WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Người Mỹ nói đến “đấu tranh giai cấp”?!

Occupy Wall Street. Ảnh On the net

Phong trào biểu tình “Chiếm phố Wall” bắt đầu từ  17/9 ở New York, Hoa Kỳ nay đã lan rộng khắp bốn châu lục. Phong trào này được cho là lấy cảm hứng từ “Mùa Xuân Ả Rập” ở Bắc Phi. Những người biểu tình mô tả đây là một “cuộc cách mạng thực sự”, thậm chí những người có quan điểm cánh tả coi đây là một cuộc “đấu tranh giai cấp”. Trong bối cảnh kinh tế Hoa Kỳ nói riêng và kinh tế thế giới nói chung đứng trên bờ vực của một cuộc khủng hoảng thứ hai chỉ trong vòng ba năm và nền chính trị dân chủ dần bị chi phối bởi các nhóm lợi ích, thiển nghĩ vấn đề “chủ nghĩa tư bản” và sự canh tân nền chính trị dân chủ đòi hỏi một cái nhìn sâu sắc và toàn diện không phải đối với các nhà chính trị học và xã hội học thế giới mà còn là những người Việt Nam quan tâm thời cuộc.

Ban đầu, tôi không chú ý đến phong trào này cho lắm. Bởi lẽ, ở những xứ sở dân chủ người ta có thể biểu tình vì bất cứ lý do gì. Đó là cách thể hiện những nguyện vọng, đòi hỏi cần được đáp ứng, những bức xúc cần được giải tỏa của người dân hay thậm chí chỉ là những dịp bày tỏ thái độ của họ trước những vấn đề không mấy quan trọng. Biểu tình ở Tây phương gần như một thứ văn hóa- văn hóa phản kháng và văn hóa hành động tập thể. Dù là gì đi nữa, tôi cho rằng những cuộc biểu tình là cần thiết và chúng là biểu hiện của tự do. Sự phản kháng và thách thức quyền lực sẽ tạo ra sức ép cần thiết lên chính quyền và giới lãnh đạo kinh tế nhằm đẩy họ đến chỗ phải có những điều chỉnh thích hợp. Chính nền dân chủ bảo vệ quyền phản kháng của người dân; và sự phản kháng đến lượt nó, lại tạo ra năng lượng tự thay đổi, tự làm mới để bảo vệ nền dân chủ.

Nhưng khi phong trào này trở nên rầm rộ và chung quanh nó xuất hiện những ngụy biện lớn kể cả những trò “giậu đổ bìm leo” từ bên ngoài phong trào ấy, thì tôi nghĩ mình không thể không quan tâm. Đặc biệt, khi những người có tiếng tăm và có ảnh hưởng đối với quần chúng như các diễn viên, đạo diễn ở Mỹ lại mạnh mẽ lên tiếng đòi làm “cách mạng”, đòi “đấu tranh giai cấp”, đòi những người ở tầng lớp dưới phải là người lãnh đạo đất nước…thì những ai muốn bảo vệ chủ nghĩa tự do phải lên tiếng. Cũng phải kể đến nhiều người cầm bút bất lương ở Việt Nam “thừa nước đục thả câu” đã gân cổ lên rằng “chủ nghĩa tư bản thối nát” và “người Mỹ cũng ủng hộ chủ nghĩa xã hội”, để ngụy biện cho cái chế độ độc tài đã nuôi dưỡng họ.

Khắp nơi trên thế giới, mỗi khi có cơ hội thì nhiều người ngay lập tức cho rằng chủ nghĩa tư bản là không thể chấp nhận được, phải thay đổi…, mặc dù họ hiểu biết rất ít về chính trị, kinh tế và xã hội. Nói đến đây tôi nhớ đến việc nữ diễn viên Jane Fonda cùng với giới điện ảnh Hoa Kỳ phát động phong trào phản đối chiến tranh Việt Nam, ủng hộ cộng sản; hay những phong trào thanh niên trên khắp thế giới cuối thế kỷ 19 góp phần quan trọng cho sự bành trướng của chủ nghĩa xã hội. Có những người rất thích nói đến xã hội, bình đẳng, giai cấp … trong khi họ chẳng biết gì về bản chất của sự bình đẳng và mối tương quan giữa tự do và bình đẳng. Họ vô tình hay cố ý không nhận ra rằng: để cho tất cả được tự do và có cơ hội ngang nhau nhằm quyết định vận mệnh của mình, đó mới là công bằng, chứ không phải là “cào bằng” tất cả.

Các nhà lãnh đạo và giới tư bản Hoa Kỳ không hề câu kết nhau tước đoạt quyền tư hữu, không sung công tài sản của người dân Mỹ, không lấy hết đất đai, trâu bò của họ để thành lập hợp tác xã trá hình, không lấy hết ruộng vườn của họ rồi đền bù với giá rẻ mạt, không gom tất cả tài sản quốc gia lại để ăn chia nhau. Vì hệ thống chính trị dân chủ, pháp trị không cho họ cái quyền làm như thế. Cái lỗi của họ là cái lỗi chung của nhân loại- đó là sự tham lam. Họ tham lam, họ dùng tiền để tác động tới chính quyền nhằm trục lợi làm cho kinh tế khủng hoảng và làm cho đời sống người dân trở nên khó khăn. Phản đối sự tham lam của  giới tài phiệt và sự hoạt động kém hiểu quả, cũng như thái độ không chú trọng quyền lợi người dân thường của chính phú là một động thái cần thiết. Nhưng người ta nên phản kháng với nhận thức rằng bất cứ định chế chính trị hay kinh tế nào của nhân loại cũng tồn tại khiếm khuyết và có xu hướng tha hóa. Chúng ta không thể có được cái hoàn hảo nhưng chúng ta có thể có được một cơ chế khắc phục sai lầm hiệu quả.

Đừng thấy sự tự do cạnh tranh có khiếm khuyết mà vội vàng ủng hộ chủ nghĩa xã hội. Bởi vì trong cái gọi là xã hội XHCN ấy, bạn không được tư hữu ngay cả mảnh đất truyền thừa của tổ tiên, không có cả quyền phản đối chính quyền dù nó sắp bán nước đi nữa, không có tất cả những quyền mà bạn vốn có trong thể chế dân chủ, mà đôi khi sự hiện hữu nghiễm nhiên của nó làm bạn dễ quên lãng và phớt lờ nó. Người ta nên chọn loại thể chế nào: thể chế dân chủ- nơi mà người ta có thể phản kháng và phản kháng hiệu quả, hay thể chế mà họ gọi là “chủ nghĩa xã hội”- nơi mà người ta luôn rêu rao sự bình đẳng, rằng nơi đó những người dân thường tầng dưới của xã hội sẽ lãnh đạo xã hội, để khi bạn thực sự sống ở đó, bạn mới biết rằng công nhân, nông dân ở đây có cuộc sống chỉ hơn nông nô thời trung cổ mà thôi?!

Chủ nghĩa tự do với nguyên tắc tự do cá nhân và nền chính trị dân chủ pháp trị, có hai khuynh hướng chính: một là, chủ nghĩa tự do cổ điển (chủ nghĩa tự do kinh tế)  ủng hộ chủ nghĩa tư bản laissez-faire, phản đối sự can thiệp của Nhà nước; hai là, chủ nghĩa tự do mới (chủ nghĩa tự do xã hội) ưu tiên một Nhà nước phúc lợi với sự can thiệp cần thiết của Nhà nước vào nền kinh tế, và trao cho Nhà nước vai trò đảm bảo sự bình đảng xã hội. Mỗi khuynh hướng đều có ưu và nhược điểm. Nhưng nhược điểm của chúng cũng chính là nhược điểm của thế giới loài người. Vì thế việc chấp nhận nhược điểm là cần thiết và là thái độ sáng suốt. Việc cân bằng giữa tự do cạnh tranh và bình đẳng xã hội luôn là một vấn đề khó khăn mà bất cứ quốc gia nào cũng phải đối mặt. Và điều quan trọng là chúng ta có được một mô hình, một thể chế có những nguyên tắc cốt lõi có thể hạn chế những nhược điểm này- đó chỉ có thể là nền dân chủ mà chủ nghĩa tự do đã xây dựng.

Có một hạng người không bao giờ biết được ý nghĩa thực sự của tự do, đó là những người cả đời sống trong chế độ dân chủ tự do, hưởng mọi lợi ích từ nền chính trị dân chủ và nền kinh tế tư bản chủ nghĩa, và chưa bao giờ ném mùi chính trị độc tài, kinh tế tập trung. Thừa kế cái di sản hiển nhiên của tổ tiên khiến người ta quên mất giá trị của nó. Tôi đồng tình khi họ phản đối các nhà tài phiệt tham lam và giới chính trị hoạt động kém hiệu quả. Tôi ủng hộ khi họ đòi hỏi chính quyền ưu tiên xây dựng một Nhà nước phúc lợi, đảm bảo tương đối bình đẳng xã hội bằng trợ cấp và tăng thuế thu nhập. Nhưng họ sẽ biến thành kẻ đần độn nếu cổ vũ cho xu hướng cực tả, cho chủ nghĩa xã hội. Họ chẳng tưởng tượng nổi trong xã hội XHCN chẳng thể nào có cái cảnh mỗi người cầm trên tay một chiếc Iphone để liên lạc với nhau trong cuộc biểu tình; mà họ cũng chẳng có cơ hội để mở rộng cuộc biểu tình, vì người ta sẽ bắt hết bọn họ đưa lên xe bus từ khi cuộc biểu tình chỉ có vài chục, vài trăm người.

Tại sao khi nền kinh tế lâm vào khủng hoảng, bất bình đẳng gia tăng, người ta không hướng tới một mô hình kiểu Bắc Âu, nơi mà ưu tiên về một Nhà nước phúc lợi được đặt lên trên mọi nhu cầu cạnh tranh tự do của kinh tế thị trường? Tại sao người ta cứ phải đặt vấn đề chủ nghĩa xã hội khi chúng ta muốn làm mới hệ thống chính trị và kinh tế? Nhiều người khi mưu cầu sự bình đẳng xã hội thường hướng đến chủ nghĩa xã hội trong khi cái chúng ta thực sự muốn là chủ nghĩa tự do xã hội. Vì chính chủ nghĩa tự do xã hội mới  là hệ lý thuyết cung cấp cho chúng ta mô hình để xây dựng một nền dân chủ với nền kinh tế bị hạn chế bởi nhà nước, để đảm bảo phúc lợi cho tầng lớp dân nghèo. Còn khi chúng ta nói về chủ nghĩa xã hội, chúng ta không biết là mình đang ca ngợi nền độc tài chính trị và kinh tế tập trung- nơi mà cái dạ dày của bạn sẽ bị khống chế bởi cơ quan lãnh đạo cao nhất, và vì thế bạn sẽ chẳng thiết đòi quyền tự do chính trị nữa. Người ta có lẽ còn nhập nhằng giữa chủ nghĩa xã hội và chủ nghĩa tự do xã hội! Nhiều người Mỹ còn nhập nhằng như thế. Nhưng tôi tin rằng đa số người Mỹ biết được giá trị của hệ thống chính trị dân chủ của họ. Họ phản kháng để “refresh” nó chứ chẳng phải để lật đổ nó. Vì nếu muốn từ bỏ hệ thống ấy thì cách tốt nhất là họ nên qua sống ở Việt Nam, Trung Quốc hay Bắc Triều Tiến càng hay.

Tôi muốn bảo vệ chủ nghĩa tự do vì thiết nghĩ rằng nếu chúng ta không nhìn thấy vai trò của nó, bỏ quên nó vì những thứ lý thuyết độc hại khác, con người sẽ phải trả giá. Nhân loại đã từng trả giá vì sự hiểu biết hời hợt về chủ nghĩa cộng sản, vì sự phớt lờ tầm quan trọng của chủ nghĩa tự do. Điều này không thể lặp lại! Tôi biết điều này sẽ khó có thể lặp lại ở những nước có nền dân chủ tự do vững chắc như Hoa Kỳ. Nhưng theo một cách nào đó, nó bị lợi dụng triệt để ở những nước độc tài chống Mỹ và phương Tây như Việt Nam, Trung Quốc. Việc ví von phong trào “chiếm phố Wall” với “Mùa Xuân Ả Rập” mà tôi thấy ở khắp nơi trên báo chí “chính thống” của chế độ (Tạp chí cộng sản và Sài Gòn giải phóng là những ví dụ lố bịch điển hình) chỉ là một cách “lập lờ đánh lận con đen” bỉ ổi.

Ai trong chúng ta cũng biết rõ “Mùa xuân Ả Rập” là phong trào cách mạng thay đổi thể chế chính trị, lật đổ các chế độ độc tài đã tồn tài nhiều năm, còn phong trào biểu tình “Chiếm phố Wall” lại là một cuộc vận động xã hội (không phải cách mạng), tạo áp lực lên một chính quyền dân chủ, buộc họ phải thay đổi cách nhìn và phương thức điều hành xã hội. Sự tương đồng về ngoại biểu không khỏa lấp được những khác biệt về bản chất nội tại (động cơ, mục tiêu). “Mùa Xuân Ả Rập” là động thái giết chết một con bệnh ung thư, còn “Chiếm phố Wall” là cách người ta cảnh báo và chữa trị cho một người mắc bệnh thông thường. Cũng cần phải nhận thức rõ rằng trên thế giới này không có kẻ không có bệnh mà chỉ có những kẻ hết thuốc chữa. Thật vậy, con người trở nên cao quý không phải vì anh ta hoàn hảo mà vì anh ta biết đổi mới và đứng lên mạnh mẽ hơn từ những sai lầm. Và để tránh những ngụy biện không cần thiết cho điều này ở những trường hợp khác, tôi muốn nói thêm rằng: Có một sự khác biệt cơ bản giữa sự thối nát hệ thống và sự sai lầm cục bộ.

 Tam Kỳ, ngày 27 tháng 10 năm 2011

© Huỳnh Thục Vy

© Đàn Chim Việt

35 Phản hồi cho “Người Mỹ nói đến “đấu tranh giai cấp”?!”

  1. khai ô ô says:

    Bài viết đọc đến một nửa Tôi chỉ thấy người viết nói đi nói lại mỗi một ý là :”ca ngợi cái gọi là chủ nghĩa tư bản, và công kích chủ nghĩa xã hội”

    Vậy chủ nghĩa Tư bản là sao? đâu phải ai đã sống và đi hết mọi cuộc đời trong cái xã hội ấy, cũng hiểu hết hố ngăn cách giàu nghèo hay nạn phân biệt chủng tộc trong nó …đó có phải là dân chủ, là tự do mà cái chế độ tư bản là vô can hay chỉ mắc cái lỗi nhỏ nhoi là tham của nhân loại như tác giả viết..
    ở Mỹ không có đấu tranh giai cấp và đòi đấu tranh ư? Chế độ ấy đã giảm được cách biệt giàu nghèo cả thế kỷ qua chưa hay càng khoét sâu nó? công bằng có chia cho các chủng tộc khác trong khi quyền lực trong tay người da trắng? có bao nhiêu người sống trong các khu ổ chuột dưới mái nhà thùng carton? có bao nhiêu kẻ đáng được hưởng cuộc sống xa hoa trong cái gọi là xã hội thượng lưu? có bao nhiêu đứa con của tỷ phú, triệu phú Mỹ trong số những người lính Mỹ hi sinh trên khắp thế giới để đổi ảnh hưởng của nước Mỹ? ở Mỹ không có giai cấp nào mà có đấu tranh ư? những hiện tượng thể hiện dân chủ bình thường ư? Bản chất sự việc đâu đơn giản như vậy. nhà nước Tư Bản đâu phải có vài lỗi nhỏ nhoi mà còn rất nhiều bất công cần đấu tranh, đó là thực tại mà ngay trên nước Mỹ còn đang diễn ra.

    Chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa xã hội à! nếu ai chưa đọc lịch sử thì đừng vội chửi rủa nó .
    Chủ nghĩa CS hay XHCN là một học thuyết mong ước có một nhà nước tốt đẹp cho loài người. Mơ ước đấy đáng được tôn trọng.
    Trên thế giới bây giờ làm gì có những người cộng sản và nhà nước cộng sản . Đó chỉ là ước mơ xa xôi trong khi chúng ta nhân loại chẳng bao giờ có thể từ bỏ lòng tham, lợi ích thăng tiến của bản thân để sống chung một chế độ trong mơ đó.
    Còn những người hiện nay tự cho mình là người cộng sản đang xây dựng nhà nước cộng sản thì cũng vì lợi ích bản thân gia đình, sự quyền lực của độc tài đặc quyền đặc lợi, khi có quyền lực lại đưa dân tộc và đất nước mình quay về một chế độ không xa chế độ quân chủ là mấy.

    Không thể phủ nhận các nhà nước Tư Bản như Âu Mỹ là các nhà nước có dân chủ, tự do tiến bộ nhất hiện nay và các chế độ độc tài cũng không thể mãi đứng vững được trước xu hướng Tư bản hóa tự diễn ra trong Đất nước . Nhưng cũng đừng vội ca ngợi nhà nước Tư bản, khi chưa Tìm hiểu về những sai lầm chưa tự sửa chữa được của nó.
    Thật hồ đồ khi cho rằng loài người sẽ dừng lại ở chế độ Tư bản và làm gì có tự do có dân chủ nào mỹ mãn trong các chế độ nhà nước mà nhân loại đang có. hay làm gì có nhà nước nào có cơ chế khắc phục sai lầm hiệu quả khi vẫn còn những bất bình đẳng rõ rệt. Thế nên loài người mới luôn và sẽ đấu tranh để đạt được hình thái nhà nước tốt hơn.

  2. Thành Lợi says:

    Hi Vy,
    Em rất là dễ thương, có bạn trai chưa vậy. Cho anh đăng ký tham gia ứng cử trái tim người đẹp với nha.

  3. VƯƠNG HÓA says:

    Không phải CS không biết mục đích của việc biểu tình “Chiếm phố Wall”. Nhưng bản chất của CS là giả dối, lừa dư luận.

  4. Bình An says:

    Thật ra những người chiếm phố Wall là những người bọ giật dây bởi thế lực chính trị đứng phía sau, để chuẩn bị cho mùa bầu cử Tổng Thống. Giống như Cộng Sản luôn đứng phía sau để giật dây đoàn dân ngu. Họ bị cho ăn bánh vẽ, nhưng cử tưởng rằng đang làm cuộc cách mạng. Dân Việt ở những vủng thôn quê cũng bị Việt Cộng dùng chiêu bài này. Rốt cuộc người dân đen được những gì? Họ đã bị lọt vào bẫy, để rồi các thế hệ con cháu của họ phải chịu hậu quả.

  5. letinh says:

    tôi thấy HTV có lý luận gì là sắc bén đâu.Chẳng qua là tập hợp lại mấy bài báo nước ngoài thôi.Chẳng qua được cái mã bề ngoài cũng tạm tạm nên mọi người có cảm tình thôi.Là con gái thì lo chuyện chồng con đi.Biết gì chuiyện xã hôi mà nói tào lao không.

  6. Người dân Quảng Nam says:

    Mong rằng anh Huỳnh Ngọc Tuấn và em Huỳnh Thục Vy sẽ chân cứng, đá mềm và luôn là tấm gương bất khuất của người con xứ Quảng chống lại cường quyền và những kẻ cam tâm làm tay sai cho giặc nội xâm và ngoại xâm đang lăm le áp đặt sự thống trị độc tài của chúng lên đất nước ta, nhân dân ta.

    Tiếng nói của lương tâm và lương tri thời đại thì không có thế lực nào có thể bịt miệng được, Một ngày nào đó, nhân dân sẽ đứng dậy quét sạch bọn tay sai bán nước và quân cướp nước. Lịch sử dân tộc ta đã minh chứng đều đó

    • aus.nguyen says:

      Hoan hô người dân Quảng Nam và ý tui cũng mong như vậy.

      • nam nguyen says:

        Huynh thuc Vy, em con it tuoi hon em gai ut cua anh nhieu lam, nhung tam hieu biet va nhiet huyet cua em tren con duong tranh dau cho ly tuong tu do dan chu cua quoc gia dan toc that cao ca tuyet voi, em hay cu tiep tuc vung vang tien buoc va hay tin chac rang: moi bai viet cua em deu tac dong manh me moi con tim hong VN , nhung con tim luon mai thon thuc voi niem dau chung cua ca nuoc, chinh nghia se nhu nuoc thuy trieu dang, tuy cham nhung khong gi co the ngan can duoc no.

Phản hồi