3 đảng viên Việt Tân bị bắt vì biểu tình ở Sài Gòn
SÀI GÒN, Việt Nam: 3 đảng viên Việt Tân tham gia biểu tình cùng dân oan Sài Gòn đã bị công an bắt giữ. Đó là các ông bà: Jennifer Trương (tức Nhu), ông Nguyễn Lý Trọng (tức Thái) và ông Nguyễn Quang Khanh (tức Sơn).
Cuộc biểu tình diễn ra vào khoảng 10 giờ ngày 14/3/2011 ở trụ sở tiếp dân số 210 đường Võ Thị Sáu, Sài Gòn. Bà con từ nhiều tỉnh thành lân cận kéo về chủ yếu khiếu kiện về đất đai. Công an sắc phục và thường phục đã vây quanh vây những người biểu tình. Sau một hồi cản phá, họ đã bắt đi một số người.
Đảng Việt Tân đã chính thức lên tiếng thừa nhận những người bị bắt là đảng viên của mình.
Được biết, tất cả 3 công dân bị bắt đều có quốc tịch Mỹ và về Việt Nam bằng hộ chiếu Hoa Kỳ.
Gần đây, Việt Tân có một số hoạt động tại Việt Nam. Hồi tháng 10/2010, bà Võ Hồng công dân Úc gốc Việt đã bị bắt sau khi rải tờ rơi và phát áo mũ với mầu sắc và logo của Việt Tân ở bờ hồ Hoàn Kiếm. Hai người cùng tham gia với bà đã bay kịp sang Bangkok. Bà được thả sau ít ngày sau khi có sự lên tiếng mạnh mẽ của chính quyền Úc.
Hiện Việt Nam vẫn đang giam giữ giảng viên Phạm Minh Hoàng, đảng viên đảng Việt Tân. Mới đây, hôm 10/3/2011 ông Hoàng được đề cử giải “Công Dân Mạng” do Google và tổ chức Phóng viên Không biên giới tổ chức.
© Đàn Chim Việt
Ý kiến của bạn Lê Mai Hoàng xem ra thực tế nhất trong lúc này.
Lâu nay,chúng ta vì lòng nhân đạo vẫn cứ kiên nhẫn đợi chờ VC.thay đổi trong khi VC.lợi dụng việc đó
để “câu giờ” bằng cách hứa hẹn sẽ thay đổi.Lịch sử VN.gần đây đã chứng tỏ VC.toàn lừa dối và vì vậy
chúng ta không thể tin gì vào lời hứa hão của chúng.Với bản chất quỷ sứ,chúng cực kỳ tham lam,ham hố cái đặc quyền đặc lợi ở trong tầm tay của chúng và không chế độ độc tài nào tự nguyện trao cho
nhân dân quyền tự do dân chủ thực sự cả.Người VN.ở hải ngoại hàng năm gửi về gần 10 tỷ Mỹ kim,
ấy thế mà mở miệng ra là chúng chưởi bới thậm tệ qua những tên tay sai ở trên diễn đàn này chẳng
hạn.Chính vì chúng ta hành động nặng tình cảm qúa mà bị VC.tiếp tục lợi dụng và đất nước ta càng
ngày càng đi tới chổ bế tắc mọi mặt hiện nay !
Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải hành động một cách có lý trí.Mong thay !
Nhân ngày 30-4 (Ngày Thuyền Nhân Việt Nam), đề nghị “cựu thuyền nhân” trên toàn thế giới, cắt Viện Trợ Không Hoàn Lại cho thân nhân quốc nội trong tháng 4 để tưởng nhớ những người đã chết ở Biển Đông.
Lê Mai Hoàng.
Không phải hễ thấy người khác làm thì bắt chước làm theo, mà cần phải động tâm suy nghĩ!
Nếu ta không ra tay hạ bệ được csvn thì hãy ủng hộ người khác, điều quan trọng là giải thoát nhân dân khỏi ách thống trị của cs trước đã! Sau này đảng phái nào lãnh đạo đất nước thì đã có nhân dân quyết định qua lá phiếu!
Ai không đồng ý việc làm của VT, thì yêu cầu hãy can đảm lãnh nhận công việc mà họ đang làm, mọi phá bĩnh, diễu cợt trong lúc này đều trở thành “vô tình” tiếp tay cho csvn!
Không phải VC thương tiếc, nễ nang hay tung hứng gì cả… Cũng muốn giam giữ lắm chứ, nhưng chẳng làm được. Những người từ nước ngoài về, mang quốc tịch ngoại quốc khác với những vị đang đấu tranh tại quốc nội. Thực sự, những vị như Cha Lý, LS Công Nhân,… VC cũng muốn cho họ đi ra ngoài cho “khuất mắt” cho rồi… Nhưng họ vẫn kiên trì chịu đựng.
Đâu phải ĐV Việt Tân ai cũng được thả ra? Những người như Giáo sư Hoàng, Ông Phạm Minh Tâm. Bà Trần thị Thúy, MS Dương Kim Khải, vv vẫn đang bị giam giữ.
Trên tinh thần tương kính, xin những bạn cho rằng VT diễn kịch xin chỉ ra những điểm cụ thể…Ngoài cái luận cứ là “VC mà dễ bắt rồi thả”…
Những lời lẽ cay cú, thiếu lịch sự theo kiểu này thì bản thân tôi đã thấy nhiều trên các diễn đàn… Muốn đem lại Tư Do – Dân Chủ cho Việt Nam nhưng cứ ngồi chửi đổng qua internet… thì không thiết thực lắm. Không đồng ý với cách thức hoạt động của VT thì xin các bạn đưa ra những gì cụ thể và tốt hơn để mọi người cùng tham gia.
VT có tham gia biểu tình hay không, dân oan vẫn bị giải tán; nhiều khi đánh đập, bỏ tù, sách nhiễu, cướp hết đồ đạc như đã xảy ra trên dưới 20 năm nay rồi. Vườn hoa Mai Xuân Thưởng ở Hà Nội, đường Võ T Sáu Sài Gòn không phải là tên xa lạ từ lâu. Thử hỏi, dân oan có gì để “nhào vô ăn có”? Họ là những người bị cướp hết tài sản, nhiều người phải ngủ đầu đường xó chợ, con cái không đến trường được mà khả năng đòi lại đất đai, tài sản gần như là con số không. Họ trông chờ vào bất cứ cái phao nào, các bạn ạ!
Ngoài ra, xin mời mọi người lắng nghe tiếng nói của một blogger từ Sài Gòn:
Tôi tìm thấy một niềm hi vọng!
Tin tức blog và internet mấy ngày nay liên lục đưa về 3 thành viên của đảng Việt Tân đã tham gia biểu tình cùng với bà con dân oan tại Việt Nam xen lẫn với những tin tức về các cuộc cách mạng Tunisia, Ai Cập, Libya cũng như thảm họa sóng thần và điện hạt nhân tại Nhật.
Trong 1 bối cảnh khá ảm đạm trước hàng loạt những sự việc ấy, về những diễn biến kinh tế, chính trị Việt Nam đang biến động từng ngày cũng như sự chia buồn cùng nước Nhật trong thảm họa, tôi đã chợt thấy vụt lên 1 niềm hi vọng. Về việc làm của các đảng viên đảng Việt Tân.
Trong khi những lời hô hào, kêu gọi cách mạng rất sáo rỗng mang nặng tính chỉ thị liên tục được đưa ra và người ta háo hức rằng Việt Nam sẽ bùng nổ 1 cuộc cách mạng tự do dân chủ khiến cho tôi ngao ngán, ngao ngán vì biết rằng nó không bao giờ thành hiện thực trong bối cảnh Việt Nam thì hành động của Việt Tân làm tôi vui mừng và phấn khởi. Đó mới là 1 dấu hiệu thực sự của sự thay đổi, chuyển mình. Một cách hết sức âm thầm và lặng lẽ, 3 thành viên đảng Việt Tân đã trở về quốc nội, cùng chung vai sát cánh, cùng chia sẻ gian nan với bà con dân oan mất đất vào sáng ngày 14 tháng 03 năm 2011. Không hô hào sáo rỗng, không đứng ngoài ra lệnh cho đồng bào trong nước phải làm theo, họ đã tự đặt mình vào vị thế của 1 công dân chịu nhiều oan ức. Họ đã ở bên những con người nhỏ bé và yếu đuối ấy như những người bạn đồng cảnh ngộ chứ không phải là những người ra lệnh, chỉ huy.
Tôi nhớ lại hình ảnh 1 Ai Cập với Wael Ghonim sau khi kêu gọi cách mạng bùng nổ đã trực tiếp bay về để hòa mình vào cuộc biểu tình với nhân dân. Ghonim không trở lại Cairo để lãnh đạo bất cứ 1 ai, mà anh ấy đã trở về để làm 1 người Ai Cập. 1 người Ai Cập đồng hành cùng mọi người Ai Cập và có cái đầu nhaỵ bén và tinh tế, có trái tim quả cảm và yêu con người mãnh liệt, có dòng máu anh hùng và can đảm hơn những con người khác. Anh đã quy tụ được đám đông không phải bởi roi vọt hay mệnh lệnh mà chính là bằng lòng yêu mến họ của mình. Dĩ nhiên sự nguy hiểm chờ đón anh cũng sẽ lớn hơn so với những người công dân khác. Nhưng đấy mới là cách mạng.
Tôi nhìn thấy 1 hình ảnh tương tự diễn ra ngay tại Việt Nam, ngay tại Sài Gòn. Không vui mừng sao được khi điều tôi mong đợi biết bao lâu bây giờ đã diễn ra. Dẫu biết rằng đó chỉ là 1 cuộc biểu tình nhỏ bé đòi quyền lợi đất đai và trong tình thế Việt Nam sẽ chẳng bao giờ bùng nổ rộng rãi ra thành 1 cuộc cách mạng tự do dân chủ được, nhưng vẫn vui mừng vì đã có những con người dám dấn thân làm những việc mà nhân dân cần, đất nước cần chứ không phải là cho bản thân họ. Càng cảm kích hơn khi tôi tin chắc rằng những thành viên Việt Tân này cũng thừa hiểu cuộc biểu tình ấy sẽ bị trấn áp thế nào và số phận họ sẽ ra sao, nhưng họ đã chấp nhận. Như cái cách mà Wael Ghonim đã chấp nhận để bay từ Dubai về Ai Cập.
Tôi vui mừng và cảm động trước hành động đó. Phải, người Việt Nam đã quá chán ngán với những kẻ ra lệnh, những kẻ chỉ tay 5 ngón để đẩy họ vào khó khăn, nguy hiểm. Người ta cần sự tương trợ, sát cánh đồng lòng.
Là những Việt kiều mới về nước, không nằm trong danh sách những nông dân bị cướp đoạt đất đai nhưng lại đứng cùng với họ, hẳn nhiên sự nguy hiểm tăng lên gấp nhiều lần khi mà những thành viên đảng Việt Tân trở nên nổi bật giữa đám đông dưới sự theo dõi chặt chẽ của bộ máy công an thực thi nhiệm vụ trấn áp. Điều đáng quý nhất là chắc chắn họ cũng đã tự hiểu rằng kết quả sẽ là như vậy. Họ đã trở thành những người bạn thực thụ của dân oan.
Ba đảng viên Việt Tân đã tạo được một giá trị mới, đó là bảo vệ những con người thấp cổ bé họng, sát cánh bên những người cô thế chứ không chỉ hô hào chống cộng, không kích động sự hận thù mà chỉ đơn thuần đòi hỏi quyền được công bằng cho đồng bào mình. Và thông qua điều ấy, tôi thực sự tìm thấy 1 niềm hi vọng, 1 niềm hi vọng mà đã có thể chạm tay vào được. Dù cách mạng hay không cách mạng, chỉ cần có thật nhiều những con người như vậy, tôi tin rằng Việt Nam sẽ có những chuyển biến, đổi thay tích cực.
Chúng tôi cần những con người như vậy. Việt Nam cần những con người như vậy.
Cảm ơn các bạn, cảm ơn 3 thành viên của đảng Việt Tân.
Sài Gòn, 01:04 AM, ngày 18 tháng 03 năm 2011
Toi cung hy vong nhu ban.
Đình công; bất hợp tác; không khai báo; trả lại cho CSVN các trại CÙI; TRẠI MỒ CÔI; TRẠI KHIẾM THỊ.
Làm đủ ăn, và giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn; hoặc can thiệp vào; nếu thấy VC bắt người. Nếu gặp VC bắt; mọi người đều ùa vào cho chúng bắt và để cho chúng nuôi ăn.
Khi VC không còn chỗ để chứa người,và không còn gạo để nuôi ăn; thì nó tự sụp đổ.
Nếu mọi người đều nhất tâm như dân NHẬT; xem coi VC có con đường chạy qua TÀU, và nhường chỗ cho người VN.
Ý kiến của lx quá độc đáo! tuy có vẻ ‘ác’ một chút nhưng nó là một đòn rất nặng đối với các ‘lãnh đạo’. Những nạn nhân này không còn sợ gì nữa mà tới kêu gào tại các cổng cơ quan, đòi họ phải giải quyết, họ phải có bổn phận xã hội..
Các cơ quan từ thiện, tôn giáo, phải dạy cho họ một bài học; tại sao lại ‘giúp’ cs, lo cho người nghèo, người cùi, người mồ côi!
Trao gánh nặng cho chúng, cho chúng bớt thời gian ăn nhậu, gái gú, hưởng thụ trên đầu cổ dân Việt.
Vậy nếu thằng CSVN nó làm giống như năm Mậu Thân 68 thì sao? Nó âm thầm tiêu diệt không đối chứng hết thì sao? Vì chúng nó có nhiều thằng online để đọc những gì trên mạng, và chúng cứ để cho ta manh động chúng sẽ làm những gì chúng muốn để tồn tại thậm chí diệt chủng. Tôi nghĩ chúng sẽ diệt chủng đếng khi chỉ còn có Đảng với Đảng của chúng, chúng sẽ ăn thịt chúng, chúng sẽ bóc lột chúng,…
Đấu tranh với kẻ cầm quyền có đầy đủ phương tiện đàn áp. Ta có vủ khí vô địch là lòng dân…
Muốn làm mà sợ và không cùng làm, chỉ nói hay chưa chắc đủ thuyết phục và làm dân tin.
VC bắt đảng viên VT từ bên ngoài về, rồi phải thả, và họ đâu có gì vi phạm luật bạo động đâu.
Nếu ai có cách nào cụ th, khiến cho sụp đổ nhà nước VC thì hãy làm.
Chỉ lèm bèm vu cáo thì không ăn thua gì.Người đấu tranh chánh trị họ đâu có thơ ngây.
VT tôi tin họ đi đấu tranh không phải cho mình… Vào website cuả họ mà đọc và tìm hiểu. Tha thở, chê bai, nghi ngờ là cuả kẻ thù VC. Không làm được, ai làm thì chê là loại chủ bại và phá hoại. Thà nói thẳng tôi là VC nên tôi choi61ng, nói xấu những ai chống cộng, là chống tui. Nói nhh7 vậy dễ nghe hơn.
Không đứng về phiá nhân dận thì đứng ở đâu?
VC nó đâu có sợ, những ai nói cho sướng miệng. Họ còn mừng và cám ơn nưả là khác.
Họ sợ lực lượng ngầm cuả người chống cộng, VT chỉ là 1 thành phần, nên 3 người hay 5 người bị bắt chỉ là bề mặt cuả tảng băng chìm. Còn những đảng viên khác cuả họ ở trong và ngoài cuả VT đang có ở trong nước có bị bị đâu. Dân oan đi đoàn công lý đâu phải chỉ bây giờ. Lâu rồi, đâu phải tự nhiên mà có.
ở tù VC lâu, hay mau bạn nào đó ông Hải chẳng hạn có muốn ở tù lâu không? Toàn dân ở tù 36 năm chưa đủ sao?
VT đâu cần chứng minh với ông. Thật hay cái gì đó ,chờ VC bị dân kéo xuống rồi sẽ rõ.
Đấu tranh với kẻ thù gian manh VC mà khờ như ông Hải vậy đó thì thua là cái chắc. VT không có khờ như ông nghĩ đâu..
Tôi không là cái gì cuả VT cả, là người chống cộng thế thôi.
Phong