WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Suy nghĩ về tầm nhìn của chúng ta

nhin

Từ xa xưa, cha ông ta vẫn thường nói: “Người sĩ phu quân tử thì phải biết nhìn xa trông rộng”, tức là phải cố gắng mà tìm hiểu cho rành mạch sâu sắc hơn về tình hình chung của xã hội, của đất nước đang biến chuyển ra sao – để rồi từ đó đề ra được một chương trình hành động sao cho thích hợp với nhu cầu đòi hỏi của tình thế. Mà nói theo lối văn hoa, thì đó là cái “viễn kiến”. Ngược lại, thì dân gian cũng bày tỏ sự coi thường đối những kẻ gàn dở, ngang bướng, tự cao tự mãn – ví họ như lọai “ếch ngồi đáy giếng coi trời bằng vung”, tức là lọai người có cái nhìn chật hẹp không làm sao mà trông thấy hết được cái bàu trời bao la rộng mở của không gian thể lý vật chất, cũng như của vũ trụ tâm linh tinh thần.

Là một người có duyên may được tiếp cận học hỏi với nhiều bậc thức giả chuyên viên ở trong nước cũng như ngòai nước, tôi xin được chia sẻ với quý bạn đọc một vài ý kiến sơ khởi mộc mạc về cái tầm nhìn của chúng ta trong thế kỷ XXI hiện nay qua bài viết có nhan đề “ Suy nghĩ về Tầm nhìn của chúng ta” (Reflection on Our Vision) như được trình bày trong mấy điểm sau đây.

I – Quá trình nhận thức vấn đề.

Để bạn đọc tiện bề theo dõi câu chuyện, tôi xin tường thuật vắn tắt theo thứ tự thời gian một số điều mình đã tai nghe mắt thấy, đại khái như sau.

* Trước tiên, vào năm 1960, trong thời gian tập sự tại Thư Viện Quốc Hội Mỹ ở Washington, tôi có dịp thấy tại nơi đây có một nhóm nghiên cứu riêng về “Space Law” (Luật Không gian). Là một chuyên viên nghiên cứu về luật pháp (legal analyst) cho Quốc Hội Việt Nam thời Đệ nhất Cộng Hòa, tôi thật sửng sốt trước nhóm nghiên cứu này, bởi lý do là trong giới luật gia ở Việt Nam hồi đó không hề có một ai mà lại có thể đề cập đến vấn đề mới lạ và rộng lớn như thế. Nhưng đối với một siêu cường như nước Mỹ, thì quả thật là họ có khả năng và tầm nhìn rộng lớn để khởi sự công trình nghiên cứu về lãnh vực “Luật Không Gian” như vậy. Sự kiện này đã khơi gợi cho tôi một tầm nhìn sâu sắc rộng lớn hơn trong lãnh vực nghiên cứu luật pháp ở Việt Nam.

* Vào năm 1964 – 65, Tổng thống De Gaulle cũng đã lên tiếng kêu gọi giới thanh niên sinh viên nước Pháp là : “Chúng ta cần phải có một tầm nhìn vũ trụ“ (vision cosmique). Vào giữa thế kỷ XX, thì nước Pháp cũng như nước Anh không còn là một lọai cường quốc hàng đầu trên thế giới nữa. Tuy vậy, do trình độ phát triển cao về khoa học kỹ thuật cũng như về văn hóa học thuật, thì nước Pháp vẫn còn có một tầm ảnh hưởng đáng kể trên trường quốc tê, vì thế mà nhà lãnh đạo De Gaulle mới phát biểu kêu gọi khuyến khích giới thanh niên nước Pháp phải có một tầm nhìn rộng lớn bao quát như vậy.

* Cũng trong thời gian đó, thì tại nước ta, các nhà giáo dục ở miền Nam lại đưa ra chủ trương này: “ Nền giáo dục của chúng ta phải được xây dựng theo cả ba tiêu hướng – đó là Nhân bản, Dân tộc và Khai phóng”. Chủ trương này rõ rệt là theo đúng với trào lưu của thế kỷ XX trên thế giới, nhất là sau cuộc tàn sát từ 2 cuộc thế chiến 1914 – 18 và 1939 – 45, thì nhiều quốc gia đã cố gắng tìm cách xây dựng một xã hội theo tinh thần tôn trọng phẩm giá và quyền con người một cách triệt để hơn. Mà điển hình là sự công bố Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền do Liên Hiệp Quốc đưa ra tại Paris vào năm 1948.

* Nhưng sau năm 1975, khi đổi tên nước ta thành “Cộng hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”, thì giới lãnh đạo cộng sản lại nêu khẩu hiệu kêu gọi tòan thể dân tộc phải: “Tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên Chủ nghĩa Xã hội ”. Vào thời gian đó, thì tôi được một anh bạn tên là anh Năm – vốn quen biết trong giới Phật tử chuyên làm công tác xã hội từ hồi thập niên 1960 – 70 – anh Năm tâm sự với tôi đại khái như sau: “Vấn đề cần thiết cho chúng ta lúc này, đó chính là cái tầm nhìn phải vừa đủ xa, đủ rộng để có thể từ đó mà đề ra được một đường hướng tiến bộ thích hợp với những đòi hỏi thực tế mà cấp bách của thời đại…”

* Vào cuối thập niên 1980, trước khi bị công an cộng sản tại Việt nam bắt giữ, thì tôi được đọc trên báo chí nước ngòai cái khẩu hiệu được giới trẻ trên thế giới rất tâm đắc, khẩu hiệu đó viết bằng Anh ngữ chỉ gồm vẻn vẹn có 4 chữ ngắn gọn như thế này : “Think globally – Act locally” ( Suy nghĩ tòan cuộc – Hành động trong tầm tay).

* Và gần đây, người trong nước còn hay sử dụng từ ngữ “Đó là người vừa có Tâm, mà lại vừa có Tầm” để đề cao một số nhân vật vừa có cả tâm hồn nhân hậu và cả trí tuệ sắc bén. Hai tính chất Tâm và Tầm đó cũng tương tự như nội dung ba phẩm cách “Nhân, Trí, Dũng” mà bất kỳ người Sĩ phu Quân tử nào cũng phải có được – theo bức thang giá trị truyền thống xưa nay của dân tộc chúng ta.

II – Những cản trở trong Tầm nhìn của người Việt ở hải ngọai.

Hiện có đến trên 4,5 triệu người Việt sinh sống tại trên 60 quốc gia và lãnh thổ khắp thế giới. Trong số này, thì riêng tại Bắc Mỹ gồm Canada và Hoa kỳ đã có đến 2 triệu rồi. Ở Âu châu gồm cả các nước thuộc Tây Âu và Đông Âu, thì cũng đến con số cả 1 triệu người. Tại Úc châu và các nước thuộc Á châu, thì cũng đến con số trên 1 triệu người.

Về mặt khách quan, thì phần lớn các nước mà người Việt chúng ta đã chọn đến định cư sinh sống đều có nền kinh tế phát triển thịnh vượng, có trình độ khoa học kỹ thuật cao và nhất là có chế độ chính trị dân chủ, tự do thông thóang. Nhờ vậy, mà các thế hệ thứ hai, thứ ba là lớp con, lớp cháu của các gia đình người Việt đã có thể dễ dàng hội nhập sâu sắc vào môi trường văn hóa xã hội địa phương sở tại. Do đó mà trình độ hiểu biết và tầm nhìn của thế hệ trẻ Việt nam ở hải ngọai cũng không khác biệt là bao nhiêu so với các bạn cùng trang lứa thuộc dòng chính của quốc gia nơi cha mẹ mình đã chọn để cho cả gia đình đến định cư lập nghiệp lâu dài.

Con số trên 500,000 sinh viên tốt nghiệp tại các đại học ngọai quốc trong mấy chục năm gần đây là một dấu chỉ tích cực rất đáng phấn khởi cho tòan thể dân tộc chúng ta vậy. Đó quả thật là một nguồn tài nguyên trí tuệ đồi dào phong phú, một thứ “valuable asset” (tích sản quý giá) của đất nước Việt Nam nữa.

Có thể so sánh việc khối đông đảo người Việt chúng ta hiện định cư lập nghiệp tại khắp nơi trên thế giới như đàn cá từ nơi sông hồ chật hẹp trong nội địa mà nay thóat ra ngòai biển cả mênh mông – thì mặc sức mà “vãy vùng cho thỏa chí”, thi đua nhau đem phát triển cái khả năng vốn tiềm ẩn trong bản thân mình từ bấy lâu – hầu gặt hái được những thành tích to lớn như lòng mong ước ấp ủ suốt bao năm trường.

* Nhưng riêng đối với một số người tương đối lớn tuổi, thì cái việc hội nhập, thích nghi với môi trường văn hóa xã hội mới lạ như thế không phải là một việc đơn giản dễ dàng chút nào – so sánh với trường hợp của lớp con cháu còn trẻ tuổi. Trong ý nghĩ của lớp người lớn tuổi này, hiện vẫn còn tồn đọng những lấn cấn với những luyến tiếc về cái hào quang khi xưa của thế hệ mình, vào cái thời mà họ còn đóng vai trò chủ động trên quê hương đất nước Việt nam vào những thập niên 1960 – 70. Ta có thể ghi ra một số trở ngại trong việc hội nhập này như sau:

1 – Lối suy nghĩ theo cái ước vọng của riêng mình (Wishful Thinking).

Vẫn có một số người không chịu tìm cách suy nghĩ tìm hiểu vấn đề theo lối khách quan khoa học, mà lại suy nghĩ dựa theo những thành kiến có sẵn hay theo cái ước vọng chủ quan của mình. Do vậy mà sự hiểu biết về sự việc, về con người lại thiếu tính chất chính xác. Điển hình như chuyện một số người vẫn tin là có chuyện vị Đại sứ Pháp ở Saigon hồi năm 1975 – tên là Jean-Marie Mérillon – viết cuốn Hồi ký có nhan đề là “Saigon et moi” tường thuật về những chuyện xảy ra chung quanh ngày 30 tháng 4 năm đó. Thực ra đây là một bài báo ngụy tạo, hòan tòan bịa đặt ra mấy chuyện vớ vẩn do một người viết vô trách nhiệm tung ra vào năm 1987. Thế nhưng, một số bà con mình lại coi chuyện đó là phù hợp với ước vọng của riêng mình, nên đâm ra tin đó là điều có thật. Mặc dầu chính ông Mérillon vào cuối năm 1990 đã viết thư trả lới cho Giáo sư Hòang Ngọc Thành rằng : “Ông không hề viết một cuốn Hồi ký nào có nhan đề là Saigon et moi như thế.”

2 – Lối nhận định sự việc theo cảm tính (emotional).

Cuộc chiến tranh Quốc Cộng ở Việt nam kéo dài từ thập niên 1950 trong bối cảnh của Chiến tranh Lạnh giữa hai khối Mỹ và Nga – gây ra bao nhiêu thảm cảnh cho người dân chúng ta – mà đặc biệt đối với những nạn nhân của chính sách tàn bạo của đảng cộng sản, thì mối hận thù ân óan vẫn còn rất sâu đậm, khó mà có thể hàn gắn dẹp bỏ đi được. Vì thế mà mặc dầu qua thế kỷ XXI, với cuộc chiến tranh lạnh trên thế giới đã chấm dứt từ trên 20 năm nay, kể từ khi khối Xô Viết bị giải thể, thì vẫn còn nhiều người Việt ở hải ngọai giữ nguyên cái não trạng của những năm 1950 – 60.

Do vậy, mà họ không chú trọng nhiều đến những đổi thay lớn lao trong cục diện thế giới – để rồi từ đó mà có sự điều chỉnh lại cái phương thức hành động khả dĩ thích hợp với tình hình thực tế hiện nay trong bối cảnh của một thế giới đã tiến bước mạnh mẽ dứt khóat vào giai đọan tòan cầu hóa. Cái lối nhận định sự việc theo cảm tính như thế quả thật đã trở thành một hạn chế tai hại cho hiệu năng trong lề lối sinh họat, cũng như trong họat động của chúng ta trong hiện tại và cả tương lai nữa vậy.

3 – Sự thiếu tiếp cận trao đổi với dòng chính trong xã hội sở tại.

Một phần vì do cách biệt ngôn ngữ, một phần vì lối sống quần tụ riêng giữa các gia đình người Việt với nhau, nên hầu như nhiều người vẫn còn tự cô lập mình, không chịu hòa nhập với cộng đồng địa phương. Điều này rõ rệt là đang đi ngược lại với lời nhắc nhủ của cha ông chúng ta từ xa xưa qua câu ngạn ngữ quen thuộc: “Nhập gia tùy tục”. Tình trạng này, người Mỹ gọi là lối sống biệt lập nơi các “Ghetto” – nó ngăn trở kìm hãm cái quá trình hội nhập êm thắm giữa người mới nhập cư vào với dòng chính của xã hội Mỹ. Mà tình trạng đó cũng làm xa cách thêm cái khỏang cách giữa các thế hệ cha mẹ với con cháu trong cùng một gia đình (Widening Generation Gap) người Việt chúng ta đang sinh sống ở hải ngọai nữa.

4 – Không chịu nhìn tòan cảnh bức tranh xã hội hiện đại.

Bạn Đỗ Trọng Linh ở San Jose là một người thành công trong ngành Bảo hiểm và Địa ốc. Nhiều lúc thảo luận trao đổi với tôi, bạn Linh hay nói thế này: “ Cái khuyết điểm của nhiều người ở hải ngọai là không chịu nhìn cho thật rõ ràng được cái “big picture” của xã hội quanh mình. Có thể coi đó là một cái nhìn hời hợt, thiển cận. Vì thế mà không thể đánh giá cho xác thực được cái môi trường văn hóa xã hội rất đa dạng phức tạp trong thế giới hiện đại – để mà từ đó đề xuất ra được những hành động hợp lý, hợp thời với hiệu quả cao trong công việc của cá nhân hay của tập thể mình theo đuổi được. Hậu quả của lối nhìn thiển cận này là nhiều bà con cứ loay hoay bận rộn và bực bội với những “ chuyện ruồi bu, vô bổ “ mà không làm sao giải quyết dứt khóat được tình trạng bế tắc của mình – cũng như tìm ra được cái hướng đi có tính chất khai phóng tiến bộ cho cả tập thể cộng đồng của mình… “ Tôi hòan tòan chia sẻ cái lối phân tích vấn đề một cách thông suốt rốt ráo như thế của anh bạn trẻ này.

III – Để tóm lược lại.

Bài viết lan man đã dài rồi, tôi xin tóm tắt lại với hai điểm như sau:

* 1 – Từ gần 40 năm qua, người Việt chúng ta đã phải rời bỏ quê hương đất nước để ra đi lập nghiệp sinh sống ở khắp các châu lục trên thế giới. Sau những vất vả cực nhọc những năm đầu nhập cư trên xứ sở xa lạ, đa số chúng ta đã bắt đầu xây dựng được một cuộc sống ổn định – và đặc biệt là thế hệ thứ 2, thứ 3 là lớp con, lớp cháu trong các gia đình đều đã gặt hái được những thành công đáng kể về nhiều mặt khoa học kỹ thuật chuyên môn, cũng như về mặt kinh tế, xã hội văn hóa. Nói chung, thì đó là một điểm thuân lợi lớn lao – trong cái rủi ro chật vật lúc phải trả giá nặng nề để tìm đường chạy thóat khỏi ách độc tài cộng sản ở trong nước, chúng ta đã được nhiều quốc gia mở rộng vòng tay đón tiếp và cưu mang các gia đình người tỵ nạn. Nhờ sự tiếp cứu đày tình nhân đạo cao quý này, mà đa số bà con chúng ta đang được thụ hưởng những tiện nghi thuận lợi của nếp sống văn minh trong thế giới hiện đại. Cái ân nghĩa này, chúng ta không bao giờ mà có thể coi nhẹ hay bỏ quên đi được.

Mặt khác, chúng ta cũng không quên được những bà con ruột thịt đang còn phải sống dưới chế độ tham nhũng thối nát và độc tài ác nhân ác đức do người cộng sản gây ra ở bên quê nhà. Thành ra, bất kỳ người Việt nào ở hải ngọai cũng đều có cả hai cái nghĩa vụ phải góp phần vun đắp cho quê hương nguyên quán của mình – cũng như cho quê hương mới hiện đang cưu mang cho mình – như cha ông chúng ta vẫn thường nhắc nhở trong câu: “Ăn cây nào, rào cây ấy”. Cả hai nghĩa vụ này đều nặng nề, không thể nào sao lãng bỏ qua bất kỳ một trách nhiệm bổn phận nào được.

Lại nữa, trong thời đại của thế kỷ XXI hiện nay, thì giữa các quốc gia càng ngày càng gắn bó liên đới với nhau khăng khít chặt chẽ hơn. Do đó, mà người Việt hiện đang sinh sống ở hải ngọai, thì cần phải cố gắng hòa nhập thuận thảo hơn vào với xã hội sở tại – để nhờ đó mà mở rộng được một tầm nhìn khóang đạt rộng rãi hơn vê bối cảnh chính trị xã hội cũng như văn hóa trên thế giới hầu đề ra được phương thức hành động thích nghi với tình thế mới – cũng như giúp chúng ta hòan thành tốt đẹp được cả hai nhiệm vụ đối với quê hương bản quán, cũng như đối với quê hương mới hiện đang hết sức chăm sóc cưu mang cho mình vậy.

* 2 – Trong phần I ở trên, tôi đã ghi ra cái khẩu hiệu “ Think Globally – Act Locally “ mà giới trẻ trên thế giới rất tâm đắc. Nay để kết thúc bài viết này, tôi xin được thêm vào khẩu hiệu đó cái vế thứ 3 cũng chỉ gồm có 2 từ ngữ nữa – như thế này : “ Love Totally “ (Hãy Yêu Thương Trọn Vẹn). Nói khác đi, mỗi người trong chúng ta cần phải có được một trái tim thật nhân hậu – để mà sẵn sàng hy sinh nhẫn nại trong công cuộc xây dựng trường kỳ gian khổ – hầu đưa đất nước và dân tộc ta tới được một cuộc sống tươi đẹp, văn minh nhân ái xứng đáng với phẩm giá cao quý của mỗi người và của tất cả mọi người nữa.

Lọai công việc xây dựng tích cực như thế đòi hỏi phải có một đội ngũ những người có quyết tâm cùng nhau sát cánh thật chặt chẽ ăn ý nhịp nhàng thuận thảo với nhau – như là một thứ “perfect team” – thì mới mong đạt tới kết quả lý tưởng tốt đẹp mong muốn được.

Westminster California, đầu tháng Bảy năm 2013

© Đoàn Thanh Liêm

© Đàn Chim Việt

23 Phản hồi cho “Suy nghĩ về tầm nhìn của chúng ta”

  1. Vũ duy Giang says:

    Có lẻ tác giả ĐTL nên tiếp tục viết ngững bài du ký khắp nước Mỹ(mà tôi đọc,và khen ngợi trên diễn đàn này),thay vì viết bài”thuyết giáo” loại”Think globally,Act locally,and Love Totally”,mặc dầu trước 1975,ông có làm việc cho World Churches Council,chỉ vì bài viết này có nhiều mâu thuẫn,như com sĩ Hoa và Dao cong Khai đã viết.

    Về từ ngữ,mà người trong nước vẫn xử dụng:”Đó là người vừa có TÂM,mà lại vừa có TẦM”,thì phải chăng là để che dấu sự thật VÔ tâm,vô CẢM”Mackeno”(=Mặc Kệ Nó) của xã hội CSVN,mà giai cấp lãnh đạo chì có”TẦM nhìn”rất thiển cận,khi điều hànk kinh tế thì chỉ biết”Ăn sổi,ở thì”,thương mại kiểu”chụp,giật”,khiến đa số du khách nước ngoài chỉ đến VN một lần cũng đủ ớn,và”ra đi,không trở lại”.Như vậy có thuyết pháp cũng”vô bổ,vô ích”.

    Tác giả ĐTL cũng có viết nhiều bài cổ võ”Xã hội dân sự”,mà nhiều VK muốn xử dụng để thay thế xã hội CSVN.Nhưng VC đã cảnh tỉnh từ lâu(qua 1 bài đăng trên mạng báo Nhân dân)đối với các tổ chức XHDS,mà họ để cho hoạt động(nhưng theo dõi chặt trẽ),vì mang nhiều tiền về VN để hỗ trợ nhân đạo, y tế,giáo dục,v..v… cho người dân VN,mà CSVN lơ là,hoặc cũng chẳng muốn làm.

  2. tèo says:

    “…xứng đáng làm thầy Tàu khựa.”(Minh đen)
    Ta, VC,xứng đáng làm ỖXIN,làm HẠ BỘ cho Tàu Cộng !
    Bài viết a/bão vệ ngư dân bằng mọi giá
    b/vơi thăng du đãng đãng to con băt nạt ta ,ta SỢ
    thì để dân chúng tiếp tay,cùng chông du đãng tàu
    khựa chớ đâu như đang csvn tự xưng “ngàn vạn
    lần anh hug mà thấy giặc đến là sợ muốn chết ,
    :CO VÒI RỤt CỔ
    c/tìm ban bè giúp đở. Điều này không có chi là
    không TỐT. Thời buổi này ai đưng mình ên,đưa
    mặt cho tàu đấm .còn tung hô “van tuế” nữa.
    Dù nay không còn khối cộng trên danh nghĩa xauxa ,nhưng vẫn chia làm 2 khối như xưa. VN theo khối nào để không mât nươc dân Việt ẫn là dân Viêt,không là Tây tạng ,nguyên Mông ,Hối ,Tân cương….
    Mua súng đan ,may bay ,tàu ngầm làm gì ? Để dọa dân giủ vửng ngai vàng cho mình để mình thần phuc bọn tàu à ? Bái tàu làm SƯ PHỤ như tụi VC là “Số dách” rồi !
    Nghe như có tiếng thằng tập vưa xoa đầu ttsang vưa khen “hẩu lơ,hẩu lớ”.
    (Tèo)

  3. Dao Cong Khai says:

    Có những người được đào tạo ở Mỹ nên ca ngợi Mỹ hết sức. Tôi thấy VC cũng thế, hồi đó thì chửi, bây giờ sang học được một tí ở Mỹ cũng ca ngợi quá cỡ thợ mộc. Đoàn Thanh Liêm làm như là nửa triệu người gốc VN trình độ tốt nghiệp đại học trên khắp thế giới là tài nguyên của nước VN không bằng. Trong khi ông ta khuyên người ta “ăn cây nào, rào cây ấy”.

    Tôi nhớ một tài năng dương cầm Đặng Thái Sơn được VC ca ngợi hết cỡ, sau này đọc kỹ tiểu sử Đặng Thái Sơn tôi mới biết anh ta không được VC ủng hộ khi chuẩn bị cuộc thi trình diễn piano đó. Nhưng sau khi anh ta đoạt giải thì nhà nước VC mới nhảy vào để nâng bi. Rồi sau này được biết, Đặng Thái Sơn đâu có thèm về nước hay giúp đỡ gì cho VN nữa. Ăn cây nào rào cây ấy mà! Anh ta trở thành nhân tài của quốc tế và phục vụ cho các nước đã cưu mang, ủng hộ và giúp đỡ anh đi thi.

    Sống ở VN thì VC cướp bóc, chèn ép; tìm đường vượt biên thì VC gọi là phản quốc. Rồi đi lọt, được các nước khác cứu vơt, ăn học và trở thành nhân tài thì VC nhảy vào ôm lấy, rồi làm như đó là tài nguyên của họ… Còn khuya mấy đồng chí ơi. Dù sao người ta đi phục vụ cho thực dân, đế quốc vẫn có tình nghĩa hơn là dính dáng vào mấy chữ “yêu nước” hỗn tạp và man rợ đó.

    Giữa chính trị và xã hội, nó có những khoảng cách rất xa. Khi đối diện với chính trị, chỉ nên sống và cư xử theo ý thức, kinh nghiệm, và rất tối kỵ cư xử theo tình cảm. Người tị nạn không còn tình cảm với những gì liên quan tới VN là vì vấn đề chính trị. Và cư xử thẳng thắn như vậy mới là người tốt. Những kẻ mang tình cảm (dân tộc chẳng hạn) vào chính trị thì đáng khả nghi là những kẻ ấu trĩ hoặc tuyên truyền, tay sai cho những thế lực phi nhân trong xã hội này.

  4. danluan13 says:

    Ai biết thương Cha mà không thương Mẹ?
    Ai đã thương Mẹ mà chẳng thương Cha?!

    Nếu con người không có tình thương thì nhân loại đã không tồn tại.

    Khối người Việt hải ngoại (bao gồm cả tị nạn và lao động) là bước khởi đầu và sẽ là những nhân tố. Những thế hệ tiếp nối sẽ nhìn thấy bổn phận (nơi đang sống) và trách nhiệm (cho quê hương) phải làm của mỗi người, như dân Do Thái đang làm cho đất nước và quê hương dân tộc họ.

    Cộng sản đến rồi cộng sản cũng phải đi như bao chế độ khác nhưng đất nước và dân tộc là trường tồn và vĩnh cửu.

    kbc

    • long says:

      Một cách chính xác, trên trái đất không có một đời vua nào, một chính phủ nào, một chế độ nào hoặc chính thể nào tồn tại trên 150 năm, chỉ có dân tộc đó tồn tại mãi mãi hoặc bị hủy diệt hoàn toàn. Hiểu được điều này thì CSVN không có ngoại lệ, vấn đề là khi nào có người lãnh đạo tài năng xuất hiện thì CSVN cáo chung. Người tài năng đó phải hợp lòng dân, làm đất nước giàu mạnh, nhân dân hưởng thái bình, giang sơn thu lại Hoàng Sa, Trường Sa, Quảng Đông, Quảng Tây và đảo Hải Nam. Lúc đó dân tộc Việt sẽ thoát ra khỏi vị trí cá bé để khỏi bị cá lớn nuốt.

    • Ớt says:

      Tội nghiệp quá, danluan so sánh kệch cỡm quá. Người Việt hải ngoại hoàn toàn không thể so sánh với dân Do Thái được, họ hơn hẳn người Việt hải ngoại một cái đầu. Đọc lịch sử hình thành và phát triển của dân tộc Do Thái, sách được in ở Mỹ, rất dễ tìm, đọc và học hỏi đi nhé.

      • danluan13 says:

        Tình cờ coi lại comments đã viết và thấy phản hồi của ông Ớt, tôi có vài câu hỏi cho ông, mong ông trả lời và phân tích.

        Theo tôi thì dân tộc nào cũng có cái hay cái tốt, và dĩ nhiên cũng có cái xấu cái dở. Cái xấu cái dở thì bỏ đi hay sàng lọc, ghi lại cho con cháu đời sau học hỏi rút kinh nghiệm để tránh lập lại; còn cái tốt cái hay thì lưu truyền, ghi lại để cho hậu thế hãnh diện noi gương và phát huy thêm. Trên thế giới, học hỏi cái hay của người khác hay dân tộc khác là điều khôn ngoan đáng khuyến khích, còn như đi học cái xấu về làm hại dân tộc mình thì mới là dại, và đảng cộng sản Việt Nam là một thí dụ điển hình.

        Ông Ớt nói dân Do Thái hơn người Việt hải ngoại Việt Nam một cái đầu. Ông nói mà ông có hiểu ông nói gì không hay ông chỉ biết nói như vẹt? Tại sao ông so sánh người Việt hải ngoại với dân Do Thái? Một dân tộc để mất nước hai ngàn năm đem so sánh với người Việt hải ngoại bỏ nước ra đi 38 năm?
        Tôi muốn biết dân Do Thái hơn người Việt Hải ngoại một cái đầu là sao? Ông hãy viết và phân tích. Hãy dùng khả năng của mình mà viết để chứng minh sự hiểu biết của mình, nếu đúng thì phát huy, nếu sai thì sửa, nó vẫn tốt hơn là bắt chước nói mà không hiểu như ông Hồ bắt chước đem chủ nghĩa cộng sản về dạy dân tộc.

        Thêm câu hỏi nhỏ, nếu dân tộc Do Thái hơn “cái đầu” thì tại sao “cái đầu” để mất nước hai ngàn năm? Và nếu không có Anh Mỹ giúp thì “cái đầu” có tự trở về lập quốc được không?

        kbc

  5. Hòa says:

    1. Đây là một bài lý luận mâu thuẫn khi tác giả bảo NV “có hai nhiệm vụ” vừa “ăn cây nào rào cây nấy” vừa phải giúp xây dựng lại VN.
    Những người Việt trẻ đã không được lớn lên ở xã hội VN, không hề được cho cơ hội hấp thụ giáo dục VN, bị bỏ rơi cho chết, hoặc ngăn cản tiếp thu giáo dục khi sống tại VN, và hôm nay xã hội ngoại đã cưu mang họ, giáo dục họ, và nuôi sống họ thì những người Việt trẻ nầy họ có trách nhiệm gì với VN mà bắt họ phải gánh vác? Chuyện duy nhất họ phải làm là “ăn cây nào rào cây nấy” mà thôi. Trách nhiệm xây dựng VN không thế áp buộc lên đám trẻ nầy, và khi họ đã có quốc tịch khác. Họ chỉ làm khi họ muốn mà thôi. Mà tại sao xây dựng VN là trách nhiệm của người VN quốc nội lại đẩy đùng cho người đã bỏ đi, đã không còn là công dân VN?
    Ngược lại, những người Việt già, họ đã từng đổ mồ hôi xây dựng xã hội VN, thời gian họ sống ở VN quá dài, họ quan tâm nhiều đến VN là chuyện đương nhiên khó mà tránh được khi nó đã thâm căn khó mà tẩy sạch, vì thế họ vẫn cảm thấy không hòa nhập với xã hội mới hoàn toàn như đám trẻ là chuyện đương nhiên. Cũng giống như các ông nhà nho buổi giao thời chưa hoàn toàn thích ứng với tiếng Việt chữ Latin. Đâu có gì đáng chê trách? Hơn nữa, với tuổi già như bọn họ thì cũng cần gì phải bắt chước đám trẻ. Thực tế, ở Mỹ hay bất cứ nơi đâu, khi đến tuổi về hưu, chỉ còn chuyện làm việc cộng đồng hoặc du lịch, chớ “hoà nhập về dòng chính” ở xã hội mới của đám già nầy sẽ mang lại gì cho họ “hơn” tình trạng hôm nay?
    2. Cái khoảng cách giữa những thế hệ đâu phải chỉ vì ở hải ngoại, vì cho dù các thế hệ nầy còn ở tại VN thì thời nào cũng “có khoảng cách”. Thử nhìn xem những thế hệ cùng ở VN còn ai thích nghe “cô đầu”, hát bội” “hát cải lương” như ông bà cha mẹ mình?
    3. Nếu đã bảo “người Việt suy nghĩ theo cảm tính” chưa suy nghĩ toàn cầu hóa, bị hạn chế trong sinh hoạt, Thế ông có cách gì để giải quyết hay có suy nghĩ gì mới lạ hơn họ không? hay chỉ nói như vẹt mà chẳng có gì sất? …
    Tóm lại còn quá nhiều mâu thuẫn trong lý luận. Tg cố gắng giảng đạo, dạy đời … nhưng không đủ sức cũng như không đủ thuyết phục!

    • Dao Cong Khai says:

      Great! Rất đồng ý với ý kiến của you, tác giả rất mâu thuẫn khi nói ăn cây nào rào cây ấy, trong khi đòi hỏi giới trẻ ở đây phải ý thức xây dựng lại VN… VN là một vết thương chưa lành trong tâm hồn của những người già ở đây; tụi tre? nó may mắn sinh ra ở đây, hãy để tụi nó sống thoải mái, đừng phiền nhiễu tâm hồn tụi nó. Tôi cũng đọc mãi mà không thấy tác giả đưa ra được phương cách nào cụ thể để giải quyết cho thế hệ già ở đây.

      Người ta thường nói hãy quên đi quá khứ, quên đi hận thù… Hãy nhìn về tương lai, và hệ luận sẽ là hãy quên đi… VN. Giải pháp dễ nhất để hội nhập với xã hội hiện tại là phải quên đi VN!

  6. Ớt says:

    Thật ra người Việt không có tầm nhìn. Tầm nhìn của người Việt chỉ cao hơn ngọn cỏ một chút. Sự thật bao giờ cũng mất lòng. Sự thật vẫn là sự thật. Tất cả những điều bài viết nói người Việt đều có cả, so với quốc tế thì chỉ cao hơn một vài quốc gia hạng bét trên thế giới. Người ta đã nói một người Việt hơn một người Nhật, ba người Việt không bằng một người Nhật. Tầm nhìn đã thấp lại hay mắng chửi nhau thì hơn được gì ai.

    • Hòa says:

      Nhận xét quá đúng, bởi thế xã hội csvn hiện nay chỉ sản xuất cu li, ôsin, đĩ điếm, và tội phạm buôn bán nô lệ cần sa. Chỉ khi họ ra khỏi VN thì cái tầm nầy được nâng cao lên gần bằng Mỹ trắng, dân Tây .

      • long says:

        Sản xuất cu li, ôsin, đĩ điếm, và tội phạm buôn bán nô lệ cần sa hầu như quốc gia tên thế giới cũng có và nguồn gốc từ Mỹ. Khi quân đội Mỹ đặt chân lên VNCH sau 1954 có mang theo đầy đủ thành phần cu li, me Mỹ, đĩ điếm cho Mỹ, buôn bán nô lê tình dục cho Mỹ, Mỹ đem cần sa vào VNCH, còn nhiều tệ nạn nữa. Ngày nay thì “Vịt kèo” Mỹ, Úc, Nhật v.v… buốn ma túy về VN, anh hùng cướp giựt tổ chức cướp tiệm vàng ở Bình Thuận cũng là Vịt kèo Mỹ. Thật đáng thương cho dân Việt bị bao nhiêu tai họa từ khi Mỹ đặt chân vào VNCH.

    • nguyen says:

      Tầm nhìn của người Việt như ở Little Saigon, suốt ngày chỉ biết biểu tình chửi nhau.

      • Hòa says:

        Đúng, Đúng. Cái đó gọi là tự do ngôn luận . Hiện nay bọn lãnh tụ csvn cũng học đòi như người Việt ở Little Saigon bằng chứng bọn thằng X, thằng Sâu, thằng Lú, và thằng Thanh … cũng học đòi “chửi nhau” như thế. Rõ ràng bọn csvn lúc nào cũng là bọn ngu lâu chỉ biết học mót theo người khác! Chỉ khác là NV ở Little Saigon chưa thanh toán nhau như bọn csvn mà thôi, vì chưa ai thấy có nhân vật như bầu Kiên bị tù cả. Đúng là bọn csvn bắt chước học mót nhưng cũng thiếu văn hóa! hehehe

  7. Huong Nguyen says:

    Tôi chưa bao giờ đọc được 1 bài viết…. nhạt như con ốc như thế này! Bài viết lên án thế hệ NVTN thứ nhất nay đã quá lỗi thời ngoại trừ những người như tác giả để đưa đến kết luận là phải hoàn thành cả 2 nhiệm vụ: vun đắp cho quê hương mình đang sống và quê hương củ (Việt-Nam).

    Thưa ông Đoàn Thanh Liêm: chúng tôi không cần ông giáo dục phải biết sống như thế nào trên đất người và phải có bổn phận như thế nào với quê hương củ Việt-Nam của chúng tôi. Ông chưa có tư cách đó. Mặc khác lần tới nếu có viết thêm bài, ông có thể nói rõ là phải vun đắp cho quê hương củ Việt-Nam như thế nào?

    Là 1 người Việt tị nạn cộng sản, tôi đã, đang và sẽ vun đắp như thế này: Vận động toàn thể dân Việt, trong cũng như ngoài nước chấm dứt tất cả hoạt động trực tiếp cũng như gián tiếp hà hơi tiếp sức cho sự tồn tại của cái gọi là nhà cầm quyền CSVN.

    Tôi còn nhớ (nếu không lầm), cũng trên diễn đàn này đã đưa tin, sau khi ông chính thức ký tên trong kiến nghị thư “đóng góp xây dựng” cho nhà cầm quyền CSVN, cựu học sinh trường Chu Văn An đã mời ông ra khỏi ghế cố vấn danh dự cho hội đoàn này?

    • long says:

      Hậu quả như ông đề nghị, chính quyền CSVN chưa chêt thì người dân trong nước ngáp ngáp rồi, có thể trong số đó có thân nhân của ông. Ông là người tị nạn CS sao ông độc ác quá vậy, ông đưa ra ý kền giết dân như vậy. Ông đi “Vận động toàn thể dân Việt, trong cũng như ngoài nước chấm dứt tất cả hoạt động trực tiếp cũng như gián tiếp hà hơi tiếp sức cho sự tồn tại của cái gọi là nhà cầm quyền CSVN”.

    • Ớt says:

      Người Việt hải ngoại cố tình hiểu sai, họ gởi tiền về cho thân nhân ở Việt nam, nếu không có tiền chắc chắn thân nhân của họ hoặc là chết đói hoặc là sống lây lất hoặc là đi ăn cướp và tệ nhất làm đĩ điếm. Đó là lý do hết sức quan trọng nhưng họ lại cho rằng họ gởi tiền về trực tiếp hoặc gián tiếp hà hơi tiếp sức cho csvn. Hãy can đảm nhìn thẳng vào sự thật đi nếu không gởi tiền về cho thân nhân chắc chắn thân nhân của họ sẽ chết đói. Sự thật nào bao giờ cũng bị người ta từ chối chấp nhận, họ chỉ chấp nhận sự dối trá.

    • Huong Nguyen says:

      Tôi biết ông là ai (Long, Việt, XXX_Harvard_USA…) nên tôi không bao giờ tranh luận với ông cả. Cho những người Việt khác tôi có câu chuyện như thế này:

      Cuối tuần rồi tôi quyết định nhổ 1 gốc Hường tôi yêu thích đã lâu năm để làm cỏ. Số là hơn 10 năm qua cỏ cứ mọc xung quanh 1 gốc hường mà không có cách gì diệt được. Cứ nhổ đi là nó mọc lại. Đào sâu vào bên trong thì sợ đụng gốc hường vì thế mà cây hường cứ òi ọp không phát triễn được. Tuần rồi tôi bứng nguyên cả gốc hường lên đặt trên sân cỏ và tách đi tất cả các mầm cỏ bám sâu vào gốc hường. Tôi thay chậu và phân bón mới… 1 ngày đầu tôi quả có lo vì cây hường ủ rủ nhưng sau đó thì các mầm non đã tươi trở lại. Hôm nay 2 nụ hoa mới đã nở đẹp hơn bao giờ hết…

      Trong chiến tranh, cộng sản mượn danh nghĩa để bắt cả miền Bắc phải hy sinh cho họ. Sau chiến tranh, họ bám vào toàn dân để hút máu. Họ tệ hơn cả những loài ký sinh trùng. Họ là những tế bào ung thư, quyết bám vào khổ chủ cho đến chết… chỉ có 1 cách: nếu cắt bỏ được thì phải đành cắt bỏ để cứu phần cơ thể còn lại… phải không?

      • long says:

        VNCH kể cả CSVN đều được dân tộc VN mong muốn vứt vào thùng rác thật hôi thối. Vấn đề là ở chỗ đó.

  8. Lâm Vũ says:

    Cám ơn tác giả đã nói lên tâm sự thực của mình. Có lẽ đây cũng là tâm sự chung của những người “có tâm” về cộng đồng người Việt hải ngoại, nhìn thấy sự bế tắc, “tiến thoái lưỡng nan” này. Đúng như tác giả nói, “có tâm” thì nhiều, nhưng “có tầm”, thì hơi bị hiếm! Chưa kể, người có tầm nhìn xa rộng nói ra “viễn kiến” của mình thường hay bị xuyên tạc – đó là do bản tính của loài người nói chung, chứ chẳng riêng ngưòoi Việt hải ngoại – rốt cục đám đông không có định hướng, sinh ra những trường hợp cười ra nước mắt, điển hình như ông nhà-báo-nhẩy-dù nào đó, về VN quỳ gối khóc lóc xám hối, xin “nhân dân” tha tội… khiến ngay cả người dân trong nước cũng hoang mang chẳng hiểu cộng đồng người Việt lưu vong đã thành cái giống gì rồi!

    Tuy nhiên, trách cứ người cũng chẳng thay đổi được gì! Đám đông ở đâu đều thế cả. Nói như một ông bạn tâm giao: dân ta chỉ ý kiến riêng khi ở trong nhà, ra đến ngoài ngõ là chăm chăm đi theo đám đông…

    Trở về với vấn đề cụ thể. Tác giả đưa ra hai ý tưởng: mang ơn xứ sở mới (“Ăn cây nào rào cây ấy”) và bổn phận với dân tộc, nước nhà. Có điều, hai “trách nhiệm” này có vẻ mâu thuẫn hay ít nhất cạnh tranh (compete) với nhau. Vậy thì trách nhiệm nào có ưu tiên cao hơn?

    Hơn 20 năm về trước, 1989, tôi có may mắn tiếp xúc với đức TGM Nguyễn Văn Thuận – lúc ngài còn bị giam lỏng ở gần Hà Nội, được cho sang Roma để chữa bệnh – và có đặt câu hỏi liên quan đến vấn đề này, ngài trả lời rất rõ: giới trẻ VNHN nên dấn thân vào môi trường chính trị xã hội ở quốc gia mình đang sống, điều này về lâu về dài tối hệ trọng cho sự tồn vong của dân tộc và đất nước, vì trước hết cần phải có tiếng nói và ảnh hưởng với chính quyền nới mình sống với hòng giúp cho quê hương đất nước (cũ) của mình.

    Một công đôi chuyện…

  9. THƯỢNG NGÀN says:

    CHIỀU KÍCH NHÂN VĂN

    Đã sinh ra giữa cuộc đời
    Con người cần có kích chiều nhân văn
    Đó là trí tuệ chiều cao
    Con tim chân chính bao la tình người
    Đội trời đạp đất ở đời
    Tư duy độc lập kết đời tự do
    Còn như chỉ có co ro
    Sống đời ích kỷ có chi là người
    Đời luôn cần có nhân tài
    Đời luôn cần có những người cao minh
    Nếu mà toàn bọn xập xình
    Sống đời vật chất khác chi vạn loài
    Cho nên trí thức phải cao
    Cần nhà khoa học, cần nhà triết gia
    Nếu đời toàn bọn lâu la
    Tôn thờ lãnh tụ có ra chi người
    Hở ra là tụng Mác Lê
    Thở ra cung cúc toàn Hồ Chí Minh
    Chỉ là nô lệ hôi tanh
    Còn gì sĩ khí của người Việt Nam
    Chẳng thành dân tộc đường đường
    Ba lần chiến thắng Mông Nguyên lẫy lừng
    Ai gây nên sự hãi hùng
    Ai làm nô lệ mịt mùng dân ta
    Đã qua một thế kỷ rồi
    Hãy ngồi nhìn lại mọi người Việt Nam
    Dù anh là đỏ hay vàng
    Phải cần thức tỉnh thật mình là ai
    Phải chăng chỉ loại sữa bơ
    Phải chăng chỉ loại a dua dại khờ
    Cho nên dân tộc đang chờ
    Một ngày lột xác thảy người Việt Nam
    Đứng lên độc lập hiên ngang
    Sánh vai nhân loại khắp toàn năm châu
    Vứt đi mọi thứ lâu la
    Vứt đi mọi thứ nịnh thần lâu nay
    Vứt đi nô lệ Nga Hoa
    Vứt đi nô lệ Mỹ Âu bao ngày
    Chỉ tầm nhìn thế mới cao
    Đấy là chiều kích hoàn toàn nhân văn
    Dân ta vốn rất thông minh
    Chỉ do bị ốp cái hình kim cô
    Chổng mông mù quáng “Bác Hồ”
    Chổng mông mù quáng tiền đồ “Mác Lê”
    Thật thì một số giả đò
    Khiến đưa dân tộc sa đà trăm năm
    Vậy thì thử hỏi toàn dân
    Có cần thức tỉnh hay hoài vong nô ?
    Phải nên hiểu biết tầm cao
    Hay là rặt chỉ nháo nhào vậy thôi ?
    Chỉ toàn lợi ích riêng tư
    Miệng hô “xã hội” rần rần ra kia !
    Nên chi hiện đại trong đời
    Phải cần lột xác mới đời đi lên
    Nhân văn hòa quyện mọi miền
    Hòa cùng thế giới mới dân Tiên Rồng !

    ĐẠI NGÀN
    (10/7/13)

  10. Người Việt Nam có tài, đó là điều không một ai trên thế giới chối cãi. Thế nhưng, tài năng cũng được chia thành nhiều loại. Có người có tài lãnh đạo, có người có tài ngoại giao – chiến lược, có người có tài làm kinh tế – giáo dục… và cũng có nhiều người có cái tài chẳng bao giờ được vinh danh, đó là: tài lanh, tài phiệt, tài nói láo – xuyên tạc. Và nếu như được đọ sức thì những người tự xưng là “yêu nước” sẽ chiến thắng hoàn toàn những người Trung Quốc lếu láo – những người mà được mệnh danh là bậc thầy biến thủ phạm thành nạn nhân, đổi trắng thay đen…!

    • Minh đen says:

      Đa số CCCD đều có những tài như bạn Bettye A. Cotton nhận xét, nhưng tài nói lếu láo được mệnh danh là vô địch và là bậc thầy biến thủ phạm thành nạn nhân, đổi trắng thay đen…! xứng đáng làm thầy Tàu khựa.

Phản hồi