WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Nhật ký những ngày đầu tháng Tám

Từ mấy hôm nay, có nhiều thanh niên trẻ đi theo mình.

Từ hôm xử anh Vũ, những người đi theo mình, mình đều biết nhưng giả vờ không biết.

Mình đến nhà bà cô một lúc, bà cô ra ngoài phát hiện vào bảo mình. Cô mình gần 70 nhưng còn tinh nhanh lắm, bà cô lượn một vòng đếm chính xác số lượng những người đi theo.

Ở nhà bà cô ra, mình đi bộ lệt xệt về nhà, hơi xa nhưng kệ mình vẫn đi bộ để nhớ lại kỷ niệm hồi 5 tuổi. Nhà cô mình ở gần Khâm Thiên, hồi bé bố cho mình ở với cô. Hôm đó mình nhớ nhà quá quyết định đi về. Lúc cô đi chợ mình liền đi luôn, ra hồ Thuyền Quang rồi theo phố Quang Trung đi về Nhà Thờ Lớn, rồi sang  Hồ Gươm đến ga xe tàu điện, ra Cầu Gỗ, Hàng Bè về đến ngõ Phất Lộc nhà mình.

Về đến nhà, thấy trước cửa bà cô đang khóc hu hu, còn bố mẹ, anh chị mình vây quanh. Mình len vào nghe thấy loáng thoáng ai bảo đi đăng báo để tìm mình. Mình mới ngước đầu lên bảo:

- Ơ con đây mà.

Mọi người nhìn xuống rú lên, hôm đấy mình được ăn phở ở Mỹ Kinh. Hàng phở của mậu dịch, hồi đó làm gì có nhiều hàng phở đâu.

Sau cả nhà tròn mắt nghe mình kể đi về thế nào, ra đoạn nào, rẽ đâu , hỏi thăm đoạn nào thì về. Mình chỉ hỏi thăm đoạn từ nhà thờ lớn ra Bồ Hồ đi đường nào, còn lại mình đi không phải hỏi ai. Rồi cô chở mình về nhà cô, ở đến lúc học vỡ lòng thì về nhà.

Mình đi bộ, vừa đi vừa nhớ lại từng kỷ niệm, năm ngoái bà cô gặp Tí Hớn, chửi

- Thằng bố mày hồi bằng này làm bà sợ suýt chết.

Chồng cô cũng tốt, hai ông bà thương mình như con., dù trong đám cháu mình là thằng phức tạp nhất, hay gây lắm phiền toái nhất. Hôm nay thấy cảnh mình bị vây hãm, hai ông bà còn khuyên mình ở lại, nấu mỳ cho mình ăn.

Mình ra khỏi nhà bà cô, đến chỗ Quang Trung thì anh bạn nhà báo đứng đó rủ đi uống cà fe. Mình bảo em bị theo dõi, anh đi với em làm gì rồi liên lụy. Anh bạn gắt

- Kệ mẹ ai theo, tao với mày là bạn, mày làm gì việc mày, tao không gặp mày uống được cốc nước sao.

Mình không muốn lằng nhằng, nhưng anh ý nói thế thì đành vậy.

Đang uống cà fe bị chụp ảnh, anh bạn tức giận đi đến tận nơi chỉ mặt mắng bọn chụp, mình phải chạy theo can, bảo thôi anh việc của họ. Anh em mình giải tán về thôi.

Mình đi về nhà, lượn quanh hàng xóm, rồi chui vào nhà hàng xóm ngủ. Bên ngoài bọn họ vẫn quanh quất.

Những thanh niên trẻ lảng vảng quanh nhà NBG

Tối về nhà ở HQV, sáng ra thấy có đám người.

Lúc này mình nghe tin paul Sơn bị bắt, mình đi đến chỗ nó ở, thì việc xong rồi.

Mình lượn đến nhà JB Nguyễn Hữu Vinh lấy quà anh ý vừa đi Mỹ về cho, một bộ quần áo, sau đó mình qua chị Dương Hà an ủi chị. Nói em bị sao, vào đó ở cùng anh Vũ còn chăm sóc anh. Chị Hà đang đau khổ cũng phải bật cười mắng

- Chúng nó đời nào cho anh em mày ở với nhau.

Qua lớp đón Tí Hớn, đưa con về, giở bộ quần áo ra ngắm. Tí Hớn kêu

- Bố có quần áo mới, xịn thế.

Bảo con.

- Người ta cho bố, không phải bố mua đâu.

Tí Hớn nói

- Con biết rồi.

- Sao con biết ?

Tí Hớn nói.

- Vì bố có bao giờ mua quần áo đẹp cho bố đâu, bố có tiền bố dành mua các thứ cho con, con thấy quần áo đẹp biết là bạn bố mua cho bố.

Chết lặng người, không ngờ Tí Hớn nói được câu đó, suýt khóc vì con nói.

Sáng nay dậy thấy bụng cồn cào, linh tính có gì, xuống đường mua cái bánh mỳ. Một nhóm 4 người lạ  đang ngồi nói chuyện thấy mình liền đi phắt theo.

Nhà mình gần chợ, rất đông người, nhưng không phải vì thế mình không biết người nào ra người nào.

Những thanh niên trẻ khỏe, lơ đãng, nhàn rỗi trong khi thiên hạ tất tả ngược xuôi kiếm ăn, những thanh niên tay cầm điện thoại liên tục đọc tin nhắn và nghe điện thoại, hình ảnh quá quen thuộc ở những cuộc biểu tình chống Trung Quốc, ở chỗ giáo dân cầu nguyện, dân oan khiếu kiện. Họ có một nét giống nhau mà mình dễ nhận ra họ khác với người thường,là ánh mắt họ nhìn mình có tia lửa hận.

 

Chợ cóc ở khu tập thể chỉ họp đến trưa, hàng quán đóng cửa ,cái ồn ào bay mất để lại không khi yên tĩnh vắng lặng giữa trưa hè nắng bức bối. Những người theo dõi đi về.

Hết theo rồi chăng?

Taxi 'đổi gác'

Không. Ngay lập tức một chiếc xe ta xi đỗ chờ khách ở đây, chưa bao giờ xe ta xi vào khu tập thể sâu tít cách đường cái này chờ khách cả. Chiếc xe đóng kín mít, kín màu dán, nếu đóng kín kính chắc hẳn xe bật điều hòa. Tốn kém nhiều vậy ư?

Hai tiếng sau chiếc xe ta xi đi, một tốp trở lại ngồi ở sân chơi thiếu nhi.

Mình có nhiều đường để đi, nhiều cách để đi ra khỏi nhà mà họ không biết. Nhưng mình cứ ở nhà, vì chả có việc gì bí mật phải đi cả.

Ở nhà đợi lệnh, có gõ cửa thì cứ đưa lệnh bắt đây. Người làm chứng đầy đủ, chứ ra đường lại đụng xe, rồi ẩu đả, gây rối đưa về phường. Cái tội bằng móng tay ấy sẽ thành khám nhà, bắt khẩn cấp rồi chuyển sang tội danh khác.

Nếu có gì còn a lô anh em ruột thịt đến chứng kiến, nắng thế này ở nhà thôi cho mát.

Nghĩ mãi chưa ra tội gì, biểu tình thì hàng trăm người biểu tình không riêng gì mình.

Đảng phái, tổ chức không tham gia. Không có mưu đồ gì, liên hệ gì.

Chỉ có viết blog, bắt vì tội viết blog cũng vui.

Mai này tù về, làm cuốn sách hồi ký kể lại. Một vốn bốn lời, coi như bỏ mấy năm đi buôn, thu hồi vốn sau một thể.

Trong khi chờ đợi, từ giờ ngồi nhà viết đều.

À hay là soạn một bản nhận tội nhỉ, ví dụ như tôi xin cúi đầu nhận tội, nhận thấy sai lầm của mình, mong được hưởng lượng khoan hồng của ABC anh minh lỗi lạc.

Híc, làm thế sau này Tí Hớn nó lớn lên, nó nào dám nhìn mặt ai.

Buồn lại nghe bài Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp của Nguyễn Văn Đông nhớ anh Vũ

Người đi giúp núi sông
Hàng hàng lớp lớp chưa về
Người người nối tiếp câu thề
Dành lấy quê hương
Hỡi người anh thương
Chưa trọn thề ước
Nhưng tình đất nước
Ôi lớn lao
Đâu phải khi cho mình
dệt mộng thắm kết uyên ương
Phương trời anh đi, xa xôi vạn lý
Đêm nằm gối súng,
chung ánh trăng nhưng đôi đường ly cách trong tình thương

Và xin em hiểu rằng
Dù nơi chiến tuyến mịt mờ mưa bay,
lòng anh vẫn nhớ tình người hôm nay
Đường đi biên giới xa
Lòng này thách với tang bồng,
đừng làm má thắm phai hồng buồn lắm em ơi

Theo Blog Người Buôn Gió

3 Phản hồi cho “Nhật ký những ngày đầu tháng Tám”

  1. kenny says:

    Doc bai cua LG sao ma bi thuong lam gio oi:
    So phan ca chau ,chim long nhung tam long van trung trinh yeu nuoc ,yeu nguoi.
    Neu co mot ngay… ,minh chi muon cung ngoi uong cafe roi chuyen nang mua voi gio cung vui roi.
    Than chao nguoi anh em, vung vang len gio nhe.

  2. vinh nguyen says:

    Doc bai viet cua nguoi buon gio ma toi da khong cam duoc cam xuc.Uat han cam thu hay dang khinh bi
    mot che do tan ac vo luong tam nhu che do doc tai phat xit tai VN

  3. LÃO NGOAN ĐỒNG says:

    hahahahahaha
    Chí nhỏ gặp nhau :-)) !

    Blogger Người Buôn Gió nhắc bài nhạc tình lính chiến của Nguyễn Văn Đông, làm tôi nhớ quá xoá những bài hát ngày xưa của ông nhạc sĩ này. Chẳng hạn như Chiều mưa biên giới, Phiên gác đêm xuân, Mấy dặm sơn khê, Khúc tình ca hàng hàng lớp lớp, Lá thư người lính…
    Bài Chiều Mưa Biên Giới là bài của ông Đông tôi nghe đầu tiên lúc còn bé và thấy thích lắm. Nhưng ở ngoài này, nghe thấm nhất là bài Phiên Gác Đêm Xuân vào dịp Tết Nguyên Đán hàng năm.

    Hà Thanh hát nhạc Nguyễn Văn Đông là ác liệt nhất, mà bài tủ của Hà Thanh chính là bài HÀNG HÀNG LỚP LỚP nói trên.

    Ai dè blogger Người Buôn Gió rành rẽ sáu câu vọng cổ, dẫn chứng hợp tình hợp lý qua sức tưởng tưởng khi phiếm luận về cao trào phản đối CS Tàu và Ta trong vụ Biển Đông, nhất là đá động đến mối thương lòng hiện nay của tôi là vụ xử án phúc thẩm Cù Huy Hà Vũ,

    Thú thực, với tôi chỉ mới nghĩ đến bài hát của phe CS rất nổi tiếng là Hà Nội, Niềm Tin và Hy Vọng của Phan Nhân, mà tôi mới sửa lại lời ca cho phù hợp với chủ đề CHHV (đã góp ý ở bài chủ khác).

    Bài này cho tôi kỷ niệm khá sâu sắc lúc được thả khỏi trại tù cải tạo CS. Ban quản lý trại tù tổ chức long trọng ngày thà tù cải tạo và một cải tạo viên đã hát chay (không nhạc) bài này. Đó là lần đầu tiên tôi được nghe, thấy rất hay và tôi ghi nhớ mãi đến giờ, mặc dù đó là bài ca tuyên truyền. Sau này tìm trong internet tôi được biết chính nhạc sĩ Phan Nhân viết rất thật lòng, nên ca điệu và ca từ mới gây xúc động mạnh trong lòng người, cho dù lời lẽ không sắt máu và nhạc điệu không ồn ào thường gặp trong các loại nhạc đỏ tương tự (Cô gái vót chông; Lá đỏ; Tiếng đàn Ta Lư …)

    CÙ HUY HÀ VŨ,
    niềm tin và hy vọng

    Mặt hồ gươm vẫn lung linh mây trời
    Càng tỏa ngát hương thơm hoa thủ đô
    Đường lộng gió thênh thang năm cửa ô
    Nghe tiếng cười không quên niềm thương đau

    CHHV đó niềm tin yêu hy vọng
    Của núi sông hôm nay và mai sau
    Chân ta bước lòng ung dung tự hào
    Kìa đại pháo ấy vẫn vươn lên trời cao

    Ơi! Đông Đô. Hồn thiên dấu xưa còn in nơi đây
    Ơi! Thăng Long. Ngày nay chiến công rạng danh non sông
    CHHV mến yêu của ta
    Người anh em mến yêu của ta
    Là ngôi sao mai rạng rỡ

    Sáng soi bóng đêm Trường Sơn
    Lắng trong nước sông Cửu Long
    Nhẹ nâng bước chân hành quân
    Dệt nên tiếng ca, át tiếng Cộng rền

    CHHV chúng ta
    Vọng lời ca thiết tha, át tiếng Cộng rền.

    Kỷ niệm sinh nhật 62
    Lão Ngoan Đồng

Leave a Reply to vinh nguyen