WordPress database error: [Expression #1 of ORDER BY clause is not in GROUP BY clause and contains nonaggregated column 'oldsite_dcvwp.wp_posts.post_date' which is not functionally dependent on columns in GROUP BY clause; this is incompatible with sql_mode=only_full_group_by]
SELECT YEAR(post_date) AS `year`, MONTH(post_date) AS `month`, count(ID) as posts FROM wp_posts WHERE post_type = 'post' AND post_status = 'publish' GROUP BY YEAR(post_date), MONTH(post_date) ORDER BY post_date DESC

 
|

Cho tôi xin trả lời

write

Bữa trước, BBT trang mạng Bauxitevn gửi cho tôi một bức thư bằng email mà trong đó nói đến hai chữ “Đối Thoại”, tôi mừng quá vì họ bằng lòng đối thoại, tức là họ muốn trao đổi tư tưởng một cách phóng khoáng với một người còn quan tâm đến vận mệnh xứ sở. Nhưng tự biết mình không có trình độ hiểu biết và nhận thức bằng họ, nên tôi đặt tên bức thư hồi âm là “Xin Cho Tôi Hỏi”, nhằm đóng vai một anh học trò dốt, đặt cho bậc thầy (trí thức) những câu hỏi mà bản thân thắc mắc bấy lâu nay
Sau khi tôi gửi bài viết đến BBT Bauxitevn, tôi được một nhà trí thức (không nói rõ là ai trong BBT) hồi đáp đại để như sau:

“Khoảng cách nhận thức về nguyên nhân chiến tranh giữa ông và chúng tôi quá xa, nên không thể trao đổi quan điểm được. Hãy chấm dứt liên lạc nhau từ đây”. Có lẽ ông BBT đọc vội vàng hoặc không nắm bắt nội dung bức thư của tôi, mới trả lời như trên. Tôi đâu có đối thoại mà bảo trao đổi, phải không? Tôi chỉ xin được chỉ giáo thôi mà. Nếu ông BBT hiểu nội dung bức thư thì nên thẳng thắn trả lời, vì họ là nhà trí thức, như sau: “Những câu hỏi ông đặt ra thật quá nhạy cảm, rất khó cho chúng tôi trả lời cho ông lúc này. Mong ông thông cảm. BBT sẽ trả lời ông khi thuận tiện”. Nếu ông BBT đủ lương thiện, không chối quanh mà trả lời (ví dụ) như vừa nêu trên, tôi sẽ vô cùng kính trọng họ và sẽ chia sẻ nỗi khó khăn của họ.

Không bao giờ tự cho mình thông tài giỏi, nhưng tôi luôn luôn trả lời những câu hỏi do bất cứ ai đặt ra. Xin nêu một số trường hợp:

1/ Một người hỏi tôi bằng giọng gay gắt: “Tôi đọc nhiều bài viết của ông chống Cộng rất đanh thép. Tại sao ông không về trong nước mà chống đi, để cho cộng sản mau sụp?”. Người đặt câu hỏi này cũng là tay chống Cộng (chẳng biết thật hay giả); chứ không phải một tên nằm vùng muốn mình bẽ mặt. Tôi tự hỏi: Phải chăng anh ta muốn trắc nghiệm để nghe mình lời ra sao đây? Thay vì trả lời ông ta, tôi hỏi ngược: “Có phải ông là người gửi email cho tôi cái ‘Video Clip’ chiếu buổi nói chuyện của linh mục Nguyễn văn Khải với đồng bào bên Úc Châu, kèm theo lời ghi chú ‘Mời nghe buổi nói chuyện thật hứng thú’?”. Ông bạn hơi lúng túng vì bị tôi đặt câu hỏi bất ngờ, nhưng sau một phút do dự, cũng đáp: “Đúng! Đúng!”. Tôi hỏi tiếp: “Nếu gặp linh mục Nguyễn văn Khải, liệu ông có đặt câu hỏi tại sao Ngài không về bên Việt Nam mà nói đi không? Chắc chắn là không rồi, đúng chưa? Bởi vì nếu ông đặt câu hỏi như thế thì ông không bao giờ luân lưu cái Video Clip của linh mục Khải nói chuyện với lời ghi chú rất trân trọng, phải không? Ông bạn bỏ đi một nước!

Nhân đây, tôi xin phép thưa với một số bạn đọc như thế này: “Tôi có lợi thế vì ở ngoài vòng kiềm tỏa của Cộng An cộng sản, những gì tôi viết là nhằm giúp cho những người trong nước muốn nói hoặc viết những điều muốn nói như tôi viết mà không thể viết hay nói được. Nếu người nào còn thắc mắc về sự viết của tôi (tức là đánh võ mồm) hoặc bất cứ tác giả nào thì hãy đặt câu hỏi với tất cả những trang mạng ở hải ngoại đi. Chẳng lẽ các đài phát thanh quốc tế như VOA, RFA, RFI… đều vô ích cả sao?

2/ Tại sao ông cứ công kích ông Lê Hiếu Đằng sau khi ông ta đã tuyên bố bỏ Đảng? Có người khuyên “đánh người chạy đi; chứ không ai đánh người chạy lại”, ông nghĩ sao?” Đó là một lời khuyên đúng, nhưng tôi không có tư cách gì để đem câu nói ấy ra áp dụng với bất cứ ai. Việt Nam Cộng Hòa đã có chính sách Chiêu Hồi từ trước năm 1975 để kêu gọi những đứa con lầm đường lạc lối hãy quay về với Mẹ Việt Nam! Điều tôi muốn nói với những người trót tiếp tay với giặc để giật sập chế độ dân chủ Miền Nam nhằm dâng cho quân xâm lược Miền Bắc thì khi quay về nên bày tỏ một lời ăn năn sám hối, vì đồng bào chịu khốn khổ, lầm than, mất hết tự do như hôm nay là do họ gây ra. Ông Lê Hiếu Đằng trả lời cô ký giả “Cà Phê Tối” rằng “ông bỏ Đảng vì cộng sản không còn là lý tưởng mà ông theo đuổi từ ban đầu”. Qua câu trả lời đó, ai cũng phải thấy ông Lê Hiếu Đằng có học hành, nhưng ngu, vì không chịu mở mắt để nhìn vào thực tế, nên chọn cộng sản làm lý tưởng. Nếu kẻ nào đem câu nói của Molivan Djilas “Tuổi trẻ không theo cộng sản là người không có trái tim; tuổi trung niên mà còn đi theo cộng sản là người không có óc” để bào chữa cho việc ông Lê Hiếu Đằng hồi trẻ đi theo cộng sản không sai, là kẻ ấy ngụy biện vì không nhìn vào thực tế. Câu nói của ông Djilas chỉ có giá trị ở Phương Tây vào thời của ông Djilas. Còn ở Việt Nam vào thời sau 1954 mà người nào theo cộng sản, dù trẻ hay già, đều không tim và không óc vì cái ác của cộng sản trong thực tế sờ sờ trước mắt.

BBT trang mạng Bauxitevn đánh giá ông Đằng là người trí thức, tôi cho rằng như thế là BBT hạ nhục những người trí thức chân chính. Và tệ hơn nữa, BBT coi những thanh niên nam nữ cầm súng bảo vệ tự do cho Miền Nam là tay sai Mỹ Ngụy vì không chọn cộng sản làm lý tưởng như Lê Hiếu Đằng.

3/ Có kẻ cho rằng tôi là người lính Việt Nam Cộng Hòa thua trận, cứ dai dẳng công kích những trí thức ở Miền Nam theo cộng sản, là vì cay cú. Thay vì trả lời luận điệu này, tôi xin trích bài nhận định của bác sĩ Phạm Hồng Sơn – một người sinh ra ở Miền Bắc, lớn lên dưới chế độ cộng sản – về nhà “trí thức” bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm để độc giả đánh giá thế nào nhé:

“Dù đã dự đoán trước, nhưng tôi vẫn giật mình khi xem bản điếu văn do ông Huỳnh Tấn Mẫm đọc trong lễ truy điệu ông Lê Hiếu Đằng, ngày 26/01/2014. Giật mình là vì, ngoài việc không dám nhắc tới sự kiện ông Lê Hiếu Đằng đã đàng hoàng công khai từ bỏ đảng Cộng sản Việt Nam trước khi qua đời (song, điều này có thể thông cảm được phần nào), điếu văn đó có thần thái và phần lớn nội dung giống y bản biện hộ, vinh danh chính người đọc (hay soạn) điếu văn. Xin trích:

Qua mấy nét tiểu sử trên đây, chúng ta thấy xuyên suốt cuộc đời Anh, vận mệnh của đất nước là điều không lúc nào rời khỏi sự bận tâm suy nghĩ của Anh. Thái độ đó đã thể hiện rất sớm khi Anh mới chỉ là một học sinh trung học và có lẽ rất sớm như vậy vì đã diễn ra trong hoàn cảnh một đất nước liên tục bị các thế lực bên ngoài xâm lược thống trị, mà vào thời Anh lớn lên là tình thế tổ quốc bị chia đôi sau 1954: do không thống nhất được trong hòa bình, những xung đột tiềm ẩn nội tại đã bùng lên với sự can thiệp trực tiếp của chính quyền Mỹ bấy giờ, cuối cùng phát triển thành một cuộc đối đầu quân sự vô cùng tàn khốc, có nguy cơ đẩy cả dân tộc vào một thảm hoạ hủy diệt chưa từng có. Sự chọn lựa chính trị của Anh đã phát sinh từ tình thế đó và thường được giải thích như một thức tỉnh mang tính truyền thống của những thanh niên trí thức trước họa ngoại xâm. Nhưng như tất cả chúng ta đều biết: sự chọn lựa của Anh không dừng lại ở tình tự yêu nước tự nhiên đó mà lại được bồi đắp cho mạnh mẽ hơn bằng một niềm tin mới mẻ, hấp dẫn hơn nhiều lần: đó là niềm tin vào một thứ chủ nghĩa cộng sản nào đó mà Anh tin rằng sau này khi nước nhà đã độc lập trong thống nhất, hoà bình, nếu đem ra áp dụng, chúng ta sẽ kiến tạo nên được một xã hội tốt đẹp bội phần. Anh đã gia nhập đảng Cộng sản Việt Nam cũng vì niềm tin ấy, sống chết với đảng Cộng sản suốt 45 năm kể từ ngày Anh gia nhập cũng vì niềm tin ấy… Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”

Áp nội dung này với thân thế, sự nghiệp của ông Huỳnh Tấn Mẫm, và tạm đặt bối cảnh tang lễ của ông Lê Hiếu Đằng ra một bên, khó ai có thể nghĩ rằng ông Huỳnh Tấn Mẫm đã đọc điếu văn cho người khác.

Ngày 13/02/2014 tôi lại thấy tên ông Huỳnh Tấn Mẫm xuất hiện trên công luận, đứng đầu danh sách ký tên của LỜI KÊU GỌI NHÂN KỶ NIỆM 35 NĂM ĐÁNH TAN CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC CỦA TRUNG QUỐC TRÊN BIÊN GIỚI PHÍA BẮC NƯỚC TA 17.2.1979. (Ghi chú của Bằng Phong: Lời Kêu Gọi này được BBT Bauxitevn đăng tải gồm có những “trí thức” Miền Nam theo cộng sản ký tên và Huỳnh Tấn Mẫm đứng đầu danh sách)

Bản văn này có tinh thần rất căm hờn, phẫn uất đối với quân xâm lược Trung Quốc, khơi lại cả tinh thần cổ kim của dân ta trong việc chống quân xâm lược hèn hạ từ phương Bắc và còn có một nhận định mạnh mẽ:

“Nhưng, cũng sẽ là hèn hạ không kém nếu không dám công khai và quyết liệt vạch trần tội ác xâm lược của kẻ thù, càng phi đạo lý hơn nữa khi thỏa hiệp với luận điệu xảo trá về cái gọi là “giữ gìn đại cục”, chui đầu vào thòng lọng của mười sáu chữ lừa bịp để tự trói tay, trói chân mình, quay lại đàn áp nhân dân mình biểu tỏ lòng yêu nước, lên án giặc ngoại xâm, bảo vệ chủ quyền lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc.

Tuy nhiên, đoạn này có một sự thừa là chữ “sẽ”, nhưng lại thiếu hẳn một từ quan trọng về văn phạm, là chủ từ – ai, kẻ nào (?).

Ai còn chút trí nhớ thì sao có thể quên chỉ cách đây chưa đầy một tháng, ngày 19/01/2014, chính cái nhà nước hiện tại đã dành một lối hành xử hạ cấp cho những người muốn tưởng nhớ tới các chiến sỹ Việt Nam đã hy sinh trong việc bảo vệ một “lãnh thổ thiêng liêng của tổ quốc” – Hoàng Sa. Ngay việc tôn vinh chính người dân mình mà họ còn không dám ủng hộ thì làm sao họ lại dám để lên án quân xâm lược – đã trở thành bạn bốn tốt của họ rồi.

Thế mà trong dòng đầu tiên cho xướng suất về việc tưởng niệm, Lời kêu gọi lại vẫn dành để xới lên sự tin tưởng, kỳ vọng vào cái nhà nước đó và những tổ chức tay chân của nó: “Trước hết, đề nghị Nhà nước tổ chức trên quy mô cả nước và các địa phương. Cũng có thể do Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và các đoàn thể các cấp từ trung ương tới địa phương tổ chức để đông đảo các tầng lớp nhân dân tham gia.”

Đối với những đề xuất tưởng niệm khác của Lời kêu gọi như “Mỗi cá nhân, mỗi gia đình có thể tổ chức tưởng niệm tại nhà riêng của mình theo hoàn cảnh và sáng kiến như trước đây chúng ta đã làm: thắp một nén nhang trên bàn thờ với khẩu hiệu: Đời đời nhớ ơn chiến sĩ và đồng bào đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu chống quân Trung Quốc xâm lược trên biên giới phía Bắc 17.2.1979. Khẩu hiệu này có thể dán trước cổng nhà, trước cửa ra vào nhà, trước bàn làm việc, đeo trên mũ, trước ngực khi đi ra đường trong một tuần kể từ ngày 17.2.2014…”, chỉ nội trong vài ngày qua đã liên tiếp xảy ra những vụ trấn áp, khủng bố dân lành giữa thanh thiên bạch nhật thì những đề xuất đó liệu có khả thi, thiết thực?

Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (ngưng trích)

Đó là những gì bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định về “ông trí thức” Huỳnh Tấn Mẫm, (chứ không phải của “tên giặc lái Ngụy” đâu nhé!) mượn dịp đọc bài điếu văn cho Lê Hiếu Đằng để tự bào chữa cho mình, chứ chẳng phải xót thương cái chết của Lê Hiếu Đằng. Bọn trí thức cộng sản đểu thế đấy!

Tôi xin “highlight” đoạn văn sau đây trong bài điếu văn: “Cũng chính vì vậy mỗi khi có dịp nhắc lại những tháng ngày gian khổ cũ của mình như một tổng kết về cuộc sống, Anh không hề tỏ ra tiếc nuối với những gì đã làm để phải trách móc bản thân hay “sám hối” với ai khác cả.”. Chữ “Anh” được viết hoa đó, chính là Huỳnh Tấn Mẫm, muốn nhấn mạnh khẳng định: “Ta Không Sám Hối”!

Về bài Kêu Gọi, bác sĩ Phạm Hồng Sơn nhận định khả năng của ông bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm: “Hay chúng chỉ có tác dụng như việc một danh y đưa ra chỉ định: Hãy trân trọng biếu một chai dầu cù là (loại mới) cho người đang mắc trọng bệnh?” (Hết trích)

Tôi từng viết căn bệnh của Cộng Sản Việt Nam giống như ung thư có quá nhiều khối u ác tính, phải dùng dao kéo để giải phẫu thì may ra mới chữa lành. Tức là phải chịu khó đau đớn cắt bỏ “các khối u cộng sản”; chứ không thể chỉ dùng dầu cù-là để xoa bóp ngoài da hay ra sau vườn hái vài loại lá để xông mà lành được. Thế nhưng những “cách mạng lão thành” và các nhà trí thức chỉ muốn chữa bằng phương pháp ngoại khoa, nên khi tôi kêu gọi “THÁNH CHIẾN”, họ bèn vội vàng đổ tội quá khích cho tôi ngay. Nay, một lần nữa, tôi xin giải thích:

Biện pháp cai trị của cộng sản cực kỳ tàn ác, bất nhân, vô đạo. Một người lên tiếng đòi tự do dân chủ, không những cá nhân người đó bị đánh đập, tù đày. Tất cả cha mẹ, nội ngoại, vợ (hoặc chồng) con cái, thân nhân đều bị hãm hại bằng nhiều cách hết sức đê tiện, khiến cho ai nấy đều khiếp đảm, run sợ. Ngoài ra, chúng còn dám thi hành những thủ đoạn chưa từng thấy có nước nào trên thế giới đã sử dụng:

– Dùng phân người trộn với dầu nhựa đường để tạt vào nhà người bất đồng chính kiến.

– Phái một bọn đầu trâu mặt ngựa múa may quay cuồng dưới chân tượng Lý Thái Tổ, vặn nhạc thật lớn để quấy rồi người dân tượng niệm chiến sĩ bỏ mình bảo vệ Tổ Quốc.

Thế mà tổ tiên ta linh thiêng đã phái những thanh niên nam nữ (đặc biệt rất đông nữ giới) xuống địa ngục Đỏ này để đương đầu với quỷ sứ đầu trâu mặt ngựa. Tôi coi các thanh niên nam nữ ấy là những Thiên Thần, Bồ Tát thì mới có cái dũng khí quên mình ghê gớm đến thế. Bất chấp đổ máu, thương tích, bệnh hoạn. Đó là cuộc chiến của các bậc THÁNH.

Ngày xưa, bọn lãnh đạo cộng sản cho uống nước đường, bảo rằng cuộc kháng chiến chống Pháp – chống Mỹ là cuộc chiến đấu thần thánh để xúi dại tuổi trẻ “Quyết Tử để Tổ Quốc Quyết Sinh”

Nếu tất cả những “cách mạng lão thành”, những ai đã có thời cầm quyền trong đảng cộng sản, những trí thức biết nhận trách nhiệm với Non Sông vì họ đã từng dựng lên cỗ máy cai trị này, chắc chắn họ cũng như tôi đều đánh giá cuộc chiến đấu của những thanh niên nam nữ hôm nay dùng tay không để chống lại bọn Công An Côn Đồ là cuộc chiến đấu THẦN THÁNH. Nếu thế thì họ đã không ngần ngại xắn tay áo lên để tiếp sức với các THÁNH NỮ và các BỒ TÁT. Nhưng tiếc thay! Người ta chỉ thích dùng dầu cù-là để xoa ngoài da thôi! Để khỏi bị dư luận cho là thờ ơ, vô cảm, vô tâm!

4/ “Người Việt hải ngoại làm được gì để đóng góp vào công cuộc lật đổ bạo quyền cộng sản?”. Xin trả lời: “Không làm được gì cả! Chẳng phải tôi bi quan, nhưng hải ngoại bị rơi vào tình trạng “cá mè một lứa”, tức là không ai bảo được ai. Một phần, do đồng bào mất niềm tin vì bị cái tổ chức kháng chiến ma đánh lừa; phần khác là do bản chất người Việt Nam chia rẽ, ích kỷ, đố kỵ. Cho nên gần 4 thập niên mà không nẩy ra một đoàn thể hay một cá nhân lãnh đạo. Báo chí không làm đúng chức năng của một cơ quan truyền thông đứng đắn hướng dẫn dư luận: trung thực, chính xác, công bằng.

(Ở đây tôi xin ca ngợi bà Mạc Việt Hồng, chủ nhiệm kiêm chủ bút trang mạng danchimviet.info, chấp nhận đăng tải những quan điểm, những tiếng nói trái ngược nhau (ngay cả controversial) để cho độc giả toàn quyền nhận định, phẩm bình. Đó là người thực hiện đúng chủ trương đa nguyên dân chủ mà bất cứ người viết nào cũng mong muốn. Mừng bác Mạc Văn Trang có một cô con gái xứng đáng).

5/ “Có cách gì cứu vãn tình trạng đó không?” Xin thưa: “Có!” Bằng cách nào? Bằng cách mỗi người hãy lấy bài thơ “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán để làm kinh nhật tụng, học cho thật thuộc và nghiêm chỉnh thực hiện vào đời sống hằng ngày. Những nhà trí thức cao niên hãy tự nhún mình xuống, họp nhau lại để đi tìm những trí thức trẻ có lòng, có trí tuệ, có nhiệt huyết để xin họ đứng ra lãnh đạo thì mới mong có một Hội Nghị Diên Hồng như dưới đời Nhà Trần.

Tất cả những vấn đề, dù khó khăn đến mấy, đều có giải pháp, với điều kiện mỗi người Việt Nam thực sự yêu thương BÀ MẸ VIỆT NAM hết lòng hết dạ.

© Bằng Phong Đặng văn Âu

© Đàn Chim Việt

————————————————–

Bài “Lời Mẹ Dặn” của Phùng Quán

250 Phản hồi cho “Cho tôi xin trả lời”

  1. DâM TiêN says:

    DâM Tui kười khà ! khà… Biết ra… Hay thiệt là hay nhấy… Ta gài người…

    Người ta hạ bút ” sinh viên khoa Mác…tư tưởng Minh Râu…” là nhằm xỏ lá
    đoảng ta đấy…chơi trò tung hứng…cho mềnh tha hồ đập vô mặt cộng phỉ đó…

    Chứ bi chừ, cứ nghe thấy cái ” tư tưởng Minh Râu” là mún đánh địt ủm rồi…
    Lại mang cái Mác ra làm trò cười hi hi…Mác chết mẹ Mác tại Nga Đức zối.

    DâM hạ phản lệnh, contre ordre, cho cán bộ chiêu hồi ta mần ăn vừa vừa thui,
    đóng vai Cán bộ đặc công kheo khéo nhá…viết ngắn thôi mới thấm thía…
    Hay lắm ! Bi chừ, hễ cứ nghe, thấy cán ngố nói chiện, là cười vãi đái ra…
    Vậy thay ! Cán bộ chiêu hồi ta đóng vai cán ngồ, phải tinh tế hơn, nhớ kỹ !

  2. Nguyễn Tấn Trung says:

    Em Sinh viên khoa Mac-Lê và Tư tưởng Hồ Bịp đáng thương ơi, Em có biết một số nơi ở Ấn đô con bò được tôn kịnh như vị thần linh, Ờ Bắc Hàn cái anh công tử bột Kim Young Un lúc đi học ở Thụy sĩ thì rất tầm thường và có phần nhút nhác thê mà khi vê Bắc Hàn bổng nhiên trở thành Đại Tướng có trong tay hàng triệu quân, dù trước đó chưa cầm quân mốt ngày, thành Chủ tịchnước dám đe dọa đốt cháy nhận chìm Nam Hàn, Nhật bản,Mỹ trong biển lữa được chúng Bắc Hàn tôn vinh sùng kính như thánh thần, ở VN một số hòn đá ờ bờ bụi được dân tin là thần linh, trước khi quân Bắc chiếm miền Nam, gần như 100% dân Bắc VN tin Mỹ là kẻ cướp xiềng xích nhân dân, đồng bào miềm Nam đói khổ lầm than, Tin chính quyền miềm Nam là Ngu.y, Tin bác Hồ thánh thiện Siêu nhiên v.v.
    Em có biết tai sao con bò, anh công tử bột Kim Young Un, Hòn đá, bác Hồ v.v được tin là thần thánh không ?
    – Được tin là thần thánh vì những đối tượng đó được nhiều người nói vậy mà khôngcó ai phản biện hay kiểm chứng, lâu ngày thì người khó tin nhất vẫn tin như thường. Em hãy em làm ví dụ: Em không tin một điều nào đó nhưng ơl̉ đâu, chổ nào, lúc nào ai cũng nòi vậy , lúc đầu thì em kh̀ông tin. sau em hoài nghi, sau nữa em hơi tin rồi lâu ngày em tin chắc như vậy
    – Em biết rõ: Em không thể nhảy cao hơn 1.60 m, không chạy nhanh hơn 30 Km/giờ nhưng nếu có 100 cái đài phát thanh và truyèn hình Vn cùng 700 tờ báo trong nước cứ đưa tin và bình luận em nhảy quá hay, em chạy quá giỏi trong khoản một tháng mà không có ai phản biện và cũng em ra chạy nhảy để kiểm chứng thì có phải em được mọi người tin chắc em chạy quá hay em nhảy quá giỏi không ?

    Muốn biết rõ bác Hồ, Đừng có nghe người nầy nười kia nói, Vì không chắc họ nói đúng và đừng tin vào những sách của người CS, vì sách đó không trung thực và tuyên truyền, mà phải nhìn thẳng vào bác Hồ để thấy rõ đầu óc, trái tim, lời nói, viêc làm của Ba’c, rồi kiểm chứng những thành quả mà Bác đã chủ trương hay hành động ra sao ?
    Nhìn vào Bác Hổ, em thấy rõ con người Bác gầy còm như người đói ăn triền miên, Bác nghiệng thuốc lá, Bác bị ho lao, Bác chỉ có trình độ Tiểu học, Cái đầu của Bác quá nông cạn mới tin theo CNCS, cái tim của Bác quá ác mới chủ trương giai cấp đấu tranh, Bác chi có cái tài duy nhất và siêu đẳng là “BỊP” Ba’c lừa bịp được mọi người dù người đó là trẻ hay già, vô học ngu đần hay thông minh xuất chúng nhờ đó mà Bác trở thành Siêu nhân, thần thánh để rất dễ dàng lừa tình, bóc lột sức lao, giết người, cướp của, làm toàn dân điêu linh thống khổ, làm đất nước tan hoang tuột hậu. Tội ác của bác Hồ và CNCS đối với dân tộc đất nước Việt nam quá lớn đó em.

  3. Nguyễn Trọng Dân says:

    Tội Ác Diệt Chủng của Hồ Chí Minh & đồng bọn

    Điều 6 của Đạo Luật Rome đã định nghĩa Tội Ác Diệt Chủng là những hành động có chủ tâm tiêu diệt – toàn phần hay một phần – một nhóm dân tộc, sắc tộc, bộ tộc hay tôn giáo; những hành động đó là: (a) Giết các thành phần của nhóm; (b) Gây thương tích trầm trọng về thể chất và tinh thần cho các thành phần của nhóm; (c) Chủ tâm gây tác hại đến điều kiện sống với âm mưu tiêu diệt toàn thể hay một phần của nhóm.

    Theo định nghĩa trên đây thì vụ “Cải Cách Ruộng Đất” tại Miền Bắc là Tội Ác Diệt Chủng của Hồ chí Minh nhằm tiêu diệt bốn thành phần – trí, phú, địa, hào – trong xã hội Miền Bắc.

    Đầu năm 1950, từ khu rừng núi Bắc Việt, Hồ Chí Minh đã bí mật đi Liên Xô để cầu viện. Tại đây, Hồ Chí Minh đã gặp Stalin và Mao Trạch Đông. Stalin đã ra lệnh cho Hồ phải “Cải Cách Ruộng Đất.” Sau khi trở về Bắc Việt, Hồ đã tự tay viết một báo cáo bằng Nga ngữ về kế hoạch “Cải Cách Ruông Đất” gửi Stalin để xin chỉ thị.

    Năm 1953 là năm bắt đầu kế hoạch “Cải Cách Ruông Đất.” Từng đoàn cố vấn Tầu và các đội cải cách – đã được Tầu huấn luyện – đằng đằng sát khí, mặt sắt đen sì, răng đen mã tấu đổ về các vùng quê để “phóng tay phát động quần chúng” thực hiện kế hoạch giết người.

    Theo lệnh của cố vấn Tầu, người bị Hồ Chí Minh cho bắn chết đầu tiên trong đợt thí điểm là bà Nguyễn Thị Năm tức bà Cát Thanh Long, một người yêu nước, chủ một đồn điền ở tỉnh Thái Nguyên và là ân nhân của cộng sản. Bà Năm đã từng giúp đỡ tiền bạc, nuôi dưỡng, che giấu những tên đầu sỏ cộng sản như Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Thọ, Nguyễn Lương Bằng, Lê Thanh Nghị, Hoàng Quốc Việt… khi chúng còn sống chui nhủi trong rừng.

    Trong cuộc đấu tố bà Nguyễn Thị Năm, những nông dân bị chỉ định ra đấu tố bà Năm không một người nào kết tội người đàn bà phúc hậu và cũng là ân nhân của họ về những tội mà cộng sản bịa đặt cho bà.

    Nhưng cuối cùng, theo lệnh của cố vấn Tầu, cộng sản vẫn bày trò gian sảo để bắn chết người đàn bà ân nhân của chúng.

    Cuộc đấu tố dã man này mà cộng sản gọi là “cuộc cách mạng long trời lở đất” kéo dài từ năm 1953 tới năm 1956 đã giết và bức hại 5% – chỉ tiêu do Mao Trạch Đông đặt ra – của 14 triệu nông dân Miền Bắc tức 700.000 người, những người nông dân đã cả ngàn năm cúi mặt xuống những cánh đồng ngập nước, đổi từng bát mồ hôi lấy những hạt gạo để nuôi cả dân tộc.

    Khắp nông thôn Miền Bắc ảm đạm, thê lương, trắng xoá khăn tang, đẫm máu và nước mắt.

  4. tonydo says:

    Gửi bạn Sinh viên khoa mác- lê và tư tưởng Hồ Chí Minh!
    Bạn còn trẻ và nếu tôi không nhầm thì bạn ở miền bắc và đang được hưởng lương qua ngài Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng, chủ tịch uỷ ban người việt ở nước ngoài. Các cụ ở ngoài này kêu bạn là dư luận viên, tôi không. Sở dĩ chỉ có các cụ vì các em, các cháu nó bận làm việc và không quan tâm tới đảng CS, mặc dù chúng nó biết hơn người già chúng tôi.
    Ăn cây nào rào cây đó, tôi tôn trọng bạn. Nhìn sự việc qua lăng kính của xã hội hiện tại (xe cộ đầy đường, i phone, i phát, tóc tai xanh đỏ tím vàng, khoe ngực, cởi truồng khắp nơi, nhà cửa cao tầng mọc lên như nấm.v.v.) và sự giáo dục mà bạn được tiếp thu, những commets của bạn là có thể hiểu được.
    Tuy nhiên vì bạn nhẩy vô chuyện sùng kính (revere) Hồ Chí Minh dữ dội quá nên mình xin chia sẻ với bạn đôi điều và nếu vì cuộc sống, hoàn cảnh hiện tại của bạn không cho phép bạn đồng ý với tôi thì xin giữ lấy cho riêng mình trong tương lai…gần.
    Nói đến ông Hồ Chí Minh thì phải nói: Ông ta là một tay tổ phù thủy chính trị mà trong thời đại của ông ta đã không có đối thủ nào đủ căn bản điếm đàng, ma giáo để giao đấu tay đôi với ổng nên ông ta đã thành công.
    Riêng tôi, ở vào thời kỳ tìm đường đánh đuổi thực dân xâm lược thì có nhiều luồng tư tưởng và cách thức tranh đấu để giành độc lập cho đất nước khác nhau và người nào cũng ra ngoài học hỏi và tìm sự ủng hộ của những cường quốc tiên tiến trên thế giới.
    Cụ qua Pháp, cụ qua Tầu, cụ qua Nhật, cụ qua Mỹ, nhiều cụ còn qua cả Mát Xi Cơ Va lạnh giá tuy nhiên khi về nước thực hành thì phía các cụ không qua Nga mặc dù đông hơn và học thức cao hơn nhưng không giỏi tranh đấu và không đoàn kết được với nhau.
    Vì vậy khi thời cơ tới các cụ đã không nắm bắt được (tranh thủ được).
    Những chuyện đã qua tôi cho nó vào lịch sử, không oán, không thù, không hận tuy nhiên theo tôi bạn nên ngừng comment về Hồ Chí Minh đi là vừa vì thực ra ông ta là một tay ác quá.
    Nói sơ thôi để bạn hiểu:
    Ngoài bắc sau cải cách ruông đất, con cái địa chủ, những người chẳng có tội tình gì nhưng chỉ được học tối đa đến lớp 7 hệ 10 năm.
    Trong khi những người cùng thời trong nam có cha anh là việt cộng hoặc tập kết ra bắc .v.v. mặc dù chính quyền miến nam cả hai thời đệ nhất và đệ nhị cộng hoà đều biết nhưng vẫn để cho họ học hành đàng hoàng, kể cả du học nước ngoài và ngay cả tham gia chính quyền và quân đội.v.v.
    Không phải mình là con địa chủ không được học hành nên căm thù, sai, vì mình không còn thù ai cả tuy nhiên ở đời này cái ác nhất vẫn là làm cho người khác ngu.
    Vì vậy hôm nay mình chỉ chia sẻ với bạn một cái ác của ông Hồ là:
    NGU DÂN.
    Chào bạn.

    • Trực Ngôn says:

      Ăn cây nào rào cây nào rào cây đó cũng đúng thôi. Nhưng phải sáng suốt, kiểm xem cây đó nó như thế nào đã, loại cây trước đây cho trái nhằng nhặng mà nay nó ngọt thì nên rào, rào cho kỹ, còn loại nào trước đây ngọt, bây giờ bị đắng ngắt mà cố vùi đầu chổng mông bỏ công sức để rào, thì rõ ràng là hơi bị thiếu thông minh?

      Híc híc; biết cái ác của ông Hồ là NGU DÂN, và đảng CSVN đã biến thành đảng cướp Mafia mà “Sinh viên khoa mác- lê và tư tưởng Hồ Chí Minh” vẫn cứ rào hùng hục cúi đầu rào thì không phải là thiếu thông minh nữa, mà là đại ngu hay dốt đặc cán mai?

  5. Trần Ngọc says:

    Trong những năm qua, từ khi các dự án khai thác bauxite ở Tây Nguyên được đưa lên mặt giấy đến nay, hàng loạt những ý kiến tranh cãi xoay quanh vấn đề an ninh, quốc phòng, hiệu quả kinh tế, hậu quả xã hội, tác động đối với môi trường sinh thái, công nghệ Trung Quốc lạc hậu, việc sử dụng lao động phổ thông Trung Quốc tại khu vực Tây Nguyên trái với Luật lao động Việt Nam.
    Bao giờ cũng vậy, chỉ khi tận mắt chứng kiến thì mới có thể đánh giá một sự vật, hiện tượng trung thực và khách quan được. Tôi có dịp chứng kiến một trường hợp ngay trong chuyến khảo sát thực địa vừa qua tại Tây Nguyên.
    Dự án bôxit Tân Rai được triển khai xây dựng tại huyện Bảo Lâm – Lâm Đồng – Việt Nam. Từ ngày 18 tháng 11 năm 2008 tới nay, nhà thầu Chalieco (Trung Quốc) đã cơ bản hoàn thành cơ sở hạ tầng nhà máy boxit Tân Rai.
    Nhiều vấn đề vẫn đang được tranh cãi gay gắt xoay quanh dự án này dù nhà máy Bôxit Tân Rai đã đi vào hoạt động mấy năm gần đây. Bài viết này chỉ đề cập tới hai vấn đề chính: tác động đối với môi trường sinh thái, công nghệ Trung Quốc lạc hậu.

    – Tác động tới môi trường sinh thái.
    Khi đi tới gần khu vực nhà máy chính sản xuất Alumina Tân Rai, ai cũng có thể ngửi được mùi trứng thối nồng nặc. Ông P.T.T là bí thư xóm gần kề nhà máy cho hay: “Các chú có thể tự mình ngửi được cái mùi hôi thối mà chúng tôi phải chịu từ lúc nhà máy Bôxit bắt đầu hoạt động. Dân chúng tôi khổ lắm, giờ chỉ mong Nhà nước thu hồi luôn để chúng tôi đi luôn cho con cháu được nhờ. Chứ ở thế này sớm muộn bệnh tật cũng tới các chú ạ”.
    Hỏi những chuyện đời thường xung quanh nhà máy Bôxit Tân Rai, ông đảng viên 30 năm tuổi đảng CSVN bức xúc khi nói hết từ quá trình hiện hữu của dự án này tới nay: “Đầu tiên khi giải phóng mặt bằng, các quan chức ăn bớt hết tiền của dân bị lôi ra toà. Thế nhưng chẳng hiểu sao số tiền bị cắt xén đó cũng chẳng quay lại với dân mà đi đâu chẳng biết. Người Trung Quốc đi lại sinh sống như những người dân địa phương, nạn mại dâm bùng phát. Khi nhà máy đi vào hoạt động thì cái mùi trứng thối bao quanh chúng tôi ngày đêm”.

    – Công nghệ Trung Quốc lạc hậu.
    Lâu nay, nhiều luồng dư luận chỉ tập trung quan tâm vào mối nguy hiểm của hố bùn đỏ mà quá trình tinh chế alumina thải ra. Thế nhưng mối nguy hại đó thực sự chưa lớn bằng hàng chục chiếc lò than hoá khí zỉ zét đang được sử dụng trong nhà máy Bôxit Tân Rai.
    Trước đây khi vấn đề về công nghệ lạc hậu của Trung Quốc được đặt ra, nhiều nhà phân tích nhận định không sai vì hiện tại theo một công nhân ở Tổ Sửa chữa bảo trì – nhà máy Bôxit Tân Rai cho biết: “Máy chẳng biết thế nào mà thường xuyên hư hỏng, tụi anh phải chạy đôn chạy đáo mới kịp sửa chữa các lỗi mà ở hầu hết các công đoạn sản xuất đều có trục trặc”.
    Trong nhà máy Bôxit Tân Rai, tổng cộng có 12 lò than hoá khí, thế nhưng hiện nay 1 lò đã gần như hỏng hẳn, 11 lò vẫn đang hoạt động. Trong cuộc trò chuyện với một công nhân làm việc ngay trong lò than hoá khí anh bày tỏ lo ngại về sức khoẻ của mình vì không có đồ bảo hộ lao động, tai nạn thường xuyên xảy ra.
    Khi được hỏi về mối nguy hại lớn nhất trong nhà máy Bôxit Tân Rai thì anh cho biết: “Mình làm việc ở đây đã được gần 03 năm rồi, mình nghĩ rằng vấn đề hố bùn đỏ tới giờ vẫn chưa đáng lo ngại lắm. Trước mắt mình nghĩ dễ dàng nhất vẫn là sự cố ở lò than hoá khí. Nếu vô tình mất điện, trong 05 phút mà công nhân trực lò xử lý không kịp sự cố lò thì lò sẽ nổ. Nói cậu đừng cười cứ, bọn em đi trực toàn ngủ gật không à. Nếu một lò nổ thì 10 lò còn lại sẽ nổ, cứ dây chuyền như thế thì không chỉ nhà máy Bôxit Tân Rai tan tành mà là cả một khu vực rộng lớn sẽ không còn gì. Cứ tưởng tưởng một bình ga nổ thôi đã làm sập căn nhà hai tầng, 11 lò, mỗi lò to bằng cái container thì sức nổ của nó lớn thế nào. Ghê gớm lắm”.
    Tiếp lời anh công nhân cho biết thêm: “Những lò khí hoá than trước khi được lắp đặt trong nhà máy đã bị sét zỉ hết rồi, chỉ sơn lại nên nhìn mới thế thôi. Chứ nổ lúc nào không lường được đâu.”
    Còn về hố bùn đỏ, anh này cho biết: “Bùn đỏ khi đã được lắng đọng khô thì có hàng loạt xe container tới chở hết đi đâu không rõ. Nghe nói là đưa đi xử lý”.
    Câu hỏi được đặt ra là số bùn đỏ khô chứa vô vàn chất phóng xạ và kiềm gây nguy hại vô cùng cho sức khoẻ của người dân được các xe container chở đi đâu ?
    Những dấu hỏi lớn được đặt ra khi Báo cáo của Chính phủ một đường nhưng thực thi lại một nẻo với những sự mập mở tới mức nguy hại tới dân tộc.
    DLB.

  6. sinh viên khoa mác - lê và tư tưởng Hồ Chí Minh says:

    BÁC HỒ ĐI CHÚC TẾT GIAO THỪA
    Xuân Tân Tỵ, năm 1941, Bác mới được đặt chân trở về giữa lòng Tổ quốc thân yêu sau đúng 30 năm trời ra đi tìm đường cứu nước (1911-1941). Hành trang theo Bác trở về vẻn vẹn chỉ có một chiếc va ly xách tay bằng mây, trong đựng hai bộ quần áo đã cũ và tập tài liệu Con đường giải phóng, tập hợp những bài giảng trong lớp huấn luyện ở Nậm Quang (Quảng Tây, Trung Quốc) do Bác phụ trách vừa mới kết thúc trước Tết mấy hôm.
    Mùa Xuân năm ấy, từ hang Pác Bó đã ra đời một bài thơ xuân tuyệt đẹp của Bác Hồ:
    “Non xa xa, nước xa xa
    Nào phải thênh thang mới gọi là
    Đây suối Lênin, kia núi Mác
    Hai tay xây dựng một sơn hà”(1)
    Chỉ hơn bốn năm sau, ngày 2-9-1945, sơn hà của Tổ quốc đã được thu về một mối, từ Lạng Sơn đến mũi Cà Mau. Hồ Chí Minh trở thành vị Chủ tịch đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Và mùa Xuân độc lập đầu tiên, Xuân Bính Tuất năm 1946 đã trở về trên toàn cõi đất nước với một sắc màu khác lạ làm gợi nhớ đến một thời Nghiêu Thuấn xa xưa. Vào thời khắc mọi gia đình quây quần bên nhau chuẩn bị đón giao thừa thì vị Chủ tịch nước xắn quần, bước thấp bước cao đến các ngõ hẻm ở phố Sinh Từ, phố Hàng Lọng… để được chính mắt nhìn thấy cảnh Tết vừa, Tết nghèo của bà con lao động Hà Nội mới vừa thoát khỏi ách thực dân phong kiến.
    Chính trong cuộc “vi hành” đêm 30 Tết của mùa Xuân độc lập đầu tiên đó, Bác Hồ đã chứng kiến cảnh gia đình một người đạp xích lô “Tết mà không có Tết” ngoài một nén hương đang cháy dở trên bàn, còn chủ nhà thì đang đắp chiếu nằm mê mệt vì ốm. Bác đã xúc động lấy khăn lau nước mắt, lặng lẽ bước ra khỏi nhà, bảo đồng chí thư ký ghi lại địa chỉ để hôm sau báo cáo cho đồng chí Chủ tịch Hà Nội biết.
    Cũng đêm Ba mươi Tết Bính Tuất đó, đúng giờ giao thừa, khi Đài Tiếng nói Việt Nam truyền đi khắp đất nước lời chúc mừng năm mới của Chủ tịch Hồ Chí Minh, thì chính Người lại đang vui Xuân cùng nhân dân ở đền Ngọc Sơn, trong vai một cụ già cùng cháu đi hái lộc.
    Lần đầu tiên nhân dân Hà Nội, nhân dân cả nước, được hưởng một mùa Xuân mới mẻ, giao thừa nghe đọc thư chúc Tết của Bác Hồ:
    “Hỡi đồng bào cả nước!
    Hôm nay là mùng một Tết năm Bính Tuất, ngày Tết đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Tôi thay mặt Chính phủ chúc đồng bào năm mới muôn sự tốt lành” (2).
    Cuối thư là một bài thơ ngắn:
    “Trong năm Bính Tuất mới
    Muôn việc đều tiến tới

    • Nguyễn Trọng Dân says:

      “Các đội Cải Cách Ruộng Đất không từ một cách nào hết để “tìm ra địa chủ”, “tìm ra phản động”,“tìm ra của chìm”, ép buộc con cái “đấu tố” cha mẹ, con dâu “đấu tố” bố mẹ chồng, con rể “đấu tố” bố mẹ vợ, vợ “đấu tố chồng”, anh em “đấu tố” lẫn nhau, trò “đấu tố” thầy, kẻ hàm ơn “đấu tố” kẻ ban ơn, láng giềng hàng xóm “đấu tố” lẫn nhau

      (cũng có trường hợp cha mẹ bấm bụng khuyên con cái “đấu tố” mình để mong cứu mạng cho con cái) KINH KHIẾP QUÁ !

      “Những người bị quy là địa chủ ngay lập tức bị tước mọi quyền làm người, bị hạ nhục, bị chà đạp, ngay lập tức phải thay đổi cách xưng hô trước nông dân, phải cúi đầu lễ phép “thưa các ông, các bà nông dân”, phải xưng “con” trước mặt nông dân, dù đó chỉ là một đứa trẻ con…

      “Còn khi hành quyết người bị án tử hình thì những người thân thích, ruột thịt của người ấy, từ gìa cả cho đến trẻ con, đều bắt buộc phải có mặt để chứng kiến tận mắt cảnh tượng đó!

      Đúng là sự khủng bố tinh thần cực kỳ vô nhân đạo !”.

      KỂ TỪ GIỜ PHÚT NÀY , TẤT CẢ NHỮNG THẰNG NÀO TIẾP TỤC A DUA CA NGỢI DIỆT CHỦNG HỒ CHÍ MINH ĐỀU COI NHƯ LÀ ĐỒNG LÕA VỚI TỘI ÁC DIỆT CHỦNG VÀ DÂN TỘC NÀY CÓ QUYỀN XỬ BẮN NHỮNG THẰNG NÀY NHƯ XỬ BẮN NHỮNG TÊN DIỆT CHỦNG !

    • Bút Thép VN says:

      Trích: “Hỡi đồng bào cả nước!
      Hôm nay là mùng một Tết năm Bính Tuất, ngày Tết đầu tiên của nước Việt Nam Dân chủ Cộng hoà. Tôi thay mặt Chính phủ chúc đồng bào năm mới muôn sự tốt lành
      ” (sinh viên khoa mác – lê và tư tưởng Hồ Chí Minh)

      Đúng rồi, trên đây là lời chúc tết của bác Hù mấy chục năm về trước. Nhưng hôm nay 2014, nếu bác Hù còn sống, thì bác sẽ méo miệng, lau nước mắt nói rằng;

      Hỡi đồng bào cả nước; Sau mấy mươi năm trải nghiệm, hôm nay bác xin thưa thế này;

      Con đường bác đi là con đường bi đát,
      Chủ Nghĩa Mác là thứ vứt đi, thầy không muốn dạy, trò không muốn học!
      Kết quả trăm năm trồng người của bác là đã đào tạo ra được một lũ CA côn đồ.
      Và Liên-Xô đã chôn vùi CNCS từ những năm 1990-1991.

      Bởi vậy, hỡi đồng bào VN cả nước, hãy đứng lên đào mồ chôn chế độ CSVN và xây nền Dân chủ càng sớm càng tốt!

      Bác nói thế, sinh viên khoa mác – lê và tư tưởng Hồ Chí Minh, cùng đồng bào cả nước có nghe rõ không?

    • MÂY NGÀN says:

      THƯƠNG THAY

      Thương thay thật sự các em
      Sao đầu rỗng tuếch luềnh tuềnh biết bao
      Dầu thương ai đến cỡ nào
      Cũng nên suy xét làm sao cho vừa
      Mình là thế hệ tương lai
      Chỉ nghe người khác còn đâu là mình
      Luôn luôn thật sự tinh anh
      Tư duy độc lập mới thành người hay !

      SAO NGÀN
      (04/3/14)

    • ABC says:

      Nó đâu có chửi bố tớ

      Tổng Bí Nông Đức Mạnh đang ngủ gà ngủ gật tại bàn làm việc trong phủ Chủ Tịt đảng Việt gian Cộng sản thì điện thoại reo vang:

      - A lô! A lô! Có phải đồng chí Mạnh không ạ? Dũng đây. Nguyễn Tấn Dũng, tự Dũng công an đây.

      - À, tớ đây. Mạnh đây.

      - Báo cáo với cậu tin vui. Tớ đã ra lệnh cánh công an của bọn tớ bắt giam con phản động Trần Khải Thanh Thủy rồi đấy. Tớ sẽ bỏ tù nó rục xương để trả thù cho cậu. Sướng nhé!

      - Ê! Sao tớ lại sướng? Cậu nói rõ hơn. Tớ không hiểu.

      - Ừ. Thì con này nó chửi Bác ào ào chứ sao. Bộ cậu quên rồi ư?

      - À! À! Tớ nhớ chứ, quên sao được. Tớ thù con này vô cùng. Nhưng như vậy thì toàn dân ta đều sướng hả hê vì đã trừng phạt được con này đã cả gan chửi cha già dân tộc. Tớ sướng run cả người đấy, cậu ạ. Thế cậu cũng sướng như tớ chứ nhỉ?

      - Cậu sướng là phải. Cậu là con Bác mà lỵ. Còn tớ ấy à? Sao tớ lại sướng chứ? Tớ con đồng chí đại tướng Nguyễn Chí Thanh. Nó đâu có chửi bố tớ!

      (Trúc Lê, Trích từ Ý kiến Bạn đọc, 4/2008, DCVOnline.net)

    • ABC says:

      Hy Sinh

      Bác Hồ về làng, nói với dân làng:
      - Năm tới nước mình thiếu gạo ăn.

      Một giọng thanh niên kêu lên:
      - Cháu sẽ làm việc 12 tiếng một ngày.

      Bác lại nói:
      - Hai năm nữa, mình hết luôn bắp và bo bo.

      Anh lại kêu lên thảng thốt:
      - Cháu sẽ làm việc 14 tiếng một ngày.

      Bác lại nói:
      - Ba năm nữa, mình hết cả ngô sắn khoai.

      Anh càng lớn tiếng:
      - Cháu sẽ làm việc 18 tiếng một ngày.

      Bác cảm động vô cùng, ưá nước mắt như mỗi khi cần:
      - Cảm ơn cháu, cháu có lòng hy sinh lớn lắm. Thế cháu làm việc ở đâu?
      - Thưa bác, cháu làm ở nhà xác.

      (Nguyễn Khánh Đăng phóng tác, Trích từ Ý kiến Bạn đọc, 05/2008, DCVOnline.net)

  7. Nông dân says:

    Bác Bằng Phong làm văn hay. Nhất là phần 4 “Ai cũng giỏi, ai cũng tài, ai cũng là Vương là Hậu thì ai là binh là tốt đây. Chưa hiểu được mình làm sao mà giúp được người khác. Như em đây được các anh các chị trong này bảo em là ngu dốt thì em cũng mừng vì xã hội này có quá nhiều người giỏi hơn mình.

  8. sinh viên khoa mác - lê và tư tưởng Hồ Chí Minh says:

    Rất trân thành cảm ơn DCV vậy là giới trí thức trẻ trong nước chúng em vẫn tiếp tục tiếp xúc với Kiều bào ta qua kênh thông tin này

    BÁC HỒ” – TẠI SAO LẠI GỌI THẾ?

    J. La Cutuya (Pháp)

    Lotus – Source: DeviantArt.com
    “Bác Hồ”, định ngữ này được dùng ở khắp nơi. Thời gian cùng những thử thách làm Cụ thêm uy nghiêm. Cùng với năm tháng, khuôn mặt thân thuộc, có thêm một hình ảnh thành kính. Năm 1958 đó là hình ảnh một chiến sĩ gần 60 tuổi mà người ta treo ở khắp nơi, giữa các tấm ảnh lãnh tụ Liên Xô và Trung Quốc.

    Từ nửa thế kỷ nay, Cụ đã đào luyện và hướng dẫn cách mạng Việt Nam giành độc lập và thống nhất. Trên góc độ Việt Nam, đó là một Lênin đã sống lâu để chiến thắng chủ nghĩa quốc xã, một Găngđi đã rời bỏ guồng kéo sợi để xây dựng nhà máy và lãnh đạo phong trào phản kháng.

    Danh tiếng quốc tế của Chủ tịch Hồ Chí Minh, uy tín của Cụ, sự kính trọng của mọi người đối với Cụ trong các giới cộng sản ngoài nước và trong phần lớn các nước “Không liên kết”, đọc thấy rõ ràng. Một người như Nêru đã coi Cụ là bạn. Khi Cụ tham gia hội nghị các đảng cộng sản ở Praha năm 1959, Cụ đã được bao quanh bởi một sự cảm phục khiến các chiến sĩ nước ngoài xúc động.

    Cụ Hồ, trước hết là một phong cách và một kiểu quan hệ với nhân dân. Lời ăn tiếng nói mà Cụ đã dùng để nói chuyện với thiếu nhi và chiến sĩ; với cán bộ và phụ lão, người ta đã trích dẫn đủ. Đây là một trong những chìa khóa để hiểu được nhân vật, văn chương kỳ diệu, rõ ràng. Người ta không thấy giọng văn này ở cả Giôdép Xtalin lẫn Uynxtơn Sớcsin hoặc Sáclơ Đờ Gôn. Còn Cụ Hồ thì có thể vươn tới giọng nói của lịch sử. Từ đó có bản chất khác thường của các mối quan hệ giữa Chủ tịch Hồ Chí Minh và nhân dân Việt Nam. Những mối quan hệ có thể tóm tắt trong hai chữ mà báo chí và bộ máy tuyên truyền của Việt Nam hằng gắn liền với cái tên ông Hồ: “Cụ” và “Bác”. “Bác Hồ” tại sao gọi thế? Người ta có thể đi tìm sự giải thích trong sự việc là, đối với các bạn chiến đấu trẻ hơn Cụ chừng 20 tuổi thì xưng hô như vậy là thuận hơn cả. Gọi bằng “Ông” thì quá xa. Còn chữ “Anh” chỉ dùng cho những người bằng vai phải lứa. Chữ “đồng chí” là dùng với đảng viên. Nhưng cũng phải đặt chữ “Bác” vào trong tập tục xã hội Việt Nam xuất thân từ gốc gác Đạo Khổng của nó.

    “Bác” là tiếng để gọi người anh của cha, người trong gia đình có tư cách và uy tín cao hơn cha. Khái niệm về tuổi tác là khái niệm rất quan trọng trong xã hội Việt Nam cũ. Người già đã và vẫn là nhân vật then chốt của một tổ chức xã hội lấy ruộng đất, làng mạc và gia đình làm cơ sở. Gia đình này được sắp xếp thứ bậc xung quanh bàn thờ tổ tiên. Đây là một di sản tinh thần cực kỳ sinh động mà cách mạng không hề đụng chạm tới.

    Việc trìu mến gọi bằng “Bác Hồ” là có tính chất gia đình, biểu thị lòng yêu quý, và càng biểu thị lòng kính trọng. Thứ bậc, họ hàng có thể không hoàn toàn còn hiệu lực như trước đây nhưng nó vẫn là sự tham chiếu điển hình.

    Trích từ sách: Người là Hồ Chí Minh, (Tập hồi ký), Nxb. Hội nhà văn, Hà Nội, 1995

    • Austin Pham says:

      Vũ ơi, sao bạn đầu thai làm sinh viên sớm thế. Nhỡ mình ra tay đập cho vài phát nữa thì chả nhẽ cả nhà nại sụt sùi tiếp hay sao?
      Gớm, mặc cảm chi mà phải nà…doanh nhân chứ. Thân làm cam mà lị.
      Chào sảng khoái

      • Cù Lần Lửa says:

        Cụ HỘ nọi nghẹ giọng Nghệ Tịnh khọ nghẹ bọ mẹ đi,
        Cụ nọi thị chị cho tụi bậy đạn Nghệ tịnh cụng bậy
        cượp vợi nhạu, mợi hiệu thội…

        Cụ Hộ nhạ quê bọ mạ đi, nhựng cụ Hộ cọ sụng , cọ
        Mạc Lệ, nên nhận dân phại sợ.

        Cụ Hộ nọi cại gị… tự do… nhự cọn k ẹ c vậy…

    • TRĂNG NGÀN says:

      THẾ HỆ TƯƠNG LAI

      Các em thế hệ tương lai
      Nên vì non nước vì đời mà thôi
      Tại sao đeo bám Bác Hồ
      Kiểu như thần tượng trên đời không hai
      Khác gì như đĩa quá dai
      Hỏi còn chi nữa nhân tài núi sông !

      NGÀN TRĂNG
      (04/3/14)

    • ABC says:

      Bà Lão Bán Xôi

      Bác Hồ với bác Duẩn ngồi trên băng ghế bên bờ hồ Gươm, thì thào nói chuyện. Một thanh niên đi ngang qua, nhìn thấy bác, kêu lên:
      - Ồ, bác Hồ với ông Tổng Bí Thư đấy à? Bác với ông Tổng ngồi đây nói chuyện à?
      - Phải, bác với đồng chí Tổng bí thư đây.
      - Bác nói chuyện gì với ông Tổng thế? Cho cháu biết được không?
      - Bác với ông Tổng đây đang bàn kế hoạch phải chiếm cho được miền nam, nhưng làm như thế sẽ phải giết tiêu luôn 3 triệu thanh niên với một bà lão bán xôi.
      - Ủa, sao bác lại phải giết một bà lão bán xôi?

      Hồ quay sang Lê Duẩn cười đắc chí:
      - Thấy chưa? Bác đã bảo mà. Đâu có ai quan tâm tới việc 3 triệu thanh niên bị giết đâu?

      (Nguyễn Khánh Đăng phóng tác, 11/2008)

  9. NHẠC CỦA DÂN VIỆT says:

    Nguyễn Trọng Dân says:
    02/03/2014 at 02:26

    HỒ CHÍ MINH SỐNG MÃI TRONG SỰ NGHIỆP CẢI CÁCH RUỘNG ĐẤT CỦA ĐẢNG , HOÀN THÀNH CHỈ TIÊU SÁT HẠI GẦN 200 NGÀN THỪƠNG DÂN VÔ TỘI , MỘT THÀNH TÍCH GIẾT NGƯỜI CHƯA TỪNG CÓ TRONG LỊCH SỮ NƯỚC NHÀ

Phản hồi