Vai trò người bảo hộ đã lỗi thời
Mô hình một nhà nước gia trưởng mặc nhiên được các quan chức đảng Cộng sản thừa nhận trong thể chế chính trị hiện tại, vì những món lợi nhuận khổng lồ đem lại cho gia tộc và băng nhóm. Để duy trì mô hình này, họ rất cần một kiểu trật tự xã hội trại lính, nơi đó mọi thứ răm rắp tuân theo các khẩu lịnh nhiều khi rất nực cười của nhóm lãnh đạo.
Trước tình trạng bất bình đẳng đang lạm phát trong xã hội, sự kiên nhẫn của người dân đang đi đến những giới hạn cuối cùng. Những biểu hiện mất niềm tin của giới ngân hàng với các doanh nghiệp, của người dân với chính quyền sở tại, của người tiêu dùng với thị trường… là minh chứng rõ nét. Không thể đổ thừa cho nguyên nhân khủng hoảng kinh tế toàn cầu, tình trạng suy sụp đời sống tại Việt Nam hiện nay là hệ quả từ hàng loạt chính sách điều hành của nhóm bảo hộ Cộng sản chóp bu.
Dưới tay nhóm bảo hộ, vai trò của hành pháp, tư pháp và lập pháp bị chi phối hoàn toàn trong những lợi ích của đảng Cộng sản. Nhân dân bị gạt phắt đi vai trò công dân, trở thành những đối tượng bị trị thuần túy. Việc cố biện bạch cho hình thức ưu việt về một xã hội dân chủ không có nhà dân chủ càng làm dấy lên sự căm phẫn từ phía người dân. Khó có thể tin được các nguyên tắc dân chủ được tôn trọng một khi chính trị chỉ được hoạt động trong các phòng họp kín giữa các quan chức của đảng.
Hình thức phê và tự phê của các nhân sự trong Bộ Chính trị vừa qua chỉ là một màn bỡn cợt rẻ tiền trước dư luận quần chúng. Tình trạng xuống cấp trong xã hội hiện nay cần được xem xét dưới con mắt của pháp luật, chứ không thể là trò rỉ tai to nhỏ giữa những người đồng hội đồng thuyền. Việc ai đó, nghe đồn là người giàu nhất sàn chứng khoán Việt Nam bị bắt là một động thái khá tẻ nhạt. Niềm tin của xã hội chẳng thể phục hồi vì chuyện con trâu vừa rụng một cọng lông.
Hiện tại, đảng Cộng sản đang đóng vai trò người bảo hộ, các mệnh lệnh được ban hành từ nhóm chóp bu ngầm hiểu là tinh hoa của quốc gia. Nhân dân ở đây bị xem là đám đông cần chăn dắt bằng những biện pháp phi nhân tính. Nhóm lãnh đạo thiểu số này ngang nhiên nhận vào mình cái quyền ra quyết định, song lại trơ trẽn chối biến đi trước những thất bại ảnh hưởng đến toàn dân. Sự bảo trợ chính trị tràn lan trong trong xã hội. Tài lực quốc gia ngang nhiên bị bòn rút làm phần thưởng cho các cá nhân và băng nhóm ủng hộ, tiếp tay duy trì lợi ích của nhóm bảo hộ này.
Xét cho cùng, các hành vi lộng quyền này khó mà thực thi nếu không có sự thừa hành từ các nhân viên cấp dưới từ các bộ phận: hành chính, quân đội và cảnh sát… Nguyên tắc công bằng trong xã hội bị xóa bỏ, các hoạt động cá thể và tư nhân luôn bị soi mói. Một chút đặc lợi từ chế độ đã làm mờ mắt đa số các công chức, mức lương ổn định sự nghiệp đã khiến nhiều đôi tai trở nên điếc đặc trước tiếng kêu than của nhân dân. Hình như họ quên rằng, bản thân sẽ bị các thủ trưởng vứt bỏ không thương tiếc. Bởi chính họ hơn ai hết, chẳng xa lạ gì việc, thi thoảng lại có một vị lãnh đạo đột tử. Lương tâm? – Có thể là một phạm trù “ảo”. Song giấc ngủ bình an mỗi khi đêm về là rất thực. Không thể cứ đổ lỗi cho cơm áo gạo tiền về những hành vi kém lương thiện của mình. Ráng học thêm một nghề nào đó, chịu khó kiếm một việc tử tế hơn. Rồi dừng tay lại cách nhẹ nhàng. Con cháu chúng ta không đáng gánh chịu sự báo thù của công lý. Sở dĩ công lý được người đời nhắc mãi, là vì ngoài việc biểu thị cho cái lý lẽ chung, công lý còn có khả năng trừng phạt cái ác. Quyền lực độc tài không thể vận hành trôi chảy nếu các bộ phận trong bộ máy ấy có những tương tác trật nhịp.
Não trạng chia xã hội ra làm hai tầng lớp thống trị và bị trị đã ăn sâu vào căn cốt của giới cầm quyền Cộng sản. Không nên trông mong vào sự thức tỉnh từ nhóm bảo hộ. Cách mạng dân chủ cho Việt Nam sẽ xuất phát từ những người lao động cùng khổ, từ những công chức thừa hành của bộ máy cầm quyền. Các hành vi bất hợp tác chủ trương chống lại nhân dân cần vận dụng thích đáng hơn. Các hoạt động cá nhân trong các việc chung cần được khuyến khích phát triển, bởi chính các biểu hiện thụ động đang mặc nhiên thừa nhận vị trí cần chăn dắt của người dân.
Khi chính quyền tung những đòn hèn hạ bóp chết tiếng nói của những người bất đồng chính kiến là dấu hiệu chứng tỏ chính quyền ấy đang bế tắc. Và khả năng bị sụp đổ là rất cao. Chuyện Luật sư Lê Quốc Quân bị bọn côn đồ vô cớ tấn công vào ngày 19/8/2012 là một trò bẩn, chỉ khiến dấy lên lòng căm phẫn của những người quan tâm đến hiện trạng đất nước.
Sẽ cực kỳ ảo tưởng nếu cho rằng, một sáng đẹp trời nào đó, nhóm bảo trợ chính trị hiện hành bỗng dưng từ bỏ các đặc lợi; sốt sắng thừa nhận quyền dân chủ vốn có của người dân. Cuộc cách mạng đấu tranh cho dân chủ Việt Nam không đến từ Tây hay Đông, chỉ xuất phát từ trong lòng dân tộc và sẽ thành công khi được tiến hành từ dưới lên.
© Huỳnh Việt Lang
© Đàn Chim Việt
Cám ơn tác giả đã nhận định rất tinh tế.
“Cũng bởi thằng dân ngu quá lợn
Cho nên quân nó dễ làm quan”
(Tản Đà)
ĐẦU TIÊN VÀ KẾT THÚC
Những người cộng sản đầu tiên là những người đi theo chủ thuyết mác xít, bởi họ nghĩ rằng chủ thuyết này có thể thực hiện được. Do thế họ dốc lòng bằng mọi cách nhằm thực hiện cho được mục đích xã hội đó. Nhưng ngay từ lúc đầu tiên đó đã xuất hiện những người ăn theo, tức đi theo thuần túy vì lý do này lý do khác, chưa hẳn đã có lý tưởng cộng sản hoặc bất kỳ lý tưởng nào khác, bởi họ vốn từ hoàn cảnh nào đó được tạo ra, họ là sản phẩm về sau của những người tiên phong đi trước, những người có thể chỉ có đầu óc cơ hội, do thời thế tạo nên, và họ cũng dần dần đi lên thay những lớp người tiên phong đi trước. Đó chỉ là hiện tượng tự nhiên đối với mọi tổ chức, nhất là những tổ chức nắm quyền xã hội.
Ngày nay thực tế học thuyết mác xít tự cho thấy là không thể nào thực hiện được. Nó trở thành một lý tưởng ảo tưởng, không có triển vọng hiện thực, một lối cụt, và tập thể được gọi là đảng cộng sản chỉ còn là một thực thể tổ chức đang nắm quyền hành chính trị duy nhất mà không còn mang tính chất định hướng lý tưởng như bản đầu nó tự đặt ra. Đó là chưa nói thực chất những người nắm quyền hiện tại lại tạo thành một tập hợp mang nhiều mặt tiêu cực xã hội, trong đó có sự tham nhũng, sự khống chế xã hội bằng nhiều mặt, ý nghĩa tiêu cực và trì trệ cho nhiều yêu cầu tiến hóa xã hội và thăng tiến ý nghĩa con người nói chung.
Một tồn tại độc quyền chính trị hay độc quyền về quyền lực xã hội như vậy, thực chất chỉ làm lợi cho các cá nhân đảng viên, cho các nhóm quyền lợi đang nắm quyền trong đảng, không phải toàn thể mọi đảng viên, cũng như không phải của toàn dân nói chung. Có nghĩa sự tồn tại quyền lực trong đảng không mang tính cách phiếu bầu dân chủ tự trong đảng, đặc biệt không mang phiếu bầu của toàn dân cho những thành phần nắm quyền hay lãnh đạo toàn dân.
Tính cách phổ biến của chủ nghĩa cơ hội, chủ nghĩa quyền lợi riêng, chủ nghĩa chấp hành để nhằm thủ lợi riêng tư trong tính cách là đảng viên CS chính là như vậy. Vào đảng là để sống lâu lên lão, như kiểu phục kích cho quyền hành cá nhân mang tính thường xuyên trong xã hội. Hầu như càng ngày các thành phần đảng viên vào đảng là để trục lợi, thời cơ trở thành chính yếu, không phải vì lý tưởng hay mục đích cao cả nào nữa. Tất cả đều trở thành đóng kịch, phục vụ cho các kịch bản rộng rãi trong đảng cũng như trong toàn thể xã hội.
Đấy cái đầu tiên và cái cuối cùng của hoàn cảnh lịch sử và chính trị tại Việt Nam nó là như vậy. Mọi người VN nào có tâm huyết, có năng lực hay có tài năng, nhưng vì các lý do chủ quan hoặc khách quan nào đó không muốn tham gia vào đảng CS, sẽ mãi mãi là những công dân thứ hạng, không bao giờ phát huy hay đóng góp tài năng của mình cho xã hội, cho đân tộc hay đất nước mình thật sự. Ngược lại, những thành phần cơ hội, giả dối, coi việc vào đảng như một loại đầu cơ chính trị vụ lợi, coi là con đường thăng tiến cá nhân tầm thường, ích kỷ, riêng tư lại càng phổ biến, dai dẵng hay càng trở nên lực lượng quy mô, tiêu cực thường xuyên trong xã hội.
Đấy tính cách đầu tiên và cuối cùng của một học thuyết kiểu học thuyết mác xít hiện nay nó là như vậy. Đó là thông lệ chung của mọi nước CS từ xưa tới nay, và ít ra cũng là trường hợp điển hình cũng như phổ biến của mọi xã hội còn theo mô thức cộng sản hiện nay.
Đó cũng là sự khác nhau giữa mô hình chính trị tự do, dân chủ và mô hình kiểu xã hội chuyên chính, độc đoán chính là như thế. Cái khởi đầu và cái cuối cùng hay cái kết thúc của một sự kiện, một hiên tượng xã hội, một ý nghĩa lịch sử khách quan, cụ thể chính là như thế. Một lý thuyết, một mô hình xã hội mà ngay từ đầu đã có những nghịch lý, những bất trắc, những phản ý nghĩa cũng chính là như vậy. Và xã hội nói chung trở thành như nạn nhân của nhóm cai trị, xã hội bị phân hóa hiển nhiên thành đá số bị trị, thụ động, và nhóm thiểu số thống trị mang tính quán tính, sống lâu lên lão cũng chính là như vậy. Thực tế đó tự bản thân nó, hay kể cả ngay từ đầu đã manh nha chính các yếu tố, các khía cạnh, các góc độ phản xã hội cũng chính là như thế. Bởi quyền phổ thông đầu phiếu không có, bị thủ tiêu đi, tam quyền phân lập cũng không có, vì bị thủ tiêu đi, hiến pháp dân chủ, tự do cũng không có, bởi nó trở thành phương tiện của sự cầm quyền độc đoán, tự phong, tùy tiện, đó cũng là ý nghĩa hay hệ luận tất yếu của chính các quan điểm lệch lạc ban đầu về tự do dân chủ xã hội đúng nghĩa cũng chỉ là như thế.
Sự khác biệt giữa cái được gọi là chủ nghĩa xã hội chỉ thuần về mặt hình thức với chính chủ nghĩa cá nhân tự trong trong bản chất cũng chính là như vậy. Quyền hành hay quyền lợi cá nhân của những người đảng viên vô hình chung hay nhất thiết trở thành đi ngược lại lợi ích xã hội hay cộng đồng, khuynh hướng cá nhân khống chế khuynh hướng xã hội, cộng đồng cũng có nền tảng hay cơ sở tự nhiên chính là như thế. Quán tính duy trì, bảo vệ quán tính hay sản sinh ra, củng cố thêm quán tính đã có trước cũng chính là theo lối đó. Đó là quy luật về sự trì lực xã hội mà dù muốn dù không người ta cũng không thể tránh khỏi hay không thể đi ngược lại, đó chính là ý nghĩa của lý luận sai lầm về mặt lý thuyết cũng không đi ra ngoài tất cả mọi điều như thế đó. Khi nguyên lý tự do, dân chủ khách quan bị phương hại để nhằm bảo vệ cho ý nghĩa độc tài, độc đoán chủ quan, thì mọi hiện thực xã hội cũng không thể nào xảy ra theo con đường khác, đó chính là một hệ lụy hoàn toàn tự nhiên và nhất thiết chính là như thế. Cái đầu tiên không ổn thì cái kết thúc cũng nhất thiết hay tự nhiên không ổn cũng chính là như vậy.
NGÀN KHƠI
(21/8/12)