WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Xin cho tôi hỏi

hoi

Westminster, California, ngày 12 tháng 2 năm 2014

Thưa quý Ban Biên Tập (viết tắt: BBT như quý vị ghi trong thư) trang mạng Bauxitevn,

Tôi rất hân hạnh nhận được email trả lời của quý vị. Hôm nay tôi xin phúc đáp.

Mở đầu thư, quý BBT viết: Trường hợp một cá nhân như ông Lê Hiếu Đằng có liên quan đến nhiều thế hệ người Việt thuộc nhiều quan điểm xã hội khác nhau, vì thế cách nghĩ về ông Đằng cũng khác nhau là điều dễ hiểu. Cho nên, để giải đáp vấn đề mà ông nêu ra sẽ phải cần đến một cuộc ĐỐI THOẠI rất dài, không phải trong một lá thư vắn tắt mà đã có thể làm thông thoáng được đầu óc của phía này hay phía kia. Chúng tôi chỉ có thể nói lược gọn quan niệm của chúng tôi đối với ông LHĐ: về cơ bản, ông ấy xuất thân là một trí thức, mà trí thức thì xưa nay hay cực đoan, lại hay cả tin ở những lý thuyết mà mình coi là tốt đẹp, tin với tất cả niềm tin chân thành. Thời kỳ ông Đằng cùng sinh viên miền Nam chống chế độ cộng hòa và bị kết án tử hình là thời kỳ niềm tin của ông ấy đặt ở lý tưởng giải phóng dân tộc để có một nền dân chủ dân chủ hơn cái mà ông ấy được chứng kiến và coi là chưa dân chủ, không dân chủ (Chính chúng tôi và rất nhiều trí thức hồi ấy cũng nghĩ vậy đấy).”

Tôi rất vui khi đọc thấy hai chữ “ĐỐI THOẠI” mà quý vị dùng trong đoạn văn trên. Bởi vì, tôi nghĩ, đối thoại với thành tâm thiện chí là để cùng nhau tìm ra một giải pháp tối ưu nhằm cứu nguy Đất Nước trước sự tồn vong của dân tộc. Do đó tương kính, lắng nghe, tỉnh táo, không chụp mũ nhau là nền tảng.

Ngoài ra, đối thoại khi hai bên có cùng một trình độ nhận thức thì mới mang lại hiệu quả. Nếu không, cuộc đối thoại sẽ đưa đến tình trạng “ông nói gà, bà nói vịt”. Tôi xuất thân nhà binh, tức là võ biền, không được xếp vào hàng trí thức như ông Lê Hiếu Đằng, nhưng có đôi chút học vấn, đọc và hiểu hai ngoại ngữ Anh Pháp và may mắn được sống trong xã hội mở nên không đến nỗi là loại vai u thịt bắp, chỉ biết lên đạn và bấm cò súng. Nói tóm lại, tôi chỉ có cái học ở trường đời qua trải nghiệm cuộc sống; chứ không có cái học khoa bảng với bằng cấp thạc sĩ, tiến sĩ để người đời đánh giá là trí thức.

Trong cuộc chiến Quốc – Cộng, tôi thua trận vì tự biết mình dở nên không có gì cay cú hay oán hờn, thù hận. Là một kẻ đã 75 tuổi và đã đưa tay tuyên thệ làm công dân Hoa Kỳ, dù rắp tâm có “ý đồ” gì đi nữa, cũng không thể có điều kiện pháp lý để đạt một địa vị gì ở Việt Nam.

Người xưa từng dạy: “Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách”. Tôi tự nhủ: Huống chi mình có đôi chút học vấn, sao nỡ làm ngơ trước cảnh nước mất nhà tan? Lại thêm, mình là CON NGƯỜI, chứ không phải CON VẬT, thì mình không thể quay lưng trước nỗi bất hạnh của CON NGƯỜI. Thế giới có hội “Y Sĩ Không Biên Giới” (Médecins Sans Frontières), hội “Nhà báo không biên giới” (Reporters Sans Frontières) chẳng liên hệ máu mủ với dòng tộc Việt, mà họ còn chữa bệnh miễn phí bệnh nhân Việt Nam và lên tiếng đòi hỏi quyền làm người cho Việt Nam, là vì họ có tình nhân loại. Chẳng lẽ tôi còn có dòng máu của tổ tiên Lạc Hồng trong huyết quản, lại không cất lên tiếng nói để đòi cho dân mình được quyền bình đẳng chăm sóc y tế, quyền được biết thông tin đa chiều, quyền tự do tư tưởng?

Tự biết kiến thức mình có giới hạn, nên tôi đặt tựa đề bài hồi âm này là “Xin Cho Tôi Hỏi” để được phép nêu lên những vấn nạn mà bản thân không thể tự trả lời. Cho nên, đây không phải là cuộc đối thoại, mà đây là một người học trò đặt ra những thắc mắc để nhờ những bậc thầy (trí thức) giải đáp hộ. Xin các nhà thông thái hãy xem tôi như một dân oan mất cửa mất nhà, một học sinh không được đến trường vì tội đòi chủ quyền quốc gia. Dùng cách thức “Xin – Cho” này có lẽ hiệu quả hơn chăng?

Đây là những vấn đề lớn mà nhân dân Việt Nam đang đối diện. Khai thông được vấn đề một cách minh bạch, rõ ràng, không ngụy biện, ắt sự đoàn kết, hòa hợp không còn là điều khó khăn nữa. Xin đừng bảo rằng vấn đề này khó quá, bởi nếu nó dễ dàng thì nó không còn là vấn đề nữa! Và cũng xin đừng tỏ ra trịch thượng hay kiêu ngạo giống như bọn cầm quyền hiện nay mà ném nó vào thùng rác.

1/ Giáo sư Trần văn Giàu từng tâm sự với giáo sư Tạ Quang Bửu: “Bọn mình chỉ là thầy dạy triết. Giáo sư Trần Đức Thảo mới đúng là triết gia”. Tôi xin phép hỏi: “Là triết gia, tại sao ông Trần Đức Thảo không biết một đảng chính trị chọn chủ nghĩa vô thần để xây dựng xã hội sẽ mang lại một nền cai trị chuyên chính? Bởi vì chủ nghĩa dựa trên nhân sinh quan, vũ trụ quan phiếm định giống như tôn giáo? Phật giáo có giáo điều của Phật giáo. Công giáo có giáo điều Công giáo. Nhưng hai tôn giáo ấy có thể sống chung, hòa hợp vì họ không giành quyền cai trị về tay mình và không đòi tiêu diệt lẫn nhau. Còn chủ nghĩa vô thần cộng sản coi tôn giáo là thuốc phiện, cương quyết cướp chính quyền bằng mọi giá để thực hiện nhân sinh quan, vũ trụ quan của mình qua phương châm ‘Cứu Cánh Biện Minh Phương Tiện’ tức là dù vô luân, vô đạo đến mấy cũng thi hành để đạt mục đích?”

Theo tôi, một trí thức lỗi lạc như triết gia Trần Đức Thảo mà không nhìn ra cộng sản là một thứ tà giáo  sẽ khiến cho những “trí thức mọt sách” nhắm mắt lục tục theo chân thầy. Nếu tôi nói triết gia Trần Đức Thảo mù quáng, hoang tưởng, chẳng hiểu tôi có bị kết tội hỗn láo, xấc xược với bậc tiền bối?

2/ Chủ nghĩa Cộng Sản đòi chôn sống chủ nghĩa Tư Bản. Xin hỏi: “Tư bản có phải là chủ nghĩa không?”. Như tôi hiểu, nói đến chủ nghĩa là nói đến nhân sinh quan, vũ trụ quan, nên mới đẻ ra giáo điều. Tuy không đọc nhiều sách bằng những nhà trí thức, nhưng tôi không tìm thấy có sách nào đề cập đến nhân sinh quan, vũ trụ quan của Tư Bản. Vậy hạ quyết tâm đi theo cộng sản để chôn sống một thực thể không hề có trong thực tế thì có phải là điên rồ không?

3/ Hồ Chí Minh không che giấu chủ trương tiêu diệt trí thức qua câu khẩu hiệu: “Trí phú địa hào, đào tận gốc trốc tận rễ”. Hồ Chí Minh còn bắt mỗi chi bộ phải học tập cái chủ trương này. Tôi xin hỏi: “Tại sao người trí thức lại tôn thờ, sùng bái một người có chủ trương tiêu diệt giai cấp mình để rồi ngày nay, sau khi phản tỉnh, thì than mình bị lừa? Vậy người trí thức có dám can đảm nhìn nhận mình ngu không?” Người trí thức không thể đổ tội vì xu thế thời đại, có những trí thức tầm cỡ như Jean Paul Sartre, Bertrand Russells còn ca ngợi cộng sản, huống gi là chúng tôi! Những trí thức phương Tây khuynh tả là cái “mode”, không làm quốc gia họ bị rơi vào tay cộng sản, vì dân trí cao. Trí thức Việt Nam khuynh tả giống như con gà trống nhắm mắt cất lên tiếng gáy, bất kể con chồn đang sửa soạn vồ.

4/ Ông Võ Nguyên Giáp là người tương đối có học thức, vì nguyên là một giáo sư Sử Địa trường Trung Học Thăng Long, Hà Nội. Tối thiểu ông phải biết dã tâm của Tầu luôn luôn ôm mộng thôn tính nước ta. Tại sao ông Giáp không can ngăn Hồ Chí Minh đừng đi xin khí giới của Trung Cộng để xâm lăng Miền Nam? Nếu chiến thắng thì trước sau Đất Nước cũng rơi vào vòng nô lệ Tầu.

Được thổi phồng là anh hùng, là nhà quân sự đại tài, đang giữ chức Bộ trưởng Quốc Phòng thì bị Lê Duẩn, Lê Đức Thọ đẩy đi làm công tác cai đẻ mà không dám từ chức về vườn. Khi đề nghị Chính quyền ngưng dự án khai thác Bô-Xít Tây Nguyên, ông Giáp bị Thủ tướng Dũng đáp thẳng vào mặt: “Không thể được, vì Đảng đã quyết định rồi” thì đứng im. Tại sao Tướng Giáp không dám hỏi Đảng là ai, để yêu cầu ngưng dự án? Xin hỏi: “Quý BBT nghĩ gì về nhân cách một người làm Tướng như ông Giáp? Một người đã tiếp tay Hồ Chí Minh đưa dân tộc đến bước đường cùng mà không hề có lời nào nhận trách nhiệm thì có đáng bị lên án không? Phải chi ông Giáp trả lời Nguyễn Tấn Dũng như sau: “Tôi trót đi theo Bác Hồ, chủ yếu là để làm cuộc cách mạng dân tộc. Nhưng nay cả thế giới lên án chủ nghĩa cộng sản là một chủ nghĩa diệt chủng chống nhân loại thì mới biết mình sai lầm. Các chú hãy về bàn bạc với nhau để từ bỏ cộng sản và trả lại quyền tự do cho dân, đừng lừa bịp họ nữa vì thời đại bịt mắt, bịt miệng đã qua rồi.” Tôi tin chắc rằng ông Giáp nói được những lời như thế thì khi ông qua đời sẽ được cả nước khóc thương; chứ khỏi bày trò thương vay khóc mướn như phường tuồng.

5/ Sau năm 1954, các thế lực quốc tế đã chia Việt Nam thành hai quốc gia. Từ vỹ tuyến 17 về phía Nam là nước Việt Nam Cộng Hòa có tuyển cử, bầu cử, có báo tư nhân xuất bản, được nhiều quốc gia trên thế giới công nhận; từ vỹ tuyến 17 lên phía Bắc là nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa không có tuyển cử, bầu cử và không có báo chí tư nhân. Miền Bắc đi xin vũ khi tối tân của ngoại bang Nga Tàu, vì tự thân chưa làm nổi chiếc xe đạp, xua quân xâm lăng Miền Nam, lập ra cái gọi là “Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam” làm công cụ. Tôi nhìn nhận rằng những trí thức thời 1945 gia nhập Việt Minh để chống Thực dân Pháp vì họ yêu nước và không biết Việt Minh là cái vỏ bọc của cộng sản. Nhưng sau 1954, gần một triệu người dân Bắc phải lìa bỏ mồ mả tổ tiên, bỏ tài sản nhà cửa đất đai để đi tới một nơi vô định, tất nhiên vì họ quá sợ hãi sự man rợ của cộng sản đã tiến hành cuộc cải cách ruộng đất từ 1953. Bản chất người Việt Nam là quyến luyến lũy tre xanh, ruộng vườn, hương hỏa cha ông; chứ đâu phải vì thèm bơ thừa sữa cặn của Thực dân như bộ máy tuyên truyền của cộng sản rêu rao?  Dù không có trí thông minh thì cũng phải biết người dân Bắc di cư vì chế độ cộng sản là không thể sống được. Miền Nam vừa mới được Thực dân Pháp trả độc lập, phải vừa xây dựng từ hoang tản đổ nát sau chiến tranh, vừa lo xây dựng nền dân chủ. Thế giới trong đó có cả các quốc gia phi liên kết cũng phải nhìn nhận Miền Nam đứng lên như một phép lạ. Vậy tôi xin hỏi: “Bọn nằm vùng, bọn tiếp tay cộng sản xâm lăng Miền Nam có đáng kết tội phản quốc (tức là phản nước Việt Nam Cộng Hòa) hay không?

6/ Những kiến nghị dâng lên Đảng, Chính quyền mà không một kiến nghị nào được cứu xét. Xin hỏi: “Tại sao quý BBT cứ tiếp tục gửi kiến nghị cho một tập đoàn thống trị vừa điếc, vừa câm, không còn sợi dây thần kinh biết xấu hổ? Trong cuộc hội thảo góp ý với Đại Hội Đảng gồm Phó Thủ tướng Phan Diễn, Vũ Khoan và những vị từng giữ chức vụ lớn trong Đảng, giáo sư Trần Phương (cũng từng là Phó Thủ Tướng) gay gắt đặt câu hỏi ai biết Chủ Nghĩa xã Hội là gì thì không một ai trả lời được. Tại sao những vị từng hưởng đặc quyền đặc lợi do nhân dân đóng góp, lại không dám có hành động cụ thể như tham dự vào các cuộc xuống đường với giới trẻ hoặc đến vườn hoa Mai Xuân Thưởng để đồng cam cộng khổ với dân oan như Hồ Chí Minh đã dạy chính sách tam cùng: cùng ăn, cùng ở, cùng làm? Tại sao người tuổi trẻ chưa hưởng lợi lộc gì của Đất Nước, mà họ dám đứng lên bảo vệ chủ quyền Quốc gia, trong khi ấy các vị từng lãnh đạo Quốc Gia lại không dám?”. Rõ là hèn rồi, phải không?

Tôi tin rằng những vị từng dựng lên cơ chế cai trị này, từng hưởng bổng lộc từ sự đóng góp của nhân dân, nếu có tinh thần trách nhiệm đối với Đất Nước, dám có hành động cụ thể như tôi vừa nêu trên thì thế nào cũng có cuộc cách mạng sẽ xảy ra, giống như các nước ở Bắc Phi. Thật tội nghiệp cho các bạn trẻ bị thừa hưởng một di sản của nhiều thế hệ vô trách nhiệm, vô hồn, vô cảm.

*

*       *

Quý BBT đánh giá Lê Hiếu Đằng xuất thân là nhà trí thức, tôi thiết nghĩ không đúng. Lê Hiếu Đằng viết: “Trong lúc nằm bịnh tôi đọc quyển Chuyện nghề của Thủy của đạo diễn Trần Văn Thủy, các truyện của các nhà văn quân đội như Nguyễn Khải, Nguyễn Minh Châu, Lê Lựu, Trần Dần”. Những tác giả mà Lê Hiếu Đằng nêu trong bài, đã có sách xuất bạn từ lâu, đã giúp cho nhiều độc giả hiểu sự dã man, tàn ác của cộng sản. Tại sao bây giờ mới đọc, mới thấy sự tồi tệ của cộng sản? Trí thức kiểu gì lạ vậy? Nếu như Lê Hiếu Đằng đọc Nhân Văn Giai Phẩm do cụ Hoàng văn Chí xuất bản từ năm 1959 thì đã biết văn nghệ sĩ Miền Bắc bị cộng sản đày đọa ra sao. Trần Dần làm bài thơ “Nhất Định Thắng” trong đó chỉ có câu:Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà. Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ” mà bị đảng bỏ tù, hành hạ đến nỗi phải cắt tay tự tử, nhưng may quá không chết, thử hỏi Lê Hiếu Đằng nếu đọc tình cảnh đáng thương của Trần Dần, thì có chạy theo cộng sản để phản bội anh em, bạn bè học cùng trường gia nhập Quân đội VNCH chiến đấu bảo vệ cho nền tự do của Miền Nam?

Nếu Hồ Chí Minh không phải là cộng sản, không tình nguyện đưa cả Miền Bắc làm người lính tiền phong nhằm nhuộm Đỏ toàn cầu, thì Hoa Kỳ không lập ra chủ thuyết “Domino” để biến Miền Nam thành người lính tiền đồn. Nếu Việt Nam nằm ở góc khuất của thế giới giống Tân Cương, Tây Tạng thì Hoa Kỳ thây kệ, chẳng thèm bận tâm. Nên nhớ Hoa Kỳ đến giúp Việt Nam không phải Hoa Kỳ vì yêu thương dân tộc Việt Nam. Nhưng Hoa Kỳ đến Việt Nam không phải để bòn rút tài nguyên như Thực dân Pháp. Chiến lược của Hoa Kỳ là ngăn chặn làn sóng Đỏ, đồng thời cũng giúp Miền Nam có tự do hơn cộng sản. Nếu ai có chút học hành, có chút kiến thức thì tối thiểu phải hiểu điều đó chứ! Hơn nữa, nếu có học lịch sử thế giới, thì phải biết Mỹ giải phóng nhiều quốc gia khỏi bị họa Quốc Xã Đức, Phát Xít Ý và Quân Phiệt Nhật. Mỹ có kế hoạch Marshall để phục hồi Âu Châu sau Đệ Nhị Thế Chiến; trong khi những quốc gia Đông Âu thì nghèo khó, bị Cộng Sản Liên Xô đàn áp nên mới xảy ra các cuộc nổi dậy ở Hung Gia Lợi, Tiệp Khắc, Ba Lan. Mỹ dội hai quả bom nguyên tử xuống Nagasaki và Hiroshima để sớm chấm dứt chiến tranh, nhưng sau đó giúp Nhật trở thành cường quốc kinh tế đứng hàng thứ hai trên thế giới và duy trì nền quân chủ lập hiến còn tiên tiến hơn một số quốc gia dân chủ khác. Người dân quê ít học, hoặc bị Việt Cộng cưỡng bức cầm súng chống lại Miền Nam thì còn hiểu được. Những thành phần có học được mang danh nghĩa trí thức mà chạy theo cộng sản để giật sập một nền dân chủ còn phôi thai đều là hạng ngu ngốc, đần độn. Tôi lập luận như thế có đúng không?

Lê Hiếu Đằng giữ chức vụ Phó Tổng Thư Ký Ủy ban Trung Ương Liên Minh các lực lượng Dân tộc, Dân chủ và Hòa bình Việt Nam là một tổ chức bịp bợm do cộng sản dựng lên, đã làm cho nỗ lực bảo vệ nền tự do của Miền Nam mất chính nghĩa trước con mắt thế giới. Việt Nam Cộng Hòa phải tự vệ để sống còn lại bị xem là quân hiếu chiến, chính là do bọn giả danh phản chiến này rêu rao. Những anh chị em chiến sĩ VNCH ngày đêm lao thân vào lửa đạn ngoài tiền tuyến mới đích thực phản chiến. Tại sao ư? Bởi vì chiến tranh càng kéo dài, càng tăng thêm nguy cơ mất mạng. Chúa Phật có nương tay độ cho sống sót một vài lần là may, nên người lính rất ghét chiến tranh. Bọn trí thức đòi hỏi chấm dứt chiến tranh, nhưng chỉ yêu cầu phía tự vệ phải buông súng xuống mà không hề kết tội quân xâm lăng. Cho nên những người lính chiến đấu như tôi đều coi hành động của bọn phản chiến đó là một lũ bất lương, gian lận. Chúng có biết rằng Hoa Kỳ là một quốc gia rất an ninh, nhưng khi có chiến tranh với Nhật, Hoa Kỳ đã đem nhốt tất cả những công dân Mỹ gốc Nhật vào trại tập trung, để đề phòng nội tuyến. Miền Nam không thể tổ chức xã hội bằng chính sách hộ khẩu kiểu cộng sản, bắt buộc cha mẹ, anh em giám sát lẫn nhau, vì sợ mang tiếng độc tài. Chính vì thế, những tên nằm vùng lợi dụng điểm đó để làm nội tuyến cho địch, tất nhiên Miền Nam phải thua trận thôi.  Tôi không nói chế độ Cộng Hòa ở Miền Nam là tốt đẹp, nhưng chắc chắn nó tự do hơn Miền Bắc. Vậy, người trí thức phải biết chọn giữa cái xấu (le mal) và cái tồi tệ (le pire); chứ tại sao lại đạp đổ cái xấu, cái chưa hoàn hảo để dựng lên một cái tồi tệ để càng ngày nó càng trở thành một đảng cướp bất nhân, bất nghĩa, bất lương?

Tôi không hề oán hận hay thù ghét những chiến sĩ Miền Bắc trong đội quân xâm lăng Miền Nam, bởi vì họ bị bọn lãnh tụ đẩy họ vào lò lửa chiến tranh. Tôi còn kết bạn với họ sau cuộc chiến, như Trung tá Vũ Cao Quận, Đại tá Phạm Đình Trọng. Nhưng tôi khinh bọn trí thức Miền Nam chạy theo cộng sản, phá hoại Miền Nam để dâng cho cộng sản, rồi khi phản tỉnh mà không hề nói một lời xin lỗi nhân dân Miền Nam. Tôi đã thấy bọn “phản chiến giả” biểu tình đuổi Mỹ về nước (Yankee go home) trước 1975, sau khi không thể sống với cộng sản, chạy sang Mỹ tị nạn và đứng xếp hàng xin trợ cấp xã hội!

Đồ Tể buông dao xuống sẽ thành Phật. Phạm sai lầm mà tỏ ra sám hối, ăn năn sẽ được quần chúng tha thứ. Lê Hiếu Đằng khi lâm trọng bệnh, phải nằm viện mới viết đơn xin bỏ Đảng, kêu gọi bỏ đảng tập thể mà bản thân còn nằm lỳ trong đảng. Sau khi có dư luận chê trách, ông ta mới chịu bỏ đảng thực sự và thổ lộ với người ký giả về lý do bỏ đảng với đại ý như sau: “Cộng sản không còn là lý tưởng mà tôi theo đuổi như trước, nên tôi từ bỏ đảng”. Lê Hiếu Đằng không có cái dũng của người trí thức để nhìn nhận là mình dốt, mình ngu vì đã chọn cái chế độ cộng sản man rợ làm lý tưởng.

Lê Hiếu Đằng đã chết! Thôi thì chúng ta cũng nên để cho linh hồn ông ta yên nghỉ nơi chốn vĩnh hằng. Tôi chỉ nói quý BBT tôn vinh Lê Hiếu Đằng  một người không có kiến thức chính trị, không lương thiện khi chỉ đòi hỏi phía tự vệ phải buông súng, không có cái dũng để tự nhận mình sai lầm mà xin lỗi nhân dân  là người trí thức thì quả là tội nghiệp cho những người trí thức chân chính.

Tôi không là người đủ tư cách để dùng câu “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh người chạy lại”. Tôi chỉ nói ông Lê Hiếu Đằng và những người làm nội ứng cho cộng sản ở Miền Nam, giật sập chế độ Miền Nam để dâng cho cái chủ nghĩa man rợ của Miền Bắc, khiến nhân dân trên cả nước phải sống trong Hỏa Ngục Đỏ, mà không một lời xin lỗi đồng bào là bất xứng để được gọi là trí thức. Nhớ lại câu than trách của người bà con Miền Bắc sau ngày “giải phóng”, “tại sao các anh không ra giải phóng chúng tôi để cho chúng tôi còn phải tiếp tục chịu khốn khổ, đọa đày” mà tê tái cả cõi lòng.

Tôi ca ngợi hết mình nhạc sĩ Tô Hải, Tiến sĩ Phạm Chí Dũng, nhà ngoại giao Đặng Xương Hùng … và tất cả những đảng viên cộng sản sẽ phản tỉnh. Tôi đâu có ngu gì mà chống lại những người con của Mẹ Việt Nam đã tỉnh ngộ, giống như bọn “còn Đảng còn mình” mạ lỵ, phỉ báng Lê Hiếu Đằng?

Việc từ bỏ Đảng của ông Đằng gây chấn động mạnh mẽ hơn các ông Nguyễn Hộ, Nguyễn Ngọc Lan, Trần Độ vì thời bấy giờ chưa có Internet, chưa có dân oan đi khiếu kiện, chưa thoát ra khỏi nỗi sợ hãi. Hơn nữa, người dân trong nước thời bấy giờ chưa thể ngờ nước mình sẽ bị Trung Cộng xâm chiếm mà bọn cầm quyền “Hèn với giặc, ác với dân” khủng khiếp đến thế. Nếu trí thức, “nhà cách mạng lão thành” dám nhận lãnh trách nhiệm với nước với dân mà có hành động cụ thể như tôi đề nghị thì cuộc  chấn động còn mạnh hơn cả Tsunami.

*

*      *

Khi trang mạng Boxitevn mở ra, thấy treo tấm hình Tướng Võ Nguyễn Giáp như là một biểu tượng đấu tranh cho tự do dân chủ, tôi vội viết thư cho giáo sư Nguyễn Huệ Chi, trang chủ, đại khái như sau: “Tôi nghĩ trang mạng Boxite là tập hợp những trí thức có mục đích nâng cao trình độ nhận thức cho quần chúng về quyền con người, về tự do dân chủ. Tại sao giáo sư không lấy tấm hình của nhà cách mạng Phan Chu Trinh, người chủ trương khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh làm biểu tượng? Tướng Giáp theo Trung Cộng khiến cho Đất Nước bị Trung Cộng tác hại thì Tướng Giáp không thể là biểu tượng chống việc Trung Quốc khai thác boxit ở Tây Nguyên”. Ít hôm sau giáo sư Nguyễn Huệ Chi trả lời tôi như sau: “Trang mạng Bauxitevn có mục đích yêu cầu nhà cầm quyền ngưng dự án khai thác Boxit thôi. Tướng Giáp là người chống lại dự án ấy, nên chúng tôi treo hình Tướng Giáp lên trang mạng”. Tôi lại viết cho giáo sư Nguyễn Huệ Chi một đề nghị khác: “Nếu giáo sư không đồng ý treo bức ảnh nhà cách mạng Phan Chu Trinh vì vấn đề nhạy cảm, tôi đề nghị giáo sư dùng tấm hình của Trần Bình Trọng, người dám nhìn thẳng vào mặt kẻ thù mà quát ‘Ta thà làm quỷ nước Nam;còn  hơn là làm vương đất Bắc’ thì sẽ có ý nghĩa hơn trong sự kích động khí phách của người Việt!” Giáo sư Nguyễn Huệ Chi im lặng và cho đến nay vẫn còn treo hình Tướng Giáp, tuy nhỏ hơn trước.

Trang mạng Bauxitevn đăng bài “Từ Đảng Cộng sản ban đầu đến Đảng Cộng sản hiện nay” của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.Nhận thấy nội dung bài ấy chỉ đáng cho một cán bộ tuyên truyền cấp thấp viết; hơn là do một ông Tướng từng làm Đại sứ ở Bắc Kinh nhiều năm, tôi viết một bức thư để phản bác luận điệu của ông Tướng.

Giống như tất cả cán bộ tuyên truyền cộng sản, Tướng Vĩnh phủ đầu như sau: “Có những phần tử chống cộng cực đoan phủ định toàn bộ Đảng CSVN, họ nhắm mắt trước thời kỳ huy hoàng của Đảng CS Đông Dương, Đảng Lao động VN (cũng là Đảng cộng sản)Họ không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng đối với dân tộc.” Hễ người nào chỉ ra cái ác, cái man rợ của cộng sản đều bị cộng sản quy cho cái tội “Chống Cộng Cực Đoan” tức là loại người này đều mù, nên không thấy được sự hy sinh dũng cảm và công lao to lớn của Đảng cộng sản đối với dân tộc. Cụ Vĩnh cũng xài cái luận điệu đó. Thử hỏi Cộng sản Việt Nam từ bỏ chủ nghĩa cộng sản như Đông Âu, thì có ai điên khùng đi chống nó? Chính cộng sản mới là cực đoan, vì chưa ai hiểu được chủ nghĩa xã hội là gì và Nguyễn Phú Trọng phân vân chẳng biết hết thế kỷ này chủ nghĩa xã hội đã thực hiện được chưa, nhưng vẫn kiên trì tiến nhanh (dù chậm như rùa) và tiến vững chắc (dù lảo đảo) lên (hay xuống) XHCN!

Tôi không hiểu vì sao BBT Bauxite quyết định cho đăng một bài ca tụng Hồ Chí Minh lên tận mây xanh, trong khi con người thật của Hồ Chí Minh ra sao đã được tài liệu lịch sử phơi bày? Có lẽ cụ Vĩnh chưa hề nghe câu nói của Lê Duẩn thừa nhận “ta đánh Pháp, đánh Mỹ đây là đánh cho Liên Xô, cho Trung Cộng” nên mới tự hào về chiến thắng Điện Biên Phủ lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu? BBT Bauxite viết lời tòa soạn: “Chúng tôi xin trân trọng đăng nguyên bài viết của ông, để bạn đọc xa gần tham khảo. Thôi chết rồi! Bài viết của cụ Vĩnh mà để cho bạn đọc dùng làm tài liệu tham khảo, thì còn gì là trí thức Việt Nam nữa?!

Cụ Vĩnh phớt lờ cái việc Hồ Chí Minh tiêu diệt trí thức tức là tiêu diệt nhân tài (bộ não của Tổ Quốc), tạo ra một bộ máy cai trị toàn là một lũ xu nịnh, hèn hạ, ngu si vì hễ ai trái ý lãnh tụ liền bị quy cho tội phản động. Do đó những lãnh đạo kế thừa đều không có trí tuệ, không có nhân cách. Bằng cớ là Lê Duẩn rất biết rõ dã tâm của Mao Trạch Đông, nhưng vẫn xin vũ khí của Trung Cộng để xâm lăng Miền Nam. Cho nên tình trạng đạo đức suy đồi, tham ô, nhũng lạm hoành hành trên Đất Nước sau năm 1975 là hậu quả tất yếu của đường lối cai trị của Hồ Chí Minh trước 1975. Phùng Quán chỉ làm bài thơ “Chống tham ô lãng phí” dưới thời “Cụ Hồ” là đã bị đưa đi cải tạo tư tưởng (tức là đi tù) rồi. Ngày nay ai to gan ra mặt chống tham nhũng cũng đều bị tù cả, đâu có gì khác thời trước 1975?

Cụ Vĩnh căn cứ vào đâu để dám bảo rằng CSVN được dân yêu, dân quý, dân tin tưởng, trong khi gần một triệu người dân phải trốn chạy vào Nam và trong hơn hai mươi năm độc quyền cai trị, CSVN chưa một lần tổ chức bầu cử tự do thì lấy gì để làm thước đo lòng dân? Tôi nhờ giáo sư Nguyễn Huệ Chi chuyển bài viết của tôi tới cụ Vĩnh và được giáo sư Nguyễn Huệ Chi trả lời: “Thư đã chuyển”. Điều đó chứng tỏ cụ Vĩnh đã nhận thư của tôi, cụ chẳng những không thèm trả lời mà còn viết một số bài khác ca tụng Hồ Chí Minh mạnh mẽ hơn và cũng được Bauxite đăng tải.

Thưa quý vị trí thức trong BBT trang mạng Bauxite,

Tôi xem việc quý BBT đăng những bài ca tụng Hồ Chí Minh, tức là lập trường của quý vị cũng xem Hồ Chí Minh là nhà giải phóng dân tộc, mặc dù cuối bài ghi rõ do tác giả gửi tới để chứng tỏ bài viết của tác giả không phản ảnh quan điểm của trang mạng. Tại sao quý BBT không cho đăng những bài viết phơi bày sự thật về Hồ Chí Minh? Một trang mạng chỉ đăng một chiều thì làm sao gọi là đấu tranh cho đa nguyên, đa đảng? Làm sao tránh được dư luận coi quý BBT chỉ là nồi “giảm áp suất” cho Đảng mà thôi? Có người bảo rằng cụ Vĩnh lên tiếng chê bọn cầm quyền cộng sản sau 1975 thoái hóa, biến chất đã là khá rồi: “Cụ còn hơn mấy ông “cách mạng lão thành” thì phải nên trân trọng”.  Tôi nghĩ khác, nếu cụ Vĩnh còn ngồi trên chiếc ghế cầm quyền thì cụ cũng sẽ hành xử không khác gì những người cầm quyền hiện nay. Cụ vẫn kiêu ngạo, không thèm lắng nghe tiếng nói khác, vẫn xem Hồ Chí Minh là thần tượng, bởi vì cụ không dám từ bỏ cái quá khứ mà cụ cho là vàng son, đã có thời dốc hết tâm lực phục vụ một lãnh tụ “vô vàn kính yêu”! Cái quá khứ đẹp quá đi thôi!

Có người bảo: “Nhận thức là một quá trình lâu dài!” Xin vui lòng cho biết lâu là bao lâu? Tại sao giới trẻ dù bị nền giáo dục nhồi sọ có thể thấy được nguy cơ mất nước để hành động, mà những trí thức đáng bậc cha ông lại chỉ ngồi viết kiến nghị? Phải chi nhà cầm quyền này biết lắng nghe, chịu thỏa hiệp thì gửi kiến nghị góp ý là tốt. Đằng này, ai cũng thấy người cầm quyền đã mất tất cả sợi dây thần kinh biết xấu hổ, cam chịu làm tay sai ngoại bang, tức là không biết nhục vong quốc thì còn hy vọng gì nữa để mà chờ họ đổi thay? Việt Nam giống như một căn nhà mà nền móng, cột kèo đều bị mối mọt làm hỏng, tức là ngôi nhà Việt Nam cần dở bỏ hoàn toàn để xây một cái nhà mới. Nghĩa là Việt Nam cần một cuộc cách mạng toàn diện. Muốn có cuộc cách mạng xảy ra, những người đã cầm quyền phải đứng ra nhận lãnh trách nhiệm, thì mới có những bước đột phá (nói theo cách nói cộng sản). Dù vô tình hay cố ý, người đã cầm quyền trong bộ máy Đảng cũng đã mắc tội lừa dối, đàn áp nhân dân. Vấn đề đặt ra là có đủ dũng cảm để nhìn thẳng vào Sự Thật để làm hay không!

Tôi nghĩ rằng cụ Vĩnh là người rất “yêu” Hồ Chí Minh. Với cương vị là người cao tuổi nhất trong những “lão thành cách mạng” mang cấp Tướng, làm Đại sứ, cụ Vĩnh nên tập hợp những đồng chí sùng bái Hồ Chí Minh lập ra một Mặt Trận, (ví dụ đặt tên “Mặt Trần Yêu Hồ” chẳng hạn) gửi đơn đến chính phủ Đài Loan kiện ông Hồ Tuấn Hùng về tội bôi nhọ “danh nhân thế giới”, vì đã phịa ra chuyện Hồ Chí Minh chính là Hồ Tập Chương, gốc người Hẹ. Đồng thời yêu cầu Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang và Nguyễn Tấn Dũng phải làm cuộc thử nghiệm DNA để xác minh Hồ Chí Minh là người Việt trăm phần trăm.

Đấu tranh đòi nhân quyền, Đảng bảo mỗi quốc gia có cách khác nhau trong việc thực thi nhân quyền. Đòi tự do dân chủ thì bị Đảng quy tội lợi dụng quyền tự do dân chủ. Nay “Mặt Trận Yêu Hồ” đòi Đảng phải dùng thử nghiệm DNA thì Đảng không có cách gì thoái thác được. Đòi hỏi kỳ được, cho đến khi nhà cầm quyền phải thực hiện mới thôi. Nếu nhà cầm quyền vẫn im lặng, tức Hồ Chí Minh đích thị là người Hẹ đúng như Hồ Tuấn Hùng cáo giác. Lúc bấy giờ Mặt Trận Yêu Hồ sẽ có lý do ném những tượng của Hồ được trưng bày bấy lâu xuống cống rãnh vì nó là Chệt, nên không ai có thể bắt tội được. Đó là cuộc cách mạng bất chiến tự nhiên thành, một cuộc cách mạng phi bạo lực đúng với lòng mong mỏi của quý vị trí thức hiện nay. Quý BBT nghĩ thế nào về sách lược hành động ấy? Nếu những ai “Yêu Hồ” không dám thực hiện, tức là những kẻ đó chỉ giả dạng yêu Hồ bằng cái lỗ miệng! Vẫn là XHCN (xạo hết chỗ nói) thôi!

Cuối cùng, xin cho tôi hỏi một câu hỏi chót: “Tôi đã nói rõ từ đầu. Tôi chỉ là người học trò, một dân oan đặt ra những ưu tư thắc mắc để những bậc thầy (nhà trí thức), những người đã cầm quyền giải quyết mối ưu tư này. Liệu quý BBT có đồng ý đăng thư của tôi lên trang mạng Bauxite để cho những nhà trí thức trong và ngoài nước thường vào đó đọc, biết rằng hiện có một người lính như tôi còn xót xa cho những dân oan, những thanh niên sinh viên yêu nước biểu tình bày tỏ lòng yêu nươc bị đánh đập, bỏ tù mà đành bó tay”. Quý cứ việc ghi ở dưới “bài viết do tác giả gửi trực tiếp đến tòa soạn” để phủ nhận trách nhiệm của mình nếu bị Công An hỏi tội. Nếu quý vị chấp nhận đăng bài viết của tôi, tức là quý vị là cơ quan truyền thông thực lòng đấu tranh cho đa nguyên, đa đảng, dân chủ.

Nếu bài viết của tôi có điều gì thất thố, phạm thượng xin quý vị bỏ qua. Trong lòng ngổn ngang trăm mối, chưa viết đủ những điều còn trăn trở. Tôi chân thành cám ơn quý vị BBT đã dành thì giờ viết thư cho tôi. Và cũng chân thành cảm ơn quý vị BBT đã dành thì giờ để đọc thư tôi viết. Mong sao mình còn sống tới ngày chế độ cộng sản sụp đổ để về quê nhà hàn huyên với quý vị thì hạnh phúc xiết bao!

Xin chân thành thật chúc quý BBT dồi dào sức khỏe để hết lòng phục vụ đồng bào.

Trân trọng,

Bằng Phong Đặng văn Âu

© Đàn Chim Việt

———————————————–

Đọc bài liên quan: Từ DCS ban đầu tới DCS hiện nay

236 Phản hồi cho “Xin cho tôi hỏi”

  1. sinh viên khoa mác - lê và tư tưởng Hồ Chí Minh says:

    ẤM CHÂN NGƯỜI
    TRẦN DANH TU
    Chúng con đi đánh giặc miệt rừng xa
    Nay về ướm chân Người trên Rú Tháp
    Tay được vịn từng hàng cây thẳng tắp
    Người từng vun xới đất dặt vào cây.
    Mô đất xưa Bác phủi bụi ngồi đây
    Hơi ấm đọng, hóa màu xanh bóng mát
    Rú Tháp nay hương cỏ cây ngào ngạt
    Mỗi lá cành in bóng vẫy chào con.
    Bậc cao niên ngày ấy vắng thưa mòn
    Rú Tháp nôn nao nhớ thương Người quá đỗi
    Đàu bạc phơ chạm mái tranh, bước vội
    Thăm nhà dân mắt ướt giọng nôi nao.
    Rú Tháp còn mà Người vắng thật sao
    Vết dép cao su như cuộc đời giản dị
    Bát cơm ngô nặng nghĩa tình đồng chí
    Yên thành ơi, Rú Tháp ấm chân Người!

    • THÔNG NGÀN says:

      TÊN NÀY

      Tên này đầu óc chân không
      Tập tành thơ thẩn lung tung kiểu này
      Về nhà mà hỏi lại thầy
      Thơ con như thế có tầy Trịnh Hâm ?

      RỪNG NGÀN
      (18/3/14)

  2. tranle52 says:

    Giải cứu 108 phụ nữ Việt bị buộc làm tiếp viên ở Malaysia
    Đơn vị Phòng chống buôn người thuộc Cảnh sát Hoàng gia Malaysia vừa giải cứu 108 phụ nữ Việt trong một cuộc truy quét trong 3 giờ tại hai cơ sở giải trí ở thị trấn Seri Man.
    Sĩ quan cảnh sát Đơn vị phòng chống tệ nạn xã hội Ang Ah Ban cho biết, những phụ nữ trên, trong độ tuổi từ 16-32, được cho là đã bị dụ dỗ đến Malaysia để kiếm tiền. Nhưng thay vì được làm công việc thích hợp, họ bị ép buộc làm tiếp viên tại một hộp đêm và nhà hàng ở thị trấn Seri Manjung.
    10 sĩ quan cảnh sát và 28 nhân viên thuộc cảnh sát Liên bang và huyện Manjung đã phối hợp tiến hành giải cứu sau khi nhận được thông tin từ một trong các cô gái trên.
    Cuộc đột kích được thực hiện vào hồi 23 giờ ngày 4/3 và kết thúc vào lúc 2 giờ sáng 5/3. Đây là hoạt động chống buôn bán người lớn nhất từ đầu năm đến nay.

  3. Sương Lam says:

    Sinh viên khoa Mac-Lê
    Ki cóp chuyện diễu hề
    Óc đặc giống kít dê
    Làm hề không biết chán!

    • Sương Lam says:

      Khổ tâm cha mẹ lắm thay
      Mong con ăn học có ngày nổi danh
      Sinh viên học thói Tất Thành
      Chí Minh tư tưởng hoá đàn Mác-Lê
      Biến dân thành lũ bò dê
      Đè đầu cưỡi cổ u mê dốt đần
      Cộng Sản chính sách ngu dân
      Việt Nam đứng dậy, việt gian phải trừ!

  4. sinh viên khoa Mac-Lê nin và tư tưởng Hồ Chí Minh says:

    BÁC HỒ SỐNG MÃI VỚI CÁC DÂN TỘC TÂY NGUYÊN
    Sinh thời, Bác Hồ luôn dành cho đồng bào các dân tộc Tây Nguyên tình cảm đặc biệt. Bức thư Người gửi Hội nghị các dân tộc thiểu số miền Nam ngày 19/4/1946 (Pleiku, Gia Lai) đã nói hộ lòng vị Cha già dân tộc: “Đồng bào Kinh hay Tày, Mường hay Mán, Gia Rai hay Êđê, Ba Na, Xê Đăng hay M’nông và các dân tộc thiểu số khác, đều là con cháu Việt Nam, đều là anh em ruột thịt. Chúng ta sống chết có nhau, sướng, khổ, no, đói bên nhau… Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng lòng đoàn kết của chúng ta không bao giờ giảm bớt”. Tấm lòng và niềm tin yêu của Người đối với đồng bào các dân tộc Tây Nguyên đã không chỉ cổ vũ, truyền thêm sức mạnh cho đồng bào vững niềm tin vào Đảng, đoàn kết đứng lên làm cách mạng, mà còn nhân nguồn sức mạnh nội lực của đồng bào trong hành trình đấu tranh đánh đuổi quân xâm lược, xây dựng và phát triển Tây Nguyên ngày một giàu đẹp.
    Không chỉ hướng về Tây Nguyên, luôn theo dõi tin tức của đồng bào Tây Nguyên trong cuộc kháng chiến, Người còn vui niềm vui vì quân và dân Tây Nguyên đã “già trẻ, gái trai, Kinh, Thượng đoàn kết một lòng, luôn luôn nêu cao truyền thống anh hùng, vượt qua mọi khó khăn, gian khổ, thi đua diệt giặc, lập công, giữ gìn buôn rẫy, thu được những thành tích to lớn, cùng đồng bào cả nước đánh thắng giặc Mỹ xâm lược”. Song, để hướng đến thắng lợi trong mùa xuân toàn thắng, theo lời Người, những người con của núi rừng Tây Nguyên đã đoàn kết cần phải tiếp tục đoàn kết hơn nữa; đã vượt qua mọi khó khăn, gian khổ càng phải nỗ lực hơn nữa trong thi đua diệt giặc, lập công, giữ gìn buôn rẫy để cùng đồng bào cả nước đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.
    Đã có không ít người con ưu tú của núi rừng Tây Nguyên được gặp Bác Hồ, trong đó có ông Y Ngông Niê Kđăm; ông KSor Ní; Anh hùng Núp, Thiếu tướng Y Blôk Êban, cụ Y Bih Alêô, ông Ksor Krơn, Nghệ sĩ nhân dân Y Brơm, Nhà giáo ưu tú Nay Hwin, A Vai… Dù là ai, được gặp một lần hay nhiều lần, và cả những người chưa từng một lần được gặp Bác, song niềm kính yêu Người vô hạn vẫn luôn trào dâng. Trong lòng mỗi người vẫn luôn ghi nhớ tình cảm và sự quan tâm của Bác với đồng bào các dân tộc Tây Nguyên. Đó chính là nguồn sức mạnh nội lực để đồng bào Tây Nguyên vượt qua thử thách, nỗ lực chiến đấu với kẻ thù để giành độc lập, tự do như lời cụ Y Bih Alêô, nguyên Phó Chủ tịch Đoàn Chủ tịch Ủy ban Trung ương Mặt trận Dân tộc giải phóng miền Nam Việt Nam, Ủy viên Hội đồng Cố vấn Chính phủ cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam từng khẳng định: “Tình cảm của Bác Hồ đối với các dân tộc Tây Nguyên là sức mạnh vô biên, luôn luôn tràn đầy như nước sông Ba và cao như ngọn núi Cư Yang Sin. Chúng tôi nhớ lời Bác Hồ và uống rượu cần thề với nhau sẽ mãi mãi đi theo con đường của Bác vạch ra để giải phóng quê hương”.
    Khắc ghi lời dạy của Bác, suốt hai cuộc kháng chiến trường kỳ chống thực dân Pháp và đế quốc Mỹ và trong thời kỳ xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN, đồng bào các dân tộc Tây Nguyên luôn sát cánh cùng đồng bào cả nước một lòng một dạ theo Đảng, theo cách mạng với niềm tin son sắt. Từ trong phong trào thi đua giết giặc, xây dựng làng chiến đấu, góp lương thực nuôi bộ đội, đánh địch bằng hầm chông, bẫy đá, đói cơm, lạt muối, di dời để tránh càn, nuôi giấu cán bộ… đến những tháng ngày vượt qua bão lũ, thực hiện xóa đói giảm nghèo, xây dựng nông thôn mới, xây dựng đời sống văn hóa ở từng bon, làng… của đồng bào Tây Nguyên đều có hình ảnh Bác Hồ hiện hữu trong tim làm điểm tựa tinh thần và cổ vũ.
    Bác Hồ đã đi xa, nhưng tấm lòng và sự quan tâm của Người đối với Tây Nguyên và ngược lại, tấm lòng kính yêu vô hạn của đồng bào Tây nguyên đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh vẫn còn sâu đậm mãi. Đáp ứng lòng mong mỏi của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên, công trình Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên đã được xây dựng và khánh thành tại Quảng trường Đại Đoàn kết – trung tâm thành phố Pleiku (Gia Lai) tháng 12/2012. Công trình lịch sử – văn hóa trang nghiêm và thành kính này là một biểu tượng sinh động về tình cảm thiêng liêng của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh kính yêu, đồng thời cũng là di sản văn hóa vô giá để lại cho muôn đời con cháu hôm nay và mai sau.
    Sau một năm khánh thành, theo TTXVN, nơi đây đã đón hơn 23.000 lượt người đến tham quan với tấm lòng thành kính, trong đó, 60 đoàn đại biểu Trung ương và địa phương đến dâng hoa, trồng cây lưu niệm và báo công với vị Cha già dân tộc. Trong những bức tâm thư, trong những dòng báo cáo về tinh thần vượt khó khăn, sự đoàn kết của cộng đồng các dân tộc anh em trên mảnh đất Việt Nam, trong thực hiện Di chúc của Bác về xây dựng một nước Việt Nam đàng hoàng hơn, to đẹp hơn… luôn khôn nguôi nỗi nhớ về Người. Không chỉ có vậy, nơi đây cũng đã diễn ra các hoạt động chính trị, văn hóa nhân dịp các ngày lễ lớn, các buổi biểu diễn ca múa nhạc quần chúng, biểu diễn cồng chiêng Tây Nguyên trong các dịp lễ, tết… phục vụ nhân dân trên địa bàn, góp phần giữ gìn và phát huy bản sắc văn hoá truyền thống các dân tộc Tây Nguyên.
    Luôn hướng về Người, học tập và làm theo tấm gương đạo đức của Bác, cùng với thời gian, được sự quan tâm của Trung ương và địa phương, của nhân dân cả nước nói chung, đồng bào các dân tộc Tây Nguyên nói riêng, nhất định công trình Tượng đài Bác Hồ với các dân tộc Tây Nguyên sẽ được giữ gìn và phát huy giá trị. Bác Hồ sống mãi với Tây Nguyên! Thông qua các hoạt động văn hóa, lễ tuyên dương người tốt, việc tốt, báo công, các đợt dâng hương tưởng niệm Người… giáo dục cán bộ, đảng viên và nhân dân nhất là thế hệ trẻ về truyền thống cách mạng, tấm gương đạo đức cách mạng cần kiệm liêm chính, chí công vô tư, tận trung với nước, tận hiếu với dân của Bác Hồ, góp phần hun đúc lòng yêu nước, tinh thần cách mạng, đoàn kết, kiên trung, bất khuất của Tây Nguyên nói riêng và cộng đồng các dân tộc Việt Nam nói chung trong hành trình xây dựng và bảo vệ Tổ quốc Việt Nam XHCN giàu mạnh và phát triển.

    • NGÀN SAO says:

      NGẨN NGƠ

      Đọc xong thật sự thẩn thờ
      Ai làm dân tộc ngẩn ngơ thế này
      Tương lai hậu thế là đây
      Còn gì trông đợi nước nhà mai sau !

      TRĂNG NGÀN
      (17/3/14)

    • DâM TiêN says:

      Boác thông minh mà thành thong…manh.

      Bác mưu trí sáng tạo , cuối cùng láu cá vặt,

      Để đến cuối đời, thắng Duẫn nó cho boác xơi

      ” vịt quay Bắc Kinh có tẩm cái gì,,,hà hà hà.”

      Than ôi ! nay lủ cộng phỉ chiều tà còn cố bám
      vô cái xác bác như ruồi nhặng mà rỉa rói, khổ !

  5. Hồ Thẩm Du says:

    Không khéo thành “làng Trung Quốc”

    Từ khi Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân 2 được khởi công xây dựng vào tháng 8-2010, xã Vĩnh Tân, huyện Tuy Phong, tỉnh Bình Thuận cũng tập trung rất đông lao động Trung Quốc.
    Theo quan sát của phóng viên Báo Người Lao Động, sau giờ tan tầm vào buổi chiều đến tối mỗi
    ngày, nhiều lao động Trung Quốc rủ nhau đi dạo quanh các khu dân cư lân cận nhà máy. Chủ một tiệm tạp hóa ở thôn Vĩnh Tiến, xã Vĩnh Tân cho biết những người Trung Quốc đang làm công nhân
    ở đây thường cử “đại diện” ra mua hàng hóa rồi đưa vào khu tập thể của họ bên trong nhà máy để dùng.
    Theo tìm hiểu của chúng tôi, số lao động Trung Quốc ở huyện Tuy Phong hiện lên đến khoảng 500 người. Anh Lý Văn Nam, một công nhân làm việc tại Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân 2, cho biết: “Tất
    cả công nhân Trung Quốc đều có nhà trọ và nơi ăn ở tập trung trong khuôn viên nhà máy. Họ rất ít quan hệ với công nhân Việt và sống khá bí ẩn”.
    Đêm 14-3, ở ngã ba thôn Vĩnh Tiến, chúng tôi bắt gặp nhiều lao động Trung Quốc đi dạo. Thỉnh thoảng, vài người ghé vào quán cóc uống bia nhưng cũng chóng vánh rồi rút vào khu vực nhà máy. Thoáng nhìn, họ chẳng khác gì người Việt nếu không để ý gương mặt và giọng nói. Một chủ quán nhậu gần Nhà máy Nhiệt điện Vĩnh Tân 2 cho biết lao động Trung Quốc thường ăn uống ở quán 68
    vì chủ quán biết tiếng Trung.
    Ông Ngô Dương, một người dân địa phương, phàn nàn: “Dù hầu hết người Trung Quốc đang làm
    việc tại nhà máy đều ăn ở bên trong nhưng nhiều nhóm 3-5 người vẫn thường ra ngoài ăn nhậu, sau đó gây gổ đánh nhau làm mất trật tự địa phương”. Chị Dung, chủ quán cơm gần nhà máy, cho biết một số nam công nhân Trung Quốc được “thả lỏng” thuê nhà trọ bên ngoài đã cặp bồ với thiếu nữ
    địa phương. “Không khéo khi nhà máy xây dựng xong, ở đây có cả làng Trung Quốc” – chị nói nửa đùa nửa thật.
    Để tìm hiểu về tình hình lao động người Trung Quốc ở xã Vĩnh Tân, phóng viên Báo Người Lao Động đã liên hệ với công an địa phương nhưng bị từ chối cung cấp thông tin. Ông Trần Văn Dũng, Trưởng Công an xã Vĩnh Tân, cho rằng xã không được phép phát ngôn.

    Lê Trường – Bạch Long.

  6. Nguyễn Phan says:

    …Ngày 17 tháng 2 năm 1979, cuộc chiến tranh biên giới giữa Việt Nam và Trung Quốc bùng nổ. Ba mươi lăm (35) năm sau, chính phủ Việt Nam đã muốn điều trị cơn bệnh cảm lạnh của chiến tranh bằng cách lấy thái độ quyết quên đi chiến tranh biên giới. Trong khi ấy, cũng ngày này, Trung Quốc làm lễ truy điệu và vui mừng chiến thắng. Tuy nhiên người dân Việt Nam không bao giờ quên, nhất là thế hệ trẻ luôn luôn ghi nhớ một phần lãnh thổ biên giới của Việt Nam đã bị mất vào tay bành trướng Trung Quốc.
    Khoảng 150 nhà hoạt động Dân chủ Việt Nam, tổ chức cuộc biểu tình trong không khí trang nghiêm, đánh dấu tồn vong của đất nước bằng mỗi năm kỷ niệm một ngày diễn hành dành riêng cho biên giới 1979. Càng có ý nghĩa hơn, năm nay đúng 35 năm sự kiện bùng nổ của cuộc chiến tranh biên giới Việt Nam-Trung Quốc.
    Với những bài hát yêu nước, tiếng ca truyền lửa đi trong lòng thủ đô Hà Nội, và những băng đen và đỏ 17/2 Nhân Dân Không Quên. Trong ngày này có những tổ chức của nhà nước âm mưu cản trở nhân dân biểu tình, tuy nhiên đoàn biểu tình yêu nước vẫn tiến hành trong im lặng.
    Tham gia cuộc biểu tình có nhà kinh tế Nguyễn Quang A, ông cho phóng viên AFP biết :
    ‒ Chính quyền tổ chức nhảy múa, cố tình cản trở đoàn biểu tình yêu nước không tiếp cận gần được tượng đài Lý Thái Tổ.
    Cuối cùng đoàn biểu tình diễu hành đi đến Đền Ngọc Sơn, hồ Hoàn Kiếm thực hiện buổi dâng hoa, tưởng niệm 35 năm chiến tranh biên giới. Ban tổ chức phát biểu ngắn gọn. Trong suốt cuộc biểu tình, nhà nước Hà Nội bố trí công an thường phục và cảnh sát đồng phục theo dõi từng hoạt động của đoàn biểu tình.
    Nguyễn Tiến Giới, 57 tuổi, quê Lạng Sơn đã từng tham chiến tại biên giới Việt Nam năm 1979, phàn nàn rằng:
    ‒ Năm nay tổ chức ngày kỷ niệm chiến tranh biên giới, thiếu sự công nhận chính thức của nhà nước. Ông nói tiếp: “Tôi và các đồng chí của tôi cảm thấy rất buồn và tức giận, nhà nước có thái độ chối bỏ lòng dân yêu nước, chúng tôi không thể chấp nhận điều đó của đảng và nhà nước. Chúng tôi vẫn phải bảo vệ đất nước của chúng tôi”. Những người biểu tình cũng nói rằng: Chúng tôi nhất định không bao giờ quên lịch sử này. Mặc khác Đảng và Nhà nước bảo chúng tôi phải quên đi quá khứ, bởi vì Trung Quốc không hài lòng những cuộc biểu tình này.
    Nhân dân Việt Nam cũng nên biết, trong cuộc xung đột vũ trang tuy ngắn ngủi có một tháng nhưng quá đẫm máu, hàng chục ngàn người thương vong. Mặc dù nhà nước Việt Nam không công bố số người chết, nhưng truyền thông nước ngoài ước tính rằng Việt Nam có đến 50.000 binh sĩ và thường dân đã thiệt mạng.
    Vào thời điểm đó, Trung Quốc có một thời gian ngắn chiếm đóng 6 thành phố quan trọng ở miền Bắc Việt Nam và tuyên bố chiến thắng, trước khi Trung Quốc rút quân ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, tuyên bố “hoàn toàn chiến thắng”.
    Cựu Đại sứ Việt Nam tại Trung Quốc, tướng Nguyễn Trọng Vĩnh nói với AFP: “Những nhà lãnh đạo Trung Quốc có thể gây áp lực nhà nước Việt Nam, họ không muốn đề cập đến chiến tranh, dường như muốn phủ nhận quá khứ”.
    Theo báo cáo của những phương tiện truyền thông chính thức của Trung Quốc, Việt Nam hiện nay là đối tác thương mại lớn nhất của họ. Kim ngạch thương mại song phương trong năm 2012 lên đến hơn 40 tỷ USD. Mặt khác, Trung Quốc đã nghiễm nhiên chiếm chủ quyền vùng đảo Biển Đông của Việt Nam và các rạn san hô, và đang nỗ lực khai thác dầu khí và thủy sản trên những vùng được xem như không còn tranh chấp. Nhưng về mặt ngầm, Trung Quốc đã gây ra sự phẫn nộ của nhân dân Việt Nam. Rõ ràng chính quyền Việt Nam đã nhượng bộ toàn diện Trung Quốc, nếu không muốn nói là đã bán biển đảo cho Trung Quốc. Đảng CVSN đã có những cử chỉ ngậm miệng ăn tiền, và nhà nước Việt Nam cố gắng cản trở các cuộc biểu tình của nhân dân. Lợi ích tiền quyền của đảng là trên hết.
    Nhân dân Việt Nam cũng nên biết, vào đêm trước ngày 15 tháng 2 năm 2014. Trung Quốc đã long trọng tổ chức ngày lễ kỷ niệm 35 năm chiến thắng biên giới Việt Nam. Bắc Kinh tuyên bố: Đã kiểm soát chặt chẽ những phương tiện truyền thông của Việt Nam, và nhà nước Việt Nam thường xuyên báo cáo cho Bắc Kinh biết về các động thái chống Trung Quốc của nhân dân Việt Nam.

    Huỳnh Tâm.

  7. ABC says:

    Cả nước đã bị lừa
    Châu Hiển Lý (Bộ đội tập kết 1954)
    “Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!
    150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến.
    Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. “Tính hơn hẳn” của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.
    Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :
    _ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ?
    _ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ?
    _ Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?
    _ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ?
    Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
    _ Tại sao đàn ông ?của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
    _ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?
    _ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?
    Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường , phải đi làm công cho các nước tư bản?
    _ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?
    Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính . Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa.
    Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường.
    Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được.
    Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại .
    Hiện tượng “Mửa ra rồi nuốt lại” này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.
    Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất.
    Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.
    Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và “nhai lại” suy nghĩ của kẻ khác.
    Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối , những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều…
    Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội.
    Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành “phương hướng hành động” chung cho tất cả mọi người.
    Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…
    Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.
    Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang , vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian .
    Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp “vô sản” âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
    Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi mòng giửa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền.
    Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo.
    Chẳng hạn đảng nói “xây dựng xã hội không có bóc lột” thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói ” một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản” thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói “đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất” nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.
    Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là… còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại !
    Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ý thức về tội lổi tầy trời của mình . Đảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn.
    Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi” mà kết luận: “Tất cả đều là lừa bịp!”
    Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ … đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.
    Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ :
    “Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa !
    Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!”
    Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ?
    Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy ?
    Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu?
    Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai !
    Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.
    Châu Hiển Lý – Bộ đội tập kết 1954
    Nguồn : http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php?t=21125

  8. PHIẾM NGÀN says:

    XIN CHO TÔI HỎI

    Đây là ông Đặng Văn Âu
    Hỏi rồi dọt mất biết đâu mà tìm
    Tìm sao như thể tìm chim
    Như gà tìm hạt như chim tìm trời
    Hỏi xong ai đáp lại lời
    Cả chàng Bâu Xít cũng hoài biệt tăm
    Mới hay thiên hạ hà rầm
    Hỏi là để hỏi chẳng mong được gì
    Bỏ dùi đánh trống để chi
    Âu hay Bâu Xít nhiều khi cũng đùi !

    PHƯƠNG NGÀN
    (15/3/14)

  9. Trực Ngôn says:

    Bài viết này đứng lẻ loi, BBt xem xét có nên liên kết nó vào với “THEO DÒNG SỰ KIỆN” dưới bài “Kiến nghị gửi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng” của ông Đặng Văn Âu vì cùng một tác giả và cùng ý tưởng?

  10. VŨ NHƯ VŨ says:

    Đó các ngài đã thấy chưa? Mấy ngày qua thật là thú vị khi chứng kiến cuộc chạm trán, có thể nói là cuộc thử lửa đầu tiên của một con bé CHƯA TỐT NGHIỆP khoa Mác – Lê… mà cũng đủ làm điên đảo đám Trọng Dân Tiên Ngu Lê Thiệp. Các vị đã thấy thế nào là TRE GIÀ MĂNG MỌC CHƯA? Thôi thôi thôi thế thì thôi nhé. Mùa làm ăn mới lại bắt đầu, mà câu hỏi của ông Bằng Phong chắc cũng đã sáng tỏ ( nhờ con bé khoa Mác Lê..) và “ xin cho tôi trả lời” của ông Bằng Phong chắc củng đã lộ ra vô số điều phi lý – cũng nhờ con bé khoa Mác-lê). Vũ tôi lại xin chào ban Biên tập DCV. Cảm ơn DCV và cũng Viết to Một chữ”PHỤC”. Xin gửi tặng tất cả những ai yêu Việt nam bằng trái tim trân thành và nhiệt huyết khúc ca khải hoàn sau đây ;

    Đất Nước Trọn Niềm Vui
    Tác giả: Hoàng Hà
    Ta đi trong muôn ánh sao vàng, rừng cờ tung bay!
    Rộn ràng bao mê say những bước chân dồn về đây.
    Sài Gòn ơi!
    Vững tin đã bao năm rồi một ngày vui giải phóng.
    Ta nghe vang như tiếng Bác Hồ dậy từ non sông!
    Rạo rực sao hôm nay, Bác vui với hội toàn dân.
    Thành Đồng ơi!
    Sắt son đã vang khải hoàn.
    Ôi! hạnh phúc vô biên!
    Hát nữa đi em, những lời yêu thương.
    Hò ơ…ớ hò…ớ hò…ớ hò….
    Hội toàn thắng náo nức đất nước,
    Ta muốn bay lên, say ngắm sông núi hiên ngang,
    Ta muốn reo vang, hát ca muôn đời Việt Nam, Tổ quốc anh hùng!
    Ôi quê hương dẫu bao lần giặc phá điêu tàn mà vẫn ngoan cường
    Giành một ngày toàn thắng.
    Đẹp quá!
    Đời rực sáng những ánh mắt lấp lánh,
    Ta muốn ôm hôn mỗi tấc đất quê hương,
    ta muốn ca vang bước chân những người chiến sĩ giải phóng kiên cường!
    Đêm hoa đăng, những môi cười là bó hoa đời tươi thắm tuyệt vời,
    Đẹp niềm tin mãi mãi Tổ Quốc muôn đời,
    Trọn vẹn cả non sông thống nhất Rạng rỡ Việt Nam.

    • DâM TiêN says:

      TÂM SỰ MỘT ĐẢNG VIÊN
      (DâM TiêN sao lục)

      Tôi đã biết mình lầm đường lạc lối
      Từ sau cái ngày “giải phóng” Miền Nam
      Đi giữa Sài Gòn, tôi nghe mình thầm khóc.
      Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm

      Tôi khóc Miền Nam tự do vừa mất
      Và khóc cho mình, chua xót đắng cay
      Nửa đời người theo đảng đến hôm nay
      Tưởng cứu nước đã trở thành tội ác.

      Bởi tôi quá tin nghe theo lời bác
      Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
      Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
      Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.

      Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại
      Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
      Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
      Đang rên siết kêu than cần giải phóng.

      Tôi đã xung phong với bầu máu nóng
      Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa tình
      Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
      Biếu người bà con trong nầy túng thiếu.

      Người dân Miền Nam thật là khó hiểu
      Nhà khang trang bỏ trống chẳng còn ai
      Phố phồn hoa hoang vắng u hoài
      Giải phóng đến sao người ta chạy trốn?

      Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
      Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
      Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình
      Trước thành phố tự do và nhân bản.

      Tôi tìm đến người bà con trong xóm
      Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
      Kí gạo đem theo nay đã mốc xì
      Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.

      Anh bà con tôi- một ngươi công chức
      Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
      Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
      Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.

      Rồi anh nói: “Ngày mai đi cải tạo
      Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
      Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
      Một chút tình người bà con Nam bộ.”

      Trên đường về, đất trời như sụp đổ
      Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam
      Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm
      Tôi đã khóc, cho mình và đất nước./.

      .

      __,_._,___

      • Hùng says:

        “TÂM SỰ MỘT ĐẢNG VIÊN” do DâM TiêN (quái lạ,Tiên mà cũng dâm) sao lục nó cũng giống như tâm sự của Lê Hiếu Đằng, Tống Văn Công, Phạm Đình Trọng, Tô hải… vậy thôi, chẳng có gì mới. Một dúm đảng viên phản đảng như những kẻ trên đây chẳng làm mảy may ảnh hưởng chút xíu nào đối với đảng CSVN. Những đảng viên phản đảng ấy tự cút ra khỏi đảng thì càng làm cho đảng đồng tâm nhất trí cao hơn nên đảng càng mạnh hơn.
        Với lại, một dúm đảng viên bị thoái hóa, biến chất thì cũng giống như những tế bào da của con người bị thoái hóa và tự đào thải (hoặc bị cơ thể đào thải), nhưng lại có hàng tỷ tỷ tế bào mới sinh ra, trẻ trung hơn, trí tuệ hơn, sáng suốt hơn và mạnh mẽ hơn. Mỗi năm, chỉ một dúm đảng viên thoái hóa, biến chất và tự đào thải (hoặc bị đảng đào thải) thì cũng thời gian mỗi năm lại có 15.000 đến 20.000 đảng viên mới mà phần lớn là lớp trẻ có học thức cao được đứng vào hàng ngũ của đảng. Vì vậy, đảng ngày càng phát triển cao hơn về số lượng và chất lượng nên đảng ngày càng mạnh hơn, đủ sức lãnh đạo cao hơn, đáp ứng với đòi hỏi ngày càng cao của tình hình mới, của đất nước và nhân dân.

      • DâM TiêN says:

        Ra Restroom ( úi…xin lỗi ), ra ngõ gặp ngay anh Hùng…hà hà

        Có một dúm phản động thui à… Cá hàng triệu năm 1954 ấy a
        Có hàng ba triệu sau 1975 đó mà… Có cả HÙNG nữa đấy..
        Có Nhân văn Giai Phẩm.1956, ..có Xét lại 1963…
        Có vài vạn dân đen gục xuống dưới tró Tố Khổ, nhớ chăng?
        Có hơn 5,000 dân vô tội Mậu Thân, còn nhớ hay giả vờ quên…

        Hùng nhớ chơi trò ” tung hứng” cho người ta…chưởi Bác, nhá.
        Ban cho Hùng…huân chương Phản Cộng đấy, sướng chưa?

    • Austin Pham says:

      Úi giùi ui! Con bé nào nữa đấy hở Vũ? Tạnh đi Vũ ạ, mình chả thấy cái…thớt nào cả, chỉ có khu đen với hai…bi mà thôi. Lương vừa đủ dùng cho…cơm hộp mà sao khỗ thế.
      Ai nói chăn trâu là khõe, chăn trâu…xui lắm chứ…ứ..ứ..ứ!
      Chào sảng khoái

    • DẶM NGÀN says:

      NGÀI ĐÂY

      Ngài đây cũng đã thấy rồi
      Thấy em Như Vũ thù lù thế kia
      Quay cuồng đánh trống phèn la
      Nước non không biết chỉ ca loạn ngầu
      Quý thay những thứ trên đời
      Cái đầu hột mít dễ thời biết chi !

      BẠT NGÀN
      (15/3/14)

    • Kẻ Giác Ngộ says:

      Trích: “Đó các ngài đã thấy chưa? Mấy ngày qua thật là thú vị khi chứng kiến cuộc chạm trán, có thể nói là cuộc thử lửa đầu tiên của một con bé CHƯA TỐT NGHIỆP khoa Mác – Lê… mà cũng đủ làm điên đảo đám Trọng Dân Tiên Ngu Lê Thiệp“.

      VŨ NHƯ VŨ làm tui tức cười khặc khặc khặc, chỉ những người có trình độ như VŨ NHƯ VŨ mới đội quần “con bé CHƯA TỐT NGHIỆP khoa Mác – Lê” lên đầu mà khen tấm tắc như thế, thật ra đó chỉ là thứ rác rến mà con bé gom nhặt đem xả diễn đàn!

Phản hồi