WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Tôn giáo và cái ách cộng sản [5]

Hậu qủa của sách lược Vô Tôn Giáo

Hẳn nhiên là không cần phải chờ cho đến khi cộng sản bị tiêu diệt, người ta mới khám ra những hậu qủa khốc hại của thuyết vô thần (vô tôn giáo), một trong ba lý thuyết căn bản của chủ nghĩa duy vật biện chứng. Nhưng ngay khi chúng còn sống đây, mọi người đều đã nhìn  thấy tận mắt những hậu qủa của sách lược vô tôn giáo do Hồ chí Minh và tập đoàn cs VN áp đặt lên xã hội Việt Nam. Chỉ sau 60 năm cầm quyền, nó đã phá hủy hầu hết các gía trị luân lý, đạo đức của đời sống và gây phương hại trực tiếp đến tất cả mọi sinh hoạt trong xã hội từ văn hóa, tôn giáo đến bản sắc dân tộc. Có thể nói, không còn một góc cạnh nhỏ nào trong các sinh hoạt chung hay riêng mà không bị sách lược vô tôn giáo này kềm tỏa. Nó kềm toả đời sống thuần lương của con người và xã hội bằng bốn chữ xem ra khá đơn giản là: “gian trá, chia rẽ”.

1. Gian dối: Một định chế cơ bản của xã hội cộng sản?

Có một sự thật rất thật mà không ai có thể chối cãi được là: Khi con người không còn được hướng dẫn để đặt niềm tin vào sự hoàn thiện (hoàn hảo và toàn thiện) của tôn giáo và thần linh, tội ác và gian dối lập tức xuất hiện. Nó xuất hiện và xã hội nào cưu mang nó, không bao giờ có cuộc sống trong an bình.

Điều này đúng hay sai? Liệu các xã hội cộng sản, trong đó có đảng và nhà nước Việt cộng theo chủ thuyết vô tôn giáo. Coi tôn giáo như là “thuốc phiện ru ngủ nhân dân” cần triệt hạ, hơn là một hướng đi đích thực cần thiết giúp con người tìm đến Chân Thiện Mỹ, có là một minh chừng cụ thể cho khái niệm trên hay không?

Như tôi đã có dịp viết ở phần trước: Ý niệm về Tôn Giáo là một ý niệm khởi nguyên về thiện ác, nó xuất hiện ngay từ khi có con người. Ý niệm này  phát sinh một cách tự nhiên, rồi được hệ thống hóa, biến thành lề luật sống (như đạo Ông Bà, thờ cúng Tổ Tiên ở Việt Nam). Hoặc là từ lề luật, biến thành sự ràng buộc êm ái tôn trọng nhau. Cả hai đều quy về một mục đích duy nhất là bảo vệ Công Lý, Sự Thật  để giải thoát con ngưòi khỏi những gian trá, tội lỗi. Thúc đẩy con người làm lành lánh dữ. Nhắm đưa con ngưòi tới đích Chân Thiện Mỷ, và hướng tới cuộc sống an vui và hạnh phúc.

Từ điểm nhìn này, với cá nhân, tôn Giáo chính là niềm tin là chỗ nương tựa để cho mọi người tìm về cuộc sống trong an bình, thanh thản. Đối với xã hội, Tôn Giáo không những chỉ là nơi nương tựa. Nhưng còn là một nền tảng vững chắc, trên đó, con người xây dựng thêm những trật tự để mưu cầu cho cuộc sống của tập thể được tôn trọng, được an bình và thịnh vượng.

Theo đó, một tổ chức xã hội, dù là xã hội dân sự, quân sự, độc tài chuyên chế hay phong kiến độc ác với tất cả mọi thứ luật lệ đáng kinh hãi nhất cũng không bao giờ có khả năng đem lại đời sống an toàn, yên vui cho con người, cho xã hội,  nếu như ý niệm về tôn giaó, về sự Thiện, Ác, về Công Bằng, về sự thưởng phạt của tâm linh không ăn sâu, bám chặt và làm chủ trong lòng người. Bằng chứng là vào thời thượng cổ, Âu hay Á cũng thế, khi tôn giáo chưa là giường mối của cuộc sống, con người sống như hoang dã, tàn bạo với nhau hơn xã hội tiến bộ hôm nay.

Trong khi đó, thuyết duy vật biện chứng của Marx  ra đời vào giữa thế kỷ 19 là lúc con người đã đạt đến nhiều tiến bộ và nhân bản, được đem vào áp dụng từ khoảng đầu thế kỷ 20, lại chủ trương triệt hạ tôn giáo, hóa giải ý niệm đạo đức và đẩy con người vào cuộc sống bạo lực bằng một cuộc tuyên truyền vĩ đại: “Tôn Giáo  là thuốc phiện của nhân dân”.  Với cuộc tuyên truyền này, có thể nói, Hồ chí Minh và tập đoàn cộng sản đã lật ngược mọi giá trị luân lý, đạo đức của xã hội Việt Nam đã tích lũy từ ngàn năm trước, và coi cuộc sống đạo hạnh của tôn giáo như liều thuốc phiện ru ngủ nhân dân, cần phải triệt hạ. Kết qủa của cuộc tuyên truyền là nhà nước Việt cộng đập phá các cơ sở thờ phượng như chùa chiền, nhà thờ, đền miếu. Kế đến, mở cuộc đấu tố giêt người trên quy mô rộng lớn vào những năm 1955-1956 theo khẩu hiệu: “Trí phú địa hào, đào tận gốc, trốc tận rễ”. Kết qủa, cuộc đấu tố này đã đẩy người dân Việt trở lại thời hoang dã, hoàn toàn bị trắng tay về cả mặt tinh thần lẫn vật chất.

a- Đời sống vật chất.

Trước hết, Hồ Chí Minh và tập đoàn Việt cộng khoác lên cổ người dân cái danh nghĩa làm chủ đất nước. Sau đó, hô hào, vận động những người làm chủ đất nước lao đầu vào một cuộc đấu tố qủy hãi thần kinh để lấy lại ruộng đất cho nhân dân.  Kết qủa, sau cuộc  “đào tận gốc, trốc tận rễ” trí phú địa hào. Toàn bộ tài sản của đất nước và của những  người bị đấu tố kia lọt vào tay đảng và nhà nước Việt cộng.  Những người chủ nhân của đất nước là những công nhân, những thợ cày, tay trắng hoàn trắng tay, phải sống nhờ, sống như kẻ nô lệ ngay trên chính mảnh đất nhiều đời của mình.

Lúc trước, người nông dân chẳng thoát cảnh lao động cực nhọc, nhưng họ và con cái họ còn có được bát cơm no và có những giây phút quây quần bên nhau  sống hạnh phúc.  Nay, việc lao động còn cay cực gấp nhiều lần hơn xưa. Đã thế, cơm gạo không đủ. Gia đình thật khó mà có được bữa cơm no. Nói chi đến những ngày hội ngày lễ, ngày tết để có niềm vui ngập lòng. Thay vao đó là những đôi mắt trắng. Riêng các xã viên trong các tổ sản xuất, trong nhà máy hay hợp tác xã tại nông thôn. Họ học thêm được món nghề mới của xã hội chủ nghĩa. Muốn có thêm một bữa cơm no, gạo trắng thì chỉ còn một cách duy nhất: Ăn trộm!

b. Đời sống tinh thần.

Bấy nhiêu gian truân về thể chất hình như cũng chưa thỏa để đày đoạ con người Việt Nam. Sau  mùa đấu tố, người dân mới bàng hoàng để biết rằng, thật khó có thể gột rửa được cái “thành tích” đã tham gia vào những cuộc giết ngưòi và giết chết tình nghĩa xóm thôn. Họ phải mang vạ vì, chính bản thân họ, không phải một lần mà  đã nhiều lần tham gia, giơ tay lên, trực tiếp đấu tố lấy đi sự sống của đồng loại.

Người dân Việt Nam vốn dĩ không phải là người gian ác, nhưng đã vô tình trở thành những công cụ đắc lực giúp Việt cộng giết chết nền luân lý đạo đức của xã hội Việt Nam! Nghĩa là, người dân Việt Nam đã rơi tỏm vào trong một cái âm mưu gian dối và thâm độc của nhà nước VN. Chúng đẩy ngưòi dân Việt Nam vào con đường giết đồng loại, tự mình hủy diệt nền luân thường đạo lý của xã hội. Tự mình hủy diệt toàn bộ niềm vui và hạnh phúc của mính và con cái mình mà không ai hay biết. Họ cứ tưởng tham gia đấu tố là cải tạo xã hội. Ai ngờ, nó lừa mình giết mình! Khi tỉnh ngộ, mọi chuyện đã lỡ. Tuy thế, cái trắng tay về vật chất không đáng sợ. Nhưng việc trắng tay về mặt tinh thần khi nền luân thưòng đạo lý bị đào tận gốc trốc tận rễ mới là điều đáng sợ hãi.

Ai cũng biết, người Việt Nam từ rất xa xưa, dù ở thành thị hay nông thôn, đều là những ngưòi trọng đạo nghĩa. Hơn thế, tinh thần tôn gíáo hầu như được biểu lộ ở mọi nơi mọi chốn hay trong mọi câu chuyện. Ai cũng biết, chẳng có một làng mạc, đường xá nào mà không có các nhà thờ, đình chùa, miếu thần hoàng, miếu thờ cô hồn. Những nơi này thưòng nghi ngút hương khói trong  các ngày lễ, ngày tết, ngày rằm mỗi tháng.

Song song với tinh thần trọng đạo ấy, người dân Việt còn được đánh gía là một sắc dân hiền hòa, đạo hạnh, hiếu khách, thật thà, chất phác, cần cù, chịu đựng nhưng rất cầu tiến. Hay giúp đỡ đùm bọc lẫn nhau và sống theo tinh thần đại gia đình. Đặc biệt là ở các vùng thôn quê, tinh thần này biểu lộ rất rõ ràng. Đây là một gia tài vô giá của dân tộc, vì chính tinh thần gắn bó tương trợ này đã là một chất xúc tác mạnh mẽ nhất để ngừơi Việt Nam gắn kết với nhau thành một khối đồng nhất trong những công cuộc bảo vệ xóm thôn. Rồi đến việc kháng chiến, bảo vệ nền độc lập của đất nước trong mấy ngàn năm qua. Từ đó, tạo nên những chiến công oanh liệt cho đất nước.  

Dĩ nhiên, Hồ Chí Minh và tập đoàn cộng sản, hiểu rất rõ tinh thần này của dân tộc Việt Nam. Hơn thế, chúng tự biết: Nếu muốn tồn tại, dù chỉ là trong một giai đoạn ngắn, cộng sản không có một chọn lựa nào khác ngoài việc phải “đào tận gôc, trốc tận  rễ” cái tinh thần tương thân tương ái của người dân Việt Nam ngay sau khi họ nhờ sức mạnh của nhân dân mà cướp được công quyền. Và bài tính này đã được tập đoàn Việt Nam cộng sản thực hiện cấp bách và triệt để vào những năm 1955-56. Đến nay nó vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Nó chỉ biến thể cách đấu tố mà thôi.

Như thế, dưói một góc nhìn khác, cuộc đấu tố “đào tận gốc, trốc tận rễ” không dừng lại sau cái chết của 172.000 người và cũng không dừng lại khi nó đẩy người dân vào cuộc sống bần cùng. Nhưng chính cái chết muộn của nền phong hóa, của luân thưòng đạo lý sau mùa đấu tố theo chủ trương vô tôn giáo mới là cái chết khủng khiếp trong lịch sử của dân tộc. Bởi vì, dưới  guồng máy cai trị của cộng sản, Nhân Lễ Nghĩa Trí Tín không còn là điểm tựa sống cho dân tộc. Thay vào đó, bản ác vô đạo của Hồ chí Minh được đề cao như gương mẫu. Kế đến, tình nghĩa của đồng bào sau lũy tre xanh đã hoàn toàn bị phá sản bởi những nhát dao đấu tố và những cánh tay giơ lên. Từ đó, người dân trở nên bạc nhược, ích kỷ và nhà nước thì hãnh diện về cái thành tích cải tạo xã hội  theo sách lược vô tôn giáo của họ.   

Bằng chứng là theo báo cáo về tình hình tôn giáo  năm 2005, được ghi lại vào năm 2007 như sau:“Thực trạng tín đồ các tôn giáo: Đến năm 2007, tổng tín đồ các tôn giáo ở Việt Nam là 23 triệu (dân số là khoảng 87 triệu). Trong đó: Phật giáo gần 10 triệu; Công giáo 5,9 triệu; Tin Lành gần 1 triệu; Hồi giáo 67 nghìn; Cao Đài 3,2 triệu; Phật giáo Hòa Hảo khoảng 1,4 triệu; Tịnh độ cư­ sĩ Phật Hội 1,4 triệu; Tứ Ân Hiếu Nghĩa 78 nghìn, Ngũ Chi Minh Chân Đạo 10 nghìn. Từ năm 2005 đến năm 2007 tín đồ tăng 2 triệu ng­ười…” pgs.ts nguyễn đức Lữ.  

Với con số thống kê này, số ngưòi Việt Nam không có đạo lên  đến gần 3/4 trên tổng số dân, là một điều hoàn toàn trái ngược với các con số thống kê trước kia. Đặc biệt là Đạo Ông Bà, thờ cúng tổ tiên chiếm đa phần trong dân số, nay đã bị nhà nước loại ra khỏi bản thống kê này. Đạo Lão, đạo Khổng cũng không  được nhắc tời nữa. Trong khi đó có những tổ chức, tôi nghĩ thế, như Tứ Ân Hiều Nghĩa, Ngũ Chi Minh Chân Đạo, với thành phần nhân sự qúa ít ỏi lại được coi là một tôn giáo!

Tại sao cộng sản muốn loại Đạo Ông Bà, thờ cúng Tổ Tiên ra khỏi danh sách của các Tôn giáo, và coi  những tổ chức kia thành một tôn giáo? Có hai cách giải thích:

a.      Một là Đạo thờ thần, thờ cúng tổ tiên không có hệ thống giáo lý và tổ chức quy mô lớn. Đơn vị Đạo thường là gia đình và dòng tộc, truyền đời một nền giáo lý căn bản cho nhau là ăn ngay ở lành, làm thiện lánh  ác để được phúc . Bởi vì đất trời, phúc lộc là của thần linh ban phát cho người. Nhưng từ mùa đấu tố, đơn vị gia đình đã bị phá hủy, tình xóm thôn, đại gia đình đã bị trốc tận gốc. Sách lược vô tôn giáo đã ảnh hưởng nặng nề đến lối sống của người dân. Tuy người dân không bỏ việc thờ cúng ông bà, vẫn hương khói trong những ngày giỗ chạp. Nhưng đa phần vì sợ Việt cộng làm khó dễ nên đã khai chữ Không trong bản lý lịch trong mục Tôn giáo. Theo đó, nhà nưóc có con số thống kê trên chăng?

b. Hai là cs Việt tự ý cho mình có năng lực trên cả thần quyền nên nhà nước tự y` xóa  sổ Đạo Ông Bà ra khỏi danh sách các Tôn Giáo?

Cách nào thì cs Việt cũng chứng tỏ được khả năng tiêu diệt sự đạo hạnh của tôn giáo. Bởi vì, tuyệt đại đa số dân ta trước kia đều là ngưòi có đạo. Nay sau 60 năm cầm quyền, nhà nưóc đã làm cho số những người tin vào sự hoàn thiện, thánh đức của tôn giáo để hướng tớí Chân Thiện Mỹ và đời sống an bình chỉ còn hơn ¼ dân số. Đây là con số đáng lo ngại, nhưng lại được coi là sự thành công vượt  bực của cuộc tuyên truyền vĩ đại: “Tôn giáo là thuốc phiện để ru ngủ nhân dân”! Nhưng bằng cách nào, cộng sản có thể đạt những con số trong bảng thống kê trên?

Theo tài liệu trong  bộ “Lịch sử kinh tế Việt Nam từ 1945-2000”, do viện kinh tế Việt Nam xuất bản thì cuộc đấu tố đẫm máu trong các năm 1955-1956 do cộng sản phát động đã có 172.008 nạn nhân.

Ở đây có một điểm cần lưu ý theo bộ sách là: Cuộc cải cách được thực hiện tại 3.563 xã với mười triệu dân và tỷ lệ quy vào thành phần được ấn định trước cuộc đấu tố là 5,68% trên tổng số dân (trang 85, tập II). Nhưng tỷ lệ này được các cai đội cải cách ruộng đất thi hành một cách máy móc, các xã cố “truy bức để đôn tỷ lệ địa chủ lên 5% như một qui định bắt buộc” (trang 86, Tập II). Đó là lý do có nhiều xã vượt chỉ tiêu đề ra.

Như thế, nếu những điều cuốn sách này viết ra là có thật, thì sự khả tín vào những con số nạn nhân cũng không có nhiều, nếu như không muốn nói là đầy gian dối và mờ ám. Bởi lẽ, nếu tính theo tỷ lệ 5% trên 10 triệu dân đã được quy định để cho các xã phải thi hành thì số nạn nhân trên toàn miền bắc phải là trên 500.000 người chứ không phải là con số 172.008 người như bộ sách này viết. Theo đó, con số 172.008 này phải được hiểu là những ngưòi đã bị giết chết chứ không phải chỉ là nạn nhân. Vì Nạn nhân có nhiều nghĩa, bị tù, bị giam, bị đưa đi lao động, bị  giết cũng đều được coi là nạn nhân.

Về thành phần của con số 172.008 nạn nhân này, bảng thống kê ghi như sau:

Địa chủ cường hào gian ác: 26.453 người, trong đó 20.493 người bị oan (77,4%).

Địa chủ thường: 82.777 người, trong đó 51.480 người bị oan (62%).

Địa chủ kháng chiến: 586 người, trong đó 290 bị oan (49%).

Phú nông: 62.192 người, trong đó 51.003 người bị oan (82%).

Tổng cộng: 172.008 nạn nhân, trong đó 123.266 người bị oan: 71,66%.

Nếu đã bị kết là địa chủ ác gian, thì làm gì có chuyện oan đến 77.4%, cùng lắm là có năm ba người bị bắt và bị kết án lầm là gian ác thôi chứ? Rồi địa chủ thường, nói lên tính cách bình thường trong công cuộc làm ăn cần cù, có thể họ cũng  là ân nhân của dân làng. Tại sao cũng bị giết và lại cũng có giết oan đến 65%. Chữ giết oan ở đây được hiểu thế nào? Đến địa chủ kháng chiến cũng là vấn đề. Không có địa chủ kháng chiến lấy tiền đâu, gạo thóc đâu nuôi quân kháng chiến. Họ bị giết, mà tại sao không phải là 100% bị oan mà chỉ có 49% là bị oan, lại là tỷ lệ bị oan ít nhất! Rồi đến phú nông? Thế nào là phú nông? Nhà có con trâu cái cày được gọi là phú nông chăng? Người có chút tiền của bị giết là đúng tội chăng?

Đây là những câu hỏi không bao giờ cộng sản có thể trả lời được ngoại trừ  một câu trả lời duy nhất. CS muốn tiêu diệt nền đạo lý cơ bản của dân tộc Việt Nam bằng cách giết ngưòi, tạo ra sự sợ hãi cho dân để nắm quyền lực. Ở đây, tuy bộ sách không nói đến số luợt người tham gia vào  những cuộc đấu tố. Nhưng hẳn nhiên là họ không tham gia một lần, ít ra mỗi ngưòi phải tham gia  5, 7 lần.Trong những lần ấy có rất nhiều cảnh con đấu cha mẹ. Vợ đấu chồng, anh em đấu nhau. Hàng xóm láng giềng thì mạnh ai nấy xăn tay áo lên mà hằn học trả thù lẫn nhau vì thân nhân của mình đã bị đấu! Như thế số lượt người tham gia đấu tố đòi giết người sẽ lên đến khoảng 50 triệu lượt ngưòi. Một con số thừa sức để giết chết tất cả mọi thứ tình nghĩa của gia đình, của láng xóm, của đồng bào đã từng bao bọc với nhau cả nghìn nghìn năm trước.

Một khi tình cha con, láng giềng, thân tộc, thày trò, đều bị cộng sản đánh bật gốc rễ, nơi những người còn sống chỉ còn là một hoang mang tột cùng. Ở bất cứ nơi đâu, qua ánh mắt, lời nói đều để lại những dấu ấn đậm nét của một đời sống bất an, nơm nớp lo sợ một thứ như tai họa nào đó bất chợt sẽ đổ xuống. Tinh thần luôn luôn bị khủng bố. Thần kinh lúc nào cũng bị dồn nén căng thẳng. Kết qủa, chỉ còn một cách duy nhất có thể làm cho hệ thần kinh não bộ vơi bớt đi những căng thẳng là nói dối. Chúng nói sao thì mình nói như thế. Dù rằng nói để lừa chính mình.

Sau nói dối là gian dối. Gian dối hết tầng này đến lớp khác. Nó trở thành một căn tính của  xã hội. Nay trở thành một định chế cơ bản của xã hội chủ nghĩa. Nó chính là chủ thể của mọi sinh hoạt ở mọi nơi, mọi chốn, trong mọi cấp  bộ của đảng và nhà nước VN rồi lan truyền vào xã hội mà khởi đầu là chữ sợ hãi. Sự sợ hãi bắt nguồn từ những vụ đấu tố dã man trong thời 55-56. Hoặc sau những cuộc bắt bớ và giết người mờ ám của những bàn tay bạo tàn cộng sản. Điều này đúng hay sai? Chuyện kể rằng:

Buổi sáng sau đêm đấu tố, mặt trời vẫn lên, nắng gắt từ sớm. Đôi mắt của dân làng từ người gìa đến đứa trẻ đều bàng hoàng sợ hãi như vừa tỉnh giấc sau cơn ác mộng. Nhiều người chưa dám tin đó là chuyện thật, dù chính họ đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần: Gỉa thế nào được mà gỉa! Nhớ đêm trước, trời tối như mực, dưới ánh sáng chập chờn của mấy ngọn đuốc, người chẳng nhìn rõ mặt ngưòi, chỉ có những lời hò hét và những cánh tay thúc nhau vung lên cao theo con dao mã tấu của đội và tấm hình khổ lớn của “bác” đang mỉm cười.

Vậy là mười mấy ngưòi bị ghép vào tội địa chủ, phải chết chém. Cánh tay đảng viên mạnh lắm. Những đôi chân người đi dự đấu tố run lên, Có người vội bịt chặt lấy mặt. Chém xong, có tiếng hô lớn: Thôi giải tán! Đám đông vội rút lui khỏi cánh đồng. Không một câu chuyện, cũng không có tiếng khóc, cũng không có tiếng chó sủa. Thỉnh thoảng có những cái bấm tay như bảo nhau yên lặng. Về đến nhà, lên giường, ngưòi vẫn run bần bật. Ánh đèn tắt. Dân làng như chết hẳn.

Sáng hôm sau. Nắng lên. Những vệt máu đã đông, đen, đặc quánh bên xác chết trong hiện trường. Lạ, giữa đồng, tưởng rằng  ruồi bu kiến đậu kiếm ăn. Có đấy, nhưng không nhiều.

Nằm nhô lên khỏi mặt đất còn vài cái xác không có thân nhân. Bên cạnh đó, nơi tụm năm, nơi túm ba những ngưòi thân phủ phục xuống bên cái xác đầu đã được ghép lại với thân. Xác nằm ngửa mặt lên đón nắng. Giận trời hay hận đất? Giữa  hiện trưòng vẫn còn mấy tấm hình lớn khổ của Hồ chí Minh. Cái thì cắm dính trên cọc, cái thì đổ xuống. Có một đứa trẻ, có lẽ là con nhà cách mạng, tuổi lên năm, lên sáu. Trên người mặc mỗi cái áo cộc, không có quần, để lòi cả dái ra. Nó vác một cái lá cờ đỏ lớn hơn ngưòi. Đi quanh ảnh bác.

-  Lạy ông nông dân. Lạy ông đội, cho chúng con mang xác của bố con về chôn cất.

-  Cứ để đấy cho nó biết tội của nó.

-  Xin…

-   Xin vói xỏ gì…

Những ánh mắt thất thần, nhìn sợ hãi, uất hận sau lớp tóc rối bù che trước mặt. Vội đứng lên, riu riú ra khỏi hiện trường. Có ai tìm được tình nghĩa xóm thôn còn lại sau cuộc đấu tố này?

Và đây là câu chuyện tiếp nối của 60 năm sau: Vào chiều ngày 21-9-2001, khi viết bài báo này, tôi vào trang mạng VNExpress.net. Khi mở trang pháp luật ra, tôi rùng mình hoảng sợ. Bởi vì trong đó có 14 bản tin được giới thiệu trong mục Pháp Luật thì có đến 9 bản tin liên quan đến án mạng chết người như:

1. Nguyễn văn Luyện, (kẻ giết ba ngưòi)  ở tiệm vàng không tỏ ý hối bận.

2. Kẻ giết dì vợ thoát án tử hình vì còn vị thành niên.

3. Tử hình đứa con sát hại cha.

4. Nghi án người đàn ông bị nhân tình đâm chết.

5 Kẻ trộm chó hại chết bảo vệ.

6. Sừ tù người tông xe giết chết vợ,(vợ đòi ly dị).

7. Dấu hiệu vụ án mạng xác không đầu trôi sông.

8. Một người chết sau hỗn chiến trong quán bar.

9. Cô giáo vô ý làm chết bé trai 6 tuổi

Đây là kết qủa phải đến trong một xã hội mà chính nhà cầm quyến đã chủ trương đào tận gốc, tróc tận rễ luân thường đạo lý của xã hội và thay vào đó là nền văn hóa vô đạo (vô gia đình và vô tôn giáo) của chủ nghĩa duy vật.  Theo đó, khi con người không còn được hướng dẫn để đặt niềm tin vào công lý, thần linh, vào sự hoàn thiện (hoàn hảo và toàn thiện) của tôn giáo. Tội ác và gian dối lập tức xuất hiện. Đó sẽ là cái chết khủng khiếp nhất của lịch sử. Nói cách khác, khi một xã hội chủ trương tiêu diệt nền luân lý và đạo đức của tôn giáo thì chính xã hội ấy đã đẩy con ngưòi vào cuộc sống  bạo động, chết chóc. Nó sẽ không bao giờ mang bình an đến cho cuộc sống của con người.

Phần 2: Chia rẽ, nguyên tắc chỉ đường của cộng sản?

© Bảo Giang

© Đàn Chim Việt

 

 

5 Phản hồi cho “Tôn giáo và cái ách cộng sản [5]”

  1. Thanh says:

    Theo ý tôi phải dấy lên phong trào yêu cầu các lãnh đạo CS hiện nay trả lòi hoạc nhận định hay ít nhất phải có ý kiến về Cải Cách Ruong Đất. Cần phải truy tói cùng trách nhiệm của CSVN trong việc phá võ nền tảng đạo đúc của dân tọc Viet Nam. Cần phải phổ biến rộng rãi nhũng bài nhu CCRĐ, Nhân Van Giai Phẩm, Cuoc thảm sát Tết Mậu Thân…Một việc cụ thể cần làm ngay là khi con cháu chung ta, nhất là các cháu còn học o bậc tiểu học, mỗi khi nhác đến “Bác Hồ” chung ta phải nói ngay vói chúng là HCM là tên giết nguoi, nói dối. Ít nhất cũng gieo vào đầu óc chúng mối nghi ngo để sau này chung sẽ tìm hiểu su thật và không bị lùa dối

  2. Lương says:

    Giáo Đập Bể Lư HƯƠNG
    Lương Phá Nát Nhà CHUNG
    Quyết Mài MÁC Dũa GƯƠM
    Giáo Đau LÒNG Thánh GIÁ
    Mác Chuột CHẠY Cùng ĐƯỜNG
    Trước Đại HỌA Bắc PHƯƠNG
    Giáo MÁC Lương Tắc TỬ
    Thôi thì vin lấy Tình THƯƠNG
    A men mặc Thiếp Khói hương Mặc CHÀNG

  3. khaymouk says:

    hanh phuc con nguoi khong phai chi la com gao ,xa hoi vietnam da danh mat niem tin va su hoan thien cua Tam linh,xa hoi vietnam da chap nhan doi song vat chat ham me huong thu de cho dao duc thoai hoa ,Toi pham ngay cang nhieu, hay de tat ca ton giao duoc tu do phat trien vi Ton giao se cay mam dao duc cho con nguoi con nguoi co niem tin thi con nguoi co long vi tha hon lam cho xa hoi hai hoa hon cuoc song moi duoc an binh,con neu khong thi (ac se thang thien) lam cho dao duc con nguoi thoai hoa lam cho xa hoi xao tron va con nguoi se khong co hanh phuc.

  4. vk says:

    Sao tôi thấy BT Đà Nẵng Nguyễn bá Thanh coi thầy bói tại HONGKONG …. về Đà Nẵng lấy tiền thu hồi đất của nhân dân lập chùa LINH ỨNG tại khu du lịch Bà Nà … và xây chùa cũng tên LINH ỨNG ở bán đảo Sơn Trà Đà Nẵng vừa đễ giảm bớt tội lỗi đã gây ra với nhân dân ,nhất là nhân dân CỒN DẦU – HÒA XUÂN – ĐN …và cũng vừa kinh doanh tôn giáo lấy tiền công đức của khách thập phương ……nghe nói Bá Thanh sắp đến xây tiếp một ngôi chùa LINH ỨNG nơi làng Vân ( làng cùi ) dưới vịnh ĐN phía đông nam chân đèo HẢI VÂN – ĐN ..Nguyễn bá Thanh đã giải tỏa làng cùi đi nơi khác …đễ làm khu du lịch nhằm trục lợi …Còn với ngôi chùa LINH ỨNG có sẵn tại Ngũ Hành Sơn thành 4 chùa linh ứng .*** các bạn hãy vào Google….gõ ( PHỎNG VẤN NGUYỄN BÁ THANH ) là nghe đạo đức của Thanh có thừa chứ không thiếu …nên phải đi tu bất đắc dĩ ……Còn vợ con quan chức cs cộm cán ngày rằm mồng một các tháng đầu năm âm lịch hay đi cúng đền Bà chúa Kho .Động Hương Tích ,chuà Hương …đi xin lộc các đền đài linh thiên nhất và cũng tham gia gây mất trật tự việc rước ấn ĐỀN TRẦN các năm vừa qua dùng xe công vụ dài hàng cây số …phải chăng cộng sản vô thần ngày nay đã dần biến tướng . Vợ con các quan chức Tham nhũng đễ thăng quan tiến chức còn hơn cả dân thường đễ hưởng bỗng lộc và thăng tiến …Nhưng ban TTVHTUW đảng cs thì ngày đêm ra rã tuyên truyền ” học tập và làm theo tấm gương đạo đức HCM ” cái đạo đức của HCM nằm ở đâu mà học !?

  5. Bảo Giang says:

    Lỗi đánh máy:

    Tr1ich: “:Và đây là câu chuyện tiếp nối của 60 năm sau: Vào chiều ngày 21-9-2001, khi viết bài báo này, tôi vào trang mạng VNExpress.net.”,,,

    Tôn xin sửa lại cho đúng: Vào chiều ngày 21-9- 2011, ( thay vì 21-9-2001). Qúy bạn có thể vào trang mạng này, mục phap luật, tìm ngày 21-9-2011 để kiểm chứng bản tin.

    Xin chân thành cáo lỗi cùng bạn đọc vì sự việc đánh sai con số 2001 này.

    Đa tạ
    Bảo Giang

Leave a Reply to Bảo Giang