theo thông lệ, khi gần đến năm mới, ngày 15-12-1967, chính phủ Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) thông báo sẽ hưu chiến 24 giờ trong dịp lễ Giáng Sinh năm 1967, 24 giờ trong dịp Tết dương lịch năm 1968, và 48 giờ trong dịp Tết âm lịch Mậu Thân. Cũng trong ngày nầy, MTDTGP đưa ra đề nghị hưu chiến 3 ngày trong dịp lễ Giáng Sinh, 3 ngày trong dịp lễ Tết dương lịch và 7 ngày trong dịp Tết âm lịch. (Đoàn Thêm, 1968, sđd. tt. 286-287.)

Trong khi đó, ngày 28-12-1967, Bộ chính trị đảng LĐ họp phiên đặc biệt do HCM, từ Bắc Kinh trở về ngày 23-12, chủ trì, quyết định tổng tấn công, tổng khởi nghĩa để giành thắng lợi. (Huy Đức, sđd. tr. 98.) Để làm lạc hướng dư luận và sự tính toán của các giới lãnh đạo Hoa Kỳ cũng như VNCH, vào ngày 30-12-1967 (trước Tết dương lịch 1968), bộ trưởng Ngoại giao Bắc Việt là Nguyễn Duy Trinh tuyên bố sẽ nói chuyện với Hoa Kỳ nếu Hoa Kỳ ngưng ném bom vô điều kiện. (Clark Dougan, Stephen Weiss và nhiều tác giả, The Vietnam Experience, Nineteen Sixty-Eight, Boston Publishing Company: Boston, 1983, tr. 10.) Hà Nội loan báo sẽ thả ba tù binh Hoa Kỳ vì lý do nhân đạo để đáp ứng những nỗ lực của chính phủ Hoa Kỳ trong việc tìm kiếm một giải pháp chính trị cho vấn đề Việt Nam (Chính Đạo, Mậu Thân…,sđd. tr. 17).

Cuối cùng, ngày 21-1-1968, Hội nghị lần thứ 14 Ban chấp Trung ương đảng LĐ khóa III họp và đưa ra nghị quyết “Anh dũng tiến lên, thực hiện tổng công kích và tổng khởi nghĩa, giành thắng lợi quyết định cho sự nghiệp chống Mỹ cứu nước” vào đêm Giao thừa Tết Mậu Thân tại NVN (đêm 29 rạng 30-1-1968). (Báo Nhân Dân, Hà Nội , ngày 31-1-1988, số kỷ niệm 20 năm cuộc tổng công kích.) Tấn công vào dịp hưu chiến Tết âm lịch nhằm gây bất ngờ cho NVN.

Tuy nhiên, có một việc còn bất ngờ hơn nữa: Đó là việc BVN đổi âm lịch là lịch pháp dựa trên sự tuần hoàn của mặt trăng mà người Việt Nam quen dùng. Nguyên vào ngày 8-8-1967, nhà nước VNDCCH ra quyết định số 121/CP cho Nha Khí tượng thay đổi âm lịch, theo đó tháng chạp năm đinh mùi ở BVN không có ngày 30 âm lịch (gọi là tháng thiếu), trong khi ở NVN vẫn có ngày 30 âm lịch, nghĩa là mồng 1 Tết BVN đến trước mồng 1 Tết NVN một ngày.

Việc đổi âm lịch nầy có hai điểm đáng ghi nhận: 1) Nha Khí tượng Hà Nội xác nhận việc đổi âm lịch không theo tính toán của những nhà lịch pháp, mà theo quyết định của nhà cầm quyền Hà Nội. (Lịch thế kỷ XX , Nxb. Phổ Thông, Hà Nội, 1968, “Lời giới thiệu của Nha Khí tượng”.) Như thế có nghĩa là sự thay đổi do quyết định hành chánh và chính trị chứ không phải là do nghiên cứu chuyên môn khoa học. Nếu đúng như lời trên đây của Nha Khí tượng Hà Nội, thì nhà cầm quyền CS phải có một dụng ý nào đó mới ban hành quyết định đổi lịch. Dụng ý có lẽ nhắm vào mục đích chiến dịch Tết mậu thân. 2) Việc đổi âm lịch không được thông báo trước mà chỉ cho dân chúng BVN biết khi đem ra áp dụng vào đầu năm dương lịch, tháng 01-1968, nghĩa là chỉ còn hơn một tháng là đến Tết âm lịch năm mậu thân. Điều nầy được xác nhận trong “Lời nói đầu” hoặc “Lời giới thiệu” của các lần xuất bản về sau sách Lịch thế kỳ XX, ví dụ lần xuất bản thứ hai (1977), thứ ba (1982), và thứ tư (1991)…

Tóm lại: ngày 29-1-1968 là mồng 1 Tết mậu thân ở BVN và là ngày 30 tháng chạp đinh mùi ở NVN. Ngày 30-1-1968 là mồng 2 Tết ở BVN là ngày mồng 1 Tết ở NVM. Nghĩa là dân chúng BVN và NVN mừng Tết trong hai ngày khác nhau: dân chúng BVN mừng Tết một ngày trước dân chúng NVN. Nói cách khác, dân chúng BVN mừng Tết xong rồi, CS mới tấn công ngày dân chúng NVN mừng Tết.

TÌNH HÌNH NAM VIỆT NAM: Tại NVN, ngày 31-10-1967, liên danh đắc cử tổng thống và phó tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ nhận chức, nhiệm kỳ bốn (4) năm. Tân tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ký sắc lệnh số 005/TT/SL ngày 9-11-1967 bổ nhiệm luật sư Nguyễn Văn Lộc lập chính phủ mới. Tân nội các gồm đa số là chuyên viên, không đảng phái.

Trên chiến trường, gần cuối năm 1967, CS mở nhiều cuộc tấn công mạnh mẽ ở nhiều nơi từ Lộc Ninh (tỉnh Bình Long), đến Dakto (tỉnh Kontum), Khe Sanh (tỉnh Quảng Trị). Gần Tết Mậu Thân (1968), CSVN tung quân tấn công các cứ điểm quân sự ở cao nguyên Trung phần, đưa ba sư đoàn 304, 320, 325, và hai trung đoàn Pháo binh cùng một đơn vị thiết giáp T-54, bao vây và pháo kích dữ dội Khe Sanh (Quảng Trị), gần vùng giới tuyến giữa hai miền Nam Bắc, từ ngày 19-1-1968. (Nguyễn Đức Phương, Chiến tranh Việt Nam toàn tập, Toronto: Nxb. Làng Văn, 2001, tt. 379-381.) Lúc đó có ý kiến cho rằng đây có thể sẽ là một trận Điên Biên Phủ thứ hai. (John S. Bowman (tổng biên tập), The Vietnam War, Day by Day, New York: Maillard Press, 1989, tr. 119.)

Trong khi đó, CS âm thầm chuẩn bị các cuộc tấn công vào thành phố. Ngày 2-1-1968, tại cao nguyên Trung phần, quân đội Hoa Kỳ tịch thu được một tài liệu có đầy đủ kế hoạch CS tấn công Pleiku và Kontum. Ngày 15-1, tại Khe Sanh, một sĩ quan CS hồi chánh cho biết sẽ có chiến dịch lớn tại vùng giới tuyến. Với nhiều tin tức tình báo khác, Bộ tư lệnh quân đội Hoa Kỳ tại Việt Nam ra lệnh báo động và thông báo cho quân đội VNCH biết, và yêu cầu VNCH hủy bỏ lệnh hưu chiến nhân dịp Tết Mậu Thân.

Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng quân đội VNCH, chỉ đồng ý bãi bỏ hưu chiến tại Vùng I Chiến thuật, và rút bớt 24 giờ hưu chiến trên toàn quốc. (Chính Đạo, Mậu Thân…, sđd. tt. 31-32, 344.)

Một dấu hiệu nữa về việc CS sẽ tổng tấn công trong dịp Tết là ngày 29-1-1968 (30 Tết NVN), tại Quy Nhơn, tỉnh Bình Định (thuộc QĐ II và Vùng II CT – VNCH), chính quyền sở tại VNCH bắt được trước sau 10 cán bộ CS với những tài liệu quan trọng, trong đó có cả máy ghi âm sẵn lời phát thanh kêu gọi dân chúng tổng khởi nghĩa. Tỉnh trưởng Bình Định báo cáo vụ việc lên thượng cấp, nhưng bộ Tư lệnh Vùng II CT không quan tâm. (Chính Đạo, Mậu Thân …, sđd. tr. 31.)

Lúc đó, dư luận chung trong cũng như ngoài nước tin tưởng vào sự hiện diện của khoảng 500,000 quân Mỹ tại Việt Nam sẽ bảo đảm an toàn cho VNCH. Hơn nữa, do CS vừa tuyên truyền vừa chuyển quân đe dọa Khe Sanh nặng nề, nên mọi người chú tâm đến trận chiến ở vùng giới tuyến, mà ít chú ý đến những diễn tiến chung quanh các thành phố, rộn rịp khác thường trong những ngày trước Tết Mậu Thân.

Dù tổng thống Thiệu đã ra lệnh giảm hưu chiến còn 24 giờ trên toàn quốc, và bãi bỏ hưu chiến ở Vùng I CT, nhưng nói chung, mọi nơi đều nô nức đón Tết, nên việc canh phòng có phần lơ là và quả thật cuộc tổng tấn công của CSVN là một trận đánh hoàn toàn bất ngờ với dân chúng miền Nam.

Có tài liệu cho rằng cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân là một trong ba biến cố bất ngờ nhứt trong cuộc chiến Việt Nam từ 1960 đến 1975. (James J. Wirtz, sđd. tr. 28. Hai biến cố kia là: (1) Sự can thiệp và tham chiến trực tiếp của Hoa Kỳ năm 1964, mà Lê Duẩn đã phải thốt lên vào năm 1965: “Tình hình biến chuyển mau lẹ hơn là chúng tôi đã dự đoán.” (2) Vụ ném bom ở Hà Nội và Hải Phòng của Không lực Hoa Kỳ vào ngày 23-12-1972.)

Một biến cố quốc tế khá quan trọng đối với Hoa Kỳ trước biến cố Tết Mậu Thân, là vào ngày 23-01-1968, tàu tuần thám Pueblo với thủy thủ đoàn 83 người của Hải quân Hoa Kỳ, đang di chuyển trong hải phận quốc tế dọc theo duyên hải Bắc Triều Tiên (BTT), bị chiến hạm BTT bắt giam.

Dư luận Hoa Kỳ đang chú tâm theo dõi vụ Pueblo bị bắt rất căng thẳng, thì một tuần sau, nổ ra cuộc tổng tấn công của CSVN vào các thành phố khắp lãnh thổ VNCH. (Về sau, thủy thủ đoàn tàu Pueblo được BTT thả ngày 23-12-1968.) (Còn tiếp bài 2, “Lệnh tấn công”)

(Toronto, 6-3-2016)

© Trần Gia Phụng

© Đàn Chim Việt

121 Phản hồi cho “Tổng quát về biến cố Mậu Thân (1968)”

  1. Austin Pham says:

    Ông Tiên Ngu nhịn cháu nó một chút không được hay sao. Giằng co với “bác sỹ” của phe thắng bạc có ích gì cho công cuộc xóa đói giảm nghèo trong suốt…40 năm qua. Tới giờ nó đi…xin cơm rồi đó cha nội!
    Thiệt là rớt nước mắt hà!

  2. 41 năm trước says:

    Trong chiến tranh Việt Nam, lính cộng hoà chủ yếu làm quen với VC với vũ khí kém, chỉ có vũ khí vác vai thôi, nặng lắm chỉ cỡ cối 81, B40, B41 là hết, vì vậy trận banmethuot, mấy chú lính nghe thấy tiếng dỉn dỉn từ xa của xe tăng, mấy chú hoảng, lại nữa trong bót đầy nhóc vợ lính, giời ơi thế là dzọt, dzọt…..

  3. Minh says:

    Bọn Việt Cộng khốn nạn hứa cam kết hưu chiến ngày Tết truyền thống – thế mà rồi lại đi nuốt lời gây máu đổ tan hoang ngay ngày Tết. Đây đúng là tội ác cần phải lôi ra xét xử! Bọn già Việt Cộng chết thì lôi cổ bọn Đảng viên trẻ ngày hôm nay ra mà lãnh tội thế cho bọn già!

  4. VNCH says:

    Bác sỹ says:

    Ơ ơ, từ trước tới nay vẫn cứ tưởng các bác thua là vì Mỹ cắt viện trợ chứ, các bác vẫn nói thế mà. Hóa ra bây giờ mới biết các bác thua là vì các bác lui quân và đầu hàng VC.
    Các bác thua là phải vì đến tận giờ vẫn chưa chữa khỏi được cái bệnh tháo dạ đổ vạ cho cứt
    (Hết trích)
    …..
    Chúng tớ thua thì các cậu QĐ Nhân dân chết đói mới có cơ hội khuân gạo về ăn chứ? Quân đội nhân dân chết đói, rách rứới y như một lũ ăn mày , vào miền nam vơ vét thóc gạo, khuân TV, tủ lạnh, đồng hồ 3 cửa sổ, xe Honda….đem về
    ủa sao nghe nói các cậu đi giải phóng người ta mà lại chết đói chết khát như thế nhỉ? nói mẹ nó là chết đói đi ăn cướp cho rồi
    sao muốn phát biểu nữa không?

    • Bac sy says:

      Chú VNCH chắc chắn chỉ la loại nghe hơi nồi chõ, thời đó làm gì có đồng hồ ba cửa sổ, chỉ có Orỉent và Seiko “2 lich, tự động”, tức là 2 cửa sổ là cao cấp nhất thôi. Thấy các anh mua nhiều mấy thằng Sài gòn lưu manh mông má làm rởm bán cho bộ đội, lừa đảo quá xá. Các anh khi đó cũng bất ngờ thấy miền nam giầu hơn miền bắc, nhưng không vào để cướp bóc như chú nghĩ đâu, mua cái gì cũng phải trả tiền đấy, dân miền nam bị hết viện của Mỹ thì nghèo rớt mùng tơi ngay lập tức, lúc đó có cái gì thì chẳng bán đi mà sống hay sao, may mà bộ đội các anh mua cho, không thì chết đói rã họng vì bị Mỹ bỏ rơi,còn phe các anh thì chưa lo ngay hết được cho dân.
      Thôi đi chú, thua mẹ nó rồi còn cứ lải nhải mấy cái chuyện vơ vẩn làm gì. Trước kia các chú giầu có nhưng có phải tự các chú làm ra đéo đâu mà tự hào, thời đó chắc chú cũng nghèo rớt mùng tơi, đến bây giờ vẫn nghèo nên mới bới lại chuyện cũ như thế, chứ anh thấy mấy thằng giầu có thời đó nó không dại như chú đâu. Nó bắt tay với VC các anh để làm ăn, về VN thoải mái vừa giầu vừa sướng. Chú thấy dại chưa ?

      • UncleFox says:

        Thú thực với cháu “Bac sy” rằng ở miền Nam thì ngoài cái xe Honda, đồng hồ “hai cửa sổ không người lái”, TV, quạt máy, tủ lạnh vv…là những phương tiện mà bọn Mỹ -Nguỵ cố tình làm cho nhân dân miền Nam trở nên lười biếng, thì miền Nam chỉ là phồn vinh giả tạo thôi . Nói ngay tình, nếu Mỹ không viện trợ cho miền Nam bột mì, gạo hạt dài, dầu ăn, sữa bột để chống đói … thì dân miền Nam sẽ chết như rạ … bởi vì không được Bác và Đảng huấn luyện “phương án” ỉa cho nhau ăn như ở miền Bắc xã nghĩa .

        Thôi, chiến tranh đã qua hơn bốn thập niên rồi . Người miền Nam đang ngồi ăn ở nhà hàng, di chuyển bằng xe khách, nằm ngủ ở nhà, xem ca hát ở rạp, trẻ con ngồi học ở trường, đồng bào chạy nạn trên đường … sẽ không còn sợ cảnh các “chiến sỹ bộ đội giải phóng quân nhân dân” đặt mìn, quẳng lựu đạn, pháo kích làm cho tan xương nát thịt . Đặc biệt là người dân xứ Huế trong những ngày Tết sẽ không còn sợ tự dưng bị lôi ra suối đập đầu chôn sống như hồi Mậu Thân nữa . Vì thế tôi tin rằng một “bộ phận không nhỏ” người dân miền Nam sẽ luôn ghi nhớ công ơn bể trời của Bác Hồ, Đảng và nhà nước ta vô cùng .

  5. Nhớ lại ngày xưa says:

    VC đánh đấm dở òm, phải nhờ ông thiệu ra lịnh rút quân, nhờ ông minh lớn ra lịnh bãi chầu, nhờ mấy anh lính kẻng co giò chạy, nếu không thì ngồi đấy mà thắng nhé!

    • Quang Phan says:

      “Mèo mù vớ được cá rán ” ! Tại sao miền Nam mất vào tay bọn xâm lược ?

      Tên đầu sỏ Lê Duẫn phải giở đến trò cực kỳ thô bỉ là xé nát Hiệp Định Ba Lê mà chúng đã ký kết năm 1973, lợi dụng miền Nam kiệt quệ súng đạn, ồ ạt tung toàn thể quân đội miền Bắc vào Nam, cuối cùng mới tiến được vào Sài gòn.

      Trong tập hồi ký Mùa Xuân Đại Thắng, Đại tướng Văn Tiến Dũng đã viết về động cơ thúc đẩy mở cuộc tổng tấn công ở miền Nam là do Mỹ đã giảm viện trợ làm cho kế hoạch tác chiến và xây dựng lực lượng quân đội Sài Gòn không thể thực hiện theo như ý muốn. Đó là vì “hỏa lực đã sút giảm gần 60% vì thiếu bom, đạn; khả năng di động cũng giảm đi 50% vì thiếu máy bay, xe cộ, và nhiên liệu.”…”
      “…Nhận thấy tình hình Mỹ không còn muốn chi viện cho địch, bộ chính trị và bộ tổng tham mưu họp khẩn trương thống nhất để tổng tấn công trên khắp miền Nam…”

      ***Trong Báo cáo Tổng Kết của Quân Đội Liên Xô năm 1977 có đoạn: “Sau khi chúng ta có đầy đủ báo cáo về sự thiếu hụt lực lượng, khí tài của quân đội VNCH do người Mỹ không muốn lún sâu vào chiến tranh Việt Nam thì thông tin đã kịp thời đến với phía VNDCCH. Chúng ta cũng có quyết sách đúng đắn khi gửi tới Hà Nội phái đoàn quân sự cao cấp để giúp chính phủ VNDCCH thêm sức mạnh quân sự kết thúc cuộc chiến Việt Nam…” .

    • Tien Ngu says:

      Chẳng những Cộng nó dở òm, mà nó còn…láo, tự sướng,

      Vậy mới chết mẹ nó hết thanh thiếu niên, trai gái…
      Con bà nó chớ, Nga mí Tàu mà cúp vũ khí cho chúng, thì VN đâu có bị khốn nạn vì giặc Cộng!

      Cò mồi bơm giặc Cộng, mần như nà chúng nó …ngon lành. Không có vũ khí Nga Tàu chúng cũng…thắng Mỹ nguỵ.
      Mẹ bà nó, viên đạn còn chưa làm được, dốt chết mẹ, cái gì cũng dựa vô Nga Tảu, mà nó cứ nói dóc.

      Mỹ không bắt tay, chơi với ông thầy của Cộng láo, tiếp tục bơm vũ khí cho VNCH,

      VN ngày nay không bị cái nạn Tàu cướp biển đảo, Vn bị nạn Cộng …láo.

    • Bác sỹ says:

      Ơ ơ, từ trước tới nay vẫn cứ tưởng các bác thua là vì Mỹ cắt viện trợ chứ, các bác vẫn nói thế mà. Hóa ra bây giờ mới biết các bác thua là vì các bác lui quân và đầu hàng VC.
      Các bác thua là phải vì đến tận giờ vẫn chưa chữa khỏi được cái bệnh tháo dạ đổ vạ cho cứt.

      • Tien Ngu says:

        Mần cò mồi cho Cộng láo, mà còn biết xấu hổ, dấu mặt như em,

        Là còn thuốc chửa.

        Ráng mở con mắt…hí lên em. những gì Cộng láo chúng nó dạy em từ thuở còn quàng khăn đó là…láo..

        Nga Tàu bỏ Việt Cộng, thì VC đầu hang, lấy cái…éo gì mà quánh nữa?
        Mỹ bỏ các bác, thì các bác bị các thứ …ngu như em chúng nó bị Cộng láo xúi dục ném đá.

        Vậy thôi, hên xui, em?

        Cộng láo mà nó hay ho như nó…dạy em, thì bà con em đâu có cái vụ vừa dốt vừa đói cả thế kỷ, em?

        Hổm rày …đở đói nhờ học theo cách mần ăn của …các bác đó em. Bớt láo theo Cộng đi em…

        Cộng láo là….éo khá…

      • bac sy says:

        Ơ kìa bác Tiên Ngu, sao bác lại ngu thế. Bác cũng công nhận vì bị Mỹ bỏ rơi nên các bác mới thua, đúng không , chứ các bác vẫn còn anh hùng lắm. Thế thì bác phải chửi cái thằng nào nó bảo các bác thua là vì các bác lui quân, bỏ chạy và đầu hàng VC chứ, sao lại chửi em ? Cái thằng ấy đúng là ngu quá, đúng không? Bác sướng chưa, trên đời này vẫn có thằng ngu hơn bác. Tối nay ăn ngon ngủ yên nhé, chúc bác khỏe, chào thân ái và quyết thắng mấy thằng ngu hơn bác.

      • Tien Ngu says:

        Bác không ngu, thì cái cõi đời này còn ai ngu nữa?

        Con thắc mắc là tưởng Mỹ cắt viện trợ, bác mới thua, nhưng bây giờ mới biết nà …không phải vậy.
        Bác mới bỏ chút thì giờ, giãi thích cho con.
        Không cãm ơn, còn rống lên, cãi bác, là sao?

        Bác mà…anh hùng cái …éo gì, anh hùng là chỉ có…Cộng láo khi được cò mồi chúng nó bơm lên thôi con.

        Bác không khoái nàm…anh hung, con có chê thì bác đành chịu…

  6. Quang Phan says:

    Năm 2009, Do Thái chịu trao đổi 20 tù nhân Palestinian chỉ để được đổi lấy bằng chứng qua băng video rằng người lính Do Thái Gilad Shalit vẫn còn sống và mạnh khỏe .

    Và cuối cùng vào năm 2011, Do Thái đã phải chịu thả 1027 tù nhân Palestinian để có được tự do cho người lính Gilad Shalit .

    Mạng người xứ người ta được quý trọng là vậy, trong khi ở Việt nam, bè lũ bọn Cộng sản Hà nội đánh thuê cho Trung- Xô coi sinh mạng lính như cỏ rác ” giấy báo tử rơi đầy mái rạ ” .

  7. Quang Phan says:

    Nghị quyết 14 làm lính miền Nam bắn mỏi tay, lính Cộng sản “chết ngập suối” (nữ văn sĩ Dương Thu Hương ) và “nạng gỗ khua rỗ mặt đường làng” ( nhà thơ Nguyễn Duy ) :

    Tháng 1 năm 1968, Cộng sản Hà nội đã đưa ra một nghị quyết gọi là Nghị Quyết 14 nhằm vẽ ra trước mắt dân và quân miền Bắc một viễn tượng chiến thắng hết sức lạc quan :

    ***Về mặt chính trị, Nghị quyết viết rằng:

    “Quần chúng nhân dân ở các thành thị và những vùng còn tạm bị địch chiếm ở miền Nam đã nhiều lần nổi dậy khởi nghĩa với những hình thức khác nhau. Hàng triệu quần chúng đang sục sôi cách mạng và sẵn sàng vùng lên, sẵn sàng hy sinh tất cả để giành cho được độc lập, tự do, hòa bình, cơm áo, ruộng đất. Nhân dân lao động miền Nam, nhất là công nhân ở Sài Gòn – Chợ Lớn, đang vùng dậy mạnh mẽ, mở ra mợt khí thế mới đấu tranh quyết liệt chống Mỹ và tay sai trong các thành thị.”

    “… Cuộc tiến công của các lực lượng vũ trang trên các chiến trường chính và sự nổi dậy của nhân dân ở các thành thị lớn là hai mũi tiến công chính kết hợp chặt chẽ với nhau, trợ lực lẫn nhau và thúc nay toàn bộ cuộc tổng công kích và tổng khởi nghĩa khắp cả ba vùng thành thị, nông thôn đồng bằng và rừng núi. Đặc biệt, cuộc tiến công của các lực lượng vũ trang và sự nổi dậy của quần chúng nhân dân ở các thành thị lớn là mũi nhọn thọc vào yết hầu của địch, có tầm quan trọng quyết định đối với toàn bộ chiến trường và toàn cuộc chiến tranh… Vì vậy, tất cả những cuộc công kích và khởi nghĩa ở các vùng khác trên chiến trường miền Nam đều có nhiệm vụ phối hợp chặt chẽ với các thành thị và trợ lực đầy đủ cho các cuộc công kích và khởi nghĩa ở các thành thị lớn.”

    *** Về mặt quân sự, Nghị quyết cho rằng: “Về mặt quân sự, địch còn trên một triệu quân và một tiềm lực chiến tranh lớn, nhưng đội quân đó đã liên tiếp thất bại về chiến lược và chiến thuật, quân số tuy đông nhưng tinh thần bạc nhược và bắt đầu suy sụp; về mặt chính trị, địch đang lâm vào tình trạng khủng hoảng toàn diện và nghiêm trọng, chúng tỏ ra không thể thống trị nhân dân miền Nam được nữa và nhân dân miền Nam cũng không chịu sống dưới ách thống trị của chúng nữa.”

    Bản nghị quyết còn nói tiếp: “Trong những điều kiện như vậy, về phương pháp, ta chủ trương không chỉ phát động tổng công kích, mà còn đồng thời phát động tổng khởi nghĩa, tức là dùng lực lượng vũ trang mạnh của ta đánh vào các binh đoàn chủ lực của địch, đánh mạnh vào “đô thành” và các thành phố khác, tạo điều kiện cho hàng triệu quần chúng ở thành thị và các vùng nông thôn còn tạm bị chiếm nổi dậy khởi nghĩa, phối hợp với lực lượng vũ trang của ta để tiêu diệt và làm tan rã quân địch, đánh đổ các cơ quan đầu não của ngụy quyền, làm rối loạn và tê liệt đên tận gốc bộ máy chiến tranh của Mỹ và ngụy, biến hậu phương và dự trữ chiến lược của địch thành hậu phương và dự trữ chiến lược của ta, vừa liên tục tiến công tiêu diệt địch, vừa không ngừng phát triển lực lượng ta về chính trị và quân sự, làm thay đổi mau chóng lực lượng so sánh một cách có lợi cho ta, không có lợi cho địch và giành thắng lợi quyết định về ta.”

  8. jasont. says:

    “Không thể ôm cả cái đề tài lớn như vậy , mà lại viết hời hợt , khơi khơi thế thôi !”trích)
    Trộm nghĩ MT68 là một dề tài lớn và mọi người đều biétBây giờ ,sau 50 năm,vẫn là v/đ nhức nhối cho VC và nhân dân vn.Bỏ qua DLV còn nhỏ tuổi ,không biết hay biết dại khái qua tuyên truyền của guồng máy lãnh dạo dãng csvn (lich sử thì viết LÁO mà lại có được học đâu ?)
    Ngày nay chỉ một GKSCH của Nhã Ca cũng là một chứng cớ hùng hồn cho đời sau ghi tội ác vô tiền khoáng hậu bởi bọn csvn phi nhân tính…Đúng là một đề tài lớn như vậy mà chĩ có 01 bài viẹt quá ngắn ,như một tóm lược ,nhưng vẫn qua ngấn . Đọc tóm tắt sơ lược đẻ biét cái mà mình đã biết cái tóm lược và,có thể biết nhiều hơn qua sách vở báo chí tiểu thuyết ,những người trong cuộc và cả những nguồi ngoại quốc cũng như kẻ thù CS thì câu phê bình tren cũng có phần có lý của nó.
    Tuy nhiên theo thiển ý thì gs(sau này gọi là g/vien) TGP không biết có học lại không vì nhxng người đỏ bằng cấp ở My ở Pháp có chút gì thiên lệch (cs) về chiến tranh vn qua cái nhìn ảnh hưởng người nước ngoài. Như người ta nhắc tới t/s sử học C.Đ và không ngần ngại nói rằng ông là “cảm tình viên của phe thắng cuộc” qua nghiên cứu sử của Ông (một cựu sq VNCH?).
    Kết luận vói Tết MT68 và vói 01 tờ báo như ĐCV ,không phải là cơ quan nghiên cứu về sư thì viết một bài học ngắn ,như một bài học thuộ c tóm tắt ho học sinh tiểu học học thì khong tác dụng gì. Độc giã Ai cũng kinh qua MT68 ,nhất là dâ n TNCS đều là người Nam ,và nhiều người đã từng bồng bế nhau chay TN ở những khu an toàn .(lính VNCH chưa bình định được).
    Niềm đau lớn mổi khi nhắc lại/thiên kinh vạn quyễn cũng chẳng thừa/huống chi chỉ là một bài báo nhỏ,thôi thì ,hãy bàn chuyện tương lai !
    (jasont)

    • Nguyen Trong says:

      Có hiểu những chữ tác giả nêu lên trong bài viết không :”Tổng quát về biến cố Mậu Thân” , (Còn tiếp bài 2, “Lệnh tấn công”) ?

  9. Thắc mắc says:

    Lão TGP này nói về chiến tranh ở miền nam Viêt nam mà sao chẳng nhắc gì đến quân lực VNCH nhỉ, toàn thấy lính mẽo và VC, chứng tỏ lão chẳng coi VNCH là gì hay đúng là VNCH chỉ đi lượm ve chai cho lĩnh mẽo thôi?

    • Nguyen Trong says:

      Có biết đọc tiếng Việt không hả dư lợn viên Thắc mắc : (Còn tiếp bài 2, “Lệnh tấn công”) ?

    • Tudo.com says:

      @Thắc mắc says:(Lão TGP này nói về chiến tranh ở miền nam Viêt nam mà sao chẳng nhắc gì đến quân lực VNCH nhỉ, )

      Thế còn đoạn nầy thì nhắc ai nhỉ ?:
      “Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu và đại tướng Cao Văn Viên, tổng tham mưu trưởng quân đội VNCH, chỉ đồng ý bãi bỏ hưu chiến tại Vùng I Chiến thuật, và rút bớt 24 giờ hưu chiến trên toàn quốc. (Chính Đạo, Mậu Thân…, sđd. tt. 31-32, 344.)”

      Coi, trước mặt, mặt báo rành rành như vậy mà vẫn còn láo trơ, láo trẽn, láo trắng trợn, thử hỏi những chuyện đập đầu hay chôn sống dân Huế khi bị thế giới lên án VC không đổ thừa láo cho “Mỹ nguỵ” thì mới là lạ, phải không quý vị?

      Vậy chứ mỗi lần có người nhắc tới. . . “Cộng láo” là có. . . “thằng” học trò nhẫy dựng lên, múa may quy cuồng: không được nói vậy, không đúng, đó là mạ lị, vu khống, tuỳ trường hợp hoàn cảnh. . . mẹ rượt nào đó, bác cháu ta mới rủ nhau. . .láo mà thôi.

      Ôi! Nghe mà. . . “chán mớ đời”!

  10. Minh Đức says:

    Trích: “Tài liệu của Huy Đức, sđd tr. 96, cho biết sau buổi tiệc tối 5-7-1967, NCT bị chết sáng 6-7 tại bệnh viện Quân y 108 với kết luận của bệnh viện là “nhồi máu cơ tim”. Lúc đó, có tin nói NCT bị đầu độc.”

    Nguyễn Chí Thanh có thể đã chống lại kế hoạch Tổng Tiến Công và Nổi Dậy nên đã bị giết. Lê Duẩn không nắm vững tình hình ở miền Nam nên đã nghĩ ra cái chiến dịch Tổng Tiến Công và Nổi Dậy. Lê Duẩn cho là tống tấn công thì quân đội VNCH sẽ sợ hãi, tan rã vì tinh thần chiến đấu kém và CS sẽ toàn thắng. Thực tế cho thấy quân đội VNCH vẫn tiếp tục chiến đấu, không bị mất tinh thần. Giữa Nguyễn Chí Thanh và Lê Duẩn thì Nguyễn Chí Thanh nắm vững tình hình miền Nam hơn vì Nguyễn Chí Thanh trực tiếp chỉ huy ở miền Nam. Lê Duẩn chỉ ngồi ở Hà Nội đọc báo cáo và tưởng tượng về tình hình miền Nam. Sau khi nghe trình bày về kế hoạch Tổng Tiến Công có thể Nguyễn Chí Thannh bác bỏ kế hoạch này vì nó không thực tế, vì Lê Duẩn không đánh giá được đúng mức hỏa lực của không quân Mỹ. Lê Duẩn không chấp nhận cho Nguyễn Chí Thanh phản đối để mình phải ngưng kế hoạch Tổng Tiến Công nên giết Nguyễn Chí Thanh. Nguyễn Chí Thanh sống ngoài mặt trận, không phải là kẻ ăn không ngồi rồi, ăn quá nhiều mà mắc bệnh tim .

    • Quang Phan says:

      Bình luận gia Trần bình Nam: Võ nguyên Giáp muốn tiếp tục cuộc chiến tranh hao mòn “nông thôn bao vây thành thị” một thời gian nữa mới tới điểm “nổi dậy” được. Nhưng Lê Duẫn và Nguyễn chí Thanh cho rằng cần phải làm một hành động ngoạn mục .

      Sự bất đồng ý kiến đã được giải quyết trong Hội nghị trung ương đảng thứ 13 tại Hà Nội, qua đó đảng cộng sản quyết nghị tung một cuộc tổng tấn công vào các đô thị miền Nam trong dịp Tết Mậu Thân vào tháng Giêng Hai năm 1968.

      Có lẽ Nguyễn Chí Thanh sẽ là người tổ chức cuộc nổi dậy nếu ông ta không chết bất ngờ vào tháng 7/1967. Thanh chết, không còn ai ngoài Giáp có khả năng tổ chức và lãnh đạo cuộc Tổng tấn công. Giáp thi hành lệnh đảng dù ông không đồng ý. Sự tổn thất nhân mạng quá lớn làm ông mất uy tín “là một viên tướng giỏi” trong nội bộ, và ngôi sao của Giáp mờ dần từ đó.

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Bàn chơi cho dzui nhớ :-) !

        Trong ba anh CS to đầu này thì Giáp thật sự là anh tướng quân sự; còn Thanh dù là tướng nhưng tướng chính trị và tướng nông dân, theo đuổi triệt để chiến lược chiến thuật của Mao (từ du kích sang trận địa chiến và sau cùng tồng tấn công và tổng nổi dậy). Riêng Duẫn nuôi tham vọng rất lớn trong việc thôn tính miền Nam bằng bạo lực “cách mạng” để leo lên chức tồng bí thứ thay cho chức bí thư thứ nhất kéo dài quá lâu rồi.
        Vả chăng hai anh Duẫn và Thanh lại cậy mình có quá trình công tác trong Nam lâu năm, nên nắm vững tình hình hơn tướng Giáp, chưa từng hoạt động ở đó bao giờ. Cả hai cứ nghĩ dù cho vũ khí của Mỹ có tối tân cách chi cũng không ngăn chận
        được cuộc tổng tấn công châm ngòi và kích động cho cuộc tổng nổi dậy của quần chúng trong NAM.
        Rất tiếc chúng đã tính sai hoàn toàn, bởi tổng tấn công có thật, nhưng tổng nổi dậy thi không. Ngược lại dân sợ mất mật khi thấy CS xuất hiện trong thành phố. Mất hậu thuẫn từ phía quần chúng, nên ở Huế cán bộ và cá binh CS đã ra tay khủng bố tàn nhẫn chưa từng thấy.
        Giáp tỏ ra thận trọng hơn ở trận Mậu Thân, bởi cho rằng CHƯA CHÍN MÙI, cũng như không được xem thường phía quân quốc gia và đồng minh, bởi phi pháo Mỹ cực kỳ lợi hại.
        Cá nhân Giáp từng “lạc quan tếu” khi đánh thắng lớn vào năm 1950 trận “Đường quốc lộ 4″ (Bataille de Route Nationale 4) dọc theo biên giới Việt Trung, bèn đem quân đánh thốc xuông vùng trung châu miền Bắc (trận Vĩnh Phúc Yên) để làm bàn đạp ăn gỏi Hà Nội (Giáp cho nằm vùng tung tin sẽ về ăn tết ở Hà Nội). Ai dè thảm bại ở vùng trung châu, nên phải rút quân về quấy phă ở dọc biên giới và các vùng thượng du như cũ.

        Ông Bùi Tín trong tác phẩm (Hoa Xuyên Tuyết hay Mặt Thật chi đó) từng kể có lần Duẫn huyênh hoang chê bai Giáp nhát như thỏ đế khi y ba hoa chích choè trước đám báo chí CS ở Hà Nội chi đó.

        Còn bàn về cái chết của Nguyễn Chí Thanh thật răch việc. Đủ kiểu bàn không biết đâu là sự thật. Xem ra chả khác gì bàn ngày sinh tháng đẻ và ai là cha thật của già Hồ vậy. Có điều tôi lấy làm lạ từ lâu là cái chết của Thanh bị CS ỉm đi thật lâu không bàn tới, ngay cả sau khi thống nhất hai miền cũng không nhắc đến Thanh ! Chỉ thấy đổi tên đường Đại tá Trần Hoàng Quân ở vùng quân 10 và 11 ở vùng Chợ Lớn (chạy ngang Cơ thể học viện cũ, hãng bia BGI cũ của Pháp và bênh hông bv Chở Rãy) thành đường Nguyễn Chí Thanh. Rất lâu về sau mới thấy đá động một chút rồi dần dần tán tụng ngày môt nhiều anh chàng đại tường chính trị này.

      • Minh Đức says:

        Trong cuốn Đèn Cù thì tối hôm trước Nguyễn Chí Thanh dự tiệc do Võ Nguyên Giáp đãi trước khi Nguyễn Chí Thanh bay về miền Nam qua ngả Campuchia. Ăn xong tối hôm đó Nguyễn Chí Thanh chết. Nếu là do đầu độc thì Võ Nguyên Giáp đầu độc chăng? Ba tuần sau khi Nguyễn Chí Thanh chết thì xảy ra vụ bắt bớ “bọn xét lại”. Phải chăng vì thấy Võ Nguyên Giáp giết Nguyễn Chí Thanh nên Lê Duẩn phải ra tay bắt phe xét lại. Võ Nguyên Giáp không bị bắt nhưng tháng 9 năm 1967 bị đưa đi Bratislava, Tiệp Khắc, chữa bệnh. Khi trận Tổng Công Kích nổ ra Võ Nguyên Giáp vẫn đi dường bệnh. Chỉ đến đợt sau thì Võ Nguyên Giáp mới được đưa về để chỉ huy.

      • Lão Ngoan Đồng says:

        Xét trong thực tế Giáp luôn luôn cầu an. Bằng chứng đàn em và thuộc hạ thân tín bị phe Lê Duẫn và Lê Đức Thọ thịt bằng mọi cách để chặt đứt vây cánh, diển hình như trong vụ được gọi là “xét lại chống đảng”, Giáp nằm im thin thít, để hường an thân và an toàn cho gia đình. Bảo Giáp tốt nhịn cũng không đúng lắm, phải nói là Giáp HÈN !

        Đọc ĐÊM GIỮA BAN NGÀY của Vũ Thư Hiên sẽ rõ. Nguyễn Minh Cần cũng viết khá nhiều về vụ này, bởi ông Cần cũng thuộc phe thân Nga, phải lưu vong ở Nga luôn tới nay. Riêng còn cha con ông Vũ Đình Huỳnh và Vũ Thư Hiên bị nạn trong vụ này cùng với nhiều người khác.

        Giáp còn bị đánh bật ra khỏi Bộ Chính trị, rồi Trung ương đảng và cho đi coi kế hoạch hóa gia đình, nên mới có câu vè: Ngày xưa đại tướng cầm quân / Ngày nay đại tường cầm quần chị em.
        Một nhà báo ngoại quốc mỉa mai Giáp đồng thời chế diễu thói “đấu đá” nhau trong nội bộ CS, bằng câu bình luận thật “ác liệt”: Chiến trường của đại tường Giáp giờ đây là cái giường của các cặp vợ chồng trẻ !

        Chưa hết như tường thuật của ông Bùi Tín Giáp còn bị đanh tơi bời bởi đám Lê Đức Anh và Đố Mười cùng Nguyễn Chí Vịnh (con trai Nguyễn Chí Thanh) đã dàn dựng và chỉ đạo trong vụ Năm Châu và Sáu Sứ , T4

        (trích)
        Trân Văn, phóng viên đài RFA
        2010-04-06
        Những scandal ở Tổng cục 2 đã được giải quyết thế nào?

        Ông Bùi Tín – cựu Đại tá Quân đội nhân dân Việt Nam, người theo dõi rất sát các diễn biến liên quan đến Tổng cục 2, tóm tắt về vụ Sáu Sứ: Vụ Sáu Sứ còn gọi là vụ Năm Châu, xảy ra từ Đại hội 7, năm 1991. Vụ đó do bàn tay của Tổng cục 2, bố trí cho một số Đảng viên lâu năm ở miền Nam là Năm Châu và Sáu Sứ ra Hà Nội, mục đích để giăng bẫy ông Võ Nguyên Giáp, rồi từ đó, kết luận là ông Võ Nguyên Giáp bè phái, tham quyền, có ý đồ tập trung một số tay chân của mình để lật đổ Bộ Chính trị và chính quyền hồi đó. Thế nhưng tất cả những chuyện này là chuyện dựng đứng. Do đó mà ông Giáp yêu cầu phải làm rõ vụ Năm Châu và Sáu Sứ. Lúc ấy, họ cho rằng ông Giáp có ý định giành quyền Tổng bí thư và được ông Trần Văn Trà tiếp sức. Ông Trần Văn Trà định là giành chức Bộ trưởng Quốc phòng. Thế nhưng tất cả những cái đó đều là sự bịa đặt của Lê Đức Anh, của Nguyễn Chí Vịnh, của Đỗ Mười, để làm hại ông Võ Nguyên Giáp. Đấy là tóm tắt vụ Sáu Sứ với Năm Châu. Cả ông Năm Châu, bà Sáu Sứ đều đã chết rồi.

        Còn vụ T4? Ông Bùi Tín kể tiếp: Vụ T4 là vụ Nguyễn Chí Vịnh, cầm đầu Tổng cục 2 bịa đặt rằng họ đã đặt được một gián điệp của Việt Nam vào cơ quan CIA và điệp viên đó có bí danh là T4. T4 thông báo danh sách những người đã cộng tác với CIA, đã tiếp xúc với CIA, đã làm tay sai cho CIA. Danh sách đó dài lắm. Nó lên tới hơn 20 người. Trong đó có Thủ tướng Phạm Văn Đồng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, Thượng tướng Trần Văn Trà rồi những người lúc bấy giờ đang còn tại chức như Thủ tướng Võ Văn Kiệt, Thủ tướng Phan Văn Khải, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, bà Võ Thị Thắng,.. Mục đích của họ là gì? Mục đích của họ là bôi nhọ những người đó, rồi Tổng cục 2 cùng với Lê Đức Anh và Đỗ Mười được nước láng giềng lớn giúp đỡ làm một cuộc đảo chính, lật đổ hết và dựng lên một chính quyền mới, một Bộ Chính trị mới, một Ban Chấp hành Trung ương hoàn toàn mới và hoàn toàn là tay sai của Bắc Kinh. Đó là mưu đồ của T4 và cũng đã bị ông Giáp tố cáo, yêu cầu phải giải quyết một cách triệt để.
        (hết trích)

        Khi trám tuổi sắp xuống lỗ Giáp mới hung hăng con bọ gây trong vụ bô-xít Tây Nguyên và được một số nhân sĩ trong nước ủng hộ, nhưng bọn con cháu Hùng, Dũng, Sang, Trọng chằng coi òng tường già hết thời ra gì.
        Đã thế chúng thỉnh thoảng lại đến thăm nhân dịp lễ lạc lớn và thi nhau để xức dầu cù là cho Giáp ! Ông tướng mặc quân phục ngực gắn đầy huy chương, nhưng dắp chăn ngang ngực, nằm cứng đơ như xác ướp và không … mặc quần. Lý do đơn giản ông tướng phải đóng khố như con nít, do bởi tiêu tiểu không còn kiểm soát được nữa rồi

    • Minh Đức says:

      Việc Võ Nguyên Giáp đầu độc là chuyện khó có thể xảy ra. Vậy thì ai đã đầu độc Nguyễn Chí Thanh? Theo Đèn Cù thì “Bữa ăn bí mật đến mức phải đưa người ở Cục tình báo đến chụp ảnh”. Có phải là người của Lê Duẩn cũng có mặt ở trong bữa ăn đó?

      Nguyễn Chí Thanh tuy là thuộc phe chủ chiến nhưng có thể không đồng ý với cách đánh của chiến dịch Tổng Công Kích. Nguyễn Chí Thanh giống Lê Duẩn ở chỗ muốn tiếp tục đánh miền Nam trong khi Hồ chí Minh và Võ Nguyên Giáp thì muốn ngưng. Tuy đồng ý tiếp tục đánh miền Nam nhưng Nguyễn Chí Thanh có thể cho rằng đánh kiểu Tổng Công Kích thì sẽ bị thất bại. Lê Duẩn không chấp nhận một người sẽ phải phụ trách chỉ huy trận Tổng Công Kích mà lại không đồng ý, cãi lại.

      • Austin Pham says:

        Thưa anh,
        Theo tôi thì chính tác giả của Đèn cù cũng chả có mặt ở đó để làm nhân chứng sống. Có lúc đồng chí Thanh dùng cơm với “bác”, rồi nay lại là Võ nguyên soái mời cơm. Toàn là các bố cả. Những nhân vật này được xử dụng để tăng sự khả tín của một việc không có thật. Cái logic đối với tôi thì như thế này:
        1. Ngày đi và ngày về của NCT được bảo mật tối đa. Đó là nguyên tắc. Chỉ có bộ chính trị biết rõ điều này.
        2. NCT có về họp như bên thắng cuộc tuyên truyền hay không? Theo toi là có. Thế nhưng lúc hắn trở lại chiến trường miền nam thì không ai biết, ngoại trừ BCT nhu đã nói o trên.
        3. VNG còn lo mạng mình không xong, ngu dại gì đầu độc NCT để thằng Duẫn nó giết mình. Có đầu độc thì phải ra tay với Duẫn. Các anh thấy sao?
        Theo em, mọi chuyện xảy ra là do “sự cố”. Ngay khi NCT vừa trở lại chiến trường miền nam thì bị trận B52 như Dương Đình Lôi kể. Bây giờ nếu miền bắc ra thông báo là “đồng chí ây” chết vì B52 khi mà 2, 3 ngày trước người ta còn thấy hắn “mua sắm ở các cửa hàng mậu dịch” thì cảm nghĩ của họ ra sao? Các tân binh teo…dế, phe chủ chiến nào có muốn thế. Phải có lý do nhẹ nhàng cho việc Thanh được chuyển sinh hoạt đảng với gia đình ông…Địa. Và cái lý do này đầu tiên đã được phát không cho các anh như Phạm Đình Trọng, Trần Đĩnh,..nhờ các anh ấy chuyển đến nhân dân.

Phản hồi