Có cách nào đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí để sớm giành được dân chủ?
Liệu có cách nào không nhỉ?
Bây giờ thì hầu hết mọi người đều đồng ý với nhau rằng muốn xây dựng một chế độ dân chủ thật tử tế, thật bền vững, tất phải xây từ cái nền dân trí; dân trí có được khai mở từng bước vững chắc và ngày càng nâng cao thì mới xây dựng được một chế độ dân chủ thật chất lượng, và chất lượng ấy luôn tương ứng với trình độ dân trí, không thể “ăn non” mà cũng chẳng thể “ăn già”.
Nói đến nâng cao dân trí thì ai cũng thấy là việc phải làm lâu dài.
Cụ Phan Châu Trinh từ cách đây hơn một trăm năm vạch đường cứu dân cứu nước bắt đầu bằng KHAI DÂN TRÍ.Cụ Huỳnh Thúc Kháng viết năm 1928 : “Cái dốt là cái họa của người An Nam”.Cụ Hồ Chí Minh ngay sau khi cách mạng Tháng Tám 1945 thành công đã xác định một trong mấy nhiệm vụ hàng đầu của chính phủ là lãnh đạo toàn dân DIỆT GIẶC DỐT (cùng với nhiệm vụ CHỐNG GIẶC NỘI XÂM giữa lúc chính quyền cách mạng còn trong trứng nước và phải chống thực dân Pháp trở lại xâm lược) .Trước cụ Hồ hàng trăm năm, cụ Các Mác đã nêu nỗi lo về cái họa dân ngu : “Sự ngu dốt, đó là cái sức mạnh quỉ sứ, và chúng tôi sợ rằng nó sẽ còn là nguyên nhân của nhiều bi kịch”.Cụ Mác nói đúng nhưng chưa đủ.Bản thân sự ngu dốt không có tội, nó là hệ quả của một trình độ xã hội lạc hậu; bi kịch chỉ xuất hiện và trở thành đại họa bám níu dai dẳng vào số phận loài người khi sự ngu dốt được trao quyền lực(BMQ nhấn mạnh ), và trớ trêu thay, chính học thuyết chuyên chính vô sản của Mác lại trao quyền lực cho sự ngu dốt.
Tuy nhiên, đừng quên một điều cũng rất trớ trêu này : những người vô sản thành thị và nông thôn đói khổ ít học bỗng chốc nhờ cái quái chiêu“đường lối giai cấp trong công tác cán bộ” mà nhảy phắt lên ghế vua quan thì tiếp đó họ tuyệt đối không ngu tí nào trong các thủ đọan bám giữ quyền lực.Ngu sao được khi họ biến tiền thuế của dân thành một thứ “cơm vua lộc chúa” đem ban phát để sai khiến (dưới nhãn hiệu “lãnh đạo”) thật “tài tình” cả một “đội ngũ trí thức” ngày đêm miệt mài chế tác đủ thứ lý sự ngụy biện chày cối nhằm kéo dài tình trạng ngu dân, và mỉa mai thay, trong “đội ngũ” ấy không phải chỉ toàn bọn “học giả bằng thật” mà lại có cả không ít những bậc tài cao học rộng thông kim bác cổ, hơn nữa lại từng là nạn nhân của chuyên chính vô sản.
Trở lực trực tiếp gây hại gây rối cho việc nâng cao dân trí chính là cái “đội ngũ” bùng nhùng bầy nhầy này. Cần nói luôn, với “đội ngũ” này thì không hẳn chỉ là vấn đề “sĩ trí” mà lại là chuyện “sĩ khí”.Một bằng chứng nóng hổi : đại hội lần thứ 8 của Hội nhà văn Việt Nam đầu tháng 8.2010 vừa qua, cả một đội ngũ lớn “chiến sĩ – nghệ sĩ” luôn tự phong là “lương tâm tiêu biểu”, “trí tuệ tiêu biểu”được chi tiền dồi dào kéo về thủ đô họp đại hội chỉ để trình diễn màn “Yêu Tổ Quốc chỉ còn nghe ú ớ” (thơ Thanh Thảo).
Trước tình hình ấy, những người sốt ruột mong sớm có dân chủ đâm ra cáu tiết bài bác luận điểm “ôn hòa, tiệm tiến”, hoặc là nản chí chặc lưỡi buông xuôi ngồi chờ quy luật, chờ vận nước – “cái gì phải đến nó sẽ đến”.
Tôi thuộc trường phái sốt ruột, cực kỳ sốt ruột, vì luôn cảm thấy thời gian ở Việt Nam đất nước tôi không trôi theo tốc độ bình thường như ở những xứ sở khác mà trôi theo tốc độ của máu chảy, tốc độ của mồ hôi rơi, của nỗi ngột ngạt bức bối nơi vô vàn những thân phận oan khiên đang bị bóp cổ, bị bịt mồm, bẻ bút.
Nhưng bình tĩnh mà xét thì dù sốt ruột đến mấy cũng không thể hành động theo kiểu hăm hở nhảy xuống ruộng kéo cây mạ cao lên cho mau có lúa khiến mất trắng cả mùa màng.
Tôi lại cũng không thuộc trường phái nản lòng, cam chịu cảnh ngồi chờ qui luật.Bao đêm trằn trọc tự hỏi : có cách nào đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí ? Có cách nào ?
Rồi lần lần cũng thấy hé mở câu trả lời, ít nhất là trả lời cho riêng mình, xin được trình bày để cùng trao đổi ý kiến rộng rãi.
Nói đến dân trí, nghe qua thấy thật mênh mông.
Thế thì trong cái dân trí mênh mông đó, ta hãy chọn khâu nào là cơ bản nhất và cũng cấp bách nhất cần tập trung nỗ lực nâng cao trước hết. Theo tôi, đó chính là vấn đề dân quyền.Vâng, hãy tập trung nâng cao ý thức của người dân về dân quyền – gọi một cách nôm na là ý thức người dân về quyền làm chủ của mình.
Người Việt Nam mình không mấy ai không yêu nước, điều đó là quá rõ, nhưng có lẽ cũng chưa nhiều người thấy thật rõ điều này : ý thức dân tộc phải gắn chặt với ý thức về dân quyền, nước được độc lập mà dân không có quyền thì độc lập cũng không nghĩa lý gì, hiện thời dân ta đúng là đang sống trong một nền độc lập không có nghĩa lý gì, bởi người dân không có được cả đến cái quyền xuống đường biểu tình bày tỏ lòng yêu nước, vậy mà vẫn chưa ngộ ra trạng thái dân-mất-quyền-mất-nước của mình.
Từ thuở bé, tôi đã hát câu hát Văn Cao :“Lập quyền dân, tiến lên, Việt Nam!” .Cái tiếng lòng hồn nhiên của tôi hòa trong tiếng lòng của toàn dân Việt.Càng lớn lên, tôi càng ý thức rõ rằng con đường duy nhất đúng để Việt Nam tiến lên chỉ có thể là con đường lập quyền dân, người dân phải lập quyền, phải tự nắm lấy quyền của mình – đúng như ý kiến của cố luật sư Nguyễn Hữu Thọ, chủ tịch UBTW Mặt trận Tổ Quốc Việt Nam : “Dân chủ là cái phải đấu tranh để giành lấy chứ không thể ngồi chờ ai ban phát cho”.
Phạm vi của quyền làm chủ cũng khá là rộng, vậy trước hết hãy tập trung vận động thức tỉnh người dân nắm lấy quyền làm chủ ở những khâu then chốt nhất.
Theo tôi, 2 khâu then chốt ấy là :
1/- Làm chủ trong sự suy nghĩ độc lập và công khai nói lên các suy nghĩ độc lập của mình tại tất cả các cuộc hội nghị của các hội đoàn hiện hành và các tổ chức dân sự tự lập tự nuôi tự quản mà mình tham gia. Muốn thế trước hết phải giành lấy quyền làm chủ thông tin, nhất là giới trẻ, tận dụng sức mạnh của thời đại thông tin để tự bứt phá khỏi sự vây bủa của hệ thống thông tin độc quyền.
2/- Làm chủ trong việc lựa chọn người thay mặt mình gánh vác việc dân việc nước.
Không làm chủ được ở 2 khâu này thì người dân luôn rơi vào cảnh làm bình phong làm con rối trong tay mấy phần tử xôi thịt đương quyền ỷ vào thể chế độc đảng toàn trị như lâu nay, mà sau này khi xã hội chuyển sang thể chế đa đảng – một xu thế tất yếu – cũng sẽ lại tiếp tục bị giật dây bởi bọn chính khách xôi thịt cả đương quyền lẫn đối lập (thật và cuội).
Việc nâng cao ý thức và hành động làm chủ của người dân có lệ thuộc nhiều vào việc nâng cao học vấn không ? Tất nhiên là có, nhưng theo tôi thì vừa có vừa không, theo cái nghĩa không nhất thiết cứ phải nâng cao học vấn trước thì mới nâng cao được dân trí.Thì xã hội chả đang đầy dẫy những kẻ học vấn đầy mình (học thật hẳn hoi cơ), mà thực chất vẫn luẩn quẩn vô tư (hoặc giả bộ vô tư) trong thân phận nô lệ, tôi đòi ! Trong khi đó thì các bà các cô thợ cấy của chúng ta, những người vì đời sống khốn quẫn triền miên nên học vấn còn thấp, lại có đủ mẫn tuệ để phân biệt được người tốt kẻ xấu trong bộ máy công quyền và các tổ chức ngoại vi của hệ thống chính trị hiện hành.Vậy muốn đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí về quyền làm chủ của người dân thì hãy bắt đầu từ việc dễ làm nhất là vận động người dân nói thẳng nói thật những điều mình nghĩ về đám quan chức ấy và cùng nhau thảo luận ở mọi chốn, từ bờ ruộng bờ tre lúc giải lao đến các đám cưới đám tang đám giỗ, các buổi đi chùa đi nhà thờ đi pích-ních, các cuộc gặp mặt đồng hương đồng tộc, lớp cũ trường cũ, đơn vị cũ, các cuộc họp xóm họp làng, chủ động giành lấy quyền có mặt và nói thẳng nói thật của mình tại những cuộc tiếp xúc cử tri, buộc những ai đang gánh vác việc dân việc nước phải trực diện giải quyết các yêu cầu chính đáng của dân.Một cách làm nữa hơi khó hơn nhưng vẫn làm được, và dân ta đang chủ động làm ở một số nơi là tự nâng cao ý thức và hành động làm chủ của mình ngay trong các cuộc đấu tranh vì dân sinh.Giặc nội xâm muốn cướp đất của dân thường buộc phải vi phạm pháp luật hoặc lợi dụng kẽ hở của pháp luật, dùng lực lượng công an quân đội mà chúng nắm được để ăn cướp bằng bạo lực.Người dân một mặt dựa vào những điều khoản đúng đắn của luật pháp dùng lý lẽ sắc bén để đấu lý với bọn chủ mưu (dân ta rất giỏi đấu lý với đám cầm quyền xôi thịt, và truyền thống này bấy lâu bị chìm lắng nay đang bắt đầu trỗi dậy), đồng thời kiên trì vận động thuyết phục những người lính thừa hành : “Các em các cháu ơi, các em các cháu có được xơ múi gì đâu mà mang súng mang còng đi ức hiếp dân cướp đất dân cho bọn cấp trên các em phè phưỡn hưởng lợi, còn các em các cháu thì bị dân oán ghét lây ? Đừng có dại dột thế ! ”. Cũng như thế, khi người dân hỏi các công an viên giơ dùi cui đàn áp dân đi biểu tình chống giặc bành trướng : “Các anh có còn là người Việt Nam nữa hay không ?” thì chẳng phải đấy là dấu hiệu của một mặt bằng dân trí dân khí cao hơn cả “sĩ trí” “sĩ khí” Hội Nhà Văn Việt Nam hay sao ? Và người công an nghe câu hỏi ấy của dân thì không thể không cảm thấy nhục nhã, nhất định đêm về không thể không suy nghĩ, và từ đó, cái “công an trí” trong con người anh ta không thể không chuyển biến cùng với dân trí.Và Đảng trí nữa, tình trạng Đảng trí thấp hơn dân trí thì nhiều người đã nêu, cái “Đảng trí” đang giả đò “đãng trí” ấy liệu có thể cứ ù lì mãi trước sự chuyển biến, dù còn chậm và phân tán, của dân trí không ? Nhất định sẽ có những người đảng viên cảm thấy nhục với dân khi mình đang tự để mất dần tư cách yêu nước, tư cách vì dân – điều mà cả đời họ lấy làm hãnh diện (và kiêu ngạo lố bịch nữa), chắc họ không thể cam chịu đeo mãi nỗi nhục ấy chỉ vì giữ nguyên tắc Đảng, họ không thể không thấy chỉ còn một con đường tự cứu duy nhất là phải xé rào để hành động vì dân vì nước như Kim Ngọc, như Võ Văn Kiệt đã làm và làm có hiệu quả.Sự quật khởi của những đảng viên như thế lúc đầu còn lẻ tẻ nhưng sức ép của lòng dân trí dân nhất định sẽ khiến ngày càng xuất hiện nhiều hơn, vừa làm chuyển biến Đảng trí trong nội bộ Đảng đồng thời tác động trở lại vào dân trí.Sự chuyển biến và tác động tương hỗ qua lại giữa Đảng trí và dân trí từng ngày một sẽ tạo nên những làn sóng vừa nổi vừa ngầm làm cho thế trận chống nội xâm chống bành trướng thực hành dân chủ dần tiến đến thế thượng phong ngày càng vững hơn với lực ngày càng đông đảo hơn.Hàng mấy chục triệu đảng viên, cựu chiến binh và gia đình liệt sĩ, bộ phận hy sinh mất mát nhiều nhất trong chiến tranh nhưng thiệt thòi nhất trong hòa bình (đến mức đảng viên cũng mất luôn cả quyền công dân) là lực lượng tiềm ẩn hùng mạnh của dân chủ.
Thế thượng phong của dân chủ là thế của những người đi đánh giặc bành trướng, đánh giặc nội xâm (trong đó có bọn tay sai bành trướng), là thế của người đi đòi nợ, trước hết là món nợ về các quyền cơ bản đã được ghi trong Hiến pháp như tự do báo chí, tự do xuất bản, tự do lập hội, tự do biểu tình v…v… mà giặc nội xâm (chiếm đa số trong các cấp ủy và các cương vị chủ chốt trong bộ máy công quyền) đang cố tình vỗ nợ.Khi ý thức được thế thượng phong của người đi đánh giặc, đi đòi nợ, nhân dân sẽ tự vượt thoát ra khỏi tâm lý của quan hệ xin – cho, chuyển sang tâm lý và ý thức làm chủ, từ đó chuyển sang hành động làm chủ.
Khâu then chốt thứ 2 của làm chủ là làm chủ lá phiếu.Hệ thống chính trị hiện hành dù là độc đảng toàn trị nhưng vẫn cứ phải có ứng cử, bầu cử từ trong đảng cầm quyền đến các hội đoàn cây cảnh của Đảng và trên toàn xã hội.Bấy lâu nay các cuộc bỏ phiếu hầu như đều diễn ra với kết quả đúng theo sự sắp đặt từ bàn tay của “một người hoặc một nhóm người tiến hành trong vòng bí mật ”(như nguyên phó ban tổ chức trung ương Nguyễn Đình Hương đã nói về tình trạng bê bối trong công tác cán bộ) là bởi vì cả đảng viên lẫn người dân đều chưa ý thức được sức mạnh của lá phiếu trong tay mình, trước hết là ý thức thật rành mạch và nắm thật vững nguyên tắc : người cầm lá phiếu phải được biết rõ những người có tên trên lá phiếu tốt xấu thế nào, mà muốn làm rõ, thì nhất thiết phải đòi các ứng cử viên công khai nhân thân và tài sản, trình bày chương trình tranh cử, trả lời đầy đủ các yêu cầu, chất vấn của cử tri.Tại đại hội lần thứ 8 Hội nhà văn Việt Nam vừa rồi, những người chỉ đạo và tổ chức đại hội đã ngang nhiên bác bỏ việc “yêu cầu, chất vấn” (thơ Hồng Nguyên) còn những người dự đại hội (= người bỏ phiếu) cũng thờ ơ với việc “yêu cầu”, “chất vấn” nên đã diễn ra thảm cảnh “yêu nước ú ớ” như nêu trên.Nhưng tình hình ở nhiều nơi đang dần khác trước.Đã xuất hiện một sự thức tỉnh, tuy còn lẻ tẻ phân tán nhưng sớm muộn cũng sẽ lan rộng : người dân tự nhận ra sự hớ hênh rất lớn của mình – A, cái thằng cái con cán bộ hôm nay về cướp đất mình lại cũng chính là mấy đứa dạo trước có tên trong lá phiếu chúng nó bảo mình bầu, ôi giời, rõ thật vô duyên, chung qui cũng tại mình đây, chính mình tự đeo tai ách vào mình đây, chỉ có mỗi động tác gạch béng tên chúng nó đi mà đầu óc mụ mị thế nào cũng không biết đàng mà làm ! Và thế rồi khi sắp tới ngày bầu cử đợt mới, bên bờ ruộng, các bà các cô thợ cấy sẽ bàn nhau : “Này, cái thằng X cái con Y ấy ta biết rõ nó là quân ăn cắp ăn cướp nên mới nhiều nhà nhiều đất như thế, nhưng ta chưa bắt được quả tang, ta cứ gạch béng tên chúng nó đi các chị ạ” – “Ừ, phải đấy, cái bọn chưa bị bắt quả tang thì còn nhung nhúc, tôi là tôi cứ gạch tuốt những đứa nào tôi nghi ngờ”.Khi cuộc bầu cử ở một nơi mà diễn ra tình hình người bỏ phiểu, bằng lá phiếu của mình làm phá sản trò xiếc sắp đặt nhân sự từ trong tay “một người hoặc một nhóm người”, thì nếu thông tin tốt, sẽ làm xuất hiện ở các nơi khác hai ba cuộc như thế, năm mười cuộc như thế, dần dần lan ra khắp nước…
Muốn thế, phải vận động. Từng ngày vận động. Từng người tự vận động. Vận động lẫn nhau. Vận động bằng bằng bài viết, bằng nói miệng, tóm lại là bằng mọi phương tiện. Lập những nhóm nòng cốt mà vận động.Dân vận động đảng viên.Chỉ cần người dân hỏi đảng viên: “Này, bành trướng nó đưa người vào tận Tây Nguyên khai thác bô-xít gây nguy hại cho môi trường và an ninh quốc phòng, nó hành xử ngang ngược trên biển Đông xâm phạm chủ quyền, bắt giết ngư dân của ta như thế, Võ đại tướng cùng các lão thành và hàng ngàn công dân đã lên tiếng rồi mà sao anh im thít thế ? Anh lại định bầu cho mấy đứa chủ trương “rước voi giầy mả tổ”đấy à ?” thì người đảng viên không thể không thấy day dứt tâm can.Rồi đảng viên vận động lẫn nhau.Không sợ bị qui là bè phái, vì đây là vận động để phá tan cái hành vi bè phái vĩ mô “công tác cán bộ do một người hoặc một nhóm người quyết định”.Những người làm dân vận chân đất nói tiếng nói của sự thật, của lẽ phải nhất định sẽ thắng những kẻ làm dân vận ngồi xe máy lạnh.Nhất định thắng, tôi tin thế.Bởi vì tôi nhớ thuở nào, dân trí còn thấp lắm, cụ Phan Châu Trinh vận động đàn ông nước ta cắt đi cái mớ tóc dài ngự trị trên đầu hàng bao đời.Cụ Phan Khôi chỉ viết ngắn gọn“Cúp hè ! Cúp hè !/Bỏ cái ngu mầy! Bỏ cái dại mầy !…” mà mấy câu vè nôm na dễ hiểu mau chóng lan truyền từ miền Trung ra khắp nước đi thẳng vào lòng người, mau chóng biến thành hành động.Chỉ trong 4 năm, mái tóc dài trên đầu người đàn ông Việt biến đâu mất.Thời nay, từ lâu rồi dân gian đã có câu :“Công an, thuế vụ, kiểm lâm/Trong ba thằng ấy phải đâm thằng nào ?…”.Bây giờ vận động người dân thay vì định “đâm” bằng dao thì hãy “đâm” bằng ngọn bút trên lá phiếu, gạch phắt những cái tên đáng ngờ trên lá phiếu, việc này chắc cũng không đến nỗi khó và lâu như việc vận động cắt tóc ngày xưa.
Xin mỗi ban mai, ngẩng nhìn trời, nhìn nhau, nắm tay nhau, cùng nhau hát vang:
LẬP QUYỀN DÂN, TIẾN LÊN, VIỆT NAM!
Đà Lạt 07.09.2010
Theo Blog Nguyễn Tường Thụy
Muốn có được độc lập tự do và hạnh phúc thật sự bao gồm dân trí cao và nhân quyền chỉ có một cách duy nhất đó là: Toàn dân hảy đứng lên đạp đổ tập đoàn đcsvn xuống cho chúng đi theo lenin,cac mac,mao trach dòng họ tổ tiên cs chúng nó rồi toàn dân mới xây dựng lại một xã hội thật sự vì dân vì nước,đây là một việc làm mà toàn dân VN phải chung vai gánh vác.Tôi xin đưa ra một thí dụ nhỏ như gia đình quí vị vưà mua cái truyền hình đem về nhà đứa con năm mười tuổi thấy thích qúa vừa cằm lấy cái điều khiển thì ba mẹ hét lên phá hư hỏng cái truyền hình bây giờ thì thử hỏi biết khi nào con mình tự nó xử dụng quyền tự do được xem truyền hình,đây là việc nhỏ còn việc lớn hơn thì sao?Dân vừa thốt lên đòi hỏi quyền làm người thì csvn đàn áp bắt nhốt đánh đập đạp vào mặt thì khi nào người dân tôi mới có quyền làm người được còn tự do hả??? muôn đời đừng có mơ nếu còn cái đảng csvn thổ tả này
Bài học Liên Xô hãy còn đó, muốn thay đổi đi nữa cũng phải từ từ nếu không muốn xã hội chính trị bị xáo trộn. Dân chúng của một nước cộng sản thường có dân trí thấp kém hơn các nước chung quanh. – Lenin Vladimir , 1924
Miền Nam dư sức tiếp thu dân chủ ,tác giả bài nầy phân tích rất hay về dân trí ,không phải đợi hết nhân dân trong nước học thành tài hết mới có dân trí ,dân trí nói như tác giả rất bình dân và dể học cứ mọi người hảy nói thật thà với nhau các cán bộ nào làm sai ,tham nhủng ,tài sản do đâu mà có ,đồng lương cán bộ có tích lủy dành dụm được không ,các cán bộ có áp dụng đúng luật lệ ,hiến pháp mọi việc liên quan đến dân có gì sai trái không ,nếu sai người dân phải làm sao ,khiếu nại ,đòi hỏi nhà câm quyền phải giải quyết thỏa đáng đúng luật lệ hiện hành ,nếu bao che,mờ ám ,có dấu hiệu tham ô ,nhân dân phải phản kháng tới cùng .Từ nhủng điều như thế dân trí ta phát triển ngày một cao hơn biết quyền lợi và nghỉa vụ thế nào,nhất định người dân sẻ bảo vệ nhửng điều tốt đẹp đó là tư do dân chủ ,quyền được chọn người tài ra điều hành đất nước bằng lá phiếu của mình .
“Có cách nào đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí để sớm giành được dân chủ?”.
Có chứ ông BMQ,chỉ cầm giựt sập cái Đảng CS chó má này thì tất cả mọi sự tốt đẹp tươi tốt sẽ nở rộ trên quê hương VN thân yêu.
Nhà thơ BMQ.tỏ ra sáng suốt khi nêu lên câu hỏi như thế vì ông đã nhìn ra vấn đề cấp bách nhất hiện nay của
đất nước và nhân dân ta.Làm thề nào để phát triển dân trí thật nhanh để sớm giành được dân chủ ?
Điều kiện hàng đầu trong việc giải quyết bài toán này là phải dở bỏ những chướng ngại làm ngu dân và mặt
khác mỗi công dân cũng cần phải tìm cách nâng cao kiến thức của mình một cách chủ động,bởi vì một nhà
nước độc tài toàn trị như chế độ CS.không hề có thiện chí và quyết tâm nâng cao dân trí.Dân càng ngu,bạo
quyền mới dễ thống trị.Đó là lý do tại sao chúng ra sức bưng bít thông tin,bịt miệng người dân,độc quyền
định hướng thông tin để tha hồ tuyên truyền gian manh xảo trá.Sở dĩ thế là vì chúng nắm hết tất cả phương tiện truyền thông,nên người dân làm gì biết được những tệ nạn khắp các lãnh vực như tham nhũng,làm thất thoát tài chánh quốc gia từ tiền thuế của dân cũng như tiền mượn từ nước ngoài v.v. Dù biết được chăng
nữa,người dân cũng không có quyền gì để kiểm soát và trừng phạt chúng vì nước CS.không hề có tam
quyền phân lập.Chính phủ,toà án và quốc hội đều của đảng CS.thì xử án chỉ là trò hề rồi chúng xí xoá cho
nhau bằng những thành tích như có công với chế độ hay lý lịch “tốt” mà các nước dân chủ không hề có !
Chính vì nhập nhằng như vậy mà pháp luật không thể nào công minh được ! Chỉ có dân đen chịu thiệt để
hứng chịu những hình phạt nặng hơn cán bộ,dù tội dân nhỏ hơn gấp vạn lần đi nữa !
Thành thử,điều kiện ưu tiên là triệt hạ chế độ cs.độc tài là nguyên nhân ngăn cản sự nâng cao dân trí.Dĩ
nhiên,đìều kiện này quá khó để thực hiện,thậm chí bất khả thi.Như thế chỉ còn cách duy nhất mở mang
dân trí bằng cách leo tường lửa mà vào đọc Internet để tích luỹ kiến thức thì mới mong biết người dân
có quyền gì,đến đâu.Có hiểu biết rồi thì người dân mới mạnh dạn để đấu tranh chống lại bạo quyền,chứ
không thể bị chúng xem như con bò mà tiếp tục lừa gạt người dân mãi như thực tế đã cho thấy.
Chỉ có sự thật mới giải thoát chúng ta,cho dân ta được mọi quyền tự do về dân quyền lẫn nhân quyền.
Yếu tố cần thiết cho việc đấu tranh là không sợ hãi trước cái ác như bạo lực,dối trá…Nếu can đảm thì
mới mong đoàn kết một lòng để đấu tranh bất bạo động.Càng nhiều người thì sức mạnh càng lớn lao,
khiến bạo quyền phải lùi bước.Bọn độc tài độc đảng không có khả năng để bỏ tù hàng ngàn người,
hàng vạn người ! GIết chết hay thủ tiêu TẬP THỂ lại càng không thể làm giữa thế kỷ 21 ! Lãnh tụ nào
ra lệnh tàn sát là phạm tội DIỆT CHỦNG,chắc chắn sẽ bị thế giới lên án và trừng trị như Pol Pot,như
Milosevic hay mới đây là Charles Taylor ở Liberia !
Không cuộc đấu tranh nào mà không gian khổ nhưng càng gian khổ chiến thắng càng vẻ vang ! Chỉ
hiểu biết suông cũng vô dụng.Vấn đề cốt lõi là hành động.Dân trí cao cũng chẳng được tích sự gì
khi đất nước đang đứng trước nguy cơ Hán hóa và dân ta thành nô lệ cho bọn đại Hán khốn kiếp !
Do đó,việc nâng cao dân trí đồng bào ta cần phải kết hợp với đấu tranh cho chính nghĩa là chống bọn
cướp nước và bán nước hiện nay.Đừng sợ bạo lực mà phải sợ MẤT NƯỚC trước đã !
Hoàn toàn tán đồng.
Cám ơn góp ý tuyệt hay của ông D.Nhật Lệ.
kbc3505
DÂN TRÍ VÀ SỰ TỰ DO DÂN CHỦ
Dân trí vừa là điều kiện, vừa là bản chất, vừa là mục đích của mọi sự tiến bộ xã hội và con người. Xã hội tạo nên bởi mọi cá nhân độc lập và tự do. Mỗi cá nhân đó có thể thuộc về bất kỳ giai cấp nào. Xã hội là một thực thể cấu trúc, giai cấp luôn luôn chỉ là hình thức cấu trúc nhất thời của chính mọi thực tại xã hội. Chủ trương một xã hội không giai cấp là một chủ trương dốt nát của chính Các Mác. Một xã hội không giai cấp chẳng khác gì một thực tại phi cấu trúc, trên thế gian này không có thực tại nào như thế cả. Vậy thì tính cách của giai cấp tốt là tính cách tương thích. Tính cách của giai cấp xấu là tính cách bất tương thích. Xã hội đạo đức, văn hóa là xã hội có giai cấp tương thích. Xã hội phi nhân, tai ác, phản động là xã hội có giai câp không tương thích, đối kháng, mâu thuẫn nhau. Sự mâu thuẫn trong xã hội là sự mâu thuẫn mọi quyền lợi, nhận thức nói chung của ý thức con người. Điều đó vẫn luôn luôn có và thường xuyên có. Nhưng nếu sự mâu thuẫn chỉ xảy ra tạm thời và luôn có hướng giải quyết, đó là ý nghĩa khách quan. Muốn tạo một xã hội không còn mâu thuẫn chỉ là sự ảo tưởng, sự dốt nát mà Các Mác đã phạm phải. Chinh sự ảo tưởng của Mác mà Mác đã phong thánh giai cấp vô sản. Đó là sự phong thánh mê muội, u mê, mê tín, phản khoa học, không có cơ sở khoa học khách quan. Bởi mọi con người tự do là bình đắng cho dù họ thuộc giai cấp nào. Không cứ là người thuộc giai cấp nào mới thật sự là tốt hay xấu một cách tuyệt đối. Con người văn hóa, văn minh là con người hướng tới xã hội, hướng tới nhân loại, không phải hướng tới giai cấp hay chỉ hướng tới lợi ích ích kỷ của bản thân. Quan điểm đấu tranh giai cấp của Mác là một quan điểm phi thực tế, cuồng bạo, võ đoán, phi lý, khờ khạo và u mê của Các Mác chỉ vì cuồng tín vào cái gọi là quy luật biện chứng của Hegel. Sự thánh hóa và trao quyền tuyệt đối vào giai cấp vô sản chỉ là sự giả tạo, vì thực chất giai cấp vô sản không bao giờ nắm được quyền đó, mà chỉ là những thành phần cá nhân lợi dụng chính giai cấp đó nắm quyền đó. Cho nên bản chất chung của con người là ích kỷ, bản năng, chỉ có văn hóa, đạo đức và trí thức mới tạo nên các con người lý tưởng của xã hội. Dân trí và tự do dân chủ chính là việc đặt nền tảng khách quan như thế. Dân trí cao có nghĩa là mọi người hay phần lớn đều được giáo dục tốt đẹp, đúng đắn, hiểu biết. Đó chính là cơ sở của tự do và dân chủ trong toàn xã hội. Một xã hội dân trí thấp, quyền bạo hành rất dễ dàng lọt trong tay một thiểu số, cho dù thiểu số đó là ai, không cứ thuộc thành phần giai cấp nào một cách nhất thiết hay tuyệt đối. Sự giáo dục ý thức hệ một cách chuyên đoán, đó không phải vì giai cấp mà là phản xã hội. Muốn vì xã hội phải có sự giáo dục khai mở, nhắm đến tất cả mọi người mà không cứ ưu tiên giai cấp nào. Ưu tiên cho bất kỳ giai cấp nào thực chất chỉ là sự mị dân, sự gạt dân. Chống giặc dốt giặc đói là một điều hay. Nhưng nếu giáo dục theo cách mù quáng khống thể gọi là chống giặc dốt. Cũng vậy nếu làm cho kinh tế không phát triển, đó không phải là chống giặc đói, mà thực chất chỉ công cụ chính trị mang tính chất riêng tư, hình thức nhất thời. Nói chung lại dân trí, dân chủ và tự do phải là sự khách quan, thành thật mà không thể là sự chủ quan. Bởi mọi sự chủ quan đều mê lầm, mọi sự không thành thật đều là dối trá. Sự mê lầm và sự dối trá đều là mặt tiêu cực của cá nhân và xã hội. Nên nói tóm lại muốn thực hiện dân chủ, tự do thì phải phát triển dân trí là điều tiên quyết nhất. Phát triển dân trí trước hết phải có nền giáo dục tự do, phi ý thức hệ đặc thù. Giáo dục một chiều nào đó là võ đoán, phản tự do, phản dân trí, cũng có nghĩa là phản dân chủ tự do đích thực. Thế nên nói và làm phải đi đối với nhau, đó là tính khách quan, tính thành thật, tính đúng đắn. Không có các yếu tố đó thì thực chất chỉ là hành động ngược lại. Nên nói chung lại, dân trí, dân chủ, tự do, tính đúng đắn hay tính thành thật luôn luôn không thể tách rời nhau. Mọi sự tách rời những yếu tố trên chỉ là giả dối, sự mị dân hay phản xã hội. Quan điểm giai cấp vô sản như là đầu tàu của lịch sử do Mác đưa ra chỉ là quan điểm u mê, phản văn hóa, phản khoa học, phản lịch sử, phản tiến hóa, hay nói chung là phản thực chất hay phản động. Bởi vì đó là quan điểm bản thể luận lịch sử một cách hồ đồ, mờ tối, mê tín, huyền hoặc. Mỗi con người luôn là một thực thể sinh học khách quan, chính nhiều người trong những hoàn cảnh hay điều kiện nào đó hình thành nên giai cấp một cách tạm bợ. Giai cấp không hề mang ý nghĩa vĩnh cửu, tối ưu hay thiêng liêng nào hết. Quan niệm giai cấp nào đó là tối ưu về mặt lịch sử xã hội, thực chất là phi thực tế, phi khoa học, đó chính là một quan điểm u mê, mê tín, giả dối, và hoàn toàn cường điệu, ngụy tạo nơi chính bản thân tư duy và nhận thức của Các Mác.
ĐẠI NGÀN
(07/6/12)
Đặng Phương Bắc ( Thái Bình ) says:
06/06/2012 at 23:13 “Sao mấy ông lãnh đạo VN sống thọ thế . Nhất là Nguyễn Phú Trọng , Lê Đức Anh , Đỗ mười những nhân vật tiêu biểu làm lùi sự phát triển của dân tộc nhiều nhất . Khi đất nước có dân trí cao thì mấy ông chết rồi không được chứng giám về một xã hội phát triển , Các anh , chị , em hãy ghi nhớ con cháu các vị này để sau này chuyển đổi cho họ biết những phát biểu , việc làm bất nhân của Họ với đất nước”.
Đành phải chờ cho tầng lớp già bảo thủ này chết hết , lớp con cháu học ở Tây Âu, Mỹ về thì mới có tự do dân chủ hoàn toàn được. Các vị đừng qua sốt ruột! Đấu tranh thì cứ đấu tranh nhưng chưa đến lúc đó thì cũng chưa thế có được đa đảng – Tam quyền phân lập đâu! ( Mở đầu hội nghị chỉnh đốn Đảng vừa qua, Ông TBT Trọng đã tuyên bố dõng dạc là VN không có “Tam Quyền Phân lập” rồi còn gì?
Bác Tú rất chí lý !
Ta phải ” Đành phải chờ cho tầng lớp già bảo thủ này chết hết… ”
Còn như chúng không chết mà hiện thân vào hàng ngũ trí thức phản động hiện nay trong nuớc nhưNg. Huệ Chi, Ng Xuân Diện , Ng Quang A, Phạm Hồng Sơn , Lê Quốc Quân, Nguyễn văn Đài . Lê T Công Nhân, Phạm T Thanh Nghiên , Đỗ Minh Hanh, Hồ T Bích Khuơng, Huỳnh Thục Vi …thì là bỏ mẹ…Thân này vứt đi đâu ? Khi nơi ẫn trú không còn…?
Quan trọng thay khái niệm “làm chủ”! Nhưng nếu xã hội không bắt đầu bằng việc tôn trọng những giao kèo chứng nhận quyền làm chủ, thì người dân vẫn chỉ được giữ những giá trị giả, tức là nhà nước vẫn còn tha hồ định đoạt cái gì có thể cướp được từ tay dân chúng.
Việt Nam có thể phải bắt đầu bằng quyền tư hữu đất, với những giao kèo pháp lý mà nhà nước không được quyền vượt qua chỉ bằng những diễn ngôn chính trị. Có tập tục tôn trọng giao kèo vững chắc rồi, người ta mới có thể nói tới chuyện xây dựng một hiến pháp tôn trọng các quyền của cá nhân, và biết tôn trọng và bảo vệ hiến pháp ấy như một giao kèo cấp cao.
Trong một xã hội trọng giao kèo như vậy, mọi tranh cãi về đúng sai sẽ được xác định tại tòa án với các chuyên gia luật học, còn đảng cầm quyền thì không có tiếng nói gì về quá trình định đoạt thứ chân lý xã hội này.
Có được hệ thống tư pháp độc lập, báo chí mới thực sự tự do, không bị chính quyền đánh dẹp một cách độc đoán, và người bất đồng chính kiến sẽ được phát biểu mà không sợ bị quy tội phản quốc.
Tóm lại, theo tôi, gốc rễ là tinh thần trọng giao kèo trong dân chúng, để tiến lên tinh thần trọng pháp trên toàn xã hội. Còn bước chiến thuật đầu tiên là quyền tư hữu đất, coi như cách dễ nhất để thiết lập ngay nhu cầu về nguyên tắc trọng giao kèo.
Dục tốc bất đạt . Thời trời đã đến . Mạng lưới tin học đã góp tay nhanh chóng vào việc nâng cao dân trí . Người dân VN đã thấy được tự do và so sánh được quyền tự do của người Việt hiện nay với các dân tộc khác .
Điều đa số người Việt đều nhận rõ mình mất quá nhiều tự do , không có tự do làm sao có dân chủ . Tự do là cái gốc để xây dựng nền dân chủ . Trước khi có dân chủ phải đòi hỏi được tự do . Giành được tự do Tư duy và phát biểu mới từng bước xây dựng nền dân chủ .
Nói một xã hội dân chủ mà không có quyền tự do phát biểu chính là nói xạo , lường gạt dân trí . Điều này hiện nay ĐCSVN đã thất bại và tiếp tục thất bại thể thảm . Càng cố gắng đề cao tính ưu việt của Đảng , càng phơi bày bộ mặt độc tài cùng tội lỗi của đcsvn đối với dân tộc chồng chất trong gần một thế kỷ qua .
Có một cách đẩy nhanh tốc độ nâng cao dân trí để sớm giành được dân chủ là cho 14 tên trong cái gọi là Bộ Chính Trị và các ủy viên trung ương, ủy viên dự khuyết đi thăm Mác Lê, Mao,…và thanh lọc tất cả các đảng viên, người nào trong sạch thì được trở về lạm thường dân, còn những đảng viên nào có tội với nhân dân thì cho vô tù lâu hay mau tùy theo tội nặng hay nhẹ…
Sao mấy ông lãnh đạo VN sống thọ thế . Nhất là Nguyễn Phú Trọng , Lê Đức Anh , Đỗ mười những nhân vật tiêu biểu làm lùi sự phát triển của dân tộc nhiều nhất . Khi đất nước có dân trí cao thì mấy ông chết rồi không được chứng giám về một xã hội phát triển , Các anh , chị , em hãy ghi nhớ con cháu các vị này để sau này chuyển đổi cho họ biết những phát biểu , việc làm bất nhân của Họ với đất nước .
Theo thiển ý, cần phải vận động mọi đối tượng nhất là các đối tượng thiếu niên , nhi đồng. Cần phải nói với các cháu là Hồ Chí Minh là một tên nói dối, giết người mà chưa cần giải thích, nhằm gieo vào đầu óc các cháu một mối nghi ngờ để sau này các cháu sẽ tự tìm hiểu, tự vận động