Việt Nam năm Giáp Ngọ: Con ngựa gỗ
Cứ tưởng là đất nước có nhiều thay đổi, cũng bằng anh bằng chị, chẳng thua kém ai, ở Việt Nam sương nhất, cái gì cũng có, v.v… Đó là những điều mà kẻ có tiền (bất chính) huênh hoang, thiển cận, chỉ nhìn vào bản thân mình, tự so sánh với chính mình, với cái ngày ăn cơm độn mì, khoai lang.
39 năm hoà bình, với sự ngu xuẩn cộng với lòng kiêu hãnh đắc thằng, Đảng Cộng Sản Việt Nam (ĐCSVN) đã đưa cả nước xuống bờ vực của đói rét. Các nhà nghiên cứu phương Tây đánh giá rằng, vào nửa sau của thập kỷ 80, có 3 triệu người bị đói ở nông thôn, 12 triệu người không đủ ăn. Đảng đã phải giật mình choàng tỉnh để tự “cởi trói”, “đổi mới”. Cứ xét từ năm 1986, từ giai đoạn ấy, đầu tư nước ngoài FDI, đầu tư ưu đãi phát triển ODA, đầu tư ngân sách, tiền kiều hối gửi về khoảng 10 tỷ USD/năm… phải tới hàng trăm tỷ USD đổ vào mảnh đất chỉ hơn ba trăm ngàn hai trăm km2 trong hơn hai thập niên, thì không thay đổi mới là lạ. Nhưng nếu các dự án, công trình không bị rút ruột từ 10-40%, không có những con tàu nát của Vinashine hay ụ nổi sắt vụt của Vinalines, không bị bộ máy tham nhũng, lãng phí chèn ép, thì sự thay đổi còn có thể nhiều hơn gấp bội.
Nhưng tất cả những thay đổi, suy cho cùng, cũng chỉ khá hơn cái thời khốn khó trước năm 1986. Trừ một bộ phận quan chức và đám ăn theo giàu lên nhanh chóng, ăn xài hoang phí nhờ trục lợi từ hệ thống chính trị đầy bất công, còn lại đa số người lao động vẫn chật vật kiếm cơm qua ngày. Người nông dân vẫn lam lũ trên ruộng đồng và học sinh miền núi vẫn cơm không đủ no, áo không đủ mặc.
Nhìn ra thế giới, sau hơn hai thập niên mở cửa, rồi tham gia WTO, Việt Nam vẫn nằm ở đáy của các tiêu chuẩn phát triển.
Theo các chuyên gia World Bank năm 2008, với tốc tộ tăng trưởng hiện có (7%), Việt Nam phải mất rất lâu nữa mới đuổi kịp các nước trong khu vực Đông Nam Á: 158 năm với Singapore, 95 năm với Thái Lan và 51 năm với Indonesia. Trong khi tăng trưởng giảm sút từ năm 2011, năm 2013 chỉ còn 5,2%, mà người ta sẽ đứng một chỗ để chờ Việt Nam đuổi theo chăng?
Theo đánh giá của Diễn đàn kinh tế thế giới (WEF) công bố trong năm 2013, chỉ số năng lực cạnh tranh quốc gia của Việt Nam xếp hạng 70 trên 148 nền kinh tế, tăng 5 hạng so với năm 2012.
Mặc dù Việt Nam tăng 5 hạng, từ 75 lên 70, nhưng vẫn còn khoảng cách rất xa so với Singapore (thứ 2), Malaysia (thứ 24) hay Thái Lan (thứ 37). Tăng hạng nhưng Việt Nam vẫn nằm trong nhóm các quốc gia đứng trong nhóm giai đoạn thứ nhất, tức là giai đoạn cạnh tranh nhờ các yếu tố cơ bản, giống như nhiều nước châu Phi.
Nền kinh tế có sức cạnh tranh không chỉ dựa vào một số yếu tố cơ bản mà sự cạnh tranh phải nhờ hiệu quả/hiệu suất công việc và trí tuệ sáng tạo. Theo WEB, Việt Nam chưa được xếp vào giai đoạn chuẩn bị chuyển tới giai đoạn hiệu quả, chưa nói tới giai đoạn sáng tạo, khác với Philippines, Sri Lanka, Brunei… đã được xếp như thế.
Thông điệp của báo cáo của WEF cũng cho thấy thể chế tốt và sáng tạo là hai yếu tố quan trọng tạo ra năng lực cạnh tranh của quốc gia. Cả hai vấn đề này ở Việt Nam, thể chế và sáng tạo đang rất yếu kém.
Về thể chế, Việt Nam được xếp hạng 98 thế giới, đứng thứ 9 trên 10 quốc gia của khu vực ASEAN, chỉ hơn mỗi Myanmar, nhưng chỉ về mặt lý thuết chứ thực chất Myamar đang chuyển mình đi vào lộ trình dân chủ. Trong cuộc điều trần UPR ngày 5/02/2014 tại Genève, đại diện Myamar đã kiến nghị Việt Nam thúc đẩy dân chủ, tôn trọng pháp quyền và nhân quyền.
Một thể chế chính trị độc đảng, chính phủ không được thiêt lập từ bầu cử tự do, đảng cầm quyền hoạt động ngoài vòng pháp luật, định hướng đất nước theo con đường xã hội chủ nghĩa siêu thực, là gánh nặng nhất làm trì trệ sự phát triển.
Về sáng tạo, Việt Nam xếp hạng 85 thế giới. Chất lượng giáo dục rất quan trọng cho hai yếu tố này, nhưng tương tự như những năm trước đây, giáo dục và đào tạo bậc cao của Việt Nam lại bị xếp hạng ở tận thứ 95.
Ngoài ra, mức độ sẵn sàng áp dụng công nghệ mới của Việt Nam xếp hạng 102.
Thành tích nghiên cứu ứng dụng của Việt Nam còn quá khiêm tốn so với các nước trong khu vực. Về bằng sáng chế, ở đây được hiểu là bằng sáng chế Mỹ (US patent) bởi uy tín của nó. Trong 5 năm gần đây nhất 2006-2010, Việt Nam chỉ có 5 bằng sáng chế, thấp hơn hầu hết các nước trong khu vực Đông Nam Á. Singapore là nước có nhiều bằng sáng chế (BSC) nhất, 2.496 bằng, gấp khoảng 3 lần nước đứng thứ hai về thành tích này, Malaysia.
Thống kê của USPTO cho thấy trong các nước Đông Nam Á: 1. Singapore ( 4,8 triệu dân): 2.496 BSC; 2. Malaysia (27,9 triệu dân): 877 BSC; 3. Thái Lan (68,1 triệu dân): 206 BSC; 4. Phillipines (93,6 triệu dân): 143; 5 BSC; Indonesia (232 triệu dân): 74 BSC; 6. Việt Nam (89 triệu dân): 5 BSC.
Thời gian qua, Việt Nam đã thu hút được khá nhiều đầu tư nước ngoài FDI phần nhiều cũng từ những lợi thế về quy mô thị trường (thứ 36) và thị trường lao động (thứ 56). FDI góp đến khoảng 20% vào GDP của cả nước, riêng năm 2014 số vốn đăng ký là 22 tỷ USD, một cứu cánh cho nền kinh tế ảm đạm. Tuy nhiên sự đóng góp cho ngân sách và thuế của khu vực này rất hạn chế.
Theo kết quả điều tra gần 2.000 nhà đầu tư nước ngoài của Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam (VCCI) trong hai năm liền, lý do hàng đầu khiến các nhà đầu tư nước ngoài chọn Việt Nam là chi phí giá lao động rẻ, được ưu đãi về thuế và đất đai hay ổn định chính trị…
Nhưng đáng lo ngại nhất là trong 10 lý do hàng đầu để các nhà đầu tư chọn Việt Nam, không có yếu tố nào thuộc về chất lượng điều hành của chính quyền (như cải cách thủ tục hành chính, kiểm soát tham nhũng, bảo vệ quyền tài sản, bảo hộ đầu tư, quyền sở hữu trí tuệ…
Trong khi đó, qua phân tích từ điều tra, chính chất lượng điều hành, quản lý là nhu cầu hàng đầu của các nhà đầu tư nước ngoài có chất lượng cao, công nghệ tốt, mang lại nhiều giá trị gia tăng…
Tại phiên họp của Hội đồng quốc gia về phát triển bền vững và nâng cao năng lực cạnh tranh vào ngày cuối cùng năm 2013, Phó Thủ tướng Vũ Đức Đam đưa ra nhiều thông điệp và cam kết. Nhưng đấy là những câu khẩu hiệu sáo rỗng không mang tính khả thi.
Nợ công, theo các chuyên gia đạt mức 95% GDP là một con số nguy hiểm cho một nền kinh tế nhỏ bé như của Việt Nam, nợ doanh nghiệp nhà nước hơn 60 tỷ USD không tính vào nợ công, nợ xấu trên tổng dư nợ của các tổ chức tín dụng đã đạt 146,5 nghìn tỷ đồng (6,94 tỷ USD) trong năm 2013, tăng 23,73% so với năm 2012, cứ mỗi quý phải trả 1 tỷ USD cả gốc lẫn lãi (khoảng 25 – 26 ngàn tỷ đồng), bất động sản đóng băng với khoản nợ gần 10 tỷ USD , hệ thống ngân hàng mất lòng tin nghiêm trọng… Chỉ xoay xở trong mớ những chỉ số này đã là nan giải, nói gì đến phát triển.
Từ năm 2004, khi mà các chỉ số kinh tế đang cao, nhìn nền kinh tế theo định hứơng xã hội chủ nghĩa, nhà báo Ba Lan Maria Kruczkowska đi Việt Nam về đã dự báo “Việt Nam: con rồng không bay“. Đến tháng 7/2012 tờ Foreign Policy đánh giá ”Phép lạ với Việt Nam kết thúc”. Đến tháng 10/2012, tờ Newsweek mô tả “Từ hổ đến mèo: Kinh tế Việt Nam trật đường rầy”. Các dự đoán đều chính xác. 2013, một năm khó khăn, bế tắc. 2014, năm Giáp Ngọ, kinh tế Việt Nam chỉ có thể là… con ngựa gỗ!
© Lê Diễn Đức – RFA
Ôi, còn đâu những ngày xưa dấu yêu Thời vàng son của Việt Nam Cộng Hòa:
Lợi tức bình quân của một số các quốc gia Á Châu vào năm 1960 với Tân Gia Ba 395 USD, Việt Nam Cộng Hoà 223, Đại Hàn 155, Thái Lan 101, Trung Quốc 92, Ấn Độ 84, Việt Nam Dân chủ Cộng hoà 73. GDP đầu người của Nam Việt gấp hơn 3 lần Bắc Việt.
Không biết ngài LeThiep lấy dữ kiện ở đâu chứ năm 1960 ở miền bắc, vùng đồng bằng bắc bộ đang đói rã họng. Sáng cháo, chiều khoai đã là mừng lắm rồi, ở đâu mà ra được những $73.
Nơi nào không bị hạn hán, thu hoạch khá hơn thì đồng chí Lê Duẩn thu gần hết để đổi 3 ký thóc lấy một viên đạn AK, 7 ly 62 của Liên Xô, đánh Mỹ.
Kính.
Không biết nợ công của nước Mỹ là bao nhiêu phần trăm GDP, hỡi các người chuyên nghiệp chống phá VN nhẩy?
Siêu tư bản Mỹ cứ thoải mái nợ tiền, Tàu Cộng cứ hùng hục ôm tiền mang tới cho vay, và dân Tàu cứ è cổ lao động nạp tiền thuế cho Tàu cộng . Ha ha
Đây là một đoạn trong bài NHỮNG SUY NGHĨ CUỐI NĂM của cùng tác giả đăng trên báo Người Việt ở vùng tôi cư ngụ, ngày đầu năm Giáp Ngọ.
( Xã hội Việt Nam hôm nay không tích lũy bất cứ điều gì cho sự thay đổi chính trị. Có chăng cũng chỉ là sự manh nha yếu ớt.) Nhiều người không chịu câu này nhưng cá nhân tôi công nhận đây là cái trung dung thật qúi của tác giả.
Bài Con Ngựa Gỗ, ngài Lê Diễn Đức viết tỷ mỉ và nhiều dữ kiện hơn bài nói trên.
Tôi khoái cách hành văn của Lê Diễn Đức vì ông này dùng nhiều dữ kiện có thật và rất ít nhận xét cá nhân, và dù ít nhưng vẫn đủ cho người đọc hiểu ý mình, hơn nữa lại rất trung dung, thành thật.
Vấn đề là hiện nay rất nhiều con dân Việt ta có cơ hội đi du lịch những nước mà ngài tác giả dùng để so sánh với VN trong bài này.
Họ nhìn tận mắt, nghe tận tai, sờ tận tay nhưng họ không phản ứng gì?
Những người sẽ phản ứng dữ dội, theo tôi nghĩ là các đồng chí công nhân “khố rách áo ôm” thì lại chẳng đủ tiền mua vé tàu chui về quê ăn tết, nói gì tới du lịch nước ngoài.
Ngài Diễn Đức than buồn, không hoa, không bánh lại cày mút mùa Lệ Thủy. Nếu tôi không lầm thì ngài có bông hoa sống tuyệt đẹp, còn bánh, có thèm thì ới mình nhé, có chỗ nấu quanh năm. Gớm khổ đến thế là cùng.
Nhớ một cái tết bị xe tăng Mỹ càn vô cứ, bánh thiếu củi nên còn sống nhưng vẫn gìm B40 chờ tăng địch vô gần, miệng nhai bánh sống ngọt sớt.
Thân.
Đầu xuân này ta biết xuân sau, mau mau cắt cỏ bồ đề cho ngựa tau ăn…..
TonyDo có câu kết chúc tết hay hay,” Nhớ một cái tết bị xe tăng Mỹ càn
vô cứ, bánh thiếu củi nên còn sống nhưng vẫn gìm B40 chờ tăng địch
vô gần, miệng nhai bánh sống ngọt sớt.Thân.”
Buồn vào hồn không tên… ta uýnh đây là uýnh cho Liên Sô và Trung Coc,
nào ngờ Cụ Hồ chú Giáp… lái cuộc chiến tranh 180 độ quay vế chú SAM!
Ngày xưa thì ghìm B40; nay thì trải thảm đỏ mời Mỹ nghêng ngang nó vô…
Rồi đây, người ta sẽ biết rõ về một vụ ” lừa đảo chính trị ” lớn lao nhứt
trong lịch sử việt Nam , đó là CSVN đổi trắng thay đen, cúc cung cắm đầu
đi phục vụ quyền lợi cho chú Sam, mà không hay!
Anyway, dù muộn, xim Chúc Mừng Năm Mới đến TonyDo. (TM Ý)
Nhân dịp đầu xuân cũng xin Thượng Đế Toàn Năng, Đấng Tạo Thành Trời Đất, muôn vật hữu hình và vô hình ban thật nhiều sức khỏe cho đàn anh chiến hữu Tô Mã Ý của con.
Nhiều người cười mỉm cho rằng đàn anh chém gió cho vui chứ làm sao Việt Cộng Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp lại là người của Mỹ!
Chú Giáp thì Tony em không biết vì chú còn bị các cụ “lão thành cách mạng”định xơi tái vì đã từng làm chỉ điểm cho phòng nhì Pháp (không bị tù một ngày), nhưng Hồ Chí Minh và cái đảng Việt Cộng của ông ta thì đã và đang làm toàn những chuyện mà người Mỹ muốn họ làm để chú Sam thâu tóm thiên hạ.
Và vì vậy ngày nay đàn anh cao bồi Téc Xịt luôn bênh hậu duệ của “Bác Hồ” ra mặt.
Tội nghiệp những người không ưa CS trong đó có đàn anh và em đếch còn biết đường nào binh cho phải.
Cách nay cũng cả mười năm em có hỏi người viết bài này, ngài Lê Diễn Đức là nếu ta làm dữ quá, chẳng hạn như đảo chánh….v.v thì chắc chắn sẽ có rất nhiều đơn vị ly khai kéo lên vùng biên gìới phía bắc với sự đỡ đầu của Tầu Cộng như ngài Hoàng Văn Hoan chẳng hạn, thì đất nước sẽ ra sao?
Ngài Diễn Đức trả lời là chuyện đó sẽ không xẩy ra, và không giải thích gì.
Em khéo léo bỏ đi và không nói gì nữa.
Vì đã cầm AK uýnh lộn với Mỹ và VNCH, nhìn thấy chết tróc tang thương, em không muốn quê hương một lần nữa phải lau nước mắt tiễn đưa cả triệu người trai trẻ.
Tuy nhiên qua nhiều Comments của đàn anh và cả gần chục năm rồi có lẽ đàn anh chiến hữu và ngài Lê Diễn Đức đúng.
Thiên hạ nhân, thiên hạ tài. Càng sống lâu càng thấy mình dốt.
Tiện đây cũng phải xin lỗi tác giả bài này và đàn anh chiến hữu Tô Mã Ý.
Thân.
Lại ‘hôi của’ man rợ, công an bất lực đứng nhìn.
Sau cú lật nhào của chiếc xe container xuống vực, người lái xe tội nghiệp và lực lượng công an bất lực nhìn chính đồng loại của mình cướp của không tiếc tay. Sáng 7/2/2014, ông Bùi Văn Duyên – Giám đốc Công ty Cổ phần Bích Thị có địa chỉ tại số 178, đường Nguyễn Văn Linh, phường Lam Sơn, tỉnh Hưng Yên đã thông tin tới VTC News về việc công ty ông bị người dân “hôi của” một cách man rợ. Theo ông Duyên, vào ngày 21/1/2014, xe đầu kéo container mang BKS 89C -01653 của Công ty Cổ phần Bích Thị do tài xế Lê Văn Công (sinh năm 1982) điều khiển từ Thà Khẹt (Lào) qua cửa khẩu Cha Lo (Quảng Bình), trong container chở khoảng 18 tấn nhãn tươi đóng thùng được nhập từ Thái Lan, trị giá khoảng 1,3 tỷ đồng. Khoảng 11h30 phút cùng ngày, xe đi đến địa phận xã Dân Hóa, huyện Minh Hóa, Quảng Bình thì bị tai nạn. Chiếc xe bị lật nhào xuống vực sâu khoảng 20m. Lái xe may mắn thoát nạn trong gang tấc nhưng container bị vỡ tung khiến hàng trăm thùng nhãn bung ra ngoài. Sau khi tai nạn xảy ra, lái xe Công đã gọi điện thông báo về cho phòng điều hành của công ty. Lúc này, trực tiếp anh Đào Văn Công – phụ trách phòng điều hành Công ty Cổ phần Bích Thị đã gọi điện tới bộ phận trực ban của công an huyện Minh Hóa thông báo sự việc, nhờ sự trợ giúp từ phía cơ quan chức năng tới hỗ trợ bảo vệ hàng hóa. Người trực ban tại công an huyện tên là Tuấn Anh đã ghi nhận thông tin của tôi và nói sẽ báo cáo lại chỉ huy để cử cán bộ xuống hiện trường. Chúng tôi rất an tâm và cũng điều động một vài nhân viên của công ty tại địa bàn đến hiện trường để hỗ trợ.” – anh Công nói. Trong khi đó, tại hiện trường người lái xe tên Công còn đang ê ẩm khắp cơ thể sau tai nạn đã nhận ra có nhiều điều bất thường…Nhiều người dân từ đâu ùa đến, lao xuống vực, nơi chiếc xe “bạc mệnh” đang nằm. “Ban đầu họ đứng nhìn, rồi lấy một vài thùng nhãn bị dập nát. Chúng tôi đã ngăn cản và xin người dân không được lấy hàng hóa của doanh nghiệp. Một lát sau, lực lượng CSGT cùng cảnh sát hình sự, công an xã có mặt tại hiện trường để xử lý vụ việc, nhưng diễn biến sự việc thì lại không như ý…” – lái xe Công than thở qua đường dây nóng 01255.911.911 của VTC News. Dùng cả thuyền để chuyên chở hàng hóa ‘hôi của’ được. Theo lái xe Công, người dân kéo tới mỗi lúc một đông, lên tới hơn trăm người, kèm theo hàng chục người từ 3 xe khách đi ngang qua dừng lại, xúm tới xe nhãn. “Họ không hỏi han mà bắt đầu lấn tới chỗ chiếc xe bị lật. Mỗi người bê một thùng rời khỏi hiện trường trong sự sảng khoái. Còn nhóm công an khoảng 7 người cũng đành bó tay. Dù có nói người dân không được lấy hàng nhưng không ai nghe cả. Họ bê từng thùng hàng rời đi ngay trước mặt công an. Chúng tôi thì van xin trong vô vọng…Nhiều người thậm chí còn đưa cả thuyền đến để cướp hàng. Cả một xe hàng của chúng tôi đã không cánh mà bay…” – tài xế Công thuật lại.
Sau này, VN phải qua chừng 30 năm, một thế hệ, may ra mới phục hồi được một
nền văn hóa nhân bản như thời đại Việt Nam Cộng Hòa tại Miền Nam.
Nữsĩ DươngThuHương thở than,” một chế độ văn minh đã thua một chế độ mọi rợ.”
Than ôi, chế độ nào thì dân nấy ! Chế Cộng phỉ tham tàn, thì dân Nhăn Răng!
Chào anh Lê Diễn Đức
Bài viết của Anh làm tôi cảm thấy xót xa cho dân tộc và đất nước thân yêu của chúng ta quá!
Là con dân nước Việt, Anh cũng như tôi và chắc hẳn 90 triệu người khác đều cảm thấy rất vui và phấn khởi khi các chuyên gia World Bank đánh giá VN phát triển hàng năm tới 6%-7%. Thế nhưng lại hoài nghi và thất vọng khi đọc những hàng chữ này;
Trích:…”Theo các chuyên gia World Bank năm 2008, với tốc tộ tăng trưởng hiện có (7%), Việt Nam phải mất rất lâu nữa mới đuổi kịp các nước trong khu vực Đông Nam Á: 158 năm với Singapore, 95 năm với Thái Lan và 51 năm với Indonesia“…!
Tưởng đâu những thông tin trên đã đủ làm xây xẩm mặt mày, nhưng lại càng bi thảm hơn khi đọc tiếp:..”Trong khi tăng trưởng giảm sút từ năm 2011, năm 2013 chỉ còn 5,2%, …“…!!!
Trời ạ!
Việt Nam tăng trưởng 7% một năm mà còn kém xa Singapore tới 158 năm, chạy sau Thái Lan tới 95 năm, và bám gót Indonesia xa tới 51 năm. Vậy thì với tăng trưởng chỉ 5,2% Việt Nam ta sẽ đi về đâu???
Thật tình tôi không thể hiểu nổi, với khoảng 10 tỷ $ kiều hối hàng năm mà “nợ công” vẫn đạt đến 95% GDP thì thật là quá thê thảm, tình trạng còn tệ và đen đủi hơn bức tranh mây cẩu!
Với những gì Anh trình bày ở trên thì việc nhà báo Ba Lan Maria Kruczkowska dự báo “Việt Nam: con rồng không bay“ ở thời 2004 đã biến dạng “từ hổ thành mèo” vào năm 2012, và từ mèo thành ra “ngựa gỗ” vào năm 2014 (như Anh dự đoán) là điều khó có thể tránh được!
Tôi vẫn hằng khát vọng cho Việt Nam sớm có DÂN CHỦ! Vì chỉ có một chính quyền do dân bầu ra mới có đủ điều kiện hàn gắn vết thương, tạo sự “HÒA GIẢI – HOÀ HỢP” và ĐOÀN KẾT Dân tộc.
“Đất nước một dải và thống nhất lòng người” qua DÂN CHỦ… thì chúng ta mới có cơ hội và khả năng tạo nên NỘI LỰC để phát triển đất nước và bảo vệ TỔ QUỐC hữu hiệu! Hi vọng rằng những người lãnh đạo đất nước sớm nhận ra điều này!
Cám ơn Anh và ĐCV.Info rất nhiều…
Thân chúc Anh sức khoẻ, luôn kiên cường và nhiều nghị lực…
Ối blời ui, blời ui! Thằng Mỹ nó THUA ta, nó năn nỉ xin v à à ào mần ăn mí ta…
Nào tà đường cao tốc, nhà chọc mây, McDonalds ràm rập, có KFC, có con
rể gốc Cộng Hòa dìa kinh doanh..ối b lờ i ui…Sao mà ta tự hào đến thế nhẩy !
Ấy a, ngay từ những năm 1972, DâM tui được mấy tháng cà nhỏng, ngồi chấm
bài cho boác Hồ, chấm bài của đồ tể Giáp .., đọc Jeane Dixon ” Finally South
Viet Nam WILL WIN “; . đọc Kahn về tương lai Việt Nam và cả Đập Sông Kra về
kinh tế hậu chiến VN, thì thấy rằng
VN sẽ xây dựng quy mô hậu chiến. Những freeways băng ngang Vn sang trời
phương tây; cao tốc Cá Mau – Bắc Kinh; phi trường quốc tế tại Nhơn Trạch;
thành phố công nghệ nối Saigon- Biên Hòa; vùng du lịch quốc tế Tuyên Đức
do Anh quốc đứng bao thầu…vân vân…
Những công trình xây dựng này đã được hoạch định từ những năm 1972, có
phải chờ đến thời gian Cộng phỉ này đâu nà..
Cho nên xây dựng hạ tầng Kinh tế xong, là Tư Bản nó sẽ đạp phăng cái
nòi Cộng phỉ an nam… xuống hố cả nút. Sự kiện này là thuận lý, logic.
“…Việt Nam phải mất rất lâu nữa mới đuổi kịp các nước trong khu vực Đông Nam Á: 158 năm với Singapore, 95 năm với Thái Lan và 51 năm với Indonesia ” – Tác giả: Lê Diễn Đức
Chờ nhìn quê hương sáng chói
Bên kia anh chờ
Bên nay tôi chờ
Trong căn nhà nhỏ mẹ cũng ngồi chờ
Chờ đã bao năm
Chờ đã bao năm
Chờ đến … 95 năm ! Ôi ! Khi đó, mọi người trong chúng ta đang ở trên diễn đàn vào thời điểm này đều đã mặc sơ mi gỗ hết cả rồi , đâu còn có cơ hội nhìn Việt nam oai hùng chen chân Đông Nam Á nữa đâu.
Chỉ dám mong rằng từ đây cho đến khi ta nhắm mắt xuôi tay, cơn ác mộng Việt nam biến thành Tây Tạng không biến thành hiện thực . Đó đã là một điều may mắn lắm rồi .
Sau gần 30 năm đổi mới, VN cái gì cũng có cả,từ xe đạp cho đến cả xe hơi ,tàu bay, du thuyền…! Nhưng chẳng làm đươc cái gì cả ,từ sợi chỉ,cái kim,từ cái nan-xe đến con -ốc,bù-loong…! Thế mới lạ! Vì tất cả là của thiên hạ ! Thuở xưa ,Miền nam chỉ có một Công tử Bạc lieu,giàu có lên từ ruộng đất,ngày nay cả nước có hang vạn “công tử Bạc lieu” lớn lên từ Đất,khoáng sản,tai nguyên và cả quyền lực nửa !! Công tử bạc lieu hôm nay có cả sung ống,dao găm…nên thiên hạ ngó nhưng “gờm”,đó là DCSVN! Bài viết đả nêu lên môt thực tại KT VN.Người dân làm 100 đô trả nợ cho “con-ông cháu-cha” hết 90đô!! Đất nước thua lổ hang tram tỷ Đô,làm đâu lổ đó.Càng làm càng lổ, tiền toàn là vay nợ nước ngoài.
Tiền đó đi đâu?? Xin thưa ,đi qua sân sau:đó là chùa Bái Đính,.Đó là Bà nà-bà ná (danang).Đó là Đại Nam (bình dương)đó là Sân golf. Đó là hảng máy bay tư nhân.Đólà các tập đoàn xây dung tư nhân.Đó là khách sạn mọc lên như nấm ở các Tỉnh,thành…… Đó là bưc tranh vân cẩu của nền kinh tế “công tự bac liêu’ ngày nay./