Cho tôi xin trả lời
Bữa trước, BBT trang mạng Bauxitevn gửi cho tôi một bức thư bằng email mà trong đó nói đến hai chữ “Đối Thoại”, tôi mừng quá vì họ bằng lòng đối thoại, tức là họ muốn trao đổi tư tưởng một cách phóng khoáng với một người còn quan tâm đến vận mệnh xứ sở. Nhưng tự biết mình không có trình độ hiểu biết và nhận thức bằng họ, nên tôi đặt tên bức thư hồi âm là “Xin Cho Tôi Hỏi”, nhằm đóng vai một anh học trò dốt, đặt cho bậc thầy (trí thức) những câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay
Sau khi tôi gửi bài viết đến BBT Bauxitevn, tôi được một nhà trí thức (không nói rõ là ai trong BBT) hồi đáp đại để như sau:
“Khoảng cách nhận thức về nguyên nhân chiến tranh giữa ông và chúng tôi quá xa, nên không thể trao đổi quan điểm được. Hãy chấm dứt liên lạc nhau từ đây”. Có lẽ ông BBT đọc vội vàng hoặc không nắm bắt nội dung bức thư của tôi, mới trả lời như trên. Tôi đâu có đối thoại mà bảo trao đổi, phải không? Tôi chỉ xin được chỉ giáo thôi mà. Nếu ông BBT hiểu nội dung bức thư thì nên thẳng thắn trả lời, vì họ là nhà trí thức, như sau: “Những câu hỏi ông đặt ra thật quá nhạy cảm, rất khó cho chúng tôi trả lời cho ông lúc này. Mong ông thông cảm. BBT sẽ trả lời ông khi thuận tiện”. Nếu ông BBT đủ lương thiện, không chối quanh mà trả lời (ví dụ) như vừa nêu trên, tôi sẽ vô cùng kính trọng họ và sẽ chia sẻ nỗi khó khăn của họ.
Không bao giờ tự cho mình thông tài giỏi, nhưng tôi luôn luôn trả lời những câu hỏi do bất cứ ai đặt ra. Xin nêu một số trường hợp:
1/ Một người hỏi tôi bằng giọng gay gắt: “Tôi đọc nhiều bài viết của ông chống Cộng rất đanh thép. Tại sao ông không về trong nước mà chống đi, để cho cộng sản mau sụp?”. Người đặt câu hỏi này cũng là tay chống Cộng (chẳng biết thật hay giả); chứ không phải một tên nằm vùng muốn mình bẽ mặt. Tôi tự hỏi: Phải chăng anh ta muốn trắc nghiệm để nghe mình lời ra sao đây? Thay vì trả lời ông ta, tôi hỏi ngược: “Có phải ông là người gửi email cho tôi cái ‘Video Clip’ chiếu buổi nói chuyện của linh mục Nguyễn văn Khải với đồng bào bên Úc Châu, kèm theo lời ghi chú ‘Mời nghe buổi nói chuyện thật hứng thú’?”. Ông bạn hơi lúng túng vì bị tôi đặt câu hỏi bất ngờ, nhưng sau một phút do dự, cũng đáp: “Đúng! Đúng!”. Tôi hỏi tiếp: “Nếu gặp linh mục Nguyễn văn Khải, liệu ông có đặt câu hỏi tại sao Ngài không về bên Việt Nam mà nói đi không? Chắc chắn là không rồi, đúng chưa? Bởi vì nếu ông đặt câu hỏi như thế thì ông không bao giờ luân lưu cái Video Clip của linh mục Khải nói chuyện với lời ghi chú rất trân trọng, phải không? Ông bạn bỏ đi một nước!
Nhân đây, tôi xin phép thưa với một số bạn đọc như thế này: “Tôi có lợi thế vì ở ngoài vòng kiềm tỏa của Cộng An cộng sản, những gì tôi viết là nhằm giúp cho những người trong nước muốn nói hoặc viết những điều muốn nói như tôi viết mà không thể viết hay nói được. Nếu người nào còn thắc mắc về sự viết của tôi (tức là đánh võ mồm) hoặc bất cứ tác giả nào thì hãy đặt câu hỏi với tất cả những trang mạng ở hải ngoại đi. Chẳng lẽ các đài phát thanh quốc tế như VOA, RFA, RFI… đều vô ích cả sao?
2/ Tại sao ông cứ công kích ông Lê Hiếu Đằng sau khi ông ta đã tuyên bố bỏ Đảng? Có người khuyên “đánh người chạy đi; chứ không ai đánh người chạy lại”, ông nghĩ sao?” Đó là một lời khuyên đúng, nhưng tôi không có tư cách gì để đem câu nói ấy ra áp dụng với bất cứ ai. Việt Nam Cộng Hòa đã có chính sách Chiêu Hồi từ trước năm 1975 để kêu gọi những đứa con lầm đường lạc lối hãy quay về với Mẹ Việt Nam! Điều tôi muốn nói với những người trót tiếp tay với giặc để giật sập chế độ dân chủ Miền Nam nhằm dâng cho quân xâm lược Miền Bắc thì khi quay về nên bày tỏ một lời ăn năn sám hối, vì đồng bào chịu khốn khổ, lầm than, mất hết tự do như hôm nay là do họ gây ra. Ông Lê Hiếu Đằng trả lời cô ký giả “Cà Phê Tối” rằng “ông bỏ Đảng vì cộng sản không còn là lý tưởng mà ông theo đuổi từ ban đầu”. Qua câu trả lời đó, ai cũng phải thấy ông Lê Hiếu Đằng có học hành, nhưng ngu, vì không chịu mở mắt để nhìn vào thực tế, nên chọn cộng sản làm lý tưởng. Nếu kẻ nào đem câu nói của Molivan Djilas “Tuổi trẻ không theo cộng sản là người không có trái tim; tuổi trung niên mà còn đi theo cộng sản là người không có óc” để bào chữa cho việc ông Lê Hiếu Đằng hồi trẻ đi theo cộng sản không sai, là kẻ ấy ngụy biện vì không nhìn vào thực tế. Câu nói của ông Djilas chỉ có giá trị ở Phương Tây vào thời của ông Djilas. Còn ở Việt Nam vào thời sau 1954 mà người nào theo cộng sản, dù trẻ hay già, đều không tim và không óc vì cái ác của cộng sản trong thực tế sờ sờ trước mắt.
BBT trang mạng Bauxitevn đánh giá ông Đằng là người trí thức, tôi cho rằng như thế là BBT hạ nhục những người trí thức chân chính. Và tệ hơn nữa, BBT coi những thanh niên nam nữ cầm súng bảo vệ tự do cho Miền Nam là tay sai Mỹ Ngụy vì không chọn cộng sản làm lý tưởng như Lê Hiếu Đằng.
3/ Có kẻ cho rằng tôi là người lính Việt Nam Cộng Hòa thua trận, cứ dai dẳng công kích những trí thức ở Miền Nam theo cộng sản, là vì cay cú. Thay vì trả lời luận điệu này, tôi xin trích bài nhận định của bác sĩ Phạm Hồng Sơn – một người sinh ra ở Miền Bắc, lớn lên dưới chế độ cộng sản – về nhà “trí thức” bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm để độc giả đánh giá thế nào nhé:
“Dù đã dự đoán trước, nhưng tôi vẫn giật mình khi xem bản điếu văn do ông Huỳnh Tấn Mẫm đọc trong lễ truy điệu ông Lê Hiếu Đằng, ngày 26/01/2014. Giật mình là vì, ngoài việc không dám nhắc tới sự kiện ông Lê Hiếu Đằng đã đàng hoàng công khai từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam trước khi qua đời (song, điều này có thể thông cảm được phần nào), điếu văn đó có thần thái và phần lớn nội dung giống y bản biện hộ, vinh danh chính người đọc (hay soạn) điếu văn. Xin trích:
“Qua mấy nét tiểu sử trên đây, chúng ta thấy xuyên suốt cuộc đời Anh, vận mệnh của đất nước là điều không lúc nào rời khỏi sự bận tâm suy nghĩ của Anh. Thái độ đó đã thể hiện rất sớm khi Anh mới chỉ là một học sinh trung học và có lẽ rất sớm như vậy vì đã diễn ra trong hoàn cảnh một đất nước liên tục bị các thế lực bên ngoài xâm lược thống trị, mà vào thời Anh lớn lên là tình thế tổ quốc bị chia đôi sau 1954: do không thống nhất được trong hòa bình, những xung đột tiềm ẩn nội tại đã bùng lên với sự can thiệp trực tiếp của chính quyền Mỹ bấy giờ, cuối cùng phát triển thành một cuộc đối đầu quân sự vô cùng tàn khốc, có nguy cơ đẩy cả dân tộc vào một thảm hoạ hủy diệt chưa từng có. Sự chọn lựa chính trị của Anh đã phát sinh từ tình thế đó và thường được giải thích như một thức tỉnh mang tính truyền thống của những thanh niên trí thức trước họa ngoại xâm. Nhưng như tất cả chúng ta đều biết: sự chọn lựa của Anh không dừng lại ở tình tự yêu nước tự nhiên đó mà lại được bồi đắp cho mạnh mẽ hơn bằng một niềm tin mới mẻ, hấp dẫn hơn nhiều lần: đó là niềm tin vào một thứ chủ nghĩa cộng sản nào đó mà Anh tin rằng sau này khi nước nhà đã độc lập trong thống nhất, hoà bình, nếu đem ra áp dụng, chúng ta sẽ kiến tạo nên được một xã hội tốt đẹp bội phần. Anh đã gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam cũng vì niềm tin ấy, sống chết với đảng Cộng sản suốt 45 năm kể từ ngày Anh gia nhập cũng vì niềm tin ấy… Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”
Áp nội dung này với thân thế, sự nghiệp của ông Huỳnh Tấn Mẫm, và tạm đặt bối cảnh tang lễ của ông Lê Hiếu Đằng ra một bên, khó ai có thể nghĩ rằng ông Huỳnh Tấn Mẫm đã đọc điếu văn cho người khác.
Ngày 13/02/2014 tôi lại thấy tên ông Huỳnh Tấn Mẫm xuất hiện trên công luận, đứng đầu danh sách ký tên của LỜI KÊU GỌI NHÂN KỶ NIỆM 35 NĂM ĐÁNH TAN CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC CỦA TRUNG QUỐC TRÊN BIÊN GIỚI PHÍA BẮC NƯỚC TA 17.2.1979. (Ghi chú của Bằng Phong: Lời Kêu Gọi này được BBT Bauxitevn đăng tải gồm có những “trí thức” Miền Nam theo cộng sản ký tên và Huỳnh Tấn Mẫm đứng đầu danh sách)
Bản văn này có tinh thần rất căm hờn, phẫn uất đối với quân xâm lược Trung Quốc, khơi lại cả tinh thần cổ kim của dân ta trong việc chống quân xâm lược hèn hạ từ phương Bắc và còn có một nhận định mạnh mẽ:
“Nhưng, cũng sẽ là hèn hạ không kém nếu không dám công khai và quyết liệt vạch trần tội ác xâm lược của kẻ thù, càng phi đạo lý hơn nữa khi thỏa hiệp với luận điệu xảo trá về cái gọi là “giữ gìn đại cục”, chui đầu vào thòng lọng của mười sáu chữ lừa bịp để tự trói tay, trói chân mình, quay lại đàn áp nhân dân mình biểu tỏ lòng yêu nước, lên án giặc ngoại xâm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc.”
Tuy nhiên, đoạn này có một sự thừa là chữ “sẽ”, nhưng lại thiếu hẳn một từ quan trọng về văn phạm, là chủ từ – ai, kẻ nào (?).
Ai còn chút trí nhớ thì sao có thể quên chỉ cách đây chưa đầy một tháng, ngày 19/01/2014, chính cái nhà nước hiện tại đã dành một lối hành xử hạ cấp cho những người muốn tưởng nhớ tới các chiến sỹ Việt Nam đã hy sinh trong việc bảo vệ một “lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc” – Hoàng Sa. Ngay việc tôn vinh chính người dân mình mà họ còn không dám ủng hộ thì làm sao họ lại dám để lên án quân xâm lược – đã trở thành bạn bốn tốt của họ rồi.
Thế mà trong dòng đầu tiên cho xướng suất về việc tưởng niệm, Lời kêu gọi lại vẫn dành để xới lên sự tin tưởng, kỳ vọng vào cái nhà nước đó và những tổ chức tay chân của nó: “Trước hết, đề nghị Nhà nước tổ chức trên quy mô cả nước và các địa phương. Cũng có thể do Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể các cấp từ trung ương tới địa phương tổ chức để đông đảo các tầng lớp nhân dân tham gia.”
Đối với những đề xuất tưởng niệm khác của Lời kêu gọi như “Mỗi cá nhân, mỗi gia đình có thể tổ chức tưởng niệm tại nhà riêng của mình theo hoàn cảnh và sáng kiến như trước đây chúng ta đã làm: thắp một nén nhang trên bàn thờ với khẩu hiệu: Đời đời nhớ ơn chiến sĩ và đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược trên biên giới phía Bắc 17.2.1979. Khẩu hiệu này có thể dán trước cổng nhà, trước cửa ra vào nhà, trước bàn làm việc, đeo trên mũ, trước ngực khi đi ra đường trong một tuần kể từ ngày 17.2.2014…”, chỉ nội trong vài ngày qua đã liên tiếp xảy ra những vụ trấn áp, khủng bố dân lành giữa thanh thiên bạch nhật thì những đề xuất đó liệu có khả thi, thiết thực?
Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (ngưng trích)
Đó là những gì bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định về “ông trí thức” Huỳnh Tấn Mẫm, (chứ không phải của “tên giặc lái Ngụy” đâu nhé!) mượn dịp đọc bài điếu văn cho Lê Hiếu Đằng để tự bào chữa cho mình, chứ chẳng phải xót thương cái chết của Lê Hiếu Đằng. Bọn trí thức cộng sản đểu thế đấy!
Tôi xin “highlight” đoạn văn sau đây trong bài điếu văn: “Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”. Chữ “Anh” được viết hoa đó, chính là Huỳnh Tấn Mẫm, muốn nhấn mạnh khẳng định: “Ta Không Sám Hối”!
Về bài Kêu Gọi, bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định khả năng của ông bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm: “Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (Hết trích)
Tôi từng viết căn bệnh của Cộng Sản Việt Nam giống như ung thư có quá nhiều khối u ác tính, phải dùng dao kéo để giải phẫu thì may ra mới chữa lành. Tức là phải chịu khó đau đớn cắt bỏ “các khối u cộng sản”; chứ không thể chỉ dùng dầu cù-là để xoa bóp ngoài da hay ra sau vườn hái vài loại lá để xông mà lành được. Thế nhưng những “cách mạng lão thành” và các nhà trí thức chỉ muốn chữa bằng phương pháp ngoại khoa, nên khi tôi kêu gọi “THÁNH CHIẾN”, họ bèn vội vàng đổ tội quá khích cho tôi ngay. Nay, một lần nữa, tôi xin giải thích:
Biện pháp cai trị của cộng sản cực kỳ tàn ác, bất nhân, vô đạo. Một người lên tiếng đòi tự do dân chủ, không những cá nhân người đó bị đánh đập, tù đày. Tất cả cha mẹ, nội ngoại, vợ (hoặc chồng) con cái, thân nhân đều bị hãm hại bằng nhiều cách hết sức đê tiện, khiến cho ai nấy đều khiếp đảm, run sợ. Ngoài ra, chúng còn dám thi hành những thủ đoạn chưa từng thấy có nước nào trên thế giới đã sử dụng:
– Dùng phân người trộn với dầu nhựa đường để tạt vào nhà người bất đồng chính kiến.
– Phái một bọn đầu trâu mặt ngựa múa may quay cuồng dưới chân tượng Lý Thái Tổ, vặn nhạc thật lớn để quấy rồi người dân tượng niệm chiến sĩ bỏ mình bảo vệ Tổ Quốc.
Thế mà tổ tiên ta linh thiêng đã phái những thanh niên nam nữ (đặc biệt rất đông nữ giới) xuống địa ngục Đỏ này để đương đầu với quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa. Tôi coi các thanh niên nam nữ ấy là những Thiên Thần, Bồ Tát thì mới có cái dũng khí quên mình ghê gớm đến thế. Bất chấp đổ máu, thương tích, bệnh hoạn. Đó là cuộc chiến của các bậc THÁNH.
Ngày xưa, bọn lãnh đạo cộng sản cho uống nước đường, bảo rằng cuộc kháng chiến chống Pháp – chống Mỹ là cuộc chiến đấu thần thánh để xúi dại tuổi trẻ “Quyết Tử để Tổ Quốc Quyết Sinh”
Nếu tất cả những “cách mạng lão thành”, những ai đã có thời cầm quyền trong đảng cộng sản, những trí thức biết nhận trách nhiệm với Non Sông vì họ đã từng dựng lên cỗ máy cai trị này, chắc chắn họ cũng như tôi đều đánh giá cuộc chiến đấu của những thanh niên nam nữ hôm nay dùng tay không để chống lại bọn Công An Côn Đồ là cuộc chiến đấu THẦN THÁNH. Nếu thế thì họ đã không ngần ngại xắn tay áo lên để tiếp sức với các THÁNH NỮ và các BỒ TÁT. Nhưng tiếc thay! Người ta chỉ thích dùng dầu cù-là để xoa ngoài da thôi! Để khỏi bị dư luận cho là thờ ơ, vô cảm, vô tâm!
4/ “Người Việt hải ngoại làm được gì để đóng góp vào công cuộc lật đổ bạo quyền cộng sản?”. Xin trả lời: “Không làm được gì cả! Chẳng phải tôi bi quan, nhưng hải ngoại bị rơi vào tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai. Một phần, do đồng bào mất niềm tin vì bị cái tổ chức kháng chiến ma đánh lừa; phần khác là do bản chất người Việt Nam chia rẽ, ích kỷ, đố kỵ. Cho nên gần 4 thập niên mà không nẩy ra một đoàn thể hay một cá nhân lãnh đạo. Báo chí không làm đúng chức năng của một cơ quan truyền thông đứng đắn hướng dẫn dư luận: trung thực, chính xác, công bằng.
(Ở đây tôi xin ca ngợi bà Mạc Việt Hồng, chủ nhiệm kiêm chủ bút trang mạng danchimviet.info, chấp nhận đăng tải những quan điểm, những tiếng nói trái ngược nhau (ngay cả controversial) để cho độc giả toàn quyền nhận định, phẩm bình. Đó là người thực hiện đúng chủ trương đa nguyên dân chủ mà bất cứ người viết nào cũng mong muốn. Mừng bác Mạc Văn Trang có một cô con gái xứng đáng).
5/ “Có cách gì cứu vãn tình trạng đó không?” Xin thưa: “Có!” Bằng cách nào? Bằng cách mỗi người hãy lấy bài thơ “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán để làm kinh nhật tụng, học cho thật thuộc và nghiêm chỉnh thực hiện vào đời sống hằng ngày. Những nhà trí thức cao niên hãy tự nhún mình xuống, họp nhau lại để đi tìm những trí thức trẻ có lòng, có trí tuệ, có nhiệt huyết để xin họ đứng ra lãnh đạo thì mới mong có một Hội Nghị Diên Hồng như dưới đời Nhà Trần.
Tất cả những vấn đề, dù khó khăn đến mấy, đều có giải pháp, với điều kiện mỗi người Việt Nam thực sự yêu thương BÀ MẸ VIỆT NAM hết lòng hết dạ.
© Bằng Phong Đặng văn Âu
© Đàn Chim Việt
————————————————–
Bài “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán
À có thế chứ xuýt nữa thì em hiểu lầm. Cảm ơn DCV nhiều, rất nhiều
15. Bác Hồ với chiến sĩ người dân tộc
Bác của chúng ta yêu quý mọi chiến sĩ. Đối với các chiến sĩ gái, chiến sĩ người dân tộc, Bác còn chăm sóc hơn vì đây là những người làm cách mạng khó khăn hơn chiến sĩ trai, chiến sĩ người Kinh nhiều.
Anh hùng La Văn Cầu, dân tộc Tày mãi mãi không quên bữa cơm của Bác “đãi” với rau, thịt gà… những “sản phẩm” do chính Bác nuôi, trồng. Bác hỏi thăm mẹ Cầu, gửi quà cho mẹ, dặn cán bộ tạo mọi điều kiện để Cầu về thăm mẹ, giúp đỡ gia đình.
Nhiều chiến sĩ người dân tộc đã lấy họ Hồ cho mình như Hồ Vai, Hồ Can Lịch, Hồ Văn Bột…
Mùa thu năm 1964, chị Choáng Kring Thêm – chiến sĩ người dân tộc Cà Tu, tham gia đoàn đại biểu Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam được ra miền Bắc, gặp Bác Hồ. Chị Thêm kể:
“Đoàn chúng tôi vừa bước xuống xe thì đã thấy Bác đứng chờ ngay ngoài sân.
Bác ôm hôn thắm thiết các thành viên trong đoàn. Chúng tôi theo Bác đến dãy bàn tiếp khách kê ngay ngoài vườn đầy hoa và nắng. Thấy tôi mặc bộ quần áo dân tộc, Bác nói:
- Cháu đúng là con gái dân tộc Cà Tu giữ được tính chất của dân tộc mình.
Chị Ngân, chị Cao gặp Bác, mừng quá khóc lên. Bác dịu dàng bảo:
- Các cháu gái đừng khóc. Gặp Bác phải vui chứ. Hai cháu hãy kể cho Bác nghe bà con ta ở tiền tuyến đánh Mỹ như thế nào?
Tôi thưa:
- Thưa Bác, cháu thương, cháu nhớ Bác. Tất cả đồng bào dân tộc miền Nam đều thương nhớ Bác.
Sau đó tôi kể Bác nghe một số chuyện chiến đấu của mẹ Giớn, anh Bên, em Thơ…
Bác nói:
- Cuộc kháng chiến của đồng bào miền Nam ta là toàn dân, toàn diện. Trẻ, già, gái, trai, Kinh, Cà Tu, Cà Tang và đồng bào các dân tộc khác đều sản xuất giỏi, chiến đấu giỏi”.
Tôi hiểu đó là Bác dành tình thương mênh mông của Bác cho tất cả chúng ta.
16. Tấm lòng của Bác
Trong những ngày ra thăm miền Bắc, đoàn anh hùng, dũng sĩ miền Nam được Bác chăm lo, ân cần như cha đối với con. Bác bảo tôi ( vì tôi được phụ trách theo dõi sức khoẻ và đời sống của đoàn):
- Cô Bi phải chăm sóc các cô, các chú ấy thật tốt, đừng để các cô các chú ấy ốm.
Một bữa, đồng chí Huỳnh Văn Đảnh bị sốt rét, Bác biết được, gọi tôi lên hỏi:
- Chú Đảnh bị sốt ra sao?
Tôi báo cáo tình hình của đồng chí Đảnh cho Bác. Bác nhắc:
- Cô phải cho các cô, các chú ấy ăn uống đầy đủ, chú ý các món ăn của địa phương để các cô, các chú ấy ăn được nhiều, sức khỏe mới tốt.
Một hôm khác, Bác chỉ vào Trần Dưỡng và hỏi tôi:
- Cô Bi, tại sao chú Dưỡng hơi gầy?
Bác nghe anh hùng Vai kể chuyện quê hương miền núi nghèo khổ của mình. Bác cảm động nói:
- Thống nhất Bác vô Nam, thế nào cũng về thăm quê hương cháu Vai.
Trong những ngày sống bên Bác, tôi càng thấm thía hơn tình cảm của Bác đối với đồng bào miền Nam. Chị Tạ Thị Kiều nói với tôi:
- Càng được gần Bác, càng thấy Bác thương yêu dân miền Nam ta quá chị à.
Nói xong, hai chị em lại khóc vì sung sướng và cảm động trước tấm lòng của Bác Hồ.
17. Bác Hồ tắm cho trẻ ở Việt Bắc
Hơn một năm xa Tổ quốc, trải qua ngót ba chục nhà tù của Tưởng Giới Thạch gần khắp Quảng Tây, Bác Hồ trở về Pắc Bó cuối năm 1944.
Nhìn thấy việc giữ vệ sinh nước ăn và nơi ở chưa được dân ở đây chú ý, Bác bảo chúng tôi cùng Bác bắt tay dọn dẹp. Một buổi sáng Bác bảo các cháu xếp hàng đi ra phía khe nước.
Người tự tay cởi quần áo cho các cháu bé, lần lượt tắm rửa, kỳ cọ cho từng cháu. Chúng vừa tắm, vừa đùa, bắn cả nước vào mặt Bác.
Trong số bọn trẻ được Bác tắm cho hôm đó có cháu Thân (con trai tôi) chốc đầu, tóc dính bết. Tắm gội xong, Bác còn làm thuốc dịt cho. Thuốc xót, thấy cháu kêu, Bác Hồ dỗ dành ngọt ngào:
- Không sao, chỉ một lát là hết xót ngay thôi cháu ạ.
Rồi Bác nói với đám thanh niên chúng tôi đứng quanh đó:
- Các cô, các chú, vợ chồng còn trẻ phải giữ gìn quanh năm sạch sẽ cho con cái, bệnh ghẻ lây nhanh lắm đấy, thật khổ cho cháu tôi.
Chúng tôi im lặng, cảm động. Trông thấy mấy cháu mặc quần áo bẩn và rách, Bác không vui:
Các cháu này con cô chú nào đây. Lấy áo sạch thay cho trẻ, còn mang quần áo bẩn đi giặt, chỗ nào rách thì khâu lại.
Bà cố tôi gần một trăm tuổi, nghe vậy xuýt xoa thán phục, nói:
- Ông già này là con người quý giá lắm đấy.
Rồi bà cố bảo bố tôi bưng một bát cháo có đánh trứng gà lại mời Bác Hồ. Bác tỏ vẻ không bằng lòng:
- Các đồng chí làm cách mạng, tôi cũng làm cách mạng, tại sao tôi được ăn đặc biệt hơn các đồng chí?
Và Người đứng dậy bê bát cháo trứng gà mời cố tôi ăn và nói:
- Đây mới là người cần được đặc biệt bồi dưỡng. Bà đã sống gần trăm tuổi rồi, khổ cực nhiều nhiều, cần ăn cho khoẻ để sống đến ngày đất nước độc lập, vui hưởng thái bình.
Tôi chỉ làm cái việc cung cấp thêm tài liệu giúp các bạc trẻ SV HS thu hoạch làm luận án tốt hơn thôi _ Cần giang giaĩ tơí nơi tới chốn thì nên nhờ bác NGÀN
Cả nước đã bị lừa
Châu Hiển Lý (Bộ đội tập kết 1954)
“Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức!
150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến.
Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. “Tính hơn hẳn” của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc.
Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra :
_ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ?
_ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ?
_ Tại sao sau khi được “giải phóng” khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ?
_ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ?
Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
_ Tại sao đàn ông ?của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng?
_ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ?
_ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn?
Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường , phải đi làm công cho các nước tư bản?
_ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?
Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính . Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa.
Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường.
Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được.
Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại .
Hiện tượng “Mửa ra rồi nuốt lại” này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương.
Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất.
Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người.
Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và “nhai lại” suy nghĩ của kẻ khác.
Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối , những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều…
Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội.
Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành “phương hướng hành động” chung cho tất cả mọi người.
Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống…
Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói.
Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang , vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian .
Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp “vô sản” âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la.
Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi mòng giửa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền.
Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo.
Chẳng hạn đảng nói “xây dựng xã hội không có bóc lột” thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói ” một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản” thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói “đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất” nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân.
Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là… còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại !
Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ý thức về tội lổi tầy trời của mình . Đảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn.
Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi” mà kết luận: “Tất cả đều là lừa bịp!”
Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ … đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại.
Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ :
“Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa !
Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!”
Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ?
Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy ?
Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu?
Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai !
Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.
Châu Hiển Lý – Bộ đội tập kết 1954
Nguồn : http://www.vietlandnews.net/forum/showthread.php?t=21125
“Mùa hè năm 1952, sau khi đi Trung quốc và Liên xô về, Bác ( tức Diệt Chủng Hồ Chí Minh ) chuẩn bị cho hội nghị cán bộ đầu năm 1953, quyết định Cải Cách Ruộng Đất ( Tức ĐẤU TỐ ). Đoàn cố vấn Cải Cách Ruộng Đất do Kiều Hiếu Quang làm trưởng đoàn. Kiều là phó bí thư tỉnh ủy QUÃNG TÂY ( nằm ở bên TRUNG QUỐC ). Họ muốn qua Cải Cách Ruộng Đất để chỉnh đốn lại đảng ta. ”
DIỆT CHỦNG HỒ CHÍ MINH SỐNG MÃI TRONG SỰ NGHIỆP BUỘC NHÂN DÂN VIỆT NAM NÔ LỆ TRUNG QUỐC !
Thế Bác ỉa chỗ nào, đái chỗ nào sao không thấy bạn sinh viên trẻ khoa Mac – Lê viện dẫn ra đây.
Hồng Ân
Muốn dẫn ra ư? Tôi dẫn ra nhé: Bác Hồ đái và ỉa vào mõm của Hồng Ân
Nói phét ! Cứt bác ỉa không đủ chia cho những đứa bợ đít bác như “sinh viên khoa Mac- lenin và tư tưởng Hồ Chí Minh”, vũ như vũ và Hoàng nữa thì lấy đâu ra để cho người ngoài ?
Tâm sự một đảng viên
( DT sao lục )
Tôi đã biết mình lầm đường lạc lối
Từ sau cái ngày “giải phóng” Miền Nam
Đi giữa Sài Gòn, tôi nghe mình thầm khóc.
Một mùa xuân tang tóc năm bảy lăm
Tôi khóc Miền Nam tự do vừa mất
Và khóc cho mình, chua xót đắng cay
Nửa đời người theo đảng đến hôm nay
Tưởng cứu nước đã trở thành tội ác.
Bởi tôi quá tin nghe theo lời bác
Rằng đảng ta ưu việt nhất hành tinh
Đường ta đi, chủ nghĩa Mac Lê nin
Là nhân phẩm, là lương tri thời đại.
Rằng tại Miền Nam, ngụy quyền bách hại
Dìm nhân dân dưới áp bức bạo tàn
Khắp nơi nơi cảnh đói rách cơ hàn
Đang rên siết kêu than cần giải phóng.
Tôi đã xung phong với bầu máu nóng
Đi cứu Miền Nam ruột thịt nghĩa tình
Chẳng quên mang theo ký gạo để dành
Biếu người bà con trong nầy túng thiếu.
Người dân Miền Nam thật là khó hiểu
Nhà khang trang bỏ trống chẳng còn ai
Phố phồn hoa hoang vắng u hoài
Giải phóng đến sao người ta chạy trốn?
Đến Sài Gòn, tưởng say men chiến thắng
Nào ngờ đâu sụp đổ cả niềm tin
Khi điêu ngoa dối trá hiện nguyên hình
Trước thành phố tự do và nhân bản.
Tôi tìm đến người bà con trong xóm
Nhà xinh xinh, đời sung túc tiện nghi
Kí gạo đem theo nay đã mốc xì
Tôi vội vã dấu vào trong túi xách.
Anh bà con tôi- một ngươi công chức
Nét u buồn nhưng cũng cố làm vui
Đem tặng cho tôi một cái đồng hồ
Không người lái, Sei-ko, hai cửa sổ.
Rồi anh nói: “Ngày mai đi cải tạo
Cái đồng hồ tôi cũng chẳng cần chi
Xin tặng anh, mong nhận lấy đem về
Một chút tình người bà con Nam bộ.”
Trên đường về, đất trời như sụp đổ
Tôi thấy mình tội lỗi với Miền Nam
Tôi thấy mình hổ thẹn với lương tâm
Tôi đã khóc, cho mình và đất nước./.
.
Không Hề Nói Dối
Một ngày đẹp trời, bác Hồ nổi hứng đi một mình về vùng quê, sau xa là một anh bảo vệ. Tới một cái chợ, bác thấy một lũ trẻ con tuổi từ 10 tới 12 đang cãi vã om xòm. Một thằng lớn giọng:
- Bố tao nuôi một con công đực. Mỗi ngày nó đẻ sáu bảy trứng. Ăn không hết phải phơi khô. Lâu lâu nó đẻ trứng vàng bán được khối tiền. Bố mẹ tao chẳng cần phải đi làm.
Một thằng khác không kém:
- Bố tao đào cái giếng ở sau vườn. Ai ngờ nó cứ phun ra dầu hoả. Dầu cứ phun lên từng thùng, đem cho không hết. Bố mẹ tao đều là công an, lúc nào cũng yêu thương người dân, cứ đem dầu cho không mọi người.
Bác trố mắt ngạc nhiên, tới hỏi tại sao các cháu bé lại phét lác khiếp thế. Thằng lớn tuổi nhất nhìn bác chăm chú rồi hỏi:
- Bác là bác Hồ phải không? Chúng cháu cãi nhau vì chúng cháu cùng tìm thấy một đồng của ai đánh rơi. Chúng cháu bàn với nhau, đứa nào nói phét ghê gớm nhất thì được giữ đồng bạc này.
Bác Hồ vội vã dậy dỗ các cháu:
- Các cháu đừng bao giờ nói dối. Phải nói thật. Phải thành thật thì sau này mới trở thành cán bộ, thành đảng viên lãnh đạo đất nước. Các cháu hãy học theo gương bác đây. Suốt đời bác không bao giờ nói dối. Suốt đời bác chỉ nói thật.
Thằng bé lớn nhất trố mắt nhìn bác rồi bảo lũ bạn:
- Đưa đồng bạc cho bác đi. Bác thắng rồi.
(Nguyễn Khánh Đăng phóng tác, 11/2008)
Kính GS Tương Lại
Tôi đã trích phát biểu của GS với RFA và góp ý bên bài “Kiến Nghị gởi thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng (cũng trên ĐCV.Info này) như sau:
“Ngay những người đề ra các đường lối mà tôi cho là sai lầm họ cũng không tán tận lương tâm muốn bán nước cho Tàu đâu. Hiện nay tôi vẫn tin rằng trong những người có đường lối sai lầm khởi đầu từ Hội nghị Thành Đô họ cũng không phải là những người quyết định bán nước nhưng vì họ muốn giữ cái thể chế chính trị, toàn trị, mà họ cho rằng đó là vì họ yêu nước. Và vì nếu giữ cái chế độ toàn trị đó thì thằng Tàu nó ủng hộ. “.
Thưa GS Tương Lai
Tất cả những việc làm dù “vô thức” cũng đều gây tác hại rất lớn cho đất nước và dân tộc! Phát biểu của GS có phải là quá “rộng lượng” (hay quá dễ dãi) đối với những kẻ vô trách nhiệm mà GS cho rằng “có đường lối sai lầm khởi đầu từ Hội nghị Thành Đô“?
Tuy nhiên, tôi đồng ý với GS rằng: “Không có gì có lợi hơn cho thằng xâm lược khi mà có một thể chế chính trị bịt miệng dân và quay lưng lại với dân, chỉ xoay lại đấu đá nội bộ với nhau thôi. Bịp dân về 16 chữ, hữu nghị… đấy tất cả các vấn đề nó nằm ở chỗ đó.”
Trích:
Mặc Lâm: Theo GS thì ai là người trong giới cầm quyền có thể thay đổi sự thật này bằng những việc làm cụ thể, và nếu họ đi ngược lại với xu hướng chung trong đảng thì ai sẽ ủng hộ họ?
GS Tương Lai: “Vấn đề bây giờ là làm sao thức tỉnh tinh thần yêu nước của cả dân tộc để cho cả dân tộc này thấy rằng nguy cơ lớn nhất là nguy cơ của thằng Trung Quốc xâm lược đây này! Phải tập trung mũi nhọn vào đó và nhà cầm quyền, bất cứ người nào, họ là ông A, ông B, ông X, ông Y tôi không cần biết họ là ai, tôi chỉ cần họ đáp ứng với nguyện vọng của dân, họ tuyên bố rõ là dựa vào dân và phải có một thái độ rành rọt trước kẻ thù thì tôi ủng hộ, dân ủng hộ, trí thức ủng hộ vậy thôi…/…Tôi không đứng về phía ông nào hết, tôi đứng về phía nhân dân, tôi đứng về lợi ích của tổ quốc. Ai yêu nước, đấu tranh, chống ngoại xâm và cải cách thể chế, đem trả cái quyền dân chủ về cho dân, xây dựng một nhà nước pháp quyền đích thật thì tôi ủng hộ lực lượng đó bất chấp họ như thế nào. Họ đáp ứng được yêu cầu của dân thì hãy ủng hộ họ để cho họ làm việc“.
Trời đất! Tới giờ phút này mà GS còn phân vân như thế, vậy thì phát biểu của GS rằng: “Tại sao tôi ủng hộ ý tưởng thông điệp của Thủ tướng?” …còn ý nghĩa gì???
Thưa GS, phát biểu của ông Đặng Văn Âu rất ấn tượng và cụ thể:
“Thời gian cấp bách lắm rồi, không thể chần chờ, trì hoãn được nữa. Thủ tướng hãy nhớ một điều: Lưu danh thiên cổ hay lưu xú vạn niên, hiển Thánh hay thành tội đồ là ở phút giây này đây. Ngay cả hy sinh trong việc xóa bỏ cơ chế cộng sản, tiêu diệt đứa phản quốc.”
Mong rằng, GS hãy hợp lực cùng với ông Âu và những người VIỆT NAM yêu nước hỗ trợ thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng thực hiện cuộc CÁCH MẠNG: “xóa bỏ cơ chế cộng sản, tiêu diệt đứa phản quốc” để tạo sự “HOÀ HỢP – HOÀ GIẢI – và ĐOÀN KẾT DÂN TỘC” hầu tạo NỘI LỰC!
Được như vậy, dù có phải hi sinh tánh mạng thì tôi (TK) cũng sẵn sàng, như ông Âu đã khẳng định trong bài: Việt kiều kêu gọi thủ tướng hành động cho đất nước ” đại khái rằng: “Ai cũng phải chết. Nhưng được chết cho TỔ QUỐC là điều vinh hạnh“.
Ông Âu đã tuyên bố “sẵn sàng chết” cho đất nước, còn Giáo Sư ?
Anh Trung Kiên thân mến,
Anh từng đọc nhiều bài viết của tôi. Anh đã nhận thấy lập trường của tôi đối với Tổ Quốc Việt Nam trước sau như một. Tôi cảm ơn anh vì anh đã chia sẻ nỗi lòng thao thức của tôi.
Trước đây, tôi có liên lạc với GS Tương Lai qua điện thoại và email. Tôi nghe GS Tương Lai nói năng rất dõng dạc trên các Đài Phát thanh Quốc tế như RFA, RFI và VOA. thì tôi thấy đây là một người cộng sản còn biết quan tâm đến tiền đồ Dân Tộc. Nhưng tôi khá bực mình khi nghe GS Tương Lai ca tụng Hồ Chí Minh, một nhân vật không thể là tấm gương sáng cho một người bình thường đáng noi theo.
Hồ Chí Minh là nhân vật chính trị như thế nào thì tài liệu lịch sử đã chứng minh. Cái tội to nhất của HCM là diệt trí thức và dùng chính sách bao tử trị để làm cho tất cả những người tự trọng mất nhân cách. (Đói thì đầu gói phải quỳ; bần cùng sinh đạo tặc). Là người lãnh đạo, HCM phải có chính sách nâng cao dân trí thì mới thăng tiến trong cộng đồng nhân loại. Và bồi bổ khí phách kẻ sĩ để giữ gìn bờ cõi. Bởi vì nước ta bé nhỏ, nhưng trường tồn trước thủ đoạn Hán hoá của Bắc Phương là nhờ cái khích phách của tiền nhân, như “Đầu thần chưa rơi xuống đất, xin bệ hạ đừng lo” hoặc “Ta thà làm quỷ nước Nam còn hơn làm Vương đất Bắc”.
Ai nấy đều thấy rõ Hồ Chí Minh tàn hại Đất Nước vô cùng khốc liệt là để nước Việt Nam ta một lần nữa biến thành Giao Chỉ Quận.. Thế mà người đấu tranh đòi tự do dân chủ cho dân tộc, lại đi ca tụng một tội đồ thì không có gì đểu bằng. Từ khi tôi lên tiếng phản bác bài viết của Tướng Nguyễn Trọng Vĩnh ca tụng HCM, GS Tương Lai viết email cho tôi bằng cái câu như sau: “Email Box của tôi đã quá tải, xin anh từ nay đừng gửi email cho tôi những bài viết của anh nữa!”.
Anh Trung Kiên thấy không? Ngoài mặt GS Tương Lai đòi nhà cầm quyền thực thi dân chủ, bảo vệ nhân quyền; nhưng khi đọc bài viết của tôi công kích Hồ Chí Minh là người “tranh đấu” ấy không thèm giao tiếp với tôi nữa. Theo tôi, những người như GS Tương Lai mà cầm quyền như Nguyễn Tấn Dũng thì ông ta cũng là người chẳng khá gì hơn, nghĩa là cũng kiêu kỳ, ngạo mạn, chẳng thèm nghe người khác dám trái ý mình.
Có một số độc giả chế nhạo, châm biếm tôi viết “Kiến Nghị” cho Nguyễn Tấn Dũng là một hình thức bợ đỡ bọn cầm quyền. Tất nhiên tôi không giận vì người châm biếm mình, mà chỉ buồn cho những con người ấy đã không đọc kỹ bài viết của mình để thấu hiểu nỗi lòng của mình thôi.
Câu nói của TT Nguyễn văn Thiệu “Đừng tin những gì cộng sản nói …” đã ăn sâu trong tiềm thức những người Chống Cộng rồi, mình đâu đến nỗi ngây thơ khờ khạo để thiếu cảnh giác. Trong bốn nhân vật, gồm Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Hùng thì tôi nhắm đến Nguyễn Tấn Dũng vì Dũng có quyền hành hơn cả, lại là người có thủ đoạn, sáng dạ và bạo gan. Nên mình nhắc cho Nguyễn Tấn Dũng biết chẳng ai có thể sống ngàn năm để bám vào quyền lực. Tôi cảnh báo cho Nguyễn Tấn Dũng biết rằng nếu anh ta cứ duy trì cách cai trị như hiện nay thì một ngày không xa, số phận của anh ta chẳng khác nào cặp vợ chống Ceaucescu, Saddam Hussein, Gaddafi … để anh ta thức tỉnh. Tại mình không có “chân mạng” để có địa vị như Nguyễn Tấn Dũng để trở thành THÁNH thì mình khuyến khích anh ta phải hành động để lưu lại tiếng thơm cho dòng họ anh ta. Thành hay b5i, mà có thiện chí vì Đất Nước thì sẽ lưu danh thiên cổ. Đó là trường hợp nhà cách mạng Nguyễn Thái Học.
Cái đau cho Đất Nước và Dân Tộc mình là Hồ Chí Minh đã thiết lập một nền thống trị mà những kẻ thừa kế đền HÈN và MÙ LOÀ, không nhìn thấy con đường CÁCH MẠNG mà Hồ Chí Minh dẫn dắt sẽ đưa Đất Nước và Dân Tộc đến nô lệ Tàu.
Thú thật với anh Trung Kiên, tôi thật sự xấu hổ làm người Việt Nam mỗi khi giao thiệp với người ngoại quốc am hiểu tình hình đàn áp nhân quyền trên quê hương mình. Có lẽ Việt Nam bây giờ là một Đất Nước tồi tệ nhất hành tinh về mặt đạo đức. Nạm cướp giựt càng ngày càng hoành hành được đăng nhan nhản trên mặt báo “lề phải”; chứ không phải do bạo phản động, thù địch reu rao. Nạn cướp bốc đó chắc chắn có sự tiếp tay, đồng loã của Công An.
Mong một ngày nào đó có thể tiếp xúc thẳng với anh Kiên Trung.
Thân ái,
Bằng Phong Đặng văn Âu
Trích: “Ngay những người đề ra các đường lối mà tôi cho là sai lầm họ cũng không tán tận lương tâm muốn bán nước cho Tàu đâu. Hiện nay tôi vẫn tin rằng trong những người có đường lối sai lầm khởi đầu từ Hội nghị Thành Đô họ cũng không phải là những người quyết định bán nước nhưng vì họ muốn giữ cái thể chế chính trị, toàn trị, mà họ cho rằng đó là vì họ yêu nước. Và vì nếu giữ cái chế độ toàn trị đó thì thằng Tàu nó ủng hộ“.
Chỉ một luận điệu bịa đặt “bám gót đế quốc Mỹ” mà Tương lai cùng bọn cộng sản VNDCCGH & Hồ chí Minh vong bản ngoại lai tay sai giặc tàu có thể dâng HS & TS cho giặc tàu, mang vào VN hàng núi súng đạn Nga tàu cộng, gây cả một cuộc chiến tranh Hồ chí Minh tội ác, suốt 20 năm thảm sát hàng triệu, hàng triệu người VN, xâm lăng chiếm đoạt VNCH, xích hóa VN, dâng VN cho chủ thuyết mác lê tội ác
vậy mà trước một hành động phản quốc bán nước của bọn cộng sản rõ ràng như vậy, và cả một chuỗi những hành động phản quốc liên tục sau đó để thục thi thỏa thuận bán nước Thành Đô, mà Tương lai cho rằng đó là “yêu nước”?
Yếu tố trung quốc tại VNCS không chỉ mới có từ hội nghị Thành Đô, mà cộng sản VN & cs Hồ chí Minh đã làm tay sai cho trung cộng, đã bán nước cho trung cộng từ 1950 khi cộng sản Hồ chí Minh & cs Võ NGuyên Giáp & cs PVD đón giặc tàu vào VN sau khi Mao trạch Đông chiếm trọn Hoa lục.
Từ đó dựa vào sự chống lưng của giặc tàu, cs hồ chí minh cho đảng cộng sản tái xuất hiện công khai, làm bung sung cho giặc tàu tiến hành cuộc xích hóa VN, năm 1954 cắt xẻ VN tại vỹ tuyến 17, dựa vào súng đạn giặc tàu khủng bố người dân miền bắc dựng nên chế độ cộng sản VNDCCH tại miền bắc VN…, làm gương bán nước cứu đảng cho đồ đệ tại Thành Đô 1990
Tương Lai thật không hổ danh trí thức cộng sản chân chính tim đỏ thẻ đỏ chuyên nghề làm chứng gian bao che tội ác cộng sản
GS Võ Tòng Xuân, chuyên gia Nông nghiệp cho biết, không có thương hiệu là thách thức lớn nhất với gạo Việt. Hiện, chất lượng gạo của Việt Nam kém là do cách làm ăn chụp giật của các thương lái, trộn lẫn các loại gạo cao cấp thấp cấp với nhau. Điệp khúc được mùa mất giá , nông dân bỏ ruộng vẫn tiếp diễn do các bộ, ban ngành đang bỏ mặc nông dân.
PV: – Thời gian qua, dư luận rất quan tâm tới thông tin Campuchia sẽ tấn công thị trường gạo Mỹ và Hàn Quốc trong khi xuất khẩu gạo Việt Nam chỉ quẩn quanh với thị trường Trung Quốc và các nước trong khu vực. Ông có bất ngờ trước thông tin này không? Liệu đây có phải là một dấu hiệu đáng để ngành xuất khẩu gạo Việt Nam phải suy nghĩ?
GS Võ Tòng Xuân: – Ngành xuất khẩu gạo Việt Nam phải thấy đây là thách thức rất lớn. Campuchia hiện nay đã đi vào quy hoạch vùng nguyên liệu và có nhà máy để sản xuất gạo có chất lượng tốt và Cục xúc tiến thương mại của Campuchia đã giúp 8 công ty xuất khẩu gạo tham dự hội chợ ở Thái Lan mà trong hội chợ, Việt Nam hoàn toàn vắng bóng.
Gạo Capuchia được thế giới chú ý thông qua hội chợ đó và tôi thấy rõ ràng khách hàng đến rất đông để ký hợp đồng. Những công ty xuất khẩu chỉ vài chục ngàn tấn chứ không lên đến hàng trăm ngàn tấn như Việt Nam, tức là họ làm nhỏ nhưng làm có chất lượng và là những sản phẩm có thương hiệu.
Các doanh nghiệp không quan tâm đến việc xây dựng thương hiệu mà chỉ mua lúa thông qua thương lái thì không thể xây dựng thương hiệu được. Cục xúc tiến thương mại lại không có những chính sách để khuyến khích doanh nghiệp xây dựng thương hiệu cuối cùng không giúp được doanh nghiệp nào đi triển lãm được…
ĐẤT VIỆT.
…Câu hỏi được đặt ra ở bài này là: tại sao Bắc Kinh lại “ưu tiên” để cắm chốt ở Hà Tĩnh và Quảng Trị?
a. Đối với cảng Cửa Việt, Quảng Trị
Ngày 14/02/2014, đài VOA, trong bài viết có tựa đề “Báo động: Người Trung Quốc lại sắp lập căn cứ ở Quảng Trị”, tác giả là Blogger Lê Anh Hùng, cho biết:
“Công ty Cổ phần Chăn nuôi C.P. Việt Nam (một công ty sản xuất thức ăn gia súc, thuỷ sản và chăn nuôi hàng đầu Việt Nam, trước đây thuộc tập đoàn C.P. Group của Thái Lan, nhưng đã bị Trung Quốc thâu tóm kể từ năm 2011) sắp được giao 96,1ha đất, kéo dài hơn 2km dọc theo bờ biển và chỉ cách cảng Cửa Việt chưa đầy 1km”.
Cũng trong bài viết này, về vị trí chiến lược và sự nhạy cảm của cảng Cửa Việt, tác giả dẫn lời nhà văn Xuân Đức, một người con của tỉnh Quảng Trị, đã viết về thời kỳ chống Mỹ như sau: “… cuộc chiến trên cảng Cửa Việt và sông Cửa Việt nói riêng đã trở thành quyết chiến điểm khốc liệt nhất có ý nghĩa quyết định sự thành bại của cả chiến trường Miền Nam”.
b. Đối với cảng Vũng Áng, huyện Kỳ Anh, Hà Tĩnh
Tháng 4/2006, Khu Kinh tế Vũng Áng được thành lập, theo Wikipedia có diện tích tự nhiên 227,81 km2 (22.781 ha). Các hoạt động kinh tế được ưu tiên phát triển tại khu kinh tế Vũng Áng bao gồm: dịch vụ cảng biển, công nghiệp luyện kim gắn với lợi thế về tài nguyên và nguồn nguyên liệu (mỏ sắt Thạch Khê, mỏ titan,…).
Đáng chú ý là, Khu Kinh tế Vũng Áng đang được đầu tư Dự án nhà máy gang thép Formosa Hà Tĩnh là một trong những dự án trọng điểm và lớn nhất của Tập đoàn Formosa (tiền thân là của Đài Loan, nhưng đã nhượng lại 100% cổ phần cho Trung Quốc?!) với tổng mức đầu tư 15 tỷ USD (gồm hai giai đoạn), nằm trên diện tích trên 3.300ha, trong đó diện tích đất liền là hơn 2.000 ha và diện tích mặt nước trên 1.200 ha.
Với quy mô lớn như vậy, thì người Trung Quốc có thể ăn nằm tại khu vực này khoảng 25 đến 30 năm, vừa để đầu tư xây dựng công trình vừa để khai thác vận hành nhà máy, vậy là đủ để một thế hệ người Tàu lấy vợ, lập thành phố người Tàu tại khu vực Kỳ Anh, Hà Tĩnh; sâu xa hơn, có thể là lực lượng địa phương sau này trong mưu đồ chia cắt Việt Nam thành hai miền.
Tháng 10/2013, đài RFA, đăng bài “Một Hà Tĩnh đầy ắp người Trung Quốc”, báo động tình trạng cát cứ của người Trung Quốc tại Vũng Áng, mà hậu quả về an ninh xã hội tại nơi này qua ý kiến của một người dân được bài báo trích đăng là:
“… Bây giờ, phần đông gia đình đã bán hết đất cho người Tàu, đất thì không còn nữa mà con cái thì nghiện ngập, hư hỏng, như vậy, chỗ an thân cũng không còn mà niềm hy vọng vào tương lai cũng bị đứt gãy. Điều này phải xem lại âm mưu của người Trung Quốc”.
Và đây là nhận định tổng quát của bài báo, khi tác giả nghe từ một phụ nữ:
“Có thể nói rằng có đến 70% thanh niên hư hỏng, nghiện nập. Và bà tỏ ra hoài nghi sự có mặt của những người Trung Quốc. Bà nghĩ rằng họ đến Kỳ Anh mua đất làm ăn không đơn thuần, họ có ý đồ không tốt và họ rất nguy hiểm”.
Nhưng đáng chú ý nhất, báo động đỏ cho tình hình tại Vũng Áng, phải là một comment (của một người địa phương nơi đây) trong bài: “Nhà văn Phạm Xuân Nguyên: Cuộc chiến tranh biên giới Việt-Trung là một sự thật lịch sử không thể xóa bỏ”, đăng trên Blog Dân Quyền (Diễn đàn XHDS) hôm 14/02/2014, toàn văn như sau:
“Cảm ơn nhà văn Phạm Xuân Nguyên đã nói lên những suy nghĩ của tôi và bạn bè tôi – những người đã chiến đấu có người đã anh dũng hy sinh, có người bị thương…. trong cuộc chiến chống Tàu cướp nước 2/1979, tại Bắc luân (Quảng ninh), ở Trung đoàn 288-Quân khu 3.
Tôi cũng rất đau lòng khi vùng đất quê Kỳ Anh (Hà Tĩnh) của anh Nguyên và chúng tôi đã được cầm quyền ĐCSVN bán cho Trung Quốc hơn 80 km2 thành khu căn cứ riêng mà chỉ có chức sắc Tỉnh ủy Hà Tĩnh và Đảng TƯ mới có thể được Tàu cho vào, còn chủ tịch tỉnh lấy chức danh đó cũng không được vào [? – NHQ]. Trung Quốc xây tường và nhà cao tầng dọc đường quốc lộ 1 từ Kỳ Anh đến Cẩm Xuyên hơn 20 km, chiếm hoàn toàn biển phía Đông đường Quốc lộ 1, để làm gì cũng không ai được biết.
Dân Kỳ Anh (Hà Tĩnh) mất đất, không việc làm. Trai thì cờ bạc, đề đóm, chích choác ma túy. Gái thanh niên, trung niên cặp nón, ô… môi son, má phấn, mắt xanh mỏ đỏ vẫy, gọi khách đi xe bắc Nam, công khai làm điếm vì không có việc làm, đất ở, đất ruộng, cả mồ mả cha ông… nay ĐCSVN BÁN CHO TÀU rồi . Trai Tàu lấy vợ Kỳ Anh, là mơ ước của gái Kỳ Anh ngày nay, vì đi làm điếm còn khổ hơn. Người Trung Quốc ở Kỳ Anh không cần theo luật CHXHCNVN là đi xe máy họ không cần đội mũ, mà công an còn cười chào thân thiện…
Rõ ràng, Trung Quốc đang thực hiện cuộc di dân rất âm thầm, nhưng quyết liệt và hiệu quả vào lãnh thổ Việt Nam một cách hợp pháp, có sự tiếp tay của quan chức Việt Nam ở cấp cao, thông qua chính sách đầu tư xây dựng và khai khoáng.
Vũng Áng quả là một vị trí lý tưởng không chỉ để khống chế Việt Nam về mặt đường bộ, mà toàn bộ đường biển đi vào Vịnh Bắc Bộ. Một nguy cơ không thể không được báo động!
2. Tam giác căn cứ quân sự Du Lâm – Vũng Áng – Cửa Việt
Nếu không có sự kiểm soát chặt chẽ, thì rất có thể thông qua tam giác căn cứ quân sự Du Lâm – Vũng Áng – Cửa Việt, Trung Quốc dễ dàng chia cắt Việt Nam cả về đường biển và đường bộ, thậm chí chia Việt Nam thành hai miền.
Căn cứ hải quân Du Lâm của Trung Quốc, được Bách khoa toàn thư Wikipedia giới thiệu: là căn cứ tàu ngầm, nằm ở thành phố Tam Á, ở cực Nam trên đảo Hải Nam, “là một mối lo an ninh cho các nước ASEAN cũng như Ấn Độ”. Theo bản đồ (kèm theo), từ Du Lâm đến Vũng Áng và Cửa Việt của Việt Nam, có chiều dài đường chim bay khoảng 320-350 km, trong khi khoảng cách giữa Vũng Áng đến Cửa Việt theo QL1A là 190 km. Ba đỉnh này tạo thành một tam giác, và với lực lượng hùng mạnh về tàu ngầm và tàu chiến mặt nước, Trung Quốc rất dễ dàng chia cắt hai miền của Việt Nam ở khu vực Vũng Áng và tỉnh Quảng Bình. Kể cả đường bộ và đường biển.
Phải chăng việc cấm người Việt Nam ra, vào Vũng Áng và Cửa Việt, bộc lộ ý đồ Trung Quốc muốn xây dựng hai vị trí này thành căn cứ quân sự bí mật của họ, phục vụ cho việc chia cắt Việt Nam bằng lực lượng hải quân khi chiến sự xảy ra. Đây chính là đáp án trả lời cho câu hỏi: tại sao Bắc Kinh lại “ưu tiên” để cắm chốt ở Hà Tĩnh và Quảng Trị.
(Nên nhớ, Quảng Bình, nơi nằm giữa Vũng Áng và Cửa Việt, là vùng đất hẹp nhất trên dải đất hình chữ S của Việt Nam, bề rộng chỉ hơn 40 km tính từ bờ biển đến biên giới Việt-Lào).
3. Vũng Áng – Cửa Việt và việc thực hiện “đường lưỡi bò”
Ta dễ dàng nhận thấy, phần lớn chiều dài về phía Nam của “đường lưỡi bò” nằm trên lãnh hải chủ quyền của Việt Nam và Philippines; trong khi, do khu vực Quần đảo Trường Sa gồm nhiều đảo nhỏ, biển nông, luồng tàu hẹp… cho nên, theo bản đồ trên đây, ta thấy luồng vận chuyển của các tàu viễn dương quốc tế chỉ đi trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam (đường màu trắng mờ).
Liệu Trung Quốc có thể khống chế diện tích theo “đường lưỡi bò” mà họ đã tuyên bố hay chăng? Tất nhiên, chỉ với điều kiện Trung Quốc khống chế được Việt Nam. Xin dẫn một đoạn về tham vọng của Mao Trạch Đông: “Chủ tịch Mao Trạch Đông (còn) khẳng định trong cuộc họp của Bộ Chính trị Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc, tháng 8 năm 1965: “Chúng ta phải giành cho được Đông Nam châu Á, bao gồm cả miền nam Việt Nam, Thái Lan, Miến Điện, Malayxia và Singapo… Một vùng như Đông Nam châu Á rất giàu, ở đấy có nhiều khoáng sản… xứng đáng với sự tốn kém cần thiết để chiếm lấy… Sau khi giành được Đông Nam châu Á, chúng ta có thể tăng cường được sức mạnh của chúng ta ở vùng này, lúc đó chúng ta sẽ có sức mạnh đương đầu với khối Liên Xô-Đông Âu, gió Đông sẽ thổi bạt gió Tây…”. (Sự thật về quan hệ Việt Nam – Trung Quốc trong 30 năm qua, NXB Sự Thật, 1979).
Như vậy, tham vọng chia cắt Việt Nam một lần nữa như đã nói trên, không phải là không có căn cứ, với bọn Bá quyền Đại Hán Bắc Kinh, thì mọi việc đều có thể…
Nguyễn Hữu Quý.
… – Ngày nay ở mé đông bắc Châu Á có một quốc gia gọi là Nhật Bản, hay còn gọi là “Đất nước mặt trời mọc”. Đây là một trong bốn quốc gia phát triển nhất thế giới, nhờ có chế độ chính trị dân chủ và nền kinh tế hùng mạnh.
Nhật bản có một nền kiến trúc quy củ và hiện đại, thêm vào đó cảnh vật nên thơ, khiến cho đất nước của họ nơi đâu cũng sạch đẹp như trong tranh vậy. Xã hội dân chủ, pháp luật nghiêm minh, ý thức chấp hành luật pháp của người dân sở tại có thể nói là rất tốt. Ở đây họ có một lễ hội gọi là “Lễ hội hoa Anh Đào”. Ấy là mùa hoa anh đào nở, vốn là loài hoa mà người Nhật Bản ưa thích nên tôn làm quốc hoa. Nơi công viên hay đường phố chập chùng, chỗ nào hoa cũng nở rực rỡ như là chốn thần tiên vậy. Người dân và khách du lịch lặng lẽ đi dạo và ngắm nhìn mà không có ai bẻ hay ngắt một cành hoa nào. Thật là một xứ sở tự do, giàu đẹp và thân thiện.
– Ở mé đông nam Châu Á có một quốc gia khác gọi là Việt Nam. Đây là một đất nước theo chế độ độc tài Cộng Sản, kinh tế nghèo nàn, ý thức chấp hành luật pháp của người dân vô cùng thấp kém. Lỗi không phải do người dân, mà Cộng Sản là một xã hội vô pháp luật và tràn đầy tham nhũng bất công.
Một lần trong chuyến công du Nhật Bản, vị quan chức ngoại giao Việt Nam được chứng kiến lễ hội hoa Anh Đào. Nhìn thấy đất nước người ta văn minh sạch đẹp như vậy, ông ta ngưỡng mộ lắm, nhất là loài hoa Anh Đào rực rỡ. Rồi để cho mối quan hệ giữa hai quốc gia thêm phần bền chặt, vị quan chức nọ mới nghĩ ra một sáng kiến hay. Ấy là kết hợp với đất nước Nhật Bản, hằng năm tổ chức lễ hội hoa Anh Đào tại Hà Nội – thủ đô của Việt Nam. Trước một đề nghị khẩn thiết lại mang tính hữu nghị văn hoá như vậy, dĩ nhiên là nước Nhật Đồng ý.
Vậy là người dân Việt Nam có thể được tận mắt chiêm ngưỡng loài hoa Anh Đào nổi tiếng ngay ở Hà Nội mà không cần phải đi đâu xa, có thể nói đó là một ý tưởng tốt.
Vậy là người ta đưa mấy trăm cây hoa Anh Đào trưng bày tại một khu phố cho người dân đến xem, với tên gọi “Lễ hội hoa Anh Đào”. Ngày diễn ra lễ hội, người dân kéo đến xem hoa đông nghìn nghịt. Mấy trăm cảnh sát và an ninh bảo vệ mà không làm sao giữ gìn trật tự cho nổi. Để tỏ lòng hâm mộ, người ta dẫm đạp lên nhau mà xông vào bẻ cành ngắt hoa. Nhân viên bảo vệ bất lực, đành phải dùng võ mồm mà chửi nhau với khách tham quan. Kết thúc buổi lễ hội là một bãi chiến trường, hàng trăm cây hoa anh đào bị bẻ gãy và vặt trơ trụi. Một hình ảnh mà báo chí lúc bấy giờ gọi là “Tấn thảm kịch”.
Lễ hội hoa Anh Đào sau đó còn được tổ chức thêm mấy mùa nữa. Nhưng năm nào cũng xảy ra tình trạng dẫm đạp và tàn phá như vậy. Một hình ảnh khiến cho thủ đô Hà Nội mất mặt với khách du lịch quốc tế và ngay với cả người Nhật. Một Hà Nội vốn ồn ào bụi bặm, giao thông hỗn loạn, nay lại càng tệ hại hơn trong mắt quốc tế vì những hành động vô văn hoá của người dân.
Cứ tưởng có “Lễ hội hoa Anh Đào” là giống Nhật Bản, ai ngờ lại như vậy. Buồn lắm thay. Mới hay, mọi thứ trên đời không phải cứ bắt chước là được.
Minh Văn.
EM ĐỊNH KHÔNG NÊN DIỄN ĐÀN NỮA NHƯNG THẤY DCV ĐĂNG BÀI CỦA BÁC TIEN VÕ HAY QUÁ EM LẠI THẤY CÓ CẢM HỨNG, XIN BAN BIÊN TẬP TIẾP TỤC LẮNG NGHE TIẾNG NÓI CỦA GIỚI TRÍ THỨC TRẺ TRONG NƯỚC CHÚNG EM
7. Bác có phải là vua đâu
Có một số người có ngôi cao, chức cả, sống trong sự trọng vọng, chiều chuộng của mọi người, thường xuyên được hưởng sự ưu đãi đặc biệt, lâu dần cũng quen đi mà không hề biết rằng mình đã nhiễm phải thói đặc quyền, đặc lợi.
Suốt đời tâm niệm là người công bộc của nhân dân, lo trước thiên hạ, vui sau thiên hạ, Bác Hồ của chúng ta luôn luôn hoà mình vào cuộc sống chung của đồng bào, đồng chí,……
(Chúng tôi tôn trọng mọi ý kiến của bạn đọc, nhưng lời bình của bạn quá dài, mong bạn viết ngắn hơn. Cảm ơn bạn đã tham gia trên diễn đàn)
Xin tóm tắt NGẮN dùm phản hồi cho các em “sinh viên” cò mồi dư luận viên (Vẹm Láo ) theo yêu cầu của Ban Biên Tập DCV:
HỒ CHÍ MINH SỐNG MÃI TRONG SỰ NGHIỆP CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT CỦA ĐẢNG , HOÀN THÀNH CHỈ TIÊU SÁT HẠI GẦN 200 NGÀN THỪƠNG DÂN VÔ TỘI , MỘT THÀNH TÍCH GIẾT NGƯỜI CHƯA TỪNG CÓ TRONG LỊCH SỮ NƯỚC NHÀ
Qua tóm tắt như vậy có đúng không?
Này ông! Chuyện ấy còn lâu
Việt Nam có một ông già
Râu dài, tóc bạc, tên là Chí Minh
Ông hay uống rượu một mình
Khi buồn lại rủ Trường Chinh uống cùng
Say sưa ông nói lung tung
Việt Nam mình sẽ sánh cùng Năm Châu
- Này ông! Chuyện ấy còn lâu
( Vô danh, vantuyen.net)
Thôi xin đàn anh Bằng Phong đừng buồn nữa!
Mọi chuyện đã đâu vào đó, nhiều người chưa biết nên xin phép đàn anh để em giải thích một lần cho xong.
_Kế hoạch (Kinh Kha về ôm Nguyễn Tấn Dũng để cùng nhảy lầu chết) đã bị lộ nên TT Dũng không cho đại ca về vì vậy mới có mấy bài sau.
_Kế mời Võ Viết Thanh qua Mỹ gặp đàn anh cũng hỏng luôn vì: Thật sự ai đã giết ông bà thân sinh của tướng Thanh,Võ Văn Nhuận và Phạm Thị Giang (VNCH hay Việt Cộng)? thì chỉ có ông Phạm Ngọc Thảo (đã chết), Việt Cộng (qua thư báo tin của bà Nguyễn Thị Định) và chính tướng Võ Viết Thanh (tra khảo ông Gấm, người Việt Cộng nói là kẻ đã ra tay). Vì vậy tướng Nguyễn Cao Kỳ và đàn anh Bằng Phong đã lập quan hệ từ đầu với tướng này nhưng Cộng Phỉ biết nên tướng Kỳ đã phải ra đi và tướng Thanh cũng không còn quyền lực nữa.
Sở dĩ TT Dũng vẫn mạnh mặc dù là đàn anh của tướng Thanh thì lại là chuyện thâm cung bí sử khó giải thích bây giờ.
Cuối cùng cũng xin nhắc đàn anh là quan bác vừa phải thôi chứ, 75 tuổi rồi võ nghệ còn được bao nhiêu mà còn chảy nước miếng với bà Chủ Nhiệm kiêm Chủ Bút của diễn đàn ta.
Gớm (Mừng bác Mạc Văn Trang có một cô con gái xứng đáng) sao khách sáo thế! Cứ nói mẹ nó ra là sao bà Chủ Nhiệm đẹp đẽ, tài giỏi quá, cháu thèm. Sống được bao năm nữa mà phải nói dối lòng ta.
Em Tony.
Mấy dòng văn cuối, Tony viết bậy bạ quá đó nha!
Bùi huynh ơi , cho mượn cái thẻ đỏ trong túi sài chút coi.
DẠ Thưa
Hết thẻ dỏ rôi
Còn 2 thẻ vàng , có được không thưa huynh ?
Thôi thì cứ vui vẻ cỡi mở với người anh em, cho nó trọn tình !
Hai đàn anh cứ hại em!
Hai vàng thì cũng thành một đỏ rồi còn gì bác Bùi Lân!
Sở dĩ em viết mấy dòng văn cuối mà đàn anh Trọng Dân bảo là bậy bạ quá là vì khi đó đang nghĩ tới cụ Cao Bá Quát với câu nói để đời: Ngũ thập niên tiền, nhị thập tam.
Định gài vô cho ngài Bằng Phong nhưng ngặt cái là phải đổi thành nhị thập ngũ, không vần, nên thôi.
Quay lại thẻ vàng, thẻ đỏ thì em đã thưa với đàn anh Dâm Tiên là không được có hai mầu này trên lá quốc kỳ trong tương lai khi không còn chính thể độc tài, nhất đảng trên quê hương ta. Bởi vì từ khi có vàng và đỏ thì dân ta chết oan uổng nhiều quá, ừ thì hai vàng mới hại bằng một đỏ nhưng đó vẫn là lịch sử mà sau này con cháu chúng ta phải đọc.
Còn chuyện bác Bùi Lân chửi em nhiều lần về những lá thư em viết cho các cháu trẻ đang tranh đấu với đảng CS để khuyên các cháu cẩn thận giữ mình thì bây giờ qua chuyện NBG, Mẹ Nấm, Hùynh Ngọc Tuấn, mấy Thầy và còn nhiều…chưa nói hết được..chắc bác Bùi Lân hiểu cho em.
Em không được học vì con địa chủ nên trọng người tài, vì vậy ai trách em nịnh bà Chủ Nhiệm tài ba thì cứ coi cái tinh thần, ý tưởng và cách xếp đặt của trang mạng thì biết.
Còn bảo em thần tượng bà Chủ Nhiệm là người đẹp thì xin qúi đàn anh cứ coi hình.
Kính hai bác.
Em Tony.
“Nguyễn Công Trứ”
Được lắm , nếu vầy thì để Qua đây tạm sửa thơ Cao tiền bối lại theo ý của Đổ huynh :
Thất thập ngũ niên , lão thanh văn tú
Ngũ thập nhị xuân , phấn mỹ tâm thiền
Tứ phương đại hãi tình huynh muội,
“Hồng” Bàng, “Âu” Tổ , hữu Ý YÊN *
Minh minh nguyệt tỏ soi Đăng Thủy*
Mộc mạc hạc gầy rạng Thanh Nghiêm*
Quốc túy “Đổ” quyên* sầu tại ngoại
Quốc hồn sanh tạo dáng Phương Uyên
Ki’nh
*************************************************
Xin cho ghi chú chút chút “just in case” Đổ huynh… khó hiểu
“Hồng” Bàng, “Âu” Tổ : nhắc đến cơ duyên của Hồng bàng Âu cơ buổi huyền thoại xa xưa , giống như cơ duyên của Âu & Hồng thời bây giờ
…” hữu Ý Yên “: Ý nói Hồng Bàng Âu tổ có vùng đất Ý Yên , đồng thời nhắc tới …Monsieur Ý Yên thi hứng tràn đầy cho Dân đây
Minh minh nguyệt tỏ soi Đăng Thủy* : Trăng tỏ ở trên rọi xuống khiến dòng nước sáng hẳn ra ( đăng thủy đồng thời nhắc đến Bùi Đăng Thủy
Mộc mạc hạc gầy rạng Thanh Nghiêm* dáng hạc gầy mộc mạc ( nhưng ) lại có nét thanh nghiêm , đồng thời nhắc đến chị Phạm Thanh Nghiêm
Hai câu trên tả cãnh dòng nước sáng hẳn ra bởi trăng với dáng hạc gầy mộc mạc
Đổ” quyên* : Con chim ĐỔ quyên hót líu lo nào giờ trên DCV , sinh bắc tử nam , ê a cho thoã niềm cố quốc …còn thiếu tui chai rượu nhân tình nước Việt ,
Ngoài ra… những ẩn ý khác , tự hiểu nghen.
Trên nguyên tắc, ngày 30/03/2014 là hạn chót để Philippines đệ trình trước Tòa án Trọng tài Liên Hiệp Quốc các luận chứng pháp lý và bằng chứng trong vụ kiện đường lưỡi bò Trung Quốc trên Biển Đông.
Vào hôm qua, 27/02/2014, Trưởng nhóm luật gia của Philippines đã đích danh kêu gọi Việt Nam và Malaysia cùng với một số nước có tranh chấp khác góp sức với Philippines trong vụ kiện các đòi hỏi chủ quyền rộng khắp củaTrung Quốc tại Biển Đông.
Nhân một diễn đàn về tranh chấp Biển Đông tổ chức tại Manila, Trưởng nhóm luật sư của Philippines, ông Francis Jardeleza thẩm định rằng Malaysia, Việt Nam và hai nước khác có thể cùng với Philippines tham gia vụ kiện chống lại Trung Quốc, hoặc nộp những đơn kiện riêng. Đối với người đứng đầu các luật sư Philippines, chỉ có trên đấu trường pháp lý quốc tế mà các nước nhỏ mới có cơ hội để bảo vệ lãnh thổ của mình một cách hòa bình, chống lại siêu cường châu Á là Trung Quốc…
TTXVA.
Vào lúc Trung Quốc ngày càng lộ rõ tham vọng đặt toàn bộ Biển Đông dưới quyền khống chế của
Bắc Kinh, phớt lờ chủ quyền được tuyên bố của Việt Nam đối với hai vùng quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa, trên đất liền cũng diễn ra một tình hình đáng ngại khác cho Việt Nam: Trung Quốc càng lúc càng tăng cường thế lực tại Lào và Cam Bốt, hai nước láng giềng cho đến nay là đồng minh truyền thống, nằm trong vòng ảnh hưởng của Việt Nam.
Câu hỏi đặt ra là uy thế ngày càng lớn của Trung Quốc tại Lào và Cam Bốt phải chăng đang trở
thành một mối đe dọa cho Việt Nam, đặc biệt trong lãnh vực an ninh, vì nếu Lào và Cam Bốt thực
sự rơi vào quỹ đạo của Bắc Kinh, thì rõ ràng là Việt Nam đã lọt vào trong gọng kềm của T.Quốc.
Phải nói là trong thời gian qua, Trung Quốc không ngừng gia tăng các khoản viện trợ và đầu tư vào Lào và Cam Bốt. Các khoản trợ giúp của Bắc Kinh cho Phnom Penh đã từng được nêu bật cách
nay hai năm sau khi Cam Bốt không ngần ngại chiều theo quan điểm của Trung Quốc và đối kháng
với Việt Nam và Philippines trong hồ sơ Biển Đông. Riêng những khoản đầu tư của Trung Quốc vào Lào ít được nói tới dù rất đáng kể…
Trọng Nghĩa.
Đặng văn Âu và CSVN giống nhau ở chổ cực đoan ,quá tham là mình hiểu biết còn trí thức đấu tranh bất bạo động trong nước là ngu ,. Các bài viết của Âu tiếp tay cho CSVN vu cáo, xuyên tạc, bôi nhọ những người đòi đa đảng, dân chủ ở trong nước….nên các báo mạng lề dân ở VN đều tránh xa. Với cuộc đấu tranh ở trong nước như tôi đang tham gia thì các bài viết hiện nay của Âu rất có hai cho những người bị CSVN vu khống là phản động.
Nếu ông “thực lòng” đấu tranh cho “DÂN CHỦ” (bất bạo động) thì hãy can đảm lên tiếng, hoặc đến tham dự buổi những cuộc gặp gỡ, hội thảo để biết thế nào là ĐẤU TRANH hay ĐÁNH TRÂU (từ này tôi học được trên ĐCV.Info đấy)
CÀ PHÊ NHÂN QUYỀN
Và phải chấm dứt luận điệu bốc lửa bỏ tay ông Đặng Văn Âu rằng: (trích)…”Các bài viết của Âu tiếp tay cho CSVN vu cáo, xuyên tạc, bôi nhọ những người đòi đa đảng, dân chủ ở trong nước…“.
Còn nếu như ông là DLV núp dưới nhãn hiệu “đấu tranh cho dân chủ” thì càng tỏ ra cái dốt và hèn mà thôi! Ngay cái nick “Bô thang ” đã cho bạn đọc biết ông là thành phần nào rồi! Tôi đối thoại với Ông trong tinh thần người VN với nhau, và mong Ông tỉnh ngộ!
Chúc ông sức khoẻ và sáng suốt…!