Cho tôi xin trả lời
Bữa trước, BBT trang mạng Bauxitevn gửi cho tôi một bức thư bằng email mà trong đó nói đến hai chữ “Đối Thoại”, tôi mừng quá vì họ bằng lòng đối thoại, tức là họ muốn trao đổi tư tưởng một cách phóng khoáng với một người còn quan tâm đến vận mệnh xứ sở. Nhưng tự biết mình không có trình độ hiểu biết và nhận thức bằng họ, nên tôi đặt tên bức thư hồi âm là “Xin Cho Tôi Hỏi”, nhằm đóng vai một anh học trò dốt, đặt cho bậc thầy (trí thức) những câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay
Sau khi tôi gửi bài viết đến BBT Bauxitevn, tôi được một nhà trí thức (không nói rõ là ai trong BBT) hồi đáp đại để như sau:
“Khoảng cách nhận thức về nguyên nhân chiến tranh giữa ông và chúng tôi quá xa, nên không thể trao đổi quan điểm được. Hãy chấm dứt liên lạc nhau từ đây”. Có lẽ ông BBT đọc vội vàng hoặc không nắm bắt nội dung bức thư của tôi, mới trả lời như trên. Tôi đâu có đối thoại mà bảo trao đổi, phải không? Tôi chỉ xin được chỉ giáo thôi mà. Nếu ông BBT hiểu nội dung bức thư thì nên thẳng thắn trả lời, vì họ là nhà trí thức, như sau: “Những câu hỏi ông đặt ra thật quá nhạy cảm, rất khó cho chúng tôi trả lời cho ông lúc này. Mong ông thông cảm. BBT sẽ trả lời ông khi thuận tiện”. Nếu ông BBT đủ lương thiện, không chối quanh mà trả lời (ví dụ) như vừa nêu trên, tôi sẽ vô cùng kính trọng họ và sẽ chia sẻ nỗi khó khăn của họ.
Không bao giờ tự cho mình thông tài giỏi, nhưng tôi luôn luôn trả lời những câu hỏi do bất cứ ai đặt ra. Xin nêu một số trường hợp:
1/ Một người hỏi tôi bằng giọng gay gắt: “Tôi đọc nhiều bài viết của ông chống Cộng rất đanh thép. Tại sao ông không về trong nước mà chống đi, để cho cộng sản mau sụp?”. Người đặt câu hỏi này cũng là tay chống Cộng (chẳng biết thật hay giả); chứ không phải một tên nằm vùng muốn mình bẽ mặt. Tôi tự hỏi: Phải chăng anh ta muốn trắc nghiệm để nghe mình lời ra sao đây? Thay vì trả lời ông ta, tôi hỏi ngược: “Có phải ông là người gửi email cho tôi cái ‘Video Clip’ chiếu buổi nói chuyện của linh mục Nguyễn văn Khải với đồng bào bên Úc Châu, kèm theo lời ghi chú ‘Mời nghe buổi nói chuyện thật hứng thú’?”. Ông bạn hơi lúng túng vì bị tôi đặt câu hỏi bất ngờ, nhưng sau một phút do dự, cũng đáp: “Đúng! Đúng!”. Tôi hỏi tiếp: “Nếu gặp linh mục Nguyễn văn Khải, liệu ông có đặt câu hỏi tại sao Ngài không về bên Việt Nam mà nói đi không? Chắc chắn là không rồi, đúng chưa? Bởi vì nếu ông đặt câu hỏi như thế thì ông không bao giờ luân lưu cái Video Clip của linh mục Khải nói chuyện với lời ghi chú rất trân trọng, phải không? Ông bạn bỏ đi một nước!
Nhân đây, tôi xin phép thưa với một số bạn đọc như thế này: “Tôi có lợi thế vì ở ngoài vòng kiềm tỏa của Cộng An cộng sản, những gì tôi viết là nhằm giúp cho những người trong nước muốn nói hoặc viết những điều muốn nói như tôi viết mà không thể viết hay nói được. Nếu người nào còn thắc mắc về sự viết của tôi (tức là đánh võ mồm) hoặc bất cứ tác giả nào thì hãy đặt câu hỏi với tất cả những trang mạng ở hải ngoại đi. Chẳng lẽ các đài phát thanh quốc tế như VOA, RFA, RFI… đều vô ích cả sao?
2/ Tại sao ông cứ công kích ông Lê Hiếu Đằng sau khi ông ta đã tuyên bố bỏ Đảng? Có người khuyên “đánh người chạy đi; chứ không ai đánh người chạy lại”, ông nghĩ sao?” Đó là một lời khuyên đúng, nhưng tôi không có tư cách gì để đem câu nói ấy ra áp dụng với bất cứ ai. Việt Nam Cộng Hòa đã có chính sách Chiêu Hồi từ trước năm 1975 để kêu gọi những đứa con lầm đường lạc lối hãy quay về với Mẹ Việt Nam! Điều tôi muốn nói với những người trót tiếp tay với giặc để giật sập chế độ dân chủ Miền Nam nhằm dâng cho quân xâm lược Miền Bắc thì khi quay về nên bày tỏ một lời ăn năn sám hối, vì đồng bào chịu khốn khổ, lầm than, mất hết tự do như hôm nay là do họ gây ra. Ông Lê Hiếu Đằng trả lời cô ký giả “Cà Phê Tối” rằng “ông bỏ Đảng vì cộng sản không còn là lý tưởng mà ông theo đuổi từ ban đầu”. Qua câu trả lời đó, ai cũng phải thấy ông Lê Hiếu Đằng có học hành, nhưng ngu, vì không chịu mở mắt để nhìn vào thực tế, nên chọn cộng sản làm lý tưởng. Nếu kẻ nào đem câu nói của Molivan Djilas “Tuổi trẻ không theo cộng sản là người không có trái tim; tuổi trung niên mà còn đi theo cộng sản là người không có óc” để bào chữa cho việc ông Lê Hiếu Đằng hồi trẻ đi theo cộng sản không sai, là kẻ ấy ngụy biện vì không nhìn vào thực tế. Câu nói của ông Djilas chỉ có giá trị ở Phương Tây vào thời của ông Djilas. Còn ở Việt Nam vào thời sau 1954 mà người nào theo cộng sản, dù trẻ hay già, đều không tim và không óc vì cái ác của cộng sản trong thực tế sờ sờ trước mắt.
BBT trang mạng Bauxitevn đánh giá ông Đằng là người trí thức, tôi cho rằng như thế là BBT hạ nhục những người trí thức chân chính. Và tệ hơn nữa, BBT coi những thanh niên nam nữ cầm súng bảo vệ tự do cho Miền Nam là tay sai Mỹ Ngụy vì không chọn cộng sản làm lý tưởng như Lê Hiếu Đằng.
3/ Có kẻ cho rằng tôi là người lính Việt Nam Cộng Hòa thua trận, cứ dai dẳng công kích những trí thức ở Miền Nam theo cộng sản, là vì cay cú. Thay vì trả lời luận điệu này, tôi xin trích bài nhận định của bác sĩ Phạm Hồng Sơn – một người sinh ra ở Miền Bắc, lớn lên dưới chế độ cộng sản – về nhà “trí thức” bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm để độc giả đánh giá thế nào nhé:
“Dù đã dự đoán trước, nhưng tôi vẫn giật mình khi xem bản điếu văn do ông Huỳnh Tấn Mẫm đọc trong lễ truy điệu ông Lê Hiếu Đằng, ngày 26/01/2014. Giật mình là vì, ngoài việc không dám nhắc tới sự kiện ông Lê Hiếu Đằng đã đàng hoàng công khai từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam trước khi qua đời (song, điều này có thể thông cảm được phần nào), điếu văn đó có thần thái và phần lớn nội dung giống y bản biện hộ, vinh danh chính người đọc (hay soạn) điếu văn. Xin trích:
“Qua mấy nét tiểu sử trên đây, chúng ta thấy xuyên suốt cuộc đời Anh, vận mệnh của đất nước là điều không lúc nào rời khỏi sự bận tâm suy nghĩ của Anh. Thái độ đó đã thể hiện rất sớm khi Anh mới chỉ là một học sinh trung học và có lẽ rất sớm như vậy vì đã diễn ra trong hoàn cảnh một đất nước liên tục bị các thế lực bên ngoài xâm lược thống trị, mà vào thời Anh lớn lên là tình thế tổ quốc bị chia đôi sau 1954: do không thống nhất được trong hòa bình, những xung đột tiềm ẩn nội tại đã bùng lên với sự can thiệp trực tiếp của chính quyền Mỹ bấy giờ, cuối cùng phát triển thành một cuộc đối đầu quân sự vô cùng tàn khốc, có nguy cơ đẩy cả dân tộc vào một thảm hoạ hủy diệt chưa từng có. Sự chọn lựa chính trị của Anh đã phát sinh từ tình thế đó và thường được giải thích như một thức tỉnh mang tính truyền thống của những thanh niên trí thức trước họa ngoại xâm. Nhưng như tất cả chúng ta đều biết: sự chọn lựa của Anh không dừng lại ở tình tự yêu nước tự nhiên đó mà lại được bồi đắp cho mạnh mẽ hơn bằng một niềm tin mới mẻ, hấp dẫn hơn nhiều lần: đó là niềm tin vào một thứ chủ nghĩa cộng sản nào đó mà Anh tin rằng sau này khi nước nhà đã độc lập trong thống nhất, hoà bình, nếu đem ra áp dụng, chúng ta sẽ kiến tạo nên được một xã hội tốt đẹp bội phần. Anh đã gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam cũng vì niềm tin ấy, sống chết với đảng Cộng sản suốt 45 năm kể từ ngày Anh gia nhập cũng vì niềm tin ấy… Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”
Áp nội dung này với thân thế, sự nghiệp của ông Huỳnh Tấn Mẫm, và tạm đặt bối cảnh tang lễ của ông Lê Hiếu Đằng ra một bên, khó ai có thể nghĩ rằng ông Huỳnh Tấn Mẫm đã đọc điếu văn cho người khác.
Ngày 13/02/2014 tôi lại thấy tên ông Huỳnh Tấn Mẫm xuất hiện trên công luận, đứng đầu danh sách ký tên của LỜI KÊU GỌI NHÂN KỶ NIỆM 35 NĂM ĐÁNH TAN CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC CỦA TRUNG QUỐC TRÊN BIÊN GIỚI PHÍA BẮC NƯỚC TA 17.2.1979. (Ghi chú của Bằng Phong: Lời Kêu Gọi này được BBT Bauxitevn đăng tải gồm có những “trí thức” Miền Nam theo cộng sản ký tên và Huỳnh Tấn Mẫm đứng đầu danh sách)
Bản văn này có tinh thần rất căm hờn, phẫn uất đối với quân xâm lược Trung Quốc, khơi lại cả tinh thần cổ kim của dân ta trong việc chống quân xâm lược hèn hạ từ phương Bắc và còn có một nhận định mạnh mẽ:
“Nhưng, cũng sẽ là hèn hạ không kém nếu không dám công khai và quyết liệt vạch trần tội ác xâm lược của kẻ thù, càng phi đạo lý hơn nữa khi thỏa hiệp với luận điệu xảo trá về cái gọi là “giữ gìn đại cục”, chui đầu vào thòng lọng của mười sáu chữ lừa bịp để tự trói tay, trói chân mình, quay lại đàn áp nhân dân mình biểu tỏ lòng yêu nước, lên án giặc ngoại xâm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc.”
Tuy nhiên, đoạn này có một sự thừa là chữ “sẽ”, nhưng lại thiếu hẳn một từ quan trọng về văn phạm, là chủ từ – ai, kẻ nào (?).
Ai còn chút trí nhớ thì sao có thể quên chỉ cách đây chưa đầy một tháng, ngày 19/01/2014, chính cái nhà nước hiện tại đã dành một lối hành xử hạ cấp cho những người muốn tưởng nhớ tới các chiến sỹ Việt Nam đã hy sinh trong việc bảo vệ một “lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc” – Hoàng Sa. Ngay việc tôn vinh chính người dân mình mà họ còn không dám ủng hộ thì làm sao họ lại dám để lên án quân xâm lược – đã trở thành bạn bốn tốt của họ rồi.
Thế mà trong dòng đầu tiên cho xướng suất về việc tưởng niệm, Lời kêu gọi lại vẫn dành để xới lên sự tin tưởng, kỳ vọng vào cái nhà nước đó và những tổ chức tay chân của nó: “Trước hết, đề nghị Nhà nước tổ chức trên quy mô cả nước và các địa phương. Cũng có thể do Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể các cấp từ trung ương tới địa phương tổ chức để đông đảo các tầng lớp nhân dân tham gia.”
Đối với những đề xuất tưởng niệm khác của Lời kêu gọi như “Mỗi cá nhân, mỗi gia đình có thể tổ chức tưởng niệm tại nhà riêng của mình theo hoàn cảnh và sáng kiến như trước đây chúng ta đã làm: thắp một nén nhang trên bàn thờ với khẩu hiệu: Đời đời nhớ ơn chiến sĩ và đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược trên biên giới phía Bắc 17.2.1979. Khẩu hiệu này có thể dán trước cổng nhà, trước cửa ra vào nhà, trước bàn làm việc, đeo trên mũ, trước ngực khi đi ra đường trong một tuần kể từ ngày 17.2.2014…”, chỉ nội trong vài ngày qua đã liên tiếp xảy ra những vụ trấn áp, khủng bố dân lành giữa thanh thiên bạch nhật thì những đề xuất đó liệu có khả thi, thiết thực?
Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (ngưng trích)
Đó là những gì bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định về “ông trí thức” Huỳnh Tấn Mẫm, (chứ không phải của “tên giặc lái Ngụy” đâu nhé!) mượn dịp đọc bài điếu văn cho Lê Hiếu Đằng để tự bào chữa cho mình, chứ chẳng phải xót thương cái chết của Lê Hiếu Đằng. Bọn trí thức cộng sản đểu thế đấy!
Tôi xin “highlight” đoạn văn sau đây trong bài điếu văn: “Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”. Chữ “Anh” được viết hoa đó, chính là Huỳnh Tấn Mẫm, muốn nhấn mạnh khẳng định: “Ta Không Sám Hối”!
Về bài Kêu Gọi, bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định khả năng của ông bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm: “Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (Hết trích)
Tôi từng viết căn bệnh của Cộng Sản Việt Nam giống như ung thư có quá nhiều khối u ác tính, phải dùng dao kéo để giải phẫu thì may ra mới chữa lành. Tức là phải chịu khó đau đớn cắt bỏ “các khối u cộng sản”; chứ không thể chỉ dùng dầu cù-là để xoa bóp ngoài da hay ra sau vườn hái vài loại lá để xông mà lành được. Thế nhưng những “cách mạng lão thành” và các nhà trí thức chỉ muốn chữa bằng phương pháp ngoại khoa, nên khi tôi kêu gọi “THÁNH CHIẾN”, họ bèn vội vàng đổ tội quá khích cho tôi ngay. Nay, một lần nữa, tôi xin giải thích:
Biện pháp cai trị của cộng sản cực kỳ tàn ác, bất nhân, vô đạo. Một người lên tiếng đòi tự do dân chủ, không những cá nhân người đó bị đánh đập, tù đày. Tất cả cha mẹ, nội ngoại, vợ (hoặc chồng) con cái, thân nhân đều bị hãm hại bằng nhiều cách hết sức đê tiện, khiến cho ai nấy đều khiếp đảm, run sợ. Ngoài ra, chúng còn dám thi hành những thủ đoạn chưa từng thấy có nước nào trên thế giới đã sử dụng:
– Dùng phân người trộn với dầu nhựa đường để tạt vào nhà người bất đồng chính kiến.
– Phái một bọn đầu trâu mặt ngựa múa may quay cuồng dưới chân tượng Lý Thái Tổ, vặn nhạc thật lớn để quấy rồi người dân tượng niệm chiến sĩ bỏ mình bảo vệ Tổ Quốc.
Thế mà tổ tiên ta linh thiêng đã phái những thanh niên nam nữ (đặc biệt rất đông nữ giới) xuống địa ngục Đỏ này để đương đầu với quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa. Tôi coi các thanh niên nam nữ ấy là những Thiên Thần, Bồ Tát thì mới có cái dũng khí quên mình ghê gớm đến thế. Bất chấp đổ máu, thương tích, bệnh hoạn. Đó là cuộc chiến của các bậc THÁNH.
Ngày xưa, bọn lãnh đạo cộng sản cho uống nước đường, bảo rằng cuộc kháng chiến chống Pháp – chống Mỹ là cuộc chiến đấu thần thánh để xúi dại tuổi trẻ “Quyết Tử để Tổ Quốc Quyết Sinh”
Nếu tất cả những “cách mạng lão thành”, những ai đã có thời cầm quyền trong đảng cộng sản, những trí thức biết nhận trách nhiệm với Non Sông vì họ đã từng dựng lên cỗ máy cai trị này, chắc chắn họ cũng như tôi đều đánh giá cuộc chiến đấu của những thanh niên nam nữ hôm nay dùng tay không để chống lại bọn Công An Côn Đồ là cuộc chiến đấu THẦN THÁNH. Nếu thế thì họ đã không ngần ngại xắn tay áo lên để tiếp sức với các THÁNH NỮ và các BỒ TÁT. Nhưng tiếc thay! Người ta chỉ thích dùng dầu cù-là để xoa ngoài da thôi! Để khỏi bị dư luận cho là thờ ơ, vô cảm, vô tâm!
4/ “Người Việt hải ngoại làm được gì để đóng góp vào công cuộc lật đổ bạo quyền cộng sản?”. Xin trả lời: “Không làm được gì cả! Chẳng phải tôi bi quan, nhưng hải ngoại bị rơi vào tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai. Một phần, do đồng bào mất niềm tin vì bị cái tổ chức kháng chiến ma đánh lừa; phần khác là do bản chất người Việt Nam chia rẽ, ích kỷ, đố kỵ. Cho nên gần 4 thập niên mà không nẩy ra một đoàn thể hay một cá nhân lãnh đạo. Báo chí không làm đúng chức năng của một cơ quan truyền thông đứng đắn hướng dẫn dư luận: trung thực, chính xác, công bằng.
(Ở đây tôi xin ca ngợi bà Mạc Việt Hồng, chủ nhiệm kiêm chủ bút trang mạng danchimviet.info, chấp nhận đăng tải những quan điểm, những tiếng nói trái ngược nhau (ngay cả controversial) để cho độc giả toàn quyền nhận định, phẩm bình. Đó là người thực hiện đúng chủ trương đa nguyên dân chủ mà bất cứ người viết nào cũng mong muốn. Mừng bác Mạc Văn Trang có một cô con gái xứng đáng).
5/ “Có cách gì cứu vãn tình trạng đó không?” Xin thưa: “Có!” Bằng cách nào? Bằng cách mỗi người hãy lấy bài thơ “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán để làm kinh nhật tụng, học cho thật thuộc và nghiêm chỉnh thực hiện vào đời sống hằng ngày. Những nhà trí thức cao niên hãy tự nhún mình xuống, họp nhau lại để đi tìm những trí thức trẻ có lòng, có trí tuệ, có nhiệt huyết để xin họ đứng ra lãnh đạo thì mới mong có một Hội Nghị Diên Hồng như dưới đời Nhà Trần.
Tất cả những vấn đề, dù khó khăn đến mấy, đều có giải pháp, với điều kiện mỗi người Việt Nam thực sự yêu thương BÀ MẸ VIỆT NAM hết lòng hết dạ.
© Bằng Phong Đặng văn Âu
© Đàn Chim Việt
————————————————–
Bài “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán
Trong gần 40 năm qua người Việt hải ngoại đã làm được gì?… Cần phải thấy rõ ràng 1 cuộc cách mạng nếu có ở Việt-Nam là phải do chính người Việt Nam trong nước làm nên, người Việt hải ngoại chỉ đóng vài trò hỗ trợ vì họ có những giới hạn nhất định và nhất là họ không thể thay thế người Việt để làm cách mạng được. Những cuộc cách Hoa Lài, Da Cam.. đều bộc phát từ lóng yêu nước của chính những người dân trong nước của quốc gia họ. Khi cuộc cách mạng bộc phát và những hy sinh được thế giới chú ý thì sự trợ giúp mới bắt đầu có hiệu quả. Ngược lại, 1 cuộc cách mạng mà quá phụ thuộc vào ngoại bang thì chắc chắn sẽ bị lũng đoạn.
Đã gần 20 năm, từ khi CSVN bình định được quốc nội để có thể vươn cánh tay ra nước ngoài mà tận diệt cái khúc ruột ngàn dặm của mình thì họ vẫn chưa thành công là nhờ tinh thần quốc gia của người Việt tị nạn vẫn còn. Thật ra chưa có quốc gia nào mà người tị nạn CS lại có 1 tinh thần chống cộng bền bỉ như thế: Đã 40 năm, Lãnh đạo CSVN ra nước ngoài, đi đến đâu cũng gặp chống đối, nguyền rủa, 1 hiện tượng không thấy trong cộng đồng người Trung Hòa , Đại Hàn.
Nhưng người Việt tị nạn cũng đừng mãn nguyện với thành quả của mình. Thật ra CSVN vẫn âm thầm hoạt động, bành trướng và đã gài được những cán bộ chiến lược của họ vào những chức vụ then chốt, trong cả giáo dục, kinh tế, tài chính, không phải chỉ trong chính quyền Hoa Kỳ mà còn trong cả hoạt động cộng đồng của người Việt ti nạn để chỉ đợi đến thời cơ là bung ra mà thôi.
Tuần rồi tôi có dịp trở lại Orange county, vào khu Little SaiGon, tình cờ 1 người bạn chỉ cho tôi 1 khu thương mại có tên là Hà-Nội Plaza với tất cả sinh hoạt, nhà hàng hầu như đều lấy tên Hà Nội .. Xây dựng 1 tiểu khu Hà Nội trong đặc khu Little Sai-Gon? Có cần phải phát huy cái “tinh thần Hà-Nội” trong cộng đồng tị nạn như thế? Cách đây hơn 1 năm, cộng đông người Việt ở Santa Ana và Orange county rầm rộ biểu tình chống đối 1 đoàn văn công CS do cô nghệ sĩ Hồng Vân dẫn đầu vào trình diễn thì bây giờ 1 “Hà Nội” đang sống giữa lòng Little SaiGon?
Người Việt Quốc Gia thì thường thờ ơ, không sâu sắc (?) hạnh phúc tràn trề khi tự ái được thỏa mãn. Cách đây khoảng 2 năm, khi San Diego vận động để xây dựng 1 khu Little Sài Gòn, nhiều người đã giật mình khi nhìn huy hiệu cho khu này là 1 con rồng đen bay lượn trên ngôi chùa 1 cột? . Những gặm nhấm dần dần tinh thần và lý tưởng chống cộng còn nguy hiểm hơn nhiều? – Và đó là con đường chiến lược mà CSVN đã và đang đi.
CHỦ NGHĨA VÀ CÁCH MẠNG
Ban đầu có những người lấy chủ nghĩa làm mục tiêu cách mạng bởi vì nhìn thấy tính triển vọng tốt đẹp của chủ nghĩa. Điều đó không thể trách.
Nhưng nếu khi chủ nghĩa đã để lộ ra tính cách không thực tế của nó mà vẫn cứ cột chặt vào mục đích cách mạng vậy là xơ cứng, bảo thủ và sai lầm. Đó cũng là làm mất hẳn ý nghĩa và mục đích tốt đẹp ban đầu của cách mạng.
Cách mạng ở VN ban đầu có hai ý nghĩa : đánh đổ ngoại xâm là thực dân, phát xít, xóa bỏ phong kiến, nhằm giải phóng dân tộc và xây dựng, phát triển đất nước, xã hội. Ý nghĩa thứ hai là của những người tin vào chủ nghĩa và lấy chủ nghĩa làm cứu cánh hay mục đích sau cùng cho các ý nghĩa trên. Các ý nghĩa trên bị lui về thứ yếu và dần dần bị thay thế hẳn bởi chủ nghĩa là cái trở nên duy nhất.
Như vậy giữa hai cái đó, qua thời gian, phát triển lịch sử nói chung, ai cũng thấy cái đầu là bền vững còn cái sau không bền vững.
Như vậy một cuộc cách mạng bền vững là cuộc cách mạng bất tận của dân tộc. Như người xưa có nói, mỗi ngày mỗi mới hơn, mỗi phát triển hơn. Có nghĩa mọi ý nghĩa cách mạng theo công thức tiền tế, theo chủ nghĩa, theo ý thức hệ phiến diện, chủ quan, chỉ có thể làm sai lạc ý nghĩa cách mạng đích thực, thiết yếu mà không thể nào thay thế nó được.
Từ đó cũng thấy rằng mọi cuộc cách mạng đúng đắn nhất nếu có ở VN ngày nay chỉ có thể là cuộc cách mạng dân tộc, đất nước thực sự như ý nghĩa đầu tiên đã nói mà không là gì khác.
Tất nhiên một cuộc cách mạng chính đáng như vậy không thể du nhập từ nước ngoài, không phải do người từ nước ngoài đem về được, mà chỉ có thể xuất phát từ lòng dân trong nước, tức mọi người trong nước không phân biệt ai, có nghĩa chỉ từ những người có ý thức yêu nước thật sự, mà không phải đó chỉ là những người cốt che đậy những ý đồ riêng tư, giả dối nào đó mà thôi.
NON NGÀN
(27/02/14)
Câu hỏi “Trong gần 40 năm qua người Việt hải ngoại đã làm được gì?“… xem ra không ổn!
Tuy không có được một tổ chức hệ thống, nhưng NVHN đã làm khá nhiều trong phạm vi cá nhân, không phải chỉ cho đời sống riêng của họ, mà còn cho quê hương thứ hai, nơi đã cưu mang và cho họ cuộc sống mới, sau khi chạy trốn csvn,… cũng như đã “góp phần lớn” xây dựng “cố hương” nữa…
Cứ nhìn về VN thì biết, nơi nào có thân nhân vượt biên là ở đó có nhà cửa khang trang lộng lẫy, cuộc sống văn minh, sinh động và vui nhộn hẳn lên….
Xa hơn nữa, hàng năm họ đã gởi về VN hơn 10 tỉ $ (kiều hối). Số tiền này (10 tỉ $) không phải là nhỏ, nó tương đương gấp 15 lần so với ước mong của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu thời 1975.
Mặc dù lúc đó chiến tranh rất khốc liệt, nhưng ông Thiệu chỉ mong ước có được 700 triệu $ thì có thể sẽ giữ vững được VNCH. Thế nhưng, khi người Mỹ đã quyết tâm rũ áo ra đi thì họ từ chối tất cả…Họ trói tay VNCH bằng cách; súng đạn hư không thay thế. Phản lực chiến đấu, xe tăng thiết giáp không tiền mua xăng…trở thành đống sắt vụn!!!
Còn Người Việt trong nước đã làm được gì để cứu non sông đất nước trong 39 năm qua?
Ngoài một thiểu số người lên tiếng bảo vệ CÔNG LÝ và NHÂN QUYỀN, một số người khác dám dấn thân tranh đấu cho DÂN CHỦ,…còn (hầu như) đại đa số, kể cả những người mang danh trí thức, nhân sĩ và “lão thành cách mạng” an phận thủ thừa, bịt mắt bưng tai, mặc cho đất nước và dân tộc bồng bềnh phiêu dạt…trôi về đâu?!
Đâu rồi hỡi những Lý Thường Kiệt, Trần Bình Trọng, Lê Lai, Lê Lợi, Trưng Trắc, Trưng Nhị, Triệu Ẩu…???
Trong khi đó thì đám cán bộ đảng viên csvn, tha hồ lộng hành thao túng, ăn cắp của công, rút ruột công trình, thụt két ngân hàng, thông đồng…bán đất chia biển cho Trung quốc để làm giàu bản thân!
Một đất nước mà kẻ PHÁ thì nhiều, thờ ơ cũng lắm, còn NGƯỜI CÓ TÂM XÂY DỰNG chỉ đếm được trên đầu ngón tay thì làm sao có thể khá được? Làm sao có thể tránh khỏi bị ngoại bang, mà điển hình là Trung quốc chi phối, thao túng???!!!
Phải thẳng thắn khẳng định rằng; công việc cứu quốc và dựng nước phải từ tay những người trong nước (là chính), còn NVHN chỉ có thể yểm trợ (là phụ).
Kỳ vọng nhiều nơi NVHN, hay sự giúp đỡ từ những người ngoại quốc, sẽ bị thất vọng lớn! Không khác gì đảng csvn hiện nay đang bị lệ thuộc vào Trung cộng, bị họ chi phối và dẫn dắt…đi vào quỹ đạo của họ!
MẸ VIỆT NAM ƠI!
Nỗi đau này biết chia sẻ cùng ai?
Trích: “Trong gần 40 năm qua người Việt hải ngoại đã làm được gì?”
Trả lời: Trong gần 40 năm qua người Việt hải ngoại đã có thời gian khoảng 10 năm đầu lo ổn định cuộc sống, 15 năm tiếp theo rất đoàn kết và hăng hái chống Cộng, 14 năm gần đây chống Cộng thì ít mà quay sang chụp mũ Cộng sản lẫn nhau, mạ lị nhau, chửi bới nhau và chống nhau kịch liệt. Số quan chức dân sự và tướng lĩnh, sỹ quan chế độ VNCH hăng hái chống Cộng nhất thì phần lớn đã về chầu trời, số còn lại chỉ còn đủ sức chống gậy. Con cháu của những người Việt hải ngoại chống Cộng đa số không dính líu đến cuộc chiến thì tinh thần chống Cộng không bằng cha ông, đi biểu tình chống Cộng chỉ vì ham vui và được giao lưu trong cộng đồng, tất cả chủ yếu là lo kiếm sống.
“đi biểu tình chống Cộng chỉ vì ham vui và được giao lưu trong cộng đồng, tất cả chủ yếu là lo kiếm sống” là một phát biểu rất ngớ ngẩn, chứng tỏ nick @Việt tị nạn hơi bị đần độn, hoặc nick @Việt tị nạn là một tỵ nạn dỏm, thực chất nick @Việt tị nạn là một tên Việt cộng đang ngồi ở Hà nội, chang biet gi ve tuoi tre VN hai ngoai, chi biet dựa vào những ăn chơi trác táng bạt mạng nơi đám con ông cháu cha cộng sản Việt nam trong nuoc, mà suy đoán & mà vu cáo tuổi trẻ ngoại.
“Chống cộng” không đơn giản là một hành vi chính trị, chống cộng còn là một hành vi đạo đức, cái đạo đức bình thường của một người bình thuòng, thấy cái gì là sai, là tội ác, là phi nhân, là phản quốc thì muốn chống lại, thì chống lại, thấy cộng sản là sai, là tội ác, là phi nhân, là phản quốc, là phản dân tộc thì chống lại.
Chống cái sai, chống cái phi nhân, chống tội ác, chống cái phản quốc & chống lại cái phản dân tộc, tức là chống cộng.
Chống cộng, tức là chống lại cái sai, chống lại tội ác, chống cái phản quốc, & chống lại cái phản dân tộc.
*****
“Số quan chức dân sự và tướng lĩnh, sỹ quan chế độ VNCH hăng hái chống Cộng nhất thì phần lớn đã về chầu trời, số còn lại chỉ còn đủ sức chống gậy. Con cháu của những người Việt hải ngoại chống Cộng đa số không dính líu đến cuộc chiến thì tinh thần chống Cộng không bằng cha ông”
tinh thần “chống cộng” của lớp con cháu có thể “không bằng cha ông”, nhưng cái ý thức, cái tinh thần chống cái sai, chống lại tội ác, chống cái phi nhân, chống cái phản quốc, chống cái phản dân tộc thì vẫn thế,
tức là, tuy không nói là “chống cộng”, nhưng tinh thần & hành động vẫn là chống cộng.
*****
Mặt khác, theo thời gian, càng ngày bọn trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian bao che tội ác cộng sản càng bị lật tẩy,
tức là, theo thời gian, cái mặt nạ của cộng sản càng rách nát, tội ác khủng khiếp của cộng sản, của Hồ chí Minh đối với đất nước dân tộc VN càng bị phơi bày,
thì tinh thần chống cái sai, chống cái phi nhân, chống cái phản quốc, chống cái phản dân tộc, nơi lớp con cháu còn mạnh bạo hơn lớp cha ông nhiều lần.
tức là tinh thần chống cộng nơi lớp con cháu còn mạnh bạo hơn lớp cha ông nhiều lần.
Định nghĩa về “Cách mạng lão thành Cộng Sản” (không phải cùng loại Cách mạng lão thành như các cụ Phan) được viết như sau:
Cách mạng lão thành Cộng Sản = những tên khủng bố, du đãng có mang ly’ tưởng cộng sản.
Đừng trông mong gì ở những ông bà “cách mạng lão thành CS” biết làm việc gì hữu ích cho đất nước!!!
Người Việt hải ngoại làm được gì để đóng góp vào công cuộc lật đổ bạo quyền cộng sản?”. Xin trả lời: “Không làm được gì cả! Chẳng phải tôi bi quan, nhưng hải ngoại bị rơi vào tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai. Một phần, do đồng bào mất niềm tin vì bị cái tổ chức kháng chiến ma đánh lừa; phần khác là do bản chất người Việt Nam chia rẽ, ích kỷ, đố kỵ. Cho nên gần 4 thập niên mà không nẩy ra một đoàn thể hay một cá nhân lãnh đạo. Báo chí không làm đúng chức năng của một cơ quan truyền thông đứng đắn hướng dẫn dư luận: trung thực, chính xác, công bằng.
Người VN hải ngoại có tốn MỰC hay NƯỚC BỌT để giải quyết những khác biệt, nhưng không tốn MÁU như bọn cướp CSVN và tên Hồ chó minh vì làm tay sai bán nước cho Tàu nên đã xúi giục xô đẩy bao nhiêu triệu người vào vòng chiến tranh. Sự khác nhau giữa Dân Chủ Tự Do với cộng sản là như thế. Xin Đừng vì nóng lòng, hay bất bình trước sai trái rồi “trao duyên lầm tướng cướp CSVN” như mấy ông bà trí nghẻo miền Nam trước 1975 là…..DDDDại hối không kịp đa!!!
“VỪA HỢP TÁC VỪA ĐẤU TRANH” là một ý tưởng rất tốt…
Theo tôi, có nghĩa là vừa “HỢP TÁC” với chính quyền để xây dựng những điều ích nước lợi dân. Nhưng vẫn can đảm “ĐẤU TRANH”, chỉ ra và chống lại những sai trái, hại dân, bán nước của họ!
Khi đọc tựa bài viết này;
VỪA HỢP TÁC VỪA ĐẤU TRANH.
…tôi nghĩ theo hướng tốt đó! Nào ngờ; có những kẻ mang danh “đÁNH tRÂU” len lỏi và hàng ngũ để đâm sau lưng những người “ĐẤU TRANH” đòi DÂN CHỦ, NHÂN QUYỀN VÀ CÔNG LÝ!
Những hạng người như thế không phải là “
VỪA HỢP TÁC VỪA ĐẤU TRANH“, mà thực chất là “CHÓ SĂN” của chế độ (csvn) núp dưới danh nghĩa “đÁNH tRÂU” (đấu tranh)!Chúng là loại người nguy hiểm, rất đáng bị khinh bỉ, phỉ nhổ và lên án nặng nề, cần phải bị loại trừ thẳng tay!
Xin lỗi, đưa link không trọn vẹn, post lại!
VỪA HỢP TÁC VỪA ĐẤU TRANH!
Người Buôn Gió viết: “Người mà tôi nói trên là Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm Gấu. Người đứng đằng sau trong các vụ đánh phá Huỳnh Thục Vy, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị Minh Hạnh, Tạ Phong Tần và Bùi Thị Minh Hằng lần này“.
TK muốn biết chuyện này thực hư thế nào? Tôi không thể nghĩ rằng Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, tức Mẹ Nấm Gấu lại có thể hành động như thế!
Và nếu đúng là Mẹ Nấm đã sai lầm, cam tâm làm chó săn cho csvn, thì phải ngưng ngay, và lập công chuộc tội để được nhân dân tha thứ!
Lái ơi, có bằng chứng gì cụ thể không Lái…
( Nấm đã từng choãng tới tấp trên CNN làm cả chế độ bị bể dĩa… từ dạo ấy ! )
Lái & Nấm cũng qua lại một thời mà…
Thân chào anh Bằng Phong Đặng Văn Âu,
Đọc bài viết của anh, tôi cảm thấy hơi lấn cấn khi nghe anh thổ lộ từ câu đầu tiên:
…”Bữa trước, BBT trang mạng Bauxitevn gửi cho tôi một bức thư bằng email mà trong đó nói đến hai chữ “Đối Thoại”, tôi mừng quá vì họ bằng lòng đối thoại, tức là họ muốn trao đổi tư tưởng một cách phóng khoáng với một người còn quan tâm đến vận mệnh xứ sở. Nhưng tự biết mình không có trình độ hiểu biết và nhận thức bằng họ, nên tôi đặt tên bức thư hồi âm là “Xin Cho Tôi Hỏi”, nhằm đóng vai một anh học trò dốt, đặt cho bậc thầy (trí thức) những câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay”…
___________
Anh Bằng Phong đã sống ở hải ngoại lâu nay, ắt hẳn quen dần bầu không khí thảo luận cởi mở trong sáng của xã hội Bắc Mỹ. Người trong nước chấp nhận “đối thoại” với anh có nghĩa rằng họ sẵn sàng chịu nhiều nguy cơ rình rập và nhiều tranh cãi nảy lửa với anh về quan điểm chính trị. Thế nhưng anh lại tự nhiên hạ thấp mình để tự nhủ ..”tự biết mình không có trình độ hiểu biết và nhận thức bằng họ, nên tôi đặt tên bức thư hồi âm là “Xin Cho Tôi Hỏi”, nhằm đóng vai một anh học trò dốt, đặt cho bậc thầy (trí thức) những câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay”. Tại sao anh lại cư xử lạ lùng vậy ? Đối thoại là bình đẳng là chấp nhận nhau để cùng vào bàn thảo luận nghiêm túc. Thế mà anh lại bỏ lỡ cơ hội “đối thoại thẳng thắn” để mất dịp tìm hiểu nhau. Tôi thật đáng tiếc cho anh.
Tiện đây tôi cũng xin kể một câu chuyện đối thoại với các anh chị trong BBT BoXitVN, nhân ngày Đại Lễ Thăng Long 01/10/2010, về đề tài giáo lý Đạo Phật . Chúng tôi trao đổi với nhau được vài buổi, tôi sẵng sàng trả lời hết những câu hói do một anh trẻ tuổi trong BBT đặt nghi vấn. Tuy nhiên đến khi tôi muốn biết tên thật của anh ấy để tiện dịp xưng hô và giữ môi trường đối thoại trung thực, minh bạch, thì anh ấy đột nhiên cáo từ, không nói chuyện nữa, trong khi tôi vẫn “đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”, tôi rất dị ứng khi nói chuyện trao đổi trung thực với người “vô danh”.
Kinh nghiệm làm việc, viết bài đóng góp cho BoXitVN từ năm 2009 đến nay cho tôi thấy họ chưa sẵn sàng cởi bỏ lối sống “sợ sệt, mập mờ” để nói chuyện nghiêm chỉnh, nhất là những vấn đề phức tạp chính trị xã hội, tôn giáo.
Đừng mơ mộng hão huyền chính sách Hoà Hợp Hoà Giải Dân Tộc mà mất thì giờ.
Chào thân ái anh Bằng Phong,
Lê Quốc Trinh, Canada
Trích: “Cứ dùng cái tôi cá nhân to đùng như quả núi trưng ra bắt bẻ, lý luận… thì làm sao đoàn kết vì đại cuộc! Chống cộng đâu chưa thấy chứ trước mắt đang là một cản trở trong tiến trình đoàn kết!”
Ông BP DVA này, hay DVA nào, hay bất cứ ai, dù có cái cá nhân to bao nhiêu, có to đùng bằng 2 quả núi, cũng không thể là một trở ngại gây “mất đòan kết” đuọc, nếu thực sự có cái đoàn kết(?)
Thật là sai lầm, thật là vô ích nếu cứ dùng mãi chỉ cái chiêu bài “đoàn kết” để “phản biện”, để dập vùi sự phơi bày những sự thật không đẹp.
Chính là những sự thật không đẹp này, chứ không phải sự phoi bày để sửa chữa, đã đang làm hỏng & làm yếu đi cuộc chống cộng
*****
Nhưng có thực có cái “đoàn kết / chia rẽ” nào không?
Câu trả lời là KHÔNG! Vấn đề ở đây không phải là “đoàn kết & chia rẽ”. Vấn đề ở đây là, “trí thức”, vốn được coi là tầng lớp có hiểu biết, tầng lớp dẫn dắt & khai sáng, nhưng cái cung cách tranh đấu, cái cung cách có khi mang đầy tính đạo đức giả, làm chứng gian, double standard của một bộ phận không nhỏ trí thức bauxit & trí thức hà nội & sĩ phu bắc hà .., đã có hậu quả là thay vì là dẫn dắt & khai sáng, lại đã che phủ & làm mờ đi nhận thức của người dân trong nước, đã tiếp tay cộng sản lừa dối người dân trong nước vốn đã đang bị cộng sàn bưng bít thông tin, nhồi sọ thông tin,
khiến làm hỏng, làm chậm lại cuộc tranh đấu lật đổ ách cai trị độc tài cộng sản Hồ chí minh vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, dựng nên một nền chính trị dấn chủ tự do pháp trị tôn trọng nhân quyền cho VN…, mà chậm một ngày, là một lần vòng nô lệ tàu cộng bị siết chặt hơn.
“Khoảng cách nhận thức về nguyên nhân chiến tranh giữa ông và chúng tôi quá xa, nên không thể trao đổi quan điểm được”, một trí thức bauxit đã trả lời tác giả DVA như vậy, là một phát biểu hết sức bịp bợm & dối trá, bố lếu bố láo .
Màu trắng là màu trắng, không thể gọi màu trắng là màu đen, không thể bịa đặt ra cái gọi là “khỏang cách về nhận thức” vu vo vo van nao do để gọi xâm lăng là “giải phóng”
Giả sử TRung cộng thấy VNDCCH bang giao với Mỹ, trong khi Trung cộng thì không muôn, hay khg dc choi vơi MY, bèn tấn công xâm lăng VNDCCH, áp đặt chế độ Trng cộng độc tài lên VNDCCH, xong, với luận điệu “khoảng cách nhận thức”, gọi đó là “giải phóng”, liệu trí thức bauxit có chấp nhận cái “khoảng cách nhận thức” đó cua TC dc khg? liệu trí thức bauxit có chấp nhận cái “giải phóng” đó cua TC dc khg?
Còn đây nữa!
Và sẽ có một ngày: ” Cảnh sát Ukraine quỳ gối xin lỗi nhân dân và bài học cho công an Việt Nam
Những kẻ ác ôn đã nổ súng bắn vào người biểu tình cần bị truy tố trước pháp luật và phải bị trừng trị đích đáng.
Còn các nhân viên cảnh sát sẽ tiếp tục được giữ lại nhiệm sở, chắc chắn sẽ không có chuyện bị ‘mất sổ hưu’ như đảng cộng sản thường hay tuyên truyền bố láo bố lếu, doạ nạt.
Đối với các đảng viên cộng sản và những người trong lực lượng vũ trang Việt Nam, đây là những hình ảnh rất đáng để suy ngẫm.
‘Bảo vệ chế độ’ hay ‘đứng cùng nhân dân’ sẽ luôn là một lựa chọn khó khăn và không dễ có câu trả lời ngay lập tức. Thực tế sau những gì diễn ra tại Ukraine, làm theo những gì lương tâm mách bảo luôn là một chọn lựa duy nhất.
Ví lý do có nhiều khi bản tin – bài viết – đề tài…. ẩn ẩn hiện hiện ..
Vậy xin phép ” tiếp sức”
Kính mời bà con
http://old.danchimviet.info/wp-content/uploads/2014/02/canhsatU-450×253.jpg
1.Việt Tiến says: 25/02/2014 at 19:01
Những kẻ cam tâm là công cụ trong tay đảng cộng sản Việt nam! Hãy mở to mắt ra để nhìn cảnh này!
Trân trong
Là một người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền và chống Tàu cướp nước và như vậy là chống cả bọn bán nước , tôi vẫn đọc các bài của BP DANGVANAU nhưng với một cảm giác là của bọn dư luận viên ở trong nước tung ra , biết để mà cảnh giác ( và cả khinh bỉ) .Những tham vọng của Đặng văn Âu quá lớn , nên bị tuyệt vọng quá sớm .Những luận điệu đã kích những người trí thức đấu tranh bất bạo động ở trong nước của Âu ,còn điên cuồng, dai dẵng, điêu toa, tàn nhẫn hơn cả bọn CSVN VÔ HỌC . Sự phá hoại đó của Âu , buộc tôi thông báo cho Âu biết là riêng tôi sẽ không bao giờ để mọi bạn thân đọc bài Âu .
“Những luận điệu đã kích những người trí thức đấu tranh bất bạo động ở trong nước của Âu ,còn điên cuồng, dai dẵng, điêu toa, tàn nhẫn hơn cả bọn CSVN VÔ HỌC . Sự phá hoại đó của Âu , buộc tôi thông báo cho Âu biết là riêng tôi sẽ không bao giờ để mọi bạn thân đọc bài Âu“.
Thưa ông Lê Bo Â
Đúng là “nhận thức” có khác nhau! Theo tôi thấy, ông Âu chỉ đả kích những vị mang danh “nhân sĩ, trí thức và lão thành cách mạng” nhưng hèn, không dám lên tiếng phản đối những hành động hại dân bán nước của cộng đảng CSVN, chứ không đả kích “trí thức đấu tranh bất bạo động” như Ông nghĩ!
“Đấu tranh bất bạo động” có nghĩa là không dùng bạo lực, chứ không phải câm như hến, vì im lặng là đồng loã với tội ác!
Chào mừng Ông “là một người đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền và chống Tàu cướp nước và như vậy là chống cả bọn bán nước“, nhưng sao Ông không lên tiếng phản biện hoặc tranh luận với ông Âu, vì ông Âu cũng như chúng tôi rất mong tiếng nói của các Ông.
Thế nhưng các Ông tiếp tục im như thóc trẩm, rồi có cảm giác là “bọn dư luận viên ở trong nước tung ra (sic) và nặng lời đả kích ông Âu là thế nào?
Với tôi thì phản hồi trên đây của Ông chỉ là ngụy biện để che dấu cái “hèn nhược” của mình!
Xin lỗi, thuốc đắng dã tật, nói thật thì hay mất lòng, nhưng vì đại cuộc mà phải nói!
.
Ta hiểu chân lý không phải chỉ nhờ bộ óc, mà nhờ cả con tim nữa!
Người có tấm lòng với đất nước thì dễ quên mình, dấn thân làm chuyện lớn.
TIM ÓC
Óc không, tim có thể đần
Tim không, óc chỉ luần quần vậy thôi
Cốt sao trục lợi cuộc đời
Dễ nào đem đến cho đời hay ho
Cho nên tim, óc trời cho
Cân bằng mới đúng con người nhân văn
GIÓ NGÀN
(27/02/14)
Tôi dám khẳng định như thế!
RỒI SẼ CÓ MỘT NGÀY XẢY RA NHƯ THẾ NÀY Ở VIỆT NAM!
Trích: “4/ “Người Việt hải ngoại làm được gì để đóng góp vào công cuộc lật đổ bạo quyền cộng sản?”. Xin trả lời: “Không làm được gì cả! Chẳng phải tôi bi quan, nhưng hải ngoại bị rơi vào tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai. Một phần, do đồng bào mất niềm tin vì bị cái tổ chức kháng chiến ma đánh lừa; phần khác là do bản chất người Việt Nam chia rẽ, ích kỷ, đố kỵ. Cho nên gần 4 thập niên mà không nẩy ra một đoàn thể hay một cá nhân lãnh đạo. Báo chí không làm đúng chức năng của một cơ quan truyền thông đứng đắn hướng dẫn dư luận: trung thực, chính xác, công bằng“.
Tôi không hoàn toàn đồng ý với ông Đặng Văn Âu ở điểm này!
Đành rằng NVHN không có được một tổ chức “có hệ thống” cho nên có chuyện “tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai!
Thế nhưng những đóng góp của NVHN vào công việc giải trừ CSVN không phải là nhỏ. Ít nhiều cũng đã gây ảnh hưởng lớn đối với đảng và chế độ CSVN!
Bằng chứng là CSVN rất cay cú, tốn bao công sức và tìm đủ mọi thủ đoạn gian trá, kể cả NQ36, gài người năm vùng trong cộng đồng NVHN và ngay cả trên diễn đàn này (DLV) để quấy phá, nhưng đã hơn gần 39 năm rồi mà chúng vẫn không thành công.
Mong ông Âu và mọi người hãy yên tâm, ” Rồi sẽ có một ngày! “
Nội một việc những người già VN ở hải ngoại, tuy không còn bao nhiêu sức vóc bắp thịt, chỉ còn có thể ngồi đó nói, viết,
kể lại những kinh nghiệm của mình mình đã trải qua với bọn cộng sản tàn ác phản quốc, kể lại những những hiểu biết của mình về bọn cộng sản VNDCCH vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu, về những tên cs Hồ chí Minh & cs VNG & cs Phạm văn đồng & cs Lê Duẩn ác ôn côn đồ, rước giặc tàu vào VN, tàn phá giết hại người VN…,
kể lại cho tuổi trẻ đuọc biết về tội ác cộng sản,
cũng đã là những công việc rất hữu ích góp phần đáng kể vào công cuộc chống cộng cứu nước vậy !
Người Mỹ có câu…”TOMORROW NEVER COME” Rồi có một ngày…chẳng bao giờ thấy…
dường như TN định ru ngủ mọi người sao.?Chuyện ru ngủ thì người Việt đứng nhất thiên hạ vỏ lâm.Có đúng không….TN.?Con kỳ đà cũng chỉ có một công việc của nó…là cản mủi…tạo nhục khí đến với những nhà tranh đấu.Thế thôi.
Người có nhiệt-tâm cho quê-hương,đất tổ,họ không bao giờ nhận ra câu nầy làm cứu cánh.