Đại Tướng Dương Văn Minh, Công Và Tội
Sau khi miền nam VN mất về tay Cộng Sản ngày 30-4-1975 nhiều người kết tội Dương Văn Minh đầu hàng giặc, dâng nước cho Bắc Việt, họ nói vì ông mà miền Nam mất. Những người cảm tình với Dương Văn Minh nói ông có công cứu Sài Gòn và miền Nam Việt Nam thoát chết, “nếu ông không ra lệnh đầu hàng thì nó pháo kích chết hết !!!” Sau khi ra Hải ngoại trả lời phỏng vấn báo chí ông nói : “Tôi không cứu được nước nhưng tôi phải cứu dân”.
Sự thực ông ấy không có tội mà cũng chẳng có công, dù ông có hay không ra làm Tổng thống ‘hơn một ngày rưỡi’ thì tình hình miền nam VN và Sài Gòn cũng vẫn y nguyên như thế. Hẳn mọi người đều biết, vào thời điểm ấy miền nam VN hầu như vô chính phủ, các vị Tổng thống, Thủ tướng, các vị Bốn sao , Ba sao, các ông lớn…đều đã “tẩu vi thượng sách”, Việt Cộng đang tiến quân vào.
Ngược dòng thời gian tháng 11-1972 khi sắp ký Hiệp định Paris Hoa kỳ đã vội vã cung cấp cho VNCH khoảng gần 600 máy bay các loại gồm : 200 máy bay phản lực chiến đấu, khoảng 340 trực thăng các loại và mấy chục máy bay vận tải, thám thính, ba tiểu đoàn pháo binh 175mm, hai tiểu đoàn thiết giáp M-48, 286. (Theo Nixon, No More Vietnams, trang 170-171). Miền Bắc bị thiệt hại nặng sau trận mùa hè đỏ lửa 1972, họ mất khoảng 100 ngàn quân, 700 xe tăng (Nguyễn đức Phương- Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập trang 587), lại nữa cuối 1972, TT Nixon cho B-52 oanh tạc dữ dội Hà nội, Hải phòng đánh phá tan nát bộ máy chiến tranh của Bắc Việt”( No More Vietnams. Trang 158). Sau ngày ký Hiệp định Paris 27-1-1973, VNCH yên tâm vì tiềm năng quân sự miền Nam mạnh hơn miền Bắc.
Tuy nhiên tình hình thay đổi rất nhanh, cán cân lực lượng hai miền đã đảo ngược từ 1974, CS quốc tế vẫn tiếp tục vẫn viện trợ quân sự đều đặn cho Hà Nội: Giai đoạn 1969-1972 BV được Nga, Trung Cộng viện trợ 684,666 tấn vũ khí trang bị kỹ thuật. Giai đoạn 1972-1975 họ nhận được 649,246 tấn hàng vũ khí, số lượng hàng viện trợ của hai giai đoạn tương đương nhau.(Bản tin của BBC.com ngày 5-10-2006). Theo Kissinger, Hà nội đã xin được viện trợ của Xô viết tăng gấp bội. Thàng 12- 1974, một viên chức cao cấp Nga viếng Hà Nội lần đầu tiên kể từ sau ngày ký Hiệp định Paris . Tổng tham mưu trưởng Nga Viktor Kulikov tới tham dự họp chiến lược với Bộ chính trị BV, nay họ bãi bỏ hạn chế trước đây. Xô Viết đã chở vũ khí viện trợ quân sự cho Hà Nội tăng gấp 4 lần trong những tháng sau đó. Nga khuyến khích BV gây hấn (Years of Renewal trang 481)
Trong khi đó miền nam bị Quốc hội Mỹ xiết cổ từ từ, Hạ Viện Mỹ 1972 Dân chủ chiếm đa số 242 ghế, Cộng Hòa 192 ghế, họ chống đối chiến tranh VN rất mạnh, trước hết họ cắt giảm quân viện xương tủy mỗi năm khoảng 50%: Từ 2,1 tỷ tài khóa 1973 xuống còn một tỷ tài khóa 1974 và xuống còn 700 triệu tài khoá 1975, cón số này thực ra chỉ bằng 500 triệu vì dầu thô lên giá, tiền mất giá (theo Henry Kissinger, Years of Renewal trang 471). Ngày 15-8 -1973 ban hành luật của Quốc hội cắt bỏ tất cả các ngân khoản dùng trực tiếp gián tiếp cho các hoạt động quận sự Mỹ tại Đông Dương. Ngày 7-11-1973 Quốc Hội ban hành luật War Powers Resolution hạn chế quyền Tổng thống trong chiến tranh, Tổng thống muốn đem quân ra ngoại quốc phải đưa ra Quốc hội để trói tay hành pháp thì số phận của VNCH coi như đã được quyết định rồi .
Kỳ bầu cử Hạ viện Mỹ tháng 11-1974, Dân chủ chiếm đại đa số, tỷ lệ 66.9% Hạ viện với 291 ghế, Cộng Hòa 144 ghế. Dân chủ chống chiến tranh Đông Dương quyết liệt, cắt bỏ bất cứ ngân khoản viện trợ nào giành cho Đông Dương. VNCH lâm vào tình trạng đen tối. Hậu quả của cắt giảm quân viện khiến cho miền Nam ngày càng thiếu thốn tiếp liệu đạn dược. Từ tháng 7-1974 quân đội chỉ xử dụng khoảng 19 ngàn tấn đạn một tháng so với 73 ngàn tấn một tháng thời gian trước đó, hoả lực giảm trên 70%. Theo ông Cao Văn Viên nạn đào ngũ (Những ngày cuối VNCH trang 79) khiến cho quân số thiếu hụt. Hàng tháng lính đào ngũ trung bình lên tới 1,5 hay 2 phần trăm tổng số quân và như vậy hàng năm quân đội mất đi gần 1/4 quân số, hàng năm phải tuyển mộ từ 200 tới 240 ngàn người để thay thế số thương vong, đào ngũ nhưng trên thực tế không tuyển mộ được đủ số tân binh như phỏng định vì nạn trốn quân dịch.
Cuối 1974 đầu 1975 CSBV đánh chiếm Phươc Long để thăm dò Mỹ. Trước nguy cơ sụp đổ, TT Thiệu gửi thư cho TT Ford xin Viện trợ bổ túc 300 triệu. Tháng 3-1974 BV tấn công chiếm Ban Mê Thuột, Quốc hội Mỹ bác bỏ khoản viện trợ cho miền Nam và không chuẩn chi cho năm tới 1976.
Tình hình quân sự ngày càng thê thảm, ông Cao Văn Viên (Những Ngày Cuối VNCH, trang 92) cho biết vào tháng 2-75, đạn tồn kho chỉ còn đủ dùng khoảng 30 ngày. Tháng 4-1975, đạn tồn kho ở bốn kho dự trữ tuột dốc xuống mức thấp nhất chỉ đủ xài từ 14 đến 20 ngày. Kể từ sau Hiệp định Paris VNCH không còn trông cậy vào yểm trợ của B-52 nữa.
Cuối tháng 3-1975, do kế hoạch tái phối trí lực lượng sai lầm của TT Thiệu đã khiến VNCH mất hai quân khu I và II, mất luôn cả hai quân đoàn 1 và II trong hai tuần lễ từ 14-3 tới 30-3-75. VNCH mất 5 sư đoàn bộ binh (22, 23, 1, 2, 3), 11 liên đoàn Biệt động quân, mất gần hết 2 sư đoàn tổng trừ bị.. vũ khí đạn dược coi như mất hết, một phần lớn lọt vào tay Cộng quân.
BV hối hả đưa nốt 3 sư đoàn tổng trừ bị (thuộc quân đoàn 1) vào Nam, Hà Nội dùng mọi phương tiện không quân, hải quân, đường bộ để chuyển quân gấp rút vào Nam bao vây Saigon. Họ dốc toàn bộ lực lượng vào Nam Lực lượng tham chiến của BV vào khoảng gần 20 Sư đoàn (gồm 4 quân đoàn 1, 2, 3, 4 và đoàn 232, sáu trung đoàn đặc công, 6 trung đoàn độc lập). Vũ khí đạn dược của BV gấp bội lần năm 1972.
Trong thời gian này tại Hoa Thịnh Đốn Kissinger báo cáo trong phiên họp Nội các:
“Toàn bộ lực lượng của QĐBV hiện đã vào nam, chỉ cần một Lữ đoàn TQLC là ta có thể chiếm hết miền Bắc, một sự vi phạm trắng trợn
(Larry Berman, No Peace No Honor trang 266)
Ông cũng nói “Chúng ta không còn tiền để chơi ván bài”, sự thật Hành pháp đã bị Quốc hội trói tay
Ngày 10-4-1975 VNCH còn hy vọng vào viện trợ khẩn cấp 722 triệu do TT Ford đưa ra Quốc hội, ngày 18-4 ngân khoản này bị bác bỏ. Nhiều chính khách nhận định khoản viện trợ này nếu được chấp thuận cũng chỉ kéo dài thêm sự hấp hối của miền Nam mà thôi. Ngày 21-4-1975 TT Thiệu từ chức, Phó Tổng Thống Trần văn Hương lên thay, mấy ngày sau ông Thiệu và Thủ tướng Khiêm rời Sài Gòn ra đi hôm 24-4..
Trở lại chuyện ông Dương văn Minh. Sải gòn có nhiều tin đồn về việc ông Dương Văn Minh sắp lên làm Tổng Thống thay Trần Văn Hương.
Cụ Hương lên thay ông Thiệu được bốn năm ngày bèn ngỏ lời với đồng bào về hiện tình đất nước trên đài phát thanh Sài Gòn, giọng sướt mướt, vừa nói vừa khóc.
“Thưa đồng bào, tình hình hiện nay vô cùng bi đát… Một vùng Hai miền Trung đã hoàn toàn tan rã, vùng Ba, vùng Bốn nay cũng đã bị nhiều sứt mẻ. Rồi mai đây những trận đánh sấm sét sẽ đổ xuống và rồi thủ đô Sài Gòn này sẽ thành cái núi xương sông máu. Tôi đã nghĩ đến cái cảnh núi xương sống máu ấy và đã bàn với anh Dương văn Minh, tôi có nói với ảnh như vầy “Bây giờ tôi bàn giao chính quyền cho anh, nhưng bàn giao để anh tìm cái giải pháp hoà bình cho đất nước chứ bàn giao cho anh để anh đầu hàng thì bàn giao làm gì. . hở trời!!. .
Người dân vừa sợ vừa thông cảm cho cụ già vì cụ quá thật thà, cụ đã đem hết mọi bí mật quốc gia nói huỵch toẹt trên đài phát thanh!! Thực ra nay cũng chẳng còn bí mật gì để giữ.
Những lời đồn nay đã thành sự thật, ông Dương văn Minh sẽ lên làm Tổng thống. Theo lời kể của ông Nguyễn đình Toàn trong bài “Đại Tướng Dương Văn Minh: Em Làm Chứng Cho Goa” (Người Việt Dallas, tháng 4-2011), ông Toàn và các ông Đỗ đình Tứ, Nguyễn Văn Bình đi thuyết phục Dương Văn Minh ra nhận nhiệm vụ, Đại tướng thất vọng nói:
“Đại Tướng trầm ngâm suy nghĩ, cúi đầu xuống một lúc rồi nói: “Em thấy đó, tối hổm Trung Tướng Đôn đã trình bày cho chúng ta biết về tình hình quân đội, về khả năng tái phối trí của quân đội… quân của mình hầu như tan hàng hết rồi, không thể nào có thể tái phối trí được nữa, quân tản mạn, phân tán khắp nơi, còn các kho vũ khí, súng đạn của mình trên nguyên tắc là dự trữ từ 3 đến 6 tháng, nay cũng không còn kiểm soát được nữa. Cả chục sư đoàn Cộng Sản Bắc Việt đang áp sát Sàigòn, hàng chục ngàn hỏa tiễn 130 ly và 222 ly đang sẵn sàng bắn vào đây. Ngay cả chủ quyền tối thiểu của mình cũng không còn, phi trường Tân Sơn Nhất người Mỹ họ ra vào tự do, muốn đưa ai đi thì đưa, họ dùng đoàn xe MP và Thủy Quân Lục Chiến mở đường để đưa người của họ vào, Quân Cảnh mình có chặn lại cũng bị MP và Thủy Quân Lục Chiến Mỹ lên đạn uy hiếp nên đành phải để cho họ đi… Tình hình như vậy em bảo làm sao mà ” Goa ” dám nhận nữa? Vậy em nghĩ sao?”
Ông Toàn và mấy người bạn nói
“Nếu Đại Tướng thương nước thương dân thì Đại Tướng phải biết hy sinh chứ? Nếu bây giờ Đại Tướng nói tình hình nó nguy hiểm như thế, nó khó khăn như vậy mà Đại Tướng không nhận nữa… thì Đại Tướng đâu có thương dân thương nước,
Tôi thuyết phục Đại Tướng cả gần tiếng đồng hồ như vậy, hai anh bạn tôi cũng nói thêm vào. Cuối cùng Đại Tướng nhìn thẳng vào tôi và nói:
“Bây giờ em nói sao? Em nói “Goa” phải ôm, nó là cái vạc dầu đang sôi, em biểu “Goa” ôm, “Goa” ôm rồi “Goa” chết một mình sao?”
Nghe lời thuyết phục của ông Toàn, về sau Đại Tướng Minh nhận ra trách nhiệm cứu nước.
Tình hình quân sự khi ấy vô cùng nguy khốn. Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn Tư lệnh Quân đoàn Ba VNCH tổ chức phòng thủ Sài Gòn trên 5 tuyến chính với khoảng cách tới trung tâm thành phố xa hơn tầm pháo của đại bác 130 ly của BV.
Phía Tây Bắc là Tuyến Củ Chi. Tuyến Bình Dương ở phía Bắc. Tuyến Biên Hoà phía Đông Bắc. Tuyến Vũng Tầu và Quốc lộ 15 phía Đông. Tuyến Long An phía Nam . Lực lượng mỗi tuyến chưa tới một Sư đoàn trong khi VNCH gần hết đạn phải đương đầu với một lực lượng địch đông gấp năm, sáu lần với hỏa lực áp đảo.
Chiều ngày 28-4 Đại Tướng Dương Văn Minh lên nhậm chức Tổng Thống do Cụ Trần Văn Hương trao lại. Ông đọc diễn từ ngỏ lời cùng đồng bào, một lúc sau năm máy bay CS ném bom phi trường Tân Sơn Nhât gây kinh hoàng cho cả thành phố Sài Gòn.
Ðúng bẩy giờ đài BBC đọc bản tin tóm tắt về tình hình Việt Nam
“- Hôm nay tại Sài Gòn ông Dương Văn Minh được cử lên giữ chức vụ quyền Tổng thống thay thế ông Trần Văn Hương để chuẩn bị cho một cuộc đầu hàng.
-Năm phi cơ lạ ném bom phi trường Tân Sơn Nhất.
-Nhiều loạt súng nổ tại Sài Gòn không biết thuộc phe nào.”
Qua phần bình luận và nhận định người xướng ngôn cho biết lễ bàn giao chức vụ Tổng thống tại Dinh Ðộc lập chứng tỏ cho thấy sự tan rã của chính quyền Sài Gòn.
Sáng ngày 29-4 Thủ tướng Vũ Văn Mẫu đọc Văn thư của Tổng thống Dương Văn Minh yêu cầu cơ quan Tùy viên quân sự DAO phải rút lui trong vòng 24 giờ đồng hồ. Ngay sau đó đoàn trực thăng gồm 80 chiếc từ hạm đội vào phi trường Tân Sơn Nhất và tòa Ðại Sứ Mỹ để di tản 1,000 người Mỹ và 6,000 người Việt ra ngoài hạm đội sau 19 giờ bay liên tục.
Tối 29-4 ông Dương Văn Minh vẫn kêu gọi các lực lượng Quân đội VNCH trên đài phát thanh, lời kêu gọi lập đi lập lại suốt đêm.
“Các vị Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn hãy giữ vững vị trí và chờ lệnh mới”
Các Tướng Tư lệnh Lý Tòng Bá, Lê Minh Đảo, Lê Nguyên Vỹ, Trần Quang Khôi… đã chiến đấu rất anh dũng trong những giờ phút cuối cùng nhưng không cứu vãn nổi tình thế. Cộng quân đã phá vỡ các phòng tuyến VNCH và tiến vào Thủ đô Sài Gòn. Lúc 10 giờ rưỡi sáng 30-4-75, ông Dương Văn Minh kêu gọi các cấp quân đội giao nạp vũ khí cho Quân đội Cộng Hòa miền nam VN nơi gần nhất để tránh đổ máu vô ích. Lúc 12 giờ trưa, Quân dội BV tràn vào dinh Độc Lập bắt ông Dương Văn Minh lên đài phát thanh tuyên bố đầu hàng không điều kiện.
Tính ra ông Dương Văn Minh làm Tổng thống từ chiều tối ngày 28 -4 cho tới 12 giờ trưa 30-4 thì chỉ được có hơn một ngày rưỡi, chưa tới hai ngày. Nhiều người trách ông không rút về Quân khu Bốn tiếp tục chiến đấu nhưng vấn đề không đơn giản, nếu làm được thì người ta đã làm rồi. Khi ông vừa lên nhậm chức thì CSBV tấn công hối hả, ông chưa kịp trở tay thì đã bị địch sông vào dinh Độc lập thộp cổ rồi. Vấn đề rút về Quân khu Bốn không đơn giản, đạn dược còn bao nhiêu? tinh thần còn bao nhiêu? chiến đấu được bao lâu? Cầm chắc cái thua trong tay rồi chết thêm có lợi ích gì không?
Tác giả Vũ Ánh trong bài: 30 Tháng 4, 75 Và Cụ Nguyễn Văn Huyền, đăng trên trang mạng Nguoivietboston tháng 4-2012 đã tiếp xúc với Phó Tổng thống Nguyễn Văn Huyền khi ông tới đài Truyền hình Sài gòn chiều tối 28-4-1975. Cụ Phó cho biết đã nhịn nhục vào Tân Sơn Nhất gặp phái đoàn CS chỉ để yêu cầu họ đừng tấn công bằng hỏa tiễn vào Sài Gòn, chết người thêm vô ích. Cụ nói khi ông Thiệu bỏ đi ai cũng biết tình hình cuối cùng sẽ bi đát như hiện nay, cụ ra nhận trách nhiệm khi biết rõ không còn phương cách nào có thể cứu vãn được. Trước khi cụ quyết định nhiều người ngăn cản đừng dại gì làm việc trong hoàn cảnh này nhưng là kẻ sĩ thì không thể thiếu trách nhiệm được, thời bình thì xe ngựa xênh xang, khi đất nước tan hoang thì bỏ trốn.
Nhiều người trách ông Dương văn Minh đầu hàng giặc, nhưng nếu ông không ra cứu nước thì tình hình cũng không khác gì hơn. Chiều 28-4 các vị Tổng Tham mưu trưởng, Tư lệnh Quân đoàn Ba đã “tẩu vi thượng sách”. Cụ Hương biết làm gì hơn? cụ cũng sẽ lên đài phát thanh than thở, khóc lóc cùng đồng bào và Cộng quân cũng sẽ tiến vào dinh Độc Lập bắt tuyên bố đấu hàng, hoặc một người thay mặt cụ tuyên bố hàng. Ông Dương Văn Minh chẳng có tội gì với đất nước.
Nhiều người khen ông Minh có công cứu nguy Sài gòn, nếu ông không lên làm Tổng thống và nếu không kêu gọi đầu hàng thì Việt Cộng đã pháo kích chết hết, thành phố tan nát. Như đã nói ở trên Tướng Toàn thành lập năm tuyến phòng thủ Sài Gòn cách trung tâm thành phố 27 cây số, bằng tầm pháo cùa đại bác 130 ly của quân thù.
Tại trận Ban Mê Thuột tháng 3-1975, Cộng quân không đánh theo lối bóc vỏ mà đánh chiếm thị xã trước rồi từ đó mới đánh ra các quận bên ngoài. Khi đánh Sài Gòn thì ngược lại, họ đánh theo lối bóc vỏ, tấn công phá sập các tuyến phòng thủ bên ngoài rồi mới tiến vào trung tâm thành phố. Mà thực ra sau khi vòng đai bảo vệ Sài Gòn sụp đổ thì các ổ kháng cự bên trong thành phố không còn bao nhiêu, VC chẳng cần phải pháo kích cho tốn đạn, ông Dương Văn Minh cũng chẳng có công trạng gì.
© Trọng Đạt
© Đàn Chim Việt
————————————————————
Tham Khảo
Richard Nixon: No More Vietnams , Arbor House, New York 1985
Henry Kissinger: Years of Renewal- Simon & Schuster 1999
Walter Isaacson: Kissinger A Biography Simon & Schuster 1992.
Larry Berman: No Peace No Honor, Nixon, Kissinger and Betrayal in Vietnam -The Free press 2001
Marvin Kalb and Bernard Kalb: Kissinger; Little, Brown and company 1974
The Word Almanac Of The Vietnam War: John S. Bowman – General Editor, A Bison-book 1985
Wikipedia: Opposition to the US involvement in the Vietnam war
Nguyễn Kỳ Phong: Vũng Lầy Của Bạch Ốc, Người Mỹ Và Chiến Tranh Việt Nam 1945-1975, Tiếng Quê Hương 2006
Nguyễn Đức Phương: Chiến Tranh Việt Nam Toàn Tập, 1963-1975, Làng Văn 2001.
Cao Văn viên: Những Ngày Cuối Của Việt Nam Cộng Hoà, Vietnambibliography 2003
Vũ Ánh: 30 Tháng 4, 75 Và Cụ Nguyễn Văn Huyền, Nguoivietboston.com, tháng 4-2012..
Nguyễn Đình Toàn: Đại Tướng Dương Văn Minh: “Em làm chứng cho Goa nha!”, Người Việt Dallas, tháng 4-2011.
Tôi cũng muốn nói thêm rằng quan chức VNCH và con cái họ … khi đến Hoa Kỳ vẫn đa số sống sung sướng hơn con những người lính quèn xung trận ,vì họ có điều kiện và tiếng tăm hơn, còn những người lính khi chết trận cũng không có được cái tên ” vô danh ” tôi có đọc 2 câu thơ khi chiến trận đến hồi đỉnh điểm của 1 người lính VNCH khi đánh tại CT khe sanh , QT ,nghe mà tội nghiệp , rằng :
Khi tôi chết ai là người xây nấm mộ !!!!!!!.
Chiếc quan tài ai khóc tiễn đưa tôi !!!!!!!
Phản ảnh tâm trang của người lính khi đối đầu trên chiến hào chết nhiều hơn sống ! có lúc còn bị đói khát ,thương tâm …
Nay nhìn con ông Nguyễn Tấn Dũng – Nguyễn thanh Phượng lấy con trai một quan chức VNCH …gia tài của bà Phượng là một mớ tài sản và làm chủ 4 tập đoàn KT kết xù… có người cha đầy quyền lực bảo kê ,còn những người lính cs cũng không khá gì hơn, khi đất nước yên bình sống dưới chế độ mà họ đã từng chiến đấu đễ bảo vệ, nay bị lãng quên và tự bươn chải qua ngày …sống lây lất tha hương trên những ngôi nhà thuê ổ chuột ,ăn cơm bụi vì sức tàn lực kiệt và cũng chả có địa vị gì ? vì thân cô thế cô ,không có ô dù ,hoặc tiền của thì cũng = không ( o) , khi ra đi cầm súng là bị thúc bách như đi quân dịch mà thôi ! có điều khi vào quân ngũ ,sẽ bị tuyên truyền nhồi sọ ý thức hệ về cncs , nên phải nghe theo ,không nghe thì cũng không ổn cho bản thân họ…..Đơn cử như ông Nguyễn cao Kỳ về nước, cũng được ông CT Nguyễn Minh Triết bắt tay chiếu cố ca tụng ,trước mọi người … như người có địa vị xã hội ,hơn mọi tất cả những người lính chiến VNCH khác còn sống ! Tôi nói lên đây không phải ghen tỵ hay tranh cạnh gì cả ! mà chỉ nhận xét chủ quan của cá nhân tôi nếm trãi nhìn thấy trong cuộc chiến nồi da xáo thịt này , đến ngày nay việc thắng thua chả là gì cả ! ,hậu quả người dân nghèo vẫn còn gánh chịu chưa dứt …Gia đình tôi cũng mất mác trong cuộc chiến này nằm ở cả 2 bên chiến tuyến …vì hoàn cảnh cuộc sống mà phải lâm vào trận mạc một cách ngẫu nhiên, khi vai trò người TN lúc đó không thể ngồi yên ,dù ở phía bên nào ! không đi người ta cũng bắt đi ra trận ,dù sợ súng đạn nhưng rồi phải lao đầu về phía trước như con thiêu thân , khi ra trận theo lệnh của chỉ huy …Tôi có thắc mắc là đa số sĩ quan ,quan chức 2 bên xuất thân từ nông thôn ,nông dân là đa số .Con cái của tầng lớp nông thôn ,ND này đóng góp xương máu cho cuộc chiến cả 2 bên không ít ,nhưng khi các quan chức ,sĩ quan thành danh nắm quyền thì xem thường tầng lớp nông dân ,có khi xem tầng lớp thấp nhất của xã hội này không ra gì ? nhưng thực chất nông dân trong thế hệ chúng tôi ,thấy họ thật thà, chân chất nhất, nên dễ bị 2 bên lợi dụng ,đễ làm lực lượng nòng cốt khi ra trận .Hết phía VNCH đến phía cs …tầng lớp ND này nằm ở khoản giữa chịu trận cho cả đôi bên thật là tội nghiệp …đến nay lớp ND NÀY CŨNG KHÔNG ĐƯỢC YÊN, bị chính quyền hiện tại dùng quyền lực cưỡng chế ,tước đoạt đất đai là nguồn sống bao đời của họ ,mà trước đây họ dùng ngôn tư hoa mỹ ( người cày có ruộng ) đễ lừa mị nhân dân …vì tầng lớp ND này đa số và nghèo khó, nhưng có tính thật thà dễ bị dụ ,bị mua chuộc, khi những người có học nhã chữ lừa phỉnh họ nghe theo ,thật tội nghiệp …Tôi nói lên điều này vì tôi đã chứng kiến cha ông ,bà con tôi cũng xuất thân từ ND , Hiện nay còn sờ sờ ra đó cảnh cả nước ND đi đòi công lý vì đất ,như cựu chiến binh KSND ĐOÀN VĂN VƯƠN đến 3 xã Văn Giang bị chính quyền dùng quyền lực thẳng tay đàn áp cưỡng chế thu hồi đất từ bao đời của cha ông họ đễ lại ,đã phản bội cái lý thuyết trước đây bị CQ mê hoặc là chiến đấu cho QG -DT và chính sách người cày có ruộng là một hình thức lừa bịp ,mị dân ,dối trá mà chính người nông dân bị chính quyền dùng thuật ngữ đánh lừa một cách ngoạn mục …Nhìn cảnh tượng hôm nay mà nhớ lại câu nói cha mẹ tôi hay dùng trước đây là :
Con vua thì được làm vua
Con sải ở chùa thì quét lá đa !
Kiếp người sinh ra và lớn lên chỉ chỉ tìm cái bình yên … cuộc sống mưu sinh đễ an phận ,nhưng cũng không dễ,với những tên đao phủ lái súng và đi buôn chính trị… trên thân xác nhân dân , đễ trục lợi cá nhân nhằm “vinh thân phì gia ” chỉ được phận mình còn nhân dân thì phó mặc cho số phận đẫy đưa theo guồng máy xã hội xô bồ hỗn tạp của nhưng thành phần cơ hội còn lại !?
Trên thế giới này trừ những nước có hiên pháp ,luật pháp theo thẻ chế tam quyền phân lập …đa nguyên chính trị ,thì người dân có tiếng nói tự do đẽ tự bảo vệ được cái quyền cơ bản con người .
Nhìn về các nước Bắc Phi ,Trung Đông người dân ở đó cũng còn muôn ngàn gian khổ vì phải đối phó với một thể chế cai tại độc tài chính trị ,mà người dân khó thoát ra khỏi vòng kìm tỏa của chính quyền cũng như các nước theo cncs !
Năm nay kỹ niệm 30 tháng 4 ông Trọng Đạt có bài viết huề vốn ông Minh không công cũng không tội nhằm một bước gở bớt lời kết tội nặng nề nhiều khi dùng từ thô bỉ nữa của người Việt hải ngoại. Theo tôi đã đến lúc phải có lời công bằng với ĐT Minh. Ông có CÔNG nhiều lắm.
Già thiết bộ sậu ông Thiệu Tổng Thống, ông Trần Thiện Khiêm Thủ Tướng, ông Cao văn Viên Tổng Tham Mưu Trưởng vẫn nắm quyền như từ trước vẫn nắm để hưởng vinh hoa phú quý, vẫn tiếp tục chiến đấu. VNCH có sụp đỗ không? Tôi khẳng định là vẫn sụp đỗ vì VNCH không thể chiến đấu không có trợ giúp của Hoa Kỳ, đó là điều khẳng định dù có rút về đồng bằng Cửu Long để tiếp tục chiến đấu, chỉ có điều sự sụp đỗ diễn ra chậm một ít mà thôi. Hậu quả là số người chết sẽ nhiều hơn, sự tàn phá sẽ rộng lớn hơn. Vậy ông Minh ra nhận trách nhiệm lúc này (không được hai ngày) làm gì được trong tình hình rắn không đầu của những ngày cuối tháng tư? ngoài việc tìm kiếm một giải pháp chấm dứt chiến tranh bằng đầu hàng trong danh dự, nhưng ông đã nhục nhã đầu hàng. “Các ông không còn có gì để bàn giao”. Sự đầu hàng trưa ngày 30 tháng 4 năm 1975 là một quyết định khó khăn nhưng sáng suốt. Nếu không, với quyết tâm chiếm Sàigòn, Hànội đã xua tòan lực sức mạnh quân sự với một đòan quân 15 sư đoàn trong khí thế chiến thắng như chẻ tre từ QK1 đến QK3 thì Sàgòn sẽ ra sao, QK4 sẽ ra sao?. Theo tiết lộ sau này, đang trong khi quân BV tiến gần Sàigòn Trung Cọng bắn tiếng nếu ông Minh yêu cầu thì TC sẽ tung quân qua VN tiếp cứu, VNCH tồn tại, và ông Minh đã từ chối, thà chịu thua trong tay quân BV chứ không để quân Tàu có cớ chiếm VN. Nếu như ông đồng ý, TC tung quân qua VN, quân BV phải quay về Bắc, VNCH được giải cứu nhưng hậu quả sẽ ra sao?.
Trích:”…nhiều người trách ông Dương Văn Minh đầu hàng giặc nhưng nếu ông không ra CỨU NƯỚC thì tình hình không khác gì hơn…” . Ai nói câu này, hay là ông Trọng Đạt nói đây? “CỨU” cái nước nào đây hả ông TĐ?
Trích tiếp:” Cụ Hương biết làm gì hơn? Cụ cũng sẽ lên đài phát thanh than thở, khóc lóc cùng đồng bào, cộng quân cũng sẽ tiến vào dinh Độc Lập BẮT tuyên bố đầu hàng…”. Ai nói câu này đây? Ông Trong Đạt? Ông không phân biệt được thế nào là tự nguyện, thế nào là BỊ BẮT hay sao? Cái người BỊ BẮT kia là người còn chút liêm sỉ và tự trọng của kẻ lãnh đạo! Đúng không?
Lại trích:”Ông DVM chẳng có tội gì với đất nước…”, ” ông DVM chẳng có công trạng gì”. Sao kỳ cục vậy, vừa mới CỨU NƯỚC xong không tính công, còn bảo rằng “chả có tội”?
Sử với chả Sách! Thôi làm ơn biến đi cha nội!!!
Chẳng qua là ông Dương Văn Minh không phải là loại người thích đánh nhau. Giả sử ông ta làm tổng thống lúc quân đội Việt Nam Cộng Hòa vẫn được Mỹ viện trợ súng ống đầu đủ ông ta cũng vẫn đầu hàng thôi.
HÃY NÊN CÙNG TRỞ VỀ VỚI BẢN CHẤT CỦA NGƯỜI VIỆT NAM BẢN LAI DIỆN MỤC
Cho tới ngày nay người VN vẫn chia ra hai tuyến chính : tuyến người VN cộng sản và tuyến người VN chống CS. Điều này có thể âm thầm trong nước, nhưng ở hải ngoại thì sự dị biệt này đã trở nên sắc nét và đầy những mối đố kỵ, căm tức, hận thù. Ở trong nước, chưa chắc những người đảng viên CS đã là những người CS. Chưa chắc mọi người dân đều có tư tưởng hay ý thức chủ nghĩa CS. Vậy thì, chủ thuyết CS thực chất chỉ là một hiện tượng thời sự hay như một yếu tố thời đại hoàn toàn khách quan nhưng bất đắc dĩ. Nhưng tất cả những người như nói trên thực chất cũng đều chỉ là dân chúng hay quần chúng, tức những người bình thường chẳng có ý nghĩa hay quyền hành gì. Quyền hành cả nước hiện nay tất nhiên nằm trong tay những người cầm quyền hay lãnh đạo cao cấp, trong đảng hay trong nhà nước cũng vậy. Ngoài những người này, mọi tầng lớp khác thực chất chỉ là quần chúng hay nhân dân nói chung. Nhưng những người CS hay đảng viên cao cấp tất yếu không bao giờ họ công khai phủ nhận học thuyết hay chủ nghĩa mác xít Lêninnít nói chung, vì phủ nhận như vậy họ sẽ không còn là họ nữa, họ không còn quyền hành hay lý do gì về quyền hành nữa. Điều này đúng trong mọi nước CS ngày nay mà không riêng cho một nước CS nào. Đó là ý nghĩa chung ngay từ đầu của cuộc cách mạng mùa thu tháng 8 năm 1945. Từ ngày đầu tiên chinh này cho tới ngày 30/4/75 thật sự cũng chỉ là một khúc dạo đầu cho tới khi bản nhạc kết thúc. Bản trường ca đó có bất tử hay không, chỉ lịch sử lâu dài sau này mới kết luận. Song ngay từ đầu, chủ nghĩa mác xít Lêninnít không hề ra mặt công khai ở VN mà nó luôn luôn dựa vào chủ nghĩa dân tộc hay chủ nghĩa yêu nước. Ý nghĩa chống Mỹ, cứu nước là như thế. Người chống cộng thì mơ tưởng ý niệm quốc gia nhưng chỉ là một ý nghĩa ý thức hệ truyền thống, mơ hồ, tuy dù là bản chất dân tộc thật sự. Người cộng sản thì chỉ tâm niệm chủ nghĩa mác xít lêninnít như là mục đích của giải phóng dân tộc khỏi chế độ kinh tế chính trị tư sản và tư bản. Thế nhưng ý thức hệ này thì hoàn toàn rõ nét và có sự hậu thuẫn của phong trào cộng sản quốc tế như mọi người đều biết. Ý thức hệ quốc gia dân tộc đã thua ý thức hệ vô sản quốc tế chính là như thế. Sự thua này là sự thua ý niệm giải phóng. Trong chiều sâu nó là sự giải phóng khỏi chế độ kinh tế tự do, tư bản, tư sản, để thiết lập nhà nước vô sản chuyên chính tức nhà nước cộng sản mác xít lêninnít, nhưng bên ngoài nó là danh nghĩa của sự giải phóng đất nước khỏi tay thực dân pháp, đế quốc Mỹ, hay Mỹ ngụy nói chung. Nói như thế để thấy rằng từ Bảo Đại, qua Ngô Đình Diệm, đến Nguyễn Văn Thiệu, đến Dương Văn Minh rồi cũng phải thua hay đầu hàng miền Bắc VN kể từ Hồ Chí Minh, Lê Duẩn, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, cho đến Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát là hoàn toàn tất yếu như một kết quả khách quan. Lá cờ vàng ba sọc đỏ phải nhường bước cho lá cờ nửa đỏ nửa xanh có ngôi sao vàng ở giữa rồi lá cờ đỏ sao vàng hoàn toàn, chính là ý nghĩa xuyên suốt và nhất quán chỉ là như thế. Ông Dương Văn Minh của miền Nam thật sự chỉ như một vai diễn, một diễn viên cuối cùng của ý thức hệ không cộng sản ở miền Nam, kế thừa vai diễn của ông Trần Văn Hương cận kề trước đó. Để cuối cùng người diễn viên phải tới chính là Nguyễn Hữu Thọ rồi sau vẫn phải quay lại của chính vai diễn ngay từ đầu là Lê Duẩn, Trường Chinh, như những vai phụ tiếp lớp của vai chính yếu của lịch sử đất nước trong thời đại chủ nghĩa vô sản quốc tế đã có mặt chính là Hồ Chí Minh. Như vậy phê phán Dương Văn Minh trong ý nghĩa vai diễn cuối cùng của lịch sử đất nước tại miền nam VN trước cận kề năm 1975, cũng chỉ là nhận định một tiết mục ngắn trong một vỡ diễn dài của bi kịch dân tộc. Sự hào nhoáng của năm 1975 ngày nay cũng dần dần bớt khi khi qua suốt thời kỳ dài bao cấp nghiệt cả chụp phủ lên cả nước, rồi thời kỳ đổi mới sau chiến tranh, và hiện thời là thời đại hội nhập và gia nhập chung vào thị trường tự do quốc tế. Điều đó có nghĩa học thuyết mác xít lêninnít thực chất cũng đã dần dân lui bước. Mọi vai diễn của quá khứ lịch sử rồi cũng đều lui vào hậu trường, xuống sân khấu, hay cũng đã qua đi. Ngày nay thực tế chỉ còn lại hai tuyến là những người tiếp tục tuyên truyền, hô hào cộng sản, và những người phản tuyên truyền hay hô hào chống cộng. Họ là những quần chúng thầm lặng hay công khai trong nước, hoặc thực tế công nhiên và náo động của giới Việt kiều tại khắp các nước ngoài. Lịch sử bên ngoài nay quả thật đã sang trang, song lịch sử bên trong thì mọi di chứng của ý thức hệ, của chủ nghĩa, của hận thù và của ý thức hệ thực chất phần nào đó cứ vẫn còn. Điều đó cũng giống như một người sau thời kỳ dài bệnh tật hiểm nghèo, khi qua được bệnh rồi, vẫn cần thời gian để hồi phục, để lại sức, để trở lại con người bình thường. Con người đó như từ đầu đã nói tức là con người Việt Nam bản lai diện mục. Đó là con người VN nguyên khởi, trước khi có ách đô hộ của thực dân Pháp, trước khi có ý thức hệ cộng sản hay chủ thuyết mác xít lêninnít, trước khi có chiến tranh Nam Bắc kéo dài trong ba thập kỷ đầy khốc liệt, trước khi có chiến tranh lạnh giữa hai phe tư bản và cộng sản trên toàn thế giới, trước khi phong trào cộng sản quốc tế thực chất đã sụp đổi và tan rã, trước khi có thực tế hội nhập và thị trường toàn cầu ngày nay v.v… và v.v… Nói chung là trước khi có Hồ Chí Minh và sau khi Dương Văn Minh chấm dứt ý nghĩa cũng như vai trò ở miền Nam. Khi mọi người đều trở lại con người VN bản lai diện mục, thì xem lại lịch sử mới không còn những cảm tính, những tình cảm giả tạo đối nghịch tạm thời như sắt máu nữa, mà trở lại với tâm tư tình cảm an tịnh, cảm thông, hòa hợp, giống như xem một đoạn phim cổ trang sôi động đã vừa hết tập, hết tuồng, mọi việc đều lại trở lại bình thường trong cuộc sống tự nhiên, không còn ai gồng mình, không còn ai điêu đứng, điêu linh, hay bi thương và thất vọng. Tục ngữ ta có nói thức khuya mới biết đêm dài, sống lâu mới biết con người thủy chung. Ở đây đêm dài của lịch sử qua diễn tiến của các đấu tranh mọi loại về tranh chấp ý thức hệ giả tạo bề ngoài từng một thời chính là như thế. Nhưng một đêm lịch sử đầy ác mộng rồi cũng đã kinh qua. Tất cả lớp trước rồi cũng lụi đi. Bây giờ chỉ toàn là lớp sau thừa kế lịch sử vẫn hãy còn nhiều người vẫn đang ngái ngủ thế thôi. Nên phải sống lâu mới biết được những ai quả là người thủy chung với dân tộc, với lịch sử đất nước hay nước nhà, hay quốc gia Việt Nam chính là như thế.
ĐẠI NGÀN
(26/4/12)
Nhảm nhí !
DIỄN ĐÀN CÔNG CỘNG
Người vào diễn đàn công cộng thường là người có khía cạnh tâm thức nào đó. Người viết, người đọc, người phản hồi cũng thế. Nếu không có tính cách đó, chẳng ai vào các diễn đàn đó làm gì. Tất cả phát ngôn của họ, nếu vậy, không phải chỉ nhằm vào một người nào riêng biệt, mà nhằm chung vào cả bá tính thiên hạ. Tất nhiên, công chúng thì muôn mặt, gồm mọi thành phần, mọi khuynh hướng, mọi đối tượng, mọi trình độ, mọi vị trí, hay địa vị khác nhau. Do đó, không phải ai cũng tiếp nhận như nhau cả về mọi ý kiến, nhưng chỉ cần chí ít có một người cùng chia sẻ, cũng đã là một điều mang ý nghĩa trong đời sống xã hội rồi. Như thế, nếu cần phản ứng lại người khác, bất cứ ai cũng không nên phán bừa một cách vô ý thức, mất tư cách, bằng kiểu ngôn ngữ theo lối mất dạy, hạ đẳng, mà phải nêu ra lý luận tại sao lại đồng ý, tại sao lại không đồng ý, một cách có nhận thức, có hiểu biết, có trách nhiệm. Nếu một kẻ không đâu, đọc bài viết nào đó, rồi phán bừa là “nhảm nhí”, trong khi chẳng cần gì hiểu nó có nhảm nhí hay không với nhận xét của nhiều người khác, hành vi đó cũng cho thấy đó quả là một thành phần hạ đẳng, thiếu ý thức trong xã hội. Đúng ra, đối với các thành phần như vậy không cần phải trả lời, nhưng đây chỉ là nếu lên một sự kiện. Vả chăng, mặt khác, bất kỳ một người nào khi xuất hiện trên diễn đàn chung, cũng phải cần có một tên gọi, một biệt danh nào đó. Nick name đó có thể đặt bất kỳ như : “Chó Ghẻ”, “Cắn Càn” v.v… chẳng hạn. Nhưng nhất thiết, không ai đặt kiểu hoàn toàn “nhảm nhí” như “Đại Úy”. Bởi muốn đặt biệt danh kiểu như thế, cần phải hài ra đại úy gì, như “Đại Úy Ba Lăng Nhăng”, “Đại Úy Tép Riu”, “Đại Úy Phịa”, “Đại Úy Đào Vong” …. chẳng hạn. Bởi vì, “Đại Úy” nói trống không, chỉ là một cấp bậc chung, không hề tạo thành một danh từ riêng chỉ nhân vật, chủ thể, tức chỉ ra người cụ thể nào đó. Nên nói tóm, sự thất học, sự thiếu hiểu biết, sự ba trợn, tính mạt hạng ở đây, quả cũng còn thể hiện ra trong kiểu phát biểu “nhảm nhí” bằng chính thứ tên gọi “Đại Úy” theo cách ngu ngốc mà ai cũng nhận thấy ra được.
NON NGÀN
(30/4/12)
Bác Non Ngàn,
Trong diễn đàn luôn luôn có những ‘nhân/vật’ như thế ! Bác mắng như
vậy nhưng tui nghĩ bác cũng chẳng chấp nhất gì. Tha thứ, tha thứ !
Hic .!. Ngưu tầm ngưu – Mã tầm mã !
HỈ XẢ
Nam mô với Phật Di Đà
Nôm Na nhã ý thật là hay sao
Từ bi hỉ xả mới cao
Lý gì chấp chuyện tào lao ở đời
Khi quên như kiểu giận chơi
Tới khi nhớ lại thấy đời vẫn vui
Nôm Na thật giống ý tui
Việc đời giống chuyện lui cui bên lề
NGÀN KHƠI
Xin Ngàn Khơi vui lòng định nghĩa thế nào là “người VN bản lai diện mục”. “Con người VN nguyên khởi, trước khi có ách đô hộ của thực dân Pháp, trước khi có ý thức hệ cộng sản hay chủ thuyết mác xít lêninnít, trước khi có chiến tranh Nam Bắc kéo dài trong ba thập kỷ đầy khốc liệt, trước khi có chiến tranh lạnh giữa hai phe tư bản và cộng sản trên toàn thế giới, trước khi phong trào cộng sản quốc tế thực chất đã sụp đổi và tan rã, trước khi có thực tế hội nhập và thị trường toàn cầu ngày nay v.v” là loại người nào?
Trước đó thì VN có lịch sử Trịnh, Nguyễn, Tây Sơn… có Mạc Đăng Dung, Hồ Quý Ly… Vậy ai là “người VN bản lai diện mục”? Tôi thấy trong suốt lịch sử VN trước thời Pháp thuộc, những lãnh tụ được sử sách coi là yêu nước thì chưa chắc họ đã thương dân, chưa chắc họ có nhân đạo (nói chung). Thông thường, dưới thời phong kiến, giai cấp thống trị là thành phần tàn ác và ích kỷ. Xã hội đó thì quyền là sức mạnh, chứ không phải là sự phân bố công bằng. Nhà Trịnh, Nguyễn có lãnh tụ nào nhân đạo? Tây Sơn có ai nhân đạo? Vì thế mà họ chỉ biết lợi dụng xương máu của dân Việt để xây dựng gia đình và giòng họ của riêng họ. Cũng vì thế mà họ chỉ lo chiến tranh giết người VN để bảo vệ quyền hành thống trị của giòng tộc họ.
Trước thời Pháp thuộc, VN theo chính thể quân chủ, phong kiến; không có nền tảng nào nhân bản và nhân đạo cho chúng ta ngày nay noi theo và tiếp nối cả. Các ông vua Hàm Nghi, Thành Thái, Duy Tân, đối với tôi họ xứng đáng là anh hùng của người VN; nhưng quý vị có biết số phận của họ sau khi chống Pháp rồi bị đưa đi đày bên Phi Châu ra sao không; họ đã trở thành sĩ quan trong quân đội Pháp, họ lấy vợ Pháp và sống theo kiểu Pháp… Đó mới chính là giá trị nhân đạo nơi một số người VN, biết yêu nước thương dân. Còn đám người lúc nào cũng hô hào “cách mạng”, bảo vệ truyền thống dân tộc, giải phóng, hay là độc lập, cội nguồn tổ tiên… chỉ toàn một lũ láo khoét, gian ác, mọi rợ và độc tài. Từ khi những người VN muốn đem học thuyết Maxist vào nhồi sọ người dân để lừa mị dân VN bằng chiêu bài Giải Phóng Dân Tộc thì những lý tưởng yêu nước, đánh đuổi ngoại xâm của người VN đã bị ung nhọt và thối rữa để gây ra chia rẽ và chiến tranh trong chính những người VN với nhau rồi.
“Truyền thống dân tộc” VN còn gì để các thế hệ mai sau tin tưởng được nữa?
VN hiện nay nên nhìn cách làm ở xứ Miến Điện …
30/4/75 – 30/4/02 . 37 năm mất nước .37 năm lưu vong,thất thổ Nhưng dù người việt tỵ nạn tại các QG tư do trên thế giới mà kẻ xâm lăng VC vẩn gọi là “ngụy”,vẩn bị chúng ,VC,đuổi tân giết tuyệt.
Nhửng đề tài hôm nay trên tờ báo này đưa ra thảo luận chỉ là một cách cho bọn nó xúm nhau chươỉ QG và có người TN củng hùa theo chưởi.
1/Có người từ bỏ hàng ngủ CS như LD Đ thì đem cờ quạt để bàn luận khơi khơi,chủ yếu là cho phe nhóm cải nhau ,chì chiết nhau chớ chẳng giải quyết gì được.Ai gọicớ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc ? Ông NguyểnquangLập ,nhà văn của xhcn đang sống dưới là cờ đó hay chính đảng CSgọi cờ đó là cờtổ quốc? Mà tại sao không gọi được khi tổ quốc chỉ có nghỉa là đất nước dân tộc sống và gắn bó lâu đời,nẩy sinh tình cảm với mảnh đất đó :Tổ quốc còn nghỉa là quê hương ,còn là giang san nơi tổ tông đả sinh sông đầu tiên và gìn giử nó không bị ái cướp mất. Tổ quốc không là cờ ,dú là cờ tam giác của hai bà Trung (phất cờ nương tử thay quyền tướng công ) hay cờ của các vị cua các triều dại hưng phế của VN.Mổi chính thể chọn cho mình màu cờ .Thời phong kiến,mổi triều đại một màu cờ đó có thể gọi là cờ rtổ quốc,cờ mà người ta bảo vệ nó trân trong nó không để cho ai xâm pham ,xâm lăng,cờ củng căm trên dất hay trên bất cứ dâu củng là cờ tổ quốc,chứng minh ranh giới ủa nước từ đâu tttới đâu. Cờ cắm trên nước Vn hình chử S là cờ của đất nước VN,cờ của chính thể VN,cờ của dân VN đả đang sống và chết trên mảnh đất đó.Như các chiến sỉ VNCH chết cho tổ quốc được phủ cờ vàng 3 sọc đỏ,cờ tổ quốc mà người linh chiến đả vì nó mà đổ máu ,mà đánh đuổi ngoại xâm mà hi sinh. Tụi CS củng vậy ,họ củng hi sinh cho tổ quốc dưới lá cờ đỏ sao vàng. Ông LD Đ không chấp nhận cờ đỏ sao vàng là cờ tổ quốc,vì Ông không coi cờ củacaí chính thể Ông từng phục vụ ,từng hi sinh là cờ tổ quốc của Ông. Đúng.Nhưng cờkhông phải là tổ quốc. cờ chỉ gắn liền vơí tổ quốc khi chínhthể đó đang cai tri đất nước mà thôi. Cho nên nói cho lắm ,biện luận cho nhiều và khoe là bài này tôi (tức tác giả) viết nhiều người đồng ý.Họ đống ý vì họ chống cộng, vì họ không nhìn thấy cái giả danh. Họ không thấy cái chính danh ,nên khi đưa ra “cờVC không là cờ tổ quốc”phản đối một câu viết của 01 nhà văn trong nước thì nhửng người dị ứng với CS đồng ý quá đi chú.Nhắclại ai củng biết, tổ quốc không tự đặt cờ. Khi phái đoàn PTGiản đi sứ nước Pháp thì khi đến Mác-Xây,viên thông ngôn xuông tàu nhắc các cụ trương cờ VN để đáp lể 21 phát đại bác và chào cờ nghinh tiếp long trọng của vua Pháp thì phái đoàn cụ Phan đả bối rối,Không có cờ. Các cụ vôi bàn nhau ,sau cùng lấy khăn nhiểu trên đầu cụ Phan làm cờ VN kéo lên. Cờ đó có gọi là cờ đất nước,cờ tổ quốc VN dưới nhản quan vua Pháp không .?
Bài viết này của Ong Đức chỉ là để Ông phủ nhận cờ đỏ sao vàng,một con người chôi bỏ CS mà thôi.Nhưng củng có thể kèm thâm ý là không chấp nhận cờ vàng 3 sọc đỏ của vua nhà Nguyển mà tời thời Đ.I.CH Cụ Diêm có ý định thay ,nhưng vì chính trị nên để nguyên.Nó là cờ tự do đưọc dùng liên tục sau khi Pháp trao trả độc lập cho VN. cờ đó là cờ tự do dân chủ,mà bao chiến sỉ đả hi snh,.
Cho nên khi Ông LD Đ đi ba đồng bảy đổi lại trở về là đợi khi lấy lại VN từ tay CS ta sẻ đổi cờ khác,v6y có người cho là đem ra sớm quá ,có đúng không ?..
Và sau cùng thì vì chuyện này mà bàn sang đế QC .Lại chưởi nhau tiếp dù lạcđề…
2/ Bài viết thứ 2 của Ông NBNam về Thích trí Quang củng nằm trong chién dịch làm cải cọ nhau ,xáo trộn trong CĐ tỵ nạn.
3/Bài thứ 3 là bài viếtvề NNNgạn. Đọc bình phẩm <Nhẹ hay nặng lời củng chảng đi tới đâu. NNN vẩn làm như bao người bị phê phán khác như nhl,hhdg…
4/ bài nặng ký của NTTâm ,và cả nhóm kqvn,lấy chuyên ngắn ,phim ảnh dể tạo ra một scandale lớn,để thoả mản "thị dục huyển ngả" của tác già , coi nhu hạ nhục một một vị CM ,người đả sáng lập nền Đ.ICH một cách quá đáng dù Người đả chết vì bọn phản bội cách đây gần 50 năm. Sư kiện bịa ra để lăng nhục NĐDiêm là một sự mất dạy vô cùng.
Hơn nửa bài viết này đưa đến tôn giáo xung đột ,là mầm gây chia rẻ trong CĐ rất nghiêm trọng mà nó co lẻ chỉ xu61t hiện vào đúng ngày 30/4 ,ngày quốc hận ,ngày của người TNCSVN
5/Hiên nay đang đưa thêm bài nửa là ĐạiTướng DVM….
Lại tha hồ thảo luân ,khích bác nhau chưởi bới nhau và chưởiluôn cả nhửng nhân vật VNCH được đem ra..
Phải chăng 30/4/75 là ngày đáu tố nhửng người quốc gia,dù sao củng là người,mà người thì sao không có tội ?
Kẻ góp ý nghỉ đến nghị quyết 36 của VC . …Đả đến lúc chúng càn dứt điểm chống người TNCS chăng ?
Mong sẻ chấm dứt sớm nhửng cải cọ vô bổ,chỉ có hại cho người quốc gia tỵ nạn CS .
Không phải, cứ lấy cái sai và độc tài của đảng cộng sản VN hiện nay, để phán xét mọi sự việc của đảng cộng sản cho đến 30/4/1975, là sai hết.
Có lẽ số phận dân tộc Việt Nam phải đoạ đày như thế nên VNCH mới thất thủ. Rồi sẽ có ngày đất nước lại quang vinh, mong lắm lắm.
Tôi nghĩ các quan chức bên nào cũng vậy , thời bình yên ổn dùng mọi cách đễ tranh giành địa vị ,quyền lực + kinh tế , sống cảnh cung vua phủ chúa, lên dây cót bằng những lời lẽ phát ngôn có cánh …Khi đất nước lâm nguy họ tìm đường tẩu tán khỏi đất nước cả bản thân gia đình + kinh tế ! bỏ lại phía sau những người dân ,cả những người từng một thời trung thành với họ .Điều nay đã kinh qua cuộc chiến tranh ” tương tàn cốt nhục ” từ 1965 -1975 …và cho đến hiện nay chế độ thực tại vẫn coi dân như một tầng lớp hạ đẵng không đáng nói ,nhưng trước đây chính họ đã bám vào tầng lớp này đễ tồn tại …Hãy nhìn vụ cưỡng chế “thu hồi đất ” Văn Giang hôm 24/4/2012 thì nhận ra người dan chỉ là những cái đòn kê cho mọi loại quan lại ,trong mọi chế độ xã hội ,nếu không có dân chủ tự do cá nhân thực sự thì là một thảm họa !? …Sau cuộc chiến là gì ?
Cuối cùng chỉ còn lại những thằng lính quèn “những con chốt qua sông trên bàn cờ ” những thằng lính mất xác ,thương vong tàn tật ( tội nghiệp ) nay đành bất lực đi bán vé số sống qua ngày và đa số dân chúng cả 2 bên đều chịu cảnh đạn lạc tên bay .Nhất là người già ,đàn bà và trẽ em ,còn đa số quan chức có quyền lực thì họ đã vạch đường chạy trốn từ trước, kể cả TT Nguyên văn Thiệu , hay tướng vùng 1 chiến thuật Ngô quang Trưởng đã tuyên bố hùng hồn là quyết tử thủ Đà Nẵng …nhưng rồi cũng biến mất tăm .Bỏ lại một đám tàn quân như rắn không đầu xúm nhau chạy về phía biển vơi những cái xác không hồn thấp thỏm .
Bản thân tôi đã nếm trải cuộc chiến này ,chỉ có mất mát tang thương và chỉ nhìn thấy sự vô ích …vì bên nào cũng nói vì dân ,nhưng thực chất có ai vì dân đâu ?chẳng qua họ còn yếu thì lấy dân làm “gốc ” làm bàn đạp ,khi thành đạt thì nhân dân chỉ là con rối của họ mà thôi !
Xét cho cùng chỉ có những thằng lính quèn hai bên chuyến tuyến xung trận và những người dân tản cư lây lất, tồi tàn qua ngày ở các vùng xung đột là khổ nhất trong mọi cuộc chiến ,thậm chí bên nào cũng đối xử với những người dân này bằng những con mắt đầy nghi kỵ !!!??? Chiến tranh là dã man ,tàn nhẫn +xài luật rừng ! Trừ phi Trung cọng xâm lược thì bắt buộc người dân phải đứng lên chiến đấu đễ BVTQ còn ngoài ra đừng nên dùng những chủ thuyết mơ hồ đễ tạo ra xung đột nội bộ ,mà nên dùng đấu tranh nhân quyền tự do dân chủ của người dân đễ đem lại xã hội dân sự thực chất với thể chế tam quyền phân lập theo hiên pháp & pháp luật chuẩn ,dựa theo luật pháp QT buộc chính quyền phải thực thi đa nguyên chính trị ,không thể đễ cả QG thuộc về một ( nhóm lợi ích ) chi phối lũng đoạn đễ hưởng thụ ,mọi tầng lớp nhân dân phải làm theo như một đàn cừu đễ cung phụng cho nhóm lợi ích, thì là một sai lầm ,là sự sĩ nhục ….Muốn làm được điều này thì cần phải có lớp người trí thức chân chính dẫn dắt nhân dân đễ tìm hướng đi đích thực ,vì đa số người dân hiện nay chưa nắm rõ những nguyên tắc cơ bản về luật và quyền dân chủ tối thiểu của người dân ,mà họ chỉ bức xúc những việc làm sai trái của chính quyền mà thôi ! lý lẽ của họ không được sắc bén và bị nhà chức trách xem thường ! Trong mọi thời đại các tầng lớp nhân dân đều dựa vào những trí thức yêu dân ,yêu nước chân chính dẫn dắt …
Không chỉ có một tiếng CHÀO mà phaỉ là KÍNH CHÀO sđ
Đọc comment cuả sđ ,tôi cảm nhận bạn đã traỉ lòng qua không gian internét bằng những lời tâm huyết cuả một người SỐNG THẬT – Kinh nghiệm từ quá khứ, nhìn thẳng vào thực taị, gơỉ gắm niềm mơ ước cho một tương lai ! Dĩ nhiên không phaỉ cho bạn, cho tôi…. mà cho tương lai cuả mợt dân tộc đã tưng gánh chiụ quá nhiều đau thương – nạng nhân cuả một thời kỳ đồ đểu lừa láo , bip…!!!
Thời cuả chúng ta đã qua rồi, ! Ai chưa qua rồi cũng sẹ qua, sắp qua !
Một chút tâm tình như cùng chia xẻ với sđ !
Cùng gơỉ niềm tin yêu trông cậy vào tầng lớp TRÍ THỨC TRẺ có lòng yêu nước , yêu quê hương dân tộc – dám dấn thân làm chuyện đổi thay, cưú nhà cứu nước- cứu ngay bản thân họ ! Không có họ thì ai là người dẩn đường (!?)
Không thì ôi thôi, lại ngàn năm nô lệ- ngàn năm nô lê- Nô lệ ngàn, ngàn năm
SỈ phu, trí thức VN sẽ là TRÍ THỨC TAU GỐC VIỆT !!! Đời đời theo chan BÁC làm công cụ tay sai !
Mới thấy anh Vũ Ngu khen en Thục Vi bên kia bằng với lời văn mềm mại như nai tơ ngơ ngác.Vào đây chưng hửng vì đạp phải phân do ông ấy phun ra.Vũ Ngu ơi em Thục Vi cũng vào mạng đọc bài đó,cẩn thận với văn chương của anh nhé.
Ngay cả khi Trung Cộng nó mang quân sang chiếm vùng đất VN cũ đó, nếu you đem thân ra hy sinh để “cứu nước” thì cuối cùng you lòng vòng cũng trở về cái NGU cố hữu mà thôi. Nghĩ kỹ coi, you chết để bảo vệ vùng đó hay thương tật tàn phế để mấy thằng cai trị ở đó nó thoát nạn, rồi sau đó nó khinh you hơn cả mấy thằng công nhân Trung Quốc sang khai thác mỏ ở Tây Nguyên nữa; lúc đó you còn hạnh phúc gì không?
Thần Kim Quy đã nói với vua An Dương Vương rằng: “Giặc ở sau lưng nhà người”, nhìn ra sau ngựa, vua chỉ thấy công chúa Mỵ Nương, và nhà vua đã rút gươm chém đầu Mỵ Nương rồi trầm mình xuống biển tự tử. Giặc đây chính là VC, nhờ thằng đó thì Trung Cộng mới có thể thôn tính được VN.