WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cụ Bá khôn hơn Bác

Bác và tướng Thanh trước khi bị nhồi máu tim

Bác và tướng Thanh trước khi bị nhồi máu tim

Đầu tắt mặt tối quanh năm quen rồi, nay được nghỉ Tết vài ngày thư thái đến bâng khuâng. Đã chiều mồng Một mà chẳng ma nào rủ, nhậu một mình thì uống không dzô. Thôi thì đi tìm thú vui qua trang sách. Đèn Cù, nghe thiên hạ đồn hay lắm, nhưng chưa mua được, đành đọc lại Bên Thắng Cuộc. Huy Đức kể chuyện Đỗ Mười, tôi cười ngất ngưởng.

Cách nay một phần tư thế kỷ, Đỗ Mười lúc đó chưa lên hàng Bồ Tát. Ông đang giữ chức loàng xoàng ở hàng thủ tướng. Ông thường từ chối dùng hàng tư bản. Điển hình là ông chỉ thích đi xe hơi hiệu Lada, sản xuất tại Liên Xô, an toàn, an ninh, an tâm, lại được tiếng là giản dị, tiết kiệm.

Khổ nỗi, Lada thì vừa dằn vừa nóng, uống xăng còn hơn cả dân nghiền Hà thành uống beer hơi. Đi đường xa, có khi nằm vài tiếng ngoài đường chờ sửa. Hàng trợ lý cho thủ tướng phiền lòng lắm, nhưng chưa biết làm sao.

Một lần Đỗ Mười đi kinh lý Nghệ An. Từ Hà Nội vào Vinh khoảng 300 Km. Đường miền Bắc thời đó không phải chỉ có ổ gà, mà có cả ổ voi, ổ cọp. Người ta nghĩ ra một kế: Ngay trước khi khởi hành, báo cho Đỗ Mười biết. Chiếc Lada riêng của ông đang phải sửa gấp, tạm dùng chiếc Nissan thay thế.

Đến Vinh ông bước ra khỏi xe, bẻ tay, vươn vai, ưỡn ngực, dáng điệu thoải mái, khoan khoái lắm. Trợ lý chớp ngay thời cơ: Thưa anh, sức khỏe của anh là tài sản quốc gia. Từ nay, anh phải dùng chiếc xe này.

Cũng từ bữa đó, hình như Đỗ Mười trở nên thân thiện hơn với hàng hóa và cả các thể chế tư bản.

Bữa qua mới hay tin cụ Bá Thanh đang chữa bệnh tại hang ổ của bọn trùm tư bản, phản động Mỹ mà suốt cả đời của nhiều thế hệ các cụ căm thù, đánh phá. Câu chuyện gợi tôi nhớ tới căn bệnh và cái chết của hai nhân vật lừng danh: Đại tướng Nguyễn Chí Thanh và Chủ tịch Hồ Chí Minh.

Tướng Thanh bị nhồi máu cơ tim. Ông được tập thể giáo sư bác sỹ đầu ngành của miền Bắc XHCN tận tình cứu chữa, được Đảng và Nhà nước ta tận tình chăm sóc, nhưng bạo bệnh, qua đời tháng 6 năm 1967, tại Bệnh viên Trung ương Quân đội 108, Hà Nội.

Bác cũng lên cơn nhổi máu cơ tim từ đầu năm 1969, nên đi điều trị tại những trung tâm y khoa hiện đại nhất của Liên Xô và Trung Quốc XHCN thời đó. Khi các giáo sư bác sỹ đầu ngành của Liên Xô và Trung Quốc bó tay, Bác về lại Hà Nội viết di chúc, lo hậu sự. Cả Liên Xô và Trung Quốc cử đoàn cán bộ y tế túc trực bên Bác cho đến tận khi Bác tắt thở lúc 9 giờ 45 phút sáng ngày 2 tháng 9 năm 1969.

Đoàn giáo sư bác sỹ Liên Xô chẩn đoán: Bác chết vì nhồi máu cơ tim do tắc động mạch vành. Đoàn Trung Quốc cao tay hơn chẩn đoán xác định: Bác chết vì nhồi máu cơ tim do tắc động mạnh vành phải, nhánh liên thất sau.

Nhưng thưa bạn đọc! Thủ thuật thông động mạch vành, và phẫu thuật nối động mạch vành tim của Mỹ đã hoàn thiện từ đầu năm 1960.

Giá mà Bác và tướng Thanh đừng đánh Mỹ, thì khi Bác và tướng Thanh lên cơn đau thắt ngực, một chuyến bay từ Hà Nội đến Seattle, nơi cụ Bá đang nằm, là động mạch vành của Bác, của tướng Thanh được thông lại hoặc nối lại bằng phẫu thuật một cách chu toàn.

Nếu sức khỏe của Đỗ Mười là tài sản quốc gia, thì sức khỏe của tướng Thanh và Bác phải là quốc bảo. Sức khỏe của cụ Bá không đến nỗi thiên liêng thần thánh đến như vậy, nhưng nó rất quan trọng cho cụ và gia đình.

Cụ Bá đang dưỡng bệnh tại Seattle

Cụ Bá là kẻ khôn ngoan. Cụ không theo Bác qua Trung Quốc hay Nga. Cụ không tin vào đỉnh cao trí tuệ của CNXH. Cụ tìm đến đỉnh cao trí tuệ y khoa của nhân loại để chữa bệnh. Lỡ mệnh hệ gì mà cụ không qua khỏi, hẳn cụ cùng gia quyến cũng yên lòng.

Cho đến giờ tôi vẫn tin nếu Bác và tướng Thanh không căm thù Mỹ đến tận xương tủy, thì cả hai sẽ được mời qua Mỹ chữa bệnh. Nhất định tướng Thanh không thể chết ở tuổi 53, và Bác cũng sống thêm một vài thập kỷ nữa.

Bác tìm đường đi cho cả dân tộc, nhưng Bác lại không thể tìm đúng thầy đúng thuốc cho riêng bản thân mình. Suy cho cùng, cụ Bá khôn hơn Bác.

Đầu năm, ăn cơm mới mà nói chuyện cũ, bình loạn vài câu, xin bạn đọc thứ lỗi.

© Trần Hồng Tâm
© Đàn Chim Việt

11 Phản hồi cho “Cụ Bá khôn hơn Bác”

  1. Minh Đức says:

    Trích: “Tướng Thanh bị nhồi máu cơ tim. Ông được tập thể giáo sư bác sỹ đầu ngành của miền Bắc XHCN tận tình cứu chữa”

    Bệnh tim là bệnh của nhà giàu. Nhà giàu ăn uống mỡ màng, ít hoạt động nên dễ bị bệnh tim. Còn ông tướng ngoài mặt trận thì ăn uống dù không thiếu nhưng cũng chẳng phải là quá dư thừa, phủ phê. Tướng đánh trận thì không thể lười hoạt động nhất là sống trong rừng núi. Vì thế nhồi máu cơ tim với một ông tướng ngoài mặt trận là điều khó xảy ra, mặc dù vẫn có thể xảy ra.

  2. ĐỈNH CAO TRÍ TUỆ says:

    Tổng thống Venezuela Hugo Chavez cũng vậy, giá mà sang Mỹ chữa đã khỏi từ khuya rùi, lại đi sang Cubố, thôi cũng tại số . Nhân tiện đây có nghe tin Mỷ đang thí nghiêm một phương pháp mới ( Deep Brain Stimulation ) chữa tri chứng PD ( Parkinson’s Disease kể cả chứng Parkinsonism . ) vậy bệnh nhân tình nguyện nào cho thí nghiệm để chữa trị hãy sang Mỹ hõi xem ( điều kiện 76 tuổi ).

  3. BUILAN says:

    Tướng Thanh bị nhồi máu cơ tim. Ông được tập thể giáo sư bác sỹ đầu ngành của miền Bắc XHCN tận tình cứu chữa, được Đảng và Nhà nước ta tận tình chăm sóc, nhưng bạo bệnh, qua đời tháng 6 năm 1967, tại Bệnh viên Trung ương Quân đội 108, Hà Nội.

    Báo chí CHXHCNVN cũng như gia đình quý vị LTCM sống nhở sổ HƯƠU … nên thủ sẳn câu chữ truyền thống ! nay mai sẽ có cơ dùng _ chỉ cần thay tên – điạ chỉ là thừa sức quành tráng !

    Bác cũng lên cơn nhổi máu cơ tim từ đầu năm 1969, nên đi điều trị tại những trung tâm y khoa hiện đại nhất của Liên Xô và Trung Quốc XHCN thời đó. Khi các giáo sư bác sỹ đầu ngành của Liên Xô và Trung Quốc bó tay, Bác về lại Hà Nội viết di chúc, lo hậu sự. Cả Liên Xô và Trung Quốc cử đoàn cán bộ y tế túc trực bên Bác cho đến tận khi Bác tắt thở lúc 9 giờ 45 phút sáng ngày 2 tháng 9 năm 1969.
    _ Thế ra thằng Bác đã chết trước một ngày _ nghiả là chết tự nhiên !!
    Chết theo kế hoạch, định mức, chỉ tiêu…. thì là 3 tháng 9 ???

    • minh uyen says:

      chúng em luon về trứơc mục tiêu…chĩ tiêu các kế hoạch, bác củng thế.
      Còn việc chữa bệnh, thì chúng em chống Mỹ đã ăn vào máu rùi. Hơn nữa chúng em suy bụng mình ra bụng thắng Mỹ là luôn lật lẹo, lừa đảo. Nhỡ qua Mỹ chữa bịnh thì chúng nó lại học cái trò ám sát, thủ tiêu như tui em thường áp dụng ngay với cả các đồng chi mình thì hỏng việc.
      chuyện nhỏ như thương binh ngoài mặt trận, đánh xong lo chạy và lủi cho lẹ. Khệ nệ mang thương binh thì cả 3 cùng chết. Cho đồng chí mình 1 viên là hết có báo cáo.

  4. Ý NGÀN says:

    CHUYỆN ĐỜI

    Chuyện đời có nói mà chi
    Mấy tay quyền thế có gì mà ca
    Đều trong thế giới ta bà
    Đều trong danh lợi ra ma cả rồi
    Dẫu cho nghiêng ngã đương thời
    Tới khi hết chức cũng rời công danh
    Có ai dâu dễ lòng thành
    Có Trời mới biết đố hòng ai hay
    Nhân gian cứ mãi cùi đày
    Cúc cung tôn hót mới hay trong đời
    Thôi thì cũng thế cũng thời
    Thế khi lên được thì đời lên hương
    Nên thôi bao chuyện chán chường
    Kệ cha mẹ nó vấn vương làm gì
    Cuộc đời cay đắng mà chi
    Cũng năm tấc đất có gì khác đâu
    Dẫu cho chôn cạn chôn sâu
    Dẫu cho lăng tẩm cũng hầu vậy thôi
    Dẫu cho diêm dúa việc đời
    Ngàn năm bia miệng cũng thời khác chi !

    HƯỚNG NGÀN
    (03/01/14)

    • HeoNgàn! says:

      Chổng mông ta thổi gióngàn,
      Hướngthiên theo gió, ýngàn lên cao!
      Ýngàn lên tới ngànsao
      Đạingàn chào đón, bắt nhốt vào hầm phân (heo)!!!

  5. Pham Minh says:

    Nghĩ cũng lạ ! Đế quốc Mỹ xâm lược, xấu xa, là kẻ thù của nhân dân ta nhưng con cháu ta thì lại gửi qua Mỹ cho chúng dạy dỗ, giáo dục; lãnh đạo ta bị phe ta “chơi xấu” thì chạy sang cầu cứu Mỹ chữa. Sao lãnh đạo đảng và gia đình không đưa ông Thanh qua TQ hay Nga để chữa nhỉ? May mà ông Thanh không bị chết ở Mỹ, nếu không thì thế nào Mỹ cũng bị nghi ngờ. Nghe chê, chửi mệt nghỉ.
    Cái nhà anh Mỹ này xui tận mạng. Cái gì người ta cũng thích nhưng không ai nói anh tốt mà chỉ thích chửi anh.
    Ngu sao không chửi. Nói thích Mỹ, Mỹ giỏi, Mỹ tốt thì cái chiêu bài đánh Mỹ cứu nước năm xưa mất chính nghĩa sao ?

  6. vu trung says:

    Cụ Bá … dường như đã quy y bộ tóc sùm sụp cô hồn rồi, trên đường đi trình diện phán quan sẽ nhẹ hơn chút ít chăng?

  7. triết lý gia 0001 says:

    …….BÀi Viết cũa tác giả không biết chê bác Hồ hay khen bác..mà tui đọc thấy mắc cỡ quá……Bác Hồ đi tìm đường cho cã dân tộc!!!!!!!! Nhưng không biết tìm bác sỉ cho riêng mình?….Theo tụi Bác Hồ do chính tàu-cộng dựng lên và giúp đỡ,nói một cách dể hiểu Bác hồ là việt-gian theo Tàu,nếu tàu-cộng không tạo BÁc là việt-gian,thì dù Bác có trăm tay ngàn mắt cũng không làm được gì……Tui thấy bác chơi gái quá chừng và nhiều con,dù sách CSVN viết dấu nhẹm nói là Bác cô đơn..không có gái gú,giờ té ngữa ra bác gái gú quá chừng….Nếu tác giả muốn nói Bác tìm đường cho cã một dân tộc chẳng lẻ tìm đường làm Việt-gian? Giờ con cháu bác hồ ký hội nghị thành đô,biến VN thành một tỉnh tự trị cũa tàu-cộng vậy đó là tìm đường cho dân tộc sao? Còn Bá-Thanh nịnh tàu-cộng làm kiếm ăn kiếm chức,còn qua Mỹ chữa bệnh là vì không tin bác sỉ tàu-cộng cài này là điếm thúi của bọn cộng sãn VN,bán nước cho tàu,nhưng cho con quá Mỹ du học,chữa bệnh thì đi mỹ….điếm thúi thì dù khôn lanh vẫn là phường lưu manh không đáng khen ngợi….Nay kính

    • Nguyen An says:

      Ông này thông minh tệ! Đọc nguyên bài chủ mà còn hỏi ” Không biết tác giả khen hay chê HCM”? Bác tìm đường di cho cả dân tộc mà đường thì nghẹt lối, đến nỗi gần 50 năm sau ngày Bác chết, những người thừa hành vẫn chưa tìm được lối ra! Vậy thì khen hay chê?

      • DâM TiêN says:

        Lối ra, way out, ra là ra thế nào…

        Cậu Dâm, con cô Hòa, chủ trương…tha tội cho.
        Nhưng ai mà cấm được lòng thù hận toàn dân?

        Khó lắm… Muốn ra ? Lại phải nhờ Mỹ và LHQ,
        kể luôn cà anh Ba Tàu. Nhưng,,,Nhưng,,có một
        bài học, mà Cộng Khỉ bố lếu không chịu học :

        Đó là lòng ăn năn và một lời Xin lỗi người dân.

        (Chưng Sơn tư duy, thảo luận trong kỳ tới, nghe?)

Phản hồi