Ông Lạc Huấn: Đối thoại hay đối thụi?
(Trao đối với trường phái “đối thụi” ăn theo N84)
Website http://trannhuong.com ngày 15-10-2011 có in bài của ông (hay bà ?) Lạc Huấn với nhan đề “Gửi ông Trần Mạnh Hảo”, với mấy câu mở đầu vô cớ thóa mạ, xúc phạm danh dự chúng tôi (TMH) theo kiểu đấu tố địa chủ thời cải cách ruộng đất như sau:
“Tôi từng nghe có người nói Trần Mạnh Hảo như một Chí Phèo. Hắn cầm roi đứng ở cổng chợ thấy ai đi qua, bất kể trẻ già, trai gái cũng quất cho vài roi. Ai cũng sợ, kiềng hắn, riêng tôi thì lại vỗ vai hắn mà xin tâm sự mấy điều”… “Thưa ông Trần Mạnh Hảo. Chí Phèo một thời là con ngáo ộp của lũ trẻ, là hung thần của làng Vũ Đại. Anh Chí cũng đã từng mơ ước được làm người lương thiện. Tôi tin ông Hảo cũng thế” ( hết trích)
Ông Lạc Huấn hình như không biết thế nào là văn hóa tranh luận, cứ một hai gọi chúng tôi là “hắn” thế này, “hắn” thế nọ. Xưa nay, tôi chưa từng biết ông Lạc Huấn này là ai, cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ông, sao ông lại giở giọng đường xá ra với tôi ngay trên diễn đàn Trần Nhương vốn lịch lãm, văn minh này?
Giọng điệu quân hằn quân thù, hằm hằm sát khí của ông Lạc Huấn này sao giống với giọng điệu của của những người gọi điện thoại tới nhà giáo Đào Phong Lưu (dạy đại học ngoại ngữ, đại học ngoại giao), sau khi ông Lưu cho in bài “Đôi lời trao đổi cùng N84”, nhằm vạch ra cái sai quấy bậy bạ của kẻ núp vào bí danh, bí số N84 để chửi bới Trần Mạnh Hảo vô căn cứ hết lời. Xin trích thư điện tử của nhà giáo Đào Phong Lưu gửi cho chúng tôi (TMH), như sau:
“Tôi mến mộ văn anh vì thấy anh thẳng tính dám nói những điều nhiều người đều thấy mà không dám nói, và hôm nay bực mình đọc Trannhuong.com thấy kẻ nói láo thì trao đổi lại thôi, chứ thực ra cũng chưa được hân hạnh làm bạn của Anh. Thế mà chỉ chiều nay đã có 3 kẻ gọi điện (theo số tôi đề dưới bài viết) chửi tôi là ” Thằng Hảo nó cho mày cái gì mà theo đuôi nịnh hót nó” làm tôi rất bực mình. Mà không hiểu sao cả 3 kẻ kia đều nói giọng “Chicago” (Cá gỗ) không dám xưng danh là ai anh ạ. Một gã còn nói “N84 là con gái tao đó”. Tôi bảo “Các ông là những kẻ bịt mặt nấp trong bóng tối sủa càn, tôi không tiếp nữa” và dập máy luôn.” ( hết trích)
Như vậy, ta thấy giọng điệu đầy chất anh chị của ông Lạc Huấn trên và giọng điệu của mấy kẻ gọi điện thoại đến chửi nhà giáo Đào Phong Lưu kia tuồng như chỉ là một, hay là một nhóm theo trường phái N84?
Than ôi, những kẻ ăn nói, hành xử mang dáng dấp băng đảng xã hội như N84, như ông Lạc Huấn, như Nguyễn Thị Tị làm nghề bán cá bán tôm… này cớ làm sao lại dám nhảy lên diễn đàn văn chương để dây bút ăn phần hả trời?
Ông Lạc Huấn còn bảo theo người ta nói “hắn” (tức Trần Mạnh Hảo) như một Chí Phèo. Chỗ này, ông Lạc Huấn sao bỗng dưng lại tâng bốc chúng tôi lên mây xanh thế?
Chí Phèo, anh hùng nông dân, nhân vật của Nam Cao giả vờ say rượu, giả vờ điên cuồng… để làm cuộc cách mạng bạo động thành công mỹ mãn. Chí Phèo đã đâm chết kẻ thống trị gian ác của thời đại mình là Bá Kiến một cách ngoạn mục, để rồi tự sát rất anh hùng đó sao? Còn chúng tôi (TMH) sống tỉnh như sáo, có dám giả vờ say để thanh toán tên Bá Kiến của thời đại mình đâu mà phong cho chúng tôi giống người anh hùng Chí Phèo? Vinh dự này xin trả lại ông Lạc Huấn, chúng tôi không dám nhận đâu.
Hãy xem ông Lạc Huấn mô tả chúng tôi, giống hệt một kẻ cướp, một tên Ang-Ka thời Pôn Pốt-Iêng xa ri: “Hắn (tức TMH) cầm roi đứng ở cổng chợ thấy ai đi qua, bất kể trẻ già, trai gái cũng quất cho vài roi. Ai cũng sợ, kiềng hắn, riêng tôi thì lại vỗ vai hắn…”
Sau khi vu cáo chúng tôi lên hàng tướng cướp như trên, chừng như ông Lạc Huấn thấy mình quá lời, bèn tìm cách tâng bốc chúng tôi lên hàng anh hùng hảo hớn: “Ông Trần Mạnh Hảo thì noi gương người xưa đốt đền để nổi tiếng!”.
Thú thực với ông Lạc Huấn, có nhiều khi buồn quá, một mình xơi hết vài vò rượu, máu “Sở cuồng” nổi lên, chúng tôi bèn hứng chí đốt đuốc đi tìm đền để đốt. Nhưng bi kịch thay, đi khắp xứ sở này, chẳng tìm đâu ra đền để đốt. Cái ông Lạc Huấn đại ngôn gọi là đền, chẳng qua chỉ là vài ba túp lều rách mà thôi, đốt làm gì, mang tiếng. Than ôi, bi kịch của kẻ muốn đốt đền mà không tìm ra đền để đốt mới sầu muộn làm sao! Nếu ông Lạc Huấn rủ lòng thương, xin chỉ dùm đền nằm ở đâu, chúng tôi sẽ tìm tới để đốt chơi.
Hãy nghe ông Lạc Huấn vu khống chuyện chúng tôi từng phê bình hàng chục giáo sư đầu ngành. Cách đây trên dưới hai mươi năm, chúng tôi đã làm một chiến dịch phê bình các giáo sư, các giáo sư tiến sĩ từ Lê Chí Viễn, Hoàng Như Mai, Nguyễn Đình Chú, Nguyễn Đăng Mạnh, Nguyễn Văn Hạnh, Trần Quốc Vượng, Nguyễn Lộc, Trần Đình Sử …đến các vị như Trần Hữu Tá, Huỳnh Như Phương, Lê Ngọc Trà, Trần Ngọc Thêm, Hồ Sĩ Vịnh… Bởi vì các vị giáo sư, giáo sư tiến sĩ này soạn sách giáo khoa văn trung học, soạn các giáo trình văn học, sử học, văn hóa học, mỹ học… mang rất nhiều sai lầm, khiếm khuyết. Có vị giáo sư như Nguyễn Đăng Mạnh đã nhận được 25 bài phê bình của chúng tôi in trên các báo giấy. Các vị giáo sư mà chúng tôi phê bình ở trên người nhiều là 15, đến 20 bài, người ít cũng 3 đến 5 bài.
Chúng ta hãy xem ông Lạc Huấn vu cáo chúng tôi: “Đành rằng học hàm, học vị ngày nay nặng về hữu danh vô thực. Chủ nghĩa thành phần bị thay thế chủ nghĩa bằng cấp. Nhà thơ Thạch Quỳ lo lấy giấy dầu, các tông cũng không đủ để in bằng tiến sỹ. Nói thế chứ nước ta vẫn có nhiều vị có thực tài. Trần Mạnh Hảo đập chuột thì ông đập luôn cả bình. Hầu như ông không tha cho một vị nào. Thật oan cho các bậc giáo sư thực tài, đáng kính.”
Viết như trên, ông Lạc Huấn không chỉ xúc phạm chúng tôi mà còn xúc phạm các vị giáo sư kể trên nữa. Xin ông Lạc Huấn chỉ ra các giáo sư chúng tôi phê bình trên ai bị bóng gió cho là chuột, ai được ngầm tôn vinh là bình qúy: “hắn (TMH) đập chuột, đập luôn cả bình”?
Xin ông Lạc Huấn chỉ ra trong mấy trăm bài chúng tôi phê bình các giáo sư đều đã in trên các báo lớn, hoặc in trong sách của chúng tôi, ví như các cuốn: “Thơ phản thơ- NXB Văn học 1997”, “ Phê bình phản phê bình-NXB Văn Nghệ TP.HCM 1986”, “ Hầu chuyện các giáo sư- NXB Văn học 1999”, “Văn học- phê bình-tranh luận – NXB Lao động 2004”…bài nào chúng tôi đã phê bình láo, phê bình sai các vị giáo sư?
Ông Lạc Huấn cứ nói khơi khơi rồi vu cáo, kết tội chúng tôi xúc phạm “đánh oan” các giáo sư như thế là đối thoại hay đối thụi đây? Viết lách vô căn cứ, nói càn nói quấy từ đầu chí cuối như ông Lạc Huấn mà ông dám bảo chúng tôi thiếu lương thiện hả trời?
Nhờ những bài phê bình sách giáo khoa văn trung học của chúng tôi, năm 2000, bộ GD&ĐT đã cho thống nhất hai bộ sách giáo khoa văn trung học của hai miền Bắc, Nam và viết lại, sửa chữa lại hàng ngìn điều sai trái mà chúng tôi đã chỉ ra. Ví dụ một điều sai như khi sách giáo khoa giảng câu thơ của Nguyễn Khuyến: “Mấy chùm trước dậu hoa năm ngoái”, sách giáo khao giảng bậy như sau: “Hoa năm ngoái, hoa đã nở từ năm ngoái khô đi và còn lại đến bây giờ; đây là tả thực”.
Nếu chúng tôi dùng hàng trăm bài phê bình để “đánh oan” để vu cáo, bôi nhọ các giáo sư như ông Lạc Huấn vu vạ, thì các giáo sư toàn bốn đến năm mươi, sáu mươi năm tuổi đảng trên, chắc chắn các giáo sư và hàng chục vạn học trò của các giáo sư đang nắm các vị trí then chốt của đảng và chính phủ đã đưa chúng tôi vào tù từ lâu rồi.
Chính ông bộ trưởng bộ GD&ĐT thời đó đã cử bà thứ trưởng Đặng Huỳnh Mai đến tư gia của chúng tôi cám ơn về công lớn của chúng tôi đã chỉ ra hàng nghìn cái sai trong việc dạy văn, dạy sử, dạy mỹ học, văn hóa học…từ bậc trung học phổ thông đến bậc đại học, để bộ cho viết lại sách giáo khoa và thay đổi một số giáo trình đại học…
Sau khi vu khống, kết tội mà không chứng minh, vu cho chúng tôi là Chí Phèo, là kẻ đốt đền, là quân gian ác, chuyến đánh oan các giáo sư, ông Lạc Huấn để phần lớn bài bênh vực N84 và bênh ông nhà thơ tiến sĩ Nguyễn Sĩ Đại.Việc ông Lạc Huấn do không thể bênh vực cho ông Nguyễn Sĩ Đại đã chụp mũ chính trị, đã vu cáo chính trị chúng tôi.đành đưa bài thơ thường thường bậc trung của ông Đại viết về nông dân ra khen một cách hơi bị lạc đề.
Chúng tôi chỉ xin nhắc lại một chút: N84 xuất chiêu bằng trò vu khống, kết tội chúng tôi là viết vì đố kị, hận thù, bất mãn, toàn xúc phạm người khác, trang viết nào của TMH cũng tanh mùi tôm cá (hàng tôm hàng cá). N84 tuyên bố xanh rờn là N84 chưa hề đọc bất cứ thứ gì của Trần Mạnh Hảo. Chưa hề đọc người ta mà dám phê bình người ta viết bậy thì còn có gì để nói nữa đây?
Xin ông Lạc Huấn khỏi mất công thanh minh cho N84. Chính N84 đã nhận mình viết bậy và nhận tội trước mọi người như trong bài: “N84 có lời cùng bạn đọc” vừa post lên mạng Trần Nhương: “N84 tôi thật không ngờ các hệ lụy sau bài viết bài Bạn đọc góp lời thưa đăng trên trannhuong.com ngày 12/10/2011 khiến bác Trần Nhương, cha mẹ, các bạn đọc quan tâm nhiều phiền lòng và mất thời gian vào việc chẳng đáng ấy, tôi thực thấy có lỗi vô cùng. Để thiết thực tu thân sửa chữa lầm lỗi, làm người tử tế, kể từ nay tôi sẽ không cậy đăng bất cứ bài viết nào về chuyện này…”… “Cúi đầu kính xin được tha thứ”…
Như vậy là đã rõ mọi chuyện; chính N84 đã nhận ra tội lỗi vu khống và xúc phạm chúng tôi và “cúi đầu xin tha thứ”…Thế thì việc các ông Lạc Huấn, bà Nguyễn Thị Tị, ông Nguyễn Trọng Bình trên mạng Trần Nhương khen N84 viết đúng, viết tuyệt vời hay nên được hiểu sao đây sau khi chính N84 đã tự xác nhận mình viết bậy?
Sài Gòn ngày 17-10-2011
© T.M.H.
© Đàn Chim Việt
—————————————————-
Phụ chú:
Kính thưa bác Trần Nhương, cha mẹ, và bạn đọc
N84 tôi thật không ngờ các hệ lụy sau bài viết bài Bạn đọc góp lời thưa đăng trên trannhuong.com ngày 12/10/2011 khiến bác Trần Nhương, cha mẹ, các bạn đọc quan tâm nhiều phiền lòng và mất thời gian vào việc chẳng đáng ấy, tôi thực thấy có lỗi vô cùng. Để thiết thực tu thân sửa chữa lầm lỗi, làm người tử tế, kể từ nay tôi sẽ không cậy đăng bất cứ bài viết nào về chuyện này, trên bất kỳ báo chí, trang mạng công khai nào khác, mà sẽ chỉ độc thoại với riêng mình và các hiền nhân bạn đọc cao niên rộng lòng hỉ xả, các bạn đọc thân bằng quyến thuộc, và các bạn đọc liền anh liền chị liền bạn vô tư, công bằng trên trang blog riêng tư: http://n84toi.blogspot.com/
Trang blog n84.tôi vừa cấp kỳ ra mắt bạn đọc ngày Thứ Bảy 15 tháng Mười, năm 2011, sẽ đăng tải tất các các bài viết liên quan trên các trang mạng còn tiếp tục về đề tài này, nhưng, như đã nói n84.tôi là trang mạng độc thoại, để đảm bảo đúng pháp luật quyền riêng tư sẽ không đăng bất kỳ bài viết nào gửi tới n84.tôi. Và cũng cầu xin các trang mạng khác không tải bài viết của N84 tôi, về đề tài này, về trang mạng mình với bất kỳ mục đích gì. Tôi xin cam kết chịu mọi trách nhiệm nhân thân trước lương tâm và đạo đức, pháp luật xã hội về độc thoại của mỉnh, đặc biệt với cá nhân Nhà phê bình văn chương Trần Mạnh Hảo.
Cúi đầu kính xin được tha thứ, kính xin được hỷ xả, kính xin được yêu ghét công bằng.
N84.
————————————-
GỬI ÔNG TRÀN MẠNH HẢO
Lạc Huấn
Tôi từng nghe có người nói Trần Mạnh Hảo như một Chí Phèo. Hắn cầm roi đứng ở cổng chợ thấy ai đi qua, bất kể trẻ già, trai gái cũng quất cho vài roi. Ai cũng sợ, kiềng hắn, riêng tôi thì lại vỗ vai hắn mà xin tâm sự mấy điều:
Trước đây tôi nghe người đời ca ngợi nhà thơ Trần Mạnh Hảo giỏi giang và ngang lắm. Ông Hảo đã từng “ Hầu chuyện các giáo sư” rồi “ tả xung hữu đột” đánh cho các giáo sư tơi bời. Giới ca sỹ khi dọng ca hết thời thì lấy mắt bù tai, ăn mặc hở hang thiếu vải…. Ông Trần Mạnh Hảo thì noi gương người xưa đốt đền để nổi tiếng! Đành rằng học hàm, học vị ngày nay nặng về hữu danh vô thực. Chủ nghĩa thành phần bị thay thế chủ nghĩa bằng cấp. Nhà thơ Thạch Quỳ lo lấy giấy dầu, các tông cũng không đủ để in bằng tiến sỹ. Nói thế chứ nước ta vẫn có nhiều vị có thực tài. Trần Mạnh Hảo đập chuột thì ông đập luôn cả bình. Hầu như ông không tha cho một vị nào. Thật oan cho các bậc giáo sư thực tài, đáng kính.
Về chuyện tác giả N84?
Trần Mạnh Hảo phê N84 là không chính danh. Ông dẫn lời Khổng tử từng dạy học trò: “ Danh chính thì ngôn mới thuận, ngôn có thuận thì việc mới thành”. Phàm làm người, ai ai cũng được cha mẹ đặt cho cái tên. Mình mang tên mình đi trong đời là một niềm tự hào lớn. Tại sao ông N84 ra sân khấu chữ nghĩa (Ta ra đây có phải xưng danh không nhỉ?) này lại chỉ đeo mặt nạ, không dám xưng tên mình, là sao? Xuất chiêu giữa thanh thiên bạch nhật, ông N84 lại trùm khăn đen theo kiểu phụ nữ các nước Hồi giáo cực đoan, rồi phán rất kinh hãi đủ điều, chửi đổng đủ điều, y hệt giọng tiên chỉ…chánh tổng lý trưởng ác bá xưa chống ba tooang hươ hươ trước đình làng, ba hoa khoác lác, thì xem ra không được hay ho cho lắm… Rồi ông xảo biện phê phán không đúng lối N84. Một nhà phê bình văn học như Trần Mạnh Hảo mà không hiểu nổi quyền ghi bút danh của tác giả hay sao. Tác giả ghi bút danh: N84, N85 hay X30 … đều được tuốt. Tác giả N84 (có lẽ thuộc thế hệ 8X) gọi Trần Nhương bằng bác, xưng cháu chắc tuổi bằng con cháu chúng ta mà biết viết, biết nghĩ như thế thật đáng khích lệ và quý trọng.
Không chê được đâu nữa, Trần Mạnh Hảo bắt bẻ N84 viết sai lỗi chính tả. Chao ôi, một nhà văn hiểu biết, đi khắp đó đây như ông mà không biết đến tiếng nói của nhân dân Nghệ-Tĩnh chúng tôi ( 2 tỉnh này có trên 4 triệu dân, chưa kể con cháu họ rất đông sinh sống ở ngoài tỉnh) xưa nay họ vẫn gọi: “trọi trâu, trọi gà” thay cho “chọi trâu, chọi gà” của dân bắc hay sao? Không khéo khi vô đất Nghệ ông lại bị mọi người “ trọi trên trốôc” (gõ trên đầu) và cười cho đó ông Hảo ạ.
Về chuyện bài viết của Nguyễn Sĩ Đại?
Tôi biết ông Hảo là người có học (học chữ và kinh thánh khi 8 tuổi) và rất bạo miệng nhưng hôm nay mới được chứng kiến máu “yêng hùng” của ông. Đọc văn ông tôi buồn và thất vọng nhiều về ông. Văn là người, đọc các bài viết của ông Hảo ta biết tâm-tài của ông.
Thưa ông Trần Mạnh Hảo, cảm thụ thơ không phải ai cũng như ai, nó cũng như tính cách của mỗi con người. Chả vậy mà cha ông ta thường nói: “ Người ưa cua đồng nấu khế, kẻ ưa cá bể xào măng”. Ông chưa kịp làm một điều tra xem những đoạn thơ, những bài thơ của ông Phạm Gia Thái mà ông Nguyễn Sĩ Đại khen hay mà ông lại cho là “ thơ dở thuộc trường phái nước ốc và trường phái thơ con cóc”. Nói như vậy là chụp mũ, là qui kết, là tự mình gây mất đoàn kết và làm cho mọi người xem thường ông. Ông có lẽ chẳng sợ ai nữa thì cũng phải biết vâng lời của đức chúa trời chứ? Đó là lí do Nguyễn Sĩ Đại đưa lời của Người ra nhắc nhở ông.
Tôi cũng chẳng biết ông kém cỏi hay cố ý kẻm cỏi? Hết bắt bẻ N84 danh bất chính, lỗi chính tả, ông lại phê bình Nguyễn Sĩ Đại đủ điều. Ông Đại nói: “Tôi học hành lỗ mỗ, tâm trí tầm thường” đó là cách nói khiêm nhường của một người có học vậy mà ông lại bắt bẻ, lại suy diễn và qui kết “học vị tiến sĩ của ông Đại là học vị đi mua”. Nếu vậy thì trong bài “Nói qua về thư ngỏ của Nguyễn Sĩ Đại gửi Trần Mạnh Hảo và Trương Duy Nhất” ông đã tự nhận mình là “hèn sĩ”, nếu ông Nguyễn Sĩ Đại và mọi người tin ông là “hèn sĩ” thật thì sao? Lúc đó còn ai đọc thứ văn ngông của ông nữa.
Phần cuối thư gửi ông Đại, ông viết: “ Những động cơ phi văn học hầu như đang điều hành guồng máy nền văn học quốc doanh. Đấy là tai họa cho đất nước. Văn học chân chính đang bị xua đuổi khỏi đời sống xã hội, nếu còn những người làm thơ như ông Trần Gia Thái và người bình thơ như ông Nguyễn Sĩ Đại”. Đọc văn của ông tôi thấy ông hằn học (….) quá. Hằn học một cách quá lố! Ông làm văn chương mà không biết đến câu tục ngữ “ ăn cây nào, rào cây ấy” sao? (…….)
Tôi sinh ra giữa đồng quê, bao đời cha ông cày sâu, cuốc bẫm. So với dân thị thành, so với doanh nhân đời sống chúng tôi còn kém nhiều lần nhưng tôi luôn tự bằng lòng với cuộc sống của mình, của chế độ mình. Chế độ ấy đã làm thỏa mãn mơ ước ngàn đời của nông dân đó là: người cày có ruộng. Công cuộc xoá đói giảm nghèo của nước nhà đã được Liên hiệp quốc biết đến, ghi nhận. Chúng tôi bằng lòng vì cuộc sống của mình ngày một ấm no hơn. Dẫu biết tệ tham nhũng, tiêu cực vẫn nhiều, nhưng chúng tôi tin rằng sẽ có ngày lũ tham nhũng sẽ bị trừng trị. Mong ông Hảo hãy giúp nước, giúp dân diệt trừ lũ chuột tham nhũng ấy chứ đừng đập vỡ cả bình đi.
Tôi không bảo vệ ông Nguyễn Sĩ Đại nhưng rất cảm ơn ông. Chỉ hai bài thơ: Ba đời nông dân, Nông dân thôi cũng có giá trị hơn rất nhiều những cái hay mà ông Trần Mạnh Hảo đưa lại cho chúng tôi. Vì sao vậy, hãy xem ông ấy viết:
Ông tôi, cha tôi và tôi,
Ba đời làm lính, ba đời nông dân. (Ba đời)
Ông là người hiểu nông dân tôi hơn ai hết và thơ ông đã nói thay tình cảm, suy nghĩ của chúng tôi:
Nghĩ xa thôi lại nghĩ gần
Nước nhà tắt lửa chiến tranh là mừng.
Khi buồn giờ tráp huân chương
Khi vui xuống ruộng, lên vườn làm vui! (Ba đời nông dân)
Ông thấu hiểu cả ưu lẫn nhược của nông dân. Ông biết những hi sinh to lớn của nông dân. Ông biết những thiệt thòi mà nông dân phải chịu:
Tôi đã thấy trên chiến trường ngã xuống,
Những nông dân áo lính, máu tươi ròng.
Chết tưới đất, sống ngày cày xới đất.
Không bổng lộc nào theo đến luỹ tre xanh.
…………………………………………..
Dăm bảy tạ vài trăm nghìn một vụ,
Bữa tiệc xoàng của mấy “sếp” là xong! (Nông dân)
Thơ của Nguyễn Sĩ Đại, con ng ười ông là như thế đó.
Theo thiển nghĩ của tôi, ai hiểu mọi người, nói thay mọi người điều mọi người muốn nói đó mới là nhà thơ đích thực, Nguyễn Sĩ Đại là nhà thơ của nông dân chúng tôi.
Thưa ông Trần Mạnh Hảo. Chí Phèo một thời là con ngáo ộp của lũ trẻ, là hung thần của làng Vũ Đại. Anh Chí cũng đã từng mơ ước được làm người lương thiện. Tôi tin ông Hảo cũng thế. Chỉ có điều tôi cũng mong đảng và nhà nước ta cũng cần tự đổi mới, tạo ra môi trường lành mạnh…(….)
Lạc Huấn
Lachuan75@yahoo.com
( Đừng nghe những gì Lạc Huấn nói, nhìn kỷ những gì Lạc Huấn làm).
Cam on cac bai viet cua ong Tran Manh Hao. Toi xin thay mat cac con cua toi ngo loi tri an ong. Toi xin phep duoc chia xe voi nhung kho khan ma ong gap phai trong cong cuoc xay dung nen van hoc va giao duc cua Viet Nam.Toi nghi cong dong Viet Nam o hai ngoai deu dong tinh voi y kien cua ong. Rat cam on ong.
- Theo bác Hảo :”diễn đàn Trần Nhương vốn lịch lãm, văn minh này?” – Mà sao lại có đủ thứ thượng vàng hạ cám như kiểu bài của LH ?