WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Đánh đĩ chính trị

 

Trước hết, cần mở rộng khái niệm đĩ. Không phải cứ bán trôn nuôi miệng mới gọi là đĩ. Phàm những ai bán danh dự để kiếm tiền đều có thể gọi là đĩ cả.

Đĩ theo quan niệm hẹp tạm gọi là đĩ tình. Còn theo khái niệm mở rộng thì có đĩ buôn người, đĩ môi giới (hối lộ, chạy chọt), đĩ báo chí … Có loại đĩ hiến thân không trực tiếp lấy tiền mà là để tiến thân do khát quyền lực (loại này mới kinh) người ta thường gọi là đĩ cao cấp.

Tóm lại có nhiều loại đĩ lắm. Trong đó, loại đĩ dễ kiếm tiền nhất là đĩ chính trị. Loại đĩ này hơn hẳn những loại đĩ khác là không những kiếm bộn tiền mà còn có cả danh vọng nữa.

Vào Đảng CSVN (sau đây gọi tắt là Đảng) là để hy sinh cho lý tưởng cộng sản, phụng sự Tổ quốc, phụng sự nhân dân, đó là những đảng viên chân chính, mặc dù tôi chẳng thích phấn đấu cho cái gọi là “lý tưởng cộng sản”. Tuy vậy, tôi vẫn cứ kính trọng thành phần đảng viên này dù không biết họ là ai, ở đâu, có hay không có.

Nhưng vào Đảng với mục đích để thăng quan tiến chức, bóc lột nhân dân, vơ vét cho bản thân, gia đình và họ hàng được nhiều chứ không phải như những gì họ tuyên thệ khi vào Đảng thì gọi là đĩ chính trị.

Dưới đây, tôi không dám nói đến những đảng viên chân chính mà chỉ nói đến đĩ chính trị thôi.

Một dạng điếm, dưới con mắt của Babui

So với đĩ tình thì đĩ chính trị nguy hiểm hơn rất nhiều. Người ta cứ hay nói đến chuyện chân dài với các đại gia. Xét cho cùng thì đám chân dài chỉ vi phạm về đạo đức, về thuần phong mỹ tục thôi. Việc họ làm chẳng chết ai, chẳng ảnh hưởng đến bố con thằng nào. Của họ thì họ cho hay đổi chứ có phải của chính quyền đâu.

Nhưng đĩ chính trị thì có sức tàn phá ghê gớm. Nó làm khánh kiệt ngân sách quốc gia vì tham nhũng; tàn phá đất nước; phá hoại giá trị văn hóa, tinh thần của nòi giống; làm băng hoại đạo đức xã hội; làm suy giảm lòng tin của dân chúng đối với chế độ. Tóm lại, nó làm suy yếu đất nước và có thể dẫn đến mất nước bất cứ lúc nào.

Cứ bảo vào Đảng là để hy sinh, khổ trước nhân dân, sướng sau nhân dân nhưng hãy để ý mà xem, thông thường ai cứ vào Đảng là được đề bạt nhanh, tỉ lệ thuận với số tiền kiếm được. Hy sinh gì.

Vậy trong số 3,6 triệu đảng viên, bao nhiêu phần trăm đảng viên vì lý tưởng cộng sản, bao nhiêu vì động cơ vị kỷ. Điều này mọi người đều có thể đoán được. Nếu có một cái máy thẩm định được chính xác thì kết quả hẳn sẽ cho một con số kinh ngạc.

Có đảng viên cộng sản nào dám trả lời thật những câu hỏi sau:

Đồng chí có tin vào chủ nghĩa Mác – Lê Nin không?

Đồng chí có phấn đấu cho lý tưởng cộng sản không?

Đồng chí vào Đảng có phải để hy sinh nhiều hơn quần chúng, sướng sau quần chúng không?

Vân vân …

Tôi đoán có 99% nói dối. Nếu còn 1% nói thật, tức là bằng 1% x 3600000 = 36000 (ba mươi sáu nghìn đảng viên) cũng là đã quá nhiều. Điều đó đồng nghĩa với việc loại ra một lúc 36 nghìn đảng viên vì Đảng đâu chấp nhận những đảng viên không có lý tưởng cộng sản.  Không có lý tưởng cộng sản thì sao gọi là đảng viên cộng sản.

Vào đảng CSVN không khó mà cũng chẳng dễ.

Không khó là Đảng không kén chọn văn hóa, đại học cũng được, lớp mấy cũng xong. Chỉ cần cứ im im làm việc, chăm chỉ tham gia các phong trào, đừng bày tỏ thái độ gì. Lâu thì vài năm, mau thì một năm, tự dưng người ta cho đi học một buổi rồi bảo viết đơn, thế là vào.

Chẳng dễ tức là khó. Nhất là đối với mấy anh gọi là có học như có bằng đại học là dễ bị soi nhất. Anh nào có chí thì cũng trầy trật lắm mới đạt được nguyện vọng. Họ thường có tật như hay nói thẳng, nhiều lúc mải chuyên môn, không có thời gian hút thuốc lào, tán chuyện vặt thì bị coi là không quần chúng. Cánh này lại ưa sạch sẽ, hay tắm gội, quần áo lúc nào cũng phẳng phiu, đó là nhiễm phong cách tiểu tư sản.

Chả thế mà cơ quan tôi trước đây cứ thấy năm nay kết nạp một cô nhà bếp, năm sau kết nạp một cậu lái xe hay bảo vệ. Không kết nạp thì không đạt chỉ tiêu còn mấy cậu kỹ sư cứ đợi hết đợt nọ đến đợt kia. Thỉnh thoảng tổ chức lại cho anh ta đi học lớp đối tượng do ông bí thư trình độ 4/10 giảng về đường lối của Đảng, về chủ nghĩa duy vật biện chứng, về các cặp phạm trù, về kinh tế chính trị Mác – Lê Nin hay chủ nghĩa xã hội khoa học để nuôi hy vọng cho anh ta cho anh ta đừng phá. Loại này mà vào Đảng là nguy hiểm lắm, vì nó đe dọa cái ghế của sếp.

Có là đảng viên thì mới đề bạt được. Vì vậy mới sinh ra sếp văn hóa lởm khởm chỉ đạo kỹ sư làm việc. Mà cánh này thấy chỉ đạo sai khó mà không cãi nên cứ thế tiếp tục đóng vai quần chúng.

Cuối cùng thì một anh kỹ sư tư chất thông minh với bao nhiêu công lao học hành, tốn bao nhiêu tiền của vẫn không bằng anh nhân viên tạp vụ không cần đi học, không biết viết cái đơn vào đảng mà phải đi nhờ mấy đứa quần chúng. Vì vậy mới có chuyện sếp xuất thân từ công nhân, từ cán bộ phong trào. Đến cỡ nào đó vẫn có đủ bẳng cử nhân, thạc sĩ mặc dù không biết sếp học vào lúc nào và có làm nổi toán cấp 2 không.

Sau này, tình trạng ấy có đỡ đi. Tỉ lệ sếp không biết chữ dần dần co lại. Nhưng về cơ bản vẫn lấy tiêu chuẩn có phải là đảng viên hay không để đề bạt, cất nhắc.

Nói thế để thấy rằng, đầu tư vào chính trị là có hiệu quả nhất, tuy không phải ai cũng làm được vì có người thạo nghề này nhưng không thạo nghề khác hoặc bị con lương tâm nó cắn rứt.

Nhân dịp có cuộc vận động xây dựng và chỉnh đốn Đảng, tôi chỉ đề nghị một việc đơn giản là cứ đảng viên nào không tin vào chủ nghĩa Mác – Lê Nin, không vì lý tưởng cộng sản thì cho ra khỏi Đảng hết. Chỉ e rằng nếu làm đúng như thế thì không biết “Đảng ta” còn lại được người nào không, nếu còn thì mấy người lơ thơ này có đủ số lượng để gọi là một đảng chính trị không.

27/7/2012

Nguồn: Blog Nguyễn Tường Thụy

 

10 Phản hồi cho “Đánh đĩ chính trị”

  1. NNTung says:

    Tôi sắp làm đĩ ?

    Tôi đã 40 tuổi, các đồng nghiệp của tôi đã Đảng cả nhưng tôi vẫn chưa, thực ra là tôi không thèm. Bố tôi thì ngược lại, ông luôn lấy Đảng làm tự hào, nay ông đang đổ bệnh già yếu, mong muốn duy nhất của ông trước khi ra đi là tôi được vào Đảng, thật khổ cho ông và tôi.

    Tôi vừa lên 1 chức trong cơ quan liên doanh, các chức tiếp theo chỉ còn phụ thuộc vào việc có Đảng hay không? Nhân viên đã bầu tôi vào diện Quần chúng ưu tú từ lâu, sếp cử tôi đi học Cảm tình đảng, đồng nghiệp ấn vào tay tôi Đơn và Lý lịch ĐV của họ để tôi tham khảo.

    Theo nhận định của tôi, ĐCSVN sắp hết thời, sự kiện Biển đông này VN phải nhờ Mỹ – Úc – Nhật can thiệp quân sự, quân đội VN lo việc xử lý chính trị nội bộ, nghĩa là PERESTROIKA.

    Như vậy theo các bạn Tôi có nên làm đĩ không?
    Hay chấp nhận bị coi là Bất hiếu với cha?

    Xin một lời khuyên chân thành.

    Xin cảm ơn!

    • Ngụy Quân Tử - Hồ Bác Cụ says:

      Không làm theo nguyện vọng của cha mẹ chưa hẳn bạn đã là bất hiếu. Trong lịch sử VN ta tướng Trần Hưng Đạo đã không làm theo ý của cha để trả thù vua Trần, lại toàn tâm bảo vệ giang sơn xã tắc tiếng thơm muôn đời đó thôi!!! Bạn đã trưởng thành có chủ kiến riêng và nhận được việc đúng sai, không muốn đánh đĩ tâm hồn, đó là điều rất đáng quý. Chân thành khuyên bạn hãy giữ vững phẩm chất trong sáng ấy mãi, đồng thời chịu khó đọc các bài viết về giai đoạn lịch sử VN từ thời 1945 đến nay, bạn sẽ thấy rõ bộ mặt gian trá đáng ghê tởm của đảng cướp CSVN, có thể lúc đó bạn sẽ không thèm vào đảng mà còn trở thành “phản động” như nhân dân VN vậy!!!! Thân Chào!!!

      • noileo says:

        Khi tôi pót cái còm ở dưới thì chưa thấy cái pót trên! Nay xin đuọc thứ lỗi (vì cái còm với những chuyện xa xôi ở dưới). Đúng vậy, chỉ cần nhìn vào tấm gương Trần Hưng Đạo là đã quá đủ để tự quyết định.

    • noileo says:

      Thời “Đông Chu liệt quốc” bên Tàu xa xưa có người nước Tấn, họ Ngụy, có một người thiếp yêu, còn rất trẻ, nên người ấy thường dặn con cái, sau khi mình chết, tìm người tử tế, gả chồng cho người thiếp ấy.

      KHi thực sự sắp chết thì người cha ấy đổi ý, dặn con cái phải chôn người thiếp yêu ấy theo mình, cho mình đỡ cô đơn trong cõi chết!

      Khi người cha ấy chết, thì người con cả trái lệnh cha, không chôn người thiếp của cha theo cha, mà sau đó tử tế gả chồng cho người thiếp ấy…

      Hỏi người con cả, sao “bất hiếu” với cha, sao không nghe lời cha?

      Người con cả nói, đại ý, khi người ta khỏe mạnh, người ta sáng suốt. Sinh thời cha ta thường dặn ta gả chồng cho người thiếp, đó là lời nói sáng suốt của người khỏe mạnh. Khi cha ta lâm tử, lại dặn chôn người thiếp theo, đó là lời nói quẩn của người già yếu sắp chết. Ta không bất hiếu, ta chỉ không làm theo lời nói quẩn của cha…, ta chỉ hành động theo sự sáng suốt…
      (“Kết cỏ ngậm vành báo ơn”)

      ….
      Nguyên xưa, thân phụ của Ngụy Khỏa là Ngụy Thù có một người thiếp yêu tên Tố Cơ. Mỗi khi Ngụy Thù đi đánh giặc thì thường dặn dò Ngụy Khỏa: “Nếu cha chẳng may chết ở chiến trường, con nên tìm chỗ tử tế mà gả Tố Cơ để nàng khỏi phải khổ sở tấm thân. Cha dẫu chết cũng được yên lòng!”

      Nhưng đến lúc Ngụy Thù đau nặng, trước phút lâm chung, lại bảo Khỏa:

      - Tố Cơ là người thiếp yêu của cha. Khi cha chết rồi, con phải đem nàng mà chôn theo cha để cho cha ở suối vàng có người làm bạn.

      Ngụy Thù chết. Ngụy Khỏa an táng cho cha nhưng không bắt Tố Cơ chôn theo. Ngụy Kỳ hỏi tại sao không vâng lời cha trối lúc lâm chung thì Khỏa đáp:

      - Thân phụ lúc nào cũng dặn ta sau này nên gả Tố Cơ lấy chồng. Nhưng đến lúc gần mất, lại dặn phải đem chôn theo. Bởi vậy, kẻ hiếu tử nên theo trị mệnh, chớ không theo loạn mệnh.

      Sau, Ngụy Khỏa gả Tố Cơ cho một danh sĩ. Vì có ân đức ấy, nên linh hồn của thân phụ Tố Cơ hiện lên để kết cỏ báo ơn.

      (http://4phuong.net/ebook/12918617/19033322/ket-co-ngam-vanh.html)

      • Builan says:

        NOI LEO viết tiếp
        _ Tương tự như hai chuyện kể trên
        Tên gian hùng thaỏ khấu, đại bịp CHUÁ BĂNG ĐẢNG CƯỚP NGÀY” từng dặn dò lũ lâu la,trôm cắp đầu dường xó chợ, được hắn tuyển chọn nuôi dưỡng,thuần hoá thành những con thú người “mang hình viên đạn”
        -” KHI TA CHẾT HÃY ƯỚP XÁC TA – Đừng có chôn , ta sộ dân ĐÀO MỒ lắm ! ”

        Nhưng đến khi gần chết tên CHUÁ ĐẢNG laị dặn dò bọn LÂU LA : Thiêu xác !!
        CHUÁ ĐẢNG chết ! Lâu la không NƯỚNG, không thiêu mà đem ƯỚP !

        Nhân dân VN “bức xúc” hoỉ taị sao không nghe lời “CHA GIÀ DÂM TẶC” ????

        Bọn HÂU DUỆ CS cũ trả lời tương tự như hai câu chuyện kể trên:
        “… đại ý, khi người ta khỏe mạnh, người ta sáng suốt. Sinh thời cha ta thường dặn ta gả chồng cho người thiếp, đó là lời nói sáng suốt của người khỏe mạnh. Khi cha ta lâm tử, lại dặn chôn người thiếp theo, đó là lời nói quẩn của người già yếu sắp chết. Ta không bất hiếu, ta chỉ không làm theo lời nói quẩn của cha…, ta chỉ hành động theo sự sáng suốt…
        (“Kết cỏ ngậm vành báo ơn”)

        MỆT QUÁ !
        ” chết không mồ,
        chồn khô phơi xác
        ăn hại baó cô ???
        CHÍNH MI – chồn Hồ
        chứ còn ai nữa !!!
        khựa khưạ khựakhựa!!
        Alo alo ! Bớ bọn BB – Havu Haivụ………

    • Trúc Bạch says:

      Không dám khuyên anh NNTung, chỉ tặng anh NNTung một bài thơ để làm …quà .

      Bác Hồ làm đĩ tứ phương
      Cuối cùng bác chọn một giường bác Mao
      Chắc bác Mao “nghệ thuật” cao
      Nên bác Hồ đã “thân trao” trọn phần
      Biển đảo…bác chẳng phân vân
      Tổ quốc, dân tộc nghìn cân…nhẹ hều .

  2. ĐẠI NGÀN says:

    THỬ PHÂN TÍCH VỀ ĐẢNG CỘNG SẢN VÀ LÝ TƯỞNG CỘNG SẢN NGÀY HÔM NAY

    Bất kỳ chính đảng nào cũng đều là sự kết hợp của nhiều cá nhân để nhằm hướng theo hay thực hiện một mục đích xã hội tốt đẹp hoặc một lý tưởng nào đó. Trong tính cách ấy mọi đảng chính trị có tâm có tầm đều đáng khuyến khích, cần thiết.
    Nhưng đảng cộng sản hay lý tưởng CS hiện nay thế nào ?
    Khách quan mà nói, lý tưởng xã hội CS do Các Mác đưa ra cách đây đã trên 150 năm thực chất chỉ có tính cách lý luận suông, trừu tượng, không thực tế, không khoa học, hay nói khác nhiều phần hoang đường, thần bì. Như thế cũng có nghĩa không bao giờ lý tưởng CS có thể thực hiện được trên thế giới theo kiểu bài bản của Mác, bởi nó không thực tế, không xác thực.
    Song đúng ra, khi lý tưởng chủ nghĩa CS mác xít được đưa vào VN, phần lớn được truyền miệng, hay huấn luyện ngắn ngày kiểu bình dân, đơn giản, càm tính, không có gì có cơ sở sâu xa về triết học, về khoa học, nên mọi đảng viên là nông dân, công nhân, hay trí thức kiểu trung cấp, cũng chỉ dừng lại ở mức độ tình cảm, cảm xúc, không mấy khi có chiều sâu về nhận thức căn cơ của lý thuyết.
    Vả chăng, yếu tố chính của Đảng là nhằm tuyên truyền đánh Pháp, đuổi Nhật, cứu nước, cứu dân, không nhấn nhiều đến yếu tố CS. Tất nhiên một số đảng viên cao cấp ban đầu, hay cốt lõi, có được trang bị về ý thức giai cấp, về đấu tranh giai cấp, song cũng chỉ là sự huấn luyện một chiều, để tuân hành, không phải để suy nghĩ về khoa học hay học thuật theo cách chân lý sai hay đúng. Đó chính là nền tảng của đảng CS và lý thuyết Mác xít nói chung kể tử khi Đảng được thành lập từ 1930 cho đến ngày nay.
    Đầu tiên tên đảng là đảng CS Đông Dương, nhưng sau đó thấy khó hòa hợp cùng dân tộc, đất nước, nên từ năm 1945 đã buộc phải đi vào hoạt động mật, bên ngoài thì giải tán, và đổi tên là đảng lao động. Có nghĩa nếu lý tưởng cộng sản thật sự hoàn toàn hấp dẫn, hoàn toàn có triển vọng, hoàn toàn được toàn dân hưởng ứng, không thể có việc tạm thời giải tán, tạm thời rút vào bí mật, tạm thời phải đổi tên như thế. Điều nay hẳn các đảng viên CS đứng đắn, có nhận thức, có hiểu biết cũng không thể nào phản biện được.
    Cho nên thực tế Đảng thành công nắm được chính quyền, thắng được Pháp trước kia, và thắng được Mỹ sau này, đó là do các mục đích và khẩu hiệu yêu nước, không phải nhờ mục đích hay khẩu hiệu hoặc ý nghĩa CS.
    Nói khác đi, việc cải cách ruộng đất ở miền Bắc năm 1954, việc cải tạo công thương nghiệp miền Nam sau 1975, việc học tập cải tạo các viên chức chế độ cũ, điều đó xuất phát từ thiểu số lãnh đạo cao cấp, không phải yêu cầu của đất nước hay quốc gia thật sự. Ngay cả việc học tập chủ nghĩa Mác của sinh viên trong suốt một thế kỷ, cũng không phải là yêu cầu xây dựng đất nước, mà chỉ là yêu cầu ý thức hệ một cách bề ngoài, nông nổi, hay không cần thiết, thậm chí còn ngăn cản phát triển đất nước vì làm chảy máu chất xám, làm tê liệt chất xám của cả dân tộc nói chung.
    Thế nhưng, đó là giai đoạn đầu của Đảng, tức những người đảng viên gia nhập đảng là do lý tưởng thật, cho dù lý tưởng ảo nhiều phần, lý tưởng giải phóng dân tộc, giải phóng đất nước, do quan niệm mang tính cảm tính và tình cảm nhiều hơn là cái nhìn xuyên suốt về lịch sử dân tộc cũng như là lịch sử thế giới nói chung. Vậy nhưng, tới khi Đảng đã đã nắm được chính quyền, ý nghĩa của gia nhập đảng hay phương thức gia nhập Đảng đã hoàn toàn hay ít nhất cũng cơ bản đã thay đổi. Các lý tưởng say mê giai cấp tuy dù giả tạo không còn nữa, ý chí vì nước vì dân cho dù theo cách suy nghĩ một chiều cũng không còn nữa. Thay vào đó là những thành phần cơ hội chủ nghĩa, thời cơ chủ nghĩa có mục đích ích kỷ cá nhân, quyền lợi vật chất tầm thường, công danh địa vị thấp kém đã hoàn toàn sinh sôi nẩy nở. Thậm chí trước kia yếu tố vào đảng phải là giai cấp công nhân hay bần cố nông, sau này lại có thể chạy vạy, hối lộ, phe phái để cùng nhau đưa vào Đảng vì các mục đích tư riêng, bè nhóm. Đó là một sự thật, kể cà nhiều người trong Đảng cũng hoàn toàn thấy rõ, không thể ai phủ nhận được.
    Chính tình trạng đó mà lúc đầu tính cách tham nhũng chỉ ít, về sau càng tràn lan trong mọi khu vực hành chánh, quản lý xã hội, từ nhỏ đến lớn, từ cao tới thấp, trong tất cả mọi hình thức, mà tất cả mọi người đều nhìn thấy và đều phát biểu trong tất cả mọi khía cạnh của thực tế đó.
    Nên nói cho cùng, nếu chủ nghĩa cộng sản Mác xít hoàn toàn đúng đắn, khách quan, khi Liên Xô thành lập, chỉ cần mười năm là đã được hưởng ứng trên toàn cầu, đã thành công ngoạn mục. Song tại sao sau gần 70 năm, Liên Xô và phe XHCN Đông Âu lại hoàn toàn sụp đổ, tan rã, có nghĩa nó không thực tế và không thể thực hiện được. Mà đã như thế, thì ngày nay mọi đảng CS còn lại làm sao đi tới thực hiện được cái lý tưởng huyền hoặc đó trong tương lai. Đó là điều mọi người đảng viên CS ngày nay buộc phải suy nghĩ, nhận thức, không thể mơ hồ hay ngụy biện được.
    Song điều thực tế nhất, tình trạng kinh tế xã hội của Cuba, của Triều Tiên, của TQ từ thời Mao Trạch Đông với hồng vệ binh, cách mạng văn hóa, rồi quá trạng kiểu ăng ca của Khmer đỏ trước đây, hoàn toàn cho thấy tính không thực tế của chủ nghĩa Mác, của lý tưởng cộng sản, không cần phải phân tích sâu xa, tỉ mỉ gì về mặt khoa học hay triết học mang tính chiều cao, chiều sâu khúc mắc khác.
    Sau hết, hoàn cảnh cụ thể của nước ta ngày nay, TQ đang có đầy các tham vọng, hành động xâm lăng VN về mọi mặt, từ hải đảo, biển khơi, cho đến thềm lục địa và biết đâu kể cả đất liền sau này, càng cho thấy chủ nghĩa CS chỉ là cái vỏ bề ngoài, còn thực chất chỉ là nguy cơ xâm lăng của ý đồ bá quyền, của tinh thần và mục đích đại Hán nói chung. Đó là điều mà bất cứ người VN yêu nước nào, kể cả mọi đảng viên CS thứ thiệt ngày nay đều cần phải biết.
    Vậy chỉ cần nói qua vài điều khách quan như vậy để mọi người nhận thức, suy nghĩ. Đây không phải ý nghĩa bôi bác hay nói xấu. Bởi vì sự thật thì không ai có thể xuyên tạc hay bóp méo được. Bởi tính khách quan luôn luôn vượt lên mọi tính cách chủ quan hay mọi ý đồ lệch lạc chính là như thế. Bởi vấn đề này không còn chỉ là ý nghĩa cá nhân hay tập thể các cá nhân, mà nó đã thành ý nghĩa và vấn đề chung của dân tộc, đất nước, hay mọi khía cạnh, phương diện của chính xã hội VN ta ngày nay. Nên chính cái tâm, cái tầm của mỗi cá nhân, cho dù họ là ai, mới là quan trọng đối với đất nước, xã hội, không phải tên gọi chỉ thuần túy hình thức hoặc bất kỳ thực thể đảng phái chính trị chỉ mang tính hình thức hoặc không còn đúng thực chất nào.

    Võ Hưng Thanh
    (29/7/12)

  3. Nhung says:

    Đi học đại học về Nguyên lí chủ nghĩa mác các kiểu nhưng sự thật thì 99% sinh viên sau khi học xong sẽ chẳng nhớ Triết là cái quái gì hết @@

  4. Hà Giang says:

    Dường như tác giả viết về tình trạng ở Công ty tôi

  5. dv says:

    Bài này viết hơi bị đúng cái tình trạng chung theo tinh thần NQ của đảng ta …Ai đã từng làm trong các cơ quan nhà nước của đảng thì rõ . Cho nên sinh ra câu : Thà làm đầy tớ thằng khôn , hơn làm thầy thằng dại .Những người có kỹ năng ,chính kiến khó có thể vào đảng , nếu có vào họ cũng phân công không đúng chức năng , công việc chuyên môn riết nãn lòng cũng xin đi làm việc khác mà thôi . Rốt cuộc đảng ta có số đông là ăn theo nói leo , gật đầu làm theo chỉ đạo của đảng dù sai như 2 nhà báo ; Nguyễn Ngọc Năm & Hán Phi Long là 1 ví dụ …

Leave a Reply to Trúc Bạch