WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Ai biến chất chính trị và ai là người tự diễn biến?

Tác giả Lê Hiếu Đằng


Trong những năm gần đây, các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Việt Nam thường nhắc nhở, cảnh báo cái gọi là “mất phẩm chất chính trị và tự diễn biến” của một số đảng viên trong Đảng. Trong đó, có đông đảo các cựu tướng lĩnh, cán bộ CM lão thành, cán bộ hưu trí, trí thức, văn nghệ sĩ… Những đảng viên này với truyền thống yêu nước, yêu con người, tha thiết xây dựng một xã hội công bằng, dân chủ, tiến bộ. Một xã hội mà như nhà thơ THIẾT SỬ (Phan Duy Nhân – Nguyễn Chính) trong phong trào đấu tranh của SVSG trước 1975 đã mơ ước:

Đến con trâu cũng nghé ọ yêu người…

Yêu anh em, yêu xã hội công bằng

Người yêu người xây dựng đến muôn năm”.

(Thư gởi các bạn sinh viên trong tập thơ Tiếng hát những người đi tới tập 1, do Tổng hội Sinh viên Sài Gòn 1966-1967 xuất bản)

Đó là lý tưởng, là mơ ước sâu xa của biết bao thế hệ thanh niên, của biết bao nhân sĩ trí thức và đồng bào cả nước, đã hi sinh biết bao xương máu để mong rằng sau ngày nước nhà độc lập, thống nhất, chúng ta sẽ sống trong một xã hội tốt đẹp hơn. Ở đó, mục tiêu dân chủ, tự do, công bằng và tiến bộ xã hội từng bước được cải thiện, ít nữa là hơn cái chế độ cũ. Nhưng 37 năm đã qua, sau ngày 30.4.1975, chúng ta thấy những gì đã diễn ra trên đất nước Việt Nam chúng ta?

Trả lời câu hỏi này thì sẽ lộ ra kẻ nào, đảng viên nào là biến chất chính trị và kẻ nào, đảng viên nào là người tự diễn biến, phản bội lại mục tiêu ban đầu của cuộc cách mạng… Vấn đề này phải được tranh luận một cách công khai, minh bạch, nghiêm túc chứ không thể nói theo cách hàm hồ, cả vú lấp miệng em được.

Vậy thì nhìn lại 37 năm qua, mục tiêu ban đầu của cách mạng đã được thực hiện như thế nào?

Về mục tiêu độc lập, tự chủ và toàn vẹn lãnh thổ:

Sau 30.4.1975, nhiều người vẫn nghĩ rằng chẳng còn kẻ thù nào gây hấn, phá hoại nền độc lập, tự chủ và sự toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam. Nhưng đâu có ai ngờ kẻ thù đó lại là “ông bạn vàng, môi hở răng lạnh” từ phương Bắc xua quân đánh qua các tỉnh biên giới phía Bắc. Xúi bọn tay sai Pôn Pốt đánh qua biên giới phía Nam và trước đó vào năm 1974, đã đánh chiếm toàn bộ quần đảo Hoàng Sa thuộc chủ quyền của Việt Nam Cộng hoà. Sau đó, vào năm 1988, đánh chiếm đảo Gạc Ma và một số đảo khác thuộc quần đảo Trường Sa của Việt Nam… gây biết bao đau thương, tang tóc cho đồng bào, chiến sĩ chúng ta. Bên cạnh đó, việc mở đường cho bọn bành trướng Bắc Kinh vào thuê đất rừng ở các tỉnh biên giới, vào khai thác bauxite ở Tây Nguyên, đưa công nhân vào tận đất mũi Cà Mau và nhiều vùng kinh tế trọng điểm khác. Ngoài ra, sự nhu nhược, khuất tất trong việc xử lý, đối phó với những hành động phá hoại, ngăn trở việc khai thác dầu khí trong vùng lãnh hải của Việt Nam, việc giết chóc, bắt bớ, đánh đập, giam cầm, đòi tiền chuộc như kẻ cướp biển đối với ngư dân chúng ta đang đánh bắt ở các ngư trường truyền thống biết bao đời nay… đã làm nhân dân cả nước bất bình, phẫn nộ nên đã nổ ra các cuộc biểu tình yêu nước ở Hà Nội, TP. HCM và đã bị đàn áp dã man, vi phạm nghiêm trọng các quyền tự do của công dân đã được ghi trong Hiến pháp.

Gần đây, có vị lãnh đạo hứa hẹn với Trung Quốc sẽ dẹp các cuộc biểu tình yêu nước ở Việt Nam, nhắc lại rằng “Bạn khuyên ta…” thế này, thế kia, làm thương tổn lòng tự trọng dân tộc, xấu hổ với bạn bè năm châu. Trong khi đó, ở gần ta, chính phủ và nhân dân Philippines – một nước nhỏ và yếu hơn ta – vẫn kiên quyết chống lại mưu đồ bành trướng của Trung Quốc bằng những hành động thích đáng, kể cả quân sự và biểu tình quần chúng.

Như vậy, nền độc lập, tự chủ và sự toàn vẹn lãnh thổ của chúng ta đã được các vị lãnh đạo Đảng và Nhà nước bảo vệ như thế nào? Vẫn biết rằng hết sức tránh chiến tranh, giữ gìn hòa bình là nguyện vọng thiết tha của nhân dân ta, dân tộc ta, một đất nước đã trải qua biết bao cảnh chiến tranh đau thương. Nhưng hiện nay, tình hình thế giới đã khác, chúng ta đã hội nhập vào các tổ chức, định chế quốc tế và nhất là nếu biết dựa vào sức mạnh của nhân dân, chúng ta vẫn có thể có những biện pháp đối phó có kết quả mà bọn bành trướng không thể bắt nạt, lấn tới…

Về mục tiêu dân chủ, tự do, công bằng và tiến bộ xã hội:

Có thể nói đây là một nội dung cốt lõi nhất qui định bản chất của một chế độ xã hội, tiến bộ hay lạc hậu.

Thực tiễn cho chúng ta thấy là trong 37 năm qua, từ 30.4.1975 đến nay, các quyền tự do, dân chủ được qui định trong Hiến pháp 1946 đã bị tước đoạt toàn bộ. Nhà nước dân chủ cộng hòa đã bị thay thế bằng một nhà nước toàn trị, độc đoán. Tinh thần tiến bộ của “Tuyên ngôn độc lập” mà Chủ tịch Hồ Chí Minh đã tuyên đọc tại Ba Đình lịch sử với cam kết đem lại “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc” cho đất nước và cho nhân dân đã gần như bị lãng quên, nếu không nói là đã bị phản bội. Thành quả cách mạng đã bị đánh tráo. Các quyền cơ bản của người dân như tự do báo chí, tự do biểu tình, đình công, tự do lập hội… đều bị ngăn cấm hoặc xâm phạm thô bạo như đàn áp các cuộc biểu tình ở TP. HCM, ở Hà Nội, bức tử viện nghiên cứu độc lập đầu tiên của trí thức (IDS), bắt bớ, giam cầm các nhà đấu tranh cho dân chủ, các blogger, các nhà báo tự do và gần đây nhất là tại TP. HCM, bằng chỉ thị miệng, lén lút và hèn hạ, đã cấm chiếu phim “Hoàng Sa – Nỗi đau mất mát” của André Menras, giải tán hoạt động của các tụ điểm văn hóa lành mạnh như Ami ở Văn Thánh, café Thứ Bảy, bãi bỏ một số buổi giao lưu giữa bạn đọc với một số học giả, trí thức, nhà văn mà chính quyền cho là có “vấn đề” tại Hội sách TP. HCM mới đây, không cho tiếp tục chuyên mục “Câu chuyện triết học” hằng tuần vào số báo thứ tư của Sài Gòn Tiếp Thị.

Nghiêm trọng nhất là trong lĩnh vực đất đai, nhà nước đã dung túng cho các chính quyền địa phương giải tỏa, đền bù đất đai của dân với giá rẻ mạt, hay nói thẳng ra là làm tay sai cho các chủ đầu tư, bọn làm giàu bất chính cướp đất của dân. Việc huy động quân đội, công an cảnh sát đàn áp gia đình Đoàn Văn Vươn ở Tiên Lãng, Hải Phòng, huy động hàng ngàn công an dùng dùi cui, khiên giáp, lựu đạn cay “hỗ trợ” nhà đầu tư giải tỏa đất của nông dân ở huyện Văn Giang, Hưng Yên. Tiếng la khóc của người dân, tiếng nổ của lựu đạn cay, khói lửa bay mịt mù làm tôi nhớ lại bài hát Hát trong làn khói đạn của Trương Quốc Khánh trong phong trào sinh viên học sinh Sài Gòn ngày nào:

Trái đạn nào là trái đạn không cay

Sinh viên nào không đấu tranh ngày ngày

Dùi cui nào mà đánh mình không đau

Học sinh nào mà không mến thương đồng bào…”

Viết đến đây, tôi cảm khái ngước mặt lên trời mà than rằng: “Lịch sử ơi, sao ngươi chơi trò trớ trêu và cay đắng quá vậy. Ta đi chống chế độ cũ đàn áp nhân dân, nay ta lại gặp cảnh cũ như là trong cơn ác mộng!”

“Ở đâu có áp bức là có đấu tranh!”. Các vị lãnh đạo Đảng Cộng sản đã từng dạy tôi như vậy. Mà đúng thật. Theo tin báo Tuổi Trẻ ngày thứ bảy 28.4.2012 thì “Đến chiều ngày 27.4, hơn 1.000 người dân xã Liên Hiệp (huyện Phúc Thọ, Hà Nội) vẫn tập trung tại trụ sở của UBND xã Liên Hiệp phản đối những sai phạm quản lý đất đai của chính quyền xã, đòi chính quyền trả lại đất…” Cũng trong trang tin này cho biết: “Quốc lộ 1A đoạn ngang qua thị trấn huyện Phù Mỹ (tỉnh Bình Định) đã bị ách tắc từ 11g đến hơn 12g30 ngày 27-4 do hàng trăm người dân chủ yếu ở hai xã Mỹ Thọ, Mỹ An kéo về trước trụ sở UBND huyện Phù Mỹ và chặn ngang quốc lộ để phản đối một số doanh nghiệp chặt rừng dương phòng hộ, khai thác titan…”. Chúng ta kỷ niệm 30.4.1975 bằng những sự kiện bi hùng đó.

Người dân, người nông dân đã nói lên tiếng nói của mình bằng những hành động quyết liệt dù cho họ biết sẽ bị đàn áp, bắt bớ. Nguy cơ chính là đây, chứ không có kẻ xấu, lực lượng thù địch nào hết. Kẻ xấu, lực lượng thù địch chính là bọn bành trướng Bắc Kinh và bọn quan chức tham nhũng, những cường hào mới, ức hiếp, tước đoạt ruộng đất của dân. Chính bọn này sẽ đào mồ chôn chế độ chứ không phải là ai khác.

Ngoài ra, sự phân hóa sâu sắc giàu nghèo, sự xuống cấp, tha hóa của đạo đức xã hội với tệ nạn dối trá, sống không trung thực, chạy theo chức quyền, đồng tiền một cách mù quáng. Tính ưu việt của một chế độ được thể hiện qua các lĩnh vực liên quan thiết yếu đến đời sống con người: giáo dục, y tế, an sinh xã hội. Nói đến lĩnh vực giáo dục, y tế, tôi chợt nhớ đến một kỷ niệm. Trong những ngày đầu nước nhà thống nhất sau 1975, ở Hội Trí thức yêu nước thành phố (nay là Liên hiệp Khoa học – Kỹ thuật TP. HCM), một số vị trí thức đầu đàn có nói với tôi rằng các vị phục người Cộng sản hai điểm: một là chủ trương nền giáo dục – y tế miễn phí, hai là chủ trương chống mê tín dị đoan, các ông thầy bói, các bà lên đồng hết đất sống. Nhưng có lẽ, các vị trí thức lớn như Giáo sư Lê Văn Thới, Giáo sư Phạm Biểu Tâm, Giáo sư Ngô Gia Hy… – những vị đến nay đã qua đời – không ngờ rằng 37 năm sau hai lĩnh vực này phát triển một cách kinh hoàng theo chiều ngược lại: giáo dục – y tế thì thu tiền tràn lan, không có lấy một bệnh viện thí, một trường công thật sự. Còn mê tín dị đoan thì than ôi, không còn gì để nói, vì ngay cả một số chính quyền địa phương cũng công khai đứng ra “buôn thần bán thánh”, biến những di tích lịch sử, những nơi thờ phụng thiêng liêng thành những nơi kinh doanh rất hoành tráng.

Tất cả thực trạng trên nói lên cái gì? Rõ ràng là nhân dân Việt Nam, dân tộc Việt Nam đã hi sinh biết bao xương máu để đấu tranh giành độc lập cho Tổ quốc nhưng nền độc lập, tự chủ đó đang bị nhà cầm quyền Bắc Kinh đe dọa nghiêm trọng trên tất cả các lĩnh vực. Lũng đoạn về chính trị, kinh tế, gây hấn ở Biển Đông. Nhân dân Việt Nam trải qua biết bao hi sinh của các thế hệ để mong ước có một chế độ xã hội tốt đẹp hơn nhưng nay lại có nhiều điều còn tồi tệ hơn các chế độ cũ. Con thuyền Việt Nam đang bị lái chệch hướng vào con đường của thời kỳ chủ nghĩa tư bản nguyên thủy, tư bản man rợ chỉ biết đấu đá, giẫm đạp lên nhau mà sống bất kể những tiếng kêu thấu trời của quần chúng. Họ đã quên những mục tiêu của cuộc cách mạng xã hội để biến cãi đất nước ta thành một nước phát triển, văn minh, công bằng và tiến bộ xã hội, hòa nhập vào xu thế chung không thể đảo ngược hiện nay của thời đại.

Họ đặt lợi ích của Đảng mà thực chất là lợi ích của cá nhân, của gia đình các nhóm lợi ích lên trên lợi ích của quần chúng, của xã hội, lên trên sự tồn vong của đất nước, của Tổ quốc. Phẩm chất chính trị của người đảng viên Đảng Cộng sản, nếu Đảng Cộng sản Việt Nam còn là một đảng cách mạng, là anh có còn trung thành với những mục tiêu ban đầu của cuộc cách mạng xã hội không? Trên cơ sở tiêu chuẩn này, thì hiện nay ai là người biến chất về mặt chính trị, tự diễn biến để trở thành tay sai của các thế lực, dù thế lực đó bất cứ là ai, là ngoại bang hay tập đoàn, nhóm lợi ích, các chủ đầu tư, bọn làm giàu bất chính, nghĩa là tay sai, nô lệ cho đồng tiền?

Ai? Ai là người biến chất về chính trị và tự diễn biến hiện nay?

Để kết thúc bài viết này, chúng tôi xin kể một việc xảy ra ở cơ sở. Cô em gái của bạn tôi trước đây là dân quân báo của T4 (khu Sài Gòn – Gia Định), hiện nay đang sinh hoạt đảng ở chi bộ của một khu phố. Sau cuộc biểu tình đầu tiên chống nhà cầm quyền Trung Quốc bức hại ngư dân Việt Nam ở Biển Đông trong năm 2011, ở chi bộ cơ sở có phổ biến là không nên đi biểu tình, biểu tình là xấu, là diễn biến hòa bình, v.v. Nghe vậy, người nữ đảng viên, em gái bạn tôi, “bật lò xo” đứng dậy nói to đại khái là “Trong những người đi biểu tình đó có các ông anh, bạn bè tôi trong phong trào sinh viên học sinh trước đây. Họ là những người tốt, yêu nước. Chính Đảng mới là người tự diễn biến, từ bỏ các mục tiêu cách mạng trước đây. Do đó, tôi thấy không cần thiết ở trong Đảng nữa”. Ngay sau đó, người nữ đảng viên nọ làm đơn xin ra khỏi Đảng. Trước thái độ quyết liệt đó, một số vị trong chi bộ xuống nước đề nghị bỏ ý định ấy đi vì các vị sợ rằng trong chi bộ mà có một đảng viên xin ra khỏi Đảng thì sẽ mất danh hiệu chi bộ trong sạch, vững mạnh. Cũng là cái thói thành tích hão, sợ sự thật… Chị của người nữ đảng viên này cũng là dân quân báo, tù Côn Đảo và hai chị em đều sinh ra và lớn lên trong một gia đình truyền thống cách mạng. Cho đến nay, tôi được biết người nữ đảng viên đó vẫn giữ ý định chia tay với Đảng Cộng sản.

Như ngay từ đầu bài viết, cách đặt vấn đề của tôi là công khai và minh bạch, sẵn sàng tranh luận, đối thoại sòng phẳng với bất cứ một vị lãnh đạo nào, kể cả những nhà lý luận của Đảng Cộng sản nhưng không được chơi trò “bỏ bóng đá người”, ỷ có trong tay bộ máy tuyên truyền rồi a dua “bề hội động” như là một bọn bồi bút. Ngay cả trong trường hợp đó tôi cũng chẳng sợ vì tôi tin rằng nhân dân và sau này là lịch sử, là người công bằng nhất phán xét cái đúng, cái sai, cái thiện, cái ác. Tôi xác tín như vậy nên tôi chẳng sợ gì cả, kể cả tù tội, cái chết. Tôi phải trả nợ cho những người đã nằm xuống trong đó có những bạn bè thân thiết của chúng tôi.

Ngày 30.4.2012

Lê Hiếu Đằng (Bauxite)

 

 

95 Phản hồi cho “Ai biến chất chính trị và ai là người tự diễn biến?”

  1. kbc 3505 says:

    Tác giả chỉ mới thấy mặt trái của nhóm lợi ích đảng viên đồng đội khi có quyền lực trong tay mà bức xúc chứ vẫn chưa nhìn thấy rõ bản chất và tội ác của chủ nghĩa cộng sản mà ông đã tham gia từ thời trai trẻ mà nay cả thế giới đã lên án và đào thải mà ông vẫn còn mơ tưởng là tốt.

    Ông vẫn chưa nhìn thấy bản chất thực sự của con người cộng sản là phản dân tộc, chẳng riêng gì cộng sản VN mà cộng sản Tàu cộng sản Nga cũng thế. Thử nghĩ lại xem từ ngày đảng csvn được thành lập năm 1930 đến nay đã ngót một thế kỷ, những người cộng sản đã làm được gì cho đất nước dân tộc? Chỉ có tàn phá và buôn dân bán nước, chỉ có nghèo đói và lạc hậu, người dân chỉ là nô lệ. Trước 1975 thì miền Bắc, sau thống nhất thêm miền Nam. Nếu không cai trị đất nước bằng bạo lực và dựa vào ngoại bang thì đảng chẳng tồn tại đến ngày nay. Nhưng liệu kéo dài được bao lâu khi người dân đã thấy rõ bộ thật của đảng? Câu trả lời tác giả cũng đã biết.

    kbc3505

  2. ĐẠI NGÀN says:

    HOAN HÔ CÁC MÁC

    Mác đưa ra thuyết đại đồng
    Bao người khoái trá theo ông suốt đời
    Đấu tranh giai cấp tuyệt vời
    Thủ tiêu tư sản để đời “tự do”
    Độc tài, mới thật hay ho
    Cần luôn chuyên chính đặng lo cho đời
    Dấy lên cách mạng muôn nơi
    Đấu tranh sách lược giúp đời lên hương
    Sinh viên ồ ạt xuống đường
    Chửi tràn Mỹ Ngụy xiển dương trời hồng
    Bây giờ lại việc biển Đông
    Đứa nào lén phén tức mong vào tù
    Ngày xưa anh nhảy lên khu
    Bây giờ anh nhảy vào tù như chơi
    Mới hay vẫn chuyện con người
    Ai người diễn tiến, ai người kiên trinh
    Ai người biết cứ làm thinh
    Ai người chẳng biết la inh mỗi ngày
    Cũng toàn thứ bệnh con người
    Lậm lời Các Mác khiến đời chơ vơ
    Đại đồng, lý tưởng tơ mơ
    Công danh quyền lợi, lơ mơ, dại gì
    Kẻ khôn, thực tế ai bì
    Dụng danh Các Mác đặng thì lên hương
    Rõ ràng ông Tổ mười phương
    Dụ bầy tục tử vấn vương chuyện lòng
    Rồi thì xuân hạ thu đông
    Con người vẫn thế có rồng phượng chi
    Chẳng qua cuộc thế suy vi
    Lập thành học thuyết để thì đấu tranh
    Can qua chinh chiến tung hoành
    Trò đời lộn nhộng loanh quanh việc đời
    Cuối cùng tàn cục chơi vơi
    Bàn cờ đã rõ luận đời mà vui
    Chuyện xưa nhớ lại bùi ngùi
    Hoan hô Các Mác một thời quang vinh !

    NGÀN KHƠI
    (03/5/12)

    • Lâm Vũ says:

      Bài thơ được cả ý lẫn lời. Đặc biệt ngôn ngữ giàu có. Chỉ có một câu: “Trò đời lộn nhộng loanh quanh việc đời” có hai chữ “đời” nếu sửa lại thì càng hay.
      Thân
      TB. Vai chỗ khác cũng “điệp ngữ”, như:
      Mới hay vẫn chuyện con người
      Ai người diễn tiến, ai người kiên trinh [...]
      Đại đồng, lý tưởng tơ mơ
      Công danh quyền lợi, lơ mơ, dại gì

      Nếu ràng rỗi sửa lại, đại loại:
      Mới hay vẫn chuyện cuộc đời
      Ai người diễn tiến, ai người kiên trinh [...]
      Đại đồng, lý tưởng lơ mơ (?)
      Công danh quyền lợi, giả ngơ… dại gì

      Thừa giấy vẽ… voi! LV

  3. Tuần Triệt says:

    Chính quyền coi Dân như Địch ; Xem Trung quốc là cha ông ; Nhân dân ví chính quyền như cướp .Oi đất nước tôi ; Oi đất nước tôi…

  4. Binh Nhat says:

    Bây gio gia` rô`i chi? lên tiê’ng suông va` than thơ? thôi hay sao ha? Anh Lê Hiê’u Đă`ng ??? nga`y trước 30/4/1975 các Anh hung hãng đi biêu ti`nh chống VNCH vi` co’ tâ.p đoa`n Công San Ha Noi chóng lưng , bây giơ` không dám đúng không ? vi` Anh đang hưỡng bỗng lô.c cua bo.n Mafia Ha` Nôi hay lơ.i ích gia đi`nh ?? Hãy suy nghĩ la.i vi` dân tô.c VN , vi` đất nươ’c VN vi` Giang Sơn VN ma` HA`NH ĐÔ.NG NGAY BÂY GIƠ` kêu go.i toa`n dân VN , thanh niên , sinh viên , công nhân , nông dân , dân oan , trí thức ..v..v…đứng lên đo`i tư. do , dân chu va` nhân quyê`n cho VN . đô`ng thơ`i Anh cũng kêu goi những ngươ`i thanh niên , sinh viên công sa?n cu`ng thơ`i với Anh hãy tâ.p hơ.p biêu ti`nh la.i mô.t lâ`n nữa , lâ`n nữa , lâ`n nữa …. mới mong VN sẽ có nga`y tươi sáng . Hãy la`m đi rô`i Anh sẽ thấy vui hơn nhiê`u va` thanh thãn hơn . Cha`o Anh

  5. Hàn-Giang says:

    “Biến chất”? Vậy thì ở đâu phe cộng phỉ các anh không biết chất và đã đạt được thành qủa “cách mạng” tốt đẹp? Cuba nhá, Trung Cộng, hay là… Bắc Hàn?

    Sự thật thì tự bản chất bọn cộng phỉ các anh nó là như vậy: dối trá, và bạo lực. Nếu cố nói tốt cho các anh thì đời anh phần đầu anh bị nó lừa, phần còn lại hôm nay thì anh bị nó trấn áp – nếu anh còn can đảm xuống đường nói lên sự thật.

    “Trái đạn nào là trái đạn không cay
    Sinh viên nào không đấu tranh ngày ngày”?

    Ờ, cứ cho đó là sự thật, thời đó các anh “chống Mỹ cứu nước”… đầy đường – không phải cái giọng một tấc đến giời “xe hơi tủ lạnh chạy đầy đường” của mấy anh nón cối vào thành phố. Nhưng nó là thế này.

    Trước 1963 thì chưa có thằng lính Mỹ vào miền Nam, và sau 1973 thì cũng chẳng còn thằng nào ở lại. Nhưng từ 1958 thì đã có công hàm bán nước của chú Đồng vều.

    Và nữa, miền Nam Việt Nam Cộng Hòa ngày đó đang trong tình trạng chiến tranh khốc liệt, bị tấn công toàn diện mà sinh viên vẫn được xuống đường biểu tình đầy phố, tư nhân vẫn được làm chủ làm chủ báo chí, làm chủ nhà xuất bản, ký giả được bày trò đi ăn mày… Nhưng trong cùng thời gian đó, dân miền Bắc xã nghĩa có được hưởng sự tự do tương tự như thế theo “tinh thần tiến bộ” hiến pháp 1946 của thằng bác Hồ các anh không? “Bác” vẫn sống nhăn răng mãi đến 1969 mới chuyển sang từ trần cơ mà.

    Và hôm nay đi biểu tình thì, thôi… để hỏi chị Bùi Hằng.

    (Miền Nam Việt Nam Cộng Hoà như tôi biết, người ta không có thói quen dạy trẻ con gọi lãnh tụ miền Bắc là “thằng.” Nhưng thời gian tôi ngồi trường học miền Nam Việt Nam Cộng Hòa nó dài bằng thời gian tôi ngồi trường xã nghiã. Và tôi chọn cách các anh dạy tôi khi nói về thằng bác.)

  6. Hương says:

    Lê Hiếu Đằng và nhiều sinh viên miền Nam khác đã bị cộng sản tuyên truyền, nhồi sọ, móc nối để rồi ngả vào hàng ngũ CS. Họ sống ở miền Nam tự do mà mơ đến thiên đường miền Bắc ấm no . Họ thấy cò bay thẳng cánh trên đồng ruộng miền Nam mà yêu tha thiết vì “ngở trên lưng cò có chút bùn miền Bắc”. Sau 30/4 mới bật ngửa họ đã bị ảo ảnh thiên đường làm mờ mắt. Tôi làm việc chung với một cô miền Bắc, mấy chục năm cô mới dám hé lộ hồi trước ở miền Bắc gia đình họ ăn con gà mà phải dấu. Còn một cô khác nói mấy chị ở trong Nam tự do lắm rồi, tụi em hồi đó ở miền Bắc không dám nói gì.

    • Hàn-Giang says:

      “ngở trên lưng cò có chút bùn miền Bắc”

      À, cái bài thơ nó bắt mình học ngày xưa đây, lớp tám thì phải.

      “Tôi lớn lên giặc ngăn chia đất nước
      Nhưng súng gươm đâu ngăn được tình thương
      Đâu ngăn được mặt trời đỏ rực
      Khi lòng tôi đã hoá hướng dương”

      Ừ, muốn đỏ hả? Thì đỏ… Những người như nhà bác Đằng này thì, nói xin lỗi, đúng là ngu… không can được, cơm không ăn muốn ăn kít, nghe bọn thằng bác nó tuyên truyền xúi dại uổng phí cả đời trai – còn may là chưa mất mạng. Mình cũng hiểu là, thôi, để yên bác Đằng nói chuyện với các đồng chí bác ấy thì có lợi hơn… Nhưng mà, cứ đọc bác Đằng chống Mỹ kiú lước thì lại thấy chán.

  7. Ngụy Quân Tử - Hồ Chí Ngu says:

    Bài này được viết ra là câu trả lời rất hay cho một nhúm nhỏ cò mồi trên mạng, làm tay sai cho bọn côn đồ VC, khuyên nhủ người Việt trong và ngoài nước nên “đứng sau lưng, ôm đảng để chống Tàu” nhân danh “vì chủ quyền quốc gia trên hết”. Ngay chính những đảng viên kỳ cựu còn chán chê bỏ đảng vì đ…..còn tin vào đảng nữa. Họ đều nhận ra họ đã bị lừa gạt trắng trợn cả một thời tuổi trẻ, hy sinh bản thân gia đình người yêu, để đi theo đảng, và kết cục thì lòi ra đảng và Hồ chí minh, lãnh tụ Dzĩ Đại(đọc lái là DZại Đ…ĩ), toàn là những tên bịp bợm lưu manh thất học chỉ lo vun vén cho bản thân. Riêng tên Hồ chí minh không có gia đình chỉ vì lỡ tự xưng và bị đẩy lên làm “cha già dê” cho nên chỉ còn biết “vui vẻ” với các em gái miền sơn cước trẻ, chứ cũng chẳng phải là trong sạch gì!!!

    Khi đã nhân ra được bộ mặt thật đểu cáng bịp bợm của bọn chúng, thì có người thành tâm nhận lỗi, có người đổ thừa tại đảng viên biến chất, có người thì lại dùng cả triết lý của Phật mà “cởi bỏ oán thù” với bọn VC lật lọng (thí dụ như ông Tiêu Dao Bảo Cự). Chỉ xin các ông nói thẳng nói thật cho mọi người nghe, đó là bản chất của bọn côn đồ lưu manh bịp bợm CS, dù là ở trời Tây như Nga, Á Châu như Tàu, Bắc Hàn, hay VN, trước sau là như vậy, chúng chẳng có “biến chất” gì cả!!! Màu đỏ của máu có bao giờ trắng đâu, mà ông LH Đằng bảo là “biến chất”???? Phải nhìn rõ cái gốc của vấn đề, đừng nhìn cái ngọn, như 2 anh em ông Huỳnh Nhật Hải ở Đà Lạt, thì mới khá được!!!! Xin trích lại lời của 2 anh em họ Huỳnh như lời kết thúc:

    Phạm Hồng Sơn: Nếu bây giờ vô tình hai ông gặp lại một người là cựu viên chức cũ của chế độ Việt Nam Cộng Hòa và người đó chính là “kẻ thù” của ông trước 1975, điều trước tiên hai ông muốn nói là gì?

    Huỳnh Nhật Tấn: Tôi có lỗi với dân tộc. Chính cái hăng hái, nhiệt huyết của tôi đã góp phần dựng nên chế độ độc tài hiện nay, đã vô tình đem lại sự đau khổ hiện nay. Và nếu xét về những căn bản để bảo đảm tự do cho nhân dân và độc lập cho dân tộc thì tôi cũng đã vô tình góp công sức đưa những người mang danh là “cách mạng” nhưng thực chất là vì quyền lực tới phá bỏ một chế độ đã được xây dựng trên những căn bản về tự do, dân chủ và nhân bản tại miền Nam Việt Nam.

    Huỳnh Nhật Hải: Bây giờ nhìn lại, con đường chúng tôi đã đi trước 1975 là một con đường sai lầm. Sự nhiệt huyết lúc đó của chúng tôi đã đem lại bất hạnh hơn là hạnh phúc cho dân tộc.

  8. Đỗ Anh says:

    Ông Lê Hiếu Đằng nói không sợ chết, không sợ tù đày, vật xin Ông hãy can đảm kêu gọi bà con cùng xóm và con cháu, bà con thân thuộc của Ông ra đường biểu tình đòi chế độ, nhà cầm quyền Việt Nam thả tất cả các tù nhân chính trị, bất đồng chính kiến với Đảng Cộng Sản Việt Nam và đòi cho bằng được Tự do báo chí…. và tỏ thiện chí yêu nước hơn nữa là đòi Trung Quốc trả Hoàng Sa, Trường Sa về cho Việt Nam với tư cách là một Đảng Viên của Đảng Cộng Sản. Những chuyện này quá dễ đối với Ông vì Ông đã có quá nhiều kinh nghiệm xúi Sinh Viên Sài Gòn xuống đường biểu tình chống chế độ VNCH trước 1975. Trong khi biểu tình Ông hãy lợi dụng cơ hội này tự tưới xăng dầu đầy người Ông và làm mồi đuốc tự thiêu như Quách Thị Trang để làm bà con biểu tình có tình thần hăng say hơn. Nếu làm được như vậy Ông mới thực sự là Anh Hùng cứu Tổ Quốc, chứ còn viết ba cái thư nói bâng quơ chẳng gởi cho ai mà chỉ đánh bóng cho Ông ra cái điều Ông thức tỉnh. Hãy can đảm mà hành động mới đáng phục.

  9. NguyenHoang says:

    Trước tiên tôi có lời khen ngợi đến ông LHĐ, vì ông đã can đảm công khai tố cáo bản chất phản động của bọn tà quyền CSVN.

    Tuy nhiên, ông không nên nhập nhằng biện hộ cho lỗi lầm năm xưa của mình. Ngày hôm nay trắng đen chính tà đã quá rỏ.

    Để chuộc lại lỗi lầm của mình, điều trước tiên và bắt buộc là ông nên bắt chước hai anh em ông Huỳnh Nhật Hải và Huỳnh Nhật Tấn dứt khoát và mau chóng rời bỏ tà đảng CSVN càng nhanh càng tốt. Kế tiếp, nếu có khả năng, ông cùng tham gia với toàn dân tạo nên một mặt trận đối kháng với CSVN.

    Muốn có một cuộc nổi dậy của toàn dân lật đổ tà quyền CSVN, chúng ta bằng mọi cách phải tạo cho được thế trận/mặt trận đối kháng này.

    Trong việc chọn lựa cách thức đấu tranh cho phù hợp với khả năng của mình/tổ chức, nên chú ý những điều sau đây:

    Hiệu lực, hiệu quả và ít thương tổn.
    Đơn giản, mọi người hoặc nhiều người có thể tham gia.
    Truyền đơn phải ngắn gọn. Mọi người có thể hiểu.
    Đời sống thường ngày của người dân/đấu tranh phải ít bị ảnh hưởng nhất. Nên nhớ rằng thay đổi một thói quen rất khó. Chẳng hạn như không nên có chủ trương sau đây: Tất cả mọi người dân không đi làm trong ba ngày để phản đối một việc nào đó.

    Sau đây là một lời đề nghị của tôi làm sao chúng ta có thể tạo được một mặt trận đối kháng với CS:

    Muốn đánh rắn phải đập đầu rắn. Muốn đánh CS, phải đánh vào tà thuyết CNCS, mà bọn tà quyền/đảng CSVN đã đặt nền tảng, nền móng cho sự độc quyền cai trị của chúng. Đã đến lúc mọi người VN yêu nước phải rỏ ràng tuyên bố rằng “TÔi/CHÚNG TÔI KHÔNG CHẤP NHẬN TÀ QUYỀN/ĐẢNG CS TRÊN ĐẤT NƯỚC VN” cho dù phải bị tử hình.

    Muốn thắng/lật đổ CS, một điều quan trọng nhất phải làm trước tiên, là tuyên truyền làm sao cho mọi người dân, kể các đảng viên CS, phải thấy ĐCSVN không có tính chính danh/nghĩa của nó:

    Lời truyền đơn/tố cáo tội ác CS:

    “CNCS là một tà thuyết lai căng, không phải của dân tộc VN, và đã bị thế giới lên án phạm tội chống lại loài người, tương đương với Phát-xít.
    ĐCSVN là tà đảng, chúng đại diện cho bóng tối cho tội ác (cho nên chúng chưa bao giờ đại diện cho giai cấp công nông/vô sản, như chúng đã từng tuyên bố).
    CSVN là tà quyền là bạo quyền, chúng cướp sự cầm quyền, mọi quyết định và tự do của toàn dân.
    Đảng viên CS là tội đồ của dân tộc, nhân dân VN. Nếu không họ cũng vô tình tiếp tay cho tội ác.
    ĐCSVN đã, đang và sẽ bán nước VN cho giặc tàu.
    Kêu gọi mọi đảng viên CS/CA/BĐ từ bỏ tà đảng CS, tà thuyết CS mà trở về với dân tộc với nhân dân VN, vốn có một nền văn hóa, đạo đức và phong tục tập quán vô cùng phong phú, giàu có và đầy nhân ái.”

    Muốn được như vậy, chúng ta phải cần lập những tổ chức kháng chiến. Có hai người thì lập hai người, ba người thì lập ba. Càng nhiều tổ chức kháng chiến càng tốt. Các làng xóm/các phong trào kháng chiến lớn/các đảng phái sẽ theo đó mà hình thành. Các tổ chức kháng chiến nảy, trước tiên bằng mọi cách (chẳng hạn, qua email/internet) gởi lời tuyên truyền/tố cáo này tới cho mọi người dân, mọi tổ chức, kể cả những tờ báo lề phải trong nước. Có thể làm truyền đơn với mẩu giấy A5/A4 và rãi hoặc dán những nơi thích hợp/đông người (phải cẩn thận, nếu không chắc chắn thì đừng làm).

    Có được như vậy chúng ta mới tạo được sức mạnh, sự liên kết của toàn dân toàn quân.

    Theo chúng tôi nghỉ, nếu như lời tuyên truyền/tố cáo nảy lan rộng trong dân chúng, thì tự động CS sẽ bị sụp đổ, không cần phải có chiến tranh. Hoặc là chúng bi suy yếu rất nhiều.

    Sau khi cuộc kháng chiến hình thành, nếu có thể được các tổ chức kháng chiến này nên dùng vũ trang/lực. Mục đích trước tiên là trừng trị những tên CS/CA ngoan cố không những không từ bỏ tà đảng, tội ác mà vẫn tiếp tục bắt bớ đàn áp người dân nói chung cũng như những người kháng chiến, những người đấu tranh cho TDDC, chống cộng nói riêng.

    Chú ý thêm: Đừng bao giờ gọi chúng là chính quyền, mà nên gọi chúng là TÀ QUYỀN CS/CSVN. Chúng nó rất sợ gọi chúng như vậy.

  10. Trực Ngôn says:

    Qua những bài viết như thế này dù các ông đó không dám nói ra nhưng chứng tỏ Chính Thể VNCH dủ trong thời chiến , dù hiến pháp VNCH đặt Cộng Sãn ra ngoài vòng pháp luật nhưng họ vẩn tôn trọng quyền lập hội , quyền tự do phát biểu, tự do báo chí dù đó là thành phần ủng hộ or đi theo phiếm cộng . Và cũng nhờ chính phủ đó luôn đặt nhân cách nhân phẫm và nhân vị con người lên trên nên các ông phá làng phá xóm như đám Huỳnh Tấn Mẫn, Lê Văn Nuôi, Lê Hiếu Đằng v.v… mới làm được người hùng cho Phiếm Cộng . ( nếu VNCH sát máu , tàn bạo v.v… như CSVN tuyên truyển thỉ có cho làm Vua các ông đó cũng chã dám , bằng chứng là sau vụ biễu tình chóng Trung Công bi CSVN mời làm việc 1 lẩn là các ông đó tịt ngòi ngay )

Phản hồi